Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 139
Sau khi ăn trưa, mọi người chia nhau ra đi nghỉ ngơi. Nghỉ ngơi xong thì đi đến bờ hồ, chiều nay Nhược Vi sẽ nướng thịt. Mọi người biết việc này đều đang mong đợi, bây giờ sắp không nhịn được nữa rồi.
Mặc dù theo lý mà nói là không nên nướng thịt ở nơi này nhưng trong quan niệm của Nhược Vi, chỉ cần không nướng thịt trong chùa là được.
Hồ này cũng không gần chùa nên Nhược Vi nghĩ mình có thể làm vậy. Chỉ cần không quậy phá lung tung là được rồi.
Khi mọi người đến bên hồ thì tìm một nơi trống trải để đồ xuống.
Quái lão đầu mang theo Đào Đào và Thụy ca cùng với mấy người hầu đi vào rừng săn thú, Nhạc tiên sinh cũng cưỡi ngựa chạy theo xem náo nhiệt. Nhược Vi ở bên hồ chỉ huy mọi việc.
Nhược Vi đứng ở bên hồ, nhìn mấy con cá nhỏ bơi dưới nước thì tâm trạng trở nên rất tốt. Cuộc sống như thế này làm cho người ta quyến luyến.
Nhược Vi nhìn cá trong hồ và nghĩ: Mùi vị của cá nướng chắc cũng không tồi, huống chi cá này còn tươi như vậy. Nàng ra lệnh cho mấy hộ vệ xuống dưới sông bắt cá.
Lúc cá được bắt lên bờ thì đám người đi săn thú cũng quay về. Quái lão đầu săn được nhiều nhất, nhưng mà kết quả này không làm cho người ta cảm thấy bất ngờ.
Mấy người hầu tìm nơi rửa sạch con mồi, lò than đã được nhóm, mọi thứ đã sẵn sàng. Lần này Nhược Vi còn mang theo mấy hũ rượu ngon cho hai lão già thích uống rượu.
Mặt khác nàng còn mang theo rất nhiều rau dưa, rau dưa được trồng trong không gian ngon hơn bên ngoài nhiều. Ngoài ra còn nhờ vào tay nghề nấu nướng của Nhược Vi.
Mấy người hầu rửa con mồi rất thành thạo, bởi vì đây không phải là lần đầu tiên chủ nhân ra ngoài chơi.
Con mồi được rửa sạch rất nhanh, tất cả thức ăn được đưa đến trước mặt Nhược Vi. Nàng gắp một miếng thịt gà rừng bỏ lên vỉ nướng. Một lát sau, mùi thơm ngào ngạt bốc lên.
“Tỷ tỷ, hôm nay chơi vui quá.” Đào Đào ngồi bên cạnh Nhược Vi hưng phấn nói.
“Ừ, nếu Đào Đào nghe lời thì sau này tỷ sẽ dẫn đệ và Thụy ca ra ngoài chơi nữa.”
“Dạ, tỷ tỷ, đệ sẽ nghe lời.”
“Ừ, tỷ tỷ tin tưởng đệ.” Nhược Vi dịu dàng nhìn Đào Đào nói.
Sau giữa trưa, gió nhẹ thổi thoang thoảng, một nhóm người ngồi trên chiếu thỉnh thoảng bị mùi thơm của thức ăn thúc giục. Quái lão đầu và Nhạc tiên sinh vừa uống rượu vừa nói chuyện. Hiên Viên Hạo và Nhược Vi chăm sóc cho Đào Đào và Thụy ca. Mấy người hầu cũng rất vui mừng vì được tự mình nướng thịt.
Nhược Vi tỉ mỉ đem đồ mình nướng xong dâng lên cho hai lão thủ lĩnh. Thỉnh thoảng liếc người yêu một cái, thỉnh thoảng lại nhìn xem đệ đệ có cần gì không.
Có một số thứ dễ dàng có được lại không làm cho người ta cảm thấy vui vẻ. Thân là chủ nhân, bình thường chỉ cần ra lệnh một tiếng là có đồ ăn dâng tới tận miệng nhưng bây giờ tự mình nấu nướng thì lại cảm thấy ăn ngon hơn.