Sau đó nha hoàn của Nhược Thủy Sơn Trang liền hành động rất nhanh, người đi nấu nước nóng, người đi phòng bếp chuẩn bị đồ ăn cho Nhược Vi, người thì chuẩn bị lúc sinh sản phải dùng những thứ gì đều hành động rất nhanh.
“A! Thật là đau, sao lần này lại đau như thế.” Nhược Vi nằm ở trên giường thở hổn hển nói, bà đỡ nói sản đạo (đường thai nhi từ trong bụng mẹ chui ra ngoài) vẫn chưa có mở ra hoàn toàn, còn phải đợi thêm chút nữa.
Ngoài phòng chờ mọi người nghe tiếng kêu thê thảm của Nhược Vi thì trái tim cũng nhéo lên, Hiên Viên Hạo nghe được tiếng Nhược Vi kêu đau nhất thời sắc mặt trở nên trắng như tuyết.
Cầu nguyện trong lòng Nhược Vi có thể thuận lợi sinh hạ đứa bé, trong miệng luôn lải nhải, “Về sau không bao giờ sinh nữa, không sinh nữa.” Hiên Viên Hạo nói năng không có mạch lạc.
Đậu Đậu và Cầu Cầu mang vẻ mặt luống cuống nhìn người cha bình thường rất mạnh mẽ đi tới đi lui, lại nghe đến tiếng kêu đau đớn của mẫu thân trong nhà, sắc mặt hai huynh đệ cũng trở nên không tốt lắm.
Thụy Ca và Đào Đào cũng chờ ở bên ngoài, đây cũng không phải là lần đầu tiên hai huynh đệ đợi tỷ tỷ sanh con, nhưng hai huynh đệ vẫn rất lo lắng tỷ tỷ có thể bị nguy hiểm hay không, dù sao nữ nhân sanh con chính là qua Quỷ Môn quan.
Lúc Nhược Vi sinh Đậu Đậu và Cầu Cầu, Nhược Vi cắn răng nhịn được không có la ra tiếng, lần này Nhược Vi nhịn không được, lần này còn đau hơn lần trước, hơn nữa Nhược Vi cũng không nghĩ đến mọi người còn có thể lo lắng hơn so với lần trước, dù sao đều nói lúc sinh thai thứ hai sẽ thuận lợi một chút, Nhược Vi cho là mọi người sẽ không có lo lắng đến như vậy.
Sau hai canh giờ, bên trong phòng sanh rốt cuộc truyền ra tiếng khóc của trẻ con, mọi người chờ ở phía ngoài mới buông lỏng xuống lo lắng trong lòng.
Hiên Viên Hạo càng thêm kích động hôn mê bất tỉnh, “Đông” một tiếng, thân hình Hiên Viên Hạo cao lớn té xuống làm mọi người sợ hết hồn, Đậu Đậu và Cầu Cầu càng thêm khóc đến đỏ cả vành mắt.
Người làm luống cuống tay chân đỡ Hiên Viên Hạo vềphòng nằm, vừa đúng trong nhà có đại phu nên bảo đại phu chẩn mạch, đại phu nói nói: “Tinh thần và thể lực quá tập trung, thần kinh căng thẳng nay đột nhiên thả lỏng xuống mới có thể té xỉu.”
Biết Hiên Viên Hạo bởi vì quá lo lắng lại đột nhiên buông lỏng xuống mới té xỉu nên mọi người mới yên tâm, mà bà đỡ cũng ôm đứa bé ra ngoài báo tin mừng: “Chúc mừng các vị chủ tử, thiếu phu nhân lại sinh thêm một vị tiểu công tử.”
Lão thái thái cùng đám người chờ ở ngoài phòng sanh nghe được lại là bé trai, cũng rất vui mừng, thế hệ Hiên Viên gia mấy đời đều là nhất mạch đơn truyền, hiện tại, đến đời này Hiên Viên gia đã có ba bé trai, phá vỡ mấy đời con một.
Lão thái thái sai nha hoàn bên cạnh thưởng cho bà đỡ, bà đỡ lặng lẽ ước chừng hà bao trong tay, trọng lượng trong hà bao chính là đủ nặng làm trong lòng bà đỡ vui mừng.
Khi Nhược Vi tỉnh lại đã là buổi tối, đứa bé an tĩnh nằm ở bên cạnh mình, Nhược Vi dịu dàng cười một tiếng, tiểu bảo bảo như cảm ứng được, khóe môi cũng có một tia nho nhỏ đường cong, Nhược Vi không tin được nghĩ mình hoa mắt.
Không bao lâu thì ngoài cửa có động tĩnh, đi vào là Hiên Viên Hạo sau lưng còn có hai cái đuôi nhỏ đi theo, Đậu Đậu và Cầu Cầu mang vẻ mặt tò mò đi theo sau lưng Hiên Viên Hạo.
Phụ tử ba người vào phòng sau đó phát hiện Nhược Vi đã tỉnh rồi, Đậu Đậu và Cầu Cầu vội chạy đến trước giường, “Mẫu thân, có thấy khá hơn chút nào không, còn đau nhức không.” Đậu Đậu và Cầu Cầu nằm trước giường quan tâm hỏi.
“Mẫu thân không có việc gì, đã khiến Đậu Đậu và Cầu Cầu lo lắng.” Nhược Vi nhu hòa cười một tiếng, Đậu Đậu và Cầu Cầu sững sờ nhìn Nhược Vi, chỉ cảm thấy vừa rồi mẫu thân cười lên thật là đẹp.
Hiên Viên Hạo thâm tình ngưng mắt nhìn gương mặt Nhược Vi có chút mệt mỏi, Nhược Vi cảm nhận được tầm mắt cực nóng của Hiên Viên Hạo, ngẩng đầu nhìn nhau lẳng lặng, từng tia một tình ý chảy xuôi ở trong phòng làm cả phòng tràn ngập ấm áp.
Đậu Đậu và Cầu Cầu nằm ở đầu giường nhìn tiểu bảo bảo trong tã lót đang ngủ say, tò mò đưa ngón tay chỉ vào gương mặt của tiểu bảo bảo, tiểu bảo bảo không thoải mái nhíu mày một cái làm Đậu Đậu và Cầu Cầu nhanh chóng thu hồi ngón tay của mình.
Từng ngày trôi qua, bọn nhỏ cũng từng ngày lớn lên, Nhược Thủy Sơn Trang mỗi ngày đều tràn đầy tiếng cười vui của Đậu Đậu và Cầu Cầu, sau lại ra đời tiểu theo đuôi hai vị ca ca u oán, tóm lại Nhược Thủy Sơn Trang mỗi ngày đều rất náo nhiệt.
Thụy Ca và Đào Đào cũng đã lấy vợ sinh con, Nhược Vi giao phần lớn sản nghiệp trong nhà cho Thụy Ca và Đào Đào quản lý, bản thân mình nắm đại cục, rút ra thời gian mang theo bọn nhỏ và Hiên Viên Hạo cùng nhau đi tuần tra sản nghiệp Liễu gia và Hiên Viên gia.
Hai vợ chồng mang theo đứa bé du sơn ngoạn thủy đến mỗi nơi đều dừng chân một đoạn thời gian, một phần thời gian tuần tra sản nghiệp, thời gian khác thì ở nơi này du ngoạn.
Người một nhà đi khắp Đại Giang Nam Bắc, tìm hiểu đến phong tục tập quán dân tộc các nơi, ăn lần thiên hạ mỹ thực, dấu chân đạp khắp thiên hạ.
Sau khi bọn nhỏ trưởng thành, Hiên Viên Hạo và Nhược Vi giao mọi chuyện trong nhà cho bọn nhỏ, hai vợ chồng chạy tới một trấn nhỏ, sống cuộc sống ẩn cư, từ đó không màng việc đời.
Bình luận facebook