Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 224
Ta tên Liễu Thụy, tên chữ là Tử Minh, nhũ danh Thụy ca, không cha không mẹ, cùng tỷ tỷ và đệ đệ sống nương tựa lẫn nhau. Khi còn bé, nhà rất nghèo, ăn không đủ no mặc không đủ ấm.
Trước lúc năm tuổi, nhà ta vẫn luôn là nhà nghèo nhất trong thôn. Khi đó còn có một đại bá hay bắt nạt nhà ta. Đến năm năm tuổi, nhà mới bắt đầu khá hơn được một chút. Tất cả đều nhờ vào tỷ tỷ, tỷ tỷ là người gánh vác mọi việc trong nhà.
Thụy ca nhớ năm mình năm tuổi, tỷ tỷ bị bệnh nặng, thiếu chút nữa là không còn trên đời. Lúc đó Thụy Ca rất sợ, nếu như tỷ tỷ cũng đi theo phụ mẫu, vậy thì mình và đệ đệ phải làm thế nào đây.
Cũng may tỷ tỷ đã hết bệnh, từ đó cuộc sống trong nhà khấm khá hơn. Tỷ tỷ rất thông minh, không những biết chữ mà còn biết rất nhiều thứ khác.
Khi có thời gian, tỷ tỷ sẽ dạy chữ cho mình và đệ đệ. Sau đó, trong nhà bắt đầu có chút tiền, rồi lần đầu tiên tỷ tỷ mua thịt về cho hai huynh đệ ăn, mặc dù lúc đó không phải là năm mới.
Tỷ tỷ cũng mua cho ta và đệ đệ rất nhiều quần áo mới. Từ khi phụ mẫu mất, hai huynh đệ cũng không có quần áo mới để mặc.
Dưới sự nỗ lực của tỷ tỷ, nhà bắt đầu có nhiều tiền hơn. Tỷ tỷ cho ta đến trường học, ta còn nhớ lúc đó mình rất vui, vì lúc đó điều mà ta muốn làm nhất chính là đọc sách.
Ta nhớ lần đầu tiên tới trường, tâm trạng rất lo lắng. Nhưng tỷ tỷ và đệ đệ đã cho ta thêm dũng khí, nên ta cũng không sợ nữa.
Tỷ tỷ luôn không muốn ta quá trưởng thành, không cho suy nghĩ tiêu cực. Ta biết tỷ tỷ lo lắng cho ta nhưng ta chỉ muốn làm chút chuyện phụ giúp cho tỷ tỷ để tỷ tỷ đỡ mệt.
Lúc đi học, ta cố gắng rất nhiều. Thầy giáo còn nói với tỷ tỷ là ta quá nghiêm khắc với bản thân.
Sau đó, nhà ta càng ngày càng giàu, tỷ tỷ xây nhà mới, ta và đệ đệ đều rất vui. Ta còn nhớ lúc đó tỷ tỷ hỏi ta muốn một căn phòng như thế nào, ta chỉ nói là không bị mưa dột là được. Nghĩ lại thật buồn cười.
Bây giờ, ta vẫn cảm thấy nhớ khoảng thời gian mấy tỷ đệ sống nương tựa lẫn nhau.
Khi đó lúc nào tỷ tỷ cũng ở chung với chúng ta, ngủ chung một chiếc giường, đắp chung một cái chăn. Tỷ tỷ luôn dành phần chăn ấm nhất cho hai huynh đệ. Sau đó nhà càng lúc càng có nhiều tiền, tỷ tỷ lại càng ngày càng cực khổ. Ta luôn thấy tỷ tỷ đi làm đến khuya. Khi đó ta quyết định, nhất định sau này phải làm nên chuyện, để sau này tỷ tỷ có thể đỡ mệt hơn.
Khi nhà mới xây xong thì tỷ tỷ cứu được một lão nhân. Lúc đó ông ấy bị thương rất nặng, tỷ tỷ đã cứu ông một mạng. Sau đó ông ấy sống ở nhà chúng ta, đối xử với hai huynh đệ ta rất tốt.
Ông ấy hôn mê mất mấy ngày, chảy rất nhiều máu. Ta và đệ đệ đều rất sợ, nhưng mà tỷ tỷ lại không sợ chút nào.
Sau khi tỉnh lại, người kia nói ông ấy là Long Bá Thiên, tỷ tỷ vẫn luôn gọi ông là Quái lão đầu. Sau đó một thời gian, ai cũng kêu ông như vậy.
Tỷ tỷ và ông ấy rất hay cãi nhau nhưng ta cảm thấy tỷ tỷ không ghét người này. Nếu không thì tỷ tỷ đã ném ông ta ra khỏi cửa rồi.
Sau đó người này vẫn không hề rời khỏi đây. Ta biết ông ta rất lợi hại, võ công rất giỏi, còn biết rất nhiều thứ khác. Tỷ tỷ bảo ông ấy dạy chúng ta học võ.
Lúc mới bắt đầu ta có chút không quen, với lại tập võ rất vất vả. Nhưng mấy tỷ đệ rất kiên trì, cho dù có mệt đến thế nào cũng không nói ra miệng.
Từ từ, mấy tỷ đệ quen dần, sức khỏe càng ngày càng tốt hơn. Vóc sáng cũng cao hơn, khi đi xa cũng không cảm thấy mệt.
Lại một thời gian sau, trong thôn không có nhà nào giàu bằng nhà ta. Thái độ của người trong thôn cũng không giống nhau, nịnh nọt có, ghen tỵ có.
Mỗi ngày không chỉ có cơm ăn mà còn có cả thịt gà, thịt vịt. Ngày nào cũng có điểm tâm để ăn.
Trong nhà có xe ngựa, có rất nhiều bò, rất nhiều người làm, quần áo của ta và đệ đệ càng ngày càng đẹp. Càng được người trong thôn hâm mộ.
Lúc đi lên trấn cũng không phải đi bộ, đã có xe ngựa để đi. Hơn nữa trên trấn cũng có cửa hàng của nhà, bán rất nhiều đồ.
Ta còn nhớ rõ lần đầu tiên đi xa là tỷ tỷ và đệ đệ đưa ta đi thi Hương ở thành Thanh Châu.
Đó là lần đầu tiên ta đi xa nhà, khi đó trong nhà đã có rất nhiều tiền. Ở thành Thanh Châu cũng có sản nghiệp của Liễu gia, phòng ốc cũng rất đẹp nhưng ta vẫn thích nhà ở Liễu gia thôn hơn vì đó mới là nhà chính thức.
Ở thành Thanh Châu, tỷ tỷ dẫn ta và đệ đệ đi rất nhiều nơi, còn đi dã ngoại ở Cửu Hoa Sơn. Tỷ tỷ dạy cho ta rất nhiều đạo lý làm người, quan sát cuộc sống cẩn thận hơn, cảm thụ cuộc sống nhiều hơn.
Những điều tỷ tỷ dạy ta và đệ đệ đều có thể dùng được cả đời. Mặc dù không cha không mẹ nhưng tỷ tỷ đã cho chúng ta tất cả, thậm chí còn nhiều hơn.
Tỷ tỷ đã hy sinh rất nhiều cho hai huynh đệ, cả đời này ta và đệ đệ cũng không trả nổi. Cũng may tỷ tỷ gả cho một tỷ phu tốt.
Hơn nữa tỷ phu cũng đối với hai huynh đệ ta rất tốt. Người nhà của tỷ phu cũng đối với tỷ tỷ rất tốt.
Chỉ cần tỷ tỷ hạnh phúc, ta và đệ đệ có thể yên tâm rồi. Ta hạ quyết tâm đời này không rời xa tỷ tỷ, nếu không tỷ tỷ sẽ rất đau lòng.
Sau khi thành thân, tỷ tỷ xây Nhược Thủy thư viện. Tỷ tỷ đã từng hỏi ta sau này muốn làm gì, ta nói cho tỷ tỷ biết là muốn làm thầy giáo dạy học. Cho nên tỷ tỷ mới xây thư viện.
Ta cũng không muốn rời xa tỷ tỷ cho nên khi thư viện được lập ra, ta rất vui mừng, dốc hết sức để hoàn thiện nó.
Sau khi thi Tiến Sĩ với đệ đệ, hai huynh đệ phát hiện ra là mình rất thích hợp với thư viện. Từ đó về sau, hai huynh đệ vẫn luôn ở thư viện, cả đời cũng không rời, phát dương quang đại thư viện, làm danh tiếng của Nhược Thủy thư viện càng ngày càng vang xa.
HẾT