Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13
Không nói thêm gì nữa cô lập tức rời đi, chuẩn bị bước thì hắn kéo cô lại, cô ngoảnh mặt lại
- Tôi đi với cô! Tôi có thể giải quyết!
Hắn nói, không biết sao nhưng thấy vẻ mặt sốt sắng của cô hắn liền cảm thấy lo lắng
- Cảm ơn ý tốt của anh nhưng chuyện của tôi, tôi tự giải quyết được, không cần người ngoài xen vào
Cô lạnh lùng hất tay hắn ra rồi biến đi mất khỏi tầm mắt của hắn, tuy cô nói vậy nhưng hắn không việc gì phải nghe theo cô, với bản tính của hắn thì lập tức chạy theo cô hóng chuyện rồi
Diệp Liên phủ viện:
- Tiểu Khắc, ngươi quỳ lâu như vậy, suy nghĩ kĩ lại chưa?.... Chỗ này mà là chỗ cho người ở á? Vừa hôi hám bẩn thỉu vừa kém sang...
Thiên Hà Lăng lên tiếng, cô ta ngồi bình thản ở ghế, từ bên trong nhà vọng ra ngoài, bản thân còn đang thưởng thức tách trà 1 cách nhã nhặn, bên cạnh còn 2 nha hoàn ở 2 bên hầu hạ, Tiểu Khắc thì đang quỳ ở ngoài sân, giữa trời nắng chói như này y đã quỳ qua nhiều canh giờ, sức chịu đựng sắp không còn nữa rồi
- Sao không trả lời? Ta đang hỏi ngươi đấy, 1 đứa tiện tỳ như ngươi sao có thể vô phép đến như vậy? Trở thành con cờ của ta có gì không tốt? Nếu như ngươi chịu đồng ý giúp ta theo dõi và báo cáo tình hình của tiểu thư nhà ngươi, ta sẽ cho ngươi đầy đủ thứ ngươi muốn, vàng? Y phục? Trang sức? Thậm chí cung cấp cho mẹ con nhà ngươi có cơm ăn áo mặc, điều kiện này đối với ngươi chỉ có lợi chứ không có hại, sao ngươi phải đắn đo?
Thiên Hà Lăng thấy cô không trả lời, tức giận mắng Tiểu Khắc rồi lại thương lượng với y
- Được, nô tỳ đồng ý
Tiểu Khắc lấy hết sức lực ra để nói
- Tốt!
Nghe câu trả lời của y, Thiên Hà Lăng lấy làm đắc ý
- ... Người cho rằng nô tỳ sẽ nói như vậy thật sao? Buồn cười... Giờ nô tỳ mới thấy... người thật đáng thương! Phải dùng thủ đoạn hèn hạ này để thắng...
Tiểu Khắc nở nụ cười khinh bỉ, giương ánh mắt miệt thị nhìn người trước mặt
- Ngươi... Ai cho ngươi nhìn ta bằng ánh mắt đó?
Thiên Hà Lăng nổi giận lôi đình, lôi roi từ trong người ra hầm hực đi về phía Tiểu Khắc, cầm roi quật Tiểu Khắc liên tục khiến y đau đớn mà ngã xuống, nước mắt lã chã rơi xuống
Cô chạy đến phủ viện của mình, vừa bước vào đã thấy Thiên Hà Lăng đang đánh đập Tiểu Khắc, cô hốt hoảng hét lên rồi dùng phép vứt cái roi từ trên tay ả xuống đất
- Dừng tay!
Cô chạy đến bên Tiểu Khắc, khắp người y hằn lên vết thương, máu thì cứ chảy xuống không ngừng, cô thấy vậy không khỏi đau thương, ngước mắt nhìn Thiên Hà Lăng với ánh mắt đầy tia sát khí lạnh lẽo
- Ngươi đã làm gì Tiểu Khắc?
- Con tiện tỳ này không chịu nghe lời, muội muội chỉ đang dạy bảo hộ tỷ thôi!
Thiên Hà Lăng giật mình sợ hãi nhìn cô
- Ngươi không có tư cách! Nếu như ngươi không tự ý chạy sang đây Tiểu Khắc cũng sẽ không như vậy! Người của ta tự ta sẽ dạy bảo, đâu đến lượt ngươi dạy bảo? Ta không muốn thấy mặt ngươi nữa! Mau cút!
Cô giận dữ quát thẳng vô mặt ả, ả hiện giờ vừa sợ sệt vừa tức giận, tay nắm thật chặt, cô quay mặt lại cúi xuống bế Tiểu Khắc lên chuẩn bị đi vào trong
- Con phế vật kia, ta nhịn ngươi hơi bị lâu rồi đấy, đừng tưởng ta không lên tiếng là không dám làm gì ngươi....
Cô nghe xong dừng chân đặt nhẹ Tiểu Khắc xuống, không nói không rằng xông đến bóp cổ ả
" Mình đã dặn lòng không được phép như này nữa nhưng đối với loại người như này mình không còn chút kiên nhẫn với tình thương nào nữa..."
- Ngươi....
Thiên Hà Lăng sợ hãi nhìn cô, bàn tay nắm lấy tay cô đang bóp cổ của mình, giãy giụa muốn thoát ra
- Ta cũng nhịn ngươi rất lâu rồi đấy, vốn định tha cho ngươi nhưng ngươi lại tự nộp mạng đến, vậy ta cũng không cần phải do dự nữa!!
Cô nói xong, tay càng lúc càng bóp chặt, 1 chút ý chí cuối cùng của cô cũng đã không còn, nhân tính cũng không còn, giờ đầu cô chỉ có 2 từ đó là giết chết...
- Đại... tỷ... tha... mạng... cho... muội muội... là... muội... không... hiểu chuyện... tuyệt... đối... sẽ... không... có... lần 2... xin tỷ tỷ... tha... mạng... quèn này
Thiên Hà Lăng cố gắng lấy hơi thở yếu ớt cất tiếng lên
- Chỉ cần ngươi xin lỗi Tiểu Khắc và làm lại những gì ngươi đã làm với Tiểu Khắc, chuyện này ta sẽ bỏ qua
Cô lạnh lùng nói
- Được...
Ả ta chấp nhận, trước hết cần bảo toàn cái mạng này trước đã. Cô nghe vậy, liền thả tay ra, ả ngã xuống cố gắng hít lấy không khí
" Với người khác thì không được, nhưng với loại người như này tuyệt đối không được nương tay"
Cô quay người lại nhẹ nhàng bế Tiểu Khắc lên bước vào trong lạnh lùng cất tiếng
- Cút!
Thiên Hà Lăng giật mình nhanh chóng đứng dậy, 2 nha hoàn của ả cũng sợ rồi tiến đến đỡ lấy ả để quay về phủ viện của mình
- Tiểu... thư!
Tiểu Khắc nhẹ nhàng mở mắt. Cô không nói gì đặt Tiểu Khắc xuống giường, lôi ra 1 viên đơn dược
- Tiểu Khắc, em uống viên này vào để ta trị thương cho em
- Đâu được tiểu thư...
Tiểu Khắc từ chối, y chỉ là tỳ nữ, không đáng để cô bỏ ra 1 viên đơn dược quý giá
- Đây là mệnh lệnh của ta!
Cô uy hiếp, y cũng không nói được gì ngoan ngoãn uống viên thuốc, cô nhanh chóng giơ tay ra trị thương, ánh mặt hằn lên nỗi buồn thương xót rõ rệt
- Tiểu thư... cô biết trị thương?
Tiểu Khắc bất ngờ nói
- Tiểu thư nhà em toàn năng mà
Cô nhẹ nhàng cất tiếng nói, khẽ nở nụ cười
- Tiểu... thư... em xin lỗi... vì... đã gây phiền phức cho cô
- Không sao
Cô nở nụ cười nhẹ, gương mặt dịu dàng an ủi y, y thấy biểu cảm đó cũng không kìm được mà cũng cười theo
- Tiểu Khắc này, sau này ta muốn em mạnh mẽ hơn, bị người ta đánh, bắt nạt em phải phản kháng, tuyệt đối không được để người ta lấn tới, nghe rõ chứ? Bản thân em không yếu chỉ là không đủ tự tin thôi.... . Truyện Đông Phương
Cô thu tay của mình lại, nhìn xuống y
- Thân là tỳ nữ thân cận bên ta, ta không cho phép em yếu đuối, em rõ chứ? Nếu không muốn gây phiền phức cho ta thì phải học cách bảo vệ và yêu quý bản thân.. điều này em phải thực hiện được
Tiểu Khắc nghe những lời này, gương mặt bỗng chốc sáng bừng, kiên định trả lời
- Dạ vâng, Tiểu Khắc sẽ ghi nhớ lời cô dặn
Hết chương 13.
- Tôi đi với cô! Tôi có thể giải quyết!
Hắn nói, không biết sao nhưng thấy vẻ mặt sốt sắng của cô hắn liền cảm thấy lo lắng
- Cảm ơn ý tốt của anh nhưng chuyện của tôi, tôi tự giải quyết được, không cần người ngoài xen vào
Cô lạnh lùng hất tay hắn ra rồi biến đi mất khỏi tầm mắt của hắn, tuy cô nói vậy nhưng hắn không việc gì phải nghe theo cô, với bản tính của hắn thì lập tức chạy theo cô hóng chuyện rồi
Diệp Liên phủ viện:
- Tiểu Khắc, ngươi quỳ lâu như vậy, suy nghĩ kĩ lại chưa?.... Chỗ này mà là chỗ cho người ở á? Vừa hôi hám bẩn thỉu vừa kém sang...
Thiên Hà Lăng lên tiếng, cô ta ngồi bình thản ở ghế, từ bên trong nhà vọng ra ngoài, bản thân còn đang thưởng thức tách trà 1 cách nhã nhặn, bên cạnh còn 2 nha hoàn ở 2 bên hầu hạ, Tiểu Khắc thì đang quỳ ở ngoài sân, giữa trời nắng chói như này y đã quỳ qua nhiều canh giờ, sức chịu đựng sắp không còn nữa rồi
- Sao không trả lời? Ta đang hỏi ngươi đấy, 1 đứa tiện tỳ như ngươi sao có thể vô phép đến như vậy? Trở thành con cờ của ta có gì không tốt? Nếu như ngươi chịu đồng ý giúp ta theo dõi và báo cáo tình hình của tiểu thư nhà ngươi, ta sẽ cho ngươi đầy đủ thứ ngươi muốn, vàng? Y phục? Trang sức? Thậm chí cung cấp cho mẹ con nhà ngươi có cơm ăn áo mặc, điều kiện này đối với ngươi chỉ có lợi chứ không có hại, sao ngươi phải đắn đo?
Thiên Hà Lăng thấy cô không trả lời, tức giận mắng Tiểu Khắc rồi lại thương lượng với y
- Được, nô tỳ đồng ý
Tiểu Khắc lấy hết sức lực ra để nói
- Tốt!
Nghe câu trả lời của y, Thiên Hà Lăng lấy làm đắc ý
- ... Người cho rằng nô tỳ sẽ nói như vậy thật sao? Buồn cười... Giờ nô tỳ mới thấy... người thật đáng thương! Phải dùng thủ đoạn hèn hạ này để thắng...
Tiểu Khắc nở nụ cười khinh bỉ, giương ánh mắt miệt thị nhìn người trước mặt
- Ngươi... Ai cho ngươi nhìn ta bằng ánh mắt đó?
Thiên Hà Lăng nổi giận lôi đình, lôi roi từ trong người ra hầm hực đi về phía Tiểu Khắc, cầm roi quật Tiểu Khắc liên tục khiến y đau đớn mà ngã xuống, nước mắt lã chã rơi xuống
Cô chạy đến phủ viện của mình, vừa bước vào đã thấy Thiên Hà Lăng đang đánh đập Tiểu Khắc, cô hốt hoảng hét lên rồi dùng phép vứt cái roi từ trên tay ả xuống đất
- Dừng tay!
Cô chạy đến bên Tiểu Khắc, khắp người y hằn lên vết thương, máu thì cứ chảy xuống không ngừng, cô thấy vậy không khỏi đau thương, ngước mắt nhìn Thiên Hà Lăng với ánh mắt đầy tia sát khí lạnh lẽo
- Ngươi đã làm gì Tiểu Khắc?
- Con tiện tỳ này không chịu nghe lời, muội muội chỉ đang dạy bảo hộ tỷ thôi!
Thiên Hà Lăng giật mình sợ hãi nhìn cô
- Ngươi không có tư cách! Nếu như ngươi không tự ý chạy sang đây Tiểu Khắc cũng sẽ không như vậy! Người của ta tự ta sẽ dạy bảo, đâu đến lượt ngươi dạy bảo? Ta không muốn thấy mặt ngươi nữa! Mau cút!
Cô giận dữ quát thẳng vô mặt ả, ả hiện giờ vừa sợ sệt vừa tức giận, tay nắm thật chặt, cô quay mặt lại cúi xuống bế Tiểu Khắc lên chuẩn bị đi vào trong
- Con phế vật kia, ta nhịn ngươi hơi bị lâu rồi đấy, đừng tưởng ta không lên tiếng là không dám làm gì ngươi....
Cô nghe xong dừng chân đặt nhẹ Tiểu Khắc xuống, không nói không rằng xông đến bóp cổ ả
" Mình đã dặn lòng không được phép như này nữa nhưng đối với loại người như này mình không còn chút kiên nhẫn với tình thương nào nữa..."
- Ngươi....
Thiên Hà Lăng sợ hãi nhìn cô, bàn tay nắm lấy tay cô đang bóp cổ của mình, giãy giụa muốn thoát ra
- Ta cũng nhịn ngươi rất lâu rồi đấy, vốn định tha cho ngươi nhưng ngươi lại tự nộp mạng đến, vậy ta cũng không cần phải do dự nữa!!
Cô nói xong, tay càng lúc càng bóp chặt, 1 chút ý chí cuối cùng của cô cũng đã không còn, nhân tính cũng không còn, giờ đầu cô chỉ có 2 từ đó là giết chết...
- Đại... tỷ... tha... mạng... cho... muội muội... là... muội... không... hiểu chuyện... tuyệt... đối... sẽ... không... có... lần 2... xin tỷ tỷ... tha... mạng... quèn này
Thiên Hà Lăng cố gắng lấy hơi thở yếu ớt cất tiếng lên
- Chỉ cần ngươi xin lỗi Tiểu Khắc và làm lại những gì ngươi đã làm với Tiểu Khắc, chuyện này ta sẽ bỏ qua
Cô lạnh lùng nói
- Được...
Ả ta chấp nhận, trước hết cần bảo toàn cái mạng này trước đã. Cô nghe vậy, liền thả tay ra, ả ngã xuống cố gắng hít lấy không khí
" Với người khác thì không được, nhưng với loại người như này tuyệt đối không được nương tay"
Cô quay người lại nhẹ nhàng bế Tiểu Khắc lên bước vào trong lạnh lùng cất tiếng
- Cút!
Thiên Hà Lăng giật mình nhanh chóng đứng dậy, 2 nha hoàn của ả cũng sợ rồi tiến đến đỡ lấy ả để quay về phủ viện của mình
- Tiểu... thư!
Tiểu Khắc nhẹ nhàng mở mắt. Cô không nói gì đặt Tiểu Khắc xuống giường, lôi ra 1 viên đơn dược
- Tiểu Khắc, em uống viên này vào để ta trị thương cho em
- Đâu được tiểu thư...
Tiểu Khắc từ chối, y chỉ là tỳ nữ, không đáng để cô bỏ ra 1 viên đơn dược quý giá
- Đây là mệnh lệnh của ta!
Cô uy hiếp, y cũng không nói được gì ngoan ngoãn uống viên thuốc, cô nhanh chóng giơ tay ra trị thương, ánh mặt hằn lên nỗi buồn thương xót rõ rệt
- Tiểu thư... cô biết trị thương?
Tiểu Khắc bất ngờ nói
- Tiểu thư nhà em toàn năng mà
Cô nhẹ nhàng cất tiếng nói, khẽ nở nụ cười
- Tiểu... thư... em xin lỗi... vì... đã gây phiền phức cho cô
- Không sao
Cô nở nụ cười nhẹ, gương mặt dịu dàng an ủi y, y thấy biểu cảm đó cũng không kìm được mà cũng cười theo
- Tiểu Khắc này, sau này ta muốn em mạnh mẽ hơn, bị người ta đánh, bắt nạt em phải phản kháng, tuyệt đối không được để người ta lấn tới, nghe rõ chứ? Bản thân em không yếu chỉ là không đủ tự tin thôi.... . Truyện Đông Phương
Cô thu tay của mình lại, nhìn xuống y
- Thân là tỳ nữ thân cận bên ta, ta không cho phép em yếu đuối, em rõ chứ? Nếu không muốn gây phiền phức cho ta thì phải học cách bảo vệ và yêu quý bản thân.. điều này em phải thực hiện được
Tiểu Khắc nghe những lời này, gương mặt bỗng chốc sáng bừng, kiên định trả lời
- Dạ vâng, Tiểu Khắc sẽ ghi nhớ lời cô dặn
Hết chương 13.