Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 97
Vẫn như mọi ngày, Tiểu Khắc sau khi hoàn thành
xong công việc của mình, thường nhận lệnh của cô đi tu luyện, tu vi tăng nhanh nên cần có người luyện cùng, thế nên cô sai Băng Linh Kiếm Vũ đi tu luyện cùng Tiểu Khắc. Hôm nay là tròn 1 tháng Tiểu Khắc tu luyện cùng Băng Linh Kiếm Vũ
- Kiếm Vũ, hôm nay vẫn khởi động cơ bản à?
Băng Linh Kiếm Vũ nằm chỗm chệ ở sân tập luyện, cả thân ảnh to đùng chiếm hơn nửa cái sân mà sân này cũng đâu có bé, nghìn người đứng ở đây còn được. Băng Linh Kiếm Vũ mắt vẫn nhắm, nhẹ nhàng gật đầu, từ lúc cô hạ lệnh tu luyện cùng, Kiếm Vũ đã không thể ngủ nướng như mọi ngày cho nên mỗi lần đến giờ đều cho Tiểu Khắc tập cơ bản trước, bản thân đi ngủ
- Ài, ta tập cái này đã 1 tháng rồi! Tập tới nỗi cũng sắp hộc cả máu rồi! Kiếm Vũ, có thể cùng ta tu luyện được chưa?
- Vậy ngươi nói xem, ngươi nhỏ vậy, ta to vậy, cùng ngươi tu luyện có mà đè chết ngươi à?
- Ngươi không thể biến nhỏ được sao? Ngươi là một trong Ngũ Đại Linh Thú mà.
- Ta biến nhỏ rồi, thì lại đến ngươi đè chết ta à?
- Biến vừa thôi! Xì, không thèm nói với ngươi nữa!
Tiểu Khắc nói câu nào Băng Linh Kiếm Vũ liền chặn câu đấy, tìm mọi cách để từ chối tu luyện cùng Tiểu Khắc. Tiểu Khắc cũng chán không muốn nói nữa tức giận tiến đến chỗ bàn nghỉ ngơi ngồi xuống không thèm nhìn lấy Băng Linh Kiếm Vũ
- Haiz, nóng tính vậy?
Băng Linh Kiếm Vũ thở dài, bản thân vận công biến nhỏ lại, thân hình to đùng, lắm lông lắm cánh đã biến mất mà thay vào đó là một hình dạng vô cùng mới
- Cái gì mà Ngũ Đại Linh Thú chứ? Hữu danh vô thực!
- Vị tiểu thư này, nói Băng Linh Kiếm Vũ ta như vậy là không được đâu đấy!
Tiểu Khắc ngẩng mặt lên, đôi mắt mở to tròn nhìn người trước mặt, một anh chàng thiếu niên trẻ tuổi với mái tóc xanh lam giống cô, gương mặt điển trai không góc chết, đôi mắt xanh trời trong veo như mặt nước phản chiếu bầu trời, mặc một bộ xiêm y màu trắng xanh, cứ như là em trai của Thiên Hà Lâm Anh vậy
- Ngươi... Ngươi... Ngươi... Ngươi là Băng Linh Kiếm Vũ?
Tiểu Khắc không tin vào mắt mình, bộ Tiểu Khắc vẫn đang nằm mơ sao? Băng Linh Kiếm Vũ búng trán Tiểu Khắc một cái rồi ngồi xuống ghế
- Không là ta thì chẳng lẽ là ma? Ngươi là người đầu tiên khiến ta phải thị phạm thành con người đấy
- Cũng đẹp mà...
Tiểu Khắc nói nhỏ, cười cười như người bị trúng lời nguyền. Băng Linh Kiếm Vũ như nghe thấy Tiểu Khắc nói nhưng lại muốn nghe lại liền hỏi
- Gì? Ngươi nói gì?
- À... Không có gì... Tu... Tu luyện thôi...
Tiểu Khắc ngại ngùng nhanh chóng đứng dậy ra sân, Băng Linh Kiếm Vũ lắc đầu rồi cũng ra sân tu luyện cùng Tiểu Khắc một cách nghiêm túc nhất có thể
- Đầu tiên, ngươi thuộc tính thổ, vậy cho nên thuật động thổ hay như thế nào đấy đều hợp với ngươi. Để ta cho ngươi xem...
Tiểu Khắc nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái của mình, nghiêm túc nhìn Băng Linh Kiếm Vũ làm
- Thiên Địa hợp một. Nhất Cung Nhị Tiễn!
Băng Linh Kiếm Vũ đọc thần chú, mặt đất xuất hiện vết nứt nhỏ, Băng Linh Kiếm Vũ tiếp tục giơ tay ra không trung nắm lấy không khí như nắm cung, trong chốc lát cây cung xuất hiện, Băng Linh Kiếm Vũ kéo dây cung, 2 mũi tên cũng vì thế mà xuất hiện, rồi y thả tay, hai mũi tên kia nhanh chóng đâm vào vết nứt kia tạo một cú nổ to
- Đây là Cung Thuật. Sử dụng tốt nhất là khi đánh xa, sức hủy diệt có thể tới gần trăm người
Ngươi học đi!
Tiểu Khắc há hốc mồm nhìn Băng Linh Kiếm Vũ, lợi hại vậy à? Chưa gì đã học một phép thuật lợi hại như vậy rồi. Tiểu Khắc bước đến, làm động tác y như Băng Linh Kiếm Vũ vừa nãy làm
- Thiên Địa hợp một. Nhất Cung Nhị Tiễn!
Tiểu Khắc kéo cung nhưng bắn trượt chỗ vết nứt kia, Băng Linh Kiếm Vũ thấy không ổn liền tiến đến dạy Tiểu Khắc
- Ngươi thế này không ổn! Vết nứt kia là mốc quan trọng của Cung Thuật, có nó mới nổ được!
Ngươi đọc thần chú đi!
Tiểu Khắc nghe lời Băng Linh Kiếm Vũ, nhanh chóng đọc thần chú rồi kéo dây cung ra xa, Băng Linh Kiếm Vũ đứng đằng sau ôm lấy Tiểu Khắc, một tay đặt trên tay cầm cung của Tiểu Khắc tay kia nắm lấy tay đang kéo cung của Tiểu Khắc, cố kéo nó ra xa. Tiểu Khắc giật mình đỏ mặt cố tập trung chú ý
- Kéo cung phải kéo mạnh và đủ lực, ngươi kéo quá nhẹ nên nó sẽ không tới, mắt nhắm chuẩn xác, hướng cung cũng phải chính xác không được lệch
Viu! Bùm!
Tiểu Khắc và Băng Linh Kiếm Vũ cùng thả tay ra, hai mũi tên cùng lúc bắn ra ngoài đúng chỗ vết nứt kia
Tiểu Khắc đã lĩnh hội được Cung Thuật, việc tập luyện cũng rất thuận lợi
- Tiểu Khắc, ngươi có tài năng đấy!
Băng Linh Kiếm Vũ cảm thán, cầm cốc nước trên tay uống một hơi. Tiểu Khắc ngồi ở bàn nghỉ ngơi rót trà cho mình, tự hào vỗ ngực
- Ta mà lại! Ta có một thắc mắc không biết có nên hỏi ngươi không...
Băng Linh Kiếm Vũ đang uống nước không thể trả lời liền chỉ một tay vào Tiểu Khắc, mắt liếc xuống nhìn, Tiểu Khắc hiểu ý hỏi
- Băng Linh Kiếm Vũ, ngươi là điểu vậy ngươi có tìm con cái để ấy ấy không?
Phụt!!!!!
Băng Linh Kiếm Vũ phụt nước vào mặt Tiểu Khắc, mặt đỏ tía tái, cáu gắt với Tiểu Khắc
- Ngươi.. Ngươi... Ngươi nghĩ gì vậy hả? Băng Linh Kiếm Vũ ta to như vậy, có con chim cái nào dám lại gần ta?
Tiểu Khắc nhếch môi cười cho qua, bổn cô nương hôm nay không chắp nhặt mấy thứ linh tinh, sẽ không cáu giận... Tiểu Khắc lấy tay lau đi nước trà trên mặt mà vừa nãy Băng Linh Kiếm Vũ phụt lên, cố gắng nặn ra nụ cười nói tiếp
- Vậy ngươi cũng có thể trở thành hình dạng như thế này kiếm một cô nương nào đó rồi thành thân cũng được mà?
Băng Linh Kiếm Vũ lắc đầu, ánh mắt trở nên u buồn
- Sẽ không có chuyện đấy đâu, con người ai cũng sợ những linh thú như ta, cho dù ta có biến thành như thế nào thì họ cũng sẽ không đối xử với ta như con người đâu
- Không lẽ ngươi định sống như vậy cả đời? Ngươi không thấy cô đơn sao?
Tiểu Khắc hỏi tiếp, đôi mắt chăm chú nhìn, Băng Linh Kiếm Vũ như bị trúng tim đen, lảng tránh ánh mắt của Tiểu Khắc, hướng về phía bầu trời xa xăm trả lời
- Băng Linh Kiếm Vũ ta không quá cần hay coi trọng tình cảm nam nữ, ta là điểu, là linh thú, không phải con người, thứ mà ta cần là lòng tin. Rất nhiều những con điểu trước bị chủ nhân phản bội, ta lo sợ rằng....
- Tiểu thư sẽ không phải người như vậy đâu! Người rất tốt, tuyệt đối không phải loại người như ngươi nói!
Tiểu Khắc như hiểu lời mà Băng Linh Kiếm Vũ nói, lập tức phản kháng, đứng dậy phản biện lại. Băng Linh Kiếm Vũ gật đầu rồi tay hạ hạ xuống không khí, ý bảo Tiểu Khắc ngồi xuống
- Ngươi bình tĩnh. Ta cũng tin tiểu thư sẽ không phải người như vậy
- Mà cho dù có như vậy hay không, thì ngươi vẫn còn ta mà, ta nuôi ngươi!
Tiểu Khắc chậm rãi nói, hai bên má ửng hồng lên, Băng Linh Kiếm Vũ bị lời nói của Tiểu Khắc mà làm cho ngơ người
- Ờ... Ờ... Tiếp tục... Luyện... Luyện tập... đi!
Tiểu Khắc gật đầu rồi cũng nhanh chóng ra sân tiếp tục tập luyện. Băng Linh Kiếm Vũ nhìn theo bóng lưng của Tiểu Khắc, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả
" Tiểu Khắc, ngươi nhất định phải vậy sao? Tốt nhất ngươi đừng làm ta rung động bằng không ta sẽ bám theo ngươi cả đời"
Tiểu Khắc và Băng Linh Kiếm Vũ nhờ vụ tu luyện này mà dần thân nhau hơn. Nếu không có việc gì quan trọng hay cô có việc gì gọi Băng Linh Kiếm Vũ thì con điểu này luôn biến thành dạng người đi tìm Tiểu Khắc chơi cùng, cho nên trong không gian của cô Băng Linh Kiếm Vũ không thường xuyên ở trong đấy.
xong công việc của mình, thường nhận lệnh của cô đi tu luyện, tu vi tăng nhanh nên cần có người luyện cùng, thế nên cô sai Băng Linh Kiếm Vũ đi tu luyện cùng Tiểu Khắc. Hôm nay là tròn 1 tháng Tiểu Khắc tu luyện cùng Băng Linh Kiếm Vũ
- Kiếm Vũ, hôm nay vẫn khởi động cơ bản à?
Băng Linh Kiếm Vũ nằm chỗm chệ ở sân tập luyện, cả thân ảnh to đùng chiếm hơn nửa cái sân mà sân này cũng đâu có bé, nghìn người đứng ở đây còn được. Băng Linh Kiếm Vũ mắt vẫn nhắm, nhẹ nhàng gật đầu, từ lúc cô hạ lệnh tu luyện cùng, Kiếm Vũ đã không thể ngủ nướng như mọi ngày cho nên mỗi lần đến giờ đều cho Tiểu Khắc tập cơ bản trước, bản thân đi ngủ
- Ài, ta tập cái này đã 1 tháng rồi! Tập tới nỗi cũng sắp hộc cả máu rồi! Kiếm Vũ, có thể cùng ta tu luyện được chưa?
- Vậy ngươi nói xem, ngươi nhỏ vậy, ta to vậy, cùng ngươi tu luyện có mà đè chết ngươi à?
- Ngươi không thể biến nhỏ được sao? Ngươi là một trong Ngũ Đại Linh Thú mà.
- Ta biến nhỏ rồi, thì lại đến ngươi đè chết ta à?
- Biến vừa thôi! Xì, không thèm nói với ngươi nữa!
Tiểu Khắc nói câu nào Băng Linh Kiếm Vũ liền chặn câu đấy, tìm mọi cách để từ chối tu luyện cùng Tiểu Khắc. Tiểu Khắc cũng chán không muốn nói nữa tức giận tiến đến chỗ bàn nghỉ ngơi ngồi xuống không thèm nhìn lấy Băng Linh Kiếm Vũ
- Haiz, nóng tính vậy?
Băng Linh Kiếm Vũ thở dài, bản thân vận công biến nhỏ lại, thân hình to đùng, lắm lông lắm cánh đã biến mất mà thay vào đó là một hình dạng vô cùng mới
- Cái gì mà Ngũ Đại Linh Thú chứ? Hữu danh vô thực!
- Vị tiểu thư này, nói Băng Linh Kiếm Vũ ta như vậy là không được đâu đấy!
Tiểu Khắc ngẩng mặt lên, đôi mắt mở to tròn nhìn người trước mặt, một anh chàng thiếu niên trẻ tuổi với mái tóc xanh lam giống cô, gương mặt điển trai không góc chết, đôi mắt xanh trời trong veo như mặt nước phản chiếu bầu trời, mặc một bộ xiêm y màu trắng xanh, cứ như là em trai của Thiên Hà Lâm Anh vậy
- Ngươi... Ngươi... Ngươi... Ngươi là Băng Linh Kiếm Vũ?
Tiểu Khắc không tin vào mắt mình, bộ Tiểu Khắc vẫn đang nằm mơ sao? Băng Linh Kiếm Vũ búng trán Tiểu Khắc một cái rồi ngồi xuống ghế
- Không là ta thì chẳng lẽ là ma? Ngươi là người đầu tiên khiến ta phải thị phạm thành con người đấy
- Cũng đẹp mà...
Tiểu Khắc nói nhỏ, cười cười như người bị trúng lời nguyền. Băng Linh Kiếm Vũ như nghe thấy Tiểu Khắc nói nhưng lại muốn nghe lại liền hỏi
- Gì? Ngươi nói gì?
- À... Không có gì... Tu... Tu luyện thôi...
Tiểu Khắc ngại ngùng nhanh chóng đứng dậy ra sân, Băng Linh Kiếm Vũ lắc đầu rồi cũng ra sân tu luyện cùng Tiểu Khắc một cách nghiêm túc nhất có thể
- Đầu tiên, ngươi thuộc tính thổ, vậy cho nên thuật động thổ hay như thế nào đấy đều hợp với ngươi. Để ta cho ngươi xem...
Tiểu Khắc nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái của mình, nghiêm túc nhìn Băng Linh Kiếm Vũ làm
- Thiên Địa hợp một. Nhất Cung Nhị Tiễn!
Băng Linh Kiếm Vũ đọc thần chú, mặt đất xuất hiện vết nứt nhỏ, Băng Linh Kiếm Vũ tiếp tục giơ tay ra không trung nắm lấy không khí như nắm cung, trong chốc lát cây cung xuất hiện, Băng Linh Kiếm Vũ kéo dây cung, 2 mũi tên cũng vì thế mà xuất hiện, rồi y thả tay, hai mũi tên kia nhanh chóng đâm vào vết nứt kia tạo một cú nổ to
- Đây là Cung Thuật. Sử dụng tốt nhất là khi đánh xa, sức hủy diệt có thể tới gần trăm người
Ngươi học đi!
Tiểu Khắc há hốc mồm nhìn Băng Linh Kiếm Vũ, lợi hại vậy à? Chưa gì đã học một phép thuật lợi hại như vậy rồi. Tiểu Khắc bước đến, làm động tác y như Băng Linh Kiếm Vũ vừa nãy làm
- Thiên Địa hợp một. Nhất Cung Nhị Tiễn!
Tiểu Khắc kéo cung nhưng bắn trượt chỗ vết nứt kia, Băng Linh Kiếm Vũ thấy không ổn liền tiến đến dạy Tiểu Khắc
- Ngươi thế này không ổn! Vết nứt kia là mốc quan trọng của Cung Thuật, có nó mới nổ được!
Ngươi đọc thần chú đi!
Tiểu Khắc nghe lời Băng Linh Kiếm Vũ, nhanh chóng đọc thần chú rồi kéo dây cung ra xa, Băng Linh Kiếm Vũ đứng đằng sau ôm lấy Tiểu Khắc, một tay đặt trên tay cầm cung của Tiểu Khắc tay kia nắm lấy tay đang kéo cung của Tiểu Khắc, cố kéo nó ra xa. Tiểu Khắc giật mình đỏ mặt cố tập trung chú ý
- Kéo cung phải kéo mạnh và đủ lực, ngươi kéo quá nhẹ nên nó sẽ không tới, mắt nhắm chuẩn xác, hướng cung cũng phải chính xác không được lệch
Viu! Bùm!
Tiểu Khắc và Băng Linh Kiếm Vũ cùng thả tay ra, hai mũi tên cùng lúc bắn ra ngoài đúng chỗ vết nứt kia
Tiểu Khắc đã lĩnh hội được Cung Thuật, việc tập luyện cũng rất thuận lợi
- Tiểu Khắc, ngươi có tài năng đấy!
Băng Linh Kiếm Vũ cảm thán, cầm cốc nước trên tay uống một hơi. Tiểu Khắc ngồi ở bàn nghỉ ngơi rót trà cho mình, tự hào vỗ ngực
- Ta mà lại! Ta có một thắc mắc không biết có nên hỏi ngươi không...
Băng Linh Kiếm Vũ đang uống nước không thể trả lời liền chỉ một tay vào Tiểu Khắc, mắt liếc xuống nhìn, Tiểu Khắc hiểu ý hỏi
- Băng Linh Kiếm Vũ, ngươi là điểu vậy ngươi có tìm con cái để ấy ấy không?
Phụt!!!!!
Băng Linh Kiếm Vũ phụt nước vào mặt Tiểu Khắc, mặt đỏ tía tái, cáu gắt với Tiểu Khắc
- Ngươi.. Ngươi... Ngươi nghĩ gì vậy hả? Băng Linh Kiếm Vũ ta to như vậy, có con chim cái nào dám lại gần ta?
Tiểu Khắc nhếch môi cười cho qua, bổn cô nương hôm nay không chắp nhặt mấy thứ linh tinh, sẽ không cáu giận... Tiểu Khắc lấy tay lau đi nước trà trên mặt mà vừa nãy Băng Linh Kiếm Vũ phụt lên, cố gắng nặn ra nụ cười nói tiếp
- Vậy ngươi cũng có thể trở thành hình dạng như thế này kiếm một cô nương nào đó rồi thành thân cũng được mà?
Băng Linh Kiếm Vũ lắc đầu, ánh mắt trở nên u buồn
- Sẽ không có chuyện đấy đâu, con người ai cũng sợ những linh thú như ta, cho dù ta có biến thành như thế nào thì họ cũng sẽ không đối xử với ta như con người đâu
- Không lẽ ngươi định sống như vậy cả đời? Ngươi không thấy cô đơn sao?
Tiểu Khắc hỏi tiếp, đôi mắt chăm chú nhìn, Băng Linh Kiếm Vũ như bị trúng tim đen, lảng tránh ánh mắt của Tiểu Khắc, hướng về phía bầu trời xa xăm trả lời
- Băng Linh Kiếm Vũ ta không quá cần hay coi trọng tình cảm nam nữ, ta là điểu, là linh thú, không phải con người, thứ mà ta cần là lòng tin. Rất nhiều những con điểu trước bị chủ nhân phản bội, ta lo sợ rằng....
- Tiểu thư sẽ không phải người như vậy đâu! Người rất tốt, tuyệt đối không phải loại người như ngươi nói!
Tiểu Khắc như hiểu lời mà Băng Linh Kiếm Vũ nói, lập tức phản kháng, đứng dậy phản biện lại. Băng Linh Kiếm Vũ gật đầu rồi tay hạ hạ xuống không khí, ý bảo Tiểu Khắc ngồi xuống
- Ngươi bình tĩnh. Ta cũng tin tiểu thư sẽ không phải người như vậy
- Mà cho dù có như vậy hay không, thì ngươi vẫn còn ta mà, ta nuôi ngươi!
Tiểu Khắc chậm rãi nói, hai bên má ửng hồng lên, Băng Linh Kiếm Vũ bị lời nói của Tiểu Khắc mà làm cho ngơ người
- Ờ... Ờ... Tiếp tục... Luyện... Luyện tập... đi!
Tiểu Khắc gật đầu rồi cũng nhanh chóng ra sân tiếp tục tập luyện. Băng Linh Kiếm Vũ nhìn theo bóng lưng của Tiểu Khắc, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả
" Tiểu Khắc, ngươi nhất định phải vậy sao? Tốt nhất ngươi đừng làm ta rung động bằng không ta sẽ bám theo ngươi cả đời"
Tiểu Khắc và Băng Linh Kiếm Vũ nhờ vụ tu luyện này mà dần thân nhau hơn. Nếu không có việc gì quan trọng hay cô có việc gì gọi Băng Linh Kiếm Vũ thì con điểu này luôn biến thành dạng người đi tìm Tiểu Khắc chơi cùng, cho nên trong không gian của cô Băng Linh Kiếm Vũ không thường xuyên ở trong đấy.
Bình luận facebook