Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27
- Nữ hiệp? Như vậy không được ổn cho lắm?
Bạch Nhi trong lòng cảm thấy ấm áp nhưng cũng nhanh chóng đẩy cô ra vì y với cô vốn không quen biết
3 con người ở trên kia bay xuống, Bạch Nhi có hơi bất ngờ, khẽ cười nhẹ dường như hiểu ra điều gì đó, quay mặt nói với cô
- Hóa ra 2 vị không hề đi 1 mình! Mạn phép cho hỏi quý tính của các vị đây?
- Ta là Thiên Hà Lâm Anh, còn đây là muội ta, Thiên Hà Linh Linh, vị này là Ngũ Gia và Thất vương gia, đây là Tiểu Khắc, nha hoàn thân cận bên ta!
Cô giơ tay ra giới thiệu từng người một, Bạch Nhi nghe xong mặt biến sắc lập tức quỳ xuống hành lễ
- Dân nữ xin thỉnh an Thiên Hà Đại tiểu thư, tứ tiểu thư, Ngũ Vương gia và Thất vương gia!
- Bạch Nhi đứng lên đi! Không cần đa lễ!
Cô vội vàng nhấc Bạch Nhi lên, y khi đã biết thân phận lòng hơi run sợ, mặt cúi xuống, nhún người đáp lễ
- Tạ Thiên Hà Đại tiểu thư!
- Chuyện của muội ta cũng có thể hiểu 1 vài phần, tiếp theo muội định làm thế nào?
- Dân nữ sẽ về nhà!
Bạch Nhi nói, giọng vô cùng quả quyết. Cô nghe xong, có hơi sốt sắng, cầm tay y nói
- Bạch Nhi, bây giờ nhà muội đang nợ nần, muội về nhà rồi lấy đâu ra tiền để trả? Hay là muội về phủ ta, ta có thể giải quyết!
Nhìn thấy thái độ này của cô, ai cũng đều bất ngờ. Trong lòng Thiên Hà Lâm Anh cô có 1 cảm giác người này chính là em gái cô khi ở hiện đại, cô không muốn vụt mất thêm lần nào nữa!
- Đạ tạ người đã quan tâm, vẫn là dân nữ trở về nhà thì hơn!
- Nhưng mà...
Bạch Nhi vẫn cương quyết không đổi ý định, cô định thuyết phục y nhưng lời nói lại trôi vào trong khi thấy hắn đặt tay lên vai cô, lắc lắc đầu tỏ ý không nên, cô liếc mắt ra chỗ khác suy nghĩ lúc lâu rồi cũng từ bỏ, rút từ không gian ra 1 cái vòng đeo cho y
- Vậy được, theo ý muội. Đây là vòng liên kết, muội có chuyện gì cứ gọi ta qua vòng này, ta sẽ xuất hiện ngay lập tức!
Bạch Nhi không nói gì, y có chút cảm động khẽ nhún người kính cẩn từ biệt, khi hội của cô đã khuất mắt, bản thân y cũng quay đi trở về nhà
- Dường như nàng có tâm sự?
Hắn quan sát sắc mặt cô thấy có chút thất vọng. Cô không nhìn mặt hắn chỉ khẽ thở dài 1 cái, nhìn về phía trước nơi 3 con người kia chạy đi trước
- Ngươi có tin... hồi bé ta đã chứng kiến thảm cảnh?
- Thảm cảnh?
Hắn nhẹ giọng, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng. Thú thật thì hắn hoàn toàn không biết gì về cô cả ngoại trừ cô có tính khí ngạo mạn không chịu nhường ai, tính cách cộc cằn, lạnh lùng còn lại hắn không biết gì hết. Quá khứ của cô, cô đã trải qua những gì, cảm nhận ra sao, có dự tính gì, hắn đều muốn biết. Có lẽ mục tiêu mới của hắn sẽ là khám phá con người của cô mất
Dưới ánh nắng gay gắt của buổi ban trưa, cô kể lại sự việc với gương mặt buồn bã, thất vọng còn có chút bất lực, còn hắn nhìn cô, nghe cô nói, trong lòng có 1 cảm giác muốn bao bọc cô, bảo vệ cô, có thể nhẹ nhàng kể lại như vậy, hẳn cô đã phải mạnh mẽ lắm. Hắn giờ chỉ muốn ôm cô 1 cái, cho cô 1 lời an ủi, cô bây giờ đã không còn cô đơn!
Bạch Nhi sau khi trở về nhà, mở cửa ra, đập vào mắt y là vị ca ca khốn nạn đó của y, y bước vào, trong lòng có hơi sợ sệt
- Ca ca, huynh trở về rồi?
- Ta không về thì còn đi đâu? Bạch Nhi, giờ nhà chúng ta đang nợ chồng chất, muội phải nghĩ cho hoàn cảnh bây giờ chứ!
Ca của y tức giận nói với y, nếu không phải có sự xuất hiện của cô thì sớm đã có tiền để trả nợ rồi
- Muội biết nhưng còn rất nhiều cách khác mà, chúng ta có thể từ từ giải quyết!
Bạch Nhi ra sức thuyết phục, ca này của y có hơi chút không biết nhẫn nại
- Từ từ? Sao có thể? Bạch Nhi, tên kia đang đòi nợ gấp, ta không thể nhẫn được! Xin lỗi muội, Bạch Nhi!
Nói rồi, tên kia phất tay, 1 đống người liền bay ra bao vậy y, y hoảng sợ, không phải chứ, lại nữa à? Yên bình còn chưa bao lâu
- Ca ca, ý huynh là gì vậy? Huynh vẫn chưa từ bỏ sao?
- Ý của ta đã rất rõ rồi, muội còn không hiểu sao? Bán muội đi lấy tiền còn nhanh hơn là ngồi đây chờ chết! Bạch Nhi, ta biết muội vẫn còn quan tâm đến vị ca ca này nên mới trở về không theo ả ta mà!
Tên kia nhếch môi đắc ý, giờ cô đã không còn ở đây, kế hoạch của y đã có thể thực hiện, không ai có thể cản được
- Ca! Muội là muội muội ruột của huynh mà! Sao huynh có thể... huynh không tin muội sao?
Bạch Nhi rơi nước mắt, tự trách sao bản thân lạu đen đủi như thế không biết nữa
- Ta tin! Ta tin chứ! Ta tin muội có thể mang về cho ta 1 đống tiền! Hahaaaaa! Bạch Nhi, cái thứ tình thân mà muội nói ý, là gì hả, có đem tiền về cho ta được không? Có giải quyết được vấn đề không? Bạch Nhi, thật ra muội vốn không phải con ruột nhà ta, ta cũng không phải là ca ruột của muội, phụ mẫu giấu lâu như vậy đến lúc như này vẫn chưa nói với muội, thế nên ta chả việc gì phải đối xử tốt với muội cả! Muội chỉ là bia đỡ đạn cho ta mà thôi, nếu được ta có thể để muội chết thay ta nữa cơ ý! Hahaaaaaa! Đem đi!
- Sao... sao có thể? Huynh nói dối!
Tên kia cười to như phát điên lên, trong mắt tên kia trước giờ chỉ có hư vinh phú quý, sẵn sàng đem Bạch Nhi ra làm vật thay thế, vừa dứt lời đám người kia vác y đi, làm ngơ trước lời nói của y. Bạch Nhi nghe xong, đôi mắt lập tức ướt lệ trong vô vọng, y hoàn toàn sốc nặng, y không muốn tin! Gương mặt y thể hiện rõ sự oán hận, thất vọng, bất lực không làm được gì chỉ có thể để chúng làm gì thì làm, thì ra y trước giờ đều đã nhìn nhầm người, tin nhầm người rồi, đáng lẽ ra y phải theo cô trở về mới đúng
Nhắc đến cô, y chợt nhớ ra rằng mình có chiếc vòng liên kết, lập tức giơ ra gọi cô
- Thiên Hà Đại tiểu thư! Mau đến cứu dân nữ! Sau này dân nữ nguyện làm trâu làm ngựa cho người! Mau đến cứu dân nữ!
Hết chương 27.
Bạch Nhi trong lòng cảm thấy ấm áp nhưng cũng nhanh chóng đẩy cô ra vì y với cô vốn không quen biết
3 con người ở trên kia bay xuống, Bạch Nhi có hơi bất ngờ, khẽ cười nhẹ dường như hiểu ra điều gì đó, quay mặt nói với cô
- Hóa ra 2 vị không hề đi 1 mình! Mạn phép cho hỏi quý tính của các vị đây?
- Ta là Thiên Hà Lâm Anh, còn đây là muội ta, Thiên Hà Linh Linh, vị này là Ngũ Gia và Thất vương gia, đây là Tiểu Khắc, nha hoàn thân cận bên ta!
Cô giơ tay ra giới thiệu từng người một, Bạch Nhi nghe xong mặt biến sắc lập tức quỳ xuống hành lễ
- Dân nữ xin thỉnh an Thiên Hà Đại tiểu thư, tứ tiểu thư, Ngũ Vương gia và Thất vương gia!
- Bạch Nhi đứng lên đi! Không cần đa lễ!
Cô vội vàng nhấc Bạch Nhi lên, y khi đã biết thân phận lòng hơi run sợ, mặt cúi xuống, nhún người đáp lễ
- Tạ Thiên Hà Đại tiểu thư!
- Chuyện của muội ta cũng có thể hiểu 1 vài phần, tiếp theo muội định làm thế nào?
- Dân nữ sẽ về nhà!
Bạch Nhi nói, giọng vô cùng quả quyết. Cô nghe xong, có hơi sốt sắng, cầm tay y nói
- Bạch Nhi, bây giờ nhà muội đang nợ nần, muội về nhà rồi lấy đâu ra tiền để trả? Hay là muội về phủ ta, ta có thể giải quyết!
Nhìn thấy thái độ này của cô, ai cũng đều bất ngờ. Trong lòng Thiên Hà Lâm Anh cô có 1 cảm giác người này chính là em gái cô khi ở hiện đại, cô không muốn vụt mất thêm lần nào nữa!
- Đạ tạ người đã quan tâm, vẫn là dân nữ trở về nhà thì hơn!
- Nhưng mà...
Bạch Nhi vẫn cương quyết không đổi ý định, cô định thuyết phục y nhưng lời nói lại trôi vào trong khi thấy hắn đặt tay lên vai cô, lắc lắc đầu tỏ ý không nên, cô liếc mắt ra chỗ khác suy nghĩ lúc lâu rồi cũng từ bỏ, rút từ không gian ra 1 cái vòng đeo cho y
- Vậy được, theo ý muội. Đây là vòng liên kết, muội có chuyện gì cứ gọi ta qua vòng này, ta sẽ xuất hiện ngay lập tức!
Bạch Nhi không nói gì, y có chút cảm động khẽ nhún người kính cẩn từ biệt, khi hội của cô đã khuất mắt, bản thân y cũng quay đi trở về nhà
- Dường như nàng có tâm sự?
Hắn quan sát sắc mặt cô thấy có chút thất vọng. Cô không nhìn mặt hắn chỉ khẽ thở dài 1 cái, nhìn về phía trước nơi 3 con người kia chạy đi trước
- Ngươi có tin... hồi bé ta đã chứng kiến thảm cảnh?
- Thảm cảnh?
Hắn nhẹ giọng, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng. Thú thật thì hắn hoàn toàn không biết gì về cô cả ngoại trừ cô có tính khí ngạo mạn không chịu nhường ai, tính cách cộc cằn, lạnh lùng còn lại hắn không biết gì hết. Quá khứ của cô, cô đã trải qua những gì, cảm nhận ra sao, có dự tính gì, hắn đều muốn biết. Có lẽ mục tiêu mới của hắn sẽ là khám phá con người của cô mất
Dưới ánh nắng gay gắt của buổi ban trưa, cô kể lại sự việc với gương mặt buồn bã, thất vọng còn có chút bất lực, còn hắn nhìn cô, nghe cô nói, trong lòng có 1 cảm giác muốn bao bọc cô, bảo vệ cô, có thể nhẹ nhàng kể lại như vậy, hẳn cô đã phải mạnh mẽ lắm. Hắn giờ chỉ muốn ôm cô 1 cái, cho cô 1 lời an ủi, cô bây giờ đã không còn cô đơn!
Bạch Nhi sau khi trở về nhà, mở cửa ra, đập vào mắt y là vị ca ca khốn nạn đó của y, y bước vào, trong lòng có hơi sợ sệt
- Ca ca, huynh trở về rồi?
- Ta không về thì còn đi đâu? Bạch Nhi, giờ nhà chúng ta đang nợ chồng chất, muội phải nghĩ cho hoàn cảnh bây giờ chứ!
Ca của y tức giận nói với y, nếu không phải có sự xuất hiện của cô thì sớm đã có tiền để trả nợ rồi
- Muội biết nhưng còn rất nhiều cách khác mà, chúng ta có thể từ từ giải quyết!
Bạch Nhi ra sức thuyết phục, ca này của y có hơi chút không biết nhẫn nại
- Từ từ? Sao có thể? Bạch Nhi, tên kia đang đòi nợ gấp, ta không thể nhẫn được! Xin lỗi muội, Bạch Nhi!
Nói rồi, tên kia phất tay, 1 đống người liền bay ra bao vậy y, y hoảng sợ, không phải chứ, lại nữa à? Yên bình còn chưa bao lâu
- Ca ca, ý huynh là gì vậy? Huynh vẫn chưa từ bỏ sao?
- Ý của ta đã rất rõ rồi, muội còn không hiểu sao? Bán muội đi lấy tiền còn nhanh hơn là ngồi đây chờ chết! Bạch Nhi, ta biết muội vẫn còn quan tâm đến vị ca ca này nên mới trở về không theo ả ta mà!
Tên kia nhếch môi đắc ý, giờ cô đã không còn ở đây, kế hoạch của y đã có thể thực hiện, không ai có thể cản được
- Ca! Muội là muội muội ruột của huynh mà! Sao huynh có thể... huynh không tin muội sao?
Bạch Nhi rơi nước mắt, tự trách sao bản thân lạu đen đủi như thế không biết nữa
- Ta tin! Ta tin chứ! Ta tin muội có thể mang về cho ta 1 đống tiền! Hahaaaaa! Bạch Nhi, cái thứ tình thân mà muội nói ý, là gì hả, có đem tiền về cho ta được không? Có giải quyết được vấn đề không? Bạch Nhi, thật ra muội vốn không phải con ruột nhà ta, ta cũng không phải là ca ruột của muội, phụ mẫu giấu lâu như vậy đến lúc như này vẫn chưa nói với muội, thế nên ta chả việc gì phải đối xử tốt với muội cả! Muội chỉ là bia đỡ đạn cho ta mà thôi, nếu được ta có thể để muội chết thay ta nữa cơ ý! Hahaaaaaa! Đem đi!
- Sao... sao có thể? Huynh nói dối!
Tên kia cười to như phát điên lên, trong mắt tên kia trước giờ chỉ có hư vinh phú quý, sẵn sàng đem Bạch Nhi ra làm vật thay thế, vừa dứt lời đám người kia vác y đi, làm ngơ trước lời nói của y. Bạch Nhi nghe xong, đôi mắt lập tức ướt lệ trong vô vọng, y hoàn toàn sốc nặng, y không muốn tin! Gương mặt y thể hiện rõ sự oán hận, thất vọng, bất lực không làm được gì chỉ có thể để chúng làm gì thì làm, thì ra y trước giờ đều đã nhìn nhầm người, tin nhầm người rồi, đáng lẽ ra y phải theo cô trở về mới đúng
Nhắc đến cô, y chợt nhớ ra rằng mình có chiếc vòng liên kết, lập tức giơ ra gọi cô
- Thiên Hà Đại tiểu thư! Mau đến cứu dân nữ! Sau này dân nữ nguyện làm trâu làm ngựa cho người! Mau đến cứu dân nữ!
Hết chương 27.