Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52
- Thần là Cẩm Trúc quận chúa, con gái của Thừa Tướng, lần trước có tham gia buổi yến tiệc, ngồi gần với vương gia đó ạ!
Cẩm Trúc yểu điệu nói, hắn gật đầu cho có lệ, mặt lạnh tanh nói
- Ờ!
- Tiểu Thiên Nhi, chúng ta đi thôi, tự nhiên ta ngửi thấy mùi hôi hôi!
Cô nói với hắn, gương mặt không mấy vui vẻ
- Ừm! Đi thôi!
"Ghen à?"
Hắn mỉm cười với cô, Cẩm Trúc quận chúa thấy vậy nhanh chóng kéo tay hắn lại
"Tiểu Thiên Nhi?"
- Tiểu Thiên Nhi, nói chuyện với thần đi, chúng ta bồi đắp tình cảm!
Mặt hắn đen lại hất tay Cẩm Trúc ra quát
- Hỗn xược! Ai cho ngươi gọi ta như vậy? Đừng động vào người ta!
- Thần... thần...
Cẩm Trúc xanh mặt lại, giương ánh mắt sợ hãi nhìn hắn rồi quay mặt lại nhìn cô, gương mặt thể hiện rõ sự ghen tuông tức giận
- Xem ra chàng cần phải giải quyết 1 số thứ rồi, ta đi trước đây!
Cô nhún vai nói rồi quay bước đi không chút chần chừ
- Ây... A Lâm... Cấm đứng gần, cấm gọi ta như vậy!
Hắn gọi cô lại rồi quay mặt hầm hừ nói với Cẩm Trúc
- Tại sao? Tại sao ả đó được còn thần thì không?
Cẩm Trúc ức chế nói, tay nắm chặt lại, hắn quay lưng đi không ngoảnh mặt
- Vì nàng ấy là ngoại lệ!
Nói xong, hắn chạy đi tìm cô, còn cô đang tìm kiếm khu vực có thú, xui xẻo thế nào mà gặp ngay Đàm Thanh, con trai thứ 2 của Tục Cô môn chủ
- Thật trùng hợp. Không ngờ lại gặp Thiên Hà Đại tiểu thư ở đây
- Ta cũng không ngờ...
Cô nhếch mép nói rồi đi lướt qua Đàm Thanh khiến y không khỏi tức giận
- Ngươi như vậy là ý gì? Coi ta là không khí sao? Chỗ này là Thành Hạ Hàm chứ không phải phủ của ngươi, đừng quá ngông cuồng, chỉ cần ngươi vô lễ với ta là ta có thể khiến phủ ngươi tan cửa nát nhà đấy!
- Ngươi dám? Ngươi đụng vào người thân ta dù chỉ một sợi tóc ta cũng có thể khiến ngươi mãi mãi không thể cầm đồ được!
Cô xoay người lại, nhìn Đàm Thanh với ánh mắt sát khí, bàn tay nắm chặt lại, tức đến nỗi muốn run cả người
- Yo, lại còn lườm ta? Không biết mấy năm trước khi ngươi gặp ta, ngươi nhút nhát lại còn dễ bắt nạt, bình thường lúc nào cũng phải chịu sự sai bảo của ta, bây giờ đừng tỏ vẻ nguy hiểm nữa! Nhu nhược vẫn là nhu nhược thôi! Giày ta bẩn rồi mau liếm sạch nó đi! Xong rồi đứng yên một chỗ làm mồi thú để bọn ta săn!
- Hahahaaaaa... Đúng rồi, mau liếm đi!
- Mau, mau, có trò vui để xem rồi!
Đàm Thanh giơ chân ra đắc ý nói, mấy thuộc hạ đằng sau Đàm Thanh cũng hùa vào, mặt cô bây giờ chả khác nào nhọ nồi, từng bước đến chỗ của Đàm Thanh, thấy hành động này của cô, Đàm Thanh nhếch môi đắc ý
- Mau lên! Đừng làm lỡ thời giờ của bọn ta!
Cô liếc xuống chân Đàm Thanh, miệng khẽ nở nụ cười gian, từ trên tay cô xuất hiện rất nhiều kim châm, cô vung tay phóng kim châm đâm xuống bàn chân Đàm Thanh, nói to
- TA KHINH!
- Aaaaaaaa! Đau! Con tiện nhân chết tiệt này, ngươi làm gì ta rồi?
Bốp!
Cô tát mặt Đàm Thanh khiến ai nấy đều sửng sốt
- Nói một lần ta tát một lần!
- Ngươi...
Bốp!
Cô giơ tay vả má kia của Đàm Thanh, mạnh đến nỗi ngã soài xuống đất, cô nắm chặt tóc Đàm Thanh kéo ra đằng sau
- Ngươi nói đi! Nói cho ta nghe xem nào! Ngươi là cái thá gì mà dám ra lệnh cho ta? Chỉ là con của một vị môn chủ mà cả gan vô lễ với bổn minh chủ ta? Ta nói cho ngươi biết, cả đời này ta là tôn còn ngươi mãi là ti! Nhìn quanh có vẻ khá sạch, ta không nỡ làm bẩn chỗ này nếu không ta đã ném thứ rác rưởi như ngươi đi từ lâu rồi!
Nói xong cô quay lưng định bước đi, Đàm Thanh nổi cơn thịnh nộ đứng dậy hô to
- Các ngươi còn đứng đó làm gì? Mau bắt ả tiện tỳ kia lại!
Tất cả các thủ hạ của Đàm Thanh ngay lập tức rút kiếm ra chĩa về phía cô, lúc này A Tú, Tiêu Hiền, Tiếu Minh, Linh Linh và hắn bay đến chỗ cô, đứng xung quanh rút kiếm ra bảo vệ cô
- Không sao chứ?
Hắn hỏi han, cô lắc đầu
- Ta làm sao mà có chuyện được?
- Có chuyện gì vậy Lâm muội?
A Tú hỏi, cô hất mặt ra phía Đàm Thanh, tức giận nói
- Tỷ đi mà hỏi hắn ta!
- Tóm lại, kẻ nào động đến Anh Nhi tỷ tỷ, ta quyết không tha kẻ đó!
Linh Linh dọa nạt nói, Đàm Thanh cười lớn, vỗ tay không ngừng nói
- Đông đủ ghê, đúng là rất nhiều người muốn bảo vệ cho con ả này!
Hết chương 52.
Cẩm Trúc yểu điệu nói, hắn gật đầu cho có lệ, mặt lạnh tanh nói
- Ờ!
- Tiểu Thiên Nhi, chúng ta đi thôi, tự nhiên ta ngửi thấy mùi hôi hôi!
Cô nói với hắn, gương mặt không mấy vui vẻ
- Ừm! Đi thôi!
"Ghen à?"
Hắn mỉm cười với cô, Cẩm Trúc quận chúa thấy vậy nhanh chóng kéo tay hắn lại
"Tiểu Thiên Nhi?"
- Tiểu Thiên Nhi, nói chuyện với thần đi, chúng ta bồi đắp tình cảm!
Mặt hắn đen lại hất tay Cẩm Trúc ra quát
- Hỗn xược! Ai cho ngươi gọi ta như vậy? Đừng động vào người ta!
- Thần... thần...
Cẩm Trúc xanh mặt lại, giương ánh mắt sợ hãi nhìn hắn rồi quay mặt lại nhìn cô, gương mặt thể hiện rõ sự ghen tuông tức giận
- Xem ra chàng cần phải giải quyết 1 số thứ rồi, ta đi trước đây!
Cô nhún vai nói rồi quay bước đi không chút chần chừ
- Ây... A Lâm... Cấm đứng gần, cấm gọi ta như vậy!
Hắn gọi cô lại rồi quay mặt hầm hừ nói với Cẩm Trúc
- Tại sao? Tại sao ả đó được còn thần thì không?
Cẩm Trúc ức chế nói, tay nắm chặt lại, hắn quay lưng đi không ngoảnh mặt
- Vì nàng ấy là ngoại lệ!
Nói xong, hắn chạy đi tìm cô, còn cô đang tìm kiếm khu vực có thú, xui xẻo thế nào mà gặp ngay Đàm Thanh, con trai thứ 2 của Tục Cô môn chủ
- Thật trùng hợp. Không ngờ lại gặp Thiên Hà Đại tiểu thư ở đây
- Ta cũng không ngờ...
Cô nhếch mép nói rồi đi lướt qua Đàm Thanh khiến y không khỏi tức giận
- Ngươi như vậy là ý gì? Coi ta là không khí sao? Chỗ này là Thành Hạ Hàm chứ không phải phủ của ngươi, đừng quá ngông cuồng, chỉ cần ngươi vô lễ với ta là ta có thể khiến phủ ngươi tan cửa nát nhà đấy!
- Ngươi dám? Ngươi đụng vào người thân ta dù chỉ một sợi tóc ta cũng có thể khiến ngươi mãi mãi không thể cầm đồ được!
Cô xoay người lại, nhìn Đàm Thanh với ánh mắt sát khí, bàn tay nắm chặt lại, tức đến nỗi muốn run cả người
- Yo, lại còn lườm ta? Không biết mấy năm trước khi ngươi gặp ta, ngươi nhút nhát lại còn dễ bắt nạt, bình thường lúc nào cũng phải chịu sự sai bảo của ta, bây giờ đừng tỏ vẻ nguy hiểm nữa! Nhu nhược vẫn là nhu nhược thôi! Giày ta bẩn rồi mau liếm sạch nó đi! Xong rồi đứng yên một chỗ làm mồi thú để bọn ta săn!
- Hahahaaaaa... Đúng rồi, mau liếm đi!
- Mau, mau, có trò vui để xem rồi!
Đàm Thanh giơ chân ra đắc ý nói, mấy thuộc hạ đằng sau Đàm Thanh cũng hùa vào, mặt cô bây giờ chả khác nào nhọ nồi, từng bước đến chỗ của Đàm Thanh, thấy hành động này của cô, Đàm Thanh nhếch môi đắc ý
- Mau lên! Đừng làm lỡ thời giờ của bọn ta!
Cô liếc xuống chân Đàm Thanh, miệng khẽ nở nụ cười gian, từ trên tay cô xuất hiện rất nhiều kim châm, cô vung tay phóng kim châm đâm xuống bàn chân Đàm Thanh, nói to
- TA KHINH!
- Aaaaaaaa! Đau! Con tiện nhân chết tiệt này, ngươi làm gì ta rồi?
Bốp!
Cô tát mặt Đàm Thanh khiến ai nấy đều sửng sốt
- Nói một lần ta tát một lần!
- Ngươi...
Bốp!
Cô giơ tay vả má kia của Đàm Thanh, mạnh đến nỗi ngã soài xuống đất, cô nắm chặt tóc Đàm Thanh kéo ra đằng sau
- Ngươi nói đi! Nói cho ta nghe xem nào! Ngươi là cái thá gì mà dám ra lệnh cho ta? Chỉ là con của một vị môn chủ mà cả gan vô lễ với bổn minh chủ ta? Ta nói cho ngươi biết, cả đời này ta là tôn còn ngươi mãi là ti! Nhìn quanh có vẻ khá sạch, ta không nỡ làm bẩn chỗ này nếu không ta đã ném thứ rác rưởi như ngươi đi từ lâu rồi!
Nói xong cô quay lưng định bước đi, Đàm Thanh nổi cơn thịnh nộ đứng dậy hô to
- Các ngươi còn đứng đó làm gì? Mau bắt ả tiện tỳ kia lại!
Tất cả các thủ hạ của Đàm Thanh ngay lập tức rút kiếm ra chĩa về phía cô, lúc này A Tú, Tiêu Hiền, Tiếu Minh, Linh Linh và hắn bay đến chỗ cô, đứng xung quanh rút kiếm ra bảo vệ cô
- Không sao chứ?
Hắn hỏi han, cô lắc đầu
- Ta làm sao mà có chuyện được?
- Có chuyện gì vậy Lâm muội?
A Tú hỏi, cô hất mặt ra phía Đàm Thanh, tức giận nói
- Tỷ đi mà hỏi hắn ta!
- Tóm lại, kẻ nào động đến Anh Nhi tỷ tỷ, ta quyết không tha kẻ đó!
Linh Linh dọa nạt nói, Đàm Thanh cười lớn, vỗ tay không ngừng nói
- Đông đủ ghê, đúng là rất nhiều người muốn bảo vệ cho con ả này!
Hết chương 52.