Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 60
Tiếng đao kiếm chém giết cùng với tiếng la hét thất thanh hoảng sợ trong vô vọng vang lên rất to, người người lần lượt ngã xuống đất, máu từ lúc nào đã trở thành một vũng to nhỏ khác nhau, những dải lụa được treo trên sân đài đã bị rơi xuống rách lả tả, nhìn không ra đây chính là lễ sinh thần nữa! Nhóm hội cô tập trung phản kích lại, phụ thân và mẫu thân cô nghe thấy tiếng hỗn tạp vội vàng chạy vào trong xem, vô cùng hoảng sợ trước tình cảnh trước mặt
- Bảo vệ Lục thân vương gia và phu nhân!
Hộ vệ bên cạnh phụ thân cô hô hào lên, tất cả rút kiếm ra bảo vệ
Cô vừa giết được tên thích khách thì chân vô tình dẫm phải thứ gì đó, cúi xuống nhặt lên
- Đây... đây là... dây cài tóc của Tiểu Khắc!
Nhận ra vật quen thuộc cô không chần chừ chạy đi tìm Tiểu Khắc
- A Lâm!
Hắn thấy cô chạy về hướng khác định đuổi theo nhưng bị mấy tên thích khách chặn lại buộc phải xử lí
Hổ Thiết thấy cô chạy đi bản thân cũng chuẩn bị chạy theo
- Phu quân, thiếp đi theo Tiểu Lâm!
- Đợi đã, nhỡ nàng gặp nguy hiểm thì sao?
Phụ thân cô kéo tay Hổ Thiết lại, Hổ Thiết hất tay phụ thân cô ra an ủi nói
- Không sao! Thiếp có võ mà!
Nói rồi, Hổ Thiết chạy theo cô, mặt phụ thân cô đột ngột sầm sì lại, ra lệnh cho một tên hộ vệ
- Đi theo phu nhân!
- Rõ!
Tên hộ vệ kia đuổi theo, thật ra từ lâu phụ thân cô cũng biết Diệp Chi này là giả chẳng qua ông cũng muốn biết tên này có ý định gì thôi nên mới âm thầm phối hợp theo cô
- Tiểu Khắc! Tiểu Khắc! Em ở đâu? Trả lời ta đi! Tiểu Khắc!
- Tiểu thư, em ở đây! Tiểu thư!
Giọng Tiểu Khắc vang lên từ trong một nhà kho cũ kĩ, cô ngoảnh mặt sang láo liên nhìn xung quanh, lập tức đạp cửa xông vào nhưng cô chẳng hề thấy bóng dáng Tiểu Khắc đâu cả, tiếp tục tìm kiếm, miệng cũng không ngừng gọi tên
- Tiểu Khắc! Em đâu? Nói đi chứ, Tiểu Khắc!
- Tiểu thư, em ở đây...
Cô quay mặt lại, đập vào mắt cô không phải là hình dáng của Tiểu Khắc mà là Diệp Chi giả, Hổ Thiết!
- Tiểu thư, cô thấy bất ngờ sao?
- Ngươi... Tiểu Khắc đâu? Em ấy đâu?
Cô tức giận vì biết mình bị lừa, thật không ngờ cái người này dám dùng thuật giả giọng để lừa cô
- Cái con nô tỳ kia á, nó không sao! Ta chỉ muốn dùng thân phận của nó để dụ ngươi đến đây thôi!
Hổ Thiết nhếch mép cười, 2 vai nhún lên
- Vô vị!
Cô nhả ra 2 từ rồi quay chân bước ra ngoài, điều không thể ngờ được là cô không ra ngoài được, đều bị bật lại
- Kết giới?
Cô dùng phép của mình giải kết giới nhưng đáng tiếc không có tác dụng
- Vô ích thôi! Kết giới này hiếm ai có thể phá được!
Hổ Thiết tiến đến gần cô, dùng tay bóc mặt nạ trên mặt ra lộ gương mặt thật của mình
- Ngươi... là cái tên đi theo Tục Cô môn chủ!
- Ồ? Thiệt vinh dự, đại tiểu thư như cô đây có trí nhớ tốt thật, mới nhìn qua một lần mà đã nhớ rồi!
- Ngươi muốn gì ở ta?
Cô giương ánh mắt cảnh giác nhìn hắn, cả thân thể vào tư thế phòng bị
Hổ Thiết quét mắt xuống ngực cô
Đương nhiên là cái thứ ở trong người cô rồi!
- Vì cái mảnh Phù Lệnh này mà ngươi trà trộn vào phủ ta? Giả làm Trân Liên Diệp Chi để tiện hành động?
Cô suy đoán, Hổ Thiết vỗ tay tán dương
- Chính xác.
- Kẻ ngốc còn nhận ra được! Nói như vậy ngươi muốn giết ta?
- Không. Giết ngươi thì mảnh Phù Lệnh sẽ không còn tác dụng, thế nên ta sẽ khiến ngươi sống mãi cuộc sống thực vật!
Hổ Thiết lắc lắc ngón tay, cô nghe xong đôi mắt nheo lại đột ngột xông đến tấn công Hổ Thiết
- Nói nhiều!
Hổ Thiết may mắn tránh được đòn tấn công bất ngờ, cũng phản kích lại
- Ôi trời! Như vậy là không tốt đâu nhé!
- Còn không phải là học của ngươi sao? Bữa tiệc sinh thần của ta còn không phải là do ngươi phá hay sao? Chết đi!
Cô nổi cơn thịnh nổ lên, đòn ra tay càng lúc càng nhanh khiến Hổ Thiết không kịp trở tay, biết mình không đánh lại được cô, liền lấy từ trong y phục ra một mảnh Phù Lệnh
Cô khựng người lại, đôi tay sờ lên ngực hướng tim, mặt mày nhăn nhó, cô đau, rất đau
- Ngươi...
- Mảnh Phù Lệnh bị vỡ làm 3 mảnh, mảnh này sẽ kết nối với mảnh kia mà nó lại liên kết chặt chẽ với sinh mạng của người mang nó, một khi nhận được tín hiệu thì tim sẽ đau cực độ, ở phạm vi hẹp còn kinh khủng hơn!
Hổ Thiết đắc ý nói, trên tay cầm mảnh Phù Lệnh giơ hướng về phía cô, người cô loạng choạng quỵ xuống, bàn tay bóp chặt lấy y phục, gào thét trong đau đớn
Đôi mắt cô dần mờ lại, dần mất đi ý thức, cuối cùng vì chịu không được cô liền ngất đi
Hết chương 60.
- Bảo vệ Lục thân vương gia và phu nhân!
Hộ vệ bên cạnh phụ thân cô hô hào lên, tất cả rút kiếm ra bảo vệ
Cô vừa giết được tên thích khách thì chân vô tình dẫm phải thứ gì đó, cúi xuống nhặt lên
- Đây... đây là... dây cài tóc của Tiểu Khắc!
Nhận ra vật quen thuộc cô không chần chừ chạy đi tìm Tiểu Khắc
- A Lâm!
Hắn thấy cô chạy về hướng khác định đuổi theo nhưng bị mấy tên thích khách chặn lại buộc phải xử lí
Hổ Thiết thấy cô chạy đi bản thân cũng chuẩn bị chạy theo
- Phu quân, thiếp đi theo Tiểu Lâm!
- Đợi đã, nhỡ nàng gặp nguy hiểm thì sao?
Phụ thân cô kéo tay Hổ Thiết lại, Hổ Thiết hất tay phụ thân cô ra an ủi nói
- Không sao! Thiếp có võ mà!
Nói rồi, Hổ Thiết chạy theo cô, mặt phụ thân cô đột ngột sầm sì lại, ra lệnh cho một tên hộ vệ
- Đi theo phu nhân!
- Rõ!
Tên hộ vệ kia đuổi theo, thật ra từ lâu phụ thân cô cũng biết Diệp Chi này là giả chẳng qua ông cũng muốn biết tên này có ý định gì thôi nên mới âm thầm phối hợp theo cô
- Tiểu Khắc! Tiểu Khắc! Em ở đâu? Trả lời ta đi! Tiểu Khắc!
- Tiểu thư, em ở đây! Tiểu thư!
Giọng Tiểu Khắc vang lên từ trong một nhà kho cũ kĩ, cô ngoảnh mặt sang láo liên nhìn xung quanh, lập tức đạp cửa xông vào nhưng cô chẳng hề thấy bóng dáng Tiểu Khắc đâu cả, tiếp tục tìm kiếm, miệng cũng không ngừng gọi tên
- Tiểu Khắc! Em đâu? Nói đi chứ, Tiểu Khắc!
- Tiểu thư, em ở đây...
Cô quay mặt lại, đập vào mắt cô không phải là hình dáng của Tiểu Khắc mà là Diệp Chi giả, Hổ Thiết!
- Tiểu thư, cô thấy bất ngờ sao?
- Ngươi... Tiểu Khắc đâu? Em ấy đâu?
Cô tức giận vì biết mình bị lừa, thật không ngờ cái người này dám dùng thuật giả giọng để lừa cô
- Cái con nô tỳ kia á, nó không sao! Ta chỉ muốn dùng thân phận của nó để dụ ngươi đến đây thôi!
Hổ Thiết nhếch mép cười, 2 vai nhún lên
- Vô vị!
Cô nhả ra 2 từ rồi quay chân bước ra ngoài, điều không thể ngờ được là cô không ra ngoài được, đều bị bật lại
- Kết giới?
Cô dùng phép của mình giải kết giới nhưng đáng tiếc không có tác dụng
- Vô ích thôi! Kết giới này hiếm ai có thể phá được!
Hổ Thiết tiến đến gần cô, dùng tay bóc mặt nạ trên mặt ra lộ gương mặt thật của mình
- Ngươi... là cái tên đi theo Tục Cô môn chủ!
- Ồ? Thiệt vinh dự, đại tiểu thư như cô đây có trí nhớ tốt thật, mới nhìn qua một lần mà đã nhớ rồi!
- Ngươi muốn gì ở ta?
Cô giương ánh mắt cảnh giác nhìn hắn, cả thân thể vào tư thế phòng bị
Hổ Thiết quét mắt xuống ngực cô
Đương nhiên là cái thứ ở trong người cô rồi!
- Vì cái mảnh Phù Lệnh này mà ngươi trà trộn vào phủ ta? Giả làm Trân Liên Diệp Chi để tiện hành động?
Cô suy đoán, Hổ Thiết vỗ tay tán dương
- Chính xác.
- Kẻ ngốc còn nhận ra được! Nói như vậy ngươi muốn giết ta?
- Không. Giết ngươi thì mảnh Phù Lệnh sẽ không còn tác dụng, thế nên ta sẽ khiến ngươi sống mãi cuộc sống thực vật!
Hổ Thiết lắc lắc ngón tay, cô nghe xong đôi mắt nheo lại đột ngột xông đến tấn công Hổ Thiết
- Nói nhiều!
Hổ Thiết may mắn tránh được đòn tấn công bất ngờ, cũng phản kích lại
- Ôi trời! Như vậy là không tốt đâu nhé!
- Còn không phải là học của ngươi sao? Bữa tiệc sinh thần của ta còn không phải là do ngươi phá hay sao? Chết đi!
Cô nổi cơn thịnh nổ lên, đòn ra tay càng lúc càng nhanh khiến Hổ Thiết không kịp trở tay, biết mình không đánh lại được cô, liền lấy từ trong y phục ra một mảnh Phù Lệnh
Cô khựng người lại, đôi tay sờ lên ngực hướng tim, mặt mày nhăn nhó, cô đau, rất đau
- Ngươi...
- Mảnh Phù Lệnh bị vỡ làm 3 mảnh, mảnh này sẽ kết nối với mảnh kia mà nó lại liên kết chặt chẽ với sinh mạng của người mang nó, một khi nhận được tín hiệu thì tim sẽ đau cực độ, ở phạm vi hẹp còn kinh khủng hơn!
Hổ Thiết đắc ý nói, trên tay cầm mảnh Phù Lệnh giơ hướng về phía cô, người cô loạng choạng quỵ xuống, bàn tay bóp chặt lấy y phục, gào thét trong đau đớn
Đôi mắt cô dần mờ lại, dần mất đi ý thức, cuối cùng vì chịu không được cô liền ngất đi
Hết chương 60.