Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 72
- Thiên Hà Đại tiểu thư, có lúc ta thắc mắc rằng tại sao ngươi từ đầu rất ngốc đột nhiên trở thành người thông minh, sức mạnh tăng đáng kể? Ta đã từng nghi rằng thân thể là của Thiên Hà Lâm Anh nhưng linh hồn là của người khác!
Tục Cô môn chủ vừa né tránh đòn vừa nói, dường như bị trúng tim đen, cô có phần hơi sửng sốt nhưng nhanh chóng thu lại vẻ mặt đó lại
- Ngươi tin có trường hợp đó xảy ra?
- Bán tín bán nghi! Trên đời này không gì là không thể!
Cả 2 tiếp tục giao chiến, có vẻ tốn khá nhiều thời gian nên ông ta quyết định đánh nhanh thắng nhanh
- Đùa với ngươi có vẻ hơi nhàm rồi đấy! Thiên Trận Hà Bình! Khói Long Hinh Thiếu!
Từ phía Tục Cô môn chủ xuất hiện một luồng sáng màu vàng chói hướng theo phía cô mà tiến tới, tốc độ rất nhanh. Cô phát giác ra được cũng lập tức phòng thủ
- Khiên Thiếc Thủ Trận! Thiện Thủ!
Mặc dù có phòng thủ nhưng sức mạnh của Võ Hinh là mạnh hơn tất cả, lớp khiên của cô bị phá vỡ trong chốc lát, vì mất khiên nên luồng sức mạnh đó xuyên qua người cô khiến cô đả thương bay người ra xa, máu phun ra rất nhiều
- Haha, đây là minh chứng cho sự cách biệt giữa người mạnh và người yếu đấy! Thiên Hà Đại tiểu thư!
Cô gượng mình dậy, cơn đau từ mảnh Phù Lệnh lại ập tới cộng thêm việc nguyên khí vừa bị đả thương khiến cô không tài nào đứng vững được
- Phụt!
Cô lại hộc ra một đống máu, mắt cô hiện tại đang rất mờ không nhìn rõ được cái gì, dường như đôi mắt rất muốn nhắm lại nhưng lí trí cô vẫn rất tỉnh táo, cô cần trả thù! Trả thù cho phụ thân cô!
- Hửm? Vẫn đứng dậy được? Xem ra ta đã quá nhân từ rồi! Đây là đòn cuối cùng!
Cô hướng mắt ra phía Tục Cô môn chủ, lấy hết tất cả sức mạnh còn lại gom hết vào đòn cuối này, ông ta có đòn cuối tại sao cô lại không thể có? Cô hít thở thật sâu, tập trung dồn hết nguyên khí còn lại vào bàn tay
Cả 2 cùng dồn vào và phóng nó vào đối phương
Cô cắn chặt răng của mình lại cố chịu, tiếp tục dồn lại và phóng ra, không uổng công cô chịu khổ, đòn này của cô hoàn toàn áp đảo ông ta
- Phụt! Thật không thể ngờ được! Ta bao năm tu luyện lại chết trong tay ngươi! Nhưng đó cũng là vinh hạnh của ta!
Tục Cô môn chủ phụt máu ra rồi ngã xuống đất, đôi mắt nhắm tịt lại, giờ đây Tục Cô phái hoàn toàn bị diệt môn, chết không còn một ai sống sót
- Hự! Phụtttt!!!!
Cô loạng choạng ngã xuống, phun ra một đống máu, do dùng quá nhiều nguyên khí nên đã tổn thương đến lục phủ ngũ tạng, đôi mắt không thể tiếp tục tự chủ mà nhắm chặt lại, cô nằm lăn ra đất với gương mặt trắng bệch
Hoàng Ngọc quốc sau hơn 3 tháng đại loạn, bây giờ nội ngoài đã ổn định hơn, những nơi bị tàn phá đã nhanh chóng tu sửa lại, nhân dân tiếp tục thực hiện công việc thường ngày của mình, Tục Cô phái sát nhập vào La Tô phái chính thức xóa tên ra khỏi lịch sử Hoàng Ngọc quốc
Cô sau khi hôn mê một lúc, Linh Linh cùng những người khác nhanh chóng đến nơi và đưa cô về La Tô phái, đến bây giờ chưa tỉnh lại
Còn hắn, khi Linh Linh mời đại phu khám cho cô tiện thể khám luôn cho hắn thì thấy hắn đã tỉnh lại với sắc mặt hồng hào hơn trước, thân thể cũng ổn định lại nhưng khi biết tin cô bị thương, sắc mặt hắn có vẻ lại kém hơn, vội vàng chạy qua phòng cô
- A Lâm, ta xin lỗi! Ta đã không thể cùng nàng vượt qua sinh tử! Từ bây giờ ta sẽ bảo vệ nàng bằng chính sinh mạng của mình!
Hắn cầm tay cô đưa lên má mình để cảm nhận hơi ấm của cô nhưng nó dường như trở nên lạnh hơn hẳn
- A Lâm... A Lâm! Nàng mau tỉnh lại! Chúng ta còn phải thành thân và sinh con nữa! Ta còn muốn có hơn 5 đứa con! Thế nên nàng phải nhanh chóng tỉnh lại đấy!
- ................
Cô vẫn không có phản ứng gì, tuy biết trước điều đó nhưng trong lòng hắn vẫn buồn và thất vọng
- A Thiên! Ngươi đi nghỉ ngơi đi! Để chỗ này cho Linh Linh chăm sóc!
Tiếu Minh bước vào đặt tay lên vai hắn, Linh Linh bước đằng sau Tiếu Minh nhìn cả 2 với ánh mắt buồn bã. Hắn lắc đầu, hắn đã không thể bảo vệ cô nhưng ít nhất hãy để hắn được chăm sóc cho cô như lúc cô ngày đêm chăm sóc cho hắn
Biết là không thể khuyên giải được hắn, cả 2 nhìn nhau rồi bước ra ngoài.
- Anh Nhi tỷ tỷ sẽ không sao chứ?
Linh Linh lo lắng hỏi
- Tỷ ngươi khỏe như vậy sao có thể có chuyện chứ?
Tiếu Minh khoanh tay trước ngực vừa đi vừa nói. Linh Linh nghe xong huých Tiếu Minh một cái
- Này, ngươi ăn nói cho đúng sự thật vào! Tỷ ta bên ngoài mạnh mẽ vậy thôi chứ nội tâm yếu đuối lắm!
Tiếu Minh loạng choạng suýt ngã, bản thân cũng huých Linh Linh một cái nhưng sức con trai đương nhiên là lớn hơn con gái nên xô Linh Linh ngã nhoài luôn xuống đất
- Nói thì nói! Làm gì phải....
- A! Tên khốn nạn kia! Ngươi đẩy ta ngã rồi này! Ta... A!
Linh Linh định đứng dậy đập chết Tiếu Minh thì chân lại bị trẹo nên lại ngồi bịch xuống đất
- Ta... ta không cố ý! Ta xin lỗi!
Tiếu Minh rối rít xin lỗi Linh Linh, không biết nên làm thế nào
- Ngươi còn ở đó nói nữa! Mau dìu ta lên!
- Ồ... ồ! Á!
Tiếu Minh giơ tay kéo Linh Linh lên, không biết kéo kiểu gì mà cả 2 bị mất thăng bằng nên lại ngã xuống đất còn ở tư thế rất đẹp nữa, môi chạm môi a....
Cả 2 mở to mắt hết cỡ, Linh Linh phản ứng nhanh đầu tiên liền đẩy Tiếu Minh ra
- Ngươi... ngươi... ngươi...
- Ta... ta... ta...
Tiếu Minh gần như là hoảng sợ, mặt đỏ bừng bừng lên, Linh Linh dường như quên mất chân đang đau nên lập tức đứng dậy
- Nụ hôn đầu của ta.... A!
Linh Linh lại ngã xuống đất, Tiếu Minh phụt cười rồi tiến lại gần Linh Linh
- Này, lên đây, ta cõng ngươi!
Linh Linh không phản đối ngoan ngoãn trèo lên lưng Tiếu Minh cho y cõng
Cả 2 cứ như vậy cho đến lúc trở về phòng của mình.
Hết chương 71.
Tục Cô môn chủ vừa né tránh đòn vừa nói, dường như bị trúng tim đen, cô có phần hơi sửng sốt nhưng nhanh chóng thu lại vẻ mặt đó lại
- Ngươi tin có trường hợp đó xảy ra?
- Bán tín bán nghi! Trên đời này không gì là không thể!
Cả 2 tiếp tục giao chiến, có vẻ tốn khá nhiều thời gian nên ông ta quyết định đánh nhanh thắng nhanh
- Đùa với ngươi có vẻ hơi nhàm rồi đấy! Thiên Trận Hà Bình! Khói Long Hinh Thiếu!
Từ phía Tục Cô môn chủ xuất hiện một luồng sáng màu vàng chói hướng theo phía cô mà tiến tới, tốc độ rất nhanh. Cô phát giác ra được cũng lập tức phòng thủ
- Khiên Thiếc Thủ Trận! Thiện Thủ!
Mặc dù có phòng thủ nhưng sức mạnh của Võ Hinh là mạnh hơn tất cả, lớp khiên của cô bị phá vỡ trong chốc lát, vì mất khiên nên luồng sức mạnh đó xuyên qua người cô khiến cô đả thương bay người ra xa, máu phun ra rất nhiều
- Haha, đây là minh chứng cho sự cách biệt giữa người mạnh và người yếu đấy! Thiên Hà Đại tiểu thư!
Cô gượng mình dậy, cơn đau từ mảnh Phù Lệnh lại ập tới cộng thêm việc nguyên khí vừa bị đả thương khiến cô không tài nào đứng vững được
- Phụt!
Cô lại hộc ra một đống máu, mắt cô hiện tại đang rất mờ không nhìn rõ được cái gì, dường như đôi mắt rất muốn nhắm lại nhưng lí trí cô vẫn rất tỉnh táo, cô cần trả thù! Trả thù cho phụ thân cô!
- Hửm? Vẫn đứng dậy được? Xem ra ta đã quá nhân từ rồi! Đây là đòn cuối cùng!
Cô hướng mắt ra phía Tục Cô môn chủ, lấy hết tất cả sức mạnh còn lại gom hết vào đòn cuối này, ông ta có đòn cuối tại sao cô lại không thể có? Cô hít thở thật sâu, tập trung dồn hết nguyên khí còn lại vào bàn tay
Cả 2 cùng dồn vào và phóng nó vào đối phương
Cô cắn chặt răng của mình lại cố chịu, tiếp tục dồn lại và phóng ra, không uổng công cô chịu khổ, đòn này của cô hoàn toàn áp đảo ông ta
- Phụt! Thật không thể ngờ được! Ta bao năm tu luyện lại chết trong tay ngươi! Nhưng đó cũng là vinh hạnh của ta!
Tục Cô môn chủ phụt máu ra rồi ngã xuống đất, đôi mắt nhắm tịt lại, giờ đây Tục Cô phái hoàn toàn bị diệt môn, chết không còn một ai sống sót
- Hự! Phụtttt!!!!
Cô loạng choạng ngã xuống, phun ra một đống máu, do dùng quá nhiều nguyên khí nên đã tổn thương đến lục phủ ngũ tạng, đôi mắt không thể tiếp tục tự chủ mà nhắm chặt lại, cô nằm lăn ra đất với gương mặt trắng bệch
Hoàng Ngọc quốc sau hơn 3 tháng đại loạn, bây giờ nội ngoài đã ổn định hơn, những nơi bị tàn phá đã nhanh chóng tu sửa lại, nhân dân tiếp tục thực hiện công việc thường ngày của mình, Tục Cô phái sát nhập vào La Tô phái chính thức xóa tên ra khỏi lịch sử Hoàng Ngọc quốc
Cô sau khi hôn mê một lúc, Linh Linh cùng những người khác nhanh chóng đến nơi và đưa cô về La Tô phái, đến bây giờ chưa tỉnh lại
Còn hắn, khi Linh Linh mời đại phu khám cho cô tiện thể khám luôn cho hắn thì thấy hắn đã tỉnh lại với sắc mặt hồng hào hơn trước, thân thể cũng ổn định lại nhưng khi biết tin cô bị thương, sắc mặt hắn có vẻ lại kém hơn, vội vàng chạy qua phòng cô
- A Lâm, ta xin lỗi! Ta đã không thể cùng nàng vượt qua sinh tử! Từ bây giờ ta sẽ bảo vệ nàng bằng chính sinh mạng của mình!
Hắn cầm tay cô đưa lên má mình để cảm nhận hơi ấm của cô nhưng nó dường như trở nên lạnh hơn hẳn
- A Lâm... A Lâm! Nàng mau tỉnh lại! Chúng ta còn phải thành thân và sinh con nữa! Ta còn muốn có hơn 5 đứa con! Thế nên nàng phải nhanh chóng tỉnh lại đấy!
- ................
Cô vẫn không có phản ứng gì, tuy biết trước điều đó nhưng trong lòng hắn vẫn buồn và thất vọng
- A Thiên! Ngươi đi nghỉ ngơi đi! Để chỗ này cho Linh Linh chăm sóc!
Tiếu Minh bước vào đặt tay lên vai hắn, Linh Linh bước đằng sau Tiếu Minh nhìn cả 2 với ánh mắt buồn bã. Hắn lắc đầu, hắn đã không thể bảo vệ cô nhưng ít nhất hãy để hắn được chăm sóc cho cô như lúc cô ngày đêm chăm sóc cho hắn
Biết là không thể khuyên giải được hắn, cả 2 nhìn nhau rồi bước ra ngoài.
- Anh Nhi tỷ tỷ sẽ không sao chứ?
Linh Linh lo lắng hỏi
- Tỷ ngươi khỏe như vậy sao có thể có chuyện chứ?
Tiếu Minh khoanh tay trước ngực vừa đi vừa nói. Linh Linh nghe xong huých Tiếu Minh một cái
- Này, ngươi ăn nói cho đúng sự thật vào! Tỷ ta bên ngoài mạnh mẽ vậy thôi chứ nội tâm yếu đuối lắm!
Tiếu Minh loạng choạng suýt ngã, bản thân cũng huých Linh Linh một cái nhưng sức con trai đương nhiên là lớn hơn con gái nên xô Linh Linh ngã nhoài luôn xuống đất
- Nói thì nói! Làm gì phải....
- A! Tên khốn nạn kia! Ngươi đẩy ta ngã rồi này! Ta... A!
Linh Linh định đứng dậy đập chết Tiếu Minh thì chân lại bị trẹo nên lại ngồi bịch xuống đất
- Ta... ta không cố ý! Ta xin lỗi!
Tiếu Minh rối rít xin lỗi Linh Linh, không biết nên làm thế nào
- Ngươi còn ở đó nói nữa! Mau dìu ta lên!
- Ồ... ồ! Á!
Tiếu Minh giơ tay kéo Linh Linh lên, không biết kéo kiểu gì mà cả 2 bị mất thăng bằng nên lại ngã xuống đất còn ở tư thế rất đẹp nữa, môi chạm môi a....
Cả 2 mở to mắt hết cỡ, Linh Linh phản ứng nhanh đầu tiên liền đẩy Tiếu Minh ra
- Ngươi... ngươi... ngươi...
- Ta... ta... ta...
Tiếu Minh gần như là hoảng sợ, mặt đỏ bừng bừng lên, Linh Linh dường như quên mất chân đang đau nên lập tức đứng dậy
- Nụ hôn đầu của ta.... A!
Linh Linh lại ngã xuống đất, Tiếu Minh phụt cười rồi tiến lại gần Linh Linh
- Này, lên đây, ta cõng ngươi!
Linh Linh không phản đối ngoan ngoãn trèo lên lưng Tiếu Minh cho y cõng
Cả 2 cứ như vậy cho đến lúc trở về phòng của mình.
Hết chương 71.