Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 92
Hắn vào phòng cô, thấy cô đang ngủ ngon lành, không chút vướng bận, cứ lạnh nhạt như vậy, yên ắng đến nỗi hắn tưởng cô đã chết rồi. Sau khi đã xác nhận cô còn sống hắn mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống cạnh cô. Vén tóc mai của cô lên, hắn nhẹ nhàng mỉm cười
- A Lâm... nàng có nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không? Lúc đấy, ta thật sự rất ghét nàng. Nàng quá ương bướng, ta nói một câu nàng cãi mười câu, nàng căn bản không phải mẫu nữ nhân ta thích. Nhưng rồi ta không hiểu sao, sự kiên cường của nàng, sự đáp trả của nàng, sự lương thiện của nàng khiến ta không thể không chú ý đến nàng, từ khi nào ta đã u mê nàng, ta thật sự đã quá yêu nàng, ta không cho phép bất kì người đàn ông nào lại gần nàng. Nàng chính là cả thế giới của ta, là toàn bộ sự sống của ta. Nàng chết rồi, sự sống của ta biết lấy ở ai? Còn lí do gì khiến ta tiếp tục sống nữa? Nàng không ở đây, ta biết làm sao? Hãy sống, được không? Chúng ta phải cùng nhau sống đến đầu bạc răng long, đến khi cùng nằm chung phần mộ được không?
Hắn vuốt ve mặt cô, khuôn mặt cô quá đỗi yên bình đến mức không quan tâm thế giới ngoài kia đang làm gì, không quan tâm hắn đang làm sao, không quan tâm mọi người đang sợ hãi vì cô sẽ rời xa nhân thế, cô cứ nhắm mắt, chỉ biết đến mình, thật ích kỉ
Hắn ngắm nhìn gương mặt cô lúc lâu rồi chợt nhớ ra thứ gì đó rồi vội vàng đi
Một lúc sau, cánh cửa được mở ra, Bạch Nhi và Tiểu Khắc bước vào. Nhìn thấy cô vẫn đang hôn mê, lại không nhịn được mà bật khóc lên
- Tiểu Khắc, ta đã nói ngươi không được khóc mà!!! Sao ngươi lại khóc? Ta cũng khóc theo bây giờ!!!
Hai người cố gắng nhịn khóc, bước đến nhìn cô, ánh mắt sợ hãi hoàn toàn khống chế họ
- Tiểu thư, cô sẽ không sao mà phải không? Bạch Nhi vẫn còn chưa báo đáp cô mà, cô không thể thế được!!!
- Tiểu thư, cô vẫn chưa thấy Tiểu Khắc lên kiệu hoa mà, sao cô nhẫn tâm như vậy được? Cô đã hứa rồi, nhất định phải nhìn thấy Tiểu Khắc mặc y phục tân nương rồi mà!!!
- Tiểu thư, cô đừng như vậy mà tiểu thư...
- Không có tiểu thư, Tiểu Khắc sau này biết đi theo ai đây? Người đừng bỏ Tiểu Khắc ở lại một mình mà....
Bạch Nhi và Tiểu Khắc lại một lần nữa bật khóc, đối với họ, cô cũng là cả nguồn sống của họ, cô đi rồi, họ thật sự không biết phải làm gì, phải làm sao mới tốt?
Cộc cộc!!!
Có tiếng gõ cửa, hai người nhanh chóng lau đi những giọt lệ, Bạch Nhi ra mở cửa, hóa ra là Phượng Hoa, y đến đây hình như là châm cứu cho cô
- Vú nuôi?
- Ta đến đây để châm cứu cho tiểu thư, người sớm tỉnh lại thôi. Hai người nếu không có gì thì đi hộ ta sắc thuốc đi, ít nhất còn có thể trì hoãn được một chút!
Phượng Hoa bước vào trong phòng, đặt túi kim châm xuống bàn dặn dò Bạch Nhi và Tiểu Khắc. Hai người nghe lệnh xong lập tức nhún người hành lễ rồi ra ngoài đóng cửa lại
Phượng Hoa tiến tới chỗ cô, rút ra nhiều kim châm rồi châm nó vào từng chỗ trên cơ thể cô. Xoay xoay một tí, tay cô đã động đậy rồi mắt dần dần mở ra
- Phượng... Hoa?
Cô định ngồi dậy nhưng bị Phượng Hoa cản lại
- Khoan đã... Tiểu thư, để ta rút kim châm ra đã!
Cô nghe vậy nhìn khắp cơ thể mình, đâu đâu cũng là kim châm nên bản thân có hơi hoảng. Sau khi đã rút hết kim châm ra, cô mới ngồi dậy tựa lưng vào thành giường, ấp úng hỏi
- Phượng Hoa...ta... sức khỏe...của ta... ta...
- Tiểu thư, ta nghĩ người nên chuẩn bị tâm lý, sức khỏe của người hoàn toàn không ổn được tí nào, có lẽ... sẽ không sống quá nổi 1 tuần!
Cô mở to mắt ra nhìn người trước mặt, thì ra sức khỏe của cô vốn yếu như vậy, vậy mà cô cứ nghĩ chỉ bị thế này chút ít thôi, sẽ không sao, nghỉ ngơi một lát là khỏi, ai ngờ bản thân lại sắp xuống gặp diêm vương chứ, đúng thật là rất nực cười
Cô nhếch môi cười nhẹ, một nụ cười chua xót, tuyệt vọng, cảm thấy bản thân rất là buồn cười
- Mọi người đã biết chưa?
- Tất cả đều biết rồi, tiểu thư là người cuối cùng biết!
Cô rũ mắt xuống nhìn xuống đất, hắn không biết như thế nào nhỉ? Hắn sẽ khóc chứ? Cô rất lo lắng cho hắn, nếu cô đi rồi, hắn sẽ sống tốt chứ? Liệu sẽ quên cô mà yêu người khác?
Cộc cộc!
Đang trầm tư suy nghĩ thì bị tiếng gõ cửa làm cho bừng tỉnh, cô không biết là ai đến nhưng cô mong đó là hắn
- Vào đi!
Mở cửa bước vào là Tiêu Hiền, nhìn sắc mặt của y cũng có vẻ khá là không ổn mấy, sắc mặt xanh xao, đôi mắt u buồn, bất lực chưa từng thấy
Thấy Phượng Hoa đang đứng ở đấy, Tiêu Hiền thấy hơi khó xử
- Nếu như người đã tỉnh rồi thì Phượng Hoa cũng đi đây, Tiêu môn chủ từ từ nói chuyện!
Phượng Hoa biết ý liền tránh mặt đi, đóng cửa lại để khoảng không gian cho Tiêu Hiền và cô
- Hiền, huynh không sao chứ?
- Muội còn dám hỏi ta câu đấy? Ta đương nhiên là có sao rồi! Ta bảo muội chăm sóc bản thân cho tốt, kết quả sao? Muội đưa ta cái kết quả này à?
Tiêu Hiền tức giận tiến đến chỗ cô, ngồi xuống trách mắng cô, cô cũng không nói gì chỉ lặng lẽ chịu khó vì cô biết Tiêu Hiền đang rất sợ, sợ cô sẽ biến mất, khi biết được cô không còn sống bao lâu, ắt hẳn Tiêu Hiền cũng đã rất sốc
- Làm ơn đấy, Lâm, ta cầu xin muội... Đừng rời đi... Ít nhất hãy vì Ngũ vương gia, sống đi được không?
Tiêu Hiền nhẹ giọng, xúc động cầu xin cô, nước mắt không kìm được mà rơi xuống bàn tay cô. Thứ nước ấm áp kia là nước mắt của Tiêu Hiền sao? Đến Tiêu Hiền còn như thế này, vậy thì hắn, hắn sẽ trở nên như thế nào không biết nữa, cô bất an, cực kì bất an
- Hiền, đừng khóc. Huynh sẽ sớm quên đi thôi, tất cả sẽ trở lại bình thường, không có ta, huynh vẫn sẽ sống tốt mà?
Cô vỗ vai Tiêu Hiền, cho y một lời an ủi, nếu cô đã nói như vậy thì chắc chắn cô sẽ sớm rời xa tất cả mọi người. Nghĩ như vậy, Tiêu Hiền lại càng sụp đổ hơn, lại càng sợ hãi hơn, lắc đầu liên tục
Cô lướt nhìn ra bên ngoài, trời bây giờ đã hửng sáng rồi, bây giờ cô vẫn thấy mọi người, không lẽ tất cả đều thức đêm không chợp mắt?
Cô nhìn chằm chằm ra bên ngoài. Tuyết, có tuyết rồi. Là tuyết đầu mùa! Từng hạt tuyết nho nhỏ màu trắng rơi xuống, nó thật sự rất đẹp nhưng cũng rất bi ai, tạo cảm giác như một cái gì đó sắp sửa biến mất, khiến lòng người đau thương mà rơi giọt nước mắt buồn, đau khổ nhất. Liệu chúng sẽ cầu nguyện cho một linh hồn để được tiếp tục sống?
Hết chương 92.
- A Lâm... nàng có nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không? Lúc đấy, ta thật sự rất ghét nàng. Nàng quá ương bướng, ta nói một câu nàng cãi mười câu, nàng căn bản không phải mẫu nữ nhân ta thích. Nhưng rồi ta không hiểu sao, sự kiên cường của nàng, sự đáp trả của nàng, sự lương thiện của nàng khiến ta không thể không chú ý đến nàng, từ khi nào ta đã u mê nàng, ta thật sự đã quá yêu nàng, ta không cho phép bất kì người đàn ông nào lại gần nàng. Nàng chính là cả thế giới của ta, là toàn bộ sự sống của ta. Nàng chết rồi, sự sống của ta biết lấy ở ai? Còn lí do gì khiến ta tiếp tục sống nữa? Nàng không ở đây, ta biết làm sao? Hãy sống, được không? Chúng ta phải cùng nhau sống đến đầu bạc răng long, đến khi cùng nằm chung phần mộ được không?
Hắn vuốt ve mặt cô, khuôn mặt cô quá đỗi yên bình đến mức không quan tâm thế giới ngoài kia đang làm gì, không quan tâm hắn đang làm sao, không quan tâm mọi người đang sợ hãi vì cô sẽ rời xa nhân thế, cô cứ nhắm mắt, chỉ biết đến mình, thật ích kỉ
Hắn ngắm nhìn gương mặt cô lúc lâu rồi chợt nhớ ra thứ gì đó rồi vội vàng đi
Một lúc sau, cánh cửa được mở ra, Bạch Nhi và Tiểu Khắc bước vào. Nhìn thấy cô vẫn đang hôn mê, lại không nhịn được mà bật khóc lên
- Tiểu Khắc, ta đã nói ngươi không được khóc mà!!! Sao ngươi lại khóc? Ta cũng khóc theo bây giờ!!!
Hai người cố gắng nhịn khóc, bước đến nhìn cô, ánh mắt sợ hãi hoàn toàn khống chế họ
- Tiểu thư, cô sẽ không sao mà phải không? Bạch Nhi vẫn còn chưa báo đáp cô mà, cô không thể thế được!!!
- Tiểu thư, cô vẫn chưa thấy Tiểu Khắc lên kiệu hoa mà, sao cô nhẫn tâm như vậy được? Cô đã hứa rồi, nhất định phải nhìn thấy Tiểu Khắc mặc y phục tân nương rồi mà!!!
- Tiểu thư, cô đừng như vậy mà tiểu thư...
- Không có tiểu thư, Tiểu Khắc sau này biết đi theo ai đây? Người đừng bỏ Tiểu Khắc ở lại một mình mà....
Bạch Nhi và Tiểu Khắc lại một lần nữa bật khóc, đối với họ, cô cũng là cả nguồn sống của họ, cô đi rồi, họ thật sự không biết phải làm gì, phải làm sao mới tốt?
Cộc cộc!!!
Có tiếng gõ cửa, hai người nhanh chóng lau đi những giọt lệ, Bạch Nhi ra mở cửa, hóa ra là Phượng Hoa, y đến đây hình như là châm cứu cho cô
- Vú nuôi?
- Ta đến đây để châm cứu cho tiểu thư, người sớm tỉnh lại thôi. Hai người nếu không có gì thì đi hộ ta sắc thuốc đi, ít nhất còn có thể trì hoãn được một chút!
Phượng Hoa bước vào trong phòng, đặt túi kim châm xuống bàn dặn dò Bạch Nhi và Tiểu Khắc. Hai người nghe lệnh xong lập tức nhún người hành lễ rồi ra ngoài đóng cửa lại
Phượng Hoa tiến tới chỗ cô, rút ra nhiều kim châm rồi châm nó vào từng chỗ trên cơ thể cô. Xoay xoay một tí, tay cô đã động đậy rồi mắt dần dần mở ra
- Phượng... Hoa?
Cô định ngồi dậy nhưng bị Phượng Hoa cản lại
- Khoan đã... Tiểu thư, để ta rút kim châm ra đã!
Cô nghe vậy nhìn khắp cơ thể mình, đâu đâu cũng là kim châm nên bản thân có hơi hoảng. Sau khi đã rút hết kim châm ra, cô mới ngồi dậy tựa lưng vào thành giường, ấp úng hỏi
- Phượng Hoa...ta... sức khỏe...của ta... ta...
- Tiểu thư, ta nghĩ người nên chuẩn bị tâm lý, sức khỏe của người hoàn toàn không ổn được tí nào, có lẽ... sẽ không sống quá nổi 1 tuần!
Cô mở to mắt ra nhìn người trước mặt, thì ra sức khỏe của cô vốn yếu như vậy, vậy mà cô cứ nghĩ chỉ bị thế này chút ít thôi, sẽ không sao, nghỉ ngơi một lát là khỏi, ai ngờ bản thân lại sắp xuống gặp diêm vương chứ, đúng thật là rất nực cười
Cô nhếch môi cười nhẹ, một nụ cười chua xót, tuyệt vọng, cảm thấy bản thân rất là buồn cười
- Mọi người đã biết chưa?
- Tất cả đều biết rồi, tiểu thư là người cuối cùng biết!
Cô rũ mắt xuống nhìn xuống đất, hắn không biết như thế nào nhỉ? Hắn sẽ khóc chứ? Cô rất lo lắng cho hắn, nếu cô đi rồi, hắn sẽ sống tốt chứ? Liệu sẽ quên cô mà yêu người khác?
Cộc cộc!
Đang trầm tư suy nghĩ thì bị tiếng gõ cửa làm cho bừng tỉnh, cô không biết là ai đến nhưng cô mong đó là hắn
- Vào đi!
Mở cửa bước vào là Tiêu Hiền, nhìn sắc mặt của y cũng có vẻ khá là không ổn mấy, sắc mặt xanh xao, đôi mắt u buồn, bất lực chưa từng thấy
Thấy Phượng Hoa đang đứng ở đấy, Tiêu Hiền thấy hơi khó xử
- Nếu như người đã tỉnh rồi thì Phượng Hoa cũng đi đây, Tiêu môn chủ từ từ nói chuyện!
Phượng Hoa biết ý liền tránh mặt đi, đóng cửa lại để khoảng không gian cho Tiêu Hiền và cô
- Hiền, huynh không sao chứ?
- Muội còn dám hỏi ta câu đấy? Ta đương nhiên là có sao rồi! Ta bảo muội chăm sóc bản thân cho tốt, kết quả sao? Muội đưa ta cái kết quả này à?
Tiêu Hiền tức giận tiến đến chỗ cô, ngồi xuống trách mắng cô, cô cũng không nói gì chỉ lặng lẽ chịu khó vì cô biết Tiêu Hiền đang rất sợ, sợ cô sẽ biến mất, khi biết được cô không còn sống bao lâu, ắt hẳn Tiêu Hiền cũng đã rất sốc
- Làm ơn đấy, Lâm, ta cầu xin muội... Đừng rời đi... Ít nhất hãy vì Ngũ vương gia, sống đi được không?
Tiêu Hiền nhẹ giọng, xúc động cầu xin cô, nước mắt không kìm được mà rơi xuống bàn tay cô. Thứ nước ấm áp kia là nước mắt của Tiêu Hiền sao? Đến Tiêu Hiền còn như thế này, vậy thì hắn, hắn sẽ trở nên như thế nào không biết nữa, cô bất an, cực kì bất an
- Hiền, đừng khóc. Huynh sẽ sớm quên đi thôi, tất cả sẽ trở lại bình thường, không có ta, huynh vẫn sẽ sống tốt mà?
Cô vỗ vai Tiêu Hiền, cho y một lời an ủi, nếu cô đã nói như vậy thì chắc chắn cô sẽ sớm rời xa tất cả mọi người. Nghĩ như vậy, Tiêu Hiền lại càng sụp đổ hơn, lại càng sợ hãi hơn, lắc đầu liên tục
Cô lướt nhìn ra bên ngoài, trời bây giờ đã hửng sáng rồi, bây giờ cô vẫn thấy mọi người, không lẽ tất cả đều thức đêm không chợp mắt?
Cô nhìn chằm chằm ra bên ngoài. Tuyết, có tuyết rồi. Là tuyết đầu mùa! Từng hạt tuyết nho nhỏ màu trắng rơi xuống, nó thật sự rất đẹp nhưng cũng rất bi ai, tạo cảm giác như một cái gì đó sắp sửa biến mất, khiến lòng người đau thương mà rơi giọt nước mắt buồn, đau khổ nhất. Liệu chúng sẽ cầu nguyện cho một linh hồn để được tiếp tục sống?
Hết chương 92.