Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 117
“Đây chính là điều mà đệ mong muốn?” Vân Khoảnh Dương ngồi xổm xuống, nâng cằm thiếu niên, hỏa nộ bắt đầu dâng lên trong đáy mắt.
Vân Phi Vũ gạt tay hắn sang một bên, lau vết máu ở khóe miệng, gian nan bò lên khỏi mặt đất, ngực ẩn ẩn đau nhưng không so được với nỗi đau trong tâm can.
Thái độ hờ hững của thiếu niên khiến Vân Khoảnh Dương càng thêm căm tức, nắm lấy cánh tay y kéo lại gần mình: “Nói đi, đây là kết quả mà đệ mong muốn?”
Vân Phi Vũ vẫn không nói một lời, chỉ xoay người nhìn theo phương hướng Tư Vũ Thánh rời đi, phát hiện bóng dáng người nọ đã không còn, cảm giác lo lắng vơi đi, nhưng đau thương đã chôn vùi y trong nháy mắt.
Cương quyết chuyển đầu thiếu niên đối diện với mình, nhìn gương mặt lãnh đạm của y, Vân Khoảnh Dương không khỏi rống giận: “Hắn lợi dụng khiến đệ phải chịu nhục nhã như vậy, thế nhưng đệ còn nhớ thương hắn? Đệ muốn hắn coi thường mình như vậy?”
Nghe được hai từ ‘coi thường’, thân thể thiếu niên bỗng nhiên run rẩy, mi mắt cụp xuống, không nghe, không nhìn, không nói, không thèm để ý.
Vân Khoảnh Dương tức giận tới phát điên, hé miệng cắn lên hai phiến môi đỏ bừng, vốn chỉ muốn ác ý trừng phạt, nhưng sau khi thưởng thức được hương vị trong miệng thiếu niên, ngược lại, hắn muốn ngừng cũng không được.
Vân Phi Vũ nhất thời cứng đờ, đảo mắt liền khua loạn tay chân đấm đá lên người hắn. Y vô cùng hận kẻ đang đứng trước mắt, bị hắn hôn thực giống như bị độc xà cắn, trong lòng cảm thấy chán ghét.
Vân Khoảnh Dương không để ý tới việc thiếu niên cố gắng giãy dụa, nâng gáy y, nụ hôn càng thêm cuồng nhiệt. Cho tới khi thiếu niên múa may tung quyền ngày một kịch liệt, hắn dừng lại, vẻ âm lệ tràn ngập trên gương mặt, ghé sát tai thiếu niên, thanh âm trầm thấp, khàn khàn: “Đệ có tin ta sẽ muốn đệ ngay bây giờ hay không?”
Nói xong, hắn đột nhiên nâng mông thiếu niên áp sát hạ thân của mình, cố gắng nhẫn nhịn dục vọng sắp bùng nổ, thở hổn hển, thì thầm bên tai y: “Có thể hắn vẫn chưa đi xa, nếu muốn ta tức giận mà dùng sức mạnh với đệ, vậy thì cứ việc phản kháng!”
Vân Phi Vũ nghe vậy, thân thể cứng lại, đôi tay vô lực hạ xuống, đôi mắt mở lớn nhìn trừng trừng người nọ, cưỡng chế cảm giác buồn nôn, tùy ý hắn nhấm nháp, quấn lấy đôi môi xinh đẹp.
……………..
Chạy một mạch vào rừng cây, Tư Vũ Thánh ôm ngực thật chặt, rõ ràng đã hạ quyết tâm không để y ảnh hưởng tới mình, nhưng khi vừa xoay người bước đi, nghe được câu nói như có như không của thiếu niên, tâm của hắn đau đớn giống như bị ai đó bóp nghẹn, đục khoét.
Chỉ một câu đáp lời đơn giản nhưng những cảm xúc bao hàm trong đó lại khiến hắn hít thở không thông. Rốt cuộc cũng không thể tiếp tục chống đỡ, hắn quỳ rạp trên mặt đất, một ngụm máu tươi trào ra từ khóe miệng.
Cố gắng ngăn chặn luồng chân khí hỗn loạn trong cơ thể, hắn nhịn không được, quay đầu liếc mắt một cái. Khi thấy hai bóng người lẳng lặng kề sát bên nhau giữa nền tuyết trắng phủ kín bầu trời, hắn lại phun thêm một ngụm máu tươi.
“Giáo chủ” Theo vài tiếng kinh hô, bốn người Hoàng Trang xuất hiện trước mắt: “Thuộc hạ đến chậm, thỉnh giáo chủ thứ tội.”
Tư Vũ Thánh phất tay, gian nan đứng lên. Lí Lam Phong, Bạch Cừu lập tức tiến lên nâng đỡ.
“Giáo chủ, là kẻ nào khiến ngài bị thương, để ta đi bắt hắn trở về cho ngài xử phạt.” Mặc Hồng Viêm tức giận mở miệng.
“Không có đầu óc.” Bạch Cừu tặng cho hắn một ánh mắt xem thường: “Đến giáo chủ còn bị thương tới mức này, ngươi cho rằng mình đi thì có tác dụng gì? Bất quá, giáo chủ, là kẻ nào đã đả thương người tới mức này?”
Thấy bốn người đều lo lắng nhìn mình, Tư Vũ Thánh trầm mặc một lát, mặt không biến sắc: “Vân gia, Vân Khoảnh Dương.”
Mọi người im lặng không nói. Lí Lam Phong, người từ đầu tới giờ vẫn chưa nói một lời lại đột nhiên lên tiếng: “Mặc kệ mọi chuyện như thế nào, thương thế của giáo chủ nghiêm trọng, phải lập tức đưa về trị liệu.”
Mấy người vừa nghe lời này đều trở nên khẩn trương, đỡ lấy Tư Vũ Thánh nhanh chóng trở về.
Được một lát, lúc này Hoàng Trang mới phát hiện một chuyện mà hắn vẫn cảm thấy kì quái, thì ra hắn không nhìn thấy thiếu niên luôn ở bên giáo chủ như hình với bóng. Hắn nhớ rõ ràng, sáng nay giáo chủ cùng y ra ngoài, lập tức lên tiếng: “Giáo chủ, sao lại không thấy Tiểu Vũ Nhi? Không phải y….”
“Câm miệng!” Đột nhiên lại ho ra một ngụm máu tươi,Tư Vũ Thánh ôm ngực nhìn về phía hắn, ánh mắt âm trầm lãnh liệt: “Từ nay về sau đừng nhắc tới hắn trước mặt ta.” Sau đó lại quét mắt nhìn ba người: “Các người cũng vậy.”
“……..”
Mọi người không hiểu, nhưng giáo chủ đã ra lệnh thì ai dám không tuân theo. Bốn người lập tức cung kính trả lời: “Dạ, thuộc hạ tuân mệnh.”
Tư Vũ Thánh đẩy hai người bên cạnh ra, tiến về phía trước vài bước lại đột nhiên dừng lại, sau đó lạnh lùng mở miệng: “Tên của hắn vốn là Vân Phi Vũ, là gian tế của Vân gia. Ta không muốn nói những lời dư thừa, nhớ kỹ những gì ta đã nói ngày hôm nay, nếu không sau này đừng trách ta vô tình.”
“Dạ!”
Bốn người khiếp sợ nhưng cũng không biểu lộ ra ngoài, cho dù đầy bụng nghi vấn nhưng vẫn không dám hỏi lại, đành phải im lặng theo sát phía sau người nọ.
Đi được nửa đường, Hoàng Trang dừng lại, quay đầu về phía sau liếc mắt một cái. Tuy rằng nghe thiếu niên là người của Vân gia khiến hắn vô cùng kinh ngạc, nhưng hắn luôn cảm thấy y không phải hạng người thích đùa bỡn tâm tư kẻ khác, trong lòng âm thầm suy nghĩ vài chuyện, chần chờ một lúc, rốt cuộc vẫn nhịn không được mà lên tiếng thỉnh cầu: “Giáo chủ, dù sao sau núi cũng là phạm vi thế lực của chúng ta, không biết Vân gia tới đây là muốn giở trò gì. Ta muốn tới đó điều tra một phen, thỉnh giáo chủ chấp thuận.”
Tư Vũ Thánh hừ lạnh một tiếng, không ngăn cản, cũng không đồng ý, chỉ nghiêm mặt tỏ vẻ lạnh lùng, tiếp tục bước về phía trước.
Hoàng Trang thấy vậy liền hiểu ra hắn ngầm đồng ý, cúi đầu thi lễ, lập tức xoay người tới phương hướng cũ.
……………..
Thiếu niên không phản kháng cũng không đáp lại khiến Vân Khoảnh Dương cảm thấy vô vị, không lâu sau liền buông ra, xoay người nhìn chung quanh: “Chúng ta rời khỏi nơi này.”
Dường như Vân Phi Vũ không nghe được những lời đó, đảo mắt nhìn một vòng liền xoay người bước về một phương hướng khác, coi hắn như người vô hình.
“Đệ đi đâu?” Vân Khoảnh Dương chắn trước mặt y, sắc mặt không mấy dễ chịu.
Thiếu niên không thèm để ý, lách qua người hắn lại tiếp tục bước về phía trước. Hành động coi thường này càng khiến hắn thêm tức giận.
Kéo thiếu niên quay về, nâng cằm bắt y đối diện với mình: “Rốt cuộc đệ không hài lòng với ta ở điểm nào, ta có chỗ nào không bằng hắn?”
Vân Phi Vũ mím môi, lạnh lùng nhìn hắn, hờ hững thốt ra hai chữ: “Buông ra!”
“……” Vân Khoảnh Dương thẹn quá thành giận, bàn tay nắm trên cằm y cũng gia tăng lực đạo, chỉ chốc lát sau, chiếc cằm trắng nõn của thiếu niên đã xanh tím một mảng.
Thấy thiếu niên thống khổ nhíu mày cùng vầng trán đẫm mồ hôi, hắn ngẩn người, lập tức buông ra, nhẹ nhàng vuốt ve cằm thiếu niên, ánh mắt ngập tràn yêu thương, nhưng lời nói ra lại thập phần bá đạo: “Chỉ cần đệ ngoan ngoãn nghe lời, luôn ở bên cạnh ta, ta chắc chắc sẽ đối xử tốt với đệ.”
Vân Phi Vũ không có tâm trạng cùng hắn dây dưa, tiếp tục lách qua người hắn mà đi về phía trước. Vân Khoảnh Dương vốn quyết tâm nhẫn nhịn, nhưng hiện tại, lửa giận trong lòng lại bắt đầu sôi trào, nhìn theo bóng dáng y, đi theo.
Thấy thiếu niên cách vách núi ngày càng gần, Vân Khoảnh Dương nhíu mày, nháy mắt đã chuyển tới trước mặt y, trầm giọng hỏi: “Đệ tới bên đó làm gì?”
Nghe thấy thanh âm khẩn trương của Vân Khoảnh Dương, y ngẩng đầu nhìn hắn, nhìn biểu tình trên gương mặt ấy, y không khỏi cười lạnh một tiếng, thần sắc lộ vẻ châm chọc: “An tâm, ta sẽ không tìm tới cái chết đâu. Ngươi và Vân gia vẫn chưa bị diệt trừ, cho dù ta chết cũng không nhắm mắt được!”
Nghe câu nói đó, Vân Khoảnh Dương chỉ nhíu mày, nói một câu: “Đừng quên, đệ cũng là người của Vân gia.”
“…Thân thể mà thôi!” Không quan tâm hắn có hiểu hay không, Vân Phi Vũ nói xong câu đó liền đi tới vách núi bên cạnh, đứng ở nơi sáng nay đã từng cùng người nọ, lẳng lặng nhìn ngọn núi đối diện, tâm trạng hỗn loạn.
Chỉ vài canh giờ ngắn ngủi, cảnh vật vẫn vậy nhưng người cũ lại chẳng thấy đâu, hạnh phúc… thì ra chỉ tồn tại trong phút chốc!
Vân Khoảnh Dương không quấy nhiễu y, nhìn bóng dáng cô tịch đứng ở nơi đó, trong lòng hắn lại nổi lên một tia chua sót, nhưng cảm giác thắng lợi nhanh chóng lấn át một chút bi thương ấy.
Không chỉ đoạt lại bảo bối của mình, còn có thể đánh người nọ trọng thương, mặc dù chưa thể giết chết nhưng lần này đã hiểu được võ công của người nọ, lần sau sẽ không cho hắn cơ hội đào thoát.
Nghĩ tới đó, Vân Khoảnh Dương vô thức cong lên khóe môi, nụ cười vẽ lên trên gương mặt tuấn mỹ ấy lại tăng thêm vài phần tà mị.
=================================================================================
Quả thực, khi edit tới chương này, Vũ rất đau đầu. Đã sửa đi sửa lại nhiều lần vẫn không thấy vừa ý, không thể diễn tả hết cảm giác đau đớn bất lực của Tiểu Vũ và Tư Vũ Thánh khiến ta rất khó chịu.
Haizzzz. Quả nhiên ta vẫn chưa đủ tài năng mà. *lắc đầu ngán ngẩm*
Vân Phi Vũ gạt tay hắn sang một bên, lau vết máu ở khóe miệng, gian nan bò lên khỏi mặt đất, ngực ẩn ẩn đau nhưng không so được với nỗi đau trong tâm can.
Thái độ hờ hững của thiếu niên khiến Vân Khoảnh Dương càng thêm căm tức, nắm lấy cánh tay y kéo lại gần mình: “Nói đi, đây là kết quả mà đệ mong muốn?”
Vân Phi Vũ vẫn không nói một lời, chỉ xoay người nhìn theo phương hướng Tư Vũ Thánh rời đi, phát hiện bóng dáng người nọ đã không còn, cảm giác lo lắng vơi đi, nhưng đau thương đã chôn vùi y trong nháy mắt.
Cương quyết chuyển đầu thiếu niên đối diện với mình, nhìn gương mặt lãnh đạm của y, Vân Khoảnh Dương không khỏi rống giận: “Hắn lợi dụng khiến đệ phải chịu nhục nhã như vậy, thế nhưng đệ còn nhớ thương hắn? Đệ muốn hắn coi thường mình như vậy?”
Nghe được hai từ ‘coi thường’, thân thể thiếu niên bỗng nhiên run rẩy, mi mắt cụp xuống, không nghe, không nhìn, không nói, không thèm để ý.
Vân Khoảnh Dương tức giận tới phát điên, hé miệng cắn lên hai phiến môi đỏ bừng, vốn chỉ muốn ác ý trừng phạt, nhưng sau khi thưởng thức được hương vị trong miệng thiếu niên, ngược lại, hắn muốn ngừng cũng không được.
Vân Phi Vũ nhất thời cứng đờ, đảo mắt liền khua loạn tay chân đấm đá lên người hắn. Y vô cùng hận kẻ đang đứng trước mắt, bị hắn hôn thực giống như bị độc xà cắn, trong lòng cảm thấy chán ghét.
Vân Khoảnh Dương không để ý tới việc thiếu niên cố gắng giãy dụa, nâng gáy y, nụ hôn càng thêm cuồng nhiệt. Cho tới khi thiếu niên múa may tung quyền ngày một kịch liệt, hắn dừng lại, vẻ âm lệ tràn ngập trên gương mặt, ghé sát tai thiếu niên, thanh âm trầm thấp, khàn khàn: “Đệ có tin ta sẽ muốn đệ ngay bây giờ hay không?”
Nói xong, hắn đột nhiên nâng mông thiếu niên áp sát hạ thân của mình, cố gắng nhẫn nhịn dục vọng sắp bùng nổ, thở hổn hển, thì thầm bên tai y: “Có thể hắn vẫn chưa đi xa, nếu muốn ta tức giận mà dùng sức mạnh với đệ, vậy thì cứ việc phản kháng!”
Vân Phi Vũ nghe vậy, thân thể cứng lại, đôi tay vô lực hạ xuống, đôi mắt mở lớn nhìn trừng trừng người nọ, cưỡng chế cảm giác buồn nôn, tùy ý hắn nhấm nháp, quấn lấy đôi môi xinh đẹp.
……………..
Chạy một mạch vào rừng cây, Tư Vũ Thánh ôm ngực thật chặt, rõ ràng đã hạ quyết tâm không để y ảnh hưởng tới mình, nhưng khi vừa xoay người bước đi, nghe được câu nói như có như không của thiếu niên, tâm của hắn đau đớn giống như bị ai đó bóp nghẹn, đục khoét.
Chỉ một câu đáp lời đơn giản nhưng những cảm xúc bao hàm trong đó lại khiến hắn hít thở không thông. Rốt cuộc cũng không thể tiếp tục chống đỡ, hắn quỳ rạp trên mặt đất, một ngụm máu tươi trào ra từ khóe miệng.
Cố gắng ngăn chặn luồng chân khí hỗn loạn trong cơ thể, hắn nhịn không được, quay đầu liếc mắt một cái. Khi thấy hai bóng người lẳng lặng kề sát bên nhau giữa nền tuyết trắng phủ kín bầu trời, hắn lại phun thêm một ngụm máu tươi.
“Giáo chủ” Theo vài tiếng kinh hô, bốn người Hoàng Trang xuất hiện trước mắt: “Thuộc hạ đến chậm, thỉnh giáo chủ thứ tội.”
Tư Vũ Thánh phất tay, gian nan đứng lên. Lí Lam Phong, Bạch Cừu lập tức tiến lên nâng đỡ.
“Giáo chủ, là kẻ nào khiến ngài bị thương, để ta đi bắt hắn trở về cho ngài xử phạt.” Mặc Hồng Viêm tức giận mở miệng.
“Không có đầu óc.” Bạch Cừu tặng cho hắn một ánh mắt xem thường: “Đến giáo chủ còn bị thương tới mức này, ngươi cho rằng mình đi thì có tác dụng gì? Bất quá, giáo chủ, là kẻ nào đã đả thương người tới mức này?”
Thấy bốn người đều lo lắng nhìn mình, Tư Vũ Thánh trầm mặc một lát, mặt không biến sắc: “Vân gia, Vân Khoảnh Dương.”
Mọi người im lặng không nói. Lí Lam Phong, người từ đầu tới giờ vẫn chưa nói một lời lại đột nhiên lên tiếng: “Mặc kệ mọi chuyện như thế nào, thương thế của giáo chủ nghiêm trọng, phải lập tức đưa về trị liệu.”
Mấy người vừa nghe lời này đều trở nên khẩn trương, đỡ lấy Tư Vũ Thánh nhanh chóng trở về.
Được một lát, lúc này Hoàng Trang mới phát hiện một chuyện mà hắn vẫn cảm thấy kì quái, thì ra hắn không nhìn thấy thiếu niên luôn ở bên giáo chủ như hình với bóng. Hắn nhớ rõ ràng, sáng nay giáo chủ cùng y ra ngoài, lập tức lên tiếng: “Giáo chủ, sao lại không thấy Tiểu Vũ Nhi? Không phải y….”
“Câm miệng!” Đột nhiên lại ho ra một ngụm máu tươi,Tư Vũ Thánh ôm ngực nhìn về phía hắn, ánh mắt âm trầm lãnh liệt: “Từ nay về sau đừng nhắc tới hắn trước mặt ta.” Sau đó lại quét mắt nhìn ba người: “Các người cũng vậy.”
“……..”
Mọi người không hiểu, nhưng giáo chủ đã ra lệnh thì ai dám không tuân theo. Bốn người lập tức cung kính trả lời: “Dạ, thuộc hạ tuân mệnh.”
Tư Vũ Thánh đẩy hai người bên cạnh ra, tiến về phía trước vài bước lại đột nhiên dừng lại, sau đó lạnh lùng mở miệng: “Tên của hắn vốn là Vân Phi Vũ, là gian tế của Vân gia. Ta không muốn nói những lời dư thừa, nhớ kỹ những gì ta đã nói ngày hôm nay, nếu không sau này đừng trách ta vô tình.”
“Dạ!”
Bốn người khiếp sợ nhưng cũng không biểu lộ ra ngoài, cho dù đầy bụng nghi vấn nhưng vẫn không dám hỏi lại, đành phải im lặng theo sát phía sau người nọ.
Đi được nửa đường, Hoàng Trang dừng lại, quay đầu về phía sau liếc mắt một cái. Tuy rằng nghe thiếu niên là người của Vân gia khiến hắn vô cùng kinh ngạc, nhưng hắn luôn cảm thấy y không phải hạng người thích đùa bỡn tâm tư kẻ khác, trong lòng âm thầm suy nghĩ vài chuyện, chần chờ một lúc, rốt cuộc vẫn nhịn không được mà lên tiếng thỉnh cầu: “Giáo chủ, dù sao sau núi cũng là phạm vi thế lực của chúng ta, không biết Vân gia tới đây là muốn giở trò gì. Ta muốn tới đó điều tra một phen, thỉnh giáo chủ chấp thuận.”
Tư Vũ Thánh hừ lạnh một tiếng, không ngăn cản, cũng không đồng ý, chỉ nghiêm mặt tỏ vẻ lạnh lùng, tiếp tục bước về phía trước.
Hoàng Trang thấy vậy liền hiểu ra hắn ngầm đồng ý, cúi đầu thi lễ, lập tức xoay người tới phương hướng cũ.
……………..
Thiếu niên không phản kháng cũng không đáp lại khiến Vân Khoảnh Dương cảm thấy vô vị, không lâu sau liền buông ra, xoay người nhìn chung quanh: “Chúng ta rời khỏi nơi này.”
Dường như Vân Phi Vũ không nghe được những lời đó, đảo mắt nhìn một vòng liền xoay người bước về một phương hướng khác, coi hắn như người vô hình.
“Đệ đi đâu?” Vân Khoảnh Dương chắn trước mặt y, sắc mặt không mấy dễ chịu.
Thiếu niên không thèm để ý, lách qua người hắn lại tiếp tục bước về phía trước. Hành động coi thường này càng khiến hắn thêm tức giận.
Kéo thiếu niên quay về, nâng cằm bắt y đối diện với mình: “Rốt cuộc đệ không hài lòng với ta ở điểm nào, ta có chỗ nào không bằng hắn?”
Vân Phi Vũ mím môi, lạnh lùng nhìn hắn, hờ hững thốt ra hai chữ: “Buông ra!”
“……” Vân Khoảnh Dương thẹn quá thành giận, bàn tay nắm trên cằm y cũng gia tăng lực đạo, chỉ chốc lát sau, chiếc cằm trắng nõn của thiếu niên đã xanh tím một mảng.
Thấy thiếu niên thống khổ nhíu mày cùng vầng trán đẫm mồ hôi, hắn ngẩn người, lập tức buông ra, nhẹ nhàng vuốt ve cằm thiếu niên, ánh mắt ngập tràn yêu thương, nhưng lời nói ra lại thập phần bá đạo: “Chỉ cần đệ ngoan ngoãn nghe lời, luôn ở bên cạnh ta, ta chắc chắc sẽ đối xử tốt với đệ.”
Vân Phi Vũ không có tâm trạng cùng hắn dây dưa, tiếp tục lách qua người hắn mà đi về phía trước. Vân Khoảnh Dương vốn quyết tâm nhẫn nhịn, nhưng hiện tại, lửa giận trong lòng lại bắt đầu sôi trào, nhìn theo bóng dáng y, đi theo.
Thấy thiếu niên cách vách núi ngày càng gần, Vân Khoảnh Dương nhíu mày, nháy mắt đã chuyển tới trước mặt y, trầm giọng hỏi: “Đệ tới bên đó làm gì?”
Nghe thấy thanh âm khẩn trương của Vân Khoảnh Dương, y ngẩng đầu nhìn hắn, nhìn biểu tình trên gương mặt ấy, y không khỏi cười lạnh một tiếng, thần sắc lộ vẻ châm chọc: “An tâm, ta sẽ không tìm tới cái chết đâu. Ngươi và Vân gia vẫn chưa bị diệt trừ, cho dù ta chết cũng không nhắm mắt được!”
Nghe câu nói đó, Vân Khoảnh Dương chỉ nhíu mày, nói một câu: “Đừng quên, đệ cũng là người của Vân gia.”
“…Thân thể mà thôi!” Không quan tâm hắn có hiểu hay không, Vân Phi Vũ nói xong câu đó liền đi tới vách núi bên cạnh, đứng ở nơi sáng nay đã từng cùng người nọ, lẳng lặng nhìn ngọn núi đối diện, tâm trạng hỗn loạn.
Chỉ vài canh giờ ngắn ngủi, cảnh vật vẫn vậy nhưng người cũ lại chẳng thấy đâu, hạnh phúc… thì ra chỉ tồn tại trong phút chốc!
Vân Khoảnh Dương không quấy nhiễu y, nhìn bóng dáng cô tịch đứng ở nơi đó, trong lòng hắn lại nổi lên một tia chua sót, nhưng cảm giác thắng lợi nhanh chóng lấn át một chút bi thương ấy.
Không chỉ đoạt lại bảo bối của mình, còn có thể đánh người nọ trọng thương, mặc dù chưa thể giết chết nhưng lần này đã hiểu được võ công của người nọ, lần sau sẽ không cho hắn cơ hội đào thoát.
Nghĩ tới đó, Vân Khoảnh Dương vô thức cong lên khóe môi, nụ cười vẽ lên trên gương mặt tuấn mỹ ấy lại tăng thêm vài phần tà mị.
=================================================================================
Quả thực, khi edit tới chương này, Vũ rất đau đầu. Đã sửa đi sửa lại nhiều lần vẫn không thấy vừa ý, không thể diễn tả hết cảm giác đau đớn bất lực của Tiểu Vũ và Tư Vũ Thánh khiến ta rất khó chịu.
Haizzzz. Quả nhiên ta vẫn chưa đủ tài năng mà. *lắc đầu ngán ngẩm*
Bình luận facebook