Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 171
Một ngày nữa trôi qua, sau khi hai người dùng xong ngọ thiện, chậm rãi tản bộ trong ngự hoa viên, Khung Tử Dạ mở miệng: “Ngươi nói hoàng thúc muốn dạy võ công cho ngươi?”
Thiếu niên gật đầu: “Phải!”
Nhìn vẻ mặt hưng phấn của thiếu niên, Khung Tử Dạ có chút ghen tị, nghĩ ngược lại: “Kẻ tạo nên tình cảnh này chính là ta, nếu không phát sinh sự kiện kia, có khi mỗi ngày hoàng thúc cũng sẽ dạy ta võ công.”
Vân Phi Vũ nhận thấy hắn cô đơn, vỗ vai hắn: “Sẽ ổn thôi, có Mạc ngự sử hỗ trợ, sau đó chờ quan hệ giữa ta cùng vương gia thân thiết hơn, khi rảnh rỗi ta sẽ nói với hắn chuyện của ngươi, từ từ hóa giải nút thắt trong lòng hắn. Vậy nên ngươi cần phải kiên nhẫn.”
“Uhm, ta hiểu được.” Khung Tử Dạ cười cười: “Xem ra hoàng thúc thực sự coi trọng ngươi. Lời nói trước kia của Mạc tiên sinh quả nhiên chính xác.”
Thiếu niên co rút khóe miệng, cười gượng hai tiếng, trong lòng lại mắng Mạc Bạch quá gian trá, giảo hoạt…
“Đúng rồi, võ công của ngươi là do ai dạy? Vương gia sao?”
Khung Tử Dạ lắc đầu: “Là do hoàng thúc mời người tới dạy. Khi đó hoàng thúc bận túi bụi chuyện thu lại quyền lực, hắn nói chờ hắn giải quyết xong mọi việc sẽ dạy ta. Chính là… ta lại…”
“Hết thảy đều do ta gieo gió gặt bão.” Khung Tử Dạ cười khổ, nói.
“Được rồi, chuyện quá khứ đều đã trôi qua, hiện tại phải coi trọng tương lai. Không riêng gì ngươi…. tất cả chúng ta đều phải như vậy.” Thiếu nhiên khẽ thở dài, đột nhiên xoay người: “Đi thôi, đưa ta xuất cung.”
“Hiện tại?” Khung Tử Dạ nhìn thiếu niên, vẻ mặt kinh ngạc.
Vân Phi Vũ lặng lẽ cười: “Bổn điểu tiên phi* mà.”
(Bổn điểu tiên phi: Chim bay chậm thì phải xuất phát trước; biết mình yếu, sợ thua kém nên phải hành động trước)
Nghe thấy y hình dung như vậy, Khung Tử Dạ xì cười thành tiếng: “Đi, ta tiễn ngươi xuất cung.”
Tới vương phủ, nghỉ ngơi trong thời gian một chung trà nhỏ, hai người bắt đầu luận võ.
Nhìn biểu hiện nghiêm khắc của người nọ, Vân Phi Vũ mới phát hiện hắn vốn không thay đổi: “Người này chẳng thay đổi gì cả, lúc dạy vẫn nghiêm khắc như vậy. Bất quá, như vậy là tốt nhất.” Y Cũng có thể hoàn toàn buông lỏng *** thần, chăm chú học tập.
Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã tời thời gian dùng cơm chiều. Thiếu niên thu kiếm, hơi thở hỗn loạn: “Ta phải trở về đón Tiểu Tuyết đến đây.”
Tích Vô Nhai cười khẽ một tiếng: “Gọi hai người tới ăn cơm là muốn tăng thời gian luyện công của đệ, nếu đệ chạy tới chạy lui như vậy thì khác gì phải về nhà làm cơm. Ta đã sớm sai người đi đón hắn. Đệ nghỉ ngơi đi.”
Vân Phi Vũ nhíu mày: “Nhưng Tuyết Nhi hắn…”
“An tâm, ta phái Mạc tiên sinh đi, hẳn sẽ nhanh trở lại.” nam nhân đưa chiếc khăn mềm cho y: “Lau đi.”
Thiếu niên tiếp nhận. Mới vừa lau xong mồ hôi, người nọ lại đưa tới một chung trà lạnh: “Uống đi.”
Hắn cẩn thận chăm sóc như vậy khiến Vân Phi Vũ không được tự nhiên, y bối rối nhận chung trà, nói nhỏ: “Chuyện này ta có thể tự làm, không cần phiền huynh như vậy đâu, Tích đại ca.”
“Ta không cảm thấy phiền toái.” Tích Vô Nhai thâm ý nhìn y: “Nếu ta nói…”
“Ca Ca.”
Nghe thấy tiếng gọi, thiếu niên nhất thời thở phào, nhìn về nơi phát ra thanh âm lại thấy tiểu tử kia chạy từ lối nhỏ sang nơi này.
Đặt chung trà trong tay sang một bên, Vân Phi Vũ lập tức đứng lên đón, ôm cổ tên tiểu tử kia, điểm lên mũi hắn: “Tiểu bất điểm, không làm phiền Mạc ngự sử đó chứ?”
Vừa nghe lời này, tiểu tử kia lập tức vùi đầu lên ngực y, rầu rĩ nói: “Không có.”
“Ngoan.”
Nhìn Mạc Bạch theo ở phía sau, thiếu niên đứng lên cười với y: “Mạc ngự sử, đa tạ ngài.”
Mạc Bạch vuốt râu, mỉm cười nói: “Không cần khách khí như vậy, ta cũng chỉ nghe theo lệnh vương gia mà thôi. Còn nữa, Hạ Vũ, cũng nên sửa lại cách xưng hô đi. Đến cả vương gia mà ngươi cũng gọi là đại ca, có phải cũng nên thôi gọi ta là Mạc ngự sử không nhỉ, nghe không được tự nhiên lắm.”
Nghe y nói như vậy, Vân Phi Vũ gật đầu, cũng chẳng tiếp tục khách sáo: “Đã biết, vậy từ nay ta sẽ gọi ngài là Mạc tiên sinh như bọn họ.”
“Nếu mọi người đã tới đông đủ thì nên đi dùng bữa thôi.” Tích Vô Nhai bước lên phía trước, ánh mắt vẫn không rời khỏi thiếu niên.
Vân Phi Vũ nhìn hắn một cái, gật đầu, dắt tay tiểu tử kia: “Đi thôi Tuyết Nhi, chúng ta đi ăn cơm.”
“Ân.” Tiểu tử kia ôm chặt cánh tay thiếu niên, vẻ mặt đề phòng nhìn hai người bên cạnh.
Trên bàn cơm, thấy tiểu tử kia chỉ và cơm trắng, thiếu niên nghĩ hắn không với tới đồ ăn, nhẹ giọng hỏi: “Tuyết Nhi, đệ muốn ăn cái gì, ca ca gắp cho đệ.”
Tiểu tử kia lắc đầu: “Không ngon như ca ca làm.”
Vân Phi Vũ thất thần, xấu hổ nhìn hai người còn lại, đang muốn giải thích, Mạc Bạch lại tranh mở miệng trước: “Nói cũng đúng, nếm qua đồ ăn Tiểu Vũ làm rồi thì miệng lưỡi cũng kén chọn hơn hẳn. Đến món ăn do ngự trù làm ra cũng trở nên vô vị. Thế nào, Tiểu Vũ, khi nào lại làm cho ta chút đồ ăn đây, ha ha ha.”
Ngầm suy nghĩ, tuy người nọ gọi y tới ăn cơm, nhưng hai huynh đệ nhà mình ở trong này ăn cơm không trả tiền cũng không tốt, một khi đã như vậy… Y tươi cười gật đầu: “Không thành vấn đề, từ mai ta sẽ bắt đầu làm cơm chiều.”
Tích Vô Nhai nhíu mày nhìn thiếu niên: “Như vậy sẽ tốn rất nhiều thời gian. Ta nghĩ hay là bỏ đi, không nấu được thì mua thức ăn ở tửu *** cũng được.”
“Không sao.” Thiếu niên cười, lắc đầu: “Chỉ có đồ ăn cho mấy người chúng ta thôi mà, sẽ rất nhanh, không tốn nhiều thời gian.”
Nam nhân suy nghĩ, sau đó cười nói: “Được rồi, thật ra ta cũng muốn ăn đồ ăn do Tiểu Vũ làm, nếu có thể ăn được cả đời thì tốt.”
“Người này trước nay vẫn như vậy sao? Chẳng phân biệt trường hợp lại thốt ra những lời khiến người khác hiểu lầm.” Vân Phi Vũ cười gượng hai tiếng, cúi đầu dùng sức và cơm, hoàn toàn không nhìn thấy tiểu tử bên cạnh dùng ánh mắt phẫn hận nhìn người nọ.
Ban đêm, giờ hợi, Tích Vô Nhai đứng ở cửa nhìn huynh đệ hai người rời đi, Mạc Bạch đột nhiên mở miệng: “Vương gia, trước kia người sẽ không làm như vậy.”
“Cái gì?” Cho đến khi thân ảnh thiếu niên hoàn toàn biến mất trong bóng đêm, lúc này nam nhân mới quay lại, khó hiểu nhìn người nọ.
“Dùng thủ đoạn uy hiếp một tiểu hài tử.” Mạc Bạch vuốt râu, lắc đầu.
Vẻ mặt Tích Vô Nhai không chút gợn sóng, bình tĩnh mở miệng: “Chỉ cần có thể giữ y ở bên cạnh, ta không cần để ý tới việc làm như thế nào. Hơn nữa, tên tiểu gia hỏa kia cũng không phải tỉnh du đăng*.”
(Không phải tỉnh du đăng: Đây là câu tục ngữ rất thông dụng của Trung Quốc, ý chỉ những người khôn khéo, giỏi giang, có nền tảng, có địa vị, nhiều sáng kiến, trí tuệ cao.
Bên cạnh đó, câu tục ngữ này còn chỉ nhứng người có nhiều tâm kế, gian giảo khéo đưa đẩy, đa mưu túc trí, khó đối phó.)
“Ta hiểu việc này.” Mạc Bạch gật đầu phụ họa: “Dù sao, thân là hoàng tử một nước, có thể sống sót qua hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, lại quấn lấy Tiểu Vũ không rời, điều đó chứng tỏ hắn hoàn toàn không đơn giản.”
“Tìm người theo dõi hắn, đừng để hắn gây phiền toái cho Tiểu Vũ.”
“Vâng, thuộc hạ đã rõ.”
Tích Vô Nhai gật đầu, xoay người đi qua cánh cửa. Mạc Bạch ở phía sau hỏi một câu: “Vương gia, người khẳng định Hạ Vũ chính là người nọ?”
Quay lại, nam nhân gật đầu: “Tuy không thể hoàn toàn khẳng định, nhưng ta đoán việc này đúng tới chín phần mười.”
“Vì sao?” Mạc Bạch có chút tò mò: “Người đã tra ra chuyện gì trong thời gian ngắn như vậy?”
Tích Vô Nhai nhìn y, mỉm cười: “Mạc Tiên sinh cũng xem nhẹ việc kia?”
“?” Mạc Bạch ngây người.
“Mấy lần trước không nghĩ tới, hôm nay vừa thấy tiểu gia hỏa kia liền nhớ ra. Chứng cớ rõ ràng đã bày ra ngay trước mắt, vậy mà chúng ta vẫn không phát hiện, thật buồn cười.” Nam nhân cong khóe môi tự giễu: “Mạc tiên sinh không thấy Tiểu Vũ phá lệ thân thiết với tiểu tử kia hay sao? Tuy bản tính Tiểu Vũ vốn lương thiện, nhưng cảm giác thương yêu phát ra từ nội tâm như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có với những thân nhân có cùng huyết thống.”
“Chính là…” Mạc Bạch nhíu mày.
Tích Vô Nhai như đoán được y muốn nói gì: “Tiểu Vũ không giống với những kẻ trong Vân gia, việc này ta với ngài đều hiểu, mà tiểu gia hỏa kia tuy mang trong mình huyết thống của Vân gia, nhưng từ nhỏ đã lớn lên ở Tây Chích quốc, mặc dù có chút thông minh nhưng đơn thuần hơn những người trong Vân gia rất nhiều. Có lẽ đây chính là điểm mà Tiểu Vũ thương yêu hắn nhất. Vậy nên Tiểu Vũ coi hắn như thân nhân duy nhất có cùng huyết thống cũng không sai.”
Suy nghĩ, Mạc Bạch mở miệng: “Quả thực có thể xảy ra, tính ra thì bọn họ chính là biểu huynh đệ (anh em bà con), khó trách Tiểu Vũ lại thương tiểu gia hỏa kia như vậy. Có điều, cũng phải công nhận tiểu tử kia rất khó thuyết phục, không còn biện pháp nào khác mới đem chuyện sẽ tiết lộ thân phận thật của hắn cho Tiểu Vũ để uy hiếp, lúc đó hắn mới ngoan ngoãn đi theo ta. Nếu nói cho hắn biết, thật ra Tiểu Vũ đã sớm biết thân phận thật của hắn, aiz…. Vương gia, đây là lần đầu tiên ta uy hiếp một tiểu hài tử nhỏ như vậy, thật sự khiến cho ta lo lắng nha.”
Nhìn vẻ ngượng ngập trên gương mặt Mạc Bạch, Tích Vô Nhai mỉm cười vỗ vai y: “Mạc tiên sinh, quả thực vất vả cho ngài rồi. Tuy nhiên, ngày mai vẫn phải tiếp tục.”
Mạc Bạch nhìn hắn, sau đó lắc đầu: “Quên đi, vì chung thân hạnh phúc của vương gia, hy sinh bộ xương già này cũng ta cũng không sao.”
Tích Vô Nhai buồn cười nhìn y, xoay người đi vào trong phủ.
Đảo mắt đã qua nửa tháng, mọi chuyện như trở về thời điểm y còn ở trong Tích phủ, nhưng cũng không hoàn toàn giống như trước đó. Không riêng gì người bên cạnh vô cùng tương đồng, còn có cả tình cảm của hai người. Trước kia là lưỡng tình tương duyệt, mà hiện tại là một người cực lực trốn tránh, một người không ngừng đuổi theo. Tuy rằng như vậy, thiếu niên lại cảm thấy dường như bản thân lại yêu vẻ ôn nhu của nam nhân. Vì vậy, y lại tiếp tục cảm thấy bất an. Rõ ràng trong lòng còn yêu người nọ, như cũng dần dần quen với việc bầu bạn bên cạnh nam nhân. Y không rõ do bản thân quá mức cô đơn hay tình cảm ban đầu vốn chưa từng phai nhạt, chỉ có thể bước từng bước, từng bước, thuận theo tự nhiên.
Ngày hôm đó, mới rời khỏi hoàng cung liền chạm mặt Duẫn Lạc đã lâu không gặp.
“Duẫn đại ca, huynh đi đâu vậy?”
“Chờ đệ.” nam nhân nhìn thẳng y, ánh mắt nóng rực.
Vân Phi Vũ chuyển ánh mắt qua một bên, cười gượng: “Tìm ta có việc sao?”
“Không có, chỉ muốn nhìn thấy đệ mà thôi. Ta đã tìm đệ vài lần như chưa lần nào gặp được. Sau khi hỏi hoàng thượng mới biết, gần đây đệ luôn ở vương phủ học võ, thời gian rời đi sớm hơn trước.”
“Uhm, đúng là rời đi sớm hơn.” Thiếu niên cũng hết cách với sự chấp nhất của hắn. Nhìn đầu hắn ướt đẫm mồ hôi, y có chút không đành lòng: “Hiện tại đệ phải tới vương phủ, huynh đi chung không?’
Duẫn Lạc nghĩ nghĩ, gật đầu: “Được, đúng lúc đã lâu ta chưa đi bái kiến vương gia.”
Chỉ lễ phép hỏi một tiếng, ai ngờ được hắn lại thực sự muốn đi. Thiếu niên có chút nhức đầu, nhưng nhớ tới quan hệ giữa hai người họ lại cảm thấy mình đang lo lắng vô cớ.
“Chúng ta đi thôi.”
“Được.” Duẫn Lạc thâm ý nhìn thiếu niên, cùng y sóng vai tới vương phủ.
Nhìn hai người cùng đến, Tích Vô Nhai có chút kinh ngạc, sau đó lập tức mỉm cười nâng Duẫn Lạc đang hành lễ dậy: “Tốt lắm, đã nói với ngươi bao nhiêu lần là nơi này không phải trong hoàng cung, những thứ lễ tiết rườm rà này cứ đặt sang một bên là được.”
“Vâng.” Duẫn Lạc cung kính đứng sang một bên.
Vân Phi Vũ nhìn hai người: “Các người tán gẫu đi, ta tự luyện kiếm.” Nói xong, y lập tức chạy một mạch, không hề quay đầu lại.
Hai người nhìn theo bóng dáng y, cho đến khi không thấy mới thu hồi tầm mắt.
Tích Vô Nhai nhìn người do chính tay mình bồi dưỡng, tự mình đề bạt thành thuộc hạ, hiện tại cũng là tình địch của mình. Nghĩ lại cũng thấy buồn cười, tuy nhiên, đối với việc của Tiểu Vũ, cho dù là thuộc hạ do mình dốc lòng bồi dưỡng thì hắn cũng nhất quyết không nhượng bộ.
“Ngồi đi.” Chỉ về chiếc ghế dựa, thấy hắn ngồi xuống, lúc này nam nhân mới mỉm cười mở miệng: “Sao hôm nay lại có thời gian rảnh tới đây? Ta nghe Mạc tiên sinh nói thần xạ doanh nhận không ít tân binh, y còn nói dạo này ngươi luôn bận bịu huấn luyện bọn họ.”
“Phải, gần đây đúng là khá bận rộn.” Duẫn Lạc cung kính nói: “Hôm nay tới tìm Tiểu Vũ, sau đó nghe y nói tới nơi này học võ công nên ta cũng theo tới đây bái kiến ngài.”
“À, ra vậy.” Tích Vô Nhai thản nhiên trả lời, sau đó đột nhiên thốt lên: “Đi thôi, đưa ngươi tới coi y luyện kiếm.”
Đôi mắt Duẫn Lạc sáng ngời, lập tức đứng dậy: “Dạ.”
Bỏ qua tạp niệm trong lòng, hết sức chuyên chú luyện kiếm, cho đến khi nghe thấy người nọ hô lên: “Dừng, chỗ này không đúng.”
Vân Phi Vũ lập tức dừng lại, hiện tại mới phát hiện hai người đều đã tới nơi này. Người nọ đang đi về phía y, còn Duẫn Lạc vẫn đứng bên tàng cây, ánh mắt sáng ngời đặt trên người y.
Nhìn người nọ tới càng gần, thiếu niên không khỏi có chút hoảng hốt. Ngày thường, y sẽ không như vậy, nhưng hôm nay lại xảy ra việc này trước mặt nam nhân đã nói yêu mình, y hơi không tự nhiên.
Hơn nữa, y cảm thấy nam nhân đang đi về phía mình cũng bất đồng so với ngày thường. Khi y luyện công, hắn luôn bày ra bộ dạng nghiêm khắc, nhưng hôm nay, ánh mắt nhu tình cùng tiếu ý trên gương mặt khiến y vô cùng khó thở.
“Vừa rồi, nơi này không đúng.” Thanh âm ôn nhu tựa xuân phong phất qua tai thiếu niên, nhiệt độ thân thể nam nhân truyền tới từ phía sau, thân thể bất giác xoay tròn vũ động theo động tác của nam nhân.
“Nhớ kỹ chưa?”
Hơi thở ấm áp phả lên mặt thiếu niên, cảm giác được da mặt dần nóng lên, y thực sự không nhớ rốt cuộc nam nhân vừa dạy điều gì. Vội vàng gật đầu, y thầm nghĩ phải nhanh chóng tránh khỏi vòng tay ấm áp, choáng váng này.
Nhìn hai người kia cùng nhau chuyển động, trong lòng Duẫn Lạc vô cùng khó chịu. Tuy nói là dạy võ, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái cũng nhận ra điều gì ẩn chứa trong đó. Chỉ có nửa tháng ngắn ngủi, bọn họ đã phát triển tới mức này từ khi nào? Rõ ràng hắn mới là người quen biết thiếu niên trước, nhưng vì sao giữa bọn họ lại toát ra không khí khiến người ta không thể chen vào? Rốt cuộc trong nửa tháng đó đã xảy ra chuyện gì?
“Tiểu Vũ luyện được không?”
Giọng nói đột nhiên vang lên cắt đứt thời gian trầm tư của Duẫn Lạc. Hắn nhìn nam nhân không biết đã đến bên cạnh mình từ lúc nào, gương mặt tuấn nhã bất phàm mang theo vẻ tươi cùng sủng nịch không hề che dấu, ánh mắt dị thường ôn nhu.
Tuy rất muốn hỏi rõ quan hệ giữa hai người bọn họ, nhưng Duẫn Lạc lại không biết mở miệng như thế nào, hơn nữa, hành động kia rõ ràng là biểu diễn cho hắn xem, như vậy còn cần phải hỏi lại?
Hắn cười tự giễu, sau đó gật đầu: “Được lắm. Tiểu Vũ luyện không tồi.”
“Đi thôi, uống chung trà lạnh giải khát, đúng lúc Tiểu Vũ cũng cần nghỉ ngơi một chút.”
Tích Vô Nhai đi về phía chiếc thạch bàn, Duẫn Lạc do dự như vẫn đi theo.
“Tiểu Vũ, tới uống miếng trà nghỉ ngơi một chút.” Nam nhân vẫy tay với thiếu niên.
“Nga”
Đã quen với thái độ thân thiết của hắn, Vân Phi Vũ buông kiếm chạy lại, thản nhiên tiếp nhận khăn từ tay hắn, lau mồ hôi, sau đó lại nhận chung trà lạnh, uống cạn, lơ đãng liếc nhìn ánh mắt kinh ngạc của Duẫn Lạc, bàn tay cầm chiếc chén rỗng không khỏi ngừng lại.
Nam nhân cười khẽ, lấy chiếc chén trong tay thiếu niên: “Nghĩ gì vậy, nào, uống thêm một chén. Trời nóng lắm, uống nhiều nước mới có lợi.”
“Ách… ta…” Thiếu niên nhìn chung trà lạnh hắn đưa tới, do dự, nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy.
Y biết rõ nam nhân đang cố ý làm trò cho người nọ nhìn, nhưng cẩn thận ngẫm lại cũng không tồi, có thể mượn cơ hội này khiến người nọ từ bỏ ý định với mình.
Thiếu niên gật đầu: “Phải!”
Nhìn vẻ mặt hưng phấn của thiếu niên, Khung Tử Dạ có chút ghen tị, nghĩ ngược lại: “Kẻ tạo nên tình cảnh này chính là ta, nếu không phát sinh sự kiện kia, có khi mỗi ngày hoàng thúc cũng sẽ dạy ta võ công.”
Vân Phi Vũ nhận thấy hắn cô đơn, vỗ vai hắn: “Sẽ ổn thôi, có Mạc ngự sử hỗ trợ, sau đó chờ quan hệ giữa ta cùng vương gia thân thiết hơn, khi rảnh rỗi ta sẽ nói với hắn chuyện của ngươi, từ từ hóa giải nút thắt trong lòng hắn. Vậy nên ngươi cần phải kiên nhẫn.”
“Uhm, ta hiểu được.” Khung Tử Dạ cười cười: “Xem ra hoàng thúc thực sự coi trọng ngươi. Lời nói trước kia của Mạc tiên sinh quả nhiên chính xác.”
Thiếu niên co rút khóe miệng, cười gượng hai tiếng, trong lòng lại mắng Mạc Bạch quá gian trá, giảo hoạt…
“Đúng rồi, võ công của ngươi là do ai dạy? Vương gia sao?”
Khung Tử Dạ lắc đầu: “Là do hoàng thúc mời người tới dạy. Khi đó hoàng thúc bận túi bụi chuyện thu lại quyền lực, hắn nói chờ hắn giải quyết xong mọi việc sẽ dạy ta. Chính là… ta lại…”
“Hết thảy đều do ta gieo gió gặt bão.” Khung Tử Dạ cười khổ, nói.
“Được rồi, chuyện quá khứ đều đã trôi qua, hiện tại phải coi trọng tương lai. Không riêng gì ngươi…. tất cả chúng ta đều phải như vậy.” Thiếu nhiên khẽ thở dài, đột nhiên xoay người: “Đi thôi, đưa ta xuất cung.”
“Hiện tại?” Khung Tử Dạ nhìn thiếu niên, vẻ mặt kinh ngạc.
Vân Phi Vũ lặng lẽ cười: “Bổn điểu tiên phi* mà.”
(Bổn điểu tiên phi: Chim bay chậm thì phải xuất phát trước; biết mình yếu, sợ thua kém nên phải hành động trước)
Nghe thấy y hình dung như vậy, Khung Tử Dạ xì cười thành tiếng: “Đi, ta tiễn ngươi xuất cung.”
Tới vương phủ, nghỉ ngơi trong thời gian một chung trà nhỏ, hai người bắt đầu luận võ.
Nhìn biểu hiện nghiêm khắc của người nọ, Vân Phi Vũ mới phát hiện hắn vốn không thay đổi: “Người này chẳng thay đổi gì cả, lúc dạy vẫn nghiêm khắc như vậy. Bất quá, như vậy là tốt nhất.” Y Cũng có thể hoàn toàn buông lỏng *** thần, chăm chú học tập.
Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã tời thời gian dùng cơm chiều. Thiếu niên thu kiếm, hơi thở hỗn loạn: “Ta phải trở về đón Tiểu Tuyết đến đây.”
Tích Vô Nhai cười khẽ một tiếng: “Gọi hai người tới ăn cơm là muốn tăng thời gian luyện công của đệ, nếu đệ chạy tới chạy lui như vậy thì khác gì phải về nhà làm cơm. Ta đã sớm sai người đi đón hắn. Đệ nghỉ ngơi đi.”
Vân Phi Vũ nhíu mày: “Nhưng Tuyết Nhi hắn…”
“An tâm, ta phái Mạc tiên sinh đi, hẳn sẽ nhanh trở lại.” nam nhân đưa chiếc khăn mềm cho y: “Lau đi.”
Thiếu niên tiếp nhận. Mới vừa lau xong mồ hôi, người nọ lại đưa tới một chung trà lạnh: “Uống đi.”
Hắn cẩn thận chăm sóc như vậy khiến Vân Phi Vũ không được tự nhiên, y bối rối nhận chung trà, nói nhỏ: “Chuyện này ta có thể tự làm, không cần phiền huynh như vậy đâu, Tích đại ca.”
“Ta không cảm thấy phiền toái.” Tích Vô Nhai thâm ý nhìn y: “Nếu ta nói…”
“Ca Ca.”
Nghe thấy tiếng gọi, thiếu niên nhất thời thở phào, nhìn về nơi phát ra thanh âm lại thấy tiểu tử kia chạy từ lối nhỏ sang nơi này.
Đặt chung trà trong tay sang một bên, Vân Phi Vũ lập tức đứng lên đón, ôm cổ tên tiểu tử kia, điểm lên mũi hắn: “Tiểu bất điểm, không làm phiền Mạc ngự sử đó chứ?”
Vừa nghe lời này, tiểu tử kia lập tức vùi đầu lên ngực y, rầu rĩ nói: “Không có.”
“Ngoan.”
Nhìn Mạc Bạch theo ở phía sau, thiếu niên đứng lên cười với y: “Mạc ngự sử, đa tạ ngài.”
Mạc Bạch vuốt râu, mỉm cười nói: “Không cần khách khí như vậy, ta cũng chỉ nghe theo lệnh vương gia mà thôi. Còn nữa, Hạ Vũ, cũng nên sửa lại cách xưng hô đi. Đến cả vương gia mà ngươi cũng gọi là đại ca, có phải cũng nên thôi gọi ta là Mạc ngự sử không nhỉ, nghe không được tự nhiên lắm.”
Nghe y nói như vậy, Vân Phi Vũ gật đầu, cũng chẳng tiếp tục khách sáo: “Đã biết, vậy từ nay ta sẽ gọi ngài là Mạc tiên sinh như bọn họ.”
“Nếu mọi người đã tới đông đủ thì nên đi dùng bữa thôi.” Tích Vô Nhai bước lên phía trước, ánh mắt vẫn không rời khỏi thiếu niên.
Vân Phi Vũ nhìn hắn một cái, gật đầu, dắt tay tiểu tử kia: “Đi thôi Tuyết Nhi, chúng ta đi ăn cơm.”
“Ân.” Tiểu tử kia ôm chặt cánh tay thiếu niên, vẻ mặt đề phòng nhìn hai người bên cạnh.
Trên bàn cơm, thấy tiểu tử kia chỉ và cơm trắng, thiếu niên nghĩ hắn không với tới đồ ăn, nhẹ giọng hỏi: “Tuyết Nhi, đệ muốn ăn cái gì, ca ca gắp cho đệ.”
Tiểu tử kia lắc đầu: “Không ngon như ca ca làm.”
Vân Phi Vũ thất thần, xấu hổ nhìn hai người còn lại, đang muốn giải thích, Mạc Bạch lại tranh mở miệng trước: “Nói cũng đúng, nếm qua đồ ăn Tiểu Vũ làm rồi thì miệng lưỡi cũng kén chọn hơn hẳn. Đến món ăn do ngự trù làm ra cũng trở nên vô vị. Thế nào, Tiểu Vũ, khi nào lại làm cho ta chút đồ ăn đây, ha ha ha.”
Ngầm suy nghĩ, tuy người nọ gọi y tới ăn cơm, nhưng hai huynh đệ nhà mình ở trong này ăn cơm không trả tiền cũng không tốt, một khi đã như vậy… Y tươi cười gật đầu: “Không thành vấn đề, từ mai ta sẽ bắt đầu làm cơm chiều.”
Tích Vô Nhai nhíu mày nhìn thiếu niên: “Như vậy sẽ tốn rất nhiều thời gian. Ta nghĩ hay là bỏ đi, không nấu được thì mua thức ăn ở tửu *** cũng được.”
“Không sao.” Thiếu niên cười, lắc đầu: “Chỉ có đồ ăn cho mấy người chúng ta thôi mà, sẽ rất nhanh, không tốn nhiều thời gian.”
Nam nhân suy nghĩ, sau đó cười nói: “Được rồi, thật ra ta cũng muốn ăn đồ ăn do Tiểu Vũ làm, nếu có thể ăn được cả đời thì tốt.”
“Người này trước nay vẫn như vậy sao? Chẳng phân biệt trường hợp lại thốt ra những lời khiến người khác hiểu lầm.” Vân Phi Vũ cười gượng hai tiếng, cúi đầu dùng sức và cơm, hoàn toàn không nhìn thấy tiểu tử bên cạnh dùng ánh mắt phẫn hận nhìn người nọ.
Ban đêm, giờ hợi, Tích Vô Nhai đứng ở cửa nhìn huynh đệ hai người rời đi, Mạc Bạch đột nhiên mở miệng: “Vương gia, trước kia người sẽ không làm như vậy.”
“Cái gì?” Cho đến khi thân ảnh thiếu niên hoàn toàn biến mất trong bóng đêm, lúc này nam nhân mới quay lại, khó hiểu nhìn người nọ.
“Dùng thủ đoạn uy hiếp một tiểu hài tử.” Mạc Bạch vuốt râu, lắc đầu.
Vẻ mặt Tích Vô Nhai không chút gợn sóng, bình tĩnh mở miệng: “Chỉ cần có thể giữ y ở bên cạnh, ta không cần để ý tới việc làm như thế nào. Hơn nữa, tên tiểu gia hỏa kia cũng không phải tỉnh du đăng*.”
(Không phải tỉnh du đăng: Đây là câu tục ngữ rất thông dụng của Trung Quốc, ý chỉ những người khôn khéo, giỏi giang, có nền tảng, có địa vị, nhiều sáng kiến, trí tuệ cao.
Bên cạnh đó, câu tục ngữ này còn chỉ nhứng người có nhiều tâm kế, gian giảo khéo đưa đẩy, đa mưu túc trí, khó đối phó.)
“Ta hiểu việc này.” Mạc Bạch gật đầu phụ họa: “Dù sao, thân là hoàng tử một nước, có thể sống sót qua hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, lại quấn lấy Tiểu Vũ không rời, điều đó chứng tỏ hắn hoàn toàn không đơn giản.”
“Tìm người theo dõi hắn, đừng để hắn gây phiền toái cho Tiểu Vũ.”
“Vâng, thuộc hạ đã rõ.”
Tích Vô Nhai gật đầu, xoay người đi qua cánh cửa. Mạc Bạch ở phía sau hỏi một câu: “Vương gia, người khẳng định Hạ Vũ chính là người nọ?”
Quay lại, nam nhân gật đầu: “Tuy không thể hoàn toàn khẳng định, nhưng ta đoán việc này đúng tới chín phần mười.”
“Vì sao?” Mạc Bạch có chút tò mò: “Người đã tra ra chuyện gì trong thời gian ngắn như vậy?”
Tích Vô Nhai nhìn y, mỉm cười: “Mạc Tiên sinh cũng xem nhẹ việc kia?”
“?” Mạc Bạch ngây người.
“Mấy lần trước không nghĩ tới, hôm nay vừa thấy tiểu gia hỏa kia liền nhớ ra. Chứng cớ rõ ràng đã bày ra ngay trước mắt, vậy mà chúng ta vẫn không phát hiện, thật buồn cười.” Nam nhân cong khóe môi tự giễu: “Mạc tiên sinh không thấy Tiểu Vũ phá lệ thân thiết với tiểu tử kia hay sao? Tuy bản tính Tiểu Vũ vốn lương thiện, nhưng cảm giác thương yêu phát ra từ nội tâm như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có với những thân nhân có cùng huyết thống.”
“Chính là…” Mạc Bạch nhíu mày.
Tích Vô Nhai như đoán được y muốn nói gì: “Tiểu Vũ không giống với những kẻ trong Vân gia, việc này ta với ngài đều hiểu, mà tiểu gia hỏa kia tuy mang trong mình huyết thống của Vân gia, nhưng từ nhỏ đã lớn lên ở Tây Chích quốc, mặc dù có chút thông minh nhưng đơn thuần hơn những người trong Vân gia rất nhiều. Có lẽ đây chính là điểm mà Tiểu Vũ thương yêu hắn nhất. Vậy nên Tiểu Vũ coi hắn như thân nhân duy nhất có cùng huyết thống cũng không sai.”
Suy nghĩ, Mạc Bạch mở miệng: “Quả thực có thể xảy ra, tính ra thì bọn họ chính là biểu huynh đệ (anh em bà con), khó trách Tiểu Vũ lại thương tiểu gia hỏa kia như vậy. Có điều, cũng phải công nhận tiểu tử kia rất khó thuyết phục, không còn biện pháp nào khác mới đem chuyện sẽ tiết lộ thân phận thật của hắn cho Tiểu Vũ để uy hiếp, lúc đó hắn mới ngoan ngoãn đi theo ta. Nếu nói cho hắn biết, thật ra Tiểu Vũ đã sớm biết thân phận thật của hắn, aiz…. Vương gia, đây là lần đầu tiên ta uy hiếp một tiểu hài tử nhỏ như vậy, thật sự khiến cho ta lo lắng nha.”
Nhìn vẻ ngượng ngập trên gương mặt Mạc Bạch, Tích Vô Nhai mỉm cười vỗ vai y: “Mạc tiên sinh, quả thực vất vả cho ngài rồi. Tuy nhiên, ngày mai vẫn phải tiếp tục.”
Mạc Bạch nhìn hắn, sau đó lắc đầu: “Quên đi, vì chung thân hạnh phúc của vương gia, hy sinh bộ xương già này cũng ta cũng không sao.”
Tích Vô Nhai buồn cười nhìn y, xoay người đi vào trong phủ.
Đảo mắt đã qua nửa tháng, mọi chuyện như trở về thời điểm y còn ở trong Tích phủ, nhưng cũng không hoàn toàn giống như trước đó. Không riêng gì người bên cạnh vô cùng tương đồng, còn có cả tình cảm của hai người. Trước kia là lưỡng tình tương duyệt, mà hiện tại là một người cực lực trốn tránh, một người không ngừng đuổi theo. Tuy rằng như vậy, thiếu niên lại cảm thấy dường như bản thân lại yêu vẻ ôn nhu của nam nhân. Vì vậy, y lại tiếp tục cảm thấy bất an. Rõ ràng trong lòng còn yêu người nọ, như cũng dần dần quen với việc bầu bạn bên cạnh nam nhân. Y không rõ do bản thân quá mức cô đơn hay tình cảm ban đầu vốn chưa từng phai nhạt, chỉ có thể bước từng bước, từng bước, thuận theo tự nhiên.
Ngày hôm đó, mới rời khỏi hoàng cung liền chạm mặt Duẫn Lạc đã lâu không gặp.
“Duẫn đại ca, huynh đi đâu vậy?”
“Chờ đệ.” nam nhân nhìn thẳng y, ánh mắt nóng rực.
Vân Phi Vũ chuyển ánh mắt qua một bên, cười gượng: “Tìm ta có việc sao?”
“Không có, chỉ muốn nhìn thấy đệ mà thôi. Ta đã tìm đệ vài lần như chưa lần nào gặp được. Sau khi hỏi hoàng thượng mới biết, gần đây đệ luôn ở vương phủ học võ, thời gian rời đi sớm hơn trước.”
“Uhm, đúng là rời đi sớm hơn.” Thiếu niên cũng hết cách với sự chấp nhất của hắn. Nhìn đầu hắn ướt đẫm mồ hôi, y có chút không đành lòng: “Hiện tại đệ phải tới vương phủ, huynh đi chung không?’
Duẫn Lạc nghĩ nghĩ, gật đầu: “Được, đúng lúc đã lâu ta chưa đi bái kiến vương gia.”
Chỉ lễ phép hỏi một tiếng, ai ngờ được hắn lại thực sự muốn đi. Thiếu niên có chút nhức đầu, nhưng nhớ tới quan hệ giữa hai người họ lại cảm thấy mình đang lo lắng vô cớ.
“Chúng ta đi thôi.”
“Được.” Duẫn Lạc thâm ý nhìn thiếu niên, cùng y sóng vai tới vương phủ.
Nhìn hai người cùng đến, Tích Vô Nhai có chút kinh ngạc, sau đó lập tức mỉm cười nâng Duẫn Lạc đang hành lễ dậy: “Tốt lắm, đã nói với ngươi bao nhiêu lần là nơi này không phải trong hoàng cung, những thứ lễ tiết rườm rà này cứ đặt sang một bên là được.”
“Vâng.” Duẫn Lạc cung kính đứng sang một bên.
Vân Phi Vũ nhìn hai người: “Các người tán gẫu đi, ta tự luyện kiếm.” Nói xong, y lập tức chạy một mạch, không hề quay đầu lại.
Hai người nhìn theo bóng dáng y, cho đến khi không thấy mới thu hồi tầm mắt.
Tích Vô Nhai nhìn người do chính tay mình bồi dưỡng, tự mình đề bạt thành thuộc hạ, hiện tại cũng là tình địch của mình. Nghĩ lại cũng thấy buồn cười, tuy nhiên, đối với việc của Tiểu Vũ, cho dù là thuộc hạ do mình dốc lòng bồi dưỡng thì hắn cũng nhất quyết không nhượng bộ.
“Ngồi đi.” Chỉ về chiếc ghế dựa, thấy hắn ngồi xuống, lúc này nam nhân mới mỉm cười mở miệng: “Sao hôm nay lại có thời gian rảnh tới đây? Ta nghe Mạc tiên sinh nói thần xạ doanh nhận không ít tân binh, y còn nói dạo này ngươi luôn bận bịu huấn luyện bọn họ.”
“Phải, gần đây đúng là khá bận rộn.” Duẫn Lạc cung kính nói: “Hôm nay tới tìm Tiểu Vũ, sau đó nghe y nói tới nơi này học võ công nên ta cũng theo tới đây bái kiến ngài.”
“À, ra vậy.” Tích Vô Nhai thản nhiên trả lời, sau đó đột nhiên thốt lên: “Đi thôi, đưa ngươi tới coi y luyện kiếm.”
Đôi mắt Duẫn Lạc sáng ngời, lập tức đứng dậy: “Dạ.”
Bỏ qua tạp niệm trong lòng, hết sức chuyên chú luyện kiếm, cho đến khi nghe thấy người nọ hô lên: “Dừng, chỗ này không đúng.”
Vân Phi Vũ lập tức dừng lại, hiện tại mới phát hiện hai người đều đã tới nơi này. Người nọ đang đi về phía y, còn Duẫn Lạc vẫn đứng bên tàng cây, ánh mắt sáng ngời đặt trên người y.
Nhìn người nọ tới càng gần, thiếu niên không khỏi có chút hoảng hốt. Ngày thường, y sẽ không như vậy, nhưng hôm nay lại xảy ra việc này trước mặt nam nhân đã nói yêu mình, y hơi không tự nhiên.
Hơn nữa, y cảm thấy nam nhân đang đi về phía mình cũng bất đồng so với ngày thường. Khi y luyện công, hắn luôn bày ra bộ dạng nghiêm khắc, nhưng hôm nay, ánh mắt nhu tình cùng tiếu ý trên gương mặt khiến y vô cùng khó thở.
“Vừa rồi, nơi này không đúng.” Thanh âm ôn nhu tựa xuân phong phất qua tai thiếu niên, nhiệt độ thân thể nam nhân truyền tới từ phía sau, thân thể bất giác xoay tròn vũ động theo động tác của nam nhân.
“Nhớ kỹ chưa?”
Hơi thở ấm áp phả lên mặt thiếu niên, cảm giác được da mặt dần nóng lên, y thực sự không nhớ rốt cuộc nam nhân vừa dạy điều gì. Vội vàng gật đầu, y thầm nghĩ phải nhanh chóng tránh khỏi vòng tay ấm áp, choáng váng này.
Nhìn hai người kia cùng nhau chuyển động, trong lòng Duẫn Lạc vô cùng khó chịu. Tuy nói là dạy võ, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái cũng nhận ra điều gì ẩn chứa trong đó. Chỉ có nửa tháng ngắn ngủi, bọn họ đã phát triển tới mức này từ khi nào? Rõ ràng hắn mới là người quen biết thiếu niên trước, nhưng vì sao giữa bọn họ lại toát ra không khí khiến người ta không thể chen vào? Rốt cuộc trong nửa tháng đó đã xảy ra chuyện gì?
“Tiểu Vũ luyện được không?”
Giọng nói đột nhiên vang lên cắt đứt thời gian trầm tư của Duẫn Lạc. Hắn nhìn nam nhân không biết đã đến bên cạnh mình từ lúc nào, gương mặt tuấn nhã bất phàm mang theo vẻ tươi cùng sủng nịch không hề che dấu, ánh mắt dị thường ôn nhu.
Tuy rất muốn hỏi rõ quan hệ giữa hai người bọn họ, nhưng Duẫn Lạc lại không biết mở miệng như thế nào, hơn nữa, hành động kia rõ ràng là biểu diễn cho hắn xem, như vậy còn cần phải hỏi lại?
Hắn cười tự giễu, sau đó gật đầu: “Được lắm. Tiểu Vũ luyện không tồi.”
“Đi thôi, uống chung trà lạnh giải khát, đúng lúc Tiểu Vũ cũng cần nghỉ ngơi một chút.”
Tích Vô Nhai đi về phía chiếc thạch bàn, Duẫn Lạc do dự như vẫn đi theo.
“Tiểu Vũ, tới uống miếng trà nghỉ ngơi một chút.” Nam nhân vẫy tay với thiếu niên.
“Nga”
Đã quen với thái độ thân thiết của hắn, Vân Phi Vũ buông kiếm chạy lại, thản nhiên tiếp nhận khăn từ tay hắn, lau mồ hôi, sau đó lại nhận chung trà lạnh, uống cạn, lơ đãng liếc nhìn ánh mắt kinh ngạc của Duẫn Lạc, bàn tay cầm chiếc chén rỗng không khỏi ngừng lại.
Nam nhân cười khẽ, lấy chiếc chén trong tay thiếu niên: “Nghĩ gì vậy, nào, uống thêm một chén. Trời nóng lắm, uống nhiều nước mới có lợi.”
“Ách… ta…” Thiếu niên nhìn chung trà lạnh hắn đưa tới, do dự, nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy.
Y biết rõ nam nhân đang cố ý làm trò cho người nọ nhìn, nhưng cẩn thận ngẫm lại cũng không tồi, có thể mượn cơ hội này khiến người nọ từ bỏ ý định với mình.
Bình luận facebook