Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 185
Tìm kiếm một đêm, trời gần sáng, mọi người phát hiện một bộ y phục dính máu ở một tiểu viện hoang vu phía tây, trên mặt đất lưu lại mùi khó ngửi cùng một ít bột phấn màu vàng.
Bộ y phục kia đúng là thứ mà Mạc Ngôn đã mặc, mà bột phấn màu vàng này cũng chính là thứ mà một số nhân sĩ võ lâm độc ác thích dùng, hóa thi phấn. Nhìn tình cảnh như vậy, Mạc Bạch rống to, xông lên phía trước ôm lấy kiện y phục kia, sau đó bị Tích Vô Nhai nhanh chóng điểm huyệt.
(Hóa thi phấn: Bột làm thân thể tan ra thành nước hoặc tro bụi)
“Mạc tiên sinh, bình tĩnh một chút.” Nam nhân quát lớn, nhưng thấy biểu hiện cuồng loạn của y, hắn biết rằng hiện tại *** thần y đã vô cũng rối loạn.
“Người đâu, đưa Mạc tiên sinh hồi phủ.”
“Ta không muốn trở về, ta không muốn trở về.” Mạc Bạch mở to đôi mắt đỏ sậm, bi thương đầy mặt: “Vương gia, cầu người.”
Tích Vô Nhai trầm ngâm một lát: “Được rồi, ngài ở nơi này trước, chúng ta đi chung quanh kiểm tra. Đây chỉ là một kiện y phục mà thôi, vẫn chưa thể chứng minh được điều gì.”
Nhìn Vân Phi Vũ thẫn thờ đứng ở một bên, nam nhân mấp máy môi, cuối cùng không nói lời nào mà bắt đầu hạ lệnh: “Trương Hình mang một đội nhân mã phong tỏa tiểu viện này, không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào. Lí Đường mang số nhân mã còn lại tìm kiếm khắp nơi trong ngoài nơi này, không được bỏ sót bất kỳ manh mối nào. Phí Chi Thượng lập tức tiến cung bẩm báo việc này với hoàng thượng, sau đó tới thị vệ doanh tuyển thêm binh mã, triển khai rà soát trong thành, chỉ cần phát hiện người khả nghi thì lập tức bắt lại.”
“Vâng.”
“Dạ Lan, Dạ Phong, Dạ Liên.” Nam nhân quát nhẹ.
“Có thuộc hạ.”
“Các người lập tức cầm mệnh lệnh của ta, thông báo cho quan thủ thành ở ba phía nam tây bắc không được phép mở cửa thành, nhanh lên!”
“Dạ.”
Tích Vô Nhai nhặt một nhánh cây khô trên mặt đất, sau đó lật y phục rơi trên mặt đất. Hương vị gay mũi xông tới từng đợt, hắn vội vàng che mũi lại. Khi một miếng ngọc bội xanh biếc rơi ra từ kiện y phục đó, Mạc Bạch đang đứng một bên không nói đột nhiên điên cuồng kêu to: “Đạ ca, đại ca. Đó là vật ta tặng cho đại ca. Là đại ca, là đại ca….”
Tâm trầm xuống, nhìn một bãi dịch thể dưới lớp y phục, nam nhân lập tức hiểu được: “Chỉ sợ… Mạc Ngôn thật sự bị kẻ khác hạ độc thủ!”
“Không!!!!”
Bên tai truyền tới tiếng kêu khóc bi thống. Tích Vô Nhai áp chế cảm xúc đau lòng, vươn tay ra một chút, Mạc Bạch ngã vào lòng hắn: “Người đâu, đưa Mạc Bạch tiên sinh hồi phủ.”
Mời quay đầu lại đã thấy thiếu niên đang đưa tay về phía kiện y phục kia, nam nhân lập tức phi thân tới, rống lớn: “Đệ làm gì vậy? Không muốn sống nữa sao?”
Vân Phi Vũ thoáng giật mình, ôm lấy cánh tay nam nhân, chỉ vào kiện y phục kia, nói liên thanh: “Huynh nói cho ta biết đi, kia không phải của nghĩa phụ đúng không, đúng không, có phải hay không?” Thiếu niên đột nhiên cười nói: “Sao có thể là nghĩa phụ được. Nghĩa phụ là người tốt như vậy, ngay cả kẻ thù cũng không có, sao có thể có kẻ hạ thủ với người như vậy. Đây nhất định không phải nghĩa phụ, nhất định nghĩa phụ vẫn còn sống. Tích, chúng ta đi tìm, tìm thêm một lần nữa, nhất định nghĩa phụ vẫn còn….”
Ôm thiếu niên đang không khống chế được cảm xúc vào lòng, Tích Vô Nhai chớp đôi mắt mang đầy chua sót nhìn lên không trung. Sương mù mênh mông mộng mảnh, dường như bão táp sắp đổ tới.
Tìm kiếm điều tra suốt ba ngày ba đêm, khắp nơi trong Diên Kinh đều có thể nhìn thấy thị vệ mặc khôi giáp, tay cầm lợi kiếm sáng lóa đi qua. Cuối cùng, mọi người không thể không thừa nhận, đại tướng quân Mạc Ngôn của Dạ Diệp quốc đã bị người ta sát hại trên đường trở về từ tiệc khánh sinh của Cửu thân vương.
(Tiệc khánh sinh: Tiệc sinh nhật.)
Ngày hạ huyệt, lăng viên (nghĩa trang) hoàng gia vây đầy người. Mặc kệ là tướng sĩ hay thường dân, tất cả mọi người đều thương tiếc khóc than cho vị tướng mà mình yêu kính.
Nhìn chiếc quan tài bên trong chỉ có một kiện y phục đang bị lớp đất vàng che khuất, tâm Vân Phi Vũ đau đớn từng cơn. Nếu ngày đó y không vì chấp niệm của mình mà đuổi theo ngời nọ, nghĩa phụ tuyệt đối không chết. Hết thảy đều do y suy nghĩ cho việc riêng mới phá hoại thành như vậy. Nếu y quay đầu đúng lúc, đuổi theo nghĩa phụ, chắc chắn mọi chuyện sẽ không phát sinh như thế này.
“Mọi chuyện đều là lỗi của ta!”
Tích Vô Nhai nắm chặt tay thiếu niên. Thấy vẻ mặt y lộ vẻ bi thương, biết y lại đang tự trách, nhưng giờ phút này, trừ bỏ nắm tay y, hắn thực sự không biết nên làm như thế nào.
Ánh mắt chuyển hướng về phía Mạc Bạch, thấy bộ dạng hồn siêu phách lạc của y như vậy quả thực khiến cho người ta áy náy.
Muốn huynh đệ bọn họ tận tâm tận sức trợ giúp Khung gia, tuy rằng là vì báo đáp ân cứu mạng trước kia của lão vương gia, nhưng nhiều năm như vậy, bọn họ đã vì triều đình làm không ít chuyện, công lao bọn họ lập nên đã sớm trả hết nợ nhân tình năm đó. Tuy nhiên, bọn họ vẫn tận tâm tận sức phụ tá đương kim hoàng thượng và mình. Mà mấy ngày qua, bản thân hắn không thể tra ra một chút manh mối. Đối mặt với người thầy tốt bạn hiền này, nhìn thấy bộ dạng bi thống của y, bản thân lại không thể giúp đỡ được gì, trong lòng hắn không khỏi khó chịu, âm thầm thề, nhất định sẽ tự tay đâm chết hung thủ để tế linh hồn Mạc tướng quân linh thiêng trên trời.
Ba ngày sau, trừ việc thị vệ vẫn kiểm tra những người ra vào thành, thị vệ tuần tra trong thành đã được cắt giảm rất nhiều, không khí áp lực dần vơi đi, thành trấn lại sôi động như cũ.
Bất quá, chẳng ai ngờ lại có sự tình khác phát sinh. Ở ngày hạ táng thứ năm của Mạc Ngôn, hai vị tả hữu phó tướng vẫn đi theo đại tướng quân đột nhiên biến mất ly kỳ, sống chết chưa rõ.
Đương kim thành thượng biết được việc này, long nhan không khỏi giận dữ, hạ lệnh điều tra phạm nhân trong cả nước, thưởng cho người cung cấp manh mối hai ngàn lượng bạc, hoàng thành lại có lệnh giới nghiêm. Văn võ bá quan đều bắt đầu hoảng sợ, sợ ngày nào đó sẽ tới phiên mình, triều đình lại rơi vào hỗn loạn.
Đảo mắt lại qua hơn nửa tháng, hiện tại đã là giữa tháng mười.
Ngày hôm đó, Vân Phi Vũ mới vừa luyện công xong, trở lại phòng, nhẹ nhàng buông trường kiếm màu đen, nhấc ấm trà lạnh rót một chén, vừa uống vừa vuốt ve thanh kiếm trên bàn, ngẩn người nhìn cửa sổ.
Hơi lạnh từ đầu ngón tay truyền tới, nhìn gió thổi lá khô bay lên đầy trời trong tiểu viện, y nghĩ tới đề nghị mình tự đưa ra với Khung Tử Dạ: Thay nghĩa phụ vào triều làm quan. Người nọ nói: triều đình đang tràn ngập nguy cơ, các quan lại đều hoảng sợ, y thân là anh hùng trong trận chiến lần trước, lại là nghĩa tử của đại rướng quân, nếu có thể đứng ra giúp sức cho triều đình, trước có thể bình ổn thế trận hỗn loạn này, sau có thể trấn hưng sĩ khí. Tuy rằng y không tin mình có năng lực đó, nhưng nghĩ tới ý chí bảo vệ quốc gia của nghĩa phụ, y liền ra quyết định vào triều trợ lực.
Nghe thấy cánh cửa tiểu viện bị đẩy ra, thiếu niên nhìn về phía cửa, nhìn thấy người nọ bước vào, y đứng bên cạnh bàn không cử động, chính là… nhìn thấy gương mặt người nọ càng gầy càng tiều tụy, trong lòng lại nổi lên tầng tầng gợn sóng.
Từ ngày Mạc Ngôn hạ huyệt, hai người chưa từng gặp mặt. Sự tình trong triều quá bận rộn, *** thần Mạc Bạch hỗn loạn nên cũng không thể vào triều, bởi vậy tất cả những gánh nặng đều đặt trên vai một mình hắn. Cả ngày bận tới túi bụi, vậy hôm nay hắn tới đây là vì chuyện gì?
Vào phòng, thấy thiếu niên kinh ngạc nhìn mình, Tích Vô Nhai cười khẽ: “Sao nào, nửa tháng không gặp, mới gặp đã không nhận ra?”
Vân Phi Vũ lập tức hoàn hồn, xấu hổ cười cười: “Sao hôm nay huynh lại có thời gian rảnh để tới đây?”
Người nọ thở dài một tiếng, nhẹ nhàng vuốt trường kiếm trên mặt bàn: “Không muốn nhìn thấy ta sao?”
Thiếu niên quay đầu nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, im lặng không nói. Hiện tại, y hoàn toàn không có tâm tư nghĩ tới chuyện tình cảm với người nọ, chỉ muốn báo thù cho nghĩa phụ cũng với việc tìm được hai vị phó tướng.
Nam nhân biết tâm tư của y, cùng y nhìn ra ngoài cửa sổ, lạnh nhạt mở miệng: “Hôm nay đến đây là nói lời từ biệt với đệ.”
“Huynh phải đi?” Thiếu niên lập tức quay đầu nhìn về phía hắn. Rõ ràng hiện tại triều đình rất cần tới hắn, sao hắn có thể đi?
“Đúng.” Nam nhân gật đầu: “Ta muốn rời khỏi nơi này để giải quyết một chút sự tình. Triều đình bên này coi như tạm yên ổn, mà Mạc tiên sinh cũng bắt đầu trở lại xử lý công vụ từ ngày hôm qua, còn có hôn sự sắp tới của Ngưng Sương, ta là đại ca của nàng, cũng phải trở về một chuyến.”
“Nga” Thiếu niên thản nhiên ứng một từ.
Tích Vô Nhai nhìn y, đột nhiên nói: “Đệ có muốn cùng ta trở lại Thanh Châu Thành hay không? Dù sao Thiên Mẫn cũng coi như huynh đệ của đệ, hắn thành thân, chẳng lẽ đệ không tới uống một chén rượu mừng?”
“Muội muội của huynh gả cho hắn?” Đột nhiên mở miệng mới phát hiện mình lỡ lời, nhưng nghĩ ngược lại, cho dù y không thừa nhận thì nam nhân cũng đã nhận định y là Vân Phi Vũ. Hiện tại chỉ có hai người bọn họ, cũng không cần tiếp tục phủ nhận.
“Rốt cuộc cũng thừa nhận!” Nam nhân mỉm cười: “Đúng, hôn sự được định vào tháng sau, cho nên qua buổi trưa ta sẽ xuất phát, đệ… cùng ta đi chứ?”
Mặc dù không quay đầu, nhưng dư quang nơi khóe mắt vẫn phát hiện nam nhân đang kỳ vọng. “Vẫn chưa từ bỏ ý định sao? Quên đi, hắn muốn như thế nào thì như thế ấy vậy, chỉ cần ta kiên trì là được rồi.”
Thiếu niên lắc đầu: “Không được, ta đã đáp ứng hoàng thượng rằng từ nay về sau sẽ thường xuyên vào triều. Hơn nữa, hiện tại ta chính là Hạ Vũ.” Nói xong, y quay đầu áy náy cười cùng nam nhân: “Hy vọng huynh có thể hiểu được.”
Tích Vô Nhai nhận ra được sự kiên quyết trên gương mặt y, gật đầu: “Ta hiểu.” Sau đó nói: “Nhưng mặc kệ đệ là ai, ta chỉ yêu một mình đệ, ta sẽ chậm rãi chờ đợi, cho dù chờ… cả đời cũng không có kết quả.”
Thiếu niên nhìn hắn, sau đó nhìn thanh kiếm trên bàn, không nói.
Nam nhân thấy y như vậy, hắn cười khổ, xoay người, từ tốn bước về phía cửa: “Ta đi đây, đệ tự mình bảo trọng.” Đột nhiên dừng lại ở cửa, nói: “Còn việc vào triều, nếu không thích thì không cần miễn cưỡng.”
Thiếu niên nhìn bóng dáng hắn rời đi: “Ta biết mình đang làm gì, huynh… bảo trọng.”
Dạ Lam năm thứ mười sáu, ngày ba tháng mười một.
Theo biên quan ở Tát Lan Thành truyền tới cấp báo, Ô Tác thành lân cận nước ta đột nhiên có rất nhiều binh lính Tây Chích quốc tiến vào trú ngụ, tuy rằng không có ý đồ tiến công nhưng hoàn toàn ngăn cách trao đổi hàng hóa cùng nước ta. Không rõ lý do vì sao, nhưng nghe nói thống lãnh binh lính nhập thành chính là đại hoàng tử Tây Chích quốc, Tây Tây Lí Đồ. Cáp Nhĩ Ba Lạp luôn luôn chủ trương chiến tranh với nước ta, bởi vậy không thể không phòng bị, biên quan lập tức khẩn cầu tiếp viện.
(Tây Tây Lí Đồ là danh hiệu của đại hoàng tử Cáp Nhĩ Ba Lạp)
Kim loan điện, Khung Tử Dạ nhìn tất thảy quan lại, văn tả võ hữu, mà hiện tại, những vị võ quan chỉ huy cao nhất đều không có mặt tại đây. Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị, đôi mắt sáng ngời của thiếu niên, trong lòng hắn nhất thời an ổn: “May mà còn có y ở đây.”
“Đối với việc Tây Chích phái một đoàn đại quân nhập thành lần này, chúng ai khanh thấy như thế nào?” Khung Tử Dạ mở miệng, thấy chúng quan đều trầm tư, hắn nói tiếp: “Ô Tác thành cách quốc gia ta chỉ trăm dặm, bọn họ nhập thành một lần tới bốn vạn binh sĩ, nghe nói còn không ngừng gia tăng, mà Tát Lan thành chỉ có hai vạn binh mã, chúng ái khanh cảm thấy bọn họ có mưu đồ gì?”
Văn võ bá quan thì thầm to nhỏ, chụm đầu ghé tai, Khung Tử Dạ nhíu mày, nhìn vị trí trống bên tay trái: “Hôm nay Mạc tiên sinh không tới, xem ra hàng ngày cố gắng vào triều nên mới ra cớ sự. Quả nhiên ta rất ỷ lại vào y, còn có Mạc tướng quân…”
Đang lúc hắn tự mình ai oán, một người bước ra khỏi hàng ngũ bên trái, khom người cung kính nói: “Hoàng thượng, thần có chuyện muốn bẩm báo.”
“Nga” Khung Tử Dạ vừa thấy người trước mắt, nhãn tình sáng lên: “Bạch ái khanh có gì ý kiến gì, mau nói.”
Bạch Thanh Thu đứng thẳng lưng, khuôn mặt trịnh trọng: “Thần nghĩ Tây Chích quốc lòng muông dạ thú, tuy trận chiến lần trước đã đại bại, ký hiệp ước hòa bình cùng bồi thường, còn đưa con tin tới, nhưng con tin đã biến mất giữa đường, thần cho rằng bọn họ cố ý làm như vậy. Hơn nữa, Tâu Chích quốc luôn giương mắt hổ với đất đai nước ta, cho dù lúc này chưa phát động chiến tranh, nhưng rất nhiều binh mã không ngừng tiến vào Ô Tác thành, ý đồ xâm chiếm đã rất rõ ràng. Cho nên, thỉnh hoàng thượng lập tức xuất binh tiếp viện Tác Lan Thành để tránh mất bò mới lo làm chuồng, hành động muộn màng!”
Khung Tử Dạ gật đầu, những lời nói đó đại khái cũng giống những gì hắn đang suy nghĩ, hắn nói tiếp: “Vậy Bạch ái khanh cho rằng trẫm nên phái người nào lãnh binh?”
“Chuyện này…” Bạch Thanh Thu quét mắt nhìn văn võ bá quan một bên, cúi đầu im lặng.
Khung Tử Dạ thở dài, phất tay: “Lui ra đi.”
“Dạ.”
Nhìn về hàng võ quan, trừ bỏ Lâm phó tướng thủ hộ biên quan vẫn có mặt, vài vị tướng quân kia, một người chết hai người mất tích, mà biết dẫn binh đánh giặc thì… hắn thở dài.
“Hoàng thượng, thần nguyện dẫn binh tới đó.” Âm thanh trong trẻo nhưng chấn động kia chính là của Duẫn Lạc.
Khung Tử Dạ nhìn hắn, trầm tư. “Mặc dù Duẫn Lạc hành quân đánh giặc vài năm có chút kinh nghiệm, nhưng tính tình lãnh đạm, hắn chia sẽ ưu phiền cho ta là chuyện tốt. Vấn đề ở chỗ, trừ binh sĩ trong thần xạ doanh còn nghe theo hắn điều khiển, chỉ sợ những doanh trướng khác khó lòng phục tùng. Nhưng hiện tại, trừ hắn ra thực sự không có người hữu dụng.”
Khung Tử Dạ đang phát sầu, đột nhiên thấy thiếu niên bước ra.
“Hoàng thượng, thần nguyện làm binh sĩ theo hầu Duẫn đô úy ra chiến trường.” Vân Phi Vũ đi ra khỏi hàng ngũ, cao giọng mở miệng.
Trước đó, y hiểu bản thân không có khả năng dẫn binh đánh giặc cho nên không dám tùy tiện xin cầm quân, mà hiện tại nghe Duẫn Lạc nguyện ý cầm quân, y nhanh chóng nghĩ rằng mình có thể làm một gã tiểu tốt. Hiện tại đúng là thời điểm thiếu người, y có sức mạnh, đương nhiên phải góp sức nhiều một chút.
Nhìn thiếu niên phía dưới, Khung Tử Dạ ấm áp trong lòng, nhưng nghe thiếu niên chờ lệnh đánh giặc, hắn không khỏi nhíu mày. Dù sao trên chiến trường, đao kiếm không có mắt, tuy võ công thiếu niên so với mấy vị phó tướng còn mạnh hơn vài phần, nhưng đánh giặc không giống với chiến đấu đơn phương độc mã. Nếu y chịu chút tổn thương, hoàng thúc….
Đang định lắc đầu, Bạch Thanh Thu lại đột nhiên đứng ra, cung kính nói: “Hoàng thượng, từ nhỏ thần đã yêu thích đọc sách, binh thư cũng đọc qua không ít, hơn nữa thần làm tuần phủ tại Tát Lan Thành một năm, bản đồ các vùng phụ cận đã được thần ghi nhớ trong đầu, nhất định có thể thay các vị tướng sĩ bày mưu tính kế, trợ giúp sức lực. Vậy nên thần nguyện tiến ra biên quan, phù trợ tướng quân, Duẫn đô úy cùng Hạ đô úy một tay.”
Nghe thấy lời hắn nói, Khung Tử Dạ vẫn không trả lời. Hiện tại hắn đang nghĩ có nên đồng ý thỉnh cầu của thiếu niên hay không.
Thiếu niên thân là nghĩa tử của đạ tướng quân Mạc Ngôn, lại là công thần lớn nhất trong chiến dịch lần trước, sự ảnh hưởng cùng cổ vũ sức lực của y trong quân doanh còn lớn hơn Duẫn Lạc gấp mấy lần, nhưng nếu thực sự đồng ý cho y đi, chẳng may xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn…. “Thực đau đầu!”
Nhìn nam nhân trên cao nhíu mày do dự, Bạch Thanh thu tính toán, đại khái cũng biết hắn đang lo lắng điều gì, lập tức mở miệng: “Hoàng thượng, biên quan có Lâm phó tướng là lão tướng, hơn nữa Duẫn đô úy đã tung hoàng chiến trường nhiều năm, Hạ đô úy kêu gọi cổ vũ binh lính, hạ thần bày mưu, cho dù đại quân Tây Chích thực sự xâm phạm, chỉ cần bốn người chúng thần hợp lực, nhất định có thể khiến cho bọn hắn một đi không trở về, giành được đại thắng!”
Thanh âm hữu lực thốt lên từng câu nói, mọi người nghe thấy cũng sục sôi ý chí, các bậc quan lại đều phụ họa cổ động.
Khung Tử Dạ nhìn ba người phía dưới đều có ý này, hơn nữa nghĩ lại cũng có đạo lý, lập tức gật đầu, đề bút, hạ chỉ xuất binh.
Dạ Lam, năm thứ mười sáu, ngày sáu tháng mười một.
Thánh chỉ ban xuống phong Lâm Phong trấn thủ biên quan tạm thời đảm đương chức đại tướng quân, Duẫn đô úy thăng làm phó tướng, Bạch Thanh Thu đi theo làm tham mưu quân vụ. Ba người mang theo năm vạn đại quân chính quy, cấp tốc di chuyển tới Tát Lan Thành nơi biên quan.
Bộ y phục kia đúng là thứ mà Mạc Ngôn đã mặc, mà bột phấn màu vàng này cũng chính là thứ mà một số nhân sĩ võ lâm độc ác thích dùng, hóa thi phấn. Nhìn tình cảnh như vậy, Mạc Bạch rống to, xông lên phía trước ôm lấy kiện y phục kia, sau đó bị Tích Vô Nhai nhanh chóng điểm huyệt.
(Hóa thi phấn: Bột làm thân thể tan ra thành nước hoặc tro bụi)
“Mạc tiên sinh, bình tĩnh một chút.” Nam nhân quát lớn, nhưng thấy biểu hiện cuồng loạn của y, hắn biết rằng hiện tại *** thần y đã vô cũng rối loạn.
“Người đâu, đưa Mạc tiên sinh hồi phủ.”
“Ta không muốn trở về, ta không muốn trở về.” Mạc Bạch mở to đôi mắt đỏ sậm, bi thương đầy mặt: “Vương gia, cầu người.”
Tích Vô Nhai trầm ngâm một lát: “Được rồi, ngài ở nơi này trước, chúng ta đi chung quanh kiểm tra. Đây chỉ là một kiện y phục mà thôi, vẫn chưa thể chứng minh được điều gì.”
Nhìn Vân Phi Vũ thẫn thờ đứng ở một bên, nam nhân mấp máy môi, cuối cùng không nói lời nào mà bắt đầu hạ lệnh: “Trương Hình mang một đội nhân mã phong tỏa tiểu viện này, không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào. Lí Đường mang số nhân mã còn lại tìm kiếm khắp nơi trong ngoài nơi này, không được bỏ sót bất kỳ manh mối nào. Phí Chi Thượng lập tức tiến cung bẩm báo việc này với hoàng thượng, sau đó tới thị vệ doanh tuyển thêm binh mã, triển khai rà soát trong thành, chỉ cần phát hiện người khả nghi thì lập tức bắt lại.”
“Vâng.”
“Dạ Lan, Dạ Phong, Dạ Liên.” Nam nhân quát nhẹ.
“Có thuộc hạ.”
“Các người lập tức cầm mệnh lệnh của ta, thông báo cho quan thủ thành ở ba phía nam tây bắc không được phép mở cửa thành, nhanh lên!”
“Dạ.”
Tích Vô Nhai nhặt một nhánh cây khô trên mặt đất, sau đó lật y phục rơi trên mặt đất. Hương vị gay mũi xông tới từng đợt, hắn vội vàng che mũi lại. Khi một miếng ngọc bội xanh biếc rơi ra từ kiện y phục đó, Mạc Bạch đang đứng một bên không nói đột nhiên điên cuồng kêu to: “Đạ ca, đại ca. Đó là vật ta tặng cho đại ca. Là đại ca, là đại ca….”
Tâm trầm xuống, nhìn một bãi dịch thể dưới lớp y phục, nam nhân lập tức hiểu được: “Chỉ sợ… Mạc Ngôn thật sự bị kẻ khác hạ độc thủ!”
“Không!!!!”
Bên tai truyền tới tiếng kêu khóc bi thống. Tích Vô Nhai áp chế cảm xúc đau lòng, vươn tay ra một chút, Mạc Bạch ngã vào lòng hắn: “Người đâu, đưa Mạc Bạch tiên sinh hồi phủ.”
Mời quay đầu lại đã thấy thiếu niên đang đưa tay về phía kiện y phục kia, nam nhân lập tức phi thân tới, rống lớn: “Đệ làm gì vậy? Không muốn sống nữa sao?”
Vân Phi Vũ thoáng giật mình, ôm lấy cánh tay nam nhân, chỉ vào kiện y phục kia, nói liên thanh: “Huynh nói cho ta biết đi, kia không phải của nghĩa phụ đúng không, đúng không, có phải hay không?” Thiếu niên đột nhiên cười nói: “Sao có thể là nghĩa phụ được. Nghĩa phụ là người tốt như vậy, ngay cả kẻ thù cũng không có, sao có thể có kẻ hạ thủ với người như vậy. Đây nhất định không phải nghĩa phụ, nhất định nghĩa phụ vẫn còn sống. Tích, chúng ta đi tìm, tìm thêm một lần nữa, nhất định nghĩa phụ vẫn còn….”
Ôm thiếu niên đang không khống chế được cảm xúc vào lòng, Tích Vô Nhai chớp đôi mắt mang đầy chua sót nhìn lên không trung. Sương mù mênh mông mộng mảnh, dường như bão táp sắp đổ tới.
Tìm kiếm điều tra suốt ba ngày ba đêm, khắp nơi trong Diên Kinh đều có thể nhìn thấy thị vệ mặc khôi giáp, tay cầm lợi kiếm sáng lóa đi qua. Cuối cùng, mọi người không thể không thừa nhận, đại tướng quân Mạc Ngôn của Dạ Diệp quốc đã bị người ta sát hại trên đường trở về từ tiệc khánh sinh của Cửu thân vương.
(Tiệc khánh sinh: Tiệc sinh nhật.)
Ngày hạ huyệt, lăng viên (nghĩa trang) hoàng gia vây đầy người. Mặc kệ là tướng sĩ hay thường dân, tất cả mọi người đều thương tiếc khóc than cho vị tướng mà mình yêu kính.
Nhìn chiếc quan tài bên trong chỉ có một kiện y phục đang bị lớp đất vàng che khuất, tâm Vân Phi Vũ đau đớn từng cơn. Nếu ngày đó y không vì chấp niệm của mình mà đuổi theo ngời nọ, nghĩa phụ tuyệt đối không chết. Hết thảy đều do y suy nghĩ cho việc riêng mới phá hoại thành như vậy. Nếu y quay đầu đúng lúc, đuổi theo nghĩa phụ, chắc chắn mọi chuyện sẽ không phát sinh như thế này.
“Mọi chuyện đều là lỗi của ta!”
Tích Vô Nhai nắm chặt tay thiếu niên. Thấy vẻ mặt y lộ vẻ bi thương, biết y lại đang tự trách, nhưng giờ phút này, trừ bỏ nắm tay y, hắn thực sự không biết nên làm như thế nào.
Ánh mắt chuyển hướng về phía Mạc Bạch, thấy bộ dạng hồn siêu phách lạc của y như vậy quả thực khiến cho người ta áy náy.
Muốn huynh đệ bọn họ tận tâm tận sức trợ giúp Khung gia, tuy rằng là vì báo đáp ân cứu mạng trước kia của lão vương gia, nhưng nhiều năm như vậy, bọn họ đã vì triều đình làm không ít chuyện, công lao bọn họ lập nên đã sớm trả hết nợ nhân tình năm đó. Tuy nhiên, bọn họ vẫn tận tâm tận sức phụ tá đương kim hoàng thượng và mình. Mà mấy ngày qua, bản thân hắn không thể tra ra một chút manh mối. Đối mặt với người thầy tốt bạn hiền này, nhìn thấy bộ dạng bi thống của y, bản thân lại không thể giúp đỡ được gì, trong lòng hắn không khỏi khó chịu, âm thầm thề, nhất định sẽ tự tay đâm chết hung thủ để tế linh hồn Mạc tướng quân linh thiêng trên trời.
Ba ngày sau, trừ việc thị vệ vẫn kiểm tra những người ra vào thành, thị vệ tuần tra trong thành đã được cắt giảm rất nhiều, không khí áp lực dần vơi đi, thành trấn lại sôi động như cũ.
Bất quá, chẳng ai ngờ lại có sự tình khác phát sinh. Ở ngày hạ táng thứ năm của Mạc Ngôn, hai vị tả hữu phó tướng vẫn đi theo đại tướng quân đột nhiên biến mất ly kỳ, sống chết chưa rõ.
Đương kim thành thượng biết được việc này, long nhan không khỏi giận dữ, hạ lệnh điều tra phạm nhân trong cả nước, thưởng cho người cung cấp manh mối hai ngàn lượng bạc, hoàng thành lại có lệnh giới nghiêm. Văn võ bá quan đều bắt đầu hoảng sợ, sợ ngày nào đó sẽ tới phiên mình, triều đình lại rơi vào hỗn loạn.
Đảo mắt lại qua hơn nửa tháng, hiện tại đã là giữa tháng mười.
Ngày hôm đó, Vân Phi Vũ mới vừa luyện công xong, trở lại phòng, nhẹ nhàng buông trường kiếm màu đen, nhấc ấm trà lạnh rót một chén, vừa uống vừa vuốt ve thanh kiếm trên bàn, ngẩn người nhìn cửa sổ.
Hơi lạnh từ đầu ngón tay truyền tới, nhìn gió thổi lá khô bay lên đầy trời trong tiểu viện, y nghĩ tới đề nghị mình tự đưa ra với Khung Tử Dạ: Thay nghĩa phụ vào triều làm quan. Người nọ nói: triều đình đang tràn ngập nguy cơ, các quan lại đều hoảng sợ, y thân là anh hùng trong trận chiến lần trước, lại là nghĩa tử của đại rướng quân, nếu có thể đứng ra giúp sức cho triều đình, trước có thể bình ổn thế trận hỗn loạn này, sau có thể trấn hưng sĩ khí. Tuy rằng y không tin mình có năng lực đó, nhưng nghĩ tới ý chí bảo vệ quốc gia của nghĩa phụ, y liền ra quyết định vào triều trợ lực.
Nghe thấy cánh cửa tiểu viện bị đẩy ra, thiếu niên nhìn về phía cửa, nhìn thấy người nọ bước vào, y đứng bên cạnh bàn không cử động, chính là… nhìn thấy gương mặt người nọ càng gầy càng tiều tụy, trong lòng lại nổi lên tầng tầng gợn sóng.
Từ ngày Mạc Ngôn hạ huyệt, hai người chưa từng gặp mặt. Sự tình trong triều quá bận rộn, *** thần Mạc Bạch hỗn loạn nên cũng không thể vào triều, bởi vậy tất cả những gánh nặng đều đặt trên vai một mình hắn. Cả ngày bận tới túi bụi, vậy hôm nay hắn tới đây là vì chuyện gì?
Vào phòng, thấy thiếu niên kinh ngạc nhìn mình, Tích Vô Nhai cười khẽ: “Sao nào, nửa tháng không gặp, mới gặp đã không nhận ra?”
Vân Phi Vũ lập tức hoàn hồn, xấu hổ cười cười: “Sao hôm nay huynh lại có thời gian rảnh để tới đây?”
Người nọ thở dài một tiếng, nhẹ nhàng vuốt trường kiếm trên mặt bàn: “Không muốn nhìn thấy ta sao?”
Thiếu niên quay đầu nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, im lặng không nói. Hiện tại, y hoàn toàn không có tâm tư nghĩ tới chuyện tình cảm với người nọ, chỉ muốn báo thù cho nghĩa phụ cũng với việc tìm được hai vị phó tướng.
Nam nhân biết tâm tư của y, cùng y nhìn ra ngoài cửa sổ, lạnh nhạt mở miệng: “Hôm nay đến đây là nói lời từ biệt với đệ.”
“Huynh phải đi?” Thiếu niên lập tức quay đầu nhìn về phía hắn. Rõ ràng hiện tại triều đình rất cần tới hắn, sao hắn có thể đi?
“Đúng.” Nam nhân gật đầu: “Ta muốn rời khỏi nơi này để giải quyết một chút sự tình. Triều đình bên này coi như tạm yên ổn, mà Mạc tiên sinh cũng bắt đầu trở lại xử lý công vụ từ ngày hôm qua, còn có hôn sự sắp tới của Ngưng Sương, ta là đại ca của nàng, cũng phải trở về một chuyến.”
“Nga” Thiếu niên thản nhiên ứng một từ.
Tích Vô Nhai nhìn y, đột nhiên nói: “Đệ có muốn cùng ta trở lại Thanh Châu Thành hay không? Dù sao Thiên Mẫn cũng coi như huynh đệ của đệ, hắn thành thân, chẳng lẽ đệ không tới uống một chén rượu mừng?”
“Muội muội của huynh gả cho hắn?” Đột nhiên mở miệng mới phát hiện mình lỡ lời, nhưng nghĩ ngược lại, cho dù y không thừa nhận thì nam nhân cũng đã nhận định y là Vân Phi Vũ. Hiện tại chỉ có hai người bọn họ, cũng không cần tiếp tục phủ nhận.
“Rốt cuộc cũng thừa nhận!” Nam nhân mỉm cười: “Đúng, hôn sự được định vào tháng sau, cho nên qua buổi trưa ta sẽ xuất phát, đệ… cùng ta đi chứ?”
Mặc dù không quay đầu, nhưng dư quang nơi khóe mắt vẫn phát hiện nam nhân đang kỳ vọng. “Vẫn chưa từ bỏ ý định sao? Quên đi, hắn muốn như thế nào thì như thế ấy vậy, chỉ cần ta kiên trì là được rồi.”
Thiếu niên lắc đầu: “Không được, ta đã đáp ứng hoàng thượng rằng từ nay về sau sẽ thường xuyên vào triều. Hơn nữa, hiện tại ta chính là Hạ Vũ.” Nói xong, y quay đầu áy náy cười cùng nam nhân: “Hy vọng huynh có thể hiểu được.”
Tích Vô Nhai nhận ra được sự kiên quyết trên gương mặt y, gật đầu: “Ta hiểu.” Sau đó nói: “Nhưng mặc kệ đệ là ai, ta chỉ yêu một mình đệ, ta sẽ chậm rãi chờ đợi, cho dù chờ… cả đời cũng không có kết quả.”
Thiếu niên nhìn hắn, sau đó nhìn thanh kiếm trên bàn, không nói.
Nam nhân thấy y như vậy, hắn cười khổ, xoay người, từ tốn bước về phía cửa: “Ta đi đây, đệ tự mình bảo trọng.” Đột nhiên dừng lại ở cửa, nói: “Còn việc vào triều, nếu không thích thì không cần miễn cưỡng.”
Thiếu niên nhìn bóng dáng hắn rời đi: “Ta biết mình đang làm gì, huynh… bảo trọng.”
Dạ Lam năm thứ mười sáu, ngày ba tháng mười một.
Theo biên quan ở Tát Lan Thành truyền tới cấp báo, Ô Tác thành lân cận nước ta đột nhiên có rất nhiều binh lính Tây Chích quốc tiến vào trú ngụ, tuy rằng không có ý đồ tiến công nhưng hoàn toàn ngăn cách trao đổi hàng hóa cùng nước ta. Không rõ lý do vì sao, nhưng nghe nói thống lãnh binh lính nhập thành chính là đại hoàng tử Tây Chích quốc, Tây Tây Lí Đồ. Cáp Nhĩ Ba Lạp luôn luôn chủ trương chiến tranh với nước ta, bởi vậy không thể không phòng bị, biên quan lập tức khẩn cầu tiếp viện.
(Tây Tây Lí Đồ là danh hiệu của đại hoàng tử Cáp Nhĩ Ba Lạp)
Kim loan điện, Khung Tử Dạ nhìn tất thảy quan lại, văn tả võ hữu, mà hiện tại, những vị võ quan chỉ huy cao nhất đều không có mặt tại đây. Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị, đôi mắt sáng ngời của thiếu niên, trong lòng hắn nhất thời an ổn: “May mà còn có y ở đây.”
“Đối với việc Tây Chích phái một đoàn đại quân nhập thành lần này, chúng ai khanh thấy như thế nào?” Khung Tử Dạ mở miệng, thấy chúng quan đều trầm tư, hắn nói tiếp: “Ô Tác thành cách quốc gia ta chỉ trăm dặm, bọn họ nhập thành một lần tới bốn vạn binh sĩ, nghe nói còn không ngừng gia tăng, mà Tát Lan thành chỉ có hai vạn binh mã, chúng ái khanh cảm thấy bọn họ có mưu đồ gì?”
Văn võ bá quan thì thầm to nhỏ, chụm đầu ghé tai, Khung Tử Dạ nhíu mày, nhìn vị trí trống bên tay trái: “Hôm nay Mạc tiên sinh không tới, xem ra hàng ngày cố gắng vào triều nên mới ra cớ sự. Quả nhiên ta rất ỷ lại vào y, còn có Mạc tướng quân…”
Đang lúc hắn tự mình ai oán, một người bước ra khỏi hàng ngũ bên trái, khom người cung kính nói: “Hoàng thượng, thần có chuyện muốn bẩm báo.”
“Nga” Khung Tử Dạ vừa thấy người trước mắt, nhãn tình sáng lên: “Bạch ái khanh có gì ý kiến gì, mau nói.”
Bạch Thanh Thu đứng thẳng lưng, khuôn mặt trịnh trọng: “Thần nghĩ Tây Chích quốc lòng muông dạ thú, tuy trận chiến lần trước đã đại bại, ký hiệp ước hòa bình cùng bồi thường, còn đưa con tin tới, nhưng con tin đã biến mất giữa đường, thần cho rằng bọn họ cố ý làm như vậy. Hơn nữa, Tâu Chích quốc luôn giương mắt hổ với đất đai nước ta, cho dù lúc này chưa phát động chiến tranh, nhưng rất nhiều binh mã không ngừng tiến vào Ô Tác thành, ý đồ xâm chiếm đã rất rõ ràng. Cho nên, thỉnh hoàng thượng lập tức xuất binh tiếp viện Tác Lan Thành để tránh mất bò mới lo làm chuồng, hành động muộn màng!”
Khung Tử Dạ gật đầu, những lời nói đó đại khái cũng giống những gì hắn đang suy nghĩ, hắn nói tiếp: “Vậy Bạch ái khanh cho rằng trẫm nên phái người nào lãnh binh?”
“Chuyện này…” Bạch Thanh Thu quét mắt nhìn văn võ bá quan một bên, cúi đầu im lặng.
Khung Tử Dạ thở dài, phất tay: “Lui ra đi.”
“Dạ.”
Nhìn về hàng võ quan, trừ bỏ Lâm phó tướng thủ hộ biên quan vẫn có mặt, vài vị tướng quân kia, một người chết hai người mất tích, mà biết dẫn binh đánh giặc thì… hắn thở dài.
“Hoàng thượng, thần nguyện dẫn binh tới đó.” Âm thanh trong trẻo nhưng chấn động kia chính là của Duẫn Lạc.
Khung Tử Dạ nhìn hắn, trầm tư. “Mặc dù Duẫn Lạc hành quân đánh giặc vài năm có chút kinh nghiệm, nhưng tính tình lãnh đạm, hắn chia sẽ ưu phiền cho ta là chuyện tốt. Vấn đề ở chỗ, trừ binh sĩ trong thần xạ doanh còn nghe theo hắn điều khiển, chỉ sợ những doanh trướng khác khó lòng phục tùng. Nhưng hiện tại, trừ hắn ra thực sự không có người hữu dụng.”
Khung Tử Dạ đang phát sầu, đột nhiên thấy thiếu niên bước ra.
“Hoàng thượng, thần nguyện làm binh sĩ theo hầu Duẫn đô úy ra chiến trường.” Vân Phi Vũ đi ra khỏi hàng ngũ, cao giọng mở miệng.
Trước đó, y hiểu bản thân không có khả năng dẫn binh đánh giặc cho nên không dám tùy tiện xin cầm quân, mà hiện tại nghe Duẫn Lạc nguyện ý cầm quân, y nhanh chóng nghĩ rằng mình có thể làm một gã tiểu tốt. Hiện tại đúng là thời điểm thiếu người, y có sức mạnh, đương nhiên phải góp sức nhiều một chút.
Nhìn thiếu niên phía dưới, Khung Tử Dạ ấm áp trong lòng, nhưng nghe thiếu niên chờ lệnh đánh giặc, hắn không khỏi nhíu mày. Dù sao trên chiến trường, đao kiếm không có mắt, tuy võ công thiếu niên so với mấy vị phó tướng còn mạnh hơn vài phần, nhưng đánh giặc không giống với chiến đấu đơn phương độc mã. Nếu y chịu chút tổn thương, hoàng thúc….
Đang định lắc đầu, Bạch Thanh Thu lại đột nhiên đứng ra, cung kính nói: “Hoàng thượng, từ nhỏ thần đã yêu thích đọc sách, binh thư cũng đọc qua không ít, hơn nữa thần làm tuần phủ tại Tát Lan Thành một năm, bản đồ các vùng phụ cận đã được thần ghi nhớ trong đầu, nhất định có thể thay các vị tướng sĩ bày mưu tính kế, trợ giúp sức lực. Vậy nên thần nguyện tiến ra biên quan, phù trợ tướng quân, Duẫn đô úy cùng Hạ đô úy một tay.”
Nghe thấy lời hắn nói, Khung Tử Dạ vẫn không trả lời. Hiện tại hắn đang nghĩ có nên đồng ý thỉnh cầu của thiếu niên hay không.
Thiếu niên thân là nghĩa tử của đạ tướng quân Mạc Ngôn, lại là công thần lớn nhất trong chiến dịch lần trước, sự ảnh hưởng cùng cổ vũ sức lực của y trong quân doanh còn lớn hơn Duẫn Lạc gấp mấy lần, nhưng nếu thực sự đồng ý cho y đi, chẳng may xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn…. “Thực đau đầu!”
Nhìn nam nhân trên cao nhíu mày do dự, Bạch Thanh thu tính toán, đại khái cũng biết hắn đang lo lắng điều gì, lập tức mở miệng: “Hoàng thượng, biên quan có Lâm phó tướng là lão tướng, hơn nữa Duẫn đô úy đã tung hoàng chiến trường nhiều năm, Hạ đô úy kêu gọi cổ vũ binh lính, hạ thần bày mưu, cho dù đại quân Tây Chích thực sự xâm phạm, chỉ cần bốn người chúng thần hợp lực, nhất định có thể khiến cho bọn hắn một đi không trở về, giành được đại thắng!”
Thanh âm hữu lực thốt lên từng câu nói, mọi người nghe thấy cũng sục sôi ý chí, các bậc quan lại đều phụ họa cổ động.
Khung Tử Dạ nhìn ba người phía dưới đều có ý này, hơn nữa nghĩ lại cũng có đạo lý, lập tức gật đầu, đề bút, hạ chỉ xuất binh.
Dạ Lam, năm thứ mười sáu, ngày sáu tháng mười một.
Thánh chỉ ban xuống phong Lâm Phong trấn thủ biên quan tạm thời đảm đương chức đại tướng quân, Duẫn đô úy thăng làm phó tướng, Bạch Thanh Thu đi theo làm tham mưu quân vụ. Ba người mang theo năm vạn đại quân chính quy, cấp tốc di chuyển tới Tát Lan Thành nơi biên quan.
Bình luận facebook