Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 60
Vén tấm màn trúc liền thấy hương trúc thoang thoảng đưa tới, Vân Khoảnh Dương quan sát chung quanh một lượt. Ghế trúc, bàn trúc, bình phong cùng một căn phòng cũng bằng trúc, thoạt nhìn như vậy thì quả thực vị Lưu Trần công tử này không phải thích cây trúc một cách bình thường.
Sau khi Bạch Ngọc dâng trà cùng điểm tâm, lúc này, một người từ sau bình phong nhẹ nhàng bước ra.
Y trang lục nhạt phủ một lớp cẩm bào, da thịt trắng ngần không chút tì vết, đôi mắt trong suốt sáng như sao lại không ngừng nhìn mình chăm chú, chiếc mũi xinh xắn, đôi môi anh đào điểm hồng, gương mặt ngây thơ không vướng bụi trần, chỉ cần nhấc tay cũng tản ra vô hạn phong tình, một nét đẹp vừa mâu thuẫn vừa hài hòa khiến người ta không thể không thừa nhận y chính là một vị tuyệt đại giai nhân.
Vân Khoảnh Dương thầm tán thưởng, trong lòng lại không tự chủ mà đem người nọ cùng nam tử trước mắt so sánh một lượt.
“Luận dung mạo, luận khí chất, người nọ cũng không vượt trội hơn y, nhưng là… người nọ vô cùng tụ nhiên còn nam tử trước mắt có gương mặt ngây thơ, thân thể quyến rũ, nếu không phải thiên tính thì chính là cố ý ngụy trang. Dựa vào việc nam tử này sống ở nơi phong nguyệt, chỉ sợ y là dạng người thứ hai, thế nhưng y làm vậy là có mục đích gì? Chẳng lẽ thực sự chỉ muốn xu nịnh ta mà thôi?” Vân Khoảnh Dương bắt đầu cảnh giác.
“Lưu Trần bái kiến thiếu trang chủ!” Dung mạo xinh đẹp, giọng nói cũng không kém phần quyến rũ, du dương thánh thót thật là dễ nghe, nhưng lọt vào tai Vân Khoảnh Dương lại không bằng thanh âm khàn khàn rung động lòng người của ai đó.
Nhớ tới người nọ, trong lòng Vân Khoảnh Dương lại bắt đầu cảm thấy đau đớn. Giờ phút này, y còn nằm trong địa lao. Tuy rằng hắn đã truyền cho y chút chân khí, nhưng… thật sự không cần lo lắng sao?
Tận lực đưa y ra khỏi tâm trí, nhưng khi nhìn nam tử trước mắt, hắn không thể tự kiềm chế bản thân nhớ tới y, nhớ tới từng động tác của y dưới thân mình, nhớ tới mỗi biểu tình của y.
Thân thể thiếu niên trắng nõn như ngọc cùng màu máu đỏ tươi, thanh âm vô lực khàn khàn khẽ rên rỉ, thống khổ tới mức không chịu nổi mà bắt đầu rơi lệ, còn có… nơi mềm mại, ấm áp ôm lấy hắn, khiến hắnc cách nào chống cự.
“Vân thiếu trang chủ?” Thanh âm trong trẻo lại truyền tới, Vân Khoảnh Dương thu hồi suy nghĩ miên man lại đột nhiên phát hiện hạ thân bắt đầu gắng gượng đứng lên, hắn vội vàng áp chế dục vọng.
Nhìn người trước mắt chậm rãi đi tới, đôi tay xinh đẹp sẽ đụng tới mình, mâu thuẫn trong lòng Vân Khoảnh Dương lại xuất hiện, hắn muốn né tránh theo bản năng nhưng một tia ý niệm trong đầu đã khiến hắn phải dừng lại. Hắn muốn… thử với người trước mắt…
Không hề cử động, cho tới khi bàn tay y chạm lên vai, Vân Khoảnh Dương cưỡng chế cảm giác ghê tởm, đưa tay kéo y vào lòng, nâng cằm y, cười tà mị: “Tướng mạo Lưu Trần công tử quả nhiên tuyệt trần, dáng người cũng quyến rũ khiến ta cảm thấy rất có “Tính”* trí. Thế nào, nếu ngươi chấp nhận theo ta, ta cam đoan ngươi sẽ được hưởng vinh hoa phú quý cả đời.”
(Tính trí: Có thể hiểu là có “Hứng thú”, từ ‘tính’ ở đây còn được hiểu là dục vọng, ***)
Không đoán được hắn sẽ hành động như vậy, lại còn buông ra những lời tầm thường đó, Lưu Trần vừa tức vừa giận nhưng nhớ tới người kia… Vì người kia, y cưỡng chế hỏa nộ trong lòng, gương mặt lộ vẻ ngượng ngùng, cúi đầu, thân thể trở nên mềm mại tiến sát vào lòng Vân Khoảnh Dương, nhẹ giọng nói: “Nếu là thiếu trang chủ, Lưu Trần nguyện ý.”
Cảm giác bài xích trong lòng càng thêm mãnh liệt, dục vọng dưới thân chậm rãi trở nên mềm nhũn. Thí nghiệm đến vậy, Vân Khoảnh Dương đã biết chính mình không thể đụng chạm nam nhân, chỉ có người nọ là ngoại lệ.
Thu hồi tiếu ý trên gương mặt, Vân Khoảnh Dương nhẹ nhàng đẩy người trong lòng ra xa, lạnh nhạt mở miệng: “Quên đi, ta chỉ đùa một chút! Lưu Trần công tử là người thanh nhã, ở bên ta ngươi phải trở thành nam sủng thì thật ủy khuất cho ngươi, xem ra nơi này vẫn thích hợp với ngươi hơn!”
Tuy nam nhân trước mắt vẫn chưa hoàn toàn đẩy mình ra nhưng lãnh ý bao quanh hắn thì y cảm nhận được rõ ràng. Ngượng ngùng tươi cười, dù trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng quả thực y vẫn không cam tâm. “Chẳng lẽ tướng mạo của ta không đủ để lọt vào mắt hắn? Hay là… hắn đã phát hiện ra mục đích của ta?”
Nghĩ tới đó, trái tim y bỗng lạc mất một nhịp, vụng trộm nhìn nam nhân trước mắt lại phát hiện hắn giống như nuốt phải ruồi bọ, sắc mặt vô cùng khó coi, mà ánh mắt hắn nhìn mình cũng tràn ngập sự chán ghét.
“Chán ghét? Tại sao lại như vậy?” Lưu Trần không thể tin nổi, y mở to mắt nhìn người nọ.
“Sao nào, chẳng lẽ phải đợi tới khi ta động thủ ngươi mới bằng lòng đứng lên?”
Ngữ khí lạnh lùng không mang theo một chút độ ấm khiến Lưu Trần khẽ rùng mình, vội vàng đứng dậy. Trong lúc kinh hoảng, chân trái hụt bước. Mắt thấy bản thân sẽ ngã về phía Vân Khoảnh Dương, lại thấy hắn đưa tay ra, y cũng có chút an tâm.
Nhưng là… y vẫn tưởng bàn tay ấy đưa ra để đỡ lấy mình, lại không đoán được Vân Khoảnh Dương xuất ra một đạo khí tức đánh về phía mình, y chỉ cảm thấy trước ngực trở nên tê rần, cả thân thể bay về phía sau.
Lưu Trần ngã dưới đất, y mở to đôi mắt, khóe miệng tràn ra một dòng máu tươi. Y thực sự không thể tin, không thể tin nam nhân trước mắt lại dùng nội lực đẩy mình ra xa. Lời đồn hắn là người ôn hòa, lịch sự quả thực cách biệt với hiện tại quá xa.
“Công tử…”
Bạch Ngọc nghe được động tĩnh, lập tức chạy vào. Khi thấy vết máu bên khóe miệng Lưu Trần liền hung hăng trừng Vân Khoảnh Dương, tuy nhiên vẫn không dám mở miệng chất vấn một câu.
Tự biết bản thân có chút nặng tay nhưng khi thấy Lưu Trần sẽ ngã về phía mình, Vân Khoảnh Dương đã theo bản năng mà đánh bật y ra xa. Hắn thực sự không thể chịu nổi cảm giác ghê tởm khi bị nam nhân đụng chạm.
Vân Khoảnh Dương đứng lên, phủi phủi y phục, nhìn thiếu niên đỡ Lưu Trần ngồi tựa lên ghế, hắn lấy một khối ngọc bội ném tới trước mặt bọn họ: “Cầm lấy vật này mang tới ngân trang của Vân gia, từ hai mươi vạn lượng trở xuống, ngươi muốn lãnh bao nhiêu cũng được, coi như là sự bồi thường ta dành cho ngươi. Toàn bộ những việc xảy ra hôm nay, các ngươi hãy cứ cho là ngoài ý muốn. Cáo từ!”
Nhìn người nọ không có một chút hối lỗi mà bước tới trước cửa, Bạch Ngọc nhịn không được lập tức thốt lên: “Trả tiền là có thể giải quyết hết mọi chuyện hay sao? Công tử nhà ta……..”
Lưu Trần nhanh chóng giữ chặt Bạch Ngọc, nhìn hắn lắc đầu, mà Vân Khoảnh Dương nghe hắn hét lớn cũng chỉ cười mỉm, căn bản không thèm để ý, vén màn trúc lên, bước ra ngoài.
“Công tử, hắn đả thương người như vậy mà người có thể bỏ qua hay sao?” Bạch Ngọc thở phì phì nhìn Lưu Trần.
“Làm sao có thể dễ dàng quên đi như vậy.” Lưu Trần ngắm nhìn ngọc bội, khóe miệng gợi lên một tia hàn ý: “Mang Hắc Vũ tới đây.”
“Chẳng lẽ người muốn……” Nhìn gương mặt không chút biểu cảm của Lưu Trần, Bạch Ngọc lập tức im lặng, cúi đầu đáp: “Tuân lệnh.”
Không lâu sau, Bạch Ngọc cầm một chiếc ***g sắt vào phòng, bên trong là một con bồ câu lông đen.
Lưu Trần đem bồ câu thả ra, lấy nước gạo trong cho nó uống, sau đó đem tờ giấy đã viết xong buộc bên đùi nó, bước ra khỏi phòng, ném nó lên không trung, khẽ thì thầm: “Hắc Vũ, mau đem tin tức tới cho vị đại nhân kia đi.”
Vân Khoảnh Dương ra khỏi gian nhà bằng trúc, khi đang bước nhanh trên con đường nhỏ, vừa đi hắn vừa nói nhỏ với khoảng không trước mặt: “Nhanh chóng đi chuẩn bị ngựa, ta muốn ra khỏi thành.”
Khi hắn tới trước cửa “Đào Hồng Liễu Lục” đã có một con tuấn mã màu nâu đỏ đứng chờ. Tuy khách nhân lui tới thanh lâu rất nhiều lại không có ai tới gần con ngựa ấy, chỉ vì trên yên ngựa họa một chữ “Vân” rất lớn.
Vân Khoảnh Dương xoay người lên ngựa, vung mạnh mã tiên nhanh chóng chạy ra khỏi thành, trong lòng vô cùng lo lắng.
Từ chuyện vừa rồi, Vân Khoảnh Dương đã xác định bản thân không thể đụng chạm tới nam nhân khác, mặc cho kẻ đó có là Lưu Trần với sắc đẹp khuynh thành, hắn cũng không có khả năng tiếp nhận. Sự thật chứng minh, nam nhân hắn có thể gần gũi chỉ có một, và người đó chính là Vân Phi Vũ.
Nhớ tới người nọ còn bị mình giam trong đại lao, trước khi đi hắn còn cảm nhận được hơi thở mong manh của y, tựa hồ chỉ thêm một chút nữa thôi, nhịp tim ấy sẽ ngừng đập… Tuy rằng bản thân đã dùng chân khí giúp y bình phục, nhưng là… đã sắp qua một ngày, liệu y có xảy ra chuyện gì hay không?
Càng nghĩ càng thêm lo lắng, càng nghĩ càng thêm sốt ruột, chỉ cần nghĩ tới việc sẽ không còn cơ hội nghe y khóc, nghe y cười, lại không được thấy vẻ mặt tức giận của y, cùng biểu cảm khi y mắng mình ‘khốn kiếp’, lòng hắn lại nóng lên như lửa đốt.
Nghĩ tới người nọ sẽ không bao giờ mở mắt, cuối cùng cũng không… cảm giác được nhịp tim của y, tâm hắn như rạn nứt, từ sâu trong tâm can nổi lên cảm giác lạnh lẽo, càng lúc càng lo âu thấp thỏm.
Tuấn mã liều mạng chạy về phía trước nhưng vẫn khiến Vân Khoảnh Dương không hài lòng, không ngừng quất roi, vừa chạy như bay, vừa âm thầm mặc niệm: “Vũ Nhi, ta không cho phép đệ chết, đệ là người của ta, không được phép rời khỏi ta!”
====================================================================================
Miêu: Từ chương này, mình sẽ để Khoảnh Dương gọi Phi Vũ là Vũ Nhi, đệ đệ……vì tình cảm của Khoảnh Dương đã thay đổi. Hắn đã chấp nhận sự thật là mình yêu Vũ Nhi. *tung bông*
Sau khi Bạch Ngọc dâng trà cùng điểm tâm, lúc này, một người từ sau bình phong nhẹ nhàng bước ra.
Y trang lục nhạt phủ một lớp cẩm bào, da thịt trắng ngần không chút tì vết, đôi mắt trong suốt sáng như sao lại không ngừng nhìn mình chăm chú, chiếc mũi xinh xắn, đôi môi anh đào điểm hồng, gương mặt ngây thơ không vướng bụi trần, chỉ cần nhấc tay cũng tản ra vô hạn phong tình, một nét đẹp vừa mâu thuẫn vừa hài hòa khiến người ta không thể không thừa nhận y chính là một vị tuyệt đại giai nhân.
Vân Khoảnh Dương thầm tán thưởng, trong lòng lại không tự chủ mà đem người nọ cùng nam tử trước mắt so sánh một lượt.
“Luận dung mạo, luận khí chất, người nọ cũng không vượt trội hơn y, nhưng là… người nọ vô cùng tụ nhiên còn nam tử trước mắt có gương mặt ngây thơ, thân thể quyến rũ, nếu không phải thiên tính thì chính là cố ý ngụy trang. Dựa vào việc nam tử này sống ở nơi phong nguyệt, chỉ sợ y là dạng người thứ hai, thế nhưng y làm vậy là có mục đích gì? Chẳng lẽ thực sự chỉ muốn xu nịnh ta mà thôi?” Vân Khoảnh Dương bắt đầu cảnh giác.
“Lưu Trần bái kiến thiếu trang chủ!” Dung mạo xinh đẹp, giọng nói cũng không kém phần quyến rũ, du dương thánh thót thật là dễ nghe, nhưng lọt vào tai Vân Khoảnh Dương lại không bằng thanh âm khàn khàn rung động lòng người của ai đó.
Nhớ tới người nọ, trong lòng Vân Khoảnh Dương lại bắt đầu cảm thấy đau đớn. Giờ phút này, y còn nằm trong địa lao. Tuy rằng hắn đã truyền cho y chút chân khí, nhưng… thật sự không cần lo lắng sao?
Tận lực đưa y ra khỏi tâm trí, nhưng khi nhìn nam tử trước mắt, hắn không thể tự kiềm chế bản thân nhớ tới y, nhớ tới từng động tác của y dưới thân mình, nhớ tới mỗi biểu tình của y.
Thân thể thiếu niên trắng nõn như ngọc cùng màu máu đỏ tươi, thanh âm vô lực khàn khàn khẽ rên rỉ, thống khổ tới mức không chịu nổi mà bắt đầu rơi lệ, còn có… nơi mềm mại, ấm áp ôm lấy hắn, khiến hắnc cách nào chống cự.
“Vân thiếu trang chủ?” Thanh âm trong trẻo lại truyền tới, Vân Khoảnh Dương thu hồi suy nghĩ miên man lại đột nhiên phát hiện hạ thân bắt đầu gắng gượng đứng lên, hắn vội vàng áp chế dục vọng.
Nhìn người trước mắt chậm rãi đi tới, đôi tay xinh đẹp sẽ đụng tới mình, mâu thuẫn trong lòng Vân Khoảnh Dương lại xuất hiện, hắn muốn né tránh theo bản năng nhưng một tia ý niệm trong đầu đã khiến hắn phải dừng lại. Hắn muốn… thử với người trước mắt…
Không hề cử động, cho tới khi bàn tay y chạm lên vai, Vân Khoảnh Dương cưỡng chế cảm giác ghê tởm, đưa tay kéo y vào lòng, nâng cằm y, cười tà mị: “Tướng mạo Lưu Trần công tử quả nhiên tuyệt trần, dáng người cũng quyến rũ khiến ta cảm thấy rất có “Tính”* trí. Thế nào, nếu ngươi chấp nhận theo ta, ta cam đoan ngươi sẽ được hưởng vinh hoa phú quý cả đời.”
(Tính trí: Có thể hiểu là có “Hứng thú”, từ ‘tính’ ở đây còn được hiểu là dục vọng, ***)
Không đoán được hắn sẽ hành động như vậy, lại còn buông ra những lời tầm thường đó, Lưu Trần vừa tức vừa giận nhưng nhớ tới người kia… Vì người kia, y cưỡng chế hỏa nộ trong lòng, gương mặt lộ vẻ ngượng ngùng, cúi đầu, thân thể trở nên mềm mại tiến sát vào lòng Vân Khoảnh Dương, nhẹ giọng nói: “Nếu là thiếu trang chủ, Lưu Trần nguyện ý.”
Cảm giác bài xích trong lòng càng thêm mãnh liệt, dục vọng dưới thân chậm rãi trở nên mềm nhũn. Thí nghiệm đến vậy, Vân Khoảnh Dương đã biết chính mình không thể đụng chạm nam nhân, chỉ có người nọ là ngoại lệ.
Thu hồi tiếu ý trên gương mặt, Vân Khoảnh Dương nhẹ nhàng đẩy người trong lòng ra xa, lạnh nhạt mở miệng: “Quên đi, ta chỉ đùa một chút! Lưu Trần công tử là người thanh nhã, ở bên ta ngươi phải trở thành nam sủng thì thật ủy khuất cho ngươi, xem ra nơi này vẫn thích hợp với ngươi hơn!”
Tuy nam nhân trước mắt vẫn chưa hoàn toàn đẩy mình ra nhưng lãnh ý bao quanh hắn thì y cảm nhận được rõ ràng. Ngượng ngùng tươi cười, dù trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng quả thực y vẫn không cam tâm. “Chẳng lẽ tướng mạo của ta không đủ để lọt vào mắt hắn? Hay là… hắn đã phát hiện ra mục đích của ta?”
Nghĩ tới đó, trái tim y bỗng lạc mất một nhịp, vụng trộm nhìn nam nhân trước mắt lại phát hiện hắn giống như nuốt phải ruồi bọ, sắc mặt vô cùng khó coi, mà ánh mắt hắn nhìn mình cũng tràn ngập sự chán ghét.
“Chán ghét? Tại sao lại như vậy?” Lưu Trần không thể tin nổi, y mở to mắt nhìn người nọ.
“Sao nào, chẳng lẽ phải đợi tới khi ta động thủ ngươi mới bằng lòng đứng lên?”
Ngữ khí lạnh lùng không mang theo một chút độ ấm khiến Lưu Trần khẽ rùng mình, vội vàng đứng dậy. Trong lúc kinh hoảng, chân trái hụt bước. Mắt thấy bản thân sẽ ngã về phía Vân Khoảnh Dương, lại thấy hắn đưa tay ra, y cũng có chút an tâm.
Nhưng là… y vẫn tưởng bàn tay ấy đưa ra để đỡ lấy mình, lại không đoán được Vân Khoảnh Dương xuất ra một đạo khí tức đánh về phía mình, y chỉ cảm thấy trước ngực trở nên tê rần, cả thân thể bay về phía sau.
Lưu Trần ngã dưới đất, y mở to đôi mắt, khóe miệng tràn ra một dòng máu tươi. Y thực sự không thể tin, không thể tin nam nhân trước mắt lại dùng nội lực đẩy mình ra xa. Lời đồn hắn là người ôn hòa, lịch sự quả thực cách biệt với hiện tại quá xa.
“Công tử…”
Bạch Ngọc nghe được động tĩnh, lập tức chạy vào. Khi thấy vết máu bên khóe miệng Lưu Trần liền hung hăng trừng Vân Khoảnh Dương, tuy nhiên vẫn không dám mở miệng chất vấn một câu.
Tự biết bản thân có chút nặng tay nhưng khi thấy Lưu Trần sẽ ngã về phía mình, Vân Khoảnh Dương đã theo bản năng mà đánh bật y ra xa. Hắn thực sự không thể chịu nổi cảm giác ghê tởm khi bị nam nhân đụng chạm.
Vân Khoảnh Dương đứng lên, phủi phủi y phục, nhìn thiếu niên đỡ Lưu Trần ngồi tựa lên ghế, hắn lấy một khối ngọc bội ném tới trước mặt bọn họ: “Cầm lấy vật này mang tới ngân trang của Vân gia, từ hai mươi vạn lượng trở xuống, ngươi muốn lãnh bao nhiêu cũng được, coi như là sự bồi thường ta dành cho ngươi. Toàn bộ những việc xảy ra hôm nay, các ngươi hãy cứ cho là ngoài ý muốn. Cáo từ!”
Nhìn người nọ không có một chút hối lỗi mà bước tới trước cửa, Bạch Ngọc nhịn không được lập tức thốt lên: “Trả tiền là có thể giải quyết hết mọi chuyện hay sao? Công tử nhà ta……..”
Lưu Trần nhanh chóng giữ chặt Bạch Ngọc, nhìn hắn lắc đầu, mà Vân Khoảnh Dương nghe hắn hét lớn cũng chỉ cười mỉm, căn bản không thèm để ý, vén màn trúc lên, bước ra ngoài.
“Công tử, hắn đả thương người như vậy mà người có thể bỏ qua hay sao?” Bạch Ngọc thở phì phì nhìn Lưu Trần.
“Làm sao có thể dễ dàng quên đi như vậy.” Lưu Trần ngắm nhìn ngọc bội, khóe miệng gợi lên một tia hàn ý: “Mang Hắc Vũ tới đây.”
“Chẳng lẽ người muốn……” Nhìn gương mặt không chút biểu cảm của Lưu Trần, Bạch Ngọc lập tức im lặng, cúi đầu đáp: “Tuân lệnh.”
Không lâu sau, Bạch Ngọc cầm một chiếc ***g sắt vào phòng, bên trong là một con bồ câu lông đen.
Lưu Trần đem bồ câu thả ra, lấy nước gạo trong cho nó uống, sau đó đem tờ giấy đã viết xong buộc bên đùi nó, bước ra khỏi phòng, ném nó lên không trung, khẽ thì thầm: “Hắc Vũ, mau đem tin tức tới cho vị đại nhân kia đi.”
Vân Khoảnh Dương ra khỏi gian nhà bằng trúc, khi đang bước nhanh trên con đường nhỏ, vừa đi hắn vừa nói nhỏ với khoảng không trước mặt: “Nhanh chóng đi chuẩn bị ngựa, ta muốn ra khỏi thành.”
Khi hắn tới trước cửa “Đào Hồng Liễu Lục” đã có một con tuấn mã màu nâu đỏ đứng chờ. Tuy khách nhân lui tới thanh lâu rất nhiều lại không có ai tới gần con ngựa ấy, chỉ vì trên yên ngựa họa một chữ “Vân” rất lớn.
Vân Khoảnh Dương xoay người lên ngựa, vung mạnh mã tiên nhanh chóng chạy ra khỏi thành, trong lòng vô cùng lo lắng.
Từ chuyện vừa rồi, Vân Khoảnh Dương đã xác định bản thân không thể đụng chạm tới nam nhân khác, mặc cho kẻ đó có là Lưu Trần với sắc đẹp khuynh thành, hắn cũng không có khả năng tiếp nhận. Sự thật chứng minh, nam nhân hắn có thể gần gũi chỉ có một, và người đó chính là Vân Phi Vũ.
Nhớ tới người nọ còn bị mình giam trong đại lao, trước khi đi hắn còn cảm nhận được hơi thở mong manh của y, tựa hồ chỉ thêm một chút nữa thôi, nhịp tim ấy sẽ ngừng đập… Tuy rằng bản thân đã dùng chân khí giúp y bình phục, nhưng là… đã sắp qua một ngày, liệu y có xảy ra chuyện gì hay không?
Càng nghĩ càng thêm lo lắng, càng nghĩ càng thêm sốt ruột, chỉ cần nghĩ tới việc sẽ không còn cơ hội nghe y khóc, nghe y cười, lại không được thấy vẻ mặt tức giận của y, cùng biểu cảm khi y mắng mình ‘khốn kiếp’, lòng hắn lại nóng lên như lửa đốt.
Nghĩ tới người nọ sẽ không bao giờ mở mắt, cuối cùng cũng không… cảm giác được nhịp tim của y, tâm hắn như rạn nứt, từ sâu trong tâm can nổi lên cảm giác lạnh lẽo, càng lúc càng lo âu thấp thỏm.
Tuấn mã liều mạng chạy về phía trước nhưng vẫn khiến Vân Khoảnh Dương không hài lòng, không ngừng quất roi, vừa chạy như bay, vừa âm thầm mặc niệm: “Vũ Nhi, ta không cho phép đệ chết, đệ là người của ta, không được phép rời khỏi ta!”
====================================================================================
Miêu: Từ chương này, mình sẽ để Khoảnh Dương gọi Phi Vũ là Vũ Nhi, đệ đệ……vì tình cảm của Khoảnh Dương đã thay đổi. Hắn đã chấp nhận sự thật là mình yêu Vũ Nhi. *tung bông*
Bình luận facebook