Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 74
Khi Vân Phi Vũ tỉnh lại, bên ngoài đã tối đen một mảnh, phía ngoài cửa sổ có chút ánh sáng, mơ hồ thấy cạnh bàn có một người đang ngồi đó. Y hoảng sợ, lập tức ngồi dậy.
“Tỉnh rồi?” Một tia ánh sáng được châm lên từ tay người nọ cùng giọng nói ôn hòa của hắn khiến Vân Phi Vũ nhất thời an tâm.
“Hoàng đại ca, huynh vẫn luôn ở đây sao?” Vân Phi Vũ đứng dậy, đi tới cạnh bàn, ngồi xuống phía đối diện. Khi nhìn chén đĩa trên mặt bàn, y không khỏi cảm động.
Hoàng Trang không trả lời y mà đem chén đĩa nhấc lên: “Nhân lúc còn nóng, đệ nhanh ăn đi. Vừa nãy định gọi đệ dậy ăn cơm, thấy đệ ngủ say nên không đánh thức. Ta ăn xong liền lấy một chút đến cho đệ. Đến đây nhanh đi, nhân lúc còn nóng.”
Nhận đôi đũa, Vân Phi Vũ cúi đầu bới cơm, một dòng nước ấm áp dâng lên trong lòng khiến khóe mắt bắt đầu ướt át. Tuy rằng trước khi ngủ, y nghi ngờ người này đối xử tốt với mình là có động cơ, nhưng y tình nguyện tin tưởng hắn chỉ đơn thuần là người có tấm lòng lương thiện, không muốn nghĩ nhiều.
“Sao lại chỉ ăn cơm trắng như vậy chứ. Trương sư phụ làm đồ ăn rất ngon, đệ nếm thử xem.”Hoàng Trang đem chén đĩa đẩy nhẹ tới trước mặt y.
Vân Phi Vũ liên tục gật đầu. Hiện tại, y cảm nhận được, cho dù là cơm trắng đưa tới miệng cũng trở nên ngọt ngào, ngon lành.
Không lâu sau, y ăn sạch đồ ăn. Hoàng Trang nhìn y cười thật tươi: “Thực không ngờ, trông đệ gầy như vậy mà sức ăn còn hơn cả ta.”
Vân Phi Vũ ngượng ngùng gãi đầu, ‘hắc hắc’ cười hai tiếng. Kỳ thật thói quen ăn uống này là sau khi y tiếp quản thân thể này mới hình thành. Lúc đó, căn bản y không thể ăn nhiều như vậy, nhưng y luôn tin rằng có ăn nhiều thì cơ thể mới cao lớn, khỏe mạnh, vậy nên y chậm rãi dùng việc ăn uống cải tạo lại. Chẳng qua, thân thể chẳng trở nên cường tráng nhưng vẫn duy trì cái bộ dạng yếu đuối lúc trước, bất quá, y cảm thấy khỏe khoắn hơn trước rất nhiều.
Rất lâu, hai người không mở miệng nói chuyện. Vân Phi Vũ có chút sốt ruột, nhanh chóng thu dọn chén đĩa rồi đứng lên: “Hoàng đại ca, huynh chỉ ta biết phòng bếp ở đâu đi. Ta mang những thứ này tới đó.”
“Không cần vội vàng như vậy.” Hoàng Trang ngăn y lại, vẻ mặt nghiêm túc: “Tiểu Vũ, đồng ý với đại ca một chuyện.”
“A? Huynh nói đi.”
“Không được gây chuyện với Tôn quản sự, được không?”
“?” Vân Phi Vũ khó hiểu nhìn hắn.
“Đại ca sẽ không hại đệ, hay là… đệ không tin tưởng ta?”
“Không không không.” Vân Phi Vũ liên tục xua tay. “Ta không có không tin tưởng huynh, chỉ là đột nhiên nghe huynh nói vậy nên có chút tò mò. Huynh an tâm, ta sẽ không chủ động trêu chọc hắn. Hắn sai làm chuyện gì, đệ sẽ làm chuyện đó. Nếu đã là thủ hạ của hắn, đương nhiên ta phải biết cách xử xự.”
“Vậy là tốt rồi.” Hoàng Trang gật đầu. Tuy rằng hiểu được thiếu niên trước mắt không phải là người kia nhưng vẫn nhịn không được mà muốn bảo vệ y, biết rằng hành động như vậy là làm trái lời người nọ, chính là… hắn không thể nhìn thiếu niên có đôi mắt trong sáng thuần khiết này vì đau khổ mà trở nên u ám.
Hắn đứng lên, thuận tay thu dọn chén đĩa trên bàn: “Đệ nghỉ sớm đi, có lẽ ngày mai sẽ phải dậy rất sớm.”
“Uhm… Hoàng đại ca, để ta đưa những thứ đó tới phòng bếp đi, bắt huynh mang đến bưng đi như vậy thật không hay chút nào.” Vân Phi Vũ đưa tay nhận lấy chén đĩa, không ngờ Hoàng Trang lại tránh qua một bên, nhìn y cười cười: “Không sao, ta tiện đường.”
“…….Nga!” Vân Phi Vũ nhìn hắn, sau đó cười sáng lạn: “Được rồi, vậy để ta tiễn huynh tới cửa.”
Hoàng Trang gật đầu, ra khỏi phòng, cho tới khi cửa đóng lại, hắn mới thở dài, lắc đầu cười khổ, thầm nghĩ: “Ta làm sao vậy, tự nhiên lại đi kiếm chuyện không đâu mà làm. Nếu ngày mai y nếm qua đồ ăn dành cho hạ nhân, nói không chừng sẽ nghi ngờ thân phận của ta. Aizz… Thật là tự tìm phiền toái!”
Bởi vì buổi chiều đã ngủ nhiều, tới tối, Vân Phi Vũ không sao đi chợp mắt, tới khi y vất vả tiến vào mộng đẹp lại bị tiếng ‘thình thịch thình thịch’ bên ngoài đánh thức.
“Dậy mau, dậy mau, qua giờ sửu rồi, còn muốn ngủ tới khi nào nữa hả. Mau đến hậu viện tập hợp, Tôn quản sự có chuyện muốn thông báo.”
Nghe tiếng bước chân đi xa, Vân Phi Vũ mơ mơ màng màng bò khỏi giường. Ngồi bên giường một lúc lâu, đột nhiên nhớ tới lời người nọ vừa nói, vội vàng mặc áo, mang giầy, phủ thêm một chiếc áo khoác. Có điều… khi bước chân ra khỏi cửa y mới nhớ ra mình đâu có quen thuộc nơi này, hậu viện ở đâu y cũng chẳng biết.
Trong lòng y như có lửa đốt, sốt ruột nhìn chung quanh, đột nhiên nghe thấy một giọng nói vừa như trêu chọc lại vừa quan tâm vang lên: “Biết ngay đệ sẽ lạc đường mà.”
Nghe thấy thanh âm quen thuộc này, Vân Phi Vũ sáng ngời hai mắt nhìn người đang đi tới trước mặt mình: “Hoàng đại ca, là huynh!” Cảm giác vui sướng không thể diễn tả.
Nhìn y phục y không chỉnh tề, xộc xà xộc xệch, Hoàng Trang phì cười thành tiếng, thuận tay giúp y chỉnh lại, sau đó xoay người: “Đi, ta đưa đệ tới hậu viện. Chắc Tôn quản sự quên rằng đệ không quen thuộc nơi này, nếu không hắn sẽ sai người dẫn đường cho đệ.”
“Uhm.” Vân Phi Vũ không phản bác. Tên Tôn quản sự kia lần đầu gặp mặt đã muốn dồn y tới chỗ chết, tuy rằng không rõ lí do, nhưng việc hôm nay rõ ràng là cố ý. Có điều, thấy Hoàng Trang không cố ý giấu diếm, mà hiện tại y cũng nghĩ “thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện.” nên lập tức giả vờ hồ đồ.
Khi hai người tới hậu viện, nơi đó đã có mấy chục người tập hợp, đứng chật ních cả một khoảng không gian. Tôn Lãnh thấy Hoàng Trang và Vân Phi Vũ cùng nhau đi tới, ánh mắt nhanh chóng thu lại, khôi phục bộ dạng bình thường, không thét chói tai chửi mắng, chỉ hơi trách cứ: “Lần sau không được phép tới muộn nữa, nhanh chóng vào hàng đi.”
Vân Phi Vũ nghi hoặc liếc mắt nhìnTôn Lãnh một cái, sau đó khó hiểu nhìn về phía Hoàng Trang lại thấy hắn cười cười, lôi kéo mình vào hàng. Mọi người vốn đang ầm ỹ, đột nhiên trở nên im lặng không một tiếng động.
“Khụ khụ” Tôn Lãnh ho nhẹ hai tiếng, đem tất cả sự chú ý quay về phía mình.
“Kỳ thực sáng nay triệu tập mọi người tới đây là để giới thiệu người mới, tên kia, ngươi…” Hắn chỉ chỉ về phía Vân Phi Vũ: “Ngươi tên gì, tự mình giới thiệu đi.”
Nhận ra sau lưng bị người khác vỗ nhẹ, Vân Phi Vũ biết Hoàng Trang động viên mình, cảm giác lo lắng biến mất, y tiến lên phía trước, cung kính thi lễ với Tôn Lãnh, sau đó quay lại chào mọi người: “Chào mọi người, ta là Kiều Phi Vũ, từ hôm nay sẽ cùng mọi người làm việc. Nếu sau này có gì không phải, mong mọi người chỉ giáo.”
Nhìn tướng mạo cùng khí chất của Vân Phi Vũ, ai cũng nghĩ y giống như một công tử danh gia vọng tộc, hơn nữa còn có tin đồn y là nam sủng của Vân đại thiếu gia khiến mọi người tò mò về y hơn là căm thù, mà hiện tại lại nghe y nói năng lễ phép khiêm tốn, tự nhiên càng không có cảm giác chán ghét. Có điều, bị Tôn Lãnh uy hiếp nên không ai dám vỗ tay hoan nghênh.
Tuy hiện tại có Hoàng hộ pháp đứng đó, nhưng ai cũng hiểu được hắn còn có công việc của mình, dù sao cũng sẽ rời đi, cho nên xét tới cùng thì vẫn không được đắc tội với Tôn Lãnh, kẻ trực tiếp lãnh đạo mình.
Mọi người có chút lạnh lùng, nhưng không vì vậy mà có thể khiến Vân Phi Vũ nản lòng. Y nhìn mọi người, lại quay sang nhìn Tôn Lãnh, vẻ mặt mờ mịt giống như không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Tôn Lãnh vốn định mượn lần tập hợp này để khiến y nhục nhã, nhưng ngay lần đầu tiên đã bị Hoàng Trang phá đám, hiện tại lại nhìn biểu hiện ngốc nghếch của Vân Phi Vũ, cơn tức giận lại càng sôi lên, thầm nghĩ: “Sao lại có tên ngu ngốc như thế này hả trời. Mọi người đã tỏ rõ thái độ xa lánh như vậy, tại sao y lại không nhận ra chứ?!”
Thực ra không phải Vân Phi Vũ không nhận ra, chẳng qua y không nghĩ rằng mình sẽ ở lại nơi này lâu, sớm hay muộn cũng phải rời khỏi, không cần phải có quan hệ thân thiết với tất cả mọi người, vậy nên thân thiết cũng tốt, mà vĩnh viễn lạnh nhạt cũng chẳng sao, do đó y cũng chẳng cần để ý tới thái độ của họ.
“Đi xuống.” Tôn Lãnh không kiên nhẫn phất tay: “Giải tán, giải tán, đi làm việc đi, đừng nghĩ sẽ lười biếng được với ta. Lão Lí, tên mới tới giao cho ngươi, dẫn y đi làm việc.”
“Nga” Một lão giả râu tóc bạc trắng nhưng thân thể cường tráng đi tới trước mặt Vân Phi Vũ, hờ hững nhìn y một cái: “Đi thôi.”
Vân Phi Vũ quay đầu nhìn Hoàng Trang lại thấy hắn tươi cười nhìn mình, y cũng tươi cười đáp lại, sau đó lập tức đi theo lão giả.
“Tỉnh rồi?” Một tia ánh sáng được châm lên từ tay người nọ cùng giọng nói ôn hòa của hắn khiến Vân Phi Vũ nhất thời an tâm.
“Hoàng đại ca, huynh vẫn luôn ở đây sao?” Vân Phi Vũ đứng dậy, đi tới cạnh bàn, ngồi xuống phía đối diện. Khi nhìn chén đĩa trên mặt bàn, y không khỏi cảm động.
Hoàng Trang không trả lời y mà đem chén đĩa nhấc lên: “Nhân lúc còn nóng, đệ nhanh ăn đi. Vừa nãy định gọi đệ dậy ăn cơm, thấy đệ ngủ say nên không đánh thức. Ta ăn xong liền lấy một chút đến cho đệ. Đến đây nhanh đi, nhân lúc còn nóng.”
Nhận đôi đũa, Vân Phi Vũ cúi đầu bới cơm, một dòng nước ấm áp dâng lên trong lòng khiến khóe mắt bắt đầu ướt át. Tuy rằng trước khi ngủ, y nghi ngờ người này đối xử tốt với mình là có động cơ, nhưng y tình nguyện tin tưởng hắn chỉ đơn thuần là người có tấm lòng lương thiện, không muốn nghĩ nhiều.
“Sao lại chỉ ăn cơm trắng như vậy chứ. Trương sư phụ làm đồ ăn rất ngon, đệ nếm thử xem.”Hoàng Trang đem chén đĩa đẩy nhẹ tới trước mặt y.
Vân Phi Vũ liên tục gật đầu. Hiện tại, y cảm nhận được, cho dù là cơm trắng đưa tới miệng cũng trở nên ngọt ngào, ngon lành.
Không lâu sau, y ăn sạch đồ ăn. Hoàng Trang nhìn y cười thật tươi: “Thực không ngờ, trông đệ gầy như vậy mà sức ăn còn hơn cả ta.”
Vân Phi Vũ ngượng ngùng gãi đầu, ‘hắc hắc’ cười hai tiếng. Kỳ thật thói quen ăn uống này là sau khi y tiếp quản thân thể này mới hình thành. Lúc đó, căn bản y không thể ăn nhiều như vậy, nhưng y luôn tin rằng có ăn nhiều thì cơ thể mới cao lớn, khỏe mạnh, vậy nên y chậm rãi dùng việc ăn uống cải tạo lại. Chẳng qua, thân thể chẳng trở nên cường tráng nhưng vẫn duy trì cái bộ dạng yếu đuối lúc trước, bất quá, y cảm thấy khỏe khoắn hơn trước rất nhiều.
Rất lâu, hai người không mở miệng nói chuyện. Vân Phi Vũ có chút sốt ruột, nhanh chóng thu dọn chén đĩa rồi đứng lên: “Hoàng đại ca, huynh chỉ ta biết phòng bếp ở đâu đi. Ta mang những thứ này tới đó.”
“Không cần vội vàng như vậy.” Hoàng Trang ngăn y lại, vẻ mặt nghiêm túc: “Tiểu Vũ, đồng ý với đại ca một chuyện.”
“A? Huynh nói đi.”
“Không được gây chuyện với Tôn quản sự, được không?”
“?” Vân Phi Vũ khó hiểu nhìn hắn.
“Đại ca sẽ không hại đệ, hay là… đệ không tin tưởng ta?”
“Không không không.” Vân Phi Vũ liên tục xua tay. “Ta không có không tin tưởng huynh, chỉ là đột nhiên nghe huynh nói vậy nên có chút tò mò. Huynh an tâm, ta sẽ không chủ động trêu chọc hắn. Hắn sai làm chuyện gì, đệ sẽ làm chuyện đó. Nếu đã là thủ hạ của hắn, đương nhiên ta phải biết cách xử xự.”
“Vậy là tốt rồi.” Hoàng Trang gật đầu. Tuy rằng hiểu được thiếu niên trước mắt không phải là người kia nhưng vẫn nhịn không được mà muốn bảo vệ y, biết rằng hành động như vậy là làm trái lời người nọ, chính là… hắn không thể nhìn thiếu niên có đôi mắt trong sáng thuần khiết này vì đau khổ mà trở nên u ám.
Hắn đứng lên, thuận tay thu dọn chén đĩa trên bàn: “Đệ nghỉ sớm đi, có lẽ ngày mai sẽ phải dậy rất sớm.”
“Uhm… Hoàng đại ca, để ta đưa những thứ đó tới phòng bếp đi, bắt huynh mang đến bưng đi như vậy thật không hay chút nào.” Vân Phi Vũ đưa tay nhận lấy chén đĩa, không ngờ Hoàng Trang lại tránh qua một bên, nhìn y cười cười: “Không sao, ta tiện đường.”
“…….Nga!” Vân Phi Vũ nhìn hắn, sau đó cười sáng lạn: “Được rồi, vậy để ta tiễn huynh tới cửa.”
Hoàng Trang gật đầu, ra khỏi phòng, cho tới khi cửa đóng lại, hắn mới thở dài, lắc đầu cười khổ, thầm nghĩ: “Ta làm sao vậy, tự nhiên lại đi kiếm chuyện không đâu mà làm. Nếu ngày mai y nếm qua đồ ăn dành cho hạ nhân, nói không chừng sẽ nghi ngờ thân phận của ta. Aizz… Thật là tự tìm phiền toái!”
Bởi vì buổi chiều đã ngủ nhiều, tới tối, Vân Phi Vũ không sao đi chợp mắt, tới khi y vất vả tiến vào mộng đẹp lại bị tiếng ‘thình thịch thình thịch’ bên ngoài đánh thức.
“Dậy mau, dậy mau, qua giờ sửu rồi, còn muốn ngủ tới khi nào nữa hả. Mau đến hậu viện tập hợp, Tôn quản sự có chuyện muốn thông báo.”
Nghe tiếng bước chân đi xa, Vân Phi Vũ mơ mơ màng màng bò khỏi giường. Ngồi bên giường một lúc lâu, đột nhiên nhớ tới lời người nọ vừa nói, vội vàng mặc áo, mang giầy, phủ thêm một chiếc áo khoác. Có điều… khi bước chân ra khỏi cửa y mới nhớ ra mình đâu có quen thuộc nơi này, hậu viện ở đâu y cũng chẳng biết.
Trong lòng y như có lửa đốt, sốt ruột nhìn chung quanh, đột nhiên nghe thấy một giọng nói vừa như trêu chọc lại vừa quan tâm vang lên: “Biết ngay đệ sẽ lạc đường mà.”
Nghe thấy thanh âm quen thuộc này, Vân Phi Vũ sáng ngời hai mắt nhìn người đang đi tới trước mặt mình: “Hoàng đại ca, là huynh!” Cảm giác vui sướng không thể diễn tả.
Nhìn y phục y không chỉnh tề, xộc xà xộc xệch, Hoàng Trang phì cười thành tiếng, thuận tay giúp y chỉnh lại, sau đó xoay người: “Đi, ta đưa đệ tới hậu viện. Chắc Tôn quản sự quên rằng đệ không quen thuộc nơi này, nếu không hắn sẽ sai người dẫn đường cho đệ.”
“Uhm.” Vân Phi Vũ không phản bác. Tên Tôn quản sự kia lần đầu gặp mặt đã muốn dồn y tới chỗ chết, tuy rằng không rõ lí do, nhưng việc hôm nay rõ ràng là cố ý. Có điều, thấy Hoàng Trang không cố ý giấu diếm, mà hiện tại y cũng nghĩ “thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện.” nên lập tức giả vờ hồ đồ.
Khi hai người tới hậu viện, nơi đó đã có mấy chục người tập hợp, đứng chật ních cả một khoảng không gian. Tôn Lãnh thấy Hoàng Trang và Vân Phi Vũ cùng nhau đi tới, ánh mắt nhanh chóng thu lại, khôi phục bộ dạng bình thường, không thét chói tai chửi mắng, chỉ hơi trách cứ: “Lần sau không được phép tới muộn nữa, nhanh chóng vào hàng đi.”
Vân Phi Vũ nghi hoặc liếc mắt nhìnTôn Lãnh một cái, sau đó khó hiểu nhìn về phía Hoàng Trang lại thấy hắn cười cười, lôi kéo mình vào hàng. Mọi người vốn đang ầm ỹ, đột nhiên trở nên im lặng không một tiếng động.
“Khụ khụ” Tôn Lãnh ho nhẹ hai tiếng, đem tất cả sự chú ý quay về phía mình.
“Kỳ thực sáng nay triệu tập mọi người tới đây là để giới thiệu người mới, tên kia, ngươi…” Hắn chỉ chỉ về phía Vân Phi Vũ: “Ngươi tên gì, tự mình giới thiệu đi.”
Nhận ra sau lưng bị người khác vỗ nhẹ, Vân Phi Vũ biết Hoàng Trang động viên mình, cảm giác lo lắng biến mất, y tiến lên phía trước, cung kính thi lễ với Tôn Lãnh, sau đó quay lại chào mọi người: “Chào mọi người, ta là Kiều Phi Vũ, từ hôm nay sẽ cùng mọi người làm việc. Nếu sau này có gì không phải, mong mọi người chỉ giáo.”
Nhìn tướng mạo cùng khí chất của Vân Phi Vũ, ai cũng nghĩ y giống như một công tử danh gia vọng tộc, hơn nữa còn có tin đồn y là nam sủng của Vân đại thiếu gia khiến mọi người tò mò về y hơn là căm thù, mà hiện tại lại nghe y nói năng lễ phép khiêm tốn, tự nhiên càng không có cảm giác chán ghét. Có điều, bị Tôn Lãnh uy hiếp nên không ai dám vỗ tay hoan nghênh.
Tuy hiện tại có Hoàng hộ pháp đứng đó, nhưng ai cũng hiểu được hắn còn có công việc của mình, dù sao cũng sẽ rời đi, cho nên xét tới cùng thì vẫn không được đắc tội với Tôn Lãnh, kẻ trực tiếp lãnh đạo mình.
Mọi người có chút lạnh lùng, nhưng không vì vậy mà có thể khiến Vân Phi Vũ nản lòng. Y nhìn mọi người, lại quay sang nhìn Tôn Lãnh, vẻ mặt mờ mịt giống như không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Tôn Lãnh vốn định mượn lần tập hợp này để khiến y nhục nhã, nhưng ngay lần đầu tiên đã bị Hoàng Trang phá đám, hiện tại lại nhìn biểu hiện ngốc nghếch của Vân Phi Vũ, cơn tức giận lại càng sôi lên, thầm nghĩ: “Sao lại có tên ngu ngốc như thế này hả trời. Mọi người đã tỏ rõ thái độ xa lánh như vậy, tại sao y lại không nhận ra chứ?!”
Thực ra không phải Vân Phi Vũ không nhận ra, chẳng qua y không nghĩ rằng mình sẽ ở lại nơi này lâu, sớm hay muộn cũng phải rời khỏi, không cần phải có quan hệ thân thiết với tất cả mọi người, vậy nên thân thiết cũng tốt, mà vĩnh viễn lạnh nhạt cũng chẳng sao, do đó y cũng chẳng cần để ý tới thái độ của họ.
“Đi xuống.” Tôn Lãnh không kiên nhẫn phất tay: “Giải tán, giải tán, đi làm việc đi, đừng nghĩ sẽ lười biếng được với ta. Lão Lí, tên mới tới giao cho ngươi, dẫn y đi làm việc.”
“Nga” Một lão giả râu tóc bạc trắng nhưng thân thể cường tráng đi tới trước mặt Vân Phi Vũ, hờ hững nhìn y một cái: “Đi thôi.”
Vân Phi Vũ quay đầu nhìn Hoàng Trang lại thấy hắn tươi cười nhìn mình, y cũng tươi cười đáp lại, sau đó lập tức đi theo lão giả.
Bình luận facebook