Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10 - Chương 10ĐƯỜNG VÀO CUNG
Hoàng cung Đại Ung nằm ở trung tâm Ung Đô. Bởi vì Tưởng thị là ngoại lệnh phụ* nên chỉ có thể vào từ cổng phụ.
(*): Ngoại lệnh phụ: Chỉ những người phụ nữ có chồng chỉ có chức quan trên danh nghĩa.
Xe ngựa của Tưởng thị dừng một bên, cách hoàng cung chỉ một đoạn. Bà Tưởng đi theo vén màn xe lên, Tưởng thị bế Vương Tự Bảo giẫm lên ghế nhỏ bước xuống xe ngựa.
Hôm nay bà mặc một bộ triều phục cáo mệnh phụ nhân nhị phẩm. Tuy bộ triều phục thoạt nhìn đoan trang quyền quý nhưng lại mang vẻ chững chạc.
Vương Tự Bảo giãy giụa mở to hai mắt, ngắm nhìn nơi được mệnh danh là trung tâm quyền lực và chính trị này.
Ngói vàng tường đỏ, điêu khắc hoa lệ, có thể nói là vô cùng nguy nga tráng lệ. Hai con sư tử đá to lớn, uy phong ngồi trấn thủ ở hai bên cửa lớn màu đỏ thẫm. Hai mươi, ba mươi thị vệ đứng ngay ngắn hai bên cửa. Trước cửa cung còn có hộ vệ qua lại thường xuyên để tuần tra.
Tưởng thị đi đầu, một đám tôi tớ đi theo đằng sau.
Gần đến nơi, thủ lĩnh hộ vệ cản bước mọi người. Bà Tưởng bước lên trình lệnh bài thân phận, thủ lĩnh hộ vệ ra lệnh đám hộ vệ hành lễ rồi để mọi người rời đi.
Ở trước cửa cung, đại thái giám Quý Hỉ của Ung Từ Cung Thái hậu đã đứng chờ một lúc.
Nhìn thấy đoàn người Tưởng thị, Quý Hỉ chủ động bước lên dìu đỡ Tưởng thị, niềm nở nói: "Cuối cùng Thế tử phu nhân và Đại tiểu thư cũng đã tới. Thái hậu nương nương đã không chờ nổi nữa rồi, nên mới bảo nô tài qua đây nghênh đón. Nhưng cũng khéo thật, nô tài vừa tới cửa cung thì Thế tử phu nhân và Đại tiểu thư đã tới rồi, thế thì nô tài cũng hời quá rồi." Thói quen của các thái giám trong cung này là nịnh trên khinh dưới.
Tưởng thị là ai? Đó là cháu gái ruột nhà ngoại của Thái hậu nương nương. Nếu như tính ra thì ngoại trừ Hoàng thượng, hậu bối thân cận nhất của Thái hậu nương nương e là chỉ có người cháu gái nhà ngoại này rồi.
Bây giờ e là còn có thêm một Vương Đại tiểu thư nữa. Tuy là Thái hậu nương nương chưa một lần gặp nhưng mà từ lúc đứa trẻ này được sinh ra, Thái hậu nương nương không ngừng nhắc tới, lại thêm không ngừng ban thưởng. Lần này lại đặc biệt muốn gặp mặt trước sinh thần một tuổi của Vương Đại tiểu thư. Còn đặc biệt dặn dò Hoàng thượng bãi triều thì tới Ung Từ Cung một chuyến, chắc là phải có ân điển lớn hơn nữa đây.
Tưởng thị quay đầu ra hiệu cho bà Tưởng. Bà Tưởng lấy túi vải sớm đã chuẩn bị ra, cười ha ha nói: "Hỉ công công vất vả rồi, đây là một chút tâm ý của Thế tử phu nhân và Đại tiểu thư."
Quý Hỉ cũng không ra vẻ nữa, giơ hai tay nhận lấy túi vải, rồi nhét vào túi áo, miệng nói: "Nô tài cảm tạ Thế tử phu nhân và Đại tiểu thư đã ban thưởng. Thế tử phu nhân, Đại tiểu thư, Thái hậu nương nương sợ Đại tiểu thư mệt mỏi, nên đã dặn dò nô tài chuẩn bị kiệu. Không còn sớm nữa, mời người và Đại tiểu thư bước vào."
Trước đây Tưởng thị thường xuyên vào cung, trừ lần trước tiến cung lúc đang trong thời kỳ mang thai đã từng ngồi kiệu, thì đều là đi bộ. Nhìn cô con gái tuy đang mở mắt nhưng mà có chút mê man, bà cười nói: "Vậy xin cảm tạ Thái hậu nương nương, kể ra lần này là nhờ phúc của Bảo Muội nhà ta rồi."
Tưởng thị bế Vương Tự Bảo ngồi lên kiệu bốn người khiêng, đoàn người còn lại đi dọc theo hành lang vây quanh bởi tường màu đỏ thẫm tới Ung Từ Cung.
Tuy Vương Tự Bảo cũng rất muốn nhìn xem hoàng cung này rốt cuộc có bao nhiêu sự khác biệt với bên trong cố cung. Nhưng mà như thế thì sớm quá, bây giờ cô bé còn quá nhỏ, không ngủ đủ giấc thì làm sao có thể được? Đứa trẻ chưa đầy một tuổi nhà ai mà không ăn no rồi ngủ, ngủ no rồi ăn cơ chứ? Mỗi ngày cô bé còn phải mua vui cho các trưởng bối, đã lỡ mất bao nhiêu giấc ngủ rồi. Bây giờ mà không ngủ cho ngon, lát nữa lấy đâu ra tinh thần để chơi với hai người có quyền thế nhất, tôn quý nhất của vương triều Đại Ung chứ?
Nghĩ như vậy, cô bé liền nhắm chặt đôi mắt to lấp láy để ngủ bù.
Lơ mơ nghe thấy một tiếng "hạ kiệu", Tưởng thị nhẹ nhàng vỗ mấy cái vào mông đầy thịt của Vương Tự Bảo, nhẹ giọng nói: "Bảo Muội, chúng ta tới nơi rồi, tỉnh dậy tỉnh dậy."
Vương Tự Bảo dùng đôi tay nhỏ mũm mĩm dụi mắt, ngoan ngoãn gật đầu.
Tưởng thị bế cô bé xuống kiệu, quay đầu nhìn bà Tưởng, bà Tưởng lập tức hiểu ý, đưa cho bốn thái giám khiêng kiệu mỗi người một túi vải. Bốn người lập tức khom người cảm tạ. Tưởng thị khẽ gật đầu, bế Vương Tự Bảo bước vào Ung Từ Cung.
Cửa Ung Từ Cung cũng nguy nga tráng lệ như thế. Hai bên cũng có hai con sư tử nhìn có vẻ nhỏ hơn lúc nãy vừa thấy ngồi thủ mỗi bên. Tấm bảng bằng gỗ trinh nam vân vàng treo trên đỉnh cửa lớn sơn màu đỏ, mặt trên đề ra ba chữ rồng bay phượng múa rất lớn "Ung Từ Cung".
Người trong Ung Từ Cung nhìn thấy Tưởng thị nhao nhao đến bái kiến rồi lùi bước để nhường đường cho đoàn người Tưởng thị đi qua.
Vietwriter.vn
Vừa đi vào trong, Tưởng thị vừa căn dặn: "Bảo Muội, lát nữa chúng ta sẽ gặp Thái hậu nương nương, cũng chính là cô ngoại tổ mẫu của con đấy. Rồi còn gặp đương kim thánh thượng, cũng chính là hoàng biểu cữu của con. Lát nữa con phải thật ngoan ngoãn, biết chưa?"
Để bồi dưỡng năng lực nghe nói cho Vương Tự Bảo, Vương lão Hầu gia sớm đã dặn dò trên dưới toàn phủ: Tất cả mọi người đều phải nói chuyện với Vương Tự Bảo giống như người lớn. Tuyệt đối không được qua loa cho xong chuyện, cũng không được nói chuyện ậm ừ. Trước khi làm bất cứ chuyện gì cho Vương Tự Bảo, nhất định phải nói rõ ràng, nói rành mạch.
Chuyện này từ lâu đã không lấy gì làm lạ ở Hòa Thuận Hầu phủ rồi, nhưng những người trong cung khi nghe thấy một người lớn nói chuyện như thế với một đứa trẻ chưa đầy một tuổi thì khó tránh khỏi có chút sợ hãi.
Quý Hỉ dẫn đường phía trước lập tức nhẹ nhàng quay người, liếc mắt nhìn Vương Tự Bảo sớm đã mở to đôi mắt long lanh, chỉ nhìn thấy tiểu nha đầu này hình như thật sự nghe hiểu vậy, nghiêm túc gật gật đầu.
Thầm nghĩ: thế này thì cũng thông minh quá sớm rồi đấy.
Ung Từ Cung rất lớn, có mấy cửa vào. Sau khi đi qua mấy cửa cung, đại điện xa hoa của Ung Từ Cung hiện ra.
Quý Hỉ cũng không ca tụng, dẫn luôn người vào.
Đi đường dài như vậy, Tưởng thị bế con gái mũm mĩm của mình mà không thấy mệt, dáng đi vẫn vững vàng. Đây cũng chính là thành quả bà rèn luyện khi thường xuyên bế Vương Tự Bảo đi bộ trong gần một năm nay.
Đi đến điện chính, ma ma quản sự của Ung Từ Cung, tâm phúc của Tưởng Thái hậu là Ngô ma ma mỉm cười bước lên hành lễ.
"Thế tử phu nhân, người đã tới rồi. Thái hậu nương nương đã đợi tới mức sốt ruột rồi, chỉ thiếu mỗi việc tự mình tới đón nữa thôi. Ôi, đây là Đại tiểu thư Bảo Muội à, thật là đáng yêu. Lão nô ngần này tuổi rồi mà chưa bao giờ nhìn thấy đứa trẻ nào đáng yêu như Đại tiểu thư nhà ta đấy. Sau này lớn lên, còn không biết sẽ xinh đẹp đến nhường nào nữa đây." Ngô ma ma là của nô tì hồi môn của Tưởng Thái hậu, tất nhiên là đến từ Trấn Quốc Công phủ. Tuổi tác không chênh với Tưởng Thái hậu bao nhiêu, tuy bà xuất thân nô tài nhưng với vị trí bây giờ của bà, Tưởng thị cũng xem bà là bậc trưởng bối.
"Ngô ma ma đừng có khen con bé như thế, con bé không gánh nổi đâu. Ta phải nói, các vị hoàng tử, công chúa trong cung ai nấy đều xuất chúng, ai cũng hơn Bảo Muội nhiều. Bảo Muội nhà ta còn nhỏ, căn bản là chưa thể nhìn ra được là thế nào." Miệng thì khiêm tốn là thế, nhưng thật ra trong lòng bà thật sự cho rằng, Bảo Muội nhà bà là nhất.
"Thế tử phu nhân còn không hiểu lão nô sao? Lão nô là người nói chuyện, làm việc chắc chắn nhất, lão nô cảm thấy Đại tiểu thư là đứa trẻ đáng yêu nhất mà lão nô từng gặp, chuẩn không sai."
Tưởng thị không nói nhiều nữa, chỉ nhoẻn miệng mỉm cười.
Ngô ma ma khách khí mời Tưởng thị đi vào trong.
(*): Ngoại lệnh phụ: Chỉ những người phụ nữ có chồng chỉ có chức quan trên danh nghĩa.
Xe ngựa của Tưởng thị dừng một bên, cách hoàng cung chỉ một đoạn. Bà Tưởng đi theo vén màn xe lên, Tưởng thị bế Vương Tự Bảo giẫm lên ghế nhỏ bước xuống xe ngựa.
Hôm nay bà mặc một bộ triều phục cáo mệnh phụ nhân nhị phẩm. Tuy bộ triều phục thoạt nhìn đoan trang quyền quý nhưng lại mang vẻ chững chạc.
Vương Tự Bảo giãy giụa mở to hai mắt, ngắm nhìn nơi được mệnh danh là trung tâm quyền lực và chính trị này.
Ngói vàng tường đỏ, điêu khắc hoa lệ, có thể nói là vô cùng nguy nga tráng lệ. Hai con sư tử đá to lớn, uy phong ngồi trấn thủ ở hai bên cửa lớn màu đỏ thẫm. Hai mươi, ba mươi thị vệ đứng ngay ngắn hai bên cửa. Trước cửa cung còn có hộ vệ qua lại thường xuyên để tuần tra.
Tưởng thị đi đầu, một đám tôi tớ đi theo đằng sau.
Gần đến nơi, thủ lĩnh hộ vệ cản bước mọi người. Bà Tưởng bước lên trình lệnh bài thân phận, thủ lĩnh hộ vệ ra lệnh đám hộ vệ hành lễ rồi để mọi người rời đi.
Ở trước cửa cung, đại thái giám Quý Hỉ của Ung Từ Cung Thái hậu đã đứng chờ một lúc.
Nhìn thấy đoàn người Tưởng thị, Quý Hỉ chủ động bước lên dìu đỡ Tưởng thị, niềm nở nói: "Cuối cùng Thế tử phu nhân và Đại tiểu thư cũng đã tới. Thái hậu nương nương đã không chờ nổi nữa rồi, nên mới bảo nô tài qua đây nghênh đón. Nhưng cũng khéo thật, nô tài vừa tới cửa cung thì Thế tử phu nhân và Đại tiểu thư đã tới rồi, thế thì nô tài cũng hời quá rồi." Thói quen của các thái giám trong cung này là nịnh trên khinh dưới.
Tưởng thị là ai? Đó là cháu gái ruột nhà ngoại của Thái hậu nương nương. Nếu như tính ra thì ngoại trừ Hoàng thượng, hậu bối thân cận nhất của Thái hậu nương nương e là chỉ có người cháu gái nhà ngoại này rồi.
Bây giờ e là còn có thêm một Vương Đại tiểu thư nữa. Tuy là Thái hậu nương nương chưa một lần gặp nhưng mà từ lúc đứa trẻ này được sinh ra, Thái hậu nương nương không ngừng nhắc tới, lại thêm không ngừng ban thưởng. Lần này lại đặc biệt muốn gặp mặt trước sinh thần một tuổi của Vương Đại tiểu thư. Còn đặc biệt dặn dò Hoàng thượng bãi triều thì tới Ung Từ Cung một chuyến, chắc là phải có ân điển lớn hơn nữa đây.
Tưởng thị quay đầu ra hiệu cho bà Tưởng. Bà Tưởng lấy túi vải sớm đã chuẩn bị ra, cười ha ha nói: "Hỉ công công vất vả rồi, đây là một chút tâm ý của Thế tử phu nhân và Đại tiểu thư."
Quý Hỉ cũng không ra vẻ nữa, giơ hai tay nhận lấy túi vải, rồi nhét vào túi áo, miệng nói: "Nô tài cảm tạ Thế tử phu nhân và Đại tiểu thư đã ban thưởng. Thế tử phu nhân, Đại tiểu thư, Thái hậu nương nương sợ Đại tiểu thư mệt mỏi, nên đã dặn dò nô tài chuẩn bị kiệu. Không còn sớm nữa, mời người và Đại tiểu thư bước vào."
Trước đây Tưởng thị thường xuyên vào cung, trừ lần trước tiến cung lúc đang trong thời kỳ mang thai đã từng ngồi kiệu, thì đều là đi bộ. Nhìn cô con gái tuy đang mở mắt nhưng mà có chút mê man, bà cười nói: "Vậy xin cảm tạ Thái hậu nương nương, kể ra lần này là nhờ phúc của Bảo Muội nhà ta rồi."
Tưởng thị bế Vương Tự Bảo ngồi lên kiệu bốn người khiêng, đoàn người còn lại đi dọc theo hành lang vây quanh bởi tường màu đỏ thẫm tới Ung Từ Cung.
Tuy Vương Tự Bảo cũng rất muốn nhìn xem hoàng cung này rốt cuộc có bao nhiêu sự khác biệt với bên trong cố cung. Nhưng mà như thế thì sớm quá, bây giờ cô bé còn quá nhỏ, không ngủ đủ giấc thì làm sao có thể được? Đứa trẻ chưa đầy một tuổi nhà ai mà không ăn no rồi ngủ, ngủ no rồi ăn cơ chứ? Mỗi ngày cô bé còn phải mua vui cho các trưởng bối, đã lỡ mất bao nhiêu giấc ngủ rồi. Bây giờ mà không ngủ cho ngon, lát nữa lấy đâu ra tinh thần để chơi với hai người có quyền thế nhất, tôn quý nhất của vương triều Đại Ung chứ?
Nghĩ như vậy, cô bé liền nhắm chặt đôi mắt to lấp láy để ngủ bù.
Lơ mơ nghe thấy một tiếng "hạ kiệu", Tưởng thị nhẹ nhàng vỗ mấy cái vào mông đầy thịt của Vương Tự Bảo, nhẹ giọng nói: "Bảo Muội, chúng ta tới nơi rồi, tỉnh dậy tỉnh dậy."
Vương Tự Bảo dùng đôi tay nhỏ mũm mĩm dụi mắt, ngoan ngoãn gật đầu.
Tưởng thị bế cô bé xuống kiệu, quay đầu nhìn bà Tưởng, bà Tưởng lập tức hiểu ý, đưa cho bốn thái giám khiêng kiệu mỗi người một túi vải. Bốn người lập tức khom người cảm tạ. Tưởng thị khẽ gật đầu, bế Vương Tự Bảo bước vào Ung Từ Cung.
Cửa Ung Từ Cung cũng nguy nga tráng lệ như thế. Hai bên cũng có hai con sư tử nhìn có vẻ nhỏ hơn lúc nãy vừa thấy ngồi thủ mỗi bên. Tấm bảng bằng gỗ trinh nam vân vàng treo trên đỉnh cửa lớn sơn màu đỏ, mặt trên đề ra ba chữ rồng bay phượng múa rất lớn "Ung Từ Cung".
Người trong Ung Từ Cung nhìn thấy Tưởng thị nhao nhao đến bái kiến rồi lùi bước để nhường đường cho đoàn người Tưởng thị đi qua.
Vietwriter.vn
Vừa đi vào trong, Tưởng thị vừa căn dặn: "Bảo Muội, lát nữa chúng ta sẽ gặp Thái hậu nương nương, cũng chính là cô ngoại tổ mẫu của con đấy. Rồi còn gặp đương kim thánh thượng, cũng chính là hoàng biểu cữu của con. Lát nữa con phải thật ngoan ngoãn, biết chưa?"
Để bồi dưỡng năng lực nghe nói cho Vương Tự Bảo, Vương lão Hầu gia sớm đã dặn dò trên dưới toàn phủ: Tất cả mọi người đều phải nói chuyện với Vương Tự Bảo giống như người lớn. Tuyệt đối không được qua loa cho xong chuyện, cũng không được nói chuyện ậm ừ. Trước khi làm bất cứ chuyện gì cho Vương Tự Bảo, nhất định phải nói rõ ràng, nói rành mạch.
Chuyện này từ lâu đã không lấy gì làm lạ ở Hòa Thuận Hầu phủ rồi, nhưng những người trong cung khi nghe thấy một người lớn nói chuyện như thế với một đứa trẻ chưa đầy một tuổi thì khó tránh khỏi có chút sợ hãi.
Quý Hỉ dẫn đường phía trước lập tức nhẹ nhàng quay người, liếc mắt nhìn Vương Tự Bảo sớm đã mở to đôi mắt long lanh, chỉ nhìn thấy tiểu nha đầu này hình như thật sự nghe hiểu vậy, nghiêm túc gật gật đầu.
Thầm nghĩ: thế này thì cũng thông minh quá sớm rồi đấy.
Ung Từ Cung rất lớn, có mấy cửa vào. Sau khi đi qua mấy cửa cung, đại điện xa hoa của Ung Từ Cung hiện ra.
Quý Hỉ cũng không ca tụng, dẫn luôn người vào.
Đi đường dài như vậy, Tưởng thị bế con gái mũm mĩm của mình mà không thấy mệt, dáng đi vẫn vững vàng. Đây cũng chính là thành quả bà rèn luyện khi thường xuyên bế Vương Tự Bảo đi bộ trong gần một năm nay.
Đi đến điện chính, ma ma quản sự của Ung Từ Cung, tâm phúc của Tưởng Thái hậu là Ngô ma ma mỉm cười bước lên hành lễ.
"Thế tử phu nhân, người đã tới rồi. Thái hậu nương nương đã đợi tới mức sốt ruột rồi, chỉ thiếu mỗi việc tự mình tới đón nữa thôi. Ôi, đây là Đại tiểu thư Bảo Muội à, thật là đáng yêu. Lão nô ngần này tuổi rồi mà chưa bao giờ nhìn thấy đứa trẻ nào đáng yêu như Đại tiểu thư nhà ta đấy. Sau này lớn lên, còn không biết sẽ xinh đẹp đến nhường nào nữa đây." Ngô ma ma là của nô tì hồi môn của Tưởng Thái hậu, tất nhiên là đến từ Trấn Quốc Công phủ. Tuổi tác không chênh với Tưởng Thái hậu bao nhiêu, tuy bà xuất thân nô tài nhưng với vị trí bây giờ của bà, Tưởng thị cũng xem bà là bậc trưởng bối.
"Ngô ma ma đừng có khen con bé như thế, con bé không gánh nổi đâu. Ta phải nói, các vị hoàng tử, công chúa trong cung ai nấy đều xuất chúng, ai cũng hơn Bảo Muội nhiều. Bảo Muội nhà ta còn nhỏ, căn bản là chưa thể nhìn ra được là thế nào." Miệng thì khiêm tốn là thế, nhưng thật ra trong lòng bà thật sự cho rằng, Bảo Muội nhà bà là nhất.
"Thế tử phu nhân còn không hiểu lão nô sao? Lão nô là người nói chuyện, làm việc chắc chắn nhất, lão nô cảm thấy Đại tiểu thư là đứa trẻ đáng yêu nhất mà lão nô từng gặp, chuẩn không sai."
Tưởng thị không nói nhiều nữa, chỉ nhoẻn miệng mỉm cười.
Ngô ma ma khách khí mời Tưởng thị đi vào trong.