Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12 - Chương 12TIỆC SINH THẦN MỪNG ĐẦY TUỔI
Vương Tự Bảo cũng biết rõ rằng có được càng nhiều thì cũng phải trả lại càng nhiều. Cô bé không phải một đứa trẻ không biết gì. Từ chỗ tổ phụ, tổ mẫu, cô bé cũng biết mặc dù họ đối xử với mình rất tốt, tình cảm đó xuất phát từ trái tim, nhưng không thể phủ nhận rằng họ cũng bởi vì cô bé có giá trị lợi dụng.
Không có gì đáng để oán trách cả, xã hội này vốn là như thế, hôn nhân giữa nam nữ thật ra chỉ là thứ để trao đổi lợi ích của gia tộc mà thôi.
Thấy bầu không khí có phần trầm xuống, cô bé biết đã đến lúc thể hiện tuyệt chiêu của mình rồi.
Cô bé dang hai tay ra ôm chặt Tưởng Thái hậu. Sau đó cất giọng nói mềm nhẹ: "Đói, Bảo Muội đói rồi." Mệt chết bảo bối rồi!
Đói, Bảo Muội đói rồi. Tưởng thị mừng rỡ như phát hiện ra châu lục mới: "Trời ơi, cô mẫu, Bảo Muội nói một mạch hết 5 chữ liền. Đây là chuyện chưa từng xảy ra ở nhà."
Nghe vậy Tưởng Thái hậu quở mắng: "Nha đầu ngốc. Ngươi có phải chú ý sai chỗ rồi không? Bảo Muội nhà chúng ta nói nó đói rồi. Người làm mẫu thân như ngươi mà buổi sáng cũng không chuẩn bị tí gì cho Bảo Muội ăn. Mau kêu người đến đây chuẩn bị cho Bảo Muội mấy món dễ tiêu một chút."
Dưới sự ân cần săn sóc của Tưởng Thái hậu, Vương Tự Bảo đã trải qua một bữa ăn căng thẳng nhất từ trước tới nay.
Ăn cơm xong, cô bé cùng Tưởng Thái hậu nói những lời nói tẻ nhạt sáo rỗng.
Ví dụ như Bảo Muội trả lời cô ngoại tổ mẫu những câu hỏi như ngươi tên gì? Phụ thân ngươi tên gì? Mẫu thân ngươi tên gì? Ca ca ngươi tên gì? Ngươi năm nay mấy tuổi?... Vương Tự Bảo phải trả lời bằng giọng điệu thật dễ thương và khoa trương. Chọc mọi người đều bật cười cả lên. Lâu lâu còn được khen Bảo Muội thật thông minh quá.
Thông minh? Đây quả thật xúc phạm chỉ số thông minh của ta mà.
Vẫn may là khoảng thời gian nhàm chán này không quá dài, đại boss của chúng ta cuối cùng cũng đã xuất hiện vô cùng nổi bật.
Vương Tự Bảo tròn mắt nhìn kỹ dung mạo của thiên tử. Người khoảng hơn bốn mươi tuổi, da trắng, râu không quá dài, nhìn rất bình thường cũng không quá uy nghiêm. Cô bé thầm nghĩ: Người như vậy nếu cởi bỏ hoàng bào, mặc y phục vải thô hòa lẫn trong đám đông, e rằng cũng không ai chú ý đến.
Vương Tự Bảo lanh trí quỳ trên miếng đệm đã dùng qua một lần trước đó cùng Tưởng thị hành lễ với người đang bước lên bậc đá ngồi vào chỗ ngồi phía tay phải - đương kim thánh thượng Vĩnh Thịnh Đế Hạ Minh Can.
Hạ Minh Can thấy Vương Tự Bảo nhìn thấy mình cũng không sợ hãi, còn chớp đôi mắt to tròn long lanh cười thì liền nổi lên tính trẻ con, tinh nghịch chớp mắt với Vương Tự Bảo, chọc Vương Tự Bảo bật cười khúc khích.
Cả đại điện đều vang vọng tiếng cười vui vẻ của Vương Tự Bảo.
Tiếng cười này khiến long nhan Hạ Minh Can vô cùng vui vẻ. Ông liền lập tức quyết định ban thưởng lần nữa cho Vương Tự Bảo.
Tưởng Thái hậu nhân cơ hội ban phong hiệu Huyện chủ cho Vương Tự Bảo.
Vĩnh Thịnh Đế Hạ Minh Can cũng vui vẻ đồng ý.
Sau đó, Vương Tự Bảo cũng giống như ban nãy, trả lời những câu hỏi ngốc nghếch không khác là mấy so với những câu mà Tưởng Thái hậu vừa mới hỏi. Vương Tự Bảo nghiêm túc trả lời hết mới được bỏ qua.
Về đến nhà Tưởng thị bèn kể lại lần nữa Vương Tự Bảo đã làm những gì trong cung để lấy lòng mọi người.
Trong lòng Vương Tự Bảo luôn cầu mong mọi người hãy tha cho cô bé đi nhưng xui là ông trời đang ngủ gà ngủ gật nên không nghe thấy cô bé kêu cứu. Vì vậy, một lần nữa cô bé lại bị mọi người vây quanh bảo trả lời lần nữa những câu hỏi ngớ ngẩn vừa bị hỏi hồi sáng.
…
Chớp mắt đã đến ngày tổ chức tiệc sinh thần tròn một tuổi của Vương Tự Bảo.
Vào ngày này, Hòa Thuận Hầu phủ treo đèn kết hoa, cực kỳ náo nhiệt. Ung Đô người ngựa nườm nượp cùng dẫn theo con cháu gia quyến tụ tập đông đúc.
Tiền viện do Vương lão Hầu gia chỉ đạo, còn ba huynh đệ Vương Tử Nghĩa thì thu xếp, chiêu đãi khách quý đến từ mọi ngả đường.
Hậu viện do Hầu phu nhân Lý thị lo liệu, chỉ huy ba chị em dâu Tưởng thị trò chuyện xã giao với các nương tử.
Tiểu thọ tinh* Vương Tự Bảo mặc một bộ y phục màu đỏ, được Từ ma ma bế tới bế lui từ hậu viện đến tiền viện. Đôi khi còn phải làm ra vẻ dễ thương. Gọi gia gia, thúc thúc, dì, thẩm, tỷ tỷ, ca ca không ngừng nghỉ. Còn phải không ngừng giơ cánh tay mập mập nhận những món quà gặp mặt khác nhau rồi nói cảm ơn.
(*) Tiểu thọ tinh: Người được chúc mừng sinh thần.
Lần này thì cô bé mệt chết rồi, còn mệt hơn cả chạy ma-ra-tông.
Nhưng may là đến buổi trưa, cô bé được cho phép trở về phòng ngủ trưa, nghỉ ngơi lấy sức một lát để chuẩn bị đến chiều tiếp tục chiến đấu.
Mặc dù Bảo Châu Viện là chỗ ở của Vương Tự Bảo nhưng vì cô bé còn nhỏ nên trước giờ chưa từng sống ở đây. Nếu không phải ngày hôm nay khách khứa đến Mai Hương Viện của Tưởng thị khá đông thì Tưởng thị cũng sẽ không cho Vương Tự Bảo tạm ngủ trưa ở chỗ này.
Vương Tự Bảo thường ngày ngủ rất yên tĩnh, trước giờ chưa từng khóc lóc ầm ĩ, lại sợ người đông quá làm phiền Vương Tự Bảo nghỉ ngơi nên Từ ma ma bèn cho mọi người lui hết, chỉ để lại Đại nha đầu Anh Hồng và Bích Hà trông chừng ở ngoài.
Vương Tự Bảo ở trong phòng nằm trên nôi ngủ ngon lành. Có thể do quá mệt mỏi nên lần này cô bé ngủ rất say.
Bất kỳ ai đang ngủ ngon mà bị người khác làm phiền đều sẽ không hề vui, huống chi là Vương Tự Bảo còn có tính gắt ngủ.
Không biết tên thất đức nào lúc thì kéo cánh tay của Vương Tự Bảo, lúc thì véo gương mặt hồng hào, lúc thì lại lưu manh hôn lên trán cô bé. Đúng lúc nụ hôn đầu của Vương Tự Bảo trong cả hai kiếp sắp không còn nữa thì cô bé khó khăn mở mắt ra.
Vừa mở mắt thì thấy cái miệng đỏ au của tên sắc lang đang chuẩn bị thơm lên miệng mình, Vương Tự Bảo liền không khách sáo, vung nắm đấm vào má người kia.
"Ai da".
"Ai da".
Người kia bị đau, ôm mặt hét lên một tiếng. Vương Tự Bảo thì lại đau tay nên cũng khẽ kêu lên.
Trên dưới nhìn nhau. Vương Tự Bảo tự cho rằng mình đã thắng đối phương. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
"Cô nhóc, muội sao lại có thể đánh mặt ta chứ?" Vương Tự Bảo đã nhìn rõ đối phương là một cậu nhóc có tướng mạo cực kỳ đẹp trai, chỉ tầm khoảng 5, 6 tuổi.
"Lưu manh, phi lễ, đánh." Vương Tự Bảo nói lên quan điểm của mình, thề chết bảo vệ nụ hôn đầu.
Cậu nhóc nói khoác mà không biết ngượng miệng: "Hehe, ta có phi lễ đâu nào? Muội là nương tử của ta, ta thơm nương tử của mình thì sao có thể gọi là phi lễ chứ."
"Đợi một lát". Thông tin của câu nói này quá lớn, trước giờ Vương Tự Bảo chưa từng nghe chuyện bản thân được định thân từ bé.
"Ngươi nói bậy. Ta không phải nương tử của ngươi." Trời ơi, phải nói một hơi dài như vậy, suýt nữa thì cô bé tắt thở mà chết. Thế nhưng, chuyện này rất quan trọng, thà rằng bây giờ bị tắt thở chết cũng tuyệt đối không thể để tương lai uất ức mà chết.
"Làm sao không phải? Trước khi đến đây, tổ phụ ta đã nói với ta rồi, bảo ta nhìn kĩ muội. Nếu ta thích thì sau này sẽ cho ta lấy muội về vương phủ làm nương tử." Cậu bé cố gắng cãi lại.
"Đợi chút." Vương Tự Bảo xua cánh tay mập mạp.
Tổ phụ hắn nói rằng nếu cậu bé hài lòng mới cho mình làm nương tử của hắn. Cũng chính là nói cuộc đính hôn từ bé này vẫn chưa được quyết định. Vậy vẫn còn tốt quá.
Về vương phủ? Vậy tên nhóc đang đứng trước mặt mình chính là con trai của một vương gia nào đó.
Không có gì đáng để oán trách cả, xã hội này vốn là như thế, hôn nhân giữa nam nữ thật ra chỉ là thứ để trao đổi lợi ích của gia tộc mà thôi.
Thấy bầu không khí có phần trầm xuống, cô bé biết đã đến lúc thể hiện tuyệt chiêu của mình rồi.
Cô bé dang hai tay ra ôm chặt Tưởng Thái hậu. Sau đó cất giọng nói mềm nhẹ: "Đói, Bảo Muội đói rồi." Mệt chết bảo bối rồi!
Đói, Bảo Muội đói rồi. Tưởng thị mừng rỡ như phát hiện ra châu lục mới: "Trời ơi, cô mẫu, Bảo Muội nói một mạch hết 5 chữ liền. Đây là chuyện chưa từng xảy ra ở nhà."
Nghe vậy Tưởng Thái hậu quở mắng: "Nha đầu ngốc. Ngươi có phải chú ý sai chỗ rồi không? Bảo Muội nhà chúng ta nói nó đói rồi. Người làm mẫu thân như ngươi mà buổi sáng cũng không chuẩn bị tí gì cho Bảo Muội ăn. Mau kêu người đến đây chuẩn bị cho Bảo Muội mấy món dễ tiêu một chút."
Dưới sự ân cần săn sóc của Tưởng Thái hậu, Vương Tự Bảo đã trải qua một bữa ăn căng thẳng nhất từ trước tới nay.
Ăn cơm xong, cô bé cùng Tưởng Thái hậu nói những lời nói tẻ nhạt sáo rỗng.
Ví dụ như Bảo Muội trả lời cô ngoại tổ mẫu những câu hỏi như ngươi tên gì? Phụ thân ngươi tên gì? Mẫu thân ngươi tên gì? Ca ca ngươi tên gì? Ngươi năm nay mấy tuổi?... Vương Tự Bảo phải trả lời bằng giọng điệu thật dễ thương và khoa trương. Chọc mọi người đều bật cười cả lên. Lâu lâu còn được khen Bảo Muội thật thông minh quá.
Thông minh? Đây quả thật xúc phạm chỉ số thông minh của ta mà.
Vẫn may là khoảng thời gian nhàm chán này không quá dài, đại boss của chúng ta cuối cùng cũng đã xuất hiện vô cùng nổi bật.
Vương Tự Bảo tròn mắt nhìn kỹ dung mạo của thiên tử. Người khoảng hơn bốn mươi tuổi, da trắng, râu không quá dài, nhìn rất bình thường cũng không quá uy nghiêm. Cô bé thầm nghĩ: Người như vậy nếu cởi bỏ hoàng bào, mặc y phục vải thô hòa lẫn trong đám đông, e rằng cũng không ai chú ý đến.
Vương Tự Bảo lanh trí quỳ trên miếng đệm đã dùng qua một lần trước đó cùng Tưởng thị hành lễ với người đang bước lên bậc đá ngồi vào chỗ ngồi phía tay phải - đương kim thánh thượng Vĩnh Thịnh Đế Hạ Minh Can.
Hạ Minh Can thấy Vương Tự Bảo nhìn thấy mình cũng không sợ hãi, còn chớp đôi mắt to tròn long lanh cười thì liền nổi lên tính trẻ con, tinh nghịch chớp mắt với Vương Tự Bảo, chọc Vương Tự Bảo bật cười khúc khích.
Cả đại điện đều vang vọng tiếng cười vui vẻ của Vương Tự Bảo.
Tiếng cười này khiến long nhan Hạ Minh Can vô cùng vui vẻ. Ông liền lập tức quyết định ban thưởng lần nữa cho Vương Tự Bảo.
Tưởng Thái hậu nhân cơ hội ban phong hiệu Huyện chủ cho Vương Tự Bảo.
Vĩnh Thịnh Đế Hạ Minh Can cũng vui vẻ đồng ý.
Sau đó, Vương Tự Bảo cũng giống như ban nãy, trả lời những câu hỏi ngốc nghếch không khác là mấy so với những câu mà Tưởng Thái hậu vừa mới hỏi. Vương Tự Bảo nghiêm túc trả lời hết mới được bỏ qua.
Về đến nhà Tưởng thị bèn kể lại lần nữa Vương Tự Bảo đã làm những gì trong cung để lấy lòng mọi người.
Trong lòng Vương Tự Bảo luôn cầu mong mọi người hãy tha cho cô bé đi nhưng xui là ông trời đang ngủ gà ngủ gật nên không nghe thấy cô bé kêu cứu. Vì vậy, một lần nữa cô bé lại bị mọi người vây quanh bảo trả lời lần nữa những câu hỏi ngớ ngẩn vừa bị hỏi hồi sáng.
…
Chớp mắt đã đến ngày tổ chức tiệc sinh thần tròn một tuổi của Vương Tự Bảo.
Vào ngày này, Hòa Thuận Hầu phủ treo đèn kết hoa, cực kỳ náo nhiệt. Ung Đô người ngựa nườm nượp cùng dẫn theo con cháu gia quyến tụ tập đông đúc.
Tiền viện do Vương lão Hầu gia chỉ đạo, còn ba huynh đệ Vương Tử Nghĩa thì thu xếp, chiêu đãi khách quý đến từ mọi ngả đường.
Hậu viện do Hầu phu nhân Lý thị lo liệu, chỉ huy ba chị em dâu Tưởng thị trò chuyện xã giao với các nương tử.
Tiểu thọ tinh* Vương Tự Bảo mặc một bộ y phục màu đỏ, được Từ ma ma bế tới bế lui từ hậu viện đến tiền viện. Đôi khi còn phải làm ra vẻ dễ thương. Gọi gia gia, thúc thúc, dì, thẩm, tỷ tỷ, ca ca không ngừng nghỉ. Còn phải không ngừng giơ cánh tay mập mập nhận những món quà gặp mặt khác nhau rồi nói cảm ơn.
(*) Tiểu thọ tinh: Người được chúc mừng sinh thần.
Lần này thì cô bé mệt chết rồi, còn mệt hơn cả chạy ma-ra-tông.
Nhưng may là đến buổi trưa, cô bé được cho phép trở về phòng ngủ trưa, nghỉ ngơi lấy sức một lát để chuẩn bị đến chiều tiếp tục chiến đấu.
Mặc dù Bảo Châu Viện là chỗ ở của Vương Tự Bảo nhưng vì cô bé còn nhỏ nên trước giờ chưa từng sống ở đây. Nếu không phải ngày hôm nay khách khứa đến Mai Hương Viện của Tưởng thị khá đông thì Tưởng thị cũng sẽ không cho Vương Tự Bảo tạm ngủ trưa ở chỗ này.
Vương Tự Bảo thường ngày ngủ rất yên tĩnh, trước giờ chưa từng khóc lóc ầm ĩ, lại sợ người đông quá làm phiền Vương Tự Bảo nghỉ ngơi nên Từ ma ma bèn cho mọi người lui hết, chỉ để lại Đại nha đầu Anh Hồng và Bích Hà trông chừng ở ngoài.
Vương Tự Bảo ở trong phòng nằm trên nôi ngủ ngon lành. Có thể do quá mệt mỏi nên lần này cô bé ngủ rất say.
Bất kỳ ai đang ngủ ngon mà bị người khác làm phiền đều sẽ không hề vui, huống chi là Vương Tự Bảo còn có tính gắt ngủ.
Không biết tên thất đức nào lúc thì kéo cánh tay của Vương Tự Bảo, lúc thì véo gương mặt hồng hào, lúc thì lại lưu manh hôn lên trán cô bé. Đúng lúc nụ hôn đầu của Vương Tự Bảo trong cả hai kiếp sắp không còn nữa thì cô bé khó khăn mở mắt ra.
Vừa mở mắt thì thấy cái miệng đỏ au của tên sắc lang đang chuẩn bị thơm lên miệng mình, Vương Tự Bảo liền không khách sáo, vung nắm đấm vào má người kia.
"Ai da".
"Ai da".
Người kia bị đau, ôm mặt hét lên một tiếng. Vương Tự Bảo thì lại đau tay nên cũng khẽ kêu lên.
Trên dưới nhìn nhau. Vương Tự Bảo tự cho rằng mình đã thắng đối phương. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
"Cô nhóc, muội sao lại có thể đánh mặt ta chứ?" Vương Tự Bảo đã nhìn rõ đối phương là một cậu nhóc có tướng mạo cực kỳ đẹp trai, chỉ tầm khoảng 5, 6 tuổi.
"Lưu manh, phi lễ, đánh." Vương Tự Bảo nói lên quan điểm của mình, thề chết bảo vệ nụ hôn đầu.
Cậu nhóc nói khoác mà không biết ngượng miệng: "Hehe, ta có phi lễ đâu nào? Muội là nương tử của ta, ta thơm nương tử của mình thì sao có thể gọi là phi lễ chứ."
"Đợi một lát". Thông tin của câu nói này quá lớn, trước giờ Vương Tự Bảo chưa từng nghe chuyện bản thân được định thân từ bé.
"Ngươi nói bậy. Ta không phải nương tử của ngươi." Trời ơi, phải nói một hơi dài như vậy, suýt nữa thì cô bé tắt thở mà chết. Thế nhưng, chuyện này rất quan trọng, thà rằng bây giờ bị tắt thở chết cũng tuyệt đối không thể để tương lai uất ức mà chết.
"Làm sao không phải? Trước khi đến đây, tổ phụ ta đã nói với ta rồi, bảo ta nhìn kĩ muội. Nếu ta thích thì sau này sẽ cho ta lấy muội về vương phủ làm nương tử." Cậu bé cố gắng cãi lại.
"Đợi chút." Vương Tự Bảo xua cánh tay mập mạp.
Tổ phụ hắn nói rằng nếu cậu bé hài lòng mới cho mình làm nương tử của hắn. Cũng chính là nói cuộc đính hôn từ bé này vẫn chưa được quyết định. Vậy vẫn còn tốt quá.
Về vương phủ? Vậy tên nhóc đang đứng trước mặt mình chính là con trai của một vương gia nào đó.
Bình luận facebook