Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15 - Chương 15SẮC PHONG
Vương Đại nương lập tức cảm thấy ngũ tạng bị đảo lộn, "Phụt" một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.
"Các ngươi không thể đối xử với Đại nương tử như vậy được, nàng là muội muội của các ngươi đó." Người bổ nhào vào trên người Vương Đại nương, che chở cho nàng ta chính là Nguyệt di nương vừa nghe tin vội vã chạy tới cứu con gái.
Mấy huynh đệ nhìn nhau. Vương Dụ Trạch mở miệng nói: "Nói bậy, thứ nữ nhà ai dám xưng huynh gọi đệ với đích tử. Chúng ta chỉ có một muội muội là Bảo Muội. Chỉ có một mình Bảo Muội suýt chút nữa đã bị Đại nương tử bóp chết, thậm chí còn muốn ném chết mà thôi."
Vương Dụ Trạch nói xong còn làm ra vẻ vô cùng đau đớn.
Vương Tự Bảo đang giả vờ bất tỉnh thật sự rất muốn hoan hô ca ca nhà mình: Đúng là diễn viên giỏi của Đại Ung.
"Được rồi, hôm nay là tiệc rượu đầy tuổi của Bảo Muội, bên ngoài có rất nhiều người nhìn, không thích hợp làm to chuyện. Các ngươi vừa nãy cũng xả hết giận rồi. Trước gọi người dẫn hai tiện nhân này đi chờ xử lý." Bây giờ Vương Tử Nghĩa quan tâm tới an nguy của Vương Tự Bảo hơn, làm gì còn tâm tình xử lý hai người này. Vì vậy ông gọi gia đình vào, bịt chặt miệng mẫu thân con Nguyệt di nương, nhốt hai người vào phòng chứa củi.
Thấy kịch hay đã diễn được gần xong, giữa cơn hỗn độn, Vương Tự Bảo chầm chậm mở hai mắt ra. Thấy mẫu thân đang ôm mình khóc đến không thở được, mặc dù trong lòng có chút không nỡ, nhưng vẫn cương quyết. Cô bé vừa khóc vừa nói: "Mẫu thân, Bảo Muội sợ. Phụ thân, cứu Bảo Muội."
Vương Dụ Trạch, diễn viên giỏi của Đại Ung, cúi đầu nhìn thoáng qua cô nhóc đang run lẩy bẩy kia, không chỉ lời nói mà vẻ mặt cũng tràn đầy lo lắng, nhưng trong lòng lại đang âm thầm khinh bỉ tên nhóc lừa đảo mới vừa tròn một tuổi đã biết diễn trò này.
Những người còn lại nghe thấy giọng nói như tiếng muỗi kêu của Vương Tự Bảo thì thầm xót xa trong lòng. Tuổi nhỏ còn chưa hiểu chuyện đã bị người ghen ghét, còn phải chịu đau khổ lớn như vậy. Nếu không có tiểu thiếu gia phủ Cảnh Thân Vương ở đây, có lẽ mọi người sẽ không còn nhìn thấy cô bé được nữa rồi.
Vương Tử Nghĩa xoay người, luống cuống tay chân, dùng tay áo lau nước mắt đang như van nước đã bị mở công tắc cho con gái nhỏ nhà mình, khẽ an ủi: "Đừng sợ, có phụ thân ở đây. Phụ thân sẽ không để người khác hại Bảo Muội. Mọi chuyện đều đã có phụ thân rồi."
"Nhưng phụ thân ơi, con vẫn sợ lắm." Vương Tự Bảo vừa khóc vừa nói. Sau khi nói xong thì tỏ ra không thở được, vô cùng đáng thương. Tưởng thị đang ôm cô bé cũng không tố cáo gì, chỉ ở đó khóc cùng con gái nhỏ.
"Không có chuyện gì, không có chuyện gì. Ngoan, phụ thân ở đây. Bảo Muội đừng sợ." Vương Tử Nghĩa vừa nói, vừa vỗ nhẹ lưng con gái nhỏ. Theo từng cái vỗ nhẹ của ông, Vương Tự Bảo cũng dần dần bình tĩnh lại.
Nếu bây giờ con gái nhỏ đã không có gì nguy hiểm tới tính mạng, Vương Tử Nghĩa bèn bảo những người khác mau chóng trở về, làm yên lòng khách khứa. Ông và Tưởng thị thì ở lại chờ thái y. Trước khi mọi người rời đi, ông gọi Vương Dụ Trạch đưa Cảnh Dực tới chỗ Cảnh Thân Vương. Vương Tử Nghĩa cũng không căn dặn Cảnh Dực điều gì, đoán chừng Vương Dụ Trạch nhất định sẽ giao phó rõ ràng.
Không đợi thái y chạy đến, lang trung mời cho Vương Dụ Đinh đã tới trước.
Vì vậy họ liền để lang trung kiểm tra cơ thể cho Vương Tự Bảo trước.
Lang trung này tuổi tác khá lớn, là người tương đối nổi danh ở Kinh thành Ung Quốc, cũng coi như là nhiều kiến thức. Thấy hai vợ chồng đều vây quanh một bé gái bèn hiểu đây là con chính thất của Hòa Thuận Hầu phủ, tiểu thọ tinh mở tiệc đầy tuổi hôm nay.
Vì vậy ông cẩn thận gấp bội, xem đi xem lại nhiều lần cho Vương Tự Bảo.
Đợi sau khi xác định rõ tình hình, lão lang trung mới bình tĩnh lại. Cũng may, vấn đề trên thân thể đứa nhỏ kia không lớn, chỉ là bị sợ hãi quá mức mà thôi.
Ông bèn động viên mọi người vài câu, kê cho Vương Tự Bảo vài thang thuốc an thần.
Đến khi lang trung sắp đi, vú Từ mới nhớ tới còn có Thất thiếu gia Vương Dụ Đinh của tam phòng đang nằm trong phòng bên cạnh, bèn để lang trung lại kiểm tra cho Vương Dụ Đinh. Kết quả chẩn đoán bệnh chỉ là do buổi trưa ăn nhiều, nên mới đau bụng.
Lão lang trung này cũng là một người tinh ranh, không vạch trần chuyện Vương Dụ Đinh giả vờ đau bụng.
Thuốc an thần còn chưa được sắc, Vương lão Hầu gia đã phái người tới nói cho hai vợ chồng, thánh chỉ và ban thưởng trong cung sắp tới, bảo bọn họ và Bảo Muội mau chóng sửa soạn ổn thoả tới tiền viện tiếp chỉ.
Tưởng thị lập tức dùng nước ấm lau khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Tự Bảo, cũng thay cả quần áo. Kết quả phát hiện trên người Vương Tự Bảo lại có nhiều chỗ máu ứ đọng, đoán chừng là dấu vết ban nãy Vương Đại nương dùng hết sức lực tóm Vương Tự Bảo gây ra.
Lần này đừng nói Tưởng thị, ngay cả Vương Tử Nghĩa cũng vô cùng đau lòng. Vương Tự Bảo từ nhỏ đến lớn chưa từng phải chịu một chút tổn thương nào. Chuyện này càng khiến Vương Tử Nghĩa hạ quyết tâm trừng phạt nghiêm khắc hai mẫu thân con Nguyệt di nương.
Đợi bọn họ vội vội vàng vàng chạy tới cửa chính tiền viện, Vương lão Hầu gia đã sắp xếp bày án, thắp hương, các loại lễ nghi tiếp chỉ xong xuôi.
Lát sau liền có tiếng xe ngựa truyền đến. Vietwriter.vn
Cửa Hòa Thuận Hầu phủ mở rộng, Vương lão Hầu gia tự mình dẫn mọi người đi nghênh đón.
Người đến tuyên chỉ là tổng quản đại thái giám Đức Thọ bên cạnh Vĩnh Thịnh đế Hạ Minh Càn, Đức đại công công.
Đợi mọi người trở lại tiền viện, Đức Thọ bắt đầu lớn tiếng đọc thánh chỉ:
"Mọi người quỳ xuống! Hoà thuận Hầu phủ tiếp chỉ!"
"Ngô hoàng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!" Tất cả mọi người trong Hòa Thuận Hầu phủ, kể cả khách khứa tham gia yến tiệc cũng lập tức quỳ xuống hô to vạn tuế.
"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Vương Tự Bảo, đích trưởng nữ của Hoà Thuận Hầu Thế tử, thông minh khả ái, rất được lòng trẫm. Lại là ngoại tôn nữ của Hoàng Thái hậu, con gái biểu muội của trẫm. Vì vậy đặc biệt phong làm Quận chúa chính nhị phẩm, ban phong hào ‘Bảo’. Thưởng đất phong hai quận Tương Nam, Tương Bắc. Khâm thử!"
Sở dĩ viết quan hệ của Vương Tự Bảo với Hoàng Thái hậu Tưởng thị và bản thân Hoàng đế trên thánh chỉ, là vì vương triều này chỉ có hoàng thân quốc thích mới có thể sắc phong phong hào Quận chúa.
"Ngô Hoàng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!" Sau khi quỳ lạy xong, Vương lão Hầu gia đứng dậy, hai tay tiếp nhận thánh chỉ thay tiểu Quận chúa nhà mình, chỗ thờ cúng cũng đã sớm sắp xếp xong.
Đức Thọ là người đầu tiên chúc mừng Vương lão Hầu gia, Lý thị, vợ chồng Vương Tử Nghĩa và Vương Tự Bảo, đồng thời dâng quà tặng sinh nhật Hoàng đế chuẩn bị cho Vương Tự Bảo lên. Ngoài ra, ông còn tự mình đưa một bộ trang phục nhị phẩm Quận chúa đặt làm riêng cho Vương Tự Bảo vào tay Tưởng thị.
Vương lão Hầu gia kín đáo đưa cho Đức Thọ một cái hà bao, bên trong chứa ngân phiếu một ngàn lượng.
Đức Thọ cười, lại nói vài câu chúc phúc, rồi vui vẻ nhận.
Mọi người tới tham gia tiệc đầy tuổi lần này không bình tĩnh được nữa. Còn nhỏ như vậy đã được phong hào Quận chúa, lại có cả đất phong. Tương lai còn không biết có bao nhiêu vinh sủng đang đợi đây.
Vì vậy họ lại chúc mừng Hầu phủ, làm quen hòng tạo quan hệ.
Trên dưới Hầu phủ đều vui sướng. Nỗi buồn do nhiều năm không được coi trọng gần như đã biến mất, thay vào đó là loại cảm giác mở mày mở mặt.
Thật ra ban đầu Tưởng Thái hậu chỉ muốn Hoàng thượng ban cho Bảo Muội một phong hào Huyện chủ là được rồi. Nhưng Hoàng thượng lại nhất định muốn cho mẫu thân mặt mũi, nên thêm một phẩm cấp nữa, phong thẳng cho hiệu Quận chúa.
Đáng lẽ đất phong chỉ công chúa mới có. Nhưng đúng dịp tiệc rượu sinh nhật một tuổi của người ta, người làm Hoàng đế cữu cữu như ông cũng phải tặng một phần đại lễ mới phải chứ? Vì vậy đất phong được mang ra làm một trong những quà tặng đưa tới.
Đành chịu thôi, ai bảo người ta là Hoàng đế chứ.
"Các ngươi không thể đối xử với Đại nương tử như vậy được, nàng là muội muội của các ngươi đó." Người bổ nhào vào trên người Vương Đại nương, che chở cho nàng ta chính là Nguyệt di nương vừa nghe tin vội vã chạy tới cứu con gái.
Mấy huynh đệ nhìn nhau. Vương Dụ Trạch mở miệng nói: "Nói bậy, thứ nữ nhà ai dám xưng huynh gọi đệ với đích tử. Chúng ta chỉ có một muội muội là Bảo Muội. Chỉ có một mình Bảo Muội suýt chút nữa đã bị Đại nương tử bóp chết, thậm chí còn muốn ném chết mà thôi."
Vương Dụ Trạch nói xong còn làm ra vẻ vô cùng đau đớn.
Vương Tự Bảo đang giả vờ bất tỉnh thật sự rất muốn hoan hô ca ca nhà mình: Đúng là diễn viên giỏi của Đại Ung.
"Được rồi, hôm nay là tiệc rượu đầy tuổi của Bảo Muội, bên ngoài có rất nhiều người nhìn, không thích hợp làm to chuyện. Các ngươi vừa nãy cũng xả hết giận rồi. Trước gọi người dẫn hai tiện nhân này đi chờ xử lý." Bây giờ Vương Tử Nghĩa quan tâm tới an nguy của Vương Tự Bảo hơn, làm gì còn tâm tình xử lý hai người này. Vì vậy ông gọi gia đình vào, bịt chặt miệng mẫu thân con Nguyệt di nương, nhốt hai người vào phòng chứa củi.
Thấy kịch hay đã diễn được gần xong, giữa cơn hỗn độn, Vương Tự Bảo chầm chậm mở hai mắt ra. Thấy mẫu thân đang ôm mình khóc đến không thở được, mặc dù trong lòng có chút không nỡ, nhưng vẫn cương quyết. Cô bé vừa khóc vừa nói: "Mẫu thân, Bảo Muội sợ. Phụ thân, cứu Bảo Muội."
Vương Dụ Trạch, diễn viên giỏi của Đại Ung, cúi đầu nhìn thoáng qua cô nhóc đang run lẩy bẩy kia, không chỉ lời nói mà vẻ mặt cũng tràn đầy lo lắng, nhưng trong lòng lại đang âm thầm khinh bỉ tên nhóc lừa đảo mới vừa tròn một tuổi đã biết diễn trò này.
Những người còn lại nghe thấy giọng nói như tiếng muỗi kêu của Vương Tự Bảo thì thầm xót xa trong lòng. Tuổi nhỏ còn chưa hiểu chuyện đã bị người ghen ghét, còn phải chịu đau khổ lớn như vậy. Nếu không có tiểu thiếu gia phủ Cảnh Thân Vương ở đây, có lẽ mọi người sẽ không còn nhìn thấy cô bé được nữa rồi.
Vương Tử Nghĩa xoay người, luống cuống tay chân, dùng tay áo lau nước mắt đang như van nước đã bị mở công tắc cho con gái nhỏ nhà mình, khẽ an ủi: "Đừng sợ, có phụ thân ở đây. Phụ thân sẽ không để người khác hại Bảo Muội. Mọi chuyện đều đã có phụ thân rồi."
"Nhưng phụ thân ơi, con vẫn sợ lắm." Vương Tự Bảo vừa khóc vừa nói. Sau khi nói xong thì tỏ ra không thở được, vô cùng đáng thương. Tưởng thị đang ôm cô bé cũng không tố cáo gì, chỉ ở đó khóc cùng con gái nhỏ.
"Không có chuyện gì, không có chuyện gì. Ngoan, phụ thân ở đây. Bảo Muội đừng sợ." Vương Tử Nghĩa vừa nói, vừa vỗ nhẹ lưng con gái nhỏ. Theo từng cái vỗ nhẹ của ông, Vương Tự Bảo cũng dần dần bình tĩnh lại.
Nếu bây giờ con gái nhỏ đã không có gì nguy hiểm tới tính mạng, Vương Tử Nghĩa bèn bảo những người khác mau chóng trở về, làm yên lòng khách khứa. Ông và Tưởng thị thì ở lại chờ thái y. Trước khi mọi người rời đi, ông gọi Vương Dụ Trạch đưa Cảnh Dực tới chỗ Cảnh Thân Vương. Vương Tử Nghĩa cũng không căn dặn Cảnh Dực điều gì, đoán chừng Vương Dụ Trạch nhất định sẽ giao phó rõ ràng.
Không đợi thái y chạy đến, lang trung mời cho Vương Dụ Đinh đã tới trước.
Vì vậy họ liền để lang trung kiểm tra cơ thể cho Vương Tự Bảo trước.
Lang trung này tuổi tác khá lớn, là người tương đối nổi danh ở Kinh thành Ung Quốc, cũng coi như là nhiều kiến thức. Thấy hai vợ chồng đều vây quanh một bé gái bèn hiểu đây là con chính thất của Hòa Thuận Hầu phủ, tiểu thọ tinh mở tiệc đầy tuổi hôm nay.
Vì vậy ông cẩn thận gấp bội, xem đi xem lại nhiều lần cho Vương Tự Bảo.
Đợi sau khi xác định rõ tình hình, lão lang trung mới bình tĩnh lại. Cũng may, vấn đề trên thân thể đứa nhỏ kia không lớn, chỉ là bị sợ hãi quá mức mà thôi.
Ông bèn động viên mọi người vài câu, kê cho Vương Tự Bảo vài thang thuốc an thần.
Đến khi lang trung sắp đi, vú Từ mới nhớ tới còn có Thất thiếu gia Vương Dụ Đinh của tam phòng đang nằm trong phòng bên cạnh, bèn để lang trung lại kiểm tra cho Vương Dụ Đinh. Kết quả chẩn đoán bệnh chỉ là do buổi trưa ăn nhiều, nên mới đau bụng.
Lão lang trung này cũng là một người tinh ranh, không vạch trần chuyện Vương Dụ Đinh giả vờ đau bụng.
Thuốc an thần còn chưa được sắc, Vương lão Hầu gia đã phái người tới nói cho hai vợ chồng, thánh chỉ và ban thưởng trong cung sắp tới, bảo bọn họ và Bảo Muội mau chóng sửa soạn ổn thoả tới tiền viện tiếp chỉ.
Tưởng thị lập tức dùng nước ấm lau khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Tự Bảo, cũng thay cả quần áo. Kết quả phát hiện trên người Vương Tự Bảo lại có nhiều chỗ máu ứ đọng, đoán chừng là dấu vết ban nãy Vương Đại nương dùng hết sức lực tóm Vương Tự Bảo gây ra.
Lần này đừng nói Tưởng thị, ngay cả Vương Tử Nghĩa cũng vô cùng đau lòng. Vương Tự Bảo từ nhỏ đến lớn chưa từng phải chịu một chút tổn thương nào. Chuyện này càng khiến Vương Tử Nghĩa hạ quyết tâm trừng phạt nghiêm khắc hai mẫu thân con Nguyệt di nương.
Đợi bọn họ vội vội vàng vàng chạy tới cửa chính tiền viện, Vương lão Hầu gia đã sắp xếp bày án, thắp hương, các loại lễ nghi tiếp chỉ xong xuôi.
Lát sau liền có tiếng xe ngựa truyền đến. Vietwriter.vn
Cửa Hòa Thuận Hầu phủ mở rộng, Vương lão Hầu gia tự mình dẫn mọi người đi nghênh đón.
Người đến tuyên chỉ là tổng quản đại thái giám Đức Thọ bên cạnh Vĩnh Thịnh đế Hạ Minh Càn, Đức đại công công.
Đợi mọi người trở lại tiền viện, Đức Thọ bắt đầu lớn tiếng đọc thánh chỉ:
"Mọi người quỳ xuống! Hoà thuận Hầu phủ tiếp chỉ!"
"Ngô hoàng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!" Tất cả mọi người trong Hòa Thuận Hầu phủ, kể cả khách khứa tham gia yến tiệc cũng lập tức quỳ xuống hô to vạn tuế.
"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Vương Tự Bảo, đích trưởng nữ của Hoà Thuận Hầu Thế tử, thông minh khả ái, rất được lòng trẫm. Lại là ngoại tôn nữ của Hoàng Thái hậu, con gái biểu muội của trẫm. Vì vậy đặc biệt phong làm Quận chúa chính nhị phẩm, ban phong hào ‘Bảo’. Thưởng đất phong hai quận Tương Nam, Tương Bắc. Khâm thử!"
Sở dĩ viết quan hệ của Vương Tự Bảo với Hoàng Thái hậu Tưởng thị và bản thân Hoàng đế trên thánh chỉ, là vì vương triều này chỉ có hoàng thân quốc thích mới có thể sắc phong phong hào Quận chúa.
"Ngô Hoàng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!" Sau khi quỳ lạy xong, Vương lão Hầu gia đứng dậy, hai tay tiếp nhận thánh chỉ thay tiểu Quận chúa nhà mình, chỗ thờ cúng cũng đã sớm sắp xếp xong.
Đức Thọ là người đầu tiên chúc mừng Vương lão Hầu gia, Lý thị, vợ chồng Vương Tử Nghĩa và Vương Tự Bảo, đồng thời dâng quà tặng sinh nhật Hoàng đế chuẩn bị cho Vương Tự Bảo lên. Ngoài ra, ông còn tự mình đưa một bộ trang phục nhị phẩm Quận chúa đặt làm riêng cho Vương Tự Bảo vào tay Tưởng thị.
Vương lão Hầu gia kín đáo đưa cho Đức Thọ một cái hà bao, bên trong chứa ngân phiếu một ngàn lượng.
Đức Thọ cười, lại nói vài câu chúc phúc, rồi vui vẻ nhận.
Mọi người tới tham gia tiệc đầy tuổi lần này không bình tĩnh được nữa. Còn nhỏ như vậy đã được phong hào Quận chúa, lại có cả đất phong. Tương lai còn không biết có bao nhiêu vinh sủng đang đợi đây.
Vì vậy họ lại chúc mừng Hầu phủ, làm quen hòng tạo quan hệ.
Trên dưới Hầu phủ đều vui sướng. Nỗi buồn do nhiều năm không được coi trọng gần như đã biến mất, thay vào đó là loại cảm giác mở mày mở mặt.
Thật ra ban đầu Tưởng Thái hậu chỉ muốn Hoàng thượng ban cho Bảo Muội một phong hào Huyện chủ là được rồi. Nhưng Hoàng thượng lại nhất định muốn cho mẫu thân mặt mũi, nên thêm một phẩm cấp nữa, phong thẳng cho hiệu Quận chúa.
Đáng lẽ đất phong chỉ công chúa mới có. Nhưng đúng dịp tiệc rượu sinh nhật một tuổi của người ta, người làm Hoàng đế cữu cữu như ông cũng phải tặng một phần đại lễ mới phải chứ? Vì vậy đất phong được mang ra làm một trong những quà tặng đưa tới.
Đành chịu thôi, ai bảo người ta là Hoàng đế chứ.
Bình luận facebook