Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 161 - Chương 161ĐOÀN TỤ
Còn chưa tới gần, Vương Tự Bảo đã bị binh lính gác cửa cản lại.
"Quân doanh là nơi quan trọng, những người không có nhiệm vụ mau chóng rời đi."
"Người không có nhiệm vụ" Vương Tự Bảo mặc trang phục Quận chúa nhị phẩm, được hai người Lương Thần và Mỹ Cảnh chầm chậm đỡ xuống xe ngựa.
Nàng còn cầm trong tay một thánh chỉ sáng loáng.
Lương Thần cầm lệnh bài của Vương Tự Bảo, nói với binh lính gác cửa: "Nhanh đi báo cho Trần Quảng Nghĩa Trần Đại tướng quân, cứ nói Bảo Quận chúa của Hòa Thuận Hầu phủ mang theo thánh chỉ tới."
Binh lính gác cửa vừa đưa tay nhận lấy lệnh bài, vừa liếc nhìn thánh chỉ trong tay Vương Tự Bảo, vội vàng đi vào trong bẩm báo.
Trong chốc lát, cửa quân doanh mở ra.
Trần Quảng Nghĩa dẫn đầu một nhóm can tướng* ra nghênh tiếp.
(*) Can tướng: Người tài giỏi, có khả năng.
Vương Tự Bảo và Bình Bắc Bắc Đại tướng quân Trần Quảng Nghĩa là đồng cấp, thế nhưng Vương Tự Bảo là Bảo Quận chúa do hoàng gia sắc phong, nên được tôn kính hơn. Hơn nữa lần này nàng còn mang theo thánh chỉ của Vĩnh Thịnh đế đến đây.
Vậy nên Trần Đại tướng quân và nhóm can tướng do ông dẫn theo phải hành đại lễ với Vương Tự Bảo. Đương nhiên không phải bọn họ bái Vương Tự Bảo, mà là thánh chỉ trong tay nàng.
"Ngô hoàng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!"
Vương Tự Bảo ho nhẹ một tiếng, làm chuyện mà bình thường chỉ có thái giám truyền chỉ mới làm.
Nhưng nàng thật sự không rành cách nói của thái giám, bởi vậy bèn dùng giọng tiêu chuẩn nói: "Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, nay đặc biệt tấn phong Nhị công tử Trấn Quốc Công phủ Tưởng Tuyên Vân làm Giáo úy chính tứ phẩm. Nhập vào dưới trướng An Đông Tướng quân Vương Dụ Trạch. Khâm thử."
"Ngô hoàng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!" Chúng tướng quân hô to vạn tuế, sau đó đứng dậy.
Vương Tự Bảo nhìn Hạ Lập Hiên đang quỳ phía sau rồi nói: "Nhị biểu ca mau đứng lên tiếp chỉ đi."
"Thần tạ chủ long ân."
Sau khi khấu đầu tạ lễ, Hạ Lập Hiên tiến lên tiếp chỉ. Tiếp đó hắn lại bái kiến Trần Quảng Nghĩa và đồng liêu sau này một lượt.
Phải nói sở dĩ Vĩnh Thịnh đế dám bảo Hạ Lập Hiên giả mạo Tưởng Tuyên Vân tới nơi này vẫn là bởi Trần Quảng Nghĩa quanh năm đóng quân ở quận Phụng Bắc, đã chừng hai mươi năm chưa trở về Ung Đô. Mà những tướng lĩnh khác của Bình Bắc quân đều vì không đủ cấp bậc, nên căn bản cũng không có cơ hội được tận mắt trông thấy Thái tử tương lai của đất nước bọn họ.
Người duy nhất từng gặp Hạ Lập Hiên là Vương Dụ Trạch lại là một biểu ca khác của hắn.
Vì vậy mọi người cũng nổi lên nghi ngờ gì đối với thân phận của Hạ Lập Hiên.
Mọi người đã biết lai lịch của người này không nhỏ. Mặc dù trước mắt chức quan chỉ xấp xỉ họ, thậm chí còn thấp hơn một chút, thế nhưng người ta có Trấn Quốc Công phủ đứng sau, có Tưởng Thái hậu che chở, tiền đồ tương lai có thể nói là vô cùng xán lạn. Bởi vậy mọi người cũng đều ân cần chào hỏi hắn.
Hạ Lập Hiên chắp tay với Vương Dụ Trạch, nói: "Trạch biểu đệ, biểu ca ta sau này nhậm chức dưới trướng của đệ, có chỗ nào không đúng cũng xin biểu đệ chỉ giáo nhiều hơn."
"Nhị biểu ca đúng là khách khí rồi. Huynh đệ chúng ta cùng nhau lớn lên, nói chỉ giáo gì chứ. Nhưng nơi này là quân doanh, mọi việc đều phải lấy quân lệnh làm đầu, nếu huynh làm bất kỳ chuyện gì trái với quân lệnh, cho dù biểu đệ muốn che chở cho huynh cũng không được." Vương Dụ Trạch cũng đáp lễ lại, nhưng vẫn phải nói vài lời răn dạy trước.
"Vi huynh nghe lệnh." Vừa nghe hắn nói như vậy, Hạ Lập Hiên bèn lập tức nghiêm túc trả lời.
Sau đó bởi vì chưa quen nhau, nên mọi người thật sự không biết nên nói gì cho phải.
Thấy vậy, Vương Tự Bảo nói với Trần Quảng Nghĩa: "Trần Đại tướng quân, hôm nay ta tới ngoài việc tuyên chỉ cho các vị ra, còn có một yêu cầu quá đáng không biết có nên nói ra hay không?"
Đối với người tâm phúc bên cạnh Vĩnh Thịnh đế và Tưởng Thái hậu, Trần Quảng Nghĩa khách khí trả lời: "Bảo Quận chúa khách sáo rồi. Có chuyện gì cứ việc nói thẳng."
Vì vậy Vương Tự Bảo cười nói: "Chính là lần này trừ ta ra, ta còn dẫn theo Đại tẩu và điệt tử nhà ta cùng tới thăm gia huynh. Ngài xem có thể châm chước, cho nhà chúng ta đoàn tụ mấy ngày được hay không?"
Đối với tướng lĩnh, mười ngày có một đợt nghỉ phép; đối với tiểu binh, một tháng có một lần nghỉ, thay phiên nhau.
Lần này thời điểm Vương Tự Bảo tới đúng lúc thời gian đợt nghỉ của Vương Dụ Trạch vừa qua, vậy nên nàng mới đứng ra tranh thủ chút phúc lợi cho Vương Dụ Trạch.
Sau khi nghe Vương Tự Bảo nói, Trần Quảng Nghĩa cười ha ha bảo: "Chuyện này dễ bàn thôi. Từ lúc vào đại doanh của chúng ta, Trạch lão đệ chưa nghỉ bao giờ. Lần này coi như đem các đợt nghỉ trước của hắn cùng bù vào vậy. Trạch lão đệ, đệ xem cho đệ thời gian nửa tháng có đủ không?"
Trần Quảng Nghĩa nói xong còn đặc biệt nhìn Vương Dụ Trạch bằng ánh mắt ám muội, khiến Vương Dụ Trạch cũng thấy hơi ngại ngùng, liên tục gật đầu bảo: "Đủ đủ."
Mọi người vừa nghe Vương Dụ Trạch nói như vậy, cũng đều ồn ào theo.
Muốn nói vì sao mọi người lại ồn ào như thế ư? Chuyện này phải nói từ sau khi Vương Dụ Trạch đến Bình Bắc quân.
Đám hán tử này người nào mà chẳng có nữ nhân? Cho dù không mang từ trong nhà tới thì cũng tìm mấy người ở đây.
Mặt khác nếu như gặp quân kỹ mới được đưa tới, người làm tướng lĩnh bọn họ cũng sẽ được hưởng trước, sau đó mới cho binh lính phía dưới dùng.
Riêng Vương Dụ Trạch sau khi đến lại không giống với bọn họ.
Ban đầu mọi người còn tưởng rằng hắn mới tới, ngại ngùng nên mới cố tình làm vậy.
Về sau mới biết người ta thật sự giữ mình trong sạch.
Nhưng vấn đề là, chẳng phải trước đây ở Ung Đô Vương Dụ Trạch cũng có không ít nữ nhân sao? Thế này là xảy ra chuyện gì vậy?
Sau đó Vương Dụ Trạch lại kể chuyện trước đây Tôn Minh Triết muốn dựa vào nữ nhân để tính kế mình với mọi người.
Cho nên tất cả mọi người đều cho rằng Vương Dụ Trạch một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Vốn tưởng rằng sau đó sẽ dần dần đỡ hơn, nhưng vừa đợi chính là ròng rã ba năm.
Bây giờ nghe nói vợ con Vương Dụ Trạch tới, đương nhiên mọi người đều cười rạng rỡ, ồn ào cả lên.
Vương Dụ Trạch cũng không có cách nào với đám người kia, chỉ có thể đỏ mặt mời mọi người sau này tới quý phủ gặp tẩu tử hoặc là đệ muội của bọn hắn.
Vương Tự Bảo cũng hết sức hào phóng: "Lần này tới vội vàng nên cũng không chuẩn bị được lễ vật tốt gì cho các tướng sĩ, chỉ là tiện đường mua một trăm đầu dê ở Man Cương, đợi lát nữa sẽ gọi người đưa tới nơi này, xem như là thay Đại ca và Nhị biểu ca của ta quan tâm mọi người."
"Tốt!" Chúng hán tử đồng thanh hô tốt, không hề che đậy cảm xúc.
Đợi thu dọn doanh trại của Hạ Lập Hiên ổn thoả, Vương Dụ Trạch, Vương Tự Bảo và Hạ Lập Hiên cùng trở lại phủ đệ của Vương Dụ Trạch ở huyện thành.
Tòa phủ đệ này Vương Dụ Trạch mua được từ tay một thổ tài chủ*. Mặc dù không lớn bằng Hầu phủ ở Ung Đô, nhưng may mà cũng có ba cửa vào.
(*) Thổ tài chủ: Chỉ những người mới phất lên, mặc dù có tiền nhưng không có tầm nhìn xa, khư khư cố chấp, không biết phát triển, không có triển vọng.
Hơn nữa đình viện được thu dọn không tệ.
Triệu thị, Vương Hử và Vương Tông không đến quân doanh mà đi thẳng đến nơi này để sắp xếp đồ đạc ổn thoả.
Đây là lần đầu tiên Triệu thị có một loại cảm giác thuộc về mãnh liệt.
Nơi đây mặc dù không lớn, nhưng lại là nơi nàng và Vương Dụ Trạch sẽ cùng sinh sống trong một thời gian dài. Vì vậy, lần này Triệu thị cực kỳ để tâm, dẫn theo Vương Hử và Vương Tông tham quan khắp nơi, cũng sai người nghiêm túc quét dọn.
Ấn tượng sâu sắc nhất của Vương Hử đối với nơi này chính là phía sau đình viện có một trường đua ngựa, ngoài ra còn có sân để chuyên môn luyện tập bắn tên. Như vậy thì sau này cậu có thể tự do luyện tập trong phủ mà không cần phải ra ngoài.
Vương Tông cũng rất thích nơi này, sau khi đi vào, bèn lôi kéo Vương Hử cùng đi luyện tập cưỡi ngựa.
Triệu thị không ngăn cản, tùy theo ý của bọn chúng.
Lần này Vương Hử mất tích, Triệu thị hoảng sợ, may mà Vương Hử từ nhỏ đã cùng học bơi với Vương Tự Bảo.
Cũng từ sau chuyện này, ngoài xấu hổ ra, nàng càng thêm biết ơn Vương Tự Bảo mấy năm nay đã dốc lòng dạy dỗ Vương Hử.
Tình Thiên không đi cùng Vương Tự Bảo tới quân doanh, nàng được Vương Tự Bảo phái đi làm chuyện quan trọng hơn. Quan trọng đến mức đám người Triệu thị cũng không biết.
Trên đường Vương Dụ Trạch và Vương Tự Bảo dẫn theo Hạ Lập Hiên cùng trở về, bọn họ mới nói một vài chuyện liên quan tới Hạ Lập Hiên cho Vương Dụ Trạch.
Khi họ về tối cổng trong tòa nhà Vương Dụ Trạch ở, Triệu thị đã dẫn Vương Hử và Vương Tông chờ ở đó.
Triệu thị đã hoặc nhiều hoặc ít biết chuyện Thái tử muốn đổi tên đổi họ vào quân doanh, cho nên cũng không cảm thấy kỳ lạ. Dù sao gọi biểu ca cũng không sai.
"Chào biểu ca."
"Mời đệ muội đứng lên." Hạ Lập Hiên cho rằng mình đã rất thân dân rồi, thế nhưng đối xử với người khác cũng tuyệt đối không tùy ý như Vương Tự Bảo được.
Vương Hử và Vương Tông cũng vui sướng kêu một tiếng: "Chào bá bá."
Hạ Lập Hiên tiến lên sờ đầu hai đứa trẻ, vừa cười vừa nói: "Chào các con."
Hai đứa trẻ nghe xong thì cười ngây ngô.
Vương Hử nhìn phụ thân đã nhiều năm không gặp, thấy hơi luống cuống.
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Vương Tự Bảo đành phải cười nói với Vương Hử: "Mau, Hử ca nhi, gọi phụ thân đi."
Vương Hử gọi nhỏ : "Phụ thân."
Vương Tự Bảo cố ý nghiêm mặt nói: "Lớn tiếng một chút, nơi này cũng không có người ngoài."
Vương Tông cười khúc khích, lớn tiếng nói: "Chào Đại bá, Đại đường ca của con xấu hổ đó thôi."
"Tiểu tử thối, lại phá đám ta." Sau đó, Vương Hử lớn tiếng gọi: "Phụ thân."
Mắt Vương Dụ Trạch ngân ngấn nước: "Tốt, tốt, Hử ca nhi đã lớn như vậy rồi."
Nói xong hắn bèn tiến lên, ôm Vương Hử vào lòng.
Ban đầu Vương Hử còn hơi đơ, nhưng một lát sau thì đã chủ động thả lỏng, ngả vào lòng Vương Dụ Trạch, cảm nhận sự gần gũi của phụ thân.
Sau khi gặp lại, hai cha con nhà này rất dễ dàng đón nhận đối phương, nhưng vấn đề là Triệu thị và Vương Dụ Trạch vẫn còn chưa chào hỏi nhau đàng hoàng đâu. Vì vậy Vương Tự Bảo nhắc nhở: "Đại tẩu, nhanh lên, còn đứng ngốc ở đó làm gì? Mau dẫn Đại ca của muội vào trong, thay bộ khôi giáp này cho Đại ca của muội đi."
Triệu thị nhìn ánh mắt Vương Tự Bảo, mặt vô thức đỏ lên. Thế nhưng sau hai năm được Vương Tự Bảo huấn luyện, da mặt nàng đã dày hơn trước đây nhiều. Nàng tiến lên dịu dàng chào Vương Dụ Trạch: "Phu quân, đi nào, ta đã làm cho chàng mấy bộ quần áo, cởi khôi giáp xuống rồi thử xem có vừa người không."
Nhìn Triệu thị trở nên phóng khoáng hơn so với trước đây, Vương Dụ Trạch ngạc nhiên không nói nên lời.
Chuyện Triệu thị vì mình mà vẫn luôn cố gắng, hắn đã biết được từ trong thư Vương Tự Bảo và Vương Hử gửi cho mình.
Trừ chuyện đó ra, thời điểm Triệu thị trước sự cổ vũ của Vương Tự Bảo mà viết thư, nàng cũng bắt đầu kể những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống hàng ngày của mình cho Vương Dụ Trạch. Cứ như vậy, cục diện bế tắc giữa hai phu thê bọn họ đã được cải thiện đáng kể.
Ban đầu Triệu thị còn hơi ngại, nhưng qua mấy lần, nàng coi như Vương Dụ Trạch trước mặt, nói chuyện phiếm với hắn, kể lể với hắn mấy ngày nay mình đã làm những gì.
Bởi vậy khi viết thư hồi âm, Vương Dụ Trạch cũng kể những chuyện sinh hoạt thường ngày của mình.
Thỉnh thoảng còn sẽ ở trong thư nói cho nàng biết, gần đây hắn béo hay không? Gầy hay không? Mặc quần áo Triệu thị làm có vừa người không,…
Bây giờ nghe Triệu thị nói như vậy, Vương Dụ Trạch cũng cảm thấy ấm áp.
"Quân doanh là nơi quan trọng, những người không có nhiệm vụ mau chóng rời đi."
"Người không có nhiệm vụ" Vương Tự Bảo mặc trang phục Quận chúa nhị phẩm, được hai người Lương Thần và Mỹ Cảnh chầm chậm đỡ xuống xe ngựa.
Nàng còn cầm trong tay một thánh chỉ sáng loáng.
Lương Thần cầm lệnh bài của Vương Tự Bảo, nói với binh lính gác cửa: "Nhanh đi báo cho Trần Quảng Nghĩa Trần Đại tướng quân, cứ nói Bảo Quận chúa của Hòa Thuận Hầu phủ mang theo thánh chỉ tới."
Binh lính gác cửa vừa đưa tay nhận lấy lệnh bài, vừa liếc nhìn thánh chỉ trong tay Vương Tự Bảo, vội vàng đi vào trong bẩm báo.
Trong chốc lát, cửa quân doanh mở ra.
Trần Quảng Nghĩa dẫn đầu một nhóm can tướng* ra nghênh tiếp.
(*) Can tướng: Người tài giỏi, có khả năng.
Vương Tự Bảo và Bình Bắc Bắc Đại tướng quân Trần Quảng Nghĩa là đồng cấp, thế nhưng Vương Tự Bảo là Bảo Quận chúa do hoàng gia sắc phong, nên được tôn kính hơn. Hơn nữa lần này nàng còn mang theo thánh chỉ của Vĩnh Thịnh đế đến đây.
Vậy nên Trần Đại tướng quân và nhóm can tướng do ông dẫn theo phải hành đại lễ với Vương Tự Bảo. Đương nhiên không phải bọn họ bái Vương Tự Bảo, mà là thánh chỉ trong tay nàng.
"Ngô hoàng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!"
Vương Tự Bảo ho nhẹ một tiếng, làm chuyện mà bình thường chỉ có thái giám truyền chỉ mới làm.
Nhưng nàng thật sự không rành cách nói của thái giám, bởi vậy bèn dùng giọng tiêu chuẩn nói: "Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, nay đặc biệt tấn phong Nhị công tử Trấn Quốc Công phủ Tưởng Tuyên Vân làm Giáo úy chính tứ phẩm. Nhập vào dưới trướng An Đông Tướng quân Vương Dụ Trạch. Khâm thử."
"Ngô hoàng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!" Chúng tướng quân hô to vạn tuế, sau đó đứng dậy.
Vương Tự Bảo nhìn Hạ Lập Hiên đang quỳ phía sau rồi nói: "Nhị biểu ca mau đứng lên tiếp chỉ đi."
"Thần tạ chủ long ân."
Sau khi khấu đầu tạ lễ, Hạ Lập Hiên tiến lên tiếp chỉ. Tiếp đó hắn lại bái kiến Trần Quảng Nghĩa và đồng liêu sau này một lượt.
Phải nói sở dĩ Vĩnh Thịnh đế dám bảo Hạ Lập Hiên giả mạo Tưởng Tuyên Vân tới nơi này vẫn là bởi Trần Quảng Nghĩa quanh năm đóng quân ở quận Phụng Bắc, đã chừng hai mươi năm chưa trở về Ung Đô. Mà những tướng lĩnh khác của Bình Bắc quân đều vì không đủ cấp bậc, nên căn bản cũng không có cơ hội được tận mắt trông thấy Thái tử tương lai của đất nước bọn họ.
Người duy nhất từng gặp Hạ Lập Hiên là Vương Dụ Trạch lại là một biểu ca khác của hắn.
Vì vậy mọi người cũng nổi lên nghi ngờ gì đối với thân phận của Hạ Lập Hiên.
Mọi người đã biết lai lịch của người này không nhỏ. Mặc dù trước mắt chức quan chỉ xấp xỉ họ, thậm chí còn thấp hơn một chút, thế nhưng người ta có Trấn Quốc Công phủ đứng sau, có Tưởng Thái hậu che chở, tiền đồ tương lai có thể nói là vô cùng xán lạn. Bởi vậy mọi người cũng đều ân cần chào hỏi hắn.
Hạ Lập Hiên chắp tay với Vương Dụ Trạch, nói: "Trạch biểu đệ, biểu ca ta sau này nhậm chức dưới trướng của đệ, có chỗ nào không đúng cũng xin biểu đệ chỉ giáo nhiều hơn."
"Nhị biểu ca đúng là khách khí rồi. Huynh đệ chúng ta cùng nhau lớn lên, nói chỉ giáo gì chứ. Nhưng nơi này là quân doanh, mọi việc đều phải lấy quân lệnh làm đầu, nếu huynh làm bất kỳ chuyện gì trái với quân lệnh, cho dù biểu đệ muốn che chở cho huynh cũng không được." Vương Dụ Trạch cũng đáp lễ lại, nhưng vẫn phải nói vài lời răn dạy trước.
"Vi huynh nghe lệnh." Vừa nghe hắn nói như vậy, Hạ Lập Hiên bèn lập tức nghiêm túc trả lời.
Sau đó bởi vì chưa quen nhau, nên mọi người thật sự không biết nên nói gì cho phải.
Thấy vậy, Vương Tự Bảo nói với Trần Quảng Nghĩa: "Trần Đại tướng quân, hôm nay ta tới ngoài việc tuyên chỉ cho các vị ra, còn có một yêu cầu quá đáng không biết có nên nói ra hay không?"
Đối với người tâm phúc bên cạnh Vĩnh Thịnh đế và Tưởng Thái hậu, Trần Quảng Nghĩa khách khí trả lời: "Bảo Quận chúa khách sáo rồi. Có chuyện gì cứ việc nói thẳng."
Vì vậy Vương Tự Bảo cười nói: "Chính là lần này trừ ta ra, ta còn dẫn theo Đại tẩu và điệt tử nhà ta cùng tới thăm gia huynh. Ngài xem có thể châm chước, cho nhà chúng ta đoàn tụ mấy ngày được hay không?"
Đối với tướng lĩnh, mười ngày có một đợt nghỉ phép; đối với tiểu binh, một tháng có một lần nghỉ, thay phiên nhau.
Lần này thời điểm Vương Tự Bảo tới đúng lúc thời gian đợt nghỉ của Vương Dụ Trạch vừa qua, vậy nên nàng mới đứng ra tranh thủ chút phúc lợi cho Vương Dụ Trạch.
Sau khi nghe Vương Tự Bảo nói, Trần Quảng Nghĩa cười ha ha bảo: "Chuyện này dễ bàn thôi. Từ lúc vào đại doanh của chúng ta, Trạch lão đệ chưa nghỉ bao giờ. Lần này coi như đem các đợt nghỉ trước của hắn cùng bù vào vậy. Trạch lão đệ, đệ xem cho đệ thời gian nửa tháng có đủ không?"
Trần Quảng Nghĩa nói xong còn đặc biệt nhìn Vương Dụ Trạch bằng ánh mắt ám muội, khiến Vương Dụ Trạch cũng thấy hơi ngại ngùng, liên tục gật đầu bảo: "Đủ đủ."
Mọi người vừa nghe Vương Dụ Trạch nói như vậy, cũng đều ồn ào theo.
Muốn nói vì sao mọi người lại ồn ào như thế ư? Chuyện này phải nói từ sau khi Vương Dụ Trạch đến Bình Bắc quân.
Đám hán tử này người nào mà chẳng có nữ nhân? Cho dù không mang từ trong nhà tới thì cũng tìm mấy người ở đây.
Mặt khác nếu như gặp quân kỹ mới được đưa tới, người làm tướng lĩnh bọn họ cũng sẽ được hưởng trước, sau đó mới cho binh lính phía dưới dùng.
Riêng Vương Dụ Trạch sau khi đến lại không giống với bọn họ.
Ban đầu mọi người còn tưởng rằng hắn mới tới, ngại ngùng nên mới cố tình làm vậy.
Về sau mới biết người ta thật sự giữ mình trong sạch.
Nhưng vấn đề là, chẳng phải trước đây ở Ung Đô Vương Dụ Trạch cũng có không ít nữ nhân sao? Thế này là xảy ra chuyện gì vậy?
Sau đó Vương Dụ Trạch lại kể chuyện trước đây Tôn Minh Triết muốn dựa vào nữ nhân để tính kế mình với mọi người.
Cho nên tất cả mọi người đều cho rằng Vương Dụ Trạch một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Vốn tưởng rằng sau đó sẽ dần dần đỡ hơn, nhưng vừa đợi chính là ròng rã ba năm.
Bây giờ nghe nói vợ con Vương Dụ Trạch tới, đương nhiên mọi người đều cười rạng rỡ, ồn ào cả lên.
Vương Dụ Trạch cũng không có cách nào với đám người kia, chỉ có thể đỏ mặt mời mọi người sau này tới quý phủ gặp tẩu tử hoặc là đệ muội của bọn hắn.
Vương Tự Bảo cũng hết sức hào phóng: "Lần này tới vội vàng nên cũng không chuẩn bị được lễ vật tốt gì cho các tướng sĩ, chỉ là tiện đường mua một trăm đầu dê ở Man Cương, đợi lát nữa sẽ gọi người đưa tới nơi này, xem như là thay Đại ca và Nhị biểu ca của ta quan tâm mọi người."
"Tốt!" Chúng hán tử đồng thanh hô tốt, không hề che đậy cảm xúc.
Đợi thu dọn doanh trại của Hạ Lập Hiên ổn thoả, Vương Dụ Trạch, Vương Tự Bảo và Hạ Lập Hiên cùng trở lại phủ đệ của Vương Dụ Trạch ở huyện thành.
Tòa phủ đệ này Vương Dụ Trạch mua được từ tay một thổ tài chủ*. Mặc dù không lớn bằng Hầu phủ ở Ung Đô, nhưng may mà cũng có ba cửa vào.
(*) Thổ tài chủ: Chỉ những người mới phất lên, mặc dù có tiền nhưng không có tầm nhìn xa, khư khư cố chấp, không biết phát triển, không có triển vọng.
Hơn nữa đình viện được thu dọn không tệ.
Triệu thị, Vương Hử và Vương Tông không đến quân doanh mà đi thẳng đến nơi này để sắp xếp đồ đạc ổn thoả.
Đây là lần đầu tiên Triệu thị có một loại cảm giác thuộc về mãnh liệt.
Nơi đây mặc dù không lớn, nhưng lại là nơi nàng và Vương Dụ Trạch sẽ cùng sinh sống trong một thời gian dài. Vì vậy, lần này Triệu thị cực kỳ để tâm, dẫn theo Vương Hử và Vương Tông tham quan khắp nơi, cũng sai người nghiêm túc quét dọn.
Ấn tượng sâu sắc nhất của Vương Hử đối với nơi này chính là phía sau đình viện có một trường đua ngựa, ngoài ra còn có sân để chuyên môn luyện tập bắn tên. Như vậy thì sau này cậu có thể tự do luyện tập trong phủ mà không cần phải ra ngoài.
Vương Tông cũng rất thích nơi này, sau khi đi vào, bèn lôi kéo Vương Hử cùng đi luyện tập cưỡi ngựa.
Triệu thị không ngăn cản, tùy theo ý của bọn chúng.
Lần này Vương Hử mất tích, Triệu thị hoảng sợ, may mà Vương Hử từ nhỏ đã cùng học bơi với Vương Tự Bảo.
Cũng từ sau chuyện này, ngoài xấu hổ ra, nàng càng thêm biết ơn Vương Tự Bảo mấy năm nay đã dốc lòng dạy dỗ Vương Hử.
Tình Thiên không đi cùng Vương Tự Bảo tới quân doanh, nàng được Vương Tự Bảo phái đi làm chuyện quan trọng hơn. Quan trọng đến mức đám người Triệu thị cũng không biết.
Trên đường Vương Dụ Trạch và Vương Tự Bảo dẫn theo Hạ Lập Hiên cùng trở về, bọn họ mới nói một vài chuyện liên quan tới Hạ Lập Hiên cho Vương Dụ Trạch.
Khi họ về tối cổng trong tòa nhà Vương Dụ Trạch ở, Triệu thị đã dẫn Vương Hử và Vương Tông chờ ở đó.
Triệu thị đã hoặc nhiều hoặc ít biết chuyện Thái tử muốn đổi tên đổi họ vào quân doanh, cho nên cũng không cảm thấy kỳ lạ. Dù sao gọi biểu ca cũng không sai.
"Chào biểu ca."
"Mời đệ muội đứng lên." Hạ Lập Hiên cho rằng mình đã rất thân dân rồi, thế nhưng đối xử với người khác cũng tuyệt đối không tùy ý như Vương Tự Bảo được.
Vương Hử và Vương Tông cũng vui sướng kêu một tiếng: "Chào bá bá."
Hạ Lập Hiên tiến lên sờ đầu hai đứa trẻ, vừa cười vừa nói: "Chào các con."
Hai đứa trẻ nghe xong thì cười ngây ngô.
Vương Hử nhìn phụ thân đã nhiều năm không gặp, thấy hơi luống cuống.
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Vương Tự Bảo đành phải cười nói với Vương Hử: "Mau, Hử ca nhi, gọi phụ thân đi."
Vương Hử gọi nhỏ : "Phụ thân."
Vương Tự Bảo cố ý nghiêm mặt nói: "Lớn tiếng một chút, nơi này cũng không có người ngoài."
Vương Tông cười khúc khích, lớn tiếng nói: "Chào Đại bá, Đại đường ca của con xấu hổ đó thôi."
"Tiểu tử thối, lại phá đám ta." Sau đó, Vương Hử lớn tiếng gọi: "Phụ thân."
Mắt Vương Dụ Trạch ngân ngấn nước: "Tốt, tốt, Hử ca nhi đã lớn như vậy rồi."
Nói xong hắn bèn tiến lên, ôm Vương Hử vào lòng.
Ban đầu Vương Hử còn hơi đơ, nhưng một lát sau thì đã chủ động thả lỏng, ngả vào lòng Vương Dụ Trạch, cảm nhận sự gần gũi của phụ thân.
Sau khi gặp lại, hai cha con nhà này rất dễ dàng đón nhận đối phương, nhưng vấn đề là Triệu thị và Vương Dụ Trạch vẫn còn chưa chào hỏi nhau đàng hoàng đâu. Vì vậy Vương Tự Bảo nhắc nhở: "Đại tẩu, nhanh lên, còn đứng ngốc ở đó làm gì? Mau dẫn Đại ca của muội vào trong, thay bộ khôi giáp này cho Đại ca của muội đi."
Triệu thị nhìn ánh mắt Vương Tự Bảo, mặt vô thức đỏ lên. Thế nhưng sau hai năm được Vương Tự Bảo huấn luyện, da mặt nàng đã dày hơn trước đây nhiều. Nàng tiến lên dịu dàng chào Vương Dụ Trạch: "Phu quân, đi nào, ta đã làm cho chàng mấy bộ quần áo, cởi khôi giáp xuống rồi thử xem có vừa người không."
Nhìn Triệu thị trở nên phóng khoáng hơn so với trước đây, Vương Dụ Trạch ngạc nhiên không nói nên lời.
Chuyện Triệu thị vì mình mà vẫn luôn cố gắng, hắn đã biết được từ trong thư Vương Tự Bảo và Vương Hử gửi cho mình.
Trừ chuyện đó ra, thời điểm Triệu thị trước sự cổ vũ của Vương Tự Bảo mà viết thư, nàng cũng bắt đầu kể những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống hàng ngày của mình cho Vương Dụ Trạch. Cứ như vậy, cục diện bế tắc giữa hai phu thê bọn họ đã được cải thiện đáng kể.
Ban đầu Triệu thị còn hơi ngại, nhưng qua mấy lần, nàng coi như Vương Dụ Trạch trước mặt, nói chuyện phiếm với hắn, kể lể với hắn mấy ngày nay mình đã làm những gì.
Bởi vậy khi viết thư hồi âm, Vương Dụ Trạch cũng kể những chuyện sinh hoạt thường ngày của mình.
Thỉnh thoảng còn sẽ ở trong thư nói cho nàng biết, gần đây hắn béo hay không? Gầy hay không? Mặc quần áo Triệu thị làm có vừa người không,…
Bây giờ nghe Triệu thị nói như vậy, Vương Dụ Trạch cũng cảm thấy ấm áp.
Bình luận facebook