Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 164 - Chương 164 PHỦ LÂM BẮC
Từ lúc Vương Dụ Tuần tới đây, Thẩm Nguyệt Như đã coi Vương Dụ Tuần trở thành vật trong bàn tay mình.
Nếu những người này đã là người nhà của hắn, nói vậy tương lai không lâu cũng sẽ là người nhà của mình. Vì vậy nàng ta bèn kiềm nén sự kiêu ngạo của mình lại, muốn giữ gìn mối quan hệ với bọn họ trước.
Đã xác định thân phận của người đến, Thẩm Khiêm bèn cười sang sảng: "Lần này chúng ta coi như là không đánh nhau thì không quen biết. Muội muội của tại hạ lỗ mãng, mong rằng Bảo Quận chúa và tiểu Nhị thiếu gia bỏ qua cho!" Vừa nói hắn ta vừa nịnh bợ ôm quyền hướng về phía bọn họ.
Nếu hắn ta đã nói đến mức này, vừa mới đến phủ thành Lâm Bắc, Vương Tự Bảo cũng không muốn đắc tội người ta vào lúc chưa hiểu rõ tình hình.
Ban nãy cũng chẳng qua chỉ vì trút giận mà thôi.
Nếu đã hả giận mà bây giờ lại có cơ hội hòa hoãn, thì nên dứt khoát cho đối phương một đường lùi. Bằng không khiến người ta cảm thấy mình không buông tha thì cũng không tốt.
Vì vậy nàng cao giọng nói với bên ngoài: "Lương Thần, thả Thẩm tiểu thư và thị vệ của nàng ta ra hết đi. Tông ca nhi, con cũng vào đây, trời không còn sớm nữa, chúng ta chuẩn bị vào phủ nha."
"Vâng." Sau khi trả lời, Vương Tông nói với Thẩm Khiêm: "Ý của tiểu cô cô nhà ta là không so đo việc này với các ngươi nữa. Các ngươi mau tránh ra, chúng ta còn phải đi tìm Tam thúc của ta."
Vương Tự Bảo tương đối hài lòng với vài câu đối đáp này của Vương Tông. Vừa vén rèm xe đi vào, Vương Tông bèn lấy lòng nói: "Tiểu cô cô, con làm không tệ chứ ạ?" Vương Tự Bảo liền đưa tay sờ đầu cậu, mỉm cười khen ngợi bảo: "Tốt lắm. Đúng là chân truyền của tiểu cô cô."
Vương Tông làm bộ làm tịch vỗ ngực nhỏ nói: "Đương nhiên. Con là do một tay người dạy dỗ mà."
Nhưng Thẩm Khiêm lại muốn mượn cơ hội này nhìn thật kỹ Bảo Quận chúa trong truyền thuyết.
Đáng tiếc người ta không thèm nói với bọn họ một câu, thậm chí ngay cả mặt cũng không lộ ra.
Hắn còn muốn nói tiếp vài câu, nhưng còn chưa nghĩ ra nên nói gì đã nghe thấy người ta dùng giọng tương đối dễ nghe lớn tiếng căn dặn kẻ dưới: "Chuẩn bị tới phủ nha."
"Vâng."
Xe ngựa của mấy người Vương Tự Bảo rời đi, đi về phía phủ nha.
Thị vệ tuần tra vây quanh và quần chúng vây xem giờ mới biết được địa vị của người trên xe ngựa lớn biết bao nhiêu.
Tất nhiên Vương Tự Bảo không quá để tâm tới chuyện vừa rồi.
Trong nhận thức của Vương Tự Bảo, đối phó với người như vậy, đối phương ngang ngược thì ngươi phải càng phải ngang ngược hơn mới có thể loại bỏ vẻ kiêu căng phách lối của họ. Bằng không đối phương còn tưởng rằng ngươi sợ bọn họ, lần sau chẳng biết sẽ làm ra hành động thiêu thân gì.
Nếu ngươi khiến đối phương sợ hãi vài lần, đối phương gặp lại ngươi sẽ tự biết đi đường vòng.
Vương Tự Bảo không đi vào phủ nha từ cửa chính. Nơi đó là chỗ làm việc của Vương Dụ Tuần.
Chỗ ở của Vương Dụ Tuần và gia quyến ở hậu viện phủ nha. Nơi đó là chỗ ở do triều đình thống nhất sắp xếp, cũng chỉ có tri phủ được bổ nhiệm mới có đãi ngộ này.
Sau này chờ bọn hắn rời đi, phủ nha này sẽ giao cho tri phủ nhiệm kỳ tiếp theo.
Trong thời gian này, chi phí dùng để sửa chữa đều do triều đình bỏ ra.
Xe ngựa của Vương Tự Bảo chạy về phía cửa hông.
Khi vào cổng trong, nha hoàn, bà tử, tiểu tư đã chờ ở nơi đó từ sớm.
"Quận chúa, người đã tới rồi." Người nói là đầy tớ Vũ Văn đi theo Vương Dụ Tuần trước đây, bây giờ hắn là tổng quản của nơi này.
Lộng Mặc thì trở thành quản sự bên ngoài.
"Ừm." Vương Tự Bảo xuống xe, gật đầu với hắn một cái.
"Tiểu nhân đã bảo người chuẩn bị phòng cho Quận chúa và tiểu Nhị thiếu gia xong cả rồi. Đợi lát nữa sau khi Quận chúa rửa mặt nghỉ ngơi trong chốc lát xong, chúng ta sẽ dùng bữa tối. Đại nhân nhà ta đang làm việc ở phủ nha, phỏng chừng trong thời gian ngắn không thể trở về được." Vũ Văn giới thiệu sơ qua tình hình với Vương Tự Bảo.
Vương Tự Bảo gật đầu đáp: "Được. Lát nữa ta và Tông ca nhi nghỉ ngơi xong rồi sẽ đi dạo xung quanh một vòng. Không cẩn thận chúng ta còn phải ở lại đây vài năm đó."
"Ừm. Tiểu cô cô, đợi lát nữa chúng ta nhìn thử xem có tốt hơn nhà mới của Đại đường ca hay không." Vừa vào cửa Vương Tông đã bắt đầu đánh giá xung quanh.
"Được. Chúng ta đi nghỉ ngơi một lát trước rồi lại nói. Đi thôi." Vương Tự Bảo dắt Vương Tông đi về phía bên trong hậu viện.
Vương Dụ Tuần muốn đích thân nghênh đón Vương Tự Bảo, tiếc là hắn vừa tới nơi này, đám người kia bề ngoài đối với hắn cung kính có thừa, nhưng trên thực tế lại gây khó dễ cho hắn khắp nơi.
Vương Dụ Tuần tạm thời cũng không lên tiếng mà cứ thờ ơ lạnh nhạt như vậy.
Những trói buộc mà bọn họ bày ra, hắn không coi ra gì.
Duy chỉ có bây giờ nghe nói muội muội và điệt tử nhà mình đã tới, mà lại còn phải ở chỗ này tính toán sổ sách với một đám người, khiến hắn khá là khó chịu.
Những chuyện này là sao chứ?
Hắn tới nơi này đã được một khoảng thời gian. Mấy ngày hôm trước bảo bọn họ mang sổ sách tới, nói sao cũng không mang. Bây giờ lại khen ngược, vừa nghe nói muội muội nhà hắn sắp tới, những người này đều ngoài mặt nói chúc mừng hắn đoàn tụ với người nhà, nhưng sau lưng lại đem tất cả những chuyện phải làm trước đó vài ngày ra.
Tính toán sổ sách?
Được. Vậy chúng ta bèn tỉ mỉ, nghiêm túc tính toán.
Vương Dụ Tuần sẽ không làm những việc phải bỏ công mà không được cám ơn.
Các ngươi muốn tính toán, vậy thì các ngươi tự tính toán đi.
Hắn chỉ quản lý, ở một bên nhìn là được rồi.
Mọi người bị Vương Dụ Tuần làm cho bối rối.
Những khoản mục này không phải đều nên do tri phủ mới nhậm chức đích thân tìm người đến tính toán ư? Tại sao lại để bọn họ tới tính toán vậy?
Hắn không sợ làm như vậy đến lúc đó sẽ bị mắc lừa hả?
Phải nói điểm Vương Dụ Tuần làm tuyệt nhất đó là, không cho bất kỳ nhân viên thu chi và sư gia nào ra tay giúp đỡ, mà để tất cả tri huyện đến đây tính toán sổ sách tự mình động thủ.
Bọn họ quả thật không quen với những khoản mục sổ sách này, cũng không giỏi Kinh học, lại không biết dùng bàn tính. Lần này đúng là tự làm khó cho mình rồi.
Chuyện này có được coi là tự bê đá đập vào chân mình hay không?
Không biết tính ư? Không biết tính thì ngươi còn làm tri huyện gì nữa?
Không biết tính thì nhân lúc còn sớm mà về nhà tính đi.
Điểm này Vương Dụ Tuần cũng được chân truyền từ Vương Tử Nghĩa. Hắn không có thời gian rảnh rỗi cãi cọ với đám người này đâu.
Đến khi đã lên đèn, đám tri huyện vẫn còn đang sứt đầu mẻ trán ở chỗ này tính sổ.
Khóe miệng Vương Dụ Tuần hơi cong lên: "Mấy ngày nay các vị đại nhân không cần phải trở về, ở chỗ này đợi tính toán rõ ràng rồi hãy đi. Bản phủ đã để lại phòng khách cho các ngươi rồi. À phải, người nào tính xong thì người đó được đi. Còn có, chờ bản phủ tới các huyện kiểm tra sổ sách, nếu bắt gặp chuyện thất thoát bạc và lương thực, thì bản phủ sẽ để các vị đại nhân tự ứng tiền ra. Vậy nên xin các vị đại nhân trở về suy nghĩ thật kỹ, xem tiếp theo mình nên làm thế nào."
Vốn Vương Dụ Tuần định nhấc chân đi, nhưng lại bất chợt nhớ đến chuyện muội muội bảo bối nhà mình từng nói không thể làm kẻ coi tiền như rác: "Đúng rồi, các vị đừng quên nộp tiền cơm mấy ngày nay của mình cho sư gia của bản phủ."
Hai vị sư gia của Vương Dụ Tuần cũng đều là người do Vương Tử Nghĩa đích thân bồi dưỡng ra. Sau khi đến, có một số việc Lữ Duyên cũng có thể thuận tiện giám sát.
Khi đến sân sau, Vương Dụ Tuần nghe thấy Vương Tông đang phàn nàn với Vương Tự Bảo: "Tiểu cô cô, người nói xem, sao nơi này của Tam thúc lại không có trường đua ngựa và sân bắn tên chứ? Không phải ở chỗ Đại bá người đã nhìn thấy rồi sao, bọn họ có một trường đua ngựa mặc dù nhỏ nhưng rất đẹp đó!"
Vương Tự Bảo nhìn Vương Dụ Tuần thì chỉ cười, không mở miệng chào hỏi, còn nói với Vương Tông: "Chỗ Đại bá của con là nơi võ tướng ở, đương nhiên có thể có trường đua ngựa và sân bắn tên. Nhưng chỗ này của Tam thúc còn lại là nơi ở của quan văn, tất nhiên sẽ không có những thứ kia rồi."
"Vậy chúng ta tự làm một cái thì sao?" Vương Tông chớp mắt, ngẩng đầu hỏi Vương Tự Bảo.
"Vậy Tông ca nhi định làm thế nào?" Vương Tự Bảo hứng thú nhìn Vương Tông.
Bình thường lúc dạy dỗ Vương Tông và Vương Hử, nàng luôn khích lệ chúng có suy nghĩ riêng. Chính là để bọn chúng nói nhiều hơn, còn nàng lựa chọn lắng nghe nhiều hơn, sau đó sẽ dựa vào những thú bọn chúng nói để phân tích, cuối cùng nếu tốt thì giữ lại, có thể thực hiện thì thực hiện. Không tốt thì chỉ ra chỗ sai.
"Chẳng phải nơi này của chúng ta chỉ có ba người là cô, Tam thúc và con sao?"
Vương Tự Bảo gật đầu.
Vương Tông tiếp tục nói: "Mấy dãy phòng phía sau cũng không dùng đến." Nguồn : Vietwriter.vn
Vương Tông chỉ chỗ ở tại hậu viện chuẩn bị cho tiểu thiếp của tri phủ khoá trước.
Vương Tự Bảo tiếp tục gật đầu.
Sau khi nhận được sự cổ vũ, Vương Tông tiếp tục bảo: "Vậy chúng ta phá hậu viện này đi, đổi thành trường đua ngựa có được không ạ? Người xem chủ ý này có hay không?"
Vương Tông nói xong, chớp mắt, bày ra dáng vẻ cầu khen ngợi.
Cậu vừa nói xong lời này, Vương Tự Bảo suýt nữa bật cười.
Đứa nhỏ này đúng là suy nghĩ viển vông.
Vương Dụ Tuần nghe xong, khóe miệng cũng giương lên.
Phỏng chừng cũng chỉ có đứa trẻ do Bảo Muội dạy dỗ ra mới dám nghĩ gì nói đó.
Vì vậy không đợi Vương Tự Bảo trả lời, hắn đã tiếp lời: "Con muốn để Tam thúc của con còn chưa kiếm được tiền mà đã phải đền tiền rồi đúng không hả?"
"Tam thúc." Vừa nghe thấy giọng nói của Vương Dụ Tuần, Vương Tông lập tức chân chó, hành lễ với Vương Dụ Tuần.
"Tam ca." Vương Tự Bảo cười, cũng đứng lên hành lễ với Vương Dụ Tuần.
Vương Dụ Tuần khoát tay chặn lại nói: "Được rồi, các muội không phải khách khí nữa. Sau này nơi đây chính là nhà tạm thời của ba người chúng ta. Nếu ở nhà còn nhiều lễ nghi như vậy thì mệt lắm."
"Lễ không thể bỏ. Nhất là Tông ca nhi, đã biết chưa?" Mặc dù Vương Tự Bảo cũng cảm thấy những lễ nghi này vô cùng phiền phức, lúc nào có thể bỏ thì cố gắng bỏ bớt.
Nhưng cái gọi là "thi thư lễ nghi gia truyền" là một loại truyền thống, một loại văn hóa.
Vương Tông còn nhỏ tuổi chưa hình thành tính cách, vậy nên lễ tiết phải có thì tuyệt đối không thể thiếu, lúc cần nghiêm khắc thì vẫn phải nghiêm khắc.
"Tông Nhi hiểu." Vương Tông cười hì hì trả lời.
Lúc Vương Dụ Tuần tiến lên trước, vốn định xoa đầu của Vương Tự Bảo, nhưng đợi trông thấy Vương Tông ở bên cạnh bèn đổi thành xoa đầu của Vương Tông.
Đối với chuyện này Vương Tự Bảo tỏ ý tương đối vui vẻ.
Rốt cục đã có người kế nghiệp rồi!
Đầu của nàng cuối cùng cũng không phải chịu sự giày vò của Tam ca nữa.
"Đúng rồi, Tam thúc, lời người vừa nói là có ý gì?" Vương Tông ngẩng đầu nhìn Vương Dụ Tuần hỏi.
"Việc đó ấy à. Từng ngọn cây cọng cỏ ở nơi này đều là tiền do triều đình bỏ ra, chúng ta không thể tùy tiện làm bậy được. Nếu như con bảo Tam thúc đổi tiểu viện phía sau thành trường đua ngựa, vậy chúng ta không đề cập tới chi phí xây dựng lại phải do Tam thúc bỏ tiền ra, mà tương lai đợi Tam thúc rời chức, Tam thúc còn phải đổi lại nguyên dạng. Con nói xem Tam thúc bảo con khiến Tam thúc phải đền tiền có đúng hay không?" Vương Dụ Tuần ở chung với Vương Tự Bảo trong một thời gian dài, rõ ràng nói nhiều hơn so với trước đây.
Trước kia hắn chính là một người có thể nói ít thì cố gắng hết sức nói ít, có thể không nói thì cố gắng hết sức không nói. Ngày hôm nay lại nói một hơi nhiều như vậy, Vương Tông cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng chỉ là trong khoảnh khắc ngắn ngủi mà thôi.
Nếu những người này đã là người nhà của hắn, nói vậy tương lai không lâu cũng sẽ là người nhà của mình. Vì vậy nàng ta bèn kiềm nén sự kiêu ngạo của mình lại, muốn giữ gìn mối quan hệ với bọn họ trước.
Đã xác định thân phận của người đến, Thẩm Khiêm bèn cười sang sảng: "Lần này chúng ta coi như là không đánh nhau thì không quen biết. Muội muội của tại hạ lỗ mãng, mong rằng Bảo Quận chúa và tiểu Nhị thiếu gia bỏ qua cho!" Vừa nói hắn ta vừa nịnh bợ ôm quyền hướng về phía bọn họ.
Nếu hắn ta đã nói đến mức này, vừa mới đến phủ thành Lâm Bắc, Vương Tự Bảo cũng không muốn đắc tội người ta vào lúc chưa hiểu rõ tình hình.
Ban nãy cũng chẳng qua chỉ vì trút giận mà thôi.
Nếu đã hả giận mà bây giờ lại có cơ hội hòa hoãn, thì nên dứt khoát cho đối phương một đường lùi. Bằng không khiến người ta cảm thấy mình không buông tha thì cũng không tốt.
Vì vậy nàng cao giọng nói với bên ngoài: "Lương Thần, thả Thẩm tiểu thư và thị vệ của nàng ta ra hết đi. Tông ca nhi, con cũng vào đây, trời không còn sớm nữa, chúng ta chuẩn bị vào phủ nha."
"Vâng." Sau khi trả lời, Vương Tông nói với Thẩm Khiêm: "Ý của tiểu cô cô nhà ta là không so đo việc này với các ngươi nữa. Các ngươi mau tránh ra, chúng ta còn phải đi tìm Tam thúc của ta."
Vương Tự Bảo tương đối hài lòng với vài câu đối đáp này của Vương Tông. Vừa vén rèm xe đi vào, Vương Tông bèn lấy lòng nói: "Tiểu cô cô, con làm không tệ chứ ạ?" Vương Tự Bảo liền đưa tay sờ đầu cậu, mỉm cười khen ngợi bảo: "Tốt lắm. Đúng là chân truyền của tiểu cô cô."
Vương Tông làm bộ làm tịch vỗ ngực nhỏ nói: "Đương nhiên. Con là do một tay người dạy dỗ mà."
Nhưng Thẩm Khiêm lại muốn mượn cơ hội này nhìn thật kỹ Bảo Quận chúa trong truyền thuyết.
Đáng tiếc người ta không thèm nói với bọn họ một câu, thậm chí ngay cả mặt cũng không lộ ra.
Hắn còn muốn nói tiếp vài câu, nhưng còn chưa nghĩ ra nên nói gì đã nghe thấy người ta dùng giọng tương đối dễ nghe lớn tiếng căn dặn kẻ dưới: "Chuẩn bị tới phủ nha."
"Vâng."
Xe ngựa của mấy người Vương Tự Bảo rời đi, đi về phía phủ nha.
Thị vệ tuần tra vây quanh và quần chúng vây xem giờ mới biết được địa vị của người trên xe ngựa lớn biết bao nhiêu.
Tất nhiên Vương Tự Bảo không quá để tâm tới chuyện vừa rồi.
Trong nhận thức của Vương Tự Bảo, đối phó với người như vậy, đối phương ngang ngược thì ngươi phải càng phải ngang ngược hơn mới có thể loại bỏ vẻ kiêu căng phách lối của họ. Bằng không đối phương còn tưởng rằng ngươi sợ bọn họ, lần sau chẳng biết sẽ làm ra hành động thiêu thân gì.
Nếu ngươi khiến đối phương sợ hãi vài lần, đối phương gặp lại ngươi sẽ tự biết đi đường vòng.
Vương Tự Bảo không đi vào phủ nha từ cửa chính. Nơi đó là chỗ làm việc của Vương Dụ Tuần.
Chỗ ở của Vương Dụ Tuần và gia quyến ở hậu viện phủ nha. Nơi đó là chỗ ở do triều đình thống nhất sắp xếp, cũng chỉ có tri phủ được bổ nhiệm mới có đãi ngộ này.
Sau này chờ bọn hắn rời đi, phủ nha này sẽ giao cho tri phủ nhiệm kỳ tiếp theo.
Trong thời gian này, chi phí dùng để sửa chữa đều do triều đình bỏ ra.
Xe ngựa của Vương Tự Bảo chạy về phía cửa hông.
Khi vào cổng trong, nha hoàn, bà tử, tiểu tư đã chờ ở nơi đó từ sớm.
"Quận chúa, người đã tới rồi." Người nói là đầy tớ Vũ Văn đi theo Vương Dụ Tuần trước đây, bây giờ hắn là tổng quản của nơi này.
Lộng Mặc thì trở thành quản sự bên ngoài.
"Ừm." Vương Tự Bảo xuống xe, gật đầu với hắn một cái.
"Tiểu nhân đã bảo người chuẩn bị phòng cho Quận chúa và tiểu Nhị thiếu gia xong cả rồi. Đợi lát nữa sau khi Quận chúa rửa mặt nghỉ ngơi trong chốc lát xong, chúng ta sẽ dùng bữa tối. Đại nhân nhà ta đang làm việc ở phủ nha, phỏng chừng trong thời gian ngắn không thể trở về được." Vũ Văn giới thiệu sơ qua tình hình với Vương Tự Bảo.
Vương Tự Bảo gật đầu đáp: "Được. Lát nữa ta và Tông ca nhi nghỉ ngơi xong rồi sẽ đi dạo xung quanh một vòng. Không cẩn thận chúng ta còn phải ở lại đây vài năm đó."
"Ừm. Tiểu cô cô, đợi lát nữa chúng ta nhìn thử xem có tốt hơn nhà mới của Đại đường ca hay không." Vừa vào cửa Vương Tông đã bắt đầu đánh giá xung quanh.
"Được. Chúng ta đi nghỉ ngơi một lát trước rồi lại nói. Đi thôi." Vương Tự Bảo dắt Vương Tông đi về phía bên trong hậu viện.
Vương Dụ Tuần muốn đích thân nghênh đón Vương Tự Bảo, tiếc là hắn vừa tới nơi này, đám người kia bề ngoài đối với hắn cung kính có thừa, nhưng trên thực tế lại gây khó dễ cho hắn khắp nơi.
Vương Dụ Tuần tạm thời cũng không lên tiếng mà cứ thờ ơ lạnh nhạt như vậy.
Những trói buộc mà bọn họ bày ra, hắn không coi ra gì.
Duy chỉ có bây giờ nghe nói muội muội và điệt tử nhà mình đã tới, mà lại còn phải ở chỗ này tính toán sổ sách với một đám người, khiến hắn khá là khó chịu.
Những chuyện này là sao chứ?
Hắn tới nơi này đã được một khoảng thời gian. Mấy ngày hôm trước bảo bọn họ mang sổ sách tới, nói sao cũng không mang. Bây giờ lại khen ngược, vừa nghe nói muội muội nhà hắn sắp tới, những người này đều ngoài mặt nói chúc mừng hắn đoàn tụ với người nhà, nhưng sau lưng lại đem tất cả những chuyện phải làm trước đó vài ngày ra.
Tính toán sổ sách?
Được. Vậy chúng ta bèn tỉ mỉ, nghiêm túc tính toán.
Vương Dụ Tuần sẽ không làm những việc phải bỏ công mà không được cám ơn.
Các ngươi muốn tính toán, vậy thì các ngươi tự tính toán đi.
Hắn chỉ quản lý, ở một bên nhìn là được rồi.
Mọi người bị Vương Dụ Tuần làm cho bối rối.
Những khoản mục này không phải đều nên do tri phủ mới nhậm chức đích thân tìm người đến tính toán ư? Tại sao lại để bọn họ tới tính toán vậy?
Hắn không sợ làm như vậy đến lúc đó sẽ bị mắc lừa hả?
Phải nói điểm Vương Dụ Tuần làm tuyệt nhất đó là, không cho bất kỳ nhân viên thu chi và sư gia nào ra tay giúp đỡ, mà để tất cả tri huyện đến đây tính toán sổ sách tự mình động thủ.
Bọn họ quả thật không quen với những khoản mục sổ sách này, cũng không giỏi Kinh học, lại không biết dùng bàn tính. Lần này đúng là tự làm khó cho mình rồi.
Chuyện này có được coi là tự bê đá đập vào chân mình hay không?
Không biết tính ư? Không biết tính thì ngươi còn làm tri huyện gì nữa?
Không biết tính thì nhân lúc còn sớm mà về nhà tính đi.
Điểm này Vương Dụ Tuần cũng được chân truyền từ Vương Tử Nghĩa. Hắn không có thời gian rảnh rỗi cãi cọ với đám người này đâu.
Đến khi đã lên đèn, đám tri huyện vẫn còn đang sứt đầu mẻ trán ở chỗ này tính sổ.
Khóe miệng Vương Dụ Tuần hơi cong lên: "Mấy ngày nay các vị đại nhân không cần phải trở về, ở chỗ này đợi tính toán rõ ràng rồi hãy đi. Bản phủ đã để lại phòng khách cho các ngươi rồi. À phải, người nào tính xong thì người đó được đi. Còn có, chờ bản phủ tới các huyện kiểm tra sổ sách, nếu bắt gặp chuyện thất thoát bạc và lương thực, thì bản phủ sẽ để các vị đại nhân tự ứng tiền ra. Vậy nên xin các vị đại nhân trở về suy nghĩ thật kỹ, xem tiếp theo mình nên làm thế nào."
Vốn Vương Dụ Tuần định nhấc chân đi, nhưng lại bất chợt nhớ đến chuyện muội muội bảo bối nhà mình từng nói không thể làm kẻ coi tiền như rác: "Đúng rồi, các vị đừng quên nộp tiền cơm mấy ngày nay của mình cho sư gia của bản phủ."
Hai vị sư gia của Vương Dụ Tuần cũng đều là người do Vương Tử Nghĩa đích thân bồi dưỡng ra. Sau khi đến, có một số việc Lữ Duyên cũng có thể thuận tiện giám sát.
Khi đến sân sau, Vương Dụ Tuần nghe thấy Vương Tông đang phàn nàn với Vương Tự Bảo: "Tiểu cô cô, người nói xem, sao nơi này của Tam thúc lại không có trường đua ngựa và sân bắn tên chứ? Không phải ở chỗ Đại bá người đã nhìn thấy rồi sao, bọn họ có một trường đua ngựa mặc dù nhỏ nhưng rất đẹp đó!"
Vương Tự Bảo nhìn Vương Dụ Tuần thì chỉ cười, không mở miệng chào hỏi, còn nói với Vương Tông: "Chỗ Đại bá của con là nơi võ tướng ở, đương nhiên có thể có trường đua ngựa và sân bắn tên. Nhưng chỗ này của Tam thúc còn lại là nơi ở của quan văn, tất nhiên sẽ không có những thứ kia rồi."
"Vậy chúng ta tự làm một cái thì sao?" Vương Tông chớp mắt, ngẩng đầu hỏi Vương Tự Bảo.
"Vậy Tông ca nhi định làm thế nào?" Vương Tự Bảo hứng thú nhìn Vương Tông.
Bình thường lúc dạy dỗ Vương Tông và Vương Hử, nàng luôn khích lệ chúng có suy nghĩ riêng. Chính là để bọn chúng nói nhiều hơn, còn nàng lựa chọn lắng nghe nhiều hơn, sau đó sẽ dựa vào những thú bọn chúng nói để phân tích, cuối cùng nếu tốt thì giữ lại, có thể thực hiện thì thực hiện. Không tốt thì chỉ ra chỗ sai.
"Chẳng phải nơi này của chúng ta chỉ có ba người là cô, Tam thúc và con sao?"
Vương Tự Bảo gật đầu.
Vương Tông tiếp tục nói: "Mấy dãy phòng phía sau cũng không dùng đến." Nguồn : Vietwriter.vn
Vương Tông chỉ chỗ ở tại hậu viện chuẩn bị cho tiểu thiếp của tri phủ khoá trước.
Vương Tự Bảo tiếp tục gật đầu.
Sau khi nhận được sự cổ vũ, Vương Tông tiếp tục bảo: "Vậy chúng ta phá hậu viện này đi, đổi thành trường đua ngựa có được không ạ? Người xem chủ ý này có hay không?"
Vương Tông nói xong, chớp mắt, bày ra dáng vẻ cầu khen ngợi.
Cậu vừa nói xong lời này, Vương Tự Bảo suýt nữa bật cười.
Đứa nhỏ này đúng là suy nghĩ viển vông.
Vương Dụ Tuần nghe xong, khóe miệng cũng giương lên.
Phỏng chừng cũng chỉ có đứa trẻ do Bảo Muội dạy dỗ ra mới dám nghĩ gì nói đó.
Vì vậy không đợi Vương Tự Bảo trả lời, hắn đã tiếp lời: "Con muốn để Tam thúc của con còn chưa kiếm được tiền mà đã phải đền tiền rồi đúng không hả?"
"Tam thúc." Vừa nghe thấy giọng nói của Vương Dụ Tuần, Vương Tông lập tức chân chó, hành lễ với Vương Dụ Tuần.
"Tam ca." Vương Tự Bảo cười, cũng đứng lên hành lễ với Vương Dụ Tuần.
Vương Dụ Tuần khoát tay chặn lại nói: "Được rồi, các muội không phải khách khí nữa. Sau này nơi đây chính là nhà tạm thời của ba người chúng ta. Nếu ở nhà còn nhiều lễ nghi như vậy thì mệt lắm."
"Lễ không thể bỏ. Nhất là Tông ca nhi, đã biết chưa?" Mặc dù Vương Tự Bảo cũng cảm thấy những lễ nghi này vô cùng phiền phức, lúc nào có thể bỏ thì cố gắng bỏ bớt.
Nhưng cái gọi là "thi thư lễ nghi gia truyền" là một loại truyền thống, một loại văn hóa.
Vương Tông còn nhỏ tuổi chưa hình thành tính cách, vậy nên lễ tiết phải có thì tuyệt đối không thể thiếu, lúc cần nghiêm khắc thì vẫn phải nghiêm khắc.
"Tông Nhi hiểu." Vương Tông cười hì hì trả lời.
Lúc Vương Dụ Tuần tiến lên trước, vốn định xoa đầu của Vương Tự Bảo, nhưng đợi trông thấy Vương Tông ở bên cạnh bèn đổi thành xoa đầu của Vương Tông.
Đối với chuyện này Vương Tự Bảo tỏ ý tương đối vui vẻ.
Rốt cục đã có người kế nghiệp rồi!
Đầu của nàng cuối cùng cũng không phải chịu sự giày vò của Tam ca nữa.
"Đúng rồi, Tam thúc, lời người vừa nói là có ý gì?" Vương Tông ngẩng đầu nhìn Vương Dụ Tuần hỏi.
"Việc đó ấy à. Từng ngọn cây cọng cỏ ở nơi này đều là tiền do triều đình bỏ ra, chúng ta không thể tùy tiện làm bậy được. Nếu như con bảo Tam thúc đổi tiểu viện phía sau thành trường đua ngựa, vậy chúng ta không đề cập tới chi phí xây dựng lại phải do Tam thúc bỏ tiền ra, mà tương lai đợi Tam thúc rời chức, Tam thúc còn phải đổi lại nguyên dạng. Con nói xem Tam thúc bảo con khiến Tam thúc phải đền tiền có đúng hay không?" Vương Dụ Tuần ở chung với Vương Tự Bảo trong một thời gian dài, rõ ràng nói nhiều hơn so với trước đây.
Trước kia hắn chính là một người có thể nói ít thì cố gắng hết sức nói ít, có thể không nói thì cố gắng hết sức không nói. Ngày hôm nay lại nói một hơi nhiều như vậy, Vương Tông cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng chỉ là trong khoảnh khắc ngắn ngủi mà thôi.
Bình luận facebook