Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 188 - Chương 188TRỞ VỀ UNG ĐÔ
Khi đoàn người Vương Tự Bảo về tới Ung Đô đã là cuối năm.
Lần này Vương Tự Bảo tới phủ Lâm Bắc hơn hai năm, lúc ra đi vẫn là tiểu thiếu nữ non nớt, nhưng lúc trở về đã trở thành giai nhân với dung mạo xinh đẹp, dáng người uyển chuyển, bước đi mềm mại, phong hoa tuyệt thế.
Lúc gặp lại Vương Tự Bảo, toàn bộ lớn nhỏ trên dưới Hòa Thuận Hầu phủ đều cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh. Tiểu nha đầu thường hay làm nũng trước mặt mọi người, nói năng nhẹ nhàng, chọc mọi người vui, khiến cả nhà ai nấy đều quý như bảo bối trong chốc lát đã biến thành tiểu cô nương rồi. Mọi người đều cảm nhận sâu sắc, bỏ lỡ hai năm này chính là bỏ lỡ rất nhiều, rất nhiều.
Lúc nhìn thấy mọi người, Vương Tự Bảo vẫn chưa mở miệng thì đã nước mắt lưng tròng vì vui mừng rồi. Cũng may, phu thê Vương lão Hầu gia đã gần bảy mươi tuổi nhưng vẫn chưa già hơn so với lúc nàng mới đi, ngược lại thoạt nhìn còn thấy tinh thần phấn chấn, tràn đầy sức sống.
Vương Tự Bảo nhanh chóng bước tới trước mặt Vương lão Hầu gia và Lý thị, không đợi bà vú chuẩn bị xong tấm đệm đã quỳ xuống mặt đất.
Vương Tự Bảo nghẹn ngào: "Tổ phụ, tổ mẫu, Bảo Muội của hai người trở về rồi."
Nói xong, nàng dập đầu ba cái thật mạnh với hai người họ.
Lúc ngẩng đầu lên, trên vầng trán mịn màng như sứ của nàng đã vết hằn đỏ rồi.
Lý thị cũng chẳng thèm quan tâm tới đoan trang gì nữa. Bà đứng dậy, nhanh chóng đi tới đỡ Vương Tự Bảo lên rồi ôm nàng thật chặt.
Nước mắt bà giàn giụa: "Bảo Muội, bảo bối tâm can của tổ mẫu, cuối cùng con cũng về rồi."
"Tổ mẫu, bảo bối của người đã trở về rồi." Bây giờ Vương Tự Bảo đã cao hơn Lý thị nửa cái đầu rồi. Nàng đã không còn là đứa bé mũm mĩm, nhỏ nhắn cứ luôn thích được Lý thị bế hoặc nằm trong lòng Lý thị nữa. Bây giờ đổi lại là nàng ôm Lý thị mới đúng.
Hòa Thuận hầu Vương Nho Lăng âm thầm gạt nước mắt, ông bước lên, vỗ lên vai của lão thê tử nói: "Xem bà kìa, làm Bảo Muội cũng khóc luôn rồi. Mau lau nước mắt đi, Tuần ca nhi, Hử ca nhi và Tông ca nhi vẫn đang chờ chúng ta để chào hỏi đấy."
"Ừm, đúng đúng, tôn tử và tằng tôn tử bảo bối của ta cũng đã trở về cả rồi." Lý thị lau nước mắt, nắm lấy tay Vương Tự Bảo không buông, kéo nàng tới cạnh ghế ngồi của mình, sai người lấy cho Vương Tự Bảo một chiếc ghế để nàng ngồi xuống.
Mọi người trong Hòa Thuận Hầu phủ vốn đã sớm luyện thành thói quen, thấy mà không hề trách sự thiên vị của Lý thị. Vương Tự Bảo là người được Lý thị bế trong lòng từ nhỏ cho tới lớn.
Vương Dụ Tuần thấy hai người đã ngồi, dắt theo Vương Hử và Vương Tông cùng đi tới bái lễ với hai người họ: "Tôn nhi bái lễ tổ phụ, tổ mẫu." Lúc nói câu này, hắn cũng hơi nghẹn ngào.
"Hử nhi."
"Tông nhi"
"Bái lễ tằng tổ phụ, tằng tổ mẫu."
Cảm xúc sum họp sau thời gian dài chia xa của hai tiểu tử này không sâu đậm như người lớn, trái lại tâm trạng của chúng vô cùng vui mừng. Cảm giác chính là sau khi ra ngoài dạo chơi, lúc về nhà sẽ muốn chia sẻ những niềm vui đó với người nhà. Vì vậy, lúc chào hỏi, khuôn mặt chúng tươi cười, lúc nói chuyện, giọng nói cũng vô cùng vang dội, chọc cho mọi người vơi bớt nỗi buồn.
Lần này bởi vì có đệm lót, cho dù ba người họ vẫn nghiêm túc dập đầu nhưng vết thương trên trán không rõ ràng như Vương Tự Bảo.
Lúc Vương lão Hầu gia và Lý thị thấy ba người họ, tuy tâm trạng cũng kích động nhưng rõ ràng cấp bậc đó không cao hơn so với lúc gặp Vương Tự Bảo.
Bởi vì Vương Tử Nghĩa và Tưởng thị vẫn còn đang trên đường trở về, cho nên lần này sau khi quỳ bái Vương lão Hầu gia và Lý thị xong, Vương Tự Bảo bọn họ chỉ cần bái lễ phu thê Vương Tử Hiếu, Vương Tử Liêm mang tính tượng trưng là được.
Nếu như không phải Vương Tự Bảo kiên quyết muốn dùng gia lễ để gặp gỡ thì tất cả mọi người ở Hòa Thuận Hầu phủ phải cúi chào Vương Tự Bảo bằng nghi lễ quân thần. Bây giờ Vương Tự Bảo đã là Trấn Quốc Công chúa chính nhất phẩm.
Nguyên nhân Vương Hử quay về là bởi vì Vương lão Hầu gia vô cùng coi trọng đứa chắt đích trưởng tôn này. Bây giờ cậu đã sắp mười ba tuổi rồi. Ở độ tuổi của cậu, có nhà đã tìm kiếm, tuyển chọn thê tử từ lâu rồi.
Quận Phụng Bắc nằm ở khu vực hoang vu hẻo lánh, Vương lão Hầu gia không hy vọng sau này đứa chắt trai này của mình sẽ bị người ta chế nhạo là lớn lên ở nơi thấp kém, không nhìn thấy sự đời. Càng không muốn để Vương Hử tìm thê tử ở nơi đó.
Bây giờ Vương Hử đã là Bình Bắc hầu Thế tử, là Bình Bắc hầu tương lai, thân phận không hề tầm thường. Muốn tìm thê tử cũng phải tìm trong số các danh môn thế gia mới có thể môn đăng hộ đối.
Bây giờ Triệu thị lại sinh thêm cho đại phòng một đứa chắt trai, nàng cũng không tốn quá nhiều sức lực để chăm sóc Vương Hử, cho nên Vương Hử từ nhỏ đã quen dựa vào Vương Tự Bảo, cậu bé cũng vui mừng hớn hở lựa chọn trở về Ung Đô với Vương Tự Bảo bọn họ.
Trước lúc đi Vương Tông vẫn còn là một bé mập tròn trịa, bây giờ đã bắt đầu trổ mã, rõ ràng đã cao và gầy hơn trước đây rất nhiều. Sau đó cậu còn phải tới dập đầu bái lạy chào hỏi phu thê Vương Dụ Phổ và Trương Quân Nhan.
Phu thê Vương Dụ Phổ và Trương Quân Nhan nhìn thấy con trai lớn của mình lại lớn bổng như vậy, nhất thời cảm thấy trăm mối ngổn ngang. Sau đó Trương Quân Nhan dắt cậu con trai Vương Lư mới ba tuổi để cậu bé tới chào hỏi ca ca Vương Tông.
Vương Lư được Trương Quân Nhan dạy dỗ rất lễ phép. Cậu bé cung kính bái lễ Vương Tông xong, nói lớn: "Chào Đại ca."
Vương Tông lại học theo những động tác mà Vương Tự Bảo và Vương Dụ Tuần làm với cậu, xoa đầu bé mập kế nhiệm: "Lư ca nhi thật ngoan."
Có lẽ là huyết mạch tương liên với mình, có lẽ là một động tác rất quen, Vương Lư bước lên kéo lấy tay Vương Tông một cách rất tự nhiên, không hề buông ra.
Cậu bé vô cùng nghi hoặc hỏi Đại ca ruột của mình: "Ngày nào mẫu thân cũng nói với đệ, đệ có một ca ca mũm mĩm giống đệ, tại sao Đại ca sau khi trở về lại chẳng mập chút nào cơ chứ?"
"Đó là bởi vì đệ đệ quá mập rồi, cho nên nhìn ca ca mới có vẻ tương đối gầy đấy." Vương Tông đã học được cách chọc người khác rồi.
Nhìn tiểu tử thối Vương Tông, Vương Tự Bảo cũng không biết nên nói gì mới được nữa.
Sau khi hai huynh đệ thân thiết xong, Vương Tông dẫn Vương Lư tới trước mặt Vương Tự Bảo để bái lễ.
"Lư ca nhi, đây là tiểu cô cô mà ta thích nhất. Sau này đệ cũng phải thích tiểu cô cô như ta nhé, biết chưa?" Vương Tông cô cùng nghiêm túc giới thiệu với Vương Lư.
"Vâng. Đệ nghe mẫu thân nói tiểu cô cô cũng đã giúp đệ rất nhiều, nếu không bây giờ có thể đệ phải ở nhà ngoại tổ mẫu rồi đấy." Vương Lư nói vô cùng ngoan ngoãn. Sau khi nói xong, cậu giống như người lớn cung kính bái lễ Vương Tự Bảo, nói: "Chào tiểu cô cô. Lư ca nhi vẫn chưa cảm ơn tiểu cô cô tử tế."
Đứa bé này ngoan ngoãn nghe lời hơn Vương Hử và Vương Tông. Vương Tự Bảo cảm thấy quá đáng yêu rồi. Vì thế nàng bế tiểu Vương Lư mũm mĩm lên, rồi hôn một cái thật sâu lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Lư, nói: "Lư ca nhi thật ngoan."
Nói xong lại nhanh chóng bảo Lương Thần lấy đủ kiểu loại quà mà mình đã chuẩn bị cho Vương Lư và những người khác.
Những món quà này đều là đặc sản của quận Phụng Bắc và các địa phương trên đường, trong đó có đồ ăn, có đồ chơi, có đồ dùng. Tuy không phải rất quý báu nhưng lại rất mới lạ.
Vương Tự Bảo chuẩn bị rất nhiều quà, nhất thời không chia được hết, nên cứ tặng mấy thứ cho mỗi người theo tượng trưng trước.
Vương Lư ăn món bánh ngọt mà Vương Tự Bảo mang về cho cậu bé xong, lập tức cảm thấy trên thế giới lại có thêm một người tốt với cậu rồi, hơn nữa tiểu cô cô xinh đẹp trước mặt là cô cô xinh đẹp nhất mà cậu bé từng thấy.
Vì thế, nhiều năm sau, bạn nhỏ Vương Lư vẫn luôn khoe khoang với các bạn nhỏ bên cạnh rằng mình có một tiểu cô cô xinh đẹp cỡ nào, cô cô nhà người khác thì xấu quá.
Cậu bé giống với Vương Tông hồi nhỏ, là một đứa ham ăn.
Bạn nhỏ Vương Lư sau đó lại cung kính bái lễ Tam thúc Vương Dụ Tuần và Đại đường ca Vương Hử, cũng nhận được không ít quà gặp mặt. Điều này khiến đôi mắt bé mập Vương kế nhiệm này cười giống như hình trăng lưỡi liềm vậy.
Sau khi mọi người tự thuật lại những chuyện xảy ra trong hai năm chia xa, lại náo nhiệt ăn bữa cơm đoàn viên, mấy người Vương Tự Bảo ai nấy đều trở về viện tử của mình để nghỉ ngơi. Bởi vì Vương Tông đã quá tuổi phải ở ngoại viện, nhưng Vương Tự Bảo nghĩ tới đứa trẻ này đã phải rời xa phụ mẫu thời gian dài như vậy nên đặc biệt tới thỉnh cầu phu thê Vương lão Hầu gia hay là cứ để đứa trẻ này ở với phu thê Vương Dụ Phổ nửa năm này rồi lại tính.
Tuy Vương Tông muốn ở Thần Hi Viện kế bên Bảo Châu Viện hơn nhưng thấy tiểu cô cô đã quyết định cho mình rồi. Trước mặt phụ mẫu của mình, cậu cũng không muốn tổn thương tới tình cảm của phụ mẫu, đặc biệt là dáng vẻ nước mắt lưng tròng của mẫu thân lúc kéo lấy cậu, cậu chỉ đành cố mà đồng ý.
Sau hơn hai năm không ở, Bảo Châu Viện vẫn giống hệt như lúc Vương Tự Bảo chưa rời đi. Rõ ràng các nha hoàn lớn tuổi ở đây đều rất chuyên tâm. Ngoài tặng quà cho họ, Vương Tự Bảo còn thưởng nửa năm tiền lương nữa.
Điều này khiến các nha hoàn lớn tuổi vui như nở hoa.
Lương Thần, Mỹ Cảnh cũng theo thói quen sắp xếp đồ đạc cho Vương Tự Bảo, rồi hầu hạ Vương Tự Bảo tắm rửa.
Vietwriter.vn
Sau khi Vương Tự Bảo tắm xong, Lương Thần, Mỹ Cảnh bôi thuốc mỡ lên trán cho nàng, nhẹ nhàng xoa để vết bầm trên trán dần tan đi, thoạt nhìn thì không nghiêm trọng như lúc trước nữa.
Không đợi hai người họ lau khô tóc cho mình, Vương Tự Bảo mệt mỏi rã rời đã thở đều rồi chìm sâu vào giấc ngủ.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Vương Tự Bảo cảm thấy có người đang hôn mình từng cái từng cái một, cảm giác giống như là Chu Lâm Khê đang hôn nàng vậy.
Nàng cứ nghĩ là mình đang mơ, nhưng cho dù là trong giấc mơ, lúc không xác định được người này là ai, việc đầu tiên nàng cần làm đó là đẩy người này ra.
Quả thực là nàng cũng đã làm như vậy. Nhưng đừng nói tới việc không đẩy được người này ra mà nàng còn bị ôm chặt hơn. Lập tức có một giọng nói vừa quen thuộc vừa khàn khàn truyền tới bên tai: "Bảo bối, đừng cử động, là ta, để ta hôn nàng tử tế nào."
Vương Tự Bảo ngây ra trong chốc lát, không thể nào chứ? Sao Lâm Khê lại ở đây cơ chứ? Chẳng lẽ sau khi trở về đây, nỗi mong nhớ của mình với Lâm Khê sẽ bị khơi lên à?
Dù gì thì đây cũng chính là nơi nàng và Lâm Khê cùng nhau học tập và chung sống rất nhiều năm.
Đúng, chắc chắn là như thế rồi.
Nhưng sao cảm giác bị người khác vô lễ với mình lại chân thật đến thế cơ chứ? Trong chốc lát Vương Tự Bảo đã bình tĩnh lại.
Nàng cảnh giác mở mắt ra nhìn người kia.
Nhờ có ánh trăng ngoài cửa sổ rọi vào trong phòng, Vương Tự Bảo nhìn thấy đầu tóc người kia hơi rối, mày kiếm mắt sao, mũi thẳng môi đỏ, cực kỳ tuấn mỹ.
"Lâm Khê? Sao huynh lại ở đây chứ?" Vương Tự Bảo giật mình ngồi dậy hỏi.
Nàng đã có thể xác định mình tuyệt đối không phải đang mơ. Lâm Khê trong mơ không thành thục như thế này.
Lần này Vương Tự Bảo tới phủ Lâm Bắc hơn hai năm, lúc ra đi vẫn là tiểu thiếu nữ non nớt, nhưng lúc trở về đã trở thành giai nhân với dung mạo xinh đẹp, dáng người uyển chuyển, bước đi mềm mại, phong hoa tuyệt thế.
Lúc gặp lại Vương Tự Bảo, toàn bộ lớn nhỏ trên dưới Hòa Thuận Hầu phủ đều cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh. Tiểu nha đầu thường hay làm nũng trước mặt mọi người, nói năng nhẹ nhàng, chọc mọi người vui, khiến cả nhà ai nấy đều quý như bảo bối trong chốc lát đã biến thành tiểu cô nương rồi. Mọi người đều cảm nhận sâu sắc, bỏ lỡ hai năm này chính là bỏ lỡ rất nhiều, rất nhiều.
Lúc nhìn thấy mọi người, Vương Tự Bảo vẫn chưa mở miệng thì đã nước mắt lưng tròng vì vui mừng rồi. Cũng may, phu thê Vương lão Hầu gia đã gần bảy mươi tuổi nhưng vẫn chưa già hơn so với lúc nàng mới đi, ngược lại thoạt nhìn còn thấy tinh thần phấn chấn, tràn đầy sức sống.
Vương Tự Bảo nhanh chóng bước tới trước mặt Vương lão Hầu gia và Lý thị, không đợi bà vú chuẩn bị xong tấm đệm đã quỳ xuống mặt đất.
Vương Tự Bảo nghẹn ngào: "Tổ phụ, tổ mẫu, Bảo Muội của hai người trở về rồi."
Nói xong, nàng dập đầu ba cái thật mạnh với hai người họ.
Lúc ngẩng đầu lên, trên vầng trán mịn màng như sứ của nàng đã vết hằn đỏ rồi.
Lý thị cũng chẳng thèm quan tâm tới đoan trang gì nữa. Bà đứng dậy, nhanh chóng đi tới đỡ Vương Tự Bảo lên rồi ôm nàng thật chặt.
Nước mắt bà giàn giụa: "Bảo Muội, bảo bối tâm can của tổ mẫu, cuối cùng con cũng về rồi."
"Tổ mẫu, bảo bối của người đã trở về rồi." Bây giờ Vương Tự Bảo đã cao hơn Lý thị nửa cái đầu rồi. Nàng đã không còn là đứa bé mũm mĩm, nhỏ nhắn cứ luôn thích được Lý thị bế hoặc nằm trong lòng Lý thị nữa. Bây giờ đổi lại là nàng ôm Lý thị mới đúng.
Hòa Thuận hầu Vương Nho Lăng âm thầm gạt nước mắt, ông bước lên, vỗ lên vai của lão thê tử nói: "Xem bà kìa, làm Bảo Muội cũng khóc luôn rồi. Mau lau nước mắt đi, Tuần ca nhi, Hử ca nhi và Tông ca nhi vẫn đang chờ chúng ta để chào hỏi đấy."
"Ừm, đúng đúng, tôn tử và tằng tôn tử bảo bối của ta cũng đã trở về cả rồi." Lý thị lau nước mắt, nắm lấy tay Vương Tự Bảo không buông, kéo nàng tới cạnh ghế ngồi của mình, sai người lấy cho Vương Tự Bảo một chiếc ghế để nàng ngồi xuống.
Mọi người trong Hòa Thuận Hầu phủ vốn đã sớm luyện thành thói quen, thấy mà không hề trách sự thiên vị của Lý thị. Vương Tự Bảo là người được Lý thị bế trong lòng từ nhỏ cho tới lớn.
Vương Dụ Tuần thấy hai người đã ngồi, dắt theo Vương Hử và Vương Tông cùng đi tới bái lễ với hai người họ: "Tôn nhi bái lễ tổ phụ, tổ mẫu." Lúc nói câu này, hắn cũng hơi nghẹn ngào.
"Hử nhi."
"Tông nhi"
"Bái lễ tằng tổ phụ, tằng tổ mẫu."
Cảm xúc sum họp sau thời gian dài chia xa của hai tiểu tử này không sâu đậm như người lớn, trái lại tâm trạng của chúng vô cùng vui mừng. Cảm giác chính là sau khi ra ngoài dạo chơi, lúc về nhà sẽ muốn chia sẻ những niềm vui đó với người nhà. Vì vậy, lúc chào hỏi, khuôn mặt chúng tươi cười, lúc nói chuyện, giọng nói cũng vô cùng vang dội, chọc cho mọi người vơi bớt nỗi buồn.
Lần này bởi vì có đệm lót, cho dù ba người họ vẫn nghiêm túc dập đầu nhưng vết thương trên trán không rõ ràng như Vương Tự Bảo.
Lúc Vương lão Hầu gia và Lý thị thấy ba người họ, tuy tâm trạng cũng kích động nhưng rõ ràng cấp bậc đó không cao hơn so với lúc gặp Vương Tự Bảo.
Bởi vì Vương Tử Nghĩa và Tưởng thị vẫn còn đang trên đường trở về, cho nên lần này sau khi quỳ bái Vương lão Hầu gia và Lý thị xong, Vương Tự Bảo bọn họ chỉ cần bái lễ phu thê Vương Tử Hiếu, Vương Tử Liêm mang tính tượng trưng là được.
Nếu như không phải Vương Tự Bảo kiên quyết muốn dùng gia lễ để gặp gỡ thì tất cả mọi người ở Hòa Thuận Hầu phủ phải cúi chào Vương Tự Bảo bằng nghi lễ quân thần. Bây giờ Vương Tự Bảo đã là Trấn Quốc Công chúa chính nhất phẩm.
Nguyên nhân Vương Hử quay về là bởi vì Vương lão Hầu gia vô cùng coi trọng đứa chắt đích trưởng tôn này. Bây giờ cậu đã sắp mười ba tuổi rồi. Ở độ tuổi của cậu, có nhà đã tìm kiếm, tuyển chọn thê tử từ lâu rồi.
Quận Phụng Bắc nằm ở khu vực hoang vu hẻo lánh, Vương lão Hầu gia không hy vọng sau này đứa chắt trai này của mình sẽ bị người ta chế nhạo là lớn lên ở nơi thấp kém, không nhìn thấy sự đời. Càng không muốn để Vương Hử tìm thê tử ở nơi đó.
Bây giờ Vương Hử đã là Bình Bắc hầu Thế tử, là Bình Bắc hầu tương lai, thân phận không hề tầm thường. Muốn tìm thê tử cũng phải tìm trong số các danh môn thế gia mới có thể môn đăng hộ đối.
Bây giờ Triệu thị lại sinh thêm cho đại phòng một đứa chắt trai, nàng cũng không tốn quá nhiều sức lực để chăm sóc Vương Hử, cho nên Vương Hử từ nhỏ đã quen dựa vào Vương Tự Bảo, cậu bé cũng vui mừng hớn hở lựa chọn trở về Ung Đô với Vương Tự Bảo bọn họ.
Trước lúc đi Vương Tông vẫn còn là một bé mập tròn trịa, bây giờ đã bắt đầu trổ mã, rõ ràng đã cao và gầy hơn trước đây rất nhiều. Sau đó cậu còn phải tới dập đầu bái lạy chào hỏi phu thê Vương Dụ Phổ và Trương Quân Nhan.
Phu thê Vương Dụ Phổ và Trương Quân Nhan nhìn thấy con trai lớn của mình lại lớn bổng như vậy, nhất thời cảm thấy trăm mối ngổn ngang. Sau đó Trương Quân Nhan dắt cậu con trai Vương Lư mới ba tuổi để cậu bé tới chào hỏi ca ca Vương Tông.
Vương Lư được Trương Quân Nhan dạy dỗ rất lễ phép. Cậu bé cung kính bái lễ Vương Tông xong, nói lớn: "Chào Đại ca."
Vương Tông lại học theo những động tác mà Vương Tự Bảo và Vương Dụ Tuần làm với cậu, xoa đầu bé mập kế nhiệm: "Lư ca nhi thật ngoan."
Có lẽ là huyết mạch tương liên với mình, có lẽ là một động tác rất quen, Vương Lư bước lên kéo lấy tay Vương Tông một cách rất tự nhiên, không hề buông ra.
Cậu bé vô cùng nghi hoặc hỏi Đại ca ruột của mình: "Ngày nào mẫu thân cũng nói với đệ, đệ có một ca ca mũm mĩm giống đệ, tại sao Đại ca sau khi trở về lại chẳng mập chút nào cơ chứ?"
"Đó là bởi vì đệ đệ quá mập rồi, cho nên nhìn ca ca mới có vẻ tương đối gầy đấy." Vương Tông đã học được cách chọc người khác rồi.
Nhìn tiểu tử thối Vương Tông, Vương Tự Bảo cũng không biết nên nói gì mới được nữa.
Sau khi hai huynh đệ thân thiết xong, Vương Tông dẫn Vương Lư tới trước mặt Vương Tự Bảo để bái lễ.
"Lư ca nhi, đây là tiểu cô cô mà ta thích nhất. Sau này đệ cũng phải thích tiểu cô cô như ta nhé, biết chưa?" Vương Tông cô cùng nghiêm túc giới thiệu với Vương Lư.
"Vâng. Đệ nghe mẫu thân nói tiểu cô cô cũng đã giúp đệ rất nhiều, nếu không bây giờ có thể đệ phải ở nhà ngoại tổ mẫu rồi đấy." Vương Lư nói vô cùng ngoan ngoãn. Sau khi nói xong, cậu giống như người lớn cung kính bái lễ Vương Tự Bảo, nói: "Chào tiểu cô cô. Lư ca nhi vẫn chưa cảm ơn tiểu cô cô tử tế."
Đứa bé này ngoan ngoãn nghe lời hơn Vương Hử và Vương Tông. Vương Tự Bảo cảm thấy quá đáng yêu rồi. Vì thế nàng bế tiểu Vương Lư mũm mĩm lên, rồi hôn một cái thật sâu lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Lư, nói: "Lư ca nhi thật ngoan."
Nói xong lại nhanh chóng bảo Lương Thần lấy đủ kiểu loại quà mà mình đã chuẩn bị cho Vương Lư và những người khác.
Những món quà này đều là đặc sản của quận Phụng Bắc và các địa phương trên đường, trong đó có đồ ăn, có đồ chơi, có đồ dùng. Tuy không phải rất quý báu nhưng lại rất mới lạ.
Vương Tự Bảo chuẩn bị rất nhiều quà, nhất thời không chia được hết, nên cứ tặng mấy thứ cho mỗi người theo tượng trưng trước.
Vương Lư ăn món bánh ngọt mà Vương Tự Bảo mang về cho cậu bé xong, lập tức cảm thấy trên thế giới lại có thêm một người tốt với cậu rồi, hơn nữa tiểu cô cô xinh đẹp trước mặt là cô cô xinh đẹp nhất mà cậu bé từng thấy.
Vì thế, nhiều năm sau, bạn nhỏ Vương Lư vẫn luôn khoe khoang với các bạn nhỏ bên cạnh rằng mình có một tiểu cô cô xinh đẹp cỡ nào, cô cô nhà người khác thì xấu quá.
Cậu bé giống với Vương Tông hồi nhỏ, là một đứa ham ăn.
Bạn nhỏ Vương Lư sau đó lại cung kính bái lễ Tam thúc Vương Dụ Tuần và Đại đường ca Vương Hử, cũng nhận được không ít quà gặp mặt. Điều này khiến đôi mắt bé mập Vương kế nhiệm này cười giống như hình trăng lưỡi liềm vậy.
Sau khi mọi người tự thuật lại những chuyện xảy ra trong hai năm chia xa, lại náo nhiệt ăn bữa cơm đoàn viên, mấy người Vương Tự Bảo ai nấy đều trở về viện tử của mình để nghỉ ngơi. Bởi vì Vương Tông đã quá tuổi phải ở ngoại viện, nhưng Vương Tự Bảo nghĩ tới đứa trẻ này đã phải rời xa phụ mẫu thời gian dài như vậy nên đặc biệt tới thỉnh cầu phu thê Vương lão Hầu gia hay là cứ để đứa trẻ này ở với phu thê Vương Dụ Phổ nửa năm này rồi lại tính.
Tuy Vương Tông muốn ở Thần Hi Viện kế bên Bảo Châu Viện hơn nhưng thấy tiểu cô cô đã quyết định cho mình rồi. Trước mặt phụ mẫu của mình, cậu cũng không muốn tổn thương tới tình cảm của phụ mẫu, đặc biệt là dáng vẻ nước mắt lưng tròng của mẫu thân lúc kéo lấy cậu, cậu chỉ đành cố mà đồng ý.
Sau hơn hai năm không ở, Bảo Châu Viện vẫn giống hệt như lúc Vương Tự Bảo chưa rời đi. Rõ ràng các nha hoàn lớn tuổi ở đây đều rất chuyên tâm. Ngoài tặng quà cho họ, Vương Tự Bảo còn thưởng nửa năm tiền lương nữa.
Điều này khiến các nha hoàn lớn tuổi vui như nở hoa.
Lương Thần, Mỹ Cảnh cũng theo thói quen sắp xếp đồ đạc cho Vương Tự Bảo, rồi hầu hạ Vương Tự Bảo tắm rửa.
Vietwriter.vn
Sau khi Vương Tự Bảo tắm xong, Lương Thần, Mỹ Cảnh bôi thuốc mỡ lên trán cho nàng, nhẹ nhàng xoa để vết bầm trên trán dần tan đi, thoạt nhìn thì không nghiêm trọng như lúc trước nữa.
Không đợi hai người họ lau khô tóc cho mình, Vương Tự Bảo mệt mỏi rã rời đã thở đều rồi chìm sâu vào giấc ngủ.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Vương Tự Bảo cảm thấy có người đang hôn mình từng cái từng cái một, cảm giác giống như là Chu Lâm Khê đang hôn nàng vậy.
Nàng cứ nghĩ là mình đang mơ, nhưng cho dù là trong giấc mơ, lúc không xác định được người này là ai, việc đầu tiên nàng cần làm đó là đẩy người này ra.
Quả thực là nàng cũng đã làm như vậy. Nhưng đừng nói tới việc không đẩy được người này ra mà nàng còn bị ôm chặt hơn. Lập tức có một giọng nói vừa quen thuộc vừa khàn khàn truyền tới bên tai: "Bảo bối, đừng cử động, là ta, để ta hôn nàng tử tế nào."
Vương Tự Bảo ngây ra trong chốc lát, không thể nào chứ? Sao Lâm Khê lại ở đây cơ chứ? Chẳng lẽ sau khi trở về đây, nỗi mong nhớ của mình với Lâm Khê sẽ bị khơi lên à?
Dù gì thì đây cũng chính là nơi nàng và Lâm Khê cùng nhau học tập và chung sống rất nhiều năm.
Đúng, chắc chắn là như thế rồi.
Nhưng sao cảm giác bị người khác vô lễ với mình lại chân thật đến thế cơ chứ? Trong chốc lát Vương Tự Bảo đã bình tĩnh lại.
Nàng cảnh giác mở mắt ra nhìn người kia.
Nhờ có ánh trăng ngoài cửa sổ rọi vào trong phòng, Vương Tự Bảo nhìn thấy đầu tóc người kia hơi rối, mày kiếm mắt sao, mũi thẳng môi đỏ, cực kỳ tuấn mỹ.
"Lâm Khê? Sao huynh lại ở đây chứ?" Vương Tự Bảo giật mình ngồi dậy hỏi.
Nàng đã có thể xác định mình tuyệt đối không phải đang mơ. Lâm Khê trong mơ không thành thục như thế này.
Bình luận facebook