Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18 - Chương 18XUẤT HÀNH
Sau khi được người nhà đồng ý, vào buổi sáng sớm ngày hôm sau Vương Dụ Phổ đã đến đợi ở Mai Hương Viện.
Mọi người trong nhà ai cũng đều đồng ý cho Vương Tự Bảo ra ngoài cùng với Vương Dụ Phổ, bởi vì tâm trạng của Vương Tự Bảo dạo gần đây luôn không tốt, mọi người vì muốn cô bé vui nên mới đáp ứng.
Tưởng thị mặc cho Vương Tự Bảo một bộ quần áo mới rồi lại để cho hai người Hương Thảo và Hương Vu đem theo những đồ mà Vương Tự Bảo có thể sẽ dùng tới, rồi giao Vương Tự Bảo cho Vương Dụ Phổ đang hưng phấn không thôi.
Đương nhiên không quên dặn dò cô bé thật kỹ càng.
Vương Tự Bảo với tâm trạng vui vẻ vẫy cánh tay nhỏ chào tạm biệt mẫu thân, rồi hưng phấn cùng ca ca dẫn theo một đoàn hộ tống đi ra ngoài.
Sân xúc cúc ở vùng ngoại ô là một phần của trường đua ngựa. Từ Hầu phủ đi đến đó mất khoảng hai tiếng đồng hồ đánh xe. Vương Tự Bảo ngồi trong cỗ xe ngựa kêu "lạch cạch lạch cạch" giống như đang nằm trên nôi mà cứ thế ngủ thiếp đi ngon lành.
Đến khi cô bé tỉnh dậy thì Vương Dụ Phổ đáng thương đành phải thay áo ngoài mới xuống xe.
Rốt cuộc thì quần áo ban đầu mặc dính quá nhiều nước dãi của Vương Tự Bảo để người khác nhìn thấy thì không lịch sự lắm.
Vương Dụ Phổ bước xuống xe, làm mềm hai vai cứng đờ của mình xong rồi mới ôm lấy Vương Tự Bảo đang giơ hai cánh tay nhỏ chờ được hắn bế.
Hắn phải bế khối thịt mập mạp gần hai canh giờ, thêm vào đó kĩ năng không thành thục giống như mẫu thân và phụ thân nên khá mệt.
Có điều tâm trạng của Vương Dụ Phổ khá tốt. Muội muội ngoan ngoãn dễ thương nhà mình cứ tùy ý để mặc cho hắn bế.
Ôm trong lòng một cơ thể bé nhỏ mềm mại, cảm giác trên tay rất tuyệt. Cảm giác này còn sảng khoái hơn khi hắn vẽ một bức tranh đẹp được mọi người khen.
Bế Vương Tự Bảo, phía sau có một đoàn người đi theo, Vương Dụ Phổ vui vẻ bước về phía trường đua ngựa.
Người gác cổng nhìn thấy Vương Dụ Phổ liền hành lễ. Sau đó có một cậu bé tiến lên hành lễ: "Chào Tam công tử. Người đã đến rồi, Tam thiếu gia nhà ta và hai vị gia kia đều đợi ngài lâu lắm rồi. Ôi! Đây là Bảo Quận chúa mà. Tiểu nhân xin thỉnh an Bảo Quận chúa."
Tam thiếu gia trong lời của tên nhóc lanh lợi này là đích tử thứ ba của Định Nam Hầu phủ Tô Tu. Vương Dụ Phổ xếp thứ ba trong Hầu phủ nên người ngoài đều gọi hắn là Tam công tử.
"Đứng lên đi." Vương Dụ Phổ vươn tay làm động tác đỡ lên. Lời nói ra mặc dù nhẹ nhàng nhưng lại mang theo một chút uy nghi.
Hương Vu tiến lên đưa cho Bảo Trụ một hầu bao, nói: "Cầm lấy đi. Đây là Quận chúa nhà ta thưởng cho ngươi."
"Ôi, thế thì còn gì bằng ạ. Tiểu nhân cảm tạ Quận chúa ban thưởng."
Bảo Trụ thầm ngạc nhiên: Tiểu Quận chúa này quả thật giống như những gì Tam công tử nói, vô cùng thông minh.
"Được rồi, Tiểu Trụ tử, ngươi mau đi trước dẫn đường đi, Bảo Muội nhà ta mệt lắm rồi." Vương Dụ Phổ vừa hối thúc vừa giơ chân đá vào mông Bảo Trụ.
"Đau đau, xin gia nhẹ chút." Bảo Trụ vừa xoa cái mông vốn không hề đau của mình vừa làm ra tư thế dẫn đường: "Gia, Quận chúa, xin mời vào trong."
Vương Dụ Phổ đương nhiên sẽ không thể không biết đường đi vào sân xúc cúc, đây chẳng qua chỉ là tỏ vẻ mà thôi.
Nơi này quả thật rất rộng. Vương Tự Bảo nằm trong lòng của Vương Dụ Phổ, xoay người nhìn ngó xung quanh.
Trong khe núi ở đằng xa kia, nơi được hàng rào hình bầu dục bao quanh lại có lẽ là một trường đua ngựa. Bên trong đã có không ít người trong trang phục cưỡi ngựa bó sát phi ngựa ngang dọc. Trong đó không thiếu những sắc màu rất tươi sáng.
Hiển nhiên là có nữ tử cưỡi ngựa ở đó. Xem ra triều đại này không quản giáo nữ nhân quá hà khác, trở ngại giữa nam nữ cũng không quá lớn.
Ngoài ra, xét từ sự oai vệ hùng dũng này thì có một chút giống như Đại Đường thịnh thế.
Sau khi đi được khoảng một đoạn men theo con đường rợp bóng mát, bọn họ đã đến cạnh khoảng sân hình chữ nhật.
Trong sân là những bãi cỏ xanh mơn mớt bằng phẳng, ngay chính giữa là hai cán gậy cao ba trượng dựng thẳng đứng, cầu môn phía trên có đường kính khoảng một thước và có những bước tường vây quanh. Xung quanh còn có khán đài tọa Nam hướng về phía Bắc.
Vương Dụ Phổ bế Vương Tự Bảo theo Bảo Trụ, đi thẳng về hướng khán đài.
"Vương lão Tam, ngươi mau tới đây, một lát nữa là mở trận đấu mười người, đội chúng ta chỉ còn thiếu ngươi thôi đấy."
Trưởng tử của Kính Hòa Trưởng Công chúa Tiêu Tuấn Vũ vừa nhìn thấy Vương Dụ Phổ liền hét lớn lên. Đợi đến khi nhìn thấy Vương Tự Bảo nằm trong lòng của Vương Dụ Phổ, hắn liền há to miệng. Đây là ai?
Sau đó Tiêu Tuấn Vũ không kiêng kị gì mà hỏi đích tử thứ hai của phủ Thừa tướng Khương Diệu Thành đang ngồi kế bên: "Ôi mẹ ơi. Không phải Vương lão Tam đang bế con gái riêng của mình đấy chứ? Đây là chuyện lúc nào vậy sao ta không biết?"
"Bớt nói nhảm đi! Ngươi cho rằng là giống ngươi à? Còn chưa cử hành đại hôn thì đã có thứ trưởng tử. Điều này còn cần hỏi à? Ngoại trừ Tiểu Bát của Vương gia, nhũ danh Bảo Muội, phong hiệu Bảo Quận chúa thì còn có thể là ai nữa?" Khương Diệu Thành vừa nói vừa đấm Tiêu Tuấn Vũ một cái.
"Đúng rồi, đúng là cô nhóc đó. Mấy ngày trước ta còn gặp ở yến tiệc đầy tuổi của cô bé. Có điều nhà hắn cũng cưng chiều cô bé quá rồi, vừa mới gặp mặt xíu thôi đã bế cô bé chạy đi mất. Ta vẫn còn chưa kịp nhìn kỹ." Tiêu Tuấn Vũ hơi xấu hổ vuốt cái mũi đẹp của mình.
"Xì. Bữa đó người đông như vậy, người ta cho ngươi nhìn kĩ làm gì."
May mà huynh muội Vương Dụ Phổ không có tai thần nên không nghe thấy lời nói nhảm của Tiêu Tuấn Vũ. Lúc Vương Dụ Phổ đến gần còn không quên bế Vương Tự Bảo đi qua đi lại khoe khoang trước mặt mấy người Tiêu Tuấn Vũ, Khương Diệu Thành, Tô Tu.
Sau đó bị bọn họ trêu chọc thì giới thiệu với Vương Tự Bảo rằng: "Bảo Muội, mấy người này là bạn thân của Nhị ca mà ta vừa nói với muội đó. Đây là Tiêu Tuấn Vũ."
Vương Tự Bảo ngẩng đầu nhìn về người mà Nhị ca chỉ tay. Chỉ thấy người này tầm khoảng 16 tuổi, tướng mạo tuấn tú, nổi bật nhất chính là đôi mắt đào hoa.
Vừa nhìn đã biết đây là người phong lưu. Vương Tự Bảo lần đầu gặp gỡ đã phán cho Tiêu Tuấn Vũ một danh hiệu vô cùng chính xác.
Nhưng miệng cô bé lại gọi ngọt xớt: "Chào ca ca."
"Ai da, chào muội." Tiêu Tuấn Vũ đã nghe qua rất nhiều người gọi hắn là ca ca, thế nhưng trước giờ chưa bao giờ nghe qua thanh âm nào mềm mại dịu dàng như vậy nên lòng liền như nở hoa.
Thấy người này ngay cả quà gặp mặt cũng không cho, Vương Tự Bảo không nói nữa. Cô bé nhìn Nhị ca nhà mình, nói: "Nhị ca, quà."
Đây là nhờ Nhị ca đòi giúp, cô bé chỉ là một tiểu thục nữ làm sao có thể trực tiếp mở miệng với người ngoài đòi quà chứ.
Nhị ca ngầm hiểu ý, dứt khoát nói thẳng: "Tiểu tử ngươi cũng quá keo kiệt rồi đó. Bảo Muội nhà ta gọi ngươi là ca ca, vậy mà ngay cả một món quà gặp mặt ngươi cũng không cho hả?"
"Cho chứ." Tiêu Tuấn Vũ vừa lúng túng tìm khắp người một món quà thích hợp, vừa bận rộn đáp lời.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Đại công tử - người luôn khoe khoang mình giỏi lấy lòng nữ nhân nhất bị mất mặt trước mặt nữ nhân. Đương nhiên cô bé cũng không thể tính là nữ nhân.
Do thân phận của Vương Tự Bảo không phải bình thường nên há có thể tùy tiện cho một món đồ là xong. Cho nên Tiêu Tuấn Vũ đưa miếng ngọc bội tùy thân lấy từ trên eo xuống cho cô bé.
Vương Tự Bảo nhìn ngắm ngọc bội rồi lại nhìn Nhị ca nhà mình.
Ý của cô bé là: Nhị ca, món đồ này có mắc tiền không? Chúng ta có thể tùy tiện lấy nó không?
Tiêu Tuấn Vũ là ai chứ? Là khách quen trong chốn phong nguyệt, là người hiểu rõ tâm tư nữ nhân nhất. Nhìn thấy Vương Tự Bảo không lập tức nhận lấy ngọc bội, trong lòng thầm nghĩ: Chẳng lẽ không thích sao? Vietwriter.vn
Cho nên hắn cắn răng đưa cây quạt trong tay cùng với phiến trụy* qua.
(*): Phiến trụy: Theo lối xưa, đuôi những cây quạt thường được kết tua bằng chỉ màu, thắt thành các nút Cát Tường, Hồ Điệp, Song Ngư v.v… Đôi khi còn kết những miếng ngọc nhỏ.
Mọi người trong nhà ai cũng đều đồng ý cho Vương Tự Bảo ra ngoài cùng với Vương Dụ Phổ, bởi vì tâm trạng của Vương Tự Bảo dạo gần đây luôn không tốt, mọi người vì muốn cô bé vui nên mới đáp ứng.
Tưởng thị mặc cho Vương Tự Bảo một bộ quần áo mới rồi lại để cho hai người Hương Thảo và Hương Vu đem theo những đồ mà Vương Tự Bảo có thể sẽ dùng tới, rồi giao Vương Tự Bảo cho Vương Dụ Phổ đang hưng phấn không thôi.
Đương nhiên không quên dặn dò cô bé thật kỹ càng.
Vương Tự Bảo với tâm trạng vui vẻ vẫy cánh tay nhỏ chào tạm biệt mẫu thân, rồi hưng phấn cùng ca ca dẫn theo một đoàn hộ tống đi ra ngoài.
Sân xúc cúc ở vùng ngoại ô là một phần của trường đua ngựa. Từ Hầu phủ đi đến đó mất khoảng hai tiếng đồng hồ đánh xe. Vương Tự Bảo ngồi trong cỗ xe ngựa kêu "lạch cạch lạch cạch" giống như đang nằm trên nôi mà cứ thế ngủ thiếp đi ngon lành.
Đến khi cô bé tỉnh dậy thì Vương Dụ Phổ đáng thương đành phải thay áo ngoài mới xuống xe.
Rốt cuộc thì quần áo ban đầu mặc dính quá nhiều nước dãi của Vương Tự Bảo để người khác nhìn thấy thì không lịch sự lắm.
Vương Dụ Phổ bước xuống xe, làm mềm hai vai cứng đờ của mình xong rồi mới ôm lấy Vương Tự Bảo đang giơ hai cánh tay nhỏ chờ được hắn bế.
Hắn phải bế khối thịt mập mạp gần hai canh giờ, thêm vào đó kĩ năng không thành thục giống như mẫu thân và phụ thân nên khá mệt.
Có điều tâm trạng của Vương Dụ Phổ khá tốt. Muội muội ngoan ngoãn dễ thương nhà mình cứ tùy ý để mặc cho hắn bế.
Ôm trong lòng một cơ thể bé nhỏ mềm mại, cảm giác trên tay rất tuyệt. Cảm giác này còn sảng khoái hơn khi hắn vẽ một bức tranh đẹp được mọi người khen.
Bế Vương Tự Bảo, phía sau có một đoàn người đi theo, Vương Dụ Phổ vui vẻ bước về phía trường đua ngựa.
Người gác cổng nhìn thấy Vương Dụ Phổ liền hành lễ. Sau đó có một cậu bé tiến lên hành lễ: "Chào Tam công tử. Người đã đến rồi, Tam thiếu gia nhà ta và hai vị gia kia đều đợi ngài lâu lắm rồi. Ôi! Đây là Bảo Quận chúa mà. Tiểu nhân xin thỉnh an Bảo Quận chúa."
Tam thiếu gia trong lời của tên nhóc lanh lợi này là đích tử thứ ba của Định Nam Hầu phủ Tô Tu. Vương Dụ Phổ xếp thứ ba trong Hầu phủ nên người ngoài đều gọi hắn là Tam công tử.
"Đứng lên đi." Vương Dụ Phổ vươn tay làm động tác đỡ lên. Lời nói ra mặc dù nhẹ nhàng nhưng lại mang theo một chút uy nghi.
Hương Vu tiến lên đưa cho Bảo Trụ một hầu bao, nói: "Cầm lấy đi. Đây là Quận chúa nhà ta thưởng cho ngươi."
"Ôi, thế thì còn gì bằng ạ. Tiểu nhân cảm tạ Quận chúa ban thưởng."
Bảo Trụ thầm ngạc nhiên: Tiểu Quận chúa này quả thật giống như những gì Tam công tử nói, vô cùng thông minh.
"Được rồi, Tiểu Trụ tử, ngươi mau đi trước dẫn đường đi, Bảo Muội nhà ta mệt lắm rồi." Vương Dụ Phổ vừa hối thúc vừa giơ chân đá vào mông Bảo Trụ.
"Đau đau, xin gia nhẹ chút." Bảo Trụ vừa xoa cái mông vốn không hề đau của mình vừa làm ra tư thế dẫn đường: "Gia, Quận chúa, xin mời vào trong."
Vương Dụ Phổ đương nhiên sẽ không thể không biết đường đi vào sân xúc cúc, đây chẳng qua chỉ là tỏ vẻ mà thôi.
Nơi này quả thật rất rộng. Vương Tự Bảo nằm trong lòng của Vương Dụ Phổ, xoay người nhìn ngó xung quanh.
Trong khe núi ở đằng xa kia, nơi được hàng rào hình bầu dục bao quanh lại có lẽ là một trường đua ngựa. Bên trong đã có không ít người trong trang phục cưỡi ngựa bó sát phi ngựa ngang dọc. Trong đó không thiếu những sắc màu rất tươi sáng.
Hiển nhiên là có nữ tử cưỡi ngựa ở đó. Xem ra triều đại này không quản giáo nữ nhân quá hà khác, trở ngại giữa nam nữ cũng không quá lớn.
Ngoài ra, xét từ sự oai vệ hùng dũng này thì có một chút giống như Đại Đường thịnh thế.
Sau khi đi được khoảng một đoạn men theo con đường rợp bóng mát, bọn họ đã đến cạnh khoảng sân hình chữ nhật.
Trong sân là những bãi cỏ xanh mơn mớt bằng phẳng, ngay chính giữa là hai cán gậy cao ba trượng dựng thẳng đứng, cầu môn phía trên có đường kính khoảng một thước và có những bước tường vây quanh. Xung quanh còn có khán đài tọa Nam hướng về phía Bắc.
Vương Dụ Phổ bế Vương Tự Bảo theo Bảo Trụ, đi thẳng về hướng khán đài.
"Vương lão Tam, ngươi mau tới đây, một lát nữa là mở trận đấu mười người, đội chúng ta chỉ còn thiếu ngươi thôi đấy."
Trưởng tử của Kính Hòa Trưởng Công chúa Tiêu Tuấn Vũ vừa nhìn thấy Vương Dụ Phổ liền hét lớn lên. Đợi đến khi nhìn thấy Vương Tự Bảo nằm trong lòng của Vương Dụ Phổ, hắn liền há to miệng. Đây là ai?
Sau đó Tiêu Tuấn Vũ không kiêng kị gì mà hỏi đích tử thứ hai của phủ Thừa tướng Khương Diệu Thành đang ngồi kế bên: "Ôi mẹ ơi. Không phải Vương lão Tam đang bế con gái riêng của mình đấy chứ? Đây là chuyện lúc nào vậy sao ta không biết?"
"Bớt nói nhảm đi! Ngươi cho rằng là giống ngươi à? Còn chưa cử hành đại hôn thì đã có thứ trưởng tử. Điều này còn cần hỏi à? Ngoại trừ Tiểu Bát của Vương gia, nhũ danh Bảo Muội, phong hiệu Bảo Quận chúa thì còn có thể là ai nữa?" Khương Diệu Thành vừa nói vừa đấm Tiêu Tuấn Vũ một cái.
"Đúng rồi, đúng là cô nhóc đó. Mấy ngày trước ta còn gặp ở yến tiệc đầy tuổi của cô bé. Có điều nhà hắn cũng cưng chiều cô bé quá rồi, vừa mới gặp mặt xíu thôi đã bế cô bé chạy đi mất. Ta vẫn còn chưa kịp nhìn kỹ." Tiêu Tuấn Vũ hơi xấu hổ vuốt cái mũi đẹp của mình.
"Xì. Bữa đó người đông như vậy, người ta cho ngươi nhìn kĩ làm gì."
May mà huynh muội Vương Dụ Phổ không có tai thần nên không nghe thấy lời nói nhảm của Tiêu Tuấn Vũ. Lúc Vương Dụ Phổ đến gần còn không quên bế Vương Tự Bảo đi qua đi lại khoe khoang trước mặt mấy người Tiêu Tuấn Vũ, Khương Diệu Thành, Tô Tu.
Sau đó bị bọn họ trêu chọc thì giới thiệu với Vương Tự Bảo rằng: "Bảo Muội, mấy người này là bạn thân của Nhị ca mà ta vừa nói với muội đó. Đây là Tiêu Tuấn Vũ."
Vương Tự Bảo ngẩng đầu nhìn về người mà Nhị ca chỉ tay. Chỉ thấy người này tầm khoảng 16 tuổi, tướng mạo tuấn tú, nổi bật nhất chính là đôi mắt đào hoa.
Vừa nhìn đã biết đây là người phong lưu. Vương Tự Bảo lần đầu gặp gỡ đã phán cho Tiêu Tuấn Vũ một danh hiệu vô cùng chính xác.
Nhưng miệng cô bé lại gọi ngọt xớt: "Chào ca ca."
"Ai da, chào muội." Tiêu Tuấn Vũ đã nghe qua rất nhiều người gọi hắn là ca ca, thế nhưng trước giờ chưa bao giờ nghe qua thanh âm nào mềm mại dịu dàng như vậy nên lòng liền như nở hoa.
Thấy người này ngay cả quà gặp mặt cũng không cho, Vương Tự Bảo không nói nữa. Cô bé nhìn Nhị ca nhà mình, nói: "Nhị ca, quà."
Đây là nhờ Nhị ca đòi giúp, cô bé chỉ là một tiểu thục nữ làm sao có thể trực tiếp mở miệng với người ngoài đòi quà chứ.
Nhị ca ngầm hiểu ý, dứt khoát nói thẳng: "Tiểu tử ngươi cũng quá keo kiệt rồi đó. Bảo Muội nhà ta gọi ngươi là ca ca, vậy mà ngay cả một món quà gặp mặt ngươi cũng không cho hả?"
"Cho chứ." Tiêu Tuấn Vũ vừa lúng túng tìm khắp người một món quà thích hợp, vừa bận rộn đáp lời.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Đại công tử - người luôn khoe khoang mình giỏi lấy lòng nữ nhân nhất bị mất mặt trước mặt nữ nhân. Đương nhiên cô bé cũng không thể tính là nữ nhân.
Do thân phận của Vương Tự Bảo không phải bình thường nên há có thể tùy tiện cho một món đồ là xong. Cho nên Tiêu Tuấn Vũ đưa miếng ngọc bội tùy thân lấy từ trên eo xuống cho cô bé.
Vương Tự Bảo nhìn ngắm ngọc bội rồi lại nhìn Nhị ca nhà mình.
Ý của cô bé là: Nhị ca, món đồ này có mắc tiền không? Chúng ta có thể tùy tiện lấy nó không?
Tiêu Tuấn Vũ là ai chứ? Là khách quen trong chốn phong nguyệt, là người hiểu rõ tâm tư nữ nhân nhất. Nhìn thấy Vương Tự Bảo không lập tức nhận lấy ngọc bội, trong lòng thầm nghĩ: Chẳng lẽ không thích sao? Vietwriter.vn
Cho nên hắn cắn răng đưa cây quạt trong tay cùng với phiến trụy* qua.
(*): Phiến trụy: Theo lối xưa, đuôi những cây quạt thường được kết tua bằng chỉ màu, thắt thành các nút Cát Tường, Hồ Điệp, Song Ngư v.v… Đôi khi còn kết những miếng ngọc nhỏ.
Bình luận facebook