Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 230 - Chương 230LỰC LƯỢNG BÍ MẬT
Vương Tự Bảo mau chóng bước tới chỗ Vĩnh Thịnh đế, vừa đi vừa lấy bình sứ trong chiếc túi đeo chéo bên mình ra. Khi tới gần, nàng rắc bột trắng trong bình lên vết thương của Vĩnh Thịnh đế để cầm máu cho ông.
Vết thương của Vĩnh Thịnh đế không hề nhẹ, đầu còn hơi váng.
Ông vừa cảm kích vừa xấu hổ mà nói với Vương Tự Bảo: "Hoàng biểu cữu làm Bảo Muội thất vọng rồi nhỉ?"
Vương Tự Bảo cười hì hì mà đáp: "Con thấy Hoàng biểu cữu vẫn còn khá có lý trí đó. Để dẫn dụ kẻ địch trong bóng tối, người không ngại dấn thân vào chỗ hiểm nguy. Đúng là khí phách của bậc minh quân."
Nàng vừa dứt lời, miệng của những người ở đó đều méo xệch.
Mấy lời mất mặt này cũng chỉ có cô gái ngoan ngoãn như nàng nói ra mới khiến người ta thấy không ngại.
Vĩnh Thịnh đế cười nói: "Đúng đúng, trẫm cố tình làm thế đấy."
Cái cớ này đúng là hay.
Có vị đế vương nào lại muốn có vết nhơ để bị hậu thế lên án? Cho dù Vĩnh Thịnh đế chưa thể được gọi là minh quân, nhưng ông luôn cố gắng hết sức để làm một vị Hoàng đế tốt. Tư chất có hạn chính là nỗi đau sâu thẳm của ông.
Những năm này mặc dù chưa tới mức bị coi là ngu xuẩn vô đạo, nhưng một người làm Hoàng đế đã lâu cũng khó tránh cảnh hồ đồ, chẳng còn được minh mẫn như khi mới lên ngôi nữa.
Chu Lâm Khê bước lên thúc giục: "Bảo Muội, chúng ta mau đi thôi. Còn ở đây nữa là sẽ bị lửa thiêu đó."
Lớp khói trong phòng ngày càng dày đặc, nếu không mau rời đi có khi sẽ có người ngất ra đấy.
"Được, mau rời khỏi đây thôi." Vương Tự Bảo vừa nói vừa đỡ Vĩnh Thịnh đế bị thương đứng dậy.
Ra khỏi mật đạo, mọi người quay về đại điện nghị sự trong hành cung của Vĩnh Thịnh đế. Gian mật thất và phòng ốc xung quanh mau chóng bị lửa thiêu rụi.
Kẻ phóng hỏa chính là Nhị Hoàng tử Hạ Lập Thiện.
Hắn cảm thấy mình giết người thì không ổn nên chỉ còn cách phóng hỏa.
Cung yến?
Có ngu mới chờ đến khi tổ chức cung yến để động thủ.
Nói cho cùng, lần này Trang phi và Tạ Huyền đã rơi vào bẫy của họ.
Trước khi xảy ra sự việc, mỗi người bọn họ đều nhận được một tờ giấy hẹn gặp đối phương, nên vừa rồi mới lén đến thăm nhau như vậy.
Người viết ra tờ giấy đó chính là thủ hạ Tinh Thiên của Vương Tự Bảo.
Đây cũng không lần đầu nàng ấy bắt chước nét chữ của người khác. Lần trước nàng cũng đã từng dùng chiêu này để lừa Đan Cách và Vương Tử Liêm.
Bởi vậy, lần này biết chuyện hai người nọ có vấn đề, Vương Tự Bảo bèn sai nàng dùng lại chiêu cũ.
Cũng may, cung nữ đắc lực nhất của Trang phi dễ bị dọa nên khai hết cách thức liên lạc thường ngày giữa Trang phi và Tạ Huyền ra, giúp kế hoạch này được tiến hành một cách hoàn hảo.
Hôm nay Vương Tự Bảo đeo theo túi là bởi bên trong đựng rất nhiều thuốc giải các loại.
Nàng đã học được rất nhiều kiến thức về lĩnh vực này từ Lữ Duyên. Mặc dù không giỏi bằng sư phụ, nhưng ít ra cũng biết cách xử lý những chuyện kiểu này.
Vương Tự Bảo đặt một bình sứ trước mũi Vĩnh Thịnh đế, ngay lúc sau ông đã dần tỉnh lại.
Khi thấy đó là Vương Tự Bảo, mà nhìn quanh cũng chẳng thấy Trang phi đâu, đầu thì lại nặng trình trịch, Vĩnh Thịnh đế biết ngay mình đã trúng chiêu của Trang phi.
Vậy là ông lập tức cho người đi tìm Trang phi.
Đức Thọ đứng gác ngoài tẩm cung khẳng định Trang phi không hề đi ra từ ngoài cửa chính, vậy thì có thể trong tẩm cung có mật đạo.
Nhưng nếu tìm từng chỗ một thì rất tốn sức. Rất may là có Tiểu Thiểm lanh lợi ở đó nên tất cả đều rất dễ làm.
Lúc Trang phi cho Vĩnh Thịnh đế ngửi chiếc túi kia, trên tay chắc chắn sẽ dính mùi của nó. Tiểu Thiểm nhanh chóng lần ra được đầu mối Trang phi đi ra từ hồ nước nóng.
Mọi người vừa nhìn hồ nước nóng đã cạn thì đều cho rằng chỉ dẫn của Tiểu Thiểm là đúng.
Một nhóm người được cử đi tìm lối vào mật đạo, còn Vương Tự Bảo mang theo Tiểu Thiểm để tìm xem căn phòng mà Trang phi có thể đi vào.
Mặc dù lúc đầu chưa xác định rõ ràng, nhưng Trang phi và Tạ Huyền ở cùng một chỗ quá lâu, cho nên đã bị Tiểu Thiểm bắt được.
Sau đó, Nhị hoàng tử dẫn người đứng ở ngoài để phóng hỏa, chặn đường thoát của Tạ Huyền và Trang phi. Vương Tự Bảo thì quay lại tẩm cung của Vĩnh Thịnh đế để giúp dò tìm mật đạo mà Trang phi đã ra vào.
Cuối cùng mới diễn ra một loạt chuyện trên.
Như Vương Tự Bảo đã nói, đúng là Vĩnh Thịnh đế đã không ngại dấn thân vào chốn nguy hiểm. Đáng lẽ ông không nên tự mình lao vào nơi ấy trong hoàn cảnh đó.
Nhưng nghĩ lại, có người đàn ông nào bị cắm sừng lâu năm lại không bị kích động chứ?
Nhưng lúc ấy Vĩnh Thịnh đế có thể bắt gian còn Vương Tự Bảo và người khác thì không. Bởi vậy cuối cùng chỉ có Vĩnh Thịnh đế ra mặt mà thôi.
Những người còn lại thì chờ ở mật đạo.
Lý do bọn họ không chạy vào giúp khi Vĩnh Thịnh đế phải chịu thiệt là bởi muốn cho ông có một bài học nhớ đời.
Sau khi trở lại đại điện nghị sự trong hành cung của Vĩnh Thịnh đế, bọn họ tóm tắt sơ qua suy đoán của mình cho ông nghe. Vĩnh Thịnh đế lúc này mới biết vì tính buông thả của mình mà khiến bản thân, quần thần và cả Đại Ung gặp phải mối nguy lớn như vậy.
Vậy là ông bắt tay ngay vào việc bình loạn, hy vọng còn kịp thời.
Ngay lúc Vĩnh Thịnh đế hạ lệnh truy nã nhóm người của Tam hoàng tử Hạ Lập Vũ, bên chỗ Hạ Lập Vũ đã nhận được tin.
Kế hoạch ban đầu là để Vĩnh Thịnh đế chết dưới tay quân phản loạn, còn hắn thì lấy danh nghĩa dẹp loạn để tạo thế cho việc đăng cơ sau này của mình. Giờ xem ra chiêu này không dùng được nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Thế là trong lúc quan trọng, hắn chỉ còn cách tự mình dẫn quân để khởi binh làm phản.
Hạ Lập Vũ sai người bắn đạn báo hiệu, để nhóm quân đang bao vây hành cung lập tức bắt đầu tấn công nơi ấy, còn hắn thì tự mình dẫn quân tiến đánh cung điện trong hành cung của Vĩnh Thịnh đế.
Giữa đường lại gặp người do Vĩnh Thịnh đế sai đến truy nã, hai bên liền chiến đấu kịch liệt.
Vì quân bên hắn nhiều hơn nên đã nhanh chóng giải quyết được người của Vĩnh Thịnh đế, tiếp tục lao về phía cung điện của ông.
Cùng lúc đó, rất đông binh mã đã ào đến hành cung nghỉ mát từ bốn phương tám hướng. Ngoài ra còn có một đội người ngựa lặng lẽ lẻn vào cung điện mà Vĩnh Thịnh đế đang ở từ mật đạo.
Lúc này, Vĩnh Thịnh đế, Vương Tự Bảo, Chu Lâm Khê, Hạ Lập Nghiêu cũng đang nghĩ đối sách.
"Bẩm Hoàng thượng, có rất đông binh mã đang lao về phía hành cung." Người được phái đi thăm dò vừa biết được tin liền vội vã quay về bẩm báo.
"Bọn họ có khoảng bao nhiêu người ngựa?" Đầu của Vĩnh Thịnh đế đã được băng bó, chẳng còn hình tượng đế vương gì cả.
"Mỗi hướng có khoảng một vạn người." Người dò la bẩm lại.
"Người của bên ta có thể có bao nhiêu?" Vĩnh Thịnh đế hỏi Tứ Hoàng tử Hạ Lập Nghiêu.
"Thị vệ hoàng gia lần này xuất hành dẫn khoảng hai nghìn quân đi, chúng ta lại chỉ có một vài thị vệ tùy thân, mỗi người có tầm hai trăm người." Đây là quy định cho hoàng tử, cho dù có nhiều hơn chút thì Hạ Lập Nghiêu cũng không thể khai với Vĩnh Thịnh đế.
"Bảo Muội, con với Khê ca nhi có bao nhiêu quân?" Giờ Vĩnh Thịnh đế chỉ còn cách trông mong vào phu thê Vương Tự Bảo và Chu Lâm Khê.
"Khi vào nơi này, chúng con cũng không thể dẫn theo nhiều người. Hộ vệ của con, Bảo Muội, nhạc phụ và Tam biểu huynh cộng lại cũng chỉ có năm trăm người." Chu Lâm Khê trả lời.
Cho dù Vĩnh Thịnh đế biết rõ số lượng mà Chu Lâm Khê vừa nói ra không hề chính xác, nhưng nghĩ lại thì cũng không hề nhiều. Bây giờ đứa con trai ngoan của ông lại đem quân bao vây bốn phía, năm vạn binh mã kéo đến khiến người ta thấy thật nan giải.
Thế là Vĩnh Thịnh đế đành gọi to về phía ngoài: "Hổ Tiếu."
Không lâu sau, một người mặc đồ đen liền xuất hiện ở giữa đại điện, quỳ một chân đáp: "Bệ hạ."
Vĩnh Thịnh đế hít sâu một hơi: "Hắc Long hộ giá!"
Đây là đội quân tinh nhuệ nhất của đế vương qua các triều đại. Chưa đến lúc bất đắc dĩ, bọn họ sẽ không để lộ lực lượng bí mật này.
"Tuân chỉ!"
"Phụ hoàng, giờ chúng ta phải làm sao? Chẳng lẽ thật sự phải đánh lại Tam ca?" Hạ Lập Nghiêu thắc mắc.
"Cho dù có Hắc Long vệ rồi, ta cũng chỉ có một vạn người mà thôi. Nếu như đôi công thì chưa chắc đã thắng." Vĩnh Thịnh đế thật sự không rành rẽ những chuyện thế này, cho nên lại hỏi Chu Lâm Khê: "Khê ca nhi, con có ý hay gì không?"
"Hoàng biểu cữu, không biết người còn có thể điều động bao nhiêu binh mã bên ngoài?" Chu Lâm Khê hiện giờ cũng học theo Vương Tự Bảo mà gọi Vĩnh Thịnh đế là Hoàng biểu cữu.
Vĩnh Thịnh đế ngẫm nghĩ rồi đáp: "Ở đại doanh Kinh Giao còn có mười vạn binh mã. Nơi đó ở gần đây nhất."
"Nhưng giả sử đại doanh Kinh Giao bị kẻ khác xúi giục hoặc bị kẻ khác lợi dụng thì sao?" Chu Lâm Khê dò hỏi.
"Sao có thể thế được?" Vĩnh Thịnh đế kinh ngạc hỏi ngược lại.
"Sao không thể chứ. Trịnh Sở Vinh đã thành người của Hạ Thần Dục. Giờ chúng ta xuất phát từ nơi này thì phải gấp rút trở về Ung Đô để cứu Thái tử. Nếu không, chưa nói đến việc Ung Đô gặp nguy, đến cả Đại Ung cũng sẽ trở thành địa bàn của kẻ khác." Chu Lâm Khê không thể không quăng lựu đạn ra để Vĩnh Thịnh đế thức tỉnh.
Vĩnh Thịnh đế nghe vậy thì ngẩn ra thật. Chỉ có riêng Hạ Lập Vũ thì không nói làm gì, nhưng giờ lại có thêm cả một Hạ Thần Dục nữa.
Vậy đúng là giang sơn Đại Ung sẽ gặp nguy chỉ trong một sớm một chiều.
Ông chết cũng không sao, nhưng ông không thể trơ mắt nhìn cơ nghiệp tổ tiên gây dựng bị hủy trong tay mình.
Rất may là quân Ung Đô vẫn chưa rơi vào tay đối phương.
"Long Ngâm." Vĩnh Thịnh đế lại gọi về phía bên ngoài.
"Bệ hạ." Người tên Long Ngâm mau chóng đến chính giữa đại điện rồi quỳ lạy.
"Cầm Long Hành Lệnh đến chỗ Cảnh Thân vương, để ông ấy mau chóng dẫn quân Ung Đô tới phò Thái tử dẹp loạn. Ngoài ra cũng phải chiêu cáo các tướng sĩ ở đại doanh Kinh Giao rằng, Hạ Thần Dục cùng Trịnh Sở Vinh đều là phản tặc, nếu ai giết được chúng, trẫm sẽ thăng quan, thêm tước cho người đó."
May là Cảnh Thân vương nắm trong tay một nhánh quân Ung Đô mà không ai biết. Đây cũng chính là lý do khiến Cảnh Thân vương phủ có địa vị không hề tầm thường ở Đại Ung.
Vốn cho rằng Cảnh Dực có thể tiếp quản vị trí của Cảnh Thân vương, chẳng ngờ người đó lại là Ngũ Hoàng tử của Định Quốc.
Cuối cùng, rất may là Cảnh Bác Vũ đã lấy trưởng nữ của Vĩnh Thịnh đế. Về sau cánh quân này sẽ dần được người hoàng gia nắm trong tay.
"Tuân chỉ."
Chu Lâm Khê và Vương Tự Bảo nhìn nhau, quả nhiên không có Hoàng đế nào là đơn giản cả.
Vương Tự Bảo dường như cũng hiểu được ý đồ lấy một kẻ không được coi trọng như Cảnh Ngọc Nhi của Hạ Thần Dục năm ấy.
Hóa ra kẻ đó lại nhắm được cánh quân không ai hay biết này của Cảnh Thân vương phủ. Có vẻ như năm ấy Thái tử đã nói cho hắn nghe bí mật hoàng gia này.
Đúng là để đạt được mục đích, kẻ này không từ mọi thủ đoạn.
Vết thương của Vĩnh Thịnh đế không hề nhẹ, đầu còn hơi váng.
Ông vừa cảm kích vừa xấu hổ mà nói với Vương Tự Bảo: "Hoàng biểu cữu làm Bảo Muội thất vọng rồi nhỉ?"
Vương Tự Bảo cười hì hì mà đáp: "Con thấy Hoàng biểu cữu vẫn còn khá có lý trí đó. Để dẫn dụ kẻ địch trong bóng tối, người không ngại dấn thân vào chỗ hiểm nguy. Đúng là khí phách của bậc minh quân."
Nàng vừa dứt lời, miệng của những người ở đó đều méo xệch.
Mấy lời mất mặt này cũng chỉ có cô gái ngoan ngoãn như nàng nói ra mới khiến người ta thấy không ngại.
Vĩnh Thịnh đế cười nói: "Đúng đúng, trẫm cố tình làm thế đấy."
Cái cớ này đúng là hay.
Có vị đế vương nào lại muốn có vết nhơ để bị hậu thế lên án? Cho dù Vĩnh Thịnh đế chưa thể được gọi là minh quân, nhưng ông luôn cố gắng hết sức để làm một vị Hoàng đế tốt. Tư chất có hạn chính là nỗi đau sâu thẳm của ông.
Những năm này mặc dù chưa tới mức bị coi là ngu xuẩn vô đạo, nhưng một người làm Hoàng đế đã lâu cũng khó tránh cảnh hồ đồ, chẳng còn được minh mẫn như khi mới lên ngôi nữa.
Chu Lâm Khê bước lên thúc giục: "Bảo Muội, chúng ta mau đi thôi. Còn ở đây nữa là sẽ bị lửa thiêu đó."
Lớp khói trong phòng ngày càng dày đặc, nếu không mau rời đi có khi sẽ có người ngất ra đấy.
"Được, mau rời khỏi đây thôi." Vương Tự Bảo vừa nói vừa đỡ Vĩnh Thịnh đế bị thương đứng dậy.
Ra khỏi mật đạo, mọi người quay về đại điện nghị sự trong hành cung của Vĩnh Thịnh đế. Gian mật thất và phòng ốc xung quanh mau chóng bị lửa thiêu rụi.
Kẻ phóng hỏa chính là Nhị Hoàng tử Hạ Lập Thiện.
Hắn cảm thấy mình giết người thì không ổn nên chỉ còn cách phóng hỏa.
Cung yến?
Có ngu mới chờ đến khi tổ chức cung yến để động thủ.
Nói cho cùng, lần này Trang phi và Tạ Huyền đã rơi vào bẫy của họ.
Trước khi xảy ra sự việc, mỗi người bọn họ đều nhận được một tờ giấy hẹn gặp đối phương, nên vừa rồi mới lén đến thăm nhau như vậy.
Người viết ra tờ giấy đó chính là thủ hạ Tinh Thiên của Vương Tự Bảo.
Đây cũng không lần đầu nàng ấy bắt chước nét chữ của người khác. Lần trước nàng cũng đã từng dùng chiêu này để lừa Đan Cách và Vương Tử Liêm.
Bởi vậy, lần này biết chuyện hai người nọ có vấn đề, Vương Tự Bảo bèn sai nàng dùng lại chiêu cũ.
Cũng may, cung nữ đắc lực nhất của Trang phi dễ bị dọa nên khai hết cách thức liên lạc thường ngày giữa Trang phi và Tạ Huyền ra, giúp kế hoạch này được tiến hành một cách hoàn hảo.
Hôm nay Vương Tự Bảo đeo theo túi là bởi bên trong đựng rất nhiều thuốc giải các loại.
Nàng đã học được rất nhiều kiến thức về lĩnh vực này từ Lữ Duyên. Mặc dù không giỏi bằng sư phụ, nhưng ít ra cũng biết cách xử lý những chuyện kiểu này.
Vương Tự Bảo đặt một bình sứ trước mũi Vĩnh Thịnh đế, ngay lúc sau ông đã dần tỉnh lại.
Khi thấy đó là Vương Tự Bảo, mà nhìn quanh cũng chẳng thấy Trang phi đâu, đầu thì lại nặng trình trịch, Vĩnh Thịnh đế biết ngay mình đã trúng chiêu của Trang phi.
Vậy là ông lập tức cho người đi tìm Trang phi.
Đức Thọ đứng gác ngoài tẩm cung khẳng định Trang phi không hề đi ra từ ngoài cửa chính, vậy thì có thể trong tẩm cung có mật đạo.
Nhưng nếu tìm từng chỗ một thì rất tốn sức. Rất may là có Tiểu Thiểm lanh lợi ở đó nên tất cả đều rất dễ làm.
Lúc Trang phi cho Vĩnh Thịnh đế ngửi chiếc túi kia, trên tay chắc chắn sẽ dính mùi của nó. Tiểu Thiểm nhanh chóng lần ra được đầu mối Trang phi đi ra từ hồ nước nóng.
Mọi người vừa nhìn hồ nước nóng đã cạn thì đều cho rằng chỉ dẫn của Tiểu Thiểm là đúng.
Một nhóm người được cử đi tìm lối vào mật đạo, còn Vương Tự Bảo mang theo Tiểu Thiểm để tìm xem căn phòng mà Trang phi có thể đi vào.
Mặc dù lúc đầu chưa xác định rõ ràng, nhưng Trang phi và Tạ Huyền ở cùng một chỗ quá lâu, cho nên đã bị Tiểu Thiểm bắt được.
Sau đó, Nhị hoàng tử dẫn người đứng ở ngoài để phóng hỏa, chặn đường thoát của Tạ Huyền và Trang phi. Vương Tự Bảo thì quay lại tẩm cung của Vĩnh Thịnh đế để giúp dò tìm mật đạo mà Trang phi đã ra vào.
Cuối cùng mới diễn ra một loạt chuyện trên.
Như Vương Tự Bảo đã nói, đúng là Vĩnh Thịnh đế đã không ngại dấn thân vào chốn nguy hiểm. Đáng lẽ ông không nên tự mình lao vào nơi ấy trong hoàn cảnh đó.
Nhưng nghĩ lại, có người đàn ông nào bị cắm sừng lâu năm lại không bị kích động chứ?
Nhưng lúc ấy Vĩnh Thịnh đế có thể bắt gian còn Vương Tự Bảo và người khác thì không. Bởi vậy cuối cùng chỉ có Vĩnh Thịnh đế ra mặt mà thôi.
Những người còn lại thì chờ ở mật đạo.
Lý do bọn họ không chạy vào giúp khi Vĩnh Thịnh đế phải chịu thiệt là bởi muốn cho ông có một bài học nhớ đời.
Sau khi trở lại đại điện nghị sự trong hành cung của Vĩnh Thịnh đế, bọn họ tóm tắt sơ qua suy đoán của mình cho ông nghe. Vĩnh Thịnh đế lúc này mới biết vì tính buông thả của mình mà khiến bản thân, quần thần và cả Đại Ung gặp phải mối nguy lớn như vậy.
Vậy là ông bắt tay ngay vào việc bình loạn, hy vọng còn kịp thời.
Ngay lúc Vĩnh Thịnh đế hạ lệnh truy nã nhóm người của Tam hoàng tử Hạ Lập Vũ, bên chỗ Hạ Lập Vũ đã nhận được tin.
Kế hoạch ban đầu là để Vĩnh Thịnh đế chết dưới tay quân phản loạn, còn hắn thì lấy danh nghĩa dẹp loạn để tạo thế cho việc đăng cơ sau này của mình. Giờ xem ra chiêu này không dùng được nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Thế là trong lúc quan trọng, hắn chỉ còn cách tự mình dẫn quân để khởi binh làm phản.
Hạ Lập Vũ sai người bắn đạn báo hiệu, để nhóm quân đang bao vây hành cung lập tức bắt đầu tấn công nơi ấy, còn hắn thì tự mình dẫn quân tiến đánh cung điện trong hành cung của Vĩnh Thịnh đế.
Giữa đường lại gặp người do Vĩnh Thịnh đế sai đến truy nã, hai bên liền chiến đấu kịch liệt.
Vì quân bên hắn nhiều hơn nên đã nhanh chóng giải quyết được người của Vĩnh Thịnh đế, tiếp tục lao về phía cung điện của ông.
Cùng lúc đó, rất đông binh mã đã ào đến hành cung nghỉ mát từ bốn phương tám hướng. Ngoài ra còn có một đội người ngựa lặng lẽ lẻn vào cung điện mà Vĩnh Thịnh đế đang ở từ mật đạo.
Lúc này, Vĩnh Thịnh đế, Vương Tự Bảo, Chu Lâm Khê, Hạ Lập Nghiêu cũng đang nghĩ đối sách.
"Bẩm Hoàng thượng, có rất đông binh mã đang lao về phía hành cung." Người được phái đi thăm dò vừa biết được tin liền vội vã quay về bẩm báo.
"Bọn họ có khoảng bao nhiêu người ngựa?" Đầu của Vĩnh Thịnh đế đã được băng bó, chẳng còn hình tượng đế vương gì cả.
"Mỗi hướng có khoảng một vạn người." Người dò la bẩm lại.
"Người của bên ta có thể có bao nhiêu?" Vĩnh Thịnh đế hỏi Tứ Hoàng tử Hạ Lập Nghiêu.
"Thị vệ hoàng gia lần này xuất hành dẫn khoảng hai nghìn quân đi, chúng ta lại chỉ có một vài thị vệ tùy thân, mỗi người có tầm hai trăm người." Đây là quy định cho hoàng tử, cho dù có nhiều hơn chút thì Hạ Lập Nghiêu cũng không thể khai với Vĩnh Thịnh đế.
"Bảo Muội, con với Khê ca nhi có bao nhiêu quân?" Giờ Vĩnh Thịnh đế chỉ còn cách trông mong vào phu thê Vương Tự Bảo và Chu Lâm Khê.
"Khi vào nơi này, chúng con cũng không thể dẫn theo nhiều người. Hộ vệ của con, Bảo Muội, nhạc phụ và Tam biểu huynh cộng lại cũng chỉ có năm trăm người." Chu Lâm Khê trả lời.
Cho dù Vĩnh Thịnh đế biết rõ số lượng mà Chu Lâm Khê vừa nói ra không hề chính xác, nhưng nghĩ lại thì cũng không hề nhiều. Bây giờ đứa con trai ngoan của ông lại đem quân bao vây bốn phía, năm vạn binh mã kéo đến khiến người ta thấy thật nan giải.
Thế là Vĩnh Thịnh đế đành gọi to về phía ngoài: "Hổ Tiếu."
Không lâu sau, một người mặc đồ đen liền xuất hiện ở giữa đại điện, quỳ một chân đáp: "Bệ hạ."
Vĩnh Thịnh đế hít sâu một hơi: "Hắc Long hộ giá!"
Đây là đội quân tinh nhuệ nhất của đế vương qua các triều đại. Chưa đến lúc bất đắc dĩ, bọn họ sẽ không để lộ lực lượng bí mật này.
"Tuân chỉ!"
"Phụ hoàng, giờ chúng ta phải làm sao? Chẳng lẽ thật sự phải đánh lại Tam ca?" Hạ Lập Nghiêu thắc mắc.
"Cho dù có Hắc Long vệ rồi, ta cũng chỉ có một vạn người mà thôi. Nếu như đôi công thì chưa chắc đã thắng." Vĩnh Thịnh đế thật sự không rành rẽ những chuyện thế này, cho nên lại hỏi Chu Lâm Khê: "Khê ca nhi, con có ý hay gì không?"
"Hoàng biểu cữu, không biết người còn có thể điều động bao nhiêu binh mã bên ngoài?" Chu Lâm Khê hiện giờ cũng học theo Vương Tự Bảo mà gọi Vĩnh Thịnh đế là Hoàng biểu cữu.
Vĩnh Thịnh đế ngẫm nghĩ rồi đáp: "Ở đại doanh Kinh Giao còn có mười vạn binh mã. Nơi đó ở gần đây nhất."
"Nhưng giả sử đại doanh Kinh Giao bị kẻ khác xúi giục hoặc bị kẻ khác lợi dụng thì sao?" Chu Lâm Khê dò hỏi.
"Sao có thể thế được?" Vĩnh Thịnh đế kinh ngạc hỏi ngược lại.
"Sao không thể chứ. Trịnh Sở Vinh đã thành người của Hạ Thần Dục. Giờ chúng ta xuất phát từ nơi này thì phải gấp rút trở về Ung Đô để cứu Thái tử. Nếu không, chưa nói đến việc Ung Đô gặp nguy, đến cả Đại Ung cũng sẽ trở thành địa bàn của kẻ khác." Chu Lâm Khê không thể không quăng lựu đạn ra để Vĩnh Thịnh đế thức tỉnh.
Vĩnh Thịnh đế nghe vậy thì ngẩn ra thật. Chỉ có riêng Hạ Lập Vũ thì không nói làm gì, nhưng giờ lại có thêm cả một Hạ Thần Dục nữa.
Vậy đúng là giang sơn Đại Ung sẽ gặp nguy chỉ trong một sớm một chiều.
Ông chết cũng không sao, nhưng ông không thể trơ mắt nhìn cơ nghiệp tổ tiên gây dựng bị hủy trong tay mình.
Rất may là quân Ung Đô vẫn chưa rơi vào tay đối phương.
"Long Ngâm." Vĩnh Thịnh đế lại gọi về phía bên ngoài.
"Bệ hạ." Người tên Long Ngâm mau chóng đến chính giữa đại điện rồi quỳ lạy.
"Cầm Long Hành Lệnh đến chỗ Cảnh Thân vương, để ông ấy mau chóng dẫn quân Ung Đô tới phò Thái tử dẹp loạn. Ngoài ra cũng phải chiêu cáo các tướng sĩ ở đại doanh Kinh Giao rằng, Hạ Thần Dục cùng Trịnh Sở Vinh đều là phản tặc, nếu ai giết được chúng, trẫm sẽ thăng quan, thêm tước cho người đó."
May là Cảnh Thân vương nắm trong tay một nhánh quân Ung Đô mà không ai biết. Đây cũng chính là lý do khiến Cảnh Thân vương phủ có địa vị không hề tầm thường ở Đại Ung.
Vốn cho rằng Cảnh Dực có thể tiếp quản vị trí của Cảnh Thân vương, chẳng ngờ người đó lại là Ngũ Hoàng tử của Định Quốc.
Cuối cùng, rất may là Cảnh Bác Vũ đã lấy trưởng nữ của Vĩnh Thịnh đế. Về sau cánh quân này sẽ dần được người hoàng gia nắm trong tay.
"Tuân chỉ."
Chu Lâm Khê và Vương Tự Bảo nhìn nhau, quả nhiên không có Hoàng đế nào là đơn giản cả.
Vương Tự Bảo dường như cũng hiểu được ý đồ lấy một kẻ không được coi trọng như Cảnh Ngọc Nhi của Hạ Thần Dục năm ấy.
Hóa ra kẻ đó lại nhắm được cánh quân không ai hay biết này của Cảnh Thân vương phủ. Có vẻ như năm ấy Thái tử đã nói cho hắn nghe bí mật hoàng gia này.
Đúng là để đạt được mục đích, kẻ này không từ mọi thủ đoạn.
Bình luận facebook