Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 235 - Chương 235HẸN GẶP
Cuối cùng, Vương Tự Bảo được Chu Lâm Khê bế về Bảo Châu Viện.
Sau khi trở lại Bảo Châu Viện, một trận gà bay chó sủa đã diễn ra.
Chu Lâm Khê phái người mời lang trung kê thuốc bổ khí cho Vương Tự Bảo, rồi lại tự mình dùng thuốc mỡ Lữ Duyên phối cho Vương Tự Bảo xoa bóp giúp nàng, mới khiến đầu gối của nàng bớt sưng đỏ, tím bầm, nhưng trong chốc lát cũng không thể chuyển biến tốt ngay được.
Lại nhìn khuôn mặt tiều tụy và đôi mắt sưng thành mắt cá vàng của Vương Tự Bảo, khỏi phải nói Chu Lâm Khê đau lòng biết bao nhiêu.
Hắn không nói lời dư thừa mà chỉ ôm Vương Tự Bảo rồi vỗ nhẹ lưng nàng, giống như dỗ dành trẻ con vậy. Hơn nữa mấy ngày sau đó hắn còn cố gắng hết sức dành thời gian ở bên Vương Tự Bảo, lúc không có chuyện gì thì xoa bóp hai chân, đắp mắt cho nàng.
May mà Vương Tự Bảo không cứng đầu, tinh thần khôi phục cũng không tệ.
Tiếp sau đó còn có ngày đầu thất*, còn có ngày mười lăm phải quỳ trước linh cữu. Nàng không thể để Chu Lâm Khê lo lắng theo mình được. Vì vậy Vương Tự Bảo bèn vực tinh thần dậy, tìm cho mình một số chuyện để làm, phân tán lực chú ý.
(*) Đầu thất: Ngày thứ bảy sau khi người chết qua đời.
Bởi phe Hạ Thần Dục vẫn còn đang bỏ chạy nên Ung Đô cũng không yên ổn. Hơn nữa trong giai đoạn này số người cần xử lý cũng rất nhiều. Ung Đô loạn cả lên.
Ngoại trừ Dục Quận Vương phủ, Cẩm Tương Hầu phủ, Thành Quốc Công phủ, Định Quốc Tướng Quân phủ,... còn có rất nhiều nhà tham dự vào lần phản loạn này.
Trong số đó có kẻ thấy tình thế không ổn đã trốn chạy từ sớm, nhưng phần lớn vẫn bị tóm lại, đồng thời bị nhốt vào đại lao Hình bộ. Trong khoảng thời gian ngắn, đại lao Hình bộ chật ních người.
Ngày hôm nay, Vương Tự Bảo nhận được lời mời từ một người không thể ngờ tới, Tứ Công chúa Hạ Nghi Như.
Lần này nàng được mời tới Vạn Phật Tự, đúng lúc nàng cũng định đến đây thắp mấy nén hương cầu phúc cho Tưởng Thái hậu, vì vậy bèn vui vẻ nhận lời.
Bởi hai đầu gối của Vương Tự Bảo vẫn chưa hoàn toàn bình phục, nên lần này nàng ngồi kiệu lên núi. Hơn nữa trong toàn bộ quá trình thắp hương bái Phật đều cần có Lương Thần và Mỹ Cảnh dìu đỡ. Lần cầu phúc cho Tưởng Thái hậu này kết thúc tốt đẹp.
Thấy đã gần tới giờ hẹn, Vương Tự Bảo bảo người dùng kiệu nâng nàng tới chòi nghỉ mát đã hẹn trước ở phía sau núi.
Đến lúc đi tới chòi nghỉ mát, từ xa đã trông thấy Hạ Nghi Như và Triển Tử Quân.
Nàng thầm nghĩ: Thật đúng là có duyên với hai người bọn họ mà. Nàng đã từng bắt gặp hai người họ lén lút hẹn hò, hơn nữa còn không phải chỉ một lần, bây giờ lại có thể thấy hai người này quang minh chính đại cùng đi tới đây. Điều này có thể nói là một loại duyên phận giữa hai bọn họ.
Vương Tự Bảo được đỡ xuống kiệu, từ xa nói: "Tứ biểu tỷ."
"Bảo Muội, xin lỗi, còn để muội phải chạy một chuyến từ xa tới đây. Thật sự ta cũng không biết nên hẹn muội đến chỗ nào thì tốt." Thấy Vương Tự Bảo đi lại bất tiện, Hạ Nghi Như hơi áy náy nói.
"Biểu tỷ đừng khách khí, nếu không phải tỷ hẹn ta tới nơi này thì gần đây ta cũng sẽ sắp xếp thời gian tới đây dâng hương cầu phúc cho cô ngoại tổ mẫu. Lần này cũng chỉ là tới sớm hơn vài ngày mà thôi." Sau khi trả lời xong, Vương Tự Bảo lại hỏi thăm: "Không biết lần này biểu tỷ gọi ta tới là có chuyện gì?"
Hạ Nghi Như ngượng ngùng bảo: "Muội cũng biết, hiện tại ngay cả vị trí công chúa ta cũng đã mất, chỉ là một người bình thường, cho nên rất nhiều chuyện đều không thể nghe ngóng, không cách nào biết được. Ta, ta muốn hỏi một câu bây giờ Tạ Huyền thế nào?" Dù sao cũng từng là phu thê, nếu như có thể thì nàng vẫn muốn gặp Tạ Huyền.
Bởi Tạ Huyền không chỉ liên quan đến chuyện tạo phản mà còn có gian tình với Trang phi, khiến Vĩnh Thịnh đế đội nón xanh mười năm, nên trong cơn tức giận, Vĩnh Thịnh đế cũng tước đi vị trí công chúa của người giấu giếm tin tức là Hạ Nghi Như.
Hiện tại nàng chỉ là một dân thường. Cũng chính vì vậy, Hạ Nghi Như không có thân phận vào cung khóc tang cho Tưởng Thái hậu, cũng không có cơ hội gặp được Vương Tự Bảo.
Lần này, nàng quả thật nghĩ không ra nên hỏi ai thì tốt. Bây giờ huynh đệ, tỷ muội ruột đều tránh nàng như tránh ôn thần. Thật sự không có cách nào, nàng mới nhớ tới người biểu muội không thân quen lắm với mình này.
"Thứ cho ta nói thẳng, lúc này biểu tỷ đừng nên đi gặp Tạ Huyền thì hơn. Rốt cuộc tỷ cũng thoát khỏi hắn, hơn nữa còn được ở bên người mình yêu. Bất kể là vì ai thì cũng không nên gặp lại hắn nữa." Vương Tự Bảo không ngờ vào lúc này Hạ Nghi Như vẫn còn quan tâm tới Tạ Huyền. Xem ra mười năm làm phu thê vẫn sẽ có tình cảm.
"Ta, ta luôn cảm thấy là ta có lỗi với hắn, là ta không làm tròn trách nhiệm của một người thê tử." Trong lòng nàng vẫn luôn chỉ có Triển Tử Quân, nàng cứ cảm thấy là mình vụng trộm với người khác sau lưng Tạ Huyền, vì vậy rất muốn nói lời xin lỗi với hắn. Ngoài ra còn muốn cố gắng hết sức bù đắp một chút cho Tạ Huyền, xem có chuyện gì có thể làm cho hắn không.
Vương Tự Bảo cười cười, thành khẩn nói: "Trong mối hôn sự này của hai người các tỷ thật sự không nói được là ai có lỗi với ai. Tỷ đừng nên tự chuốc lấy phiền toái. Đối với với hai người mà nói, có lẽ bây giờ mới là trở lại điểm xuất phát của riêng mình. Biểu tỷ, hãy quên người kia, cùng Triển công tử tìm một nơi không ai nhận ra các tỷ rồi sống cho thật tốt đi."
Thấy Hạ Nghi Như vẫn còn u mê, Vương Tự Bảo đành phải nhắc nhở: "Trong lòng Tạ Huyền vẫn luôn có người khác. Sở dĩ hắn ta cưới tỷ, tất cả cũng chỉ vì Hoàng biểu cữu ban hôn cho hai người mà thôi. Hơn nữa hắn lại muốn lợi dụng thân phận Tứ Phò mã để tiện bề hành động. Thế nên nên buông thì hãy buông đi."
Chuyện giữa Tạ Huyền và Trang phi là bí mật, việc này Vương Tự Bảo cũng không thể nói rõ ràng với Hạ Nghi Như, do đó cứ nhắc đến một cách mơ hồ như vậy.
Mặc kệ có nghe hiểu hay không, Hạ Nghi Như cũng gật đầu, xem như là trả lời Vương Tự Bảo.
Vương Tự Bảo không tiện ở lại đây quá lâu, nàng còn phải sớm trở về để tránh khiến người nhà lo lắng.
Dù sao hiện tại Ung Đô vẫn chưa yên ổn hoàn toàn. Lúc này có rất nhiều người đang chạy trốn khắp nơi, tự nhiên cũng có rất nhiều người thừa nước đục thả câu, cứ như vậy, khiến cho Ung Đô càng thêm hỗn loạn. Vì thế, Chu Lâm Khê nhiều lần căn dặn Vương Tự Bảo phải đi sớm về sớm.
Vương Tự Bảo được người dùng kiệu khiêng xuống núi, ngồi trên xe ngựa của mình, Tiểu Thiểm được nàng ôm trong ngực "Chít chít chít chít" kêu lên không ngừng, đồng thời còn vươn móng vuốt nhỏ ra xác nhận.
Vương Tự Bảo nhíu mày, trên xe có mùi của người lạ.
"Ai?" Vương Tự Bảo quát, "Nếu không muốn bị người của ta giết thì tự đi ra."
Không để Vương Tự Bảo đợi lâu, dưới đáy xe ngựa liền truyền tới giọng nói quen thuộc, nói một cách chính xác hơn, là một xưng hô quen thuộc: "Vương Tiểu Bát, là ta."
Trình Phác Du.
"Lương Thần, Mỹ Cảnh, bao vây nơi này lại cho ta, đừng để bất kỳ kẻ nào tới gần đây." Vương Tự Bảo hướng ra ngoài lớn tiếng căn dặn.
"Vâng." Nghe ra sự nghiêm túc trong giọng nói của Vương Tự Bảo, Lương Thần và Mỹ Cảnh biết nhất định đã xảy ra chuyện gì đó nên Vương Tự Bảo mới cẩn thận như vậy. Thế nhưng chỉ lo nhận lệnh, không lắm miệng là thói quen được tạo thành qua nhiều năm của các nàng.
Nhìn người của mình đã hành động theo lời căn dặn, lúc này Vương Tự Bảo mới ôm Tiểu Thiểm, khó khăn xuống xe ngựa.
Nàng không tò mò nhìn phía dưới xe ngựa, nhưng cũng biết, lúc này nhất định Trình Phác Du đang nằm bò ở gầm xe.
Vietwriter.vn
"Tự ngươi lên xe trước đi." Vương Tự Bảo nói thật nhỏ.
Trình Phác Du khẽ trả lời "Ừm." Sau khi âm thanh răng rắc kết thúc, Vương Tự Bảo thấy Trình Phác Du mặc trang phục nữ tử từ gầm xe chui ra ngoài, rồi dùng tốc độ cực kỳ nhanh lên xe ngựa của Vương Tự Bảo.
Vương Tự Bảo nhạy bén liếc nhìn bốn phía, không phát hiện khác thường. Nàng lại nhẹ nhàng vuốt ve mấy cái sau lưng Tiểu Thiểm, Tiểu Thiểm cũng không phát ra bất cứ âm thanh cảnh báo gì. Lúc này Vương Tự Bảo mới nói với Lương Thần và Mỹ Cảnh: "Đỡ ta lên xe ngựa, bảo mọi người trở về phủ. Ngoài ra, hai người các ngươi cũng lên xe chăm sóc cho ta."
Vương Tự Bảo sẽ không đơn độc ở cùng một chỗ với Trình Phác Du. Đừng nói hiện tại thân phận Trình Phác Du nhạy cảm, mà nam nữ một mình ở trên xe ngựa cũng không hợp quy củ. Hơn nữa nếu như việc này bị Chu Lâm Khê biết thì sau đó hắn sẽ nổi cơn ghen. Vì vậy, Vương Tự Bảo không thể không hành động cẩn thận.
"Vâng."
Lương Thần và Mỹ Cảnh vén màn xe lên, thấy ở một góc trong xe ngựa rộng rãi có một người cúi đầu không nhìn rõ khuôn mặt, mặc trang phục nữ bằng vải thô bẩn thỉu, thì cũng không cảm thấy quá hoảng hốt. Các nàng đỡ Vương Tự Bảo đi vào, đồng thời bảo vệ Vương Tự Bảo ở phía sau hai người.
Chờ màn xe buông xuống, Vương Tự Bảo hướng ra ngoài dặn dò một tiếng: "Đi thôi, chúng ta về phủ."
Người đánh xe ngựa đáp: "Vâng, công chúa."
Sau đó, xe ngựa bèn chậm rãi chạy đi.
Trong chốc lát, bên trong xe ngựa cực kỳ yên lặng, không ai nói tiếng nào.
Tới khi sắp đến cửa thành, cơ thể Trình Phác Du đang ngồi trong góc bèn căng thẳng, hắn biết tiếp theo là thời điểm kiểm tra ở cửa thành.
Hiện tại toàn bộ Ung Đô đều thần hồn nát thần tính, chỉ cần có dấu vết khả nghi là sẽ bị đưa đi. Huống hồ hắn còn là khâm phạm triều đình chính hiệu.
Trình Phác Du ngẩng đầu nhìn Vương Tự Bảo.
Sau khi thấy Vương Tự Bảo quét mắt nhìn mình một cái rồi không nói tiếng nào, tay hắn nắm thành quyền.
Thực ra mỗi khi nhìn thấy tạo hình này của Trình Phác Du, Vương Tự Bảo đều muốn cười. Bất kỳ một nam tử giả trang nữ tử nào cũng sẽ khiến người ta cảm thấy quái dị.
Dung mạo của Trình Phác Du rất đẹp. Theo lý mà nói, hắn ăn mặc thành nữ nhân, dáng vẻ cũng coi như qua được. Thế nhưng người cao to lực lưỡng như hắn lại bởi vì chưa quen với các loại lời nói việc làm, tư thế ngồi bình thường của nữ nhân mà rất dễ dàng bị người khác nhìn ra manh mối.
Càng yên tĩnh, Trình Phác Du càng bất an. Hắn không biết Vương Tự Bảo sẽ làm như thế nào, hắn cũng không rõ liệu Vương Tự Bảo có nể phần tình cảm không được tốt cho lắm thuở còn bé mà giúp đỡ hắn hay không. Thế nhưng bây giờ đã không còn đường nào để đi, hắn chỉ có thể đánh cuộc mà thôi.
Trình Phác Du căn bản không biết dã tâm của cha mẹ mình lại lớn như vậy, thậm chí ngay cả chuyện đại nghịch bất đạo thế này mà cũng có thể làm được.
Bởi vì thương con mà phu thê Trình Khang Thành không để Trình Phác Du tham dự vào chuyện này. Hơn nữa còn đưa hắn ra khỏi Ung Đô, đến nhà của vú nuôi hắn ở ngoại ô Ung Đô trước lúc tới hành cung nghỉ mát.
Về sau Trình Phác Du mới biết Ung Đô phản loạn rồi. Hắn mơ hồ cảm thấy bất an, đột nhiên hiểu ra vì sao cha mẹ hắn lại phải đưa hắn đi vào lúc này.
Lòng Trình Phác Du cực kỳ rối bời.
Thật lòng mà nói, hắn hy vọng cha mẹ mình có thể thành công. Mặc dù đại nghịch bất đạo, nhưng đó là cha mẹ ruột của hắn. Mặt khác, hắn lại cảm thấy cha mẹ mình làm vậy thật sự là quá nguy hiểm, hơn nữa một khi thất bại, thì cả nhà bọn họ sẽ gánh trên lưng tội danh loạn thần tặc tử.
Sau khi trở lại Bảo Châu Viện, một trận gà bay chó sủa đã diễn ra.
Chu Lâm Khê phái người mời lang trung kê thuốc bổ khí cho Vương Tự Bảo, rồi lại tự mình dùng thuốc mỡ Lữ Duyên phối cho Vương Tự Bảo xoa bóp giúp nàng, mới khiến đầu gối của nàng bớt sưng đỏ, tím bầm, nhưng trong chốc lát cũng không thể chuyển biến tốt ngay được.
Lại nhìn khuôn mặt tiều tụy và đôi mắt sưng thành mắt cá vàng của Vương Tự Bảo, khỏi phải nói Chu Lâm Khê đau lòng biết bao nhiêu.
Hắn không nói lời dư thừa mà chỉ ôm Vương Tự Bảo rồi vỗ nhẹ lưng nàng, giống như dỗ dành trẻ con vậy. Hơn nữa mấy ngày sau đó hắn còn cố gắng hết sức dành thời gian ở bên Vương Tự Bảo, lúc không có chuyện gì thì xoa bóp hai chân, đắp mắt cho nàng.
May mà Vương Tự Bảo không cứng đầu, tinh thần khôi phục cũng không tệ.
Tiếp sau đó còn có ngày đầu thất*, còn có ngày mười lăm phải quỳ trước linh cữu. Nàng không thể để Chu Lâm Khê lo lắng theo mình được. Vì vậy Vương Tự Bảo bèn vực tinh thần dậy, tìm cho mình một số chuyện để làm, phân tán lực chú ý.
(*) Đầu thất: Ngày thứ bảy sau khi người chết qua đời.
Bởi phe Hạ Thần Dục vẫn còn đang bỏ chạy nên Ung Đô cũng không yên ổn. Hơn nữa trong giai đoạn này số người cần xử lý cũng rất nhiều. Ung Đô loạn cả lên.
Ngoại trừ Dục Quận Vương phủ, Cẩm Tương Hầu phủ, Thành Quốc Công phủ, Định Quốc Tướng Quân phủ,... còn có rất nhiều nhà tham dự vào lần phản loạn này.
Trong số đó có kẻ thấy tình thế không ổn đã trốn chạy từ sớm, nhưng phần lớn vẫn bị tóm lại, đồng thời bị nhốt vào đại lao Hình bộ. Trong khoảng thời gian ngắn, đại lao Hình bộ chật ních người.
Ngày hôm nay, Vương Tự Bảo nhận được lời mời từ một người không thể ngờ tới, Tứ Công chúa Hạ Nghi Như.
Lần này nàng được mời tới Vạn Phật Tự, đúng lúc nàng cũng định đến đây thắp mấy nén hương cầu phúc cho Tưởng Thái hậu, vì vậy bèn vui vẻ nhận lời.
Bởi hai đầu gối của Vương Tự Bảo vẫn chưa hoàn toàn bình phục, nên lần này nàng ngồi kiệu lên núi. Hơn nữa trong toàn bộ quá trình thắp hương bái Phật đều cần có Lương Thần và Mỹ Cảnh dìu đỡ. Lần cầu phúc cho Tưởng Thái hậu này kết thúc tốt đẹp.
Thấy đã gần tới giờ hẹn, Vương Tự Bảo bảo người dùng kiệu nâng nàng tới chòi nghỉ mát đã hẹn trước ở phía sau núi.
Đến lúc đi tới chòi nghỉ mát, từ xa đã trông thấy Hạ Nghi Như và Triển Tử Quân.
Nàng thầm nghĩ: Thật đúng là có duyên với hai người bọn họ mà. Nàng đã từng bắt gặp hai người họ lén lút hẹn hò, hơn nữa còn không phải chỉ một lần, bây giờ lại có thể thấy hai người này quang minh chính đại cùng đi tới đây. Điều này có thể nói là một loại duyên phận giữa hai bọn họ.
Vương Tự Bảo được đỡ xuống kiệu, từ xa nói: "Tứ biểu tỷ."
"Bảo Muội, xin lỗi, còn để muội phải chạy một chuyến từ xa tới đây. Thật sự ta cũng không biết nên hẹn muội đến chỗ nào thì tốt." Thấy Vương Tự Bảo đi lại bất tiện, Hạ Nghi Như hơi áy náy nói.
"Biểu tỷ đừng khách khí, nếu không phải tỷ hẹn ta tới nơi này thì gần đây ta cũng sẽ sắp xếp thời gian tới đây dâng hương cầu phúc cho cô ngoại tổ mẫu. Lần này cũng chỉ là tới sớm hơn vài ngày mà thôi." Sau khi trả lời xong, Vương Tự Bảo lại hỏi thăm: "Không biết lần này biểu tỷ gọi ta tới là có chuyện gì?"
Hạ Nghi Như ngượng ngùng bảo: "Muội cũng biết, hiện tại ngay cả vị trí công chúa ta cũng đã mất, chỉ là một người bình thường, cho nên rất nhiều chuyện đều không thể nghe ngóng, không cách nào biết được. Ta, ta muốn hỏi một câu bây giờ Tạ Huyền thế nào?" Dù sao cũng từng là phu thê, nếu như có thể thì nàng vẫn muốn gặp Tạ Huyền.
Bởi Tạ Huyền không chỉ liên quan đến chuyện tạo phản mà còn có gian tình với Trang phi, khiến Vĩnh Thịnh đế đội nón xanh mười năm, nên trong cơn tức giận, Vĩnh Thịnh đế cũng tước đi vị trí công chúa của người giấu giếm tin tức là Hạ Nghi Như.
Hiện tại nàng chỉ là một dân thường. Cũng chính vì vậy, Hạ Nghi Như không có thân phận vào cung khóc tang cho Tưởng Thái hậu, cũng không có cơ hội gặp được Vương Tự Bảo.
Lần này, nàng quả thật nghĩ không ra nên hỏi ai thì tốt. Bây giờ huynh đệ, tỷ muội ruột đều tránh nàng như tránh ôn thần. Thật sự không có cách nào, nàng mới nhớ tới người biểu muội không thân quen lắm với mình này.
"Thứ cho ta nói thẳng, lúc này biểu tỷ đừng nên đi gặp Tạ Huyền thì hơn. Rốt cuộc tỷ cũng thoát khỏi hắn, hơn nữa còn được ở bên người mình yêu. Bất kể là vì ai thì cũng không nên gặp lại hắn nữa." Vương Tự Bảo không ngờ vào lúc này Hạ Nghi Như vẫn còn quan tâm tới Tạ Huyền. Xem ra mười năm làm phu thê vẫn sẽ có tình cảm.
"Ta, ta luôn cảm thấy là ta có lỗi với hắn, là ta không làm tròn trách nhiệm của một người thê tử." Trong lòng nàng vẫn luôn chỉ có Triển Tử Quân, nàng cứ cảm thấy là mình vụng trộm với người khác sau lưng Tạ Huyền, vì vậy rất muốn nói lời xin lỗi với hắn. Ngoài ra còn muốn cố gắng hết sức bù đắp một chút cho Tạ Huyền, xem có chuyện gì có thể làm cho hắn không.
Vương Tự Bảo cười cười, thành khẩn nói: "Trong mối hôn sự này của hai người các tỷ thật sự không nói được là ai có lỗi với ai. Tỷ đừng nên tự chuốc lấy phiền toái. Đối với với hai người mà nói, có lẽ bây giờ mới là trở lại điểm xuất phát của riêng mình. Biểu tỷ, hãy quên người kia, cùng Triển công tử tìm một nơi không ai nhận ra các tỷ rồi sống cho thật tốt đi."
Thấy Hạ Nghi Như vẫn còn u mê, Vương Tự Bảo đành phải nhắc nhở: "Trong lòng Tạ Huyền vẫn luôn có người khác. Sở dĩ hắn ta cưới tỷ, tất cả cũng chỉ vì Hoàng biểu cữu ban hôn cho hai người mà thôi. Hơn nữa hắn lại muốn lợi dụng thân phận Tứ Phò mã để tiện bề hành động. Thế nên nên buông thì hãy buông đi."
Chuyện giữa Tạ Huyền và Trang phi là bí mật, việc này Vương Tự Bảo cũng không thể nói rõ ràng với Hạ Nghi Như, do đó cứ nhắc đến một cách mơ hồ như vậy.
Mặc kệ có nghe hiểu hay không, Hạ Nghi Như cũng gật đầu, xem như là trả lời Vương Tự Bảo.
Vương Tự Bảo không tiện ở lại đây quá lâu, nàng còn phải sớm trở về để tránh khiến người nhà lo lắng.
Dù sao hiện tại Ung Đô vẫn chưa yên ổn hoàn toàn. Lúc này có rất nhiều người đang chạy trốn khắp nơi, tự nhiên cũng có rất nhiều người thừa nước đục thả câu, cứ như vậy, khiến cho Ung Đô càng thêm hỗn loạn. Vì thế, Chu Lâm Khê nhiều lần căn dặn Vương Tự Bảo phải đi sớm về sớm.
Vương Tự Bảo được người dùng kiệu khiêng xuống núi, ngồi trên xe ngựa của mình, Tiểu Thiểm được nàng ôm trong ngực "Chít chít chít chít" kêu lên không ngừng, đồng thời còn vươn móng vuốt nhỏ ra xác nhận.
Vương Tự Bảo nhíu mày, trên xe có mùi của người lạ.
"Ai?" Vương Tự Bảo quát, "Nếu không muốn bị người của ta giết thì tự đi ra."
Không để Vương Tự Bảo đợi lâu, dưới đáy xe ngựa liền truyền tới giọng nói quen thuộc, nói một cách chính xác hơn, là một xưng hô quen thuộc: "Vương Tiểu Bát, là ta."
Trình Phác Du.
"Lương Thần, Mỹ Cảnh, bao vây nơi này lại cho ta, đừng để bất kỳ kẻ nào tới gần đây." Vương Tự Bảo hướng ra ngoài lớn tiếng căn dặn.
"Vâng." Nghe ra sự nghiêm túc trong giọng nói của Vương Tự Bảo, Lương Thần và Mỹ Cảnh biết nhất định đã xảy ra chuyện gì đó nên Vương Tự Bảo mới cẩn thận như vậy. Thế nhưng chỉ lo nhận lệnh, không lắm miệng là thói quen được tạo thành qua nhiều năm của các nàng.
Nhìn người của mình đã hành động theo lời căn dặn, lúc này Vương Tự Bảo mới ôm Tiểu Thiểm, khó khăn xuống xe ngựa.
Nàng không tò mò nhìn phía dưới xe ngựa, nhưng cũng biết, lúc này nhất định Trình Phác Du đang nằm bò ở gầm xe.
Vietwriter.vn
"Tự ngươi lên xe trước đi." Vương Tự Bảo nói thật nhỏ.
Trình Phác Du khẽ trả lời "Ừm." Sau khi âm thanh răng rắc kết thúc, Vương Tự Bảo thấy Trình Phác Du mặc trang phục nữ tử từ gầm xe chui ra ngoài, rồi dùng tốc độ cực kỳ nhanh lên xe ngựa của Vương Tự Bảo.
Vương Tự Bảo nhạy bén liếc nhìn bốn phía, không phát hiện khác thường. Nàng lại nhẹ nhàng vuốt ve mấy cái sau lưng Tiểu Thiểm, Tiểu Thiểm cũng không phát ra bất cứ âm thanh cảnh báo gì. Lúc này Vương Tự Bảo mới nói với Lương Thần và Mỹ Cảnh: "Đỡ ta lên xe ngựa, bảo mọi người trở về phủ. Ngoài ra, hai người các ngươi cũng lên xe chăm sóc cho ta."
Vương Tự Bảo sẽ không đơn độc ở cùng một chỗ với Trình Phác Du. Đừng nói hiện tại thân phận Trình Phác Du nhạy cảm, mà nam nữ một mình ở trên xe ngựa cũng không hợp quy củ. Hơn nữa nếu như việc này bị Chu Lâm Khê biết thì sau đó hắn sẽ nổi cơn ghen. Vì vậy, Vương Tự Bảo không thể không hành động cẩn thận.
"Vâng."
Lương Thần và Mỹ Cảnh vén màn xe lên, thấy ở một góc trong xe ngựa rộng rãi có một người cúi đầu không nhìn rõ khuôn mặt, mặc trang phục nữ bằng vải thô bẩn thỉu, thì cũng không cảm thấy quá hoảng hốt. Các nàng đỡ Vương Tự Bảo đi vào, đồng thời bảo vệ Vương Tự Bảo ở phía sau hai người.
Chờ màn xe buông xuống, Vương Tự Bảo hướng ra ngoài dặn dò một tiếng: "Đi thôi, chúng ta về phủ."
Người đánh xe ngựa đáp: "Vâng, công chúa."
Sau đó, xe ngựa bèn chậm rãi chạy đi.
Trong chốc lát, bên trong xe ngựa cực kỳ yên lặng, không ai nói tiếng nào.
Tới khi sắp đến cửa thành, cơ thể Trình Phác Du đang ngồi trong góc bèn căng thẳng, hắn biết tiếp theo là thời điểm kiểm tra ở cửa thành.
Hiện tại toàn bộ Ung Đô đều thần hồn nát thần tính, chỉ cần có dấu vết khả nghi là sẽ bị đưa đi. Huống hồ hắn còn là khâm phạm triều đình chính hiệu.
Trình Phác Du ngẩng đầu nhìn Vương Tự Bảo.
Sau khi thấy Vương Tự Bảo quét mắt nhìn mình một cái rồi không nói tiếng nào, tay hắn nắm thành quyền.
Thực ra mỗi khi nhìn thấy tạo hình này của Trình Phác Du, Vương Tự Bảo đều muốn cười. Bất kỳ một nam tử giả trang nữ tử nào cũng sẽ khiến người ta cảm thấy quái dị.
Dung mạo của Trình Phác Du rất đẹp. Theo lý mà nói, hắn ăn mặc thành nữ nhân, dáng vẻ cũng coi như qua được. Thế nhưng người cao to lực lưỡng như hắn lại bởi vì chưa quen với các loại lời nói việc làm, tư thế ngồi bình thường của nữ nhân mà rất dễ dàng bị người khác nhìn ra manh mối.
Càng yên tĩnh, Trình Phác Du càng bất an. Hắn không biết Vương Tự Bảo sẽ làm như thế nào, hắn cũng không rõ liệu Vương Tự Bảo có nể phần tình cảm không được tốt cho lắm thuở còn bé mà giúp đỡ hắn hay không. Thế nhưng bây giờ đã không còn đường nào để đi, hắn chỉ có thể đánh cuộc mà thôi.
Trình Phác Du căn bản không biết dã tâm của cha mẹ mình lại lớn như vậy, thậm chí ngay cả chuyện đại nghịch bất đạo thế này mà cũng có thể làm được.
Bởi vì thương con mà phu thê Trình Khang Thành không để Trình Phác Du tham dự vào chuyện này. Hơn nữa còn đưa hắn ra khỏi Ung Đô, đến nhà của vú nuôi hắn ở ngoại ô Ung Đô trước lúc tới hành cung nghỉ mát.
Về sau Trình Phác Du mới biết Ung Đô phản loạn rồi. Hắn mơ hồ cảm thấy bất an, đột nhiên hiểu ra vì sao cha mẹ hắn lại phải đưa hắn đi vào lúc này.
Lòng Trình Phác Du cực kỳ rối bời.
Thật lòng mà nói, hắn hy vọng cha mẹ mình có thể thành công. Mặc dù đại nghịch bất đạo, nhưng đó là cha mẹ ruột của hắn. Mặt khác, hắn lại cảm thấy cha mẹ mình làm vậy thật sự là quá nguy hiểm, hơn nữa một khi thất bại, thì cả nhà bọn họ sẽ gánh trên lưng tội danh loạn thần tặc tử.
Bình luận facebook