Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 286 - Chương 286HÓA RA LÀ CỐ NHÂN
Cũng may, cuối cùng tiểu Hoàng đế không gặp bất trắc gì. Điều này khiến Vương Tự Bảo thầm thở phào nhẹ nhõm.
Muốn đưa Hứa Chấn Hoa ra ngoài thì trái tim phải thật sự đủ mạnh mẽ mới được, bằng không nhất định sẽ bị dọa đến nguy hiểm tính mạng.
Đến khi Hứa Chấn Hoa cười ha hả nhảy chân sáo về bên cạnh Vương Tự Bảo, Vương Tự Bảo lấy khăn ra lau khuôn mặt lấm bẩn của cậu. Còn không quên càm ràm mấy câu: "Lúc đi ra ngoài không phải tỷ tỷ đã nói với ngươi rồi sao, không được chạy lung tung, không được nói chuyện với người lạ, sao chẳng mấy chốc đã quên hết rồi."
Hứa Chấn Hoa ngẩng đầu nhìn Vương Tự Bảo rồi nhanh chóng cúi xuống, oan ức nói: "Do ta không cẩn thận va trúng lão bà kia. Không phải lão bà đó chủ động nói chuyện với ta, là ta chủ động nói chuyện với bà ấy."
Vương Tự Bảo nghĩ có một số việc không thể trong chốc lát có thể nói rõ với cậu, có một số việc cần để cậu tự trải nghiệm mới có thể hiểu. Vì thế nàng nói: "Được rồi, tỷ tỷ trách nhầm người rồi."
"Tỷ tỷ không sai, đều là lỗi của ta." Hứa Chấn Hoa sợ Vương Tự Bảo cho rằng cậu không ngoan, lập tức nhận lỗi về mình.
Vương Tự Bảo xoa đầu cậu, vừa nắm tay cậu đi ra ngoài, vừa nói: "Ngoan, người không có lỗi, do có một số việc tỷ tỷ không nói rõ cho người hiểu. Cho nên nói đến cùng vẫn là người thầy như tỷ tỷ không dạy tốt cho học trò."
"Do ta quá ngốc cho nên mới không hiểu được ý tứ trong lời nói của tỷ tỷ." Hứa Chấn Hoa vội vàng tìm lỗi lầm của bản thân.
"Hoa ca nhi không hề ngốc chút nào." Lời Vương Tự Bảo còn chưa dứt, khóe mắt đã phát hiện phía sau có một đạo ánh sáng sắc bén đang lao tới.
Đoản kiếm của đối phương còn chưa đâm đến, Vương Tự Bảo đã thả Thấu Minh Lăng bên eo ra, thuận thế đẩy Hứa Chấn Hoa cho Diễm Dương ở phía trước.
Võ công của Diễm Dương cao cường, giao Hứa Chấn Hoa cho nàng tương đối đáng tin cậy.
Người đó lại phi thân nhảy lên cao, tay nắm đoản kiếm, giẫm lên Thấu Minh Lăng tiếp tục tấn công về phía Vương Tự Bảo.
Vương Tự Bảo híp mắt lại, hai tay kéo Thấu Minh Lăng cuộn lại. Người đó đứng không vững, sau đó, nhún người đạp lên tường bên cạnh, nương vào lực chân, đâm nhanh về phía Vương Tự Bảo.
Bởi vì Vương Tự Bảo đang mang thai, không thể đấu trực tiếp với đối phương, chỉ có thể thu Thấu Minh Lăng lại bảo vệ bản thân.
Quá trình này nói thì chậm nhưng thực tế diễn ra rất nhanh, chỉ trong nháy mắt.
Cũng may khi Vương Tự Bảo nhìn người kia đưa đồng tiền cho Hứa Chấn Hoa, phát hiện cánh tay đưa ra khá trắng nõn, mịn màng, khiến nàng sinh ra cảnh giác.
Nếu như người này chỉ muốn che giấu thân phận, không động thủ với nàng, Vương Tự Bảo sẽ chỉ sai người theo dõi mấy ngày. Nhưng sợ là sợ người này có lập kế hoạch từ trước, hoặc là sẽ nhằm vào Hứa Chấn Hoa, hoặc là nhằm vào nàng.
Hiện giờ xem ra mục tiêu đã được xác định rõ, đúng là nhắm vào bản thân nàng. Xem ra nàng đã phạm phải sao Thái tuế rồi mới bị ám sát đến hai lần trong hai năm liên tiếp.
Lúc này Lương Thần và Mỹ Cảnh cũng đã phản ứng lại, lập tức gia nhập vào trận chiến. Thông qua thời gian giao đấu ngắn ngủi, Vương Tự Bảo đã cảm nhận được võ công người này tuyệt đối không thấp.
Hiện giờ xem ra, có một số việc đều đã có nguyên nhân rõ ràng. Chẳng trách người này có thể chạy thoát dưới sự vây chặn của nhiều người như vậy.
Vương Tự Bảo cũng không chơi trò đơn đả độc đấu, diễn tiết mục anh hùng hảo hán gì với người này, trực tiếp hướng về phía ám vệ lớn tiếng ra lệnh: "Cùng nhau ra tay, giết chết không luận tội!"
Không ai lên tiếng trả lời, nhưng bỗng chốc bên cạnh nàng xuất hiện mấy người cùng mang y phục màu xám nhạt.
Y phục của những người này đều bị thay đổi trước yêu cầu quyết liệt của Vương Tự Bảo.
Nàng không thể hiểu nổi, buổi tối ám vệ mặc đồ đen thì rất dễ hiểu. Nhưng ban ngày ám vệ cũng mặc đồ đen không phải quá dễ bại lộ sao? Cuối cùng nhóm người này lại có thêm một bộ hành trang màu xám nhạt.
Ban đầu các ám vệ đã quen mặc đồ màu đen đều không thể thích ứng, nhưng hiện xem đi, không phải đều thích ứng rất tốt sao? Người kia cho dù võ công có cao cường hơn nữa căn bản cũng không phải là đối thủ của nhóm người này. Vương Tự Bảo ra lệnh giết bất luận tội, nhưng nàng lại làm động tác tay, ám hiệu giữ lại nhân chứng.
Người kia sau khi trúng vài đao liền chửi ầm lên: "Vương Tự Bảo, ngươi thật là đê tiện, ngươi lại có thể phái nhiều người như vậy để đối phó một mình ta."
Khóe miệng Vương Tự Bảo hơi nhếch lên nhưng ngữ khí lúc nói chuyện lại rất lạnh lùng: "Ngươi đã có thể chạy thoát từ tay nhiều thị vệ như vậy, nếu như ta dùng ít người há có thể trở thành đối thủ của ngươi?"
Người kia trừng mắt kinh ngạc nói: "Ngươi biết ta là ai?"
Vương Tự Bảo thản nhiên gật đầu nói: " Ừ, trước đây chỉ là suy đoán, nhưng khi ngươi vừa chửi ầm lên thì ta đã xác định."
"Việc này, ta bị lộ ở điểm nào?"
Môi Vương Tự Bảo khẽ mở, phun ra ba chữ: "Tay của ngươi."
Người nọ hiểu ra nói: "Thì ra là thế."
"Ngươi vẫn nên buông vũ khí, ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói đi, Trịnh Tương Quân." Thật ra bởi vì tay của Trịnh Tương Quân nhỏ hơn tay người bình thường, cho nên vừa nãy khi Vương Tự Bảo nhìn thấy cánh tay đó liền nghĩ đến nàng ta.
"Không, dù có chết ở đây ta cũng không bao giờ cúi đầu trước mặt ngươi." Vẻ mặt Trịnh Tương Quân dữ tợn, lại kết hợp với khuôn mặt già nua mà nàng ta đang hóa trang khiến người ta cảm thấy cực kỳ đáng sợ.
Vương tự Bảo ra hiệu ám vệ tấn công chậm lại, nàng vẫn có một số câu cần hỏi.
"Ta thật sự không biết ta đắc tội với ngươi ở chỗ nào?" Vương Tự Bảo hỏi.
"Hừ! Ngươi thông minh như vậy, có thể không biết sao? Nếu không phải vì ngươi, ta sao lại rơi vào kết cục như ngày hôm nay." Trịnh Tương Quân căm giận, trong lúc đánh nhau còn tranh thủ thời gian trừng mắt với Vương Tự Bảo.
Vương Tự Bảo đanh mặt lại, cười lạnh nói: "Ngươi rơi vào tình cảnh như ngày nay thì liên can gì đến người khác? Đừng quên rằng, nếu không phải ngươi bị nam sắc mê hoặc, sao có thể khiến Trịnh Đại Tướng quân đi vào con đường phản loạn? Càng không nhắc đến mẫu thân và mấy người đệ đệ yêu thương ngươi đều phải lên đoạn đầu đài."
"Ngươi nói bậy, bọn họ bị Cảnh Thân vương và Vĩnh Thịnh đế giết, liên can gì đến ta?" Trịnh Tương Quân cuồng loạn hét.
Với người này Vương Tự Bảo quả thực không còn từ nào để hình dung được nữa, phải biết rằng, mẫu thân của Trịnh Tương Quân luôn đối xử tốt với Vương Tự Bảo. Cho nên những câu tiếp theo, giọng nàng hơi trách móc: "Liên can gì đến ngươi? Nếu không phải vì ngươi và Hạ Thần Dục thông đồng làm loạn, mang thai con của hắn, phụ thân ngươi là Chiến thần cả đời, là nhất phẩm đại tướng quân, làm sao có thể sinh ra ý niệm phản loạn? Nếu không phải vì phụ thân ngươi phản loạn, mẫu thân và đệ đệ của ngươi sao lại có thể bị vào tù, lên đoạn đầu đài, tru di cửu tộc? Nếu không phải ngươi vì tư lợi thì há có thể bỏ mặc mẫu thân và đệ đệ của ngươi một mình chạy trốn? Ngươi còn nói tất cả những điều này không liên quan đến ngươi? Nói đi nói lại đều là do đứa con gái bất hiếu như ngươi mới hại cả nhà ngươi tan cửa nát nhà!"
"Không phải ta, không phải ta. Ta không phải cố ý chạy trốn một mình. Ta chỉ vì đứa con trong bụng, nó chính là cốt nhục duy nhất của Dục lang. Ta làm như vậy hoàn toàn là vì đứa nhỏ." Trịnh Tương Quân ngừng đánh, dường như đang rơi vào một cơn điên dại nào đó.
"Không phải ta, bọn họ không phải vì ta mới chết thảm. Không phải ta không muốn cứu bọn họ, mà là ta lực bất tòng tâm …."
Vương Tự Bảo ra hiệu các ám vệ chỉ cần bao vây xung quanh nàng ta, rồi ra hiệu cho Lương Thần, Mỹ Cảnh và Thanh Thiên lùi về bên cạnh mình đề phòng người này đánh lén.
Từ lần Trịnh Tương Quân bắn tên ở Học viện Hoàng gia đó Vương Tự Bảo liền biết lời Trịnh Tương Quân nói với nàng là giả. Trên thực tế người này giống nàng, từ nhỏ đã bắt đầu luyện võ. Chỉ là không ngờ nàng ta lại che giấu kỹ đến vậy, càng không ngờ rằng võ công của nàng ta lại cao như thế. Nhưng mà ngẫm lại thì cha nàng ta là Chiến thần, chắc chắn võ công sẽ không kém. Nàng ta có thể luyện thành võ công như ngày hôm nay cũng không có gì là lạ.
"Vậy con của ngươi đâu?" Sau khi thấy Trịnh Tương Quân hơi lấy lại tinh thần, Vương Tự Bảo cẩn thận hỏi.
Trịnh Tương Quân cười khổ một lúc rồi nói: "Con? Sao mà có con được chứ? Đều là giả, là giả, lừa dối."
Tuy rằng Vương Tự Bảo không hiểu, lúc Trịnh Tương Quân đến y quán, rõ ràng lang trung đó đã chẩn đoán nàng ta mang thai, nhưng hiện giờ nàng ta lại nói là không có con là sao? Nhất định có liên quan đến Hạ Thần Dục.
"Vậy tại sao ngươi lại vô duyên vô cớ tìm đến ta? Ta nghĩ ta không hề làm chuyện gì có lỗi với ngươi cũng như người nhà ngươi cả?" Thừa dịp người này chưa lên cơn điên dại, Vương Tự Bảo vội vàng hỏi.
"Hừ! Không làm chuyện gì có lỗi với ta? Sao lại có thể không có?" Trịnh Tương Quân nói xong, ánh mắt nhìn Vương Tự Bảo giống như nổi khùng lên vậy.
Vương Tự Bảo cảm thấy điều này thật kỳ quái. Tuy rằng nàng có tham gia vào việc bình định quân phản loạn ở Đại Ung, nhưng cái chết của mấy người Trịnh Sở Vinh không hề liên quan gì đến nàng cả! Người này sao lại một mực chắc chắn đều là lỗi của nàng?
"Vậy thì ngươi hãy nói rõ ràng đi, nói không chừng bên trong đó còn có hiểu nhầm nào đó cũng nên." Vương Tự Bảo thử cố gắng trò chuyện tử tế với nàng ta.
"Không có hiểu nhầm gì hết. Dục lang đã chính miệng thừa nhận, hắn ở cạnh ta chỉ vì binh quyền của phụ thân ta, từ đầu đến cuối hắn chưa từng yêu ta. Người mà hắn yêu vẫn luôn là ngươi. Hắn cướp đoạt giang sơn cũng chỉ vì muốn có được ngươi. Ngươi nói xem, nếu không phải do ngươi, hắn sẽ làm phản sao? Ngươi nói đi, nếu không phải do ngươi thì hắn sẽ đối xử với ta như vậy sao? Ngươi còn nói không phải do ngươi?" Trịnh Tương Quân nói xong, hung tợn chỉ thẳng ngón trỏ vào Vương Tự Bảo.
Lời này từ đâu mà ra vậy? Hạ Thần Dục có quan hệ với nàng từ khi nào? Hơn nữa tên kia muốn phản loạn đâu phải là việc trong ngày một ngày hai, sao còn có thể dính dáng đến nàng?"
Vương Tự Bảo lắc đầu, dở khóc dở cười nói: "Ngươi với ta quen nhau cũng không phải mới một hai ngày, ngươi nói xem, ta có quan hệ với Hạ Thần Dục bao giờ? Ngươi lại nói xem, hắn phản loạn thì có quan hệ gì đến việc có được ta?"
Vương Tự Bảo nhìn vẻ mặt không hề tin tưởng của Trịnh Tương Quân tiếp tục nói: "Với lại, từ nhỏ ta đã có hôn ước với Lâm Khê, điều này ngươi cũng chứng kiến, đúng không? Còn có, lúc Hạ Thần Dục phản loạn, ta và Lâm Khê đã thành thân, lúc này ta càng không thể có quan hệ gì với hắn, đúng chứ? Còn có, ngươi nên biết rằng, lúc đó ta và Lâm Khê ở hành cung nghỉ mát đúng là thập tử nhất sinh. Ngươi nhìn ra hắn vì ta mới muốn phản loạn ở điểm nào? Nếu hắn thật sự vì ta mà phản loạn, hắn có thể đến ta cũng giết sao, còn hại cô ngoại tổ mẫu của ta chết thảm sao?"
Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Nhắc đến Tương Thái hậu, Vương Tự Bảo không cầm nổi nước mắt.
Đường đường là Thái hậu của một nước, cuối cùng lại chết thảm.
Là ai hại bà? Chẳng phải là Hạ Thần Dục sao?
Muốn đưa Hứa Chấn Hoa ra ngoài thì trái tim phải thật sự đủ mạnh mẽ mới được, bằng không nhất định sẽ bị dọa đến nguy hiểm tính mạng.
Đến khi Hứa Chấn Hoa cười ha hả nhảy chân sáo về bên cạnh Vương Tự Bảo, Vương Tự Bảo lấy khăn ra lau khuôn mặt lấm bẩn của cậu. Còn không quên càm ràm mấy câu: "Lúc đi ra ngoài không phải tỷ tỷ đã nói với ngươi rồi sao, không được chạy lung tung, không được nói chuyện với người lạ, sao chẳng mấy chốc đã quên hết rồi."
Hứa Chấn Hoa ngẩng đầu nhìn Vương Tự Bảo rồi nhanh chóng cúi xuống, oan ức nói: "Do ta không cẩn thận va trúng lão bà kia. Không phải lão bà đó chủ động nói chuyện với ta, là ta chủ động nói chuyện với bà ấy."
Vương Tự Bảo nghĩ có một số việc không thể trong chốc lát có thể nói rõ với cậu, có một số việc cần để cậu tự trải nghiệm mới có thể hiểu. Vì thế nàng nói: "Được rồi, tỷ tỷ trách nhầm người rồi."
"Tỷ tỷ không sai, đều là lỗi của ta." Hứa Chấn Hoa sợ Vương Tự Bảo cho rằng cậu không ngoan, lập tức nhận lỗi về mình.
Vương Tự Bảo xoa đầu cậu, vừa nắm tay cậu đi ra ngoài, vừa nói: "Ngoan, người không có lỗi, do có một số việc tỷ tỷ không nói rõ cho người hiểu. Cho nên nói đến cùng vẫn là người thầy như tỷ tỷ không dạy tốt cho học trò."
"Do ta quá ngốc cho nên mới không hiểu được ý tứ trong lời nói của tỷ tỷ." Hứa Chấn Hoa vội vàng tìm lỗi lầm của bản thân.
"Hoa ca nhi không hề ngốc chút nào." Lời Vương Tự Bảo còn chưa dứt, khóe mắt đã phát hiện phía sau có một đạo ánh sáng sắc bén đang lao tới.
Đoản kiếm của đối phương còn chưa đâm đến, Vương Tự Bảo đã thả Thấu Minh Lăng bên eo ra, thuận thế đẩy Hứa Chấn Hoa cho Diễm Dương ở phía trước.
Võ công của Diễm Dương cao cường, giao Hứa Chấn Hoa cho nàng tương đối đáng tin cậy.
Người đó lại phi thân nhảy lên cao, tay nắm đoản kiếm, giẫm lên Thấu Minh Lăng tiếp tục tấn công về phía Vương Tự Bảo.
Vương Tự Bảo híp mắt lại, hai tay kéo Thấu Minh Lăng cuộn lại. Người đó đứng không vững, sau đó, nhún người đạp lên tường bên cạnh, nương vào lực chân, đâm nhanh về phía Vương Tự Bảo.
Bởi vì Vương Tự Bảo đang mang thai, không thể đấu trực tiếp với đối phương, chỉ có thể thu Thấu Minh Lăng lại bảo vệ bản thân.
Quá trình này nói thì chậm nhưng thực tế diễn ra rất nhanh, chỉ trong nháy mắt.
Cũng may khi Vương Tự Bảo nhìn người kia đưa đồng tiền cho Hứa Chấn Hoa, phát hiện cánh tay đưa ra khá trắng nõn, mịn màng, khiến nàng sinh ra cảnh giác.
Nếu như người này chỉ muốn che giấu thân phận, không động thủ với nàng, Vương Tự Bảo sẽ chỉ sai người theo dõi mấy ngày. Nhưng sợ là sợ người này có lập kế hoạch từ trước, hoặc là sẽ nhằm vào Hứa Chấn Hoa, hoặc là nhằm vào nàng.
Hiện giờ xem ra mục tiêu đã được xác định rõ, đúng là nhắm vào bản thân nàng. Xem ra nàng đã phạm phải sao Thái tuế rồi mới bị ám sát đến hai lần trong hai năm liên tiếp.
Lúc này Lương Thần và Mỹ Cảnh cũng đã phản ứng lại, lập tức gia nhập vào trận chiến. Thông qua thời gian giao đấu ngắn ngủi, Vương Tự Bảo đã cảm nhận được võ công người này tuyệt đối không thấp.
Hiện giờ xem ra, có một số việc đều đã có nguyên nhân rõ ràng. Chẳng trách người này có thể chạy thoát dưới sự vây chặn của nhiều người như vậy.
Vương Tự Bảo cũng không chơi trò đơn đả độc đấu, diễn tiết mục anh hùng hảo hán gì với người này, trực tiếp hướng về phía ám vệ lớn tiếng ra lệnh: "Cùng nhau ra tay, giết chết không luận tội!"
Không ai lên tiếng trả lời, nhưng bỗng chốc bên cạnh nàng xuất hiện mấy người cùng mang y phục màu xám nhạt.
Y phục của những người này đều bị thay đổi trước yêu cầu quyết liệt của Vương Tự Bảo.
Nàng không thể hiểu nổi, buổi tối ám vệ mặc đồ đen thì rất dễ hiểu. Nhưng ban ngày ám vệ cũng mặc đồ đen không phải quá dễ bại lộ sao? Cuối cùng nhóm người này lại có thêm một bộ hành trang màu xám nhạt.
Ban đầu các ám vệ đã quen mặc đồ màu đen đều không thể thích ứng, nhưng hiện xem đi, không phải đều thích ứng rất tốt sao? Người kia cho dù võ công có cao cường hơn nữa căn bản cũng không phải là đối thủ của nhóm người này. Vương Tự Bảo ra lệnh giết bất luận tội, nhưng nàng lại làm động tác tay, ám hiệu giữ lại nhân chứng.
Người kia sau khi trúng vài đao liền chửi ầm lên: "Vương Tự Bảo, ngươi thật là đê tiện, ngươi lại có thể phái nhiều người như vậy để đối phó một mình ta."
Khóe miệng Vương Tự Bảo hơi nhếch lên nhưng ngữ khí lúc nói chuyện lại rất lạnh lùng: "Ngươi đã có thể chạy thoát từ tay nhiều thị vệ như vậy, nếu như ta dùng ít người há có thể trở thành đối thủ của ngươi?"
Người kia trừng mắt kinh ngạc nói: "Ngươi biết ta là ai?"
Vương Tự Bảo thản nhiên gật đầu nói: " Ừ, trước đây chỉ là suy đoán, nhưng khi ngươi vừa chửi ầm lên thì ta đã xác định."
"Việc này, ta bị lộ ở điểm nào?"
Môi Vương Tự Bảo khẽ mở, phun ra ba chữ: "Tay của ngươi."
Người nọ hiểu ra nói: "Thì ra là thế."
"Ngươi vẫn nên buông vũ khí, ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói đi, Trịnh Tương Quân." Thật ra bởi vì tay của Trịnh Tương Quân nhỏ hơn tay người bình thường, cho nên vừa nãy khi Vương Tự Bảo nhìn thấy cánh tay đó liền nghĩ đến nàng ta.
"Không, dù có chết ở đây ta cũng không bao giờ cúi đầu trước mặt ngươi." Vẻ mặt Trịnh Tương Quân dữ tợn, lại kết hợp với khuôn mặt già nua mà nàng ta đang hóa trang khiến người ta cảm thấy cực kỳ đáng sợ.
Vương tự Bảo ra hiệu ám vệ tấn công chậm lại, nàng vẫn có một số câu cần hỏi.
"Ta thật sự không biết ta đắc tội với ngươi ở chỗ nào?" Vương Tự Bảo hỏi.
"Hừ! Ngươi thông minh như vậy, có thể không biết sao? Nếu không phải vì ngươi, ta sao lại rơi vào kết cục như ngày hôm nay." Trịnh Tương Quân căm giận, trong lúc đánh nhau còn tranh thủ thời gian trừng mắt với Vương Tự Bảo.
Vương Tự Bảo đanh mặt lại, cười lạnh nói: "Ngươi rơi vào tình cảnh như ngày nay thì liên can gì đến người khác? Đừng quên rằng, nếu không phải ngươi bị nam sắc mê hoặc, sao có thể khiến Trịnh Đại Tướng quân đi vào con đường phản loạn? Càng không nhắc đến mẫu thân và mấy người đệ đệ yêu thương ngươi đều phải lên đoạn đầu đài."
"Ngươi nói bậy, bọn họ bị Cảnh Thân vương và Vĩnh Thịnh đế giết, liên can gì đến ta?" Trịnh Tương Quân cuồng loạn hét.
Với người này Vương Tự Bảo quả thực không còn từ nào để hình dung được nữa, phải biết rằng, mẫu thân của Trịnh Tương Quân luôn đối xử tốt với Vương Tự Bảo. Cho nên những câu tiếp theo, giọng nàng hơi trách móc: "Liên can gì đến ngươi? Nếu không phải vì ngươi và Hạ Thần Dục thông đồng làm loạn, mang thai con của hắn, phụ thân ngươi là Chiến thần cả đời, là nhất phẩm đại tướng quân, làm sao có thể sinh ra ý niệm phản loạn? Nếu không phải vì phụ thân ngươi phản loạn, mẫu thân và đệ đệ của ngươi sao lại có thể bị vào tù, lên đoạn đầu đài, tru di cửu tộc? Nếu không phải ngươi vì tư lợi thì há có thể bỏ mặc mẫu thân và đệ đệ của ngươi một mình chạy trốn? Ngươi còn nói tất cả những điều này không liên quan đến ngươi? Nói đi nói lại đều là do đứa con gái bất hiếu như ngươi mới hại cả nhà ngươi tan cửa nát nhà!"
"Không phải ta, không phải ta. Ta không phải cố ý chạy trốn một mình. Ta chỉ vì đứa con trong bụng, nó chính là cốt nhục duy nhất của Dục lang. Ta làm như vậy hoàn toàn là vì đứa nhỏ." Trịnh Tương Quân ngừng đánh, dường như đang rơi vào một cơn điên dại nào đó.
"Không phải ta, bọn họ không phải vì ta mới chết thảm. Không phải ta không muốn cứu bọn họ, mà là ta lực bất tòng tâm …."
Vương Tự Bảo ra hiệu các ám vệ chỉ cần bao vây xung quanh nàng ta, rồi ra hiệu cho Lương Thần, Mỹ Cảnh và Thanh Thiên lùi về bên cạnh mình đề phòng người này đánh lén.
Từ lần Trịnh Tương Quân bắn tên ở Học viện Hoàng gia đó Vương Tự Bảo liền biết lời Trịnh Tương Quân nói với nàng là giả. Trên thực tế người này giống nàng, từ nhỏ đã bắt đầu luyện võ. Chỉ là không ngờ nàng ta lại che giấu kỹ đến vậy, càng không ngờ rằng võ công của nàng ta lại cao như thế. Nhưng mà ngẫm lại thì cha nàng ta là Chiến thần, chắc chắn võ công sẽ không kém. Nàng ta có thể luyện thành võ công như ngày hôm nay cũng không có gì là lạ.
"Vậy con của ngươi đâu?" Sau khi thấy Trịnh Tương Quân hơi lấy lại tinh thần, Vương Tự Bảo cẩn thận hỏi.
Trịnh Tương Quân cười khổ một lúc rồi nói: "Con? Sao mà có con được chứ? Đều là giả, là giả, lừa dối."
Tuy rằng Vương Tự Bảo không hiểu, lúc Trịnh Tương Quân đến y quán, rõ ràng lang trung đó đã chẩn đoán nàng ta mang thai, nhưng hiện giờ nàng ta lại nói là không có con là sao? Nhất định có liên quan đến Hạ Thần Dục.
"Vậy tại sao ngươi lại vô duyên vô cớ tìm đến ta? Ta nghĩ ta không hề làm chuyện gì có lỗi với ngươi cũng như người nhà ngươi cả?" Thừa dịp người này chưa lên cơn điên dại, Vương Tự Bảo vội vàng hỏi.
"Hừ! Không làm chuyện gì có lỗi với ta? Sao lại có thể không có?" Trịnh Tương Quân nói xong, ánh mắt nhìn Vương Tự Bảo giống như nổi khùng lên vậy.
Vương Tự Bảo cảm thấy điều này thật kỳ quái. Tuy rằng nàng có tham gia vào việc bình định quân phản loạn ở Đại Ung, nhưng cái chết của mấy người Trịnh Sở Vinh không hề liên quan gì đến nàng cả! Người này sao lại một mực chắc chắn đều là lỗi của nàng?
"Vậy thì ngươi hãy nói rõ ràng đi, nói không chừng bên trong đó còn có hiểu nhầm nào đó cũng nên." Vương Tự Bảo thử cố gắng trò chuyện tử tế với nàng ta.
"Không có hiểu nhầm gì hết. Dục lang đã chính miệng thừa nhận, hắn ở cạnh ta chỉ vì binh quyền của phụ thân ta, từ đầu đến cuối hắn chưa từng yêu ta. Người mà hắn yêu vẫn luôn là ngươi. Hắn cướp đoạt giang sơn cũng chỉ vì muốn có được ngươi. Ngươi nói xem, nếu không phải do ngươi, hắn sẽ làm phản sao? Ngươi nói đi, nếu không phải do ngươi thì hắn sẽ đối xử với ta như vậy sao? Ngươi còn nói không phải do ngươi?" Trịnh Tương Quân nói xong, hung tợn chỉ thẳng ngón trỏ vào Vương Tự Bảo.
Lời này từ đâu mà ra vậy? Hạ Thần Dục có quan hệ với nàng từ khi nào? Hơn nữa tên kia muốn phản loạn đâu phải là việc trong ngày một ngày hai, sao còn có thể dính dáng đến nàng?"
Vương Tự Bảo lắc đầu, dở khóc dở cười nói: "Ngươi với ta quen nhau cũng không phải mới một hai ngày, ngươi nói xem, ta có quan hệ với Hạ Thần Dục bao giờ? Ngươi lại nói xem, hắn phản loạn thì có quan hệ gì đến việc có được ta?"
Vương Tự Bảo nhìn vẻ mặt không hề tin tưởng của Trịnh Tương Quân tiếp tục nói: "Với lại, từ nhỏ ta đã có hôn ước với Lâm Khê, điều này ngươi cũng chứng kiến, đúng không? Còn có, lúc Hạ Thần Dục phản loạn, ta và Lâm Khê đã thành thân, lúc này ta càng không thể có quan hệ gì với hắn, đúng chứ? Còn có, ngươi nên biết rằng, lúc đó ta và Lâm Khê ở hành cung nghỉ mát đúng là thập tử nhất sinh. Ngươi nhìn ra hắn vì ta mới muốn phản loạn ở điểm nào? Nếu hắn thật sự vì ta mà phản loạn, hắn có thể đến ta cũng giết sao, còn hại cô ngoại tổ mẫu của ta chết thảm sao?"
Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Nhắc đến Tương Thái hậu, Vương Tự Bảo không cầm nổi nước mắt.
Đường đường là Thái hậu của một nước, cuối cùng lại chết thảm.
Là ai hại bà? Chẳng phải là Hạ Thần Dục sao?
Bình luận facebook