Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38 - Chương 38TRANH VÀ CHỮ
"Đúng là có khả năng đó. Nhưng mà chuyện này quả thật không liên quan tới muội. Ta nhất định sẽ bảo phụ mẫu đòi lại lẽ phải cho ta. Được rồi, muội không sao chứ? Ta vẫn còn lo cho muội đấy?" Ngược lại Trịnh Tương Quân lại lo lắng cho Vương Tự Bảo.
"Ta vẫn ổn. Đúng rồi, cũng may có Lâm Khê ở bên bảo vệ, nếu không với kỹ thuật cưỡi ngựa của ta thì đúng là không thể xem nổi." Vương Tự Bảo nói xong, cảm kích quay đầu nhìn Lâm Khê im lặng nãy giờ.
Đối với Lâm Khê, chỉ cần Vương Tự Bảo không sao, người khác có việc gì cậu cũng không quan tâm. Lúc nhìn thấy Vương Tự Bảo quay đầu nhìn mình, vẻ mặt lạnh lùng của cậu lập tức biến mất, thậm chí còn nhoẻn miệng cười với Vương Tự Bảo nữa.
Trịnh Tương Quân nhìn Vương Tự Bảo rồi lại nhìn sang Lâm Khê. Trong lòng lập tức nảy ra một suy nghĩ.
Lâm Khê này bình thường vẫn là dáng vẻ lạnh như băng, nhưng mà chỉ cần là Vương Tự Bảo, cậu ấy sẽ lập tức trở nên dịu dàng hẳn. Chiều nay, cứ như có như không đứng gần Vương Tự Bảo. Tới lúc cô bé xảy ra chuyện, cậu còn cùng Bảo Muội đuổi theo. Nghĩ ra, tiểu tử này chắc là có suy nghĩ gì đó với Bảo Muội rồi.
Nhưng mà Bảo Muội mới năm tuổi, còn nhỏ quá. Lúc thấy vẻ mặt như không biết gì của Bảo Muội, Trịnh Tương Quân thương thay cho tiểu tử ngốc lạnh như băng này. E là tiểu tử ngốc này cần phải cố nhiều nữa.
Hơn nữa, dựa vào thân phận của tiểu tử này, cũng chưa chắc đã xứng với Bảo Muội. Chuyện này có thành hay không đúng là khó nói mà.
Trịnh Tương Quân thầm lắc đầu, không quá xem trọng hai người này.
Đột nhiên nghĩ tới ân công lúc nãy vừa mới cứu mạng mình, gương mặt cô bé bất giác ửng đỏ. Sau này cô bé phải báo đáp người ta như thế nào mới tốt đây?
Trịnh Tương Quân lại không biết rằng, ở nơi mà cô bé không nhìn thấy, Tạ Huyền và vị ân nhân vừa cứu mạng cô bé đang bàn luận về chuyện vừa xảy ra lúc nãy.
"Lúc nãy huynh làm vậy thật là nguy hiểm quá." Tạ Huyền bất mãn nhìn cậu thiếu niên bên cạnh, nói: "Huynh nên biết cơ thể của mình chứ."
"Ta vẫn tốt. Vốn nghĩ người gặp chuyện là Bảo Muội, không ngờ lại là... Hụ hụ."
"Trịnh Tương Quân, đích trưởng nữ của Định quốc tướng quân Trịnh Sở Vinh." Tạ Huyền giải thích.
"Cũng không tệ." Nói xong cậu thiếu niên khẽ mỉm cười.
"Cái gì gọi là cũng không tệ?" Tạ Huyền nghi hoặc nhìn đối phương.
Cậu thiếu niên nhìn khuôn mặt tựa ngọc của Tạ Huyền, hài hước nói: "Ngọc lang, huynh trở nên ngốc rồi."
Chuyện xảy ra ở trường ngựa kinh động đến rất nhiều người. Đầu tiên là tiên sinh giảng dạy Đông Bác Viễn và học sinh lớp C, tiếp đó chính là mấy người được học viện phái tới để điều tra sự việc.
Đối tượng tình nghi được xác định rất nhanh, đó chính là con trai của Ninh Hòa Trưởng Công chúa và Cẩm Tương hầu, Trình Phác Du. Bởi vì lúc đó Trình Phác Du bỏ trốn, không chỉ có Vương Tự Bảo và Lâm Khê nhìn thấy, mà còn có rất nhiều đồng môn khác nữa.
Trên đường đua, mọi người phát hiện một viên đá không lớn cũng không nhỏ. Đồng thời trên tuyến đường mà Trình Phác Du bỏ chạy, còn tìm thấy súng thun mà Trình Phác Du đánh rơi trong lúc hoảng loạn chạy trốn. Sau đó qua xác nhận đó chính là súng thun của Ngũ hoàng tử tặng cho Trình Phác Du mấy ngày trước.
Sự thật được bày ra trước mắt, Trình Phác Du không cách nào chối cãi.
Cuối cùng vì thái độ của Trưởng Công chúa và Cẩm Tương hầu khi tới Trịnh phủ nhận lỗi rất lỗi, lại xem xét trên tình tiết tuy xấu xa nhưng không thật sự tạo thành tổn thương thực chất nào cả, chỉ ghi phạt Trình Phác Du một lần. Học viện nghiêm viết: Nếu như Trình Phác Du tiếp tục phạm vào nội quy học viện nữa, sẽ trực tiếp bị khai trừ.
Phải biết rằng, học sinh bị Học viện Hoàng gia khai trừ đồng nghĩa với việc có tài liệu đen ở Ung Quốc, sau này sẽ khó có sự phát triển tiền đồ.
Từ đó về sau, Trình Phác Du không thể không tạm thu tác phong gàn bướng của mình lại, ngoan ngoãn làm một học sinh tốt.
Mấy buổi chiều sau đó, môn học cố định của họ vẫn là Văn sử, mấy môn Thư, Số, Lễ, Nhạc thì thay phiên.
Trong mấy môn học này, Vương Tự Bảo thích học nhất đó chính là môn Thư.
Chủ yếu là do người giảng bài là Phó tiên sinh Phó Bác Văn - bậc thầy thư họa đương thời.
Điều này khiến Vương Tự Bảo không nhịn được mà líu lưỡi nói không nên lời: Học viện Hoàng gia đúng là nhân tài đông đúc, ngay cả những đứa trẻ học vỡ lòng như bọn họ mà được bậc thầy thư họa giảng dạy.
Trong nhóm tiên sinh giảng bài, tuổi của thầy Phó lớn hơn một chút, khoảng chừng trên dưới năm mươi tuổi. Ông mặc chiếc áo gấm màu xanh tương đối rộng, râu ngắn, khí chất chính trực.
Nét bút cứng rắn có lực, rồng bay phượng múa. Bức tranh do ông vẽ ra biến hóa xuất thần, sinh động như thật.
Không phải bởi vì dạy một đám trẻ mà ông lơi là lười biếng, ngược lại, ông giảng giải vô cùng nghiêm túc, cẩn thận.
Vương Tử Nghĩa và Phó tiên sinh đúng là mỗi người có một sở trường riêng. Đối với người yêu thích vẽ như Vương Tự Bảo mà nói, ông chính là một vị danh sư.
Trong lớp học này, Lâm Khê lại mở màn hình thức học bá. Thư họa của cậu đã mấy lần được Phó tiên sinh lấy ra biểu dương.
Tuy Lâm Khê mới tám tuổi nhưng chữ mà cậu viết ra lại mang phong cách bậc thầy, không những tinh tế, khí phách mà còn cương nghị. Theo thời gian, khẳng định sẽ còn cao hơn một bậc.
Bức họa phong cảnh của Lâm Khê khí phách, nhưng không mất đi sự thuần khiết. Cảnh vật trong bức họa sinh động như thật, tràn đầy sức sống. Nếu như trau chuốt hơn thì đúng là một tác phẩm xuất sắc hiếm có.
Phải biết rằng, năm nay Lâm Khê chỉ mới tám tuổi mà thôi.
Nguyên nhân khiến Vương Tự Bảo nhìn cậu bằng một con mắt khác không chỉ vì chữ và tranh của cậu, mà còn là sự không quan tâm hơn thiệt của cậu khi được thầy nhiều lần biểu dương.
Sau này duy chỉ có mấy lần lúc thầy Phó biểu dương, cậu làm như vô tình lướt nhìn Vương Tự Bảo ngồi phía trước đang quay đầu nhìn xung quanh, nhưng nụ cười trên mặt đã bán đứng cậu.
Nếu như không hay xụ mặt thì ngắm cậu bé đáng yêu này bổ mắt biết bao.
Làn da cậu trắng nõn, ngũ quan tuấn mỹ, lông mày lưỡi kiếm, không hề mất một chút khí khái anh hùng mà nam tử nên có. Cậu là cậu bé đẹp nhất mà Vương Tự Bảo từng thấy từ nhỏ tới giờ. Còn đẹp hơn nhiều so với Cảnh Dực mà cô bé gặp năm xưa nữa. Ngoài ra, trên người cậu còn ẩn giấu tác phong quý phái tự nhiên hơn nhiều so với người khác.
Có một lần khi mà Lâm Khê vờ như vô tình nhìn thấy Vương Tự Bảo, Vương Tự Bảo còn đùa dai quay lại cười với cậu.
Nụ cười của cô bé như hoa, suýt chút thì làm mờ mắt Lâm Khê.
Lâm Khê giống như bị người khác phát hiện ra bí mật lớn vậy, khuôn mặt tuấn tú trắng ngần kia đột nhiên đỏ đến tận mang tai.
Vương Tự Bảo vui mừng giống như phát hiện ra một châu lục mới vậy.
Trịnh Tương Quân đành phải huých vào tay Vương Tự Bảo, tránh cho cô bé quá đắc ý mà không giữ được thái độ đúng mực.
Vương Tự Bảo đột nhiên nhớ ra là đang trong lớp học, vì thế ngại ngùng rụt chiếc đầu nhỏ lại, lén thè chiếc lưỡi đinh hương* ra.
(*) Miêu tả chiếc lưỡi nhỏ thơm như hoa đinh hương.
Lúc gần tan học, thầy Phó kiểm tra chữ lớn và tranh vẽ tự do, đặc biệt quan tâm tới bạn nhỏ Vương Tự Bảo - người đã mang tới tin vui cho rất nhiều người già.
Nói ra, ông cũng là người được lợi trực tiếp từ chiếc bô quý.
Không ai biết được thật ra thầy Phó có bệnh khó nói, chính là bệnh trĩ mà người đời sau thường nói tới. Mỗi lần đi nhà xí đều là mười phút đau khổ. Bây giờ có chiếc bô quý, tuy không thể trị bệnh triệt để nhưng lại giúp ông khi đi nhà xí nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Tuy Vương Tự Bảo mới năm tuổi, nhỏ hơn các bạn cùng lớp mấy tuổi, hơn nữa còn là học sinh xếp lớp, nhưng chữ do cô bé viết ra tuy không xuất sắc như của Lâm Khê nhưng vô cùng ngay ngắn, vừa nhìn là biết được học vỡ lòng rất tốt.
Thầy Phó gật đầu, biểu thị sự hài lòng, còn không quên khen mấy câu.
Vương Tự Bảo mừng thầm: Ha, thế này chắc qua rồi.
Nếu như để Vương lão hầu gia và phụ thân nhìn thấy chữ viết hôm nay của cô bé thì nhất định sẽ phạt cô bé viết lại mấy lần mất.
Đương nhiên, sở dĩ Vương Tự Bảo hao tâm tổn trí viết như thế là vì để thăm dò thực lực toàn thể lớp Hoàng.
Cô bé không cần phải viết đẹp hơn người khác, việc cô bé cần làm đó là có thể bình thường như những người khác là được rồi. Phụ thân và tổ phụ đã dặn đi dặn lại, cô bé không cần phải làm chim đầu đàn cái gì cả. Thân phận của cô bé đã đủ tôn quý rồi, không cần thiết phải có danh hào "thần đồng" hay là "tài nữ" gì nữa.
Nếu như có thể, bọn họ cũng không muốn cô bé phải đi học viện học làm gì. Nhưng mà điều Vương Tự Bảo cần đó là phải tiếp xúc với thế giới bên ngoài, mở rộng tầm mắt của bản thân hơn nữa, kết giao bạn bè nhiều hơn.
Sau đó, thầy Phó cầm bức họa của Vương Tự Bảo lên. Tuy rằng không y như thật nhưng lại đơn giản, rõ ràng, tràn đầy niềm vui trẻ thơ. Chỉ vài nét bút đã phác họa được sự tinh túy của sự vật.
w●ebtruy●enonlin●e●com
Thầy Phó tấm tắc khen ngợi, thu lại bức họa của Vương Tự Bảo, nói là phải mang về nhà để quan sát tỉ mỉ hơn.
Lúc tan học, Vương Tự Bảo nhanh chóng thu dọn đồ của mình, sau đó nhìn thấy Lâm Khê đi ra ngoài, cô bé tạm thời bỏ Trịnh Tương Quân lại mà đi theo.
"Lâm Khê."
Lâm Khê đi đằng trước bỗng dừng chân, quay đầu nhìn Vương Tự Bảo phía sau.
"Lâm Khê." Vương Tự Bảo bước lên mấy bước, kiễng chân rồi vỗ nhẹ vào vai Lâm Khê một cách rất thân thiết. Trải qua chuyện hôm qua, Vương Tự Bảo cảm thấy khoảng cách giữa hai người bọn họ đã gần hơn rất nhiều so với người ngoài.
Lâm Khê ngơ người trong chốc lát, chẳng biết làm sao. Đây là lần đầu tiên cậu bị con gái đụng chạm.
Vương Tự Bảo nhoẻn miệng cười, nụ cười ấy vô cùng rực rỡ.
Khuôn mặt thanh tú của Lâm Khê hơi ửng đỏ, cậu lắp bắp nói: "Muội, muội, muội gọi ta."
"Đúng vậy, ta gọi huynh đấy. Chữ huynh viết và tranh huynh vẽ thật đẹp, có thể tặng ta một bản được không?" Sự thật đúng là Vương Tự Bảo vì thích chữ và tranh của Lâm Khê nên mới cố ý gọi cậu lại. Cô bé muốn đem tranh và chữ của cậu về nhà để phụ thân mình nghiên cứu thật kỹ.
Phụ thân cô bé có một sở thích đó chính là thích nghiên cứu các loại tranh và chữ. Ngoài ra, cô bé còn muốn khi còn sống Vương Tử Nghĩa thu nhận được một đồ đề giỏi, đem kỹ năng truyền lại cho đời sau.
"Được." Trái tim ngây thơ của cậu bé tám tuổi không tự chủ được mà đập nhanh. Loại tốc độ này khiến cậu không biết nên như thế nào mới đúng. Cậu chọn cách lại gần chiếc ghế thấp chỗ cầu thang, cúi người, đặt túi sách lên rồi mở ra, sau đó lấy chữ mới viết và tranh mới vẽ chiều nay từ bên trong ra. Cậu nâng tác phẩm của mình giống như nâng niu tấm chân tình của mình vậy.
"Muội thấy cái này được không? Nếu không được, đợi ta luyện thêm rồi viết lại cho muội?" Giọng nói của cậu bé không còn lạnh lùng như ngày trước nữa, mang theo hàm xúc lấy lòng mà ngay cả bản thân cũng không phát giác.
Vương Tự Bảo cười nói: "Không sao, cái này đã rất tốt rồi."
"Vậy thì tốt." Lúc nói câu này, đôi tay của Lâm Khê không tự chủ được mà nắm chặt lấy vạt áo bên hông của mình.
Ngay lúc hai người không biết nên tiếp tục nói chuyện gì thì Trịnh Tương Quân ở đằng sau gọi Vương Tự Bảo, nói lời trách móc: "Bảo Muội, sao muội lại ra ngoài trước, cũng chẳng đợi ta với?"
Thấy Vương Tự Bảo và Lâm Khê gần gũi như thế, Trịnh Tương Quân có cảm giác bạn thân của mình thân với người khác rồi nên không để ý đến mình nữa.
"Tương Quân, tỷ tới rồi. Không có gì, bây giờ chúng ta đi thôi. Vậy, Lâm Khê, ta và Tương Quân đi trước nhé, ngày mai gặp." Nói xong, Vương Tự Bảo khoác cánh tay Trịnh Tương Quân rồi hai người cùng rời đi.
Lúc về tới phủ, Vương Tự Bảo đem tranh và chữ hôm nay mà cô bé lấy của Lâm Khê để dâng vật quý.
"Ta vẫn ổn. Đúng rồi, cũng may có Lâm Khê ở bên bảo vệ, nếu không với kỹ thuật cưỡi ngựa của ta thì đúng là không thể xem nổi." Vương Tự Bảo nói xong, cảm kích quay đầu nhìn Lâm Khê im lặng nãy giờ.
Đối với Lâm Khê, chỉ cần Vương Tự Bảo không sao, người khác có việc gì cậu cũng không quan tâm. Lúc nhìn thấy Vương Tự Bảo quay đầu nhìn mình, vẻ mặt lạnh lùng của cậu lập tức biến mất, thậm chí còn nhoẻn miệng cười với Vương Tự Bảo nữa.
Trịnh Tương Quân nhìn Vương Tự Bảo rồi lại nhìn sang Lâm Khê. Trong lòng lập tức nảy ra một suy nghĩ.
Lâm Khê này bình thường vẫn là dáng vẻ lạnh như băng, nhưng mà chỉ cần là Vương Tự Bảo, cậu ấy sẽ lập tức trở nên dịu dàng hẳn. Chiều nay, cứ như có như không đứng gần Vương Tự Bảo. Tới lúc cô bé xảy ra chuyện, cậu còn cùng Bảo Muội đuổi theo. Nghĩ ra, tiểu tử này chắc là có suy nghĩ gì đó với Bảo Muội rồi.
Nhưng mà Bảo Muội mới năm tuổi, còn nhỏ quá. Lúc thấy vẻ mặt như không biết gì của Bảo Muội, Trịnh Tương Quân thương thay cho tiểu tử ngốc lạnh như băng này. E là tiểu tử ngốc này cần phải cố nhiều nữa.
Hơn nữa, dựa vào thân phận của tiểu tử này, cũng chưa chắc đã xứng với Bảo Muội. Chuyện này có thành hay không đúng là khó nói mà.
Trịnh Tương Quân thầm lắc đầu, không quá xem trọng hai người này.
Đột nhiên nghĩ tới ân công lúc nãy vừa mới cứu mạng mình, gương mặt cô bé bất giác ửng đỏ. Sau này cô bé phải báo đáp người ta như thế nào mới tốt đây?
Trịnh Tương Quân lại không biết rằng, ở nơi mà cô bé không nhìn thấy, Tạ Huyền và vị ân nhân vừa cứu mạng cô bé đang bàn luận về chuyện vừa xảy ra lúc nãy.
"Lúc nãy huynh làm vậy thật là nguy hiểm quá." Tạ Huyền bất mãn nhìn cậu thiếu niên bên cạnh, nói: "Huynh nên biết cơ thể của mình chứ."
"Ta vẫn tốt. Vốn nghĩ người gặp chuyện là Bảo Muội, không ngờ lại là... Hụ hụ."
"Trịnh Tương Quân, đích trưởng nữ của Định quốc tướng quân Trịnh Sở Vinh." Tạ Huyền giải thích.
"Cũng không tệ." Nói xong cậu thiếu niên khẽ mỉm cười.
"Cái gì gọi là cũng không tệ?" Tạ Huyền nghi hoặc nhìn đối phương.
Cậu thiếu niên nhìn khuôn mặt tựa ngọc của Tạ Huyền, hài hước nói: "Ngọc lang, huynh trở nên ngốc rồi."
Chuyện xảy ra ở trường ngựa kinh động đến rất nhiều người. Đầu tiên là tiên sinh giảng dạy Đông Bác Viễn và học sinh lớp C, tiếp đó chính là mấy người được học viện phái tới để điều tra sự việc.
Đối tượng tình nghi được xác định rất nhanh, đó chính là con trai của Ninh Hòa Trưởng Công chúa và Cẩm Tương hầu, Trình Phác Du. Bởi vì lúc đó Trình Phác Du bỏ trốn, không chỉ có Vương Tự Bảo và Lâm Khê nhìn thấy, mà còn có rất nhiều đồng môn khác nữa.
Trên đường đua, mọi người phát hiện một viên đá không lớn cũng không nhỏ. Đồng thời trên tuyến đường mà Trình Phác Du bỏ chạy, còn tìm thấy súng thun mà Trình Phác Du đánh rơi trong lúc hoảng loạn chạy trốn. Sau đó qua xác nhận đó chính là súng thun của Ngũ hoàng tử tặng cho Trình Phác Du mấy ngày trước.
Sự thật được bày ra trước mắt, Trình Phác Du không cách nào chối cãi.
Cuối cùng vì thái độ của Trưởng Công chúa và Cẩm Tương hầu khi tới Trịnh phủ nhận lỗi rất lỗi, lại xem xét trên tình tiết tuy xấu xa nhưng không thật sự tạo thành tổn thương thực chất nào cả, chỉ ghi phạt Trình Phác Du một lần. Học viện nghiêm viết: Nếu như Trình Phác Du tiếp tục phạm vào nội quy học viện nữa, sẽ trực tiếp bị khai trừ.
Phải biết rằng, học sinh bị Học viện Hoàng gia khai trừ đồng nghĩa với việc có tài liệu đen ở Ung Quốc, sau này sẽ khó có sự phát triển tiền đồ.
Từ đó về sau, Trình Phác Du không thể không tạm thu tác phong gàn bướng của mình lại, ngoan ngoãn làm một học sinh tốt.
Mấy buổi chiều sau đó, môn học cố định của họ vẫn là Văn sử, mấy môn Thư, Số, Lễ, Nhạc thì thay phiên.
Trong mấy môn học này, Vương Tự Bảo thích học nhất đó chính là môn Thư.
Chủ yếu là do người giảng bài là Phó tiên sinh Phó Bác Văn - bậc thầy thư họa đương thời.
Điều này khiến Vương Tự Bảo không nhịn được mà líu lưỡi nói không nên lời: Học viện Hoàng gia đúng là nhân tài đông đúc, ngay cả những đứa trẻ học vỡ lòng như bọn họ mà được bậc thầy thư họa giảng dạy.
Trong nhóm tiên sinh giảng bài, tuổi của thầy Phó lớn hơn một chút, khoảng chừng trên dưới năm mươi tuổi. Ông mặc chiếc áo gấm màu xanh tương đối rộng, râu ngắn, khí chất chính trực.
Nét bút cứng rắn có lực, rồng bay phượng múa. Bức tranh do ông vẽ ra biến hóa xuất thần, sinh động như thật.
Không phải bởi vì dạy một đám trẻ mà ông lơi là lười biếng, ngược lại, ông giảng giải vô cùng nghiêm túc, cẩn thận.
Vương Tử Nghĩa và Phó tiên sinh đúng là mỗi người có một sở trường riêng. Đối với người yêu thích vẽ như Vương Tự Bảo mà nói, ông chính là một vị danh sư.
Trong lớp học này, Lâm Khê lại mở màn hình thức học bá. Thư họa của cậu đã mấy lần được Phó tiên sinh lấy ra biểu dương.
Tuy Lâm Khê mới tám tuổi nhưng chữ mà cậu viết ra lại mang phong cách bậc thầy, không những tinh tế, khí phách mà còn cương nghị. Theo thời gian, khẳng định sẽ còn cao hơn một bậc.
Bức họa phong cảnh của Lâm Khê khí phách, nhưng không mất đi sự thuần khiết. Cảnh vật trong bức họa sinh động như thật, tràn đầy sức sống. Nếu như trau chuốt hơn thì đúng là một tác phẩm xuất sắc hiếm có.
Phải biết rằng, năm nay Lâm Khê chỉ mới tám tuổi mà thôi.
Nguyên nhân khiến Vương Tự Bảo nhìn cậu bằng một con mắt khác không chỉ vì chữ và tranh của cậu, mà còn là sự không quan tâm hơn thiệt của cậu khi được thầy nhiều lần biểu dương.
Sau này duy chỉ có mấy lần lúc thầy Phó biểu dương, cậu làm như vô tình lướt nhìn Vương Tự Bảo ngồi phía trước đang quay đầu nhìn xung quanh, nhưng nụ cười trên mặt đã bán đứng cậu.
Nếu như không hay xụ mặt thì ngắm cậu bé đáng yêu này bổ mắt biết bao.
Làn da cậu trắng nõn, ngũ quan tuấn mỹ, lông mày lưỡi kiếm, không hề mất một chút khí khái anh hùng mà nam tử nên có. Cậu là cậu bé đẹp nhất mà Vương Tự Bảo từng thấy từ nhỏ tới giờ. Còn đẹp hơn nhiều so với Cảnh Dực mà cô bé gặp năm xưa nữa. Ngoài ra, trên người cậu còn ẩn giấu tác phong quý phái tự nhiên hơn nhiều so với người khác.
Có một lần khi mà Lâm Khê vờ như vô tình nhìn thấy Vương Tự Bảo, Vương Tự Bảo còn đùa dai quay lại cười với cậu.
Nụ cười của cô bé như hoa, suýt chút thì làm mờ mắt Lâm Khê.
Lâm Khê giống như bị người khác phát hiện ra bí mật lớn vậy, khuôn mặt tuấn tú trắng ngần kia đột nhiên đỏ đến tận mang tai.
Vương Tự Bảo vui mừng giống như phát hiện ra một châu lục mới vậy.
Trịnh Tương Quân đành phải huých vào tay Vương Tự Bảo, tránh cho cô bé quá đắc ý mà không giữ được thái độ đúng mực.
Vương Tự Bảo đột nhiên nhớ ra là đang trong lớp học, vì thế ngại ngùng rụt chiếc đầu nhỏ lại, lén thè chiếc lưỡi đinh hương* ra.
(*) Miêu tả chiếc lưỡi nhỏ thơm như hoa đinh hương.
Lúc gần tan học, thầy Phó kiểm tra chữ lớn và tranh vẽ tự do, đặc biệt quan tâm tới bạn nhỏ Vương Tự Bảo - người đã mang tới tin vui cho rất nhiều người già.
Nói ra, ông cũng là người được lợi trực tiếp từ chiếc bô quý.
Không ai biết được thật ra thầy Phó có bệnh khó nói, chính là bệnh trĩ mà người đời sau thường nói tới. Mỗi lần đi nhà xí đều là mười phút đau khổ. Bây giờ có chiếc bô quý, tuy không thể trị bệnh triệt để nhưng lại giúp ông khi đi nhà xí nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Tuy Vương Tự Bảo mới năm tuổi, nhỏ hơn các bạn cùng lớp mấy tuổi, hơn nữa còn là học sinh xếp lớp, nhưng chữ do cô bé viết ra tuy không xuất sắc như của Lâm Khê nhưng vô cùng ngay ngắn, vừa nhìn là biết được học vỡ lòng rất tốt.
Thầy Phó gật đầu, biểu thị sự hài lòng, còn không quên khen mấy câu.
Vương Tự Bảo mừng thầm: Ha, thế này chắc qua rồi.
Nếu như để Vương lão hầu gia và phụ thân nhìn thấy chữ viết hôm nay của cô bé thì nhất định sẽ phạt cô bé viết lại mấy lần mất.
Đương nhiên, sở dĩ Vương Tự Bảo hao tâm tổn trí viết như thế là vì để thăm dò thực lực toàn thể lớp Hoàng.
Cô bé không cần phải viết đẹp hơn người khác, việc cô bé cần làm đó là có thể bình thường như những người khác là được rồi. Phụ thân và tổ phụ đã dặn đi dặn lại, cô bé không cần phải làm chim đầu đàn cái gì cả. Thân phận của cô bé đã đủ tôn quý rồi, không cần thiết phải có danh hào "thần đồng" hay là "tài nữ" gì nữa.
Nếu như có thể, bọn họ cũng không muốn cô bé phải đi học viện học làm gì. Nhưng mà điều Vương Tự Bảo cần đó là phải tiếp xúc với thế giới bên ngoài, mở rộng tầm mắt của bản thân hơn nữa, kết giao bạn bè nhiều hơn.
Sau đó, thầy Phó cầm bức họa của Vương Tự Bảo lên. Tuy rằng không y như thật nhưng lại đơn giản, rõ ràng, tràn đầy niềm vui trẻ thơ. Chỉ vài nét bút đã phác họa được sự tinh túy của sự vật.
w●ebtruy●enonlin●e●com
Thầy Phó tấm tắc khen ngợi, thu lại bức họa của Vương Tự Bảo, nói là phải mang về nhà để quan sát tỉ mỉ hơn.
Lúc tan học, Vương Tự Bảo nhanh chóng thu dọn đồ của mình, sau đó nhìn thấy Lâm Khê đi ra ngoài, cô bé tạm thời bỏ Trịnh Tương Quân lại mà đi theo.
"Lâm Khê."
Lâm Khê đi đằng trước bỗng dừng chân, quay đầu nhìn Vương Tự Bảo phía sau.
"Lâm Khê." Vương Tự Bảo bước lên mấy bước, kiễng chân rồi vỗ nhẹ vào vai Lâm Khê một cách rất thân thiết. Trải qua chuyện hôm qua, Vương Tự Bảo cảm thấy khoảng cách giữa hai người bọn họ đã gần hơn rất nhiều so với người ngoài.
Lâm Khê ngơ người trong chốc lát, chẳng biết làm sao. Đây là lần đầu tiên cậu bị con gái đụng chạm.
Vương Tự Bảo nhoẻn miệng cười, nụ cười ấy vô cùng rực rỡ.
Khuôn mặt thanh tú của Lâm Khê hơi ửng đỏ, cậu lắp bắp nói: "Muội, muội, muội gọi ta."
"Đúng vậy, ta gọi huynh đấy. Chữ huynh viết và tranh huynh vẽ thật đẹp, có thể tặng ta một bản được không?" Sự thật đúng là Vương Tự Bảo vì thích chữ và tranh của Lâm Khê nên mới cố ý gọi cậu lại. Cô bé muốn đem tranh và chữ của cậu về nhà để phụ thân mình nghiên cứu thật kỹ.
Phụ thân cô bé có một sở thích đó chính là thích nghiên cứu các loại tranh và chữ. Ngoài ra, cô bé còn muốn khi còn sống Vương Tử Nghĩa thu nhận được một đồ đề giỏi, đem kỹ năng truyền lại cho đời sau.
"Được." Trái tim ngây thơ của cậu bé tám tuổi không tự chủ được mà đập nhanh. Loại tốc độ này khiến cậu không biết nên như thế nào mới đúng. Cậu chọn cách lại gần chiếc ghế thấp chỗ cầu thang, cúi người, đặt túi sách lên rồi mở ra, sau đó lấy chữ mới viết và tranh mới vẽ chiều nay từ bên trong ra. Cậu nâng tác phẩm của mình giống như nâng niu tấm chân tình của mình vậy.
"Muội thấy cái này được không? Nếu không được, đợi ta luyện thêm rồi viết lại cho muội?" Giọng nói của cậu bé không còn lạnh lùng như ngày trước nữa, mang theo hàm xúc lấy lòng mà ngay cả bản thân cũng không phát giác.
Vương Tự Bảo cười nói: "Không sao, cái này đã rất tốt rồi."
"Vậy thì tốt." Lúc nói câu này, đôi tay của Lâm Khê không tự chủ được mà nắm chặt lấy vạt áo bên hông của mình.
Ngay lúc hai người không biết nên tiếp tục nói chuyện gì thì Trịnh Tương Quân ở đằng sau gọi Vương Tự Bảo, nói lời trách móc: "Bảo Muội, sao muội lại ra ngoài trước, cũng chẳng đợi ta với?"
Thấy Vương Tự Bảo và Lâm Khê gần gũi như thế, Trịnh Tương Quân có cảm giác bạn thân của mình thân với người khác rồi nên không để ý đến mình nữa.
"Tương Quân, tỷ tới rồi. Không có gì, bây giờ chúng ta đi thôi. Vậy, Lâm Khê, ta và Tương Quân đi trước nhé, ngày mai gặp." Nói xong, Vương Tự Bảo khoác cánh tay Trịnh Tương Quân rồi hai người cùng rời đi.
Lúc về tới phủ, Vương Tự Bảo đem tranh và chữ hôm nay mà cô bé lấy của Lâm Khê để dâng vật quý.
Bình luận facebook