Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 56 - Chương 56TÔ YÊN HÀ
Cô nương kia vốn tưởng rằng người khiêng liễn chỉ lảo đảo vài cái, tiểu cô nương ngồi trên đó sẽ không có việc gì, bởi mình có việc gấp bèn muốn rời đi.
Sau đó lại nghe được lời đối thoại giữa hai người, mới biết cô bé bị thương. Lần này nàng va phải, khiến cho bên tay bị thương của cô bé lại càng đau thêm. Mặc dù nàng nghĩ cô bé này có lẽ được chiều chuộng quá mức, nhưng vẫn cảm thấy cần phải tới nhìn một chút.
Đến lúc cô nương kia quay đầu lại hỏi Vương Tự Bảo, Vương Tự Bảo mới tỉ mỉ quan sát vị tỷ tỷ trước mắt này một chút.
Vóc người nàng cao gầy, hơi đẫy đà, không giống với vóc dáng thấp bé mảnh mai như liễu rủ trong gió của các quý nữ Ung Đô đương thời. Khuôn mặt của nàng mặc dù không phải là tuyệt mỹ, nhưng nhìn cũng rất đẹp, còn phảng phất khí khái.
Hôm nay nàng mặc quần dài màu thủy lam được dệt từ gấm vóc đang tương đối thịnh hành ở Ung Đô. Bên hông buộc đai lưng cùng màu cùng chất liệu, mặt trên có thêu hoa chìm. Gấu quần phía dưới rất dài, mặt trên thêu hoa sen màu trắng.
Dáng đi không được thục nữ lắm, vạt áo thoáng lay động, nhìn giống như một đóa sen trắng gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn nở rộ trên mặt nước dập dờn, cực kỳ xinh đẹp.
Nhìn kỹ một chút thì không khó phát hiện, trên đai lưng của nàng chỉ còn lại một cái hà bao trơ trọi, ngọc bội áp làn váy lại không thấy bóng dáng.
Lúc Vương Tự Bảo đang quan sát người trước mắt này, cô nương kia đồng thời cũng đang quan sát cô.
Nàng thấy cô bé này còn nhỏ nhưng đã có một khuôn mặt tinh xảo khác thường, hơn nữa trên người còn có khí chất đặc biệt.
Buổi sáng Vương Tự Bảo ngã trên thềm đá nên bộ trang phục mặc chúc thọ đã bị bẩn. Sau khi trở lại Ung Từ Cung không lâu cô đã đổi sang một bộ khác.
Hiện tại cô mặc một bộ váy, phía trên là áo ngắn tay rộng màu vàng phớt đỏ làm từ gấm Yên Vân, phía dưới mặc váy dài cùng màu, cùng chất liệu. Đường may tỉ mỉ, kỹ thuật tinh tế. Hơn nữa trên quần áo còn dùng kim tuyến vàng ròng thêu hoa mẫu đơn, lộ ra vẻ đẹp đẽ, quý giá.
Phải biết rằng, hàng năm lượng gấm Yên Vân được tiến cống vào cung không quá mười cuộn. Vải Vương Tự Bảo dùng đương nhiên chính là chỗ vải Tưởng Thái hậu và Tần Hoàng hậu tiết kiệm từ phần của mình.
Cô nương kia không thể không dò đoán lại thân phận của Vương Tự Bảo. Chẳng lẽ tiểu cô nương này là công chúa? Nhưng nàng không nghe nói trong hoàng cung có công chúa lớn như vậy mà.
Vậy thì là ai?
Dù sao Tô Yên Hà cũng không lớn lên ở nơi này, mà là gần đây mới về đến Ung Đô. Vì vậy, nàng chẳng hiểu rõ giới quý nữ Ung Đô chút nào.
Ngày hôm nay cũng là bởi Thái tử và Tứ Hoàng tử tuyển phi nên nàng mới bị trong tộc gọi về.
Xuất phát từ đáy lòng mà nói, nàng khinh thường chuyện làm trắc phi, hoàng tử phi gì gì đó của Thái tử, nhưng vì gia tộc, nàng không thể không đến tham gia buổi tiệc mừng thọ lần này.
Tô Yên Hà sinh ra và lớn lên ở nơi biên cương. Nàng sớm đã quen với cách sống cởi mở, dũng mãnh ở đó. Quan hệ qua lại giữa người với người ở nơi đó quý ở chân thành. Mặc dù trước khi tới, mẫu thân đã nói rất nhiều chuyện đấu đá giữa nữ nhân với nàng, nhưng Tô Yên Hà không quan tâm, cũng không để ý.
Không ngờ vừa mới ăn xong một bữa tiệc buổi trưa, lại ngắm hoa dạo hồ một hồi, mà ngọc bội tùy thân của nàng đã không thấy tăm hơi.
Nếu như bị kẻ khác nhặt được, dùng vào chỗ không tốt, danh tiết của nàng chẳng phải sẽ mất sao? Lúc này nàng mới vội vã chạy đi chạy lại tìm kiếm.
Mặc dù bị trì hoãn một chút ở chỗ này. Thế nhưng, lo lắng ban nãy, cũng bởi vì sự chậm trễ này mà trái lại khiến nàng bình tĩnh trở lại.
Tính cách của nàng rất hào sảng, từ trước đến nay dám làm dám chịu, ăn nói thẳng thắn.
Tuy rằng tay của tiểu cô nương trước mặt này không phải vì nàng mà bị thương, nhưng là bởi mình sơ ý không chú ý nên mới khiến người ta càng đau thêm.
Nhớ khi còn bé luyện tập cưỡi ngựa, nàng cũng từng bị thương ở tay một lần, lúc đó chỉ cần hơi chạm vào một chút cũng đau đớn dữ dội. Tiểu cô nương trước mặt này vừa nhìn đã thấy mảnh mai, lần này còn không biết cô bé bị đau đến thế nào.
Vì vậy nàng nhỏ giọng dò hỏi: "Chắc chắn là rất đau phải không?"
Vương Tự Bảo luôn rất có thiện cảm với kiểu nữ tử không làm bộ làm tịch này.
Nếu như mình quá mức già mồm, có phải sẽ bị nghi ngờ là giả vờ bị va phải hay không?
Mặc dù cô được nuông chiều mà lớn lên, nhưng bởi vì quanh năm luyện võ, khó tránh khỏi bị va chạm, đương nhiên sẽ khoẻ mạnh hơn người khác một chút. Mặc dù tay phải rất đau, nhưng còn chưa tới mức khó có thể chịu được, vì vậy cô lập tức lắc đầu tỏ ý: "Tỷ tỷ, muội không sao."
"Dù vậy tốt nhất cũng nên tìm thái y xem kỹ một chút. Nếu như sưng lớn thì tốt nhất nên tháo băng vải ra, quấn lại một lần nữa. Mặc dù không phải ta va vào khiến tay muội bị thương, thế nhưng sau khi ta va vào người khiêng liễn, liễn cũng theo đó mà bị chấn động, cũng vẫn rất đau." Lúc nói lời này, cô nương trước mặt dường như cũng đồng cảm với Vương Tự Bảo.
"Thật ra vừa rồi có hơi đau, nhưng bây giờ đã tốt hơn rất nhiều rồi." Quả thật bởi tay phải sưng tấy lên rất to nên sau trận rung lắc ban nãy, tay cô bé bị trướng đau.
Lâm Khê vừa nghe Vương Tự Bảo nói đau, trong lòng liền xoắn xuýt, lập tức đau lòng nói: "Vậy chúng ta mau trở về tìm thái y kiểm tra lại."
"Tiểu cô nương, ở chỗ ta có thuốc mỡ cực tốt, sau khi bôi lên có tác dụng tiêu sưng giảm đau. Muội là con cái nhà ai, đợi ngày mai ta bảo người mang qua cho muội, đảm không tới vài ngày là có thể hết sưng." Người xuất thân thế gia võ tướng như nàng, những cái khác thì không nhiều, chỉ có các loại thuốc trị thương là có đầy đủ, hơn nữa còn toàn là thuốc trị thương loại tốt nhất.
Thấy đối phương hỏi vậy, Vương Tự Bảo cũng có ý muốn kết giao nên thoải mái nói rằng: "Ta tên là Vương Tự Bảo, tỷ cũng có thể gọi nhũ danh của ta là Bảo Muội. Ta là đích nữ của Thế tử Hòa Thuận Hầu phủ, năm nay năm tuổi. Còn tỷ tỷ thì sao?"
Hoà Thuận Hầu phủ, tiểu cô nương trước mặt này chẳng phải là Bảo Quận chúa do Thánh thượng đích thân sắc phong sao?
Tô Yên Hà lập tức đoán được thân phận thật sự của Vương Tự Bảo. Vì vậy cũng giới thiệu bản thân với cô: "Ta là Tô Yên Hà, năm nay mười sáu tuổi rồi. Phụ thân ta là Tổng binh Lỗ Nam, Tô Tử Hoài."
Tô Tử Hoài, Nhị công tử đích xuất của Bình Nam Hầu phủ.
Nếu vậy thì cô gái này chính là Tô Tam tiểu thư lớn lên ở Lỗ Nam, xếp hàng thứ ba trong số đích nữ của Tô gia đời này rồi. Nghe nói nàng còn là một trong những người cạnh tranh có lợi thế trong cuộc chiến giành vị trí Tứ hoàng tử phi và Thái tử trắc phi hôm nay.
Mặc dù những năm gần đây Bình Nam Hầu phủ suy thoái, đã lưu lạc tới tình trạng thế gia hạng ba, bốn. Thế nhưng Tổng binh Lỗ Nam chỉ là võ tướng nhị phẩm lại quản lý gần một phần năm binh lực của Đại Ung. Vì vậy, mặc dù Tô Yên Hà sinh ra và lớn lên ở Lỗ Nam, nhưng vẫn trở thành người khiến Thái Tử và Tứ hoàng tử phải tranh giành.
Vương Tự Bảo nhớ lại dáng vẻ vội vàng ban nãy của Tô Yên Hà, lại nhìn qua chỗ trống bên hông nàng, quan tâm dò hỏi: "Yên Hà tỷ tỷ, vừa rồi tỷ có chuyện gì gấp sao?"
Tô Yên Hà cũng là người thẳng tính, dứt khoát không giấu giếm, liền kể lại chuyện đã xảy ra.
Nếu như là bởi có người gây ra, chắc hẳn là không muốn để nàng trở thành Tứ Hoàng tử phi hoặc vào phủ Thái tử.
Nhưng nếu như một mực giấu giếm, ắt sẽ bị người tính kế.
Vì cảm thấy Tô Yên Hà rất hợp tính mình, Vương Tự Bào bèn quyết định ra tay giúp đỡ nàng.
"Yên Hà tỷ tỷ không cần phải gấp, chắc chắn bây giờ tỷ đi tìm cũng chẳng tìm được. Nếu như tỷ tin tưởng ta, thì cứ giao việc này cho ta là được."
Vương Tự Bảo nói vô cùng trượng nghĩa, không khỏi khiến Tô Yên Hà lựa chọn tin tưởng cô. Nàng vô cùng cảm kích nói: "Vậy thì cảm tạ muội. Dù sao đối với những chiêu trò bôi nhọ ở nơi này, ta cũng chẳng hiểu gì cả. Ban nãy cũng là bởi không biết phải làm sao nên mới cuống cuồng không cẩn thận va vào muội. Có lẽ tỷ tỷ thật sự phải nhờ vào muội rồi. Sau khi chuyện thành công, nhất định sẽ hậu tạ." Nói xong nàng bèn ôm quyền theo thói quen.
Vương Tự Bảo cũng muốn ôm quyền đáp lại như nữ nhi giang hồ giống Tô Yên Hà, thế nhưng hiện tại phần cứng bị tổn thương, vì vậy chỉ gật đầu một cái xem như đáp lễ, rồi cười ha hả nói: "Đâu cần hậu tạ gì, sau này chúng ta còn phải thường xuyên qua lại. Chuyện này tỷ cứ yên tâm giao cho ta!"
Nói xong cô bé còn nhắc nhở: "Tỷ tỷ, nơi này là hoàng cung, tỷ không được giống như con ruồi không đầu đi loạn khắp nơi nữa. Lần này may mà đụng phải ta, nếu như đụng phải quý nhân khác, người ta có thể chẳng cần biết tỷ là ai mà kéo ra ngoài đánh một trận trước rồi lại nói, đến lúc đó tỷ cũng chỉ đành phải chịu đựng thôi."
Nếu người thẳng thắn như vậy vào phủ Thái tử hoặc phủ Tứ hoàng tử, thật sự không biết nên sinh sống như thế nào. Vương Tự Bảo có chút sốt ruột thay nàng.
"Ta biết rồi, cảm ơn muội, Bảo Muội." Bị một người nhỏ hơn mình nhiều tuổi như vậy nhắc nhở, hiếm khi Tô Yên Hà thấy ngượng ngùng.
"Vậy ta phải về trước tìm người làm chuyện này đây, không ở nơi này trì hoãn thêm nữa."
"Vậy Bảo Muội đi trước đi, lát nữa tỷ tỷ còn phải tới Ngự hoa viên."
Nhìn thoáng qua Tô Yên Hà, Lâm Khê vừa rồi có nhiệm vụ làm phông nền đi lên phía trước, đau lòng hỏi: "Còn đau không. Nếu như đau thì đừng quản chuyện của người khác nữa."
Vương Tự Bảo cười với cậu, không muốn nhiều lời ở chỗ này mà chỉ nói: "Đi thôi" rồi nhìn về phía trước.
Lâm Khê khẽ gật đầu, sau đó ra lệnh cho người khiêng liễn: "Các ngươi cẩn thận một chút, tuyệt đối đừng để Bảo Quận chúa bị thương nữa." Vietwriter.vn
"Vâng."
Đợi sau khi đã đi xa được một đoạn, Vương Tự Bảo nói với Lâm Khê: "Nếu đã đồng ý chuyện của người khác thì nhất định phải làm được. Huống hồ ta cũng chẳng phải không kiếm được chỗ nào tốt. Huynh cứ yên tâm đi." Nói xong cô bé còn tỏ ra thần thần bí bí mà cười.
Lâm Khê nghe cô nói như vậy, cũng chỉ cưng chiều mỉm cười.
Bỏ đi, muội ấy muốn làm gì thì mình phụng bồi là được.
Vương Tự Bảo và Lâm Khê không đi Ung Từ Cung mà chọn tới Ung Hoa Cung của Tần Hoàng hậu.
Lúc này, Tần Hoàng hậu đang sắp xếp bố trí tiệc mừng thọ buổi chiều. Tiện thể cũng sẽ thỉnh thoảng hỏi ý kiến khảo sát của cung nhân đối với những quý nữ này.
Dù sao tối hôm nay Hoàng hậu còn phải chọn vài vị nữ tử vào Đông Cung cho Thái tử. Nếu Thái tử đã có đích tử thì người được chọn tối hôm nay chỉ cần có lợi cho tương lai của Thái tử là được. Thế nhưng, nếu như phải cân nhắc đến chuyện con nối dòng, bà vẫn hy vọng có thể chọn vài người nhân phẩm đoan chính vào Đông Cung.
Bà cũng không cần phải tiến hành khảo sát với tất cả nữ tử, thực ra những người được chọn cơ bản đều đã được quyết định hết rồi, chỉ cần từ trong đó chọn ra người ưu tú mà thôi.
Lúc đang trưng cầu ý kiến của ma ma tâm phúc bà lại nghe cung nhân báo lại, nói Bảo Quận chúa tới.
Bình thường khi tiến cung Vương Tự Bảo cũng thường xuyên tới nơi này của Hoàng hậu trò chuyện. Nhưng ngày hôm nay tay của cô bị thương, chẳng phải lúc này nên ở Ung Từ Cung dưỡng thương sao? Kiềm chế nghi ngờ trong lòng, Tần Hoàng hậu phân phó cung nhân nói:
"Nhanh đi, đưa Bảo Quận chúa vào đây, trên đường nhất định phải cẩn thận một chút, đừng để bị va vào."
"Vâng."
Sau đó lại nghe được lời đối thoại giữa hai người, mới biết cô bé bị thương. Lần này nàng va phải, khiến cho bên tay bị thương của cô bé lại càng đau thêm. Mặc dù nàng nghĩ cô bé này có lẽ được chiều chuộng quá mức, nhưng vẫn cảm thấy cần phải tới nhìn một chút.
Đến lúc cô nương kia quay đầu lại hỏi Vương Tự Bảo, Vương Tự Bảo mới tỉ mỉ quan sát vị tỷ tỷ trước mắt này một chút.
Vóc người nàng cao gầy, hơi đẫy đà, không giống với vóc dáng thấp bé mảnh mai như liễu rủ trong gió của các quý nữ Ung Đô đương thời. Khuôn mặt của nàng mặc dù không phải là tuyệt mỹ, nhưng nhìn cũng rất đẹp, còn phảng phất khí khái.
Hôm nay nàng mặc quần dài màu thủy lam được dệt từ gấm vóc đang tương đối thịnh hành ở Ung Đô. Bên hông buộc đai lưng cùng màu cùng chất liệu, mặt trên có thêu hoa chìm. Gấu quần phía dưới rất dài, mặt trên thêu hoa sen màu trắng.
Dáng đi không được thục nữ lắm, vạt áo thoáng lay động, nhìn giống như một đóa sen trắng gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn nở rộ trên mặt nước dập dờn, cực kỳ xinh đẹp.
Nhìn kỹ một chút thì không khó phát hiện, trên đai lưng của nàng chỉ còn lại một cái hà bao trơ trọi, ngọc bội áp làn váy lại không thấy bóng dáng.
Lúc Vương Tự Bảo đang quan sát người trước mắt này, cô nương kia đồng thời cũng đang quan sát cô.
Nàng thấy cô bé này còn nhỏ nhưng đã có một khuôn mặt tinh xảo khác thường, hơn nữa trên người còn có khí chất đặc biệt.
Buổi sáng Vương Tự Bảo ngã trên thềm đá nên bộ trang phục mặc chúc thọ đã bị bẩn. Sau khi trở lại Ung Từ Cung không lâu cô đã đổi sang một bộ khác.
Hiện tại cô mặc một bộ váy, phía trên là áo ngắn tay rộng màu vàng phớt đỏ làm từ gấm Yên Vân, phía dưới mặc váy dài cùng màu, cùng chất liệu. Đường may tỉ mỉ, kỹ thuật tinh tế. Hơn nữa trên quần áo còn dùng kim tuyến vàng ròng thêu hoa mẫu đơn, lộ ra vẻ đẹp đẽ, quý giá.
Phải biết rằng, hàng năm lượng gấm Yên Vân được tiến cống vào cung không quá mười cuộn. Vải Vương Tự Bảo dùng đương nhiên chính là chỗ vải Tưởng Thái hậu và Tần Hoàng hậu tiết kiệm từ phần của mình.
Cô nương kia không thể không dò đoán lại thân phận của Vương Tự Bảo. Chẳng lẽ tiểu cô nương này là công chúa? Nhưng nàng không nghe nói trong hoàng cung có công chúa lớn như vậy mà.
Vậy thì là ai?
Dù sao Tô Yên Hà cũng không lớn lên ở nơi này, mà là gần đây mới về đến Ung Đô. Vì vậy, nàng chẳng hiểu rõ giới quý nữ Ung Đô chút nào.
Ngày hôm nay cũng là bởi Thái tử và Tứ Hoàng tử tuyển phi nên nàng mới bị trong tộc gọi về.
Xuất phát từ đáy lòng mà nói, nàng khinh thường chuyện làm trắc phi, hoàng tử phi gì gì đó của Thái tử, nhưng vì gia tộc, nàng không thể không đến tham gia buổi tiệc mừng thọ lần này.
Tô Yên Hà sinh ra và lớn lên ở nơi biên cương. Nàng sớm đã quen với cách sống cởi mở, dũng mãnh ở đó. Quan hệ qua lại giữa người với người ở nơi đó quý ở chân thành. Mặc dù trước khi tới, mẫu thân đã nói rất nhiều chuyện đấu đá giữa nữ nhân với nàng, nhưng Tô Yên Hà không quan tâm, cũng không để ý.
Không ngờ vừa mới ăn xong một bữa tiệc buổi trưa, lại ngắm hoa dạo hồ một hồi, mà ngọc bội tùy thân của nàng đã không thấy tăm hơi.
Nếu như bị kẻ khác nhặt được, dùng vào chỗ không tốt, danh tiết của nàng chẳng phải sẽ mất sao? Lúc này nàng mới vội vã chạy đi chạy lại tìm kiếm.
Mặc dù bị trì hoãn một chút ở chỗ này. Thế nhưng, lo lắng ban nãy, cũng bởi vì sự chậm trễ này mà trái lại khiến nàng bình tĩnh trở lại.
Tính cách của nàng rất hào sảng, từ trước đến nay dám làm dám chịu, ăn nói thẳng thắn.
Tuy rằng tay của tiểu cô nương trước mặt này không phải vì nàng mà bị thương, nhưng là bởi mình sơ ý không chú ý nên mới khiến người ta càng đau thêm.
Nhớ khi còn bé luyện tập cưỡi ngựa, nàng cũng từng bị thương ở tay một lần, lúc đó chỉ cần hơi chạm vào một chút cũng đau đớn dữ dội. Tiểu cô nương trước mặt này vừa nhìn đã thấy mảnh mai, lần này còn không biết cô bé bị đau đến thế nào.
Vì vậy nàng nhỏ giọng dò hỏi: "Chắc chắn là rất đau phải không?"
Vương Tự Bảo luôn rất có thiện cảm với kiểu nữ tử không làm bộ làm tịch này.
Nếu như mình quá mức già mồm, có phải sẽ bị nghi ngờ là giả vờ bị va phải hay không?
Mặc dù cô được nuông chiều mà lớn lên, nhưng bởi vì quanh năm luyện võ, khó tránh khỏi bị va chạm, đương nhiên sẽ khoẻ mạnh hơn người khác một chút. Mặc dù tay phải rất đau, nhưng còn chưa tới mức khó có thể chịu được, vì vậy cô lập tức lắc đầu tỏ ý: "Tỷ tỷ, muội không sao."
"Dù vậy tốt nhất cũng nên tìm thái y xem kỹ một chút. Nếu như sưng lớn thì tốt nhất nên tháo băng vải ra, quấn lại một lần nữa. Mặc dù không phải ta va vào khiến tay muội bị thương, thế nhưng sau khi ta va vào người khiêng liễn, liễn cũng theo đó mà bị chấn động, cũng vẫn rất đau." Lúc nói lời này, cô nương trước mặt dường như cũng đồng cảm với Vương Tự Bảo.
"Thật ra vừa rồi có hơi đau, nhưng bây giờ đã tốt hơn rất nhiều rồi." Quả thật bởi tay phải sưng tấy lên rất to nên sau trận rung lắc ban nãy, tay cô bé bị trướng đau.
Lâm Khê vừa nghe Vương Tự Bảo nói đau, trong lòng liền xoắn xuýt, lập tức đau lòng nói: "Vậy chúng ta mau trở về tìm thái y kiểm tra lại."
"Tiểu cô nương, ở chỗ ta có thuốc mỡ cực tốt, sau khi bôi lên có tác dụng tiêu sưng giảm đau. Muội là con cái nhà ai, đợi ngày mai ta bảo người mang qua cho muội, đảm không tới vài ngày là có thể hết sưng." Người xuất thân thế gia võ tướng như nàng, những cái khác thì không nhiều, chỉ có các loại thuốc trị thương là có đầy đủ, hơn nữa còn toàn là thuốc trị thương loại tốt nhất.
Thấy đối phương hỏi vậy, Vương Tự Bảo cũng có ý muốn kết giao nên thoải mái nói rằng: "Ta tên là Vương Tự Bảo, tỷ cũng có thể gọi nhũ danh của ta là Bảo Muội. Ta là đích nữ của Thế tử Hòa Thuận Hầu phủ, năm nay năm tuổi. Còn tỷ tỷ thì sao?"
Hoà Thuận Hầu phủ, tiểu cô nương trước mặt này chẳng phải là Bảo Quận chúa do Thánh thượng đích thân sắc phong sao?
Tô Yên Hà lập tức đoán được thân phận thật sự của Vương Tự Bảo. Vì vậy cũng giới thiệu bản thân với cô: "Ta là Tô Yên Hà, năm nay mười sáu tuổi rồi. Phụ thân ta là Tổng binh Lỗ Nam, Tô Tử Hoài."
Tô Tử Hoài, Nhị công tử đích xuất của Bình Nam Hầu phủ.
Nếu vậy thì cô gái này chính là Tô Tam tiểu thư lớn lên ở Lỗ Nam, xếp hàng thứ ba trong số đích nữ của Tô gia đời này rồi. Nghe nói nàng còn là một trong những người cạnh tranh có lợi thế trong cuộc chiến giành vị trí Tứ hoàng tử phi và Thái tử trắc phi hôm nay.
Mặc dù những năm gần đây Bình Nam Hầu phủ suy thoái, đã lưu lạc tới tình trạng thế gia hạng ba, bốn. Thế nhưng Tổng binh Lỗ Nam chỉ là võ tướng nhị phẩm lại quản lý gần một phần năm binh lực của Đại Ung. Vì vậy, mặc dù Tô Yên Hà sinh ra và lớn lên ở Lỗ Nam, nhưng vẫn trở thành người khiến Thái Tử và Tứ hoàng tử phải tranh giành.
Vương Tự Bảo nhớ lại dáng vẻ vội vàng ban nãy của Tô Yên Hà, lại nhìn qua chỗ trống bên hông nàng, quan tâm dò hỏi: "Yên Hà tỷ tỷ, vừa rồi tỷ có chuyện gì gấp sao?"
Tô Yên Hà cũng là người thẳng tính, dứt khoát không giấu giếm, liền kể lại chuyện đã xảy ra.
Nếu như là bởi có người gây ra, chắc hẳn là không muốn để nàng trở thành Tứ Hoàng tử phi hoặc vào phủ Thái tử.
Nhưng nếu như một mực giấu giếm, ắt sẽ bị người tính kế.
Vì cảm thấy Tô Yên Hà rất hợp tính mình, Vương Tự Bào bèn quyết định ra tay giúp đỡ nàng.
"Yên Hà tỷ tỷ không cần phải gấp, chắc chắn bây giờ tỷ đi tìm cũng chẳng tìm được. Nếu như tỷ tin tưởng ta, thì cứ giao việc này cho ta là được."
Vương Tự Bảo nói vô cùng trượng nghĩa, không khỏi khiến Tô Yên Hà lựa chọn tin tưởng cô. Nàng vô cùng cảm kích nói: "Vậy thì cảm tạ muội. Dù sao đối với những chiêu trò bôi nhọ ở nơi này, ta cũng chẳng hiểu gì cả. Ban nãy cũng là bởi không biết phải làm sao nên mới cuống cuồng không cẩn thận va vào muội. Có lẽ tỷ tỷ thật sự phải nhờ vào muội rồi. Sau khi chuyện thành công, nhất định sẽ hậu tạ." Nói xong nàng bèn ôm quyền theo thói quen.
Vương Tự Bảo cũng muốn ôm quyền đáp lại như nữ nhi giang hồ giống Tô Yên Hà, thế nhưng hiện tại phần cứng bị tổn thương, vì vậy chỉ gật đầu một cái xem như đáp lễ, rồi cười ha hả nói: "Đâu cần hậu tạ gì, sau này chúng ta còn phải thường xuyên qua lại. Chuyện này tỷ cứ yên tâm giao cho ta!"
Nói xong cô bé còn nhắc nhở: "Tỷ tỷ, nơi này là hoàng cung, tỷ không được giống như con ruồi không đầu đi loạn khắp nơi nữa. Lần này may mà đụng phải ta, nếu như đụng phải quý nhân khác, người ta có thể chẳng cần biết tỷ là ai mà kéo ra ngoài đánh một trận trước rồi lại nói, đến lúc đó tỷ cũng chỉ đành phải chịu đựng thôi."
Nếu người thẳng thắn như vậy vào phủ Thái tử hoặc phủ Tứ hoàng tử, thật sự không biết nên sinh sống như thế nào. Vương Tự Bảo có chút sốt ruột thay nàng.
"Ta biết rồi, cảm ơn muội, Bảo Muội." Bị một người nhỏ hơn mình nhiều tuổi như vậy nhắc nhở, hiếm khi Tô Yên Hà thấy ngượng ngùng.
"Vậy ta phải về trước tìm người làm chuyện này đây, không ở nơi này trì hoãn thêm nữa."
"Vậy Bảo Muội đi trước đi, lát nữa tỷ tỷ còn phải tới Ngự hoa viên."
Nhìn thoáng qua Tô Yên Hà, Lâm Khê vừa rồi có nhiệm vụ làm phông nền đi lên phía trước, đau lòng hỏi: "Còn đau không. Nếu như đau thì đừng quản chuyện của người khác nữa."
Vương Tự Bảo cười với cậu, không muốn nhiều lời ở chỗ này mà chỉ nói: "Đi thôi" rồi nhìn về phía trước.
Lâm Khê khẽ gật đầu, sau đó ra lệnh cho người khiêng liễn: "Các ngươi cẩn thận một chút, tuyệt đối đừng để Bảo Quận chúa bị thương nữa." Vietwriter.vn
"Vâng."
Đợi sau khi đã đi xa được một đoạn, Vương Tự Bảo nói với Lâm Khê: "Nếu đã đồng ý chuyện của người khác thì nhất định phải làm được. Huống hồ ta cũng chẳng phải không kiếm được chỗ nào tốt. Huynh cứ yên tâm đi." Nói xong cô bé còn tỏ ra thần thần bí bí mà cười.
Lâm Khê nghe cô nói như vậy, cũng chỉ cưng chiều mỉm cười.
Bỏ đi, muội ấy muốn làm gì thì mình phụng bồi là được.
Vương Tự Bảo và Lâm Khê không đi Ung Từ Cung mà chọn tới Ung Hoa Cung của Tần Hoàng hậu.
Lúc này, Tần Hoàng hậu đang sắp xếp bố trí tiệc mừng thọ buổi chiều. Tiện thể cũng sẽ thỉnh thoảng hỏi ý kiến khảo sát của cung nhân đối với những quý nữ này.
Dù sao tối hôm nay Hoàng hậu còn phải chọn vài vị nữ tử vào Đông Cung cho Thái tử. Nếu Thái tử đã có đích tử thì người được chọn tối hôm nay chỉ cần có lợi cho tương lai của Thái tử là được. Thế nhưng, nếu như phải cân nhắc đến chuyện con nối dòng, bà vẫn hy vọng có thể chọn vài người nhân phẩm đoan chính vào Đông Cung.
Bà cũng không cần phải tiến hành khảo sát với tất cả nữ tử, thực ra những người được chọn cơ bản đều đã được quyết định hết rồi, chỉ cần từ trong đó chọn ra người ưu tú mà thôi.
Lúc đang trưng cầu ý kiến của ma ma tâm phúc bà lại nghe cung nhân báo lại, nói Bảo Quận chúa tới.
Bình thường khi tiến cung Vương Tự Bảo cũng thường xuyên tới nơi này của Hoàng hậu trò chuyện. Nhưng ngày hôm nay tay của cô bị thương, chẳng phải lúc này nên ở Ung Từ Cung dưỡng thương sao? Kiềm chế nghi ngờ trong lòng, Tần Hoàng hậu phân phó cung nhân nói:
"Nhanh đi, đưa Bảo Quận chúa vào đây, trên đường nhất định phải cẩn thận một chút, đừng để bị va vào."
"Vâng."
Bình luận facebook