Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 76 - Chương 76 TRẠI BÁN TIÊN
"Ừ, huynh cũng vậy nhé. Vậy ta đi trước đây, huynh ở sau cố gắng đuổi kịp nhé." Vương Tự Bảo nói xong câu này thì cười tinh nghịch với Lâm Khê. Sau đó cô bé gọi Lương Thần và Mỹ Cảnh xuất phát cùng với mình, còn những tiểu nha hoàn và bà tử mang theo đồ ở phía sau thì cứ từ từ leo lên.
Vương Tự Bảo giống như một chú chim nhỏ vui vẻ được thoát khỏi lồng, di chuyển như con thoi trên đường lên núi. Lâu lâu tiếng cười của cô như tiếng chuông vang vọng khắp hang núi.
Khóe miệng của Lâm Khê cũng vô thức nhếch lên theo tiếng cười của Vương Tự Bảo.
Cậu cảm thấy vô cùng ấm áp.
Đã có Bảo Muội, cuộc sống của cậu không còn mất phương hướng nữa. Đã có Bảo Muội, những tháng ngày của cậu mới có lối thoát.
Bởi vì có Bảo Muội mà mọi chuyện đều vô cùng tốt đẹp.
Đến khi Vương Tự Bảo rời khỏi tầm nhìn của Lâm Khê thì cậu sử dụng khinh công chạy nhanh lên đỉnh núi. Tốc độ của Lương Thần và Mỹ Cảnh ở phía sau cũng không hề chậm.
Những hàng cây rậm rạp cứ thế lướt qua, tiếng nước chảy róc rách của con suối giống như bản nhạc tuyệt vời xoa dịu tâm trí con người. Thỉnh thoảng tiếng chim hót véo von lại vang lên khắp khe núi.
Vương Tự Bảo vui vẻ nhảy múa ở trên núi giống như một yêu tinh đến từ chốn núi sâu. Nhìn từ đằng xa, cô bé dường như là nét vẽ sinh động nhất, rực rỡ nhất của bức tranh.
Lâm Khê xuất phát trễ hơn Vương Tự Bảo một khắc nhưng tốc độ của cậu nhanh hơn Vương Tự Bảo rất nhiều. Vương Tự Bảo bình thường khá tự kiêu về khinh công nhưng nếu so sánh với Lâm Khê thì quả thật kém xa.
Không bao lâu sau, Lâm Khê đã nhìn thấy bóng dáng Vương Tự Bảo không ngừng nhảy múa ở phía trước.
Lâm Khê say đắm nhìn dáng người mảnh khảnh, bước đi nhẹ nhàng của tiểu hôn thê của mình.
Cậu bé vốn không muốn làm phiền đến tiểu hôn thê nhưng vì vụ cá cược nên phải cố gắng. Cậu hít một hơi, thi triển khinh công tuyệt thế khiến cho tốc độ di chuyển nhanh hơn.
Cậu vốn cho rằng không lâu sau có thể đuổi kịp tiểu hôn thê của mình nhưng không biết làm sao, khi tới đỉnh núi thì cậu không thấy dấu vết cô bé đâu.
Lâm Khê có hơi lo lắng, đi tìm cô.
Lúc này, bởi vì nhìn thấy hai bóng người lén lút và quen thuộc nên Vương Tự Bảo đi theo hai người này vào trong khu rừng bên cạnh.
Lương Thần và Mỹ Cảnh thì cảnh giác quan sát xung quanh.
Vương Tự Bảo nấp đằng sau một cái cây lớn. Cô thả lỏng người, điều chỉnh lại nhịp thở.
Cô bé ngước mắt lén nhìn hai người đang ôm chặt nhau trong rừng cây, dỏng tai lên nghe lén.
"Cuối cùng huynh cũng đã ra khỏi cung rồi?" Cô gái hỏi chàng trai, vừa hỏi vừa kích động chảy nước mắt.
"Ừm." Chàng trai mím môi kìm nén nhưng cuối cùng vẫn hỏi vấn đề mà bản thân không muốn hỏi nhất: "Hắn đối xử với muội tốt không?"
Cô gái do dự giây lát rồi gật đầu trả lời: "Cũng tốt." Sau đó lại hỏi: "Lần này huynh rời cung thì không quay lại nữa phải không?"
"Đúng vậy. Tay trái của ta đã bị phế. Không còn thích hợp làm nhạc sư nữa rồi." Chàng trai vừa nói vừa nâng tay trái của mình lên nhìn.
"Sao lại bị như vậy?" Cô gái vội vàng nắm lấy tay trái của chàng trai để kiểm tra tỉ mỉ.
"Không có gì. Là do ta không cẩn thận làm đứt kinh mạch." Chàng trai dường như rất dửng dưng với chuyện này, giọng điệu nói chuyện rất bình tĩnh.
"Vậy hiện đã hồi phục thế nào rồi?" Cô gái ngẩng đầu nhìn chàng trai, lời nói bộc lộ sự quan tâm.
"Sau này ta sẽ không thể đánh đàn theo đúng ý mình được, còn những chuyện khác thì không bị ảnh hưởng nhiều lắm."
"Vậy sau này huynh có dự định như thế nào? Chi bằng huynh thay muội quản lý thôn trang Hoàng gia?"
Chàng trai lập tức từ chối: "Không cần. Những năm nay ta cũng đã tích góp không ít đồ có giá trị. Cho dù sau này không làm gì thì cũng đủ nuôi sống bản thân."
"Vậy chuyện của chúng ta thì sao? Huynh còn có đợi ta nữa không?" Cô gái ngẩng đầu nhìn nam nhân, đúng lúc đối diện với ánh mắt của hắn.
"Muội là lá ngọc cành vàng. Ta không xứng với muội. Muội vẫn nên sống với hắn đi." Ánh mắt chàng trai mang theo sự đau khổ.
"Không. Trong lòng ta chỉ có mình huynh. Huynh nói đi, có phải huynh để ý giữa hắn và ta đã xảy ra chuyện vợ chồng. Ta vốn không muốn nhưng có một hôm hắn say rượu nên cưỡng ép ta." Cô gái nói xong thì òa khóc, dường như đã phải chịu nhiều uất ức.
Chàng trai nghe xong thì vô cùng phẫn nộ, nghiến răng nói: "Sao hắn có thể đối xử với muội như vậy?"
Nói xong lời này, hắn nắm chặt hai tay lại, bởi vì dùng sức nên phát ra âm thanh rắc rắc, sau đó đánh vào thân cây kế bên. Cú đấm khiến lá cây rơi xào xạc.
Sau khi cơn giận tiêu tan thì chàng trai lại khó nhọc nói: "Nhưng hắn là phu quân của muội."
"Tử Quân, huynh đừng như vậy. Đều do ta không tốt, là do ta không bảo vệ được mình." Cô gái đau khổ nắm lấy bàn tay phải đang chảy máu của chàng trai, lấy chiếc khăn từ trong lòng mình ra cẩn thận băng lại cho hắn.
"Công chúa, là do ta vô dụng. Không thể bảo vệ được nữ nhân mình yêu. Đều là lỗi của ta." Ánh mắt chàng trai tràn ngập sự đau khổ, hắn ôm chặt cô gái vào lòng.
"Không, ta không trách huynh, nếu có trách thì trách ta sinh nhầm nhà đế vương." Cô gái vùi mặt vào lòng chàng trai, lặng lẽ rơi nước mắt.
"Làm sao có thể trách nàng? Nàng không thể lựa chọn xuất thân của mình. Hơn nữa, nếu nàng không phải là công chúa thì chúng ta cũng không thể quen biết nhau, càng không thể yêu nhau." Chàng trai nói xong thì lại ôm chặt cô gái hơn.
Vương Tự Bảo chứng kiến cảnh này thì lắc đầu.
Nếu hai ngươi chưa lập gia thất thì còn có thể xem như là tình yêu nhưng cô gái kia đã được gả đi được hơn hai năm rồi mà lại như vậy, chỉ có thể xem như là yêu đương vụng trộm.
Xem ra cái "nón xanh" trên đầu Tạ Huyền trong mấy năm nay cũng không hề nhỏ.
Vương Tự Bảo lặng lẽ lùi về phía sau nhưng lại đâm vào một người.
Cô giật mình.
Không xong rồi, liệu cô có bị người khác diệt khẩu hay không?
Người cô bé va phải lặng lẽ lùi lại một bước nhỏ. Xem ra người này cũng là một người luyện võ.
Vương Tự Bảo nhanh chóng xoay người, ngẩng đầu lên nhìn ông ta.
Ồ, cô không biết người này.
Người này có kiểu tóc đơn giản, hơi rối. Ông ta mặc đạo bào*, chiếc áo bẩn đến nỗi không thể nhìn ra màu sắc. Râu ria xồm xoàm, khiến cho người khác không thể nhìn rõ dung mạo, chỉ có duy nhất đôi mắt sáng vô cùng nổi bật.
(*) Áo đạo sĩ.
Tay trái người này cầm một lá cờ hiệu, trên đó viết ba chữ "Trại Bán Tiên".
Ồ? Hóa ra là một thần côn*.
(*) Thầy đồng.
Không ngờ rằng thần côn còn thích nghe lén chuyện bát quái.
Vương Tự Bảo không tiện ở đây lâu nên chắp tay với người này. Cô bé nói bằng khẩu hình miệng: "Xin tạm biệt tại đây, sau này có dịp sẽ gặp lại."
Cô bé nói xong thì nhanh chóng lướt qua người ông ta và chạy khỏi rừng cây.
Vừa mới ra khỏi rừng thì người kia đã đuổi theo ở đằng sau.
"Tiểu nha đầu, đợi ta đã. Ta còn có chuyện muốn nói với ngươi." Mặc dù người kia vừa thở hổn hển vừa nói chuyện nhưng bước đi vô cùng nhẹ nhàng. Hiển nhiên là đang giả vờ.
Vương Tự Bảo bĩu môi nói: "Chúng ta không quen biết, có gì để nói chứ. Hơn nữa, hồi nãy không phải ta đã nói sau này sẽ gặp lại sao? Ngươi đi theo ta làm gì?"
Trại Bán Tiên nói: "Tục ngữ có câu ‘Gặp được nhau là duyên phận’. Trong chớp mắt chúng ta đã gặp nhau hai lần rồi. Chẳng phải rất có duyên sao."
Khóe miệng Vương Tự Bảo giật giật.
"Thôi đi. Ngươi không đi theo ta, chúng ta làm sao có thể gặp lại nhau một lần nữa."
"Vậy ta hỏi ngươi, ngươi có phải cần lên núi không?" Trại Bán Tiên đuổi kịp Vương Tự Bảo, sánh vai đi cạnh cô bé.
Vương Tự Bảo nhún vai nói: "Vậy thì làm sao?"
"Ta cũng phải lên núi, sao lại có thể xem là đi theo ngươi chứ. Ngươi không thấy là ở đây chỉ có một con đường này là đi lên núi sao?" Trại Bán Tiên ngụy biện.
Vương Tự Bảo cũng đành chịu, nói: "Vậy Bán Tiên, ta mời ngươi đi trước. Ta còn phải đợi người."
Cô bé nói xong thì dừng bước, đợi Lương Thần và Mỹ Cảnh đến tìm cô.
"Vậy ta đi trước đây. Nhưng ta phải nhắc ngươi một câu," thấy Vương Tự Bảo không có ý định gặng hỏi, Trại Bán Tiên ngượng ngùng. Có điều sự ngượng ngùng này chỉ là thoáng qua: "Chẳng lẽ không ai dạy người đạo lý phi lễ chớ nhìn à?"
"Có ai dạy ta hay không thì cũng không cần làm phiền ngươi bận tâm. Hơn nữa, ngươi lớn thế này mà còn không biết, ta lại chỉ là một đứa trẻ, biết hay không biết thì thế nào chứ?" Vương Tự Bảo không biết tại sao, bản thân nhất định phải tranh cãi với người này thì mới hả giận.
"Ngươi mà là một đứa trẻ không biết gì?" Hiển nhiên Trại Bán Tiên không thể chấp nhận Vương Tự Bảo tự miêu tả về bản thân như vậy.
Vương Tự Bảo đi lên trước một bước, so sánh chênh lệch chiều cao rõ ràng giữa hai người. Sau đó cô nói một câu: "Bán tiên mà lại không biết đoán ý người qua sắc mặt sao? Điều này mà ngươi còn không nhìn ra? Thật sự không biết bình thường ngươi đoán mệnh cho người khác như thế nào."
Nghe Vương Tự Bảo nói vậy, Trại Bán Tiên vô cùng tức giận nói: "Không được nghi ngờ trình độ đoán mệnh của ta."
Trại Bán Tiên rất tin tưởng vào kỹ năng nghề nghiệp của mình. Ngươi có thể nghi ngờ nhân phẩm của ông ta nhưng hoàn toàn không thể nghi ngờ trình độ chuyên môn của ông ta.
"Được, vậy xem như ta có mắt như mù." Vương Tự Bảo nói xong thì trịnh trọng chắp tay, giọng điệu nói chuyện rất qua loa.
"Hừ! Coi như là ngươi biết điều." Nói xong thì Trại Bán Tiên lại tiếp tục nói: "Ngươi đúng là một đứa trẻ nhưng tuyệt đối không phải là không biết gì."
"Ta không biết gì thì làm sao ngươi có thể nhìn thấy được bằng mắt thường. Cho dù ngươi biết đoán mệnh nhưng ta tự tuyên bố rằng mình không biết gì cả, ngươi có thể làm gì được chứ?" Vương Tự Bảo giống như một con gà trống đang tức giận, tinh thần chiến đấu dâng trào, chỉ thiếu điều cấu xé lẫn nhau với đối phương.
"Mồm mép nhanh nhạy!"
"Quá khen rồi! Cũng như nhau thôi!" Vương Tự Bảo cười tiếp lời.
Trại Bán Tiên hết cách, chỉ đành lắc đầu: "Người xưa nói rất đúng, ‘Nữ nhân và trẻ con đều khó nuôi như nhau’." Ông ta nói xong thì lại nhìn Vương Tự Bảo, "Vừa hay ngươi có cả hai."
Điều khiến Vương Tự Bảo ghét nhất chính là câu này. Cô bé vốn đã định "buông vũ khí", nhưng nghe đến đây thì lại tức giận.
"Ta rất dễ nuôi. Từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng bị bệnh. Hơn nữa, trước giờ ta không kén ăn, trong nhà có gì thì ăn nấy, quả thật vô cùng dễ nuôi. Bên cạnh đó, nam nhân như ngươi mới là khó nuôi. Ngươi ăn nhiều hơn ta, mặc cũng tốn vải hơn ta. Ta còn muốn hỏi ngươi một câu," Vương Tự Bảo nói đến đây thì ngẩng đầu nhìn Trại Bán Tiên, hơi do dự.
Vietwriter.vn
"Câu gì?" Trại Bán Tiên bị cách nói chuyện của Vương Tự Bảo khiến cho ngây dại, tự nhiên thốt ra câu hỏi.
"Ngươi đã từng đi học chưa? Đã thành thân chưa?"
"Rồi." Trại Bán Tiên gật đầu trả lời, lại hỏi: "Sao thế?"
Vương Tự Bảo chớp đôi mắt to lấp lánh, xảo quyệt nói: "Vậy thì đúng rồi. Người nhà của ngươi cho ngươi đi học rất tốn kém đúng không? Tiền cho ngươi để lấy vợ cũng không ít? Nếu như vậy thì không phải ngươi còn khó nuôi hơn ta rất nhiều sao?"
Vương Tự Bảo giống như một chú chim nhỏ vui vẻ được thoát khỏi lồng, di chuyển như con thoi trên đường lên núi. Lâu lâu tiếng cười của cô như tiếng chuông vang vọng khắp hang núi.
Khóe miệng của Lâm Khê cũng vô thức nhếch lên theo tiếng cười của Vương Tự Bảo.
Cậu cảm thấy vô cùng ấm áp.
Đã có Bảo Muội, cuộc sống của cậu không còn mất phương hướng nữa. Đã có Bảo Muội, những tháng ngày của cậu mới có lối thoát.
Bởi vì có Bảo Muội mà mọi chuyện đều vô cùng tốt đẹp.
Đến khi Vương Tự Bảo rời khỏi tầm nhìn của Lâm Khê thì cậu sử dụng khinh công chạy nhanh lên đỉnh núi. Tốc độ của Lương Thần và Mỹ Cảnh ở phía sau cũng không hề chậm.
Những hàng cây rậm rạp cứ thế lướt qua, tiếng nước chảy róc rách của con suối giống như bản nhạc tuyệt vời xoa dịu tâm trí con người. Thỉnh thoảng tiếng chim hót véo von lại vang lên khắp khe núi.
Vương Tự Bảo vui vẻ nhảy múa ở trên núi giống như một yêu tinh đến từ chốn núi sâu. Nhìn từ đằng xa, cô bé dường như là nét vẽ sinh động nhất, rực rỡ nhất của bức tranh.
Lâm Khê xuất phát trễ hơn Vương Tự Bảo một khắc nhưng tốc độ của cậu nhanh hơn Vương Tự Bảo rất nhiều. Vương Tự Bảo bình thường khá tự kiêu về khinh công nhưng nếu so sánh với Lâm Khê thì quả thật kém xa.
Không bao lâu sau, Lâm Khê đã nhìn thấy bóng dáng Vương Tự Bảo không ngừng nhảy múa ở phía trước.
Lâm Khê say đắm nhìn dáng người mảnh khảnh, bước đi nhẹ nhàng của tiểu hôn thê của mình.
Cậu bé vốn không muốn làm phiền đến tiểu hôn thê nhưng vì vụ cá cược nên phải cố gắng. Cậu hít một hơi, thi triển khinh công tuyệt thế khiến cho tốc độ di chuyển nhanh hơn.
Cậu vốn cho rằng không lâu sau có thể đuổi kịp tiểu hôn thê của mình nhưng không biết làm sao, khi tới đỉnh núi thì cậu không thấy dấu vết cô bé đâu.
Lâm Khê có hơi lo lắng, đi tìm cô.
Lúc này, bởi vì nhìn thấy hai bóng người lén lút và quen thuộc nên Vương Tự Bảo đi theo hai người này vào trong khu rừng bên cạnh.
Lương Thần và Mỹ Cảnh thì cảnh giác quan sát xung quanh.
Vương Tự Bảo nấp đằng sau một cái cây lớn. Cô thả lỏng người, điều chỉnh lại nhịp thở.
Cô bé ngước mắt lén nhìn hai người đang ôm chặt nhau trong rừng cây, dỏng tai lên nghe lén.
"Cuối cùng huynh cũng đã ra khỏi cung rồi?" Cô gái hỏi chàng trai, vừa hỏi vừa kích động chảy nước mắt.
"Ừm." Chàng trai mím môi kìm nén nhưng cuối cùng vẫn hỏi vấn đề mà bản thân không muốn hỏi nhất: "Hắn đối xử với muội tốt không?"
Cô gái do dự giây lát rồi gật đầu trả lời: "Cũng tốt." Sau đó lại hỏi: "Lần này huynh rời cung thì không quay lại nữa phải không?"
"Đúng vậy. Tay trái của ta đã bị phế. Không còn thích hợp làm nhạc sư nữa rồi." Chàng trai vừa nói vừa nâng tay trái của mình lên nhìn.
"Sao lại bị như vậy?" Cô gái vội vàng nắm lấy tay trái của chàng trai để kiểm tra tỉ mỉ.
"Không có gì. Là do ta không cẩn thận làm đứt kinh mạch." Chàng trai dường như rất dửng dưng với chuyện này, giọng điệu nói chuyện rất bình tĩnh.
"Vậy hiện đã hồi phục thế nào rồi?" Cô gái ngẩng đầu nhìn chàng trai, lời nói bộc lộ sự quan tâm.
"Sau này ta sẽ không thể đánh đàn theo đúng ý mình được, còn những chuyện khác thì không bị ảnh hưởng nhiều lắm."
"Vậy sau này huynh có dự định như thế nào? Chi bằng huynh thay muội quản lý thôn trang Hoàng gia?"
Chàng trai lập tức từ chối: "Không cần. Những năm nay ta cũng đã tích góp không ít đồ có giá trị. Cho dù sau này không làm gì thì cũng đủ nuôi sống bản thân."
"Vậy chuyện của chúng ta thì sao? Huynh còn có đợi ta nữa không?" Cô gái ngẩng đầu nhìn nam nhân, đúng lúc đối diện với ánh mắt của hắn.
"Muội là lá ngọc cành vàng. Ta không xứng với muội. Muội vẫn nên sống với hắn đi." Ánh mắt chàng trai mang theo sự đau khổ.
"Không. Trong lòng ta chỉ có mình huynh. Huynh nói đi, có phải huynh để ý giữa hắn và ta đã xảy ra chuyện vợ chồng. Ta vốn không muốn nhưng có một hôm hắn say rượu nên cưỡng ép ta." Cô gái nói xong thì òa khóc, dường như đã phải chịu nhiều uất ức.
Chàng trai nghe xong thì vô cùng phẫn nộ, nghiến răng nói: "Sao hắn có thể đối xử với muội như vậy?"
Nói xong lời này, hắn nắm chặt hai tay lại, bởi vì dùng sức nên phát ra âm thanh rắc rắc, sau đó đánh vào thân cây kế bên. Cú đấm khiến lá cây rơi xào xạc.
Sau khi cơn giận tiêu tan thì chàng trai lại khó nhọc nói: "Nhưng hắn là phu quân của muội."
"Tử Quân, huynh đừng như vậy. Đều do ta không tốt, là do ta không bảo vệ được mình." Cô gái đau khổ nắm lấy bàn tay phải đang chảy máu của chàng trai, lấy chiếc khăn từ trong lòng mình ra cẩn thận băng lại cho hắn.
"Công chúa, là do ta vô dụng. Không thể bảo vệ được nữ nhân mình yêu. Đều là lỗi của ta." Ánh mắt chàng trai tràn ngập sự đau khổ, hắn ôm chặt cô gái vào lòng.
"Không, ta không trách huynh, nếu có trách thì trách ta sinh nhầm nhà đế vương." Cô gái vùi mặt vào lòng chàng trai, lặng lẽ rơi nước mắt.
"Làm sao có thể trách nàng? Nàng không thể lựa chọn xuất thân của mình. Hơn nữa, nếu nàng không phải là công chúa thì chúng ta cũng không thể quen biết nhau, càng không thể yêu nhau." Chàng trai nói xong thì lại ôm chặt cô gái hơn.
Vương Tự Bảo chứng kiến cảnh này thì lắc đầu.
Nếu hai ngươi chưa lập gia thất thì còn có thể xem như là tình yêu nhưng cô gái kia đã được gả đi được hơn hai năm rồi mà lại như vậy, chỉ có thể xem như là yêu đương vụng trộm.
Xem ra cái "nón xanh" trên đầu Tạ Huyền trong mấy năm nay cũng không hề nhỏ.
Vương Tự Bảo lặng lẽ lùi về phía sau nhưng lại đâm vào một người.
Cô giật mình.
Không xong rồi, liệu cô có bị người khác diệt khẩu hay không?
Người cô bé va phải lặng lẽ lùi lại một bước nhỏ. Xem ra người này cũng là một người luyện võ.
Vương Tự Bảo nhanh chóng xoay người, ngẩng đầu lên nhìn ông ta.
Ồ, cô không biết người này.
Người này có kiểu tóc đơn giản, hơi rối. Ông ta mặc đạo bào*, chiếc áo bẩn đến nỗi không thể nhìn ra màu sắc. Râu ria xồm xoàm, khiến cho người khác không thể nhìn rõ dung mạo, chỉ có duy nhất đôi mắt sáng vô cùng nổi bật.
(*) Áo đạo sĩ.
Tay trái người này cầm một lá cờ hiệu, trên đó viết ba chữ "Trại Bán Tiên".
Ồ? Hóa ra là một thần côn*.
(*) Thầy đồng.
Không ngờ rằng thần côn còn thích nghe lén chuyện bát quái.
Vương Tự Bảo không tiện ở đây lâu nên chắp tay với người này. Cô bé nói bằng khẩu hình miệng: "Xin tạm biệt tại đây, sau này có dịp sẽ gặp lại."
Cô bé nói xong thì nhanh chóng lướt qua người ông ta và chạy khỏi rừng cây.
Vừa mới ra khỏi rừng thì người kia đã đuổi theo ở đằng sau.
"Tiểu nha đầu, đợi ta đã. Ta còn có chuyện muốn nói với ngươi." Mặc dù người kia vừa thở hổn hển vừa nói chuyện nhưng bước đi vô cùng nhẹ nhàng. Hiển nhiên là đang giả vờ.
Vương Tự Bảo bĩu môi nói: "Chúng ta không quen biết, có gì để nói chứ. Hơn nữa, hồi nãy không phải ta đã nói sau này sẽ gặp lại sao? Ngươi đi theo ta làm gì?"
Trại Bán Tiên nói: "Tục ngữ có câu ‘Gặp được nhau là duyên phận’. Trong chớp mắt chúng ta đã gặp nhau hai lần rồi. Chẳng phải rất có duyên sao."
Khóe miệng Vương Tự Bảo giật giật.
"Thôi đi. Ngươi không đi theo ta, chúng ta làm sao có thể gặp lại nhau một lần nữa."
"Vậy ta hỏi ngươi, ngươi có phải cần lên núi không?" Trại Bán Tiên đuổi kịp Vương Tự Bảo, sánh vai đi cạnh cô bé.
Vương Tự Bảo nhún vai nói: "Vậy thì làm sao?"
"Ta cũng phải lên núi, sao lại có thể xem là đi theo ngươi chứ. Ngươi không thấy là ở đây chỉ có một con đường này là đi lên núi sao?" Trại Bán Tiên ngụy biện.
Vương Tự Bảo cũng đành chịu, nói: "Vậy Bán Tiên, ta mời ngươi đi trước. Ta còn phải đợi người."
Cô bé nói xong thì dừng bước, đợi Lương Thần và Mỹ Cảnh đến tìm cô.
"Vậy ta đi trước đây. Nhưng ta phải nhắc ngươi một câu," thấy Vương Tự Bảo không có ý định gặng hỏi, Trại Bán Tiên ngượng ngùng. Có điều sự ngượng ngùng này chỉ là thoáng qua: "Chẳng lẽ không ai dạy người đạo lý phi lễ chớ nhìn à?"
"Có ai dạy ta hay không thì cũng không cần làm phiền ngươi bận tâm. Hơn nữa, ngươi lớn thế này mà còn không biết, ta lại chỉ là một đứa trẻ, biết hay không biết thì thế nào chứ?" Vương Tự Bảo không biết tại sao, bản thân nhất định phải tranh cãi với người này thì mới hả giận.
"Ngươi mà là một đứa trẻ không biết gì?" Hiển nhiên Trại Bán Tiên không thể chấp nhận Vương Tự Bảo tự miêu tả về bản thân như vậy.
Vương Tự Bảo đi lên trước một bước, so sánh chênh lệch chiều cao rõ ràng giữa hai người. Sau đó cô nói một câu: "Bán tiên mà lại không biết đoán ý người qua sắc mặt sao? Điều này mà ngươi còn không nhìn ra? Thật sự không biết bình thường ngươi đoán mệnh cho người khác như thế nào."
Nghe Vương Tự Bảo nói vậy, Trại Bán Tiên vô cùng tức giận nói: "Không được nghi ngờ trình độ đoán mệnh của ta."
Trại Bán Tiên rất tin tưởng vào kỹ năng nghề nghiệp của mình. Ngươi có thể nghi ngờ nhân phẩm của ông ta nhưng hoàn toàn không thể nghi ngờ trình độ chuyên môn của ông ta.
"Được, vậy xem như ta có mắt như mù." Vương Tự Bảo nói xong thì trịnh trọng chắp tay, giọng điệu nói chuyện rất qua loa.
"Hừ! Coi như là ngươi biết điều." Nói xong thì Trại Bán Tiên lại tiếp tục nói: "Ngươi đúng là một đứa trẻ nhưng tuyệt đối không phải là không biết gì."
"Ta không biết gì thì làm sao ngươi có thể nhìn thấy được bằng mắt thường. Cho dù ngươi biết đoán mệnh nhưng ta tự tuyên bố rằng mình không biết gì cả, ngươi có thể làm gì được chứ?" Vương Tự Bảo giống như một con gà trống đang tức giận, tinh thần chiến đấu dâng trào, chỉ thiếu điều cấu xé lẫn nhau với đối phương.
"Mồm mép nhanh nhạy!"
"Quá khen rồi! Cũng như nhau thôi!" Vương Tự Bảo cười tiếp lời.
Trại Bán Tiên hết cách, chỉ đành lắc đầu: "Người xưa nói rất đúng, ‘Nữ nhân và trẻ con đều khó nuôi như nhau’." Ông ta nói xong thì lại nhìn Vương Tự Bảo, "Vừa hay ngươi có cả hai."
Điều khiến Vương Tự Bảo ghét nhất chính là câu này. Cô bé vốn đã định "buông vũ khí", nhưng nghe đến đây thì lại tức giận.
"Ta rất dễ nuôi. Từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng bị bệnh. Hơn nữa, trước giờ ta không kén ăn, trong nhà có gì thì ăn nấy, quả thật vô cùng dễ nuôi. Bên cạnh đó, nam nhân như ngươi mới là khó nuôi. Ngươi ăn nhiều hơn ta, mặc cũng tốn vải hơn ta. Ta còn muốn hỏi ngươi một câu," Vương Tự Bảo nói đến đây thì ngẩng đầu nhìn Trại Bán Tiên, hơi do dự.
Vietwriter.vn
"Câu gì?" Trại Bán Tiên bị cách nói chuyện của Vương Tự Bảo khiến cho ngây dại, tự nhiên thốt ra câu hỏi.
"Ngươi đã từng đi học chưa? Đã thành thân chưa?"
"Rồi." Trại Bán Tiên gật đầu trả lời, lại hỏi: "Sao thế?"
Vương Tự Bảo chớp đôi mắt to lấp lánh, xảo quyệt nói: "Vậy thì đúng rồi. Người nhà của ngươi cho ngươi đi học rất tốn kém đúng không? Tiền cho ngươi để lấy vợ cũng không ít? Nếu như vậy thì không phải ngươi còn khó nuôi hơn ta rất nhiều sao?"
Bình luận facebook