Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-29
CHƯƠNG 29: RÕ RÀNG ANH ĐÃ CÓ KẾ HOẠCH TỪ TRƯỚC
CHƯƠNG 29: RÕ RÀNG ANH ĐÃ CÓ KẾ HOẠCH TỪ TRƯỚC
Kỷ Thiên Hạo yên tâm đắc ý trả vờ suy yếu, đôi tay cố ý vô tình ăn đậu hủ trên vòng ngực tròn của Cố Niệm Niệm. Cố Niệm Niệm vốn muốn tránh ra, nhưng lại lo động tĩnh quá lớn, sẽ gây ra sự chú ý của Cố Thanh Hoa. Cho nên, cô chỉ trừng mắt nhìn Kỷ Thiên Hạo, ý bảo hắn thu liễm một ít.
Kỷ Thiên Hạo vô tội chớp mắt mấy cái, bộ dạng ngây thơ kia rất giống vẻ: có ý gì? Cậu hai nhà họ Kỷ tôi nghe, không, hiểu. Nhưng khóe mắt đắc ý của hắn lại liếc về phía Cố Thanh Hoa, muốn cùng hắn tranh giành phụ nữ? Kiếp sau đi!
Phải nói rằng, làm thế nào mà Kỷ Thiên Hạo biết người mà Cố Niệm Niệm thích là Cố Thanh Hoa mà không phải là Kỷ Gia Phong, câu hỏi này rất đáng để tìm tòi nghiên cứu một phen. Nói ra thì, lúc trước Cố Niệm Niệm được Cố Thanh Hoa nhận nuôi, mà Kỷ Thiên Hạo từ nhỏ đã có rắp tâm bất lương với Cố Niệm Niệm vẫn chặt chẽ chú ý hành động qua lại của hai người. Đầu tiên hắn rất vui vẻ vì Cố Niệm Niệm có được cuộc sống yên ổn, nhưng, sau này người cung cấp thông tin của hắn chuyển cho hắn một phần tư liệu, lúc này hắn mới biết được mối quan hệ càng ngày càng không bình thường của hai người.
Nhưng cái người phụ nữ ngu ngốc kia thật xứng với cái tên ngu ngốc, ngay cả hắn cũng biết người đàn ông trong lòng cô là ai, cô còn lầm tưởng sùng bái là tình yêu, nghĩ người mình thích là Kỷ Gia Phong. Điều này khiến hắn chán nản một thời gian dài. Về phần vì sao lại chán nản? Sau này Kỷ Thiên Hạo định nghĩa như thế này: người phụ nữ mà mình yêu, sao có thể là cái người ngu ngốc như vậy?
Trên thực tế, nguyên nhân khiến cho Kỷ Thiên Hạo chán nản chính là, rõ ràng hắn giỏi hơn so với Kỷ Gia Phong, sao cái người phụ nữ nhỏ này không đặt hắn ở trong mắt trước, mà lại coi trọng Kỷ Gia Phong trước? Cho nên, lúc sau mọi thứ mà hắn thiết kế, tuy nói là vì bảo hộ Cố Niệm Niệm, nhưng trong đó hoặc nhiều hoặc ít cũng có phần trừng phạt.
Cậu hai nhà họ Kỷ hắn chính là lòng dạ hẹp hòi, có ai có thể khiến hắn như thế? Cố Niệm Niệm cô khiến hắn không thoải mái, hắn liền cố tình khiến cô không được hài lòng, hừ!
Nhìn Cố Thanh Hoa hé ra khuôn mặt vạn năm không đổi rốt cục nổi lên chút biến hóa, điều này làm cho Kỷ Thiên Hạo cũng có cảm giác thành tựu. Tuy nói việc hắn hiện tại đặt tay trên bộ ngực tròn của Cố Niệm Niệm là việc rất không đứng đắn, nhưng nên dạy con thỏ nhỏ này, vẫn phải nghiêm túc mà dạy, vì thế, hắn thực đứng đắn mở miệng: “Niệm Niệm, đối với cái loại đàn ông như Bùi Tiêu Diễn, cô lấy bình rượu đập vào sau đầu hắn cũng được, dùng mảnh thủy tinh vỡ để chỗ cổ hắn cũng thế, vẫn không bằng trực tiếp cho hắn một phát vào sau gáy, chính là đạo lý gọi là đánh rắn đánh bảy tấc. Chỉ có đập mạnh một phát vào sau gáy, mới có thể khiến hắn ngất ngay lập tức, như vậy mới có thể tranh thủ thời gian chạy trốn, nhớ kỹ chưa?”
Cố Niệm Niệm chớp mắt, nhìn khuôn mặt ngạo mạn kiêu căng của Kỷ Thiên Hạo nửa ngày, cuối cùng mới so sánh ở sau cổ hắn: “Là chỗ này sao?” Kỷ Thiên Hạo gật đầu, thích người phụ nữ của mình thông minh như vậy. Cố Niệm Niệm có chút đăm chiêu nhìn hắn một cái, sau đó lẩm bẩm nói: “Nếu về sau còn có người dám bắt nạt tôi, tôi sẽ tìm đúng chỗ.” Nói xong, cô còn cố ý vô tình liếc Kỷ Thiên Hạo một cái, không hiểu sao, Kỷ Thiên Hạo cảm giác lưng mình lạnh buốt.
Cố Thanh Hoa ngồi phía trước nghe cuộc trò chuyện của hai người đằng sau, trong đôi mắt hiện lên một tia kinh ngạc. Mọi người bên ngoài đều đồn rằng Kỷ Thiên Hạo là một kẻ ăn chơi, chỉ biết sống phóng túng, nhưng bây giờ xem ra hắn dường như cũng không đơn giản như vậy. Ít nhất sức mạnh kinh người ngoan độc của người đàn ông này lúc đấm Bùi Tiêu Diễn kia, cũng đủ khiến cho người ta kinh hãi.
Kỷ Gia Phong ra nước ngoài, khi Cố Niệm Niệm và Kỷ Thiên Hạo về đến nhà, bà Kỷ ánh mắt xem thường nói cô: “Thật không biết cưới người vợ như cô có ích lợi gì? Ngay cả một người đàn ông cũng không thể chịu đựng nổi, từ sáng đến tối chỉ biết chơi đùa với một người đàn ông thích chơi bơi lêu lổng, vậy sao lúc đầu cô không cưới nó luôn đi, cũng khiến tôi bớt phiền lòng.”
Lời này của bà Kỷ lời đương nhiên không dám nói trước mặt Kỷ Thiên Hạo, bà cũng chỉ dám ngạo nghễ nói trước mặt Cố Niệm Niệm một chút thôi. Hầu hết thời gian Cố Niệm Niệm không cùng bà so đo, bởi vì đại ca từng nói với cô: đừng vì những người không quan trọng mà tức giận.
Bởi vì ở lại bệnh viện với Kỷ Thiên Hạo hơi lâu, nên thời gian bữa tối họ đã bỏ lỡ. Khi ở nhà họ Cố, Cố Niệm Niệm cũng được chăm lo như một công chúa, cho nên khả năng nấu nướng cũng không tốt lắm. Mình đói một chút cũng không sao, nhưng không thể để Kỷ Thiên Hạo bị đói, cho nên cô muốn vào bếp nấu một chút đồ ăn cho hắn.
Bà Kỷ rõ ràng dặn dò qua không cho phép người hầu hỗ trợ, nên Cố Niệm Niệm chỉ có thể một mình chiến đấu hăng hái trong phòng bếp. Suy nghĩ hồi lâu, thứ duy nhất mà cô sở trường ở trong phòng bếp là nướng bánh quy. Không vì gì khác, bởi vì đó là món Cố Tư Thành yêu nhất. Cho nên, lúc trước cô liền học một chút.
Lúc bánh quy của cô ra lò, vừa vặn chủ nhân nhà họ Kỷ, Kỷ Hào Dương từ bên ngoài trở về. Ông theo mùi thơm lấy mấy cái, đặt vào miệng nhai, khen ngợi tay nghề của Cố Niệm Niệm tốt. Cố Niệm Niệm ngượng ngùng cười, nói là Kỷ Thiên Hạo còn chưa ăn cơm tối, cô nướng cho hắn.
Vốn dĩ là một câu nói vô ý, nghe vào trong tai Kỷ Hào Dương lại thành bão tố. Ông nổi nóng với người hầu, sau đó hung tợn nói: “Không muốn làm thì đều cút cho tôi!” Tuy rằng là nổi nóng phát tiết nói với người hầu, nhưng mọi người trong nhà họ Kỷ đều hiểu được, lời này của Kỷ Hào Dương kỳ thật là bất mãn với bà Kỷ.
Bà Kỷ mím môi, ẩn nhẫn tức giận trừng mắt nhìn Cố Niệm Niệm, rồi trở về phòng. Cố Niệm Niệm không biết làm sao đứng tại chỗ, tận đến khi Kỷ Hào Dương mở miệng: “Thiên Hạo hẳn là đói bụng, mau mang lên cho nó ăn đi, cha bảo người hầu làm một ít cháo hải sản cho các con.” Lúc đối mặt với Cố Niệm Niệm, Kỷ Hào Dương lại vô cùng dịu dàng.
Nhìn thấy Cố Niệm Niệm hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn bước vào, Kỷ Thiên Hạo vỗ vỗ bên giường nói: “Thơm quá, mau mang lại đây để tôi nếm thử.”
Cố Niệm Niệm có chút ảo não đi qua, lấy bánh quy cho hắn nhưng không nói một câu. Kỷ Thiên Hạo nhăn mặt khó chịu, oán giận nói: “Bác sĩ nói tôi phải duy trì tâm trạng tốt, cô lại hé ra bộ mặt oán phụ, sao tâm trạng tôi tốt được?” Hắn lấy tay xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, chu cái miệng.
Cố Niệm Niệm nhìn hắn, tuy rằng cảm giác có chút ủy khuất, nhưng vẫn miễn cưỡng cười cười: “Anh ăn đi, tôi đi rửa mặt đã.” Không thể phủ nhận, cô thật sự đạt không tới cảnh giới của anh cả: không quan tâm hơn thua.
“Có muốn ra ngoài ở không?” Lúc cô xoay người, giọng nói thờ ơ của Kỷ Thiên Hạo lạnh lùng vang lên sau lưng cô. Cố Niệm Niệm kinh ngạc xoay người, đôi mắt tràn đầy kinh ngạc. Kỷ Thiên Hạo thấy biểu tình kia của cô cũng biết đáp án, nên, nhún nhún vai nói: “Tôi thuận miệng nói thôi, đừng để ở trong lòng.”
Cố Niệm Niệm thực sự muốn đồng ý, nhưng Kỷ Gia Phong không ở nhà, một mình cô ở chỗ khác chung quy là không thích hợp. Cho nên, lúc Kỷ Thiên Hạo giải thích là hắn tùy tiện nói, cô không vui, cũng không mất mác. Nhưng, cô biết, nếu lúc nãy cô thật sự đồng ý, cô tin tưởng Kỷ Thiên Hạo sẽ giúp cô làm được . Không hiểu sao, Kỷ Thiên Hạo làm cho cô an tâm.
Sau khi ăn cháo hải sản, Cố Niệm Niệm chăm sóc đợi Kỷ Thiên Hạo ngủ rồi rời đi, nhưng Kỷ Thiên Hạo lại sống chết không cho cô đi: “Cô nhẫn tâm bỏ mặc tôi ngủ một mình? Tôi là người bệnh.” Thanh âm của hắn mang theo chút cô đơn, tựa hồ là bị sự vô tình của Cố Niệm Niệm làm cho tổn thương.
Cố Niệm Niệm ngước mắt, một đôi mắt to tròn ngập nước, sáng ngời trong suốt còn rất nghiêm túc nhìn Kỷ Thiên Hạo, có chút khó xử nói: “Tôi ngủ ở phòng bên cạnh, anh có chuyện gì có thể gọi tôi.” Cô thật cẩn thận nói thử.
Cố Niệm Niệm bĩu môi, đề phòng nhìn Kỷ Thiên Hạo: “Vậy anh có thể xem TV.” Nghĩ nghĩ, cô lại cảm thấy TV nhất định không có bộ phim AV nào hấp dẫn con cầm thú này. Vì thế, thực thành khẩn nói: “Anh có đĩa phim AV nào không?” Cô chỉ đơn thuần muốn giúp hắn tiêu hao đoạn thời gian này, lại không nghĩ con cầm thú này lại ngu ngốc hiểu sai.
“Cô muốn cùng tôi xem phim AV? Nhưng chỉ xem thì không thú vị, không bằng chúng ta học cách làm đi.” Đôi mắt mới vừa u ám của Kỷ Thiên Hạo nhất thời phát sáng.
Cố Niệm Niệm kinh ngạc trừng lớn mắt, đề phòng lui về phía sau từng bước: “Anh, anh, anh...”
“Tôi, tôi, tôi cái gì? Chẳng lẽ cô không phải muốn cùng tôi xem phim AV sao?” Chẳng lẽ hắn hiểu sai ý? Cô gái này trêu chọc hắn à? Cái này làm cậu hai nhà họ Kỷ không cao hứng, hé ra khuôn mặt dài thượt.
“Anh có thể tự xem một mình.” Cô nhớ rõ lúc còn đi học, mấy đứa con trai đều tự xem một mình mà?
“Cô bé, cô sao có thể không phúc hậu như vậy? Cái loại AV này đàn ông xem một mình có thể sẽ chết người đấy. Cô hận tôi như vậy, ước gì tôi chết sớm? Thật sự là một con quỷ vô tình, máu lạnh, tôi đã thành người bệnh rồi, cô còn nguyền rủa tôi.” Kỷ Thiên Hạo than thở khóc lóc, nói mà không biết ngượng, chỉ kém không nói câu còn lại là: tôi không muốn sống nữa.
Trán Cố Niệm Niệm đổ mồ hôi, đôi tay nhỏ bé siết chặt vạt áo: “Vậy, vậy anh muốn như thế nào?” Hỏi xong cô lại cảm thấy không ổn, nên thêm vào một câu: “Tôi không muốn cùng anh xem phim AV.”
Gãi đúng chỗ ngứa! Kỷ Thiên Hạo lập tức thay đổi sắc mặt, lộ ra khuôn mặt tươi cười như cảnh xuân tươi đẹp nói: “Cô gái nhỏ, không bằng chúng ta đến chơi một trò chơi đi?”
Lại chơi trò chơi? Cố Niệm Niệm đề phòng nhìn hắn, cũng không quên bài học thảm thiết lần trước.
“Nếu cô thắng, đêm nay tôi để cô chạy lấy người, cam đoan sẽ không quấy rầy giấc ngủ ngon của cô, nhưng nếu cô thua, đêm nay phải ở lại, về phần phải chơi như thế nào... Hắc hắc...” Tà mị cười nói: “Cô phải nghe tôi.”
“Cô gái, đừng nhìn tôi với ánh mắt đáng yêu đó.” Kỷ Thiên Hạo nhìn cặp mắt so với nai con còn ngây thơ hơn kia của Cố Niệm Niệm.
“Cố Niệm Niệm, cô đừng quên, tôi bị thương là do ai hại, hiện tại cô muốn như thế nào, ăn sạch sành sanh lại muốn trốn tránh trách nhiệm sao?” Kỷ Thiên Hạo nói hiên ngang lẫm liệt, nhưng những lời này nghe thế nào cũng không thuận tai. Cái gì gọi là ăn sạch sành sanh trốn tránh trách nhiệm, cô lại không làm gì cậu hai nhà họ Kỷ hắn, sao lại nói mơ hồ như thế, giống như cô cường hắn không bằng.
Cố Niệm Niệm nhìn Kỷ Thiên Hạo một lúc, sau khi xác định lúc này cậu hai nhà họ Kỷ hắn không có tính nguy hiểm gì, lúc này mới chậm rãi buông tay trên ngực xuống. Bộ dáng cô nương bẽn lẽn lúc nãy nhất thời trở nên bi tráng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia tràn ngập bất đắc dĩ cùng tuyệt vọng rất có vẻ thê lương ”Tráng sĩ vừa đi không ngày trở về”.
Chậm rãi tới gần Kỷ Thiên Hạo, ánh mắt của cô mang theo vẻ trách cứ mãnh liệt, nhưng cậu hai nhà họ Kỷ là ai? Da mặt vừa dày vừa cứng giả bộ không nhìn thấy gì, bất động thanh sắc lấy ra một bộ bài mới tinh từ dưới gối đầu ra quơ quơ trước mắt cô, điều này khiến Cố Niệm Niệm sâu sắc hoài nghi người này căn bản đã có kế hoạch từ trước!
CHƯƠNG 29: RÕ RÀNG ANH ĐÃ CÓ KẾ HOẠCH TỪ TRƯỚC
Kỷ Thiên Hạo yên tâm đắc ý trả vờ suy yếu, đôi tay cố ý vô tình ăn đậu hủ trên vòng ngực tròn của Cố Niệm Niệm. Cố Niệm Niệm vốn muốn tránh ra, nhưng lại lo động tĩnh quá lớn, sẽ gây ra sự chú ý của Cố Thanh Hoa. Cho nên, cô chỉ trừng mắt nhìn Kỷ Thiên Hạo, ý bảo hắn thu liễm một ít.
Kỷ Thiên Hạo vô tội chớp mắt mấy cái, bộ dạng ngây thơ kia rất giống vẻ: có ý gì? Cậu hai nhà họ Kỷ tôi nghe, không, hiểu. Nhưng khóe mắt đắc ý của hắn lại liếc về phía Cố Thanh Hoa, muốn cùng hắn tranh giành phụ nữ? Kiếp sau đi!
Phải nói rằng, làm thế nào mà Kỷ Thiên Hạo biết người mà Cố Niệm Niệm thích là Cố Thanh Hoa mà không phải là Kỷ Gia Phong, câu hỏi này rất đáng để tìm tòi nghiên cứu một phen. Nói ra thì, lúc trước Cố Niệm Niệm được Cố Thanh Hoa nhận nuôi, mà Kỷ Thiên Hạo từ nhỏ đã có rắp tâm bất lương với Cố Niệm Niệm vẫn chặt chẽ chú ý hành động qua lại của hai người. Đầu tiên hắn rất vui vẻ vì Cố Niệm Niệm có được cuộc sống yên ổn, nhưng, sau này người cung cấp thông tin của hắn chuyển cho hắn một phần tư liệu, lúc này hắn mới biết được mối quan hệ càng ngày càng không bình thường của hai người.
Nhưng cái người phụ nữ ngu ngốc kia thật xứng với cái tên ngu ngốc, ngay cả hắn cũng biết người đàn ông trong lòng cô là ai, cô còn lầm tưởng sùng bái là tình yêu, nghĩ người mình thích là Kỷ Gia Phong. Điều này khiến hắn chán nản một thời gian dài. Về phần vì sao lại chán nản? Sau này Kỷ Thiên Hạo định nghĩa như thế này: người phụ nữ mà mình yêu, sao có thể là cái người ngu ngốc như vậy?
Trên thực tế, nguyên nhân khiến cho Kỷ Thiên Hạo chán nản chính là, rõ ràng hắn giỏi hơn so với Kỷ Gia Phong, sao cái người phụ nữ nhỏ này không đặt hắn ở trong mắt trước, mà lại coi trọng Kỷ Gia Phong trước? Cho nên, lúc sau mọi thứ mà hắn thiết kế, tuy nói là vì bảo hộ Cố Niệm Niệm, nhưng trong đó hoặc nhiều hoặc ít cũng có phần trừng phạt.
Cậu hai nhà họ Kỷ hắn chính là lòng dạ hẹp hòi, có ai có thể khiến hắn như thế? Cố Niệm Niệm cô khiến hắn không thoải mái, hắn liền cố tình khiến cô không được hài lòng, hừ!
Nhìn Cố Thanh Hoa hé ra khuôn mặt vạn năm không đổi rốt cục nổi lên chút biến hóa, điều này làm cho Kỷ Thiên Hạo cũng có cảm giác thành tựu. Tuy nói việc hắn hiện tại đặt tay trên bộ ngực tròn của Cố Niệm Niệm là việc rất không đứng đắn, nhưng nên dạy con thỏ nhỏ này, vẫn phải nghiêm túc mà dạy, vì thế, hắn thực đứng đắn mở miệng: “Niệm Niệm, đối với cái loại đàn ông như Bùi Tiêu Diễn, cô lấy bình rượu đập vào sau đầu hắn cũng được, dùng mảnh thủy tinh vỡ để chỗ cổ hắn cũng thế, vẫn không bằng trực tiếp cho hắn một phát vào sau gáy, chính là đạo lý gọi là đánh rắn đánh bảy tấc. Chỉ có đập mạnh một phát vào sau gáy, mới có thể khiến hắn ngất ngay lập tức, như vậy mới có thể tranh thủ thời gian chạy trốn, nhớ kỹ chưa?”
Cố Niệm Niệm chớp mắt, nhìn khuôn mặt ngạo mạn kiêu căng của Kỷ Thiên Hạo nửa ngày, cuối cùng mới so sánh ở sau cổ hắn: “Là chỗ này sao?” Kỷ Thiên Hạo gật đầu, thích người phụ nữ của mình thông minh như vậy. Cố Niệm Niệm có chút đăm chiêu nhìn hắn một cái, sau đó lẩm bẩm nói: “Nếu về sau còn có người dám bắt nạt tôi, tôi sẽ tìm đúng chỗ.” Nói xong, cô còn cố ý vô tình liếc Kỷ Thiên Hạo một cái, không hiểu sao, Kỷ Thiên Hạo cảm giác lưng mình lạnh buốt.
Cố Thanh Hoa ngồi phía trước nghe cuộc trò chuyện của hai người đằng sau, trong đôi mắt hiện lên một tia kinh ngạc. Mọi người bên ngoài đều đồn rằng Kỷ Thiên Hạo là một kẻ ăn chơi, chỉ biết sống phóng túng, nhưng bây giờ xem ra hắn dường như cũng không đơn giản như vậy. Ít nhất sức mạnh kinh người ngoan độc của người đàn ông này lúc đấm Bùi Tiêu Diễn kia, cũng đủ khiến cho người ta kinh hãi.
Kỷ Gia Phong ra nước ngoài, khi Cố Niệm Niệm và Kỷ Thiên Hạo về đến nhà, bà Kỷ ánh mắt xem thường nói cô: “Thật không biết cưới người vợ như cô có ích lợi gì? Ngay cả một người đàn ông cũng không thể chịu đựng nổi, từ sáng đến tối chỉ biết chơi đùa với một người đàn ông thích chơi bơi lêu lổng, vậy sao lúc đầu cô không cưới nó luôn đi, cũng khiến tôi bớt phiền lòng.”
Lời này của bà Kỷ lời đương nhiên không dám nói trước mặt Kỷ Thiên Hạo, bà cũng chỉ dám ngạo nghễ nói trước mặt Cố Niệm Niệm một chút thôi. Hầu hết thời gian Cố Niệm Niệm không cùng bà so đo, bởi vì đại ca từng nói với cô: đừng vì những người không quan trọng mà tức giận.
Bởi vì ở lại bệnh viện với Kỷ Thiên Hạo hơi lâu, nên thời gian bữa tối họ đã bỏ lỡ. Khi ở nhà họ Cố, Cố Niệm Niệm cũng được chăm lo như một công chúa, cho nên khả năng nấu nướng cũng không tốt lắm. Mình đói một chút cũng không sao, nhưng không thể để Kỷ Thiên Hạo bị đói, cho nên cô muốn vào bếp nấu một chút đồ ăn cho hắn.
Bà Kỷ rõ ràng dặn dò qua không cho phép người hầu hỗ trợ, nên Cố Niệm Niệm chỉ có thể một mình chiến đấu hăng hái trong phòng bếp. Suy nghĩ hồi lâu, thứ duy nhất mà cô sở trường ở trong phòng bếp là nướng bánh quy. Không vì gì khác, bởi vì đó là món Cố Tư Thành yêu nhất. Cho nên, lúc trước cô liền học một chút.
Lúc bánh quy của cô ra lò, vừa vặn chủ nhân nhà họ Kỷ, Kỷ Hào Dương từ bên ngoài trở về. Ông theo mùi thơm lấy mấy cái, đặt vào miệng nhai, khen ngợi tay nghề của Cố Niệm Niệm tốt. Cố Niệm Niệm ngượng ngùng cười, nói là Kỷ Thiên Hạo còn chưa ăn cơm tối, cô nướng cho hắn.
Vốn dĩ là một câu nói vô ý, nghe vào trong tai Kỷ Hào Dương lại thành bão tố. Ông nổi nóng với người hầu, sau đó hung tợn nói: “Không muốn làm thì đều cút cho tôi!” Tuy rằng là nổi nóng phát tiết nói với người hầu, nhưng mọi người trong nhà họ Kỷ đều hiểu được, lời này của Kỷ Hào Dương kỳ thật là bất mãn với bà Kỷ.
Bà Kỷ mím môi, ẩn nhẫn tức giận trừng mắt nhìn Cố Niệm Niệm, rồi trở về phòng. Cố Niệm Niệm không biết làm sao đứng tại chỗ, tận đến khi Kỷ Hào Dương mở miệng: “Thiên Hạo hẳn là đói bụng, mau mang lên cho nó ăn đi, cha bảo người hầu làm một ít cháo hải sản cho các con.” Lúc đối mặt với Cố Niệm Niệm, Kỷ Hào Dương lại vô cùng dịu dàng.
Nhìn thấy Cố Niệm Niệm hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn bước vào, Kỷ Thiên Hạo vỗ vỗ bên giường nói: “Thơm quá, mau mang lại đây để tôi nếm thử.”
Cố Niệm Niệm có chút ảo não đi qua, lấy bánh quy cho hắn nhưng không nói một câu. Kỷ Thiên Hạo nhăn mặt khó chịu, oán giận nói: “Bác sĩ nói tôi phải duy trì tâm trạng tốt, cô lại hé ra bộ mặt oán phụ, sao tâm trạng tôi tốt được?” Hắn lấy tay xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, chu cái miệng.
Cố Niệm Niệm nhìn hắn, tuy rằng cảm giác có chút ủy khuất, nhưng vẫn miễn cưỡng cười cười: “Anh ăn đi, tôi đi rửa mặt đã.” Không thể phủ nhận, cô thật sự đạt không tới cảnh giới của anh cả: không quan tâm hơn thua.
“Có muốn ra ngoài ở không?” Lúc cô xoay người, giọng nói thờ ơ của Kỷ Thiên Hạo lạnh lùng vang lên sau lưng cô. Cố Niệm Niệm kinh ngạc xoay người, đôi mắt tràn đầy kinh ngạc. Kỷ Thiên Hạo thấy biểu tình kia của cô cũng biết đáp án, nên, nhún nhún vai nói: “Tôi thuận miệng nói thôi, đừng để ở trong lòng.”
Cố Niệm Niệm thực sự muốn đồng ý, nhưng Kỷ Gia Phong không ở nhà, một mình cô ở chỗ khác chung quy là không thích hợp. Cho nên, lúc Kỷ Thiên Hạo giải thích là hắn tùy tiện nói, cô không vui, cũng không mất mác. Nhưng, cô biết, nếu lúc nãy cô thật sự đồng ý, cô tin tưởng Kỷ Thiên Hạo sẽ giúp cô làm được . Không hiểu sao, Kỷ Thiên Hạo làm cho cô an tâm.
Sau khi ăn cháo hải sản, Cố Niệm Niệm chăm sóc đợi Kỷ Thiên Hạo ngủ rồi rời đi, nhưng Kỷ Thiên Hạo lại sống chết không cho cô đi: “Cô nhẫn tâm bỏ mặc tôi ngủ một mình? Tôi là người bệnh.” Thanh âm của hắn mang theo chút cô đơn, tựa hồ là bị sự vô tình của Cố Niệm Niệm làm cho tổn thương.
Cố Niệm Niệm ngước mắt, một đôi mắt to tròn ngập nước, sáng ngời trong suốt còn rất nghiêm túc nhìn Kỷ Thiên Hạo, có chút khó xử nói: “Tôi ngủ ở phòng bên cạnh, anh có chuyện gì có thể gọi tôi.” Cô thật cẩn thận nói thử.
Cố Niệm Niệm bĩu môi, đề phòng nhìn Kỷ Thiên Hạo: “Vậy anh có thể xem TV.” Nghĩ nghĩ, cô lại cảm thấy TV nhất định không có bộ phim AV nào hấp dẫn con cầm thú này. Vì thế, thực thành khẩn nói: “Anh có đĩa phim AV nào không?” Cô chỉ đơn thuần muốn giúp hắn tiêu hao đoạn thời gian này, lại không nghĩ con cầm thú này lại ngu ngốc hiểu sai.
“Cô muốn cùng tôi xem phim AV? Nhưng chỉ xem thì không thú vị, không bằng chúng ta học cách làm đi.” Đôi mắt mới vừa u ám của Kỷ Thiên Hạo nhất thời phát sáng.
Cố Niệm Niệm kinh ngạc trừng lớn mắt, đề phòng lui về phía sau từng bước: “Anh, anh, anh...”
“Tôi, tôi, tôi cái gì? Chẳng lẽ cô không phải muốn cùng tôi xem phim AV sao?” Chẳng lẽ hắn hiểu sai ý? Cô gái này trêu chọc hắn à? Cái này làm cậu hai nhà họ Kỷ không cao hứng, hé ra khuôn mặt dài thượt.
“Anh có thể tự xem một mình.” Cô nhớ rõ lúc còn đi học, mấy đứa con trai đều tự xem một mình mà?
“Cô bé, cô sao có thể không phúc hậu như vậy? Cái loại AV này đàn ông xem một mình có thể sẽ chết người đấy. Cô hận tôi như vậy, ước gì tôi chết sớm? Thật sự là một con quỷ vô tình, máu lạnh, tôi đã thành người bệnh rồi, cô còn nguyền rủa tôi.” Kỷ Thiên Hạo than thở khóc lóc, nói mà không biết ngượng, chỉ kém không nói câu còn lại là: tôi không muốn sống nữa.
Trán Cố Niệm Niệm đổ mồ hôi, đôi tay nhỏ bé siết chặt vạt áo: “Vậy, vậy anh muốn như thế nào?” Hỏi xong cô lại cảm thấy không ổn, nên thêm vào một câu: “Tôi không muốn cùng anh xem phim AV.”
Gãi đúng chỗ ngứa! Kỷ Thiên Hạo lập tức thay đổi sắc mặt, lộ ra khuôn mặt tươi cười như cảnh xuân tươi đẹp nói: “Cô gái nhỏ, không bằng chúng ta đến chơi một trò chơi đi?”
Lại chơi trò chơi? Cố Niệm Niệm đề phòng nhìn hắn, cũng không quên bài học thảm thiết lần trước.
“Nếu cô thắng, đêm nay tôi để cô chạy lấy người, cam đoan sẽ không quấy rầy giấc ngủ ngon của cô, nhưng nếu cô thua, đêm nay phải ở lại, về phần phải chơi như thế nào... Hắc hắc...” Tà mị cười nói: “Cô phải nghe tôi.”
“Cô gái, đừng nhìn tôi với ánh mắt đáng yêu đó.” Kỷ Thiên Hạo nhìn cặp mắt so với nai con còn ngây thơ hơn kia của Cố Niệm Niệm.
“Cố Niệm Niệm, cô đừng quên, tôi bị thương là do ai hại, hiện tại cô muốn như thế nào, ăn sạch sành sanh lại muốn trốn tránh trách nhiệm sao?” Kỷ Thiên Hạo nói hiên ngang lẫm liệt, nhưng những lời này nghe thế nào cũng không thuận tai. Cái gì gọi là ăn sạch sành sanh trốn tránh trách nhiệm, cô lại không làm gì cậu hai nhà họ Kỷ hắn, sao lại nói mơ hồ như thế, giống như cô cường hắn không bằng.
Cố Niệm Niệm nhìn Kỷ Thiên Hạo một lúc, sau khi xác định lúc này cậu hai nhà họ Kỷ hắn không có tính nguy hiểm gì, lúc này mới chậm rãi buông tay trên ngực xuống. Bộ dáng cô nương bẽn lẽn lúc nãy nhất thời trở nên bi tráng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia tràn ngập bất đắc dĩ cùng tuyệt vọng rất có vẻ thê lương ”Tráng sĩ vừa đi không ngày trở về”.
Chậm rãi tới gần Kỷ Thiên Hạo, ánh mắt của cô mang theo vẻ trách cứ mãnh liệt, nhưng cậu hai nhà họ Kỷ là ai? Da mặt vừa dày vừa cứng giả bộ không nhìn thấy gì, bất động thanh sắc lấy ra một bộ bài mới tinh từ dưới gối đầu ra quơ quơ trước mắt cô, điều này khiến Cố Niệm Niệm sâu sắc hoài nghi người này căn bản đã có kế hoạch từ trước!
Bình luận facebook