Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-35
CHƯƠNG 35: CÔ MUỐN CHẾT SAO?
CHƯƠNG 35: CÔ MUỐN CHẾT SAO?
"Anh rõ ràng lén đem tôi qua phòng của anh?!" Lời nói vừa nói ra khỏi miệng, Cố Niệm Niệm liền đã hối hận, bởi vì người nào đó bất giác nhớ lại, hai hôm nay phục vụ cho cậu hai nhà họ Kỷ, cô đã mệt và ngủ thiếp đi trong phòng của anh.
Kỷ Thiên Hạo hừ lạnh hai tiếng, bĩu môi khinh thường. Lén? Cậu hai nhà họ Kỷ là ai chứ? Chẳng qua là sau khi ăn xong lười biếng vận động, anh mới không muốn làm, nếu là muốn làm, cũng sẽ làm cẩn thận, còn có thể cho cô có cơ hội phát hiện sao? Ví dụ như giấc mơ xuân kia... Hắc hắc...
Cố Niệm Niệm đuối lý sờ sờ cái mũi, rõ ràng là người vô tội mà phải lúng túng, cô ủy khuất nhìn về phía Kỷ Thiên Hạo. Người bệnh muốn giả bộ giống, nhất định phải nhẫn nhịn. Lần trước đó, anh đã giả vờ để trêu chọc cô gái đáng yêu này một lần nhưng bị phát hiện, lần này anh phải giả vờ cho giống. Vì vậy, Kỷ Thiên Hạo xoay người, đưa lưng về phía Cố Niệm Niệm nằm xuống: " Khát quá"
Cố Niệm Niệm nghe vậy, nhanh chóng nhảy xuống giường đi, cái mông nhỏ tốc độ đi nhanh ra ngoài cửa. Bởi vì, trong đôi mắt Kỷ Thiên Hạo đang tràn đầy dục vọng quen thuộc đối với cô. Thở dài một cái, cô rụt rè đi xuống lầu rót nước. Người giúp việc trông thấy cô liền nhìn cô với ánh mắt đồng cảm, có hai người giúp việc trong tay còn cầm lấy những tờ giấy mới toanh, có vẻ như họ đang dọn dẹp phòng khách. Nhưng Niệm Niệm nháy mắt mấy cái, cảm thấy đã có dấu hiệu đáng ngờ
Khi cô trở về, đã nhìn thấy Kỷ Thiên Hạo nhắm mắt lại nằm ở trên giường, khuôn mặt hoang dại với vẻ đẹp hung dữ dọa người, cô vừa nhìn một lát, khuôn mặt nhỏ nhắn liền trở nên đỏ ửng.
Kỷ Thiên Hạo mở mắt ra, anh liền trông thấy bộ dáng sửng sốt của cô gái đáng yêu này. Đôi mắt màu đen hiện lên mấy phần dịu dàng, cổ họng khô khốc, yết hầu khẽ trượt lên trượt xuống vài cái.
Cố Niệm Niệm thấy thế, đem ly nước nghiêng lại, đút một chút vào trong miệng Kỷ Thiên Hạo. Thật sự rất khát, Kỷ Thiên Hạo rõ ràng không hề có hình tượng, một hơi đem ly nước uống cạn. Cố Niệm Niệm đứng dậy, vốn muốn đem ly ra ngoài, tuy nhiên lại bị Kỷ Thiên Hạo ôm lấy eo.
Cô nhíu mày bất mãn giãy giụa, thế nhưng Kỷ Thiên Hạo lại như cố ý, siết chặt lực cánh tay, lấy trứng chọi đá kết cục bình thường ra sao không phải đã biết rồi ư, cho nên Cố Niệm Nqiệm chỉ có thể chờ ngiời đàn ông này ôm đủ rồi sẽ thả ra.
Cảm giác được phần eo thoáng được nới lỏng một ít, Cố Niệm Niệm nhẹ nhàng thở ra. Ngay lúc cô cho rằng người đàn ông này muốn thả cô thì nghe thấy Kỷ Thiên Hạo lẩm bẩm: "Em về sau chỉ được hầu hạ một mình tôi "
Lời nói rất nhẹ, như là liễu bay, nhẹ nhàng du dương thì thầm bên tai Cố Niệm Niệm. Thế nhưng, rơi vào trong nội tâm cô lực cũng rất nặng rất nặng, mang theo cả hơi gió lạnh...
Đôi mắt rủ xuống có chút ưu phiền, miệng đầy vị đắng, hầu hạ một mình anh ấy? Vì cái gì? Để làm gì? Cô cùng anh cũng chỉ là một cuộc chơi mà thôi…
Ánh nắng sáng sớm đặc biệt ôn hòa, Cố Niệm Niệm đem một viên ô mai đặt vào trong miệng Kỷ Thiên Hạo, sau đó ngây thơ kể chuyện cổ tích. Kỷ Thiên Hạo nhắm mắt lại, hưởng thụ giọng nói dịu dàng và ấm áp của cô, khóe mắt của anh đầy dịu dàng, giờ phút này, hạnh phúc thiếu thốn của anh đã được bù đắp rất trọn vẹn.
Cố Niệm Niệm không hiểu, người đàn ông này tại sao có thể thích nghe truyện cổ tích. Thực tế, mỗi lần khi anh nghe thấy đoạn: Cô bé lọ lem mang chiếc giày thủy tinh, về sau làm hoàng hậu, anh lại đặc biệt vui vẻ. Sau đó, giống như không suy nghĩ hỏi một câu: "Niệm Niệm, em hy vọng khi em mang vào đôi giày thủy tinh, người hoàng tử đó sẽ là ai? "
Kỷ Thiên Hạo hỏi ngay lúc này, Cố Niệm Niệm hơi sửng sốt: Cô muốn mang giày thủy tinh vì người đàn ông nào... Lắc đầu, cười khổ, lòng của cô chỉ còn lại một mảnh hỗn độn...
Mười giờ sáng, Cố Niệm Niệm đang vui vẻ vì đã thoát khỏi Kỷ Thiên Hạo, có thể tự do, thế nhưng cửa bỗng nhiên đẩy vào, sự xuất hiện của hai người quen khiến cho cô cứng đơ tại chỗ.
Cố Niệm Niệm yên lặng quan sát Kỷ Gia Phong đang dùng cánh tay che chở cho người phụ nữ trước mặt, người phụ nữ này cô đã từng gặp mặt qua, là người trong bệnh viện uống thuốc ngủ tự tử - Lý An Nhiên.
Lý An Nhiên cũng nhìn thấy cô, mái tóc xoăn bồng bềnh với phong thái trêu chọc: "Này, chúng ta lại gặp mặt rồi."
Cố Niệm Niệm xấu hổ cười cười, trong lúc nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào mới xem là bình thường, nhìn chồng hợp pháp của mình cùng người phụ nữ khác thân mật dị thường không nói, lại nhìn bộ dạng xách đầy hành lý, như là ý định muốn người phụ nữ mày ở lại. Cô khẽ vuốt cằm, có chút quái dị chào hỏi: "Chúng ta.... lại gặp mặt..."
Kỷ Gia Phong liếc nhìn Cố Niệm Niệm, ho nhẹ hai tiếng: "Đây là Lý An Nhiên, về sau cô ấy ở lại chỗ này một thời gian ngắn. "
Cố Niệm Niệm mơ hồ nuốt nước miếng một cái, sau đó nhàn nhạt tỏ vẻ cô không có vấn đề gì.
"Cố Niệm Niệm! Em muốn chết à... bỏ tôi một mình trong phòng..." Kỷ Thiên Hạo vừa dứt lời, ánh mắt đột nhiên trở nên dị thường. Anh phóng nhanh xuống lầu, đối với mặt với Lý An Nhiên trừng mắt quát ầm lên: "Lý An Nhiên, cô còn có can đảm xuất hiện ở nơi đây?!"
Lý An Nhiên xinh đẹp cười cười, chợt như là con hồ điệp xinh đẹp nhào vào Kỷ Thiên Hạo ôm ấp, cô hờn dỗi liếc anh một cái.
Kỷ Thiên Hạo chán ghét dùng tay đẩy Lý An Nhiên ra, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: "Lý An Nhiên, cô không biết xấu hổ?! "
Lý An Nhiên buông eo Kỷ Thiên Hạo ra, chu cái miệng, bất mãn phàn nàn nói, "Kỷ Thiên Hạo, anh tại sao có thể như vậy đối đãi người ta, lúc trước anh theo em lên giường hiện tại đạt được cơ thể em rồi, anh liền trở mặt vô tình, có phải hơi quá đáng rồi. "
"Lý An Nhiên, tôi cảnh cáo cô, còn dám nói bậy, tôi liền giết cô! " Kỷ Thiên Hạo gào thét, chính là hận không thể một chưởng giết chết cô ấy.
Thế nhưng lại không nghĩ tới, Lý An Nhiên không sợ sự uy hiếp của Kỷ Thiên Hạo, ngược lại càng thêm sùng bái hắn: "Kỷ Thiên Hạo, em thích anh chính là vì sự hung hăng này, không sao đâu, dù sao em vì anh đã chết qua một lần, có thể vì anh chết lần thứ hai là vinh hạnh của em."
Cố Niệm Niệm kinh ngạc nhìn tình huống trước mắt, trong nội tâm không tự chủ nghiêm nghị bắt đầu kính nể: Cô gái này quá mạnh mẽ rồi!" Cô thật sự nghĩ như vậy là vì tôi chết? " Kỷ Thiên Hạo giọng nói lạnh lùng nhìn cô, một tay dùng sức bóp cổ Lý An Nhiên.
Lý An Nhiên cười thản nhiên, hoàn toàn không đem sự uy hiếp của Kỷ Thiên Hạo để vào mắt: " Rời xa anh nửa năm này, em nếm qua thuốc ngủ, nếm qua khí than lò, thắt cổ tự tử là chuyện thường ngày, còn có cắt cổ tay. Anh cảm thấy, nếu như cha em không phải là bị em hù đến muốn chết, ông ta sẽ dễ dàng thả em đi ra ngoài ư? Cho nên..." Thoải mái mà đẩy cánh tay Kỷ Thiên Hạo ra, Lý An Nhiên mập mờ choàng hai cánh tay lên cổ Kỷ Thiên Hạo " Lý An Nhiên em sợ nhất không phải chết, mà là không có anh"
Mãnh liệt! Đây là ấn tượng thứ hai của Cố Niệm Niệm đối với Lý An Nhiên. Mặc dù người phụ nữ trước mặt không thể gọi là đẹp toàn diện, nhưng cô ấy có một hương vị hoang dã, đặc biệt là những cái nháy mắt toát ra vẻ đẹp hoang dã bất cứ lúc nào cũng có thể làm rung động lòng người.
Kỷ Thiên Hạo hô hấp dồn dập, trừng mắt nhìn Lý An Nhiên, ánh mắt tràn đầy hung dữ. Cuối cùng, hai mắt nhíu lại, trực tiếp kéo Kỷ Gia Phong: "Không kéo người phụ nữ điên này đi, tôi liền giết chết cô ta!" Dù sao, người phụ nữ này chết hay sống cũng không liên quan đến anh, nếu như cô ta chết, anh ngược lại bớt việc.
Kỷ Gia Phong môi mỏng hơi cong lên, khuôn mặt mặc dù là vui vẻ, nhưng sương mù quẩn quan, anh đem đầu thuốc lá dập xuống, chậm rãi đứng dậy đi đến bên Lý An Nhiên: "Anh đưa em đi xem phòng."
Lý An Nhiên nét mặt tươi cười như hoa hôn lên mặt Kỷ Thiên Hạo, nhìn thấy anh lộ vẻ mặt nhăn nhó, lúc này mới thoáng lui ra phía sau buông người ra:" Em về phòng trước, đêm nay người ta cởi hết ở phòng chờ anh." Nháy mắt mấy cái, cô không sợ chết hung hăng cắn lên trên lồng ngực Kỷ Thiên Hạo.
Trông thấy cô ấy rời đi, Kỷ Thiên Hạo lúc này mới giận dữ mà hét lên: "Mẹ kiếp, sao lại không chết đi!"
Cố Niệm Niệm liền giật mình, nghĩ thầm: Kỷ Thiên Hạo quả nhiên cùng người phụ nữ này quan hệ không tầm thường, em trai yêu phụ nữ của anh, quả nhiên là cực phẩm người một nhà. Mới nghĩ như vậy, cô cảm giác được có chút đau lòng. Nếu như nói, Kỷ Thiên Hạo cưỡng chiếm Lý An Nhiên, là sỉ nhục nhà họ Kỷ, cô cùng Kỷ Thiên Hạo thì sao?
Khẽ mím môi, cô lặng yên quay người lên lầu.
Kỷ Thiên Hạo nhìn bóng lưng cô đơn của Cố Niệm Niệm, do dự không biết có nên mở miệng hay không. Cũng tại thang lầu, liền nghe thấy Lý An Nhiên ngạo mạn tra hỏi: "Cô gái, cô cùng Kỷ Thiên Hạo rốt cuộc là quan hệ gì?"
Cố Niệm Niệm nhìn người phụ nữ đang trừng mắt nhìn mình, không khỏi cười khổ lên tiếng: " Tôi là vợ của Kỷ Gia Phong" Một câu nói, hai người chỉ dừng lại ở đấy.
Kỷ Thiên Hạo tức giận, anh tức giận không hề có căn cứ. Bởi vì, Cố Niệm Niệm nói rất đúng sự thật. Mà Lý An Nhiên đang cao hứng, bởi vì trước mắt cô bé này không thuộc về khái niệm tình địch. Vì vậy, cô vui vẻ cùng Cố Niệm Niệm tán gẫu: "Cô có cảm thấy Kỷ Thiên Hạo rất đẹp trai? Bất kể là dọa người hay lúc u buồn, đều rất là hoàn hảo."
Cố Niệm Niệm mím môi, không nói gì, cũng tại trong nội tâm tự giễu nói: ưa thích liền đoạt phụ nữ của anh trai, đúng là hoàn hảo!
"Nửa năm không gặp, tôi cảm thấy được Kỷ Thiên Hạo càng đẹp. Mặt của anh ấy như là điêu khắc, rất tuấn mỹ, tự nhiên, hai đầu lông mày nhàn nhạt buồn phiền, nhìn qua quả thực cực kỳ hoàn hảo" Lý An Nhiên tiếp tục biểu đạt sự yêu thích của mình, lại nhận ra Cố Niệm Niệm không nói một câu, vì vậy hoang mang mà hỏi: " Cô không thích Kỷ Thiên Hạo sao, vậy cô thích người như thế nào? "
Cố Niệm Niệm mơ hồ, chợt nhớ tới gương mặc dịu dàng của Cô Thanh Hoa, cô không tự chủ thốt ra: "Tôi thích người dịu dàng."
"A! Hóa ra thích Kỷ Gia Phong như vậy" Lý An Nhiên không tự chủ bĩu môi, như là đối với Kỷ Gia Phong đánh giá không cao: "Tuy cô gả cho anh ấy, nhưng vì cô không phải tình địch của tôi, tôi muốn nhắc nhở cô, dịu dàng, cũng không nhất định đều là con quyền quý"
Cố Niệm Niệm có chút cười nhạt, cô là ưa thích dịu dàng, nhưng cô thích là sự dịu dàng của Cố Thanh Hoa. Lời này Cố Niệm Niệm sẽ không nói ra miệng, nhưng ở khúc quanh thang lầu Kỷ Thiên Hạo lại nghe được rành mạch, rõ ràng, kể cả Cố Niệm Niệm không nói ra miệng câu nói kia. Anh cũng đã nắm chặt hai nắm đấm, vẻ mặt dữ tợn.
Lúc ăn cơm tối, chỉ có hai anh em họ Kỷ cùng Cố Niệm Niệm, Lý An Nhiên đang ngồi ăn trái cây. Bà Kỷ và Kỷ Hào Dương tối hôm qua nói là đi du lịch, sáng sớm liền không thấy bóng người. Cố Niệm Niệm ngây ngốc, tự nhiên không rõ hàm ý trong chuyện này, ngược lại là Kỷ Gia Phong cùng Kỷ Thiên Hạo sáng suốt vô cùng, cái này có thể gọi là mắt không thấy, lòng không phiền.
Trên bàn cơm, Kỷ Thiên Hạo hiển nhiên gắp thức ăn cho Cố Niệm Niệm, thỉnh thoảng đùa giỡn một chút. Cố Niệm Niệm cảm giác rất khó chịu, chẳng qua là không nói, buồn bực bới đày đồ ăn trong chén.
Lý An Nhiên nhìn thấy mất hứng mở miệng: "Kỷ Thiên Hạo, anh đối với Niệm Niệm tốt như vậy làm cái gì? Cũng không phải vợ anh."
Kỷ Thiên Hạo hừ lạnh một tiếng, đôi mắt màu đen nhiễm lên rét lạnh: "Làm cái rắm! Không muốn ở thì cút ngay ra ngoài. "
CHƯƠNG 35: CÔ MUỐN CHẾT SAO?
"Anh rõ ràng lén đem tôi qua phòng của anh?!" Lời nói vừa nói ra khỏi miệng, Cố Niệm Niệm liền đã hối hận, bởi vì người nào đó bất giác nhớ lại, hai hôm nay phục vụ cho cậu hai nhà họ Kỷ, cô đã mệt và ngủ thiếp đi trong phòng của anh.
Kỷ Thiên Hạo hừ lạnh hai tiếng, bĩu môi khinh thường. Lén? Cậu hai nhà họ Kỷ là ai chứ? Chẳng qua là sau khi ăn xong lười biếng vận động, anh mới không muốn làm, nếu là muốn làm, cũng sẽ làm cẩn thận, còn có thể cho cô có cơ hội phát hiện sao? Ví dụ như giấc mơ xuân kia... Hắc hắc...
Cố Niệm Niệm đuối lý sờ sờ cái mũi, rõ ràng là người vô tội mà phải lúng túng, cô ủy khuất nhìn về phía Kỷ Thiên Hạo. Người bệnh muốn giả bộ giống, nhất định phải nhẫn nhịn. Lần trước đó, anh đã giả vờ để trêu chọc cô gái đáng yêu này một lần nhưng bị phát hiện, lần này anh phải giả vờ cho giống. Vì vậy, Kỷ Thiên Hạo xoay người, đưa lưng về phía Cố Niệm Niệm nằm xuống: " Khát quá"
Cố Niệm Niệm nghe vậy, nhanh chóng nhảy xuống giường đi, cái mông nhỏ tốc độ đi nhanh ra ngoài cửa. Bởi vì, trong đôi mắt Kỷ Thiên Hạo đang tràn đầy dục vọng quen thuộc đối với cô. Thở dài một cái, cô rụt rè đi xuống lầu rót nước. Người giúp việc trông thấy cô liền nhìn cô với ánh mắt đồng cảm, có hai người giúp việc trong tay còn cầm lấy những tờ giấy mới toanh, có vẻ như họ đang dọn dẹp phòng khách. Nhưng Niệm Niệm nháy mắt mấy cái, cảm thấy đã có dấu hiệu đáng ngờ
Khi cô trở về, đã nhìn thấy Kỷ Thiên Hạo nhắm mắt lại nằm ở trên giường, khuôn mặt hoang dại với vẻ đẹp hung dữ dọa người, cô vừa nhìn một lát, khuôn mặt nhỏ nhắn liền trở nên đỏ ửng.
Kỷ Thiên Hạo mở mắt ra, anh liền trông thấy bộ dáng sửng sốt của cô gái đáng yêu này. Đôi mắt màu đen hiện lên mấy phần dịu dàng, cổ họng khô khốc, yết hầu khẽ trượt lên trượt xuống vài cái.
Cố Niệm Niệm thấy thế, đem ly nước nghiêng lại, đút một chút vào trong miệng Kỷ Thiên Hạo. Thật sự rất khát, Kỷ Thiên Hạo rõ ràng không hề có hình tượng, một hơi đem ly nước uống cạn. Cố Niệm Niệm đứng dậy, vốn muốn đem ly ra ngoài, tuy nhiên lại bị Kỷ Thiên Hạo ôm lấy eo.
Cô nhíu mày bất mãn giãy giụa, thế nhưng Kỷ Thiên Hạo lại như cố ý, siết chặt lực cánh tay, lấy trứng chọi đá kết cục bình thường ra sao không phải đã biết rồi ư, cho nên Cố Niệm Nqiệm chỉ có thể chờ ngiời đàn ông này ôm đủ rồi sẽ thả ra.
Cảm giác được phần eo thoáng được nới lỏng một ít, Cố Niệm Niệm nhẹ nhàng thở ra. Ngay lúc cô cho rằng người đàn ông này muốn thả cô thì nghe thấy Kỷ Thiên Hạo lẩm bẩm: "Em về sau chỉ được hầu hạ một mình tôi "
Lời nói rất nhẹ, như là liễu bay, nhẹ nhàng du dương thì thầm bên tai Cố Niệm Niệm. Thế nhưng, rơi vào trong nội tâm cô lực cũng rất nặng rất nặng, mang theo cả hơi gió lạnh...
Đôi mắt rủ xuống có chút ưu phiền, miệng đầy vị đắng, hầu hạ một mình anh ấy? Vì cái gì? Để làm gì? Cô cùng anh cũng chỉ là một cuộc chơi mà thôi…
Ánh nắng sáng sớm đặc biệt ôn hòa, Cố Niệm Niệm đem một viên ô mai đặt vào trong miệng Kỷ Thiên Hạo, sau đó ngây thơ kể chuyện cổ tích. Kỷ Thiên Hạo nhắm mắt lại, hưởng thụ giọng nói dịu dàng và ấm áp của cô, khóe mắt của anh đầy dịu dàng, giờ phút này, hạnh phúc thiếu thốn của anh đã được bù đắp rất trọn vẹn.
Cố Niệm Niệm không hiểu, người đàn ông này tại sao có thể thích nghe truyện cổ tích. Thực tế, mỗi lần khi anh nghe thấy đoạn: Cô bé lọ lem mang chiếc giày thủy tinh, về sau làm hoàng hậu, anh lại đặc biệt vui vẻ. Sau đó, giống như không suy nghĩ hỏi một câu: "Niệm Niệm, em hy vọng khi em mang vào đôi giày thủy tinh, người hoàng tử đó sẽ là ai? "
Kỷ Thiên Hạo hỏi ngay lúc này, Cố Niệm Niệm hơi sửng sốt: Cô muốn mang giày thủy tinh vì người đàn ông nào... Lắc đầu, cười khổ, lòng của cô chỉ còn lại một mảnh hỗn độn...
Mười giờ sáng, Cố Niệm Niệm đang vui vẻ vì đã thoát khỏi Kỷ Thiên Hạo, có thể tự do, thế nhưng cửa bỗng nhiên đẩy vào, sự xuất hiện của hai người quen khiến cho cô cứng đơ tại chỗ.
Cố Niệm Niệm yên lặng quan sát Kỷ Gia Phong đang dùng cánh tay che chở cho người phụ nữ trước mặt, người phụ nữ này cô đã từng gặp mặt qua, là người trong bệnh viện uống thuốc ngủ tự tử - Lý An Nhiên.
Lý An Nhiên cũng nhìn thấy cô, mái tóc xoăn bồng bềnh với phong thái trêu chọc: "Này, chúng ta lại gặp mặt rồi."
Cố Niệm Niệm xấu hổ cười cười, trong lúc nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào mới xem là bình thường, nhìn chồng hợp pháp của mình cùng người phụ nữ khác thân mật dị thường không nói, lại nhìn bộ dạng xách đầy hành lý, như là ý định muốn người phụ nữ mày ở lại. Cô khẽ vuốt cằm, có chút quái dị chào hỏi: "Chúng ta.... lại gặp mặt..."
Kỷ Gia Phong liếc nhìn Cố Niệm Niệm, ho nhẹ hai tiếng: "Đây là Lý An Nhiên, về sau cô ấy ở lại chỗ này một thời gian ngắn. "
Cố Niệm Niệm mơ hồ nuốt nước miếng một cái, sau đó nhàn nhạt tỏ vẻ cô không có vấn đề gì.
"Cố Niệm Niệm! Em muốn chết à... bỏ tôi một mình trong phòng..." Kỷ Thiên Hạo vừa dứt lời, ánh mắt đột nhiên trở nên dị thường. Anh phóng nhanh xuống lầu, đối với mặt với Lý An Nhiên trừng mắt quát ầm lên: "Lý An Nhiên, cô còn có can đảm xuất hiện ở nơi đây?!"
Lý An Nhiên xinh đẹp cười cười, chợt như là con hồ điệp xinh đẹp nhào vào Kỷ Thiên Hạo ôm ấp, cô hờn dỗi liếc anh một cái.
Kỷ Thiên Hạo chán ghét dùng tay đẩy Lý An Nhiên ra, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: "Lý An Nhiên, cô không biết xấu hổ?! "
Lý An Nhiên buông eo Kỷ Thiên Hạo ra, chu cái miệng, bất mãn phàn nàn nói, "Kỷ Thiên Hạo, anh tại sao có thể như vậy đối đãi người ta, lúc trước anh theo em lên giường hiện tại đạt được cơ thể em rồi, anh liền trở mặt vô tình, có phải hơi quá đáng rồi. "
"Lý An Nhiên, tôi cảnh cáo cô, còn dám nói bậy, tôi liền giết cô! " Kỷ Thiên Hạo gào thét, chính là hận không thể một chưởng giết chết cô ấy.
Thế nhưng lại không nghĩ tới, Lý An Nhiên không sợ sự uy hiếp của Kỷ Thiên Hạo, ngược lại càng thêm sùng bái hắn: "Kỷ Thiên Hạo, em thích anh chính là vì sự hung hăng này, không sao đâu, dù sao em vì anh đã chết qua một lần, có thể vì anh chết lần thứ hai là vinh hạnh của em."
Cố Niệm Niệm kinh ngạc nhìn tình huống trước mắt, trong nội tâm không tự chủ nghiêm nghị bắt đầu kính nể: Cô gái này quá mạnh mẽ rồi!" Cô thật sự nghĩ như vậy là vì tôi chết? " Kỷ Thiên Hạo giọng nói lạnh lùng nhìn cô, một tay dùng sức bóp cổ Lý An Nhiên.
Lý An Nhiên cười thản nhiên, hoàn toàn không đem sự uy hiếp của Kỷ Thiên Hạo để vào mắt: " Rời xa anh nửa năm này, em nếm qua thuốc ngủ, nếm qua khí than lò, thắt cổ tự tử là chuyện thường ngày, còn có cắt cổ tay. Anh cảm thấy, nếu như cha em không phải là bị em hù đến muốn chết, ông ta sẽ dễ dàng thả em đi ra ngoài ư? Cho nên..." Thoải mái mà đẩy cánh tay Kỷ Thiên Hạo ra, Lý An Nhiên mập mờ choàng hai cánh tay lên cổ Kỷ Thiên Hạo " Lý An Nhiên em sợ nhất không phải chết, mà là không có anh"
Mãnh liệt! Đây là ấn tượng thứ hai của Cố Niệm Niệm đối với Lý An Nhiên. Mặc dù người phụ nữ trước mặt không thể gọi là đẹp toàn diện, nhưng cô ấy có một hương vị hoang dã, đặc biệt là những cái nháy mắt toát ra vẻ đẹp hoang dã bất cứ lúc nào cũng có thể làm rung động lòng người.
Kỷ Thiên Hạo hô hấp dồn dập, trừng mắt nhìn Lý An Nhiên, ánh mắt tràn đầy hung dữ. Cuối cùng, hai mắt nhíu lại, trực tiếp kéo Kỷ Gia Phong: "Không kéo người phụ nữ điên này đi, tôi liền giết chết cô ta!" Dù sao, người phụ nữ này chết hay sống cũng không liên quan đến anh, nếu như cô ta chết, anh ngược lại bớt việc.
Kỷ Gia Phong môi mỏng hơi cong lên, khuôn mặt mặc dù là vui vẻ, nhưng sương mù quẩn quan, anh đem đầu thuốc lá dập xuống, chậm rãi đứng dậy đi đến bên Lý An Nhiên: "Anh đưa em đi xem phòng."
Lý An Nhiên nét mặt tươi cười như hoa hôn lên mặt Kỷ Thiên Hạo, nhìn thấy anh lộ vẻ mặt nhăn nhó, lúc này mới thoáng lui ra phía sau buông người ra:" Em về phòng trước, đêm nay người ta cởi hết ở phòng chờ anh." Nháy mắt mấy cái, cô không sợ chết hung hăng cắn lên trên lồng ngực Kỷ Thiên Hạo.
Trông thấy cô ấy rời đi, Kỷ Thiên Hạo lúc này mới giận dữ mà hét lên: "Mẹ kiếp, sao lại không chết đi!"
Cố Niệm Niệm liền giật mình, nghĩ thầm: Kỷ Thiên Hạo quả nhiên cùng người phụ nữ này quan hệ không tầm thường, em trai yêu phụ nữ của anh, quả nhiên là cực phẩm người một nhà. Mới nghĩ như vậy, cô cảm giác được có chút đau lòng. Nếu như nói, Kỷ Thiên Hạo cưỡng chiếm Lý An Nhiên, là sỉ nhục nhà họ Kỷ, cô cùng Kỷ Thiên Hạo thì sao?
Khẽ mím môi, cô lặng yên quay người lên lầu.
Kỷ Thiên Hạo nhìn bóng lưng cô đơn của Cố Niệm Niệm, do dự không biết có nên mở miệng hay không. Cũng tại thang lầu, liền nghe thấy Lý An Nhiên ngạo mạn tra hỏi: "Cô gái, cô cùng Kỷ Thiên Hạo rốt cuộc là quan hệ gì?"
Cố Niệm Niệm nhìn người phụ nữ đang trừng mắt nhìn mình, không khỏi cười khổ lên tiếng: " Tôi là vợ của Kỷ Gia Phong" Một câu nói, hai người chỉ dừng lại ở đấy.
Kỷ Thiên Hạo tức giận, anh tức giận không hề có căn cứ. Bởi vì, Cố Niệm Niệm nói rất đúng sự thật. Mà Lý An Nhiên đang cao hứng, bởi vì trước mắt cô bé này không thuộc về khái niệm tình địch. Vì vậy, cô vui vẻ cùng Cố Niệm Niệm tán gẫu: "Cô có cảm thấy Kỷ Thiên Hạo rất đẹp trai? Bất kể là dọa người hay lúc u buồn, đều rất là hoàn hảo."
Cố Niệm Niệm mím môi, không nói gì, cũng tại trong nội tâm tự giễu nói: ưa thích liền đoạt phụ nữ của anh trai, đúng là hoàn hảo!
"Nửa năm không gặp, tôi cảm thấy được Kỷ Thiên Hạo càng đẹp. Mặt của anh ấy như là điêu khắc, rất tuấn mỹ, tự nhiên, hai đầu lông mày nhàn nhạt buồn phiền, nhìn qua quả thực cực kỳ hoàn hảo" Lý An Nhiên tiếp tục biểu đạt sự yêu thích của mình, lại nhận ra Cố Niệm Niệm không nói một câu, vì vậy hoang mang mà hỏi: " Cô không thích Kỷ Thiên Hạo sao, vậy cô thích người như thế nào? "
Cố Niệm Niệm mơ hồ, chợt nhớ tới gương mặc dịu dàng của Cô Thanh Hoa, cô không tự chủ thốt ra: "Tôi thích người dịu dàng."
"A! Hóa ra thích Kỷ Gia Phong như vậy" Lý An Nhiên không tự chủ bĩu môi, như là đối với Kỷ Gia Phong đánh giá không cao: "Tuy cô gả cho anh ấy, nhưng vì cô không phải tình địch của tôi, tôi muốn nhắc nhở cô, dịu dàng, cũng không nhất định đều là con quyền quý"
Cố Niệm Niệm có chút cười nhạt, cô là ưa thích dịu dàng, nhưng cô thích là sự dịu dàng của Cố Thanh Hoa. Lời này Cố Niệm Niệm sẽ không nói ra miệng, nhưng ở khúc quanh thang lầu Kỷ Thiên Hạo lại nghe được rành mạch, rõ ràng, kể cả Cố Niệm Niệm không nói ra miệng câu nói kia. Anh cũng đã nắm chặt hai nắm đấm, vẻ mặt dữ tợn.
Lúc ăn cơm tối, chỉ có hai anh em họ Kỷ cùng Cố Niệm Niệm, Lý An Nhiên đang ngồi ăn trái cây. Bà Kỷ và Kỷ Hào Dương tối hôm qua nói là đi du lịch, sáng sớm liền không thấy bóng người. Cố Niệm Niệm ngây ngốc, tự nhiên không rõ hàm ý trong chuyện này, ngược lại là Kỷ Gia Phong cùng Kỷ Thiên Hạo sáng suốt vô cùng, cái này có thể gọi là mắt không thấy, lòng không phiền.
Trên bàn cơm, Kỷ Thiên Hạo hiển nhiên gắp thức ăn cho Cố Niệm Niệm, thỉnh thoảng đùa giỡn một chút. Cố Niệm Niệm cảm giác rất khó chịu, chẳng qua là không nói, buồn bực bới đày đồ ăn trong chén.
Lý An Nhiên nhìn thấy mất hứng mở miệng: "Kỷ Thiên Hạo, anh đối với Niệm Niệm tốt như vậy làm cái gì? Cũng không phải vợ anh."
Kỷ Thiên Hạo hừ lạnh một tiếng, đôi mắt màu đen nhiễm lên rét lạnh: "Làm cái rắm! Không muốn ở thì cút ngay ra ngoài. "
Bình luận facebook