• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full TIỂU TIÊN NỮ CỦA LÂM ẢNH ĐẾ (1 Viewer)

  • Chương 2

Vì đi học sớm, khi Kỷ Vi đến lớp thì bạn học vẫn chưa nhiều, nhưng cô bạn cùng bàn thì đã có mặt, hai bạn học nữ ngồi bàn trên cũng đang xem tạp chí, thấy Kỷ Vi tới, các cô gái đều chào hỏi, sau đó lại quay về vấn đề đang bàn nhau.



Kỷ Vi tính cách vẫn còn chút nhút nhát, bởi vì cô lớn lên ở quê nên những đề tài mà nữ sinh trên thành phố thảo luận cô không hiểu nhiều lắm, cho nên thường ngày cùng bạn bè cũng không có nhiều đề tài để nói.



Bài tập tối hôm qua cô vẫn làm chưa xong, mở sách bài tập ra, quay sang hỏi cô bạn Liêu Mân cùng bàn: “Cho mình mượn bài tập toán được không?”



Liêu Mân cười một cái, bỏ quyến tạp chí xuống, lấy từ trong hộc bàn ra quyển bài tập toán, đưa cho Kỷ Vi, Kỷ Vi nhận lấy nói cảm ơn, ánh mắt đảo qua bìa tạp chí mà cô bạn mới đặt lên bàn.



Ảnh bìa chính là Lâm Trứ.



Anh mặc một chiếc áo sơmi màu xanh biển, ngồi ở trên ghế, cổ áo hơi mở rộng, thần sắc lạnh nhạt, cấm dục mà gợi cảm.



“Cậu thích anh ấy không?” Liêu Mân nhích sát vào Kỷ Vi cười hỏi, tim Kỷ Vi đập nhanh một nhịp, cô ‘ừm’ một tiếng mơ hồ không rõ, không biết là có thích anh hay không. Nhưng chính bộ dạng mơ hồ này lại chọc cười Liêu Mân, cô bạn nói: “Mình cũng thích anh ấy, toàn bộ nữ sinh trường chúng ta cũng thích đó, tụi mình đều là fans cứng của ảnh không đó….”



“À, ừa.” Kỷ Vi lại đánh mắt liếc nhìn người đàn ông trên bìa tạp chí thêm một cái, cảm thấy anh mặc áo màu xanh cũng không tồi.



“Tiểu Vi Vi, nghỉ hè chúng ta đi thăm ban không?” Liêu Mân thật sự thích cô bạn ngồi cùng bàn này, lớn lên xinh đẹp thì không nói, tính cách mềm mại, quan trọng nhất là trên người bạn học nữ này có phần rất ngây thơ và thuần khiết.



So với những nữ sinh khác thì ở chung dễ thở hơn rất nhiều.



“Thăm ban?” Kỷ Vi cảm giác như mình đang làm hai việc, một bên chép lại đáp án câu hỏi bài tập, một bên rất muốn đem bìa tạp chí kia xé nát.



“Đúng vậy, thăm ban, chính là đi xem anh ấy đóng phim.”



“Có thể chứ?” Kỷ Vi quay đầu lại nhìn cô bạn.



Liêu Mân cười ha ha, “Đương nhiên có thể.”



Tiếp theo cô bạn chọc chọc gương mặt trên bìa tạp chí, nói thêm: “Lâm Trứ nhà bọn mình sao lại hấp dẫn những cô gái nhỏ đi lạc thế nhỉ.”



Kỷ Vi trong lòng trề môi.



Anh ấy mới không phải là của nhà các cậu.



Nhưng cô chỉ dám ở trong lòng nói ra câu đó, cúi đầu tiếp tục chép đáp án, rốt cuộc cũng chép kịp cho đến khi tổ trưởng đến thu bài tập, sau khi nộp bài, Kỷ Vi lại lần nữa cảm ơn Liêu Mân, Liêu Mân xua tay ý bảo không có gì, số lần nói chuyện của hai người so với lần trước đã nhiều hơn gấp đôi.



Từ sau ngày đó, Liêu Mân thích tìm Kỷ Vi nói chuyện phiếm.



Đại khái bởi vì hai người có tham gia chung một cộng đồng hâm mộ thần tượng, nhanh chóng kéo gần khoảng cách hơn.



Thế là Kỷ Vi mơ mơ màng màng trở thành bạn bè tốt của Liêu Mân.



Kỷ Vi: “???”



Rất nhanh đã tan học, Kỷ Vi cúi đầu nhắn tin wechat với Lâm lão gia.



Kỷ Vi: 【(○д○)】



Lâm Chấn: 【(⊙o⊙)? 】



Kỷ Vi: 【 Ông ơi, Trứ Nhi đang ở nhà sao? 】



Lâm Chấn: 【 Không có. 】



Tâm tình Kỷ Vi lập tức chùng xuống, chờ tiếng chuông vang lên, cô liền thu thập sách vở, động tác cứ chậm rì rì, Liêu Mân ở đằng sau đi lại, ôm cổ cô, “Tiểu Vi Vi, bọn mình định đi uống trà sữa trân châu, cậu muốn đi cùng không?”



“Không được, mình phải về nhà ăn cơm.” Kỷ Vi để mặc Liêu Mân bá cổ cô, đeo balo lên muốn đi ra ngoài, Liêu Mân với theo nói: “Tiểu bảo bảo, cậu thật ngoan đó nha.”



“Đúng vậy, đúng vậy.” Kỷ Vi quay đầu, lè lưỡi trêu Liêu Mân.



Liêu Mân: “……” Má ơi, đáng yêu quá đi.



Hai người ngồi cùng bàn với nhau mới hơn một tháng, đây là lần đầu tiên Liêu Mân phát hiện ra sự đáng yêu của cô bạn mới chuyển đến này.



Kỷ Vi tạm biệt Liêu Mân, nâng balo đi ra phía ngoài trường, đứng trước cửa xe chính là chú Lưu. Triệu Cẩn Sinh cùng hai nam sinh khác đi đằng sau nhìn thấy Tiểu Vi Vi lên xe, Chu Mục xoa đầu tóc, nói: “Điều kiện nhà Kỷ Vi đúng là không tồi nha.”



Triệu Cẩn Sinh đã sớm nhận ra Kỷ Vi, nhưng cậu vẫn có chút ngại, cậu quay qua hỏi Liêu Mân, “Cậu với Kỷ Vi có thêm wechat nhau không?”



“Vẫn chưa nữa.” Liêu Mân buông tay.



Tâm tình Triệu Cẩn Sinh nghẹn lại.



Từ đầu Triệu Cẩn Sinh đã trộm thêm wechat Kỷ Vi, nhưng không rõ là Kỷ Vi thật sự không biết hay không thấy, tới giờ vẫn chưa chấp nhận yêu cầu kết bạn của cậu, thật xấu hổ quá.



……



Trở về Lâm gia, không thấy được chiếc xe màu đen kia của Lâm Trứ, thật ra chiếc xe Hummer của anh đó giờ vẫn hay để đây, nhưng sáng nay vì chở cô đi học nên đã lấy ra đến giờ vẫn chưa thấy về.



Dì Trần nhìn thấy Kỷ Vi đi vào liền gọi cô: “Vi Vi, lại đây cùng dì làm bánh tart trứng nào.”



Kỷ Vi ‘dạ’ một tiếng, tiến vào phòng bếp giúp dì Trần, dì Trần luôn muốn cô bé này sớm có thể hòa nhập vào Lâm gia, vừa làm bánh vừa cùng cô nói chuyện phiếm, “Công tác của Lâm Trứ có chút vội, chờ con có thời gian, con có thể đến công ty cậu ấy nhìn xem thế nào.”



“Dạ được, con còn có thể đi thăm ban đúng không ạ?” Kỷ Vi dùng ngón tay chạm vào đường trắng, đưa lên miệng ăn, dì Trần cười nói, “Đương nhiên có thể.”



Dì Trần lại hỏi: “Sau này Vi Vi muốn làm gì?”



Cô nhóc hiện nay mới chỉ mười bảy tuổi, thân hình cao gầy, làn da cũng rất trắng, dưỡng da thật tốt.



Kỷ Vi lắc đầu: “Con vẫn chưa biết ạ.”



“Không sao cả, từ từ suy nghĩ, vẫn còn hai năm nữa đấy.”



“Dạ.”



Đến giờ cơm chiều, Kỷ Vi đi lên lầu giúp Lâm lão gia ăn, trong phòng Lâm lão gia lúc nào cũng thoang thoảng mùi thuốc trung y, ông muốn ăn bánh tart trứng, Kỷ Vi không cho, lông mày Lâm lão gia liền dựng thẳng lên, nhìn có chút dữ dằn. Kỷ Vi bẻ lén một phần nhỏ cho ông thì bị dì Trần thấy được, dì liền gõ nhẹ lên đầu Kỷ Vi.



Kỷ Vi le lưỡi, trốn sang một bên.



Sau khi ăn cơm xong, dọn dẹp nhà cửa hoàn tất, Kỷ Vi ngồi vào bàn, nhìn đống bài tập cảm thấy thật khó khăn. Dì Trần đi qua bên cạnh cô, nhìn một cái, hơi thở dài.



Kỷ Vi nằm bò một hồi, lại cầm lấy di động chơi.



Nhắn tin wechat cho Lâm Trứ: 【 Tối nay anh không về hả? 】



Lâm Trứ không trả lời, Kỷ Vi tiếp tục chơi di động, cô biết anh rất bận, không về cũng không có biện pháp nào khác.



Một lát sau, Kỷ Vi có chút buồn ngủ, cô quay đầu cầm lấy điều khiển từ xa, chuẩn bị mở phim xem, vừa lúc tìm thấy phim “Đại Thoại Tây Du 2”, cô ngồi trên thảm, tay chống vào sô pha xem phim.



Rất nhanh, hình ảnh xuất hiện, Đường Tăng giảng thuyết , Đại Thánh kiêu ngạo, Tử Hà xinh đẹp, Kỷ Vi nhìn một lúc, rất nhanh liền chảy nước mắt.



Ngoài cửa truyền đến tiếng xe, theo phản xạ Kỷ Vi liền đứng dậy, đi nhanh về phía cửa, cô nhìn thấy Lâm Trứ mặt áo sơ mi đen từ trong xe bước xuống, bên ngoài có chút lạnh, Lâm Trứ lấy điếu thuốc trong miệng ra rồi dập tắt, đi lên bậc thang, đến gần mới phát hiện hốc mắt cô gái nhỏ đầy nước.



“Sao lại khóc?”



Kỷ Vi duỗi tay bắt lấy ống tay áo của anh, ngẩng đầu nói: “Anh làm anh hùng tái thế của em được không?”



Lâm Trứ: “……”



Thư ký ở phía sau: “……”



“Được không ạ?” vẻ mặt Kỷ Vi đáng thương, đầu ngón tay Lâm Trứ lau đi những giọt nước mắt vương trên má cô, thấp giọng nói: “Được”.



Kỷ Vi: “Vậy anh ôm em vào đi, em lạnh quá.”



Lâm Trứ: “Tự mình đi.”



Kỷ Vi hất đôi dép lê qua bên cạnh, “Em không đi, em không có mang dép.”



Nhìn thấy bộ dạng trắng trợn này, Lâm Trứ híp mắt, cúi đầu nhìn cô nhóc, trong đầu lại vang lên lời nói lúc sáng thầy Cao nói với anh.



“Trong lớp Kỷ Vi có chút cô đơn, tính cách cô bé không tệ, chính là luôn có bộ dạng ngây thơ, điều đó làm cho người nhìn rất xót thương. Tôi đã làm theo lời cậu nói, nhưng thành tích của Kỷ Vi vẫn trược dốc, hình như vẫn chưa quen phương thức dạy học ở bên này, cô bé nghe giảng không hiểu cũng không đi hỏi lại giáo viên…..”



Kỷ Vi duỗi tay, bày ra một bộ dạng đang cầu xin.



Lâm Trứ không đáp ứng lời nói của cô, nhíu mày đi ngang qua bên cạnh cô, Kỷ Vi nghiêng đầu nhìn anh, một giây sau, Lâm Trứ khom lưng, bế ngang cô lên, ngữ khí lạnh lẽo, “Bài tập sao rồi?”



Kỷ Vi: “!!”



Tâm trạng vui sướng vì được ôm nhanh chóng bị dập tắt.



“Anh nhìn em làm.” Lâm Trứ ôm người đi đến sô pha.



Bên ngoài cửa.



Thư ký Chiêm Vũ nhướng mày nhìn đôi dép lê màu hồng nhạt bị vứt cạnh cửa, sờ mũi cười một cái, khom lưng lên xe, ở trong xe, anh ta lấy điện thoại ra, đăng nhập vào wechat.



【 Phòng làm việc của Lâm Trứ ( 36 ) 】



Chiêm Vũ: 【 Còn nhớ cô bé năm ngoái Lâm tổng đưa về không? 】



Trợ lý A Mạo: 【 Nhớ chứ nhớ chứ, đó là do tôi đi đón đó. Có chuyện gì sao? Đó là con gái ngoài giá thú của nam thần sao? 】



Người đại diện Thần ca: 【 A Mạo, cậu muốn chết rồi đúng không?. 】



Chiêm vũ: 【 Tất nhiên không phải con ngoài giá thú, ý của tôi là, chắc chỉ có cô bé mới là khắc tinh của Lâm tổng thôi. 】



Trợ lý A Mạo: 【 Thật đáng sợ! Đúng vậy không? 】



Ban truyền thông: 【 Đờ mờ???? 】



Ban truyền thông: 【 Tôi muốn đi gặp cô bé kia…. Lần trước nghe A Mạo nói tôi cũng chưa từng gặp qua. 】



Trong nhóm chat cứ ríu rít, wechat của Lâm Trứ lại tắt âm, đương nhiên không thể nghe được, anh đặt Kỷ Vi xuống, đưa tay lật sách bài tập của cô.



Thần sắc nhàn nhạt, cứ lật từng tờ một.



Kỷ Vi ngồi ở trên sô pha, chép miệng, một câu cũng không nói được.



Lâm Trứ quay đầu nhìn cô nhóc, hốc mắt cô vẫn còn nước mắt, con ngươi như được rửa qua một lần, sạch sẽ tinh khôi.



“Không tính làm à?”



Kỷ Vi duỗi tay, cầm lấy điều khiển từ xa bên kia, tắt bộ phim còn đang coi dở, bĩu môi lắc đầu.



“Anh mời gia sư cho em.” Giọng nói người đàn ông trầm thấp, lại có phần lạnh nhạt.



Kỷ Vi: “Anh không tự mình dạy em được sao?”



“Anh không rảnh.”



Kỷ Vi: “…….” Hừ.



Lâm Trứ không phản ứng, mặt mày vẫn nhàn nhạt, “Thứ bảy này anh mời gia sư đến dạy cho em, bù lại kiến thức.”



“Như thế phiền người khác quá.” Kỷ Vi nắm lấy tay áo của anh, nói: “Anh trở về nhiều một chút, dạy cho em.”



Lâm Trứ nhìn tay cô, nhẹ nhàng động một cái, ngón tay cô đã buông ra, anh nói: “Làm bài tập ngày mai đi.”



“Em làm một mình hả?”



“Anh ở đây.”



Câu nói “anh ở đây” làm Kỷ Vi nở nụ cười, cô trượt xuống thảm, lấy bút ra, bắt đầu nằm bò viết, Lâm Trứ kéo cổ áo, đi lên lầu, ôm máy tính xuống, ngồi trên sô pha, bắt đầu xem văn kiện.



Kỷ Vi cắn đầu bút, liếc anh một cái, sau đó cười tủm tỉm, cúi đầu.



“Trứ Nhi….” Làm một lúc, Kỷ Vi dùng bút chọc anh, Lâm Trứ ngẩng đầu lên, đôi mắt nhàn nhạt nhìn cô, Kỷ Vi cười chỉ vào một chỗ, “Không biết làm, chỉ em đi.”



Lâm Trứ hơi cúi người nhìn xuống, sườn mặt của người đàn ông này vẫn mang theo nét lạnh lùng, Kỷ Vi cười ngọt ngào.



Anh lấy bút, viết vài câu trên vở, một hàng công thức xuất hiện, một lát sau, anh gõ gõ trên máy tính.



Lâm Trứ: 【 Bài này, giải như thế đúng không? 】



Trương Việt: 【 Gì đây?? 】



Trương Việt: 【 Lâm tổng quay lại đọc sách bài tập rồi hả? Ha ha ha ha ha ha ha. 】



Lâm Trứ: 【 Không phải cậu vừa mới tốt nghiệp sao? Là sinh viên. 】



Trương Việt: 【 Ừa, đúng vậy. 】
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom