Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61
Quay lại xe lấy điện thoại của mình, Kỷ Vi thuận tay cầm luôn điện thoại của Lâm Trứ, cúi đầu nhìn thấy có rất nhiều người đã nhắn tin wechat cho anh.
Lâm Trứ tiến lại nắm tay cô dắt đi, thấy cô vẫn còn nhìn điện thoại thì đưa tay muốn lấy lại, Kỷ Vi vội vàng bảo vệ, đem giấu điện thoại anh ra sau lưng, ngẩng đầu hỏi: “Anh có cần trả lời cho mọi người biết không?”
Lâm Trứ dẫn cô đi về phía Nông Gia Nhạc, như có như không hỏi: “Muốn anh nói gì chứ?”
Anh không thèm để ý Kỷ Vi đã thấy những gì, Kỷ Vi cũng không nghĩ anh thế mà không cài mật khẩu, vửa bấm cái là đã thấy.
Kỷ Vi lấy điện thoại nhìn thoáng qua, đáp: “Anh Lệ Thần nói tiền vi phạm hợp đồng rất nhiều, anh A Mạo hỏi anh có muốn tuyên bố làm rõ hay không, còn có anh Lâm Đế và anh Trương Việt hỏi anh thật muốn giải nghệ à…”
Lâm Trứ ừ một tiếng.
Kỷ Vi cắn môi dưới, nhẹ giọng nói: “Em trả lời thay anh được không?”
Lâm Trứ cúi đầu nhìn cô, “Em muốn trả lời thế nào?”
Trong lòng Kỷ Vi vẫn không cam, cô tuy rất cảm động khi anh vì mình ra quyết định như vậy nhưng trong lòng vẫn không hề dễ chịu, cô muốn anh tiếp tục làm diễn viên, diễn cái gì cũng tốt hết…
Kỷ Vi đưa chân hất cục đá, không nói gì.
Lâm Trứ như là biết cô suy nghĩ gì, buông tay cô ra đổi thành ôm eo, một lúc sau mới nói: “Số tiền vi phạm hợp đồng đó chỉ từ một ít đại ngôn quảng cáo, lịch trình tiếp theo của anh cũng không có bộ phim nào….”
Kỷ Vi ngẩng đầu, ánh mắt phát sáng nhìn anh: “Cho nên anh vẫn có thể đóng phim đúng chứ?”
Lâm Trứ thong dong đáp: “Công ty điện ảnh là của mình, lúc nào muốn cũng có thể…”
“Hả…. Vậy anh….”
“Chỉ là anh còn tồn rất nhiều việc, không nghĩ đóng phim mà thôi.”
Giải nghệ cũng tốt, không đóng phim nữa cũng tốt, như vậy anh càng có nhiều thời gian để dành cho cô.
“Vậy trước tiên anh không cần giải nghệ đâu.” Kỷ Vi vội vàng nói, “Anh có thể tranh thủ thời gian này nghỉ ngơi, về sau có thể tiếp tục đóng phim nếu muốn.”
Nghĩ như vậy sẽ làm cho Kỷ Vi có cảm giác dễ tiếp thu.
Lâm Trứ híp mắt, không trả lời.
Hai người đi vào Nông Gia Nhạc. Lúc trước khi có Nông Gia Nhạc này thì một người đạo diễn có tiếng đã quay phim tại đây, nửa đời trước của ông sống đằng sau màn ảnh giới giải trí phù hoa, về già liền nghĩ đến cuộc sống dân dã, nên đã quyết định quay lại đây mở Nông Gia Nhạc này.
Khách du lịch tới đây cũng có một số ít là người sống trong thành phố đô thị chen chúc muốn tìm về một nơi thanh bình, thoáng đãng.
Trong Nông Gia Nhạc còn có suối nước nóng và gà rừng ao cá, có thêm hai ba gian dừng chân, sáng ngày mai Kỷ Vi có tiết nên không thể ở lại qua đêm nơi này.
Người đạo diễn kia để râu quai nón, trông giống mấy người thợ săn ngày xưa, ông đi từ sau quầy tiến lên đón Lâm Trứ, ông cười hỏi: “Nhiều năm rồi mới được lần đầu tiên gặp cậu đến nơi này, đây là vì muốn giải nghệ sao?”
Thực sự là do Lâm Trứ quá bận, thời gian của anh luôn phân thành hai nửa, lúc trước ông cũng đã từng mời Lâm Trứ đến đây nghỉ ngơi, xe đi tới nửa đường rồi lại vì các loại lý do phải quay trở về, đến tận ba bốn năm trôi qua cũng không một lần nào thành công lên núi.
Lâm Trứ nắm tay Kỷ Vi đi vào phòng riêng, cười đáp: “Lúc trước đúng là không tới được, lần này có lẽ là do duyên phận.”
“Đúng vậy, là duyên phận.” Đạo diễn bày ra trà nước mời khách, đưa mắt nhìn Kỷ Vi cười: “Bởi vì có người có thể làm cho cậu muốn lên núi cho nên cậu mới một đường lên đến đây.”
Lâm Trứ không nói gì, chỉ rót nước cho Kỷ Vi.
Kỷ Vi nghe không hiểu lắm những lời hai người nói nhưng cô biết đạo diễn đang trêu mình, cô ngại ngùng cười cười.
Đạo diễn nói chuyện với Lâm Trứ, Kỷ Vi ở bên cạnh cúi đầu nhắn wechat cho A Mạo và Lệ Thần, tất nhiên là dùng điện thoại của Lâm Trứ.
Trả lời Lệ Thần: 【 Vất vả rồi. 】
Trả lời A Mạo: 【 Trước hết không cần làm sáng tỏ chuyện giải nghệ đâu. 】
Lệ Thần đáp lại cũng rất nhanh:【 Không hề vất vả, dù sao lịch trình kế tiếp Lâm tổng cũng không có kịch bản mà…】
A Mạo cũng trả lời rất nhanh: 【 Cách nói này? Sao không giống Lâm tổng chút nào thế? Không giải nghệ vậy tạm thời nghỉ ngơi sao? Nhưng làm rõ vẫn cần thiết, tránh cho phóng viên và fans suy đoán lung tung…】
Kỷ Vi nhìn Lệ Thần trả lời nghiêm túc mà trộm cười.
Cô cất điện thoại anh rồi thay bằng điện thoại mình, vào weibo, nhấp mở cái hot search kia.
# Lâm Trứ giải nghệ #
“A a a a a không cần đâu, mị biết nam thần nào mà có vợ rồi thì sẽ lo cho gia đình mà, đều tại việc bị thương lần trước ý.”
“Huyết thư vạn người, quỳ cầu mong Lâm Trứ đừng giải nghệ mà.”
“Lúc trước mỗi lần chờ nam thần đăng weibo đều rất khổ sở, chả lẽ giải nghệ xong thì tui phải nằm vùng ngoài cửa tập đoàn Lâm thị sao hảaaaaa?”
“Tiểu tiên nữ có weibo không vậy mọi người? Tui muốn đi nhờ cô ấy khuyên nam thần đừng giải nghệ…”
Từ trước đến nay Kỷ Vi đều không công khai weibo, cô rất ít khi chơi weibo, vì vậy nó chỉ là một tài khoản nhỏ mà thôi.
Mà nhiều fans khóc than như vậy không phải là không có đạo lý, em trai Lâm Trứ là Lâm Đế mấy năm nay đóng phim cũng rất ít, Hà Hoài thì ngày càng lui về phía sau màn ảnh, hầu hết giới giải trí bây giờ đều là nghệ sĩ lưu lượng mới, mà đại đa số kỹ thuật diễn chưa được cao, chỉ có vẻ bề ngoài thu hút.
Lâm Trứ, Lâm Đế và Hà Hoài có diện mạo tốt, ở giới giải trí còn được xem là những người đàn ông khí chất, tức là họ luôn toát ra hormone nam tính, tuy thân hình không đầy cơ bắp nhưng mặc quần áo lên rất ra dáng, cởi ra thì lại có da thịt, thân hình rất chuẩn, đóng một số vai diễn sẽ làm nổi bật lên bộ phim, quan trọng nhất ngoài giá trị nhan sắc cao thì họ còn có kỹ thuật diễn tốt. Diễn viên như vậy thì thật sự hiện nay rất ít.
Mấy năm nay Lâm Trứ vẫn đóng hai bộ phim điện ảnh một năm, dù là nhân vật gì đi nữa cũng đều có thể khiến người xem hét chói tai, cùng với đó là diễn xuất tốt nên rating vẫn luôn được bảo đảm, phim truyền hình anh từng đóng đã trở thành kinh điển, phàm là những nhân vật anh đã đóng qua thì sẽ không có người khác diễn lại lần thứ hai.
Kéo dài tới nay, Lâm Trứ trong vòng này cũng được coi là “thần”, nó khiến khán giả an tâm vào những bộ phim của anh.
Thế cho nên dù Hà Hoài và Lâm Đế ngày càng ít xuất hiện những ít ra vẫn còn có Lâm Trứ chống đỡ.
Hiện tại nếu Lâm Trứ thật sự giải nghệ, nước mắt chắc sẽ tích ngập tường thành. Chính vì điều đó nên weibo mới nổi bão.
Khoảng chừng chín giờ rưỡi tối, A Mạo rốt cuộc cũng nhận được tin trả lời chính thức từ Lâm Trứ.
Phòng làm việc đã đăng một bài trên weibo, đại ý chính là “Lâm Trứ tạm thời nghỉ ngơi, có đóng phim tiếp không phải dựa vào kế hoạch….” Không nói gì đến việc giải nghệ, nhưng như vậy cũng làm fans kêu gào đau lòng.
Bên này, Kỷ Vi ăn cơm tối cùng Lâm Trứ sau đó lái xe về lại chung cư, Kỷ Vi có uống một ít rượu, rượu này là do chính tay đạo diễn ủ, là rượi trắng, độ rượu không hề thấp.
Cô ngồi ghế phụ, gương mặt mờ mịt, chắc chắn là đã say.
Lâm Trứ còn phải lái xe nên không uống. Đến nơi rút chìa khóa xe, quay đầu qua thì thấy cằm cô nhóc gục xuống, tóc xõa xuống hai bên, không thấy rõ biểu tình.
Lâm Trứ nâng cằm cô lên, quay mặt cô về phía mình, Kỷ Vi ngây ngốc nhìn anh, bộ dạng này đúng là đang say, còn say không hề nhẹ.
Cô say rất ngoan ngoãn, ngoại trừ việc sẽ lấy tay xoa lên mắt thì cơ bản không có hành động gì khác thường.
Lâm Trứ nhướng người qua, nhẹ giọng hỏi: “Anh là ai?”
Kỷ Vi chớp đôi mắt, sau đó nhíu mày nhìn anh, cất giọng nặng nề: “Ba ư…?”
Lâm Trứ cong môi, buông cô ra, bước xuống xe vòng qua ghế phụ, tháo dây an toàn cho cô rồi ôm cô xuống, tóc Kỷ Vi trượt xuống rũ bên cánh tay anh.
Lâm Trứ bước nhanh lên lầu, mở cửa ôm cô vào nhà.
Kỷ Vi duỗi tay ôm lấy cổ anh, cất giọng mềm mại: “Ông xã…”
Lâm Trứ mở cửa phòng, nhẹ giọng hỏi lại: “Rốt cuộc anh là ba hay ông xã đấy?”
Kỷ Vi nói to: “Ông nội?”
Lâm Trứ đen mặt….
Sau khi vào phòng anh đặt cô nhóc lên giường, Kỷ Vi lăn vào trong chăn, xoay người một cái liền nằm cuộn lại, giống như chú mèo con, lấy đầu cọ vào gối.
Lâm Trứ đứng dậy đi vào phòng tắm, vặn mở nước ấm để chảy vào đầy bồn tắm.
Quay trở ra cả người cô nhóc vẫn ở trong chăn, Lâm Trứ đưa tay kéo chăn ra, giây tiếp theo anh lập tức nắm chặt ngón tay. Kỷ Vi tự mình cởi áo và váy, trên người chỉ còn một bộ nội y hồng nhạt cùng quần lót, bởi vì say nên da thịt cũng chuyển màu hồng phấn… chân dài co lại….
Lâm Trứ buông tay, chăn lần nữa đắp lên người Kỷ Vi, che khuất cảnh xuân. Anh đứng dậy đưa tay lấy một điếu thuốc, đi ra ban công hút.
Ước chừng mười phút sau anh lại quay về phòng tắm, một lần nữa xả lại nước ấm, trở ra xốc chăn lên. Mà lúc này, đến một cái quần lót và nội y Kỷ Vi cũng không có…
Hơi thở Lâm Trứ lập tức trầm xuống, anh nhắm mắt, khom lưng, tay chạm vào làn da mềm mại, trơn láng của cô, ôm cô nhóc vào trong ngực, ánh mặt nhẹ nhàng chậm rãi đảo qua từng tấc da thịt trên người cô gái.
Kỷ Vi hoàn toàn không biết chính mình làm cái gì, cô đưa tay lên trực tiếp ôm cổ ảnh. Lâm Trứ ôm cô đi vào phòng tắm.
Trong phòng tắm truyền ra một chút âm thanh, giọng nói mềm mại của Kỷ Vi, còn có tiếng nước chảy, cuối cùng cô nhóc còn phát ra tiếng kêu “Đau…”
Nửa giờ sau, cửa phòng tắm đóng lại, trên người Kỷ Vi mặc áo ngủ của Lâm Trứ, được anh ôm ra, cô vẫn còn say không tỉnh, hồn nhiên không biết mình được hầu hạ như thế nào.
Đặt cô lên giường, Kỷ Vi vẫn như cũ tiến vào ổ chăn.
Nửa người trên Lâm Trứ đã ướt hết, anh ngẩng đầu, đưa tay cởi từng cái nút áo, lấy ra áo ngủ mới xoay người đi vào phòng tắm. Mà trong ổ chăn, làn da bị lộ ra bên ngoài của Kỷ Vi trông vẫn còn hồng, trên đó tất nhiên mang theo một vài dấu ấn.
11 giờ rưỡi Lâm Trứ bước từ phòng tắm ra, cột dây lưng áo ngủ lại rồi ngồi vào mép giường, lấy ipad ra xử lý một số công việc còn tồn đọng.
Lệ Thần gửi qua một phần hợp đồng có nhắc đến tiền vi phạm.
Lâm Trứ xem qua rồi trả lời Lệ Thần, Lệ Thần nhận được tin mới dám tan tầm đi ngủ.
Lâm Trứ lại xem thêm một số văn kiện, xong xuôi mới tắt ipad, đưa tay cầm lên điện thoại Kỷ Vi vẫn luôn giữ một buổi tối. Anh rất ít khi xem weibo, cũng không xem bạn bè trong vòng đăng gì, tin nhắn wechat trừ khi tag anh, nếu không anh cũng chẳng xem…
Anh biết Kỷ Vi mượn danh nghĩa mình nói với A Mạo rằng trước tiên không giải nghệ chỉ tạm thời nghỉ ngơi….
Nhìn những tin tức đó, Lâm Trứ lại duỗi tay nhéo lỗ tai Kỷ Vi một cái. Kỷ Vi rầm rì một tiếng, bắt lấy ngón tay anh đặt bên môi, giống như là đang hôn lên vậy… Hơi thở của cô đáp lên đầu ngón tay anh, ấp áp và mềm mại.
Lâm Trứ nhìn một lúc lâu mới cầm lấy điện thoại, đưa đến sườn mặt của Kỷ Vi chụp một tấm, ngón tay thon dài của anh cũng lọt vào ảnh chụp.
Một phút đồng hồ sau weibo lại tê liệt.
Ít nhất gần một năm nay Lâm Trứ không hề đăng một tấm ảnh nào lên weibo. Bỗng dưng hôm nay đăng lên một tấm hình, trên ảnh là một cô nhóc, chính là Kỷ Vi, là cô vợ nhỏ của anh.
Lâm Trứ V: Hư.
Hình ảnh.
“A a a a a a rốt cuộc nhân lúc còn sống có thể thấy nam thần khoe vợ rồi, mị shock quá aaaa.”
“Cho nên tiếp nối là đệ khống thì anh muốn thành thê khống sao dzị hả?”
“Mấy chế có thấy gì không, tiểu tiên nữ đang mặc áo ngủ của nam thần đó. Trời ạ, một vốc cẩu lương đang dồn vào miệng mị nè….”
Lâm Trứ tiến lại nắm tay cô dắt đi, thấy cô vẫn còn nhìn điện thoại thì đưa tay muốn lấy lại, Kỷ Vi vội vàng bảo vệ, đem giấu điện thoại anh ra sau lưng, ngẩng đầu hỏi: “Anh có cần trả lời cho mọi người biết không?”
Lâm Trứ dẫn cô đi về phía Nông Gia Nhạc, như có như không hỏi: “Muốn anh nói gì chứ?”
Anh không thèm để ý Kỷ Vi đã thấy những gì, Kỷ Vi cũng không nghĩ anh thế mà không cài mật khẩu, vửa bấm cái là đã thấy.
Kỷ Vi lấy điện thoại nhìn thoáng qua, đáp: “Anh Lệ Thần nói tiền vi phạm hợp đồng rất nhiều, anh A Mạo hỏi anh có muốn tuyên bố làm rõ hay không, còn có anh Lâm Đế và anh Trương Việt hỏi anh thật muốn giải nghệ à…”
Lâm Trứ ừ một tiếng.
Kỷ Vi cắn môi dưới, nhẹ giọng nói: “Em trả lời thay anh được không?”
Lâm Trứ cúi đầu nhìn cô, “Em muốn trả lời thế nào?”
Trong lòng Kỷ Vi vẫn không cam, cô tuy rất cảm động khi anh vì mình ra quyết định như vậy nhưng trong lòng vẫn không hề dễ chịu, cô muốn anh tiếp tục làm diễn viên, diễn cái gì cũng tốt hết…
Kỷ Vi đưa chân hất cục đá, không nói gì.
Lâm Trứ như là biết cô suy nghĩ gì, buông tay cô ra đổi thành ôm eo, một lúc sau mới nói: “Số tiền vi phạm hợp đồng đó chỉ từ một ít đại ngôn quảng cáo, lịch trình tiếp theo của anh cũng không có bộ phim nào….”
Kỷ Vi ngẩng đầu, ánh mắt phát sáng nhìn anh: “Cho nên anh vẫn có thể đóng phim đúng chứ?”
Lâm Trứ thong dong đáp: “Công ty điện ảnh là của mình, lúc nào muốn cũng có thể…”
“Hả…. Vậy anh….”
“Chỉ là anh còn tồn rất nhiều việc, không nghĩ đóng phim mà thôi.”
Giải nghệ cũng tốt, không đóng phim nữa cũng tốt, như vậy anh càng có nhiều thời gian để dành cho cô.
“Vậy trước tiên anh không cần giải nghệ đâu.” Kỷ Vi vội vàng nói, “Anh có thể tranh thủ thời gian này nghỉ ngơi, về sau có thể tiếp tục đóng phim nếu muốn.”
Nghĩ như vậy sẽ làm cho Kỷ Vi có cảm giác dễ tiếp thu.
Lâm Trứ híp mắt, không trả lời.
Hai người đi vào Nông Gia Nhạc. Lúc trước khi có Nông Gia Nhạc này thì một người đạo diễn có tiếng đã quay phim tại đây, nửa đời trước của ông sống đằng sau màn ảnh giới giải trí phù hoa, về già liền nghĩ đến cuộc sống dân dã, nên đã quyết định quay lại đây mở Nông Gia Nhạc này.
Khách du lịch tới đây cũng có một số ít là người sống trong thành phố đô thị chen chúc muốn tìm về một nơi thanh bình, thoáng đãng.
Trong Nông Gia Nhạc còn có suối nước nóng và gà rừng ao cá, có thêm hai ba gian dừng chân, sáng ngày mai Kỷ Vi có tiết nên không thể ở lại qua đêm nơi này.
Người đạo diễn kia để râu quai nón, trông giống mấy người thợ săn ngày xưa, ông đi từ sau quầy tiến lên đón Lâm Trứ, ông cười hỏi: “Nhiều năm rồi mới được lần đầu tiên gặp cậu đến nơi này, đây là vì muốn giải nghệ sao?”
Thực sự là do Lâm Trứ quá bận, thời gian của anh luôn phân thành hai nửa, lúc trước ông cũng đã từng mời Lâm Trứ đến đây nghỉ ngơi, xe đi tới nửa đường rồi lại vì các loại lý do phải quay trở về, đến tận ba bốn năm trôi qua cũng không một lần nào thành công lên núi.
Lâm Trứ nắm tay Kỷ Vi đi vào phòng riêng, cười đáp: “Lúc trước đúng là không tới được, lần này có lẽ là do duyên phận.”
“Đúng vậy, là duyên phận.” Đạo diễn bày ra trà nước mời khách, đưa mắt nhìn Kỷ Vi cười: “Bởi vì có người có thể làm cho cậu muốn lên núi cho nên cậu mới một đường lên đến đây.”
Lâm Trứ không nói gì, chỉ rót nước cho Kỷ Vi.
Kỷ Vi nghe không hiểu lắm những lời hai người nói nhưng cô biết đạo diễn đang trêu mình, cô ngại ngùng cười cười.
Đạo diễn nói chuyện với Lâm Trứ, Kỷ Vi ở bên cạnh cúi đầu nhắn wechat cho A Mạo và Lệ Thần, tất nhiên là dùng điện thoại của Lâm Trứ.
Trả lời Lệ Thần: 【 Vất vả rồi. 】
Trả lời A Mạo: 【 Trước hết không cần làm sáng tỏ chuyện giải nghệ đâu. 】
Lệ Thần đáp lại cũng rất nhanh:【 Không hề vất vả, dù sao lịch trình kế tiếp Lâm tổng cũng không có kịch bản mà…】
A Mạo cũng trả lời rất nhanh: 【 Cách nói này? Sao không giống Lâm tổng chút nào thế? Không giải nghệ vậy tạm thời nghỉ ngơi sao? Nhưng làm rõ vẫn cần thiết, tránh cho phóng viên và fans suy đoán lung tung…】
Kỷ Vi nhìn Lệ Thần trả lời nghiêm túc mà trộm cười.
Cô cất điện thoại anh rồi thay bằng điện thoại mình, vào weibo, nhấp mở cái hot search kia.
# Lâm Trứ giải nghệ #
“A a a a a không cần đâu, mị biết nam thần nào mà có vợ rồi thì sẽ lo cho gia đình mà, đều tại việc bị thương lần trước ý.”
“Huyết thư vạn người, quỳ cầu mong Lâm Trứ đừng giải nghệ mà.”
“Lúc trước mỗi lần chờ nam thần đăng weibo đều rất khổ sở, chả lẽ giải nghệ xong thì tui phải nằm vùng ngoài cửa tập đoàn Lâm thị sao hảaaaaa?”
“Tiểu tiên nữ có weibo không vậy mọi người? Tui muốn đi nhờ cô ấy khuyên nam thần đừng giải nghệ…”
Từ trước đến nay Kỷ Vi đều không công khai weibo, cô rất ít khi chơi weibo, vì vậy nó chỉ là một tài khoản nhỏ mà thôi.
Mà nhiều fans khóc than như vậy không phải là không có đạo lý, em trai Lâm Trứ là Lâm Đế mấy năm nay đóng phim cũng rất ít, Hà Hoài thì ngày càng lui về phía sau màn ảnh, hầu hết giới giải trí bây giờ đều là nghệ sĩ lưu lượng mới, mà đại đa số kỹ thuật diễn chưa được cao, chỉ có vẻ bề ngoài thu hút.
Lâm Trứ, Lâm Đế và Hà Hoài có diện mạo tốt, ở giới giải trí còn được xem là những người đàn ông khí chất, tức là họ luôn toát ra hormone nam tính, tuy thân hình không đầy cơ bắp nhưng mặc quần áo lên rất ra dáng, cởi ra thì lại có da thịt, thân hình rất chuẩn, đóng một số vai diễn sẽ làm nổi bật lên bộ phim, quan trọng nhất ngoài giá trị nhan sắc cao thì họ còn có kỹ thuật diễn tốt. Diễn viên như vậy thì thật sự hiện nay rất ít.
Mấy năm nay Lâm Trứ vẫn đóng hai bộ phim điện ảnh một năm, dù là nhân vật gì đi nữa cũng đều có thể khiến người xem hét chói tai, cùng với đó là diễn xuất tốt nên rating vẫn luôn được bảo đảm, phim truyền hình anh từng đóng đã trở thành kinh điển, phàm là những nhân vật anh đã đóng qua thì sẽ không có người khác diễn lại lần thứ hai.
Kéo dài tới nay, Lâm Trứ trong vòng này cũng được coi là “thần”, nó khiến khán giả an tâm vào những bộ phim của anh.
Thế cho nên dù Hà Hoài và Lâm Đế ngày càng ít xuất hiện những ít ra vẫn còn có Lâm Trứ chống đỡ.
Hiện tại nếu Lâm Trứ thật sự giải nghệ, nước mắt chắc sẽ tích ngập tường thành. Chính vì điều đó nên weibo mới nổi bão.
Khoảng chừng chín giờ rưỡi tối, A Mạo rốt cuộc cũng nhận được tin trả lời chính thức từ Lâm Trứ.
Phòng làm việc đã đăng một bài trên weibo, đại ý chính là “Lâm Trứ tạm thời nghỉ ngơi, có đóng phim tiếp không phải dựa vào kế hoạch….” Không nói gì đến việc giải nghệ, nhưng như vậy cũng làm fans kêu gào đau lòng.
Bên này, Kỷ Vi ăn cơm tối cùng Lâm Trứ sau đó lái xe về lại chung cư, Kỷ Vi có uống một ít rượu, rượu này là do chính tay đạo diễn ủ, là rượi trắng, độ rượu không hề thấp.
Cô ngồi ghế phụ, gương mặt mờ mịt, chắc chắn là đã say.
Lâm Trứ còn phải lái xe nên không uống. Đến nơi rút chìa khóa xe, quay đầu qua thì thấy cằm cô nhóc gục xuống, tóc xõa xuống hai bên, không thấy rõ biểu tình.
Lâm Trứ nâng cằm cô lên, quay mặt cô về phía mình, Kỷ Vi ngây ngốc nhìn anh, bộ dạng này đúng là đang say, còn say không hề nhẹ.
Cô say rất ngoan ngoãn, ngoại trừ việc sẽ lấy tay xoa lên mắt thì cơ bản không có hành động gì khác thường.
Lâm Trứ nhướng người qua, nhẹ giọng hỏi: “Anh là ai?”
Kỷ Vi chớp đôi mắt, sau đó nhíu mày nhìn anh, cất giọng nặng nề: “Ba ư…?”
Lâm Trứ cong môi, buông cô ra, bước xuống xe vòng qua ghế phụ, tháo dây an toàn cho cô rồi ôm cô xuống, tóc Kỷ Vi trượt xuống rũ bên cánh tay anh.
Lâm Trứ bước nhanh lên lầu, mở cửa ôm cô vào nhà.
Kỷ Vi duỗi tay ôm lấy cổ anh, cất giọng mềm mại: “Ông xã…”
Lâm Trứ mở cửa phòng, nhẹ giọng hỏi lại: “Rốt cuộc anh là ba hay ông xã đấy?”
Kỷ Vi nói to: “Ông nội?”
Lâm Trứ đen mặt….
Sau khi vào phòng anh đặt cô nhóc lên giường, Kỷ Vi lăn vào trong chăn, xoay người một cái liền nằm cuộn lại, giống như chú mèo con, lấy đầu cọ vào gối.
Lâm Trứ đứng dậy đi vào phòng tắm, vặn mở nước ấm để chảy vào đầy bồn tắm.
Quay trở ra cả người cô nhóc vẫn ở trong chăn, Lâm Trứ đưa tay kéo chăn ra, giây tiếp theo anh lập tức nắm chặt ngón tay. Kỷ Vi tự mình cởi áo và váy, trên người chỉ còn một bộ nội y hồng nhạt cùng quần lót, bởi vì say nên da thịt cũng chuyển màu hồng phấn… chân dài co lại….
Lâm Trứ buông tay, chăn lần nữa đắp lên người Kỷ Vi, che khuất cảnh xuân. Anh đứng dậy đưa tay lấy một điếu thuốc, đi ra ban công hút.
Ước chừng mười phút sau anh lại quay về phòng tắm, một lần nữa xả lại nước ấm, trở ra xốc chăn lên. Mà lúc này, đến một cái quần lót và nội y Kỷ Vi cũng không có…
Hơi thở Lâm Trứ lập tức trầm xuống, anh nhắm mắt, khom lưng, tay chạm vào làn da mềm mại, trơn láng của cô, ôm cô nhóc vào trong ngực, ánh mặt nhẹ nhàng chậm rãi đảo qua từng tấc da thịt trên người cô gái.
Kỷ Vi hoàn toàn không biết chính mình làm cái gì, cô đưa tay lên trực tiếp ôm cổ ảnh. Lâm Trứ ôm cô đi vào phòng tắm.
Trong phòng tắm truyền ra một chút âm thanh, giọng nói mềm mại của Kỷ Vi, còn có tiếng nước chảy, cuối cùng cô nhóc còn phát ra tiếng kêu “Đau…”
Nửa giờ sau, cửa phòng tắm đóng lại, trên người Kỷ Vi mặc áo ngủ của Lâm Trứ, được anh ôm ra, cô vẫn còn say không tỉnh, hồn nhiên không biết mình được hầu hạ như thế nào.
Đặt cô lên giường, Kỷ Vi vẫn như cũ tiến vào ổ chăn.
Nửa người trên Lâm Trứ đã ướt hết, anh ngẩng đầu, đưa tay cởi từng cái nút áo, lấy ra áo ngủ mới xoay người đi vào phòng tắm. Mà trong ổ chăn, làn da bị lộ ra bên ngoài của Kỷ Vi trông vẫn còn hồng, trên đó tất nhiên mang theo một vài dấu ấn.
11 giờ rưỡi Lâm Trứ bước từ phòng tắm ra, cột dây lưng áo ngủ lại rồi ngồi vào mép giường, lấy ipad ra xử lý một số công việc còn tồn đọng.
Lệ Thần gửi qua một phần hợp đồng có nhắc đến tiền vi phạm.
Lâm Trứ xem qua rồi trả lời Lệ Thần, Lệ Thần nhận được tin mới dám tan tầm đi ngủ.
Lâm Trứ lại xem thêm một số văn kiện, xong xuôi mới tắt ipad, đưa tay cầm lên điện thoại Kỷ Vi vẫn luôn giữ một buổi tối. Anh rất ít khi xem weibo, cũng không xem bạn bè trong vòng đăng gì, tin nhắn wechat trừ khi tag anh, nếu không anh cũng chẳng xem…
Anh biết Kỷ Vi mượn danh nghĩa mình nói với A Mạo rằng trước tiên không giải nghệ chỉ tạm thời nghỉ ngơi….
Nhìn những tin tức đó, Lâm Trứ lại duỗi tay nhéo lỗ tai Kỷ Vi một cái. Kỷ Vi rầm rì một tiếng, bắt lấy ngón tay anh đặt bên môi, giống như là đang hôn lên vậy… Hơi thở của cô đáp lên đầu ngón tay anh, ấp áp và mềm mại.
Lâm Trứ nhìn một lúc lâu mới cầm lấy điện thoại, đưa đến sườn mặt của Kỷ Vi chụp một tấm, ngón tay thon dài của anh cũng lọt vào ảnh chụp.
Một phút đồng hồ sau weibo lại tê liệt.
Ít nhất gần một năm nay Lâm Trứ không hề đăng một tấm ảnh nào lên weibo. Bỗng dưng hôm nay đăng lên một tấm hình, trên ảnh là một cô nhóc, chính là Kỷ Vi, là cô vợ nhỏ của anh.
Lâm Trứ V: Hư.
Hình ảnh.
“A a a a a a rốt cuộc nhân lúc còn sống có thể thấy nam thần khoe vợ rồi, mị shock quá aaaa.”
“Cho nên tiếp nối là đệ khống thì anh muốn thành thê khống sao dzị hả?”
“Mấy chế có thấy gì không, tiểu tiên nữ đang mặc áo ngủ của nam thần đó. Trời ạ, một vốc cẩu lương đang dồn vào miệng mị nè….”