Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 70
Qua ngày sinh nhật Kỷ Vi liền là cô gái 20 tuổi, đặt một bước qua thế giới người lớn, huống chi, cô cũng đã nếm qua thế giới thực sắc giữa nam và nữ.
Vẫn còn là tháng sáu, Kỷ Vi vẫn chưa được nghỉ, tất nhiên phải về trường học lên lớp.
Bởi vì một người ngủ nên thiếu chút nữa Kỷ Vi đã không rời được giường, tỉnh dậy vội vàng cột tóc, thay đổi quần áo đi xuống lầu, vừa xuống đã nhìn thấy Lâm Trứ chạy bộ về, mồ hôi vẫn còn chảy từ cổ xuống.
Kỷ Vi hừ một tiếng, giả vờ không anh, đi về phía nhà ăn.
Dì Trần đang múc đồ ăn ra, thấy vậy thì nở nụ cười, đem lại cho Kỷ Vi một bát cháo, gọi cô ngồi xuống.
Lâm Trứ lâu mồ hôi trên cổ và mặt, tầm mắt lạc lên người cô nhóc, cứ nhìn chằm chằm.
Cô nhóc hôm qua sống chết không chịu ngủ cùng với anh, còn lấy ông nội ra làm cớ, Lâm lão gia thậm chí đặt một cái ghế trước cửa phòng Kỷ Vi ngồi đó, trong tay cầm gậy, giống như một thần giữ cửa, vì Kỷ Vi mà chặn đứng con sói Lâm Trứ này.
Lâm Trứ cùng Lâm lão gia so đo, so đến cuối cũng không thu lại được gì, lão gia cần phải được tôn trọng, mà cửa phòng Kỷ Vi lại khóa trái.
Lúc lâu sau, Lâm Trứ xoay người đi xuống lầu hai, một người nằm xuống cái giường vẫn còn vương mùi hương của cô nhóc.
Một đêm này cũng trôi qua.
Dì Trần nhìn Kỷ Vi ăn cháo, xoa đầu cô, sau đó mới đi lên lầu đỡ Lâm lão gia xuống dưới.
Tuy rằng Kỷ Vi ăn cháo nhưng tầm mắt lại luôn dính lên người Lâm Trứ, người này hôm nay mặc áo thể thao màu đen, mồ hôi chảy theo thái dương thẳng xuống, xâm nhập vào cổ áo, cô còn nhìn thấy trên cổ anh có một chỗ xuất hiện vết đỏ. . . .
Trí nhớ đột nhiên xuất hiện, nghĩ đến đó là do mình cắn nên Kỷ Vi đỏ mặt lên, nhanh chóng gắp thức ăn bỏ vào miệng.
Trước khi Lâm Trứ lên lầu thì gõ vào bàn, nói: “Lát nữa anh đưa em đến trường.”
“Không cần đâu.” Kỷ Vi đỏ mặt nói.
Cô còn ghi hận chuyện weibo đó, thì ra người này diễn kịch lại giỏi như vậy, thật sự cô bị anh dỗ dàng đến xoay mòng mòng.
Lâm Trứ hỏi lại: “Vậy em nghĩ ai sẽ đưa em đi?”
“Chú Lưu.” Kỷ Vi lớn tiếng nói.
Giọng Lâm Trứ lạnh xuống, “Vậy em thử xem.”
Kỷ Vi cắn đồ ăn, ủy khuất nhìn anh.
Đầu ngón tay Lâm Trứ vươn ra xoa xoa khóe môi của cô, nơi này còn vương một ít cháo, tay anh nâng lên lấy đi.
Động tác này làm Kỷ Vi rớt cả muỗng vào tô, quyết định không nhìn đến người đàn ông này nữa.
Lâm Trứ lại nhìn cô thêm một cái rồi mới lên lầu.
Đúng ngay cầu thang lại đụng mặt Lâm lão gia, sắc mặt ông thoải mái, lại còn tỏ vẻ ngáp một cái, tùy tiện hỏi: “Tối qua Trứ Nhi ngủ ngon không?”
Trực tiếp một dao đâm vào tim Lâm Trứ.
Thần sắc Lâm Trứ vẫn bình tĩnh, đáp lời che dấu: “Rất ngon ạ.”
“Thật không?” Lâm lão gia ha hả mỉm cười, nụ cười có chút cáo già, tối qua nửa đêm rõ ràng thư phòng vẫn còn sáng đèn.
Anh có thể ngủ ngon sao?
Lâm lão gia đi ngang người qua trực tiếp xuống lầu một, nhìn thấy Kỷ Vi liền vui vẻ, con nhóc này cuối cùng có thể làm cho cháu trai mình kinh ngạc.
Kỷ Vi ăn cháo đã no lưng chừng thì đứng dậy kéo ghế ra cho Lâm lão gia, Lâm lão gia cười hiền từ xoa đầu Kỷ Vi, hỏi: “Năm nhất sắp xong rồi đúng không?”
“Dạ đúng ông ơi.” Kỷ Vi lại ăn vụng một miếng bánh quẩy, cười đáp.
“Rất tốt, đọc sách cho giỏi vào.” Lâm lão gia căn dặn.
“Dạ.”
“Con muốn đến trường luôn sao?” Lâm lão gia dừng một chút, gọi dì Trần: “Dì gọi điện cho lão Lưu đi.”
Tay dì Trần dừng động tác, chần chờ một lúc mới nói: “Hôm nay lão Lưu sợ là sẽ không đến. . . .”
“Tại sao vậy?” Lâm lão gia kinh ngạc.
Dì Trần cảm thấy bất đắc dĩ, đưa mắt nhìn Kỷ Vi đang chờ bà đáp, cất lời: “Lâm Trứ không cho, cậu ấy muốn tự mình đưa Vi Vi đến trường. . .”
Lâm lão gia: “… .”
Tức giận!
Lại thua một ván.
Tay ông run run: “Để tôi gọi điện.”
Lời chưa nói hết thì Lâm Trứ đang chỉnh tay áo đi xuống, giọng nói hờ hững: “Hôm nay chú Lưu nghỉ. . . .”
Lâm lão gia: “… .”
Kỷ Vi: “… .”
Lâm Trứ đi đến phòng khách, uống một hớp nước, sau đó nói với Kỷ Vi: “Đi thôi”.
Kỷ Vi thấy anh chỉ uống nước thì có phần lo lắng, “Anh. . . anh không ăn sáng sao?”
Dì Trần mở miệng muốn nói gì đó, ánh mắt Lâm Trứ nhàn nhạt quét về phía dì, nhất thời dì nuốt xuống lời nói. Lâm Trứ lấy chìa khóa xe, tiện tay cầm luôn balo của Kỷ Vi, “Em đến trường quan trọng hơn, tý về công ty anh sẽ ăn.”
Đây không phải nhịn đói để đưa cô đi học sao?
Nhất thời Kỷ Vi cảm thấy đau lòng, thật ra tiết hai cô mới học, lại đang là cuối kỳ nên chương trình học cũng không nhiều, cô theo bản năng vươn tay ra bắt lấy cánh tay Lâm Trứ: “Anh ăn một chút đi, em không vội.”
Lâm Trứ đưa mắt nhìn bàn tay mềm mại của cô, thở dài: “Không phải em đang giận anh sao? Vậy đừng để ý anh có ăn hay không, đưa em đến trường quan trọng hơn. . .”
Lâm lão gia: “… .” Khiếp chưa! !
Sắc mặt dì Trần thật hào hứng, nhưng cũng rất phức tạp, dì liền nháy mắt mấy cái với Kỷ Vi, bất đắc dĩ Kỷ Vi không ngốc, bị một thoáng ủy khuất này của Lâm Trứ làm sửng sốt một lúc.
Kỷ Vi: “Anh cứ ăn một chút đi.”
“Đi thôi.” Lâm Trứ không trả lời cô, quyết tâm muốn Kỷ Vi đau lòng, còn muốn cô hết giận. . .
Chiêu này bách phát bách trúng.
Kỷ Vi quả thật đau lòng, nhưng cô càng không nói nên lời câu “không giận dỗi”, còn anh đơn giản chỉ muốn cô thu hồi lời tối qua “Về sau anh đừng đụng vào em. . .”
Thật sự là cô…lời nói như bát nước hắt đi.
Dì Trần chịu không được đành khụ một tiếng, lần thứ hai Lâm Trứ quét ánh mắt qua dì Trần. . .
Dì Trần: “… .”
Cuối cùng, Kỷ Vi vẫn đem theo áy náy lên xe Lâm Trứ, trong lòng luôn là “giận hay không giận” cứ rối tung, tương tự “tha thứ hay không tha thứ” cứ rối rắm không yên.
Đến trường học cô vẫn chưa đưa ra một đáp án nào, sau khi xuống xe cẩn thận mỗi bước đi, quay đầu nhìn vào người đàn ông mặc áo sơmi đen trong xe.
Lâm Trứ hạ cửa xe xuống, một tay chống cửa sổ, thần sắc vẫn bình tĩnh nhìn cô.
Vẫn là một bộ mặt không biểu hiện gì, nhưng Kỷ Vi cứ lấy việc anh không ăn sáng ra để tự trách móc mình . . .
Kỷ Vi à mày phải dừng lại, đừng nghĩ nữa.
Tức giận phải cho ra tức giận, phải cứng rắn một lần, là do anh tỏ ra có lệ trước!
Kỷ Vi mang theo vẻ mặt rối rắm đi vào ký túc xá.
Mà tại Lâm gia, lúc chiếc Land Rover màu đen lái xe, Lâm lão gia mới phảng phất khôi phục ý thức, hậu tri hậu giác vỗ vào bàn, cất lời hỏi người cảm kích duy nhất còn lại trong phòng là dì Trần: “Chẳng lẽ Lâm Trứ đã biết mình sai thật rồi sao? Đến cả bữa sáng cũng không ăn?”
Nhìn xem, đến ngay cả Lâm lão gia cũng bị gạt, không hổ danh là ảnh đế.
Dì Trần há miệng, sau lại thở dài một hơi, bước vào phòng bếp không quay ra nữa. . .
Không phải là dì cố ý giấu, nhưng mà tình cờ hôm qua dì đi ngủ trễ, phát hiện phòng Kỷ Vi và Lâm Trứ đèn vẫn luôn sáng, sáng đến tận ba bốn giờ. . . . .
Nếu đã có tình mà cãi nhau, ít nhiều cũng sẽ làm người đau lòng.
Dì Trần nhất thời mềm lòng, phối hợp diễn cùng với Lâm Trứ.
Nhưng bây giờ dì có chút hối hận. . .
Người này sao lại giảo hoạt như thế chứ? ? ?
Sau khi Kỷ Vi về trường vẫn luôn rối rắm này kia, cuối cùng cũng không ra được kết luận, ngược lại còn bị không ít bạn học hỏi thăm, hỏi về chuyện Lâm Trứ như thế nào dỗ dành cô. . . .
Nhắc đến việc dỗ này, Kỷ Vi liền tức giận! Về điểm này thì áy náy gì đó đều không còn nữa. . .
Cũng đã sắp được nghỉ hè, đời sống sinh viên năm nhất cũng đến lúc kết thúc, chương trình học cuối kỳ tuy ít nhưng thay vào đó là phải đối mặt với các kỳ thi.
Kỷ Vi ở lại ký túc xá, không vội vã về nhà, việc học cũng bận lên.
Lâm Trứ có mấy lần lại đây đưa đồ ăn cho cô, xe đậu dưới lầu ký túc xá, Kỷ Vi sẽ xuống dưới lấy, lúc nào cũng có không ít bạn học nhìn với vẻ tò mò. . .
Chờ cuộc thi kết thúc, nghỉ hè cũng đã đến.
Sáng sớm chú Lưu đã lại đây đón Kỷ Vi về biệt thự, bởi vì đã tính trước năm hai sẽ không ở ký túc xá nên đồ vật đem về cũng không ít.
Lâm lão gia nhìn Kỷ Vi trở về, tâm tình rất thoải mái, cũng rất vui vẻ.
Dì Trần vội trước vội sau, giúp Kỷ Vi dọn dẹp phòng ngủ.
Kỷ Vi kéo hành lý đến lầu hai, suy nghĩ một lúc lại trực tiếp đi thẳng lên lầu ba. . .
Dì Trần thấy thế thì hỏi nhỏ: “Con với Lâm Trứ còn giận sao?”
Kỷ Vi im lặng không lên tiếng.
Cô tuổi còn nhỏ, tâm tư đơn thuần, đối với chuyện tình dục, thật ra sau khi hưởng qua cũng sẽ không quá mức suy nghĩ về nó, ngược lại những lần xấu hổ kia thì rõ ràng ngay trước mắt.
Một khi ngủ cùng một chỗ, chỉ cần mở miệng vậy thì nhất sẽ. . . còn sẽ có lần sau.
Cô suy nghĩ vẫn nên ngủ tại phòng của mình thôi. Trước mắt cứ trốn tránh đã.
Dì Trần thấy cô không trả lời cũng đành chấp nhận.
Nhưng mà nghĩ kỹ, cũng hơn một tháng rồi nhưng sao hai người vẫn không làm hòa? Chỉ vậy thôi cũng làm dì đau lòng.
Dì không biết là hơn một tháng này Lâm Trứ cũng có vài lần đi tìm Kỷ Vi, hai người cũng không đề cập gì đến chuyện chiến tranh lạnh.
Kỷ Vi nghỉ hè ngày đầu tiên thì buổi tối hôm đó Lâm Trứ không về ăn cơm, trong nhà chỉ có ba người họ, sau khi ăn cơm xong, Kỷ Vi và Lâm lão gia đi dạo một vòng, tiếp đó lại cùng Lâm lão gia xem TV, có đôi lúc cũng nhìn ra cửa sổ, cho đến tận chín giờ vẫn không có động tĩnh gì, Kỷ Vi cũng không chờ nữa.
Lâm lão gia đi ngủ, Kỷ Vi cũng ăn một chén tổ yến rồi mới về phòng mình, chỉ là khi đi ngang qua phòng Lâm Trứ thì cô bước nhanh hơn. . .
Chỉ sợ chính mình nhất thời mềm lòng lại đi vào.
Đánh răng rửa mặt xong lên giường nằm, Kỷ Vi mở to mắt ngẩn người, sau đó không biết như nào lại thiếp đi, cô không biết đó là do giường ở nhà thoải mái hơn nhiều so với giường ở ký túc xá.
Hơn mười một giờ tốt, đột nhiên có trận mưa phùn, mưa lất phất bay trên thành phố lớn Kim Thành, các loại xe trên đường cũng dần tăng tốc.
Mưa bắt đầu nặng dần, có một chiếc xe hơi màu đen dừng trước cửa biệt thự Lâm gia.
Dì Trần thu dọn xong việc cuối cùng, ngẩng đầu lên thì thấy Lâm Trứ đang bước đi trong mưa để vào nhà, mặt mày anh hơi ướt, dì Trần nhanh chóng lấy khăn mặt đưa cho anh: “Sao cậu không lấy ô?”
“Chỉ có hai ba bước mà thôi.” Lâm Trứ lau tóc, đưa mắt nhìn lên lầu, dì Trần ngầm hiểu, “Con bé về rồi, hình như đã ngủ.”
“Dạ.” Lâm Trứ đáp, đặt khăn mặt qua một bên, cầm một ly cà phê lên lầu, vào phòng thì thấy không có ai cả. . .
Anh nhíu mày, sau lại bước vào phòng tắm rửa, sau khi xong xuôi mới trực tiếp lên lầu ba.
Đèn tường lầu ba sáng lên, Lâm Trứ đi đến phòng Kỷ Vi, bước chân dừng lại, đưa tay nắm lấy tay cầm, cửa lập tức mở ra.
Anh nhíu mày, đi vào khóa trái cửa. Trong phòng không tính là tối, vẫn có một chút ánh sáng, Lâm Trứ cong chân quỳ lên giường, đưa tay chạm đến bả vai cô gái.
Thời tiết oi bức nhưng trong phòng có điều hòa nên Kỷ Vi chỉ mặc một cái váy ngủ bằng lụa, tay anh vừa chạm đến chính là một thân mình ấm áp.
Hơi thở của người đàn ông nặng hơn, anh khom lưng hôn bắt đầu từ cổ cô đi lên. . .
Kỷ Vi ngủ không say, trước đó đã tỉnh ba lần, dường như cũng nghe thấy tiếng xe, sau lại bị nụ hôn của anh làm cho mềm nhũn, đưa tay ôm lấy cổ Lâm Trứ.
Trong đầu lại hiện lên hình ảnh cái ngày anh không ăn sáng mà đưa cô đến trường.
Quần áo bị kéo ra, Kỷ Vi quên mất chính mình đang giận, cả người dục cự còn nghênh (1), bị anh hôn đến mơ màng, điều này càng khiến Lâm Trứ chỉ muốn ăn cô vào bụng, bàn tay to của anh ôm lấy eo cô, vùi đầu hôn sâu. . .
(1) Dục cự còn nghênh: ý là làm điệu bộ, muốn nhưng lại từ chối.
Kỷ Vi mơ màng mang theo hơi thở dốc, câu hỏi bỗng dưng bật ra: “Anh đã ăn sáng chưa?”
Lâm Trứ nghiêng đầu vừa hôn vừa liếm vành tai cô, thân thể hai người dính sát, tay đã sờ soạng xuống phía dưới, nhất thời vẫn chưa phản ứng được cô hỏi cái gì, trả lời đại: “Đã ăn. . .”
Trong đầu Kỷ Vi chợt hiện lên hình ảnh buổi sáng ngày đó, vẻ mặt dì Trần rối rắm không rõ.
Một giây sau cô gái mở mắt, đưa tay đẩy Lâm Trứ ra, giận dữ nói: “Không cho anh đụng vào em. . . . .”
Dường như có tiếng loảng xoảng vang lên.
Lâm Trứ: “… .” Mẹ nó anh lại lật xe à?
Vẫn còn là tháng sáu, Kỷ Vi vẫn chưa được nghỉ, tất nhiên phải về trường học lên lớp.
Bởi vì một người ngủ nên thiếu chút nữa Kỷ Vi đã không rời được giường, tỉnh dậy vội vàng cột tóc, thay đổi quần áo đi xuống lầu, vừa xuống đã nhìn thấy Lâm Trứ chạy bộ về, mồ hôi vẫn còn chảy từ cổ xuống.
Kỷ Vi hừ một tiếng, giả vờ không anh, đi về phía nhà ăn.
Dì Trần đang múc đồ ăn ra, thấy vậy thì nở nụ cười, đem lại cho Kỷ Vi một bát cháo, gọi cô ngồi xuống.
Lâm Trứ lâu mồ hôi trên cổ và mặt, tầm mắt lạc lên người cô nhóc, cứ nhìn chằm chằm.
Cô nhóc hôm qua sống chết không chịu ngủ cùng với anh, còn lấy ông nội ra làm cớ, Lâm lão gia thậm chí đặt một cái ghế trước cửa phòng Kỷ Vi ngồi đó, trong tay cầm gậy, giống như một thần giữ cửa, vì Kỷ Vi mà chặn đứng con sói Lâm Trứ này.
Lâm Trứ cùng Lâm lão gia so đo, so đến cuối cũng không thu lại được gì, lão gia cần phải được tôn trọng, mà cửa phòng Kỷ Vi lại khóa trái.
Lúc lâu sau, Lâm Trứ xoay người đi xuống lầu hai, một người nằm xuống cái giường vẫn còn vương mùi hương của cô nhóc.
Một đêm này cũng trôi qua.
Dì Trần nhìn Kỷ Vi ăn cháo, xoa đầu cô, sau đó mới đi lên lầu đỡ Lâm lão gia xuống dưới.
Tuy rằng Kỷ Vi ăn cháo nhưng tầm mắt lại luôn dính lên người Lâm Trứ, người này hôm nay mặc áo thể thao màu đen, mồ hôi chảy theo thái dương thẳng xuống, xâm nhập vào cổ áo, cô còn nhìn thấy trên cổ anh có một chỗ xuất hiện vết đỏ. . . .
Trí nhớ đột nhiên xuất hiện, nghĩ đến đó là do mình cắn nên Kỷ Vi đỏ mặt lên, nhanh chóng gắp thức ăn bỏ vào miệng.
Trước khi Lâm Trứ lên lầu thì gõ vào bàn, nói: “Lát nữa anh đưa em đến trường.”
“Không cần đâu.” Kỷ Vi đỏ mặt nói.
Cô còn ghi hận chuyện weibo đó, thì ra người này diễn kịch lại giỏi như vậy, thật sự cô bị anh dỗ dàng đến xoay mòng mòng.
Lâm Trứ hỏi lại: “Vậy em nghĩ ai sẽ đưa em đi?”
“Chú Lưu.” Kỷ Vi lớn tiếng nói.
Giọng Lâm Trứ lạnh xuống, “Vậy em thử xem.”
Kỷ Vi cắn đồ ăn, ủy khuất nhìn anh.
Đầu ngón tay Lâm Trứ vươn ra xoa xoa khóe môi của cô, nơi này còn vương một ít cháo, tay anh nâng lên lấy đi.
Động tác này làm Kỷ Vi rớt cả muỗng vào tô, quyết định không nhìn đến người đàn ông này nữa.
Lâm Trứ lại nhìn cô thêm một cái rồi mới lên lầu.
Đúng ngay cầu thang lại đụng mặt Lâm lão gia, sắc mặt ông thoải mái, lại còn tỏ vẻ ngáp một cái, tùy tiện hỏi: “Tối qua Trứ Nhi ngủ ngon không?”
Trực tiếp một dao đâm vào tim Lâm Trứ.
Thần sắc Lâm Trứ vẫn bình tĩnh, đáp lời che dấu: “Rất ngon ạ.”
“Thật không?” Lâm lão gia ha hả mỉm cười, nụ cười có chút cáo già, tối qua nửa đêm rõ ràng thư phòng vẫn còn sáng đèn.
Anh có thể ngủ ngon sao?
Lâm lão gia đi ngang người qua trực tiếp xuống lầu một, nhìn thấy Kỷ Vi liền vui vẻ, con nhóc này cuối cùng có thể làm cho cháu trai mình kinh ngạc.
Kỷ Vi ăn cháo đã no lưng chừng thì đứng dậy kéo ghế ra cho Lâm lão gia, Lâm lão gia cười hiền từ xoa đầu Kỷ Vi, hỏi: “Năm nhất sắp xong rồi đúng không?”
“Dạ đúng ông ơi.” Kỷ Vi lại ăn vụng một miếng bánh quẩy, cười đáp.
“Rất tốt, đọc sách cho giỏi vào.” Lâm lão gia căn dặn.
“Dạ.”
“Con muốn đến trường luôn sao?” Lâm lão gia dừng một chút, gọi dì Trần: “Dì gọi điện cho lão Lưu đi.”
Tay dì Trần dừng động tác, chần chờ một lúc mới nói: “Hôm nay lão Lưu sợ là sẽ không đến. . . .”
“Tại sao vậy?” Lâm lão gia kinh ngạc.
Dì Trần cảm thấy bất đắc dĩ, đưa mắt nhìn Kỷ Vi đang chờ bà đáp, cất lời: “Lâm Trứ không cho, cậu ấy muốn tự mình đưa Vi Vi đến trường. . .”
Lâm lão gia: “… .”
Tức giận!
Lại thua một ván.
Tay ông run run: “Để tôi gọi điện.”
Lời chưa nói hết thì Lâm Trứ đang chỉnh tay áo đi xuống, giọng nói hờ hững: “Hôm nay chú Lưu nghỉ. . . .”
Lâm lão gia: “… .”
Kỷ Vi: “… .”
Lâm Trứ đi đến phòng khách, uống một hớp nước, sau đó nói với Kỷ Vi: “Đi thôi”.
Kỷ Vi thấy anh chỉ uống nước thì có phần lo lắng, “Anh. . . anh không ăn sáng sao?”
Dì Trần mở miệng muốn nói gì đó, ánh mắt Lâm Trứ nhàn nhạt quét về phía dì, nhất thời dì nuốt xuống lời nói. Lâm Trứ lấy chìa khóa xe, tiện tay cầm luôn balo của Kỷ Vi, “Em đến trường quan trọng hơn, tý về công ty anh sẽ ăn.”
Đây không phải nhịn đói để đưa cô đi học sao?
Nhất thời Kỷ Vi cảm thấy đau lòng, thật ra tiết hai cô mới học, lại đang là cuối kỳ nên chương trình học cũng không nhiều, cô theo bản năng vươn tay ra bắt lấy cánh tay Lâm Trứ: “Anh ăn một chút đi, em không vội.”
Lâm Trứ đưa mắt nhìn bàn tay mềm mại của cô, thở dài: “Không phải em đang giận anh sao? Vậy đừng để ý anh có ăn hay không, đưa em đến trường quan trọng hơn. . .”
Lâm lão gia: “… .” Khiếp chưa! !
Sắc mặt dì Trần thật hào hứng, nhưng cũng rất phức tạp, dì liền nháy mắt mấy cái với Kỷ Vi, bất đắc dĩ Kỷ Vi không ngốc, bị một thoáng ủy khuất này của Lâm Trứ làm sửng sốt một lúc.
Kỷ Vi: “Anh cứ ăn một chút đi.”
“Đi thôi.” Lâm Trứ không trả lời cô, quyết tâm muốn Kỷ Vi đau lòng, còn muốn cô hết giận. . .
Chiêu này bách phát bách trúng.
Kỷ Vi quả thật đau lòng, nhưng cô càng không nói nên lời câu “không giận dỗi”, còn anh đơn giản chỉ muốn cô thu hồi lời tối qua “Về sau anh đừng đụng vào em. . .”
Thật sự là cô…lời nói như bát nước hắt đi.
Dì Trần chịu không được đành khụ một tiếng, lần thứ hai Lâm Trứ quét ánh mắt qua dì Trần. . .
Dì Trần: “… .”
Cuối cùng, Kỷ Vi vẫn đem theo áy náy lên xe Lâm Trứ, trong lòng luôn là “giận hay không giận” cứ rối tung, tương tự “tha thứ hay không tha thứ” cứ rối rắm không yên.
Đến trường học cô vẫn chưa đưa ra một đáp án nào, sau khi xuống xe cẩn thận mỗi bước đi, quay đầu nhìn vào người đàn ông mặc áo sơmi đen trong xe.
Lâm Trứ hạ cửa xe xuống, một tay chống cửa sổ, thần sắc vẫn bình tĩnh nhìn cô.
Vẫn là một bộ mặt không biểu hiện gì, nhưng Kỷ Vi cứ lấy việc anh không ăn sáng ra để tự trách móc mình . . .
Kỷ Vi à mày phải dừng lại, đừng nghĩ nữa.
Tức giận phải cho ra tức giận, phải cứng rắn một lần, là do anh tỏ ra có lệ trước!
Kỷ Vi mang theo vẻ mặt rối rắm đi vào ký túc xá.
Mà tại Lâm gia, lúc chiếc Land Rover màu đen lái xe, Lâm lão gia mới phảng phất khôi phục ý thức, hậu tri hậu giác vỗ vào bàn, cất lời hỏi người cảm kích duy nhất còn lại trong phòng là dì Trần: “Chẳng lẽ Lâm Trứ đã biết mình sai thật rồi sao? Đến cả bữa sáng cũng không ăn?”
Nhìn xem, đến ngay cả Lâm lão gia cũng bị gạt, không hổ danh là ảnh đế.
Dì Trần há miệng, sau lại thở dài một hơi, bước vào phòng bếp không quay ra nữa. . .
Không phải là dì cố ý giấu, nhưng mà tình cờ hôm qua dì đi ngủ trễ, phát hiện phòng Kỷ Vi và Lâm Trứ đèn vẫn luôn sáng, sáng đến tận ba bốn giờ. . . . .
Nếu đã có tình mà cãi nhau, ít nhiều cũng sẽ làm người đau lòng.
Dì Trần nhất thời mềm lòng, phối hợp diễn cùng với Lâm Trứ.
Nhưng bây giờ dì có chút hối hận. . .
Người này sao lại giảo hoạt như thế chứ? ? ?
Sau khi Kỷ Vi về trường vẫn luôn rối rắm này kia, cuối cùng cũng không ra được kết luận, ngược lại còn bị không ít bạn học hỏi thăm, hỏi về chuyện Lâm Trứ như thế nào dỗ dành cô. . . .
Nhắc đến việc dỗ này, Kỷ Vi liền tức giận! Về điểm này thì áy náy gì đó đều không còn nữa. . .
Cũng đã sắp được nghỉ hè, đời sống sinh viên năm nhất cũng đến lúc kết thúc, chương trình học cuối kỳ tuy ít nhưng thay vào đó là phải đối mặt với các kỳ thi.
Kỷ Vi ở lại ký túc xá, không vội vã về nhà, việc học cũng bận lên.
Lâm Trứ có mấy lần lại đây đưa đồ ăn cho cô, xe đậu dưới lầu ký túc xá, Kỷ Vi sẽ xuống dưới lấy, lúc nào cũng có không ít bạn học nhìn với vẻ tò mò. . .
Chờ cuộc thi kết thúc, nghỉ hè cũng đã đến.
Sáng sớm chú Lưu đã lại đây đón Kỷ Vi về biệt thự, bởi vì đã tính trước năm hai sẽ không ở ký túc xá nên đồ vật đem về cũng không ít.
Lâm lão gia nhìn Kỷ Vi trở về, tâm tình rất thoải mái, cũng rất vui vẻ.
Dì Trần vội trước vội sau, giúp Kỷ Vi dọn dẹp phòng ngủ.
Kỷ Vi kéo hành lý đến lầu hai, suy nghĩ một lúc lại trực tiếp đi thẳng lên lầu ba. . .
Dì Trần thấy thế thì hỏi nhỏ: “Con với Lâm Trứ còn giận sao?”
Kỷ Vi im lặng không lên tiếng.
Cô tuổi còn nhỏ, tâm tư đơn thuần, đối với chuyện tình dục, thật ra sau khi hưởng qua cũng sẽ không quá mức suy nghĩ về nó, ngược lại những lần xấu hổ kia thì rõ ràng ngay trước mắt.
Một khi ngủ cùng một chỗ, chỉ cần mở miệng vậy thì nhất sẽ. . . còn sẽ có lần sau.
Cô suy nghĩ vẫn nên ngủ tại phòng của mình thôi. Trước mắt cứ trốn tránh đã.
Dì Trần thấy cô không trả lời cũng đành chấp nhận.
Nhưng mà nghĩ kỹ, cũng hơn một tháng rồi nhưng sao hai người vẫn không làm hòa? Chỉ vậy thôi cũng làm dì đau lòng.
Dì không biết là hơn một tháng này Lâm Trứ cũng có vài lần đi tìm Kỷ Vi, hai người cũng không đề cập gì đến chuyện chiến tranh lạnh.
Kỷ Vi nghỉ hè ngày đầu tiên thì buổi tối hôm đó Lâm Trứ không về ăn cơm, trong nhà chỉ có ba người họ, sau khi ăn cơm xong, Kỷ Vi và Lâm lão gia đi dạo một vòng, tiếp đó lại cùng Lâm lão gia xem TV, có đôi lúc cũng nhìn ra cửa sổ, cho đến tận chín giờ vẫn không có động tĩnh gì, Kỷ Vi cũng không chờ nữa.
Lâm lão gia đi ngủ, Kỷ Vi cũng ăn một chén tổ yến rồi mới về phòng mình, chỉ là khi đi ngang qua phòng Lâm Trứ thì cô bước nhanh hơn. . .
Chỉ sợ chính mình nhất thời mềm lòng lại đi vào.
Đánh răng rửa mặt xong lên giường nằm, Kỷ Vi mở to mắt ngẩn người, sau đó không biết như nào lại thiếp đi, cô không biết đó là do giường ở nhà thoải mái hơn nhiều so với giường ở ký túc xá.
Hơn mười một giờ tốt, đột nhiên có trận mưa phùn, mưa lất phất bay trên thành phố lớn Kim Thành, các loại xe trên đường cũng dần tăng tốc.
Mưa bắt đầu nặng dần, có một chiếc xe hơi màu đen dừng trước cửa biệt thự Lâm gia.
Dì Trần thu dọn xong việc cuối cùng, ngẩng đầu lên thì thấy Lâm Trứ đang bước đi trong mưa để vào nhà, mặt mày anh hơi ướt, dì Trần nhanh chóng lấy khăn mặt đưa cho anh: “Sao cậu không lấy ô?”
“Chỉ có hai ba bước mà thôi.” Lâm Trứ lau tóc, đưa mắt nhìn lên lầu, dì Trần ngầm hiểu, “Con bé về rồi, hình như đã ngủ.”
“Dạ.” Lâm Trứ đáp, đặt khăn mặt qua một bên, cầm một ly cà phê lên lầu, vào phòng thì thấy không có ai cả. . .
Anh nhíu mày, sau lại bước vào phòng tắm rửa, sau khi xong xuôi mới trực tiếp lên lầu ba.
Đèn tường lầu ba sáng lên, Lâm Trứ đi đến phòng Kỷ Vi, bước chân dừng lại, đưa tay nắm lấy tay cầm, cửa lập tức mở ra.
Anh nhíu mày, đi vào khóa trái cửa. Trong phòng không tính là tối, vẫn có một chút ánh sáng, Lâm Trứ cong chân quỳ lên giường, đưa tay chạm đến bả vai cô gái.
Thời tiết oi bức nhưng trong phòng có điều hòa nên Kỷ Vi chỉ mặc một cái váy ngủ bằng lụa, tay anh vừa chạm đến chính là một thân mình ấm áp.
Hơi thở của người đàn ông nặng hơn, anh khom lưng hôn bắt đầu từ cổ cô đi lên. . .
Kỷ Vi ngủ không say, trước đó đã tỉnh ba lần, dường như cũng nghe thấy tiếng xe, sau lại bị nụ hôn của anh làm cho mềm nhũn, đưa tay ôm lấy cổ Lâm Trứ.
Trong đầu lại hiện lên hình ảnh cái ngày anh không ăn sáng mà đưa cô đến trường.
Quần áo bị kéo ra, Kỷ Vi quên mất chính mình đang giận, cả người dục cự còn nghênh (1), bị anh hôn đến mơ màng, điều này càng khiến Lâm Trứ chỉ muốn ăn cô vào bụng, bàn tay to của anh ôm lấy eo cô, vùi đầu hôn sâu. . .
(1) Dục cự còn nghênh: ý là làm điệu bộ, muốn nhưng lại từ chối.
Kỷ Vi mơ màng mang theo hơi thở dốc, câu hỏi bỗng dưng bật ra: “Anh đã ăn sáng chưa?”
Lâm Trứ nghiêng đầu vừa hôn vừa liếm vành tai cô, thân thể hai người dính sát, tay đã sờ soạng xuống phía dưới, nhất thời vẫn chưa phản ứng được cô hỏi cái gì, trả lời đại: “Đã ăn. . .”
Trong đầu Kỷ Vi chợt hiện lên hình ảnh buổi sáng ngày đó, vẻ mặt dì Trần rối rắm không rõ.
Một giây sau cô gái mở mắt, đưa tay đẩy Lâm Trứ ra, giận dữ nói: “Không cho anh đụng vào em. . . . .”
Dường như có tiếng loảng xoảng vang lên.
Lâm Trứ: “… .” Mẹ nó anh lại lật xe à?
Bình luận facebook