Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6
Thứ bảy đến, Kỷ Vi phải tăng thêm giờ học thêm, tốc độ làm bài tập rốt cuộc cũng nhanh lên không ít, so với trước kia rõ ràng dụng tâm nhiều hơn, bởi vì chỉ cần nghe liền hiểu, nên mới hứng thú.
Thái độ học tập như hồi ở trấn Thanh Giang đã trở lại, Kỷ Vi cảm giác được mình đang thực sự học tập ở đây mà không phải giống như trước, ừm, là cảm giác như tên ngốc đang dạo chơi trên mây.
Lúc mới đến Kim Thành.
Thành phố phồn hoa, một đô thị lớn, nơi nơi đều có ánh đèn huỳnh quang, đèn led, sặc sỡ đầy màu sắc, lại ngay lúc Kỷ Vi mất đi người thân, quả thật tinh thần lúc đó vẫn không được tốt, không có cảm giác an toàn, dễ dàng xúc động, mà người duy nhất có thể cho cô cảm giác an toàn lại rất bận, ba ngày hai đêm đều đi công tác.
Kỷ Vi vào trường học cũng không thể thích ứng được.
Thành tích trượt dốc cũng là chuyện bình thường.
Tiến bộ những ngày qua khiến thầy Cao thật sự rất vui vẻ.
Tháng năm phân ban, hầu như mọi người đều chọn ban khoa học tự nhiên.
Kỷ Vi chọn khoa văn.
Liêu Mân cũng chọn khoa văn giống cô, mấy cô bạn có quan hệ tốt với Kỷ Vi thì lại chọn ban khoa học tự nhiên, Triệu Cẩn Sinh và Chu Mục cũng chọn ban khoa học tự nhiên.
Trước khi nộp bảng chọn, Kỷ Vi gọi điện thoại cho Lâm Trứ, kêu anh trở về, yêu cầu người nhà ký tên.
Bên kia Lâm Trứ cúi đầu hút thuốc, đáp: “Để ông ký đi.”
Kỷ Vi: “Tay của ông run run không ký được mà.”
Lâm lão gia là một tay viết tự bằng bút lông rất đẹp, làm sao lại tay run không ký được chứ. Đầu ngón tay Lâm Trứ kẹp điếu thuốc, không trả lời, đầu bên kia Kỷ Vi hừ hai tiếng, Lâm Trứ nhướng mày, một lát sau mới nói: “Gửi bảng điểm anh nhìn xem.”
“Dạ được.” Kỷ Vi nghĩ, chắc là anh rất bận, cũng không miễn cưỡng nữa, cúp điện thoại, cô chụp bảng điểm gửi cho anh.
Trên tờ giấy, tên Kỷ Vi được viết rất đẹp, rất thanh tú, chữ ký của cô cũng đã có, chỉ duy nhất chữ ký của người nhà là chưa thấy đâu.
Lâm: 【 Thấy rồi, em học tiếp đi. 】
Kỷ Vi: 【 Dạ biết. 】
Hiện tại là thứ năm, thầy giáo cho mấy ngày suy nghĩ, cuối tuần nộp lại, Kỷ Vi thu lại bảng điểm, nói là muốn được anh ký tên nhưng thật ra cô muốn gặp anh hơn.
Nếu anh không thể về vậy thì cô cũng không làm gì được, chỉ là tức giận mà thôi.
Kỷ Vi gãi đầu, gục đầu xuống bàn, Liêu Mân chọc chọc vào mặt Kỷ Vi, cười nói: “Hy vọng lên lớp 11 chúng ta có thể cùng lớp.”
Kỷ Vi cười lộ ra má lúm đồng tiền, “Ừa, mong vậy.”
Dưới tình huống nào đó, Liêu Mân chính là người giúp cô có thể hòa nhập với trường học này, nhưng mà con đường học tập cũng thật tàn nhẫn, cô chỉ vừa mới quen được lớp thì đã đi đến giai đoạn phân ban, loại tình huống này đối với Kỷ Vi mà nói rất không ổn định cũng rất không có cảm giác an toàn.
Tiết sáu cũng là tiết cuối cùng tan học, Kỷ Vi cất bảng điểm, sách vở, đeo balo lên lưng đi xuống lầu.
Mấy ngày nay về việc phân ban, các bạn trong lớp vẫn luôn thảo luận bàn tán với nhau, đối với tương lai của mình, lần đầu tiên mọi người có cảm giác rối rắm.
Khoa văn thì thành tích tốt, nhưng lại vẫn có chút muốn học khoa tự nhiên.
Những ai có thành tích tốt ở khoa tự nhiên cũng cảm thấy đối với khoa văn hứng thú, nhưng lại lo lắng thành tích của mình theo không kịp khoa văn, nói tóm lại, đây là việc rất khó để đưa ra sự lựa chọn, nghe người trong nhà nói như thế nào thì đi theo con đường đó, việc này cũng không thể tránh khỏi làm Kỷ Vi nhớ đến ba mẹ mình, cuối cùng cô lắc lắc đầu, không nghĩ đến nữa cảm giác mới tốt lên một chút.
Lão Lưu mua đồ ăn cho Kỷ Vi, để cô ngồi trên xe làm ấm bụng.
Đến trước cửa nhà, Kỷ Vi đeo balo xuống xe, ngáp một cái, sau khi vào nhà, cô nhìn thấy một áo khoác tây trang được treo trên giá đỡ, bước chân khựng lại, sau đó cô vội đặt balo xuống, đổi dép lê, lộc cộc chạy lên lầu.
Dì Trần ở dưới lầu cười gọi cô một tiếng.
Kỷ Vi không nghe thấy, chạy thẳng lên lầu ba, đến thư phòng Lâm Trứ, trong phòng đang bậc nhạc, Lâm Trứ gác chéo đôi chân dài, cổ áo sơ mi hơi mở ra, mặt mày lãnh đạm, một tay anh cầm kịch bản đang xem.
Nghe thấy Kỷ Vi bước vào, lông mày cũng không động đậy một chút nào.
Kỷ Vi thấy thế, bước chậm hơn, khóe môi không giấu được một ý cười, lén lút vòng qua sô pha, từ phía sau duỗi tay che lên đôi mắt anh.
Mặt ghé sát vào tai anh, nói: “Đoán xem ta là ai?”
Tay Lâm Trứ đang cầm kịch bản hơi đờ ra, “Thả tay ra.”
“Không thả.” Cô càng ghé sát lên trên một chút, hơi thở ấm ấp gần ngay bên tai người đàn ông, trong không khí tỏa ra hơi thở mát lạnh của đàn ông dung hòa với hơi thở ấm áp của cô gái
Một tay Lâm Trứ kéo tay cô xuống, Kỷ Vi trề môi, nói, “Không có chút tình thú gì cả.”
Lâm trứ bỏ kịch bản xuống, nghiêng đầu nhìn cô, nói, “Đi lấy bảng điểm lại đây anh xem.”
Kỷ Vi dựa vào trên tay vịn, đôi mắt cười cong cong, “Có phải anh về chỉ để ký tên cho em thôi phải không?”
Lâm Trứ không hé răng, ánh mắt yên lặng nhìn cô.
“Được rồi, em biết mà, để em đi lấy.” Nói xong, Kỷ Vi đứng dậy, vung vẩy tây chân đi xuống lầu, tâm tình đặc biệt tốt, đến phòng khách dì Trần bưng đồ ăn ra đưa cho Kỷ Vi, nói “Cậu ấy chính là về để ký tên cho con đó, đem cái này lên cho cậu ấy đi.”
Kỷ Vi đeo balo lên, nhận đồ ăn, cười tủm tỉm dạ một tiếng.
Quay trở lại lầu, anh đang nói chuyện điện thoại, đứng ở ngoài ban công, chân dài vai rộng hơi dựa lên cửa, mặt mày lãnh đạm, Kỷ Vi đem đồ ăn đặt lên bàn trà, ngồi xếp bằng lên tấm thảm trước bàn, chống cằm nhìn anh.
Một lát sau, cửa mở ra, đầu ngón tay anh kéo cổ áo, bên ngoài không có điều hòa nên có chút nóng.
Lâm Trứ đến ghế sô pha ngồi xuống, Kỷ vi ngoan ngoãn lấy bảng điểm trong balo đưa cho anh, sau đó theo anh ngồi lên ghế.
Bảng điểm này đã xem trong ảnh chụp một lần, nhưng Lâm Trứ vẫn cầm lấy xem kỹ lại, anh cúi đầu nhìn sang cô, hỏi: “Nghĩ kỹ rồi?”
“Dạ, nghĩ kỹ rồi.” Kỷ Vi gật đầu.
“Được.”
Lâm Trứ cầm bút máy lên, mở nắp bút ra, khớp xương rõ ràng trên tay hiện lên, đặt bút xuống, hơi cúi người, viết chữ ký gồm hai từ “Lâm Chấn”.
Kỷ Vi cười rộ lên: “Sớm biết vậy em đã đưa ông ký, anh vậy mà dám giả chữ ký luôn đấy.”
Lâm Trứ đóng nắp bút, “Người giám hộ của em là ông.”
“Dạ dạ.” Nhận lại tờ giấy, Kỷ Vi lập tức cất vào trong balo, tâm tình thật tốt.
Cô hỏi: “Anh ở nhà mấy ngày vậy?”
“Buổi tối lên máy bay.” Lâm Trứ cầm kịch bản tiếp tục xem, Kỷ Vi chu miệng, “Không thể ở lâu mấy ngày sao? Ngày mai em được nghỉ rồi, ở nhà chơi với em hai ngày đi.”
Lâm Trứ không đáp, Kỷ Vi nhanh chóng chạy lên ghế sô pha ngồi, bắt lấy tay anh, “Nha nha nha nha???? Ở chơi với em hai ngày đi.”
Lâm Trứ rút cánh tay ra, nói: “Làm bài tập đi, anh kiểm tra.”
“Không làm, anh không ở lại em không làm đâu.” Kỷ Vi co chân lên, ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, chống tay nhìn anh.
Lâm Trứ: “……”
Một lát sau, Lâm Trứ nghiêng đầu nhìn cô, “Sao ngày càng dễ giận dỗi như vậy chứ?”
“Giận dỗi thì sao, không cho em làm à?” Tâm tình Kỷ Vi có hơi xuống dốc, nhưng sau đó lập tức lấy lại tự tin, Lâm Trứ híp mắt, Kỷ Vi bĩu môi, hai người đối diện nhau vài giây.
Anh duỗi tay ra cầm lấy điện thoại, nhắn một tin trên wechat.
Lâm: 【 Đổi chuyến bay thành trưa mai. 】
A Mạo: 【 Cái gì? Sao vậy anh? 】
Lâm Trứ không trả lời, bỏ điện thoại xuống, nhìn Kỷ Vi: “Làm bài tập.”
Kỷ Vi nhìn thấy anh không thỏa hiệp, tâm tình có chút mất mát, nhưng vẫn ngoan ngoãn từ trên sô pha trượt xuống, lấy sách bài tập ra, bắt đầu làm.
Lâm Trứ duỗi chân ra, dựa vào sô pha đọc kịch bản.
Kỷ Vi đưa tay lấy bánh, một bên tự mình ăn, một bên đưa cho anh ăn, Lâm Trứ lắc đầu, “Không ăn.”
“Ăn đi!” Kỷ Vi lại lần nữa đưa tay ra, đem đến bên miệng anh, Lâm Trứ se mặt lại, Kỷ Vi cắn răng, “Anh không ăn thì anh phải hôn em một cái.”
Lâm Trứ híp mắt nhìn cô, sau đó khom lưng, tay đặt trên đầu gối.
Anh cong eo, Kỷ Vi liền có chút hoảng hốt nhìn gương mặt đẹp trai của anh.
Giọng nói Lâm Trứ rất nhẹ, nhưng lại có cảm giác áp bức: “Hiện tại chuyện quan trọng của em là học tập, biết không? Đừng có mà câu dẫn đàn ông.”
Kỷ Vi cứng người, màu đỏ dần xuất hiện trên gương mặt, lan từ bên tai xuống gò má, cô cắn môi dưới, trừng anh, “Chẳng lẽ anh bị câu dẫn rồi sao?”
Lâm Trứ ngồi ngay ngắn lại, ánh mắt không tiếp tục nhìn cô, “Không có.”
Kỷ Vi: “…….” Thật tức chết!
Cô xoay người, gục đầu xuống bàn, bắt đầu múa bút thành văn, hết sức chăm chú, chuyển tức giận thành năng lượng, chưa đến hai tiếng đã làm xong hơn một nửa bài tập.
Mà lúc này dì Trần gọi điện thoại nội bộ, kêu hai người xuống ăn cơm.
Kỷ Vi thu dọn vở bài tập, đứng dậy, lạch bạch mà chạy trước, đi chưa được hai bước đã quay đầu lại nhìn anh, ngón tay anh vẫn đang lật vở bài tập của cô, nhìn những bài cô mới làm xong, người đàn ông đó cong eo làm cô có thể thấy được cơ bụng, Kỷ Vi đỏ mặt, quyết định không gọi anh, chạy xuống lầu gọi Lâm Chấn.
Lâm Chấn đã ngủ trưa, nhưng vì uống thuốc nên vẫn còn buồn ngủ, đi theo Kỷ Vi xuống lầu, hỏi: “Trứ Nhi đã về rồi sao?”
“Đã về rồi ạ.” Kỷ Vi đỡ Lâm lão gia “Ông cẩn thận bước chân kìa.”
Lâm Chấn ừ một tiếng, “Khó trách kẹo ông giấu ở tủ quần áo đã biến mất.”
Kỷ Vi: “……” Đó là dì Trần lấy đi có được không.
Đi xuống lầu một, đồ ăn đã được bày lên bàn, Kỷ Vi đỡ Lâm Chấn ngồi xuống, nghe thấy tiếng bước chân xuống lầu, một lúc sau, Lâm Trứ kéo ghế ra, cũng ngồi xuống.
Kỷ Vi ngồi xuống cạnh anh, dì Trần vội dọn đồ ăn xong cũng qua ngồi.
Ăn cơm xong, Kỷ Vi xoa bụng, đỡ Lâm Chấn đi tản bộ trong sân, một người tản bộ, một người lại đứng nhìn Lâm Trứ gọi điện thoại.
Ánh đèn từ trên đỉnh đầu chiếu xuống, rọi vào chân mày anh, bây giờ thoạt nhìn nhu hòa hơn rất nhiều.
Tản bộ xong, Kỷ Vi nhìn thời gian, đã hơn 8 giờ, anh còn chưa ra sân bay sao?
Đến tận 9 giờ, Kỷ Vi nghiêng đầu nhìn Lâm Trứ, “Anh… Không đi hả?”
Lâm Trứ vẫn còn gọi điện thoại, ngẩng đầu nhìn cô một cái, không trả lời, dì Trần bên cạnh cười rộ lên, giơ tay chọc vào trán Kỷ Vi, nói: “Cậu ấy đã đổi chuyến bay rồi, trưa mai mới đi.”
“Thật sao ạ?” mặt mày Kỷ Vi cong lên, trong lòng vui vẻ, cô chấp tay sau lưng, đi đến gần anh, Lâm Trứ vẫn luôn cúi đầu nghe bên kia nói chuyện, thấy cô đang tiến lại, híp mắt, Kỷ Vi đứng trước mặt anh, nhón chân, cười tủm tỉm, dùng khẩu hình nói: “Anh ở lại sao? Anh cố ý đúng không?”
Bởi vì cô cứ lắc lư trước mặt anh, thêm nữa còn đang đứng ở bậc thang liền hụt chân, Kỷ Vi hoảng sợ hét một tiếng, theo bản năng duỗi tay ra ôm eo anh, cả người tự giác nhào vào lòng ngực anh.
Lâm Trứ cũng duỗi tay, giữ chặt vòng eo cô, sau đó lùi hai bước, trực tiếp cúp điện thoại, anh cúi đầu nhìn cô, nhíu mày: “Ở nhà có thể cẩn thận chút được không?”
Kỷ Vi sửng sốt một lúc, nở nụ cười: “Có thể.”
Thái độ học tập như hồi ở trấn Thanh Giang đã trở lại, Kỷ Vi cảm giác được mình đang thực sự học tập ở đây mà không phải giống như trước, ừm, là cảm giác như tên ngốc đang dạo chơi trên mây.
Lúc mới đến Kim Thành.
Thành phố phồn hoa, một đô thị lớn, nơi nơi đều có ánh đèn huỳnh quang, đèn led, sặc sỡ đầy màu sắc, lại ngay lúc Kỷ Vi mất đi người thân, quả thật tinh thần lúc đó vẫn không được tốt, không có cảm giác an toàn, dễ dàng xúc động, mà người duy nhất có thể cho cô cảm giác an toàn lại rất bận, ba ngày hai đêm đều đi công tác.
Kỷ Vi vào trường học cũng không thể thích ứng được.
Thành tích trượt dốc cũng là chuyện bình thường.
Tiến bộ những ngày qua khiến thầy Cao thật sự rất vui vẻ.
Tháng năm phân ban, hầu như mọi người đều chọn ban khoa học tự nhiên.
Kỷ Vi chọn khoa văn.
Liêu Mân cũng chọn khoa văn giống cô, mấy cô bạn có quan hệ tốt với Kỷ Vi thì lại chọn ban khoa học tự nhiên, Triệu Cẩn Sinh và Chu Mục cũng chọn ban khoa học tự nhiên.
Trước khi nộp bảng chọn, Kỷ Vi gọi điện thoại cho Lâm Trứ, kêu anh trở về, yêu cầu người nhà ký tên.
Bên kia Lâm Trứ cúi đầu hút thuốc, đáp: “Để ông ký đi.”
Kỷ Vi: “Tay của ông run run không ký được mà.”
Lâm lão gia là một tay viết tự bằng bút lông rất đẹp, làm sao lại tay run không ký được chứ. Đầu ngón tay Lâm Trứ kẹp điếu thuốc, không trả lời, đầu bên kia Kỷ Vi hừ hai tiếng, Lâm Trứ nhướng mày, một lát sau mới nói: “Gửi bảng điểm anh nhìn xem.”
“Dạ được.” Kỷ Vi nghĩ, chắc là anh rất bận, cũng không miễn cưỡng nữa, cúp điện thoại, cô chụp bảng điểm gửi cho anh.
Trên tờ giấy, tên Kỷ Vi được viết rất đẹp, rất thanh tú, chữ ký của cô cũng đã có, chỉ duy nhất chữ ký của người nhà là chưa thấy đâu.
Lâm: 【 Thấy rồi, em học tiếp đi. 】
Kỷ Vi: 【 Dạ biết. 】
Hiện tại là thứ năm, thầy giáo cho mấy ngày suy nghĩ, cuối tuần nộp lại, Kỷ Vi thu lại bảng điểm, nói là muốn được anh ký tên nhưng thật ra cô muốn gặp anh hơn.
Nếu anh không thể về vậy thì cô cũng không làm gì được, chỉ là tức giận mà thôi.
Kỷ Vi gãi đầu, gục đầu xuống bàn, Liêu Mân chọc chọc vào mặt Kỷ Vi, cười nói: “Hy vọng lên lớp 11 chúng ta có thể cùng lớp.”
Kỷ Vi cười lộ ra má lúm đồng tiền, “Ừa, mong vậy.”
Dưới tình huống nào đó, Liêu Mân chính là người giúp cô có thể hòa nhập với trường học này, nhưng mà con đường học tập cũng thật tàn nhẫn, cô chỉ vừa mới quen được lớp thì đã đi đến giai đoạn phân ban, loại tình huống này đối với Kỷ Vi mà nói rất không ổn định cũng rất không có cảm giác an toàn.
Tiết sáu cũng là tiết cuối cùng tan học, Kỷ Vi cất bảng điểm, sách vở, đeo balo lên lưng đi xuống lầu.
Mấy ngày nay về việc phân ban, các bạn trong lớp vẫn luôn thảo luận bàn tán với nhau, đối với tương lai của mình, lần đầu tiên mọi người có cảm giác rối rắm.
Khoa văn thì thành tích tốt, nhưng lại vẫn có chút muốn học khoa tự nhiên.
Những ai có thành tích tốt ở khoa tự nhiên cũng cảm thấy đối với khoa văn hứng thú, nhưng lại lo lắng thành tích của mình theo không kịp khoa văn, nói tóm lại, đây là việc rất khó để đưa ra sự lựa chọn, nghe người trong nhà nói như thế nào thì đi theo con đường đó, việc này cũng không thể tránh khỏi làm Kỷ Vi nhớ đến ba mẹ mình, cuối cùng cô lắc lắc đầu, không nghĩ đến nữa cảm giác mới tốt lên một chút.
Lão Lưu mua đồ ăn cho Kỷ Vi, để cô ngồi trên xe làm ấm bụng.
Đến trước cửa nhà, Kỷ Vi đeo balo xuống xe, ngáp một cái, sau khi vào nhà, cô nhìn thấy một áo khoác tây trang được treo trên giá đỡ, bước chân khựng lại, sau đó cô vội đặt balo xuống, đổi dép lê, lộc cộc chạy lên lầu.
Dì Trần ở dưới lầu cười gọi cô một tiếng.
Kỷ Vi không nghe thấy, chạy thẳng lên lầu ba, đến thư phòng Lâm Trứ, trong phòng đang bậc nhạc, Lâm Trứ gác chéo đôi chân dài, cổ áo sơ mi hơi mở ra, mặt mày lãnh đạm, một tay anh cầm kịch bản đang xem.
Nghe thấy Kỷ Vi bước vào, lông mày cũng không động đậy một chút nào.
Kỷ Vi thấy thế, bước chậm hơn, khóe môi không giấu được một ý cười, lén lút vòng qua sô pha, từ phía sau duỗi tay che lên đôi mắt anh.
Mặt ghé sát vào tai anh, nói: “Đoán xem ta là ai?”
Tay Lâm Trứ đang cầm kịch bản hơi đờ ra, “Thả tay ra.”
“Không thả.” Cô càng ghé sát lên trên một chút, hơi thở ấm ấp gần ngay bên tai người đàn ông, trong không khí tỏa ra hơi thở mát lạnh của đàn ông dung hòa với hơi thở ấm áp của cô gái
Một tay Lâm Trứ kéo tay cô xuống, Kỷ Vi trề môi, nói, “Không có chút tình thú gì cả.”
Lâm trứ bỏ kịch bản xuống, nghiêng đầu nhìn cô, nói, “Đi lấy bảng điểm lại đây anh xem.”
Kỷ Vi dựa vào trên tay vịn, đôi mắt cười cong cong, “Có phải anh về chỉ để ký tên cho em thôi phải không?”
Lâm Trứ không hé răng, ánh mắt yên lặng nhìn cô.
“Được rồi, em biết mà, để em đi lấy.” Nói xong, Kỷ Vi đứng dậy, vung vẩy tây chân đi xuống lầu, tâm tình đặc biệt tốt, đến phòng khách dì Trần bưng đồ ăn ra đưa cho Kỷ Vi, nói “Cậu ấy chính là về để ký tên cho con đó, đem cái này lên cho cậu ấy đi.”
Kỷ Vi đeo balo lên, nhận đồ ăn, cười tủm tỉm dạ một tiếng.
Quay trở lại lầu, anh đang nói chuyện điện thoại, đứng ở ngoài ban công, chân dài vai rộng hơi dựa lên cửa, mặt mày lãnh đạm, Kỷ Vi đem đồ ăn đặt lên bàn trà, ngồi xếp bằng lên tấm thảm trước bàn, chống cằm nhìn anh.
Một lát sau, cửa mở ra, đầu ngón tay anh kéo cổ áo, bên ngoài không có điều hòa nên có chút nóng.
Lâm Trứ đến ghế sô pha ngồi xuống, Kỷ vi ngoan ngoãn lấy bảng điểm trong balo đưa cho anh, sau đó theo anh ngồi lên ghế.
Bảng điểm này đã xem trong ảnh chụp một lần, nhưng Lâm Trứ vẫn cầm lấy xem kỹ lại, anh cúi đầu nhìn sang cô, hỏi: “Nghĩ kỹ rồi?”
“Dạ, nghĩ kỹ rồi.” Kỷ Vi gật đầu.
“Được.”
Lâm Trứ cầm bút máy lên, mở nắp bút ra, khớp xương rõ ràng trên tay hiện lên, đặt bút xuống, hơi cúi người, viết chữ ký gồm hai từ “Lâm Chấn”.
Kỷ Vi cười rộ lên: “Sớm biết vậy em đã đưa ông ký, anh vậy mà dám giả chữ ký luôn đấy.”
Lâm Trứ đóng nắp bút, “Người giám hộ của em là ông.”
“Dạ dạ.” Nhận lại tờ giấy, Kỷ Vi lập tức cất vào trong balo, tâm tình thật tốt.
Cô hỏi: “Anh ở nhà mấy ngày vậy?”
“Buổi tối lên máy bay.” Lâm Trứ cầm kịch bản tiếp tục xem, Kỷ Vi chu miệng, “Không thể ở lâu mấy ngày sao? Ngày mai em được nghỉ rồi, ở nhà chơi với em hai ngày đi.”
Lâm Trứ không đáp, Kỷ Vi nhanh chóng chạy lên ghế sô pha ngồi, bắt lấy tay anh, “Nha nha nha nha???? Ở chơi với em hai ngày đi.”
Lâm Trứ rút cánh tay ra, nói: “Làm bài tập đi, anh kiểm tra.”
“Không làm, anh không ở lại em không làm đâu.” Kỷ Vi co chân lên, ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, chống tay nhìn anh.
Lâm Trứ: “……”
Một lát sau, Lâm Trứ nghiêng đầu nhìn cô, “Sao ngày càng dễ giận dỗi như vậy chứ?”
“Giận dỗi thì sao, không cho em làm à?” Tâm tình Kỷ Vi có hơi xuống dốc, nhưng sau đó lập tức lấy lại tự tin, Lâm Trứ híp mắt, Kỷ Vi bĩu môi, hai người đối diện nhau vài giây.
Anh duỗi tay ra cầm lấy điện thoại, nhắn một tin trên wechat.
Lâm: 【 Đổi chuyến bay thành trưa mai. 】
A Mạo: 【 Cái gì? Sao vậy anh? 】
Lâm Trứ không trả lời, bỏ điện thoại xuống, nhìn Kỷ Vi: “Làm bài tập.”
Kỷ Vi nhìn thấy anh không thỏa hiệp, tâm tình có chút mất mát, nhưng vẫn ngoan ngoãn từ trên sô pha trượt xuống, lấy sách bài tập ra, bắt đầu làm.
Lâm Trứ duỗi chân ra, dựa vào sô pha đọc kịch bản.
Kỷ Vi đưa tay lấy bánh, một bên tự mình ăn, một bên đưa cho anh ăn, Lâm Trứ lắc đầu, “Không ăn.”
“Ăn đi!” Kỷ Vi lại lần nữa đưa tay ra, đem đến bên miệng anh, Lâm Trứ se mặt lại, Kỷ Vi cắn răng, “Anh không ăn thì anh phải hôn em một cái.”
Lâm Trứ híp mắt nhìn cô, sau đó khom lưng, tay đặt trên đầu gối.
Anh cong eo, Kỷ Vi liền có chút hoảng hốt nhìn gương mặt đẹp trai của anh.
Giọng nói Lâm Trứ rất nhẹ, nhưng lại có cảm giác áp bức: “Hiện tại chuyện quan trọng của em là học tập, biết không? Đừng có mà câu dẫn đàn ông.”
Kỷ Vi cứng người, màu đỏ dần xuất hiện trên gương mặt, lan từ bên tai xuống gò má, cô cắn môi dưới, trừng anh, “Chẳng lẽ anh bị câu dẫn rồi sao?”
Lâm Trứ ngồi ngay ngắn lại, ánh mắt không tiếp tục nhìn cô, “Không có.”
Kỷ Vi: “…….” Thật tức chết!
Cô xoay người, gục đầu xuống bàn, bắt đầu múa bút thành văn, hết sức chăm chú, chuyển tức giận thành năng lượng, chưa đến hai tiếng đã làm xong hơn một nửa bài tập.
Mà lúc này dì Trần gọi điện thoại nội bộ, kêu hai người xuống ăn cơm.
Kỷ Vi thu dọn vở bài tập, đứng dậy, lạch bạch mà chạy trước, đi chưa được hai bước đã quay đầu lại nhìn anh, ngón tay anh vẫn đang lật vở bài tập của cô, nhìn những bài cô mới làm xong, người đàn ông đó cong eo làm cô có thể thấy được cơ bụng, Kỷ Vi đỏ mặt, quyết định không gọi anh, chạy xuống lầu gọi Lâm Chấn.
Lâm Chấn đã ngủ trưa, nhưng vì uống thuốc nên vẫn còn buồn ngủ, đi theo Kỷ Vi xuống lầu, hỏi: “Trứ Nhi đã về rồi sao?”
“Đã về rồi ạ.” Kỷ Vi đỡ Lâm lão gia “Ông cẩn thận bước chân kìa.”
Lâm Chấn ừ một tiếng, “Khó trách kẹo ông giấu ở tủ quần áo đã biến mất.”
Kỷ Vi: “……” Đó là dì Trần lấy đi có được không.
Đi xuống lầu một, đồ ăn đã được bày lên bàn, Kỷ Vi đỡ Lâm Chấn ngồi xuống, nghe thấy tiếng bước chân xuống lầu, một lúc sau, Lâm Trứ kéo ghế ra, cũng ngồi xuống.
Kỷ Vi ngồi xuống cạnh anh, dì Trần vội dọn đồ ăn xong cũng qua ngồi.
Ăn cơm xong, Kỷ Vi xoa bụng, đỡ Lâm Chấn đi tản bộ trong sân, một người tản bộ, một người lại đứng nhìn Lâm Trứ gọi điện thoại.
Ánh đèn từ trên đỉnh đầu chiếu xuống, rọi vào chân mày anh, bây giờ thoạt nhìn nhu hòa hơn rất nhiều.
Tản bộ xong, Kỷ Vi nhìn thời gian, đã hơn 8 giờ, anh còn chưa ra sân bay sao?
Đến tận 9 giờ, Kỷ Vi nghiêng đầu nhìn Lâm Trứ, “Anh… Không đi hả?”
Lâm Trứ vẫn còn gọi điện thoại, ngẩng đầu nhìn cô một cái, không trả lời, dì Trần bên cạnh cười rộ lên, giơ tay chọc vào trán Kỷ Vi, nói: “Cậu ấy đã đổi chuyến bay rồi, trưa mai mới đi.”
“Thật sao ạ?” mặt mày Kỷ Vi cong lên, trong lòng vui vẻ, cô chấp tay sau lưng, đi đến gần anh, Lâm Trứ vẫn luôn cúi đầu nghe bên kia nói chuyện, thấy cô đang tiến lại, híp mắt, Kỷ Vi đứng trước mặt anh, nhón chân, cười tủm tỉm, dùng khẩu hình nói: “Anh ở lại sao? Anh cố ý đúng không?”
Bởi vì cô cứ lắc lư trước mặt anh, thêm nữa còn đang đứng ở bậc thang liền hụt chân, Kỷ Vi hoảng sợ hét một tiếng, theo bản năng duỗi tay ra ôm eo anh, cả người tự giác nhào vào lòng ngực anh.
Lâm Trứ cũng duỗi tay, giữ chặt vòng eo cô, sau đó lùi hai bước, trực tiếp cúp điện thoại, anh cúi đầu nhìn cô, nhíu mày: “Ở nhà có thể cẩn thận chút được không?”
Kỷ Vi sửng sốt một lúc, nở nụ cười: “Có thể.”