• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi (1 Viewer)

  • Chương 76-80

Chương 76 Viên thuốc màu trắng

Thật trùng hợp, hôm nay Giang Nguyệt cũng mặc một chiếc váy dạ hội lụa tơ tằm. Màu đỏ rượu càng làm nổi bật làn da trắng nõn của cô, chất liệu mềm mại tôn lên dáng người của cô một cách hoàn hảo.

Mái tóc đen bồng bềnh được nhà tạo mẫu làm theo phong cách của cô, trực tiếp xõa tung sau lưng cô một cách hờ hững, vừa vặn che đi một mảng lớn da thịt ở lưng.

Chỉ là theo thân hình phập phồng của cô, thỉnh thoảng lộ ra bờ vai thon, có một vẻ đẹp mờ ảo, không chân thật.

Khí chất của Giang Nguyệt vẫn luôn là mỹ nhân trong trẻo lạnh lùng, còn Tần Di Di thích hợp với phong cách ngọt ngào của em gái nhỏ hàng xóm hơn.

Tần Di Di cố tình bắt chước cô, cũng không khó nhìn lắm, nhưng luôn thiếu một chút quyến rũ khó nói thành lời.

Cái loại phong tình quyến rũ trong xương cốt cùng với cảm giác lạnh lùng khiến cho người ta không dám vượt qua của Giang Nguyệt, cô ta không thể nào học được.

Chỉ có thể miễn cưỡng gọi là “hình dạng tương tự”.

Thờ ơ quan sát trong chốc lát, Giang Nguyệt cảm thấy thật sự nhàm chán.

Ngay lúc này, điện thoại của Giang Nguyệt mà chị Trần đang cầm giúp rung lên.

Giang Nguyệt nhanh chóng rút điện thoại ra khỏi tay chị Trần ngay lập tức, sắc mặt giả vờ bình tĩnh.

Thấy phản ứng của cô mạnh mẽ như vậy, chị Trần sửng sốt hai giây, nhịn không được trêu chọc: “Ôi, em có bí mật nhỏ gì sao?”

Giang Nguyệt cười qua loa nói vài câu, sau đó cúi đầu xem tin nhắn.

[Baby, bây giờ lập tức đến nhà vệ sinh ở cổng A, đừng để tôi tìm người bắt cô.]

Cổ họng Giang Nguyệt giống như bị người ta bóp chặt, hô hấp lập tức ngừng lại, một lúc sau thân thể mới khôi phục lại một chút khí lực.

Chẳng bao lâu, một tin nhắn khác được gửi đến.

[Yên tâm, không động đến cô, chỉ nhờ cô giúp một chút chuyện mà thôi.]

Giang Nguyệt nhấc mí mắt lên, nhìn về phía Tiêu Kỳ Nhiên cách đó không xa.

Tần Di Di không biết đã đi đâu, nhất thời không thấy bóng dáng cô ta.

Bên kia không khí yên tĩnh.

Giang Nguyệt cảm thấy đầu óc choáng váng, cô hít một hơi thật sâu, rồi từ từ thở ra từng ngụm nhỏ.

Sau khi lặp đi lặp lại nhiều lần, Giang Nguyệt mới dần dần khôi phục lại sự bình tĩnh.

“Chị Trần, em đi vệ sinh một chút.”

Lúc này đã có mấy nhãn hàng đi tới, muốn nói chuyện với Giang Nguyệt về hợp đồng mới, chị Trần đang bận rộn đến mức không chú ý tới sự khác thường của cô, gật gật đầu với cô:

“Quay lại sớm một chút, đừng chạy lung tung.”

Giang Nguyệt đến cửa nhà vệ sinh, cô đã chuẩn bị thương lượng với Dư Quảng Bình, nhưng trong nhà vệ sinh lại không có ai.

Ngay khi cô nghĩ rằng mình đã đi sai chỗ thì một người dọn dẹp vệ sinh vội vã đi vào, nhanh chóng nhét một cái gì đó vào lòng bàn tay cô.

“Dư tổng nói lát nữa cô đi mời rượu mục tiêu, tìm cơ hội bỏ cái này vào trong ly của cô ta.”

“Mục tiêu” này đương nhiên là Tần Di Di.

Giọng nói của “người dọn dẹp” kia rất thấp: “Chỉ cần cô làm xong chuyện này, những chuyện sau đó cô không cần quan tâm, Dư tổng cũng sẽ buông tha cô.”

Giang Nguyệt mở lòng bàn tay, nhìn viên thuốc màu trắng trong đó.

“Đây là cái gì?”

Người phụ nữ mặc đồng phục vệ sinh mỉm cười: “Đồ Dư tổng đưa đương nhiên là thứ tốt rồi.”

Lăn lộn trong giới nhiều năm như vậy, chỉ bằng một câu này, Giang Nguyệt đã đoán được công dụng của viên thuốc đó.

Mặt cô cũng dần tái nhợt.

Giang Nguyệt nắm chặt viên thuốc trong lòng bàn tay, viên thuốc khiến lòng bàn tay cô đau nhói.

Cô khàn giọng giãy dụa: “Nếu tôi không làm được thì sao?”

“Dư tổng nói, nếu Giang tiểu thư không làm được, vậy thì cô tự mình uống thuốc đi, đừng ép ngài ấy phải đút.”

Không cần nói cũng biết lời nói này ám chỉ điều gì.

Giang Nguyệt dựa vào vách tường, vô lực nhắm hai mắt lại.

Cuối cùng, cô nghe thấy giọng nói của mình trả lời: “Bảo Dư tổng yên tâm, tôi sẽ khiến ông ta hài lòng.”

Sau khi hai người lần lượt rời khỏi nhà vệ sinh, cánh cửa ở buồng sâu nhất từ từ mở ra.

Người bên trong thò đầu ra trước để chắc chắn bên ngoài không ai thì mới bước ra ngoài.

Không ai khác mà là Tần Di Di.

Cô ta nghe được hết đoạn đối thoại vừa rồi, cũng biết kế tiếp Giang Nguyệt sẽ làm gì, nhưng cô ta cũng không cảm thấy sợ hãi, thậm chí còn rất mong chờ chuyện sắp xảy ra tiếp theo.



Trong suốt bữa tiệc tối, Tiêu Kỳ Nhiên không liếc mắt nhìn Giang Nguyệt một lần, mặc dù cô vẫn ngồi trên sô pha cách đó không xa.

Tần Di Di đi vệ sinh xong, ngoan ngoãn trở về bên cạnh Tiêu Kỳ Nhiên. Nhưng trong ánh mắt lại có vẻ muốn nói lại thôi.

“A Nhiên, vừa rồi em ở trong nhà vệ sinh...”

Tần Di Di khiễng mũi chân lên, kề sát lỗ tai Tiêu Kỳ Nhiên, nhỏ giọng nói vài câu.

Tiêu Kỳ Nhiên yên lặng lắng nghe, đáy mắt dần trở nên tối sầm, như thể có một cơn sóng biển dữ dội đang sôi trào, đen kịt không thấy đáy.

“Cô ta đúng là to gan.”

Tần Di Di nhỏ giọng nói: “A Nhiên, cũng có thể là em nghe lầm. Chị Giang Nguyệt không phải người như vậy...”

“Có phải là người như vậy hay không thì phải chờ cô ta làm mới biết được.” Mắt Tiêu Kỳ Nhiên híp lại, nhìn về phía Giang Nguyệt một cách lạnh lùng.

Giang Nguyệt vẫn dựa vào sô pha như trước, vẻ mặt vô cùng biếng nhác, giống như không thèm để ý đến bất cứ điều gì, cũng không nhìn ra được cô đang lên kế hoạch gì.

Nhưng đợi một lúc lâu cũng không thấy Giang Nguyệt có động tĩnh gì hết.

Tần Di Di có chút thiếu kiên nhẫn, cố ý lôi kéo Tiêu Kỳ Nhiên tới gần Giang Nguyệt, cười tủm tỉm đi qua chào hỏi.

“Chị Giang Nguyệt, em đến mời rượu chị.”

Giọng nói của cô ta lanh lảnh rõ ràng, ở trong đại sảnh đặc biệt vang dội, lúc này đã có vài người nhìn sang.

Kỳ thật tất cả mọi người đều chờ mong vở kịch hay này, nghĩ xem Giang Nguyệt và Tần Di Di có thể làm ra được chuyện gì hay ho không.

Nhưng chờ lâu như vậy còn chưa thấy hai người nói với nhau một câu, khó tránh khỏi sẽ có chút thất vọng.

Hiện tại cuối cùng cũng thấy hai người bắt đầu nói chuyện, ai nấy đều đã bắt đầu chuyển hướng chú ý sang đây.

Giang Nguyệt thờ ơ, vẻ mặt không hề thay đổi, lạnh lùng nhìn Tần Di Di.

Giống như đang xem cô ta diễn xuất.

Trong lòng Tần Di Di sốt ruột, lo lắng Giang Nguyệt sẽ thật sự không làm gì, vậy những lời cô ta nói với Tiêu Kỳ Nhiên không phải sẽ thành nói suông sao?

Lúc nãy trước khi đi tới, Tần Di Di đã chú ý trước mặt Giang Nguyệt có một ly chất lỏng thoạt nhìn giống như nước trái cây, đã để lâu rồi nhưng không đụng vào dù chỉ một lần.

Theo suy đoán của Tần Di Di, chắc chắn có thứ gì đó trong ly nước trái cây kia.

Vì cô không thể uống rượu nên Giang Nguyệt đã đặc biệt chuẩn bị nước trái cây để đảm bảo an toàn, chờ cô dính bẫy. Và tất cả những gì cô phải làm là uống ly nước trái cây này.

Chỉ có như thế, cô mới có thể khiến Giang Nguyệt thân bại danh liệt, từ nay về sau biến mất khỏi thế giới của Tiêu Kỳ Nhiên.

Nghĩ đến đây, Tần Di Di nở một nụ cười ngây thơ, chỉ vào ly nước trái cây kia: “Chị Giang Nguyệt, em có thể uống ly nước này được không?”

Vừa dứt lời, vẻ mặt Giang Nguyệt khựng lại, bất động nhìn cô ta.

Một lúc lâu sau, Giang Nguyệt từ từ mở miệng: “Cô uống vào thì sẽ hối hận.”

Những lời mơ hồ của cô khiến đại sảnh nhất thời im lặng.

Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên rơi vào người Giang Nguyệt, dường như muốn nhìn thấu cô: “Vì sao lại phải hối hận?”

Giang Nguyệt không trả lời anh.

“Giang Nguyệt, nói cho tôi biết, trong ly này có cái gì?”

Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên như thấm vào một tầng băng sương, hóa thành vô số thanh kiếm sắc bén, đâm thẳng về phía Giang Nguyệt.
Chương 77 Uống đi

Đôi chân thon dài được bọc trong chiếc quần âu thẳng tắp của Tiêu Kỳ Nhiên đứng chắn trước mặt Giang Nguyệt. Gương mặt anh lộ ra vẻ không kiên nhẫn:

“Giang Nguyệt, trả lời tôi.”

Đối mặt với sự tra hỏi của Tiêu Kỳ Nhiên, khuôn mặt Giang Nguyệt không có bất kỳ thay đổi gì, mà chỉ có vẻ bình tĩnh.

“Chỉ là một ly rượu có nước cam.” Giang Nguyệt nhướng mi, ánh mắt lạnh lùng, thờ ơ như cũ: “Trong ly của tôi có cái gì, Tiêu tổng cũng muốn quản sao?”

Tiêu Kỳ Nhiên nhìn chăm chú vào mắt của cô, muốn thông qua đó tìm ra một chút manh mối nào đó.

Một lúc lâu sau, đôi môi mỏng của anh mới chậm rãi nói ra một câu: “Ngoại trừ nước cam, không có gì khác?”

Giang Nguyệt có xúc động muốn hất mặt vô số lần. Nhưng cảm nhận được vô số ánh mắt đang hướng về phía mình, cô siết chặt lòng bàn tay, áp chế hơi thở, giữ giọng nói bình tĩnh: “Ngoại trừ nước cam, thì là rượu.”

Ngón tay Tiêu Kỳ Nhiên nhẹ nhàng chạm lên thành ly, sau đó cầm lên đưa lên chóp mũi khẽ ngửi.

Không có mùi gì đặc biệt, chỉ là mùi rượu hơi nồng.

Anh nhướng mày, trực tiếp đưa tới trước mặt Giang Nguyệt, giọng nói thờ ơ: “Uống đi.”

Chất lỏng trong ly rượu khẽ đung đưa theo chuyển động của anh.

Nghe thấy câu này, vẻ mặt Tần Di Di lập tức lo lắng ngắt lời: “A Nhiên, anh đừng xúc động!”

Sau đó cô ta thấp giọng nói: “Nếu trong rượu thật sự có thứ gì đó, vậy chị Giang Nguyệt chẳng phải là sẽ mất mặt trước nhiều người như vậy sao?”

Âm thanh không lớn nhưng Giang Nguyệt nghe rõ ràng. Đầu ngón tay trắng nõn của cô không khỏi siết chặt.

“Đó là việc của cô ta.” Đôi môi mỏng của Tiêu Kỳ Nhiên mím chặt, đôi mắt đen nhánh chăm chú nhìn cô: “Không dám uống thì chứng tỏ có vấn đề.”

Hai câu nói hời hợt này lại khiến Giang Nguyệt nhịn không được bật cười.

Thật lố bịch.

Chỉ dựa vào một câu nói của Tần Di Di mà Tiêu Kỳ Nhiên đã xác định rượu của cô có vấn đề, còn nhất định phải để cô uống rượu trước mặt mọi người.

Chuyện này không khác gì đang trực tiếp nghi ngờ nhân phẩm của Giang Nguyệt, thậm chí còn chà đập nhân phẩm của cô dưới đất.

Đã muốn cô thêm tội thì nói cái gì chẳng được đúng không?

Giang Nguyệt vốn là mỹ nhân, đêm nay trang điểm càng thêm lộng lẫy quý phái, dưới ánh đèn của đại sảnh xa hoa, diện mạo vốn đã xinh đẹp kia lúc này lại càng kinh diễm.

Nụ cười của cô giống như mặt trời lặn đỏ rực. Đẹp đến nỗi có một cảm giác tuyệt vọng.

Giang Nguyệt ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình.

Rõ ràng hệ thống sưởi trong đại sảnh đã được bật hết công suất nhưng Giang Nguyệt lại cảm thấy mình giống như đang ở trong hầm băng.

Cái lạnh ập đến toàn thân cô, chạm đến nơi sâu nhất trong trái tim cô. Lạnh đến nỗi khiến cô run rẩy.

“Được, tôi uống.”

Nói xong Giang Nguyệt cụp mắt xuống, không chút do dự nhận lấy ly rượu, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Đôi mắt Tiêu Kỳ Nhiên híp lại.

“Vậy đã đủ chứng minh chưa?”

Tiêu Kỳ Nhiên tiếp tục đứng ở trước mặt Giang Nguyệt, trên khuôn mặt anh tuấn không có bất kỳ biểu cảm nào khác, chỉ nhìn chằm chằm vào cô.

Ánh mắt người đàn ông dần dần dừng lại trên đôi môi đỏ mọng diễm lệ của Giang Nguyệt, yết hầu khẽ lên xuống, cuối cùng lại không nói lời nào.

Nếu như trong ly chất lỏng kia thật sự có thứ gì đó thì cũng cần thời gian để phát huy tác dụng.

Tần Di Di không nghĩ tới Giang Nguyệt lại dứt khoát uống hết như vậy, nhất thời lộ vẻ kinh ngạc: “Chị Giang Nguyệt, chị...”

Nói được nửa chừng, cô ta bỗng nhiên lại ý thức được điều gì đó, nuốt những điều cô ta định nói xuống.

Nếu rượu này thật sự không có vấn đề gì, vậy thì cô ta nghi ngờ Giang Nguyệt trước mặt nhiều người như vậy, chẳng phải là tự vả vào mặt mình sao?

Hơn hai mươi phút trôi qua, Giang Nguyệt vẫn ngồi đó, sắc mặt không thay đổi.

Không có phản ứng nào khác ngoại trừ màu hồng đào dần hiện trên má cô do hơi say.

Vừa rồi người xem náo nhiệt còn không ít. Hiện tại xem một lúc lâu cũng không có trò hề nào nên mọi người tản ra.

Nhìn bữa tiệc tối sắp kết thúc, Giang Nguyệt cũng tự nhiên đứng dậy, đôi mắt khẽ hướng lên, ngữ khí cũng biếng nhác: “Tôi muốn về nhà nghỉ ngơi, Tiêu tổng còn muốn chờ sao?”

Không đợi đối phương trả lời, Giang Nguyệt đã ưu nhã đứng dậy, bước đi nhẹ nhàng biến mất khỏi tầm mắt của anh.

Chỉ có Tiêu Kỳ Nhiên vẫn đứng tại chỗ, huôn mặt tuấn tú nhuốm sương lạnh.

Tiêu Kỳ Nhiên tìm được nhân viên phục vụ phụ trách rượu, hỏi anh ta đêm nay có khách nào khác thường không.

“Giang tiểu thư có đến đây một lần.”

Đối mặt với Tiêu Kỳ Nhiên, nhân viên phục vụ cũng không dám nói dối câu nào: “Cô ấy muốn vài loại rượu có nồng độ cao, sau đó còn cần thêm một ly nước cam.”

Càng nghe, khuôn mặt Tiêu Kỳ Nhiên lại càng âm trầm: “Sau đó thì sao?”

“Cô ấy đổ hết mấy loại rượu đó vào một cái ly.” Nhân viên phục vụ nói tiếp:

“Đó đều là rượu mạnh nồng độ cao, tôi đã nhắc nhở Giang tiểu thư rằng không thể uống rượu pha như vậy, nếu không có thể gây chết người.”

“Nhưng cô ấy nói cho nước cam vào thì... không thể uống được.”

Nhân viên phục vụ nói xong, giọng nói đã bắt đầu run rẩy: “Tiêu tổng, tôi thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra, tôi cũng không dám ngăn cản...”

Sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên dường như lạnh hơn trong nháy mắt, lấy điện thoại ra gọi.

“Trần Duyệt, bây giờ cô lập tức dẫn Giang Nguyệt...”

Không đợi anh nói xong, đầu dây bên kia đột nhiên truyền đến một tiếng hét hoảng sợ: “Cấp cứu! Gọi xe cứu thương đi!”

Đồng tử Tiêu Kỳ Nhiên đột nhiên co rút lại.



Từ khi uống ly rượu kia, lúc chất lỏng trượt xuống cổ họng, Giang Nguyệt như nuốt phải một ngọn lửa, đốt cháy từ thực quản đến dạ dày.

Trong dạ dày của cô giống như đang bị lửa thiêu đốt, lại giống như có hàng ngàn mũi kim đâm vào, đau đến mức cô gần như không thể thở được.

Nhưng Giang Nguyệt ngụy trang rất tốt, chờ đến khi rời khỏi tầm mắt Tiêu Kỳ Nhiên thì sắc mặt của cô lập tức tái nhợt, trên trán cũng chảy ra từng giọt mồ hôi lớn.

Giang Nguyệt cố gắng chống đỡ, chậm rãi dựa vào tường, hai tay chống người, cuối cùng không thể tiến thêm một bước, nhìn chị Trần trước mặt, hơi thở yếu ớt nói:

“Chị Trần, chị đi gọi xe trước...”

Giang Nguyệt nói chưa hết câu cuối thì cơ thể bỗng nhiên cong xuống, cả người giống như là trẻ con cuộn mình, “bụp” một tiếng, ngã xuống đất!

“Nguyệt Nguyệt! Nguyệt Nguyệt!”

Đến khi Giang Nguyệt hoàn toàn mất đi ý thức, cũng chỉ là chuyện vài giây.

Khoảnh khắc nhắm mắt lại, trong đầu Giang Nguyệt vẫn còn lưu lại hình ảnh đôi mắt đen nhánh như mực của người đàn ông đó.

Đêm nay không được yên bình cho lắm.

Đầu tiên, Giang Nguyệt nôn ra một ngụm máu, sau đó cô được đưa đến xe cứu thương, lúc tới bệnh viện được đẩy thẳng vào phòng cấp cứu, bác sĩ nói lát nữa có thể phải ký thông báo bệnh nguy kịch.

Người bình thường khi uống rượu mạnh nồng độ cao, chỉ cần uống một ngụm thì cổ họng cũng sẽ bị phỏng chứ đừng nói đến việc Giang Nguyệt uống hết cả một ly.

Chị Trần đã quen với sóng to gió lớn, luôn luôn bình tĩnh trầm ổn. Nhưng giờ phút này chờ ở cửa phòng cấp cứu, nghĩ đến đủ loại biểu hiện lạ thường vừa rồi của Giang Nguyệt, cô ấy gần như rơi lệ.

Khi Tiêu Kỳ Nhiên đưa Tần Di Di đến, chị Trần bỗng nhiên xông lên, không kiềm chế được cảm xúc, tát Tần Di Di một cái thật mạnh.

Tiếng tát trong trẻo đặc biệt vang dội trong hành lang bệnh viện.

“Cô cướp đi tất cả của Giang Nguyệt còn chưa đủ? Hiện tại Giang Nguyệt bị xuất huyết dạ dày, lát nữa còn phải ký thông báo bệnh nguy kịch, cô hài lòng chưa?” Chị Trần run rẩy chất vấn cô ta.

Tần Di Di không nghĩ tới sẽ bị tát như vậy, đầu ong ong vài giây, từng giọt nước mắt lập tức rơi xuống.
Chương 78 Không cần

“Thật xin lỗi...” Tần Di Di rũ mắt, giọng nói cũng tràn đầy hối hận.

“Xin lỗi có ích gì không? Một câu xin lỗi của cô có thể khiến Giang Nguyệt trong phòng cấp cứu tỉnh lại sao?!” Chị Trần suýt chút nữa nghẹn giọng, đây là lần đầu tiên chị tức giận như vậy.

Biểu cảm trên mặt Tần Di Di cứng đờ.

Sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên lạnh lùng, mí mắt nhẹ nhàng nhấc lên, giọng nói trầm thấp: “Ly rượu kia là tôi kêu Giang Nguyệt uống, không liên quan gì đến Di Di.”

Áp lực không khí quanh người anh rất thấp, có thể cảm giác được lúc này anh đang không vui.

Chị Trần nhất thời nghẹn lời.

Đôi mắt hẹp dài của Tiêu Kỳ Nhiên lẳng lặng nhìn chị Trần, nghiêng mặt lạnh lùng: “Vô duyên vô cớ chuẩn bị một ly rượu mạnh như vậy, cũng là do cô ta ác giả ác báo.”

Nhìn gương mặt lạnh lùng của anh, chị Trần hít sâu một hơi. Thói quen nghề nghiệp khiến cô đánh giá hoàn cảnh xung quanh trước, xác định không có người không liên quan nào khác, cô mới đè nén cơn tức giận mở miệng nói:

“Tiêu tổng, Giang Nguyệt đi theo anh bốn năm, tính tình của cô ấy như thế nào, tôi không tin anh không biết.”

“Anh không thử nghĩ lại xem, vì sao Giang Nguyệt lại chuẩn bị một ly rượu mạnh như vậy?”

Nói xong, ánh mắt chị Trần liếc nhìn Tần Di Di một cách sắc bén.

Tần Di Di rụt bả vai lại.

Chị Trần hỏi cô ta: “Tần tiểu thư, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, có thể phiền cô giải thích rõ cho Tiêu tổng không?”

Tần Di Di run rẩy, đầu tiên ngẩng đầu, sau đó lại cúi đầu:

“Tôi không biết.”

Tiêu Kỳ Nhiên ấn ấn mi tâm: “Di Di, xe ở cửa bệnh viện, bảo Tiết An đưa về đi.”

Đây là đang đuổi Tần Di Di đi.

Ánh mắt Tần Di Di nhất thời hoảng hốt, cô ta lo lắng Giang Nguyệt tỉnh lại sẽ nói gì đó với Tiêu Kỳ Nhiên, vì thế vội vàng mở miệng: “A Nhiên, cho em ở chỗ này chờ chị Giang Nguyệt tỉnh lại có được không?”

Đáp lại cô ta là sự im lặng của Tiêu Kỳ Nhiên.

“Em… em biết rồi.” Tần Di Di biết Tiêu Kỳ Nhiên thích người ngoan ngoãn, liền vội nói:

“Vậy chờ đến khi chị Giang Nguyệt tỉnh, A Nhiên nhất định phải nói cho em biết, em muốn đặc biệt tới thăm chị ấy.”

Tiêu Kỳ Nhiên tùy ý ừ một tiếng, lúc cô ta sắp rời đi, còn thuận miệng dặn dò một câu: “Đêm nay quá mệt mỏi rồi. Trở về nghỉ ngơi sớm một chút, về đến nhà nhớ gọi điện thoại cho tôi.”

Có một câu nói này, Tần Di Di cảm thấy an tâm hơn một chút.

Ít nhất Tiêu Kỳ Nhiên vẫn quan tâm đến cô.



Trải qua một loạt cấp cứu, Giang Nguyệt coi như là bước qua Quỷ Môn Quan một lần, may mắn thay đã được bác sĩ cứu trở về.

Bác sĩ nói trước đây Giang Nguyệt đã có tiền sử uống rượu dẫn đến loét dạ dày. Bản thân không thích hợp uống quá nhiều rượu. Lần này suýt chút nữa đã trực tiếp đốt cháy thực quản của cô, còn khiến cho bệnh dạ dày của cô càng thêm nghiêm trọng.

“Người trẻ tuổi vì xã giao mà dốc sức là chuyện bình thường, nhưng nếu không chú ý, sau này sẽ phát triển thành ung thư dạ dày đấy.”

Chị Trần gật đầu, chăm chú lắng nghe chỉ định của bác sĩ, ghi nhớ những lưu ý tiếp theo, không ngừng cảm ơn bác sĩ.

Tiêu Kỳ Nhiên đứng ở chỗ thông gió ở hành lang bệnh viện, lẳng lặng hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.

Bởi vì là tình huống bất ngờ, không kịp làm quan hệ công chúng nên rất nhiều người đã nhìn thấy cảnh Giang Nguyệt nôn ra máu và được đưa lên xe cấp cứu. Tin tức này nhanh chóng lan truyền trên mạng.

Tiết An đưa Tần Di Di về nhà, sau đó gọi điện thoại tới: “Tiêu tổng, chuyện xảy ra tối nay hơi lớn, có thể có ảnh hưởng đến công ty. Chúng ta có cần nghĩ biện pháp đè xuống hay không?”

Tiêu Kỳ Nhiên híp mắt lại.

Ngón tay thon dài của anh kẹp điếu thuốc, tùy ý đặt ở trên cửa sổ, ngữ khí lạnh lùng: “Không cần.”



Giang Nguyệt không biết mình đã hôn mê bao lâu.

Trong bóng tối, cô chỉ cảm thấy khát nước, khát đến cổ họng giống như đang bốc khói, dạ dày cũng đau dữ dội, giống như có hàng ngàn người đang đá vào bụng cô.

Cũng không biết qua bao lâu, cái loại cảm giác đau đớn khiến cô chết đi sống lại mới dần dần tiêu tan, tra tấn cô đến kiệt quệ.

Lần trước khi cô bị đau dạ dày nghiêm trọng như vậy là vào lúc tham gia bữa tiệc kỷ niệm một năm của Giang San với Tiêu Kỳ Nhiên.

Khi đó Giang San vừa mới bắt đầu, chưa có chỗ đứng vững chắc ở Bắc Thành, không ít người đều mượn danh nghĩa kính rượu để khiêu khích Tiêu Kỳ Nhiên, muốn hạ bệ anh.

Là Giang Nguyệt cười tươi như hoa, điềm nhiên đứng trước mặt anh, không đổi sắc mà uống hết những ly rượu kia vào họng.

Uống quá nhiều rượu khiến Giang Nguyệt nôn mửa đến mất nước mà ngất xỉu, được đưa đến bệnh viện để truyền nước.

Lúc ấy Tiêu Kỳ Nhiên còn ôm cô, áy náy nói sau này nhất định sẽ đối xử tốt với cô.

Là cô quá ngốc nên đã quên hỏi hắn “sau này” mà hắn nói là bao lâu…



Khi Giang Nguyệt mở mắt ra, đập vào mắt cô là một vách tường trắng như tuyết, còn có mùi thuốc khử trùng trong không khí.

Cô dùng sức nghiêng đầu, thấy mình còn đang truyền nước, mu bàn tay lạnh lẽo, trong phòng trống rỗng, chỉ có mình cô.

Vừa tỉnh lại vài giây, cô liền cảm thấy khát nước vô cùng, muốn dùng bàn tay không truyền nước còn lại lấy đi nước ở đầu giường, nhưng lại không có chút sức lực nào.

Đúng lúc này, cửa phòng bệnh được mở ra, người đàn ông đẩy cửa đi vào, bắt gặp ánh mắt bình tĩnh của cô.

“Mạng rất lớn.”

Giang Nguyệt không nói gì, ánh mắt lướt qua mặt anh, cuối cùng dừng lại ở ly nước ở đầu giường.

Cô há miệng, muốn nói chuyện nhưng lại phát hiện một chữ cũng không thốt ra được, bất đắc dĩ ngậm miệng lại, nghiêng đầu sang bên kia.

Tiêu Kỳ Nhiên nhíu mày. Anh đi qua, bưng ly nước trên đầu giường, đổ nước bên trong vào thùng rác rồi rót một ly nước ấm khác.

“Tự mình uống hay là tôi đút?” Ngữ điệu của Tiêu Kỳ Nhiên thản nhiên, vẫn là dáng vẻ hời hợt.

Anh ngồi rất gần, Giang Nguyệt có thể ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc trên người anh.

Lông mày xinh đẹp của cô nhíu lại, cổ họng vừa bị rượu thiêu đốt chịu không nổi mùi nồng nặc như vậy, nhịn không được ho khan mấy tiếng.

Tiêu Kỳ Nhiên rũ mắt nhìn cô, nhanh chóng đứng dậy cởi áo khoác ngoài ra, treo trên móc áo phía sau cửa phòng bệnh.

Mùi thuốc nồng nặc biến mất, Giang Nguyệt mới cảm thấy hô hấp thuận lợi hơn một chút.

Làn da Giang Nguyệt vốn rất trắng, lúc này khuôn mặt bởi vì suy yếu mà càng trắng như sứ, đáy mắt mơ hồ như có hơi nước.

Tựa như mỹ nhân suy yếu chịu khổ rơi vào hoạn nạn, nhu nhược như thể vừa chạm liền vỡ vụn.

Nhìn cô vài giây, Tiêu Kỳ Nhiên đưa lấy bộ đồ ăn dùng một lần từ trong ngăn kéo ra, dùng thìa múc nước cho Giang Nguyệt uống.

Anh hiếm khi có kiên nhẫn, từng thìa nước được đưa đến bên môi cô một cách chậm rãi, anh khẽ nâng cánh tay đưa nước vào miệng cô.

Giang Nguyệt thật sự quá khát, thuận theo động tác của anh uống nửa ly nước, thỉnh thoảng liếm liếm môi, ngăn không cho nước chảy xuống dưới.

Đầu lưỡi của cô xẹt qua cánh môi, lại nhanh chóng biến mất, giống như vô tình khiêu khích.

Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên thật sâu, hỏi cô có muốn uống nữa hay không, cô nhẹ nhàng lắc đầu.

Anh đặt ly nước xuống, Tiêu Kỳ Nhiên trầm mặc nhìn cô một lúc lâu, bỗng nhiên khẽ hừ một tiếng: “Thật sự rất biết cách sai bảo người ta đấy.”

Cổ họng được nước làm ẩm miễn cưỡng có thể phát ra âm thanh, Giang Nguyệt gian nan nói hai chữ, âm lượng nhỏ đến mức phải đến gần mới nghe rõ:

“Cảm ơn.”

Nói xong, Giang Nguyệt dời tầm mắt, không nhìn người đàn ông này nữa.
Chương 79 Không ai bảo vệ tôi cả

Tiêu Kỳ Nhiên có thể cảm giác được cảm xúc của Giang Nguyệt lúc này không đúng lắm, anh im lặng nhìn cô vài giây, giọng nói trở nên trầm thấp:

“Vì sao cô không nói trước với tôi?”

Tiêu Kỳ Nhiên đang nói đến chuyện Giang Nguyệt bị Dư Quảng Bình uy hiếp.

Dưới sự sắp xếp của Tiêu Kỳ Nhiên, cộng thêm tốc độ làm việc của Tiết An vốn rất nhanh. Hơn nữa phía bên Thịnh Sóc Thành còn có ý giúp đỡ, trực tiếp điều tra từ bộ phận giám sát của khách sạn, tìm được người dọn dẹp kia, đem lời nói kia công khai ra ngoài.

Sự thật đã được phơi bày.

Trong camera giám sát có thể thấy rõ ràng, khi Giang Nguyệt vừa ra khỏi nhà vệ sinh liền ném viên thuốc kia vào thùng rác, hoàn toàn không có ý định bỏ thuốc vào ly của ai cả.

Mà ly nước cam trộn lẫn với rượu nồng độ cao cũng vốn là Giang Nguyệt tự chuẩn bị cho mình.

Nếu không dựa theo kế hoạch của Dư Quảng Bình, bỏ thuốc vào ly của Tần Di Di, Giang Nguyệt nhất định không thoát được việc trở thành một mục tiêu khác của hắn.

Những người đến đây đêm nay đều là những nhân vật có quyền có thế trong Bắc thành, nếu cô gặp chuyện trong bữa tiệc này, ít nhất trong thời gian này toàn bộ Bắc Thành đều sẽ chú ý đến.

Giang Nguyệt đang đánh cược bằng cả mạng sống của mình.

Đánh cược rằng đêm nay cô vừa có thể không làm thương tổn Tần Di Di, còn có thể tự giải thoát bản thân từ trong tay Dư Quảng Bình.

Có thể thắng hoặc thua! Không có chút gì chắc chắn cả!

Giang Nguyệt nằm trên giường bệnh viện, trong dạ dày còn có chút khó chịu, giọng nói khàn khàn, có vài phần tiều tụy đi vì đau đớn, từng chữ từng chữ nói ra đều rất điềm tĩnh:

“Tôi đã từng nhờ anh giúp đỡ.”

Nghe vậy, đôi mày Tiêu Kỳ Nhiên nhíu lại: “Khi nào?”

“Đêm cuối cùng ở Hoa thành.”

Đêm đó, Giang Nguyệt đặt tất cả hy vọng vào Tiêu Kỳ Nhiên, nhưng anh thậm chí ngay cả một lời giải thích của cô cũng coi là dư thừa, cũng không muốn nghe.

Giống như cô đã đưa ra một yêu cầu rất vô lý.

Tiêu Kỳ Nhiên suy nghĩ vài giây, ánh mắt vẫn không có gì thay đổi, lạnh nhạt đáp: “Lúc ấy cô cố ý chọc giận Di Di, tôi không đáp ứng yêu cầu của cô là chuyện bình thường.”

“Hơn nữa, vì sao cô không nói trước cho tôi biết chuyện Dư Quảng Bình đang uy hiếp cô?”

“Nếu cô nói cho tôi biết, cô hoàn toàn không cần hy sinh chính mình để bảo vệ Tần Di Di.” Tiêu Kỳ Nhiên vừa nói vừa nhìn chằm chằm Giang Nguyệt.

Xương quai hàm của người đàn ông lạnh lùng cứng rắn, đôi mắt sâu thẳm khẽ híp lại: “Cô cảm thấy hi sinh bản thân cứu người khác là vĩ đại lắm sao?”

“Tự cho mình là thông minh, thật ra là vô cùng ngu xuẩn.”

Mí mắt Giang Nguyệt khẽ run lên một chút.

Cô đâu phải là hi sinh bản thân cứu người? Cô chỉ đang muốn tự bảo vệ bản thân mình thôi.

Giang Nguyệt không quên, lúc trước khi đang cùng Dư Quảng Bình bàn chuyện hợp tác. Cô đã từng hỏi Tiêu Kỳ Nhiên:

‘Nếu tôi chọc giận Dư Quảng Bình, anh cũng sẽ bảo vệ tôi như cách anh bảo vệ Tần Di Di chứ?’

Câu trả lời của Tiêu Kỳ Nhiên là gì?

‘Không bao giờ!’

Bởi vì không có ai bảo vệ, nên Giang Nguyệt chỉ có thể tự mình nghĩ biện pháp cứu mình. Cho dù là mạo hiểm tính mạng, chỉ vì mong muốn được giải thoát.

Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng nhỏ giọt rất nhỏ của việc truyền nước.

Bầu không khí nặng nề ấy dễ làm cho người ta cảm thấy áp lực.

Giang Nguyệt nhắm nghiền hai mắt lại, trong lòng lại cảm thấy chua xót lạ thường.

Nhắm mắt lại, còn có thể cảm giác được nước mắt trong hốc mắt từng chút một tản ra.

Tiêu Kỳ Nhiên nhìn chằm chằm vào Giang Nguyệt, vốn còn muốn mở miệng nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.

Cô còn dám mong chờ cái gì nữa? Giang Nguyệt không muốn nhìn thấy Tiêu Kỳ Nhiên nên cố ý nhắm mắt lại, nhưng không ngờ nhắm lại liền ngủ thiếp đi.

Cuối cùng, Tiêu Kỳ Nhiên đứng dậy đắp chăn cho cô, lẳng lặng rời đi.



Lần này bị bỏng rượu rất nặng, đợi đến ngày thứ ba bác sĩ mới cho phép Giang Nguyệt ăn một chút thức ăn lỏng, trong khoảng thời gian đó đều là chị Trần chăm sóc cho cô từng li từng tí.

“Cám ơn chị Trần. Vất vả cho chị rồi.” Giang Nguyệt thấy chị Trần đang chăm chú đút từng thìa thức ăn cho mình, không khỏi nở nụ cười:

“Sau khi xuất viện, em sẽ mời chị và Hi Hi ăn tối nhé.”

“Cẩn thận kẻo ngã bây giờ.” Chị Trần thấy Giang Nguyệt ngồi không nghiêm túc thì liền lườm cô một cái, giọng điệu nghiêm khắc:

“Nếu em còn không kiếm công việc cho chị làm. Chị cảm thấy mình sắp không còn là quản lý nghệ sĩ nữa rồi. Trở thành bảo mẫu toàn thời gian cho em luôn rồi đó.”

“Vậy cũng được mà.” Giang Nguyệt tủm tỉm cười, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.

Trong lúc ăn cơm, chị Trần vô tình nói với Giang Nguyệt vài câu: “Tên Dư tổng uy hiếp em hôm qua ra toà rồi đấy. Hình như bị phán án mấy năm.”

Nghe được tin tức về Dư Quảng Bình, Giang Nguyệt có chút bất ngờ, sửng sốt hỏi: “Hắn ta bị làm sao ạ?”

“Bị Tiêu tổng xử lý.”

Chị Trần nhắc tới những chuyện trong giới, nhất thời vẻ mặt trở nên thần bí: “Nghe nói lúc trước Tiêu tổng cùng hắn ta nói chuyện hợp tác, chính là để lấy được chứng cứ hắn làm ăn phi pháp.”

“Hơn nữa, lần này hắn làm ầm ĩ như vậy, đến cả Thịnh tổng cũng bị ảnh hưởng đến. Ngài ấy nói cảm thấy có lỗi vì đã không chiêu đãi tốt em nên đã liên hợp với Tiêu tổng, tống hắn ta vào tù.”

“Hiện tại Thịnh tổng đã tiếp nhận công ty quản lý nghệ sĩ kia, sáp nhập nó vào Giang San."

Giang Nguyệt trầm mặc không nói gì.

Thì ra Tiêu Kỳ Nhiên đã sớm lên kế hoạch lật đổ Dư Quảng Bình. Sớm muộn gì anh cũng sẽ tự tay đưa Dư Quảng Bình vào bẫy. Hèn chi ngày đó anh nói cô tự cho mình là thông minh.

Giang Nguyệt không khỏi liếm môi, cười tự giễu một tiếng.

Tiêu Kỳ Nhiên hiện tại đã sớm không còn là Tiêu Kỳ Nhiên của năm đó nữa rồi.

Hắn đi từng bước một, mỗi một bước đều làm cho người ta nhìn không thấu.

Nhưng nếu Dư Quảng Bình đã được giải quyết thì cũng tốt. Ít nhất sau khi xuất viện, cô sẽ không cần phải sống trong sợ hãi nữa.

Chị Trần vừa đút cơm cho Giang Nguyệt, vừa tiếp tục nói: “Hôm đó hình ảnh em hộc máu ngã xuống ngất xỉu lan truyền khắp nơi. Trên mạng có đủ mọi loại suy diễn.”

“Hiện tại Dư tổng bị tống vào tù, mọi người đều nói Tiêu tổng xử Dư Quảng Bình để báo thù cho em đó.”

Nói đến đây, trong lòng chị Trần có chút vui mừng xen lẫn chua xót, thở dài nói: “Tuy rằng em chịu khổ như vậy, nhưng cũng may là có thể để cho Tần Di Di phải sống an phận một thời gian.”

Giang Nguyệt nghe vậy hơi nhướng mi, giọng nói đầy thản nhiên: “Suy đoán của người ngoài cuộc chúng ta không quan trọng, trong lòng những người trong cuộc suy nghĩ như thế nào mới quan trọng.”

Hành động này của Tiêu Kỳ Nhiên không phải vì cô.

Chỉ sợ Tiêu Kỳ Nhiên đã sớm động tâm tư với miếng mồi ngon trong tay Dư Quảng Bình, lại mượn cớ báo thù cho Tần Di Di lúc trước bị khinh bạc. Một mũi tên trúng hai đích mà thôi.

Mà Giang Nguyệt cô lại là nạn nhân không cần thiết nhất trong kế hoạch của anh.

Sau khi ăn trưa xong, Giang Nguyệt bảo chị Trần về nhà nghỉ ngơi một buổi chiều. Gần đây cô khôi phục cũng nhanh, không cần phải có người luôn ở bên cạnh.

Ánh mặt trời mùa đông rất nhẹ nhàng, chiếu vào trong phòng bệnh ấm áp, không bao lâu sau Giang Nguyệt đã cảm thấy có chút buồn ngủ.

Giang Nguyệt nhắm hờ mắt lại, muốn ngủ một lát.

Ngay khi cô nửa tỉnh nửa mê, cửa phòng lại bị ai đó nhẹ nhàng gõ lên, tiếng gõ cửa khiến cô bừng tỉnh, lập tức mở hai mắt ra.

Cánh cửa mở ra, hai người bước vào, một nam một nữ.

“Chị Giang Nguyệt, chị khỏe hơn chưa ạ?”

Tần Di Di mặc một chiếc áo khoác màu trắng, rụt rè nhìn Giang Nguyệt, trong tay cầm một cái hộp giữ nhiệt: “Em nấu cho chị một ít cháo bổ dưỡng tốt cho dạ dày, muốn đến thăm chị một chút ạ.”

Thân hình cao lớn của Tiêu Kỳ Nhiên đứng ở một bên, sắc mặt rất bình tĩnh.

Giang Nguyệt giơ tay ấn lông mày, ngữ khí thanh đạm: “Thành ý của cô tôi nhận. Hai người về đi, tôi muốn đi ngủ.”

Tiêu Kỳ Nhiên mím môi, mặt mày trở nên lạnh lùng đảo mắt nhìn cô: “Đây là thái độ cô đối xử với những người có lòng tốt đến thăm cô sao?”

Tần Di Di vội vàng xua tay, thanh âm thấp hơn: “A Nhiên, không sao đâu. Hiện tại chị Giang Nguyệt cần nghỉ ngơi, chúng ta nên đi thôi.”

Cô kéo Tiêu Kỳ Nhiên đi ra ngoài, trước khi đi còn cố ý cúi chào Giang Nguyệt: “Em biết lúc ấy chị Giang Nguyệt là vì bảo vệ em mới phải làm vậy, là em hiểu lầm chị. Thật sự rất xin lỗi chị!”
Chương 80 Tôi sẽ xử lý

Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Tần Di Di nhướng mày, trên bày mặt ra vẻ áy náy và đau khổ: “A Nhiên, em cảm thấy chị Giang Nguyệt sẽ không tha thứ cho em, chị ấy căn bản không hề muốn nói chuyện với em.”

Tiêu Kỳ Nhiên không tiếp lời, đi hai bước, rồi dừng tại chỗ: “Di

Di về trước đi, tôi sẽ nói chuyện với cô ta.”

“Như vậy có phải không tốt lắm đúng không?” Tần Di Di cắn môi, trong giọng nói có chút do dự: “Hay là thôi đi, em cảm thấy chị Giang Nguyệt sẽ không đồng ý đứng ra giải thích tin đồn.”

Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẻ mặt cô ta rõ ràng là có chút bất đắc dĩ.

Hôm nay cô ta tới thăm Giang Nguyệt là giả, muốn để Giang Nguyệt hỗ trợ ra mặt giải quyết với dư luận mới là thật.

Không biết là thiếu gia hay tiểu thư nhà nào đã âm thầm tiết lộ với truyền thông rằng chính Tần Di Di đã ép Giang Nguyệt uống hết một ly rượu mạnh ở đại sảnh vào đêm hôm đó.

Dù sao cả Bắc Thành đều biết Giang Nguyệt từng là viên ngọc quý trên tay Tiêu Kỳ Nhiên, bây giờ lại xuất hiện niềm vui mới là Tần Di Di.

Mối quan hệ phức tạp giữa ba người vốn đã hấp dẫn, sự việc này vừa xảy ra, các phương tiện truyền thông đã đua nhau thêm mắm dặm muối đưa tin.

Tất cả mọi người trên mạng đều đang nói rằng Tần Di Di đang bức chính cung hạ vị, tận lực diễu võ dương oai bắt nạt Giang Nguyệt.

Lời chửi mắng xuất hiện ở khắp nơi, danh tiếng của Tần Di Di bị ảnh hưởng rất nghiêm trọng.

Lần này sở dĩ cô ta tới đây chính là đặc biệt yêu cầu Giang Nguyệt ra mặt bác bỏ tin đồn.

“Tôi sẽ xử lý.” Âm thanh Tiêu Kỳ Nhiên nhàn nhạt, trong giọng nói mang theo vài phần thờ ơ: “Cho dù Giang Nguyệt không muốn ra mặt thì tôi cũng sẽ có cách giải quyết.”

Nghe được câu này, sương mù trong mắt Tần Di Di nhất thời biến mất, lập tức kéo cánh tay Tiêu Kỳ Nhiên: “A Nhiên, em biết anh tốt nhất mà!”

“Thông qua lần này, em cũng có được một bài học.” Tiêu Kỳ Nhiên chậm rãi mở miệng, “Đó là phải suy nghĩ rõ ràng rồi mới hành động, điểm này Giang Nguyệt thành thục hơn em.”

“Em biết rồi.” Tần Di Di rũ mắt, luống cuống tay chân: “Sau này em nhất định không xúc động như vậy nữa.”

Nói xong, cô ta lại túm lấy góc áo của anh một ách đáng thương: “A Nhiên thật hung dữ, thật đáng sợ.”

Tiêu Kỳ Nhiên nhìn lướt qua cô ta một cái, ngữ khí bất giác hòa hoãn lại: “Tôi không có ý gì khác, chỉ hy vọng em có thể thành thục hơn một chút.”

Tần Di Di ngửa mặt, chớp chớp đôi mắt to: “Nhưng không phải A Nhiên thích con gái đơn thuần hơn sao?”

Nghe được câu này, Tiêu Kỳ Nhiên khựng lại hai giây, hơi xuất thần.

Xét về độ trong sáng, Tần Di Di cũng không phải là cô gái thuần khiết nhất mà anh từng thấy.



Vốn dĩ Giang Nguyệt sắp ngủ thiếp đi nhưng lại bị hai người này quấy rầy, cơn buồn ngủ của cô cũng biến mất, cô phiền não túm tóc, bấm điện thoại một cách nhàm chán.

Cô cũng có chú ý đến tin tức giải trí gần đây, khi thấy Tần Di Di xuất hiện, cô liền đoán được ý đồ của đối phương.

Qua vài phút, cửa phòng lại bị đẩy ra một lần nữa, nhưng lần này chỉ có một mình Tiêu Kỳ Nhiên.

Trong nháy mắt hai người nhìn nhau, Giang Nguyệt dời mắt đi trước.

Ngữ khí Tiêu Kỳ Nhiên vẫn thờ ơ như trước: “Giang Nguyệt, chúng ta nói chuyện.”

Giang Nguyệt: “Nếu như là về vấn đề dư luận gần đây của Tần Di Di thì tôi và Tiêu tổng không có gì để nói.”

Tiêu Kỳ Nhiên cũng không bất ngờ với phản ứng của cô, nhàn nhạt nói: “Chỉ là nhờ cô ra mặt làm rõ.”

Làm rõ?

Giang Nguyệt nhịn không được cười, bởi vì dây thanh quản của cô còn chưa khôi phục hoàn toàn nên khi cười lại động đến cổ họng, lập tức ho khan.

Thấy thế, Tiêu Kỳ Nhiên đưa ly nước qua, nhưng lại bị cô nhẹ nhàng đẩy ra.

Sắc mặt Giang Nguyệt lạnh lùng, giọng điệu vô cùng bình tĩnh: “Tin tức là thật, báo cáo cũng không sai, cần phải làm rõ cái gì?”

Cô vừa dứt lời, người đàn ông giật mình vài giây, sau đó nhịn không được cười nhạo, khóe môi hơi nhếch lên: “Giang Nguyệt, cô thật biết vận dụng những gì mình học được.”

“Đều là do Tiêu tổng dạy dỗ tốt.” Giang Nguyệt mặt không đổi sắc đáp lại.

Những lời này là lúc đó Tiêu Kỳ Nhiên nói về scandal giữa cô và Tống Du, hiện tại chẳng qua cô chỉ là trả lại cho anh mà thôi.

“Chúng ta không nói đến scandal trước đó.” Tiêu Kỳ Nhiên xoa đuôi lông mày, hiển nhiên không có ý định tiếp tục đề tài này với cô: “Cuối tuần sau là sinh nhật Tiêu Viễn Phong, cô nhớ chuẩn bị.”

Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên trở nên hơi lạnh lùng, vẻ mặt mang theo không kiên nhẫn.

Lông mi Giang Nguyệt rũ xuống, nghe được những lời này, ánh mắt dừng lại một giây, lông mày khẽ cau lại.

“Tôi phải chuẩn bị cái gì?”

Tiêu Kỳ Nhiên gật đầu, giọng điệu bình tĩnh: “Theo tôi trở về nhà tham gia yến tiệc của nhà họ Tiêu.”

Giang Nguyệt ghé mắt nhìn qua, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Giọng điệu của người đàn ông này rất thản nhiên, trên mặt không có biểu cảm gì: “Có gì mà kinh ngạc như vậy, đây cũng không phải là lần đầu tiên.”

Chuyện này là sự thật.

Bốn năm qua, mỗi năm Giang Nguyệt đều cùng Tiêu Kỳ Nhiên trở về tham gia yến tiệc của nhà họ Tiêu.

Mấy ngày trước Giang Nguyệt còn xem lịch, biết sắp tới sinh nhật Tiêu Viễn Phong.

Giang Nguyệt nhớ rõ mọi thứ về Tiêu Kỳ Nhiên, bao gồm cả các thành viên trong gia đình anh.

Trong phòng bệnh yên tĩnh, chỉ có giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên quanh quẩn.

Giang Nguyệt sững sờ vài giây.

Trong lúc nhất thời cô không hiểu rõ ý của anh: “Năm nay, anh phải là nên đưa Tần Di Di về chứ?”

Giang Nguyệt cố nén tâm trạng nặng nề trong lòng, cố gắng tỏ ra bình tĩnh, lạnh nhạt nói: “Đúng lúc mượn cơ hội này để cho chú và dì quen biết cô ta một chút.”

Lúc cô nói những lời này, đôi mắt đen nhánh của Tiêu Kỳ Nhiên nhìn chằm chằm vào cô, đáy mắt cuồn cuộn những cảm xúc phức tạp, đôi mắt anh có chút lạnh lùng.

“Cô ấy không thích hợp với những dịp như vậy.” Anh nhìn Giang Nguyệt, ngữ khí lạnh nhạt: “Nhà họ Tiêu nước sâu, cô ấy không ứng phó được.”

Thì ra là bảo vệ Tần Di Di khỏi bị người nhà họ Tiêu nhắm vào.

Lông mi Giang Nguyệt rủ xuống, tự giễu mím môi, cảm thấy bản thân cực kỳ nực cười.

Vừa rồi cô lại vì chuyện Tiêu Kỳ Nhiên dẫn mình trở về nhà họ Tiêu mà có chút vui mừng.

Nhưng tất cả chỉ là vì cô có thể ứng phó với những người trưởng bối của nhà họ Tiêu tốt hơn Tần Di Di mà thôi.

Không còn gì khác.

Nói xong, Tiêu Kỳ Nhiên chỉnh sửa nếp gấp của âu phục, giọng điệu rất cường thế: “Tuần sau lúc nào xuất viện thì nói với tôi một tiếng, tôi kêu Tiết An tới đón cô.”

“Lễ vật tôi sẽ cho người chuẩn bị trước.” Ngữ khí Tiêu Kỳ Nhiên không hề gợn sóng: “Còn chưa hủy hợp đồng với Giang San thì tất cả những lời hứa trước đó đều có giá trị, cô biết phải làm gì rồi đấy, đừng làm tôi thất vọng.”

Giọng điệu của hắn vẫn cao cao tại thượng như mọi khi.

Để không làm Tiêu Kỳ Nhiên thất vọng, Giang Nguyệt đã cố gắng quá nhiều lần rồi.

Tiêu Kỳ Nhiên nói xong thì đứng dậy cất bước ra khỏi phòng bệnh.

Giang Nguyệt nằm trên giường, ánh mắt bình tĩnh nhìn trần nhà, khóe môi từng chút từng chút nhếch lên, chỉ còn lại chua xót.



Biết được Tiêu Kỳ Nhiên sẽ trở về nhà họ Tiêu để tổ chức sinh nhật cho Tiêu Viễn Phong, Tần Di Di không khỏi hưng phấn. Cuối cùng cô ta lấy hết dũng khí hỏi anh, lại biết được tin anh muốn dẫn Giang Nguyệt trở về.

“Tại sao?” Vẻ mặt cô ta thất vọng, trong giọng nói của cô ta mang theo vẻ không thể tin được: “A Nhiên, tại sao anh không đưa em về?”

Tại sao có thể dẫn Giang Nguyệt về trong một bữa tiệc gia đình thể hiện thân phận như vậy?

Điều này không phải nói rõ Giang Nguyệt mới là bạn gái mặc định của Tiêu Kỳ Nhiên sao?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom