-
Chương 1-5
Chương 1 Tôi hơi chán rồi
Một tuần trước, Tiêu Kỳ Nhiên đi công tác.
Anh là chủ đầu tư của tập đoàn Giang San, chuyến công tác hôm nay kết thúc, anh đã đặt vé máy bay ngay trong đêm về Bắc Thành.
Giang Nguyệt tính toán thời gian, nhờ trợ lý hỗ trợ bắt xe, chạy tới sân bay đón người.
Hai người ngồi trong xe không nói gì, xe chạy cũng rất nhanh.
Bóng đêm dày đặc.
Vừa mới trở lại Thụy Uyển, Tiêu Kỳ Nhiên liền đẩy Giang Nguyệt ngã xuống sofa.
Ghế sofa rất mềm. Cô hơi đẩy người anh, nhưng không phản kháng.
Do đè nén suốt một tuần nên thời gian phóng túng của Tiêu Kỳ Nhiên rất dài, khiến Giang Nguyệt có chút không chịu nổi.
Cô mấy lần van khóc xin anh dừng lại, người đàn ông này cũng không để ý, một chút thương hoa tiếc ngọc cũng không có.
Đợi cho đến khi hắn buông xã hết thì mới thả nàng ra.
Giang Nguyệt tựa vào đầu giường, túm lấy chăn đã bị đá qua một bên từ lúc nào, bao bọc lấy thân thể của mình, không ngừng thờ dốc.
Đến khi hô hấp ổn định lại cô mới nghiêng đầu nhìn sang Tiêu Kỳ Nhiên.
Sườn mặt của Tiêu Kỳ Nhiên góc cạnh, ngũ quan sắc sảo, khi không có dục vọng thì cả người anh đều mang đến cảm giác lạnh lùng.
Cho dù đã trải qua chuyện thân mật hơn nữa, Giang Nguyệt vẫn cảm thấy, giữa cô và hắn giống như có một tầng sương mù dày đặc, không thể chọc thủng.
Cô vươn tay, muốn ôm lấy thân thể của Tiêu Kỳ Nhiên, giống như vậy có thể dựa sát với anh một chút, gần hơn một chút.
Đúng lúc này, Tiêu Kỳ Nhiên đang đưa lưng về phía cô lại lạnh nhạt mở miệng:
“Giang Lư mới ký với một người mới, rất có tiềm lực. Sau này cô lưu ý cô ấy nhiều hơn.”
Đôi mắt Giang Nguyệt rũ xuống, nhanh chóng thu hồi cánh tay đã đưa ra, như thường lệ trả lời:
"Vâng, Tiêu tổng.”
Cô gọi anh là Tiêu tổng.
Đúng rồi, hai người bọn họ dù đã bốn năm triền miên, nhưng ngay cả một tiếng xưng hô thân mật cũng không có.
Dù sao quan hệ của hai người bọn họ vẫn luôn là quan hệ cấp trên với cấp dưới.
Thấy cô dễ dàng đáp ứng như vậy, Tiêu Kỳ Nhiên đột nhiên quay đầu nhìn lại. Ánh mắt dừng trên mặt cô, rồi từ từ di chuyển đến vai trần cùng với xương quai xanh của cô.
Dáng người mảnh khảnh, thân hình hoàn hảo.
Giang Nguyệt không chỉ xinh đẹp, còn là một người phụ nữ thông minh, có năng lực.
Bất kể là trong công việc hay là sự hòa hợp trong chuyện chăn gối đều khiến anh cảm thấy rất hoàn mỹ. Hầu như không tìm thấy một chút sai sót nào.
"Mấy năm nay, thật đúng là càng ngày càng hiểu chuyện." Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên lạnh lẽo, không hề mang ý tứ khen ngợi như trong lời nói.
Giang Nguyệt không biết "chuyện" mà hắn nói rốt cuộc là chỉ chuyện giường chiếu, hay là công việc, chỉ đành hàm hồ trả lời:
"Đều là nhờ Tiêu tổng dạy dỗ tốt.”
Nghe được đáp án như vậy, Tiêu Kỳ Nhiên giơ tay nhéo nhéo mi tâm, vô cớ phiền não hai giây.
"Giang Nguyệt, cô có biết cô bây giờ rất khiến cho người khác mất hứng không?”
Anh liếc cô một cái, ánh mắt giễu cợt, đôi môi mỏng nhếch lên, giọng điệu lãnh đạm khó đoán:
"Loại như cô, tôi hơi chán rồi.”
Tiêu Kỳ Nhiên nói xong lời này thì liền nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo, rất nhanh đã khôi phục lại bộ dáng nghiêm chỉnh trước đó.
Mặt mày lãnh nhạt, giống như vô dục vô cầu.
Thụy Uyển thuộc khu nhà giàu, là Tiêu Kỳ Nhiên bỏ ra rất nhiều tiền để mua cho Giang Nguyệt. Bởi vì vị trí nơi này cùng chỗ ở của hắn không xa lắm. Thuận tiện để cho hắn ghé qua nghỉ chân. Tiêu Kỳ Nhiên chưa bao giờ qua đêm ở đây cùng cô.
Người đàn ông quyết đoán cất bước rời đi. Nghe tiếng đóng cửa, Giang Nguyệt vẫn nằm ở trên giường không nhúc nhích.
Cô nhớ lại câu nói trước khi rời đi của anh, ánh mắt càng thêm ảm đạm.
Tiêu Kỳ Nhiên nói, cô ấy là loại - anh ta hơi chán rồi.
…
Ngày hôm sau không có lịch trình gì, Giang Nguyệt thoải mái ngủ đến giữa trưa. Sau khi tỉnh dậy thì dựa theo tiêu chuẩn của một nữ minh tinh, làm một số thứ để bảo dưỡng thân thể mình.
Khi cô bước ra khỏi phòng tắm, mỗi sợi tóc cũng đều đã được chăm sóc kỹ càng.
Giang Nguyệt liếc mắt nhìn lịch trình chị Trần gửi tới trong điện thoại di động, xoay người lại đi vào phòng thay đồ. Cô chọn một bộ lễ phục cùng giày cao gót để tham gia tiệc tối, rồi chờ xe tới đưa cô đi trang điểm.
Bận rộn cả buổi chiều, mãi cho đến tối mới đến cửa khách sạn ăn tối.
"Giang Nguyệt, bữa tiệc tối nay chỉ cần có mặt một chút là được, không cần phải mệt mỏi quá. Quan trọng là buổi thử vai ngày mai, lần này chọn nữ chính cho phim chúc mừng năm mới của đạo diễn Trương, cơ hội này không thể bỏ qua.”
Giang Nguyệt hờ hững đáp lại một tiếng, ánh mắt vẫn nhìn ra ngoài. Vừa rồi cô liếc thấy một biển số xe quen thuộc lướt qua, hình như là của Tiêu Kỳ Nhiên.
"Hôm nay Tiêu tổng cũng tới sao?" Cô thuận miệng hỏi một câu.
“Không có. Là một công ty nhỏ mở tiệc mừng mà thôi. Tiêu tổng cũng không cần phải đến chỗ này.”
Giang Nguyệt đăm chiêu gật đầu. Có lẽ là cô nhìn nhầm rồi.
Vào cửa khách sạn, bé trợ lý của Giang Nguyệt đưa cho cô mấy thứ cần ký tên. Cô liền tùy tiện tìm một cái ghế sofa ngồi xuống ký. Lâu lâu lại liếc mắt nhìn thời gian.
Vẻ đẹp của Giang Nguyệt là loại mỹ nhân kinh diễm bắt mắt. Chính là mỹ nhân lộ ra từ trong xương cốt, diễm lệ lại không thô tục. Lạnh lùng nhưng không phản cảm.
Khi cô ngồi yên không nói lời nào, đẹp đến nỗi không thể nói thành lời.
Chỉ dựa vào bộ dáng này, Giang Nguyệt vào nghề bốn năm là có thể trở thành trụ cột của tập đoàn Giang San. Hơn nữa nhiều năm qua sừng sững không ngã, vẫn giữ vững ngai vàng "nữ minh tinh hàng đầu".
Ban đầu Giang Nguyệt chọn nơi này vì không có ai ngồi. Người xung quanh cũng thức thời không ai tới quấy rầy nàng.
Nhưng không biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên có một đám người náo nhiệt kéo đến chỗ cô, đứng bên cạnh cô nói chuyện cười đùa.
Giang Nguyệt ngước mắt lên nhìn, cô không quen ai cả.
Nhưng mà cô gái nhỏ đang được đám người vây quanh kia có chút đặc biệt.
Khuôn mặt xinh đẹp sạch sẽ, đôi mắt linh động như một con thỏ nhỏ, trông rất đáng yêu.
Chắc là người vừa vào nghề không bao lâu, đứng trong đám người còn có chút lo lắng, thỉnh thoảng cô nàng còn kéo kéo váy để giảm bớt khẩn trương.
Rất non nớt, giống như Giang Nguyệt lúc mới bước vào giới giải trí.
Giang Nguyệt nhìn cô gái kia lại nhớ đến bản thân lúc trước, sau đó lại lắc đầu cười tự giễu. Lúc này mới nhớ ra phải đi lấy chút đồ uống.
Lúc Giang Nguyệt đi ngang qua đám đông, cô gái nhỏ kia hình như vừa mới nhận ra cô, bất thình lình hô lớn:
"Chị Giang Nguyệt!”
Giang Nguyệt dừng bước một chút, chậm rãi xoay người nhìn nàng, mặt mày lạnh nhạt.
"Chị Giang Nguyệt, chị..."
Cô gái nhỏ đẩy đám người ra, lảo đảo đi về phía Giang Nguyệt, trong tay còn bưng một ly sâm banh.
Tửu lượng của cô bé dường như không được tốt, đã có chút say rượu.
Giang Nguyệt theo bản năng muốn lui về phía sau vài bước, chiếc váy hôm nay là đồ đại diện đặc biệt của thương hiệu. Hai ngày sau cô phải gửi trả lại, không thể làm bẩn.
Nhưng động tác của cô bé đó so với Giang Nguyệt nhanh hơn, chất lỏng trong ly rượu đã hắt lên ngực cô.
Ngay lập tức khuôn mặt của cô gái nhỏ cứng đờ.
Giang Nguyệt nhíu mày, cúi đầu nhìn một mảnh ẩm ướt trước ngực, sắc mặt trầm xuống, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình hỏi:
"Cô tên gì?”
Người xung quanh cũng bắt đầu chú ý tới bên này, mang theo ánh mắt xem kịch vui.
Giang Nguyệt có thể nói là ‘cục cưng’ của Tiêu tổng, là độc sủng của hắn.
Hôm nay người mới dám gây chuyện với Giang Nguyệt, vậy thì sự nghiệp diễn xuất sau này coi như xong rồi.
Một màn trước mắt khiến cô gái nhỏ có hơi tỉnh rượu, vẻ mặt bối rối, môi cũng cắn đến trắng bệch:
“Chị Giang Nguyệt, em tên là Tần Di Di ạ.”
Tần Di Di?
Giang Nguyệt nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, cố gắng đem buồn phiền trong lòng đè xuống, nói:
“Được rồi. Cô…”
Giang Nguyệt còn chưa nói xong thì bỗng nhiên trong sảnh khác sạn ồn ào, một giọng nói từ phía xa truyền đến kèm theo tiếng bước chân.
“Tần Di Di.”
Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên trong vắt mà lạnh lùng, vang lên phía sau lưng Giang Nguyệt. Cô nghe thấy trong giọng nói lãnh đạm của anh vậy mà lại mang theo chút dịu dàng:
“Lại đây.”
Tần Di Di hít hít mũi, ánh mắt sưng đỏ, giống như vừa chịu ủy khuất gì rất lớn, bước nhanh đến bên cạnh Tiêu Kỳ Nhiên.
Cô nàng cúi đầu thật thấp, dường như sợ đến mức không dám ngẩng đầu nhìn Giang Nguyệt.
Giang Nguyệt xoay người theo, nhìn người đàn ông cao lớn tuấn tú kia.
Sự xuất hiện của hắn vẫn sẽ luôn luôn là tiêu điểm của mọi người, từng cái giơ tay nhấc chân của hắn đều mang theo khí thế của quý tộc, giọng nói lại càng lạnh lùng xa cách.
Tiêu Kỳ Nhiên nói: "Giang Nguyệt, đừng bắt nạt cô ấy!"
Chương 2 Cô không có khả năng đó
“Giang Nguyệt, đừng bắt nạt cô ấy!”
Trong khoảnh khắc, tiếng ồn ào trong sảnh tiệc đều nhỏ hơn rất nhiều.
Giang Nguyệt vẫn giữ bộ dáng lãnh đạm như trước. Khẽ nhướng mi, ánh mắt liền rơi vào trên người cô gái nhỏ đang đứng bên cạnh Tiêu Kỳ Nhiên.
Vẻ mặt không chút gợn sóng, không buồn không vui.
Chỉ là, vành mắt của Tần Di Di dường như đỏ hơn vừa rồi. Hai tay nắm chặt ở bên người, giống như bị oan ức, nhưng vẫn do dự không nói.
“Tiêu tổng, anh hiểu lầm rồi, là em muốn chào hỏi chị Giang Nguyệt, nhưng lại không cẩn thận làm đổ rượu lên người chị ấy...”
“Là lỗi của em!” Cô rụt rè nói, nhưng vẫn có chút dũng khí nhận lỗi.
Giọng nói của cô rất nhỏ, tay chân luống cuống, dường như đang rất bối rối.
Lông mày Tiêu Kỳ Nhiên hơi giãn ra, cảm giác lạnh lùng vừa rồi hơi nhạt đi một chút, giơ tay vỗ vỗ vai Tần Di Di. Giọng nói vẫn như vừa rồi, bình thản nhưng lại mang thêm một chút ôn nhu:
“Đừng khẩn trương, thả lỏng một chút. Cô ấy sẽ không trách cô.”
Rõ ràng người bị hắt rượu không phải anh, anh lại thay cô nói sẽ không trách?
“Giang Nguyệt, đi theo tôi!”
Lúc nói chuyện với Giang Nguyệt, giọng điệu của hắn lại khôi phục lạnh lùng cùng uy nghiêm như thường ngày.
Mọi người xung quanh đều nhìn rõ một màn này, trong lòng không khỏi bắt đầu suy đoán.
Có lẽ, sủng ái thuộc về Giang Nguyệt, rất nhanh sẽ đổi chủ.
...
Trên góc hành lang bên ngoài sảnh tiệc, Giang Nguyệt đi theo phía sau Tiêu Kỳ Nhiên. Khi hắn không mở miệng, cô cũng sẽ không nói một lời.
Đi theo Tiêu Kỳ Nhiên nhiều năm như vậy, cô biết rõ im lặng là vàng.
Tiêu Kỳ Nhiên nghe tiếng bước chân đều đều phía sau, phiền não nheo mắt, đứng lại.
“Tần Di Di chính là người mới mà hôm qua tôi nói cô lưu ý chiếu cố. Cô ấy cũng không phải cố ý, cô đừng so đo với cô ấy.”
Giang Nguyệt rất muốn hỏi, hắn ta có cho cô cơ hội so đo sao?
Nhưng lời này nói ra, cô liền biết không thích hợp. Nên lại yên lặng nuốt xuống, buồn bực đáp:
“Ừ, tôi cũng hiểu, cô ấy uống nhiều đứng không vững.”
Ánh mắt của Tiêu Kỳ Nhiên rơi vào bộ phận ẩm ướt trên ngực cô, chậm rãi dời đi, sau đó lạnh nhạt nói:
“Cô ấy một mình không an toàn, tôi quay lại đó. Cô tự mình về đi.”
Dứt lời, anh xoay người muốn trở về tìm Tần Di Di. Bước chân đi rất nhanh, xem ra đang rất lo lắng cho an nguy của cô ấy.
Không biết sợi dây thần kinh nào bị đứt, Giang Nguyệt đột nhiên buột miệng hỏi: “Còn tôi thì sao?”
Cô cũng chỉ có một mình.
Lời này của Giang Nguyệt vừa nói ra, trong hành lang nháy mắt liền trở nên yên tĩnh hơn.
Qua vài giây sau, Tiêu Kỳ Nhiên cười nhạo một tiếng:
“Cô ấy cái gì cũng không hiểu, còn cô thì sao?”
Lời này ý nói là cô lắm chiêu trò, còn Tần Di Di trong sáng, thanh thuần?
Anh hơi dừng lại, ánh mắt nhàn nhạt ngang nhiên lưu lại trên bộ ngực ướt át, thấp thoáng kia của cô. Ý châm chọc tràn đầy trong lời nói:
“Hiện tại cho dù là gặp phải chút ngoài ý muốn, cũng xem như tăng nhiệt độ cho cô thôi, không phải sao?”
Giang Nguyệt nhìn theo bóng dáng hắn cho đến khi biến mất hoàn toàn. Vẻ mặt bình tĩnh vốn có từng chút từng chút biến mất.
Cô cúi đầu, chạm vào vị trí khi nãy bị rượu hắt vào.
Lạnh như băng.
…
Ngày hôm sau.
Vốn dĩ hôm nay được sắp xếp đi thử vai, nhưng vì chiếc váy tối qua bị hỏng, Giang Nguyệt cần đến công ty báo cáo tổn thất và bồi thường một chút. Vì thế sáng sớm đã đến Giang San.
Thường ngày trong công ty đều rất yên tĩnh, nhưng hôm nay lại trở nên náo nhiệt, cười nói rôm rả một chỗ.
Giang Nguyệt vừa bước chân vào công ty, tiếng ồn ào náo nhiệt lập tức im bặt, đồng loạt nhìn về phía cô.
Tần Di Di đang bị đám đông vây quanh cũng không ngoại lệ, giống như ngày hôm qua, rụt rè nhìn về phía Giang Nguyệt.
Bầu không khí trong nháy mắt trở nên rất kỳ lạ.
Ánh mắt của hai người trong không trung chạm vào nhau, Tần Di Di đầu tiên hơi né tránh, sau đó rất nhanh trở nên kiên định, đi tới trước mặt Giang Nguyệt:
“Chị Giang Nguyệt, chào buổi sáng.”
Giang Nguyệt nhìn cô, giọng điệu không lên không xuống, xem như đáp lại: “Chào buổi sáng.”
Dứt lời, Giang Nguyệt đi thẳng về phía văn phòng tổng giám đốc.
Cô đưa tay gõ cửa hai cái, sau đó như thường lệ, thuần thục đẩy cửa ra, coi như không có người đi vào.
Tiêu Kỳ Nhiên ngồi trong phòng làm việc, ngước mắt nhìn người tới, trong mắt lộ ra chút kinh ngạc.
Giang Nguyệt có thể từ trong ánh mắt của hắn đọc ra, hắn muốn nhìn thấy hẳn là mặt người khác.
Chính xác mà nói, chắc là mặt Tần Di Di.
Cô đè nén cảm xúc, đi tới đối diện bàn làm việc, mặt không đổi sắc nói:
“Bộ váy dạ hội tối qua là mẫu mã hạn chế cao cấp của Swee, dùng để tuyên truyền phát ngôn. Tối hôm qua bộ váy bị hỏng, dựa theo quy định của hợp đồng, đối phương sẽ yêu cầu chúng ta bồi thường rất lớn."
Giọng điệu hoàn toàn là của công việc.
Tiêu Kỳ Nhiên nhéo nhéo mi tâm, cực kỳ không kiên nhẫn, lạnh giọng cắt ngang:
“Sau này những chuyện giống như này thì cứ đi bộ phận tài vụ xử lý đi…”
Đúng lúc này, Tần Di Di đột nhiên đẩy cửa đi vào, sợ hãi đứng ở cửa: “Tiêu tổng, chị Giang Nguyệt.”
Một bộ dáng điềm đạm đáng thương.
Không gõ cửa liền xông vào, cho dù là người mới, cũng thật sự là quá mạo phạm, không lễ phép.
“Nhân viên của Giang San vào phòng tổng giám đốc không biết gõ cửa sao?” Giang Nguyệt nhíu mày, mở miệng trách cứ.
Ở Giang San, lời nói của Giang Nguyệt hoàn toàn có thể coi là trọng lượng của bà chủ, cô dạy dỗ người mới cũng là hợp tình hợp lý.
Ai ngờ người đàn ông bất ngờ mở miệng: “Sau này, cô ấy không cần gõ cửa.”
Nghe vậy, sắc mặt Giang Nguyệt hơi thay đổi, nhưng rất nhanh đè xuống, mặt mày vẫn thanh đạm như trước: “Được. Tôi biết rồi.”
Tiêu Kỳ Nhiên đem tất cả đều để ở trong mắt, hơi dừng lại một chút, thu hồi bớt lạnh nhạt, chuyển dời đến trên người Tần Di Di, giọng nói đã trở nên dịu dàng:
“Tìm tôi có chuyện gì à?”
Tần Di Di siết chặt góc áo, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, giống như đang do dự cái gì đó, ấp úng nửa ngày nói không nên lời.
Trong trí nhớ của Giang Nguyệt, Tiêu Kỳ Nhiên ghét nhất những người phụ nữ chậm chạp như vậy.
Nhưng không ngờ, Tiêu Kỳ Nhiên lúc này lại rất kiên nhẫn, không có một chút ý muốn thúc giục:
“Đừng nóng vội, cứ từ từ nói.”
Giang Nguyệt giật mình.
Còn nhớ lần đầu tiên cô phạm sai lầm, đối mặt với Tiêu Kỳ Nhiên khẩn trương nói không nên lời, vẻ mặt lạnh lùng và nghiêm khắc của hắn khi đó…
Giang Nguyệt lặng lẽ nhìn một màn này.
Cô không biết mình đang có tâm trạng gì, nhưng cô cảm thấy hơi khó thở, bầu không khí trong văn phòng càng lúc càng tế nhị.
“Lễ phục kia của chị Giang Nguyệt, để em bồi thường đi.” Xem ra cô nàng phải hạ quyết tâm rất lớn:
“Vừa rồi em nghe trợ lý nói, chị Giang Nguyệt bình thường đều mặc đồ của nhãn hàng, nếu làm bẩn phải vi phạm hợp đồng, tối hôm qua là lỗi của em, em nghĩ…"
“Cô bồi thường không nổi.” Giang Nguyệt lập tức cắt ngang:
“Đừng tự cho mình là đúng mà cậy mạnh!”
Trong giọng nói của cô mang theo ý cảnh cáo, nhưng thực ra trong lòng đang suy nghĩ cho Tần Di Di.
Swee vốn là thương hiệu xa xỉ cao cấp trong ngành, giá của chiếc váy kia cao hơn mười con số.
Bởi vì cô biết giá trị của chiếc váy nên mới chủ động tìm Tiêu Kỳ Nhiên đề nghị bồi thường.
Nếu là nhãn hiệu khác, cô sẽ giải quyết riêng, không cần thiết phải đến làm phiền hắn.
Tần Di Di chỉ là tỏ vẻ quyết tâm thì không sao, nếu như Tiêu Kỳ Nhiên thật sự đáp ứng để cho cô ta bồi thường. Thì số tiền cô ta phải trả là một khoản nợ lớn kia.
Nhưng Tần Di Di không hiểu ý tứ trong lời nói của Giang Nguyệt, thấy cô lạnh lùng cự tuyệt, Tần Di Di liền sắp khóc:
“Chị Giang Nguyệt, em biết là tối qua em có lỗi. Nếu chị cho em một cơ hội, cho dù là em vay tiền cũng phải bồi thường cho chị.”
Cô ta không nói lời nào còn tốt, vừa nói chuyện trong giọng nói liền mang theo nức nở. Điều này lại giống như Giang Nguyệt đang bắt nạt người khác.
Thấy cô ta cố chấp như vậy, Giang Nguyệt cau mày:
“Cô có biết chiếc váy kia đáng giá bao nhiêu không? Cho dù cô muốn mượn, số tiền lớn như vậy cũng không ai có thể cho cô mượn, hiểu không?”
Tần Di Di tuổi còn trẻ, vừa mới vào nghề đã mang một khoản nợ lớn như vậy, có thể tưởng tượng được sẽ có áp lực rất lớn.
Vì đã từng dầm mưa dãi nắng nên Giang Nguyệt hiểu được nợ nần đau khổ như thế nào, trả nợ khó khăn như thế nào.
Nghe vậy, khóe môi Tiêu Kỳ Nhiên lại nhếch lên, giọng nói chế giễu:
“Cô ấy bồi thường không nổi, vậy cô sẽ bồi thường à?”
Chương 3 Miệng ngọt như mật
Tiêu Kỳ Nhiên hơi nheo mắt lại, tầm mắt dừng trên mặt Giang Nguyệt:
“Bộ váy này là lúc cô mặc sơ ý làm hỏng, lẽ ra cô phải là người chịu toàn bộ trách nhiệm mới đúng.”
Giang Nguyệt ngẩng đầu lên.
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô một lúc, sau đó cười lạnh:
“Nếu không có bản lĩnh đó, thì bớt thay người khác quyết định đi.”
Nói xong, anh lấy thẻ ngân hàng trong ngăn kéo ra, ném tới trước mặt Giang Nguyệt.
“Cầm đi bồi thường đi, không cần báo tài chính, số tiền này cứ tính cho tôi.”
Hai mắt rưng rưng của Tần Di Di thoáng qua một tia kinh ngạc, sau đó là vẻ mặt sùng bái:
“Tiêu tổng, anh muốn cho em mượn tiền sao?”
Tiêu Kỳ Nhiên gập đầu: “Ừ, sau này cô cố gắng ở Giang San làm việc, sớm muộn gì cũng có thể kiếm lại được.”
Lúc nói những lời này, trong giọng nói của hắn mang theo cổ vũ và dung túng, rõ ràng là tâm tình rất tốt. Ánh mắt sùng bái và cảm kích của Tần Di Di khiến hắn thấy hài lòng.
“Cảm ơn Tiêu tổng! Tôi nhất định sẽ nhanh chóng trả hết!”
Tần Di Di lập tức cười tươi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn có nước mắt, nhưng sự vui mừng cùng hạnh phúc lại rất rõ ràng.
Giang Nguyệt đột nhiên nhớ tới lời nói đêm đó của anh.
Chẳng trách anh lại chán ngấy cô.
Tần Di Di nhìn tuổi tác cũng không lớn, khoảng hai mươi tuổi, là kiểu thanh tú, rụt rè, đôi mắt trong veo.
Lại nói chuyện dễ nghe, miệng ngọt như mật.
Không giống như cô, giống như một khúc gỗ mục nát.
Giang Nguyệt nhắm mắt lại, tim khẽ run cố gắng xua đi dấu vết không vui cùng u ám kia:
“Tiêu tổng, tôi đi trước. Chiều nay đạo diễn Trương có buổi thử vai.”
Tiêu Kỳ Nhiên không giữ cô lại, ngược lại gõ bàn: “Tần Di Di, ngồi xuống nói chuyện đi.”
Xem ra là dự định tìm hiểu sâu về cô gái này.
Giang Nguyệt vừa bước tới mép cửa, giọng nói mềm mại của Tần Di Di lại truyền đến:
“Chị Giang Nguyệt đi casting nhân vật nào vậy ạ? Em cũng rất hứng thú với tác phẩm lần này của đạo diễn Trương.”
“Cô muốn diễn vai nào?”
Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên không nhanh không chậm vang lên, hình như lại có vài phần sủng nịnh.
Bước chân Giang Nguyệt chậm lại.
Còn nhớ lần đầu tiên cô thử vai, Tiêu Kỳ Nhiên thậm chí còn không biết cô diễn vai chính hay vai phụ.
Cô thật đúng là không thể so sánh với cô gái này rồi.
Hai người trong phòng nói chuyện càng ngày càng nhỏ, giống như là cố ý không muốn để cho ai nghe được.
Trái tim Giang Nguyệt lại hơi trầm xuống.
Cô không có thói quen nghe lén, nên bước nhanh hơn, nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc này.
Đối mặt với những ánh mắt khác thường của người khác, Giang Nguyệt thản nhiên thẳng lưng, vẫn là tư thái cao ngạo như trước. Ưu nhã cất bước, từng bước từng bước đi ra khỏi Giang San.
Cao quý như một con thiên nga trắng.
Dưới lầu, chị Trần đã ở trong xe đưa đón chờ cô.
“Giang Nguyệt, không phải em nói mấy phút là xong sao? Sao lại lâu như vậy?”
Chị Trần vốn là người hay lo lắng, thấy cô ấy đến chậm, trong lòng nóng nảy:
“Chúng ta và đạo diễn Trương đã hẹn lúc ba giờ, không thể đến muộn được.”
Rõ ràng chỉ là đi vào gặp Tiêu Kỳ Nhiên một chút, nhưng Giang Nguyệt lại cảm thấy rất mệt mỏi, cô dựa vào thành sau ghế xe, dùng ngón tay nhéo nhéo giữa lông mày, trong giọng nói mang theo ý làm nũng:
“Em còn không phải vì chị sao? Chị Trần, xin hãy thông cảm cho đứa em này chút đi.”
Với tính khí thất thường của Tiêu Kỳ Nhiên, nếu chị Trần đi báo cáo chuyện phải bồi thường cho chiếc váy, có lẽ cô ấy sẽ bị anh ta mắng té tát.
Chị Trần đưa cho cô một chai nước, giọng điệu hòa hoãn nói:
“Được rồi, được rồi, biết cô đối với chị là tốt nhất rồi. Cô út của tôi, mau điều chỉnh tâm trạng một chút đi. Khi thử vai phải phát huy thật tốt đó.”
Giang Nguyệt lúc này mới cười, đưa tay vặn chai nước. Sự mệt mỏi trong mắt rản đi một chút. Cô vừa định đưa nước vào miệng thì điện thoại di động trên xe lại vang lên.
“À đúng rồi, điện thoại của em từ nãy giờ vẫn cứ đổ chuông mãi.” Chị Trần vừa chỉ đường cho tài xế lái xe ra ngoài, vừa quay đầu nói với vô một câu.
Giang Nguyệt đóng nắp chai nước lại, cầm lấy điện thoại di động nhìn thấy dãy số phía trên, ánh mắt liền tối đi.
"Chị! Sao chị lại không bắt máy điện thoại của tôi!"
Điện thoại vừa mới kết nối, người đàn ông ở đầu dây bên kia giống như rất gấp gáp, còn cố ý đè thấp giọng nói:
“Chị mau chuyển cho tôi bảy trăm triệu đi. Tôi đang bị người ta chặn ở bên ngoài, nếu không đưa tiền cho bọn họ, bọn họ sẽ đánh gãy chân tôi!”
Đồng tử Giang Nguyệt đột nhiên co rụt lại, theo bản năng liếc nhìn tài xế và chị Trần trước mặt, hơi nhíu mày:
“Giang Dự! Tháng trước không phải mới đưa cho em một trăm triệu rồi sao? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
“Trời ơi, hiện tại tôi không thể giải thích rõ ràng với chị được”
Giang Dự giống như đã bị chọc vào chỗ đau, ngay lập tức trở nên cộc cằn nói:
“Một trăm triệu thì đủ để làm gì? Đừng nói nhảm nữa, mau chuyển cho tôi bảy trăm triệu đi. Nếu không, chị liền chờ nhặt xác em trai mình đi!”
Giang Nguyệt còn chưa kịp mở miệng, âm thanh kết thúc cuộc gọi đã truyền đến bên tai cô.
“Giang Nguyệt, ai mới vừa gọi cho em vậy?”
Lúc này đang là thời điểm tắc đường, vừa rồi chị Trần và tài xế chỉ chú ý đến tình hình đường xá, quan sát xem có tay săn ảnh nào bám theo không. Vì vậy không chú ý đến động tĩnh của Giang Nguyệt.
“Người nhà gọi đến ạ.”
Giọng điệu của Giang Nguyệt rất bình tĩnh, không có chút biểu cảm gì:
“Mà này chị Trần, trong tài khoản của em còn bao nhiêu tiền vậy?”
“Thế nào? Người nhà em lại gọi tới đòi tiền em hả?”
Chị Trần dường như đã thành thói quen, nhịn không được thở dài:
“Giang Nguyệt, một mình em đi làm bên ngoài kiếm tiền cũng không dễ dàng, tháng trước vừa mới chuyển tiền sản xuất cho bộ phim mới của đạo diễn Lâm, hiện tại trong thẻ chắc còn hơn ba trăm triệu.”
“Con bé này, từ lúc chị quen em, đã biết em rất hiếu thuận với gia đình. Nhưng em cũng phải suy nghĩ về bản thân mình chứ. Gia đình em cứ cách mấy hôm lại đòi tiền em để trả nợ. Nhưng lại nợ càng thêm nợ, cứ như một cái hố không đáy. Cho dù em có là gà đẻ trứng vàng thì cũng không thể lấp nổi đâu.”
Chị Trần là người đại diện của Giang Nguyệt từ khi vào nghề tới nay, quan hệ giữa hai người coi như không tệ. Mấy năm nay Giang Nguyệt vất vả, cô đều nhìn thấy, có một số lời cô nhất định phải thẳng thắng nói ra.
Giang Nguyệt cụp mắt xuống, nhếch môi cười khổ, không trả lời.
Đây đúng thật là một cái hố.
Một cái hố lấp đầy sự bất mãn của cô!
“Được rồi, nguyên do của em chị đều hiểu, cho nên chị không nói nữa. Lần này lại muốn bao nhiêu?” Chị Trần bất đắc dĩ thở dài, liếc cô một cái:
“Nếu chênh lệch không nhiều, chị sẽ cho em ứng trước.”
Giang Nguyệt nhắm mắt lại, suy nghĩ một chút rồi nói:
“Không cần đâu, chị Trần, để em tự nghĩ biện pháp đi.”
Chị Trần cũng là người có khó khăn. Mấy năm trước vì công việc mà ly hôn sớm, một mình chị nuôi con cũng không dễ dàng. Con gái chị cũng sắp vào tiểu học, hiện tại cũng cần rất nhiều tiền.
Huống chi, Giang Dự lần này muốn cũng không phải là con số nhỏ.
...
Xe đúng giờ lái đến địa điểm thử vai, Giang Nguyệt trang điểm trước trong xe, sau đó khoác lên mình chiếc áo khoác ngoài thường mặc khi quay phim, bước từng bước nhỏ, rụt cổ đi vào.
Bắc Thành đang là mùa đông, gió lạnh gào thét, lạnh thấu xương, ở bên ngoài một lát đều không chịu nổi.
Nghệ sĩ đến thử vai không nhiều lắm, đều là người quen trong giới.
Thấy Giang Nguyệt đi vào, bọn họ đều thất thần nhìn nhau, trong lòng có chút manh mối.
Giang Nguyệt là đến tranh giành vai nữ chính.
Mấy nghệ sĩ quen biết gật đầu, chào hỏi Giang Nguyệt, sau đó tiếp tục cúi đầu chuẩn bị cho buổi thử vai.
Giang Nguyệt tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, cũng lấy ra quyển kịch bản đã được chuẩn bị trước đó.
Nhưng không lâu sau, lại có người tới.
Tần Di Di khoác áo khoác, theo sau là một người đàn ông cùng nhau tiến vào.
Cửa đóng không chặt, gió lạnh thỉnh thoảng thổi vào, Giang Nguyệt theo bản năng kéo cổ áo khoác, nheo mắt nhìn người đến.
“Tiêu tổng, ở đây có nhiều người quá…”
Giọng nói nhút nhát, nhẹ nhàng của Tần Di Di truyền vào lỗ tai mọi người.
Chương 4 Phù hợp hơn cô
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Giang Nguyệt theo bản năng ngước mắt lên, ánh mắt rơi vào trên mặt Tần Di Di.
Cô gái nhỏ nhắn được bảo vệ dưới âu phục của nam nhân, dường như không quen như vậy thân mật, vành tai nhuốm hồng.
Hai người đứng chung một chỗ, lại trông thật xứng đôi.
Tần Di Di thấp giọng nói chuyện, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, vừa bắt gặp ánh mắt của Giang Nguyệt, trong mắt hiện lên vẻ bối rối: “Chị Giang Nguyệt.”
So với sự luống cuống và căng thẳng của cô, Giang Nguyệt có vẻ lạnh nhạt hơn, cô khẽ gật đầu xem như đáp lại:
“Đến thử vai à?”
Khí chất của Giang Nguyệt rất ổn định, đuôi mắt quyến rũ hơi nhấc lên, cảm giác áp bách kia liền dâng lên.
Tần Di Di ngẩng đầu nhìn Tiêu Kỳ Nhiên một cái, lại hít một hơi thật sâu, giống như để cổ vũ bản thân, sau đó mới dám lớn tiếng đáp lời:
“Đúng vậy, Tiêu tổng nói để em tới thử xem, thuận tiện học hỏi một chút.”
Lúc Tần Di Di nói lời này, Giang Nguyệt vừa vặn cùng Tiêu Kỳ Nhiên đối mắt.
Đôi mắt của anh đen thăm thẳm, chỉ thờ ơ nhìn cô, trong mắt không có một chút dao động tình cảm, lạnh lùng không chút ấm áp.
Mọi người xung quanh nhìn một màn này, trong lòng lại bắt đầu suy đoán.
Từ khi Giang Nguyệt vào Giang San tới nay, người trong giới đều biết, cô không chỉ là gương mặt đại diện của Gian San, mà còn là viên ngọc quý trong lòng bàn tay của Tiêu Kỳ Nhiên trong nhiều năm.
Bốn năm qua, Giang Nguyệt đã có thể đứng vững bên cạnh Tiêu Kỳ Nhiên, hơn nữa mấy năm nay tác phong làm việc của cô trong giới, cho dù là nói cô là bà chủ tương lai của Giang San, cũng không quá đáng.
Tiêu Kỳ Nhiên hầu như không dừng ánh mắt trên người Giang Nguyệt quá nhiều, thanh âm rất nhạt nhẽo:
“Ta dẫn cô ấy đi gặp đạo diễn Trương.”
Dứt lời, liền mang theo Tần Di Di đi thẳng vào phòng thử vai.
Mọi người lúc này lại nhìn về phía Giang Nguyệt.
Một diễn viên trước đó đã từng đóng phim với Giang Nguyệt, cũng có thể cùng Giang Nguyệt nói được mấy câu, đi tới nhỏ giọng hỏi:
“Chị Giang Nguyệt, người vừa rồi là…”
“Nghệ sĩ mới ký của Giang San.” Cô thuận miệng trả lời một câu, lại mím môi, chậm rãi nói:
“Tiềm lực không nhỏ, không gian phát triển rất lớn.”
Lời này vừa nói ra, ý tứ hấp dẫn càng sâu.
Nhìn bộ dáng này hẳn là Tiêu tổng tính toán đổi tân sủng rồi.
Xung quanh có rất nhiều ánh mắt đồng tình thương hại ném tới, bản thân Giang Nguyệt lại như không cảm giác được gì, vẫn ngồi xem lại các cảnh cần thiết để thử vai.
Tần Di Di vừa mới bước vào ngành này, nhìn rất đơn thuần sạch sẽ, giống như tờ giấy trắng. So sánh với tính tình cứng nhắc, tẻ nhạt của cô, đúng là mới mẻ hơn nhiều.
Đàn ông không phải luôn thích sự mới mẻ sao?
Nếu anh ấy muốn chơi, thì cứ để cho anh chơi. Dù sao cái mới mẻ này, sớm muộn gì cũng phải qua đi.
Chỉ sợ hắn không cẩn thận, lại bị chơi ngược lại thôi.
Nghĩ như vậy, Giang Nguyệt lo lắng xảy ra chuyện, cũng đi theo vào.
…
Trong phòng casting.
Vốn còn có diễn viên đang thử vai, bỗng nhiên có người xông vào, nội dung vốn đang tiến hành chỉ có thể dừng lại.
Đạo diễn Trương không kiên nhẫn nhíu mày, nhưng khi nhìn thấy người tới là ai, ánh mắt liền kinh ngạc:
“Tiêu tổng?”
Bộ phim chúc mừng năm nay, nhà đầu tư lớn nhất đằng sau nó là Tập đoàn Giang San.
Bình thường đều là trợ lý, thư ký chạy việc vặt đến thôi, hiếm khi nào ông chủ đầu tư lại tự có mặt.
Chứ đừng nói là một người bận rộn như Tiêu Kỳ Nhiên.
“Tiêu tổng bận rộn nhưng vẫn tranh thủ thời gian đến là muốn tự mình tuyển diễn viên à?” Đạo diễn Trương có chút sợ hãi, vội vàng nghênh đón.
Tiêu Kỳ Nhiên ngước mắt lên: “Ừ, giới thiệu cho ông một diễn viên mới của công ty.”
Vừa nói, anh vừa đẩy Tần Di Di đang nấp sau lưng anh về phía trước.
“Chào hỏi đạo diễn Trương đi.”
Khí chất của Tần Di Di yếu ớt, vẻ ngoài không nổi bật lắm. Vì vậy cảm giác tồn tại kỳ thật rất thấp.
Tiêu Kỳ Nhiên nói như vậy, đạo diễn Trương mới chú ý tới thì ra phía sau anh còn có một người đi theo.
Giọng nói của Tần Di Di mềm mại, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì xấu hổ, trong mắt còn có chút rụt rè:
“Xin chào đạo diễn Trương, tôi là Tần Di Di, là nghệ sĩ mới ký của Giang San.”
Cô gái nhỏ có những đường nét xinh xắn, dáng người và ngoại hình phù hợp với cấp bậc diễn viên, nhưng lại thiếu đi thần thái, nhìn có chút lo lắng bất an.
Đạo diễn Trương quay phim nhiều năm như vậy, gặp qua không ít người và chuyện, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể biết người này có thể dựa vào thực lực để ăn bát cơm này hay không.
Rất hiển nhiên, Tần Di Di không phải.
Nhưng đạo diễn Trương cũng là một người tinh tế, nhìn ra được Tiêu Kỳ Nhiên đang cố ý muốn cho cô một cơ hội diễn, vì vậy trên mặt cười tươi:
“Chào cô Di Di, hôm nay muốn đến thử vai nào?”
Giang Nguyệt đứng cách bọn họ không xa, vừa vặn có thể nghe được đối thoại của bọn họ.
Cô nghe thấy giọng nói trong trẻo rõ ràng của Tần Di Di, rất nghiêm túc: "Tôi muốn thử vai nữ chính trong bộ phim này."
“Nữ chính?”
Nụ cười của đạo diễn Trương lập tức cứng đờ, trong lòng cũng không bình tĩnh nổi nữa.
Bộ phim chúc mừng năm mới này là tác phẩm lớn mà ông năm nay hao hết tâm huyết để chuẩn bị. Dù là bối cảnh hay diễn viên, ông đều phải chọn ra những thứ xuất sắc nhất, không cho phép một chút qua loa.
Người này lại được Tiêu tổng tự mình đưa tới, nếu ông thẳng thừng từ chối nhất định sẽ khiến hắn mất mặt.
Nhưng nếu đáp ứng, vậy thì không phải bộ phim tâm huyết của ông sẽ bị hủy sao?
“Chuyện này… Tiêu tổng…” Đạo diễn trương lúng túng: “Thật ra nữ chính đã có ứng cử viên thích hợp rồi, nhưng vai phụ còn rất nhiều, hay là cho Di Di chọn vai khác?
Tiêu Kỳ Nhiên hơi nhíu mày, vừa định mở miệng trả lời, khóe mắt lại liếc thấy vẻ mặt không chút biểu cảm của Giang Nguyệt, đột nhiên thay đổi lời nói:
“Vai này đạo diễn Trương định chọn ai?”
“Nói thật với ngài, vai chính bộ phim này rất hợp với Giang Nguyệt. Cô ấy ở trong ngành có sức ảnh hưởng tương đối lớn, kỹ năng diễn xuất cũng tốt, cho nên…”
“Vậy thì để bọn họ đều thử diễn xem.”
Tiêu Kỳ Nhiên hất cằm về phía người đứng cách đó không xa, thờ ơ nói:
“Nói không chừng Tần Di Di còn phù hợp hơn cô ấy.”
Giang Nguyệt lẳng lặng đứng tại chỗ, trong đầu chậm rãi bóc tách câu nói kia của anh, bàn tay buông xuống bên cạnh không tự chủ được siết chặt.
Hóa ra trong mắt anh, một người mới đến còn phù hợp hơn cô.
Những người khác trên phim trường cũng nghe được những lời này của Tiêu Kỳ Nhiên, ánh mắt lập tức rơi vào trên người Giang Nguyệt, mang theo những suy đoán khác nhau.
Nhìn thấy Giang Nguyệt, đạo diễn Trương giống như được đại xá: “Giang tiểu thư, cuối cùng cô cũng tới rồi.”
Vừa nói, ông vừa nháy mắt với cô, ý bảo cô ra tay cứu viện.
Lúc này Giang Nguyệt mới như không có việc gì đi vào, đưa kịch bản đang cầm trong tay tới trước mặt Tần Di Di:
“Phân cảnh thử vai của nữ chính, đi chuẩn bị một chút đi.”
Tần Di Di thấy vậy cũng không trốn tránh, lập tức vui vẻ cầm kịch bản mở ra, nhưng vừa nhìn thấy trang đầu tiên, sắc mặt liền tái nhợt.
Phần thử vai này, cần nhân vật vừa thổi sáo, vừa theo tiếng sáo nhảy múa.
Cô không thể múa, cũng không thổi sáo được.
Nhưng... cô có Tiêu Kỳ Nhiên nha.
Chương 5 Chân dài eo thon, nhìn thấy hết
Như nhìn thấy biểu cảm của Tần Di Di có gì đó không ổn, Tiêu Kỳ Nhiên hơi cúi đầu, chú ý tới tâm trạng bất an của cô, giọng nói trầm thấp ôn hòa:
“Có chỗ nào không rõ? Có thể trực tiếp hỏi đạo diễn Trương.”
Giọng nói nhẹ nhàng, như đang dỗ một đứa trẻ.
Không đến một phút đồng hồ, Tần Di Di yên lặng đem kịch bản đặt trở lại trên bàn, khuôn mặt trắng bệch, thanh âm cũng càng ngày càng nhỏ:
“Tiêu tổng, em không thử nữa, tốt nhất là để cho chị Giang Nguyệt diễn đi ạ.”
Tần Di Di cắn môi, xấu hổ giải thích: "Em không biết khiêu vũ, cũng không biết thổi sáo."
Đạo diễn Trương nghe vậy trong lòng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cười nói:
“Vậy thật đáng tiếc nha, nhân vật chính của bộ phim cổ trang này là như vậy. Hay là Tiêu tổng, ngài để Di Di thử vai khác đi.”
Tiêu Kỳ Nhiên không để ý tới đạo diễn Trương, ánh mắt vẫn lãnh đạm nhìn Giang Nguyệt như trước:
“Cô ấy không biết, cô biết sao?”
Giọng điệu của anh mang chút lạnh lẽo, trái tim Giang Nguyệt cũng từng chút từng chút chùng xuống.
Anh thực sự không biết về cô một chút nào.
Mặc dù vậy cô vẫn giữ bình tĩnh mà đáp: “Có biết một chút!”
Đây là cô đang nói khiêm tốn.
Giang Nguyệt lăn lộn lăn lộn trong giới nhiều năm như vậy, không nói đến mười tám loại tinh thông, cô cũng là một trong những nghệ sĩ giỏi toàn diện nhất trong ngành.
Chỉ là thổi sáo và múa một điệu cổ điển, đối với cô mà nói, đây là những kỹ năng cơ bản nhất.
Thấy thế, đạo diễn Trương vội vàng tiếp lời:
“Vậy không bằng để Giang tiểu thư diễn đoạn này một chút, cũng để cho Tiêu tổng thưởng thức thử.”
Sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên rất lạnh, không nói gì, chỉ là kéo một cái ghế bên cạnh ngồi xuống.
Giọng nói của anh nhàn nhạt, không có một chút cảm xúc: “Bắt đầu đi.”
Giang Nguyệt rũ mắt xuống, không chút do dự cởi áo khoác chống gió đang mặc bên ngoài đặt sang một bên.
Đã đọc trước nội dung kịch bản nên cô biết phần này yêu cầu phải múa một điệu cổ điển.
Vì thử vai, Giang Nguyệt đã cố tình mặc một bộ đồ bó sát, tuy đơn giản nhẹ nhàng nhưng có thể phô bày ra đường cong xinh đẹp của cô. Bộ đồ này càng thuận tiện cho cô phát huy năng lực múa của mình.
Khi Giang Nguyệt đứng giữa khu vực biểu diễn, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía cô.
Diện mạo của Giang Nguyệt vốn đã nổi bật, khí chất quyến rũ, hơn nữa dáng người lại càng hoàn hảo. So với bất kỳ người con gái nào cũng đều chói mắt hơn.
Cô hơi nâng cằm lên, ánh mắt không gợn sóng, bản thân vô cùng kiều mị, quyến rũ nhưng lại toát ra nét kiêu ngạo trời sinh. Càng khiến cho người ta vừa đố kị, lại vừa ngưỡng mộ.
Bởi vì tuổi còn nhỏ, trong mắt Tần Di Di có chút ngây thơ tự nhiên, nhưng không biết có phải bởi vì thói quen dựa vào đàn ông hay không, mà luôn có chút thô tục.
Giang Nguyệt thì khác.
Cô giống như một bông hồng có gai, ngạo nghễ nở rộ, nhưng không dành cho bất kỳ ai.
Loại khí chất cô độc lạnh lùng này, trong giới giải trí thật sự là có một không hai, huống chi là nghệ sĩ đã lăn lộn trong cái vại nhuộm này bốn năm.
Khi đạo diễn ra hiệu có thể bắt đầu, Giang Nguyệt hít sâu một hơi, nâng sáo ngọc trong tay lên, tiếng sáo thanh thúy dễ nghe liền truyền ra.
Bước đi nhẹ nhàng của cô theo nhịp điệu chuyển động, cứ như vậy nhẹ nhàng khéo léo tiến vào trạng thái diễn xuất.
Đợi múa xong một khúc, cô mới chậm rãi ngừng lại, hai tay buông xuống bên cạnh, trong tay cầm sáo ngọc, lưng thẳng tắp, đôi mắt khẽ nhướng lên.
Giang Nguyệt vừa xuất hiện, vai nữ chính trong bộ phim này đã được định đoạt.
Bây giờ mọi người lại thấy diễn xuất kinh người của cô, đều cảm thấy vai diễn này nhất định phải thuộc về cô.
Không ai khác có thể thay thế cô.
Giang Nguyệt hơi thở dốc, cố gắng ổn định hơi thở của mình: “Đạo diễn, diễn như vậy được không?”
“Tốt. Thật sự là cực kỳ tốt!”
Đạo diễn Trương hài lòng vỗ tay, cực kỳ vui vẻ, quay đầu vừa định khen ngợi với Tiêu Kỳ Nhiên thì lại nhìn thấy sắc mặt càng ngày càng nặng nề của hắn, lập tức im lặng.
Tiêu Kỳ Nhiên không nói một lời, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Giang Nguyệt bởi vì vận động kịch liệt dẫn đến hô hấp dồn dập, mà ngực phập phồng lên xuống.
Đôi chân dài miên man cùng vòng eo thon thả khiến người ta mê mẩn, lúc này chỉ cần nhìn thoáng qua là thấy rõ.
Không chỉ anh đang nhìn, mà tất cả mọi người đang nhìn chằm chằm vào cô.
Loại cảm giác tất cả mọi thứ này được công khai, mặc cho tất cả mọi người tùy ý thưởng thức. Cảm giác này làm cho trong lòng hắn cực kỳ không vui và phiền não.
Tần Di Di ở một bên nhìn thấy Giang Nguyệt biểu hiện ưu tú như vậy, sắc mặt cũng cực kỳ cứng ngắc, trong mắt còn hiện lên không cam lòng.
“Tiêu tổng, ngài xem, dù là khí chất hay năng lực, thì Giang tiểu thư đều phù hợp với nhân vật này hơn.”
Tiêu Kỳ Nhiên chậm chạp lên nói, sắc mặt vô cảm khiến cho đạo diễn Trương nhìn không ra được suy nghĩ của hắn. Sợ rằng ông kích động quá mức nói sai, vội vàng bổ sung:
“Nếu như muốn Di Di xuất hiện trên màn hình, tôi sẽ ngay lập tức thêm một vai diễn phụ hợp!”
Đạo diễn vừa dứt lời, Tiêu Kỳ Nhiên hơi nhướng mày, tựa như nghĩ tới cái gì đó, lạnh lùng nhìn Giang Nguyệt, trong giọng điệu bình tĩnh lộ ra một tia đùa giỡn: "Kịch bản có thể thay đổi sao?"
“Đương nhiên có thể!” Đạo diễn Trương gật gật đầu.
Ông đồng ý đây cũng chỉ là nghĩ sẽ tùy tiện thêm một vai phụ mà thôi, có cái gì không thể thay đổi?
“Vậy thì thay đổi phân cảnh của nữ chính đi. Vừa nhảy múa vừa thổi sáo, không biết đang khoe khoang cái gì. Thật thô tục!”
Ngữ điệu của Tiêu Kỳ Nhiên thanh đạm nhưng những lời nói ra lại cực kỳ châm chọc và mỉa mai:
“Nếu diễn như vậy, thật không biết đây là phim chúc mừng năm mới hay là phim 18+ nữa.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người lập tức hít một hơi lạnh
Người bình tĩnh như Giang Nguyệt lúc này cũng nghiêng đầu nhìn về hắn, ánh mắt khẽ run.
Bề ngoài thì anh đang nói về việc thay đổi kịch bản, nhưng trong lòng ai cũng có thể nghe rõ anh đang mắng ai.
Tiêu Kỳ Nhiên nói xong, lại cúi đầu nhìn Tần Di Di, ngữ khí hòa hoãn:
“Di Di chúng ta tuy rằng không biết, nhưng có thể học.”
Anh xoa đầu Tần Di Di như nơi này không có người, giọng nói lại dịu dàng hơn trước:
“Có tự tin học được múa cổ điển không?”
Cảm giác được ánh mắt của mọi người đều hướng về phía mình, Tần Di Di cố nén cười, nhưng vẫn kiên trì trả lời: “Tiêu tổng, em có lòng tin có thể học được ạ.”
“Vậy tốt. Nữ chính này cứ chọn Di Di đi. Còn về phần Giang Nguyệt…”
Hắn dừng một chút, lại thản nhiên nói:
“Phụ trách dạy Di Di học múa.”
Tiêu Kỳ Nhiên là người có địa vị cao nhất trong phòng này, những gì hắn nói ra đương nhiên cũng cực kỳ có trọng lượng.
Không khác gì tiếng búa gõ ấn định.
Nói xong câu này thì không cho ai có cơ hội nói chuyện nữa, lập tức đứng dậy sải bước ra ngoài.
Không ai ngờ rằng mọi thứ sẽ phát triển như thế này, trong phòng lặng ngắt như tờ.
Tần Di Di cũng phản ứng lại, vội vàng bước nhanh đuổi theo Tiêu Kỳ Nhiên. Lúc cô nàng đi ngang qua Giang Nguyệt còn thấp giọng nói một câu:
“Thật xin lỗi, chị Giang Nguyệt.”
Nói xong cũng nhanh chóng rời đi, giống như một khắc cũng không muốn rời khỏi Tiêu Kỳ Nhiên.
Tay cầm sáo của Giang Nguyệt vô thức siết chặt lại.
Đạo diễn Trương vẻ mặt tuyệt vọng, loạng choạng đi tới bên cạnh Giang Nguyệt, nắm lấy cánh tay cô:
“Giang tiểu thư, cô có thể… giúp tôi khuyên nhủ Tiêu tổng được không?”
Một tuần trước, Tiêu Kỳ Nhiên đi công tác.
Anh là chủ đầu tư của tập đoàn Giang San, chuyến công tác hôm nay kết thúc, anh đã đặt vé máy bay ngay trong đêm về Bắc Thành.
Giang Nguyệt tính toán thời gian, nhờ trợ lý hỗ trợ bắt xe, chạy tới sân bay đón người.
Hai người ngồi trong xe không nói gì, xe chạy cũng rất nhanh.
Bóng đêm dày đặc.
Vừa mới trở lại Thụy Uyển, Tiêu Kỳ Nhiên liền đẩy Giang Nguyệt ngã xuống sofa.
Ghế sofa rất mềm. Cô hơi đẩy người anh, nhưng không phản kháng.
Do đè nén suốt một tuần nên thời gian phóng túng của Tiêu Kỳ Nhiên rất dài, khiến Giang Nguyệt có chút không chịu nổi.
Cô mấy lần van khóc xin anh dừng lại, người đàn ông này cũng không để ý, một chút thương hoa tiếc ngọc cũng không có.
Đợi cho đến khi hắn buông xã hết thì mới thả nàng ra.
Giang Nguyệt tựa vào đầu giường, túm lấy chăn đã bị đá qua một bên từ lúc nào, bao bọc lấy thân thể của mình, không ngừng thờ dốc.
Đến khi hô hấp ổn định lại cô mới nghiêng đầu nhìn sang Tiêu Kỳ Nhiên.
Sườn mặt của Tiêu Kỳ Nhiên góc cạnh, ngũ quan sắc sảo, khi không có dục vọng thì cả người anh đều mang đến cảm giác lạnh lùng.
Cho dù đã trải qua chuyện thân mật hơn nữa, Giang Nguyệt vẫn cảm thấy, giữa cô và hắn giống như có một tầng sương mù dày đặc, không thể chọc thủng.
Cô vươn tay, muốn ôm lấy thân thể của Tiêu Kỳ Nhiên, giống như vậy có thể dựa sát với anh một chút, gần hơn một chút.
Đúng lúc này, Tiêu Kỳ Nhiên đang đưa lưng về phía cô lại lạnh nhạt mở miệng:
“Giang Lư mới ký với một người mới, rất có tiềm lực. Sau này cô lưu ý cô ấy nhiều hơn.”
Đôi mắt Giang Nguyệt rũ xuống, nhanh chóng thu hồi cánh tay đã đưa ra, như thường lệ trả lời:
"Vâng, Tiêu tổng.”
Cô gọi anh là Tiêu tổng.
Đúng rồi, hai người bọn họ dù đã bốn năm triền miên, nhưng ngay cả một tiếng xưng hô thân mật cũng không có.
Dù sao quan hệ của hai người bọn họ vẫn luôn là quan hệ cấp trên với cấp dưới.
Thấy cô dễ dàng đáp ứng như vậy, Tiêu Kỳ Nhiên đột nhiên quay đầu nhìn lại. Ánh mắt dừng trên mặt cô, rồi từ từ di chuyển đến vai trần cùng với xương quai xanh của cô.
Dáng người mảnh khảnh, thân hình hoàn hảo.
Giang Nguyệt không chỉ xinh đẹp, còn là một người phụ nữ thông minh, có năng lực.
Bất kể là trong công việc hay là sự hòa hợp trong chuyện chăn gối đều khiến anh cảm thấy rất hoàn mỹ. Hầu như không tìm thấy một chút sai sót nào.
"Mấy năm nay, thật đúng là càng ngày càng hiểu chuyện." Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên lạnh lẽo, không hề mang ý tứ khen ngợi như trong lời nói.
Giang Nguyệt không biết "chuyện" mà hắn nói rốt cuộc là chỉ chuyện giường chiếu, hay là công việc, chỉ đành hàm hồ trả lời:
"Đều là nhờ Tiêu tổng dạy dỗ tốt.”
Nghe được đáp án như vậy, Tiêu Kỳ Nhiên giơ tay nhéo nhéo mi tâm, vô cớ phiền não hai giây.
"Giang Nguyệt, cô có biết cô bây giờ rất khiến cho người khác mất hứng không?”
Anh liếc cô một cái, ánh mắt giễu cợt, đôi môi mỏng nhếch lên, giọng điệu lãnh đạm khó đoán:
"Loại như cô, tôi hơi chán rồi.”
Tiêu Kỳ Nhiên nói xong lời này thì liền nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo, rất nhanh đã khôi phục lại bộ dáng nghiêm chỉnh trước đó.
Mặt mày lãnh nhạt, giống như vô dục vô cầu.
Thụy Uyển thuộc khu nhà giàu, là Tiêu Kỳ Nhiên bỏ ra rất nhiều tiền để mua cho Giang Nguyệt. Bởi vì vị trí nơi này cùng chỗ ở của hắn không xa lắm. Thuận tiện để cho hắn ghé qua nghỉ chân. Tiêu Kỳ Nhiên chưa bao giờ qua đêm ở đây cùng cô.
Người đàn ông quyết đoán cất bước rời đi. Nghe tiếng đóng cửa, Giang Nguyệt vẫn nằm ở trên giường không nhúc nhích.
Cô nhớ lại câu nói trước khi rời đi của anh, ánh mắt càng thêm ảm đạm.
Tiêu Kỳ Nhiên nói, cô ấy là loại - anh ta hơi chán rồi.
…
Ngày hôm sau không có lịch trình gì, Giang Nguyệt thoải mái ngủ đến giữa trưa. Sau khi tỉnh dậy thì dựa theo tiêu chuẩn của một nữ minh tinh, làm một số thứ để bảo dưỡng thân thể mình.
Khi cô bước ra khỏi phòng tắm, mỗi sợi tóc cũng đều đã được chăm sóc kỹ càng.
Giang Nguyệt liếc mắt nhìn lịch trình chị Trần gửi tới trong điện thoại di động, xoay người lại đi vào phòng thay đồ. Cô chọn một bộ lễ phục cùng giày cao gót để tham gia tiệc tối, rồi chờ xe tới đưa cô đi trang điểm.
Bận rộn cả buổi chiều, mãi cho đến tối mới đến cửa khách sạn ăn tối.
"Giang Nguyệt, bữa tiệc tối nay chỉ cần có mặt một chút là được, không cần phải mệt mỏi quá. Quan trọng là buổi thử vai ngày mai, lần này chọn nữ chính cho phim chúc mừng năm mới của đạo diễn Trương, cơ hội này không thể bỏ qua.”
Giang Nguyệt hờ hững đáp lại một tiếng, ánh mắt vẫn nhìn ra ngoài. Vừa rồi cô liếc thấy một biển số xe quen thuộc lướt qua, hình như là của Tiêu Kỳ Nhiên.
"Hôm nay Tiêu tổng cũng tới sao?" Cô thuận miệng hỏi một câu.
“Không có. Là một công ty nhỏ mở tiệc mừng mà thôi. Tiêu tổng cũng không cần phải đến chỗ này.”
Giang Nguyệt đăm chiêu gật đầu. Có lẽ là cô nhìn nhầm rồi.
Vào cửa khách sạn, bé trợ lý của Giang Nguyệt đưa cho cô mấy thứ cần ký tên. Cô liền tùy tiện tìm một cái ghế sofa ngồi xuống ký. Lâu lâu lại liếc mắt nhìn thời gian.
Vẻ đẹp của Giang Nguyệt là loại mỹ nhân kinh diễm bắt mắt. Chính là mỹ nhân lộ ra từ trong xương cốt, diễm lệ lại không thô tục. Lạnh lùng nhưng không phản cảm.
Khi cô ngồi yên không nói lời nào, đẹp đến nỗi không thể nói thành lời.
Chỉ dựa vào bộ dáng này, Giang Nguyệt vào nghề bốn năm là có thể trở thành trụ cột của tập đoàn Giang San. Hơn nữa nhiều năm qua sừng sững không ngã, vẫn giữ vững ngai vàng "nữ minh tinh hàng đầu".
Ban đầu Giang Nguyệt chọn nơi này vì không có ai ngồi. Người xung quanh cũng thức thời không ai tới quấy rầy nàng.
Nhưng không biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên có một đám người náo nhiệt kéo đến chỗ cô, đứng bên cạnh cô nói chuyện cười đùa.
Giang Nguyệt ngước mắt lên nhìn, cô không quen ai cả.
Nhưng mà cô gái nhỏ đang được đám người vây quanh kia có chút đặc biệt.
Khuôn mặt xinh đẹp sạch sẽ, đôi mắt linh động như một con thỏ nhỏ, trông rất đáng yêu.
Chắc là người vừa vào nghề không bao lâu, đứng trong đám người còn có chút lo lắng, thỉnh thoảng cô nàng còn kéo kéo váy để giảm bớt khẩn trương.
Rất non nớt, giống như Giang Nguyệt lúc mới bước vào giới giải trí.
Giang Nguyệt nhìn cô gái kia lại nhớ đến bản thân lúc trước, sau đó lại lắc đầu cười tự giễu. Lúc này mới nhớ ra phải đi lấy chút đồ uống.
Lúc Giang Nguyệt đi ngang qua đám đông, cô gái nhỏ kia hình như vừa mới nhận ra cô, bất thình lình hô lớn:
"Chị Giang Nguyệt!”
Giang Nguyệt dừng bước một chút, chậm rãi xoay người nhìn nàng, mặt mày lạnh nhạt.
"Chị Giang Nguyệt, chị..."
Cô gái nhỏ đẩy đám người ra, lảo đảo đi về phía Giang Nguyệt, trong tay còn bưng một ly sâm banh.
Tửu lượng của cô bé dường như không được tốt, đã có chút say rượu.
Giang Nguyệt theo bản năng muốn lui về phía sau vài bước, chiếc váy hôm nay là đồ đại diện đặc biệt của thương hiệu. Hai ngày sau cô phải gửi trả lại, không thể làm bẩn.
Nhưng động tác của cô bé đó so với Giang Nguyệt nhanh hơn, chất lỏng trong ly rượu đã hắt lên ngực cô.
Ngay lập tức khuôn mặt của cô gái nhỏ cứng đờ.
Giang Nguyệt nhíu mày, cúi đầu nhìn một mảnh ẩm ướt trước ngực, sắc mặt trầm xuống, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình hỏi:
"Cô tên gì?”
Người xung quanh cũng bắt đầu chú ý tới bên này, mang theo ánh mắt xem kịch vui.
Giang Nguyệt có thể nói là ‘cục cưng’ của Tiêu tổng, là độc sủng của hắn.
Hôm nay người mới dám gây chuyện với Giang Nguyệt, vậy thì sự nghiệp diễn xuất sau này coi như xong rồi.
Một màn trước mắt khiến cô gái nhỏ có hơi tỉnh rượu, vẻ mặt bối rối, môi cũng cắn đến trắng bệch:
“Chị Giang Nguyệt, em tên là Tần Di Di ạ.”
Tần Di Di?
Giang Nguyệt nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, cố gắng đem buồn phiền trong lòng đè xuống, nói:
“Được rồi. Cô…”
Giang Nguyệt còn chưa nói xong thì bỗng nhiên trong sảnh khác sạn ồn ào, một giọng nói từ phía xa truyền đến kèm theo tiếng bước chân.
“Tần Di Di.”
Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên trong vắt mà lạnh lùng, vang lên phía sau lưng Giang Nguyệt. Cô nghe thấy trong giọng nói lãnh đạm của anh vậy mà lại mang theo chút dịu dàng:
“Lại đây.”
Tần Di Di hít hít mũi, ánh mắt sưng đỏ, giống như vừa chịu ủy khuất gì rất lớn, bước nhanh đến bên cạnh Tiêu Kỳ Nhiên.
Cô nàng cúi đầu thật thấp, dường như sợ đến mức không dám ngẩng đầu nhìn Giang Nguyệt.
Giang Nguyệt xoay người theo, nhìn người đàn ông cao lớn tuấn tú kia.
Sự xuất hiện của hắn vẫn sẽ luôn luôn là tiêu điểm của mọi người, từng cái giơ tay nhấc chân của hắn đều mang theo khí thế của quý tộc, giọng nói lại càng lạnh lùng xa cách.
Tiêu Kỳ Nhiên nói: "Giang Nguyệt, đừng bắt nạt cô ấy!"
Chương 2 Cô không có khả năng đó
“Giang Nguyệt, đừng bắt nạt cô ấy!”
Trong khoảnh khắc, tiếng ồn ào trong sảnh tiệc đều nhỏ hơn rất nhiều.
Giang Nguyệt vẫn giữ bộ dáng lãnh đạm như trước. Khẽ nhướng mi, ánh mắt liền rơi vào trên người cô gái nhỏ đang đứng bên cạnh Tiêu Kỳ Nhiên.
Vẻ mặt không chút gợn sóng, không buồn không vui.
Chỉ là, vành mắt của Tần Di Di dường như đỏ hơn vừa rồi. Hai tay nắm chặt ở bên người, giống như bị oan ức, nhưng vẫn do dự không nói.
“Tiêu tổng, anh hiểu lầm rồi, là em muốn chào hỏi chị Giang Nguyệt, nhưng lại không cẩn thận làm đổ rượu lên người chị ấy...”
“Là lỗi của em!” Cô rụt rè nói, nhưng vẫn có chút dũng khí nhận lỗi.
Giọng nói của cô rất nhỏ, tay chân luống cuống, dường như đang rất bối rối.
Lông mày Tiêu Kỳ Nhiên hơi giãn ra, cảm giác lạnh lùng vừa rồi hơi nhạt đi một chút, giơ tay vỗ vỗ vai Tần Di Di. Giọng nói vẫn như vừa rồi, bình thản nhưng lại mang thêm một chút ôn nhu:
“Đừng khẩn trương, thả lỏng một chút. Cô ấy sẽ không trách cô.”
Rõ ràng người bị hắt rượu không phải anh, anh lại thay cô nói sẽ không trách?
“Giang Nguyệt, đi theo tôi!”
Lúc nói chuyện với Giang Nguyệt, giọng điệu của hắn lại khôi phục lạnh lùng cùng uy nghiêm như thường ngày.
Mọi người xung quanh đều nhìn rõ một màn này, trong lòng không khỏi bắt đầu suy đoán.
Có lẽ, sủng ái thuộc về Giang Nguyệt, rất nhanh sẽ đổi chủ.
...
Trên góc hành lang bên ngoài sảnh tiệc, Giang Nguyệt đi theo phía sau Tiêu Kỳ Nhiên. Khi hắn không mở miệng, cô cũng sẽ không nói một lời.
Đi theo Tiêu Kỳ Nhiên nhiều năm như vậy, cô biết rõ im lặng là vàng.
Tiêu Kỳ Nhiên nghe tiếng bước chân đều đều phía sau, phiền não nheo mắt, đứng lại.
“Tần Di Di chính là người mới mà hôm qua tôi nói cô lưu ý chiếu cố. Cô ấy cũng không phải cố ý, cô đừng so đo với cô ấy.”
Giang Nguyệt rất muốn hỏi, hắn ta có cho cô cơ hội so đo sao?
Nhưng lời này nói ra, cô liền biết không thích hợp. Nên lại yên lặng nuốt xuống, buồn bực đáp:
“Ừ, tôi cũng hiểu, cô ấy uống nhiều đứng không vững.”
Ánh mắt của Tiêu Kỳ Nhiên rơi vào bộ phận ẩm ướt trên ngực cô, chậm rãi dời đi, sau đó lạnh nhạt nói:
“Cô ấy một mình không an toàn, tôi quay lại đó. Cô tự mình về đi.”
Dứt lời, anh xoay người muốn trở về tìm Tần Di Di. Bước chân đi rất nhanh, xem ra đang rất lo lắng cho an nguy của cô ấy.
Không biết sợi dây thần kinh nào bị đứt, Giang Nguyệt đột nhiên buột miệng hỏi: “Còn tôi thì sao?”
Cô cũng chỉ có một mình.
Lời này của Giang Nguyệt vừa nói ra, trong hành lang nháy mắt liền trở nên yên tĩnh hơn.
Qua vài giây sau, Tiêu Kỳ Nhiên cười nhạo một tiếng:
“Cô ấy cái gì cũng không hiểu, còn cô thì sao?”
Lời này ý nói là cô lắm chiêu trò, còn Tần Di Di trong sáng, thanh thuần?
Anh hơi dừng lại, ánh mắt nhàn nhạt ngang nhiên lưu lại trên bộ ngực ướt át, thấp thoáng kia của cô. Ý châm chọc tràn đầy trong lời nói:
“Hiện tại cho dù là gặp phải chút ngoài ý muốn, cũng xem như tăng nhiệt độ cho cô thôi, không phải sao?”
Giang Nguyệt nhìn theo bóng dáng hắn cho đến khi biến mất hoàn toàn. Vẻ mặt bình tĩnh vốn có từng chút từng chút biến mất.
Cô cúi đầu, chạm vào vị trí khi nãy bị rượu hắt vào.
Lạnh như băng.
…
Ngày hôm sau.
Vốn dĩ hôm nay được sắp xếp đi thử vai, nhưng vì chiếc váy tối qua bị hỏng, Giang Nguyệt cần đến công ty báo cáo tổn thất và bồi thường một chút. Vì thế sáng sớm đã đến Giang San.
Thường ngày trong công ty đều rất yên tĩnh, nhưng hôm nay lại trở nên náo nhiệt, cười nói rôm rả một chỗ.
Giang Nguyệt vừa bước chân vào công ty, tiếng ồn ào náo nhiệt lập tức im bặt, đồng loạt nhìn về phía cô.
Tần Di Di đang bị đám đông vây quanh cũng không ngoại lệ, giống như ngày hôm qua, rụt rè nhìn về phía Giang Nguyệt.
Bầu không khí trong nháy mắt trở nên rất kỳ lạ.
Ánh mắt của hai người trong không trung chạm vào nhau, Tần Di Di đầu tiên hơi né tránh, sau đó rất nhanh trở nên kiên định, đi tới trước mặt Giang Nguyệt:
“Chị Giang Nguyệt, chào buổi sáng.”
Giang Nguyệt nhìn cô, giọng điệu không lên không xuống, xem như đáp lại: “Chào buổi sáng.”
Dứt lời, Giang Nguyệt đi thẳng về phía văn phòng tổng giám đốc.
Cô đưa tay gõ cửa hai cái, sau đó như thường lệ, thuần thục đẩy cửa ra, coi như không có người đi vào.
Tiêu Kỳ Nhiên ngồi trong phòng làm việc, ngước mắt nhìn người tới, trong mắt lộ ra chút kinh ngạc.
Giang Nguyệt có thể từ trong ánh mắt của hắn đọc ra, hắn muốn nhìn thấy hẳn là mặt người khác.
Chính xác mà nói, chắc là mặt Tần Di Di.
Cô đè nén cảm xúc, đi tới đối diện bàn làm việc, mặt không đổi sắc nói:
“Bộ váy dạ hội tối qua là mẫu mã hạn chế cao cấp của Swee, dùng để tuyên truyền phát ngôn. Tối hôm qua bộ váy bị hỏng, dựa theo quy định của hợp đồng, đối phương sẽ yêu cầu chúng ta bồi thường rất lớn."
Giọng điệu hoàn toàn là của công việc.
Tiêu Kỳ Nhiên nhéo nhéo mi tâm, cực kỳ không kiên nhẫn, lạnh giọng cắt ngang:
“Sau này những chuyện giống như này thì cứ đi bộ phận tài vụ xử lý đi…”
Đúng lúc này, Tần Di Di đột nhiên đẩy cửa đi vào, sợ hãi đứng ở cửa: “Tiêu tổng, chị Giang Nguyệt.”
Một bộ dáng điềm đạm đáng thương.
Không gõ cửa liền xông vào, cho dù là người mới, cũng thật sự là quá mạo phạm, không lễ phép.
“Nhân viên của Giang San vào phòng tổng giám đốc không biết gõ cửa sao?” Giang Nguyệt nhíu mày, mở miệng trách cứ.
Ở Giang San, lời nói của Giang Nguyệt hoàn toàn có thể coi là trọng lượng của bà chủ, cô dạy dỗ người mới cũng là hợp tình hợp lý.
Ai ngờ người đàn ông bất ngờ mở miệng: “Sau này, cô ấy không cần gõ cửa.”
Nghe vậy, sắc mặt Giang Nguyệt hơi thay đổi, nhưng rất nhanh đè xuống, mặt mày vẫn thanh đạm như trước: “Được. Tôi biết rồi.”
Tiêu Kỳ Nhiên đem tất cả đều để ở trong mắt, hơi dừng lại một chút, thu hồi bớt lạnh nhạt, chuyển dời đến trên người Tần Di Di, giọng nói đã trở nên dịu dàng:
“Tìm tôi có chuyện gì à?”
Tần Di Di siết chặt góc áo, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, giống như đang do dự cái gì đó, ấp úng nửa ngày nói không nên lời.
Trong trí nhớ của Giang Nguyệt, Tiêu Kỳ Nhiên ghét nhất những người phụ nữ chậm chạp như vậy.
Nhưng không ngờ, Tiêu Kỳ Nhiên lúc này lại rất kiên nhẫn, không có một chút ý muốn thúc giục:
“Đừng nóng vội, cứ từ từ nói.”
Giang Nguyệt giật mình.
Còn nhớ lần đầu tiên cô phạm sai lầm, đối mặt với Tiêu Kỳ Nhiên khẩn trương nói không nên lời, vẻ mặt lạnh lùng và nghiêm khắc của hắn khi đó…
Giang Nguyệt lặng lẽ nhìn một màn này.
Cô không biết mình đang có tâm trạng gì, nhưng cô cảm thấy hơi khó thở, bầu không khí trong văn phòng càng lúc càng tế nhị.
“Lễ phục kia của chị Giang Nguyệt, để em bồi thường đi.” Xem ra cô nàng phải hạ quyết tâm rất lớn:
“Vừa rồi em nghe trợ lý nói, chị Giang Nguyệt bình thường đều mặc đồ của nhãn hàng, nếu làm bẩn phải vi phạm hợp đồng, tối hôm qua là lỗi của em, em nghĩ…"
“Cô bồi thường không nổi.” Giang Nguyệt lập tức cắt ngang:
“Đừng tự cho mình là đúng mà cậy mạnh!”
Trong giọng nói của cô mang theo ý cảnh cáo, nhưng thực ra trong lòng đang suy nghĩ cho Tần Di Di.
Swee vốn là thương hiệu xa xỉ cao cấp trong ngành, giá của chiếc váy kia cao hơn mười con số.
Bởi vì cô biết giá trị của chiếc váy nên mới chủ động tìm Tiêu Kỳ Nhiên đề nghị bồi thường.
Nếu là nhãn hiệu khác, cô sẽ giải quyết riêng, không cần thiết phải đến làm phiền hắn.
Tần Di Di chỉ là tỏ vẻ quyết tâm thì không sao, nếu như Tiêu Kỳ Nhiên thật sự đáp ứng để cho cô ta bồi thường. Thì số tiền cô ta phải trả là một khoản nợ lớn kia.
Nhưng Tần Di Di không hiểu ý tứ trong lời nói của Giang Nguyệt, thấy cô lạnh lùng cự tuyệt, Tần Di Di liền sắp khóc:
“Chị Giang Nguyệt, em biết là tối qua em có lỗi. Nếu chị cho em một cơ hội, cho dù là em vay tiền cũng phải bồi thường cho chị.”
Cô ta không nói lời nào còn tốt, vừa nói chuyện trong giọng nói liền mang theo nức nở. Điều này lại giống như Giang Nguyệt đang bắt nạt người khác.
Thấy cô ta cố chấp như vậy, Giang Nguyệt cau mày:
“Cô có biết chiếc váy kia đáng giá bao nhiêu không? Cho dù cô muốn mượn, số tiền lớn như vậy cũng không ai có thể cho cô mượn, hiểu không?”
Tần Di Di tuổi còn trẻ, vừa mới vào nghề đã mang một khoản nợ lớn như vậy, có thể tưởng tượng được sẽ có áp lực rất lớn.
Vì đã từng dầm mưa dãi nắng nên Giang Nguyệt hiểu được nợ nần đau khổ như thế nào, trả nợ khó khăn như thế nào.
Nghe vậy, khóe môi Tiêu Kỳ Nhiên lại nhếch lên, giọng nói chế giễu:
“Cô ấy bồi thường không nổi, vậy cô sẽ bồi thường à?”
Chương 3 Miệng ngọt như mật
Tiêu Kỳ Nhiên hơi nheo mắt lại, tầm mắt dừng trên mặt Giang Nguyệt:
“Bộ váy này là lúc cô mặc sơ ý làm hỏng, lẽ ra cô phải là người chịu toàn bộ trách nhiệm mới đúng.”
Giang Nguyệt ngẩng đầu lên.
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô một lúc, sau đó cười lạnh:
“Nếu không có bản lĩnh đó, thì bớt thay người khác quyết định đi.”
Nói xong, anh lấy thẻ ngân hàng trong ngăn kéo ra, ném tới trước mặt Giang Nguyệt.
“Cầm đi bồi thường đi, không cần báo tài chính, số tiền này cứ tính cho tôi.”
Hai mắt rưng rưng của Tần Di Di thoáng qua một tia kinh ngạc, sau đó là vẻ mặt sùng bái:
“Tiêu tổng, anh muốn cho em mượn tiền sao?”
Tiêu Kỳ Nhiên gập đầu: “Ừ, sau này cô cố gắng ở Giang San làm việc, sớm muộn gì cũng có thể kiếm lại được.”
Lúc nói những lời này, trong giọng nói của hắn mang theo cổ vũ và dung túng, rõ ràng là tâm tình rất tốt. Ánh mắt sùng bái và cảm kích của Tần Di Di khiến hắn thấy hài lòng.
“Cảm ơn Tiêu tổng! Tôi nhất định sẽ nhanh chóng trả hết!”
Tần Di Di lập tức cười tươi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn có nước mắt, nhưng sự vui mừng cùng hạnh phúc lại rất rõ ràng.
Giang Nguyệt đột nhiên nhớ tới lời nói đêm đó của anh.
Chẳng trách anh lại chán ngấy cô.
Tần Di Di nhìn tuổi tác cũng không lớn, khoảng hai mươi tuổi, là kiểu thanh tú, rụt rè, đôi mắt trong veo.
Lại nói chuyện dễ nghe, miệng ngọt như mật.
Không giống như cô, giống như một khúc gỗ mục nát.
Giang Nguyệt nhắm mắt lại, tim khẽ run cố gắng xua đi dấu vết không vui cùng u ám kia:
“Tiêu tổng, tôi đi trước. Chiều nay đạo diễn Trương có buổi thử vai.”
Tiêu Kỳ Nhiên không giữ cô lại, ngược lại gõ bàn: “Tần Di Di, ngồi xuống nói chuyện đi.”
Xem ra là dự định tìm hiểu sâu về cô gái này.
Giang Nguyệt vừa bước tới mép cửa, giọng nói mềm mại của Tần Di Di lại truyền đến:
“Chị Giang Nguyệt đi casting nhân vật nào vậy ạ? Em cũng rất hứng thú với tác phẩm lần này của đạo diễn Trương.”
“Cô muốn diễn vai nào?”
Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên không nhanh không chậm vang lên, hình như lại có vài phần sủng nịnh.
Bước chân Giang Nguyệt chậm lại.
Còn nhớ lần đầu tiên cô thử vai, Tiêu Kỳ Nhiên thậm chí còn không biết cô diễn vai chính hay vai phụ.
Cô thật đúng là không thể so sánh với cô gái này rồi.
Hai người trong phòng nói chuyện càng ngày càng nhỏ, giống như là cố ý không muốn để cho ai nghe được.
Trái tim Giang Nguyệt lại hơi trầm xuống.
Cô không có thói quen nghe lén, nên bước nhanh hơn, nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc này.
Đối mặt với những ánh mắt khác thường của người khác, Giang Nguyệt thản nhiên thẳng lưng, vẫn là tư thái cao ngạo như trước. Ưu nhã cất bước, từng bước từng bước đi ra khỏi Giang San.
Cao quý như một con thiên nga trắng.
Dưới lầu, chị Trần đã ở trong xe đưa đón chờ cô.
“Giang Nguyệt, không phải em nói mấy phút là xong sao? Sao lại lâu như vậy?”
Chị Trần vốn là người hay lo lắng, thấy cô ấy đến chậm, trong lòng nóng nảy:
“Chúng ta và đạo diễn Trương đã hẹn lúc ba giờ, không thể đến muộn được.”
Rõ ràng chỉ là đi vào gặp Tiêu Kỳ Nhiên một chút, nhưng Giang Nguyệt lại cảm thấy rất mệt mỏi, cô dựa vào thành sau ghế xe, dùng ngón tay nhéo nhéo giữa lông mày, trong giọng nói mang theo ý làm nũng:
“Em còn không phải vì chị sao? Chị Trần, xin hãy thông cảm cho đứa em này chút đi.”
Với tính khí thất thường của Tiêu Kỳ Nhiên, nếu chị Trần đi báo cáo chuyện phải bồi thường cho chiếc váy, có lẽ cô ấy sẽ bị anh ta mắng té tát.
Chị Trần đưa cho cô một chai nước, giọng điệu hòa hoãn nói:
“Được rồi, được rồi, biết cô đối với chị là tốt nhất rồi. Cô út của tôi, mau điều chỉnh tâm trạng một chút đi. Khi thử vai phải phát huy thật tốt đó.”
Giang Nguyệt lúc này mới cười, đưa tay vặn chai nước. Sự mệt mỏi trong mắt rản đi một chút. Cô vừa định đưa nước vào miệng thì điện thoại di động trên xe lại vang lên.
“À đúng rồi, điện thoại của em từ nãy giờ vẫn cứ đổ chuông mãi.” Chị Trần vừa chỉ đường cho tài xế lái xe ra ngoài, vừa quay đầu nói với vô một câu.
Giang Nguyệt đóng nắp chai nước lại, cầm lấy điện thoại di động nhìn thấy dãy số phía trên, ánh mắt liền tối đi.
"Chị! Sao chị lại không bắt máy điện thoại của tôi!"
Điện thoại vừa mới kết nối, người đàn ông ở đầu dây bên kia giống như rất gấp gáp, còn cố ý đè thấp giọng nói:
“Chị mau chuyển cho tôi bảy trăm triệu đi. Tôi đang bị người ta chặn ở bên ngoài, nếu không đưa tiền cho bọn họ, bọn họ sẽ đánh gãy chân tôi!”
Đồng tử Giang Nguyệt đột nhiên co rụt lại, theo bản năng liếc nhìn tài xế và chị Trần trước mặt, hơi nhíu mày:
“Giang Dự! Tháng trước không phải mới đưa cho em một trăm triệu rồi sao? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
“Trời ơi, hiện tại tôi không thể giải thích rõ ràng với chị được”
Giang Dự giống như đã bị chọc vào chỗ đau, ngay lập tức trở nên cộc cằn nói:
“Một trăm triệu thì đủ để làm gì? Đừng nói nhảm nữa, mau chuyển cho tôi bảy trăm triệu đi. Nếu không, chị liền chờ nhặt xác em trai mình đi!”
Giang Nguyệt còn chưa kịp mở miệng, âm thanh kết thúc cuộc gọi đã truyền đến bên tai cô.
“Giang Nguyệt, ai mới vừa gọi cho em vậy?”
Lúc này đang là thời điểm tắc đường, vừa rồi chị Trần và tài xế chỉ chú ý đến tình hình đường xá, quan sát xem có tay săn ảnh nào bám theo không. Vì vậy không chú ý đến động tĩnh của Giang Nguyệt.
“Người nhà gọi đến ạ.”
Giọng điệu của Giang Nguyệt rất bình tĩnh, không có chút biểu cảm gì:
“Mà này chị Trần, trong tài khoản của em còn bao nhiêu tiền vậy?”
“Thế nào? Người nhà em lại gọi tới đòi tiền em hả?”
Chị Trần dường như đã thành thói quen, nhịn không được thở dài:
“Giang Nguyệt, một mình em đi làm bên ngoài kiếm tiền cũng không dễ dàng, tháng trước vừa mới chuyển tiền sản xuất cho bộ phim mới của đạo diễn Lâm, hiện tại trong thẻ chắc còn hơn ba trăm triệu.”
“Con bé này, từ lúc chị quen em, đã biết em rất hiếu thuận với gia đình. Nhưng em cũng phải suy nghĩ về bản thân mình chứ. Gia đình em cứ cách mấy hôm lại đòi tiền em để trả nợ. Nhưng lại nợ càng thêm nợ, cứ như một cái hố không đáy. Cho dù em có là gà đẻ trứng vàng thì cũng không thể lấp nổi đâu.”
Chị Trần là người đại diện của Giang Nguyệt từ khi vào nghề tới nay, quan hệ giữa hai người coi như không tệ. Mấy năm nay Giang Nguyệt vất vả, cô đều nhìn thấy, có một số lời cô nhất định phải thẳng thắng nói ra.
Giang Nguyệt cụp mắt xuống, nhếch môi cười khổ, không trả lời.
Đây đúng thật là một cái hố.
Một cái hố lấp đầy sự bất mãn của cô!
“Được rồi, nguyên do của em chị đều hiểu, cho nên chị không nói nữa. Lần này lại muốn bao nhiêu?” Chị Trần bất đắc dĩ thở dài, liếc cô một cái:
“Nếu chênh lệch không nhiều, chị sẽ cho em ứng trước.”
Giang Nguyệt nhắm mắt lại, suy nghĩ một chút rồi nói:
“Không cần đâu, chị Trần, để em tự nghĩ biện pháp đi.”
Chị Trần cũng là người có khó khăn. Mấy năm trước vì công việc mà ly hôn sớm, một mình chị nuôi con cũng không dễ dàng. Con gái chị cũng sắp vào tiểu học, hiện tại cũng cần rất nhiều tiền.
Huống chi, Giang Dự lần này muốn cũng không phải là con số nhỏ.
...
Xe đúng giờ lái đến địa điểm thử vai, Giang Nguyệt trang điểm trước trong xe, sau đó khoác lên mình chiếc áo khoác ngoài thường mặc khi quay phim, bước từng bước nhỏ, rụt cổ đi vào.
Bắc Thành đang là mùa đông, gió lạnh gào thét, lạnh thấu xương, ở bên ngoài một lát đều không chịu nổi.
Nghệ sĩ đến thử vai không nhiều lắm, đều là người quen trong giới.
Thấy Giang Nguyệt đi vào, bọn họ đều thất thần nhìn nhau, trong lòng có chút manh mối.
Giang Nguyệt là đến tranh giành vai nữ chính.
Mấy nghệ sĩ quen biết gật đầu, chào hỏi Giang Nguyệt, sau đó tiếp tục cúi đầu chuẩn bị cho buổi thử vai.
Giang Nguyệt tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, cũng lấy ra quyển kịch bản đã được chuẩn bị trước đó.
Nhưng không lâu sau, lại có người tới.
Tần Di Di khoác áo khoác, theo sau là một người đàn ông cùng nhau tiến vào.
Cửa đóng không chặt, gió lạnh thỉnh thoảng thổi vào, Giang Nguyệt theo bản năng kéo cổ áo khoác, nheo mắt nhìn người đến.
“Tiêu tổng, ở đây có nhiều người quá…”
Giọng nói nhút nhát, nhẹ nhàng của Tần Di Di truyền vào lỗ tai mọi người.
Chương 4 Phù hợp hơn cô
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Giang Nguyệt theo bản năng ngước mắt lên, ánh mắt rơi vào trên mặt Tần Di Di.
Cô gái nhỏ nhắn được bảo vệ dưới âu phục của nam nhân, dường như không quen như vậy thân mật, vành tai nhuốm hồng.
Hai người đứng chung một chỗ, lại trông thật xứng đôi.
Tần Di Di thấp giọng nói chuyện, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, vừa bắt gặp ánh mắt của Giang Nguyệt, trong mắt hiện lên vẻ bối rối: “Chị Giang Nguyệt.”
So với sự luống cuống và căng thẳng của cô, Giang Nguyệt có vẻ lạnh nhạt hơn, cô khẽ gật đầu xem như đáp lại:
“Đến thử vai à?”
Khí chất của Giang Nguyệt rất ổn định, đuôi mắt quyến rũ hơi nhấc lên, cảm giác áp bách kia liền dâng lên.
Tần Di Di ngẩng đầu nhìn Tiêu Kỳ Nhiên một cái, lại hít một hơi thật sâu, giống như để cổ vũ bản thân, sau đó mới dám lớn tiếng đáp lời:
“Đúng vậy, Tiêu tổng nói để em tới thử xem, thuận tiện học hỏi một chút.”
Lúc Tần Di Di nói lời này, Giang Nguyệt vừa vặn cùng Tiêu Kỳ Nhiên đối mắt.
Đôi mắt của anh đen thăm thẳm, chỉ thờ ơ nhìn cô, trong mắt không có một chút dao động tình cảm, lạnh lùng không chút ấm áp.
Mọi người xung quanh nhìn một màn này, trong lòng lại bắt đầu suy đoán.
Từ khi Giang Nguyệt vào Giang San tới nay, người trong giới đều biết, cô không chỉ là gương mặt đại diện của Gian San, mà còn là viên ngọc quý trong lòng bàn tay của Tiêu Kỳ Nhiên trong nhiều năm.
Bốn năm qua, Giang Nguyệt đã có thể đứng vững bên cạnh Tiêu Kỳ Nhiên, hơn nữa mấy năm nay tác phong làm việc của cô trong giới, cho dù là nói cô là bà chủ tương lai của Giang San, cũng không quá đáng.
Tiêu Kỳ Nhiên hầu như không dừng ánh mắt trên người Giang Nguyệt quá nhiều, thanh âm rất nhạt nhẽo:
“Ta dẫn cô ấy đi gặp đạo diễn Trương.”
Dứt lời, liền mang theo Tần Di Di đi thẳng vào phòng thử vai.
Mọi người lúc này lại nhìn về phía Giang Nguyệt.
Một diễn viên trước đó đã từng đóng phim với Giang Nguyệt, cũng có thể cùng Giang Nguyệt nói được mấy câu, đi tới nhỏ giọng hỏi:
“Chị Giang Nguyệt, người vừa rồi là…”
“Nghệ sĩ mới ký của Giang San.” Cô thuận miệng trả lời một câu, lại mím môi, chậm rãi nói:
“Tiềm lực không nhỏ, không gian phát triển rất lớn.”
Lời này vừa nói ra, ý tứ hấp dẫn càng sâu.
Nhìn bộ dáng này hẳn là Tiêu tổng tính toán đổi tân sủng rồi.
Xung quanh có rất nhiều ánh mắt đồng tình thương hại ném tới, bản thân Giang Nguyệt lại như không cảm giác được gì, vẫn ngồi xem lại các cảnh cần thiết để thử vai.
Tần Di Di vừa mới bước vào ngành này, nhìn rất đơn thuần sạch sẽ, giống như tờ giấy trắng. So sánh với tính tình cứng nhắc, tẻ nhạt của cô, đúng là mới mẻ hơn nhiều.
Đàn ông không phải luôn thích sự mới mẻ sao?
Nếu anh ấy muốn chơi, thì cứ để cho anh chơi. Dù sao cái mới mẻ này, sớm muộn gì cũng phải qua đi.
Chỉ sợ hắn không cẩn thận, lại bị chơi ngược lại thôi.
Nghĩ như vậy, Giang Nguyệt lo lắng xảy ra chuyện, cũng đi theo vào.
…
Trong phòng casting.
Vốn còn có diễn viên đang thử vai, bỗng nhiên có người xông vào, nội dung vốn đang tiến hành chỉ có thể dừng lại.
Đạo diễn Trương không kiên nhẫn nhíu mày, nhưng khi nhìn thấy người tới là ai, ánh mắt liền kinh ngạc:
“Tiêu tổng?”
Bộ phim chúc mừng năm nay, nhà đầu tư lớn nhất đằng sau nó là Tập đoàn Giang San.
Bình thường đều là trợ lý, thư ký chạy việc vặt đến thôi, hiếm khi nào ông chủ đầu tư lại tự có mặt.
Chứ đừng nói là một người bận rộn như Tiêu Kỳ Nhiên.
“Tiêu tổng bận rộn nhưng vẫn tranh thủ thời gian đến là muốn tự mình tuyển diễn viên à?” Đạo diễn Trương có chút sợ hãi, vội vàng nghênh đón.
Tiêu Kỳ Nhiên ngước mắt lên: “Ừ, giới thiệu cho ông một diễn viên mới của công ty.”
Vừa nói, anh vừa đẩy Tần Di Di đang nấp sau lưng anh về phía trước.
“Chào hỏi đạo diễn Trương đi.”
Khí chất của Tần Di Di yếu ớt, vẻ ngoài không nổi bật lắm. Vì vậy cảm giác tồn tại kỳ thật rất thấp.
Tiêu Kỳ Nhiên nói như vậy, đạo diễn Trương mới chú ý tới thì ra phía sau anh còn có một người đi theo.
Giọng nói của Tần Di Di mềm mại, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì xấu hổ, trong mắt còn có chút rụt rè:
“Xin chào đạo diễn Trương, tôi là Tần Di Di, là nghệ sĩ mới ký của Giang San.”
Cô gái nhỏ có những đường nét xinh xắn, dáng người và ngoại hình phù hợp với cấp bậc diễn viên, nhưng lại thiếu đi thần thái, nhìn có chút lo lắng bất an.
Đạo diễn Trương quay phim nhiều năm như vậy, gặp qua không ít người và chuyện, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể biết người này có thể dựa vào thực lực để ăn bát cơm này hay không.
Rất hiển nhiên, Tần Di Di không phải.
Nhưng đạo diễn Trương cũng là một người tinh tế, nhìn ra được Tiêu Kỳ Nhiên đang cố ý muốn cho cô một cơ hội diễn, vì vậy trên mặt cười tươi:
“Chào cô Di Di, hôm nay muốn đến thử vai nào?”
Giang Nguyệt đứng cách bọn họ không xa, vừa vặn có thể nghe được đối thoại của bọn họ.
Cô nghe thấy giọng nói trong trẻo rõ ràng của Tần Di Di, rất nghiêm túc: "Tôi muốn thử vai nữ chính trong bộ phim này."
“Nữ chính?”
Nụ cười của đạo diễn Trương lập tức cứng đờ, trong lòng cũng không bình tĩnh nổi nữa.
Bộ phim chúc mừng năm mới này là tác phẩm lớn mà ông năm nay hao hết tâm huyết để chuẩn bị. Dù là bối cảnh hay diễn viên, ông đều phải chọn ra những thứ xuất sắc nhất, không cho phép một chút qua loa.
Người này lại được Tiêu tổng tự mình đưa tới, nếu ông thẳng thừng từ chối nhất định sẽ khiến hắn mất mặt.
Nhưng nếu đáp ứng, vậy thì không phải bộ phim tâm huyết của ông sẽ bị hủy sao?
“Chuyện này… Tiêu tổng…” Đạo diễn trương lúng túng: “Thật ra nữ chính đã có ứng cử viên thích hợp rồi, nhưng vai phụ còn rất nhiều, hay là cho Di Di chọn vai khác?
Tiêu Kỳ Nhiên hơi nhíu mày, vừa định mở miệng trả lời, khóe mắt lại liếc thấy vẻ mặt không chút biểu cảm của Giang Nguyệt, đột nhiên thay đổi lời nói:
“Vai này đạo diễn Trương định chọn ai?”
“Nói thật với ngài, vai chính bộ phim này rất hợp với Giang Nguyệt. Cô ấy ở trong ngành có sức ảnh hưởng tương đối lớn, kỹ năng diễn xuất cũng tốt, cho nên…”
“Vậy thì để bọn họ đều thử diễn xem.”
Tiêu Kỳ Nhiên hất cằm về phía người đứng cách đó không xa, thờ ơ nói:
“Nói không chừng Tần Di Di còn phù hợp hơn cô ấy.”
Giang Nguyệt lẳng lặng đứng tại chỗ, trong đầu chậm rãi bóc tách câu nói kia của anh, bàn tay buông xuống bên cạnh không tự chủ được siết chặt.
Hóa ra trong mắt anh, một người mới đến còn phù hợp hơn cô.
Những người khác trên phim trường cũng nghe được những lời này của Tiêu Kỳ Nhiên, ánh mắt lập tức rơi vào trên người Giang Nguyệt, mang theo những suy đoán khác nhau.
Nhìn thấy Giang Nguyệt, đạo diễn Trương giống như được đại xá: “Giang tiểu thư, cuối cùng cô cũng tới rồi.”
Vừa nói, ông vừa nháy mắt với cô, ý bảo cô ra tay cứu viện.
Lúc này Giang Nguyệt mới như không có việc gì đi vào, đưa kịch bản đang cầm trong tay tới trước mặt Tần Di Di:
“Phân cảnh thử vai của nữ chính, đi chuẩn bị một chút đi.”
Tần Di Di thấy vậy cũng không trốn tránh, lập tức vui vẻ cầm kịch bản mở ra, nhưng vừa nhìn thấy trang đầu tiên, sắc mặt liền tái nhợt.
Phần thử vai này, cần nhân vật vừa thổi sáo, vừa theo tiếng sáo nhảy múa.
Cô không thể múa, cũng không thổi sáo được.
Nhưng... cô có Tiêu Kỳ Nhiên nha.
Chương 5 Chân dài eo thon, nhìn thấy hết
Như nhìn thấy biểu cảm của Tần Di Di có gì đó không ổn, Tiêu Kỳ Nhiên hơi cúi đầu, chú ý tới tâm trạng bất an của cô, giọng nói trầm thấp ôn hòa:
“Có chỗ nào không rõ? Có thể trực tiếp hỏi đạo diễn Trương.”
Giọng nói nhẹ nhàng, như đang dỗ một đứa trẻ.
Không đến một phút đồng hồ, Tần Di Di yên lặng đem kịch bản đặt trở lại trên bàn, khuôn mặt trắng bệch, thanh âm cũng càng ngày càng nhỏ:
“Tiêu tổng, em không thử nữa, tốt nhất là để cho chị Giang Nguyệt diễn đi ạ.”
Tần Di Di cắn môi, xấu hổ giải thích: "Em không biết khiêu vũ, cũng không biết thổi sáo."
Đạo diễn Trương nghe vậy trong lòng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cười nói:
“Vậy thật đáng tiếc nha, nhân vật chính của bộ phim cổ trang này là như vậy. Hay là Tiêu tổng, ngài để Di Di thử vai khác đi.”
Tiêu Kỳ Nhiên không để ý tới đạo diễn Trương, ánh mắt vẫn lãnh đạm nhìn Giang Nguyệt như trước:
“Cô ấy không biết, cô biết sao?”
Giọng điệu của anh mang chút lạnh lẽo, trái tim Giang Nguyệt cũng từng chút từng chút chùng xuống.
Anh thực sự không biết về cô một chút nào.
Mặc dù vậy cô vẫn giữ bình tĩnh mà đáp: “Có biết một chút!”
Đây là cô đang nói khiêm tốn.
Giang Nguyệt lăn lộn lăn lộn trong giới nhiều năm như vậy, không nói đến mười tám loại tinh thông, cô cũng là một trong những nghệ sĩ giỏi toàn diện nhất trong ngành.
Chỉ là thổi sáo và múa một điệu cổ điển, đối với cô mà nói, đây là những kỹ năng cơ bản nhất.
Thấy thế, đạo diễn Trương vội vàng tiếp lời:
“Vậy không bằng để Giang tiểu thư diễn đoạn này một chút, cũng để cho Tiêu tổng thưởng thức thử.”
Sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên rất lạnh, không nói gì, chỉ là kéo một cái ghế bên cạnh ngồi xuống.
Giọng nói của anh nhàn nhạt, không có một chút cảm xúc: “Bắt đầu đi.”
Giang Nguyệt rũ mắt xuống, không chút do dự cởi áo khoác chống gió đang mặc bên ngoài đặt sang một bên.
Đã đọc trước nội dung kịch bản nên cô biết phần này yêu cầu phải múa một điệu cổ điển.
Vì thử vai, Giang Nguyệt đã cố tình mặc một bộ đồ bó sát, tuy đơn giản nhẹ nhàng nhưng có thể phô bày ra đường cong xinh đẹp của cô. Bộ đồ này càng thuận tiện cho cô phát huy năng lực múa của mình.
Khi Giang Nguyệt đứng giữa khu vực biểu diễn, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía cô.
Diện mạo của Giang Nguyệt vốn đã nổi bật, khí chất quyến rũ, hơn nữa dáng người lại càng hoàn hảo. So với bất kỳ người con gái nào cũng đều chói mắt hơn.
Cô hơi nâng cằm lên, ánh mắt không gợn sóng, bản thân vô cùng kiều mị, quyến rũ nhưng lại toát ra nét kiêu ngạo trời sinh. Càng khiến cho người ta vừa đố kị, lại vừa ngưỡng mộ.
Bởi vì tuổi còn nhỏ, trong mắt Tần Di Di có chút ngây thơ tự nhiên, nhưng không biết có phải bởi vì thói quen dựa vào đàn ông hay không, mà luôn có chút thô tục.
Giang Nguyệt thì khác.
Cô giống như một bông hồng có gai, ngạo nghễ nở rộ, nhưng không dành cho bất kỳ ai.
Loại khí chất cô độc lạnh lùng này, trong giới giải trí thật sự là có một không hai, huống chi là nghệ sĩ đã lăn lộn trong cái vại nhuộm này bốn năm.
Khi đạo diễn ra hiệu có thể bắt đầu, Giang Nguyệt hít sâu một hơi, nâng sáo ngọc trong tay lên, tiếng sáo thanh thúy dễ nghe liền truyền ra.
Bước đi nhẹ nhàng của cô theo nhịp điệu chuyển động, cứ như vậy nhẹ nhàng khéo léo tiến vào trạng thái diễn xuất.
Đợi múa xong một khúc, cô mới chậm rãi ngừng lại, hai tay buông xuống bên cạnh, trong tay cầm sáo ngọc, lưng thẳng tắp, đôi mắt khẽ nhướng lên.
Giang Nguyệt vừa xuất hiện, vai nữ chính trong bộ phim này đã được định đoạt.
Bây giờ mọi người lại thấy diễn xuất kinh người của cô, đều cảm thấy vai diễn này nhất định phải thuộc về cô.
Không ai khác có thể thay thế cô.
Giang Nguyệt hơi thở dốc, cố gắng ổn định hơi thở của mình: “Đạo diễn, diễn như vậy được không?”
“Tốt. Thật sự là cực kỳ tốt!”
Đạo diễn Trương hài lòng vỗ tay, cực kỳ vui vẻ, quay đầu vừa định khen ngợi với Tiêu Kỳ Nhiên thì lại nhìn thấy sắc mặt càng ngày càng nặng nề của hắn, lập tức im lặng.
Tiêu Kỳ Nhiên không nói một lời, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Giang Nguyệt bởi vì vận động kịch liệt dẫn đến hô hấp dồn dập, mà ngực phập phồng lên xuống.
Đôi chân dài miên man cùng vòng eo thon thả khiến người ta mê mẩn, lúc này chỉ cần nhìn thoáng qua là thấy rõ.
Không chỉ anh đang nhìn, mà tất cả mọi người đang nhìn chằm chằm vào cô.
Loại cảm giác tất cả mọi thứ này được công khai, mặc cho tất cả mọi người tùy ý thưởng thức. Cảm giác này làm cho trong lòng hắn cực kỳ không vui và phiền não.
Tần Di Di ở một bên nhìn thấy Giang Nguyệt biểu hiện ưu tú như vậy, sắc mặt cũng cực kỳ cứng ngắc, trong mắt còn hiện lên không cam lòng.
“Tiêu tổng, ngài xem, dù là khí chất hay năng lực, thì Giang tiểu thư đều phù hợp với nhân vật này hơn.”
Tiêu Kỳ Nhiên chậm chạp lên nói, sắc mặt vô cảm khiến cho đạo diễn Trương nhìn không ra được suy nghĩ của hắn. Sợ rằng ông kích động quá mức nói sai, vội vàng bổ sung:
“Nếu như muốn Di Di xuất hiện trên màn hình, tôi sẽ ngay lập tức thêm một vai diễn phụ hợp!”
Đạo diễn vừa dứt lời, Tiêu Kỳ Nhiên hơi nhướng mày, tựa như nghĩ tới cái gì đó, lạnh lùng nhìn Giang Nguyệt, trong giọng điệu bình tĩnh lộ ra một tia đùa giỡn: "Kịch bản có thể thay đổi sao?"
“Đương nhiên có thể!” Đạo diễn Trương gật gật đầu.
Ông đồng ý đây cũng chỉ là nghĩ sẽ tùy tiện thêm một vai phụ mà thôi, có cái gì không thể thay đổi?
“Vậy thì thay đổi phân cảnh của nữ chính đi. Vừa nhảy múa vừa thổi sáo, không biết đang khoe khoang cái gì. Thật thô tục!”
Ngữ điệu của Tiêu Kỳ Nhiên thanh đạm nhưng những lời nói ra lại cực kỳ châm chọc và mỉa mai:
“Nếu diễn như vậy, thật không biết đây là phim chúc mừng năm mới hay là phim 18+ nữa.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người lập tức hít một hơi lạnh
Người bình tĩnh như Giang Nguyệt lúc này cũng nghiêng đầu nhìn về hắn, ánh mắt khẽ run.
Bề ngoài thì anh đang nói về việc thay đổi kịch bản, nhưng trong lòng ai cũng có thể nghe rõ anh đang mắng ai.
Tiêu Kỳ Nhiên nói xong, lại cúi đầu nhìn Tần Di Di, ngữ khí hòa hoãn:
“Di Di chúng ta tuy rằng không biết, nhưng có thể học.”
Anh xoa đầu Tần Di Di như nơi này không có người, giọng nói lại dịu dàng hơn trước:
“Có tự tin học được múa cổ điển không?”
Cảm giác được ánh mắt của mọi người đều hướng về phía mình, Tần Di Di cố nén cười, nhưng vẫn kiên trì trả lời: “Tiêu tổng, em có lòng tin có thể học được ạ.”
“Vậy tốt. Nữ chính này cứ chọn Di Di đi. Còn về phần Giang Nguyệt…”
Hắn dừng một chút, lại thản nhiên nói:
“Phụ trách dạy Di Di học múa.”
Tiêu Kỳ Nhiên là người có địa vị cao nhất trong phòng này, những gì hắn nói ra đương nhiên cũng cực kỳ có trọng lượng.
Không khác gì tiếng búa gõ ấn định.
Nói xong câu này thì không cho ai có cơ hội nói chuyện nữa, lập tức đứng dậy sải bước ra ngoài.
Không ai ngờ rằng mọi thứ sẽ phát triển như thế này, trong phòng lặng ngắt như tờ.
Tần Di Di cũng phản ứng lại, vội vàng bước nhanh đuổi theo Tiêu Kỳ Nhiên. Lúc cô nàng đi ngang qua Giang Nguyệt còn thấp giọng nói một câu:
“Thật xin lỗi, chị Giang Nguyệt.”
Nói xong cũng nhanh chóng rời đi, giống như một khắc cũng không muốn rời khỏi Tiêu Kỳ Nhiên.
Tay cầm sáo của Giang Nguyệt vô thức siết chặt lại.
Đạo diễn Trương vẻ mặt tuyệt vọng, loạng choạng đi tới bên cạnh Giang Nguyệt, nắm lấy cánh tay cô:
“Giang tiểu thư, cô có thể… giúp tôi khuyên nhủ Tiêu tổng được không?”
Bình luận facebook