• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi (2 Viewers)

  • Chương 91-95

Chương 91 Quỷ đoản mệnh

Khoảnh khắc cánh cửa được mở ra, là Tống Du đang lo lắng đứng trước cửa.

“Giang Nguyệt, sao cô lâu mở cửa như vậy? Tôi còn tưởng cô gặp chuyện không may...”

Anh còn chưa nói hết lời, hai chân Giang Nguyệt đã mềm nhũn, cơ thể không có sức lực mà ngã về phía trước.

Cũng may Tống Du nhanh tay lẹ mắt, trực tiếp ôm lấy cô.

Cô tương đối gầy gò, lúc này toàn thân nóng như lửa đốt, Tống Du ôm cô cảm thấy nhẹ nhàng.

Nhận ra cô bị bệnh, trong lòng anh giật mình, không màng đến những chuyện khác, vội vàng ôm cô vào phòng, tìm quần áo dày quấn lấy người cô.

Vốn dĩ Tống Du định ôm Giang Nguyệt đến bệnh viện, nhưng lại nhớ tới scandal náo loạn xảy ra lúc trước, anh do dự vài giây, cuối cùng vẫn đặt cô lên giường trong phòng ngủ.

Tống Du xoay người gọi điện thoại, đầu dây bên kia có vẻ không muốn qua, vậy nên Tống Du không kiên nhẫn hét một câu: “Kiều Cẩn Nhuận, lập tức tới đây cho tôi, mạng người quan trọng.”

Không lâu sau, người đàn ông trong điện thoại đi tới. Anh ta mặc áo khoác trắng, dáng người cao, chân dài, đeo kính gọng mỏng, xem ra là vừa từ bệnh viện chạy tới, trong tay còn cầm theo hộp thuốc.

“Lần đầu tiên luật sư Tống yêu cầu tôi tới nhà khám bệnh, vậy mà lại là khám cho phụ nữ.” Kiều Cẩn Nhuận trêu chọc anh ấy một câu, bị Tống Du đẩy tới trước giường Giang Nguyệt.

Tống Du: “Mau đi khám bệnh đi.”

Kiều Cẩn Nhuận nhún vai, khi thấy rõ khuôn mặt của người phụ nữ trên giường, anh ta lại nhếch khóe môi nhìn Tống Du:

“Đại minh tinh mà cậu cũng đụng vào?”

Anh ta tặc lưỡi hai lần: “Thảo nào cậu không đưa cô ấy đến bệnh viện, vì sợ bị phát hiện đúng không?”

“Kiều Cẩn Nhuận!” Tống Du tức giận, suýt chút nữa muốn động thủ: “Cậu nhanh lên, được không?”

Lần này Kiều Cẩn Nhuận lúc này mới ngừng đùa giỡn, đi tới sờ trán, kiểm tra cơ thể của cô, xác định cô bị cảm lạnh.

“Lúc trước cơ thể cô ấy đã có bệnh cũ. Cơ thể mệt mỏi quá độ, dẫn đến cảm lạnh.”

Kiều Cẩn Nhuận kê đơn thuốc, lại tiêm thuốc hạ sốt cho Giang Nguyệt: "Lấy khăn lạnh chườm cho cô ấy, đây là thuốc hạ sốt, uống thuốc đúng giờ, một đến hai ngày có thể hạ sốt.”

Anh ta lại nhìn Giang Nguyệt một cái, bĩu môi: “Cơ thể cô ấy vốn yếu ớt, sau này không chừng phải đến bệnh viện điều dưỡng cơ thể, nếu không sẽ là quỷ đoản mệnh, sống không lâu đâu.”

Nghe vậy, mí mắt Tống Du kịch liệt co giật.

“Cậu nói bậy cái gì đó.” Tống Du đẩy anh ta ra, nhìn gương mặt tái nhợt của Giang Nguyệt: “Cô ấy mới hơn hai mươi tuổi, đoản mệnh cái gì chứ.”

Kiều Cẩn Nhuận chỉ nhìn mà không đáp.

Giang Nguyệt vẫn hôn mê bất tỉnh như trước, hai mắt nhắm nghiền, khóe mắt còn có nước mắt.

Sau khi điều trị đơn giản một chút, Kiều Cẩn Nhuận nói tranh thủ thời gian kêu Giang Nguyệt đến bệnh viện tìm anh ta kiểm tra tỉ mỉ, sau đó liền rời đi.

Giang Nguyệt sốt nặng, mơ mơ màng màng nói rất nhiều, ngắt quãng.

Tống Du ghé sát vào nghe, nhưng không nghe rõ nội dung.

Nhưng nó giống như là uất ức bị kìm nén trong thời gian dài, thút thít như một con thú nhỏ bị thương.

Tống Du suy nghĩ một chút, cảm thấy vẫn nên nói với Tiêu Kỳ Nhiên.

Vừa bắt máy đã truyền tới giọng nói không kiên nhẫn của người đàn ông từ đầu dây bên kia,ngữ khí lạnh lùng: “Chuyện gì?”

“Giang Nguyệt ngất xỉu.” Tống Du nói ngắn gọn: “Ngất xỉu trong phòng tắm trong nhà, có thể hai ngày nay không thể làm việc được.”

“Tôi không có thông tin liên lạc với người đại diện của cô ấy nên thông báo cho cậu một tiếng.”

Tiêu Kỳ Nhiên dừng một chút: “Chuyện gì đã xảy ra?”

Tống Du vừa nghe liền biết Tiêu Kỳ Nhiên cũng không biết chuyện, tùy ý tiếp lời: “Chắc là lúc tắm quên mất mà ngủ thiếp đi, không có chuyện gì lớn.”

Không biết có phải Tống Du nghe nhầm hay không, nhưng anh nghe thấy người ở đầu dây bên kia hình như thở phào nhẹ nhõm.

Rất nhanh, giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên lại truyền tới, trầm thấp lạnh lùng, không mang theo một chút cảm xúc: “Cúp máy đây.”

Tống Du nhìn cuộc điện thoại bị cắt đứt, nhịn không được thở dài.

Thật đúng là tuyệt tình.



Thụy Uyển.

Vẻ mặt Tần Di Di hưng phấn, đi tới đi lui trong phòng, nhìn căn biệt thự xa hoa này, trong lòng cô ta vui sướng nói không nên lời.

Lúc trước chỗ cô ta ở là một căn hộ nhỏ, cách âm không tốt, thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng vợ chồng hàng xóm cãi nhau.

Hiện tại biệt thự này vừa rộng rãi vừa thoải mái, nhìn đã biết là thích hợp cho cô ta ở.

Hơn nữa còn ở chung với Tiêu Kỳ Nhiên.

Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Di Di không nén được vui sướng, trong ngực nhảy nhót không thôi, xoay người đi tìm Tiêu Kỳ Nhiên.

“A Nhiên, em dự định...”

“Di Di, tôi đã nghĩ lại rồi.” Tiêu Kỳ Nhiên ngồi trên sô pha, cất điện thoại, nhấc mí mắt lên: “Em ở đây không thích hợp, tôi đưa em về.”

Tần Di Di dừng lại.

Trên mặt cô ta đột nhiên hiện lên một vẻ bi thương, cái miệng nhỏ nhắn hơi bĩu ra, rất bất đắt dĩ:

“A Nhiên, vừa rồi anh đã đồng ý với em rồi, không được đổi ý.”

Tiêu Kỳ Nhiên mím môi.

Anh không nói thêm một chữ nào, trong ánh mắt có cảm giác áp bách.

Lông mi Tần Di Di run rẩy, cúi đầu thăm dò, giọng nói có chút sa sút: “Vì sao A Nhiên lại đổi ý, bởi vì vừa rồi nhìn thấy chị Giang Nguyệt sao?”

Tiêu Kỳ Nhiên khẽ liếc nhìn cô ta một cái, nói với cô ta: “Trước đây Giang Nguyệt từng ở đây.”

Tần Di Di đứng thẳng người: “A Nhiên, em không ngại.”

Tiêu Kỳ Nhiên dựa vào sô pha, giọng nói trầm thấp truyền tới: “Tôi để ý.”

Khoảnh khắc Tần Di Di chạm vào mắt anh, cô ta cảm thấy vô cùng bối rối, lập tức thu mắt lại: “Em hiểu rồi.”

“Trong lòng A Nhiên còn có chị Giang Nguyệt, là em đã quá phận rồi.”

Càng nói, giọng của Tần Di Di cũng càng ngày càng nhỏ, mơ hồ như sắp khóc: “Em biết mình không đủ ưu tú, còn kém chị Giang Nguyệt, khiến A Nhiên thất vọng.”

“Nhưng em thật sự thích A Nhiên, cho nên...”

Tiêu Kỳ Nhiên đứng lên, đi tới trước mặt Tần Di Di, bàn tay lớn dừng ở đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng đặt xuống, vuốt tóc cô.

Giọng nói của anh rõ ràng mềm mại hơn trước kia một chút: “Ý tôi là tôi không muốn em phải sống ở nơi cô ấy từng sống.”

“Em trở về chỗ cũ trước đi, tôi kêu Tiết An tìm một căn nhà mới.” Giọng nói của anh kiên nhẫn: “Cho tôi chút thời gian chuẩn bị, được không?”

Nghe xong lời này, Tần Di Di mới nín khóc và mỉm cười, mặt mày rũ xuống vừa rồi bỗng nhiên trở nên vui vẻ, cô ta ôm lấy Tiêu Kỳ Nhiên.

“Em còn tưởng rằng A Nhiên không cần em nữa.”

Trong giọng nói của cô ta mang theo niềm vui lạc mất nhưng lại tìm thấy: “Thật ra có thể ở chung một chỗ với A Nhiên hay không cũng không quan trọng, chỉ cần vẫn có thể ở bên nhau đã rất vui vẻ rồi.”

Tiêu Kỳ Nhiên lơ đãng nghe, lại cảm thấy câu nói này có hơi quen thuộc…

‘Không phải anh không cần tôi sao?’

Giống như ngày đó ở dưới khung cảnh tuyết rơi đầy trời, Giang Nguyệt ở trong ngực anh nói một câu như vậy.

Anh không chắc liệu mình có nghe nhầm không.



Lúc Giang Nguyệt tỉnh lại, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, cổ họng như thể sắp bốc khói.

Cô muốn đứng dậy nhưng lại phát hiện cơ thể mình tựa hồ rất nặng, thậm chí không nhấc nổi cánh tay.

Có tiếng động từ trong bếp, cô lập tức cảnh giác.

Cho đến khi nhìn thấy Tống Du bưng cháo trắng đi vào, sự căn thẳng của Giang Nguyệt mới giảm bớt, còn mang theo một chút thất vọng không dễ phát hiện.

“Cô tỉnh rồi.” Tống Du đi tới, đặt cháo trắng nóng lên trước đầu giường: "Cô vừa hạ sốt, ăn chút đồ thanh đạm.”

Giang Nguyệt chớp mắt, cảm thấy mí mắt mình vô cùng đau, cô vừa mới mở miệng thì mới thấy giọng mình đã khàn: “Cám ơn anh, Tống Du.”
Chương 92 Bị chụp ảnh

Cho dù sau đó Giang Nguyệt đã mất đi tri giác, nhưng cô vẫn biết là Tống Du cứu cô.

“Tôi cũng là trùng hợp hỏi bảo vệ, họ nói hôm nay cô đã trở về nhưng gõ cửa mãi lại không thấy ai mở.”

Tống Du cười, giọng nói ấm áp như gió mùa xuân: “Thấy cô không có phản ứng, tôi lo lắng cô xảy ra chuyện gì.”

Giang Nguyệt nhìn anh ấy, cảm thấy trong lòng rất ấm áp.

“Tống Du, tôi không biết nên nói gì.” Giang Nguyệt rũ mắt xuống, nhìn bát cháo trắng kia, hốc mắt ươn ướt: “Cám ơn anh, cám ơn anh đối xử tốt với tôi như vậy.”

Giang Nguyệt đang trên bờ vực sụp đổ, là Tống Du kéo cô một cái. Bất luận là thể chất hay tinh thần, anh ấy đều đã cho cô dũng khí sống sót.

Vẻ mặt Tống Du ôn hòa: “Đã xảy ra chuyện gì sao? Trông cô không được ổn lắm.”

Giang Nguyệt yên lặng ngồi trên giường.

Cô không giỏi ăn nói, đặc biệt những tổn thương trong lòng, cô lại càng không muốn cho người khác thấy.

Thấy Giang Nguyệt im lặng, Tống Du cũng không tiếp tục hỏi, chỉ xua tay: “Con gái đều có tâm sự riêng của mình, nên tôi cũng không hỏi nữa.”

“Nhưng cô phải nhớ một điều…” Tống Du mỉm cười với Giang Nguyệt: “Tự làm tổn thương chính mình là cách ngu ngốc nhất!”

Tống Du không hổ là luật sư chuyên nghiệp.

Lông mi Giang Nguyệt giật nhẹ, nặn ra một nụ cười: “Tôi không có tự sát, anh nghĩ nhiều rồi.”

Tống Du từ chối cho ý kiến, giọng điệu nghiêm túc hơn vừa rồi một chút: “Mặc kệ trước đó có hay không, thì sau này đều không nên có suy nghĩ này.”

“Quyết định bốc đồng của cô sẽ chỉ làm tổn thương những người thân yêu của cô và khiến kẻ thù của cô hạnh phúc. Ngoài ra, nó không có ý nghĩa hay giá trị nào khác.”

Tống Du đã làm luật sư nhiều năm, anh gặp vô số những người muốn chết.

Cũng không trách Tống Du sẽ nghĩ Giang Nguyệt như vậy, dù sao anh cũng nhận ra được một số điều thông qua ánh mắt của cô.

Giang Nguyệt ừ một tiếng, cúi đầu ăn xong cháo trong chén, đặt ở trên bàn ở đầu giường.

Tống Du cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, đã gần tám giờ tối.

“Nếu không có việc gì thì tôi về trước đây, có một hồ sơ cần tôi phải sửa lại để ngày mai mở phiên tòa.”

Nói xong, anh ấy lại nhớ tới điều gì đó: “Khi nào cô khỏe hơn một chút thì nhớ tới bệnh viện Khang Trị một chuyến, tìm Kiều Cẩn Nhuận kiểm tra toàn diện cơ thể.”

Giang Nguyệt chớp mắt.

Cô từng nghe qua tên tuổi của Kiều Cẩn Nhuận, anh ta là bác sĩ vàng của bệnh viện Khang Trị, khó đăng ký khám bệnh số một.

“Tôi và Kiều Cẩn Nhuận là bạn, tôi đã nói với cậu ấy rồi. Cậu ta đòi tôi một ân tình nên cô không thể không đi đâu.”

Tống Dực nhướng mày, cười một cách thoải mái: “Nếu không tôi sẽ thiệt thòi lớn đấy.”

Giang Nguyệt nhìn anh ấy, cảm động nói không nên lời.

“Cảm ơn anh, Tống Du.”



Sau hai ngày tĩnh dưỡng, cuối cùng cơ thể của Giang Nguyệt cũng hồi phục, sắc mặt cũng tốt hơn trước, cô chủ động liên lạc với chị Trần, nói rằng có thể tiếp tục quay quảng cáo trước đó.

Từ trước đến nay, Giang Nguyệt không thích vì nguyên nhân cá nhân mà làm chậm trễ công việc.

Hơn nữa Tiêu Kỳ Nhiên đã giao trọng trách nặng nề của công ty chi nhánh lên vai cô, ngoại trừ bận rộn với công việc nghệ sĩ của chính mình, cô còn bận rộn với công việc kinh doanh của chi nhánh.

Bận rộn đến cô cũng quên những chuyện phiền lòng trước đó, trạng thái dần dần khôi phục.

Cho đến một ngày, cô đột nhiên nhận được một cuộc gọi từ số lạ.

“Giang tiểu thư, tôi là Kiều Cẩn Nhuận.”

Giang Nguyệt cầm điện thoại dừng một chút, dường như hơi bất ngờ: “Bác sĩ Kiều, sao anh lại có số điện thoại của tôi...”

“Tống Du đã đưa số điện thoại của cô cho tôi.”

Kiều Cẩn Nhuận nói rất có năng lực, là giọng điệu của bác sĩ điển hình: “Chiều nay cô có thời gian không? Chiều nay tôi không có bệnh nhân nên có thể kiểm tra cho cô.”

Nghe vậy, Giang Nguyệt mới nhớ tới chuyện lúc trước đã đồng ý với Tống Du.

Vốn dĩ cô cho rằng đó chẳng qua chỉ là vài câu khách sáo, không ngờ Kiều Cẩn Nhuận lại thật sự gọi cho cô, nếu từ chối thì có vẻ không tốt lắm.

Cô liếc nhìn lịch trình: “Vất vả cho anh rồi, buổi chiều mấy giờ anh tiện?”

Kiều Cẩn Nhuận: “Sau hai giờ thì tôi rảnh.”

Giang Nguyệt đồng ý, đúng hai giờ chiều đến bệnh viện Khang Trị, mở cửa phòng khám của Kiều Cẩn Nhuận.

“Ngồi đi.”

Vừa đi vào phòng khám, Giang Nguyệt đã bắt đầu khẩn trương, nhất là nhìn thấy Kiều Cẩn Nhuận mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang, cô càng lo lắng ngồi thẳng lưng.

Kiều Cẩn Nhuận bận rộn chuẩn bị một hồi, lúc ngẩng đầu nhìn Giang Nguyệt một cái, chú ý tới vẻ mặt căng thẳng như gặp kẻ thù của cô thì nhịn không được cười khẽ:

“Nhát gan như vậy sao?”

Giang Nguyệt trả lời rất thẳng thắng, mặt không đổi sắc nói: “Từ nhỏ tôi đã sợ tiêm, nhìn thấy bác sĩ liền trốn.”

Câu nói này là thật.

Trong trí nhớ của Giang Nguyệt, thật ra cô cũng không dễ bị bệnh, nhưng bởi vì thường xuyên phải đi theo cha mẹ trốn nợ, thường xuyên bị bọn đòi nợ đánh nên không khỏi tránh việc cơ thể có lưu lại dấu vết.

Khi cô quay lại trường và bị giáo viên nhìn thấy, giáo viên sẽ kéo cô đến phòng y tế để băng bó cho cô, mỗi lần bác sĩ và giáo viên đều hỏi cô sao lại như vậy.

Cô phải nói dối theo nhiều cách, lâu dần cũng sợ gặp bác sĩ.

Chuẩn bị xong dụng cụ kiểm tra, Kiều Cẩn Nhuận đi tới, đứng trước mặt cô, hai tay nhét vào túi áo:

“Bác sĩ đẹp trai cũng sợ sao?”

Giang Nguyệt giương mắt, nhìn chăm chú Kiều Cẩn Nhuận, không khỏi cong mắt cười trêu chọc: “Đẹp trai thì chưa chắc đã sợ như vậy.”

“Vậy thì đi lên nằm đi.” Kiều Cẩn Nhuận vỗ tay, chỉ một cái giường phía sau.

/Truyện đăng lúc 0h hằng ngày trên app ReadMe (IOS: WeRead)/



Kiểm tra tổng thể gần một tiếng đồng hồ, lông mày của Kiều Cẩn Nhuận vẫn nhíu lại, khiến trái tim Giang Nguyệt lo lắng.

“Hai ngày nữa đến lấy kết quả kiểm tra.” Kiều Cẩn Nhuận nhìn cô chằm chằm trong giây lát: “Cô gái trẻ phải chú ý cơ thể.”

Rõ ràng anh ta cũng mới hơn hai mươi tuổi nhưng giọng điệu lại già nua như vậy khiến Giang Nguyệt buồn cười.

Kiều Cẩn Nhuận thấy cô nhịn cười, anh ta xuất thần nhìn cô một hồi lâu, bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Trước đây có phải cô ở phố Hỷ Lạc không?”

Phố Hỷ Lạc?

Giang Nguyệt hơi hoảng hốt, cũng không có ấn tượng gì.

“Không biết, ở Bắc Thành sao?” Giang Nguyệt hỏi một câu, trong ánh mắt lộ ra vẻ mông lung, hiển nhiên cũng chưa từng nghe qua.

Kiều Cẩn Nhuận cụp mắt xuống, một lúc lâu sau mới nhếch môi: “Ở Bắc Thành, nhưng bây giờ đổi tên rồi.”

“Bây giờ gọi là phố Bình An.”

Giang Nguyệt bối rối, mở miệng muốn hỏi gì nhưng Kiều Cẩn Nhuận xua tay: “Được rồi, cô đi đi, tôi muốn nghỉ ngơi một lát. Tôi còn có một cuộc tư vấn lúc bốn giờ nữa.”



Khi Giang Nguyệt rời khỏi bệnh viện Khang Trị, chị Trần gọi điện thoại cho cô.

“Giang Nguyệt, em bị chụp ảnh rồi.”

Giang Nguyệt hơi sửng sốt, phản ứng đầu tiên cho rằng mình đến bệnh viện bị chụp được. Kết quả chị Trần nói cho cô biết, là bị chụp ảnh vào mấy ngày trước cô và Tiêu Kỳ Nhiên về nhà họ Tiêu.

Chuyện này đã trở thành chuyện bình thường. Mỗi năm khi cô và Tiêu Kỳ Nhiên cùng nhau trở về nhà họ Tiêu thì đều sẽ có mặt trên báo. Phần lớn đều là tin đồn hai người sắp có chuyện vui.

“Không cần để ý, cũng không phải là lần đầu tiên.” Giang Nguyệt xoa mày, có chút phiền não.

Chị Trần do dự rồi lại nói: “Còn nữa, cách đây không lâu Tần Di Di bị tập kích, người kia đã thú nhận hết thảy, nói anh ta là người hâm mộ của em, muốn đòi lại công lý cho em.”
Chương 93 Vuột khỏi tay anh

Nghe vậy, Giang Nguyệt liền giật mình.

Tin tức này còn gây chấn động hơn nhiều so với việc cánh paparazzi chụp được hình ảnh cô và Tiêu Kỳ Nhiên cùng nhau trở về Tiêu gia.

Ngoài mặt nói là fan của Giang Nguyệt, nhưng hành động như vậy rất dễ khiến người ngoài suy đoán là Giang Nguyệt sắp xếp người cố ý đi làm tổn thương Tần Di Di.

Nếu như lúc khác thì còn dễ nói. Nhưng tin tức cô và Tiêu Kỳ Nhiên cùng nhau trở về Tiêu gia lại xảy ra vào thời khắc mấu chốt, lần này nhất định sẽ khiến người ta suy nghĩ nhiều.

"Hiện tại chuyện này đã được đè xuống, nhưng Tiêu tổng đang nổi giận ở công ty." Chị Trần hạ giọng: "Nói là muốn điều tra kỹ tình huống nội bộ đấu đá trong công ty."

"Nguyệt Nguyệt, em có muốn trở về giải thích với Tiêu tổng không?"

Giang Nguyệt ngẩn người.

Cô giải thích? Cô có thể giải thích điều gì?

Ngày Tần Di Di gặp chuyện không may, cô đều ở cùng một chỗ với Tiêu Kỳ Nhiên suốt thời gian đó. Nhất cử nhất động đều ở trước mắt anh, có cơ hội nào để làm chuyện xấu đây?

Huống chi, cô cũng khinh thường loại chuyện này.

"Không cần. Việc này không liên quan đến em, cứ để cho bộ phận quan hệ công chúng của Giang San đi xử lý là được rồi."

Chị Trần lại nói: "Đúng rồi, vừa rồi Tiêu tổng tức giận, nói là cấm có quan hệ bên trong công ty. Vì vậy anh ta đã đuổi việc Giang Dự rồi."

Giang Nguyệt im lặng hai giây.

"Làm vậy cũng đúng."

Hiện tại Giang Nguyệt cảm thấy không sao cả, Tiêu Kỳ Nhiên muốn gán cho cô tội danh thì cũng được. Chỉ cần đuổi Giang Dị ra khỏi công ty là được rồi.

Giang Dị ở Giang San thêm một ngày, là thêm một ngày tai họa tiềm ẩn còn tồn tại.

Đối với những người khác, cô cũng không có thời gian quan tâm họ nói gì.

Nhìn địa chỉ được gửi tới trên điện thoại di động, Giang Nguyệt thở dài một hơi.

Tống Du nói đúng. Cô muốn sống, thì phải đường đường chính chính, đàng hoàng tự do mà sống.



Đêm đó.

Bên ngoài gió lạnh thổi khắp nơi, nhưng trong quán bar lại ấm áp như mùa xuân.

Hôm nay là thứ sáu, rất nhiều người đến nên rất náo nhiệt. Tất cả đều không ở phòng riêng mà bưng ly rượu đi ra, ngồi trên ghế sô pha ở bên ngoài.

Thỉnh thoảng có vài người nhảy xuống sàn khiêu vũ, nam nữ uốn éo thân ảnh điên cuồng, gợi cảm.

Đây là thiên đường của những người giàu có.

Tiêu Kỳ Nhiên lạnh lùng ngồi ở giữa sô pha, khí chất quý phái cao ngạo không hợp với bầu không khí xung quanh.

Anh cứ ngồi bất động ở đó, biểu cảm lạnh lùng.

Ai cũng có thể nhìn ra được tâm tình hắn không tốt, không ai dám đi lên trêu chọc.

Chỉ có Đoàn Dật Bác to gan, cầm ly rượu đi tới, cố ý trêu chọc hắn: “Sao mặt lại thối như vậy? Cô bạn gái nhỏ kia gây sự với cậu à?”

Tiêu Kỳ Nhiên vẫn im lặng, cầm ly rượu lên, một hơi uống sạch.

“Này này, bình tĩnh một chút. Cũng đừng ở chỗ tôi uống đến xảy ra chuyện.” Đoàn Dật Bác tặc lưỡi liên tục:

“Tôi cũng không phải Giang Nguyệt, trên người cũng không mang theo thuốc giải rượu đâu.”

“Nhưng mà tôi có thể gọi xe cứu thương cho cậu nha.” Đoàn Dật Bác nháy mắt, bộ dáng rất dễ bị đánh:

“Đến lúc đó, Tiêu tổng nhớ trả lại tiền thuốc men cho tôi đó.”

Tiêu Kỳ Nhiên lười cùng tên này nói chuyện, anh cởi cúc áo sơ mi, liếc nhìn mấy chai rượu ngoại trên bàn, tựa hồ nhớ tới cái gì, sắc mặt trầm xuống trong chốc lát.

Anh cầm ly, rót từng loại rượu vào từng chút một, nhưng chưa được một nửa thì ly rượu đã bị Đoạn Dật Bác cướp đi.

“Cậu điên rồi hả? Thật sự muốn vào bệnh viện à?”

Tiêu Kỳ Nhiên nhìn ly rượu hồi lâu, nhỏ giọng nói: “Rượu pha không uống được sao?”

“Uống, uống cái *beep*.” Đoàn Dật Bác trợn mắt: “Đây là tự sát đó. Nếu không phải muốn chết, ai dám uống như vậy hả?”

“Cũng chỉ có cô ngốc Giang Nguyệt kia mới dám làm ra cái trò này thôi.” Đoàn Dật Bác thầm than một câu, vội đổ ly rượu vào thùng rác.

Tiêu Kỳ Nhiên dựa vào tay vịn của chiếc ghế sô pha mềm mại, không trả lời.

Thấy Tiêu Kỳ Nhiên không nói chuyện với mình, Đoàn Dật Bác dứt khoát lôi kéo anh, luôn miệng nói không dứt.

Đang nói một tràng dài, Đoàn Dật Bác đột nhiên ngẩng đầu, lại vô tình nhìn thấy một người phụ nữ lẫn trong đám người.

Chỉ một góc nghiêng thôi cũng đủ khiến người ta kinh ngạc.

"Giang Nguyệt?"

Đoàn Dật Bác cho rằng mình nhìn lầm, vội vàng dụi mắt hai lần: "Không phải chứ? Sao cô ấy lại tới đây một mình?"

Những lời độc thoại của Đoàn Dật Bác khiến Tiêu Kỳ Nhiên giật mình.

Tiêu Kỳ Nhiên siết chặt điếu thuốc, tiện tay ấn tàn thuốc vào trong gạt tàn.

“A Nhiên, vừa rồi tôi hình như nhìn thấy Giang Nguyệt.” Ánh mắt Đoàn Dật Bác lộ vẻ khó hiểu: “Cô ấy không phải chỉ đi theo cậu thì mới đến đây sao?”

Tiêu Kỳ Nhiên lẳng lặng ngẩng đầu nhìn vài lần, đôi mắt nheo lại, nhìn chằm chằm bóng lưng đã quá đỗi quen thuộc kia.

Giang Nguyệt mặc một chiếc váy dài đến đầu gối màu be, trên vai khoác khăn choàng, cực kỳ nổi bật trong đám người.

“Này A Nhiên, rốt cuộc có phải là Giang Nguyệt hay là…”

Đoạn Dật Bác còn chưa nói hết, người đàn ông bên cạnh anh đã đứng dậy, nhấc chân dài đi tới.

Nhanh như bay.

Giang Nguyệt còn chưa kịp định hình tình huống, đột nhiên cánh tay đã bị người ta túm lại, cô bị ép đứng tại chỗ, kinh ngạc quay đầu.

Vừa lúc đối diện với đôi mắt đen nhánh sâu thẳm của Tiêu Kỳ Nhiên.

Anh vốn đã cao lớn, lúc đứng trước mặt Giang Nguyệt lại càng thêm cảm giác áp bức. Anh nhìn Giang Nguyệt bằng ánh mắt không kiên nhẫn.

“Cô tới đây với ai?” Giọng anh trầm trầm.

Đáy mắt hắn ẩn sâu dục vọng, giống như muốn đem người trước mặt nuốt chửng.

Trên khuỷu tay Tiêu Kỳ Nhiên khoác áo khoác, hắn từ trong túi áo lấy ra một điếu thuốc, cúi đầu châm lửa.

Dưới ánh đèn rực rỡ, bầu không khí của toàn bộ quán bar rất vui vẻ.

Chỉ có hai người bọn họ ở đây căng thẳng.

Giang Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh.

Khuôn mặt của cô rất đẹp, dưới ánh đèn khúc xạ như vậy, ngũ quan cũng dị thường quyến rũ đẹp mắt, làm cho người ta nhịn không được dừng lại trên mặt nàng.

Chỉ là nhìn nhau vài giây, Giang Nguyệt liền đem cổ tay rút ra từ trong lòng bàn tay của Tiêu Kỳ Nhiên, ngữ khí bình tĩnh mà lạnh lùng nói:

“Chuyện riêng của tôi không cần phải báo cáo với anh.”

Cô nói xong thì quay đầu rời đi luôn.

Giang Nguyệt luôn để Tiêu Kỳ Nhiên muốn làm gì thì làm, chưa bao giờ phản kháng, mọi thứ đều theo ý anh.

Nhưng lần này thì khác.

Cô giống như một con thiên nga trắng kiêu ngạo, lạnh lùng bước qua anh.

Ngay cả một chiếc lông vũ cũng không để lại cho anh.

Tiêu Kỳ Nhiên muốn đuổi theo, lại bị đám người ngăn cản, quay đầu một cái thì bóng dáng Giang Nguyệt đã khuất mất.

Đoàn Dật Bác nhìn thấy một màn này, nhịn không được cầm ly rượu đi qua, đụng vào khuỷu tay Tiêu Kỳ Nhiên.

“Cậu thật sự muốn cùng Giang Nguyệt chia tay sao?”

“Là anh em với nhau nên tôi nói với cậu một câu công bằng. Cậu đừng chán ghét mà không nghe.” Tựu lượng của Đoàn Dật Bác không cao, uống nãy giờ đã có chút say, nói chuyện cũng không kiêng nể gì:

“Bất kể là khí chất hay ngoại hình, bạn gái nhỏ kia của cậu đều không thể so sánh với Giang Nguyệt.”

“Cho dù là chơi đùa, chúng ta cũng phải chọn thứ tốt để mà chơi, không phải sao?”

Đôi mắt Tiêu Kỳ Nhiên nhanh chóng quét qua đám đông, nhưng vẫn không tìm thấy Giang Nguyệt.

“Bớt nhiều chuyện.” Anh thản nhiên bỏ lại ba chữ này, sau đó đi thẳng về phía toilet.



Tuy rằng vừa rồi mặt ngoài bình tĩnh tự nhiên, nhưng khi gặp Tiêu Kỳ Nhiên ở đây, Giang Nguyệt không thể không kinh sợ.

Trong suy nghĩ của cô, hiện tại có nhiều tin tức tiêu cực như vậy, Tiêu Kỳ Nhiên nên ở bên cạnh Tần Di Di mới đúng, mà không phải xuất hiện ở quán bar.

Hơn nữa lúc nãy hình như Tần Di Di cũng không có cùng Tiêu Kỳ Nhiên ở chỗ này.

Giang Nguyệt đứng trước cửa một phòng riêng, hít sâu một hơi, sau khi khôi phục tâm tình, mới gõ cửa hai lần, sau đó đẩy cửa đi vào.
Chương 94 Rất khó để thuần phục

Trần Tư Tề nhìn thấy người ở cửa, khẽ cười một tiếng: “Tới rồi à.”

Giang Nguyệt lễ phép gật đầu, giọng điệu rất chân thành: “Xin lỗi, vừa rồi tôi có chút việc nên tới trễ.”

“Không sao, tôi cũng vừa mới đến không lâu.” Trần Tư Tề ra hiệu cho cô ngồi xuống rồi từ từ nói chuyện, gương mặt nho nhã mang theo vẻ áy náy: “Chuyện xảy ra quá đột ngột, tôi xin lỗi vì đã hẹn cô tới đây nói chuyện.”

“Tôi cũng vừa mới kết thúc một cuộc xã giao ở quán bar này. Nhưng đúng là gặp ở đây có hơi tùy tiện, xem như tôi chiêu đãi không chu đáo rồi.”

Giang Nguyệt không để ý lắc đầu: “Không sao, ở đâu cũng giống nhau.”

Giang Nguyệt cũng vừa khéo đang ở tương đối gần quán bar này, vốn nghĩ rằng đôi bên sẽ thoải mái, không ngờ lại gặp Tiêu Kỳ Nhiên ở đây.

Trần Tư Tề gọi Giang Nguyệt tới đây để nói về chuyện hợp tác.

Trần Thị có một hạng mục công ích, là một vở kịch dành riêng cho những người cao tuổi ở Bắc Thành, muốn mời Giang Nguyệt tham gia đóng vai chính.

Tuy rằng Giang Nguyệt còn trẻ nhưng được biết đến với khả năng diễn xuất xuất sắc, hơn nữa phong cách của cô không bị hạn chế, vẫn luôn có nhân duyên với người qua đường.

Cho dù là những người lớn tuổi không theo đuổi thần tượng thì vẫn có ấn tượng với cô trên màn ảnh.

“Thời gian được ấn định vào buổi chiều ngày ba mươi Tết, không biết có tiện với cô không?”

Giang Nguyệt suy nghĩ một lát: “Tiện.”

Nghe cô trả lời một cách dứt khoát như vậy, Trần Tư Tề còn hơi bất ngờ, “Cô không cần trở về sum họp với gia đình sao?”

“Không cần.”

Cô không có gia đình để sum họp, cũng không có nhà để về.

Bởi vì là dự án công ích, không liên quan đến lợi nhuận, đương nhiên cũng không liên quan đến công ty, thuộc về quyết định riêng của Giang Nguyệt.

“Thời gian hơi gấp gáp nên có thể cần cô tới luyện tập thường xuyên.” Trần Tư Tề rót hai tách trà, đưa một tách đến trước mặt Giang Nguyệt:

“Về mặt thời gian sẽ do cô quyết định, có được không?”

Giang Nguyệt đưa tay nhận lấy, cười nói: “Cứ theo sự sắp xếp của Trần tổng là được. Cuối năm tôi đang rãnh, mấy quảng cáo trong tay có thể quay xong trong tuần này rồi.”

Trần Tư Tề nhìn cô đăm chiêu, thật lâu sau mới cười nói: “Giang Nguyệt, cô thật sự là nghệ sĩ chuyên nghiệp hiếm có trong ngành.”

“Nếu như không phải hợp đồng giữa cô và Tiêu Kỳ Nhiên còn chưa hết hạn thì tôi thật sự muốn ký hợp đồng với cô.”

Nói đến đề tài này, Trần Tư Tề lại bắt đầu có ý muốn đào người: “Nghe nói cô sắp hủy hợp đồng với Giang San, có ý muốn đến chỗ tôi hay không?”

“Trần tổng đã đánh giá cao tôi rồi, tôi cũng không được xem là chuyên nghiệp, chỉ là do tôi rãnh rỗi mà thôi.”

Giang Nguyệt mỉm cười, cũng không để lộ thông tin nào: “Cảm ơn sự ưu ái của anh, khi nào hợp đồng hết hạn, nói không chừng tôi sẽ chủ động liên hệ với anh đó.”

Hai người nhìn nhau cười.

Sau khi chốt được đại khái thời gian diễn tập và địa điểm biểu diễn vở kịch công ích, hai người trò chuyện thêm một chút về chủ đề này.

Nhưng càng nói, Giang Nguyệt càng cảm thấy không yên lòng.

Cô cân nhắc thời gian, thấy đã gần mười giờ, đoán rằng Tiêu Kỳ Nhiên có thể đã đi rồi. Tuy rằng bình thường anh đi xã giao nhiều, nhưng hiếm khi ở bên ngoài sau mười giờ.

“Cũng trễ rồi, có cần tôi đưa cô về không?”

Sau khi nói xong, Trần Tư Tề biết Giang Nguyệt sẽ băn khoăn nên nói tiếp: “Cô yên tâm, rủi ro mà tôi đưa cô về sẽ thấp hơn rủi ro cô bị chụp khi ra khỏi quán bar đó.”

Trần Tư Tề thật sự có tự tin như vậy.

Giang Nguyệt suy nghĩ trong chốc lát, khẽ gật đầu, cười ôn hòa: “Vậy thì phiền Trần tổng vất vả rồi.”

Trước khi ra khỏi phòng riêng, Giang Nguyệt đeo khẩu trang, đi phía sau Trần Tư Tề.

Hai người cùng nhau ra khỏi quán bar, nhiệt độ bên ngoài rất lạnh, Giang Nguyệt bất giác rụt cổ lại, thở phào nhẹ nhõm.

Đi được vài bước, cô liền nhìn thấy một người đàn ông đang đứng dưới ánh đèn đường.

Tiêu Kỳ Nhiên đứng ở đó, cằm lạnh cứng, khí thế rõ ràng mạnh hơn nhiều so với những người xung quanh, áp suất xung quanh cũng bị đè nén.

Giữa ngón tay anh kẹp một điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ.

Chiếc xe màu đen của anh đang đậu bên đường, như thể đang đợi Giang Nguyệt đi ra.

Không biết đã chờ bao lâu rồi.

Ánh mắt Giang Nguyệt ngẩn ra, cô vô thức cúi đầu tránh né tầm mắt của người đàn ông kia: “Trần tổng, xe của anh ở đâu vậy?”

Trần Tư Tề chưa chú ý tới Tiêu Kỳ Nhiên, quay đầu muốn trả lời cô, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang đã lên trong không trung.

“Giang Nguyệt, lại đây.”

Giọng điệu của anh mang theo ý ra lệnh, nhưng Giang Nguyệt lại phớt lờ nó, vẫn đứng bên cạnh Trần Tư Tề với gương mặt lạnh lùng.

Cô không trả lời anh.

Thấy Giang Nguyệt không nhúc nhích, Tiêu Kỳ Nhiên không kiên nhẫn liếm răng hàm sau, nhíu mày.

Ngay sau đó, anh đi tới, muốn túm lấy cánh tay Giang Nguyệt, kết quả cô lại nhẹ nhàng lui về phía sau một bước né tránh: “Tiêu tổng, xin chú ý hành động.”

Đôi mắt của Tiêu Kỳ Nhiên đột nhiên trở nên lạnh lùng.

Dường như Trần Tư Tề cũng không thấy bất ngờ khi Tiêu Kỳ Nhiên xuất hiện ở đây, anh ta chỉ bình tĩnh mở miệng, chào hỏi anh như bình thường: “Tiêu tổng, chào buổi tối.”

Tiêu Kỳ Nhiên không đáp lời Trần Tư Tề, ánh mắt anh chỉ dừng trên khuôn mặt Giang Nguyệt, sắc mặt hơi lạnh lùng: “Nghệ sĩ dưới trướng tôi lại ở lại với ông chủ công ty khác vào buổi tối.”

Nghe được ý châm chọc trong lời nói của anh, vẻ mặt Giang Nguyệt rất bình tĩnh.

Tiêu Kỳ Nhiên nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của cô, sắc mặt càng nặng nề hơn: “Giang Nguyệt, bây giờ ngay cả diễn ở ngoài mặt cô cũng lười diễn, đúng không?”

Giang Nguyệt lẳng lặng nhìn người đàn ông trước mặt.

“Tiêu tổng, anh hiểu lầm rồi.” Trần Tư Tề cười giải thích: “Là tôi mời Giang tiểu thư lấy danh nghĩa cá nhân tham gia một vở kịch công ích.”

Lấy danh nghĩa có nhân có nghĩa là đây là chuyện cá nhân, không liên quan đến bất kỳ nền tảng hay người nào.

Nói cách khác, đây là quyết định của Giang Nguyệt, cho dù Tiêu Kỳ Nhiên là ông chủ thì cũng không có tư cách nhúng tay vào.

“Bây giờ tôi có thể đi chưa?” Giang Nguyệt ngước mắt lên, cười nói: “Tiêu tổng, công tư phân minh, bây giờ đang ngoài giờ làm việc.”

Nói xong, cô dùng mắt ra hiệu cho Trần Tư Tề: “Trần tổng, chúng ta có thể đi rồi.”

Đúng lúc này, Tiết An đột nhiên từ trên xe xuống, vội vàng chạy đến bên cạnh Tiêu Kỳ Nhiên định nói gì đó, nhưng khi thấy được Giang Nguyệt, vẻ mặt cậu ta kinh ngạc.

“Chị Giang Nguyệt cũng ở đây à, thật trùng hợp.”

Giang Nguyệt muốn nói không trùng hợp nhưng cô không có lý do gì phải khiến Tiết An mất mặt nên đành phải ừ một tiếng: “Rất trùng hợp, nhưng thời gian không còn sớm nữa. Chào trợ lý Tiết, tạm biệt Tiêu tổng, tôi về trước.”

Đôi mắt Tiêu Kỳ Nhiên híp lại, hiện lên vẻ lạnh lùng: “Cô muốn để Trần Tư Tề đưa cô về sao?”

“Giang Nguyệt, tôi không quan tâm cuộc sống riêng tư của cô, nhưng cô cũng phải chú ý đến ảnh hưởng cá nhân.”

Giang Nguyệt không có cảm xúc đáp một tiếng: “Cảm ơn Tiêu tổng đã quan tâm, nhưng điều đó không cần thiết.”

Nói xong, cô lại quay đầu nhìn về phía Trần Tư Tề, đuôi lông mày hơi nhướng lên: “Trần tổng, còn không đi sao?”

Dường như Trần Tư Tề cũng không nghĩ tới Giang Nguyệt còn chưa hủy hợp đồng mà lại dám đáp trả Tiêu Kỳ Nhiên như vậy, nhất thời chưa kịp phản ứng.

Thành thật mà nói, Giang Nguyệt thật sự rất xinh đẹp.

Vẻ đẹp của cô là vẻ đẹp mà ngay cả khi không trang điểm, không ăn diện thì cũng vẫn có thể khiến mọi người kinh ngạc.

Nhất là dáng vẻ hiện tại của cô, cằm nâng lên, đôi mắt đầy thanh cao, cả người giống như một bông hoa hồng đầy gai nhọn.

Rất khó để thuần phục.

Sau khi Trần Tư Tề ý thức được điều gì, anh ấy mới cười nói: “Xe của tôi ở bên kia.”
Chương 95 Hội nghị tổng kết

Nhìn hai người dứt khoát rời đi trước mặt mình, sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên vô cùng đáng sợ.

“Tiêu… Tiêu tổng.” Lúc này Tiết An mới dám chen vào, do dự mở miệng: “Bên phía Tần tiểu thư xảy ra chuyện.”

Nghe vậy, ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên cứng đờ.

Tiết An đến gần anh, hạ giọng nói vài câu.

Tiêu Kỳ Nhiên hơi khựng lại.

Hai ngày trước, đoàn làm phim của Tần Di Di đã đóng máy.

Tối nay là tiệc đóng máy của đoàn làm phim họ, Tần Di Di đặc biệt gọi điện thoại hỏi anh có thể đến đón cô ta hay không.

Vốn dĩ anh đã đồng ý, thế nhưng không nghĩ tới lại gặp Giang Nguyệt nên đã ở lại đây một lúc.

Chỉ trong thời gian ngắn, bên phía Tần Di Di liền truyền ra tai tiếng, nói là đám người họ uống say, tác hợp Tần Di Di và nam chính Lâm Thần cùng chung đoàn làm phim ở cùng nhau.

Thậm chí còn đưa hai người đến khách sạn.

May mắn thay, chuyện này bị người của Tiêu Kỳ Nhiên ngăn lại.

Ngăn lại thì ngăn lại, nhưng vẫn vô tình bị paparazzi mai phục từ trước chụp được. Trong thời gian ngắn, scandal của Tần Di Di và Lâm Thần đã lan truyền rầm rộ trên mạng.

Tiết An không hiểu được ông chủ mình đang nghĩ gì, nói: “Nói không chừng là cô Tần bị người khác mê hoặc. Chúng ta có nên đến khách sạn đón cô ấy hay không, nghe cô ấy giải thích?”

Cảm xúc Tiêu Kỳ Nhiên không có bất kỳ dao động, anh chỉ dập tắt điếu thuốc trong tay rồi ném vào thùng rác bên cạnh, sau đó lại châm một điếu khác.

“Tới khách sạn Holiday Inn.” Anh trầm giọng ra lệnh.

Tiết An nghe lệnh, lập tức mở cửa xe cho Tiêu Kỳ Nhiên, sau đó vòng sang bên kia, khởi động xe.



Khi họ đến khách sạn Holiday Inn, Tần Di Di đang khóc như mưa, khi vừa nhìn thấy Tiêu Kỳ Nhiên, nước mắt của cô ta càng rơi xuống nhiều đến mức không thể ngăn được.

“A Nhiên, anh phải tin em...” Cô ta ngẩng đầu nhìn gương mặt lạnh lùng của người đàn ông, vẻ mặt bối rối nói: “Em và Lâm Thần không có chuyện gì cả…”

Tiêu Kỳ Nhiên lẳng lặng nhìn cô ta, đôi mắt sâu như nước, nhìn không ra cảm xúc thật của anh.

Trong lòng Tần Di Di nhất thời giật mình, một chút men rượu trong người hoàn toàn biến mất.

Vừa rồi cô ta nghe có người nói rằng trước đó Giang Nguyệt cũng từng xảy ra scandal tương tự, hình như là do cô uống quá nhiều rượu, bị người ta đưa thẳng vào giường của nghệ sĩ nam.

Lúc ấy đã khơi dậy cơn thịnh nộ của Tiêu Kỳ Nhiên, trong cơn tức giận, anh đã thu hồi toàn bộ tài nguyên của Giang Nguyệt, phim đang quay cũng gần như bị tạm dừng.

Giang Nguyệt gần như bị phong bế hoạt động, nam nghệ sĩ kia cũng bị phong sát.

Sau đó không biết xảy ra chuyện gì, Giang Nguyệt lại nhận được hợp tác một lần nữa, scandal kia cũng không còn nữa.

Nhưng bây giờ sự nghiệp của Tần Di Di mới đang phát triển, nếu Tiêu Kỳ Nhiên rút hết tất cả vốn đầu tư của cô ta, nếu chỉ dựa vào sức lực của chính mình thì cô ta rất khó có thể xoay chuyển tình thế.

Nghĩ đến đây, Tần Di Di sợ tới mức cả người phát run, không dám tưởng tượng nên làm gì bây giờ.

Sảnh khách sạn trở nên cực kỳ yên tĩnh trong nháy mắt.

Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên khẽ động, khi anh chú ý tới ánh mắt của Tần Di Di thì hơi kiềm chế lại: “Tôi biết rồi.”

Nói xong, anh xoa xoa đầu Tần Di Di, giọng điệu vô cùng ôn hòa: “Em sợ sao? Để Tiết An đưa em trở về nghỉ ngơi.”

Tần Di Di sững người một lúc.

Cô ta nhìn người đàn ông trước mặt, giọng nói có chút không xác định: “A Nhiên, anh...”

“Tôi tin em.” Gương mặt lạnh lùng của Tiêu Kỳ Nhiên hơi dịu xuống, trong lời nói mang theo vẻ kiên định: “Đừng suy nghĩ lung tung, trở về ngủ thật ngon, những thứ khác tôi sẽ xử lý.”

Nói xong, Tiêu Kỳ Nhiên thấp giọng phân phó một câu: “Tiết An, đưa Di Di về nhà.”

Mọi thứ đều rất chu đáo.



Giang Nguyệt về đến nhà rồi đi tắm nước nóng như thường lệ, sau khi lau khô người xong, cô quấn tóc ngồi trên sô pha, chuẩn bị bôi kem dưỡng da.

Khí hậu Bắc Thành rất hanh khô, cô phải giữ ẩm cho da thật tốt.

Chai lọ được bày khắp bàn trà, Giang Nguyệt bôi kem lên bắp chân và cánh tay một cách chậm rãi, động tác vô cùng thành thạo và tự nhiên.

Chỉ là bôi sản phẩm chăm sóc da nhưng mỗi một bước của cô đều rất tao nhã, không bỏ qua bất cứ bước nào.

Giang Nguyệt vẫn rất kiên nhẫn trong việc chăm sóc bản thân.

Sau khi bôi toàn thân xong, cô mới dựa vào sô pha, tiện thể đắp mặt nạ.

Nhân lúc da đang hấp thu dưỡng chất, cô nằm thẳng, duỗi thẳng toàn bộ cơ thể, hai chân gác nhẹ lên bàn trà.

Cô tiện tay cầm lấy điện thoại, đúng lúc nhìn thấy scandal tối nay của Tần Di Di.

“Hot!!! Tiểu hoa nổi tiếng Tần Di Di và nam nghệ sĩ Lâm Thần say rượu cùng nhau vào khách sạn, nghi có tình yêu mới!”

Ánh mắt Giang Nguyệt khựng lại, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, không nhịn được nhếch môi cười một cách lạnh lùng.

Tô Gia Lan không có trò mới, vẫn là cách cũ năm đó.

Thậm chí còn không thể so sánh với năm đó.

Giang Nguyệt tắt điện thoại, cảm thấy chiêu trò này chẳng có gì thú vị, thậm chí có thể nói là vô cùng nhàm chán.

Ngày hôm sau.

Không ngoài dự đoán của Giang Nguyệt, quả nhiên Lâm Thần bị phong sát toàn bộ, bộ phim lúc trước cũng hóa thành tro bụi, ngay cả cơ hội phát sóng cũng không còn nữa.

Giống như từ trước đến nay trong giới giải trí không hề có người tên Lâm Thần.

Khi đọc tin tức, Giang Nguyệt còn có chút thổn thức.

Sự xuất hiện của Lâm Thần chẳng qua chỉ để làm bia đỡ đạn.

Còn Tần Di Di vẫn không bị ảnh hưởng một chút nào, người phụ trách quan hệ công chúng chỉ giúp cô ta làm rõ một cách đơn giản, cho thấy cô ta là nạn nhân vô tội.

Tần Di Di vẫn tham gia các hoạt động chụp ảnh của các thương hiệu lớn, còn nhận được vài hoạt động offline.

Nương theo nhiệt độ hiện nay, cô ta thậm chí còn thu hút được một đợt người hâm mộ mới.

Giang Nguyệt không ngạc nhiên về điều này.

Sự lựa chọn phong sát nghệ sĩ nam để bảo toàn Tần Di Di là chuyện mà Tiêu Kỳ Nhiên sẽ làm.

Gần cuối năm, các công ty lớn đã lục tục chuẩn bị bắt đầu nghỉ lễ, Giang San cũng không ngoại lệ.

Ngoài một số nghệ sĩ được mời tham gia chương trình năm mới ra thì toàn bộ công ty đã bước vào kỳ nghỉ Tết Nguyên đán.

Trước khi nghỉ lễ, Giang San sẽ tổ chức hội nghị tổng kết hàng năm, với tư cách là nghệ sĩ át chủ bài của công ty, tất nhiên Giang Nguyệt có tên trong danh sách.

Từ sau khi nhiều chuyện như vậy xảy ra, Giang Nguyệt rất bài xích việc tới công ty, cũng không muốn nhìn thấy ánh mắt của những người đó.

Nhưng lần này, cô lại phải tới một lần nữa.

Trước khi ra khỏi nhà, Giang Nguyệt chải tóc, buộc tóc ra sau đầu, trang điểm nhẹ nhàng, đeo khuyên tai đơn giản mà tao nhã, cuối cùng khoác lên người một chiếc áo khoác màu nâu nhạt.

Đơn giản nhưng không mất đi vẻ đẹp.

Vừa đến công ty, Giang Nguyệt liền đụng mặt với Tần Di Di.

Tần Di Di thoạt nhìn rất đắc ý, ăn mặc cũng rất lộng lẫy, có vẻ như cô ta là người đại diện mới của một thương hiệu lớn nào đó.

Lớp trang điểm trên khuôn mặt cô ta rất tinh tế, rõ ràng là chuẩn bị chu đáo cho hội nghị tổng kết hàng năm vào hôm nay.

Lúc nhìn thấy Giang Nguyệt, Tần Di Di cũng kinh ngạc.

“Chị Giang Nguyệt, sao chị cũng tới đây?”

Nghe có vẻ thân thiết, nhưng trong giọng nói của Tần Di Di rõ ràng mang theo ý không hoan nghênh, Giang Nguyệt khẽ nhíu lông mày, trầm giọng nói: “Công ty tổ chức họp tổng kết, tôi không thể đến sao?”

“Đương nhiên có thể nha.”

Giọng Tần Di Di ôn hòa, cười đến rạng rỡ: “Em còn tưởng rằng chị không đến, còn lo không gặp được chị.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom