-
Chương 136-140
Chương 136 Tránh rắn tránh rết
Nghe thấy giọng điệu như đang bố thí của Tiêu Kỳ Nhiên, Giang Nguyệt cảm thấy cổ họng như bị thắt lại, hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Cô cố gắng thẳng lưng, các cơ trên mặt có chút cứng ngắc vì cười, nhưng vẫn ráng nói một cách ngọt ngào:
“Tiêu tổng, anh nói thử xem cái gì sẽ thuộc về tôi?”
“Cô muốn cái gì cũng được.” Đôi môi mỏng của Tiêu Kỳ Nhiên mở ra, giọng nói nhàn nhạt:
“Tài nguyên điện ảnh, phát ngôn, hợp tác… Giang San có thể cho cái gì đều sẽ cho cô.”
Những lời này không xa lạ, cũng đúng sự thật.
Giống như những gì anh đã nói bốn năm trước. Anh nói anh sẽ làm cho cô nổi tiếng, sẽ cho cô tất cả các nguồn lực và cơ hội cô muốn.
Chỉ cần cô ngoan ngoãn, nghe lời anh là được.
“Ngoan một chút, giữ khoảng cách với những người đàn ông khác, đừng để tôi phải luôn nhắc nhở cô nên lấy lòng ai.”
Bầu trời đêm đầu xuân xanh đen, vừa mưa nhẹ nên trong không khí thoang thoảng mùi ẩm của đất.
Không khí lạnh đi vào khí quản cùng với hơi thở, nhạt dần khi đến khoang ngực.
“Nếu vậy, tôi muốn trở thành Tiêu thiếu phu nhân cũng được sao?” Giang Nguyệt rũ mi xuống, cảm xúc trong mắt che giấu rất tốt.
Vừa dứt lời, Giang Nguyệt có thể cảm giác được khí thế của người đàn ông lập tức trầm xuống.
Tiêu Kỳ Nhiên vô cùng phiền não, một tay cởi cúc áo ở cổ, ngữ khí lại trở nên lạnh lùng khó đoán: “Giang Nguyệt, kỹ năng diễn xuất của cô thật khiến tôi phải kinh ngạc.”
Giọng nói của hắn trầm thấp, vô cùng khắc nghiệt: “Bình thường luôn tỏ ra trong sáng thuần khiết. Nhưng thực ra trong lòng luôn mưu tính, mục đích muốn gả vào hào môn của cô luôn được tính toán rất rõ ràng.”
“Tôi có thể dung túng cô. Nhưng cô tốt nhất đừng có được một tấc lại muốn thêm một tất.”
“Cô không thử nhìn lại xem, trên người cô có điểm gì xứng để được gả vào Tiêu gia không?” Giọng nói của hắn u ám:
“Đừng quên, cô hiện tại còn phải trả ơn tôi. Còn chưa có đủ tư cách để cùng thương lượng điều kiện với tôi đâu.”
Đối với việc Tiêu Kỳ Nhiên nhục nhã mình, Giang Nguyệt đã có thể nhắm mắt làm ngơ. Vẫn có thể tươi cười rạng rỡ mà đối diện hắn:
“Nhưng ngoại trừ thân phận đó, những thứ khác tôi đều không muốn!”
Tiêu Kỳ Nhiên bị chọc giận đến bật cười: “Cô có năng lực gì mà dám nói với tôi yêu cầu như vậy?”
“Yêu cầu này thì thế nào?”
Giang Nguyệt nhắm mắt lại, ngữ khí vẫn luôn bình tĩnh, nhưng chỉ cần cẩn thận quan sát, liền có thể phát hiện bả vai của cô đang kịch liệt run lên.
“Tiêu tổng, anh an bài tôi, khống chế cuộc sống của tôi, ngăn cấm tôi và những người khác qua lại, để tôi không có anh thì không thể sống được.”
Tiêu Kỳ Nhiên chỉ hừ lạnh một tiếng, từ chối cho ý kiến.
“Anh là người thừa kế của Tiêu gia, là Tiêu tổng có được tiền đồ vô hạn, tương lai tương sáng. Còn tôi chỉ là một trò tiêu khiển của anh, một con thú cưng bị xiềng xích, phải không?”
Tiêu Kỳ Nhiên nghe được trong giọng nói của cô có chút nghẹn ngào, trong lòng lập tức bối rối, nhưng mặt ngoài vẫn lạnh lùng như trước, lông mày khẽ nhướng:
“Biết rõ còn cố hỏi?”
Im lặng hai giây, Giang Nguyệt nhếch môi cười: “Tiêu tổng, sau sinh nhật năm nay thì tôi cũng đã hai mươi lăm tuổi rồi.”
“Trong giới giải trí này, vẻ ngoài trẻ trung sinh đẹp là vốn liếng để tồn tại. Qua mấy năm nữa nhan sắc tôi không còn, ngoại hình cũng không đẹp như hiện tại. Tôi phải làm gì để kiếm sống đây?”
Ngôi sao và nghệ sĩ trong làng giải trí luôn thay đổi nhanh chóng, luôn không thiếu người mới gia nhập, trẻ hơn, đẹp hơn. Người cũ rất nhanh sẽ bị thay thế.
Không có gì là vĩnh viễn cả.
“Tiêu tổng hiện tại nguyện ý bao nuôi tôi, vậy có thể bao nuôi tôi cả đời sao?” Giang Nguyệt ngước mắt lên nhìn anh, vẻ mặt điềm tĩnh.
Câu hỏi như đang chất vấn linh hồn người đối diện.
Đôi mắt của Giang Nguyệt rất quyến rũ, đặc biệt là khi diễn xuất, có thể thể hiện được hơn chục loại cảm xúc và tâm trạng trong cùng một set quay.
Nhưng giờ phút này, nó lại giống như một dòng suối trong suốt, không nhuốm chút tạp chất nào.
“Chỉ cần cô muốn, đương nhiên có thể.”
Tiêu Kỳ Nhiên chậm rãi gật đầu, gần như không có chút do dự nào: “Chỉ cần cô muốn, cô sẽ không cần phải lo lắng sau khi lớn tuổi không kiếm được tiền. Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, nhà cao cửa rộng, tiền tiêu không hết.”
“Nếu cô thích, cô cũng có thể sinh một đứa con của tôi, tất cả chi phí nuôi dưỡng tôi đều sẽ chu cấp.”
Hắn đáp ứng dễ dàng như vậy khiến cho Giang Nguyệt có chút choáng váng.
“Anh đang cầu hôn tôi à?” Giang Nguyệt hỏi xong, nhìn thấy vẻ giễu cợt rõ ràng trên mặt người đàn ông, cô mới ý thức được mình đã phạm sai lầm.
Đúng vậy! Tiêu Kỳ Nhiên làm sao có thể cầu hôn cô?
Trong kế hoạch tương lai mà hắn vừa vẽ ra, mỗi một chuyện đều là để cho cô phải ngoan ngoãn làm tình nhân cả đời của hắn mà thôi.
Cả một đời cũng không thể nhìn thấy ánh sáng.
Giang Nguyệt hiểu được, bỗng nhiên nở nụ cười, hào phóng mà uy nghiêm:
“Tôi không muốn!”
“Tiêu tổng, nếu là một người phụ nữ khác, có lẽ sẽ vui vẻ tiếp nhận. Nhưng đời này tôi nhất định phải kết hôn. Kết hôn một cách quan minh chính đại.”
Giọng điệu của cô rất mềm mại, hơi thở và giọng nói đều vô cùng dịu dàng:
“Ước mơ cả đời này của tôi là có thể kết hôn với một người đàn ông bình thường, cùng anh ấy sống một cuộc sống bình yên.”
“Nếu Tiêu tổng không muốn kết hôn với tôi, vậy thì đừng làm mất thời gian của nhau nữa.”
Giang Nguyệt cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian, đã là mười giờ rưỡi.
Bác sĩ Kiều nói phải đi ngủ trước 11 giờ.
“Tạm biệt, Tiêu tổng.”
Giang Nguyệt nói xong câu này thì cất bước đi về phía hành lang của khu chung cư.
Tiêu Kỳ Nhiên không ngăn cản cô, nhưng trong lòng có chút phiền não.
Lúc trước, trong quan hệ giữa anh và Giang Nguyệt thì người nắm chủ đạo là hắn. Nhưng bây giờ lại giống như đã thay đổi. Điều này khiến anh có chút bất an khó nói.
Ngay khi Giang Nguyệt xoay người, Tiêu Kỳ Nhiên bỗng dưng mở miệng, giọng nói từ phía sau lưng Giang Nguyệt truyền tới:
“Thật khó tưởng tượng được ai sẽ có thể tiếp nhận một người phụ nữ đã trèo lên giường đàn ông không biết bao nhiêu lần như cô.”
“Tống Du, Trần Tư Tề, hay người đàn ông lái chiếc Infiniti vừa rồi?”
Tiêu Kỳ Nhiên mấp máy khóe môi, đôi mắt híp lại, nhìn chằm chằm bóng lưng Giang Nguyệt, giọng nói thờ ơ nhưng lời nói lại sắc như lưỡi dao:
“Nếu bọn họ biết chuyện cô chỉ cần có tiền là liền có thể lên giường thì có hối hận không nhỉ?”
Anh lặp đi lặp lại, liên tục giẫm đạp lên cô, nhấn mạnh rằng bản thân cô cùng cuộc sống của cô rách nát đến không chịu nổi, một đồng cũng không đáng.
Bước chân của Giang Nguyệt loạng choạng, hốc mắt cũng nóng lên, xấu hổ cùng khó chịu quấn lấy toàn thân cô, thiếu chút nữa đứng không vững.
Giang Nguyệt quay người, ngẩng mặt cười nói: "Tiêu tổng nói rất đúng."
Cô cười đến trào cả nước mắt, nhưng một giọt cũng không rơi ra ngoài, chỉ chất chồng trong hốc mắt:
“Anh nói đúng rồi. Nhưng tôi là người tham lam, lòng tham không đáy. Lúc nào cũng mơ mộng bay lên cành cao biến thành phượng hoàng.”
“Người giống như tôi, Tiêu tổng cũng nên tránh xa như tránh rắn tránh rết đi, cẩn thận lại dính xui xẻo đó.”
Giang Nguyệt nói xong, không đợi Tiêu Kỳ Nhiên đáp lại cái gì, lưng thẳng tắp xoay người, ngay cả cổ vai gáy cũng giãn ra, kiêu hãnh bước đi.
Giống như một bông hồng vào mùa thu, một bên héo úa, một bên dùng hết nhựa sống còn lại để cố chấp nở rộ lần cuối cùng.
Không bao giờ cúi đầu!
Vẻ mặt của người đàn ông rất bình tĩnh, chỉ dùng ánh mắt tối tăm nhìn chằm chằm thân thể gầy gò của Giang Nguyệt, cho đến khi biến mất hoàn toàn vào hành lang tối đen.
…
Ngày hôm sau, chị Trần liền thông báo cho Giang Nguyệt về việc thuyên chuyển công việc.
Không chỉ có Giang Nguyệt bị điều đi, mà toàn bộ đội ngũ của Giang Nguyệt cũng sẽ bị điều đi theo đến Hoa Thành.
Sự thuyên chuyển đột ngột như vậy nếu ở trong thời cổ đại chắc sẽ được coi là ‘lưu đày’ nhỉ?
Nhưng mà, Tiểu Diệp lại một lần nữa được điều về bên cạnh Giang Nguyệt. Đây coi như là một chuyện may mắn đi!
Chương 137 Người có tâm
“Chị Giang Nguyệt, em nhớ chị chết đi được.”
Giang Nguyệt vừa bước chân vào Giang San, Tiểu Diệp đã vội vã chạy đến. Sau khi cô nàng nhận được thông báo điều động của công ty, Tiểu Diệp liền ôm chầm Giang Nguyệt, ước gì có thể ôm cô xoay vòng 360 độ và hôn cô một ngàn nụ hôn.
Sự nhiệt tình của Tiểu Diệp khiến Giang Nguyệt đau đầu, cô nhịn không được cười cười:
“Được rồi, được rồi, từ nay về sau mỗi ngày đều có thể gặp nhau mà.”
Có người hạnh phúc thì cũng sẽ có người buồn.
Dù sao thì phần lớn người thân và bạn bè của nhân viên đều ở tại địa phương, hơn nữa công ty lại ở gần trụ sở chính cho nên nguồn lực hay trang thiết bị đều tương đối đầy đủ. Thậm chí đối với một số nhân viên có thâm niên còn có cơ hội thăng chức, tăng lương.
Lại đột ngột bị điều động đến Hoa Thành, công việc và sinh hoạt cuộc sống có sự thay đổi lớn như vậy,có một số nhân viên không hài lòng với việc thuyên chuyển này cũng là hợp tình hợp lý.
Chuyện này, Giang Nguyệt đã đoán được từ sớm.
Cô đã chủ động thương lượng với bên phía nhân sự, tất cả những thành viên trong đội của cô, chỉ cần không muốn đi đến Hoa Thành thì đều có thể ở lại địa phương phụ trách những công việc khác.
Cứ như vậy, có không ít người rời khỏi.
Cuối cùng chỉ còn lại chị Trần, Tiểu Diệp, còn có Tĩnh Nghi - bé trợ lý thực tập trước đây thay thế Tiểu Diệp.
Thấy Tĩnh Nghi không rời khỏi, Giang Nguyệt cảm thấy rất kinh ngạc: “Tĩnh Nghi, em thật sự muốn cùng chị đi đến Hoa Thành à ?”
Cùng nhau hưởng phước thì dễ, cùng nhau chia sẻ khó khăn mới khó.
Tĩnh Nghi gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chị Giang Nguyệt đối với em tốt như vậy, được làm việc với chị em rất yên tâm và thoải mái.”
Cô gái trẻ còn đang trong thời gian thực tập, một tấm lòng đầy nhiệt huyết và trung thành, cô còn ước gì mình có thể đi theo bên cạnh Giang Nguyệt mọi lúc mọi nơi.
Giang Nguyệt nhìn cô vài giây, xác định cô ấy không phải đang nói giỡn, trong lòng Giang Nguyệt có chút trầm xuống, khẽ mỉm cười nói: “Được, vậy chúng ta cùng nhau đến Hoa Thành.”
…
Trước khi rời khỏi Giang San, Giang Nguyệt muốn mang theo tất cả những hợp đồng và tài liệu quan trọng trong công ty đến chi nhánh để bàn giao và làm tư liệu, chuẩn bị cho bất cứ trường hợp nào.
Khi cô và chị Trần ôm mớ tài liệu bước ra từ phòng làm việc, đã thấy Tần Di Di đứng trước mặt hai người cười tủm tỉm.
“Chị Giang Nguyệt, nghe nói chị sắp đến chi nhánh ở Hoa Thành? Chúc mừng chị nha.”
Tần Di Di mặc chiếc váy rất tinh xảo, tóc được uốn theo kiểu Pháp xoăn bồng bềnh được stylist chăm sóc tỉ mỉ. Kết hợp với chiếc váy vừa vặn dài đến đầu gối, để lộ ra một đôi chân trần trơn bóng, rất gây chú ý.
“Thật ngưỡng mộ chị quá đi, người mới như em có muốn đi cũng không đủ tư cách.”
Giang Nguyệt làm sao không nghe ra ý châm chọc trong lời nói của Tần Di Di.
Giang Nguyệt mặt không đổi sắc nhìn Tần Di Di từ trên xuống dưới: “Nếu như cô thật sự muốn đi, tôi có thể nói với Tiêu tổng tôi không đi nữa, nhường cơ hội này lại cho cô, anh ấy nhất định sẽ không khiến cô thất vọng đâu.”
Nói xong Giang Nguyệt liền giả vờ đi về phía cửa phòng làm việc của Tiêu Kỳ Nhiên.
“Chị Giang Nguyệt, không cần đâu, chuyện này vẫn nên giao cho người có năng lực thì hơn.” Mặt mũi Tần Di Di biến sắc, vội vàng đứng chắn trước mặt Giang Nguyệt.
Tần Di Di còn lâu mới muốn đi đến Hoa Thành gì đó. Nếu thật sự đi Hoa Thành, thì chẳng phải rất lâu mới được gặp mặt Tiêu Kỳ Nhiên sao?
Chuyện tốt như vậy, vẫn nên để Giang Nguyệt nhận là thích hợp nhất.
Nghĩ đến chuyện này, tâm trạng của Tần Di Di tốt hơn rất nhiều, lại nhớ đến mình đến tìm Giang Nguyệt là có chuyện quan trọng, vội nói:
“Chị Giang Nguyệt, thật ra em đến tìm chị là có chút chuyện muốn xin lời khuyên.”
Cô ta nuốt nước bọt, vẻ mặt chân thành: “Lần trước em không cẩn thận chọc giận Tiêu phu nhân, vẫn luôn nghĩ muốn tìm một cơ hội gặp mặt để xin lỗi, cải thiện ấn tượng trong lòng của Tiêu phu nhân.”
“Nhưng em cũng không hiểu Tiêu phu nhân, cho nên…”
Cô ta nói đến nửa câu, Giang Nguyệt đã hiểu.
Tần Di Di muốn từ cô tìm hiểu sở thích của Tô Gia Lan, còn muốn đi đường tắt để lấy lòng mẹ chồng tương lai.
Thấy Giang Nguyệt không nói gì, Tần Di Di đành phải tiếp tục nói: “A Nhiên nói, lúc trước khi Tiêu phu nhân xảy ra tai nạn, chị Giang Nguyệt ở bệnh viện chăm sóc bà một thời gian, chắc chắn chị rất hiểu sở thích của bà.”
Nghe đến đây, dường như nhớ đến chút chuyện gì, Giang Nguyệt nhịn không được nhếch môi cười tự giễu.
Đúng là có chuyện như vậy.
Lúc đó sau khi Tô Gia Lan rời khỏi phòng cấp cứu, không thể nào chấp nhận sự thật chuyện nửa người dưới của mình bị liệt. Bà không khống chế được cảm xúc nên mỗi ngày nếu không đánh người khác, thì cũng sẽ ném đồ hoặc mắng chửi người xung quanh.
Những ngày đó, đều là Giang Nguyệt tận tâm tận lực ở bên giường của bà để chăm sóc.
Đợi đến khi Tô Gia Lan xuất viện, Giang Nguyệt cũng xem như đã quen thuộc với các thói quen sinh hoạt của bà, cũng như một số sở thích và những điều cấm kỵ.
Tần Di Di đến tìm cô để học hỏi kinh nghiệm.
“A Nhiên cũng là chỉ hy vọng quan hệ giữa em và Tiêu phu nhân sớm ngày hoà thuận, cho nên mới muốn em đến tìm chị để học hỏi chút kinh nghiệm.” Tần Di Di lấy Tiêu Kỳ Nhiên ra làm lá chắn, mỉm cười ngọt ngào mà giả tạo:
“Dù sao chị Giang Nguyệt cũng sắp đến Hoa Thành, trước khi đi giúp đỡ em một chút, cũng không mất quá nhiều thời gian của chị đúng không?”
Cô ta chớp chớp đôi mắt to, vẻ mặt điềm đạm đáng yêu, nhìn qua thật rất nhu thuận lại hiểu chuyện.
Nếu Giang Nguyệt từ chối, thì thật đúng là không có tình người.
Giang Nguyệt suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn thỏa hiệp: “Đi đâu để nói chuyện?”
Vẻ mặt Tầm Di Di vui vẻ: “Đi đến phòng nghỉ của em đi, ở đó cách âm, sẽ không ai làm phiền hai chúng ta.”
Cô ta nói rất tự nhiên, dường như đã quên chuyện phòng nghỉ đó ban đầu vốn là của Giang Nguyệt.
Giang Nguyệt gật gật đầu, nói với chị Trần xuống dưới lầu công ty chờ cô trước, rồi quay người đi cùng Tần Di Di vào phòng nghỉ.
Trong vài phút, Giang Nguyệt đã đem tất cả sở thích và những điều cấm kỵ trong ăn uống, đến cả những hành vi và thói quen trong cuộc sống hàng ngày của Tô Gia Lan đều nói cho Tần Di Di nghe một lần.
Trong lúc Giang Nguyệt nói những điều này, Tần Di Di còn nghiêm túc hơn đang đi học, cô ta cầm một quyển sổ nhỏ, tỉ mỉ ghi chép lại từng chuyện, chỉ sợ sẽ bỏ sót chuyện quan trọng gì.
“Còn nửa, bình thường Tiêu phu nhân thích nhất là cắt tỉa hoa cỏ, cây cối trong vườn. Cô có thể dành chút thời gian để học thêm chút kiến thức về nghệ thuật cắm hoa, cùng với một số chủng loại hoa và đặc điểm của nó, đối với đề tài này, Tiêu phu nhân sẽ có hứng thú hơn.”
Nghe nói đến đây, Tần Di Di nhịn không được ngẩng đầu nhìn Giang Nguyệt một cái, trong lời nói có thâm ý: “Chị Giang Nguyệt thật có tâm, vì Tiêu phu nhân mà ngay cả nghệ thuật cắm hoa cũng học.”
Trong lời này ý châm chọc rất rõ ràng, chẳng khác nào trực tiếp nói Giang Nguyệt vì muốn lấy lòng Tô Gia Lan mà không tiếc thủ đoạn.
Mí mắt Giang Nguyệt khẽ nhấc lên, cười như không cười nhìn cô ta: “Người có tâm tiếp theo, không phải là cô à?”
Tươi cười trên mặt Tần Di Di lập tức cứng đờ.
Những thứ nên dặn dò cũng không còn bỏ sót điều gì, Giang Nguyệt cũng xoay người chuẩn bị rời khỏi phòng nghỉ, đi xuống dưới lầu công ty tập trung với chị Trần.
“Chị Giang Nguyệt.” Đột nhiên Tần Di Di gọi cô lại, cô ta chậm rãi mở miệng nói:
“Cảm ơn chị đã chỉ dạy cho em nhiều điều như vậy, sau này em sẽ cố gắng làm tốt như chị.”
“À không, còn tốt hơn so với chị mới đúng.”
Thậm chí mấy chữ cuối cô ta còn cố tình nhấn mạnh từng chữ một.
Rất có ý muốn diễu võ dương oai.
Hiện tại Giang Nguyệt đã mất đi chỗ dựa, bị điều rời khỏi tổng bộ, nhưng vẫn tỏ ra thanh cao và ngạo mạn như trước, khiến cho Tần Di Di rất khó chịu.
Giang Nguyệt dựa vào cái gì mà vẫn luôn có dáng vẻ ngạo mạn như vậy?
Từ nay về sau, cô cũng chỉ là một cô gái bị Tiêu Kỳ Nhiên vứt bỏ mà thôi.
Giang Nguyệt không muốn trì hoãn thêm nữa, sợ chị Trần đợi lâu, nên cô cũng không quay đầu nhìn Tần Di Di một cái, chỉ hời hợt nói ra một câu:
“Vậy tôi chúc cô mọi chuyện đều như ý nguyện nhé.”
Vừa mới mở cửa, sút chút nữa Giang Nguyệt đã đâm sầm vào ngực của một người đàn ông.
Tiêu Kỳ Nhiên khoanh tay đứng chắn trước cửa, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng nhìn cô.
--------------------------------
Tác giả:Hôm nay đăng thêm chương để cảm ơn sự ủng hộ của mọi người nè!
Đặc biệt cảm ơn bạn Trang Bella, Vu Thao, Lan Phương Nguyễn, Hà Thanh... đã tặng xu thưởng khích lệ mình nhé
Chương 138 Cuộc sống mới bắt đầu
“Ở trong phòng nói cái gì mà không thể cho người khác biết?”
Giọng nói của anh ta vô cùng lạnh lùng, ánh mắt chậm rãi đảo qua Giang Nguyệt: “Không phải đặt vé máy bay buổi chiều sao, vậy mà vẫn còn ở đây rề rà?”
Còn chưa kịp đợi Giang Nguyệt trả lời, Tần Di Di đã vội vã chạy đến đứng chắn giữa trước mặt hai người. Vui vẻ, cao hứng và phấn chấn, cái nào cũng đều không giấu được:
“A Nhiên, anh đến đón em đi xem hòa nhạc à?”
Cô ta cố ý để Giang Nguyệt nghe thấy.
Tần Di Di muốn Giang Nguyệt biết quan hệ hiện tại của cô ta và Tiêu Kỳ Nhiên đang rất gần gũi, hơn nữa còn thường xuyên hẹn hò.
Mặc kệ như thế nào, cũng nhất định phải ở trước mặt Giang Nguyệt thắng một ván.
Tiêu Kỳ Nhiên gật gật đầu, ánh mắt chạm đến quyển sổ nhỏ trên tay Tần Di Di, tiện tay rút ra.
Vẻ mặt Tần Di Di cứng đờ, muốn cướp lại nhưng đối phương đã nhìn thấy nội dung trên đó.
Bầu không khí trong phòng nghỉ lập tức đóng băng.
Giọng của Tiêu Kỳ Nhiên trầm trầm, lộ ra sự lạnh lùng bức người: “Trên đây viết cái gì?”
“A Nhiên, anh nghe em giải thích.”
Tần Di Di có chút bối rối, “Em muốn hiểu thêm một chút về sở thích và thói quen sinh hoạt của mẹ anh, như vậy, lần sau có gặp mặt cũng sẽ không chọc giận bác ấy.”
Đáy mắt Tiêu Kỳ Nhiên âm trầm, tâm tình cũng không chuyển tốt hơn: “Sao em biết những điều này?”
Nhìn hai người trước mặt kẻ hát người hò, Giang Nguyệt cảm thấy rất nhàm chán, chuẩn bị từ bên cửa đi ra ngoài.
Chị Trần vẫn còn đang ở dưới lầu chờ cô.
“Là chị Giang Nguyệt nói cho em biết.” Tần Di Di hạ thấp giọng, bình tĩnh nói:
“Trước đây, chị Giang Nguyệt từng chăm sóc Tiêu phu nhân, cho nên đối với sở thích của Tiêu phu nhân tương đối hiểu rõ.”
Cô ta len lén đánh giá vẻ mặt của Tiêu Kỳ Nhiên, lại nghiêm túc nói: “Chị Giang Nguyệt thật sự rất để tâm. Vì có thể làm cho Tiêu phu nhân hài lòng, thậm chí chị ấy còn học thêm về nghệ thuật cắm hoa. Chị ấy còn có thể nhận biết hơn trăm loại thực vật, rất lợi hại đó.”
Cô ta nói một cách vô cùng ngây thơ, nhưng từ trong lời nói đều ám chỉ với Tiêu Kỳ Nhiên, Giang Nguyệt đã từng cố gắng muốn lấy lòng Tô Gia Lan đến như vậy.
Toàn bộ mọi thứ đều rất để tâm.
Lập tức ngay trong khoảnh khắc, trên mặt Tiêu Kỳ Nhiên phủ lên một tầng sương lạnh.
Thật lâu sau, hắn đột nhiên cười lên, trong lời nói mang theo ý châm chọc và khinh miệt:
“Giang Nguyệt, tôi thật sự đã đánh giá thấp quyết tâm muốn được gả vào Tiêu gia của cô.”
Anh cười như không cười nhìn cô, dường như đang châm chọc cô không biết tự lượng sức mình.
Giang Nguyệt chậm rãi ngẩng đầu, khóe môi khẽ động: “Còn có việc gì không? Nếu không còn có việc gì khác, tôi xin đi trước, chị Trần còn đang ở dưới lầu đợi tôi.”
Khi cô nói ra những lời này, trên người toả ra khí phách độc lập và kiêu ngạo.
Tiêu Kỳ Nhiên ánh mắt lạnh lùng đảo qua trên người cô, môi mỏng mím chặt, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như băng.
Giang Nguyệt đã rời khỏi, nhưng vẻ mặt của hắn vẫn u ám như cũ.
“A Nhiên, buổi hòa nhạc sắp bắt đầu rồi, chúng ta mau xuất phát thôi.” Tần Di Di bước đến ôm lấy khuỷu tay của Tiêu Kỳ Nhiên, trên mặt tươi cười tràn ngập vui sướng.
Tiêu Kỳ Nhiên gật đầu, ‘ừ’ một tiếng, trong mắt vẫn cất giấu vài phần cảm xúc phức tạp.
….
Chờ đến khi rời khỏi công ty, trong xe ở dưới lầu đã có ba người là chị Trần, Tiểu Diệp và Tĩnh Nghi.
Chị Trần đang bận rộn chuẩn bị và sắp xếp lại những công việc mới sau khi đến chi nhánh, Tiểu Diệp và Tĩnh Nghi vui vẻ vẫy tay chào Giang Nguyệt.
Giang Nguyệt mím môi, khẽ mỉm cười, bước nhanh qua, rồi lên xe.
Tài xế nhanh chóng đưa nhóm bọn họ đến sân bay.
Trên máy bay, Tĩnh Nghi và Tiểu Diệp hưng phấn tán gẫu về một số tin đồn trong giới, chị Trần thì vẫn đang bận rộn sắp xếp công việc.
Chỉ có Giang Nguyệt im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chuyện rời khỏi Giang San, đến Hoa Thành phát triển, cô cũng không có thông báo cho quá nhiều người biết.
Khi đang cùng Kiều Cẩn Nhuận nói chuyện phiếm, lơ đãng nên thuận miệng nói qua.
Đối với sự sắp xếp như vậy, Kiều Cẩn Nhuận cũng không quá để ý, chỉ dặn dò hai câu: “Chú ý khí hậu thay đổi, cần mang thêm quần áo. Chú ý ăn cơm đúng giờ, nhớ đi ngủ sớm.”
“Đến Hoa Thành rồi nếu không hợp khí hậu mà cảm thấy thân thể không khỏe, bất cứ lúc nào cũng có thể hỏi tôi.”
Rất giống như phong cách làm việc của anh.
Nghĩ đến đây, Giang Nguyệt cảm thấy rất an tâm.
Tiếng động cơ luôn luôn có sức thôi miên, trong vô thức Giang Nguyệt đã ngủ thiếp đi.
Tiểu Diệp thấy thế liền quan tâm nhờ tiếp viên hàng không đưa đến một cái chăn.
Một cuộc sống mới sắp bắt đầu.
…
Sau khi đến Hoa Thành, bốn người vui vẻ cùng nhau thuê một căn nhà lớn gồm ba phòng ngủ và 2 phòng khách.
Giang Nguyệt ở một phòng riêng, chị Trần ở một phòng riêng. Tĩnh Nghi và Tiểu Diệp hai người gần bằng tuổi nhau, quan hệ cũng thân thiết, dứt khoát cùng nhau ở một phòng.
Chỗ ở đã sắp xếp xong, tiếp đến là xem xét đến nội dung công việc.
Mặc dù là chi nhánh Giang Thư mở ở Hoa Thành, nhưng dù sao cũng là một công ty quản lý mới. Trong công ty ngoại trừ mấy người ứng cử viên tạm thời, còn lại đều để trống, thật khiến người ta lạnh sống lưng.
Ngồi trong phòng làm việc, vẻ mặt Tiểu Diệp vô cùng lo lắng: “Thất sách rồi, ở bên này chúng ta ngay đến cả một người quen cũng không có, ai sẽ ký hợp đồng với chúng ta chứ.”
Nghe được câu này, Tĩnh Nghi bước đến gần, vẻ mặt tò mò hỏi: “Chị Tiểu Diệp, không phải chị Giang Nguyệt rất nổi tiếng sao, hẳn là không cần phải lo lắng không có người ký hợp đồng chứ?”
“Tuổi nhỏ chính là ngây thơ.” Tiểu Diệp khẽ búng trán Tĩnh Nghi một cái, giọng lão làng:
“Em có biết người xưa có câu ‘Cường long không thể địch lại địa xà?’ không?”
Tĩnh Nghi dường như hiểu, lại dường như không hiểu.
Chị Trần đi qua, kéo ghế ngồi trước mặt bọn họ: “Bên phía Hoa Thành cũng có không ít công ty giải trí, bản thân bọn họ cũng đã chiếm phần lớn thị trường.”
“Nếu chúng ta muốn ở chỗ này vận hành tốt công ty, phải nghĩ cách đả thông và mở rộng các mối quan hệ, vừa có thể chia sẻ chiếc bánh lợi nhuận này, lại vừa tận lực không làm mất lòng của nhiều người.”
Nghe đến đây, Tĩnh Nghi đã hiểu rõ, gương mặt nhỏ nhắn nhất thời cũng ảo não: “Khó trách bọn họ không muốn cùng chúng ta đến đây, chuyện này đúng là quá khó khăn mà.”
Một bên là tổng công ty đã có xu hướng phát triển, một bên là chi nhánh mới khai trương, chỉ cần là người muốn sống yên ổn, đều sẽ không ngốc đến mức đi theo đến đây.
Trước tiên không nói có thể kiếm được tiền hay không, công ty có thể vận hành bình thường hay không đã là cả một vấn đề.
Nói đến đề tài này, nhất thời bầu không khí có chút nặng nề.
“Hối hận rồi?” Tiểu Diệp vươn người qua, vẻ mặt cười tủm tỉm: “Bây giờ hối hận cũng không kịp nữa rồi, hợp đồng đã ký xong.”
Tĩnh Nghi bướng bỉnh lắc đầu, kiên định mở miệng nói: “Em không có hối hận. Em dám chơi dám chịu, em đã nói muốn đến Hoa Thành với chị Giang Nguyệt thì nhất định phải đến.”
Cho dù con đường phía trước thoạt nhìn có chút gian nan, nhưng chỉ cần chăm chỉ làm việc thì mọi chuyện sẽ càng ngày càng tốt lên thôi.
“Hai đứa đấy, đừng ở đây chán nản nữa.”
Chị Trần đi đến, trên tay cầm xấp tài liệu công việc đã được sắp xếp, cốc lên đầu các cô: “Nếu hai đứa thật sự có năng lực, thì cứ chạy đến các công ty một lượt, trước coi như là làm quen, coi có thể tranh thủ tìm được hợp tác hay không.”
Tĩnh Nghi và Tiểu Diệp đồng thời ngồi thẳng người, giống như là được tiêm máu gà:
“Vâng thưa chị Trần, cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Chờ hai người bọn họ rời khỏi, khu văn phòng rộng lớn như vậy lại khôi phục yên tĩnh.
Giang Nguyệt đang dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Sáng nay vừa mới công bố thông tin tuyển dụng ra bên ngoài, buổi chiều lại ở trong giới tìm kiếm một số thương hiệu đối tác ở Hoa Thành, cô hầu như không có đến một giây nghỉ ngơi.
“Em vừa làm ông chủ, lại vừa làm nghệ sĩ, cảm giác như thế nào?” Chị Trần nhịn không được cười hỏi Giang Nguyệt.
Chương 139 Vị khách không mời
“Cũng không tệ lắm.” Giang Nguyệt nhắm mắt cười nói: “Ngoại trừ bận rộn ra thì tất cả đều rất tốt.”
Câu này cô nói thật!
Mặc dù mỗi ngày đều rất mệt mỏi, nhưng ít nhất mỗi ngày này cô đều sống rất thoải mái.
“Thái độ em tốt thật đó.” Chị Trần thở dài, bất đắc dĩ cười cười theo: “Em không sợ em vận hành công ty không ổn, Tiêu tổng sẽ làm khó em sao?”
“Đó là chuyện của anh ta.” Giang Nguyệt giơ tay xoa xoa giữa hai lông mày: “Nếu anh ta dám để em thử, vậy anh ta phải gánh chịu hậu quả đó.”
Nghe câu này, vẻ mặt chị Trần tỏ vẻ khó tin: “Nguyệt Nguyệt, em thật sự đã thay đổi rồi.”
Giang Nguyệt trước kia, tuyệt đối sẽ không lạnh nhạt thờ ơ như vậy khi có chuyện gì liên quan đến Tiêu Kỳ Nhiên.
Cô luôn suy nghĩ cho Tiêu Kỳ Nhiên, lúc nào cũng khiến bản thân chịu thiệt thòi.
Chẳng hạn như khoảng thời gian Tô Gia Lan nằm viện, bà hay động thủ với người khác, lại còn thường xuyên chửi rủa. Cạnh bên chăm sóc bà, Giang Nguyệt một chữ cũng chưa từng than vãn với bất cứ ai.
Cô chỉ âm thầm chịu đựng.
Chỉ đến khi chị Trần đến bệnh viện đón Giang Nguyệt, mới để ý đến vết thương trên cánh tay cô do dao gọt hoa quả gây ra.
Lúc ấy, chị Trần nghiêm mặt nói với cô: “Nguyệt Nguyệt, vì sự an toàn của em, chị phải nói hết những chuyện này với Tiêu tổng.”
Giang Nguyệt đã đáp: “Không cần thiết đâu chị, đây cũng không phải chuyện lớn gì, đừng làm phiền anh ấy. Mẹ con bọn họ nếu vậy mà có khoảng cách cũng không tốt.”
Những chuyện tương tự cũng rất nhiều.
Có thời điểm chị Trần đã cho rằng, cho dù là trời có sập xuống, Giang Nguyệt cũng quyết vì Tiêu Kỳ Nhiên mà gánh vác tất cả.
Nhưng bây giờ, cuối cùng thì cô cũng bắt đầu suy nghĩ cho chính mình.
“Chị có cảm giác đứa con gái nhà chị đã trưởng thành rồi nha.” Chị Trần cảm thán nói, nụ cười cũng thoải mái hơn trước.
Chị Trần chứng kiến Giang Nguyệt từng bước trưởng thành, cũng không ai mong Giang Nguyệt có thể sống tốt hơn chị Trần.
Phải càng ngày càng tốt hơn mới được.
…
Bắc Thành.
Hình ảnh Tiêu Kỳ Nhiên và Tần Di Di ra vào buổi hòa nhạc đã bị người ta chụp được, khắp các trang báo tràn ngập tin tức ngọt ngào, nội dung đều giống nhau.
Nội dung đơn giản là Tiêu tổng quá nuông chiều Tần Di Di, gần như là yêu chiều đến cực hạn.
Còn có người ngày hôm đó ngồi xổm trước cửa khách sạn Swan Mansion, chụp được xe của Tô Gia Lan và xe của Tiêu Kỳ Nhiên. Từ đó họ suy đoán hai bên gia đình đã gặp mặt nhau, không chừng cũng đã ra quyết định kết hôn.
Rất khó để mọi người không tin vào chuyện này, vì mọi thông tin đều rất liên quan đến nhau.
Những bài báo do các tay săn ảnh và cánh báo chí viết còn sôi động hơn hẳn, ai không biết còn cứ ngỡ đang đọc một cuốn tiểu thuyết ngôn tình ngọt ngào.
“Tiêu tổng, cần phái người dọn dẹp hết những thứ này không?” Tiết An đứng ở trong văn phòng hỏi.
Tiêu Kỳ Nhiên cau mày, cảm thấy có chút phiền toái, giơ tay nới lỏng cà vạt: “Không cần quản, để cho bọn họ muốn viết gì thì viết đi.”
Tiết An gật đầu, ngay từ đầu trong lòng cậu cũng đã dự đoán được kết quả này.
Nhưng với bài học kinh nghiệm lúc trước, cậu không dám tuỳ tiện suy đoán suy nghĩ của Tiêu Kỳ Nhiên, chỉ có thể hỏi trước khi hành động, hòng giữ được cái ghế của mình trước đã.
Tiết An vừa chuẩn bị đi ra ngoài, Tiêu Kỳ Nhiên bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, hỏi cậu ta: “Chi nhánh bên kia tiến triển thế nào rồi?”
Tiết An: “Mọi việc tiến triển rất thuận lợi, nhưng vì lý do tài nguyên và chi nhánh mới nên thời gian này vẫn nhàn rỗi.”
Nói đến đây, Tiết An không khỏi đồng cảm với nhóm người bên kia.
Mặc dù gọi là công ty chi nhánh của Giang San, nhưng một chút cổ tức của công ty cũng không ăn được, chẳng khác gì đơn độc chiến đấu cả.
Tiêu Kỳ Nhiên cầm một cây bút màu xanh biếc, không chút để ý xoay hai cái: “Tiến độ quá chậm, hiệu suất cũng kém. Trụ sở chính của Vitaly không phải ở chỗ đó sao?”
Tiết An trong lòng run lên: “Tiêu tổng, ý anh là…”
“Giang San không nuôi người nhàn rỗi, thông báo cho người bên chi nhánh kia một tiếng, trong vòng một tháng phải ký được hợp đồng đại diện cho quý mới của Vitaly. Người phụ trách phải được xác định.”
Giọng điệu của hắn lười biếng, dường như cảm thấy rằng đây không phải là một công việc khó khăn gì:
“Ký được thì tiếp tục ở đó, không được thì lập tức bảo bọn họ trở về đi.”
Thấy Tiết An khiếp sợ mắt chữ A mồm chữ O, lông mày Tiêu Kỳ Nhiên khẽ nhíu lại: “Có chuyện gì sao?”
Tiết An nào dám có dị nghị, lập tức rũ mắt đáp: “Vâng, tôi sẽ lập tức thông báo cho người bên đó.”
Sau khi ra khỏi cửa văn phòng tổng giám đốc, Tiết An lau mồ hôi trên trán, trong lòng không khỏi đồng cảm.
Vitaly là một thương hiệu quần áo toàn cầu với phong cách cổ điển Trung Quốc, có danh tiếng rộng rãi trên toàn thế giới và thuộc hàng xa xỉ cao cấp.
Để Giang Nguyệt và những người khác tay không giành được hợp đồng đại diện cho quý mới này, chẳng khác nào trực tiếp kéo họ xuống địa ngục.
Đưa ra một yêu cầu khó khăn như vậy, còn không bằng trực tiếp để cho bọn họ từ bỏ cho rồi.
…
Gần sáu giờ chiều, nhân viên của công ty lần lượt tan làm.
Đúng lúc này, Giang San có một vị khách không mời mà tới.
Chú Thiệu đẩy Tô Gia Lan xuất hiện ở Giang San, đi một đường thẳng vào bên trong, không ai dám ngăn cản.
Nhiều nhân viên chưa tan làm cũng chú ý tới, ánh mắt tò mò quan sát.
Ai cũng có thể nhận ra, đây là mẹ của Tiêu tổng - phu nhân của Tiêu gia.
Hôm nay Tô Gia Lan mặc một chiếc trường bào cotton màu tím đậm, trên cổ tay là một chuỗi tràng hạt Phật giáo. Tuy bà ngồi trên xe lăn nhưng khí chất giàu có và quý tộc vẫn toả ra ngút trời.
Rất ra dáng một phu nhân của giới thượng lưu.
Ngay lúc chú Thiệu đẩy bà đi về phía văn phòng tổng giám đốc, tình cờ gặp Tần Di Di vừa ra khỏi phòng nghỉ, đang đợi Tiêu Kỳ Nhiên tan làm.
“Bác gái, sao bác lại tới đây?”
Khi Tần Di Di nhìn thấy Tô Gia Lan, đôi mắt lập tức sáng lên, sau đó cô lại phát hiện ra có đồng nghiệp đang âm thầm quan sát bên này, ngay lập cô treo nụ cười lên môi, đôi mắt cong thành hình lưỡi liềm:
“Lần sau bác cứ báo trước cho cháu biết một tiếng, để cháu ra ngoài cửa đón bác.”
Tần Di Di vốn định thể hiện bản thân trước mặt nhân viên của Giang San, không ngờ Tô Gia Lan không những không hợp tác mà còn nói thẳng:
“Đây là công ty của con trai tôi, tôi muốn lúc nào đến cũng cần phải báo với cô một tiếng sao?”
Nụ cười của Tần Di Di lập tức trở nên cứng đờ.
Cô không ngờ Tô Gia Lan lại không hề nể mặt cô chút nào, lại còn trực tiếp làm cô mất mặt trước nhiều người như vậy, nhất thời khiến cô trở nên khó thở.
“Bác, bác hiểu lầm ý cháu rồi. Cháu chỉ có ý tốt muốn chào hỏi bác thôi.” Tần Di Di mím môi, vẻ mặt khiêm tốn nịnh nọt:
“Dù sao bác cũng không tiện tay tiện chân, cháu chỉ sợ bác…”
“Xằng bậy!” Chú Thiệu đẩy xe lăn phía sau Tô Giai Lan đột nhiên quát lớn, giọng điệu trầm thấp đầy uy lực:
“Ai cho cô bản lĩnh dám mạo phạm Tiêu phu nhân như vậy?”
Tần Di Di trong lòng kinh hãi, nhìn thấy biểu hiện trên mặt Tô Gia Lan càng lúc càng khó coi, biết mình vừa rồi không cẩn thận đã lỡ lời.
Đôi tay bối rối của cô bắt đầu run lên, sắc mặt vô cùng tái nhợt, lòng bàn tay đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Cảm nhận được bầu không khí ngày càng ngột ngạt, Tần Di Di hoảng loạn đến mức không dám ngẩng đầu lên, chỉ cầu mong Tiêu Kỳ Nhiên có thể nghe thấy tiếng động bên ngoài mà nhanh chóng đến giúp cô giải vây.
Lúc này, Tô Giai Lan đột nhiên hỏi một câu: “Vòng cổ A Nhiên tặng cho cô, sao cô lại không đeo?”
Chương 140 Nhiệm vụ từ tổng bộ
“Vòng cổ A Nhiên tặng cho cô, sao cô lại không đeo?” Giọng nói của Tô Gia Lan có chút không vui.
Lưng Tần Di Di cứng đờ.
Cô đương nhiên nhớ rõ vòng cổ kia, dù sao khi Tiêu Kỳ Nhiên đòi lại vòng cổ thì thái độ của anh rất lạnh lùng. Thật ra cô vẫn luôn để ý đến vòng cổ đó.
Tần Di Di cũng không ngốc, thấy phản ứng của Tiêu Kỳ Nhiên, cô loáng thoáng đoán được rằng vòng cổ đó là đồ vật rất quan trọng.
“Thế nào? Không thích nó?” Tô Gia Lan nhắc tới vòng cổ, giọng nói dịu đi một chút, nhưng vẫn dáng vẻ lãnh đạm như trước.
Trong lòng Tần Di Di có chút lo lắng, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh trả lời:
“Làm sao có thể như vậy ạ. Chỉ là vòng cổ quá quý giá, cháu cảm thấy đeo vào dịp sang trọng sẽ phù hợp hơn.”
“Cô cũng biết nó rất quý giá?" Tô Gia Lan giọng nói mang theo sự châm chọc: "Đừng tưởng rằng cô có được vòng cổ kia là có thể vào Tiêu gia.”
Tần Di Di ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên sự sợ hãi: "Bác nói vậy là có ý gì?”
Tô Gia Lan cũng ngạc nhiên: "Chẳng lẽ A Nhiên không nói cho cô biết? Vòng cổ này là..."
Tô Gia Lan còn chưa nói hết câu, cửa phòng làm việc của tổng giám đốc đã mở ra. Người đàn ông mặt không chút biểu cảm bước vào, ánh mắt đảo qua, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm.
"A Nhiên, bác gái tới đây thăm anh." Lúc nhìn thấy Tiêu Kỳ Nhiên, Tần Di Di như thấy được cọng rơm cứu mạng, khóe môi lập tức cong lên.
Vị cứu tinh của cô đã đến.
Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên thâm trầm, trong giọng nói không có cảm xúc gì: "Mẹ, mẹ tới đây làm gì?”
Sắc mặt lạnh lùng của Tô Gia Lan lúc này mới dịu hơn, giọng nói cũng tao nhã hơn: "Mẹ từ bệnh viện trở về, vừa hay đi ngang qua công ty của con, liền ghé vào thăm con.”
"Làm sao vậy, con không hoan nghênh mẹ?”
Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên ngước mắt lên: "Mẹ lại suy nghĩ nhiều rồi.”
Tô Gia Lan đã quen với việc sống an nhàn sung sướng, nhìn hoàn cảnh của công ty lúc này, bà nhíu chặt mày nói: "A Nhiên, điều kiện của công ty thật sự quá… bình thường."
Tiêu Kỳ Nhiên hơi dừng lại.
Ngồi trên xe lăn, Tô Gia Lan mở miệng nhận xét: "Không chỉ có điều kiện môi trường, chất lượng nhân viên cũng rất bình thường."
Nói tới đây, bà còn không quên nhìn lướt qua Tần Di Di một cách đầy ẩn ý.
Tất nhiên trong đó có đầy sự châm biếm.
Đứng ở phía sau lưng Tiêu Kỳ Nhiên, ngực của Tần Di Di nhói lên không tự nhiên mà nắm lấy ống tay áo anh, lông mi hơi rủ xuống, khẽ cắn môi.
Nhìn cô ta giống như là một cô con dâu bị bà mẹ chồng độc ác bắt nạt.
"Mẹ, mẹ đừng lúc nào cũng làm khó Di Di." Tiêu Kỳ Nhiên nhàn nhạt nói: "Cô ấy và Giang Nguyệt không giống nhau, là một người con gái hiền lành.”
Nghe vậy, Tần Di Di vừa rồi còn có chút ủy khuất nhưng bây giờ đã không còn chút ủy khuất nào nữa.
Tiêu Kỳ Nhiên đang bảo vệ cô trước mặt Tô Gia Lan.
Tô Gia Lan chỉ cười trừ một tiếng: “Thật sự không giống nhau.”
"Cô ta kém xa Giang Nguyệt!"
…
Khí hậu ở Hoa Thành ấm hơn rất nhiều so với Bắc Thành. Hiện tại Bắc Thành vẫn là đầu mùa xuân, nhiệt độ ban ngày so với nhiệt độ ban đêm chênh lệch rất lớn, nếu không chú ý rất dễ bị cảm lạnh.
Mà Hoa Thành lại luôn luôn ấm áp như mùa xuân, rất phù hợp với thói quen sinh hoạt của Giang Nguyệt.
Cả một ngày bận rộn, đến lúc ăn cơm tối, chị Trần thuận tiện nói về nhiệm vụ mà tổng bộ giao cho bọn họ.
Biểu cảm trên khuôn mặt của mọi người ngay lập tức trở nên ảm đạm.
Phải giành được làm đại diện toàn cầu của Vitaly, điều này không khác gì là chuyện vô cùng viển vông.
Bữa tối vô cùng thịnh soạn nhưng bây giờ bọn họ lại cảm thấy rất vô vị.
Để duy trì vóc dáng, buổi tối Giang Nguyệt ăn rất ít, bữa tối nay gần như không động đũa.
Trở về phòng, cô ngồi trên giường, quỳ gối ôm hai chân, trong khoảng thời gian ngắn não bộ bắt đầu suy nghĩ mông lung.
Cô biết ý của Tiêu Kỳ Nhiên.
Đơn giản chính là khiến cho cô nhận ra là sau khi rời khỏi anh cô sẽ phải đối mặt với vô vàn khó khăn, buộc cô biết khó mà lui, từ đó một lần nữa trở lại dưới sự khống chế của anh.
Quay trở lại kế hoạch chi tiết mà hắn đã an bài cho cô.
Nhưng cô lại không muốn.
Cô chỉ muốn trốn thoát khỏi nơi đó.
Giang Nguyệt ngồi dậy, trong lúc vô tình sờ được một vật cứng được để dưới gối.
Là vòng cổ mà Tiêu Kỳ Nhiên đã nhét vào tay cô.
Lúc thu dọn hành lý ở Bắc Thành, Giang Nguyệt vô tình nhét vòng cổ này vào trong vali, rồi lại mang đến Hoa Thành.
Lúc dọn dẹp nhà cửa, cô vô tình phát hiện và tiện tay ném nó xuống gối.
Lúc này, cô lại lấy ra.
Vòng cổ kim cương được cô soi dưới ánh đèn, ánh sáng nhỏ lấp lánh lắc lư trước mắt cô.
Đẹp và vô cùng quý giá.
Vậy thì đã sao?
Tiêu Kỳ Nhiên cũng đã vứt bỏ nó như thứ không có giá trị gì.
Nghĩ tới phải chuyện làm thế nào để nhận được đại diện của Vitaly, Giang Nguyệt có chút nản lòng.
Lúc trước ở Bắc Thành, cô đã mong muốn hợp tác với thương hiệu này, đối phương cũng rất khách khí đáp lại, lấy lý do phong cách của cô không phù hợp, khéo léo từ chối cô.
Giang Nguyệt chủ yếu tập trung vào phong cách thời trang gợi cảm, mà Vitaly lại là một thương hiệu cổ điển với chủ đề truyền thống.
Hai phong cách hoàn toàn khác nhau va chạm với nhau, nếu hiệu quả không tốt, rất có nguy cơ bị chỉ trích.
Giang Nguyệt trong lòng cũng biết rõ điều này.
Nhưng hết lần này tới lần khác Tiêu Kỳ Nhiên đều yêu cầu những thứ là điểm yếu nhất của cô. Nếu không phải nói cố ý làm khó thì chỉ có thể là cô đang tự lừa mình dối bản thân.
Nhưng cô vẫn không muốn thỏa hiệp.
Trong danh sách điện thoại còn có thông tin liên lạc của người phụ trách giám khảo dự án Vitaly, Giang Nguyệt định ngày mai thử nói chuyện với cô ấy.
Còn chưa cố gắng hết sức mà đã bỏ cuộc thì không phải là tác phong làm việc của Giang Nguyệt.
…
Ngày hôm sau.
Giang Nguyệt đã suy nghĩ kỹ từ trước, chủ động gọi điện thoại nhưng vẫn nhận được đáp án giống như lúc trước.
"Xin lỗi Giang tiểu thư, phong cách của cô so với phong cách của thương hiệu chúng tôi thật sự rất khác nhau, không nằm trong phạm vi người phát ngôn thương hiệu của chúng tôi."
Phía bên kia từ chối cũng rất khéo léo: "Hy vọng cô sớm có thể nhanh chóng tìm được thương hiệu hợp tác phù hợp. Tạm biệt.”
Giang Nguyệt có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ có thể cười khổ rồi kết thúc cuộc điện thoại.
Có vẻ còn khó khăn hơn rất nhiều so với những gì mà cô đã nghĩ.
Hôm nay, Tiểu Diệp và Tĩnh Nghi vui vẻ trở về, còn mang về một tin tức tốt.
"Ông chủ Đỗ Thời Minh của Bách Kiều nói anh ấy biết chị Giang Nguyệt, muốn gặp chị Giang Nguyệt một lần, sau đó có thể cân nhắc nói chuyện hợp tác với chúng ta.”
Bách Kiều hiện đang là công ty truyền thông giải trí lớn nhất Hoa Thành hiện nay.
Nhưng Giang Nguyệt lại hoàn toàn không biết Đỗ Thời Minh.
Thời gian hẹn gặp là buổi chiều, Giang Nguyệt đúng giờ đi tới chỗ hẹn.
Đỗ Thời Minh là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, bụng hơi to, nhưng trông rất đàng hoàng, đối với Giang Nguyệt cũng vô cùng kính trọng:
"Giang tiểu thư, mời ngồi.”
Giang Nguyệt khẽ gật đầu, cũng điềm tĩnh ngồi vào chỗ ngồi, nhân viên phục vụ rót trà cho hai người bọn họ, sau đó lặng lẽ lui xuống.
"Giang tiểu thư, cô có thể không biết tôi." Đỗ Thời Minh nhấp một ngụm trà, trên mặt mỉm cười: “Nhưng tôi lại biết cô.”
"Vào đêm hôm giao thừa, cô có tham gia một vở kịch công ích, tôi may mắn có mặt để có thể xem cả một vở kịch đó của cô.”
Nghe vậy, trên mặt Giang Nguyệt lộ rõ vẻ kinh ngạc: "Đỗ tổng, lúc ấy anh cũng ở Bắc Thành sao?”
Đỗ Thời Minh nói: “Tôi thực ra là người Bắc Thành, được điều chuyển tới đây để phát triển công ty ở đây.”
Giang Nguyệt khẽ gật đầu, có chút khiêm tốn lễ phép đáp lại: "Công phu mèo ba chân kia của tôi đã khiến anh phải chê cười rồi.”
Nghe thấy giọng điệu như đang bố thí của Tiêu Kỳ Nhiên, Giang Nguyệt cảm thấy cổ họng như bị thắt lại, hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Cô cố gắng thẳng lưng, các cơ trên mặt có chút cứng ngắc vì cười, nhưng vẫn ráng nói một cách ngọt ngào:
“Tiêu tổng, anh nói thử xem cái gì sẽ thuộc về tôi?”
“Cô muốn cái gì cũng được.” Đôi môi mỏng của Tiêu Kỳ Nhiên mở ra, giọng nói nhàn nhạt:
“Tài nguyên điện ảnh, phát ngôn, hợp tác… Giang San có thể cho cái gì đều sẽ cho cô.”
Những lời này không xa lạ, cũng đúng sự thật.
Giống như những gì anh đã nói bốn năm trước. Anh nói anh sẽ làm cho cô nổi tiếng, sẽ cho cô tất cả các nguồn lực và cơ hội cô muốn.
Chỉ cần cô ngoan ngoãn, nghe lời anh là được.
“Ngoan một chút, giữ khoảng cách với những người đàn ông khác, đừng để tôi phải luôn nhắc nhở cô nên lấy lòng ai.”
Bầu trời đêm đầu xuân xanh đen, vừa mưa nhẹ nên trong không khí thoang thoảng mùi ẩm của đất.
Không khí lạnh đi vào khí quản cùng với hơi thở, nhạt dần khi đến khoang ngực.
“Nếu vậy, tôi muốn trở thành Tiêu thiếu phu nhân cũng được sao?” Giang Nguyệt rũ mi xuống, cảm xúc trong mắt che giấu rất tốt.
Vừa dứt lời, Giang Nguyệt có thể cảm giác được khí thế của người đàn ông lập tức trầm xuống.
Tiêu Kỳ Nhiên vô cùng phiền não, một tay cởi cúc áo ở cổ, ngữ khí lại trở nên lạnh lùng khó đoán: “Giang Nguyệt, kỹ năng diễn xuất của cô thật khiến tôi phải kinh ngạc.”
Giọng nói của hắn trầm thấp, vô cùng khắc nghiệt: “Bình thường luôn tỏ ra trong sáng thuần khiết. Nhưng thực ra trong lòng luôn mưu tính, mục đích muốn gả vào hào môn của cô luôn được tính toán rất rõ ràng.”
“Tôi có thể dung túng cô. Nhưng cô tốt nhất đừng có được một tấc lại muốn thêm một tất.”
“Cô không thử nhìn lại xem, trên người cô có điểm gì xứng để được gả vào Tiêu gia không?” Giọng nói của hắn u ám:
“Đừng quên, cô hiện tại còn phải trả ơn tôi. Còn chưa có đủ tư cách để cùng thương lượng điều kiện với tôi đâu.”
Đối với việc Tiêu Kỳ Nhiên nhục nhã mình, Giang Nguyệt đã có thể nhắm mắt làm ngơ. Vẫn có thể tươi cười rạng rỡ mà đối diện hắn:
“Nhưng ngoại trừ thân phận đó, những thứ khác tôi đều không muốn!”
Tiêu Kỳ Nhiên bị chọc giận đến bật cười: “Cô có năng lực gì mà dám nói với tôi yêu cầu như vậy?”
“Yêu cầu này thì thế nào?”
Giang Nguyệt nhắm mắt lại, ngữ khí vẫn luôn bình tĩnh, nhưng chỉ cần cẩn thận quan sát, liền có thể phát hiện bả vai của cô đang kịch liệt run lên.
“Tiêu tổng, anh an bài tôi, khống chế cuộc sống của tôi, ngăn cấm tôi và những người khác qua lại, để tôi không có anh thì không thể sống được.”
Tiêu Kỳ Nhiên chỉ hừ lạnh một tiếng, từ chối cho ý kiến.
“Anh là người thừa kế của Tiêu gia, là Tiêu tổng có được tiền đồ vô hạn, tương lai tương sáng. Còn tôi chỉ là một trò tiêu khiển của anh, một con thú cưng bị xiềng xích, phải không?”
Tiêu Kỳ Nhiên nghe được trong giọng nói của cô có chút nghẹn ngào, trong lòng lập tức bối rối, nhưng mặt ngoài vẫn lạnh lùng như trước, lông mày khẽ nhướng:
“Biết rõ còn cố hỏi?”
Im lặng hai giây, Giang Nguyệt nhếch môi cười: “Tiêu tổng, sau sinh nhật năm nay thì tôi cũng đã hai mươi lăm tuổi rồi.”
“Trong giới giải trí này, vẻ ngoài trẻ trung sinh đẹp là vốn liếng để tồn tại. Qua mấy năm nữa nhan sắc tôi không còn, ngoại hình cũng không đẹp như hiện tại. Tôi phải làm gì để kiếm sống đây?”
Ngôi sao và nghệ sĩ trong làng giải trí luôn thay đổi nhanh chóng, luôn không thiếu người mới gia nhập, trẻ hơn, đẹp hơn. Người cũ rất nhanh sẽ bị thay thế.
Không có gì là vĩnh viễn cả.
“Tiêu tổng hiện tại nguyện ý bao nuôi tôi, vậy có thể bao nuôi tôi cả đời sao?” Giang Nguyệt ngước mắt lên nhìn anh, vẻ mặt điềm tĩnh.
Câu hỏi như đang chất vấn linh hồn người đối diện.
Đôi mắt của Giang Nguyệt rất quyến rũ, đặc biệt là khi diễn xuất, có thể thể hiện được hơn chục loại cảm xúc và tâm trạng trong cùng một set quay.
Nhưng giờ phút này, nó lại giống như một dòng suối trong suốt, không nhuốm chút tạp chất nào.
“Chỉ cần cô muốn, đương nhiên có thể.”
Tiêu Kỳ Nhiên chậm rãi gật đầu, gần như không có chút do dự nào: “Chỉ cần cô muốn, cô sẽ không cần phải lo lắng sau khi lớn tuổi không kiếm được tiền. Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, nhà cao cửa rộng, tiền tiêu không hết.”
“Nếu cô thích, cô cũng có thể sinh một đứa con của tôi, tất cả chi phí nuôi dưỡng tôi đều sẽ chu cấp.”
Hắn đáp ứng dễ dàng như vậy khiến cho Giang Nguyệt có chút choáng váng.
“Anh đang cầu hôn tôi à?” Giang Nguyệt hỏi xong, nhìn thấy vẻ giễu cợt rõ ràng trên mặt người đàn ông, cô mới ý thức được mình đã phạm sai lầm.
Đúng vậy! Tiêu Kỳ Nhiên làm sao có thể cầu hôn cô?
Trong kế hoạch tương lai mà hắn vừa vẽ ra, mỗi một chuyện đều là để cho cô phải ngoan ngoãn làm tình nhân cả đời của hắn mà thôi.
Cả một đời cũng không thể nhìn thấy ánh sáng.
Giang Nguyệt hiểu được, bỗng nhiên nở nụ cười, hào phóng mà uy nghiêm:
“Tôi không muốn!”
“Tiêu tổng, nếu là một người phụ nữ khác, có lẽ sẽ vui vẻ tiếp nhận. Nhưng đời này tôi nhất định phải kết hôn. Kết hôn một cách quan minh chính đại.”
Giọng điệu của cô rất mềm mại, hơi thở và giọng nói đều vô cùng dịu dàng:
“Ước mơ cả đời này của tôi là có thể kết hôn với một người đàn ông bình thường, cùng anh ấy sống một cuộc sống bình yên.”
“Nếu Tiêu tổng không muốn kết hôn với tôi, vậy thì đừng làm mất thời gian của nhau nữa.”
Giang Nguyệt cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian, đã là mười giờ rưỡi.
Bác sĩ Kiều nói phải đi ngủ trước 11 giờ.
“Tạm biệt, Tiêu tổng.”
Giang Nguyệt nói xong câu này thì cất bước đi về phía hành lang của khu chung cư.
Tiêu Kỳ Nhiên không ngăn cản cô, nhưng trong lòng có chút phiền não.
Lúc trước, trong quan hệ giữa anh và Giang Nguyệt thì người nắm chủ đạo là hắn. Nhưng bây giờ lại giống như đã thay đổi. Điều này khiến anh có chút bất an khó nói.
Ngay khi Giang Nguyệt xoay người, Tiêu Kỳ Nhiên bỗng dưng mở miệng, giọng nói từ phía sau lưng Giang Nguyệt truyền tới:
“Thật khó tưởng tượng được ai sẽ có thể tiếp nhận một người phụ nữ đã trèo lên giường đàn ông không biết bao nhiêu lần như cô.”
“Tống Du, Trần Tư Tề, hay người đàn ông lái chiếc Infiniti vừa rồi?”
Tiêu Kỳ Nhiên mấp máy khóe môi, đôi mắt híp lại, nhìn chằm chằm bóng lưng Giang Nguyệt, giọng nói thờ ơ nhưng lời nói lại sắc như lưỡi dao:
“Nếu bọn họ biết chuyện cô chỉ cần có tiền là liền có thể lên giường thì có hối hận không nhỉ?”
Anh lặp đi lặp lại, liên tục giẫm đạp lên cô, nhấn mạnh rằng bản thân cô cùng cuộc sống của cô rách nát đến không chịu nổi, một đồng cũng không đáng.
Bước chân của Giang Nguyệt loạng choạng, hốc mắt cũng nóng lên, xấu hổ cùng khó chịu quấn lấy toàn thân cô, thiếu chút nữa đứng không vững.
Giang Nguyệt quay người, ngẩng mặt cười nói: "Tiêu tổng nói rất đúng."
Cô cười đến trào cả nước mắt, nhưng một giọt cũng không rơi ra ngoài, chỉ chất chồng trong hốc mắt:
“Anh nói đúng rồi. Nhưng tôi là người tham lam, lòng tham không đáy. Lúc nào cũng mơ mộng bay lên cành cao biến thành phượng hoàng.”
“Người giống như tôi, Tiêu tổng cũng nên tránh xa như tránh rắn tránh rết đi, cẩn thận lại dính xui xẻo đó.”
Giang Nguyệt nói xong, không đợi Tiêu Kỳ Nhiên đáp lại cái gì, lưng thẳng tắp xoay người, ngay cả cổ vai gáy cũng giãn ra, kiêu hãnh bước đi.
Giống như một bông hồng vào mùa thu, một bên héo úa, một bên dùng hết nhựa sống còn lại để cố chấp nở rộ lần cuối cùng.
Không bao giờ cúi đầu!
Vẻ mặt của người đàn ông rất bình tĩnh, chỉ dùng ánh mắt tối tăm nhìn chằm chằm thân thể gầy gò của Giang Nguyệt, cho đến khi biến mất hoàn toàn vào hành lang tối đen.
…
Ngày hôm sau, chị Trần liền thông báo cho Giang Nguyệt về việc thuyên chuyển công việc.
Không chỉ có Giang Nguyệt bị điều đi, mà toàn bộ đội ngũ của Giang Nguyệt cũng sẽ bị điều đi theo đến Hoa Thành.
Sự thuyên chuyển đột ngột như vậy nếu ở trong thời cổ đại chắc sẽ được coi là ‘lưu đày’ nhỉ?
Nhưng mà, Tiểu Diệp lại một lần nữa được điều về bên cạnh Giang Nguyệt. Đây coi như là một chuyện may mắn đi!
Chương 137 Người có tâm
“Chị Giang Nguyệt, em nhớ chị chết đi được.”
Giang Nguyệt vừa bước chân vào Giang San, Tiểu Diệp đã vội vã chạy đến. Sau khi cô nàng nhận được thông báo điều động của công ty, Tiểu Diệp liền ôm chầm Giang Nguyệt, ước gì có thể ôm cô xoay vòng 360 độ và hôn cô một ngàn nụ hôn.
Sự nhiệt tình của Tiểu Diệp khiến Giang Nguyệt đau đầu, cô nhịn không được cười cười:
“Được rồi, được rồi, từ nay về sau mỗi ngày đều có thể gặp nhau mà.”
Có người hạnh phúc thì cũng sẽ có người buồn.
Dù sao thì phần lớn người thân và bạn bè của nhân viên đều ở tại địa phương, hơn nữa công ty lại ở gần trụ sở chính cho nên nguồn lực hay trang thiết bị đều tương đối đầy đủ. Thậm chí đối với một số nhân viên có thâm niên còn có cơ hội thăng chức, tăng lương.
Lại đột ngột bị điều động đến Hoa Thành, công việc và sinh hoạt cuộc sống có sự thay đổi lớn như vậy,có một số nhân viên không hài lòng với việc thuyên chuyển này cũng là hợp tình hợp lý.
Chuyện này, Giang Nguyệt đã đoán được từ sớm.
Cô đã chủ động thương lượng với bên phía nhân sự, tất cả những thành viên trong đội của cô, chỉ cần không muốn đi đến Hoa Thành thì đều có thể ở lại địa phương phụ trách những công việc khác.
Cứ như vậy, có không ít người rời khỏi.
Cuối cùng chỉ còn lại chị Trần, Tiểu Diệp, còn có Tĩnh Nghi - bé trợ lý thực tập trước đây thay thế Tiểu Diệp.
Thấy Tĩnh Nghi không rời khỏi, Giang Nguyệt cảm thấy rất kinh ngạc: “Tĩnh Nghi, em thật sự muốn cùng chị đi đến Hoa Thành à ?”
Cùng nhau hưởng phước thì dễ, cùng nhau chia sẻ khó khăn mới khó.
Tĩnh Nghi gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chị Giang Nguyệt đối với em tốt như vậy, được làm việc với chị em rất yên tâm và thoải mái.”
Cô gái trẻ còn đang trong thời gian thực tập, một tấm lòng đầy nhiệt huyết và trung thành, cô còn ước gì mình có thể đi theo bên cạnh Giang Nguyệt mọi lúc mọi nơi.
Giang Nguyệt nhìn cô vài giây, xác định cô ấy không phải đang nói giỡn, trong lòng Giang Nguyệt có chút trầm xuống, khẽ mỉm cười nói: “Được, vậy chúng ta cùng nhau đến Hoa Thành.”
…
Trước khi rời khỏi Giang San, Giang Nguyệt muốn mang theo tất cả những hợp đồng và tài liệu quan trọng trong công ty đến chi nhánh để bàn giao và làm tư liệu, chuẩn bị cho bất cứ trường hợp nào.
Khi cô và chị Trần ôm mớ tài liệu bước ra từ phòng làm việc, đã thấy Tần Di Di đứng trước mặt hai người cười tủm tỉm.
“Chị Giang Nguyệt, nghe nói chị sắp đến chi nhánh ở Hoa Thành? Chúc mừng chị nha.”
Tần Di Di mặc chiếc váy rất tinh xảo, tóc được uốn theo kiểu Pháp xoăn bồng bềnh được stylist chăm sóc tỉ mỉ. Kết hợp với chiếc váy vừa vặn dài đến đầu gối, để lộ ra một đôi chân trần trơn bóng, rất gây chú ý.
“Thật ngưỡng mộ chị quá đi, người mới như em có muốn đi cũng không đủ tư cách.”
Giang Nguyệt làm sao không nghe ra ý châm chọc trong lời nói của Tần Di Di.
Giang Nguyệt mặt không đổi sắc nhìn Tần Di Di từ trên xuống dưới: “Nếu như cô thật sự muốn đi, tôi có thể nói với Tiêu tổng tôi không đi nữa, nhường cơ hội này lại cho cô, anh ấy nhất định sẽ không khiến cô thất vọng đâu.”
Nói xong Giang Nguyệt liền giả vờ đi về phía cửa phòng làm việc của Tiêu Kỳ Nhiên.
“Chị Giang Nguyệt, không cần đâu, chuyện này vẫn nên giao cho người có năng lực thì hơn.” Mặt mũi Tần Di Di biến sắc, vội vàng đứng chắn trước mặt Giang Nguyệt.
Tần Di Di còn lâu mới muốn đi đến Hoa Thành gì đó. Nếu thật sự đi Hoa Thành, thì chẳng phải rất lâu mới được gặp mặt Tiêu Kỳ Nhiên sao?
Chuyện tốt như vậy, vẫn nên để Giang Nguyệt nhận là thích hợp nhất.
Nghĩ đến chuyện này, tâm trạng của Tần Di Di tốt hơn rất nhiều, lại nhớ đến mình đến tìm Giang Nguyệt là có chuyện quan trọng, vội nói:
“Chị Giang Nguyệt, thật ra em đến tìm chị là có chút chuyện muốn xin lời khuyên.”
Cô ta nuốt nước bọt, vẻ mặt chân thành: “Lần trước em không cẩn thận chọc giận Tiêu phu nhân, vẫn luôn nghĩ muốn tìm một cơ hội gặp mặt để xin lỗi, cải thiện ấn tượng trong lòng của Tiêu phu nhân.”
“Nhưng em cũng không hiểu Tiêu phu nhân, cho nên…”
Cô ta nói đến nửa câu, Giang Nguyệt đã hiểu.
Tần Di Di muốn từ cô tìm hiểu sở thích của Tô Gia Lan, còn muốn đi đường tắt để lấy lòng mẹ chồng tương lai.
Thấy Giang Nguyệt không nói gì, Tần Di Di đành phải tiếp tục nói: “A Nhiên nói, lúc trước khi Tiêu phu nhân xảy ra tai nạn, chị Giang Nguyệt ở bệnh viện chăm sóc bà một thời gian, chắc chắn chị rất hiểu sở thích của bà.”
Nghe đến đây, dường như nhớ đến chút chuyện gì, Giang Nguyệt nhịn không được nhếch môi cười tự giễu.
Đúng là có chuyện như vậy.
Lúc đó sau khi Tô Gia Lan rời khỏi phòng cấp cứu, không thể nào chấp nhận sự thật chuyện nửa người dưới của mình bị liệt. Bà không khống chế được cảm xúc nên mỗi ngày nếu không đánh người khác, thì cũng sẽ ném đồ hoặc mắng chửi người xung quanh.
Những ngày đó, đều là Giang Nguyệt tận tâm tận lực ở bên giường của bà để chăm sóc.
Đợi đến khi Tô Gia Lan xuất viện, Giang Nguyệt cũng xem như đã quen thuộc với các thói quen sinh hoạt của bà, cũng như một số sở thích và những điều cấm kỵ.
Tần Di Di đến tìm cô để học hỏi kinh nghiệm.
“A Nhiên cũng là chỉ hy vọng quan hệ giữa em và Tiêu phu nhân sớm ngày hoà thuận, cho nên mới muốn em đến tìm chị để học hỏi chút kinh nghiệm.” Tần Di Di lấy Tiêu Kỳ Nhiên ra làm lá chắn, mỉm cười ngọt ngào mà giả tạo:
“Dù sao chị Giang Nguyệt cũng sắp đến Hoa Thành, trước khi đi giúp đỡ em một chút, cũng không mất quá nhiều thời gian của chị đúng không?”
Cô ta chớp chớp đôi mắt to, vẻ mặt điềm đạm đáng yêu, nhìn qua thật rất nhu thuận lại hiểu chuyện.
Nếu Giang Nguyệt từ chối, thì thật đúng là không có tình người.
Giang Nguyệt suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn thỏa hiệp: “Đi đâu để nói chuyện?”
Vẻ mặt Tầm Di Di vui vẻ: “Đi đến phòng nghỉ của em đi, ở đó cách âm, sẽ không ai làm phiền hai chúng ta.”
Cô ta nói rất tự nhiên, dường như đã quên chuyện phòng nghỉ đó ban đầu vốn là của Giang Nguyệt.
Giang Nguyệt gật gật đầu, nói với chị Trần xuống dưới lầu công ty chờ cô trước, rồi quay người đi cùng Tần Di Di vào phòng nghỉ.
Trong vài phút, Giang Nguyệt đã đem tất cả sở thích và những điều cấm kỵ trong ăn uống, đến cả những hành vi và thói quen trong cuộc sống hàng ngày của Tô Gia Lan đều nói cho Tần Di Di nghe một lần.
Trong lúc Giang Nguyệt nói những điều này, Tần Di Di còn nghiêm túc hơn đang đi học, cô ta cầm một quyển sổ nhỏ, tỉ mỉ ghi chép lại từng chuyện, chỉ sợ sẽ bỏ sót chuyện quan trọng gì.
“Còn nửa, bình thường Tiêu phu nhân thích nhất là cắt tỉa hoa cỏ, cây cối trong vườn. Cô có thể dành chút thời gian để học thêm chút kiến thức về nghệ thuật cắm hoa, cùng với một số chủng loại hoa và đặc điểm của nó, đối với đề tài này, Tiêu phu nhân sẽ có hứng thú hơn.”
Nghe nói đến đây, Tần Di Di nhịn không được ngẩng đầu nhìn Giang Nguyệt một cái, trong lời nói có thâm ý: “Chị Giang Nguyệt thật có tâm, vì Tiêu phu nhân mà ngay cả nghệ thuật cắm hoa cũng học.”
Trong lời này ý châm chọc rất rõ ràng, chẳng khác nào trực tiếp nói Giang Nguyệt vì muốn lấy lòng Tô Gia Lan mà không tiếc thủ đoạn.
Mí mắt Giang Nguyệt khẽ nhấc lên, cười như không cười nhìn cô ta: “Người có tâm tiếp theo, không phải là cô à?”
Tươi cười trên mặt Tần Di Di lập tức cứng đờ.
Những thứ nên dặn dò cũng không còn bỏ sót điều gì, Giang Nguyệt cũng xoay người chuẩn bị rời khỏi phòng nghỉ, đi xuống dưới lầu công ty tập trung với chị Trần.
“Chị Giang Nguyệt.” Đột nhiên Tần Di Di gọi cô lại, cô ta chậm rãi mở miệng nói:
“Cảm ơn chị đã chỉ dạy cho em nhiều điều như vậy, sau này em sẽ cố gắng làm tốt như chị.”
“À không, còn tốt hơn so với chị mới đúng.”
Thậm chí mấy chữ cuối cô ta còn cố tình nhấn mạnh từng chữ một.
Rất có ý muốn diễu võ dương oai.
Hiện tại Giang Nguyệt đã mất đi chỗ dựa, bị điều rời khỏi tổng bộ, nhưng vẫn tỏ ra thanh cao và ngạo mạn như trước, khiến cho Tần Di Di rất khó chịu.
Giang Nguyệt dựa vào cái gì mà vẫn luôn có dáng vẻ ngạo mạn như vậy?
Từ nay về sau, cô cũng chỉ là một cô gái bị Tiêu Kỳ Nhiên vứt bỏ mà thôi.
Giang Nguyệt không muốn trì hoãn thêm nữa, sợ chị Trần đợi lâu, nên cô cũng không quay đầu nhìn Tần Di Di một cái, chỉ hời hợt nói ra một câu:
“Vậy tôi chúc cô mọi chuyện đều như ý nguyện nhé.”
Vừa mới mở cửa, sút chút nữa Giang Nguyệt đã đâm sầm vào ngực của một người đàn ông.
Tiêu Kỳ Nhiên khoanh tay đứng chắn trước cửa, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng nhìn cô.
--------------------------------
Tác giả:Hôm nay đăng thêm chương để cảm ơn sự ủng hộ của mọi người nè!
Đặc biệt cảm ơn bạn Trang Bella, Vu Thao, Lan Phương Nguyễn, Hà Thanh... đã tặng xu thưởng khích lệ mình nhé
Chương 138 Cuộc sống mới bắt đầu
“Ở trong phòng nói cái gì mà không thể cho người khác biết?”
Giọng nói của anh ta vô cùng lạnh lùng, ánh mắt chậm rãi đảo qua Giang Nguyệt: “Không phải đặt vé máy bay buổi chiều sao, vậy mà vẫn còn ở đây rề rà?”
Còn chưa kịp đợi Giang Nguyệt trả lời, Tần Di Di đã vội vã chạy đến đứng chắn giữa trước mặt hai người. Vui vẻ, cao hứng và phấn chấn, cái nào cũng đều không giấu được:
“A Nhiên, anh đến đón em đi xem hòa nhạc à?”
Cô ta cố ý để Giang Nguyệt nghe thấy.
Tần Di Di muốn Giang Nguyệt biết quan hệ hiện tại của cô ta và Tiêu Kỳ Nhiên đang rất gần gũi, hơn nữa còn thường xuyên hẹn hò.
Mặc kệ như thế nào, cũng nhất định phải ở trước mặt Giang Nguyệt thắng một ván.
Tiêu Kỳ Nhiên gật gật đầu, ánh mắt chạm đến quyển sổ nhỏ trên tay Tần Di Di, tiện tay rút ra.
Vẻ mặt Tần Di Di cứng đờ, muốn cướp lại nhưng đối phương đã nhìn thấy nội dung trên đó.
Bầu không khí trong phòng nghỉ lập tức đóng băng.
Giọng của Tiêu Kỳ Nhiên trầm trầm, lộ ra sự lạnh lùng bức người: “Trên đây viết cái gì?”
“A Nhiên, anh nghe em giải thích.”
Tần Di Di có chút bối rối, “Em muốn hiểu thêm một chút về sở thích và thói quen sinh hoạt của mẹ anh, như vậy, lần sau có gặp mặt cũng sẽ không chọc giận bác ấy.”
Đáy mắt Tiêu Kỳ Nhiên âm trầm, tâm tình cũng không chuyển tốt hơn: “Sao em biết những điều này?”
Nhìn hai người trước mặt kẻ hát người hò, Giang Nguyệt cảm thấy rất nhàm chán, chuẩn bị từ bên cửa đi ra ngoài.
Chị Trần vẫn còn đang ở dưới lầu chờ cô.
“Là chị Giang Nguyệt nói cho em biết.” Tần Di Di hạ thấp giọng, bình tĩnh nói:
“Trước đây, chị Giang Nguyệt từng chăm sóc Tiêu phu nhân, cho nên đối với sở thích của Tiêu phu nhân tương đối hiểu rõ.”
Cô ta len lén đánh giá vẻ mặt của Tiêu Kỳ Nhiên, lại nghiêm túc nói: “Chị Giang Nguyệt thật sự rất để tâm. Vì có thể làm cho Tiêu phu nhân hài lòng, thậm chí chị ấy còn học thêm về nghệ thuật cắm hoa. Chị ấy còn có thể nhận biết hơn trăm loại thực vật, rất lợi hại đó.”
Cô ta nói một cách vô cùng ngây thơ, nhưng từ trong lời nói đều ám chỉ với Tiêu Kỳ Nhiên, Giang Nguyệt đã từng cố gắng muốn lấy lòng Tô Gia Lan đến như vậy.
Toàn bộ mọi thứ đều rất để tâm.
Lập tức ngay trong khoảnh khắc, trên mặt Tiêu Kỳ Nhiên phủ lên một tầng sương lạnh.
Thật lâu sau, hắn đột nhiên cười lên, trong lời nói mang theo ý châm chọc và khinh miệt:
“Giang Nguyệt, tôi thật sự đã đánh giá thấp quyết tâm muốn được gả vào Tiêu gia của cô.”
Anh cười như không cười nhìn cô, dường như đang châm chọc cô không biết tự lượng sức mình.
Giang Nguyệt chậm rãi ngẩng đầu, khóe môi khẽ động: “Còn có việc gì không? Nếu không còn có việc gì khác, tôi xin đi trước, chị Trần còn đang ở dưới lầu đợi tôi.”
Khi cô nói ra những lời này, trên người toả ra khí phách độc lập và kiêu ngạo.
Tiêu Kỳ Nhiên ánh mắt lạnh lùng đảo qua trên người cô, môi mỏng mím chặt, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như băng.
Giang Nguyệt đã rời khỏi, nhưng vẻ mặt của hắn vẫn u ám như cũ.
“A Nhiên, buổi hòa nhạc sắp bắt đầu rồi, chúng ta mau xuất phát thôi.” Tần Di Di bước đến ôm lấy khuỷu tay của Tiêu Kỳ Nhiên, trên mặt tươi cười tràn ngập vui sướng.
Tiêu Kỳ Nhiên gật đầu, ‘ừ’ một tiếng, trong mắt vẫn cất giấu vài phần cảm xúc phức tạp.
….
Chờ đến khi rời khỏi công ty, trong xe ở dưới lầu đã có ba người là chị Trần, Tiểu Diệp và Tĩnh Nghi.
Chị Trần đang bận rộn chuẩn bị và sắp xếp lại những công việc mới sau khi đến chi nhánh, Tiểu Diệp và Tĩnh Nghi vui vẻ vẫy tay chào Giang Nguyệt.
Giang Nguyệt mím môi, khẽ mỉm cười, bước nhanh qua, rồi lên xe.
Tài xế nhanh chóng đưa nhóm bọn họ đến sân bay.
Trên máy bay, Tĩnh Nghi và Tiểu Diệp hưng phấn tán gẫu về một số tin đồn trong giới, chị Trần thì vẫn đang bận rộn sắp xếp công việc.
Chỉ có Giang Nguyệt im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chuyện rời khỏi Giang San, đến Hoa Thành phát triển, cô cũng không có thông báo cho quá nhiều người biết.
Khi đang cùng Kiều Cẩn Nhuận nói chuyện phiếm, lơ đãng nên thuận miệng nói qua.
Đối với sự sắp xếp như vậy, Kiều Cẩn Nhuận cũng không quá để ý, chỉ dặn dò hai câu: “Chú ý khí hậu thay đổi, cần mang thêm quần áo. Chú ý ăn cơm đúng giờ, nhớ đi ngủ sớm.”
“Đến Hoa Thành rồi nếu không hợp khí hậu mà cảm thấy thân thể không khỏe, bất cứ lúc nào cũng có thể hỏi tôi.”
Rất giống như phong cách làm việc của anh.
Nghĩ đến đây, Giang Nguyệt cảm thấy rất an tâm.
Tiếng động cơ luôn luôn có sức thôi miên, trong vô thức Giang Nguyệt đã ngủ thiếp đi.
Tiểu Diệp thấy thế liền quan tâm nhờ tiếp viên hàng không đưa đến một cái chăn.
Một cuộc sống mới sắp bắt đầu.
…
Sau khi đến Hoa Thành, bốn người vui vẻ cùng nhau thuê một căn nhà lớn gồm ba phòng ngủ và 2 phòng khách.
Giang Nguyệt ở một phòng riêng, chị Trần ở một phòng riêng. Tĩnh Nghi và Tiểu Diệp hai người gần bằng tuổi nhau, quan hệ cũng thân thiết, dứt khoát cùng nhau ở một phòng.
Chỗ ở đã sắp xếp xong, tiếp đến là xem xét đến nội dung công việc.
Mặc dù là chi nhánh Giang Thư mở ở Hoa Thành, nhưng dù sao cũng là một công ty quản lý mới. Trong công ty ngoại trừ mấy người ứng cử viên tạm thời, còn lại đều để trống, thật khiến người ta lạnh sống lưng.
Ngồi trong phòng làm việc, vẻ mặt Tiểu Diệp vô cùng lo lắng: “Thất sách rồi, ở bên này chúng ta ngay đến cả một người quen cũng không có, ai sẽ ký hợp đồng với chúng ta chứ.”
Nghe được câu này, Tĩnh Nghi bước đến gần, vẻ mặt tò mò hỏi: “Chị Tiểu Diệp, không phải chị Giang Nguyệt rất nổi tiếng sao, hẳn là không cần phải lo lắng không có người ký hợp đồng chứ?”
“Tuổi nhỏ chính là ngây thơ.” Tiểu Diệp khẽ búng trán Tĩnh Nghi một cái, giọng lão làng:
“Em có biết người xưa có câu ‘Cường long không thể địch lại địa xà?’ không?”
Tĩnh Nghi dường như hiểu, lại dường như không hiểu.
Chị Trần đi qua, kéo ghế ngồi trước mặt bọn họ: “Bên phía Hoa Thành cũng có không ít công ty giải trí, bản thân bọn họ cũng đã chiếm phần lớn thị trường.”
“Nếu chúng ta muốn ở chỗ này vận hành tốt công ty, phải nghĩ cách đả thông và mở rộng các mối quan hệ, vừa có thể chia sẻ chiếc bánh lợi nhuận này, lại vừa tận lực không làm mất lòng của nhiều người.”
Nghe đến đây, Tĩnh Nghi đã hiểu rõ, gương mặt nhỏ nhắn nhất thời cũng ảo não: “Khó trách bọn họ không muốn cùng chúng ta đến đây, chuyện này đúng là quá khó khăn mà.”
Một bên là tổng công ty đã có xu hướng phát triển, một bên là chi nhánh mới khai trương, chỉ cần là người muốn sống yên ổn, đều sẽ không ngốc đến mức đi theo đến đây.
Trước tiên không nói có thể kiếm được tiền hay không, công ty có thể vận hành bình thường hay không đã là cả một vấn đề.
Nói đến đề tài này, nhất thời bầu không khí có chút nặng nề.
“Hối hận rồi?” Tiểu Diệp vươn người qua, vẻ mặt cười tủm tỉm: “Bây giờ hối hận cũng không kịp nữa rồi, hợp đồng đã ký xong.”
Tĩnh Nghi bướng bỉnh lắc đầu, kiên định mở miệng nói: “Em không có hối hận. Em dám chơi dám chịu, em đã nói muốn đến Hoa Thành với chị Giang Nguyệt thì nhất định phải đến.”
Cho dù con đường phía trước thoạt nhìn có chút gian nan, nhưng chỉ cần chăm chỉ làm việc thì mọi chuyện sẽ càng ngày càng tốt lên thôi.
“Hai đứa đấy, đừng ở đây chán nản nữa.”
Chị Trần đi đến, trên tay cầm xấp tài liệu công việc đã được sắp xếp, cốc lên đầu các cô: “Nếu hai đứa thật sự có năng lực, thì cứ chạy đến các công ty một lượt, trước coi như là làm quen, coi có thể tranh thủ tìm được hợp tác hay không.”
Tĩnh Nghi và Tiểu Diệp đồng thời ngồi thẳng người, giống như là được tiêm máu gà:
“Vâng thưa chị Trần, cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Chờ hai người bọn họ rời khỏi, khu văn phòng rộng lớn như vậy lại khôi phục yên tĩnh.
Giang Nguyệt đang dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Sáng nay vừa mới công bố thông tin tuyển dụng ra bên ngoài, buổi chiều lại ở trong giới tìm kiếm một số thương hiệu đối tác ở Hoa Thành, cô hầu như không có đến một giây nghỉ ngơi.
“Em vừa làm ông chủ, lại vừa làm nghệ sĩ, cảm giác như thế nào?” Chị Trần nhịn không được cười hỏi Giang Nguyệt.
Chương 139 Vị khách không mời
“Cũng không tệ lắm.” Giang Nguyệt nhắm mắt cười nói: “Ngoại trừ bận rộn ra thì tất cả đều rất tốt.”
Câu này cô nói thật!
Mặc dù mỗi ngày đều rất mệt mỏi, nhưng ít nhất mỗi ngày này cô đều sống rất thoải mái.
“Thái độ em tốt thật đó.” Chị Trần thở dài, bất đắc dĩ cười cười theo: “Em không sợ em vận hành công ty không ổn, Tiêu tổng sẽ làm khó em sao?”
“Đó là chuyện của anh ta.” Giang Nguyệt giơ tay xoa xoa giữa hai lông mày: “Nếu anh ta dám để em thử, vậy anh ta phải gánh chịu hậu quả đó.”
Nghe câu này, vẻ mặt chị Trần tỏ vẻ khó tin: “Nguyệt Nguyệt, em thật sự đã thay đổi rồi.”
Giang Nguyệt trước kia, tuyệt đối sẽ không lạnh nhạt thờ ơ như vậy khi có chuyện gì liên quan đến Tiêu Kỳ Nhiên.
Cô luôn suy nghĩ cho Tiêu Kỳ Nhiên, lúc nào cũng khiến bản thân chịu thiệt thòi.
Chẳng hạn như khoảng thời gian Tô Gia Lan nằm viện, bà hay động thủ với người khác, lại còn thường xuyên chửi rủa. Cạnh bên chăm sóc bà, Giang Nguyệt một chữ cũng chưa từng than vãn với bất cứ ai.
Cô chỉ âm thầm chịu đựng.
Chỉ đến khi chị Trần đến bệnh viện đón Giang Nguyệt, mới để ý đến vết thương trên cánh tay cô do dao gọt hoa quả gây ra.
Lúc ấy, chị Trần nghiêm mặt nói với cô: “Nguyệt Nguyệt, vì sự an toàn của em, chị phải nói hết những chuyện này với Tiêu tổng.”
Giang Nguyệt đã đáp: “Không cần thiết đâu chị, đây cũng không phải chuyện lớn gì, đừng làm phiền anh ấy. Mẹ con bọn họ nếu vậy mà có khoảng cách cũng không tốt.”
Những chuyện tương tự cũng rất nhiều.
Có thời điểm chị Trần đã cho rằng, cho dù là trời có sập xuống, Giang Nguyệt cũng quyết vì Tiêu Kỳ Nhiên mà gánh vác tất cả.
Nhưng bây giờ, cuối cùng thì cô cũng bắt đầu suy nghĩ cho chính mình.
“Chị có cảm giác đứa con gái nhà chị đã trưởng thành rồi nha.” Chị Trần cảm thán nói, nụ cười cũng thoải mái hơn trước.
Chị Trần chứng kiến Giang Nguyệt từng bước trưởng thành, cũng không ai mong Giang Nguyệt có thể sống tốt hơn chị Trần.
Phải càng ngày càng tốt hơn mới được.
…
Bắc Thành.
Hình ảnh Tiêu Kỳ Nhiên và Tần Di Di ra vào buổi hòa nhạc đã bị người ta chụp được, khắp các trang báo tràn ngập tin tức ngọt ngào, nội dung đều giống nhau.
Nội dung đơn giản là Tiêu tổng quá nuông chiều Tần Di Di, gần như là yêu chiều đến cực hạn.
Còn có người ngày hôm đó ngồi xổm trước cửa khách sạn Swan Mansion, chụp được xe của Tô Gia Lan và xe của Tiêu Kỳ Nhiên. Từ đó họ suy đoán hai bên gia đình đã gặp mặt nhau, không chừng cũng đã ra quyết định kết hôn.
Rất khó để mọi người không tin vào chuyện này, vì mọi thông tin đều rất liên quan đến nhau.
Những bài báo do các tay săn ảnh và cánh báo chí viết còn sôi động hơn hẳn, ai không biết còn cứ ngỡ đang đọc một cuốn tiểu thuyết ngôn tình ngọt ngào.
“Tiêu tổng, cần phái người dọn dẹp hết những thứ này không?” Tiết An đứng ở trong văn phòng hỏi.
Tiêu Kỳ Nhiên cau mày, cảm thấy có chút phiền toái, giơ tay nới lỏng cà vạt: “Không cần quản, để cho bọn họ muốn viết gì thì viết đi.”
Tiết An gật đầu, ngay từ đầu trong lòng cậu cũng đã dự đoán được kết quả này.
Nhưng với bài học kinh nghiệm lúc trước, cậu không dám tuỳ tiện suy đoán suy nghĩ của Tiêu Kỳ Nhiên, chỉ có thể hỏi trước khi hành động, hòng giữ được cái ghế của mình trước đã.
Tiết An vừa chuẩn bị đi ra ngoài, Tiêu Kỳ Nhiên bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, hỏi cậu ta: “Chi nhánh bên kia tiến triển thế nào rồi?”
Tiết An: “Mọi việc tiến triển rất thuận lợi, nhưng vì lý do tài nguyên và chi nhánh mới nên thời gian này vẫn nhàn rỗi.”
Nói đến đây, Tiết An không khỏi đồng cảm với nhóm người bên kia.
Mặc dù gọi là công ty chi nhánh của Giang San, nhưng một chút cổ tức của công ty cũng không ăn được, chẳng khác gì đơn độc chiến đấu cả.
Tiêu Kỳ Nhiên cầm một cây bút màu xanh biếc, không chút để ý xoay hai cái: “Tiến độ quá chậm, hiệu suất cũng kém. Trụ sở chính của Vitaly không phải ở chỗ đó sao?”
Tiết An trong lòng run lên: “Tiêu tổng, ý anh là…”
“Giang San không nuôi người nhàn rỗi, thông báo cho người bên chi nhánh kia một tiếng, trong vòng một tháng phải ký được hợp đồng đại diện cho quý mới của Vitaly. Người phụ trách phải được xác định.”
Giọng điệu của hắn lười biếng, dường như cảm thấy rằng đây không phải là một công việc khó khăn gì:
“Ký được thì tiếp tục ở đó, không được thì lập tức bảo bọn họ trở về đi.”
Thấy Tiết An khiếp sợ mắt chữ A mồm chữ O, lông mày Tiêu Kỳ Nhiên khẽ nhíu lại: “Có chuyện gì sao?”
Tiết An nào dám có dị nghị, lập tức rũ mắt đáp: “Vâng, tôi sẽ lập tức thông báo cho người bên đó.”
Sau khi ra khỏi cửa văn phòng tổng giám đốc, Tiết An lau mồ hôi trên trán, trong lòng không khỏi đồng cảm.
Vitaly là một thương hiệu quần áo toàn cầu với phong cách cổ điển Trung Quốc, có danh tiếng rộng rãi trên toàn thế giới và thuộc hàng xa xỉ cao cấp.
Để Giang Nguyệt và những người khác tay không giành được hợp đồng đại diện cho quý mới này, chẳng khác nào trực tiếp kéo họ xuống địa ngục.
Đưa ra một yêu cầu khó khăn như vậy, còn không bằng trực tiếp để cho bọn họ từ bỏ cho rồi.
…
Gần sáu giờ chiều, nhân viên của công ty lần lượt tan làm.
Đúng lúc này, Giang San có một vị khách không mời mà tới.
Chú Thiệu đẩy Tô Gia Lan xuất hiện ở Giang San, đi một đường thẳng vào bên trong, không ai dám ngăn cản.
Nhiều nhân viên chưa tan làm cũng chú ý tới, ánh mắt tò mò quan sát.
Ai cũng có thể nhận ra, đây là mẹ của Tiêu tổng - phu nhân của Tiêu gia.
Hôm nay Tô Gia Lan mặc một chiếc trường bào cotton màu tím đậm, trên cổ tay là một chuỗi tràng hạt Phật giáo. Tuy bà ngồi trên xe lăn nhưng khí chất giàu có và quý tộc vẫn toả ra ngút trời.
Rất ra dáng một phu nhân của giới thượng lưu.
Ngay lúc chú Thiệu đẩy bà đi về phía văn phòng tổng giám đốc, tình cờ gặp Tần Di Di vừa ra khỏi phòng nghỉ, đang đợi Tiêu Kỳ Nhiên tan làm.
“Bác gái, sao bác lại tới đây?”
Khi Tần Di Di nhìn thấy Tô Gia Lan, đôi mắt lập tức sáng lên, sau đó cô lại phát hiện ra có đồng nghiệp đang âm thầm quan sát bên này, ngay lập cô treo nụ cười lên môi, đôi mắt cong thành hình lưỡi liềm:
“Lần sau bác cứ báo trước cho cháu biết một tiếng, để cháu ra ngoài cửa đón bác.”
Tần Di Di vốn định thể hiện bản thân trước mặt nhân viên của Giang San, không ngờ Tô Gia Lan không những không hợp tác mà còn nói thẳng:
“Đây là công ty của con trai tôi, tôi muốn lúc nào đến cũng cần phải báo với cô một tiếng sao?”
Nụ cười của Tần Di Di lập tức trở nên cứng đờ.
Cô không ngờ Tô Gia Lan lại không hề nể mặt cô chút nào, lại còn trực tiếp làm cô mất mặt trước nhiều người như vậy, nhất thời khiến cô trở nên khó thở.
“Bác, bác hiểu lầm ý cháu rồi. Cháu chỉ có ý tốt muốn chào hỏi bác thôi.” Tần Di Di mím môi, vẻ mặt khiêm tốn nịnh nọt:
“Dù sao bác cũng không tiện tay tiện chân, cháu chỉ sợ bác…”
“Xằng bậy!” Chú Thiệu đẩy xe lăn phía sau Tô Giai Lan đột nhiên quát lớn, giọng điệu trầm thấp đầy uy lực:
“Ai cho cô bản lĩnh dám mạo phạm Tiêu phu nhân như vậy?”
Tần Di Di trong lòng kinh hãi, nhìn thấy biểu hiện trên mặt Tô Gia Lan càng lúc càng khó coi, biết mình vừa rồi không cẩn thận đã lỡ lời.
Đôi tay bối rối của cô bắt đầu run lên, sắc mặt vô cùng tái nhợt, lòng bàn tay đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Cảm nhận được bầu không khí ngày càng ngột ngạt, Tần Di Di hoảng loạn đến mức không dám ngẩng đầu lên, chỉ cầu mong Tiêu Kỳ Nhiên có thể nghe thấy tiếng động bên ngoài mà nhanh chóng đến giúp cô giải vây.
Lúc này, Tô Giai Lan đột nhiên hỏi một câu: “Vòng cổ A Nhiên tặng cho cô, sao cô lại không đeo?”
Chương 140 Nhiệm vụ từ tổng bộ
“Vòng cổ A Nhiên tặng cho cô, sao cô lại không đeo?” Giọng nói của Tô Gia Lan có chút không vui.
Lưng Tần Di Di cứng đờ.
Cô đương nhiên nhớ rõ vòng cổ kia, dù sao khi Tiêu Kỳ Nhiên đòi lại vòng cổ thì thái độ của anh rất lạnh lùng. Thật ra cô vẫn luôn để ý đến vòng cổ đó.
Tần Di Di cũng không ngốc, thấy phản ứng của Tiêu Kỳ Nhiên, cô loáng thoáng đoán được rằng vòng cổ đó là đồ vật rất quan trọng.
“Thế nào? Không thích nó?” Tô Gia Lan nhắc tới vòng cổ, giọng nói dịu đi một chút, nhưng vẫn dáng vẻ lãnh đạm như trước.
Trong lòng Tần Di Di có chút lo lắng, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh trả lời:
“Làm sao có thể như vậy ạ. Chỉ là vòng cổ quá quý giá, cháu cảm thấy đeo vào dịp sang trọng sẽ phù hợp hơn.”
“Cô cũng biết nó rất quý giá?" Tô Gia Lan giọng nói mang theo sự châm chọc: "Đừng tưởng rằng cô có được vòng cổ kia là có thể vào Tiêu gia.”
Tần Di Di ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên sự sợ hãi: "Bác nói vậy là có ý gì?”
Tô Gia Lan cũng ngạc nhiên: "Chẳng lẽ A Nhiên không nói cho cô biết? Vòng cổ này là..."
Tô Gia Lan còn chưa nói hết câu, cửa phòng làm việc của tổng giám đốc đã mở ra. Người đàn ông mặt không chút biểu cảm bước vào, ánh mắt đảo qua, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm.
"A Nhiên, bác gái tới đây thăm anh." Lúc nhìn thấy Tiêu Kỳ Nhiên, Tần Di Di như thấy được cọng rơm cứu mạng, khóe môi lập tức cong lên.
Vị cứu tinh của cô đã đến.
Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên thâm trầm, trong giọng nói không có cảm xúc gì: "Mẹ, mẹ tới đây làm gì?”
Sắc mặt lạnh lùng của Tô Gia Lan lúc này mới dịu hơn, giọng nói cũng tao nhã hơn: "Mẹ từ bệnh viện trở về, vừa hay đi ngang qua công ty của con, liền ghé vào thăm con.”
"Làm sao vậy, con không hoan nghênh mẹ?”
Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên ngước mắt lên: "Mẹ lại suy nghĩ nhiều rồi.”
Tô Gia Lan đã quen với việc sống an nhàn sung sướng, nhìn hoàn cảnh của công ty lúc này, bà nhíu chặt mày nói: "A Nhiên, điều kiện của công ty thật sự quá… bình thường."
Tiêu Kỳ Nhiên hơi dừng lại.
Ngồi trên xe lăn, Tô Gia Lan mở miệng nhận xét: "Không chỉ có điều kiện môi trường, chất lượng nhân viên cũng rất bình thường."
Nói tới đây, bà còn không quên nhìn lướt qua Tần Di Di một cách đầy ẩn ý.
Tất nhiên trong đó có đầy sự châm biếm.
Đứng ở phía sau lưng Tiêu Kỳ Nhiên, ngực của Tần Di Di nhói lên không tự nhiên mà nắm lấy ống tay áo anh, lông mi hơi rủ xuống, khẽ cắn môi.
Nhìn cô ta giống như là một cô con dâu bị bà mẹ chồng độc ác bắt nạt.
"Mẹ, mẹ đừng lúc nào cũng làm khó Di Di." Tiêu Kỳ Nhiên nhàn nhạt nói: "Cô ấy và Giang Nguyệt không giống nhau, là một người con gái hiền lành.”
Nghe vậy, Tần Di Di vừa rồi còn có chút ủy khuất nhưng bây giờ đã không còn chút ủy khuất nào nữa.
Tiêu Kỳ Nhiên đang bảo vệ cô trước mặt Tô Gia Lan.
Tô Gia Lan chỉ cười trừ một tiếng: “Thật sự không giống nhau.”
"Cô ta kém xa Giang Nguyệt!"
…
Khí hậu ở Hoa Thành ấm hơn rất nhiều so với Bắc Thành. Hiện tại Bắc Thành vẫn là đầu mùa xuân, nhiệt độ ban ngày so với nhiệt độ ban đêm chênh lệch rất lớn, nếu không chú ý rất dễ bị cảm lạnh.
Mà Hoa Thành lại luôn luôn ấm áp như mùa xuân, rất phù hợp với thói quen sinh hoạt của Giang Nguyệt.
Cả một ngày bận rộn, đến lúc ăn cơm tối, chị Trần thuận tiện nói về nhiệm vụ mà tổng bộ giao cho bọn họ.
Biểu cảm trên khuôn mặt của mọi người ngay lập tức trở nên ảm đạm.
Phải giành được làm đại diện toàn cầu của Vitaly, điều này không khác gì là chuyện vô cùng viển vông.
Bữa tối vô cùng thịnh soạn nhưng bây giờ bọn họ lại cảm thấy rất vô vị.
Để duy trì vóc dáng, buổi tối Giang Nguyệt ăn rất ít, bữa tối nay gần như không động đũa.
Trở về phòng, cô ngồi trên giường, quỳ gối ôm hai chân, trong khoảng thời gian ngắn não bộ bắt đầu suy nghĩ mông lung.
Cô biết ý của Tiêu Kỳ Nhiên.
Đơn giản chính là khiến cho cô nhận ra là sau khi rời khỏi anh cô sẽ phải đối mặt với vô vàn khó khăn, buộc cô biết khó mà lui, từ đó một lần nữa trở lại dưới sự khống chế của anh.
Quay trở lại kế hoạch chi tiết mà hắn đã an bài cho cô.
Nhưng cô lại không muốn.
Cô chỉ muốn trốn thoát khỏi nơi đó.
Giang Nguyệt ngồi dậy, trong lúc vô tình sờ được một vật cứng được để dưới gối.
Là vòng cổ mà Tiêu Kỳ Nhiên đã nhét vào tay cô.
Lúc thu dọn hành lý ở Bắc Thành, Giang Nguyệt vô tình nhét vòng cổ này vào trong vali, rồi lại mang đến Hoa Thành.
Lúc dọn dẹp nhà cửa, cô vô tình phát hiện và tiện tay ném nó xuống gối.
Lúc này, cô lại lấy ra.
Vòng cổ kim cương được cô soi dưới ánh đèn, ánh sáng nhỏ lấp lánh lắc lư trước mắt cô.
Đẹp và vô cùng quý giá.
Vậy thì đã sao?
Tiêu Kỳ Nhiên cũng đã vứt bỏ nó như thứ không có giá trị gì.
Nghĩ tới phải chuyện làm thế nào để nhận được đại diện của Vitaly, Giang Nguyệt có chút nản lòng.
Lúc trước ở Bắc Thành, cô đã mong muốn hợp tác với thương hiệu này, đối phương cũng rất khách khí đáp lại, lấy lý do phong cách của cô không phù hợp, khéo léo từ chối cô.
Giang Nguyệt chủ yếu tập trung vào phong cách thời trang gợi cảm, mà Vitaly lại là một thương hiệu cổ điển với chủ đề truyền thống.
Hai phong cách hoàn toàn khác nhau va chạm với nhau, nếu hiệu quả không tốt, rất có nguy cơ bị chỉ trích.
Giang Nguyệt trong lòng cũng biết rõ điều này.
Nhưng hết lần này tới lần khác Tiêu Kỳ Nhiên đều yêu cầu những thứ là điểm yếu nhất của cô. Nếu không phải nói cố ý làm khó thì chỉ có thể là cô đang tự lừa mình dối bản thân.
Nhưng cô vẫn không muốn thỏa hiệp.
Trong danh sách điện thoại còn có thông tin liên lạc của người phụ trách giám khảo dự án Vitaly, Giang Nguyệt định ngày mai thử nói chuyện với cô ấy.
Còn chưa cố gắng hết sức mà đã bỏ cuộc thì không phải là tác phong làm việc của Giang Nguyệt.
…
Ngày hôm sau.
Giang Nguyệt đã suy nghĩ kỹ từ trước, chủ động gọi điện thoại nhưng vẫn nhận được đáp án giống như lúc trước.
"Xin lỗi Giang tiểu thư, phong cách của cô so với phong cách của thương hiệu chúng tôi thật sự rất khác nhau, không nằm trong phạm vi người phát ngôn thương hiệu của chúng tôi."
Phía bên kia từ chối cũng rất khéo léo: "Hy vọng cô sớm có thể nhanh chóng tìm được thương hiệu hợp tác phù hợp. Tạm biệt.”
Giang Nguyệt có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ có thể cười khổ rồi kết thúc cuộc điện thoại.
Có vẻ còn khó khăn hơn rất nhiều so với những gì mà cô đã nghĩ.
Hôm nay, Tiểu Diệp và Tĩnh Nghi vui vẻ trở về, còn mang về một tin tức tốt.
"Ông chủ Đỗ Thời Minh của Bách Kiều nói anh ấy biết chị Giang Nguyệt, muốn gặp chị Giang Nguyệt một lần, sau đó có thể cân nhắc nói chuyện hợp tác với chúng ta.”
Bách Kiều hiện đang là công ty truyền thông giải trí lớn nhất Hoa Thành hiện nay.
Nhưng Giang Nguyệt lại hoàn toàn không biết Đỗ Thời Minh.
Thời gian hẹn gặp là buổi chiều, Giang Nguyệt đúng giờ đi tới chỗ hẹn.
Đỗ Thời Minh là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, bụng hơi to, nhưng trông rất đàng hoàng, đối với Giang Nguyệt cũng vô cùng kính trọng:
"Giang tiểu thư, mời ngồi.”
Giang Nguyệt khẽ gật đầu, cũng điềm tĩnh ngồi vào chỗ ngồi, nhân viên phục vụ rót trà cho hai người bọn họ, sau đó lặng lẽ lui xuống.
"Giang tiểu thư, cô có thể không biết tôi." Đỗ Thời Minh nhấp một ngụm trà, trên mặt mỉm cười: “Nhưng tôi lại biết cô.”
"Vào đêm hôm giao thừa, cô có tham gia một vở kịch công ích, tôi may mắn có mặt để có thể xem cả một vở kịch đó của cô.”
Nghe vậy, trên mặt Giang Nguyệt lộ rõ vẻ kinh ngạc: "Đỗ tổng, lúc ấy anh cũng ở Bắc Thành sao?”
Đỗ Thời Minh nói: “Tôi thực ra là người Bắc Thành, được điều chuyển tới đây để phát triển công ty ở đây.”
Giang Nguyệt khẽ gật đầu, có chút khiêm tốn lễ phép đáp lại: "Công phu mèo ba chân kia của tôi đã khiến anh phải chê cười rồi.”
Bình luận facebook