-
Chương 263-265
Chương 263 Sao lại không vinh quang
Giang Nguyệt tự nhận bản thân không ảnh hưởng đến công việc của đoàn kịch nói bên này, cô giữ im lặng, giọng điệu bình tĩnh: “Nếu muốn tôi ngừng biểu diễn, ít nhất nên cho tôi một lý do thích hợp.”
Người phụ trách ngạo mạn ngẩng đầu, vẻ mặt khinh thường: “Giang Nguyệt, đây là sự sắp xếp của lãnh đạo cấp trên, nguyên nhân cụ thể tôi cũng không rõ, có thể là có liên quan đến bệnh tình của cô.”
“Các người quá đáng rồi đấy!” Hôm nay Tĩnh Nghi đi theo Giang Nguyệt, nghe được ý tứ trong sáng trong tối của người phụ trách, tức giận dậm chân, mặt đều đỏ lên: “Chuyện này thì có liên quan gì đến diễn kịch?”
Giang Nguyệt nhíu chặt mày, không nói một lời, nhìn chằm chằm người phụ trách kia vài giây, sau đó xoay người rời đi: “Tĩnh Nghi, chúng ta đi thôi.”
Tĩnh Nghi vẫn chưa nguôi giận, khi đi còn không quên hung hăng trừng mắt người phụ trách một cái, vội vàng chạy theo Giang Nguyệt.
Chờ đến khi ra khỏi đoàn kịch, Tĩnh Nghi vẫn cảm thấy tức giận, “Vừa rồi người kia chính là dùng lỗ mũi để nhìn chị, thật không biết phép tắc là gì!”
Ánh mắt Giang Nguyệt dời đi, lạnh nhạt nói: “Hổ lạc xuống đồng bị chó khi dễ mà.”
Nhìn tư thái của người phụ trách vừa rồi, bảo cô ngừng diễn, tám phần không phải sự sắp xếp của lãnh đạo cấp trên, hoàn toàn là do đối phương nhìn cô không vừa mắt.
Bản thân Giang Nguyệt chính là Bách Kiều tiến cử, nói khó nghe một chút chính là “quan hệ người nhà”, tuy rằng lúc mới vào nghề cô vẫn luôn nghiêm túc diễn kịch, nhưng khó tránh khỏi có người không thích cô.
Lúc trước cô đã nhận thấy người phụ trách này có ý kiến với cô, hôm nay càng có thể xác định, rõ ràng chính là thừa dịp cô rơi vào tình huống khó khăn mà làm cho cô khó chịu, hạ bệ cô.
Tĩnh Nghi há hốc miệng, cả nửa ngày cũng không biết nên nói gì.
Miệng cô ngốc, không giống như Tiểu Diệp mắng chửi liên hồi, cuối cùng chỉ biết nói một câu “bệnh thần kinh”.
Giang Nguyệt hiếm khi được nghe Tĩnh Nghi mắng người, nhất thời cười đến không ngưng được.
“Chị Giang Nguyệt, vậy chúng ta phải đi tìm Đỗ tổng sao?” Tĩnh Nghi nghĩ ra được một giải pháp, chính là đi tìm Đỗ Thời Minh cáo trạng.
“Không cần.” Giang Nguyệt lắc đầu, sắc mặt bình tĩnh, đứng thẳng người: “Chị có biện pháp khiến anh ta cầu xin chị trở về diễn kịch.”
Tĩnh Nghi nhìn vẻ mặt tự tin của Giang Nguyệt, nửa tin nửa ngờ gật gật đầu.
Về đến nhà, Giang Nguyệt cầm điện thoại đăng trang cá nhân tờ đánh dấu tiết mục mình muốn luyện tập gần đây, còn mời mọi người đến cổ vũ, xem cô biểu diễn.
Một trong những vở kịch là “Xuyên Đường Phong.”
Sau khi đăng xong, cô đặt điện thoại sang một bên, đọc lời thoại kịch.
Qua mấy tiếng đồng hồ, cô cầm điện thoại lên, nhìn thấy bạn bè like, không ngoài dự đoán thấy Thịnh Sóc Thành cũng like, còn có một dòng tin nhắn của ông.
[Thịnh Sóc Thành: Khi nào diễn “Xuyên Đường Phong”?]
Một câu hỏi đơn giản nhưng làm cho Giang Nguyệt không nhịn được nở nụ cười.
Trước đó Tiêu Kỳ Nhiên đã từng nhắc đến, tác phẩm tiêu biểu của vợ cũ Thịnh Sóc Thành chính là bộ “Xuyên Đường Phong” này, trước mắt diễn viên diễn bộ kịch này cũng không nhiều, cô chắc chắn sẽ thu hút được sự chú ý của Thịnh Sóc Thành.
Cô trả lời một cách bình tĩnh.
[Nếu ngài quan tâm, ông có thể đến xem sau một tháng nữa.]
[Thịnh Sóc Thành: Vì sao lại là một tháng?]
Có thể nhìn thấy được, lão nhân gia đối với thời gian chờ đợi này rất bất mãn.
Lúc Giang Nguyệt còn đang suy nghĩ lý do, đối phương đã trực tiếp gọi điện thoại đến hỏi thăm nàng, ngữ khí thong dong bình tĩnh: “Vì sao phải đợi một tháng?”
Giang Nguyệt khéo léo trả lời: “Tôi bị đình chỉ diễn.”
Đối phương có chút bối rối, nói sẽ giúp cô giải quyết, sau đó liền cúp điện thoại.
Trong vòng nửa giờ, người phụ trách đoàn kịch đã đến cửa xin lỗi và cầu xin cô trở lại diễn kịch bình thường.
Lúc này đây, trên mặt người phụ trách không có nửa điểm uy phong cùng với khinh miệt lúc trước, chỉ có khúm núm quỳ gối khẩn cầu, Giang Nguyệt nếu không đáp ứng, có lẽ người phụ trách có thể vừa quỳ trên mặt đất vừa dập đầu với cô.
Sau khi nhận được câu trả lời của Giang Nguyệt, người phụ trách mới vui vẻ rời đi, trước khi đi còn cúi đầu cảm tạ cô, giống như Giang Nguyệt là cha mẹ tái sinh.
Tĩnh Nghi quan sát toàn bộ quá trình, kinh hãi giơ ngón tay cái lên với Giang Nguyệt: “Tuy rằng không có gì đáng để xem là hào quang, nhưng em thấy rất sảng khoái nha.”
Giang Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, cười cười nhìn cô: “Sao lại không vinh quang?”
Tĩnh Nghi nghẹn một tiếng, cảm giác mình nói sai lời, ấp úng nói: “Chính là… anh ta vốn cảm thấy chị là dựa vào quan hệ tiến thân, hiện tại tìm Thịnh tổng ra mặt gây áp lực, anh ta sẽ cảm thấy chị thậm chí còn có mối quan hệ nhiều hơn những gì anh ta nghĩ…”
Giang Nguyệt nhìn Tĩnh Nghi một cái: “Cho dù là dựa vào quan hệ người nhà, cũng phải xem dựa vào ai.”
Lúc trước người phụ trách cho rằng Giang Nguyệt dựa vào Đỗ Thời Minh, tự nhiên cũng có chút khinh thường cô. Nhưng hiện tại, người ra mặt chính là Thịnh Sóc Thành, cho dù anh ta vẫn khinh thường cô như trước, ít nhiều cũng phải cân nhắc nặng nhẹ.
Một số người không thể xúc phạm.
Tĩnh Nghi mơ mơ hồ hồ không hiểu hết: “Nhưng nếu nói như vậy, không phải trong lòng sẽ càng có ý kiến với chị sao?”
Giang Nguyệt im lặng nở nụ cười: “Cho dù chị không làm như vậy, anh ta cũng sẽ không thay đổi cách nhìn với chị, cho dù chị có cố gắng ở trong đoàn kịch nghiêm túc hơn nữa, anh ta cũng sẽ không vừa mắt với chị.”
Định kiến trong lòng người là một ngọn núi lớn.
“Thay vì như thế, chi bằng tìm một cách an ổn nhất, để cho mỗi ngày sau anh ta đều phải dè chừng với chị.”
Cô nói xong, ngón tay thon dài khẽ gõ đầu Tĩnh Nghi: “Em phải còn nhiều thứ phải học lắm.”
Tĩnh Nghi nhìn Giang Nguyệt trước mắt, tuy rằng không hiểu vì sao cô lại vì chút chuyện nhỏ này mà mời Thịnh tổng ra mặt, nhưng nhìn thấy thần sắc trong mắt cô, trong lòng cũng thả lỏng một chút.
Chỉ cần Giang Nguyệt vẫn còn tinh thần tranh giành như vậy là tốt rồi.
Đình chỉ diễn kịch bị hủy bỏ, Giang Nguyệt thuận lợi tiếp tục trở về đoàn kịch, người phụ trách kia không dám biểu hiện nửa điểm kiêu ngạo trước mặt Giang Nguyệt nữa, ngược lại thậm chí còn ân cần hỏi han hơn trước một chút.
Đối với sự tương phản rõ ràng của người phụ trách, Giang Nguyệt chỉ cười không nói.
Đến ngày diễn “Xuyên Đường Phong”, Giang Nguyệt ở phía sau màn sân khấu nhìn thấy Thịnh tổng ngồi ở hàng đầu tiên, điều này nằm trong dự liệu của cô.
Mấy ngày nay cô vẫn thường xuyên luyện tập chăm chỉ, chính là vì có thể đem buổi biểu diễn hôm nay thể hiện hoàn mỹ nhất.
Trời không phụ lòng người chăm chỉ, lúc cô cúi đầu cảm ơn, sau khi ngẩng lên vừa vặn nhìn thấy Thịnh tổng ở dưới đài nhìn cô, trong đôi mắt tràn ngập sự thông thái, nở nụ cười tán thành dành cho cô.
Giang Nguyệt cũng nở nụ cười đáp lại.
Lúc kết thúc, Trương Nghị đến đón Giang Nguyệt, nói là Thịnh tổng hiếm khi có dịp đến đây một chuyến, muốn cùng cô ăn một bữa cơm.
Đến khách sạn, Giang Nguyệt đã không còn khẩn trương cẩn thận như trước nữa, ngược lại càng trấn định tự nhiên, lúc ngồi xuống còn chào hỏi với Thịnh tổng.
Tán gẫu vài câu về buổi biểu diễn hôm nay, Thịnh Sóc Thành bắt đầu chủ đề, “Giang Nguyệt, có một câu nói rất hay, giết gà dùng dao mổ trâu.”
Thịnh Sóc Thành bưng chén trà lên, mặt mày rất thoải mái, cười hỏi cô: “Chẳng qua chỉ là chút thủ đoạn nhỏ của người dưới, cô còn muốn tôi ra tay, có phải là có chút lãng phí hay không?”
“Lúc trước bảo cô để tôi làm chỗ dựa vững chắc cho cô thì cô tỏ ý không vui. Bây giờ chỉ có chút chuyện nhỏ như vậy lại mượn uy danh của tôi, đây là có ý gì?”
Chương 264 Ân tình lớn, nhỏ
Giang Nguyệt ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Thịnh Sóc Thành một cái, nhận ra trong mắt ông không hề có sự tức giận nào, cô nở một nụ cười tinh nghịch:
“Ân tình lớn thì tôi không có khả năng để trả. Nhưng ân tình nhỏ như vậy có thể không cần trả đúng không?”
“Cô cũng có thật nhiều ý đồ.” Thịnh Sóc Thành nhướng mày, cười ha ha: “Nếu tôi cứ nhất quyết so đo chuyện nhỏ nhặt này với cô, cô nên ứng đối như thế nào đây?”
Giang Nguyệt thốt lên: “Vậy so đo thôi, tôi không mất một miếng thịt nào, nhưng ngài nên suy nghĩ kĩ, như vậy có tổn hại thanh danh của ngài hay không.”
Thịnh Sóc Thành bị cô chọc đến dở khóc dở cười: “Thật đúng là không có biện pháp với cô.”
Từ trước đến nay Giang Nguyệt tiến lùi có chừng mực, mức độ trong tay cũng vừa vặn, không coi ông là chỗ dựa vững chắc, càng giống như ở trước mặt ông mà làm nũng.
Rất có chừng mực.
Lúc ăn cơm, Thịnh Sóc Thành bỗng nhiên nhắc tới chuyện lần trước cô livestream, hỏi thăm tình hình hiện tại của cô.
“Không có ảnh hưởng quá lớn, tôi không chế rất tốt.”
“Có cần tôi tìm bác sĩ xem giúp cô không?” Thịnh Sóc Thành hỏi.
Giang Nguyệt nâng ly từ chối: “Không cần, chỉ là chút chướng ngại tâm lý, trong lòng nghĩ thông suốt sẽ không có chuyện gì, khiến ngài phải lo lắng rồi.”
Thấy cô rõ ràng không muốn nói nhiều, Thịnh Sóc Thành rũ mắt nhìn cô, trong lời nói có ám chỉ ý tứ: “Cô gái nhỏ, tâm bệnh là khó chữa nhất.”
Giang Nguyệt cười: “Tâm bệnh cũng cần phải dụng tâm để chữa, người bên ngoài không giúp được.”
Căn bệnh của cô bắt nguồn từ đâu, trong lòng cô hiểu rõ, tất nhiên cũng không cần người khác nhiều lời.
Thấy cô đã tự có tính toán, Thịnh Sóc Thành cũng không cưỡng cầu, chỉ nói một câu, sau này nếu cần, có thể đến tìm ông.
Giang Nguyệt hỏi: “Đây là ân tình lớn hay ân tình nhỏ?”
Đây là mượn câu hỏi khi nãy của Thịnh Sóc Thành mà cố ý trêu chọc ông.
Thịnh Sóc Thành nghe ra được ý tứ này của cô gái trẻ, nhịn không được cười một trận to, nói: “Coi như là tình bạn của tôi và cô đi.”
Giang Nguyệt làm bộ như bừng tỉnh: “Vậy tôi và ngài, coi như là bạn bè lâu năm rồi.”
Bầu không khí dần dần trở nên thoải mái, giữa chừng Thịnh Sóc Thành nhìn điện thoại di động, sắc mặc bình tĩnh, hỏi cô một câu: “Tôi có một người bạn muốn đến đây ăn cơm, cô có phiền không?”
Giang Nguyệt đương nhiên không ngại, cũng chỉ xem đó là người quen biết của Thịnh tổng ở Hoa Thành này, gặp mặt một lần nếu thấy có chút không tiện, lát nữa tìm cớ rời đi là được.
Ai ngờ khi cửa phòng mở ra, một gương mặt quen thuộc bước vào.
Thân thể Giang Nguyệt cứng đờ, hoảng hốt vài giây, cho rằng mình nhìn lầm: “Kiều… Bác sĩ Kiều?”
Kiều Cẩn Nhuận vẫy vẫy tay, khẽ cười với cô: “Sao thế, không hoan nghênh tôi à?”
“Đương nhiên là không có.” Giang Nguyệt chỉ là cảm thấy có chút bất ngờ.
Kiều Cẩn Nhuận đi vào, đóng cửa lại.
Thịnh Sóc Thành chú ý đến vẻ ngạc nhiên trong mắt Giang Nguyệt, cười nói: “Thời gian trước sức khỏe tôi không tốt, có nhờ bác sĩ Kiều hỗ trợ làm tiểu phẫu, lúc tán gẫu vừa lúc nhắc đến cô, nói là có quen biết.”
“Vừa hay trong khoảng thời gian này tôi dự kiến sẽ đến Hoa Thành, cho nên bác sĩ Kiều cũng đi theo tôi đến đây.”
Nghe vậy, trên mặt Giang Nguyệt hiện lên vẻ lo lắng: “Thân thể ngài có chỗ nào không thoải mái sao?”
“Tuổi cao rồi, gan cũng có chút tổn thương.” Thịnh Sóc Thành chỉ vào cơ thể mình, lại quay sang hài lòng gật đầu với Kiều Cẩn Nhuận: “Cũng may bác sĩ Kiều còn trẻ mà năng lực rất tốt, phẫu thuật cũng rất chuyên nghiệp.”
“Nếu ngài biết tuổi tác của mình đã lớn, vậy thì bình thường nên ít uống rượu một chút.” Giang Nguyệt giống như là theo bản năng mở miệng dặn dò, trong giọng nói cũng là quan tâm nhiều hơn trách cứ.
Giọng điệu cùng thần thái của cô là xuất phát từ nội tâm, Thịnh Sóc Thành giật mình nhưng sau đó liền thản nhiên nở nụ cười.
Khó trách người ta đều nói con gái là áo bông nhỏ thân mật của cha mẹ.
Chỉ tiếc A Chỉ để lại cho ông không phải là một đứa con gái, mà là một đứa con trai khiến ông không yên lòng, suốt ngày chỉ biết ở nước ngoài đua xe.
Thịnh Sóc Thành nghĩ đã đến lúc thúc giục đứa con này trở về.
Chờ đến khi ăn cơm xong, Thịnh Sóc Thành lấy lý do mệt mỏi, rời đi trước một bước, để lại Kiều Cẩn Nhuận và Giang Nguyệt uống trà trò chuyện.
Kiều Cẩn Nhuận phong thái nhẹ nhàng, ánh mắt nhìn Giang Nguyệt vẫn ôn nhu như trước: “Gần đây cảm giác thế nào.”
“Vẫn ổn.”
“Tôi là bác sĩ, tôi không thích bệnh nhân nói dối.”
Thấy bản thân không giấu được, Giang Nguyệt ngượng ngùng cười cười: “Được rồi, gần đây tôi có chút áp lực.”
“Có chút áp lực mà đến mức công bố bệnh tình với công chúng?” Kiều Cẩn Nhuận nhàn nhạt hỏi ngược lại cô một câu, “Cô có biết hay không, về mặt tâm lý học, hành vi này của cô không khác gì tự hủy cả.”
Càng có vấn đề về tâm lý, càng muốn coi tất cả những điều này là vết sẹo xấu hổ khi gặp người khác, chỉ mong có thể giấu được càng sâu càng tốt.
Một khi lựa chọn tự nguyện công khai, điều đó có nghĩa là tâm lý của bệnh nhân xuất hiện vấn đề nghiêm trọng hơn, hành vi này cũng là một tín hiệu cầu cứu với thế giới bên ngoài.
“Bác sĩ Kiều, tôi thực sự không sao…”
“Giang Nguyệt, lúc trước tôi đã nói với cô.” Kiều Cẩn Nhuận nhìn cô, thở một hơi thật dài: “Một khi có vấn đề gì, điều đầu tiên chính là phải liên lạc với tôi.”
“Là cô không tin tôi, hay là cảm thấy tôi không xứng để cô ỷ lại?”
Giang Nguyệt giật mình.
Lời giải thích nghẹn trong cổ họng không thể thoát ra được.
Kiều Cẩn Nhuận tiếp tục nói: “Cho dù cô cảm thấy tôi không xứng đáng để cô dựa vào, vậy còn có người đại diện của cô, trợ lý của cô, chẳng lẽ cô không để họ ở trong lòng sao?”
Giọng điệu của Kiều Cẩn Nhuận hiếm khi lạnh lùng như vậy: “Tâm tính của cô như vậy, tôi không thể hiểu được, cô là đơn giản cho rằng làm như vậy sẽ không gây phiền phức cho bọn họ, nhưng thực chất ngược lại, những suy nghĩ đó của cô chính là khiến cho họ cảm thấy rắc rối hơn, khó đối phó hơn.”
Một lúc lâu sau, Giang Nguyệt mới cúi đầu, giọng nói nhỏ nhẹ yếu ớt: “Tôi sai rồi.”
Lúc Giang Nguyệt nói lời này, giống như một đứa nhỏ đập vỡ kính mà không biết làm sao, rụt rè đợi sự trách phạt từ người lớn.
Kiều Cẩn Nhuận hít một hơi sâu, anh biết bản thân đã nhất thời nóng giận, rót cho Giang Nguyệt một ly nước nóng: “Tôi không trách cứ cô, tôi chỉ là nhất thời kích động, đừng để trong lòng.”
Giang Nguyệt lắc đầu: “... Không, tôi biết đó là vấn đề của tôi.”
Cô im lặng một hồi rồi giải thích: “Một thời gian trước, mẹ tôi gọi cho tôi, nói rằng tôi mắc chứng rối loạn lưỡng cực. Nhưng tôi chưa bao giờ đề cập đến vấn đề này với bà ấy.”
Kiều Cẩn Nhuận lắng nghe.
“Tôi không biết tin tức này lọt ra ngoài như thế nào, tôi cũng không biết có bao nhiêu người biết chuyện này, anh biết tôi là diễn viên, nghề của chúng tôi để ý nhất chính là danh tiếng và danh dự, nếu có một chút bôi nhọ, khẳng định là gây ra ảnh hưởng lớn vô cùng.”
“Nếu tôi không tự mình thẳng thắn nói ra, nếu mượn miệng của người khác để phơi bày chuyện này, điều đó sẽ gây ra tác động tiêu cực với tôi lớn hơn. Thay vì đặt nhược điểm của chính mình vào tay người khác, đến lúc bị phơi bày lại luống cuống không thể xử lý, chi bằng tự mình nói ra còn hơn.”
“Có lẽ công chúng sẽ nhớ đến sự thẳng thắn của tôi, ít nhất còn giành cho tôi một ít thiện cảm.”
Đó là tất cả những gì Giang Nguyệt suy nghĩ.
Nghe xong, Kiều Cẩn Nhuận trầm tư một lát rồi gật đầu: “Được rồi, tôi hiểu suy nghĩ của cô.”
Giang Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó Kiều Cẩn Nhuận lại hỏi: “Vậy tại sao cô lại không có ý định tiếp tục trở thành diễn viên?”
Chương 265 Tôi có thể theo đuổi cô không
“Tại sao cô có ý định không tiếp tục làm diễn viên nữa?”
Đối mặt với câu hỏi này của Kiều Cẩn Nhuận, phản ứng đầu tiên của Giang Nguyệt là sửng sốt, tiếp theo là cười:
“Thế nào, bây giờ bác sĩ Kiều là fan của tôi, lo lắng sau này không có phim xem hả?”
Kiều Cẩn Nhuận mặt không thay đổi nhìn cô.
“Anh đừng nhìn tôi như vậy, rất đáng sợ.” Giang Nguyệt không dám tiếp tục chọc ghẹo anh ta, giọng nói nhẹ nhàng, “Đâu phải không làm diễn viên nữa, bây giờ tôi chỉ chuyển sang làm diễn viên kịch nói mà thôi.”
Cô nói xong còn lấy điện thoại ra cho anh ta xem ảnh mình diễn kịch: “Anh xem này, đây là ảnh tôi diễn kịch trước đó, nếu anh cảm thấy hứng thú, hai ngày nữa tôi sẽ đưa cho anh mấy vé, mời anh đến xem tôi diễn.”
“Hôm nay tôi đã xem rồi.” Kiều Cẩn Nhuận trả lời cô: “Nhờ phúc của Thịnh tổng, tôi đã xem vở diễn “Xuyên đường phong”.
Giang Nguyệt nghiêng đầu, hơi ngạc nhiên: “Hôm nay anh cũng ở đây à?”
“Ừ, tôi ngồi ở hàng ghế sau, tuy nhiên cảm giác rất tốt.” Anh ta đánh giá rất trung thực: “Đó là màn trình diễn mà một diễn viên giỏi nên có.”
Từ khi chuyển nghề làm diễn viên kịch nói đến nay, Giang Nguyệt nghe không ít lời khen ngợi, nhưng khi nghe tận tai những lời khen của Kiều Cẩn Nhuận, cô cảm thấy vui nói không nên lời.
“Cảm ơn.”
Đôi mắt cô sáng ngời: “Tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ để tạo ra một trải nghiệm xem tốt hơn cho tất cả mọi người, đồng thời tôi cũng sẽ nỗ lực hơn để học cách trở thành một diễn viên kịch nói xuất sắc”.
Rõ ràng tình yêu dành cho diễn xuất của Giang Nguyệt không hề giảm bớt.
…
Ra khỏi khách sạn, Giang Nguyệt hỏi Kiều Cẩn Nhuận định ở lại Hoa Thành bao lâu.
Kiều Cẩn Nhuận nói nửa tháng tới đều ở Hoa Thành, có thể còn lâu hơn.
“Ở lâu vậy sao?”
Kiều Cẩn Nhuận cười hỏi: “Sao thế, chê tôi ở lại lâu quá à?”
“Không phải.” Giang Nguyệt lập tức phủ nhận, “Chỉ là lúc trước anh tương đối bận rộn, không nghĩ tới anh có thể ở đây lâu như vậy.”
“Tổng giám đốc Thịnh vừa mới phẫu thuật, trước mắt cần theo dõi quan sát, tôi là bác sĩ điều trị chính nên cần chú ý tình trạng phục hồi của ông ấy để sẵn sàng tiến hành đợt điều trị tiếp theo.”
Giang Nguyệt gật đầu như hiểu ý, còn nói đùa: “Bác sĩ Kiều luôn có trách nhiệm như vậy.”
“Còn phải xem đối phương là ai.” Kiều Cẩn Nhuận bình tĩnh trả lời.
Khi đưa Giang Nguyệt tới dưới chung cư, Kiều Cẩn Nhuận hỏi cô chuyện đính hôn trước đó, Giang Nguyệt hơi ngạc nhiên: “Sao anh biết?”
Kiều Cẩn Nhuận bật cười: “Mặc dù tôi là bác sĩ nhưng cũng có sẽ chú ý đến tin tức.”
Đặc biệt là về cô.
Giang Nguyệt giải thích trước đó đã xảy ra biến cố, hơn nữa cô còn công bố chuyện mình bị rối loạn lưỡng cực nên cuộc hôn nhân này chắc chắn sẽ không thành.
Rối loạn lưỡng cực có nghĩa là có vấn đề tâm thần, đây là một điều đại kỵ của giới nhà giàu.
Cho dù không ai nói trắng ra nhưng cũng sẽ ngầm chỉ trỏ nhà họ Trần, sau này cũng không thể thiếu những nguy hiểm và tai họa tiềm ẩn.
Sau khi Giang Nguyệt và Trần Tư Tề giải thích rõ ràng mọi chuyện, đối phương cũng tỏ vẻ thông cảm, khách khí chúc Giang Nguyệt sớm bình phục.
“Dù sao tôi cũng không vội kết hôn.” Giang Nguyệt đi vài bước, đứng tại chỗ, xoay người cười nói: “Tôi xinh đẹp như vậy, không sợ không gả được.”
Nụ cười của cô rất tươi sáng, nhưng đáy mắt lại như có vẻ cô đơn, rất khó phân biệt.
Kiều Cẩn Nhuận nhìn nụ cười của cô, cánh tay anh ta lơ lửng trong không khí một lúc lâu, cuối cùng từ từ hạ tay xuống, giọng nói nặng nề: “Nếu bây giờ cô độc thân, vậy tôi có thể theo đuổi cô không?”
Giang Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu.
Kiều Cẩn Nhuận vẫn cười như trước: “Không được sao?”
Cô im lặng một lúc.
Có lẽ nửa phút đã trôi qua, Giang Nguyệt mới nhẹ giọng nói: “Bác sĩ Kiều, anh là một người tốt.”
“… Cô đang phát thẻ người tốt cho tôi à?” Kiều Cẩn Nhuận bất đắc dĩ đỡ trán, không ngờ cô sẽ cho mình một câu trả lời như vậy.
“Ý tôi là...” Giang Nguyệt cân nhắc câu từ trong giây lát rồi mới nói ra: “Anh là một người tốt, nhưng tôi là một người rất tệ.”
“Sao cô xác định mình là một người rất tệ?”
Giang Nguyệt ôm cánh tay, nói một cách thản nhiên: “Những người như tôi, nửa đầu cuộc đời chạy vạy khắp nơi để trả nợ, nửa sau cuộc đời chống chọi với chứng rối loạn lưỡng cực, bây giờ vẫn không có nơi ở cố định, lang thang phiêu bạt khắp nơi, chẳng ra sao cả.”
“Nhưng tôi cảm thấy không phải vậy.” Kiều Cẩn Nhuận phủ định lời nói của cô: “Cô rất ngoan cường và can đảm, tôi có thể nhìn thấy ý chí kiên cường, không chịu thua trên người cô.”
“Nói thật, lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô thì tôi đã biết cô không phải là người cúi đầu trước vận mệnh. Điểm hiếm có này là đáng quý nhất, chứ không phải chẳng ra sao như cô nói.”
“Tuy nhiên, tôi cũng rất lo lắng cho cô, nếu có một ngày cô thật sự đổi ý, có lẽ cô không phải thỏa với hiệp sinh mệnh của mình, mà lựa chọn kết thúc.”
Giang Nguyệt luôn tràn đầy nhiệt huyết trong vô thức, đặc biệt là khi quay phim và tình cảm, cô luôn luôn cống hiến hết mình, cho tới nay cô luôn giữ một thái độ không giống bây giờ.
Cô luôn làm mọi chuyện được ăn cả ngã về không, nên không nghĩ tới đường lui cho mình. Vì vậy đương nhiên khi đối mặt với sự thay đổi quá lớn, cô sẽ cảm thấy tuyệt vọng như tảng băng trôi đang sụp đổ.
Sự tuyệt vọng này sẽ giết chết cả một con người.
“Cảm ơn anh vì đã đánh giá cao tôi như vậy.” Giang Nguyệt cười kéo chủ đề trở lại, “Nhưng tôi còn chưa có ý định yêu đương, cũng không có sức lực cho chuyện này.”
“Trái tim của cô còn chưa được giải thoát.” Kiều Cẩn Nhuận cũng không bất ngờ với lời từ chối của cô: “Trong lòng cô còn chứa người khác, là Tiêu Kỳ Nhiên sao?”
Giang Nguyệt im lặng trong giây lát.
Là Tiêu Kỳ Nhiên sao?
Cô không biết nên nói gì, cô chỉ cảm thấy mối quan hệ đơn phương trước đây của mình quá sâu đậm nên lúc này đã trở nên chết lặng với tình yêu.
Ngay cả sống cũng phải dùng sức mới có thể kiên trì thì sao cô còn có tâm tư để suy nghĩ chuyện tình cảm đây?
Giang Nguyệt lui ra sau một bước, nhìn thẳng Kiều Cẩn Nhuận: “Xin lỗi, có thể tôi... Chưa sẵn sàng cho một mối quan hệ mới.”
Một câu nói đơn giản đã thể hiện rõ thái độ của Giang Nguyệt.
Có lẽ thật sự đúng như lời Kiều Cẩn Nhuận nói, trái tim cô còn chưa được giải thoát, không có cách nào để yêu thêm người khác.
Hơn nữa, điều này không công bằng với Kiều Cẩn Nhuận.
“Vậy chí ít cũng để tôi thử xem?” Kiều Cẩn Nhuận mỉm cười: “Không đến mức ngay cả việc theo đuổi cô mào tôi cũng bị từ chối chứ, như vậy thì tôi thất bại quá.”
Giang Nguyệt không thể nói cảm giác bây giờ là gì.
Cô có thể cảm nhận được Kiều Cẩn Nhuận muốn kéo cô lên bờ, ngay cả khi cô nhìn thẳng vào anh ta, ánh mắt anh ta vẫn ấm áp.
“Có phải không nên như vậy không?” Kiều Cẩn Nhuận rút lại thái độ hiền hòa vừa rồi, nói một cách nghiêm túc: “Có phải tôi nên mạnh mẽ một chút, không nên hỏi suy nghĩ của cô?”
Giang Nguyệt cười to: “Đó là tổng tài bá đạo cưỡng chế tình yêu, không phù hợp với thiết lập nhân vật của anh đâu.”
“Vậy cô thích gì?”
Giang Nguyệt cười khẽ một tiếng: “… Tôi không biết.”
“Vậy tôi đổi cách hỏi, cô có thích tôi như vậy không?”
Giang Nguyệt cười: “Vậy thì không.”
Kiều Cẩn Nhuận cũng cười: “Thế là đủ rồi.”
…
Bắc Thành.
Giang San.
Nhìn kế hoạch phát triển công ty mới mà cấp dưới đưa lên, nét mặt Tiêu Kỳ Nhiên rất nhạt, anh chỉ nhướng mi, cong mu bàn tay, dùng đốt ngón trỏ gõ hai lần vào tài liệu:
“Ai đề xuất ký với Ngu Vãn?”
--------------------------------
Tác giả:Đã đăng đủ chương ròi nhennn T_T
Giang Nguyệt tự nhận bản thân không ảnh hưởng đến công việc của đoàn kịch nói bên này, cô giữ im lặng, giọng điệu bình tĩnh: “Nếu muốn tôi ngừng biểu diễn, ít nhất nên cho tôi một lý do thích hợp.”
Người phụ trách ngạo mạn ngẩng đầu, vẻ mặt khinh thường: “Giang Nguyệt, đây là sự sắp xếp của lãnh đạo cấp trên, nguyên nhân cụ thể tôi cũng không rõ, có thể là có liên quan đến bệnh tình của cô.”
“Các người quá đáng rồi đấy!” Hôm nay Tĩnh Nghi đi theo Giang Nguyệt, nghe được ý tứ trong sáng trong tối của người phụ trách, tức giận dậm chân, mặt đều đỏ lên: “Chuyện này thì có liên quan gì đến diễn kịch?”
Giang Nguyệt nhíu chặt mày, không nói một lời, nhìn chằm chằm người phụ trách kia vài giây, sau đó xoay người rời đi: “Tĩnh Nghi, chúng ta đi thôi.”
Tĩnh Nghi vẫn chưa nguôi giận, khi đi còn không quên hung hăng trừng mắt người phụ trách một cái, vội vàng chạy theo Giang Nguyệt.
Chờ đến khi ra khỏi đoàn kịch, Tĩnh Nghi vẫn cảm thấy tức giận, “Vừa rồi người kia chính là dùng lỗ mũi để nhìn chị, thật không biết phép tắc là gì!”
Ánh mắt Giang Nguyệt dời đi, lạnh nhạt nói: “Hổ lạc xuống đồng bị chó khi dễ mà.”
Nhìn tư thái của người phụ trách vừa rồi, bảo cô ngừng diễn, tám phần không phải sự sắp xếp của lãnh đạo cấp trên, hoàn toàn là do đối phương nhìn cô không vừa mắt.
Bản thân Giang Nguyệt chính là Bách Kiều tiến cử, nói khó nghe một chút chính là “quan hệ người nhà”, tuy rằng lúc mới vào nghề cô vẫn luôn nghiêm túc diễn kịch, nhưng khó tránh khỏi có người không thích cô.
Lúc trước cô đã nhận thấy người phụ trách này có ý kiến với cô, hôm nay càng có thể xác định, rõ ràng chính là thừa dịp cô rơi vào tình huống khó khăn mà làm cho cô khó chịu, hạ bệ cô.
Tĩnh Nghi há hốc miệng, cả nửa ngày cũng không biết nên nói gì.
Miệng cô ngốc, không giống như Tiểu Diệp mắng chửi liên hồi, cuối cùng chỉ biết nói một câu “bệnh thần kinh”.
Giang Nguyệt hiếm khi được nghe Tĩnh Nghi mắng người, nhất thời cười đến không ngưng được.
“Chị Giang Nguyệt, vậy chúng ta phải đi tìm Đỗ tổng sao?” Tĩnh Nghi nghĩ ra được một giải pháp, chính là đi tìm Đỗ Thời Minh cáo trạng.
“Không cần.” Giang Nguyệt lắc đầu, sắc mặt bình tĩnh, đứng thẳng người: “Chị có biện pháp khiến anh ta cầu xin chị trở về diễn kịch.”
Tĩnh Nghi nhìn vẻ mặt tự tin của Giang Nguyệt, nửa tin nửa ngờ gật gật đầu.
Về đến nhà, Giang Nguyệt cầm điện thoại đăng trang cá nhân tờ đánh dấu tiết mục mình muốn luyện tập gần đây, còn mời mọi người đến cổ vũ, xem cô biểu diễn.
Một trong những vở kịch là “Xuyên Đường Phong.”
Sau khi đăng xong, cô đặt điện thoại sang một bên, đọc lời thoại kịch.
Qua mấy tiếng đồng hồ, cô cầm điện thoại lên, nhìn thấy bạn bè like, không ngoài dự đoán thấy Thịnh Sóc Thành cũng like, còn có một dòng tin nhắn của ông.
[Thịnh Sóc Thành: Khi nào diễn “Xuyên Đường Phong”?]
Một câu hỏi đơn giản nhưng làm cho Giang Nguyệt không nhịn được nở nụ cười.
Trước đó Tiêu Kỳ Nhiên đã từng nhắc đến, tác phẩm tiêu biểu của vợ cũ Thịnh Sóc Thành chính là bộ “Xuyên Đường Phong” này, trước mắt diễn viên diễn bộ kịch này cũng không nhiều, cô chắc chắn sẽ thu hút được sự chú ý của Thịnh Sóc Thành.
Cô trả lời một cách bình tĩnh.
[Nếu ngài quan tâm, ông có thể đến xem sau một tháng nữa.]
[Thịnh Sóc Thành: Vì sao lại là một tháng?]
Có thể nhìn thấy được, lão nhân gia đối với thời gian chờ đợi này rất bất mãn.
Lúc Giang Nguyệt còn đang suy nghĩ lý do, đối phương đã trực tiếp gọi điện thoại đến hỏi thăm nàng, ngữ khí thong dong bình tĩnh: “Vì sao phải đợi một tháng?”
Giang Nguyệt khéo léo trả lời: “Tôi bị đình chỉ diễn.”
Đối phương có chút bối rối, nói sẽ giúp cô giải quyết, sau đó liền cúp điện thoại.
Trong vòng nửa giờ, người phụ trách đoàn kịch đã đến cửa xin lỗi và cầu xin cô trở lại diễn kịch bình thường.
Lúc này đây, trên mặt người phụ trách không có nửa điểm uy phong cùng với khinh miệt lúc trước, chỉ có khúm núm quỳ gối khẩn cầu, Giang Nguyệt nếu không đáp ứng, có lẽ người phụ trách có thể vừa quỳ trên mặt đất vừa dập đầu với cô.
Sau khi nhận được câu trả lời của Giang Nguyệt, người phụ trách mới vui vẻ rời đi, trước khi đi còn cúi đầu cảm tạ cô, giống như Giang Nguyệt là cha mẹ tái sinh.
Tĩnh Nghi quan sát toàn bộ quá trình, kinh hãi giơ ngón tay cái lên với Giang Nguyệt: “Tuy rằng không có gì đáng để xem là hào quang, nhưng em thấy rất sảng khoái nha.”
Giang Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, cười cười nhìn cô: “Sao lại không vinh quang?”
Tĩnh Nghi nghẹn một tiếng, cảm giác mình nói sai lời, ấp úng nói: “Chính là… anh ta vốn cảm thấy chị là dựa vào quan hệ tiến thân, hiện tại tìm Thịnh tổng ra mặt gây áp lực, anh ta sẽ cảm thấy chị thậm chí còn có mối quan hệ nhiều hơn những gì anh ta nghĩ…”
Giang Nguyệt nhìn Tĩnh Nghi một cái: “Cho dù là dựa vào quan hệ người nhà, cũng phải xem dựa vào ai.”
Lúc trước người phụ trách cho rằng Giang Nguyệt dựa vào Đỗ Thời Minh, tự nhiên cũng có chút khinh thường cô. Nhưng hiện tại, người ra mặt chính là Thịnh Sóc Thành, cho dù anh ta vẫn khinh thường cô như trước, ít nhiều cũng phải cân nhắc nặng nhẹ.
Một số người không thể xúc phạm.
Tĩnh Nghi mơ mơ hồ hồ không hiểu hết: “Nhưng nếu nói như vậy, không phải trong lòng sẽ càng có ý kiến với chị sao?”
Giang Nguyệt im lặng nở nụ cười: “Cho dù chị không làm như vậy, anh ta cũng sẽ không thay đổi cách nhìn với chị, cho dù chị có cố gắng ở trong đoàn kịch nghiêm túc hơn nữa, anh ta cũng sẽ không vừa mắt với chị.”
Định kiến trong lòng người là một ngọn núi lớn.
“Thay vì như thế, chi bằng tìm một cách an ổn nhất, để cho mỗi ngày sau anh ta đều phải dè chừng với chị.”
Cô nói xong, ngón tay thon dài khẽ gõ đầu Tĩnh Nghi: “Em phải còn nhiều thứ phải học lắm.”
Tĩnh Nghi nhìn Giang Nguyệt trước mắt, tuy rằng không hiểu vì sao cô lại vì chút chuyện nhỏ này mà mời Thịnh tổng ra mặt, nhưng nhìn thấy thần sắc trong mắt cô, trong lòng cũng thả lỏng một chút.
Chỉ cần Giang Nguyệt vẫn còn tinh thần tranh giành như vậy là tốt rồi.
Đình chỉ diễn kịch bị hủy bỏ, Giang Nguyệt thuận lợi tiếp tục trở về đoàn kịch, người phụ trách kia không dám biểu hiện nửa điểm kiêu ngạo trước mặt Giang Nguyệt nữa, ngược lại thậm chí còn ân cần hỏi han hơn trước một chút.
Đối với sự tương phản rõ ràng của người phụ trách, Giang Nguyệt chỉ cười không nói.
Đến ngày diễn “Xuyên Đường Phong”, Giang Nguyệt ở phía sau màn sân khấu nhìn thấy Thịnh tổng ngồi ở hàng đầu tiên, điều này nằm trong dự liệu của cô.
Mấy ngày nay cô vẫn thường xuyên luyện tập chăm chỉ, chính là vì có thể đem buổi biểu diễn hôm nay thể hiện hoàn mỹ nhất.
Trời không phụ lòng người chăm chỉ, lúc cô cúi đầu cảm ơn, sau khi ngẩng lên vừa vặn nhìn thấy Thịnh tổng ở dưới đài nhìn cô, trong đôi mắt tràn ngập sự thông thái, nở nụ cười tán thành dành cho cô.
Giang Nguyệt cũng nở nụ cười đáp lại.
Lúc kết thúc, Trương Nghị đến đón Giang Nguyệt, nói là Thịnh tổng hiếm khi có dịp đến đây một chuyến, muốn cùng cô ăn một bữa cơm.
Đến khách sạn, Giang Nguyệt đã không còn khẩn trương cẩn thận như trước nữa, ngược lại càng trấn định tự nhiên, lúc ngồi xuống còn chào hỏi với Thịnh tổng.
Tán gẫu vài câu về buổi biểu diễn hôm nay, Thịnh Sóc Thành bắt đầu chủ đề, “Giang Nguyệt, có một câu nói rất hay, giết gà dùng dao mổ trâu.”
Thịnh Sóc Thành bưng chén trà lên, mặt mày rất thoải mái, cười hỏi cô: “Chẳng qua chỉ là chút thủ đoạn nhỏ của người dưới, cô còn muốn tôi ra tay, có phải là có chút lãng phí hay không?”
“Lúc trước bảo cô để tôi làm chỗ dựa vững chắc cho cô thì cô tỏ ý không vui. Bây giờ chỉ có chút chuyện nhỏ như vậy lại mượn uy danh của tôi, đây là có ý gì?”
Chương 264 Ân tình lớn, nhỏ
Giang Nguyệt ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Thịnh Sóc Thành một cái, nhận ra trong mắt ông không hề có sự tức giận nào, cô nở một nụ cười tinh nghịch:
“Ân tình lớn thì tôi không có khả năng để trả. Nhưng ân tình nhỏ như vậy có thể không cần trả đúng không?”
“Cô cũng có thật nhiều ý đồ.” Thịnh Sóc Thành nhướng mày, cười ha ha: “Nếu tôi cứ nhất quyết so đo chuyện nhỏ nhặt này với cô, cô nên ứng đối như thế nào đây?”
Giang Nguyệt thốt lên: “Vậy so đo thôi, tôi không mất một miếng thịt nào, nhưng ngài nên suy nghĩ kĩ, như vậy có tổn hại thanh danh của ngài hay không.”
Thịnh Sóc Thành bị cô chọc đến dở khóc dở cười: “Thật đúng là không có biện pháp với cô.”
Từ trước đến nay Giang Nguyệt tiến lùi có chừng mực, mức độ trong tay cũng vừa vặn, không coi ông là chỗ dựa vững chắc, càng giống như ở trước mặt ông mà làm nũng.
Rất có chừng mực.
Lúc ăn cơm, Thịnh Sóc Thành bỗng nhiên nhắc tới chuyện lần trước cô livestream, hỏi thăm tình hình hiện tại của cô.
“Không có ảnh hưởng quá lớn, tôi không chế rất tốt.”
“Có cần tôi tìm bác sĩ xem giúp cô không?” Thịnh Sóc Thành hỏi.
Giang Nguyệt nâng ly từ chối: “Không cần, chỉ là chút chướng ngại tâm lý, trong lòng nghĩ thông suốt sẽ không có chuyện gì, khiến ngài phải lo lắng rồi.”
Thấy cô rõ ràng không muốn nói nhiều, Thịnh Sóc Thành rũ mắt nhìn cô, trong lời nói có ám chỉ ý tứ: “Cô gái nhỏ, tâm bệnh là khó chữa nhất.”
Giang Nguyệt cười: “Tâm bệnh cũng cần phải dụng tâm để chữa, người bên ngoài không giúp được.”
Căn bệnh của cô bắt nguồn từ đâu, trong lòng cô hiểu rõ, tất nhiên cũng không cần người khác nhiều lời.
Thấy cô đã tự có tính toán, Thịnh Sóc Thành cũng không cưỡng cầu, chỉ nói một câu, sau này nếu cần, có thể đến tìm ông.
Giang Nguyệt hỏi: “Đây là ân tình lớn hay ân tình nhỏ?”
Đây là mượn câu hỏi khi nãy của Thịnh Sóc Thành mà cố ý trêu chọc ông.
Thịnh Sóc Thành nghe ra được ý tứ này của cô gái trẻ, nhịn không được cười một trận to, nói: “Coi như là tình bạn của tôi và cô đi.”
Giang Nguyệt làm bộ như bừng tỉnh: “Vậy tôi và ngài, coi như là bạn bè lâu năm rồi.”
Bầu không khí dần dần trở nên thoải mái, giữa chừng Thịnh Sóc Thành nhìn điện thoại di động, sắc mặc bình tĩnh, hỏi cô một câu: “Tôi có một người bạn muốn đến đây ăn cơm, cô có phiền không?”
Giang Nguyệt đương nhiên không ngại, cũng chỉ xem đó là người quen biết của Thịnh tổng ở Hoa Thành này, gặp mặt một lần nếu thấy có chút không tiện, lát nữa tìm cớ rời đi là được.
Ai ngờ khi cửa phòng mở ra, một gương mặt quen thuộc bước vào.
Thân thể Giang Nguyệt cứng đờ, hoảng hốt vài giây, cho rằng mình nhìn lầm: “Kiều… Bác sĩ Kiều?”
Kiều Cẩn Nhuận vẫy vẫy tay, khẽ cười với cô: “Sao thế, không hoan nghênh tôi à?”
“Đương nhiên là không có.” Giang Nguyệt chỉ là cảm thấy có chút bất ngờ.
Kiều Cẩn Nhuận đi vào, đóng cửa lại.
Thịnh Sóc Thành chú ý đến vẻ ngạc nhiên trong mắt Giang Nguyệt, cười nói: “Thời gian trước sức khỏe tôi không tốt, có nhờ bác sĩ Kiều hỗ trợ làm tiểu phẫu, lúc tán gẫu vừa lúc nhắc đến cô, nói là có quen biết.”
“Vừa hay trong khoảng thời gian này tôi dự kiến sẽ đến Hoa Thành, cho nên bác sĩ Kiều cũng đi theo tôi đến đây.”
Nghe vậy, trên mặt Giang Nguyệt hiện lên vẻ lo lắng: “Thân thể ngài có chỗ nào không thoải mái sao?”
“Tuổi cao rồi, gan cũng có chút tổn thương.” Thịnh Sóc Thành chỉ vào cơ thể mình, lại quay sang hài lòng gật đầu với Kiều Cẩn Nhuận: “Cũng may bác sĩ Kiều còn trẻ mà năng lực rất tốt, phẫu thuật cũng rất chuyên nghiệp.”
“Nếu ngài biết tuổi tác của mình đã lớn, vậy thì bình thường nên ít uống rượu một chút.” Giang Nguyệt giống như là theo bản năng mở miệng dặn dò, trong giọng nói cũng là quan tâm nhiều hơn trách cứ.
Giọng điệu cùng thần thái của cô là xuất phát từ nội tâm, Thịnh Sóc Thành giật mình nhưng sau đó liền thản nhiên nở nụ cười.
Khó trách người ta đều nói con gái là áo bông nhỏ thân mật của cha mẹ.
Chỉ tiếc A Chỉ để lại cho ông không phải là một đứa con gái, mà là một đứa con trai khiến ông không yên lòng, suốt ngày chỉ biết ở nước ngoài đua xe.
Thịnh Sóc Thành nghĩ đã đến lúc thúc giục đứa con này trở về.
Chờ đến khi ăn cơm xong, Thịnh Sóc Thành lấy lý do mệt mỏi, rời đi trước một bước, để lại Kiều Cẩn Nhuận và Giang Nguyệt uống trà trò chuyện.
Kiều Cẩn Nhuận phong thái nhẹ nhàng, ánh mắt nhìn Giang Nguyệt vẫn ôn nhu như trước: “Gần đây cảm giác thế nào.”
“Vẫn ổn.”
“Tôi là bác sĩ, tôi không thích bệnh nhân nói dối.”
Thấy bản thân không giấu được, Giang Nguyệt ngượng ngùng cười cười: “Được rồi, gần đây tôi có chút áp lực.”
“Có chút áp lực mà đến mức công bố bệnh tình với công chúng?” Kiều Cẩn Nhuận nhàn nhạt hỏi ngược lại cô một câu, “Cô có biết hay không, về mặt tâm lý học, hành vi này của cô không khác gì tự hủy cả.”
Càng có vấn đề về tâm lý, càng muốn coi tất cả những điều này là vết sẹo xấu hổ khi gặp người khác, chỉ mong có thể giấu được càng sâu càng tốt.
Một khi lựa chọn tự nguyện công khai, điều đó có nghĩa là tâm lý của bệnh nhân xuất hiện vấn đề nghiêm trọng hơn, hành vi này cũng là một tín hiệu cầu cứu với thế giới bên ngoài.
“Bác sĩ Kiều, tôi thực sự không sao…”
“Giang Nguyệt, lúc trước tôi đã nói với cô.” Kiều Cẩn Nhuận nhìn cô, thở một hơi thật dài: “Một khi có vấn đề gì, điều đầu tiên chính là phải liên lạc với tôi.”
“Là cô không tin tôi, hay là cảm thấy tôi không xứng để cô ỷ lại?”
Giang Nguyệt giật mình.
Lời giải thích nghẹn trong cổ họng không thể thoát ra được.
Kiều Cẩn Nhuận tiếp tục nói: “Cho dù cô cảm thấy tôi không xứng đáng để cô dựa vào, vậy còn có người đại diện của cô, trợ lý của cô, chẳng lẽ cô không để họ ở trong lòng sao?”
Giọng điệu của Kiều Cẩn Nhuận hiếm khi lạnh lùng như vậy: “Tâm tính của cô như vậy, tôi không thể hiểu được, cô là đơn giản cho rằng làm như vậy sẽ không gây phiền phức cho bọn họ, nhưng thực chất ngược lại, những suy nghĩ đó của cô chính là khiến cho họ cảm thấy rắc rối hơn, khó đối phó hơn.”
Một lúc lâu sau, Giang Nguyệt mới cúi đầu, giọng nói nhỏ nhẹ yếu ớt: “Tôi sai rồi.”
Lúc Giang Nguyệt nói lời này, giống như một đứa nhỏ đập vỡ kính mà không biết làm sao, rụt rè đợi sự trách phạt từ người lớn.
Kiều Cẩn Nhuận hít một hơi sâu, anh biết bản thân đã nhất thời nóng giận, rót cho Giang Nguyệt một ly nước nóng: “Tôi không trách cứ cô, tôi chỉ là nhất thời kích động, đừng để trong lòng.”
Giang Nguyệt lắc đầu: “... Không, tôi biết đó là vấn đề của tôi.”
Cô im lặng một hồi rồi giải thích: “Một thời gian trước, mẹ tôi gọi cho tôi, nói rằng tôi mắc chứng rối loạn lưỡng cực. Nhưng tôi chưa bao giờ đề cập đến vấn đề này với bà ấy.”
Kiều Cẩn Nhuận lắng nghe.
“Tôi không biết tin tức này lọt ra ngoài như thế nào, tôi cũng không biết có bao nhiêu người biết chuyện này, anh biết tôi là diễn viên, nghề của chúng tôi để ý nhất chính là danh tiếng và danh dự, nếu có một chút bôi nhọ, khẳng định là gây ra ảnh hưởng lớn vô cùng.”
“Nếu tôi không tự mình thẳng thắn nói ra, nếu mượn miệng của người khác để phơi bày chuyện này, điều đó sẽ gây ra tác động tiêu cực với tôi lớn hơn. Thay vì đặt nhược điểm của chính mình vào tay người khác, đến lúc bị phơi bày lại luống cuống không thể xử lý, chi bằng tự mình nói ra còn hơn.”
“Có lẽ công chúng sẽ nhớ đến sự thẳng thắn của tôi, ít nhất còn giành cho tôi một ít thiện cảm.”
Đó là tất cả những gì Giang Nguyệt suy nghĩ.
Nghe xong, Kiều Cẩn Nhuận trầm tư một lát rồi gật đầu: “Được rồi, tôi hiểu suy nghĩ của cô.”
Giang Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó Kiều Cẩn Nhuận lại hỏi: “Vậy tại sao cô lại không có ý định tiếp tục trở thành diễn viên?”
Chương 265 Tôi có thể theo đuổi cô không
“Tại sao cô có ý định không tiếp tục làm diễn viên nữa?”
Đối mặt với câu hỏi này của Kiều Cẩn Nhuận, phản ứng đầu tiên của Giang Nguyệt là sửng sốt, tiếp theo là cười:
“Thế nào, bây giờ bác sĩ Kiều là fan của tôi, lo lắng sau này không có phim xem hả?”
Kiều Cẩn Nhuận mặt không thay đổi nhìn cô.
“Anh đừng nhìn tôi như vậy, rất đáng sợ.” Giang Nguyệt không dám tiếp tục chọc ghẹo anh ta, giọng nói nhẹ nhàng, “Đâu phải không làm diễn viên nữa, bây giờ tôi chỉ chuyển sang làm diễn viên kịch nói mà thôi.”
Cô nói xong còn lấy điện thoại ra cho anh ta xem ảnh mình diễn kịch: “Anh xem này, đây là ảnh tôi diễn kịch trước đó, nếu anh cảm thấy hứng thú, hai ngày nữa tôi sẽ đưa cho anh mấy vé, mời anh đến xem tôi diễn.”
“Hôm nay tôi đã xem rồi.” Kiều Cẩn Nhuận trả lời cô: “Nhờ phúc của Thịnh tổng, tôi đã xem vở diễn “Xuyên đường phong”.
Giang Nguyệt nghiêng đầu, hơi ngạc nhiên: “Hôm nay anh cũng ở đây à?”
“Ừ, tôi ngồi ở hàng ghế sau, tuy nhiên cảm giác rất tốt.” Anh ta đánh giá rất trung thực: “Đó là màn trình diễn mà một diễn viên giỏi nên có.”
Từ khi chuyển nghề làm diễn viên kịch nói đến nay, Giang Nguyệt nghe không ít lời khen ngợi, nhưng khi nghe tận tai những lời khen của Kiều Cẩn Nhuận, cô cảm thấy vui nói không nên lời.
“Cảm ơn.”
Đôi mắt cô sáng ngời: “Tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ để tạo ra một trải nghiệm xem tốt hơn cho tất cả mọi người, đồng thời tôi cũng sẽ nỗ lực hơn để học cách trở thành một diễn viên kịch nói xuất sắc”.
Rõ ràng tình yêu dành cho diễn xuất của Giang Nguyệt không hề giảm bớt.
…
Ra khỏi khách sạn, Giang Nguyệt hỏi Kiều Cẩn Nhuận định ở lại Hoa Thành bao lâu.
Kiều Cẩn Nhuận nói nửa tháng tới đều ở Hoa Thành, có thể còn lâu hơn.
“Ở lâu vậy sao?”
Kiều Cẩn Nhuận cười hỏi: “Sao thế, chê tôi ở lại lâu quá à?”
“Không phải.” Giang Nguyệt lập tức phủ nhận, “Chỉ là lúc trước anh tương đối bận rộn, không nghĩ tới anh có thể ở đây lâu như vậy.”
“Tổng giám đốc Thịnh vừa mới phẫu thuật, trước mắt cần theo dõi quan sát, tôi là bác sĩ điều trị chính nên cần chú ý tình trạng phục hồi của ông ấy để sẵn sàng tiến hành đợt điều trị tiếp theo.”
Giang Nguyệt gật đầu như hiểu ý, còn nói đùa: “Bác sĩ Kiều luôn có trách nhiệm như vậy.”
“Còn phải xem đối phương là ai.” Kiều Cẩn Nhuận bình tĩnh trả lời.
Khi đưa Giang Nguyệt tới dưới chung cư, Kiều Cẩn Nhuận hỏi cô chuyện đính hôn trước đó, Giang Nguyệt hơi ngạc nhiên: “Sao anh biết?”
Kiều Cẩn Nhuận bật cười: “Mặc dù tôi là bác sĩ nhưng cũng có sẽ chú ý đến tin tức.”
Đặc biệt là về cô.
Giang Nguyệt giải thích trước đó đã xảy ra biến cố, hơn nữa cô còn công bố chuyện mình bị rối loạn lưỡng cực nên cuộc hôn nhân này chắc chắn sẽ không thành.
Rối loạn lưỡng cực có nghĩa là có vấn đề tâm thần, đây là một điều đại kỵ của giới nhà giàu.
Cho dù không ai nói trắng ra nhưng cũng sẽ ngầm chỉ trỏ nhà họ Trần, sau này cũng không thể thiếu những nguy hiểm và tai họa tiềm ẩn.
Sau khi Giang Nguyệt và Trần Tư Tề giải thích rõ ràng mọi chuyện, đối phương cũng tỏ vẻ thông cảm, khách khí chúc Giang Nguyệt sớm bình phục.
“Dù sao tôi cũng không vội kết hôn.” Giang Nguyệt đi vài bước, đứng tại chỗ, xoay người cười nói: “Tôi xinh đẹp như vậy, không sợ không gả được.”
Nụ cười của cô rất tươi sáng, nhưng đáy mắt lại như có vẻ cô đơn, rất khó phân biệt.
Kiều Cẩn Nhuận nhìn nụ cười của cô, cánh tay anh ta lơ lửng trong không khí một lúc lâu, cuối cùng từ từ hạ tay xuống, giọng nói nặng nề: “Nếu bây giờ cô độc thân, vậy tôi có thể theo đuổi cô không?”
Giang Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu.
Kiều Cẩn Nhuận vẫn cười như trước: “Không được sao?”
Cô im lặng một lúc.
Có lẽ nửa phút đã trôi qua, Giang Nguyệt mới nhẹ giọng nói: “Bác sĩ Kiều, anh là một người tốt.”
“… Cô đang phát thẻ người tốt cho tôi à?” Kiều Cẩn Nhuận bất đắc dĩ đỡ trán, không ngờ cô sẽ cho mình một câu trả lời như vậy.
“Ý tôi là...” Giang Nguyệt cân nhắc câu từ trong giây lát rồi mới nói ra: “Anh là một người tốt, nhưng tôi là một người rất tệ.”
“Sao cô xác định mình là một người rất tệ?”
Giang Nguyệt ôm cánh tay, nói một cách thản nhiên: “Những người như tôi, nửa đầu cuộc đời chạy vạy khắp nơi để trả nợ, nửa sau cuộc đời chống chọi với chứng rối loạn lưỡng cực, bây giờ vẫn không có nơi ở cố định, lang thang phiêu bạt khắp nơi, chẳng ra sao cả.”
“Nhưng tôi cảm thấy không phải vậy.” Kiều Cẩn Nhuận phủ định lời nói của cô: “Cô rất ngoan cường và can đảm, tôi có thể nhìn thấy ý chí kiên cường, không chịu thua trên người cô.”
“Nói thật, lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô thì tôi đã biết cô không phải là người cúi đầu trước vận mệnh. Điểm hiếm có này là đáng quý nhất, chứ không phải chẳng ra sao như cô nói.”
“Tuy nhiên, tôi cũng rất lo lắng cho cô, nếu có một ngày cô thật sự đổi ý, có lẽ cô không phải thỏa với hiệp sinh mệnh của mình, mà lựa chọn kết thúc.”
Giang Nguyệt luôn tràn đầy nhiệt huyết trong vô thức, đặc biệt là khi quay phim và tình cảm, cô luôn luôn cống hiến hết mình, cho tới nay cô luôn giữ một thái độ không giống bây giờ.
Cô luôn làm mọi chuyện được ăn cả ngã về không, nên không nghĩ tới đường lui cho mình. Vì vậy đương nhiên khi đối mặt với sự thay đổi quá lớn, cô sẽ cảm thấy tuyệt vọng như tảng băng trôi đang sụp đổ.
Sự tuyệt vọng này sẽ giết chết cả một con người.
“Cảm ơn anh vì đã đánh giá cao tôi như vậy.” Giang Nguyệt cười kéo chủ đề trở lại, “Nhưng tôi còn chưa có ý định yêu đương, cũng không có sức lực cho chuyện này.”
“Trái tim của cô còn chưa được giải thoát.” Kiều Cẩn Nhuận cũng không bất ngờ với lời từ chối của cô: “Trong lòng cô còn chứa người khác, là Tiêu Kỳ Nhiên sao?”
Giang Nguyệt im lặng trong giây lát.
Là Tiêu Kỳ Nhiên sao?
Cô không biết nên nói gì, cô chỉ cảm thấy mối quan hệ đơn phương trước đây của mình quá sâu đậm nên lúc này đã trở nên chết lặng với tình yêu.
Ngay cả sống cũng phải dùng sức mới có thể kiên trì thì sao cô còn có tâm tư để suy nghĩ chuyện tình cảm đây?
Giang Nguyệt lui ra sau một bước, nhìn thẳng Kiều Cẩn Nhuận: “Xin lỗi, có thể tôi... Chưa sẵn sàng cho một mối quan hệ mới.”
Một câu nói đơn giản đã thể hiện rõ thái độ của Giang Nguyệt.
Có lẽ thật sự đúng như lời Kiều Cẩn Nhuận nói, trái tim cô còn chưa được giải thoát, không có cách nào để yêu thêm người khác.
Hơn nữa, điều này không công bằng với Kiều Cẩn Nhuận.
“Vậy chí ít cũng để tôi thử xem?” Kiều Cẩn Nhuận mỉm cười: “Không đến mức ngay cả việc theo đuổi cô mào tôi cũng bị từ chối chứ, như vậy thì tôi thất bại quá.”
Giang Nguyệt không thể nói cảm giác bây giờ là gì.
Cô có thể cảm nhận được Kiều Cẩn Nhuận muốn kéo cô lên bờ, ngay cả khi cô nhìn thẳng vào anh ta, ánh mắt anh ta vẫn ấm áp.
“Có phải không nên như vậy không?” Kiều Cẩn Nhuận rút lại thái độ hiền hòa vừa rồi, nói một cách nghiêm túc: “Có phải tôi nên mạnh mẽ một chút, không nên hỏi suy nghĩ của cô?”
Giang Nguyệt cười to: “Đó là tổng tài bá đạo cưỡng chế tình yêu, không phù hợp với thiết lập nhân vật của anh đâu.”
“Vậy cô thích gì?”
Giang Nguyệt cười khẽ một tiếng: “… Tôi không biết.”
“Vậy tôi đổi cách hỏi, cô có thích tôi như vậy không?”
Giang Nguyệt cười: “Vậy thì không.”
Kiều Cẩn Nhuận cũng cười: “Thế là đủ rồi.”
…
Bắc Thành.
Giang San.
Nhìn kế hoạch phát triển công ty mới mà cấp dưới đưa lên, nét mặt Tiêu Kỳ Nhiên rất nhạt, anh chỉ nhướng mi, cong mu bàn tay, dùng đốt ngón trỏ gõ hai lần vào tài liệu:
“Ai đề xuất ký với Ngu Vãn?”
--------------------------------
Tác giả:Đã đăng đủ chương ròi nhennn T_T
Bình luận facebook