-
Chương 272-275
Chương 272 Đã không còn là ‘ai cũng có thể’
Tiêu Kỳ Nhiên yên lặng nhìn Ngu Vãn, giọng nói không hề có cảm xúc: “Ngu Vãn, chúng ta đã sớm kết thúc.”
“Kết thúc cũng có thể tái hợp lại.”
“Không cần thiết.” Hắn hít một hơi thuốc và phun ra một làn khói rất nhạt: “Huống chi, tôi không có ý nghĩ này.”
Ngu Vãn không nghĩ tới hắn lạnh lùng như vậy, thanh âm run rẩy một chút: “Vì cái gì, bởi vì em đã ly hôn, cho nên anh ghét bỏ em?”
“Không liên quan gì đến chuyện này.”
“Vậy tại sao anh không nguyện ý hòa hảo với em, là còn chưa tha thứ cho em sao?”
Cô ta hít hít mũi, nước mắt chảy ròng ròng: “Em thừa nhận lúc ấy em ra đi có chút quyết đoán. Nhưng em làm vậy cũng là vì tốt cho anh, cha anh nói nghiêm túc như vậy, em cũng lo lắng bởi vì Đàm Di Tông mà trở thành điểm yếu của anh.”
“Chuyện cũ không có gì để nhắc tới.” Tiêu Kỳ Nhiên lẳng lặng nhìn cô: “Không muốn tái hợp, cũng không cần nhiều nguyên nhân như vậy, chỉ là tôi không có tình cảm mà thôi.”
“Anh đang nói dối!”
Ngu Vãn cắn môi, hốc mắt dần dần đỏ lên: “Rõ ràng anh vẫn còn yêu em, chẳng lẽ không phải sao?” Cô tiến lại gần Tiêu Kỳ Nhiên một bước, nhưng đối phương lại bình tĩnh lui về phía sau một bước.
“Được, em tin anh không yêu em.” Ngu Vãn hít sâu một hơi, gật gật đầu:
“Anh không yêu em, nhưng sau khi em rời đi anh lại sáng lập Giang San, còn ký hợp đồng với Giang Nguyệt, nâng cô ấy lên thành một nghệ sĩ có vị trí giống em. Sau đó anh lại tìm đến Tần Di Di, gần đính hôn rồi lại lựa chọn hủy hôn?”
Tiêu Kỳ Nhiên giật mình, bỗng nhiên hiểu được một chuyện.
Khó trách Giang Nguyệt lại cảm thấy nữ chính trong câu chuyện kia của hắn sẽ là Ngu Vãn, còn nói rằng cô là người thay thế.
Hắn rốt cục phản ứng lại, đồng thời lại cảm thấy vô cùng nực cười.
“A Nhiên, nếu như anh thật sự không yêu em, vì sao trước kia không lựa chọn ở cùng hai người bọn họ?” Ngu Vãn nghẹn ngào:
“Làm tổn thương em đã đủ rồi, đừng liên lụy đến những người không liên quan khác.”
“Lúc chúng ta yêu nhau, chúng ta cùng nhau đi du lịch khắp thế giới, thưởng ngoạn vô số phong cảnh, trải qua rất nhiều niềm vui. Những hồi ức kia, em không tin anh sẽ nỡ quên.”
Khi cô nói chuyện, âm thanh dần dần hạ thấp hơn, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta đã trải qua cùng nhau rất nhiều chuyện như vậy, tại sao cứ vì một sự hiểu lầm mà đẩy nhau ra xa?”
Tiêu Kỳ Nhiên nhếch môi: “Cô nói không sai!”
Không nên để những hiểu lầm đẩy nhau ra xa hơn.
“Anh cũng cảm thấy chúng ta không nên bỏ lỡ, có phải không?” Ngu Vãn cười trong nước mắt, cố gắng tiếp cận Tiêu Kỳ Nhiên.
Ngón tay thon dài của Tiêu Kỳ Nhiên kẹp điếu thuốc, ánh mắt nhìn cô bình tĩnh: “Nếu đã là hiểu lầm, vậy tôi sẽ nói rõ ràng với cô từng chuyện một.”
“Đầu tiên, đối với chuyện năm đó cô bị Đàm Di Tông an bài ở bên cạnh tôi, đúng là tôi đã phát hiện quá muộn, đến thiếu chút nữa muốn cùng cô kết hôn. Vì vậy dẫn đến cha tôi đều coi như là thật, mới có thể tự đến gặp buộc cô phải rời đi. Cũng may lựa chọn của cô, làm cho tôi thở phào nhẹ nhõm.”
“Thứ hai, giá trị tồn tại của Tần Di Di, cùng năm đó với cô không có khác nhau. Chỉ là cô ta ngốc hơn một chút, trong lựa chọn cũng không thông minh như cô, ngược lại trở thành công cụ để tôi lật đổ Đàm Di Tông, điểm này tôi rất muốn cảm ơn cô ta.”
Tiêu Kỳ Nhiên ném điếu thuốc lá vào trong thùng rác, rũ mắt xuống: “Cuối cùng, về phần Giang Nguyệt...”
Khi nhắc đến cô, ánh mắt hắn hơi ngứa ran.
Hắn bày mưu tính kế, tất cả đều kiểm soát nắm giữ mọi thứ trong tay, duy chỉ có cô là một mắt xích mà hắn đã bỏ lỡ.
“Bỏ đi.” Tiêu Kỳ Nhiên tiếp tục nói: “Tôi hy vọng cô hiểu rằng tôi không yêu cô nhiều như cô nghĩ, cũng sẽ không tìm thấy bất kỳ người nào thay thế cho cô. Sở dĩ năm đó có thể nói kết hôn với cô, cũng là bởi vì Tiêu gia cần một người phụ nữ đến để nối dõi tông đường. Còn đối với tôi mà nói, người này là ai đều cũng có thể.”
Ngữ khí của hắn rất bình thản, nhưng Ngu Vãn lại cảm thấy hô hấp rất ngột ngạt, không thể tin hỏi ngược lại hắn: “Coi như là như vậy, Tiêu gia hiện tại không cần sao?”
“Cần.” Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên vô cùng trầm tĩnh: “Chỉ là hiện tại người này, đã không còn là ‘ai cũng có thể’ nữa rồi.”
Cả người Ngu Vãn cứng ngắc, chỉ cảm thấy đêm nay mình đã nhận một cú sốc quá lớn, môi cô trở nên tái nhợt, thanh âm cũng bắt đầu run rẩy:
“Vậy tại sao anh lại phái người đón em về nước, vì sao lại đồng ý ký em vào Giang San?”
Cô không tin giữa nam nữ sẽ có tình bạn đơn thuần, càng không tin Tiêu Kỳ Nhiên chỉ đơn giản là vì muốn giúp đỡ cô: “Em không tin, em không tin anh đơn giản chỉ là tiện tay giúp đỡ.”
“Ngu Vãn, tôi nhớ rõ trước kia cô so với bây giờ còn hiểu chừng mực hơn.” Tiêu Kỳ Nhiên nhướng mày:
“Có một số lời tôi không muốn nói quá thẳng thắn, nhưng tôi cảm thấy trong lòng cô hẳn là biết rõ.”
“Tôi giúp cô, đơn giản là bởi vì Bạch Hạc quá ầm ĩ, tôi không muốn con bé đến chỗ dì của tôi cáo trạng, không có gì hơn.”
Ngoài ra lý do này, còn có một lý do khác.
Lúc trước ở trong quán bar, Tiêu Kỳ Nhiên quan sát thấy ấn tượng của Bạch Hạc đối với Giang Nguyệt không tính là kém, hai người ở chung cũng hài hòa, về sau nói không chừng có thể để Bạch Hạc hỗ trợ một chút.
Con gái mà, luôn có thể nói chuyện tình cảm, khuyên nhủ nhau.
Lời đã đến nước này, Tiêu Kỳ Nhiên đã bắt đầu cảm thấy nhàm chán, ánh mắt của hắn xẹt qua trên người cô ấy, nghĩ đến những lời đồn thổi nói rằng Giang Nguyệt giống Ngu Vãn.
Hắn lơ đãng nhếch môi.
Giống ở đâu?
Từ ngoại hình cho đến khí chất, đến tính cách cùng hành vi, không có một chút giống nào.
Thật là đau đầu.
Hắn lại rút ra một điếu thuốc khác, ngậm vào miệng, bắt đầu châm lửa, giọng điệu thản nhiên:
“Ân tình này là Bạch Hạc cho cô, nếu cô thật sự cảm thấy cảm kích, liền sớm thích ứng với thân phận nghệ sĩ đi, công ty tôi không nuôi người lười biếng.”
“Hơn nữa, nên nói rõ ràng với Bạch Hạc rằng tôi sẽ cảm thấy phiền nếu con bé cần yêu cầu thêm nhiều thứ.”
Nói tới đây, trong mắt hắn lộ ra vẻ bực bội, không coi ai ra gì đi ngang qua Ngu Vãn, đi về phía Thụy Uyển.
Lúc hai người lướt qua, Ngu Vãn cứng rắn muốn kéo tay hắn giữ lại, nhưng bị hắn nhanh chóng né ra.
Giống như lần cuối cùng cô ấy hôn hắn ta.
Hóa ra sự từ chối của hắn đã rõ ràng từ đầu đến cuối, nhưng cô vẫn không nhận ra mà vẫn chìm đắm trong đó.
...
Thụy Uyển đã được sang tên trên danh nghĩa Giang Nguyệt, nhưng cô một lần cũng không có tới xem qua, mật khẩu vẫn là nguyên như cũ.
Tiêu Kỳ Nhiên mở cửa, lấy tay chống vách tường, thay giày ở cửa rồi bước vào.
Hắn đã không còn nhớ được, lần trước trở về Thụy Uyển là khi nào.
Bình thường có dì giúp việc thường xuyên đến quét dọn, nhưng một khi phòng ốc không có người ở, mặc dù được quét dọn sạch sẽ đến đâu, vẫn có cảm giác bụi bặm.
Trong phòng đồ đạc được trang bị đầy đủ. Mọi thứ đều được đặt ở vị trí ban đầu, nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy trống rỗng.
Một ngôi nhà không có người ở sẽ trở nên lạnh lẽo.
Mới không bao lâu, căn nhà này đã mang theo không khí nặng nề, thậm chí còn thiếu sức sống hơn những căn nhà mẫu ở trong phòng kinh doanh bất động sản.
Trong bốn năm qua, Giang Nguyệt đã sống trong ngôi nhà này.
Hiện tại cô ấy đi rồi, nhưng vẫn tràn ngập dấu vết cô đã từng ở.
Trên bàn là chiếc bình hoa trong suốt không đều do cô chọn, phía trên bàn ăn là chiếc đèn chùm cô cố ý nhờ người thay. Giường trong phòng ngủ còn có thảm, đều là căn cứ vào sở thích của cô mà chọn.
Cô từng nghiêm túc đem nơi này trở thành nhà của mình, trang trí và sắp xếp rất tỉ mỉ.
Hắn còn nhớ lần đầu tiên dẫn Giang Nguyệt tới nơi này, trong phòng trống rỗng không có gì, là một biệt thự hắn tạm thời mua.
Hắn nhớ rõ, lúc ấy hắn chỉ thuận miệng nói một câu: ‘Sau này đây chính là nhà của cô’, nhưng ánh mắt của Giang Nguyệt ngay lập tức sáng lên.
Cô lo lắng đứng ở cửa ra vào, hai tay không tự nhiên siết chặt, niềm vui và sự hoảng loạn lấn át trong giây lát, rất nghiêm túc cam đoan:
“Sau này tôi sẽ cố gắng quét dọn nơi này sạch sẽ như nhà của tôi.”
Cách đây không lâu, cô ấy lại nói một cách bình tĩnh rằng đây không phải là nhà của cô.
Có vẻ như tất cả mọi thứ, chỉ mới như là ngày hôm qua…
Chương 273 Mỗi ngày một tiêu chuẩn
Cha mẹ Kiều Cẩn Nhuận rất nhiệt tình chiêu đãi Giang Nguyệt, bầu không khí mọi người ngồi ăn cơm cùng nhau rất ấm áp.
Tối nay, mặt trăng bên ngoài rất tròn.
Trước khi đi, Giang Nguyệt ở trong phòng ngủ bên cạnh Như Như một lát.
Giang Nguyệt đặt tay lên trán Như Như, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn yên bình của cô, trong lòng bắt đầu dâng trào cảm xúc.
“Như Như, kiếp sau em nhất định có thể trở thành một diễn viên ưu tú, chúng ta đã ước hẹn rồi.”
Kiều Cẩn Nhuận tựa vào vách tường trước cửa phòng ngủ, nhìn Giang Nguyệt một cách bình tĩnh.
“Nếu như hai người sớm quen biết một chút, con bé nhất định sẽ rất yêu quý một người chị như cô.” Kiều Cẩn Nhuận cười cười:
“Con bé thậm chí ngay cả người anh trai như tôi cũng không muốn nhận, đến lúc đó mỗi ngày đều quanh quẩn bên cô.”
Giang Nguyệt quay đầu, cười nói: “Làm sao có thể, nếu tôi có một người anh trai như anh, tôi sẽ cảm thấy rất hạnh phúc.”
“Thật sao?”
“Tôi lừa anh làm cái gì?” Giang Nguyệt từ bên giường đứng lên: “Như Như sinh ra trong gia đình này, khẳng định cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc.”
Ánh mắt Kiều Cẩn Nhuận lướt qua trên mặt cô, ôn nhu nói: “Vậy còn cô thì sao, có thích nhà chúng tôi không?”
Giang Nguyệt không nghĩ ngợi liền trả lời: “Thích nha.”
Được cha mẹ yêu thương, còn có người anh ruột cưng chiều. Cuộc sống tuy rằng bình thản bình thường, nhưng làm cho người ta cảm thấy hạnh phúc an tâm.
Tất nhiên là Giang Nguyệt rất thích nó.
Kiều Cẩn Nhuận nhìn cô, hô hấp chậm rãi nhẹ nhàng: “Vậy, cô có thể xem nơi này như nhà của cô?”
“Thật sao? Vậy sau này tôi phải thường xuyên...” Giang Nguyệt nhất thời không nhận ra hàm ý sâu xa trong lời nói của Kiều Cẩn Nhuận, đến khi ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh, cô mới phản ứng lại.
Bầu không khí trong phòng nhất thời im lặng một lúc.
Giang Nguyệt cười cười, đổi giọng trả lời anh: “Vậy tôi cần suy nghĩ thật kỹ đã.”
Kiều Cẩn Nhuận đã đoán trước được phản ứng của Giang Nguyệt, vì vậy anh chỉ cười mà không nói gì.
Anh biết cô sẽ từ chối.
Mặc dù mỗi ngày cô đều biểu hiện vui vẻ, nhưng đáy mắt cô luôn có nỗi buồn nhàn nhạt.
Đó không phải là vết sẹo có thể chữa lành trong một sớm một chiều.
Lúc Giang Nguyệt rời khỏi nhà họ Kiều, mẹ Kiều còn luyến tiếc không muốn chia tay cô, bà kéo tay cô nói muốn cô thường xuyên đến nhà chơi, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh.
Giang Nguyệt cười ôm lấy bà: “Vâng thưa dì, con sẽ thường xuyên ghé ạ.”
“Được rồi, nhìn bộ dáng không có tiền đồ của bà đi, nhìn thấy ai cũng giống như con gái mình vậy” Ba Kiều ho khan hai tiếng:
“Mau cho con gái nhà người ta trở về đi, đêm đã khuya, trên đường đi chú ý an toàn.”
Giang Nguyệt cười gật đầu: “Vậy con đi đây, tạm biệt chú dì.”
Kiều Cẩn Nhuận đưa Giang Nguyệt xuống lầu, hai người đi bộ đến cửa khu dân cư. Giang Nguyệt nói sẽ bắt taxi quay về nhà chị Trần, để Kiều Cẩn Nhuận không cần phải tiễn cô nữa.
Trước khi lên xe, cô xoay người đối mặt với Kiều Cẩn Nhuận: “Cám ơn anh, cũng cảm ơn chú và dì, tối nay tiếp đãi tôi nhiệt tình như vậy.”
“Về phần đề nghị của anh, tôi sẽ nghiêm túc cân nhắc, tận lực sẽ không để cho anh chờ quá lâu.” Giang Nguyệt chớp chớp mắt, giọng điệu nhẹ nhàng nhất có thể.
Kiều Cẩn Nhuận đối diện với tầm mắt của cô.
“Hai vị trưởng bối bọn họ cũng rất muốn gặp cô, đối với cô nhiệt tình chiêu đãi, cũng là ý nguyện cá nhân của bọn họ.”
Anh bình tĩnh nói: “Giang Nguyệt, tôi cảm thấy vấn đề cô đang phải đối mặt bây giờ không phải cho tôi một câu trả lời, mà là phải nhìn rõ bản thân mình.”
“Cô vẫn như cũ không tìm được phương thức chính xác để hòa hợp với thế giới này.”
Giang Nguyệt dừng lại.
Kiều Cẩn Nhuận không nhanh không chậm nhìn cô: “Trước đây, cô không sẵn sàng chấp nhận thực tế không được yêu thương. Bây giờ, cô lại loại trừ tất cả mọi thứ có thể được yêu thương.”
Giang Nguyệt hoảng hốt vài giây, sau đó không thể làm gì được gật gật đầu: “Anh luôn nhìn thấu tôi rất rõ ràng.”
Cuộc sống gần đây của cô rất an ổn, mỗi ngày cô sống một cuộc sống viên mãn theo ý của mình. Nhưng khi yên tĩnh một chỗ cô luôn cảm thấy ở một nơi nào đó của mình rất trống rỗng.
Kiều Cẩn Nhuận đã chỉ ra sự hoang mang gần đây của cô.
Bởi vì sợ kết thúc, nên Giang Nguyệt muốn tránh sự bắt đầu...
…
Buổi tối cô trở lại nhà của chị Trần, lại cùng Hi Hi ngồi trên sô pha trò chuyện một lát, nằm ở trên giường mà chị Trần đã chuẩn bị trước cho cô và nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Cô ấy rõ ràng không có thói quen lạ giường nhưng thật khó để đi vào giấc ngủ.
Kiều Cẩn Nhuận nói rất đúng, cô quả thật cần tích cực nghênh đón một khởi đầu mới, chứ không phải tiếp tục sống như một cái xác sống.
Cô chưa từng có một quan hệ bình thường và lành mạnh, cho nên mới do dự khi bắt đầu một quan hệ mới.
Chờ suy nghĩ thông suốt, Giang Nguyệt trở mình, muốn gửi lời cảm ơn đến Kiều Cẩn Nhuận.
Cô mở màn hình điện thoại di động, phát hiện rằng vài phút trước, Tiêu Kỳ Nhiên đã gửi tin nhắn cho cô, lại bị đối phương thu hồi lại, tuy nhiên dấu vết vẫn còn ở đó.
Giang Nguyệt gửi một dấu chấm hỏi qua.
Chẳng bao lâu, một tin nhắn trả lời hiện ra trên màn hình: [Vẫn chưa ngủ?]
[Giang Nguyệt: Có việc gì không?]
Đại khái một phút trôi qua, Giang Nguyệt cho rằng hắn sẽ không trả lời, kết quả lại nhảy ra tin nhắn: [Tôi có thể gọi điện thoại cho cô không?]
Chỉ một dòng chữ ngắn ngủi, làm cho người ta cảm thấy hèn mọn.
Trái tim Giang Nguyệt vô cớ căng thẳng, cô mím môi, vừa trả lời một chữ [Được], giây tiếp theo điện thoại của đối phương liền gọi tới.
Cô cảm thấy trái tim mình lỡ một nhịp.
Sau khi điện thoại được kết nối, hai người ai cũng không nói trước, trong ống nghe chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng.
Giang Nguyệt mở miệng: “Anh...”
Tiêu Kỳ Nhiên cũng đồng thời lên tiếng, với giọng khàn khàn: “Hôm nay là sinh nhật tôi, em đã quên mất.”
Giang Nguyệt im lặng một lát, mới trả lời: “Cho nên, anh cố ý gọi điện thoại đến đây để đòi quà sinh nhật?”
Khi cô hỏi, giọng điệu có phần tùy tiện, khóe môi hơi cong: “Nhưng tôi không chuẩn bị quà cho anh, cũng không có ý định chúc mừng sinh nhật anh.”
Tiêu Kỳ Nhiên trầm mặc một lúc.
Giang Nguyệt nghe được hắn ở đầu kia hít sâu một hơi, lại thở ra, mới chậm rãi trả lời cô: “Không sao.”
“Đúng vậy, anh cũng đâu cần.” Giang Nguyệt ngoài ý muốn bị sự thỏa hiệp của hắn làm cho giật mình, nhưng vẫn tự giải thích theo suy nghĩ của mình:
“Có Ngu tiểu thư cùng anh tổ chức sinh nhật, anh cần gì phải gọi cuộc điện thoại này cho tôi.”
Tiêu Kỳ Nhiên giật mình, cảm thấy mờ mịt với suy đoán chính xác của cô: “Làm sao em biết tối nay Ngu Vãn tới tìm tôi?”
“Tôi đương nhiên là biết, địa chỉ của Thụy Uyển là tôi cho cô ấy, Tiêu tổng có phải nên cảm ơn sự hiểu ý của tôi không?” Giang Nguyệt cười nói.
Thanh âm của Tiêu Kỳ Nhiên khàn càng thêm lợi hại: “Tại sao? Tại sao lại cho cô ấy địa chỉ của Thụy Uyển?”
Giọng nói của hắn nặng nề: “Thụy Uyển là nhà tôi cho em, là nhà của em, những người khác không có tư cách xuất hiện ở đó.”
Ít nhất, cô không nên cho Ngu Vãn địa chỉ một cách dễ dàng như vậy.
“Tiêu tổng thật đúng là mỗi ngày lại đặt ra một tiêu chuẩn.” Giang Nguyệt nghe hắn nói như vậy, khẽ hừ một tiếng, chỉ cảm thấy hoang đường:
“Khi anh dẫn Tần Di Di về, nói sau này muốn cùng cô ấy sống ở nơi đó, có nghĩ tới nơi đó là nhà của tôi không?”
Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên ảm đạm, thanh âm cũng âm trầm: “Xin lỗi Nguyệt Nguyệt, lúc ấy tôi có nỗi khổ tâm riêng, tôi nhất định phải lừa gạt cô ta, mới có thể làm cô ta mất cảnh giác.”
“Cô ta là người mà Đàm Di Tông phái tới sắp xếp ở bên cạnh tôi. Nếu tôi muốn lấy được quyền lên tiếng ở Tiêu gia, tôi phải nghĩ biện pháp loại trừ những người bất đồng ý kiến trước, mới có thể mở đường cho tôi và em trong tương lai.”
“Còn nữa, mối quan hệ giữa tôi và Ngu Vãn rất đặc thù. Nếu em muốn nghe, chúng ta có thể hẹn thời gian ngồi xuống nói chuyện một chút, được không?”
Chương 274 Làm người không thể quá tham lam
“Không cần.” Giang Nguyệt hít sâu một hơi, siết chặt lấy điện thoại: “Tôi không có hứng thú với lịch sử tình trường của anh, cũng không có hứng thú muốn nghe anh kể chuyện.”
Thân thể Tiêu Kỳ Nhiên cứng đờ.
“Nguyệt Nguyệt, em vẫn còn hiểu lầm tôi sao?” Cổ họng hắn không khống chế được mà lên xuống, có chút vội vàng nói:
“Hay là do tôi nói không đủ rõ ràng, khiến cho em còn oán hận đối với tôi sao?”
“Tôi không có oán hận gì đối với anh hết.” Cô trả lời hắn một cách bình tĩnh: “Tôi có thể hiểu được ý của anh nói, tóm lại là anh làm những chuyện này cũng chỉ vì có thể được ở bên tôi.”
Trong lòng Tiêu Kỳ Nhiên buông lỏng trong giây lát, nhưng sau đó lại vì những lời nói của cô, mà căng thẳng trở lại: “Nhưng chỉ cần một câu khổ tâm của tôi, thì có thể đem hết thảy những thứ lúc trước đó xoá sạch không?”
Giang Nguyệt cười một tiếng: “Cho nên, anh vẫn là nhớ rõ tôi bị dị ứng sữa, anh biết tôi chưa từng ngủ với những người đàn ông khác, anh cũng biết…”
Giang Nguyệt nghẹn ngào, giọng nói rất nhẹ: “Anh cũng biết tôi yêu anh, đúng không?”
Tiêu Kỳ Nhiên khó khăn nói: “Ngoại trừ cái cuối cùng.”
Không phải là hắn không cảm nhận được tình cảm của Giang Nguyệt, nhưng cô thật sự quá bình tĩnh, làm cho người khác rất khó có thể xác định tình cảm chân thật của cô.
Cô quá cẩn thận, căn bản không dám thổ lộ tình cảm của bản thân đối với hắn.
“Được, vậy thì tốt.” Giang Nguyệt cười khẽ một tiếng: “Giải thưởng Oscar dành cho người mới nên để cho anh đến lấy.”
“Nguyệt Nguyệt…”
“Anh nhớ rõ tôi bị dị ứng sữa, nhưng lại trơ mắt nhìn tôi bị Tần Di Di ép tôi uống sữa. Anh biết là tôi không có quan hệ tình cảm với những người đàn ông khác.”
“Nhưng anh hết lần này đến lần khác sỉ nhục tôi, còn chà đạp lên nhân cách của tôi, làm tổn thương lòng tự trọng của tôi, châm chọc những nỗ lực của tôi…”
Cô nói xong, hít một hơi thật sâu, lại cười một cách thản nhiên nói: “Bây giờ anh nói cho tôi biết, anh có nỗi khổ tâm, còn hỏi tôi có oán hận gì anh không sao?”
“Anh dựa vào cái gì mà cảm thấy, sau khi anh làm ra những chuyện này, tôi vẫn có thể thích anh giống như trước đây? Tôi là cái gì, là người anh gọi đến thì phải đến, đuổi đi liền phải đi à?”
Giọng cô mang theo những cảm xúc dâng cao, giọng nói phát ra cũng trở nên run rẩy.
Hô hấp của Tiêu Kỳ Nhiên hơi khó khăn, hắn mở miệng muốn giải thích cái gì đó, nhưng hắn cũng hiểu được với những chứng cứ phạm tội được bày ra trước mặt này, hắn có trăm cái miệng cũng khó để biện minh.
Giang Nguyệt nắm chặt điện thoại trong lòng bàn tay: “Tiêu Kỳ Nhiên, làm người không thể tham lam như vậy, vừa muốn cái này, lại muốn cái khác. Anh đã có được tập đoàn Tiêu thị mà anh muốn, không phải sao?”
“…Tôi xin lỗi.” Lúc nói đến ba chữ này, Tiêu Kỳ Nhiên cảm thấy vô cùng bất lực.
“Tôi cũng không có lý do gì khi anh xin lỗi, phải tha thứ cho anh.” Giang Nguyệt hỏi ngược lại hắn:
“Trên thế giới này chẳng lẽ phải có quy định như vậy sao, sau khi xin lỗi, người bị tổn thương nhất định phải tha thứ cho kẻ đã làm tổn thương mình hay sao?”
“Tiêu Kỳ Nhiên, tôi không hận anh, cũng không oán anh, nhưng tôi sẽ không tha thứ cho anh.”
Cô dừng lại nói từng chữ, nói một cách bình tĩnh: “Cảm ơn anh đã cho tôi một chiếc ô. Nhưng trong những năm qua, chúng ta đã thanh toán sạch sẽ rồi.”
Hắn cứu cô khỏi đêm mưa đó, rồi lại đẩy cô vào một màn mưa đen hơn, sâu hơn.
“Cái gì gọi là ‘thanh toán sạch sẽ’ rồi?” Tiêu Kỳ Nhiên trầm giọng, hắn đứng ở ban công Thuỵ Uyển, ngay cả bàn tay đang kẹp điếu thuốc của hắn cũng phát run:
“Giang Nguyệt, em nói cho rõ ràng.”
“Tôi và anh, bất luận là về phương diện vật chất hay tinh thần, chúng ta đều đã rõ ràng hết rồi.”
Không đợi Tiêu Kỳ Nhiên mở miệng, hắn liền nghe được một tiếng cúp.
Cô cúp máy rồi.
Thậm chí cô còn không muốn nghe câu giải thích của hắn.
Giang Nguyệt đặt điện thoại lên gối, màn hình điện thoại sau khi cúp máy từ từ tối dần lại, cuối cùng là tối hẳn đi.
Cô nằm nghiêng, nước mắt trào ra nhiều lần, cuối cùng không nhịn được, hai tay ôm chặt vào ngực, hai hàng nước mắt dọc theo khoé mắt mà trượt xuống, một bên xẹt qua sóng mũi, ngã xuống bên kia gối.
Từ giờ, chắc hẳn Tiêu Kỳ Nhiên sẽ không gọi tới nữa.
Mấy ngày sau, Giang Nguyệt đều ở nhà của chị Trần, đợi kỳ nghỉ chấm dứt, đưa Hi Hi trở lại trường học, sau đó cô mới mua vé máy bay trở về Hoa Thành.
Ngày đầu tiên ở đoàn kịch Bách Kiều, Đỗ Thời Minh liền tìm tới Giang Nguyệt, cười nói cho cô biết một chuyện, anh ta nói là sau này tất cả công việc của đoàn kịch đều giao cho cô xử lý.
“Đây là sự sắp xếp của tổng giám đốc Thịnh, nói là muốn giao đoàn kịch nói cho cô.” Đỗ Thời Minh mỉm cười: “Tôi tin tưởng sau này cô có thể dẫn dắt đoàn kịch nói trở nên tốt hơn.”
Sự sắp xếp này quá đột ngột, Giang Nguyệt khó hiểu nói: “Vì sao lại giao cho tôi, Đỗ tổng anh không phải là người phụ trách của đoàn kịch nói sao?”
“Không phải là phụ trách tất cả.” Đỗ Thời Minh gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Mặc dù tôi làm việc ở thanh phố Hoa Thành, nhưng cha mẹ tôi đều ở Bắc Thành, trong một lúc tôi cũng khó có thể lo hết được.”
“Lão Thịnh tổng cũng thông cảm cho sự khó khăn của tôi, nói là có thể cho tôi chuyển trọng tâm công việc về Bắc Thành, nhưng công việc bên này lại không dễ dàng tìm được người tiếp nhận.”
“Các hạng mục khác thì còn tốt, nhưng đoàn kịch nói bên này có rất nhiều chuyện phải tự mình xử lý, tôi không có biện pháp có thể ở lại Bắc Thành lâu dài.”
Trong lòng Giang Nguyệt hiểu rõ.
Hai năm nay lượng truy cập tăng lên, ngày càng có nhiều người theo đuổi sự nổi tiếng. Nghành công nghiệp kịch nói đã bị ảnh hưởng ở mức độ nhất định, vì vậy rất khó để có thể tìm kiếm những nhân tài trong lĩnh vực này.
Tìm một người kế nhiệm thích hợp, cũng không phải trong chốc lát là có thể tìm được.
“Tháng sau chính là sinh nhật lần thứ sáu mươi của mẹ tôi, bà ấy cũng không có nguyện vọng nào khác, chỉ hy vọng tôi sớm yên ổn một chút.”
Đỗ Thời Minh nhắc tới chuyện gia đình, vô cùng chua xót, cảm khái nói: “Tôi quanh năm ở xa vợ, trong nhà lớn nhỏ đều do một tay cô ấy vất vả, tôi cảm thấy rất có lỗi với cô ấy.”
Nghe đến đây, Giang Nguyệt đã bắt đầu đồng tình với anh, có thể cảm nhận được thỉnh cầu tha thiết của anh ta, vì thế cô nói:
“Được, vậy tôi sẽ cố gắng làm, sẽ không phụ sự mong đợi của lão Thịnh tổng và Đỗ tổng đối với tôi.”
Đỗ Thời Minh nắm chặt tay cô, trịnh trọng nói: “Cô nhất định có thể, tôi rất coi trọng cô.”
Lần này, đoàn kịch Bách Kiều hoàn toàn rơi vào tay của Giang Nguyệt.
Ngoài việc bình thường phải sắp xếp việc diễn xuất, Giang Nguyệt còn phải phụ trách xử lý công việc trong ngoài đoàn kịch, bao gồm cả truyền bá, mua kịch bản… tất cả đều cần cô kiểm soát tình hình chung.
Cuộc sống của cô đột nhiên trở nên đầy đủ và bận rộn.
Sau khi tiếp nhận đoàn kịch nói, Giang Nguyệt mới biết được, thì ra đoàn kịch cũng cần thu hút đầu tư, thỉnh thoảng còn cần phải tuyên truyền ra bên ngoài, rất giống như đang kinh doanh một doanh nghiệp nhỏ.
Thịnh Sóc Thành coi như cũng quan tâm đến cô, thỉnh thoảng hỏi thăm cô về tình hình của đoàn kịch nói, thỉnh thoảng sẽ cho cô một số lời khuyên, cô dần dần cũng có tiến bộ.
Một ngày nọ, đột nhiên có một nhà đầu tư muốn đầu tư vào đoàn kịch nói của bọn họ, còn nói rằng trong tay của anh ta có mấy kịch bản nổi tiếng của nước ngoài, có thể bán cho bọn họ với giá thấp để làm thành ý.
Hiện nay, các tiết mục của đoàn kịch nói đều là các vở kịch trước đây, số lần xuất hiện cũng không ít, rất nhiều khán giả đã xem qua, nhưng họ sẽ không xem lại lần thứ hai.
Việc giới thiệu các kịch bản mới, làm cho các tiết mục và các buổi biểu diễn có thể mang lại làn gió mới cho đoàn kịch nói và thu hút được nhiều khán giả hơn.
Giang Nguyệt đã sớm thỉnh giáo Thịnh Sóc Thành, nói ra quan điểm cùng suy nghĩ của bản thân. Sau khi nhận được đáp án khẳng định, cô mới cho đối phương một câu trả lời, nói là cô có thể gặp để nói chuyện.
Trên đường đến điểm hẹn, Giang Nguyệt được biết đối phương đã rất nhiều năm không ở trong nước, quanh năm đều sống ở nước ngoài.
Chương 275 Nhà đầu tư từ nước ngoài
Cánh cửa gỗ nặng trịch bị người phục vụ đẩy ra, Giang Nguyệt gật đầu cười thay lời cảm ơn.
Cánh cửa làm bằng kính, phản chiếu bóng dáng và khuôn mặt của Giang Nguyệt.
Để tỏ ra trang trọng, hôm nay cô mặc một chiếc váy dài bó sát, làm nổi bật vóc dáng cân đối của mình, trang điểm vô cùng trang nghiêm và tao nhã.
Căn phòng rộng rãi sáng sủa, Giang Nguyệt đợi cũng không lâu lắm, rất nhanh cửa phòng lại bị mở ra, một người đàn ông mặc âu phục đi giày da bước vào.
Nhìn thoáng qua, Giang Nguyệt có thể đoán đối phương hẳn là có thói quen tập thể dục. Bộ vest tôn lên những đường nét cơ bắp của người này, mặc dù đối phương là người châu Á nhưng lại toát lên khí chất cường tráng đặc trưng của người châu Âu.
“Xin chào, cô Giang.” Trong nháy mắt giọng nói của người đàn ông vang lên, Giang Nguyệt đã điều chỉnh tâm trạng xong, nở nụ cười vô cùng lễ phép chào hỏi:
“Xin chào anh Thượng.”
Trong xe, cô đã nhìn sơ qua về lai lịch chung của đối phương, trong lòng cô, hình ảnh của người này là hình ảnh của một thương gia giàu có.
Theo thông tin được công khai, Thượng Trạch Văn là người Anh gốc Hoa, 33 tuổi, định cư ở nước ngoài quanh năm, gia cảnh khá giả, kết hôn từ sớm và không có tật xấu nào trước công chúng.
“Xin lỗi, có thể tôi diễn đạt không tốt.” Thượng Trạch Văn ngồi xuống, cầm ly rượu trên bàn lên, ngước nhìn Giang Nguyệt và cười nói:
“Tôi hy vọng sẽ không có 'lỗi lầm' nào trong cuộc trò chuyện của chúng ta.”
Giang Nguyệt giật mình, nhận ra rằng điều anh ấy muốn nói chắc là ‘Tôi hy vọng sẽ không có vấn đề gì trong giao tiếp của chúng ta’, vì vậy không thể không mỉm cười.
Nền tảng ngôn ngữ của đối phương hơi kém, nhưng vẫn có thể hiểu những gì anh ấy muốn thể hiện.
Giọng nói của anh ấy rất trầm, mang đậm chất Anh quốc, lời nói và hành động đều rất tao nhã lịch sự, có sự cao quý chỉ thuộc về loại người tầng lớp cao.
Nụ cười trên mặt Giang Nguyệt rạng rỡ: “Tôi sẽ cố gắng hiểu rõ cách biểu đạt của anh, giữa chừng nếu có vấn đề gì, chúng ta có thể kiên nhẫn thương lượng và giải thích.”
Tư thế của cô duyên dáng, không có chút căng thẳng, cô nói chuyện với anh ta một cách hào phóng và khéo léo, đôi vai thẳng tắp cùng với khí chất không hề suy giảm.
Thượng Trạch Văn là một doanh nhân giàu có ở Anh, anh đã tự thành lập một nhà hát của riêng mình, lần này anh đến đây với danh nghĩa muốn đầu tư vào Bách Kiều.
“Tôi muốn xem vẻ đẹp và cảm hứng của các bộ phim truyền hình Âu Mỹ dưới sự thể hiện của người châu Á. Tôi hy vọng cô Giang sẽ không làm tôi thất vọng.”
Giang Nguyệt thể hiện sự tôn trọng với đối phương: “Vậy thì cảm ơn sự yêu mến của anh Thượng, đoàn kịch chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để biểu diễn và không phụ lòng mong đợi của anh.”
Sau khi uống rượu liên tiếp ba vòng, Giang Nguyệt trong lòng tranh thủ thời gian, trên mặt vẫn luôn nở nụ cười, cân nhắc cơ hội kết thúc bữa ăn.
Mặc dù ngôn ngữ của Thượng Trạch Văn không tốt lắm nhưng lại nói rất nhiều, thỉnh thoảng anh ấy sẽ nâng ly để tỏ lòng kính trọng, Giang Nguyệt cũng luôn đáp lại bằng nụ cười rạng rỡ, thậm chí có vài lúc uống cạn mấy ly rượu mà không hề hay biết.
“Cô Giang, hôm nay rất vui được gặp cô.” Thương Trạch Văn mỉm cười: “Cô rất đẹp, giống như một tác phẩm nghệ thuật được đẽo gọt tỉ mỉ.”
Giang Nguyệt được khen xinh đẹp cũng không có gì lạ, nhưng đây là lần đầu tiên cô nghe thấy có người dùng cách này để miêu tả mình, cô hơi kinh ngạc, cười nói:
“Tôi chưa từng nghe qua cách ẩn dụ như vậy. “
“Đại khái chính là rất đẹp, nhưng không tức giận.” Nhìn thấy sắc mặt Giang Nguyệt thay đổi, anh giải thích:
“Chỉ là vẻ đẹp nhân tạo mà thôi.”
Giang Nguyệt cảm thấy anh càng giải thích càng rối rắm, bất đắc dĩ đỡ trán: “... Anh Thượng, tôi chưa bao giờ phẫu thuật thẩm mỹ.”
“Tôi không nói rằng cô đã phẫu thuật thẩm mỹ... hay nên nói rằng nó quá tinh xảo cho nên gây ra cảm giác không chân thực? Tôi nên diễn đạt câu này như thế nào…”
Thượng Trạch Văn dường như đã say, nói chuyện không rõ ràng, bắt đầu lảm nhảm, điều này khiến cho ngôn ngữ vốn đã tương đối kém của anh lúc này càng trở nên khó hiểu:
“Tóm lại, cô giống như một loại bảo tàng không chê vào đâu được làm cho người ta muốn giữ làm của riêng.”
Càng ngày càng không nghe nổi nữa.
Giang Nguyệt nhíu mày, cụp mắt xuống, gọi điện thoại cho thư ký của Thượng Trạch Văn, nhờ cô ấy đưa Thượng Trạch Văn trở về.
Hợp tác đã được thương lượng, Giang Nguyệt đi cùng họ ra khỏi nhà hàng.
Khi thư ký vừa rời đi, Thượng Trạch Văn bất ngờ nói: “Cô đẹp hơn vợ tôi, nhưng tôi vẫn yêu cô ấy hơn.”
Giang Nguyệt cảm thấy buồn cười trước sự thẳng thắn và chân thành của Thượng Trạch Văn, nhưng đồng thời cũng cảm thấy rất ấm lòng, dù sao thì những người đàn ông như vậy cũng rất hiếm.
Một lòng một dạ trong mối quan hệ, chung thủy với hôn nhân, có trách nhiệm với gia đình vốn dĩ là điều hiển nhiên, nhưng lại trở thành thứ xa xỉ đắt giá nhất trong thời đại này.
Mùa thu ở Hoa Thành là mùa mưa, sau bữa tối, bên ngoài lại bắt đầu mưa liên miên không ngớt.
Thượng Trạch Văn nhấc chân, nửa người đã ngồi trên xe nhưng sau đó lại giống như nhớ ra điều gì mà quay lại nhìn Giang Nguyệt, nói:
“Sau này có cơ hội tôi sẽ giới thiệu vợ của tôi với cô.”
“Rất vinh hạnh.” Giang Nguyệt hơi khom người: “Đi đường cẩn thận, về sớm nghỉ ngơi nhé.”
Cô liếc nhìn thư ký một cái, gật đầu với cô ấy, đối phương hiểu ý: “Thượng tổng, để tôi lái xe, anh thắt dây an toàn đi.”
Khi cửa xe đóng lại, Thượng Trạch Văn đột nhiên thò đầu ra khỏi cửa kính xe, nửa say nửa tỉnh hỏi Giang Nguyệt:
“Cô có biết thông tin liên lạc của vợ tôi không? Gần đây tôi đang tìm cô ấy, nhưng cô ấy đã biến mất.”
Giang Nguyệt theo bản năng cảm thấy tai mình có lẽ đã nghe sai hoặc vốn từ ngữ của mình có vấn đề gì đó, cũng có thể là Thượng Trạch Văn đã uống say nên ăn nói lung tung, vì vậy liền dỗ dành anh mà nói:
“Vợ anh nhất định đang ở khách sạn đợi anh, bây giờ anh quay về là có thể gặp được cô ấy rồi.”
“Tôi không nhìn thấy.” Thương Trạch Văn lắc đầu: “Cô ấy đã chạy trốn, cô ấy chạy trốn khỏi lòng bàn tay của tôi.”
“Cô ấy trốn không thoát, tôi sẽ không để cô ấy đi, tôi sẽ đem cô ấy giấu thật kỹ.”
Thượng Trạch Văn đột nhiên tự cười một mình, nhưng nụ cười đó rất nham hiểm, ánh mắt lóe lên trong chốc lát rồi nhanh chóng biến mất:
“Cô Giang, ngủ ngon.”
Đợi chiếc xe chở Thượng Trạch Văn rời đi, Giang Nguyệt đứng dưới biển báo dừng bên đường, tâm trạng chán nản chờ một chiếc taxi.
Trời mưa không to lắm, nhưng cô không mang theo ô bên người nên chỉ có thể lấy tay che đầu.
Cô đã lâu không uống rượu, tửu lượng cũng hơi giảm xuống, đứng đợi không lâu nhưng cô đã cảm thấy đầu có chút nặng nề, thái dương cũng đau nhói.
Có thể cố gắng duy trì tươi cười cho đến khi Thượng Trạch Văn được đưa về chính là giới hạn cùng cực của cô rồi.
Xe chưa tới nhưng mưa trên đầu đã tạnh.
Giang Nguyệt ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lên, một chiếc ô đang che trên đầu cô, giúp cô che đi phần lớn mưa trút xuống.
Tiêu Kỳ Nhiên cúi đầu nhìn ánh mắt say rượu mông lung của Giang Nguyệt, giọng điệu tự nhiên bình thản:
“Sao lại uống nhiều rượu như vậy?”
Anh ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người cô.
Giang Nguyệt vừa nhìn thấy mặt anh, những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu lập tức được giải tỏa rất nhiều, cô muốn quay đi thì đã bị người đàn ông kéo cánh tay lại.
Anh sẽ không để cô đi.
“Mưa càng ngày càng lớn, uống nhiều như vậy còn tính một mình trở về?”
“Không được sao?”
Giang Nguyệt cũng lười hỏi anh tại sao lại xuất hiện ở chỗ này: “Xin lỗi, anh đang cản trở tôi bắt taxi.”
Tiêu Kỳ Nhiên vẫn duy trì giọng điệu bình thản không có chút độ ấm nào:
“Em không ý thức được về sức hấp dẫn của bản thân sao? Em có biết nửa đêm xuất hiện một người phụ nữ như em sẽ khiến cho bao nhiêu người đàn ông khác muốn đến gần không?”
Tiêu Kỳ Nhiên yên lặng nhìn Ngu Vãn, giọng nói không hề có cảm xúc: “Ngu Vãn, chúng ta đã sớm kết thúc.”
“Kết thúc cũng có thể tái hợp lại.”
“Không cần thiết.” Hắn hít một hơi thuốc và phun ra một làn khói rất nhạt: “Huống chi, tôi không có ý nghĩ này.”
Ngu Vãn không nghĩ tới hắn lạnh lùng như vậy, thanh âm run rẩy một chút: “Vì cái gì, bởi vì em đã ly hôn, cho nên anh ghét bỏ em?”
“Không liên quan gì đến chuyện này.”
“Vậy tại sao anh không nguyện ý hòa hảo với em, là còn chưa tha thứ cho em sao?”
Cô ta hít hít mũi, nước mắt chảy ròng ròng: “Em thừa nhận lúc ấy em ra đi có chút quyết đoán. Nhưng em làm vậy cũng là vì tốt cho anh, cha anh nói nghiêm túc như vậy, em cũng lo lắng bởi vì Đàm Di Tông mà trở thành điểm yếu của anh.”
“Chuyện cũ không có gì để nhắc tới.” Tiêu Kỳ Nhiên lẳng lặng nhìn cô: “Không muốn tái hợp, cũng không cần nhiều nguyên nhân như vậy, chỉ là tôi không có tình cảm mà thôi.”
“Anh đang nói dối!”
Ngu Vãn cắn môi, hốc mắt dần dần đỏ lên: “Rõ ràng anh vẫn còn yêu em, chẳng lẽ không phải sao?” Cô tiến lại gần Tiêu Kỳ Nhiên một bước, nhưng đối phương lại bình tĩnh lui về phía sau một bước.
“Được, em tin anh không yêu em.” Ngu Vãn hít sâu một hơi, gật gật đầu:
“Anh không yêu em, nhưng sau khi em rời đi anh lại sáng lập Giang San, còn ký hợp đồng với Giang Nguyệt, nâng cô ấy lên thành một nghệ sĩ có vị trí giống em. Sau đó anh lại tìm đến Tần Di Di, gần đính hôn rồi lại lựa chọn hủy hôn?”
Tiêu Kỳ Nhiên giật mình, bỗng nhiên hiểu được một chuyện.
Khó trách Giang Nguyệt lại cảm thấy nữ chính trong câu chuyện kia của hắn sẽ là Ngu Vãn, còn nói rằng cô là người thay thế.
Hắn rốt cục phản ứng lại, đồng thời lại cảm thấy vô cùng nực cười.
“A Nhiên, nếu như anh thật sự không yêu em, vì sao trước kia không lựa chọn ở cùng hai người bọn họ?” Ngu Vãn nghẹn ngào:
“Làm tổn thương em đã đủ rồi, đừng liên lụy đến những người không liên quan khác.”
“Lúc chúng ta yêu nhau, chúng ta cùng nhau đi du lịch khắp thế giới, thưởng ngoạn vô số phong cảnh, trải qua rất nhiều niềm vui. Những hồi ức kia, em không tin anh sẽ nỡ quên.”
Khi cô nói chuyện, âm thanh dần dần hạ thấp hơn, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta đã trải qua cùng nhau rất nhiều chuyện như vậy, tại sao cứ vì một sự hiểu lầm mà đẩy nhau ra xa?”
Tiêu Kỳ Nhiên nhếch môi: “Cô nói không sai!”
Không nên để những hiểu lầm đẩy nhau ra xa hơn.
“Anh cũng cảm thấy chúng ta không nên bỏ lỡ, có phải không?” Ngu Vãn cười trong nước mắt, cố gắng tiếp cận Tiêu Kỳ Nhiên.
Ngón tay thon dài của Tiêu Kỳ Nhiên kẹp điếu thuốc, ánh mắt nhìn cô bình tĩnh: “Nếu đã là hiểu lầm, vậy tôi sẽ nói rõ ràng với cô từng chuyện một.”
“Đầu tiên, đối với chuyện năm đó cô bị Đàm Di Tông an bài ở bên cạnh tôi, đúng là tôi đã phát hiện quá muộn, đến thiếu chút nữa muốn cùng cô kết hôn. Vì vậy dẫn đến cha tôi đều coi như là thật, mới có thể tự đến gặp buộc cô phải rời đi. Cũng may lựa chọn của cô, làm cho tôi thở phào nhẹ nhõm.”
“Thứ hai, giá trị tồn tại của Tần Di Di, cùng năm đó với cô không có khác nhau. Chỉ là cô ta ngốc hơn một chút, trong lựa chọn cũng không thông minh như cô, ngược lại trở thành công cụ để tôi lật đổ Đàm Di Tông, điểm này tôi rất muốn cảm ơn cô ta.”
Tiêu Kỳ Nhiên ném điếu thuốc lá vào trong thùng rác, rũ mắt xuống: “Cuối cùng, về phần Giang Nguyệt...”
Khi nhắc đến cô, ánh mắt hắn hơi ngứa ran.
Hắn bày mưu tính kế, tất cả đều kiểm soát nắm giữ mọi thứ trong tay, duy chỉ có cô là một mắt xích mà hắn đã bỏ lỡ.
“Bỏ đi.” Tiêu Kỳ Nhiên tiếp tục nói: “Tôi hy vọng cô hiểu rằng tôi không yêu cô nhiều như cô nghĩ, cũng sẽ không tìm thấy bất kỳ người nào thay thế cho cô. Sở dĩ năm đó có thể nói kết hôn với cô, cũng là bởi vì Tiêu gia cần một người phụ nữ đến để nối dõi tông đường. Còn đối với tôi mà nói, người này là ai đều cũng có thể.”
Ngữ khí của hắn rất bình thản, nhưng Ngu Vãn lại cảm thấy hô hấp rất ngột ngạt, không thể tin hỏi ngược lại hắn: “Coi như là như vậy, Tiêu gia hiện tại không cần sao?”
“Cần.” Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên vô cùng trầm tĩnh: “Chỉ là hiện tại người này, đã không còn là ‘ai cũng có thể’ nữa rồi.”
Cả người Ngu Vãn cứng ngắc, chỉ cảm thấy đêm nay mình đã nhận một cú sốc quá lớn, môi cô trở nên tái nhợt, thanh âm cũng bắt đầu run rẩy:
“Vậy tại sao anh lại phái người đón em về nước, vì sao lại đồng ý ký em vào Giang San?”
Cô không tin giữa nam nữ sẽ có tình bạn đơn thuần, càng không tin Tiêu Kỳ Nhiên chỉ đơn giản là vì muốn giúp đỡ cô: “Em không tin, em không tin anh đơn giản chỉ là tiện tay giúp đỡ.”
“Ngu Vãn, tôi nhớ rõ trước kia cô so với bây giờ còn hiểu chừng mực hơn.” Tiêu Kỳ Nhiên nhướng mày:
“Có một số lời tôi không muốn nói quá thẳng thắn, nhưng tôi cảm thấy trong lòng cô hẳn là biết rõ.”
“Tôi giúp cô, đơn giản là bởi vì Bạch Hạc quá ầm ĩ, tôi không muốn con bé đến chỗ dì của tôi cáo trạng, không có gì hơn.”
Ngoài ra lý do này, còn có một lý do khác.
Lúc trước ở trong quán bar, Tiêu Kỳ Nhiên quan sát thấy ấn tượng của Bạch Hạc đối với Giang Nguyệt không tính là kém, hai người ở chung cũng hài hòa, về sau nói không chừng có thể để Bạch Hạc hỗ trợ một chút.
Con gái mà, luôn có thể nói chuyện tình cảm, khuyên nhủ nhau.
Lời đã đến nước này, Tiêu Kỳ Nhiên đã bắt đầu cảm thấy nhàm chán, ánh mắt của hắn xẹt qua trên người cô ấy, nghĩ đến những lời đồn thổi nói rằng Giang Nguyệt giống Ngu Vãn.
Hắn lơ đãng nhếch môi.
Giống ở đâu?
Từ ngoại hình cho đến khí chất, đến tính cách cùng hành vi, không có một chút giống nào.
Thật là đau đầu.
Hắn lại rút ra một điếu thuốc khác, ngậm vào miệng, bắt đầu châm lửa, giọng điệu thản nhiên:
“Ân tình này là Bạch Hạc cho cô, nếu cô thật sự cảm thấy cảm kích, liền sớm thích ứng với thân phận nghệ sĩ đi, công ty tôi không nuôi người lười biếng.”
“Hơn nữa, nên nói rõ ràng với Bạch Hạc rằng tôi sẽ cảm thấy phiền nếu con bé cần yêu cầu thêm nhiều thứ.”
Nói tới đây, trong mắt hắn lộ ra vẻ bực bội, không coi ai ra gì đi ngang qua Ngu Vãn, đi về phía Thụy Uyển.
Lúc hai người lướt qua, Ngu Vãn cứng rắn muốn kéo tay hắn giữ lại, nhưng bị hắn nhanh chóng né ra.
Giống như lần cuối cùng cô ấy hôn hắn ta.
Hóa ra sự từ chối của hắn đã rõ ràng từ đầu đến cuối, nhưng cô vẫn không nhận ra mà vẫn chìm đắm trong đó.
...
Thụy Uyển đã được sang tên trên danh nghĩa Giang Nguyệt, nhưng cô một lần cũng không có tới xem qua, mật khẩu vẫn là nguyên như cũ.
Tiêu Kỳ Nhiên mở cửa, lấy tay chống vách tường, thay giày ở cửa rồi bước vào.
Hắn đã không còn nhớ được, lần trước trở về Thụy Uyển là khi nào.
Bình thường có dì giúp việc thường xuyên đến quét dọn, nhưng một khi phòng ốc không có người ở, mặc dù được quét dọn sạch sẽ đến đâu, vẫn có cảm giác bụi bặm.
Trong phòng đồ đạc được trang bị đầy đủ. Mọi thứ đều được đặt ở vị trí ban đầu, nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy trống rỗng.
Một ngôi nhà không có người ở sẽ trở nên lạnh lẽo.
Mới không bao lâu, căn nhà này đã mang theo không khí nặng nề, thậm chí còn thiếu sức sống hơn những căn nhà mẫu ở trong phòng kinh doanh bất động sản.
Trong bốn năm qua, Giang Nguyệt đã sống trong ngôi nhà này.
Hiện tại cô ấy đi rồi, nhưng vẫn tràn ngập dấu vết cô đã từng ở.
Trên bàn là chiếc bình hoa trong suốt không đều do cô chọn, phía trên bàn ăn là chiếc đèn chùm cô cố ý nhờ người thay. Giường trong phòng ngủ còn có thảm, đều là căn cứ vào sở thích của cô mà chọn.
Cô từng nghiêm túc đem nơi này trở thành nhà của mình, trang trí và sắp xếp rất tỉ mỉ.
Hắn còn nhớ lần đầu tiên dẫn Giang Nguyệt tới nơi này, trong phòng trống rỗng không có gì, là một biệt thự hắn tạm thời mua.
Hắn nhớ rõ, lúc ấy hắn chỉ thuận miệng nói một câu: ‘Sau này đây chính là nhà của cô’, nhưng ánh mắt của Giang Nguyệt ngay lập tức sáng lên.
Cô lo lắng đứng ở cửa ra vào, hai tay không tự nhiên siết chặt, niềm vui và sự hoảng loạn lấn át trong giây lát, rất nghiêm túc cam đoan:
“Sau này tôi sẽ cố gắng quét dọn nơi này sạch sẽ như nhà của tôi.”
Cách đây không lâu, cô ấy lại nói một cách bình tĩnh rằng đây không phải là nhà của cô.
Có vẻ như tất cả mọi thứ, chỉ mới như là ngày hôm qua…
Chương 273 Mỗi ngày một tiêu chuẩn
Cha mẹ Kiều Cẩn Nhuận rất nhiệt tình chiêu đãi Giang Nguyệt, bầu không khí mọi người ngồi ăn cơm cùng nhau rất ấm áp.
Tối nay, mặt trăng bên ngoài rất tròn.
Trước khi đi, Giang Nguyệt ở trong phòng ngủ bên cạnh Như Như một lát.
Giang Nguyệt đặt tay lên trán Như Như, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn yên bình của cô, trong lòng bắt đầu dâng trào cảm xúc.
“Như Như, kiếp sau em nhất định có thể trở thành một diễn viên ưu tú, chúng ta đã ước hẹn rồi.”
Kiều Cẩn Nhuận tựa vào vách tường trước cửa phòng ngủ, nhìn Giang Nguyệt một cách bình tĩnh.
“Nếu như hai người sớm quen biết một chút, con bé nhất định sẽ rất yêu quý một người chị như cô.” Kiều Cẩn Nhuận cười cười:
“Con bé thậm chí ngay cả người anh trai như tôi cũng không muốn nhận, đến lúc đó mỗi ngày đều quanh quẩn bên cô.”
Giang Nguyệt quay đầu, cười nói: “Làm sao có thể, nếu tôi có một người anh trai như anh, tôi sẽ cảm thấy rất hạnh phúc.”
“Thật sao?”
“Tôi lừa anh làm cái gì?” Giang Nguyệt từ bên giường đứng lên: “Như Như sinh ra trong gia đình này, khẳng định cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc.”
Ánh mắt Kiều Cẩn Nhuận lướt qua trên mặt cô, ôn nhu nói: “Vậy còn cô thì sao, có thích nhà chúng tôi không?”
Giang Nguyệt không nghĩ ngợi liền trả lời: “Thích nha.”
Được cha mẹ yêu thương, còn có người anh ruột cưng chiều. Cuộc sống tuy rằng bình thản bình thường, nhưng làm cho người ta cảm thấy hạnh phúc an tâm.
Tất nhiên là Giang Nguyệt rất thích nó.
Kiều Cẩn Nhuận nhìn cô, hô hấp chậm rãi nhẹ nhàng: “Vậy, cô có thể xem nơi này như nhà của cô?”
“Thật sao? Vậy sau này tôi phải thường xuyên...” Giang Nguyệt nhất thời không nhận ra hàm ý sâu xa trong lời nói của Kiều Cẩn Nhuận, đến khi ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh, cô mới phản ứng lại.
Bầu không khí trong phòng nhất thời im lặng một lúc.
Giang Nguyệt cười cười, đổi giọng trả lời anh: “Vậy tôi cần suy nghĩ thật kỹ đã.”
Kiều Cẩn Nhuận đã đoán trước được phản ứng của Giang Nguyệt, vì vậy anh chỉ cười mà không nói gì.
Anh biết cô sẽ từ chối.
Mặc dù mỗi ngày cô đều biểu hiện vui vẻ, nhưng đáy mắt cô luôn có nỗi buồn nhàn nhạt.
Đó không phải là vết sẹo có thể chữa lành trong một sớm một chiều.
Lúc Giang Nguyệt rời khỏi nhà họ Kiều, mẹ Kiều còn luyến tiếc không muốn chia tay cô, bà kéo tay cô nói muốn cô thường xuyên đến nhà chơi, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh.
Giang Nguyệt cười ôm lấy bà: “Vâng thưa dì, con sẽ thường xuyên ghé ạ.”
“Được rồi, nhìn bộ dáng không có tiền đồ của bà đi, nhìn thấy ai cũng giống như con gái mình vậy” Ba Kiều ho khan hai tiếng:
“Mau cho con gái nhà người ta trở về đi, đêm đã khuya, trên đường đi chú ý an toàn.”
Giang Nguyệt cười gật đầu: “Vậy con đi đây, tạm biệt chú dì.”
Kiều Cẩn Nhuận đưa Giang Nguyệt xuống lầu, hai người đi bộ đến cửa khu dân cư. Giang Nguyệt nói sẽ bắt taxi quay về nhà chị Trần, để Kiều Cẩn Nhuận không cần phải tiễn cô nữa.
Trước khi lên xe, cô xoay người đối mặt với Kiều Cẩn Nhuận: “Cám ơn anh, cũng cảm ơn chú và dì, tối nay tiếp đãi tôi nhiệt tình như vậy.”
“Về phần đề nghị của anh, tôi sẽ nghiêm túc cân nhắc, tận lực sẽ không để cho anh chờ quá lâu.” Giang Nguyệt chớp chớp mắt, giọng điệu nhẹ nhàng nhất có thể.
Kiều Cẩn Nhuận đối diện với tầm mắt của cô.
“Hai vị trưởng bối bọn họ cũng rất muốn gặp cô, đối với cô nhiệt tình chiêu đãi, cũng là ý nguyện cá nhân của bọn họ.”
Anh bình tĩnh nói: “Giang Nguyệt, tôi cảm thấy vấn đề cô đang phải đối mặt bây giờ không phải cho tôi một câu trả lời, mà là phải nhìn rõ bản thân mình.”
“Cô vẫn như cũ không tìm được phương thức chính xác để hòa hợp với thế giới này.”
Giang Nguyệt dừng lại.
Kiều Cẩn Nhuận không nhanh không chậm nhìn cô: “Trước đây, cô không sẵn sàng chấp nhận thực tế không được yêu thương. Bây giờ, cô lại loại trừ tất cả mọi thứ có thể được yêu thương.”
Giang Nguyệt hoảng hốt vài giây, sau đó không thể làm gì được gật gật đầu: “Anh luôn nhìn thấu tôi rất rõ ràng.”
Cuộc sống gần đây của cô rất an ổn, mỗi ngày cô sống một cuộc sống viên mãn theo ý của mình. Nhưng khi yên tĩnh một chỗ cô luôn cảm thấy ở một nơi nào đó của mình rất trống rỗng.
Kiều Cẩn Nhuận đã chỉ ra sự hoang mang gần đây của cô.
Bởi vì sợ kết thúc, nên Giang Nguyệt muốn tránh sự bắt đầu...
…
Buổi tối cô trở lại nhà của chị Trần, lại cùng Hi Hi ngồi trên sô pha trò chuyện một lát, nằm ở trên giường mà chị Trần đã chuẩn bị trước cho cô và nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Cô ấy rõ ràng không có thói quen lạ giường nhưng thật khó để đi vào giấc ngủ.
Kiều Cẩn Nhuận nói rất đúng, cô quả thật cần tích cực nghênh đón một khởi đầu mới, chứ không phải tiếp tục sống như một cái xác sống.
Cô chưa từng có một quan hệ bình thường và lành mạnh, cho nên mới do dự khi bắt đầu một quan hệ mới.
Chờ suy nghĩ thông suốt, Giang Nguyệt trở mình, muốn gửi lời cảm ơn đến Kiều Cẩn Nhuận.
Cô mở màn hình điện thoại di động, phát hiện rằng vài phút trước, Tiêu Kỳ Nhiên đã gửi tin nhắn cho cô, lại bị đối phương thu hồi lại, tuy nhiên dấu vết vẫn còn ở đó.
Giang Nguyệt gửi một dấu chấm hỏi qua.
Chẳng bao lâu, một tin nhắn trả lời hiện ra trên màn hình: [Vẫn chưa ngủ?]
[Giang Nguyệt: Có việc gì không?]
Đại khái một phút trôi qua, Giang Nguyệt cho rằng hắn sẽ không trả lời, kết quả lại nhảy ra tin nhắn: [Tôi có thể gọi điện thoại cho cô không?]
Chỉ một dòng chữ ngắn ngủi, làm cho người ta cảm thấy hèn mọn.
Trái tim Giang Nguyệt vô cớ căng thẳng, cô mím môi, vừa trả lời một chữ [Được], giây tiếp theo điện thoại của đối phương liền gọi tới.
Cô cảm thấy trái tim mình lỡ một nhịp.
Sau khi điện thoại được kết nối, hai người ai cũng không nói trước, trong ống nghe chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng.
Giang Nguyệt mở miệng: “Anh...”
Tiêu Kỳ Nhiên cũng đồng thời lên tiếng, với giọng khàn khàn: “Hôm nay là sinh nhật tôi, em đã quên mất.”
Giang Nguyệt im lặng một lát, mới trả lời: “Cho nên, anh cố ý gọi điện thoại đến đây để đòi quà sinh nhật?”
Khi cô hỏi, giọng điệu có phần tùy tiện, khóe môi hơi cong: “Nhưng tôi không chuẩn bị quà cho anh, cũng không có ý định chúc mừng sinh nhật anh.”
Tiêu Kỳ Nhiên trầm mặc một lúc.
Giang Nguyệt nghe được hắn ở đầu kia hít sâu một hơi, lại thở ra, mới chậm rãi trả lời cô: “Không sao.”
“Đúng vậy, anh cũng đâu cần.” Giang Nguyệt ngoài ý muốn bị sự thỏa hiệp của hắn làm cho giật mình, nhưng vẫn tự giải thích theo suy nghĩ của mình:
“Có Ngu tiểu thư cùng anh tổ chức sinh nhật, anh cần gì phải gọi cuộc điện thoại này cho tôi.”
Tiêu Kỳ Nhiên giật mình, cảm thấy mờ mịt với suy đoán chính xác của cô: “Làm sao em biết tối nay Ngu Vãn tới tìm tôi?”
“Tôi đương nhiên là biết, địa chỉ của Thụy Uyển là tôi cho cô ấy, Tiêu tổng có phải nên cảm ơn sự hiểu ý của tôi không?” Giang Nguyệt cười nói.
Thanh âm của Tiêu Kỳ Nhiên khàn càng thêm lợi hại: “Tại sao? Tại sao lại cho cô ấy địa chỉ của Thụy Uyển?”
Giọng nói của hắn nặng nề: “Thụy Uyển là nhà tôi cho em, là nhà của em, những người khác không có tư cách xuất hiện ở đó.”
Ít nhất, cô không nên cho Ngu Vãn địa chỉ một cách dễ dàng như vậy.
“Tiêu tổng thật đúng là mỗi ngày lại đặt ra một tiêu chuẩn.” Giang Nguyệt nghe hắn nói như vậy, khẽ hừ một tiếng, chỉ cảm thấy hoang đường:
“Khi anh dẫn Tần Di Di về, nói sau này muốn cùng cô ấy sống ở nơi đó, có nghĩ tới nơi đó là nhà của tôi không?”
Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên ảm đạm, thanh âm cũng âm trầm: “Xin lỗi Nguyệt Nguyệt, lúc ấy tôi có nỗi khổ tâm riêng, tôi nhất định phải lừa gạt cô ta, mới có thể làm cô ta mất cảnh giác.”
“Cô ta là người mà Đàm Di Tông phái tới sắp xếp ở bên cạnh tôi. Nếu tôi muốn lấy được quyền lên tiếng ở Tiêu gia, tôi phải nghĩ biện pháp loại trừ những người bất đồng ý kiến trước, mới có thể mở đường cho tôi và em trong tương lai.”
“Còn nữa, mối quan hệ giữa tôi và Ngu Vãn rất đặc thù. Nếu em muốn nghe, chúng ta có thể hẹn thời gian ngồi xuống nói chuyện một chút, được không?”
Chương 274 Làm người không thể quá tham lam
“Không cần.” Giang Nguyệt hít sâu một hơi, siết chặt lấy điện thoại: “Tôi không có hứng thú với lịch sử tình trường của anh, cũng không có hứng thú muốn nghe anh kể chuyện.”
Thân thể Tiêu Kỳ Nhiên cứng đờ.
“Nguyệt Nguyệt, em vẫn còn hiểu lầm tôi sao?” Cổ họng hắn không khống chế được mà lên xuống, có chút vội vàng nói:
“Hay là do tôi nói không đủ rõ ràng, khiến cho em còn oán hận đối với tôi sao?”
“Tôi không có oán hận gì đối với anh hết.” Cô trả lời hắn một cách bình tĩnh: “Tôi có thể hiểu được ý của anh nói, tóm lại là anh làm những chuyện này cũng chỉ vì có thể được ở bên tôi.”
Trong lòng Tiêu Kỳ Nhiên buông lỏng trong giây lát, nhưng sau đó lại vì những lời nói của cô, mà căng thẳng trở lại: “Nhưng chỉ cần một câu khổ tâm của tôi, thì có thể đem hết thảy những thứ lúc trước đó xoá sạch không?”
Giang Nguyệt cười một tiếng: “Cho nên, anh vẫn là nhớ rõ tôi bị dị ứng sữa, anh biết tôi chưa từng ngủ với những người đàn ông khác, anh cũng biết…”
Giang Nguyệt nghẹn ngào, giọng nói rất nhẹ: “Anh cũng biết tôi yêu anh, đúng không?”
Tiêu Kỳ Nhiên khó khăn nói: “Ngoại trừ cái cuối cùng.”
Không phải là hắn không cảm nhận được tình cảm của Giang Nguyệt, nhưng cô thật sự quá bình tĩnh, làm cho người khác rất khó có thể xác định tình cảm chân thật của cô.
Cô quá cẩn thận, căn bản không dám thổ lộ tình cảm của bản thân đối với hắn.
“Được, vậy thì tốt.” Giang Nguyệt cười khẽ một tiếng: “Giải thưởng Oscar dành cho người mới nên để cho anh đến lấy.”
“Nguyệt Nguyệt…”
“Anh nhớ rõ tôi bị dị ứng sữa, nhưng lại trơ mắt nhìn tôi bị Tần Di Di ép tôi uống sữa. Anh biết là tôi không có quan hệ tình cảm với những người đàn ông khác.”
“Nhưng anh hết lần này đến lần khác sỉ nhục tôi, còn chà đạp lên nhân cách của tôi, làm tổn thương lòng tự trọng của tôi, châm chọc những nỗ lực của tôi…”
Cô nói xong, hít một hơi thật sâu, lại cười một cách thản nhiên nói: “Bây giờ anh nói cho tôi biết, anh có nỗi khổ tâm, còn hỏi tôi có oán hận gì anh không sao?”
“Anh dựa vào cái gì mà cảm thấy, sau khi anh làm ra những chuyện này, tôi vẫn có thể thích anh giống như trước đây? Tôi là cái gì, là người anh gọi đến thì phải đến, đuổi đi liền phải đi à?”
Giọng cô mang theo những cảm xúc dâng cao, giọng nói phát ra cũng trở nên run rẩy.
Hô hấp của Tiêu Kỳ Nhiên hơi khó khăn, hắn mở miệng muốn giải thích cái gì đó, nhưng hắn cũng hiểu được với những chứng cứ phạm tội được bày ra trước mặt này, hắn có trăm cái miệng cũng khó để biện minh.
Giang Nguyệt nắm chặt điện thoại trong lòng bàn tay: “Tiêu Kỳ Nhiên, làm người không thể tham lam như vậy, vừa muốn cái này, lại muốn cái khác. Anh đã có được tập đoàn Tiêu thị mà anh muốn, không phải sao?”
“…Tôi xin lỗi.” Lúc nói đến ba chữ này, Tiêu Kỳ Nhiên cảm thấy vô cùng bất lực.
“Tôi cũng không có lý do gì khi anh xin lỗi, phải tha thứ cho anh.” Giang Nguyệt hỏi ngược lại hắn:
“Trên thế giới này chẳng lẽ phải có quy định như vậy sao, sau khi xin lỗi, người bị tổn thương nhất định phải tha thứ cho kẻ đã làm tổn thương mình hay sao?”
“Tiêu Kỳ Nhiên, tôi không hận anh, cũng không oán anh, nhưng tôi sẽ không tha thứ cho anh.”
Cô dừng lại nói từng chữ, nói một cách bình tĩnh: “Cảm ơn anh đã cho tôi một chiếc ô. Nhưng trong những năm qua, chúng ta đã thanh toán sạch sẽ rồi.”
Hắn cứu cô khỏi đêm mưa đó, rồi lại đẩy cô vào một màn mưa đen hơn, sâu hơn.
“Cái gì gọi là ‘thanh toán sạch sẽ’ rồi?” Tiêu Kỳ Nhiên trầm giọng, hắn đứng ở ban công Thuỵ Uyển, ngay cả bàn tay đang kẹp điếu thuốc của hắn cũng phát run:
“Giang Nguyệt, em nói cho rõ ràng.”
“Tôi và anh, bất luận là về phương diện vật chất hay tinh thần, chúng ta đều đã rõ ràng hết rồi.”
Không đợi Tiêu Kỳ Nhiên mở miệng, hắn liền nghe được một tiếng cúp.
Cô cúp máy rồi.
Thậm chí cô còn không muốn nghe câu giải thích của hắn.
Giang Nguyệt đặt điện thoại lên gối, màn hình điện thoại sau khi cúp máy từ từ tối dần lại, cuối cùng là tối hẳn đi.
Cô nằm nghiêng, nước mắt trào ra nhiều lần, cuối cùng không nhịn được, hai tay ôm chặt vào ngực, hai hàng nước mắt dọc theo khoé mắt mà trượt xuống, một bên xẹt qua sóng mũi, ngã xuống bên kia gối.
Từ giờ, chắc hẳn Tiêu Kỳ Nhiên sẽ không gọi tới nữa.
Mấy ngày sau, Giang Nguyệt đều ở nhà của chị Trần, đợi kỳ nghỉ chấm dứt, đưa Hi Hi trở lại trường học, sau đó cô mới mua vé máy bay trở về Hoa Thành.
Ngày đầu tiên ở đoàn kịch Bách Kiều, Đỗ Thời Minh liền tìm tới Giang Nguyệt, cười nói cho cô biết một chuyện, anh ta nói là sau này tất cả công việc của đoàn kịch đều giao cho cô xử lý.
“Đây là sự sắp xếp của tổng giám đốc Thịnh, nói là muốn giao đoàn kịch nói cho cô.” Đỗ Thời Minh mỉm cười: “Tôi tin tưởng sau này cô có thể dẫn dắt đoàn kịch nói trở nên tốt hơn.”
Sự sắp xếp này quá đột ngột, Giang Nguyệt khó hiểu nói: “Vì sao lại giao cho tôi, Đỗ tổng anh không phải là người phụ trách của đoàn kịch nói sao?”
“Không phải là phụ trách tất cả.” Đỗ Thời Minh gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Mặc dù tôi làm việc ở thanh phố Hoa Thành, nhưng cha mẹ tôi đều ở Bắc Thành, trong một lúc tôi cũng khó có thể lo hết được.”
“Lão Thịnh tổng cũng thông cảm cho sự khó khăn của tôi, nói là có thể cho tôi chuyển trọng tâm công việc về Bắc Thành, nhưng công việc bên này lại không dễ dàng tìm được người tiếp nhận.”
“Các hạng mục khác thì còn tốt, nhưng đoàn kịch nói bên này có rất nhiều chuyện phải tự mình xử lý, tôi không có biện pháp có thể ở lại Bắc Thành lâu dài.”
Trong lòng Giang Nguyệt hiểu rõ.
Hai năm nay lượng truy cập tăng lên, ngày càng có nhiều người theo đuổi sự nổi tiếng. Nghành công nghiệp kịch nói đã bị ảnh hưởng ở mức độ nhất định, vì vậy rất khó để có thể tìm kiếm những nhân tài trong lĩnh vực này.
Tìm một người kế nhiệm thích hợp, cũng không phải trong chốc lát là có thể tìm được.
“Tháng sau chính là sinh nhật lần thứ sáu mươi của mẹ tôi, bà ấy cũng không có nguyện vọng nào khác, chỉ hy vọng tôi sớm yên ổn một chút.”
Đỗ Thời Minh nhắc tới chuyện gia đình, vô cùng chua xót, cảm khái nói: “Tôi quanh năm ở xa vợ, trong nhà lớn nhỏ đều do một tay cô ấy vất vả, tôi cảm thấy rất có lỗi với cô ấy.”
Nghe đến đây, Giang Nguyệt đã bắt đầu đồng tình với anh, có thể cảm nhận được thỉnh cầu tha thiết của anh ta, vì thế cô nói:
“Được, vậy tôi sẽ cố gắng làm, sẽ không phụ sự mong đợi của lão Thịnh tổng và Đỗ tổng đối với tôi.”
Đỗ Thời Minh nắm chặt tay cô, trịnh trọng nói: “Cô nhất định có thể, tôi rất coi trọng cô.”
Lần này, đoàn kịch Bách Kiều hoàn toàn rơi vào tay của Giang Nguyệt.
Ngoài việc bình thường phải sắp xếp việc diễn xuất, Giang Nguyệt còn phải phụ trách xử lý công việc trong ngoài đoàn kịch, bao gồm cả truyền bá, mua kịch bản… tất cả đều cần cô kiểm soát tình hình chung.
Cuộc sống của cô đột nhiên trở nên đầy đủ và bận rộn.
Sau khi tiếp nhận đoàn kịch nói, Giang Nguyệt mới biết được, thì ra đoàn kịch cũng cần thu hút đầu tư, thỉnh thoảng còn cần phải tuyên truyền ra bên ngoài, rất giống như đang kinh doanh một doanh nghiệp nhỏ.
Thịnh Sóc Thành coi như cũng quan tâm đến cô, thỉnh thoảng hỏi thăm cô về tình hình của đoàn kịch nói, thỉnh thoảng sẽ cho cô một số lời khuyên, cô dần dần cũng có tiến bộ.
Một ngày nọ, đột nhiên có một nhà đầu tư muốn đầu tư vào đoàn kịch nói của bọn họ, còn nói rằng trong tay của anh ta có mấy kịch bản nổi tiếng của nước ngoài, có thể bán cho bọn họ với giá thấp để làm thành ý.
Hiện nay, các tiết mục của đoàn kịch nói đều là các vở kịch trước đây, số lần xuất hiện cũng không ít, rất nhiều khán giả đã xem qua, nhưng họ sẽ không xem lại lần thứ hai.
Việc giới thiệu các kịch bản mới, làm cho các tiết mục và các buổi biểu diễn có thể mang lại làn gió mới cho đoàn kịch nói và thu hút được nhiều khán giả hơn.
Giang Nguyệt đã sớm thỉnh giáo Thịnh Sóc Thành, nói ra quan điểm cùng suy nghĩ của bản thân. Sau khi nhận được đáp án khẳng định, cô mới cho đối phương một câu trả lời, nói là cô có thể gặp để nói chuyện.
Trên đường đến điểm hẹn, Giang Nguyệt được biết đối phương đã rất nhiều năm không ở trong nước, quanh năm đều sống ở nước ngoài.
Chương 275 Nhà đầu tư từ nước ngoài
Cánh cửa gỗ nặng trịch bị người phục vụ đẩy ra, Giang Nguyệt gật đầu cười thay lời cảm ơn.
Cánh cửa làm bằng kính, phản chiếu bóng dáng và khuôn mặt của Giang Nguyệt.
Để tỏ ra trang trọng, hôm nay cô mặc một chiếc váy dài bó sát, làm nổi bật vóc dáng cân đối của mình, trang điểm vô cùng trang nghiêm và tao nhã.
Căn phòng rộng rãi sáng sủa, Giang Nguyệt đợi cũng không lâu lắm, rất nhanh cửa phòng lại bị mở ra, một người đàn ông mặc âu phục đi giày da bước vào.
Nhìn thoáng qua, Giang Nguyệt có thể đoán đối phương hẳn là có thói quen tập thể dục. Bộ vest tôn lên những đường nét cơ bắp của người này, mặc dù đối phương là người châu Á nhưng lại toát lên khí chất cường tráng đặc trưng của người châu Âu.
“Xin chào, cô Giang.” Trong nháy mắt giọng nói của người đàn ông vang lên, Giang Nguyệt đã điều chỉnh tâm trạng xong, nở nụ cười vô cùng lễ phép chào hỏi:
“Xin chào anh Thượng.”
Trong xe, cô đã nhìn sơ qua về lai lịch chung của đối phương, trong lòng cô, hình ảnh của người này là hình ảnh của một thương gia giàu có.
Theo thông tin được công khai, Thượng Trạch Văn là người Anh gốc Hoa, 33 tuổi, định cư ở nước ngoài quanh năm, gia cảnh khá giả, kết hôn từ sớm và không có tật xấu nào trước công chúng.
“Xin lỗi, có thể tôi diễn đạt không tốt.” Thượng Trạch Văn ngồi xuống, cầm ly rượu trên bàn lên, ngước nhìn Giang Nguyệt và cười nói:
“Tôi hy vọng sẽ không có 'lỗi lầm' nào trong cuộc trò chuyện của chúng ta.”
Giang Nguyệt giật mình, nhận ra rằng điều anh ấy muốn nói chắc là ‘Tôi hy vọng sẽ không có vấn đề gì trong giao tiếp của chúng ta’, vì vậy không thể không mỉm cười.
Nền tảng ngôn ngữ của đối phương hơi kém, nhưng vẫn có thể hiểu những gì anh ấy muốn thể hiện.
Giọng nói của anh ấy rất trầm, mang đậm chất Anh quốc, lời nói và hành động đều rất tao nhã lịch sự, có sự cao quý chỉ thuộc về loại người tầng lớp cao.
Nụ cười trên mặt Giang Nguyệt rạng rỡ: “Tôi sẽ cố gắng hiểu rõ cách biểu đạt của anh, giữa chừng nếu có vấn đề gì, chúng ta có thể kiên nhẫn thương lượng và giải thích.”
Tư thế của cô duyên dáng, không có chút căng thẳng, cô nói chuyện với anh ta một cách hào phóng và khéo léo, đôi vai thẳng tắp cùng với khí chất không hề suy giảm.
Thượng Trạch Văn là một doanh nhân giàu có ở Anh, anh đã tự thành lập một nhà hát của riêng mình, lần này anh đến đây với danh nghĩa muốn đầu tư vào Bách Kiều.
“Tôi muốn xem vẻ đẹp và cảm hứng của các bộ phim truyền hình Âu Mỹ dưới sự thể hiện của người châu Á. Tôi hy vọng cô Giang sẽ không làm tôi thất vọng.”
Giang Nguyệt thể hiện sự tôn trọng với đối phương: “Vậy thì cảm ơn sự yêu mến của anh Thượng, đoàn kịch chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để biểu diễn và không phụ lòng mong đợi của anh.”
Sau khi uống rượu liên tiếp ba vòng, Giang Nguyệt trong lòng tranh thủ thời gian, trên mặt vẫn luôn nở nụ cười, cân nhắc cơ hội kết thúc bữa ăn.
Mặc dù ngôn ngữ của Thượng Trạch Văn không tốt lắm nhưng lại nói rất nhiều, thỉnh thoảng anh ấy sẽ nâng ly để tỏ lòng kính trọng, Giang Nguyệt cũng luôn đáp lại bằng nụ cười rạng rỡ, thậm chí có vài lúc uống cạn mấy ly rượu mà không hề hay biết.
“Cô Giang, hôm nay rất vui được gặp cô.” Thương Trạch Văn mỉm cười: “Cô rất đẹp, giống như một tác phẩm nghệ thuật được đẽo gọt tỉ mỉ.”
Giang Nguyệt được khen xinh đẹp cũng không có gì lạ, nhưng đây là lần đầu tiên cô nghe thấy có người dùng cách này để miêu tả mình, cô hơi kinh ngạc, cười nói:
“Tôi chưa từng nghe qua cách ẩn dụ như vậy. “
“Đại khái chính là rất đẹp, nhưng không tức giận.” Nhìn thấy sắc mặt Giang Nguyệt thay đổi, anh giải thích:
“Chỉ là vẻ đẹp nhân tạo mà thôi.”
Giang Nguyệt cảm thấy anh càng giải thích càng rối rắm, bất đắc dĩ đỡ trán: “... Anh Thượng, tôi chưa bao giờ phẫu thuật thẩm mỹ.”
“Tôi không nói rằng cô đã phẫu thuật thẩm mỹ... hay nên nói rằng nó quá tinh xảo cho nên gây ra cảm giác không chân thực? Tôi nên diễn đạt câu này như thế nào…”
Thượng Trạch Văn dường như đã say, nói chuyện không rõ ràng, bắt đầu lảm nhảm, điều này khiến cho ngôn ngữ vốn đã tương đối kém của anh lúc này càng trở nên khó hiểu:
“Tóm lại, cô giống như một loại bảo tàng không chê vào đâu được làm cho người ta muốn giữ làm của riêng.”
Càng ngày càng không nghe nổi nữa.
Giang Nguyệt nhíu mày, cụp mắt xuống, gọi điện thoại cho thư ký của Thượng Trạch Văn, nhờ cô ấy đưa Thượng Trạch Văn trở về.
Hợp tác đã được thương lượng, Giang Nguyệt đi cùng họ ra khỏi nhà hàng.
Khi thư ký vừa rời đi, Thượng Trạch Văn bất ngờ nói: “Cô đẹp hơn vợ tôi, nhưng tôi vẫn yêu cô ấy hơn.”
Giang Nguyệt cảm thấy buồn cười trước sự thẳng thắn và chân thành của Thượng Trạch Văn, nhưng đồng thời cũng cảm thấy rất ấm lòng, dù sao thì những người đàn ông như vậy cũng rất hiếm.
Một lòng một dạ trong mối quan hệ, chung thủy với hôn nhân, có trách nhiệm với gia đình vốn dĩ là điều hiển nhiên, nhưng lại trở thành thứ xa xỉ đắt giá nhất trong thời đại này.
Mùa thu ở Hoa Thành là mùa mưa, sau bữa tối, bên ngoài lại bắt đầu mưa liên miên không ngớt.
Thượng Trạch Văn nhấc chân, nửa người đã ngồi trên xe nhưng sau đó lại giống như nhớ ra điều gì mà quay lại nhìn Giang Nguyệt, nói:
“Sau này có cơ hội tôi sẽ giới thiệu vợ của tôi với cô.”
“Rất vinh hạnh.” Giang Nguyệt hơi khom người: “Đi đường cẩn thận, về sớm nghỉ ngơi nhé.”
Cô liếc nhìn thư ký một cái, gật đầu với cô ấy, đối phương hiểu ý: “Thượng tổng, để tôi lái xe, anh thắt dây an toàn đi.”
Khi cửa xe đóng lại, Thượng Trạch Văn đột nhiên thò đầu ra khỏi cửa kính xe, nửa say nửa tỉnh hỏi Giang Nguyệt:
“Cô có biết thông tin liên lạc của vợ tôi không? Gần đây tôi đang tìm cô ấy, nhưng cô ấy đã biến mất.”
Giang Nguyệt theo bản năng cảm thấy tai mình có lẽ đã nghe sai hoặc vốn từ ngữ của mình có vấn đề gì đó, cũng có thể là Thượng Trạch Văn đã uống say nên ăn nói lung tung, vì vậy liền dỗ dành anh mà nói:
“Vợ anh nhất định đang ở khách sạn đợi anh, bây giờ anh quay về là có thể gặp được cô ấy rồi.”
“Tôi không nhìn thấy.” Thương Trạch Văn lắc đầu: “Cô ấy đã chạy trốn, cô ấy chạy trốn khỏi lòng bàn tay của tôi.”
“Cô ấy trốn không thoát, tôi sẽ không để cô ấy đi, tôi sẽ đem cô ấy giấu thật kỹ.”
Thượng Trạch Văn đột nhiên tự cười một mình, nhưng nụ cười đó rất nham hiểm, ánh mắt lóe lên trong chốc lát rồi nhanh chóng biến mất:
“Cô Giang, ngủ ngon.”
Đợi chiếc xe chở Thượng Trạch Văn rời đi, Giang Nguyệt đứng dưới biển báo dừng bên đường, tâm trạng chán nản chờ một chiếc taxi.
Trời mưa không to lắm, nhưng cô không mang theo ô bên người nên chỉ có thể lấy tay che đầu.
Cô đã lâu không uống rượu, tửu lượng cũng hơi giảm xuống, đứng đợi không lâu nhưng cô đã cảm thấy đầu có chút nặng nề, thái dương cũng đau nhói.
Có thể cố gắng duy trì tươi cười cho đến khi Thượng Trạch Văn được đưa về chính là giới hạn cùng cực của cô rồi.
Xe chưa tới nhưng mưa trên đầu đã tạnh.
Giang Nguyệt ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lên, một chiếc ô đang che trên đầu cô, giúp cô che đi phần lớn mưa trút xuống.
Tiêu Kỳ Nhiên cúi đầu nhìn ánh mắt say rượu mông lung của Giang Nguyệt, giọng điệu tự nhiên bình thản:
“Sao lại uống nhiều rượu như vậy?”
Anh ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người cô.
Giang Nguyệt vừa nhìn thấy mặt anh, những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu lập tức được giải tỏa rất nhiều, cô muốn quay đi thì đã bị người đàn ông kéo cánh tay lại.
Anh sẽ không để cô đi.
“Mưa càng ngày càng lớn, uống nhiều như vậy còn tính một mình trở về?”
“Không được sao?”
Giang Nguyệt cũng lười hỏi anh tại sao lại xuất hiện ở chỗ này: “Xin lỗi, anh đang cản trở tôi bắt taxi.”
Tiêu Kỳ Nhiên vẫn duy trì giọng điệu bình thản không có chút độ ấm nào:
“Em không ý thức được về sức hấp dẫn của bản thân sao? Em có biết nửa đêm xuất hiện một người phụ nữ như em sẽ khiến cho bao nhiêu người đàn ông khác muốn đến gần không?”
Bình luận facebook