• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi (2 Viewers)

  • Chương 327-329

Chương 327 Không tính là gián điệp

Giang Nguyệt nhìn Tiêu Kỳ Nhiên ăn mặc chỉnh tề, có điều vẫn là bộ âu phục hôm qua. Bởi vì một đêm không thay mà có nếp gấp, giữa hai hàng lông mày tuấn lãng của anh cũng có chút mệt mỏi.

Cũng không sai, tại vì hai người bọn họ đã ở trên Danube cả một đêm mà.

“À, tôi quên có phòng vệ sinh trong khoang thuyền.” Giang Nguyệt làm bộ như sực nhớ ra, xoay người muốn trở về khoang thuyền.

“... Tôi đột nhiên không muốn đi vệ sinh nữa.” Giang Nguyệt ra vẻ trấn tĩnh, lại làm bộ tùy ý nhìn về phía mặt sông:

“Không nghĩ tới chúng ta lại ở trên du thuyền lâu như vậy, sau khi uống say cũng không nhớ rõ hôm qua đã xảy ra chuyện gì... Khi nào thì chúng ta cập bến?”

Tiêu Kỳ Nhiên nhướng mày cười nhạt, ngắm nhìn bộ dáng diễn xuất tự nhiên của Giang Nguyệt. Cô gái nhỏ này, rõ ràng là muốn quên đi toàn bộ chuyện đã xảy ra đêm qua. Tiêu Kỳ Nhiên một tay đút vào túi quần, tay còn lại dựa vào lan can:

“Quên hết rồi sao?”

Giang Nguyệt lập tức gật đầu, đôi mắt vô cùng chân thành tha thiết: “Đúng, tôi quên hết rồi.”

“Được.” Anh liếc nhìn cô, ngón tay thờ ơ vuốt ve cà vạt, tùy ý kéo xuống, làm cho cổ áo buông lỏng một chút: “Vậy tôi cũng không ngại cùng em trải qua một lần nữa.”

“Không cần!”

Sắc mặt Giang Nguyệt trong nháy mắt đỏ bừng lên, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi, thoắt cái đã đi ra bên ngoài, cô che miệng ho khan hai tiếng:

“Ngày hôm qua nếu đã qua, vậy để nó đi qua đi, ngày hôm nay mới là quan trọng.”

“Rất có triết lý.” Tiêu Kỳ Nhiên nhịn không được bị cô chọc cười: “Bị em thuyết phục rồi.”

Giang Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, du thuyền cũng bắt đầu neo đậu vào bờ, cô chuẩn bị dọn dẹp xong liền đi xuống thuyền, vừa mới đi được hai bước, nghe được người phía sau hỏi:

“Hôm qua ai đó còn chưa thỏa mãn, hôm nay tỉnh rồi thì không cần nữa sao?”

Mặt Giang Nguyệt ửng đỏ vì xấu hổ, đôi má của cô nhuốm một tông màu hồng phấn, ánh mắt nhanh chóng né tránh:

“Hả? Muốn cái gì cơ? Tôi nghe không hiểu.”

“Nghe không hiểu sao? Vậy đêm qua là ai ngồi trên đùi chủ động hôn tôi, còn muốn...”

Giang Nguyệt biến sắc, hoảng hốt chạy tới đưa tay che miệng Tiêu Kỳ Nhiên: “Đừng nói nữa...”

Cô không kịp che môi anh lại, nhưng anh cũng đúng lúc ngừng nói, không đùa giỡn cô nữa mà trực tiếp giữ chặt cổ tay Giang Nguyệt, dùng lực nhẹ kéo cô vào trong ngực.

Vốn dĩ là muốn ngăn cản Tiêu Kỳ Nhiên, nhưng cuối cùng lại biến thành nụ hôn lãng mạn trên sông Danube.

Nụ hôn của anh mãnh liệt rực lửa, làm cho Giang Nguyệt nhất thời khó thở.

Khoảnh khắc ngọt ngào qua đi, Tiêu Kỳ Nhiên mới chậm chạp buông cô ra, thanh âm trầm khàn:

“Chà! Đúng là trải nghiệm hiếm có. Xem ra bao nỗ lực của tôi đều đã lãng phí rồi.”

Tiêu Kỳ Nhiên đang nói về sự tự chủ của mình. Rõ ràng đã hút thuốc cả đêm, lại ngồi trên boong tàu đầy gió mấy tiếng đồng hồ, nhưng khi thấy Giang Nguyệt, mọi sự kìm nén đều trở nên vô nghĩa.

Không biết từ lúc nào mà du thuyền đã cập bến.

Giang Nguyệt định bước xuống, nhưng chợt phát hiện đôi chân đã mềm nhũn vô lực, không còn cách nào khác đành phải để Tiêu Kỳ Nhiên bế mình, chờ đến khi xuống đất liền, cô còn có cảm giác hơi choáng váng đầu óc.

Trước đó được Tiêu Kỳ Nhiên an bài sắp xếp, Tĩnh Nghi đã sớm đứng chờ ở trên bờ.

“Chị Giang Nguyệt, chị bị hạ đường huyết ạ?” Tĩnh Nghi thấy cô đi lại không vững, gương mặt ẩn chứa lo lắng đỡ lấy cô: “Trong túi em có kẹo trái cây, chị có muốn ăn một cái không? “

“… Đưa chị một cái.” Giang Nguyệt thấy trên mặt nóng bừng một mảnh, chỉ có thể lấy cái cớ này ra chống đỡ, cô nào có bị hạ đường huyết chứ!

Rõ ràng là bị một người đàn ông nào đó ấn vào lan can hôn không dứt, nếu không phải do du thuyền cập bến, không chừng hai người còn có thể ở trên thuyền làm ra chuyện hoang đường nào khác.

Kẻ chủ mưu đứng đó không xa, quần áo chỉnh tề nhìn không ra bất cứ điều gì khác thường.

Ngón tay Tiêu Kỳ Nhiên kẹp một điếu thuốc, anh đang nghe cấp dưới báo cáo, thỉnh thoảng lại gật gật đầu.

Nhìn thấy Giang Nguyệt bước tới chỗ mình, Tiêu Kỳ Nhiên nhanh chóng dập tắt điếu thuốc.

“Anh bận công việc à?”

Tiêu Kỳ Nhiên cười cười: “Tôi thực sự muốn tới đây cùng em nghỉ ngơi, nhưng xem ra không có vận khí tốt như vậy.”

Trên thực tế, Tiêu Kỳ Nhiên gần như bận rộn mọi lúc. Anh còn có một cuộc họp ở Áo, ở cảng có một lô hàng cũng cần anh ký tên, vì vậy không thể bên cô mọi lúc mọi nơi được.

Giang Nguyệt bĩu môi miễn cưỡng: “Hóa ra, ai đó đến Vienna là vì công việc.”

Trong lời này ít nhiều xen lẫn oán giận cùng không vui. Thì ra Tiêu Kỳ Nhiên cũng không phải vì cô mà đến, chỉ là do nhu cầu công việc, nhưng anh ta lại lấy cái cớ này cùng cô trải qua khoảng thời gian ngọt ngào. Đây mà là lãng mạn ư?

Tiêu Kỳ Nhiên ra hiệu cho báo cáo viên đi xuống trước, đưa tay vẩy nhẹ tàn thuốc rơi ra từ điếu thuốc còn dang dở, anh thản nhiên nói:

“Nếu như không phải vì em thì tại sao tôi phải tự mình đi xử lý những công việc này?”

“Nhưng mà dù sao cũng đã tới rồi, tôi vẫn phải đi đến hiện trường kiểm tra một chút, em thông cảm cho tôi nhé?”

“Anh cứ làm việc của mình đi.”

Giang Nguyệt cũng chỉ là nhất thời nói ra, đi theo Tiêu Kỳ Nhiên nhiều năm như vậy, cô đương nhiên không phải là người không biết lý lẽ, sẽ không ở chỗ này chơi trò mặc cả với anh ta như đám con nít vài tuổi. Giang Nguyệt cô tự biết chừng mực, sẽ không cố ý gây sự một cách ngốc nghếch.

Tiêu Kỳ Nhiên rũ mi mắt nhìn xuống, muốn thấy cô tỏ ra một chút không vui. Nhưng đáng tiếc, đôi mắt Giang Nguyệt trong suốt không chứa bất kỳ sự bất mãn nào.

“Vậy chờ buổi tối tôi tới đón em.” Tiêu Kỳ Nhiên kề sát vào tai cô, giọng nói đầy nghiêm nghị:

“Tối nay em không được uống rượu.”

Đêm nay, anh muốn cô thật tỉnh táo.

Giang Nguyệt mím môi dưới, vất vả lắm thì nhiệt độ trên mặt mới hạ xuống, giờ phút này lại đột nhiên tăng lên nhanh chóng.

Cô vội vàng nắm lấy tay Tĩnh Nghi bỏ chạy, nhanh chóng lên xe rời đi.

Hai tay Tiêu Kỳ Nhiên nhét trong túi quần, nhìn chiếc xe xa dần, khóe miệng nhếch lên.

Trên xe, Tĩnh Nghi còn đơn thuần nháy mắt hỏi cô: “Chị Giang Nguyệt, đêm qua chị ngủ trên du thuyền có ngon không?”

“... Tuyệt vời.”

Tĩnh Nghi tiếp tục ghen tị: “Xem pháo hoa trên du thuyền sang trọng, không phải là rất lãng mạn sao? Em đã thấy rõ ràng trong khách sạn đêm qua, pháo hoa bên bờ sông đã chiếu sáng khắp cả bầu trời Vienna.”

“Làm sao em biết pháo hoa tối hôm qua là do Tiêu Kỳ Nhiên sắp xếp?” Giang Nguyệt nhạy bén vạch trần cô.

Bí mật đã bị lộ, Tĩnh Nghi nhất thời im lặng, một câu cũng không thể thốt ra.

Giang Nguyệt cũng không vội, cô nhâm nhi ngụm nước, chậm rãi chờ Tĩnh Nghi thành thật “khai báo tội trạng”.

“Chị Giang Nguyệt...” Tĩnh Nghi cuối cùng lựa chọn vẫy cờ đầu hàng: “Sau khi chị và Tiêu tổng đi rồi, em đã gọi điện thoại cho anh ấy, anh ấy nói với em không cần lo lắng cho chị, anh ấy chuẩn bị màn trình diễn pháo hoa cho chị.”

Giang Nguyệt: “...”

Cô thế nào cũng không nghĩ tới, Tiêu Kỳ Nhiên thế mà lại có thể thần không biết quỷ không hay đem người thân cận nhất bên cạnh mình mua chuộc.

“Chị còn nhớ cách đây không lâu em đã nói cảm thấy Tiêu Kỳ Nhiên đối với tôi không thật lòng. Tại sao chỉ có mấy ngày thôi liền trở thành gián điệp cùng anh ta nội ứng ngoại hợp?”

Tĩnh Nghi vội vội vàng vàng phủ định: “Không… không tính là gián điệp. Em có dặn dò anh ta phải đối xử với chị thật tốt, bằng không tối hôm qua em nhất định sẽ báo cảnh sát.”



--------------------------------
Tác giả:Đăng sớm cho mọi người đọc trước lễ nè, chúc mọi người nghỉ lễ vui vẻ nha! ♥️♥️♥️
Chương 328 Hoàng gia Vienna

“Báo cảnh sát?” Giang Nguyệt buồn cười nhìn cô: “Để cảnh sát Vienna bắt anh ta vì tội gì?”

Tĩnh Nghi rất nghiêm túc: “Đương nhiên là tội bắt cóc phụ nữ.”

Giang Nguyệt không kìm được mà bật cười thành tiếng. Không ai biết, hai người bọn họ đã trải qua một cuộc bỏ trốn nhỏ như thế nào, và đã trải qua những gì ở bên bờ sông Danube yên tĩnh, như vậy đã khiến Giang Nguyệt toại nguyện rồi.

Đây là sự lãng mạn ngọt ngào mà chỉ có hai người bọn họ biết.



Lễ khai mạc Liên hoan nghệ thuật được sắp xếp biểu diễn tại Nhà hát Opera Quốc gia Vienna.

Cho dù đó là một vở nhạc kịch, hoặc một vở opera cổ điển, hay là một phong cách mới, thì mỗi vở kịch đều cực kỳ chất lượng, có thể coi là một yến hội lớn.

Bất kỳ khách quý nào có thư mời đều có thể vào xem và thưởng thức nghệ thuật kinh điển với giới quý tộc hoàng gia.

Giang Nguyệt gần như cả ngày ngâm mình nơi nhà hát, đắm chìm trong nhảy múa và âm nhạc.

Chờ tiết mục cuối cùng kết thúc, Giang Nguyệt mới luyến tiếc đứng dậy.

Trong khi đó, Quốc vương Áo Fraser IV, ngồi ở hàng ghế đầu tiên, đang nói chuyện với Hoàng hậu Tiana yêu dấu của mình, hai người đã có một cuộc thảo luận thú vị về những bất ngờ vừa được phát hiện.

“Tiana, em có chắc mình không nhìn lầm không, thật sự là 'Love duet'?”

Fraser IV chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, ngài thế nào cũng không nghĩ tới, ở trên cổ một nữ nhân lại nhìn thấy tuyệt thế châu báu kia.

Tiana chải mái tóc vàng óng, sự đoan trang cùng tao nhã toát lên từ vị Hoàng hậu cao quý, lông mày cô nhíu lại, giơ tay che môi:

“Đó là châu báu do mẹ của em tự mình thiết kế, làm sao có thể nhìn lầm được?”

Hai người liếc nhau, ăn ý cười một tiếng.

“Lát nữa trở về, tôi sẽ nhắn tin với Xexres, xem xem có phải cậu ấy mang theo tiểu bảo bối đến Vienna làm khách hay không.”

Fraser IV nói đến một nửa, Tiana cũng đã xách theo làn váy cổ điển nặng nề, hướng về phía Giang Nguyệt mà đi tới, cô ấy thực sự tò mò.

Giang Nguyệt vốn định đi theo đám người từ trong nhà hát đi ra ngoài, kết quả phát hiện người xung quanh bỗng nhiên ít dần, cho đến khi một mỹ nữ ăn mặc hoa lệ, rõ ràng là thân phận hoàng gia dừng ở trước mặt Giang Nguyệt, mỉm cười nhìn cô.

...

Trong tòa nhà thương mại ở Áo, Tiêu Kỳ Nhiên cuối cùng đã kiểm tra tất cả các hạng mục, gia hạn lại một lô hợp đồng mới, ngồi trong xe trở về Vienna.

Anh mệt đến mức chỉ cần nhắm mắt là sẽ chìm vào giấc ngủ, vì để duy trì tỉnh táo, anh chỉ có thể hút thuốc trong xe để lấy lại tinh thần.

Tiêu Kỳ Nhiên cầm điện thoại di động, thở ra một hơi, gọi điện thoại cho Giang Nguyệt, thông báo tiếp theo sẽ đi đón cô.

Một giây liền bị cúp máy.

Tiêu Kỳ Nhiên: “?”

Anh liếc mắt nhìn tên cuộc gọi, xác định không gọi nhầm, lại gọi tới một lần nữa.

Lần này trực tiếp gọi không được.

Tiêu Kỳ Nhiên khó hiểu, hai hàng lông mày toát ra sự chần chừ, anh thật không hiểu rốt cuộc đã chọc giận cô ở đâu.

Đối phương rất nhanh gửi tin nhắn đến, giải đáp nghi hoặc của anh.

[Tôi làm khách tại Cung điện Hoàng gia Vienna, không tiện trả lời điện thoại.]

Tiêu Kỳ Nhiên thở phào nhẹ nhõm, trái tim căng thẳng xem như có thể buông xuống, anh lại chuyển sang một hộp thoại khác đã lâu không liên lạc được.

Quả nhiên, đối phương từ hai giờ trước cũng đã gửi cho anh một tấm ảnh. Thì ra nữ nhân nhỏ của anh ban nãy cúp điện thoại, hiện tại đang cực kỳ tao nhã ở Hoa viên Hoàng gia uống trà chiều.

Tiêu Kỳ Nhiên thu điện thoại di động, lấy tay ấn mi tâm, nhắm mắt an thần. Tiết An đang ngồi ở ghế phụ đang sửa sang lại văn kiện, quay đầu lại hỏi:

“Tiêu tổng, chúng ta hiện tại đi đâu?”

Chiếc xe ra khỏi nhà để xe của tòa nhà. Vào mùa thu ở Vienna, trời tối rất sớm, ánh đèn đường bắt đầu sáng lên, chiếu qua cửa sổ.

Đợi một lát, thanh âm của Tiêu Kỳ Nhiên từ phía sau truyền đến: “Đến hoàng cung Vienna.”

Tài xế nghe được từ hàng ghế sau phân phó, trực tiếp quay đầu xe hướng về phía hoàng cung.

Từ vị trí hiện tại đến Hoàng cung Vienna, có lẽ phải gần hai giờ, sớm nhất cũng phải tám giờ mới tới, Tiết An nhắc nhở anh có muốn ăn chút gì đó giữa chừng hay không, Tiêu Kỳ Nhiên nói không cần.

Anh đã nhẫn nại hồi lâu, không thể chần chừ thêm nữa.



Trên đường có chút kẹt xe, chờ Tiêu Kỳ Nhiên đến hoàng cung đã chín giờ rưỡi.

Xe dừng lại trước hoàng cung, anh vừa bước ra liền có người đi lên nghênh đón, thân thuộc dẫn anh đi vào.

Người giúp việc hoàng thất lớn tuổi đều biết Xerxes, họ biết được quan hệ giữa anh và thành viên hoàng thất, tự nhiên sẽ không làm anh trễ nải.

“Điện hạ Franser IV cùng hoàng hậu đang du ngoạn bên hoa viên, còn có một vị khách tôn quý cũng ở đây.” Người giúp việc của điện hạ cẩn thận nhắc nhở:

“Là một vị khách mà Hoàng hậu gặp trong nhà hát ngày hôm nay. Nếu ngài quan tâm, có thể kết bạn với cô ấy.”

Mi tâm Tiêu Kỳ Nhiên khẽ nhíu lại, hơi lễ phép gập đầu.

Anh đương nhiên là quan tâm, nếu không cũng sẽ không xuất hiện ở chỗ này.

Hoàng hậu Tiana luôn rất nhiệt tình với khách mời, không chỉ mời Giang Nguyệt đến cung điện chơi, mà còn đưa cô đến thăm khu vườn Wendy yêu thích của mình.

Ban nãy cùng nhau dùng bữa tối trong phòng khiêu vũ hoàng gia, bây giờ lại kéo cô đi thưởng thức Casablanca chỉ mở cửa vào ban đêm.

Vienna đang vào mùa đông, nhiệt độ ngoài trời về cơ bản là khoảng năm đến mười độ, nhiệt độ ban đêm thậm chí có thể giảm xuống âm.

Đây vốn là thời gian hoa cỏ ngủ đông, nhưng trong hoa viên này vẫn như cũ bốn mùa như mùa xuân, là nhiệt độ thích hợp cho hoa nở.

Đây là khu vườn nóng bỏng mà Fraser IV đặc biệt xây dựng cho nữ hoàng yêu quý của mình, chỉ để làm hài lòng cô ấy.

Giang Nguyệt và Hoàng hậu Tiana đang uống trà tại đình trống màu vàng ở trung tâm hoa viên. Xung quanh đình có hình vòng cung sáng lên những ngọn đèn mơ mộng, cùng muôn hoa giao nhau rực rỡ.

Bước chân Tiêu Kỳ Nhiên dừng lại.

Hai cô gái đang nói chuyện vui vẻ, Giang Nguyệt trong tay cầm chén hồng trà, tay còn lại nhẹ nhàng dùng thìa nhỏ khuấy một cách khéo léo để không đụng phải vách chén.

Về mặt nghi thức, cô luôn thanh lịch và kiêu ngạo như một công chúa.

Giang Nguyệt mặc một chiếc váy dài nhung rất đẹp, tuy không quá trang trọng, nhưng trong trường hợp như vậy rất thích hợp.

Trang sức của cô cũng rất đơn giản, mái tóc dài xõa xuống, gương mặt mềm mại dịu dàng, khí chất thong dong hào phóng.

Mặc dù ngồi đối diện là Hoàng hậu Vienna cao quý nhất, Giang Nguyệt vẫn có thể cùng đối phương nói chuyện vui vẻ, không lộ ra chút khiếp sợ nào.

Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô như vậy, nhớ tới tối hôm qua mặt cô đỏ bừng, chui vào trong ngực anh, liền không khỏi cười lắc đầu thở dài.

Bận rộn vất vả cả ngày, giờ phút này nhìn thấy cô, ánh mắt anh dần dần trở nên thong thả nhu hòa.

/Truyện đăng trên app Read Me (IOS: WeRead)/



“Xerxes, anh đây là đang chen vào niềm vui của người khác đó.” Nhìn Tiêu Kỳ Nhiên muốn dẫn Giang Nguyệt đi, trên mặt Tiana toát ra bất mãn, còn cố gắng tranh thủ:

“Vì sao không thể để cho cô ở lại lâu đài một đêm? Tôi rất thích cô ấy.”

Fraser IV luôn cưng chiều vợ mình, giờ phút này cũng bắt đầu bênh vực cô: “Xerxes, nơi này là hoàng cung, Giang Nguyệt tiểu thư sẽ không gặp nguy hiểm.”
Chương 329 Love Duet

Nghe được lời mời của Frather IV và Tiana, Giang Nguyệt mặt ngoài treo nụ cười vui vẻ, kì thực trong lòng thụ có chút chấn động.

Từ khi bị chặn ở hồ tại Nhà hát Quốc gia đến bây giờ, cô vẫn luôn choáng váng, không nghĩ tới bỗng nhiên nhận được lời mời của hoàng gia.

Tuy rằng bề ngoài thoạt nhìn cô rất thành thạo, nhưng trên thực tế trong lòng cô luôn lo lắng đề phòng, chỉ sợ mình không cẩn thận một chút, lại nói sai, đụng phải lôi kình của quý tộc hoàng thất.

Tiêu Kỳ Nhiên xuất hiện, liền như bạch mã hoàng tử đến giải cứu cô, không còn nghi ngờ gì về vị cứu tinh từ trên trời giáng xuống.

Đối mặt với lời mời thịnh tình của hai vị cao quý, Tiêu Kỳ Nhiên híp mắt cười cười, chỉ nhìn chăm chú Giang Nguyệt, giọng nói cực kỳ trầm thấp:

“Em có muốn đi theo tôi không?”

Giang Nguyệt mím môi dưới, thẳng lưng, trong ánh mắt toát ra ý cầu giúp đỡ.

Không cần phải nói nhiều, một cái nhìn là đủ.

“Xerxes, anh đây là phạm quy.” Tiana tâm tư tinh tế, đoán được Giang Nguyệt sẽ không được tự nhiên, vì thế đành nói:

“Được rồi được rồi, mang theo bảo bối của anh đi đi, thừa dịp tôi còn chưa đổi ý.”

Sợi dây trong đầu Giang Nguyệt rốt cục buông lỏng, cô khẽ gật đầu, hào phóng mà thuần thục cáo biệt hai vị hoàng thất, Tiêu Kỳ Nhiên bảo người giúp việc đưa cô lên xe trước, anh còn có chuyện cần trao đổi với Frases IV.

Giang Nguyệt ngoan ngoãn đi theo người giúp việc rời khỏi hoàng cung, ngồi đến trên xe dừng ở cửa.

Trong xe là bầu không khí ấm áp, hương vị gỗ trên áo khoác của Tiêu Kỳ Nhiên quen thuộc, làm cho Giang Nguyệt rất có cảm giác an toàn.

Không để cô chờ lâu, Tiêu Kỳ Nhiên mở cửa xe đi lên, anh mệt mỏi tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại lên tiếng phân phó: “Trở về khách sạn.”

Anh vừa nói xong, lại nhớ tới cái gì đó, nghiêng đầu nhìn về phía Giang Nguyệt, tinh ý hỏi: “Cùng tôi trở về, hay là trở về khách sạn của em?”

Giang Nguyệt ngẩn ra, không nghĩ tới anh sẽ tử tế đến mức hỏi cô cái này, lấy phong cách làm việc của anh, hơn phân nửa là trực tiếp đến khách sạn, xuất phát từ sự rụt rè của phụ nữ, cô nói:

“Tôi muốn về khách sạn của mình.”

Tiêu Kỳ Nhiên gật gật đầu, theo cô phân phó nói: “Được, tôi đưa em trở về.”

Giang Nguyệt nghĩ thầm, lý do nào khiến anh ta trở nên lịch sự như thế.

Đến nơi rồi cô mới biết mình đã suy nghĩ nhiều, bởi vì Tiêu Kỳ Nhiên và cô đặt cùng một khách sạn, ban nãy bất luận Giang Nguyệt lựa chọn cái gì, cũng sẽ không thoát nổi anh.

Trên xe yên lặng, Giang Nguyệt có quá nhiều lời muốn hỏi, nhưng lại không biết mở miệng từ đâu.

“Không có gì muốn nói với tôi?” Tiêu Kỳ Nhiên nửa người nhắm mắt lại: “Tôi tưởng em sẽ có rất nhiều nghi vấn.”

Đương nhiên là có!

Khi được cho một cơ hội để đặt vấn đề, Giang Nguyệt đương nhiên không từ chối: “Anh và ngài Frases có vẻ thân thiết.”

“Mấy năm trước, Tiêu gia cùng hoàng thất Vienna từng có một ít hợp tác thương mại, ngẫu nhiên có cơ hội quen biết, cũng coi như không tệ.”

Giang Nguyệt trầm mặc, luôn cảm thấy người đàn ông trước mặt quả nhiên so với tưởng tượng của cô còn thâm trầm hơn.

Nhân mạch, tiền tài, địa vị và thân phận, cùng với năng lực trọng yếu nhất, hoàn toàn có thể chống đỡ dã tâm của anh.

Thì ra khoảng cách giữa Tiêu Kỳ Nhiên và cô xa đến thế.

Giang Nguyệt trong lòng bỗng nhiên cảm thấy cô đơn, không biết là vì mình cùng anh chênh lệch quá lớn, hay là bởi vì hai người hoàn toàn bất đồng nhân sinh. Cô kìm nén cảm xúc của mình và đặt câu hỏi thứ hai.

“Tại sao tên tiếng Anh của anh được gọi là 'Xerxes'?”

Tối nay, Giang Nguyệt nhiều lần nghe được cái tên này, cô mới biết được, hóa ra bọn họ là nói về Tiêu Kỳ Nhiên.

“Không có gì đặc biệt, là Fraser đặt giúp tôi, nói rất thích hợp với tôi.” Tiêu Kỳ Nhiên nhắm mắt lại, rất kiên nhẫn trả lời:

“Tôi không quá để ý đến những chuyện này, chỉ là tên gọi mà thôi.”

Giang Nguyệt không nghĩ như vậy.

“Xerxes” trong tiếng Ba Tư mang ý nghĩa là “người cai trị”.

Cô đoán sở dĩ Fraser đặt như thế là bởi vì ngài thấy được đặc điểm tính cách của Tiêu Kỳ Nhiên cũng có nét tương đồng với cái tên này.

Công bằng mà nói, Tiêu Kỳ Nhiên thật sự giống như một người thống trị độc tài, cao cao tại thượng, từ trên cao nhìn xuống, không cúi đầu trước bất cứ kẻ nào.

“Sao lại hỏi cái này, em thấy nó không dễ nghe à?”

Giang Nguyệt lắc đầu, thành khẩn trả lời: “Là bởi vì cảm thấy dễ nghe mới hỏi.”

Tiêu Kỳ Nhiên cười vui vẻ, khó có cơ hội nghe cô khen ngợi, vì thế nhàn nhã trả lời cô:

“Chỉ cần em thích, sau này em cũng có thể gọi tôi như vậy.”

Giang Nguyệt nghe vậy thì trong lòng có chút động tâm.

“Còn nữa, Hoàng hậu Tiana nói cho tôi biết, vòng cổ này là châu báu do mẫu hậu của ngài tự mình thiết kế, lễ vật trân quý như vậy, vì sao anh lại tặng cho tôi?”

Khi Tiana cười và kể cho cô nghe về lai lịch của chiếc vòng cổ, Giang Nguyệt cảm thấy làn da ở cổ sắp cháy, hận không thể lập tức tháo ra.

Tiêu gia năm đó từng thuận nước đẩy thuyền đưa qua một bộ danh họa của mẫu hậu Tiana, cái vòng cổ ngài tự mình thiết kế và gia công chính là quà đáp lễ.

Điều này đại diện cho tình nghĩa giữa Tiêu gia và hoàng gia, cũng đại biểu cho hoàng gia Vienna đối với hôn nhân hậu duệ của Tiêu gia.

‘Nếu Xerxes đã tặng cho cô, chứng tỏ rằng cô chính là chủ nhân của chiếc vòng quý giá này.” Tiana mỉm cười tiêu sái: “Anh ấy đã chọn cô rồi.’

“Love Duet” có nghĩa là “Hòa âm tình ái”.

“Khúc nhạc tình yêu nên do hai người cùng sáng tác.” Tiana là một người theo chủ nghĩa lãng mạn:

“Chỉ có một nửa còn lại hoàn hảo mới có thể hòa tấu nên một bản nhạc lãng mạn.”

Tiana thậm chí còn hào hứng dạy Giang Nguyệt cách thưởng thức chiếc vòng cổ cao quý này.

Ngoại trừ giá trị mà nó có ra, nhìn qua kính lúp, trên mỗi một viên kim cương đều được khắc lên một nốt nhạc, ghép lại với nhau dĩ nhiên là giai điệu của một bản nhạc.

“Là bản nào vậy?” Giang Nguyệt tò mò đặt câu hỏi.

Tiana cố tình úp mở mà trả lời: “Hãy hỏi Xerxes và anh ấy sẽ cho cô biết đáp án.”



Giang Nguyệt tò mò vô cùng, cô nhịn không được đành phải hỏi Tiêu Kỳ Nhiên: “Còn nữa, trên vòng cổ khắc bản nhạc nào vậy?”

Tiêu Kỳ Nhiên vẫn nhắm mắt, ngữ khí bình thản: “Đúng là Tiana đã nói với em mọi thứ.”

Tiana cái gì cũng nói, không giống như anh ta cái gì cũng không nói, cố ý giấu cô, nhất định phải chờ cô tự mình đi hỏi.

“Tặng cho em, là bởi vì cảm thấy em đeo vào là thích hợp nhất.” Tiêu Kỳ Nhiên nhấc mí mắt lên liếc cô một cái: “Chẳng phải em đã biết tên nó rồi đấy sao?”

Trên mặt Giang Nguyệt hiện ra tia ửng đỏ.

Là lời chúc phúc của Tiana, bây giờ Giang Nguyệt đã biết, cũng hiểu được ý nghĩa của vòng cổ, nhưng cô vẫn không biết rốt cuộc là bản nhạc nào.

“Sau này sẽ cho em nghe.” Tiêu Kỳ Nhiên mỉm cười.

Giang Nguyệt không chịu buông tha cho anh: “Nhưng bây giờ tôi muốn biết.”

Thanh âm của Tiêu Kỳ Nhiên trầm ổn, rất quyết đoán cự tuyệt cô: “Hiện tại không được.”

Bây giờ chưa phải lúc thích hợp.

Giang Nguyệt không có được đáp án mà cô mong muốn, trong lòng giống như có móng vuốt mèo cào, cô há miệng còn muốn hỏi: “Nhưng mà...”

“Nguyệt Nguyệt, tôi có hơi mệt.” Tiêu Kỳ Nhiên thở dài, ngón trỏ và ngón cái day day mi tâm:

“Từ đêm qua cho đến bây giờ, thời gian ngủ của tôi còn chưa nổi ba tiếng đồng hồ.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom