-
Chương 349-351
Chương 349 Ngay cả tôi bà ấy cũng không cần
Nụ cười của Giang Nguyệt rất thân thiện và hoạt bát, khiến người ta muốn đến gần hơn.
Thịnh Cảnh Tây chống khuỷu tay lên thành ghế cạnh giường, nhìn cô vài lần rồi mới nói: “Nếu không phải năm đó sức khỏe của mẹ tôi quá kém thì tôi cũng đã có một người em gái.”
Giang Nguyệt chớp mắt, không ngờ Thịnh Cảnh Tây lại đột nhiên lại tâm sự chuyện riêng tư với mình.
Không biết có phải cảm thấy trên người Giang Nguyệt có cảm giác thân thiết hay không, Thịnh Cảnh Tây kể cho cô nghe những chuyện khi còn bé:
“Lúc tôi năm tuổi, mẹ tôi nói muốn sinh cho tôi một đứa em gái.”
“Nhưng đã bị cha tôi từ chối.” Thịnh Cảnh Tây thản nhiên nói:
“Ông ấy cân nhắc đến tình trạng sức khỏe đã không thích hợp để mang thai của mẹ tôi. Nếu cứ mang thai, tuổi thọ của bà sẽ bị rút ngắn lại.”
“Nhưng ông ấy vẫn không thể giữ mẹ tôi lại.” Nói đến đây, ánh mắt của Thịnh Cảnh Tây ảm đạm hơn:
“Bà ấy vẫn muốn rời đi, bà ấ ykhông cần cha tôi, ngay cả tôi bà ấy cũng không cần.”
Giang Nguyệt cảm thấy một nỗi buồn mơ hồ khó hiểu.
Thịnh Cảnh Tây không giống như một người “tinh tế”, bản chất anh ta hoang dã từ xương tủy, hơn nữa cũng không thành thục, chưa bao giờ khiến người khác bớt lo lắng.
Nhưng vào lúc này, Giang Nguyệt lại có một ý nghĩ kỳ lạ.
Bản chất Thịnh Cảnh Tây không phải là một tay ăn chơi, cũng tuyệt đối không phải hạng người gây chuyện thị phi, nhưng nếu anh ta thật sự quá hiểu chuyện, có lẽ mẹ anh ta sẽ yên tâm hơn khi ra đi.
Bởi vì chồng đủ mạnh mẽ, con trai cũng đủ hiểu chuyện, vì vậy bà ấy hoàn toàn có thể không vướng bận mà rời đi.
Cho nên, Thịnh Cảnh Tây mới có thể tìm cách không hiểu chuyện.
Anh ta muốn trở thành sợi dây giữ chặt mẹ mình.
“Bây giờ nói chuyện của cô đi.” Thịnh Cảnh Tây chuyển đề tài, nói với Giang Nguyệt:
“Bố mẹ cô đâu, cô nằm viện lâu như vậy mà cũng chưa từng đến thăm cô, có anh chị em nào không? Gia đình có mấy người?”
Giang Nguyệt: “...”
Sự thương hại chợt lóe lên vừa rồi của cô lập tức bị dập tắt, cô có đủ lý do để tin rằng Thịnh Cảnh Tây cố tình giả vờ đáng thương để lấy lòng thương cảm, sau đó trao đổi chuyện xưa với cô.
Giang Nguyệt cảm thấy không có gì phải giấu giếm nên đã kể ngắn gọn cho Thịnh Cảnh Tây về thân thế, gia đình và những trải nghiệm trong mấy năm qua của mình.
Thật kỳ quái, rõ ràng là một trải nghiệm đau đớn đến nghẹt thở nhưng bây giờ cô lại có thể kể lại một cách bình tĩnh như kể một câu chuyện, như thể nhân vật chính trong câu chuyện không liên quan gì đến cô.
Cơ chế bảo vệ sự lãng quên của con người sẽ khiến con người dần quên đi những tổn thương to lớn mà họ đã trải qua.
Cuối cùng nó mờ dần thành một vết sẹo nông, ngay cả chính mình cũng quên đi nguyên nhân của vết sẹo này.
Đến khi Giang Nguyệt nhắc đến chứng rối loạn lưỡng cực của mình, Thịnh Cảnh Tây thấp giọng nói: “Được rồi, đừng nói nữa.”
Giang Nguyệt lắc đầu, cười nói: “Thật ra những chuyện này đã xảy ra rồi, không có gì phải trốn tránh.”
Phòng bệnh rơi vào im lặng.
Một lát sau, Thịnh Cảnh Tây mới mấp máy môi: “Tôi không nên hỏi cô.”
Hiện tại anh ta cảm thấy vô cùng hối hận.
Nghe thấy sự áy náy trong giọng nói của Thịnh Cảnh Tây, Giang Nguyệt cười nói: “Không sao đâu, chỉ tùy tiện nói chuyện phiếm mà thôi.”
Thịnh Cảnh Tây nhướng mi, dùng đôi mắt hoa đào đó nhìn cô hồi lâu, một lúc sau mới nghẹn ra một câu: “... Từ nay về sau, anh trai đây sẽ bảo vệ cho cô.”
Giang Nguyệt nhịn không được cười, che miệng giả vờ kinh ngạc: “Thật sao?”
“Còn có thể có giả.” Thịnh Cảnh Tây gạt đi tính tình bất cẩn thường ngày của mình, nói một cách nghiêm túc:
“Cha tôi bình thường có rất nhiều việc phải làm, ông ấy chắc chắn không thể lo hết mọi việc được, sau này nếu cô có chuyện gì thì cứ nói thẳng với tôi, tôi giúp cô giải quyết.”
“Chuyện gì cũng được?” Giang Nguyệt nghiêng đầu.
“Chuyện gì cũng được.” Thịnh Cảnh Tây đáp ứng rất hào phóng.
Giang Nguyệt liếc anh ta một cái, vẻ mặt nghiêm túc suy nghĩ một lát, sau đó nói một cách từ tốn: “Đúng thật là tôi có một chuyện muốn anh hỗ trợ.”
“Sau này khi đua xe lại nhất định phải chú ý an toàn, không được để mình vào bệnh viện nữa.”
Thịnh Cảnh Tây hơi giật mình.
Anh ta cho rằng Giang Nguyệt sẽ nói muốn anh ta hỗ trợ đi đánh tên súc sinh kia một trận, không bao giờ ngờ tới cô lại đưa ra yêu cầu này.
Sự quan tâm đột ngột của cô khiến anh ta hơi luống cuống tay chân.
“... Thật ra sở thích của tôi cũng không nguy hiểm đến thế, lần này chỉ là tai nạn thôi. Hơn nữa, tôi đây không phải vẫn ổn đấy sao.”
“Lần này anh rất may mắn.”
Giang Nguyệt ngẩng đầu nhìn Thịnh Cảnh Tây, bình tĩnh nói: “Thế nhưng, ai cũng không thể cam đoan trong cuộc sống không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, cũng không thể tạm ứng trước may mắn.”
“Để không khiến những người yêu thương anh phải buồn bã và khổ sở, anh nhất định phải sống thật tốt, vì họ mà sống.”
Vừa nói ra, Giang Nguyệt đột nhiên cảm thấy những lời này hơi quen thuộc.
Đây là những gì Kiều Cẩn Nhuận đã từng nói với cô.
Hóa ra có một ngày, cô cũng sẽ sử dụng câu nói này để khuyến khích người khác sống một cuộc sống tốt đẹp.
…
Giang Nguyệt trở lại phòng, nhớ tới khoảng thời gian gần đây Kiều Cẩn Nhuận cũng ở đây, vì thế nhờ Tiểu Diệp gọi anh ta tới.
Một lát sau, Kiều Cẩn Nhuận mặc áo blouse trắng đi vào phòng bệnh của cô.
“Xem ra khôi phục tốt hơn so với trước nhiều.” Kiều Cẩn Nhuận nhìn cô mỉm cười: “Có chỗ nào không thoải mái không, có cần tôi xem giúp cô không?”
“Tình hình hiện tại của Tiêu Kỳ Nhiên thế nào?”
“... Cô có muốn nghe sự thật không?” Đương nhiên Kiều Cẩn Nhuận biết bây giờ tất cả mọi người đều đang gạt cô.
Đôi mắt của anh ta nhẹ nhàng đảo qua đôi mắt tha thiết của cô: “Bây giờ không có tin tức gì tốt lành.”
Vẻ mặt Giang Nguyệt ngưng trệ ngay lập tức.
Nếu đích thân Kiều Cẩn Nhuận nói không có tin tức tốt, vậy chứng tỏ tình huống hiện tại rất nguy kịch.
Đã đến mức ngay cả anh ta cũng không nắm chắc.
Giang Nguyệt nói: “Tôi có thể đi gặp anh ấy không?”
Kiều Cẩn Nhuận trả lời cô: “Tôi không khuyến khích, bởi vì trái tim của anh ta đang bị tổn thương nghiêm trọng và có thể xuất huyết nặng bất cứ lúc nào, điều này sẽ khiến tình hình trở nên nguy hiểm hơn.”
Giang Nguyệt hiểu được, trong mắt hiện lên vẻ mất mát.
Kiều Cẩn Nhuận dùng giọng nói ấm áp an ủi cô: “Bác sĩ khoa của chúng tôi đã mở hội thảo, ngày mai sẽ kiểm tra toàn thân cho anh ta, xem rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu.”
“Cô yên tâm, dục vọng sinh tồn của anh ta rất mạnh, nhất định có thể tỉnh lại.”
Tâm trạng Giang Nguyệt sa sút, chỉ có thể miễn cưỡng nhếch môi nói một câu: “Cảm ơn.”
Kiều Cẩn Nhuận không khỏi cười nói: “Cô cảm ơn tôi cái gì? Nhưng chờ anh ta tỉnh lại, anh ta thật sự nên cảm ơn tôi vì đã không giết anh ta.”
Dù sao thì hai người bọn họ cũng là tình địch của nhau.
Giang Nguyệt ngơ ngác hỏi: “... Cảm ơn cái gì?”
Kiều Cẩn Nhuận: “Không có gì.”
Lúc anh ta phẫu thuật cho Tiêu Kỳ Nhiên, anh ta đã lặng lẽ nói với Tiêu Kỳ Nhiên rằng:
‘Tôi đã cố gắng hết sức để cứu anh, sau này anh phải đối xử với cô gái yêu quý của tôi gấp bội.’
…
Trong thời gian Tiêu Kỳ Nhiên hôn mê, anh đã có nhiều giấc mơ vô cùng hỗn độn.
Trong giấc mơ, anh dường như đang đi lại cuộc đời mình, từ khi đi học đến khi trưởng thành, cả thế giới đều tối tăm và u ám.
Mãi cho đến khi anh gặp người phụ nữ ướt sũng trong đêm mưa đó, thoạt nhìn cô vô cùng thấp kém nhưng lại dám mạnh dạn gõ cửa kính xe của anh, từ lúc đó, cuối cùng thế giới của anh cũng có được một tia sáng chiều vào.
Đến bây giờ, anh không thể không thừa nhận lúc trước mình hơi phản nghịch, đưa ra quyết định vô cùng hoang đường trong hơn hai mươi năm qua.
Đêm khuya, trước cửa quán bar, một người phụ nữ ướt sũng.
Anh thậm chí còn nhớ rõ ràng lúc ấy Giang Nguyệt giơ tấm danh thiếp đã bị nước mưa thấm đẫm vừa rồi anh tiện tay cho cô, bình tĩnh hỏi anh:
“Tiêu tổng, lời anh nói lúc nãy có được tính không?”
Chương 350 Sự kiên nhẫn của tôi chỉ có đêm nay
Trong quán bar Kim Hải.
Bên ngoài trời sấm chớp vang dội, trong phòng ấm áp như mùa xuân.
Tiêu Kỳ Nhiên ngồi trên sofa da mềm, dáng người rất cực kỳ ưu việt, ngũ quan anh tuấn, từ trong ra ngoài toát lên vẻ cao quý, nhưng vẻ mặt có chút không kiên nhẫn.
Đoàn Dật Bác thì khác, ở trong trường hợp này, anh ta hoàn toàn như cá gặp nước, anh ta hô to “Không say không về”, chơi đến rất vui vẻ.
Những người khác cũng nể mặt Đoàn thiếu, chơi rất sôi nổi, chỉ có Tiêu Kỳ Nhiên lạnh lùng có vẻ lạc lõng.
“A Nhiên, bình thường ở công ty thì không nói, đã đến quán bar rồi sao cậu còn giống như một hòa thượng thế?” Đoàn Dật Bác uống nhiều nên nói loạn, ôm bả vai Tiêu Kỳ Nhiên, miệng đầy mùi rượu hỏi:
“Gần đây quán bar có một nhóm người mới, lát nữa cậu có muốn chọn không?”
“Tôi về trước, các cậu cứ chơi tiếp đi.” Tiêu Kỳ Nhiên đẩy tay của Đoàn Dật Bác trên vai mình ra, đứng dậy muốn đi ra ngoài.
Trong phòng, mùi rượu và hơi nóng hòa quyện với nhau khiến người ta cảm thấy bí bách và khó thở, sau khi ra khỏi phòng mới cảm thấy tươi mát hơn chút.
Hôm nay là sinh nhật Tiêu Kỳ Nhiên, đám anh em bạn bè này ở đây để chúc mừng sinh nhật anh.
Nói là tổ chức sinh nhật cho anh, thật ra là tìm một lý do để tụ tập, uống rượu, tán gái mà thôi.
Tiêu Kỳ Nhiên lấy một hộp thuốc lá từ trong túi ra, cúi đầu ấn bật lửa, chuẩn bị hút xong điếu thuốc rồi rời đi.
Vừa hít một hơi thuốc, anh đã nghe thấy ông chủ ở góc hành lang đang dạy dỗ một nữ nhân viên:
“Nếu cô đến đây để kiếm tiền và trả nợ thì hạ thấp mình xuống. Đừng cho rằng bản thân có chút sắc đẹp thì không nể mặt đám kim chủ, cô có biết vừa rồi cô đắc tội với ai không?”
Người phụ nữ mặc một bộ đồ màu đen, áo dây bó sát, váy da ôm sát hông, khuôn mặt trang điểm vô cùng quyến rũ, mái tóc to gợn sóng, khí chất rất lạnh lùng.
“Không biết.” Cô trả lời rất thẳng thắn: “Nhưng anh ta muốn sờ mông tôi.”
“Nam tổng sờ cô vài cái thì đã sao?” Ông chủ không hề thấy ngạc nhiên, chỉ hừ lạnh một tiếng:
“Đừng nói chỉ sờ vài cái, cho dù anh ta thò tay vào trong thì cô cũng phải ngoan ngoãn cười cho tôi, hiểu chưa?”
Người phụ nữ không trả lời mà chỉ giữ vẻ mặt lạnh lùng.
Nếu thực sự phải dùng một từ để miêu tả thì chỉ có thể là “quyến rũ”.
Ông chủ cho rằng cô đã hồi tâm chuyển ý nên vỗ vỗ vai cô, cười ẩn ý:
“Giang Nguyệt, đừng nói anh Đinh không chỉ đường cho cô, vừa rồi Nam tổng đích thân nói với tôi tối nay anh ta chỉ muốn cô mà thôi, cô đừng không biết điều.”
“Không phải cô rất thiếu tiền sao? Tôi nghe nói em trai cô nợ không ít tiền. Đêm nay cô bỏ tâm thêm chút, nếu Nam tổng vui vẻ thì không phải dễ dàng rồi sao?”
Người phụ nữ cười một tiếng, một nụ cười khinh thường, nhưng cũng chỉ xuất hiện trong thời gian ngắn như ảo ảnh.
Bởi vì tiếng cười này, Tiêu Kỳ Nhiên mới quay đầu lại nhìn cô lần thứ hai.
“Vậy cảm ơn anh Đinh trước, chuyện tốt lớn như vậy đã nghĩ đến tôi.”
Rất kỳ lạ, rõ ràng ngoài miệng nói lời nịnh nọt nhưng lại làm cho người ta nghe không ra một chút ý tứ cúi đầu.
Tiêu Kỳ Nhiên liếc nhìn về phía đó.
Đúng là một người phụ nữ rất xinh đẹp. Mặc dù lớp trang điểm dày đến mức không thể nhìn thấy được vẻ ngoài thật sự của cô, nụ cười trên mặt cũng mang theo vẻ nịnh nọt. Nhưng vẫn có thể nhìn thấy tính cách tiềm ẩn bên dưới lớp ngụy trang của cô.
Cao ngạo và kiên cường.
…
Vài phút sau, Tiêu Kỳ Nhiên hút xong điếu thuốc rồi trở lại căn phòng lúc nãy.
“Không phải cậu nói muốn về sao?” Đoàn Dật Bác thấy anh tiến vào, lập tức vui sướng tiến lên: “Không đi nữa à?”
Tiêu Kỳ Nhiên “Ừ” một tiếng: “Ngồi lại một lát.”
Anh không thể nói rõ lý do mình quay lại.
Mãi cho đến khi cánh cửa phòng lại được mở ra, tất cả những người phụ nữ xếp hàng đi vào, người phụ nữ được dạy dỗ ở hành lang cũng đứng ở cuối hàng, anh mới chợt ý thức được vì sao mình không đi.
Anh muốn gặp lại cô.
“Các vị thiếu gia, đây là những cô gái mới tuyển vào gần đây ở Kim Hải chúng tôi.”
“Anh Đinh” vừa rồi gật đầu khom lưng với những người trong phòng: “Hôm nay các cô gái này đều rảnh rỗi, đều có thời gian chơi với các vị thiếu gia.”
Tất cả những người phụ nữ đều tươi cười ngọt ngào, âm thanh dịu dàng, giống như trăm hoa trong vườn, lúc nào cũng nở rộ với vẻ đẹp và hương thơm của riêng mình.
Kỳ lạ thay, so với những bông hoa khác đang đua nhau khoe nở, chỉ có bông hoa đứng cuối có vẻ ít hứng thú hơn. Nụ cười trên môi trông rẻ tiền, giống như những đồng xu dùng để đổi lẻ trong cửa hàng tiện lợi.
Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên nhìn thẳng vào người phụ nữ ở cuối.
Dường như nhận ra được ánh mắt của Tiêu Kỳ Nhiên, người phụ nữ đó ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh.
Ngay sau đó, cô cố tình nở ra một nụ cười ngọt ngào, nhưng đôi mắt dường như bị bao phủ bởi một lớp sương giá, xa lạ và khó gần.
“Lão Đinh, cô gái này tên gì?” Đoàn Dật Bác cũng chú ý tới Tiêu Kỳ Nhiên vẫn luôn nhìn chằm chằm vào một người nên muốn thuận nước đẩy thuyền, anh ta cười hỏi:
“Xem ra người bạn của tôi coi trọng cô gái này rồi, giới thiệu một chút?”
“Ôi chao, vị thiếu gia này thật đúng là có mắt nhìn, cô gái này chúng tôi mới tuyển hồi đầu tháng, tên là Giang Nguyệt, vẫn còn tươi.”
Trong ngành có một từ lóng, “tươi” có nghĩa là sạch sẽ và còn nguyên.
Nói cách khác, đây vẫn là một con gà con.
“Tuy nhiên, hôm nay Giang Nguyệt đã có người đặt trước rồi.”
Anh Đinh tiếc hận buông tay: “Nam tổng bên cạnh nói lát nữa sẽ dẫn cô ấy đi, vị thiếu gia này nếu muốn hẹn thì phỏng chừng sẽ xếp hàng lần sau.”
Khi đó, Tiêu Kỳ Nhiên mới bắt đầu tiếp quản một số công việc của công ty từ Tiêu Viễn Phong. Hơn nữa lại hành động khiêm tốn nên ông chủ quán bar không nhận ra thân phận của anh, chỉ coi anh như một người bạn có quan hệ tốt với Đoàn Dật Bác.
Anh Đinh này thà nịnh hót Nam tổng phòng bên cạnh hơn một thiếu gia không biết lai lịch.
Vốn dĩ họ chỉ là ra ngoài chơi, không có ý định tranh chấp với người khác, vì thế Đoàn Dật Bác gạt suy nghĩ của mình sang một bên, thay vào đó thuyết phục Tiêu Kỳ Nhiên: “Cậu vẫn nên đổi người khác đi, chúng ta tới tìm niềm vui, không phải tới trả thù.”
Giang Nguyệt ăn mặc hở hang đứng ở giữa, nghe người xung quanh sắp xếp cho cô, ánh mắt của cô vô cùng bình tĩnh, không có bất kỳ cảm xúc nào.
Lúc này, Tiêu Kỳ Nhiên chậm rãi nói: “Để cho cô ấy chọn.”
Giang Nguyệt sửng sốt một chút, sau đó quay đầu nhìn anh Đinh: “Tôi có thể chọn không?”
“Đương nhiên không thể.” Anh Đinh mặt không chút thay đổi trả lời xong, lại vội vàng cười:
“Vị thiếu gia này, không phải là tôi không thả người, do cô ấy còn trẻ, chưa được huấn luyện nên tối nay đã chọc giận Nam tổng. Nếu cô ấy không dập tắt ngọn lửa này thì quán bar nhỏ của tôi sau này cũng không thể kinh doanh được nữa.”
Lời nói tuy uyển chuyển nhưng rõ ràng không có ý định thả người.
Chẳng qua chỉ là một tình tiết nhỏ, Giang Nguyệt lại cụp mắt xuống cảm thấy không thú vị, đứng ở nơi đó giống như một bức tượng điêu khắc xinh đẹp.
Vốn chỉ là ý hứng thú nhất thời, nhưng vào lúc này, chút hứng thú cũng bị quấy rầy, Tiêu Kỳ Nhiên đứng dậy, lấy ra một tấm danh thiếp, đi tới trước mặt Giang Nguyệt.
Dáng người anh cao lớn, chiếc bóng của anh đổ xuống hoàn toàn bao bọc lấy cơ thể cô.
Nó giống như một sự che chở ngắn ngủi.
Anh dùng phương thức nhục nhã nhét tấm danh thiếp vào ngực cô, dùng đầu ngón tay lau đi vết son trên môi cô, giọng điệu có chút ngả ngớn.
“Suy nghĩ thật kỹ, sự kiên nhẫn của tôi chỉ có đêm nay thôi.”
Chương 351 Là đang cảm ơn anh sao?
Vài phút sau, ngoại trừ mấy cô gái may mắn được chọn trúng, những người còn lại phải rời sang phòng bên cạnh.
Đoàn Dật Bác không phục liền lẩm bẩm: “Đã bị người ta nhặt đi rồi, còn phái tới đây làm gì không biết! Lão già này cũng thật biết làm ăn.”
Tiêu Kỳ Nhiên liếc nhìn vẻ mặt thờ ơ của Giang Nguyệt khi cô lấy tấm danh thiếp từ trong áo ngực ra, lúc xoay người cùng đám người đi ra ngoài, một tia hứng thú cuối cùng trên mặt anh cũng chẳng còn nữa.
“Đi thôi.”
Không biết vì cái gì, đêm nay Tiêu Kỳ Nhiên cực kỳ khó chịu, huyệt thái dương cũng giật giật theo, là do căn phòng quá ồn ào, hay vì những người phụ nữ cười cợt kia, anh không phân biệt được nữa.
Nhưng đi từ quán bar đến bãi ô tô, trong đầu Tiêu Kỳ Nhiên chỉ hiện lên khuôn mặt thanh khiết mà cô đơn kia, khuôn mặt rõ ràng đang ở trong vũng bùn tăm tối nhưng không hề bị nhuốm bẩn.
Mưa bên ngoài không ngừng, ngược lại càng lúc càng lớn.
Tiết An vừa mới được mời vào làm trợ lý riêng của Tiêu Kỳ Nhiên, nhìn thấy anh đi ra thì vội vàng cầm ô đi qua nghênh đón. Lúc mưa nên đi nhanh một chút, nhưng không rõ vì sao bước chân của Tiêu Kỳ Nhiên lại cực kỳ chậm chạp.
Giống như đang cố ý chờ ai đó.
Tiết An cầm ô không dám thúc giục, chỉ có thể “nhắm mắt làm ngơ” đi theo Tiêu tổng.
Từ cửa quán bar đến vị trí đậu xe, khoảng cách ngắn ngủi vài chục mét, nhưng lại phải đi một lúc lâu mới tới. Ngồi chờ trong xe, sắc mặt của Tiêu Kỳ Nhiên tối đen lại.
Tiết An mới vào làm chưa được mấy tháng, còn đang trong thời gian thử việc.
Tuy rằng không thể đoán ra được nguyên nhân khiến ông chủ không vui, thế nhưng cậu ta có thể cảm nhận được luồng không khí lạnh lẽo bao vây xung quanh lúc này.
Ở chung thời gian dài như vậy nhưng Tiết An thật sự không đoán được tính tình của Tiêu tổng này, sáng nắng chiều mưa.
Haizz, thật sự kiếm miếng cơm ăn không dễ dàng chút nào.
Truyện được đăng tại ứ n g dụng R ea d Me hoặc We Read.
Tiết An: “Tiêu tổng, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Hàng ghế sau không có động tĩnh gì.
Tiêu Kỳ Nhiên mím môi, mệt mỏi hít một hơi thuốc, cố gắng gạt đi phiền muộn trong lòng.
Tiết An cũng không dám hỏi lần thứ hai, chỉ im lặng chờ đợi.
Khoảng mười phút sau, Tiêu Kỳ Nhiên nghiền nát tàn thuốc, ngồi thẳng người sau đó lạnh lùng nói:
“Về Thụy Uyển.”
Tiết An lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, yên lặng khởi động động cơ.
Khi anh ta vừa đạp chân ga, chậm rãi khởi động xe, thì đột nhiên nhìn thấy một người phụ nữ chạy ra trước cửa quán bar, sau đó lao vào trong màn mưa trắng xóa, nhìn qua nhìn lại, giống như là đang tìm cái gì đó.
Phía sau rất nhanh có mấy người đàn ông đuổi theo, xem ra là tới để bắt cô ấy. Tiết An nhìn vài lần rồi quay đi, trong miệng không khỏi xót xa:
“Đáng thương thật…”
Lúc này, người đàn ông ở hàng ghế sau đột nhiên mở mắt ra, quay đầu nhìn thoáng qua bóng dáng phía sau xe, thanh âm trầm thấp lập tức hạ xuống:
“Dừng xe lại.”
Tiết An trong lòng thảng thốt, lập tức đạp phanh.
Trời mưa khiến mặt đường trơn trượt, tiếng phanh xe “Kéttt” một hơi dài, rất nhanh đã hấp dẫn sự chú ý của người phụ nữ trong mưa kia. Cô ta khựng lại một giây, sau đó liền dùng hết sức lực chạy đến đuôi xe.
Mà xe cũng đang dừng lại giống như chờ cô.
Giang Nguyệt mạo hiểm điên cuồng chạy trong mưa lớn, mái tóc ướt đẫm dính vào mặt, bộ dạng chật vật đến đáng thương, nhưng cô vẫn rất bình tĩnh đứng trước cửa xe, lấy tay lễ phép gõ lên cửa kính hai cái.
Cửa xe vẫn không hạ xuống.
Cô nhắm mắt lại, quay đầu nhìn đám người đuổi theo đằng sau, biết thời gian đã không còn kịp.
Cô nhanh chóng lấy tay lau nước mưa trên mặt, cúi đầu lấy ra một tấm thiệp, dán lên kính xe.
Đó là danh thiếp Tiêu Kỳ Nhiên vừa đưa cho cô.
Thế nhưng không thấy bất cứ động tĩnh gì, mắt thấy đám người đằng sau sắp bắt kịp cô, Giang Nguyệt hít sâu một hơi, cúi chào người trong xe.
Là đang cảm ơn anh sao?
Nhưng rõ ràng anh đã không làm gì cả.
Tiêu Kỳ Nhiên lẳng lặng nhìn Giang Nguyệt cách mình một tấm kính, ánh mắt bình tĩnh lãnh đạm, nhưng trong lòng dâng lên một loại cảm xúc khó hiểu.
“Tiêu tổng, không giúp cô ấy sao?" Tiết An nhìn mấy người đàn ông xông tới muốn đè cánh tay của cô lại, trong lòng dâng lên thương hại:
“Nhìn cô ấy rất tội nghiệp.”
Trong nháy mắt thấy những người bên ngoài đang kéo cô gái trở lại, cuối cùng Tiêu Kỳ Nhiên cũng động lòng, môi mỏng khẽ mở ra:
“Cậu ra ngoài xử lý đi.”
Nhận được mệnh lệnh, Tiết An lập tức mở cửa xe, cầm một chiếc ô đen đi xuống.
Không quá một phút đồng hồ, những tay côn đồ kia không còn giữ Giang Nguyệt nữa mà xoay người bỏ đi, để mặc cô gái đứng trong mưa.
Giang Nguyệt vẫn cố chấp đứng tại chỗ.
Cửa sổ phía sau chậm rãi hạ xuống, cô nhìn thấy hình dáng người đàn ông lạnh lùng bên trong.
“Cảm ơn ngài đã rộng lượng giúp đỡ!”
Cô dịu dàng cảm ơn, và cúi gập người trước anh.
Ngưng lại một lúc, “Lên xe!” Giọng nói lạnh lẽo của người đàn ông vang lên.
Lời này vừa nói ra, không chỉ có Giang Nguyệt, ngay cả Tiết An cũng sửng sốt.
Toàn thân cô ướt đẫm, mà chiếc siêu xe này đắt đỏ hiện đại, nếu như cô bước vào, không phải sẽ làm dơ bẩn bên trong xe ư?
Giang Nguyệt khó xử trả lời: “Tôi lên sẽ làm bẩn xe của ngài.”
Tiêu Kỳ Nhiên nhíu mày.
“Giang…” Anh dừng lại vài giây, hình như đang nghĩ đến tên cô.
“Tiêu tổng, tôi tên là Giang Nguyệt.” Giang Nguyệt lập tức bổ sung.
“Ừ, tôi không thích nhắc lại lần thứ hai.” Vẻ mặt Tiêu Kỳ Nhiên không còn kiên nhẫn:
“Mười giây, lên xe.”
Nói đến điều này, Giang Nguyệt hình như cũng không có lý do gì để từ chối. Huống chi tên họ Nam kia sẽ không dễ dàng mà buông tha cho cô, vì thế cô quyết định mở cửa xe, ngồi vào.
Trong nháy mắt cửa xe đóng lại, tiếng mưa bên ngoài cũng bị ngăn cách.
Giang Nguyệt toàn thân ướt đẫm, thật cẩn thận ngồi bên cạnh Tiêu Kỳ Nhiên.
Cô cố gắng duy trì khoảng cách càng xa càng tốt.
Tiết An nhiệt tình, lấy khăn mặt đưa tới cho cô.
“Cảm ơn cậu.”
Giang Nguyệt dùng hai tay nhận lấy, cô cẩn thận dùng khăn mặt lau đi toàn bộ nước mưa trên người, cố gắng hết sức để không tạo ra âm thanh.
Cho dù không nhìn người đàn ông bên cạnh, cô cũng có thể cảm giác được, khi anh ngồi trong xe cảm giác cũng cao quý hơn nhiều khi ở trong quán bar.
Động tác lau tóc của Giang Nguyệt nhanh nhẹn, thoắt cái liền dùng khăn mặt quấn tóc lại, sau đó ngoan ngoãn ngồi yên, ánh mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.
Bên trong xe rất yên tĩnh.
“Tên là gì?” Tiêu Kỳ Nhiên hỏi một lần nữa.
“Giang Nguyệt”
“Địa chỉ nhà.”
“Nhà tôi bán trả nợ rồi, hiện tại không có nhà.”
“Cha mẹ và anh chị em đâu?”
“Bố tôi đã qua đời, mẹ tái giá, còn có em trai chắc là đang ở trong sòng bạc.”
Câu trả lời đơn giản nhưng khiến Tiết An vừa nghe được trong lòng đã kinh hồn bạt vía, không thể nói là do Tiêu tổng hỏi quá lạnh lùng, hay vì Giang Nguyệt trả lời quá bình tĩnh.
Tóm lại, hai kẻ này đều vô tình như nhau.
Dừng lại một lúc, Tiêu Kỳ Nhiên tiếp tục đặt câu hỏi.
“Tốt nghiệp chưa?”
“Vừa tốt nghiệp được nửa năm.”
“Bây giờ đang độc thân?”
Vấn đề này vừa mới xuất hiện, Giang Nguyệt liền cười khổ: “Tiêu tổng, nhìn bộ dạng tôi trông giống như đã có bạn trai sao?”
Tiêu Kỳ Nhiên nghiêng mặt nhìn về phía cô.
Vài giây sau, anh cũng cười khẽ một tiếng: “Là tôi nghĩ nhiều rồi.”
--------------------------------
Tác giả:Tiết An: Tính ra thì tôi là người se duyên cho Tiêu tổng và chị Giang Nguyệt đúng không?
Tiêu Kỳ Nhiên: Tiền thưởng tháng sau giảm một nửa!
Tiết An: Hả? Tiêu tổng, nãy giờ có ai nói gì ạ? Tôi không nghe thấy gì hết trơn...
Nụ cười của Giang Nguyệt rất thân thiện và hoạt bát, khiến người ta muốn đến gần hơn.
Thịnh Cảnh Tây chống khuỷu tay lên thành ghế cạnh giường, nhìn cô vài lần rồi mới nói: “Nếu không phải năm đó sức khỏe của mẹ tôi quá kém thì tôi cũng đã có một người em gái.”
Giang Nguyệt chớp mắt, không ngờ Thịnh Cảnh Tây lại đột nhiên lại tâm sự chuyện riêng tư với mình.
Không biết có phải cảm thấy trên người Giang Nguyệt có cảm giác thân thiết hay không, Thịnh Cảnh Tây kể cho cô nghe những chuyện khi còn bé:
“Lúc tôi năm tuổi, mẹ tôi nói muốn sinh cho tôi một đứa em gái.”
“Nhưng đã bị cha tôi từ chối.” Thịnh Cảnh Tây thản nhiên nói:
“Ông ấy cân nhắc đến tình trạng sức khỏe đã không thích hợp để mang thai của mẹ tôi. Nếu cứ mang thai, tuổi thọ của bà sẽ bị rút ngắn lại.”
“Nhưng ông ấy vẫn không thể giữ mẹ tôi lại.” Nói đến đây, ánh mắt của Thịnh Cảnh Tây ảm đạm hơn:
“Bà ấy vẫn muốn rời đi, bà ấ ykhông cần cha tôi, ngay cả tôi bà ấy cũng không cần.”
Giang Nguyệt cảm thấy một nỗi buồn mơ hồ khó hiểu.
Thịnh Cảnh Tây không giống như một người “tinh tế”, bản chất anh ta hoang dã từ xương tủy, hơn nữa cũng không thành thục, chưa bao giờ khiến người khác bớt lo lắng.
Nhưng vào lúc này, Giang Nguyệt lại có một ý nghĩ kỳ lạ.
Bản chất Thịnh Cảnh Tây không phải là một tay ăn chơi, cũng tuyệt đối không phải hạng người gây chuyện thị phi, nhưng nếu anh ta thật sự quá hiểu chuyện, có lẽ mẹ anh ta sẽ yên tâm hơn khi ra đi.
Bởi vì chồng đủ mạnh mẽ, con trai cũng đủ hiểu chuyện, vì vậy bà ấy hoàn toàn có thể không vướng bận mà rời đi.
Cho nên, Thịnh Cảnh Tây mới có thể tìm cách không hiểu chuyện.
Anh ta muốn trở thành sợi dây giữ chặt mẹ mình.
“Bây giờ nói chuyện của cô đi.” Thịnh Cảnh Tây chuyển đề tài, nói với Giang Nguyệt:
“Bố mẹ cô đâu, cô nằm viện lâu như vậy mà cũng chưa từng đến thăm cô, có anh chị em nào không? Gia đình có mấy người?”
Giang Nguyệt: “...”
Sự thương hại chợt lóe lên vừa rồi của cô lập tức bị dập tắt, cô có đủ lý do để tin rằng Thịnh Cảnh Tây cố tình giả vờ đáng thương để lấy lòng thương cảm, sau đó trao đổi chuyện xưa với cô.
Giang Nguyệt cảm thấy không có gì phải giấu giếm nên đã kể ngắn gọn cho Thịnh Cảnh Tây về thân thế, gia đình và những trải nghiệm trong mấy năm qua của mình.
Thật kỳ quái, rõ ràng là một trải nghiệm đau đớn đến nghẹt thở nhưng bây giờ cô lại có thể kể lại một cách bình tĩnh như kể một câu chuyện, như thể nhân vật chính trong câu chuyện không liên quan gì đến cô.
Cơ chế bảo vệ sự lãng quên của con người sẽ khiến con người dần quên đi những tổn thương to lớn mà họ đã trải qua.
Cuối cùng nó mờ dần thành một vết sẹo nông, ngay cả chính mình cũng quên đi nguyên nhân của vết sẹo này.
Đến khi Giang Nguyệt nhắc đến chứng rối loạn lưỡng cực của mình, Thịnh Cảnh Tây thấp giọng nói: “Được rồi, đừng nói nữa.”
Giang Nguyệt lắc đầu, cười nói: “Thật ra những chuyện này đã xảy ra rồi, không có gì phải trốn tránh.”
Phòng bệnh rơi vào im lặng.
Một lát sau, Thịnh Cảnh Tây mới mấp máy môi: “Tôi không nên hỏi cô.”
Hiện tại anh ta cảm thấy vô cùng hối hận.
Nghe thấy sự áy náy trong giọng nói của Thịnh Cảnh Tây, Giang Nguyệt cười nói: “Không sao đâu, chỉ tùy tiện nói chuyện phiếm mà thôi.”
Thịnh Cảnh Tây nhướng mi, dùng đôi mắt hoa đào đó nhìn cô hồi lâu, một lúc sau mới nghẹn ra một câu: “... Từ nay về sau, anh trai đây sẽ bảo vệ cho cô.”
Giang Nguyệt nhịn không được cười, che miệng giả vờ kinh ngạc: “Thật sao?”
“Còn có thể có giả.” Thịnh Cảnh Tây gạt đi tính tình bất cẩn thường ngày của mình, nói một cách nghiêm túc:
“Cha tôi bình thường có rất nhiều việc phải làm, ông ấy chắc chắn không thể lo hết mọi việc được, sau này nếu cô có chuyện gì thì cứ nói thẳng với tôi, tôi giúp cô giải quyết.”
“Chuyện gì cũng được?” Giang Nguyệt nghiêng đầu.
“Chuyện gì cũng được.” Thịnh Cảnh Tây đáp ứng rất hào phóng.
Giang Nguyệt liếc anh ta một cái, vẻ mặt nghiêm túc suy nghĩ một lát, sau đó nói một cách từ tốn: “Đúng thật là tôi có một chuyện muốn anh hỗ trợ.”
“Sau này khi đua xe lại nhất định phải chú ý an toàn, không được để mình vào bệnh viện nữa.”
Thịnh Cảnh Tây hơi giật mình.
Anh ta cho rằng Giang Nguyệt sẽ nói muốn anh ta hỗ trợ đi đánh tên súc sinh kia một trận, không bao giờ ngờ tới cô lại đưa ra yêu cầu này.
Sự quan tâm đột ngột của cô khiến anh ta hơi luống cuống tay chân.
“... Thật ra sở thích của tôi cũng không nguy hiểm đến thế, lần này chỉ là tai nạn thôi. Hơn nữa, tôi đây không phải vẫn ổn đấy sao.”
“Lần này anh rất may mắn.”
Giang Nguyệt ngẩng đầu nhìn Thịnh Cảnh Tây, bình tĩnh nói: “Thế nhưng, ai cũng không thể cam đoan trong cuộc sống không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, cũng không thể tạm ứng trước may mắn.”
“Để không khiến những người yêu thương anh phải buồn bã và khổ sở, anh nhất định phải sống thật tốt, vì họ mà sống.”
Vừa nói ra, Giang Nguyệt đột nhiên cảm thấy những lời này hơi quen thuộc.
Đây là những gì Kiều Cẩn Nhuận đã từng nói với cô.
Hóa ra có một ngày, cô cũng sẽ sử dụng câu nói này để khuyến khích người khác sống một cuộc sống tốt đẹp.
…
Giang Nguyệt trở lại phòng, nhớ tới khoảng thời gian gần đây Kiều Cẩn Nhuận cũng ở đây, vì thế nhờ Tiểu Diệp gọi anh ta tới.
Một lát sau, Kiều Cẩn Nhuận mặc áo blouse trắng đi vào phòng bệnh của cô.
“Xem ra khôi phục tốt hơn so với trước nhiều.” Kiều Cẩn Nhuận nhìn cô mỉm cười: “Có chỗ nào không thoải mái không, có cần tôi xem giúp cô không?”
“Tình hình hiện tại của Tiêu Kỳ Nhiên thế nào?”
“... Cô có muốn nghe sự thật không?” Đương nhiên Kiều Cẩn Nhuận biết bây giờ tất cả mọi người đều đang gạt cô.
Đôi mắt của anh ta nhẹ nhàng đảo qua đôi mắt tha thiết của cô: “Bây giờ không có tin tức gì tốt lành.”
Vẻ mặt Giang Nguyệt ngưng trệ ngay lập tức.
Nếu đích thân Kiều Cẩn Nhuận nói không có tin tức tốt, vậy chứng tỏ tình huống hiện tại rất nguy kịch.
Đã đến mức ngay cả anh ta cũng không nắm chắc.
Giang Nguyệt nói: “Tôi có thể đi gặp anh ấy không?”
Kiều Cẩn Nhuận trả lời cô: “Tôi không khuyến khích, bởi vì trái tim của anh ta đang bị tổn thương nghiêm trọng và có thể xuất huyết nặng bất cứ lúc nào, điều này sẽ khiến tình hình trở nên nguy hiểm hơn.”
Giang Nguyệt hiểu được, trong mắt hiện lên vẻ mất mát.
Kiều Cẩn Nhuận dùng giọng nói ấm áp an ủi cô: “Bác sĩ khoa của chúng tôi đã mở hội thảo, ngày mai sẽ kiểm tra toàn thân cho anh ta, xem rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu.”
“Cô yên tâm, dục vọng sinh tồn của anh ta rất mạnh, nhất định có thể tỉnh lại.”
Tâm trạng Giang Nguyệt sa sút, chỉ có thể miễn cưỡng nhếch môi nói một câu: “Cảm ơn.”
Kiều Cẩn Nhuận không khỏi cười nói: “Cô cảm ơn tôi cái gì? Nhưng chờ anh ta tỉnh lại, anh ta thật sự nên cảm ơn tôi vì đã không giết anh ta.”
Dù sao thì hai người bọn họ cũng là tình địch của nhau.
Giang Nguyệt ngơ ngác hỏi: “... Cảm ơn cái gì?”
Kiều Cẩn Nhuận: “Không có gì.”
Lúc anh ta phẫu thuật cho Tiêu Kỳ Nhiên, anh ta đã lặng lẽ nói với Tiêu Kỳ Nhiên rằng:
‘Tôi đã cố gắng hết sức để cứu anh, sau này anh phải đối xử với cô gái yêu quý của tôi gấp bội.’
…
Trong thời gian Tiêu Kỳ Nhiên hôn mê, anh đã có nhiều giấc mơ vô cùng hỗn độn.
Trong giấc mơ, anh dường như đang đi lại cuộc đời mình, từ khi đi học đến khi trưởng thành, cả thế giới đều tối tăm và u ám.
Mãi cho đến khi anh gặp người phụ nữ ướt sũng trong đêm mưa đó, thoạt nhìn cô vô cùng thấp kém nhưng lại dám mạnh dạn gõ cửa kính xe của anh, từ lúc đó, cuối cùng thế giới của anh cũng có được một tia sáng chiều vào.
Đến bây giờ, anh không thể không thừa nhận lúc trước mình hơi phản nghịch, đưa ra quyết định vô cùng hoang đường trong hơn hai mươi năm qua.
Đêm khuya, trước cửa quán bar, một người phụ nữ ướt sũng.
Anh thậm chí còn nhớ rõ ràng lúc ấy Giang Nguyệt giơ tấm danh thiếp đã bị nước mưa thấm đẫm vừa rồi anh tiện tay cho cô, bình tĩnh hỏi anh:
“Tiêu tổng, lời anh nói lúc nãy có được tính không?”
Chương 350 Sự kiên nhẫn của tôi chỉ có đêm nay
Trong quán bar Kim Hải.
Bên ngoài trời sấm chớp vang dội, trong phòng ấm áp như mùa xuân.
Tiêu Kỳ Nhiên ngồi trên sofa da mềm, dáng người rất cực kỳ ưu việt, ngũ quan anh tuấn, từ trong ra ngoài toát lên vẻ cao quý, nhưng vẻ mặt có chút không kiên nhẫn.
Đoàn Dật Bác thì khác, ở trong trường hợp này, anh ta hoàn toàn như cá gặp nước, anh ta hô to “Không say không về”, chơi đến rất vui vẻ.
Những người khác cũng nể mặt Đoàn thiếu, chơi rất sôi nổi, chỉ có Tiêu Kỳ Nhiên lạnh lùng có vẻ lạc lõng.
“A Nhiên, bình thường ở công ty thì không nói, đã đến quán bar rồi sao cậu còn giống như một hòa thượng thế?” Đoàn Dật Bác uống nhiều nên nói loạn, ôm bả vai Tiêu Kỳ Nhiên, miệng đầy mùi rượu hỏi:
“Gần đây quán bar có một nhóm người mới, lát nữa cậu có muốn chọn không?”
“Tôi về trước, các cậu cứ chơi tiếp đi.” Tiêu Kỳ Nhiên đẩy tay của Đoàn Dật Bác trên vai mình ra, đứng dậy muốn đi ra ngoài.
Trong phòng, mùi rượu và hơi nóng hòa quyện với nhau khiến người ta cảm thấy bí bách và khó thở, sau khi ra khỏi phòng mới cảm thấy tươi mát hơn chút.
Hôm nay là sinh nhật Tiêu Kỳ Nhiên, đám anh em bạn bè này ở đây để chúc mừng sinh nhật anh.
Nói là tổ chức sinh nhật cho anh, thật ra là tìm một lý do để tụ tập, uống rượu, tán gái mà thôi.
Tiêu Kỳ Nhiên lấy một hộp thuốc lá từ trong túi ra, cúi đầu ấn bật lửa, chuẩn bị hút xong điếu thuốc rồi rời đi.
Vừa hít một hơi thuốc, anh đã nghe thấy ông chủ ở góc hành lang đang dạy dỗ một nữ nhân viên:
“Nếu cô đến đây để kiếm tiền và trả nợ thì hạ thấp mình xuống. Đừng cho rằng bản thân có chút sắc đẹp thì không nể mặt đám kim chủ, cô có biết vừa rồi cô đắc tội với ai không?”
Người phụ nữ mặc một bộ đồ màu đen, áo dây bó sát, váy da ôm sát hông, khuôn mặt trang điểm vô cùng quyến rũ, mái tóc to gợn sóng, khí chất rất lạnh lùng.
“Không biết.” Cô trả lời rất thẳng thắn: “Nhưng anh ta muốn sờ mông tôi.”
“Nam tổng sờ cô vài cái thì đã sao?” Ông chủ không hề thấy ngạc nhiên, chỉ hừ lạnh một tiếng:
“Đừng nói chỉ sờ vài cái, cho dù anh ta thò tay vào trong thì cô cũng phải ngoan ngoãn cười cho tôi, hiểu chưa?”
Người phụ nữ không trả lời mà chỉ giữ vẻ mặt lạnh lùng.
Nếu thực sự phải dùng một từ để miêu tả thì chỉ có thể là “quyến rũ”.
Ông chủ cho rằng cô đã hồi tâm chuyển ý nên vỗ vỗ vai cô, cười ẩn ý:
“Giang Nguyệt, đừng nói anh Đinh không chỉ đường cho cô, vừa rồi Nam tổng đích thân nói với tôi tối nay anh ta chỉ muốn cô mà thôi, cô đừng không biết điều.”
“Không phải cô rất thiếu tiền sao? Tôi nghe nói em trai cô nợ không ít tiền. Đêm nay cô bỏ tâm thêm chút, nếu Nam tổng vui vẻ thì không phải dễ dàng rồi sao?”
Người phụ nữ cười một tiếng, một nụ cười khinh thường, nhưng cũng chỉ xuất hiện trong thời gian ngắn như ảo ảnh.
Bởi vì tiếng cười này, Tiêu Kỳ Nhiên mới quay đầu lại nhìn cô lần thứ hai.
“Vậy cảm ơn anh Đinh trước, chuyện tốt lớn như vậy đã nghĩ đến tôi.”
Rất kỳ lạ, rõ ràng ngoài miệng nói lời nịnh nọt nhưng lại làm cho người ta nghe không ra một chút ý tứ cúi đầu.
Tiêu Kỳ Nhiên liếc nhìn về phía đó.
Đúng là một người phụ nữ rất xinh đẹp. Mặc dù lớp trang điểm dày đến mức không thể nhìn thấy được vẻ ngoài thật sự của cô, nụ cười trên mặt cũng mang theo vẻ nịnh nọt. Nhưng vẫn có thể nhìn thấy tính cách tiềm ẩn bên dưới lớp ngụy trang của cô.
Cao ngạo và kiên cường.
…
Vài phút sau, Tiêu Kỳ Nhiên hút xong điếu thuốc rồi trở lại căn phòng lúc nãy.
“Không phải cậu nói muốn về sao?” Đoàn Dật Bác thấy anh tiến vào, lập tức vui sướng tiến lên: “Không đi nữa à?”
Tiêu Kỳ Nhiên “Ừ” một tiếng: “Ngồi lại một lát.”
Anh không thể nói rõ lý do mình quay lại.
Mãi cho đến khi cánh cửa phòng lại được mở ra, tất cả những người phụ nữ xếp hàng đi vào, người phụ nữ được dạy dỗ ở hành lang cũng đứng ở cuối hàng, anh mới chợt ý thức được vì sao mình không đi.
Anh muốn gặp lại cô.
“Các vị thiếu gia, đây là những cô gái mới tuyển vào gần đây ở Kim Hải chúng tôi.”
“Anh Đinh” vừa rồi gật đầu khom lưng với những người trong phòng: “Hôm nay các cô gái này đều rảnh rỗi, đều có thời gian chơi với các vị thiếu gia.”
Tất cả những người phụ nữ đều tươi cười ngọt ngào, âm thanh dịu dàng, giống như trăm hoa trong vườn, lúc nào cũng nở rộ với vẻ đẹp và hương thơm của riêng mình.
Kỳ lạ thay, so với những bông hoa khác đang đua nhau khoe nở, chỉ có bông hoa đứng cuối có vẻ ít hứng thú hơn. Nụ cười trên môi trông rẻ tiền, giống như những đồng xu dùng để đổi lẻ trong cửa hàng tiện lợi.
Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên nhìn thẳng vào người phụ nữ ở cuối.
Dường như nhận ra được ánh mắt của Tiêu Kỳ Nhiên, người phụ nữ đó ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh.
Ngay sau đó, cô cố tình nở ra một nụ cười ngọt ngào, nhưng đôi mắt dường như bị bao phủ bởi một lớp sương giá, xa lạ và khó gần.
“Lão Đinh, cô gái này tên gì?” Đoàn Dật Bác cũng chú ý tới Tiêu Kỳ Nhiên vẫn luôn nhìn chằm chằm vào một người nên muốn thuận nước đẩy thuyền, anh ta cười hỏi:
“Xem ra người bạn của tôi coi trọng cô gái này rồi, giới thiệu một chút?”
“Ôi chao, vị thiếu gia này thật đúng là có mắt nhìn, cô gái này chúng tôi mới tuyển hồi đầu tháng, tên là Giang Nguyệt, vẫn còn tươi.”
Trong ngành có một từ lóng, “tươi” có nghĩa là sạch sẽ và còn nguyên.
Nói cách khác, đây vẫn là một con gà con.
“Tuy nhiên, hôm nay Giang Nguyệt đã có người đặt trước rồi.”
Anh Đinh tiếc hận buông tay: “Nam tổng bên cạnh nói lát nữa sẽ dẫn cô ấy đi, vị thiếu gia này nếu muốn hẹn thì phỏng chừng sẽ xếp hàng lần sau.”
Khi đó, Tiêu Kỳ Nhiên mới bắt đầu tiếp quản một số công việc của công ty từ Tiêu Viễn Phong. Hơn nữa lại hành động khiêm tốn nên ông chủ quán bar không nhận ra thân phận của anh, chỉ coi anh như một người bạn có quan hệ tốt với Đoàn Dật Bác.
Anh Đinh này thà nịnh hót Nam tổng phòng bên cạnh hơn một thiếu gia không biết lai lịch.
Vốn dĩ họ chỉ là ra ngoài chơi, không có ý định tranh chấp với người khác, vì thế Đoàn Dật Bác gạt suy nghĩ của mình sang một bên, thay vào đó thuyết phục Tiêu Kỳ Nhiên: “Cậu vẫn nên đổi người khác đi, chúng ta tới tìm niềm vui, không phải tới trả thù.”
Giang Nguyệt ăn mặc hở hang đứng ở giữa, nghe người xung quanh sắp xếp cho cô, ánh mắt của cô vô cùng bình tĩnh, không có bất kỳ cảm xúc nào.
Lúc này, Tiêu Kỳ Nhiên chậm rãi nói: “Để cho cô ấy chọn.”
Giang Nguyệt sửng sốt một chút, sau đó quay đầu nhìn anh Đinh: “Tôi có thể chọn không?”
“Đương nhiên không thể.” Anh Đinh mặt không chút thay đổi trả lời xong, lại vội vàng cười:
“Vị thiếu gia này, không phải là tôi không thả người, do cô ấy còn trẻ, chưa được huấn luyện nên tối nay đã chọc giận Nam tổng. Nếu cô ấy không dập tắt ngọn lửa này thì quán bar nhỏ của tôi sau này cũng không thể kinh doanh được nữa.”
Lời nói tuy uyển chuyển nhưng rõ ràng không có ý định thả người.
Chẳng qua chỉ là một tình tiết nhỏ, Giang Nguyệt lại cụp mắt xuống cảm thấy không thú vị, đứng ở nơi đó giống như một bức tượng điêu khắc xinh đẹp.
Vốn chỉ là ý hứng thú nhất thời, nhưng vào lúc này, chút hứng thú cũng bị quấy rầy, Tiêu Kỳ Nhiên đứng dậy, lấy ra một tấm danh thiếp, đi tới trước mặt Giang Nguyệt.
Dáng người anh cao lớn, chiếc bóng của anh đổ xuống hoàn toàn bao bọc lấy cơ thể cô.
Nó giống như một sự che chở ngắn ngủi.
Anh dùng phương thức nhục nhã nhét tấm danh thiếp vào ngực cô, dùng đầu ngón tay lau đi vết son trên môi cô, giọng điệu có chút ngả ngớn.
“Suy nghĩ thật kỹ, sự kiên nhẫn của tôi chỉ có đêm nay thôi.”
Chương 351 Là đang cảm ơn anh sao?
Vài phút sau, ngoại trừ mấy cô gái may mắn được chọn trúng, những người còn lại phải rời sang phòng bên cạnh.
Đoàn Dật Bác không phục liền lẩm bẩm: “Đã bị người ta nhặt đi rồi, còn phái tới đây làm gì không biết! Lão già này cũng thật biết làm ăn.”
Tiêu Kỳ Nhiên liếc nhìn vẻ mặt thờ ơ của Giang Nguyệt khi cô lấy tấm danh thiếp từ trong áo ngực ra, lúc xoay người cùng đám người đi ra ngoài, một tia hứng thú cuối cùng trên mặt anh cũng chẳng còn nữa.
“Đi thôi.”
Không biết vì cái gì, đêm nay Tiêu Kỳ Nhiên cực kỳ khó chịu, huyệt thái dương cũng giật giật theo, là do căn phòng quá ồn ào, hay vì những người phụ nữ cười cợt kia, anh không phân biệt được nữa.
Nhưng đi từ quán bar đến bãi ô tô, trong đầu Tiêu Kỳ Nhiên chỉ hiện lên khuôn mặt thanh khiết mà cô đơn kia, khuôn mặt rõ ràng đang ở trong vũng bùn tăm tối nhưng không hề bị nhuốm bẩn.
Mưa bên ngoài không ngừng, ngược lại càng lúc càng lớn.
Tiết An vừa mới được mời vào làm trợ lý riêng của Tiêu Kỳ Nhiên, nhìn thấy anh đi ra thì vội vàng cầm ô đi qua nghênh đón. Lúc mưa nên đi nhanh một chút, nhưng không rõ vì sao bước chân của Tiêu Kỳ Nhiên lại cực kỳ chậm chạp.
Giống như đang cố ý chờ ai đó.
Tiết An cầm ô không dám thúc giục, chỉ có thể “nhắm mắt làm ngơ” đi theo Tiêu tổng.
Từ cửa quán bar đến vị trí đậu xe, khoảng cách ngắn ngủi vài chục mét, nhưng lại phải đi một lúc lâu mới tới. Ngồi chờ trong xe, sắc mặt của Tiêu Kỳ Nhiên tối đen lại.
Tiết An mới vào làm chưa được mấy tháng, còn đang trong thời gian thử việc.
Tuy rằng không thể đoán ra được nguyên nhân khiến ông chủ không vui, thế nhưng cậu ta có thể cảm nhận được luồng không khí lạnh lẽo bao vây xung quanh lúc này.
Ở chung thời gian dài như vậy nhưng Tiết An thật sự không đoán được tính tình của Tiêu tổng này, sáng nắng chiều mưa.
Haizz, thật sự kiếm miếng cơm ăn không dễ dàng chút nào.
Truyện được đăng tại ứ n g dụng R ea d Me hoặc We Read.
Tiết An: “Tiêu tổng, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Hàng ghế sau không có động tĩnh gì.
Tiêu Kỳ Nhiên mím môi, mệt mỏi hít một hơi thuốc, cố gắng gạt đi phiền muộn trong lòng.
Tiết An cũng không dám hỏi lần thứ hai, chỉ im lặng chờ đợi.
Khoảng mười phút sau, Tiêu Kỳ Nhiên nghiền nát tàn thuốc, ngồi thẳng người sau đó lạnh lùng nói:
“Về Thụy Uyển.”
Tiết An lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, yên lặng khởi động động cơ.
Khi anh ta vừa đạp chân ga, chậm rãi khởi động xe, thì đột nhiên nhìn thấy một người phụ nữ chạy ra trước cửa quán bar, sau đó lao vào trong màn mưa trắng xóa, nhìn qua nhìn lại, giống như là đang tìm cái gì đó.
Phía sau rất nhanh có mấy người đàn ông đuổi theo, xem ra là tới để bắt cô ấy. Tiết An nhìn vài lần rồi quay đi, trong miệng không khỏi xót xa:
“Đáng thương thật…”
Lúc này, người đàn ông ở hàng ghế sau đột nhiên mở mắt ra, quay đầu nhìn thoáng qua bóng dáng phía sau xe, thanh âm trầm thấp lập tức hạ xuống:
“Dừng xe lại.”
Tiết An trong lòng thảng thốt, lập tức đạp phanh.
Trời mưa khiến mặt đường trơn trượt, tiếng phanh xe “Kéttt” một hơi dài, rất nhanh đã hấp dẫn sự chú ý của người phụ nữ trong mưa kia. Cô ta khựng lại một giây, sau đó liền dùng hết sức lực chạy đến đuôi xe.
Mà xe cũng đang dừng lại giống như chờ cô.
Giang Nguyệt mạo hiểm điên cuồng chạy trong mưa lớn, mái tóc ướt đẫm dính vào mặt, bộ dạng chật vật đến đáng thương, nhưng cô vẫn rất bình tĩnh đứng trước cửa xe, lấy tay lễ phép gõ lên cửa kính hai cái.
Cửa xe vẫn không hạ xuống.
Cô nhắm mắt lại, quay đầu nhìn đám người đuổi theo đằng sau, biết thời gian đã không còn kịp.
Cô nhanh chóng lấy tay lau nước mưa trên mặt, cúi đầu lấy ra một tấm thiệp, dán lên kính xe.
Đó là danh thiếp Tiêu Kỳ Nhiên vừa đưa cho cô.
Thế nhưng không thấy bất cứ động tĩnh gì, mắt thấy đám người đằng sau sắp bắt kịp cô, Giang Nguyệt hít sâu một hơi, cúi chào người trong xe.
Là đang cảm ơn anh sao?
Nhưng rõ ràng anh đã không làm gì cả.
Tiêu Kỳ Nhiên lẳng lặng nhìn Giang Nguyệt cách mình một tấm kính, ánh mắt bình tĩnh lãnh đạm, nhưng trong lòng dâng lên một loại cảm xúc khó hiểu.
“Tiêu tổng, không giúp cô ấy sao?" Tiết An nhìn mấy người đàn ông xông tới muốn đè cánh tay của cô lại, trong lòng dâng lên thương hại:
“Nhìn cô ấy rất tội nghiệp.”
Trong nháy mắt thấy những người bên ngoài đang kéo cô gái trở lại, cuối cùng Tiêu Kỳ Nhiên cũng động lòng, môi mỏng khẽ mở ra:
“Cậu ra ngoài xử lý đi.”
Nhận được mệnh lệnh, Tiết An lập tức mở cửa xe, cầm một chiếc ô đen đi xuống.
Không quá một phút đồng hồ, những tay côn đồ kia không còn giữ Giang Nguyệt nữa mà xoay người bỏ đi, để mặc cô gái đứng trong mưa.
Giang Nguyệt vẫn cố chấp đứng tại chỗ.
Cửa sổ phía sau chậm rãi hạ xuống, cô nhìn thấy hình dáng người đàn ông lạnh lùng bên trong.
“Cảm ơn ngài đã rộng lượng giúp đỡ!”
Cô dịu dàng cảm ơn, và cúi gập người trước anh.
Ngưng lại một lúc, “Lên xe!” Giọng nói lạnh lẽo của người đàn ông vang lên.
Lời này vừa nói ra, không chỉ có Giang Nguyệt, ngay cả Tiết An cũng sửng sốt.
Toàn thân cô ướt đẫm, mà chiếc siêu xe này đắt đỏ hiện đại, nếu như cô bước vào, không phải sẽ làm dơ bẩn bên trong xe ư?
Giang Nguyệt khó xử trả lời: “Tôi lên sẽ làm bẩn xe của ngài.”
Tiêu Kỳ Nhiên nhíu mày.
“Giang…” Anh dừng lại vài giây, hình như đang nghĩ đến tên cô.
“Tiêu tổng, tôi tên là Giang Nguyệt.” Giang Nguyệt lập tức bổ sung.
“Ừ, tôi không thích nhắc lại lần thứ hai.” Vẻ mặt Tiêu Kỳ Nhiên không còn kiên nhẫn:
“Mười giây, lên xe.”
Nói đến điều này, Giang Nguyệt hình như cũng không có lý do gì để từ chối. Huống chi tên họ Nam kia sẽ không dễ dàng mà buông tha cho cô, vì thế cô quyết định mở cửa xe, ngồi vào.
Trong nháy mắt cửa xe đóng lại, tiếng mưa bên ngoài cũng bị ngăn cách.
Giang Nguyệt toàn thân ướt đẫm, thật cẩn thận ngồi bên cạnh Tiêu Kỳ Nhiên.
Cô cố gắng duy trì khoảng cách càng xa càng tốt.
Tiết An nhiệt tình, lấy khăn mặt đưa tới cho cô.
“Cảm ơn cậu.”
Giang Nguyệt dùng hai tay nhận lấy, cô cẩn thận dùng khăn mặt lau đi toàn bộ nước mưa trên người, cố gắng hết sức để không tạo ra âm thanh.
Cho dù không nhìn người đàn ông bên cạnh, cô cũng có thể cảm giác được, khi anh ngồi trong xe cảm giác cũng cao quý hơn nhiều khi ở trong quán bar.
Động tác lau tóc của Giang Nguyệt nhanh nhẹn, thoắt cái liền dùng khăn mặt quấn tóc lại, sau đó ngoan ngoãn ngồi yên, ánh mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.
Bên trong xe rất yên tĩnh.
“Tên là gì?” Tiêu Kỳ Nhiên hỏi một lần nữa.
“Giang Nguyệt”
“Địa chỉ nhà.”
“Nhà tôi bán trả nợ rồi, hiện tại không có nhà.”
“Cha mẹ và anh chị em đâu?”
“Bố tôi đã qua đời, mẹ tái giá, còn có em trai chắc là đang ở trong sòng bạc.”
Câu trả lời đơn giản nhưng khiến Tiết An vừa nghe được trong lòng đã kinh hồn bạt vía, không thể nói là do Tiêu tổng hỏi quá lạnh lùng, hay vì Giang Nguyệt trả lời quá bình tĩnh.
Tóm lại, hai kẻ này đều vô tình như nhau.
Dừng lại một lúc, Tiêu Kỳ Nhiên tiếp tục đặt câu hỏi.
“Tốt nghiệp chưa?”
“Vừa tốt nghiệp được nửa năm.”
“Bây giờ đang độc thân?”
Vấn đề này vừa mới xuất hiện, Giang Nguyệt liền cười khổ: “Tiêu tổng, nhìn bộ dạng tôi trông giống như đã có bạn trai sao?”
Tiêu Kỳ Nhiên nghiêng mặt nhìn về phía cô.
Vài giây sau, anh cũng cười khẽ một tiếng: “Là tôi nghĩ nhiều rồi.”
--------------------------------
Tác giả:Tiết An: Tính ra thì tôi là người se duyên cho Tiêu tổng và chị Giang Nguyệt đúng không?
Tiêu Kỳ Nhiên: Tiền thưởng tháng sau giảm một nửa!
Tiết An: Hả? Tiêu tổng, nãy giờ có ai nói gì ạ? Tôi không nghe thấy gì hết trơn...