• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi (2 Viewers)

  • Chương 346-348

Chương 346 Người thiệt thòi

Tô Gia Lan ngồi trên xe lăn, nhưng khí thế lại rất sắc bén: “Nhà họ Tiêu bồi dưỡng cô nhiều năm như vậy, cô lại làm cho chúng tôi lạnh lòng như vậy!”

Giang Nguyệt: “Tôi…”

“Cô có biết là, hiện tại tính mạng của A Nhiên đang bị đe doạ hay không? Thằng bé nằm hôn mê bất tỉnh trong phòng chăm sóc đặc biệt, bất cứ lúc nào cũng có thể chết!”

Bà ta rơi nước mắt, nói ra từng câu từng chữ: “Cô muốn hại chết thằng bé, có phải không?”

Hô hấp của Giang Nguyệt chậm lại.

Mặc dù trong lòng cô đã dự đoán được trước, tình huống hiện tại của Tiêu Kỳ Nhiên sẽ không quá lạc quan, nhưng khi sự thật trực tiếp được phơi bày trước mặt cô, cô vẫn cảm thấy rất sốc.

Phòng chăm sóc đặc biệt.

Tính mạng được treo trên một sợi chỉ.

Hôn mê bất tỉnh.

Mấy chữ này cô rõ ràng đều có thể nghe hiểu, nhưng khi rơi vào trong tai của Giang Nguyệt, lại xa lạ đến như vậy.

“Con dao kia đâm vào tim thằng bé hai cm, Giang Nguyệt, đó chính là hai cm đấy!”

Tô Gia Lan vừa nói xong câu này, bà ta nhịn không được rơi nước mắt: “Nhà họ Tiêu chúng tôi chỉ có một đứa con trai như vậy mà thôi, nếu thằng bé xảy ra chuyện gì, cô để cho một người mẹ tàn tật như tôi phải sống như thế nào đây?”

Giang Nguyệt lạnh lùng nhìn Tô Gia Lan, sắc mặt cô không chút thay đổi.

Với tính cách kiêu ngạo từ trước đến nay của bà ta, rất khó để phân biệt bà ta đang thật sự đau lòng, hay là đang diễn kịch để cho Giang Nguyệt xem.

“Tôi xin lỗi vì đã để xảy ra chuyện như vậy, nhưng bà Tô.” Giang Nguyệt dừng lại khoảng một giây, cô nhìn chằm chằm vào bà ta:

“Tôi cũng là nạn nhân, bà nên trách hung thủ, chứ không phải tôi.”

Giọng nói của cô bình tĩnh đến mức khiến cho Tô Gia Lan phải giật mình.

Giang Nguyệt không còn cúi đầu nhu thuận như trước nữa, nhưng cô không khiêm tốn hay kiêu ngạo, nói một cách tỉnh táo và bình tĩnh:

“Hơn nữa, từ đầu đến cuối tôi chưa bao giờ dây dưa với anh ấy.”

Giang Nguyệt bình tĩnh hơn dự kiến của bà ta: “Nếu bà thật sự lo lắng cho anh ấy, thì lúc này bà nên ở ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, chứ không phải là ở đây chỉ trích tôi.”

“Tôi không nợ anh ấy thứ gì hết, càng không nợ nhà họ Tiêu các người.”

“Những gì nên trả, tôi đều đã trả hết rồi.”

Cô vừa dứt lời, cả căn phòng lại rơi vào im lặng.

Tiếng nức nở vừa rồi của Tô Gia Lan cũng dừng lại. Bà ta cũng không khóc nữa, chỉ cúi đầu lấy khăn tay ra lau nước mắt.

Tâm trạng giống như cuối cùng cũng ổn định lại được cảm xúc, Tô Gia Lan lại ngẩng đầu lên, bà ta cũng không còn kích động như trước nữa, khụt khịt mũi, gượng cười nói:

“Giang Nguyệt, cảm xúc vừa rồi của bác có chút kích động, con đừng để trong lòng.”

Nói xong, Tô Gia Lan di chuyển xe lăn, bà ta rót một ly nước ấm cho Giang Nguyệt, ánh mắt rất bình thản nói:

“Giang Nguyệt, con là một cô gái tốt.”

“Thật ra bác cũng nhìn ra được, A Nhiên thật sự rất thích con.”

Bà ta đặt ly nước lên tủ đầu giường, nghiêm túc nói: “Hai đứa biết nhau đã được bốn năm năm rồi, nếu hai đứa thật sự yêu nhau, bác cũng không muốn làm người xấu, ngăn cản hai đứa yêu nhau.”

Bà ta nhẹ giọng, ánh mắt hiền lành nhìn Giang Nguyệt: “Trước đây bác nghĩ, nếu như con làm con dâu của bác, có lẽ chính là lựa chọn tốt nhất.”

“Con là người săn sóc hiểu chuyện, rất hiểu ý người khác, còn rất biết cách chăm sóc người khác. Ngoại trừ hoàn cảnh gia đình có chút nghèo khó, nhưng con rất phù hợp để kết hôn với A Nhiên.”

Giang Nguyệt ngẩng đầu, cô nhìn vào mắt Tô Gia Lan.

Nhiều năm như vậy, lý do giống như vậy đã nói đi nói lại không biết bao nhiêu lần.

Cho dù Tô Gia Lan nói không biết chán, nhưng cô nghe cũng sắp chán rồi.

Những chuyện dở khóc dở cười về hạt mè già, có thể kể đi kể lại từ đầu năm đến cuối năm mà không chán.

“Còn nữa.” Tô Gia Lan dừng lại, bà ta mỉm cười hỏi: “Bác thấy báo chí có viết, nói rằng con mắc chứng rối loạn lưỡng cực, và có xu hướng tự sát đúng không?”

Giang Nguyệt cũng không dừng lại, giọng nói cô bình tĩnh: “Đúng vậy, có chuyện gì không?”

“Giang Nguyệt, bác không có ý nguyền rủa con.” Tô Gia Lan khẽ mỉm cười nói:

“Ví dụ… Bác nói là ví dụ, lần sau con lại phát bệnh, lại muốn tự sát, thì con bảo A Nhiên phải làm sao bây giờ? Cùng con đi chết sao?”

Nhất thời Giang Nguyệt á khẩu không nói nên lời.

“Mấy người trẻ tuổi các con nghĩ quá đơn giản.” Tô Gia Lan thở dài, lo lắng nói:

“Nếu con có bệnh như vậy, bác tuyệt đối sẽ không thể để con gả vào nhà bác.”

“Giang Nguyệt, con cảm thấy bác khinh thường thân thế của con, con cảm thấy đây chính là bất lợi của con. Nhưng chính là bởi vì thân thế không môn đăng hộ đối của con và A Nhiên, một ngày không xác định nào đó trong tương lai, sẽ mang đến tai hoạ cho thằng bé.”

“Trong hôn nhân của hai đứa, người thiệt thòi, thật ra lại chính là A Nhiên.”

Tô Gia Lan thở dài: “Bởi vì sự chênh lệch giữa hai đứa quá lớn, nếu như con có chuyện gì, bên ngoài sẽ chỉ nói là con gả vào hào môn, bị đối xử không công bằng, trầm cảm dẫn đến bệnh tình phác tác, cuối cùng ôm hận tự sát.”

“Chẳng lẽ con thật sự nỡ để cho thằng bé gánh chịu hàng sự sỉ nhục của mọi người hay sao, nói thằng bé tự tay kết liễu tính mạng của con sao?”

“Đến lúc đó, con chẳng lẽ muốn một người mẹ như bác trơ mắt nhìn thằng bé rơi vào trầm cảm, rơi vào vực sâu bị ngàn người phỉ nhổ sao?”

Trước khi Tô Gia Lan rời đi, bà ta còn dịu dàng nhỏ giọng quan tâm Giang Nguyệt vài câu, bảo cô mấy ngày này dưỡng bệnh cho thật tốt, bà ta còn chúc cô nhanh chóng bình phục.

Ly nước của Tô Gia Lan rót cho cô đã nguội lạnh, cô dùng tay trái không bị bỏng cầm ly nước lên, uống hết nước bên trong.

Dòng nước lạnh từ cổ họng tràn vào dạ dày, lạnh thấu tim.

Trước khi Tô Gia Lan nhắc đến, cho tới bây giờ Giang Nguyệt cũng chưa từng nghĩ tới chuyện này, hoặc là nói là cô căn bản không cảm thấy căn bệnh của mình, sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của cô và Tiêu Kỳ Nhiên.

Điều này giống như hồi chuông cảnh báo cho cô.

Cô nhớ tới lúc trước cô không thể kiềm chế được cảm xúc, mất kiểm soát chạy vào đường cao tốc đông xe cộ qua lại, là Tiêu Kỳ Nhiên ôm cô từ trên đường cao tốc xuống, đưa cô đến nơi an toàn.

Cô lại nhớ tới lúc bản thân đang quay phim, nhìn thấy những tên côn đồ đang chuẩn bị ra tay với cô, bởi vì cô nhập vai một cách quá tiêu cực, nên cô đã chọn cách nhảy xuống sông, là Tiêu Kỳ Nhiên kịp thời tìm kiếm đội cứu nạn, trục vớt cô lên.

Thậm chí ngay cả bây giờ, khi cô bị Thượng Trạch Văn bóp cổ, từ bỏ mà vũng vẫy trong tuyệt vọng, vẫn là Tiêu Kỳ Nhiên xuất hiện, ôm chặt cô vào lòng, thấp giọng nói: “Anh ở đây.”

Anh đã cứu cô rất nhiều lần.

Nhưng lần sau thì sao?

Con người vốn không thể đảm bảo được những điều mà bản thân chưa biết.

Cô nhắm mắt lại, trước mắt đều là cái cống rãnh đen tối kia, còn có chất lỏng ấm áp chảy đầy tay không dừng lại được.



Chân Giang Nguyệt không có vấn đề gì, chỉ là bong gân có chút nghiêm trọng. Bác sĩ đề nghị cô nên đi bộ nhiều hơn trong hành lang bệnh viện, để có thể làm cho thân thể mau chóng hồi phục.

Ăn cơm tối xong, Giang Nguyệt tự mình vịn vào lan can hành lang, cô chậm rãi đi về phía trước.

Cô luôn ở trong phòng bệnh, khiến cho cô cảm thấy rất áp lực, đi ra ngoài một chút cũng có thể giải sầu.

Trước cửa một phòng bệnh, truyền đến tiếng gầm gừ của một nam thanh niên, trong giọng nói có chút bực bội:

“Tôi nói rồi, tôi không cần các ngươi đến chiếu cố tôi, tiểu thiếu gia tôi rất tốt!”

“Thiếu gia Cảnh Tây, cậu vừa mới bị tai nạn xe…”

Lúc Giang Nguyệt đi ngang qua cửa phòng, cô chỉ cảm thấy bên trong vô cùng ồn ào, cô cau mày lại, xoay người muốn trở lại.

Nhưng không ngờ, cánh cửa phòng trước mặt cô đột nhiên mở ra.
Chương 347 Phân biệt đối xử

Khoảnh khắc cửa phòng bệnh mở ra, Giang Nguyệt theo bản năng lùi về phía sau vài bước, đề phòng đụng phải người bên trong đi ra.

Một người đàn ông khập khiễng bước ra khỏi phòng, mái tóc ngắn gọn gàng, đôi lông mày sắc nét, đường nét khuôn mặt rõ ràng, làm cho người ta có cảm giác cao ngạo khó thuần.

Anh ta cao ráo, ưa nhìn, mặc đồ bệnh viện, chân bó bột, khuỷu tay kẹp hai chiếc nạng, khuôn mặt tuấn tú trông rất thiếu kiên nhẫn.

Người thanh niên chống nạng, vừa nhảy về phía trước vừa quay đầu lại: “Đừng đi theo tôi, ông đây thấy phiền!”

Giang Nguyệt tránh không được, vẫn đụng phải anh ta.

“Mẹ…”

Thịnh Cảnh Tây bị đụng suýt nữa té ngã, há miệng định chửi người nhưng khi thấy Giang Nguyệt mặc quần áo bệnh nhân cũng đang trong tình trạng khó cử động, lời nói của anh ta nghẹn ở cổ họng.

“... Tôi, tôi không đụng phải cô chứ?” Giọng điệu của anh ta nghiêm túc hơn vừa rồi không ít, thái độ cũng thành khẩn:

“Tôi không cố ý, là do tôi không thấy đường.”

Người đàn ông trước mặt có làn da trắng ngần, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt sáng ngời, là loại đàn ông đẹp trai rất có cảm giác thiếu niên.

Vừa rồi ở trong phòng hùng hùng hổ hổ, còn tưởng rằng đại thiếu gia ăn chơi bất cần nhà ai, không ngờ anh ta khá lịch sự, tính kiêu ngạo hống hách cũng giảm đi không ít.

“Không sao.” Giang Nguyệt bình tĩnh nói, vòng qua Thịnh Cảnh Tây và quay trở lại phòng bệnh của mình.

Lúc này, người trong phòng mới dám tiến lên, nói một cách thận trọng: “Thiếu gia Cảnh Tây, cậu vẫn nên trở về phòng nằm đi, lát nữa Thịnh đổng đến thăm cậu, nếu nhìn thấy cậu như vậy thì sẽ lại tức giận.”

Thịnh Cảnh Tây hoàn toàn không để lời nhắc nhở này vào tai, bước ra ngoài: “Ông ấy tới thì sao? Ai thích sống trong bệnh viện tồi tàn này thì sống, tôi không thể sống ở đây được!”

Vừa dứt lời, anh ta liền nhìn thấy Thịnh Sóc Thành đi tới, phía sau là trợ lý Trương Nghị ngàn năm không thay đổi.

Đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Thịnh Cảnh Tây dựa thẳng vào tường để đứng vững, lười biếng mở miệng chào hỏi: “Cha, cha đến rất...”

Anh ta còn chưa dứt lời, Thịnh Sóc Thành mắt không chớp tiếp tục đi về phía trước, cũng không thèm liếc mắt nhìn anh ta một cái.

Thịnh Cảnh Tây: ?

Anh ta tàng hình à?

Thịnh Cảnh Tây kinh ngạc cúi đầu nhìn mình một cái, sau đó nhìn Thịnh Sóc Thành lướt qua mình, đồng tử kinh ngạc mở to.

Trương Nghị giải đáp nghi ngờ cho anh ta: “Thiếu gia, Thịnh đổng đến thăm Giang tiểu thư, lát nữa sẽ tới thăm cậu.”

Trong lòng Thịnh Cảnh Tây càng cảm thấy kỳ diệu khó hiểu, rốt cuộc là ai mà có thể quan trọng hơn đứa con ruột như anh ta?

Anh ta thật sự là tò mò, chống nạng đi theo.

Trong phòng bệnh của Giang Nguyệt.

Thịnh Sóc Thành đích thân tới thăm cô, điều này khiến cô được quan tâm mà lo sợ.

“Khá hơn chưa?” Thịnh Sóc Thành đứng ở cuối giường, Tĩnh Nghi nhanh chóng đẩy ghế tới để ông ấy có thể ngồi xuống nói chuyện với Giang Nguyệt.

Giang Nguyệt gật đầu, cười thản nhiên nói: “Tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn chú Thịnh quan tâm.”

“Bà cụ vừa nghe cuộc điện thoại của cô thì đã biết cô xảy ra chuyện.”

Tuy rằng ông ấy không biết làm sao Trình Nghênh Xuân nghe ra được.

“Cô xảy ra chuyện lớn như vậy, bà cụ thật sự rất sợ hãi.”

Thịnh Sóc Thành nhìn cô, trong giọng nói không nghe ra được cảm xúc gì: “Bình thường ra ngoài phải chú ý bảo vệ bản thân hơn.”

Giang Nguyệt nghe thấy lời này thì biết ông ấy đang quan tâm mình.

“Là tôi không đúng, đã khiến bà lo lắng.” Trong lòng Giang Nguyệt cảm thấy mềm mại khó tả, giống như được dòng nước ấm vây quanh: “Sau này nhất định tôi sẽ chú ý, không để mọi người phải lo lắng cho tôi nữa.”

Thịnh Sóc Thành giãn lông mày: “Chờ khi nào cô xuất viện thì tự mình nói những câu này với bà cụ đi, bà ấy cứ lẩm bẩm muốn đến bệnh viện thăm cô.”

“Tuyệt đối không được!” Giang Nguyệt lập tức từ chối.

Hiện tại trên người cô đầy vết thương, nếu lão phu nhân nhìn thấy thì chỉ sợ lại đau lòng rơi nước mắt.

“Ừm, tôi cũng không đồng ý với bà ấy.” Thịnh Sóc Thành mỉm cười, ông ấy biết từ trước đến nay Giang Nguyệt luôn tinh tế và săn sóc, đây chính là điều ông ấy lo lắng:

“Cho nên tôi thay bà ấy tới, chỉ sợ bà ấy nhìn thấy cô như vậy thì lại kích động.”

Đúng lúc này, cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra.

Thịnh Sóc Thành xoay người, vừa nhìn thấy Thịnh Cảnh Tây, vẻ mặt hòa nhã của ông ấy lập tức tối sầm lại, giọng điệu trở nên nghiêm nghị:

“Con đến đây làm gì?”

“Con đến xem là ai mà cha bỏ con ruột không thăm, chạy tới nơi này thăm Giang tiểu thư…”

Lúc Thịnh Cảnh Tây nhìn thấy người phụ nữ trên giường, anh ta sửng sốt.

Đây không phải là bệnh nhân vừa rồi anh ta suýt nữa đụng phải ở cửa phòng bệnh sao?

Giang Nguyệt cũng cảm thấy bất ngờ.

Thì ra anh chàng đẹp trai vừa rồi ồn ào trong phòng bệnh kia lại chính là đứa con trai xa xôi kia của Thịnh Sóc Thành.

Thật đúng là duyên phận.

“Xin chào, tôi tên là Giang Nguyệt.” Giang Nguyệt chào hỏi trước.

“Thịnh Cảnh Tây, vừa rồi đã gặp ở cửa.”

Đây được coi như là có quen biết với nhau.

Thịnh Cảnh Tây nghi ngờ liếc nhìn Giang Nguyệt một cái, sau đó anh ta nhìn Thịnh Sóc Thành, trong lòng có một suy đoán rất quỷ dị, vừa nghĩ tới liền cảm thấy mình như bị sét đánh.

Anh ta nhắm mắt lại, tiến đến bên cạnh Thịnh Sóc Thành, thấp giọng nói: “Cha, không phải con không đồng ý cho cha yêu đương khi tuổi đã xế chiều, nhưng cô gái này trẻ quá rồi đúng chứ? Còn có thể làm em gái con...”

“Hỗn xược!” Thịnh Sóc Thành quát: “Đây là học trò của bà ngoại con, suy nghĩ lung tung cái gì đấy?”

“Xin lỗi.” Thịnh Cảnh Tây lập tức thè lưỡi, thản nhiên nhún vai:

“Con còn tưởng rằng cha đã hơn năm mươi tuổi rồi mà còn định có mùa xuân thứ hai.”

“Nghịch tử.” Thịnh Sóc Thành hừ lạnh một tiếng, lại quay đầu nhìn Giang Nguyệt, dùng giọng điệu ôn hòa giải thích:

“Đây là đứa con trai quanh năm chơi đua xe ở nước ngoài của tôi, bình thường không biết lớn nhỏ, cô không cần để ý đến nó.”

Giang Nguyệt gật đầu, nghĩ thầm không cần ông giới thiệu thì cô cũng nhìn ra.

“Không phải... Cha, cha phân biệt đối xử đúng không?” Thịnh Cảnh Tây bất mãn:

“Cho dù là học trò của bà ngoại thì cũng không đến mức phải thiên vị cô ấy như vậy chứ?”

“Con vừa về nước đã xảy ra tai nạn xe, cha còn chưa nói đến con đấy.” Thịnh Sóc Thành lạnh lùng đáp:

“Sắp ba mươi tuổi đầu rồi, có thể trầm ổn một chút được không?”

Thịnh Cảnh Tây bị mắng đến mức không cãi lại nữa, chỉ tự trách mình: “Ai biết giải đua xe trong nước lại trẻ con như vậy, con còn chưa đạp chân ga đến hết mức thì xe phía trước đã giảm tốc độ...”

“Còn nói nữa thì cha sẽ đánh gãy chân còn lại của con!” Thịnh Sóc Thành không thể nhịn được nữa:

“Trước khi nhận ra sai lầm, con không được lái xe nữa, cha sẽ cho người tịch thu bằng lái xe của con!”

Lần này, Thịnh Cảnh Tây hoàn toàn héo úa, giống như một cái cây bị hút hết nước.

Thịnh Sóc Thành khiển trách Thịnh Cảnh Tây xong mới quay đầu xin lỗi Giang Nguyệt: “Khiến cô chê cười rồi.”



Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Thịnh Sóc Thành cảnh cáo Thịnh Cảnh Tây không có việc gì thì đừng quấy rầy Giang Nguyệt, để cô nghỉ ngơi thật tốt.

Nhưng Thịnh Cảnh Tây đâu phải dạng vừa, từ nhỏ đã quen với sự phản nghịch, hoàn toàn không để tâm đến lời cha mình nói.

Thịnh Sóc Thành càng nói thì Thịnh Cảnh Tây lại càng cảm thấy tò mò về Giang Nguyệt.

Tò mò đến mức nào ư?

Ngay trong đêm, anh ta sai người đổi phòng bệnh của mình sang phòng bên cạnh phòng Giang Nguyệt.
Chương 348 Em gái anh nhất định rất hạnh phúc

Người hầu của Thịnh Cảnh Tây vừa giúp anh ta chuyển đồ vừa nhỏ giọng nói:

“Không phải thiếu gia nói không muốn nằm viện sao, sao lại phải đổi phòng bệnh.”

“Cậu thì biết cái gì.” Thịnh Cảnh Tây đã thích ứng với đôi chân của mình, có thể đi mà không cần dùng nạng nữa, anh ta nói một cách lười biếng:

“Trước đây tôi ở nước ngoài, bây giờ đã về lại, đương nhiên phải quan tâm đến cha tôi.”

Người dưới hỏi anh ta rằng quan tâm đến Thịnh đổng thì có liên quan gì đến việc đổi phòng bệnh?

Thịnh Cảnh Tây liếc mắt nhìn cậu ta một cái, không muốn trả lời.

Tuy rằng ngày thường anh ta phóng túng, không kiềm chế, tác phong làm việc tương đối tùy hứng, nhưng không có nghĩa là có một số chuyện anh ta không biết.

Không ai hiểu rõ cha anh hơn anh.

Làm sao một doanh nhân nắm giữ vô số quyền lực sinh tử trong giới kinh doanh, luôn từ chối những người xa lạ, lại quan tâm đến bộ phim của một cô gái nhỏ?

Đây không phải là phong cách của cha anh.

Nếu muốn biết vì sao cha mình lại thay đổi thì phải bắt đầu từ người tên Giang Nguyệt.

Ngày đó Thịnh Cảnh Tây chỉ nhìn thoáng qua Giang Nguyệt, diện mạo quả thật xinh đẹp động lòng người nhưng cũng không đến nỗi làm lu mờ con trai mình.

Không ai hiểu con hơn cha, Thịnh Sóc Thành quả nhiên hiểu rõ Thịnh Cảnh Tây, anh ta quả thật không phải là người an phận.

Truyện được đăng tại ứ n g dụng R ea d Me hoặc We Read.

Một ngày sau khi Thịnh Cảnh Tây chuyển đến phòng bên cạnh Giang Nguyệt, anh ta dành thời gian, không mời mà tới gõ cửa phòng Giang Nguyệt.

“Hi, em gái nhỏ.” Thịnh Cảnh Tây đứng ở cửa, một tay đút túi quần, một tay cầm hộp giữ nhiệt, giơ lên lắc lắc:

“Ăn cơm trưa chưa, ăn cùng nhé?”

Đôi mắt hoa đào của anh ta hơi nhướng lên, vẻ mặt cực kỳ thoải mái và lười biếng.

Tiểu Diệp vừa chuẩn bị đến căng tin bệnh viện mua cơm cho Giang Nguyệt thì nhìn thấy người đàn ông xa lạ đột nhiên xuất hiện, cô ấy không chút khách khí hỏi:

“Anh đẹp trai, anh là ai vậy?”

Cô ấy chỉ thẳng vào chân bị thương của Thịnh Cảnh Tây: “Cái này cũng không ngăn được tâm tư bắt chuyện với người đẹp, thân tàn nhưng ý chí lại kiêng cường vậy à?”

Giang Nguyệt lên tiếng giải thích cho Tiểu Diệp: “Người này là con trai của Thịnh tổng, tụi chị quen biết nhau.”

Tiểu Diệp “Ồ” một tiếng, không khỏi tiếc hận nói: “Con trai Thịnh tổng tuổi còn trẻ mà đã tàn tật rồi ư?”

Thịnh Cảnh Tây: ...

Thái dương anh ta đau nhức, nghiến răng nghiến lợi đáp: “Tôi bị gãy xương! Gãy xương!”

Thịnh Cảnh Tây xách hộp giữ nhiệt đi qua đặt lên bàn ở đầu giường của Giang Nguyệt: “Vừa rồi tôi kêu người trong nhà mang qua, cũng mang thêm một phần cho cô.”

“Tôi không có ý gì khác, chỉ đơn thuần cảm thấy đồ ăn ở bệnh viện này thật sự khó ăn.” Thịnh Cảnh Tây đặt xuống xong liền quay người rời đi.

Đến cũng vội vàng, đi cũng vội vàng.

Tiểu Diệp hỏi Giang Nguyệt rằng có muốn gửi lại tiền đồ ăn không, Giang Nguyệt lắc đầu nói không cần.

Tính cách Thịnh Cảnh Tây nóng nảy, nói không chừng chỉ nhất thời nổi hứng, không cần phải bởi vì một bữa cơm mà dây dưa không dứt.

Đến chập tối, Giang Nguyệt bảo Tiểu Diệp mua chút hoa quả.

Thịnh Cảnh Tây nhìn Giang Nguyệt mang cam tới, nhíu mày theo bản năng: “Tôi không thích ăn...”

“Không thích ăn cam sao? Vậy lần sau tôi sẽ nhờ Tiểu Diệp mua cái gì khác.” Bàn tay đang đưa qua của Giang Nguyệt dừng lại trên không trung, sau đó từ từ thu hồi.

Rõ ràng là một cuộc trò chuyện rất bình thường nhưng không hiểu sao Thịnh Cảnh Tây lại cảm thấy áy náy.

“Không phải không thích, tôi chỉ lười lột vỏ thôi.”

Thịnh Cảnh Tây nói một câu không tự nhiên, cố gắng vãn hồi sự từ chối trực tiếp của mình: “Cô cứ để đó đi.”

Giang Nguyệt đặt túi cam lên đầu giường, dùng tay trái lấy một quả từ trong túi ra.

Thấy cô chuẩn bị lột cam, Thịnh Cảnh Tây lập tức ngồi dậy, vội vàng ngăn cô lại: “Cô chỉ có một tay, đừng cố gắng nữa, tôi vẫn nên tự làm đi.”

Anh ta đưa tay lấy quả cam từ trong tay Giang Nguyệt, lột vài cái rồi chia cho Giang Nguyệt một nửa.

“Cảm ơn.” Giang Nguyệt đưa tay ra, đôi mắt sắc bén của Thịnh Cảnh Tây lập tức nhìn thấy vết bỏng trên lòng bàn tay cô, anh ta nheo mắt lại, lập tức nắm lấy tay cô:

“Vết thương này từ đâu ra?”

Vết thương trên lòng bàn tay đã mưng mủ và đóng vảy, da thịt mới bắt đầu xuất hiện.

Đây không phải là một vết bỏng bình thường.

Mấy năm gần đây, khi chơi đua xe tốc độ cao, thỉnh thoảng Thịnh Cảnh Tây cũng gặp phải những vụ tai nạn khiến xe nổ.

Anh ta đã nhìn thấy những vết bỏng đó, trong trường hợp nghiêm trọng, tất cả da và thịt sẽ dính vào nhau, cảm giác đau đớn căn bản không phải người bình thường có thể chịu đựng được.

Nhưng Giang Nguyệt là một cô gái, cảm giác không thể làm được những việc nặng nhọc. Vậy thì sao lại bị bỏng đến mức nghiêm trọng như này?

“Bi bật lửa đốt.” Giang Nguyệt thản nhiên nói: “Sắp lành rồi.”

Thịnh Cảnh Tây: “...Đoán xem tôi có tin không.”

Anh ta nghi ngờ Giang Nguyệt xem anh ta như một đứa trẻ ba tuổi.

Giang Nguyệt cũng nghiêm túc trả lời anh ta: “Không lừa anh, thật sự là bị bật lửa đốt.”

Giang Nguyệt nói xong liền nghiêm túc ăn cam.

Khuôn mặt của cô rất nhỏ, mái tóc được chải ngược ra sau một cách tùy ý, để lộ những đường nét xinh đẹp và thanh tú trên khuôn mặt.

Khi ngồi đó, cô trông đặc biệt ngoan ngoãn.

Thịnh Cảnh Tây quan sát cô một lúc, sau đó ném một miếng cam vào miệng: “Để tôi đoán xem, không phải do bạn trai chứ?”

Ngón tay của Giang Nguyệt cứng đờ.

“Ồ, tôi đoán đúng rồi.”

Thịnh Cảnh Tây tấm tắc hai tiếng: “Tôi nói cho cô biết, vì một người đàn ông bị vậy là không đáng, một người xinh đẹp như cô tại sao tự hại mình vì đàn ông chứ?”

“Không phải vì đàn ông, là bị đàn ông đốt.” Giang Nguyệt cười một tiếng.

Thịnh Cảnh Tây lập tức nheo mắt lại, trong đôi mắt hoa đào xinh đẹp lúc này tràn đầy vẻ tức giận, gân tay trên mu bàn tay siết chặt:

“Còn có tên đàn ông sẽ bắt nạt con gái một cách vô lý như vậy? Thật sự chán sống rồi!”

Thịnh Cảnh Tây đã quen với việc sống an nhàn sung sướng, lúc này không nhịn được bẻ gãy khớp xương: “Nếu đã có ác ý làm tổn thương người khác, vậy thì nên đưa súc sinh đó vào tù.”

Giang Nguyệt nở nụ cười: “Anh nói đúng, hắn ta là một tên súc sinh.”

Một súc sinh da trắng đội lốt cừu, giả làm quý ông.

Nghĩ đến buổi chiều đen tối đó, trong mắt Giang Nguyệt lóe lên sự căm hận, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường.

Cô nhìn thấu tất cả từ lâu, ánh mắt vô cùng bình tĩnh: “Không phải mọi ân oán đều có thể rửa sạch, đôi khi chuyện đánh một trận cũng thường xuyên xảy ra.”

Về chuyện ở đồn cảnh sát, thật ra cô đã nhận được một số thông tin từ chị Trần.

Chẳng trách Thương Trạch Văn lại có thể vô pháp vô thiên làm tổn thương phụ nữ như vậy, anh ta đã sớm tìm ra sơ hở, hiện tại muốn trừng phạt anh ta vẫn có chút khó khăn.

Thân phận ngoại quốc, bằng chứng ngoại phạm và các mối quan hệ mà Thương Trạch Văn đã đầu tư rất nhiều từ trước đều có thể đóng vai trò là “bùa hộ mệnh” để bảo vệ hắn.

Chẳng trách Thương Trạch Văn lại có thể ngang ngược và kiêu ngạo, không phải không có lý do.

“Nhàm chán.” Thịnh Cảnh Tây nghe xong, nhìn Giang Nguyệt thật sâu, đưa ra kết luận:

“Tôi thấy là do không có ai làm chỗ dựa cho cô nên cô mới phải bình tĩnh tiếp nhận thôi.”

“Nếu em gái tôi bị làm tổn thương như vậy, tôi nhất định phải lột da hắn, cho dù đồng quy vu tận thì tôi cũng phải khiến hắn ta sống không yên ổn.”

Thịnh Cảnh Tây thật sự nghĩ như vậy.

Anh ta quả thực đã quen với cuộc sống hoang dã, bình thường anh ta chạy nước rút đến giới hạn của cuộc đời, chỉ cần muốn, anh ta có thể làm những chuyện điên rồ không tuân theo quy tắc.

Giang Nguyệt ngẩn ra, mím môi, không khỏi mỉm cười: “Vậy làm em gái của anh nhất định rất hạnh phúc.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom