-
Chương 352-354
Chương 352 Sự giúp đỡ của tôi cũng có cái giá của nó
Một cô gái phong trần trong quán bar giống một người có bạn trai ở chỗ nào chứ?
Huống chi, vừa rồi ông chủ cũng đã giới thiệu qua.
Hàng còn tươi mới.
Tiêu Kỳ Nhiên xoay mặt, ánh mắt dừng lại trên gương mặt xinh đẹp vừa bị nước mưa làm ướt kia, trầm mặc một lúc lâu.
Đen đỏ trắng hồng lẫn lộn, giống như một khay màu bị đổ.
Anh bỗng nhiên đưa tay ra, dùng ngón tay thon dài rút khăn giấy, lại dùng tay kia nâng cằm cô lên.
Giang Nguyệt vô thức muốn né tránh.
“Đừng nhúc nhích.”
Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên trầm thấp ấm áp, ở trong xe nghe càng có từ tính, lại giống như có ma lực nào đó, khiến Giang Nguyệt không tự chủ được mà nghe lời.
Động tác lau chùi của anh có hơi thô ráp, cô cảm nhận được làn da bị chà xát đau rát, nhưng vẫn không nói một tiếng nào.
Chờ đến khi lớp trang điểm đã nhòe và nước mưa trên mặt cô đều đã lau đi sạch sẽ, mới dần dần lộ ra một khuôn mặt thanh nhã dịu dàng.
Rũ bỏ lớp trang điểm đậm, diện mạo thật sự của Giang Nguyệt thật sự rất thanh nhã, cũng không quyến rũ dung tục như ở quán bar, ngược lại lộ ra một cảm giác cao sang thanh khiết.
Tiêu Kỳ Nhiên không khỏi liếc mắt nhìn thêm vài lần.
Giang Nguyệt cảm giác được tầm mắt anh rơi vào trên mặt mình, nhưng cô chỉ né tránh một giây, rất nhanh sau đó liền quay sang đối mặt với anh.
Cô luôn tự tin và không sợ hãi ánh mắt của bất cứ ai.
Đặc biệt là vào lúc này.
Ánh mắt bí ẩn của Tiêu Kỳ Nhiên hơi híp lại, trong đáy mắt dâng lên sự hứng thú đối với cô nàng trước mặt.
Anh không phải chưa từng thấy qua loại đàn bà dàn xếp tình huống để gặp mặt, hoặc là trong lòng ham muốn điên cuồng nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra giữ giá.
Nhưng cô gái trước mặt thực sự rất an nhiên, trong đôi mắt trong suốt không có một chút tạp chất.
Cho dù hiện tại cơ thể ướt nhẹp vì nước mưa, danh dự cũng không còn, hoàn cảnh cá nhân nghèo khổ bần cùng, cô cũng không lộ ra một chút yếu ớt nào.
Tiêu Kỳ Nhiên bất chợt cảm thấy cô gái này thật thú vị.
Đúng lúc này, điện thoại di động Giang Nguyệt mang theo bên người vang lên.
Trong lòng Tiêu Kỳ Nhiên ngạc nhiên vì điện thoại của cô vẫn hoạt động được khi đã bị dính nước, nhưng vẫn đồng ý cho cô nghe điện thoại trên xe.
“Giang Nguyệt, cô chết ở đâu rồi?” Đầu dây bên kia, là tiếng gầm gừ và chửi rủa của Anh Đinh:
“Cô là một con khốn đê tiện, dám đánh Nam tổng, không muốn sống nữa có phải không!?”
Giang Nguyệt thờ ơ, thái độ thậm chí còn hơi lười biếng, giống như một con công kiêu ngạo:
“Đinh Thành Trác, tôi chính thức thông báo cho anh, kể từ giờ phút này, chị đây không - làm - nữa!”
Đầu dây bên kia sửng sốt một giây, nhịn không được mà cười lớn:
“Ha ha, cô không làm nữa sao? Ai đã cho cô lá gan lớn như vậy, là thằng nhóc thối đã nhét danh thiếp vào áo ngực của cô đúng không?”
Tiêu Kỳ Nhiên: ...
Giang Nguyệt: ...
Giang Nguyệt đơ cứng trong giây lát, ho khan hai tiếng giảm bớt xấu hổ:
“Dù sao ngày mai tôi cũng sẽ không đến chỗ anh làm việc nữa, từ bây giờ trở đi, tôi bỏ việc.”
Cô thậm chí không đợi Đinh Thành Trác kia nói ra lời khó nghe, liền nhanh chóng cúp máy.
Rõ ràng là giải thoát, nhưng trong mắt cô toát ra vài phần cô đơn và bất đắc dĩ.
Tiêu Kỳ Nhiên như không có chuyện gì xảy ra mở miệng: “Nhìn cô có vẻ không vui lắm.”
“Mất việc rồi, làm sao vui vẻ được?” Giang Nguyệt thẳng thắn trả lời:
“Tôi còn phải trả nợ, còn phải nuôi em trai, hiện tại còn có thêm một nhiệm vụ mới.”
“Nhiệm vụ gì?”
“Chạy trốn Nam tổng đuổi giết.”
Lúc này, Tiêu Kỳ Nhiên nhịn không được liền bật cười thành tiếng.
Anh muốn hỏi, liệu Giang Nguyệt có biết cô lên xe của ai hay không, hiện tại đang được ai che chở, chỉ là một tên họ Nam, hoàn toàn không đáng để nhắc tới.
Nhưng Tiêu Kỳ Nhiên không nói ra suy nghĩ của mình mà chỉ nhẹ nhàng hỏi cô một câu:
“Nói nghe xem lý do mà tên đó đuổi giết cô.”
Giang Nguyệt cảm thấy Tiêu Kỳ Nhiên đã cứu cô, chuyện này cũng không có gì để giấu diếm, vì thế trực tiếp nói:
“Tên biến thái đó sờ mông tôi. Khốn khiếp, vì vậy tôi đánh hắn ta.”
“Đánh như thế nào?”
Giang Nguyệt khoa tay múa chân: “Bình rượu lớn như này này, tôi đập vào đầu anh ta một cái.”
“Thế quái nào mà đầu của tên đó cứng như vậy, bình rượu cũng không vỡ.” Cô nói đến đây, sắc mặt còn thể hiện sự nuối tiếc.
Sau đó, Giang Nguyệt chấm dứt chủ đề này: “Xin lỗi, để cho ngài chê cười rồi.”
Cô thu lại vẻ tự nhiên ban nãy.
Tiêu Kỳ Nhiên mím môi, chỉ lạnh nhạt nói một câu: “Tiết An, ngày mai cậu đi đến tập đoàn Nam Trúc một chuyến.”
Tiết An “Vâng” một tiếng.
Cuộc sống của Tiêu Kỳ Nhiên thật sự quá nhàm chán, toàn bộ đều đã có sự sắp xếp sẵn, việc đêm nay ra tay giúp đỡ Giang Nguyệt, là bước ngoặt hiếm có trong đời anh.
Thậm chí trong lòng anh còn có chút tự giễu, thế mà cũng có ngày Tiêu Kỳ Nhiên anh có suy nghĩ “anh hùng cứu mỹ nhân”.
Giang Nguyệt tuy rằng không hiểu ý nghĩa của đối thoại giữa Tiêu tổng và trợ lý của anh ta, nhưng tự dưng cô có một loại cảm giác, họ Nam kia có lẽ sẽ không dám tới tìm mình nữa.
Giang Nguyệt cũng không biết Tiêu Kỳ Nhiên đang suy nghĩ cái gì, chỉ trịnh trọng nói một câu “Cảm ơn ngài”.
Tiêu Kỳ Nhiên thờ ơ gật đầu, lại nhìn mặt cô: “Em biết làm những gì?”
Lời này nghe có vẻ quen thuộc, giống như những người đàn ông trong quán bar hỏi cô, vì vậy, Giang Nguyệt trả lời:
“Biết hát, biết nhảy, trước tôi học chuyên ngành diễn xuất.”
Tiêu Kỳ Nhiên còn hỏi cô: “Sau này muốn làm gì?”
Cô muốn làm gì sau này? Vấn đề này Giang Nguyệt vốn đã không còn nghĩ tới nữa.
Trong mắt cô lóe lên ánh sáng, nhưng rất nhanh đã trầm xuống, nhẹ giọng nói:
“Lúc đi học, tôi muốn trở thành diễn viên nổi tiếng. Tôi thấy người ta luôn vây quanh những sao nữ hàng đầu, lúc lên nhận giải thưởng có vô số ánh đèn chiếu sáng, đếm tiền đến mỏi tay…”
“Bây giờ thì sao?”
“Bây giờ? Tôi chỉ muốn hỏi công việc rửa chén của nhà hàng có còn thiếu người hay không.” Cô cười khổ:
“Trước đây làm rất tốt, nhưng bà chủ chê tôi quá đẹp, nhìn không giống như người làm thuê, sau đó sa thải tôi.”
Lúc cô nói những lời này không cảm thấy xấu hổ chút nào.
Giang Nguyệt tự nhận thức được mình rất đẹp.
Cô sẽ không ra vẻ khiêm tốn nói rằng cô không xinh đẹp, cũng sẽ không có biểu hiện tự ti với thế giới bên ngoài.
Cô giống như một bông hồng mọc trong sa mạc.
Cuộc trò chuyện kết thúc, trong xe cũng yên ắng trở lại.
Tiết An lái xe được một nửa, bỗng nhiên nhớ tới phải đưa Giang Nguyệt về, vì thế quay đầu hỏi: “Giang tiểu thư, cô ở đâu, nói địa chỉ đi.”
Giang Nguyệt trầm mặc, trước đây cô ở trong ký túc xá của quán bar, nhưng vừa rồi trong điện thoại cũng nói rằng mình đã bỏ việc, chắc chắn không thể quay về đó nữa.
Mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, vậy tối nay cô ấy sẽ ở đâu?
Trong xe im lặng một lúc lâu, chỉ đến khi giọng nói trầm ấm của Tiêu Kỳ Nhiên vang lên phá vỡ sự khó xử của cô: “Về Thụy Uyển đi.”
Hô hấp của Giang Nguyệt như ngưng lại, qua một lúc, cô mới nhỏ giọng hỏi: “Tiêu tổng, ngài muốn dẫn tôi về nhà ngài sao?”
“Nếu không thì sao?” Tiêu Kỳ Nhiên trầm giọng: “Giang Nguyệt, có một số lời tôi sẽ nói rõ với cô trước.”
“Tôi không tử tế hơn họ Nam kia, sự giúp đỡ của tôi cũng có cái giá của nó.”
“Cái giá” này là gì, Giang Nguyệt trong lòng đã rõ ràng.
Tiêu Kỳ Nhiên thản nhiên tiếp tục: “Tôi có thể giúp cô hoàn thành ước mơ của mình, giải quyết các vấn đề tài chính, và xử lý “những kẻ thừa thãi” xung quanh cô.”
“Còn cô, chỉ cần ngoan ngoãn đi theo tôi.”
Anh hướng về phía cửa xe, ngắm nhìn những giọt mưa lạnh lẽo bám vào ô kính trong suốt:
“Cho cô ba phút để suy nghĩ, lựa chọn là ở cô.”
Giang Nguyệt còn có đường để từ chối ư?
Cô hoàn toàn tin tưởng rằng chỉ cần cô mở miệng nói cự tuyệt, người đàn ông trước mặt sẽ không chút “hạ thủ lưu tình” đá cô xuống xe, toàn bộ cuộc trò chuyện ban nãy đều sẽ là vô dụng.
Và khi ấy, Đinh Thành Trác sẽ lột da của cô, họ Nam kia cũng sẽ không bỏ qua cho cô, nói tóm lại ở Bắc Thành này, Giang Nguyệt chỉ còn nước chết.
Muốn mạng, hay là muốn tôn nghiêm, lúc này chỉ là chuyện của một câu nói.
--------------------------------
Tác giả:Tuần sau còn một đoạn nhỏ truyện trong quá khứ nữa nhen!!!
Hẹn gặp lại mọi người vào tuần sau ạ
Chương 353 Đồng ý
Giang Nguyệt dừng lại vài giây, sau đó nhắm mắt lại, trả lời dứt khoát: “Tôi đồng ý.”
“Dừng xe.”
Dưới sự ra lệnh của Tiêu Kỳ Nhiên, chiếc xe dừng lại ngay lập tức. Tiết An tắt máy, quay đầu nhìn về phía hai người ở hàng ghế sau, chờ mệnh lệnh kế tiếp.
Giọng nói của người đàn ông điềm nhiên vang lên: “Xuống xe đi ăn khuya.”
Tiết An “A” một tiếng, ngồi yên không nhúc nhích, cậu ta cho rằng Tiêu Kỳ Nhiên nói hai người bọn họ muốn xuống xe ăn khuya:
“Vậy tôi ở trên xe chờ hai người.”
Lông mày Tiêu Kỳ Nhiên nhíu lại, giọng điệu càng trầm đi: “Tiết An, tôi bảo cậu xuống xe ăn khuya đi.”
Lần này Tiết An mới hiểu được vấn đề, chính là ông chủ đang muốn đá cậu ta ra ngoài.
...
Chẳng bao lâu, trong xe chỉ còn lại hai người.
Trong xe vẫn luôn bật điều hòa, khăn mặt quấn tóc gần như đã khô, Giang Nguyệt đưa tay mở khăn mặt ra, để tóc xõa sau vai. Nhận thấy Tiêu Kỳ Nhiên đang nhìn mình, cô quay đầu định chủ động đáp lời, ai ngờ Tiêu Kỳ Nhiên lại bất ngờ nắm chặt cổ tay cô.
Rõ ràng là người trưởng thành, nhưng cổ tay Giang Nguyệt lại nhỏ đến không thể nắm chặt được.
Giang Nguyệt bị mưa dầm ướt đẫm người, tuy rằng trong xe bật hệ thống sưởi ấm, nhưng làn da của cô vẫn lạnh lẽo, trái ngược rõ ràng với bàn tay ấm áp khô ráo của anh.
Động tác đột nhiên của Tiêu Kỳ Nhiên khiến hơi thở của Giang Nguyệt ngưng lại một khắc. Cô há miệng muốn nói cái gì đó, nhưng Tiêu Kỳ Nhiên lại kéo cô vào trong ngực, để thân thể nhỏ bé nằm trong ngực mình.
Trên người cô là cảm giác ẩm ướt của nước mưa, nhưng kỳ lạ rằng anh cũng không cảm thấy khó chịu, bởi vì trên người cô có một loại hương thơm kỳ lạ.
Hương thơm này giống như một bông hoa hồng được nước mưa rũ sạch mọi bụi trần vậy.
Giang Nguyệt trong đầu ngơ ngác, hơi thở bị người đàn ông xa lạ bao vây làm cho cô luống cuống tay chân, không dám giãy dụa, cũng không dám đáp lại.
Giãy dụa? Cô có thể giãy dụa chạy khỏi anh ta sao?
Trả lời? Cô trả lời được cái gì đây?
Cho dù Giang Nguyệt có trang điểm đậm đến đâu, ăn mặc có thiếu vải, gợi cảm đến đâu thì cũng không thay đổi được bản chất ngây ngô non nớt của cô.
Lúc này, cơ thể cô cứng nhắc, giống như một khúc gỗ khô và cứng. Tiêu Kỳ Nhiên buông tay ra khỏi cổ tay cô, ôm eo cô, vòng tay che chở cô vào lòng.
Cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh. Tiêu Kỳ Nhiên vô thức nuốt khan một cái, giọng nói khàn khàn:
“Cô có biết cách lấy lòng kẻ khác không?”
Nếu Giang Nguyệt thẳng thắn nói một câu "Không", thì có vẻ như cô đã thành thật. Nhưng sợi dây cương trong lòng không cho phép làm điều đó, cô bướng bỉnh thốt lên:
“Tôi rất thành thạo.”
Người đàn ông cười khẽ một tiếng, bàn tay dùng sức nắm chặt eo cô, nhưng anh cũng không hoài nghi cô: “Còn phải xem biểu hiện của cô.”
Giang Nguyệt hít sâu một hơi, trong lòng không ngừng nói với mình: “Sớm muộn gì cũng trải qua thôi mà!”
Khuôn mặt này của Giang Nguyệt, nếu sinh ra trong gia đình thượng lưu, thì chính là “thêu hoa trên gấm”. Nhưng đáng tiếc, Giang Nguyệt lại là một đứa trẻ hoang dã lăn lộn trong vũng bùn bùn nhơ nhuốc, khuôn mặt này đặt trên người cô thì chỉ là con dao hai lưỡi sẽ đoạt lấy mạng cô bất cứ lúc nào.
Giang Nguyệt tự an ủi bản thân, cô chưa từng đắc tội với Tiêu Kỳ Nhiên, ít nhất anh ta sẽ dịu dàng với mình một chút. Cô ra vẻ thành thạo túm lấy cổ áo sơ mi của anh, mạnh mẽ kéo mặt Tiêu Kỳ Nhiên lại gần, từng chút từng chút muốn đặt môi mình lên môi anh.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, chóp mũi cô suýt chạm vào mặt anh.
Hương hoa hồng nồng nàn dường như còn ngào ngạt hơn ban nãy.
Nhìn qua giống như một kỹ thuật quyến rũ rất điêu luyện, nhưng ngón tay của cô rõ ràng đang run rẩy.
Trong nháy mắt khi Giang Nguyệt sắp chủ động dâng nụ hôn cho anh, Tiêu Kỳ Nhiên bỗng dưng lên tiếng: “Cô đã từng làm như vậy với mấy người đàn ông?”
Giang Nguyệt trong tâm tư gắt gao suy nghĩ làm sao mới có thể lấy lòng Tiêu Kỳ Nhiên, anh ta lại bất thình lình hỏi như vậy, làm cho đầu óc cô trống rỗng:
“Mấy người gì cơ?”
Tiêu Kỳ Nhiên nhướn mày, ngắm nghía kỹ càng một lượt.
Giang Nguyệt lúc này mới phản ứng lại, mở miệng tùy tiện nói ra: “Để tôi đếm thử...”
Cô còn làm ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ vài giây trước khi nghiêm túc trả lời: “Anh là người thứ hai mươi lăm.”
Tiêu Kỳ Nhiên hơi nhíu mày, không biết là tin hay không tin, chỉ cười khẽ một tiếng: “Cũng không trách được trước tôi còn có hai mươi bốn người.”
Những lời này nghe qua có vẻ vô lý, nhưng Giang Nguyệt lại hiểu ý nghĩa của nó.
Anh ta là đang cười nhạo kỹ thuật vụng về của mình, cô không giữ được sĩ diện mà ngược lại còn khiến đối phương mất đi hứng thú.
Giang Nguyệt cắn môi, tiến lại gần hôn lên cằm anh, giọng nói nhẹ nhàng như lông vũ bay qua: “Tiêu tổng, thế này thì sao?”
“Vẫn chưa đủ đâu.”
Nghe vậy, Giang Nguyệt tiếp tục hôn lên cổ họng của anh: “Như này thì sao.”
“Bình thường.”
Nhiều lần nhận được câu trả lời ngoài ý muốn khiến Giang Nguyệt rất thất vọng, cô hoàn toàn quên đi sự xấu hổ, cố gắng bắt chước nữ chính trong một số bộ phim người lớn.
Giang Nguyệt ra vẻ quyến rũ nhìn anh, sau đó cúi đầu dùng răng nhẹ nhàng cắn nút áo sơ mi của anh, cho đến khi cúc áo đầu tiên được tháo ra: “Này thì sao?”
“Giang Nguyệt.” Tiêu Kỳ Nhiên liếc cô một cái, ánh mắt bình thản như nước, rõ ràng là không bị khơi dậy một chút ham muốn nào:
“Diễn xuất của cô rất tốt, nhưng kỹ thuật thật sự quá kém.”
Tiêu Kỳ Nhiên không mở miệng nữa, chỉ cúi xuống đi tìm bờ môi mềm ẩm của cô.
Giang Nguyệt theo bản năng nhắm mắt lại.
Nụ hôn của Tiêu Kỳ Nhiên mãnh liệt, nóng bỏng như có lửa đang thiêu đốt, nhưng rõ ràng vẻ mặt ban nãy của anh lại lạnh lùng đến đáng sợ.
Những chuyện kiểu này, Giang Nguyệt vẫn còn rất ngây ngô, nhưng cô dần dần bị nụ hôn của anh đốt cháy, kìm lòng không được mà vòng tay ôm lấy cổ anh.
Mỗi một động tác của cô đều tràn ngập non nớt, nhưng lại là xuất phát từ bản năng của thân thể.
Khi Giang Nguyệt mở mắt ra lần nữa, cô nhìn thấy những giọt mưa ngoài cửa kính trượt xuống, từng chút từng chút biến mất dưới kính xe.
“Đừng phân tâm.” Giọng nói của người đàn ông trầm đục, nhẹ nhàng phủ lên chỗ mềm mại của cô.
Cơ thể Giang Nguyệt vô thức run lên một cái, bên trong có một dòng chảy ấm áp, không ngừng hướng ra ngoài mà chảy.
Cảm giác này thật tuyệt vời, trước đó cô chưa từng trải qua.
“Lần đầu tiên bị người ta chạm vào nơi này à?” Tiêu Kỳ Nhiên dừng lại một hồi, liền cười khẽ một tiếng, ngay sau đó một đường thẳng đi xuống phía dưới, vải vóc vốn dán trên người cô cũng bị anh nhẹ nhàng nhấc lên.
Không chỉ bên ngoài có mưa lớn, ngay cả nơi mềm mại của cô cũng giống như vừa hứng trọn một cơn mưa, trơn trượt ướt át không chịu nổi.
Giang Nguyệt vừa xấu hổ vừa khẩn trương, muốn ngăn cản bàn tay hư hỏng của anh, lại càng muốn chấm dứt hành động hoang đường này:
“Đừng ở trong xe...”
Tiêu Kỳ Nhiên thản nhiên: “Thử một lần xem sao.”
Trong xe vốn đã bật hệ thống sưởi ấm, mà lúc này càng khô nóng, Giang Nguyệt không biết nước trên người mình là nước mưa hay mồ hôi nữa.
Trong lòng cô căng thẳng, hơi thở rối loạn không có quy luật, hai chân từng đợt tê dại run rẩy, cho đến cuối cùng cô cũng thở dài một hơi, toàn bộ khí lực trong người giống như đã bị rút đi sạch sẽ.
Giang Nguyệt mềm mại tựa vào lòng anh, giống như một vũng nước.
Tiêu Kỳ Nhiên rút khăn giấy ra, chậm rãi lau tay, sau đó nhéo nhéo mặt cô, vẻ mặt anh hình như đã vui vẻ hơn trước: “Hai mươi bốn người phía trước, cũng hầu hạ em như vậy à?”
Giang Nguyệt cảm thấy xấu hổ đến mức đỏ bừng cả mặt, là cảm giác khi lời nói dối đã bị vạch trần.
Cơn mưa ban nãy không biết đã dừng lại từ bao giờ.
Chương 354 Nghiện
Bên trong xe vô cùng ngột ngạt, Giang Nguyệt khó khăn mở miệng:
“Có thể hạ cửa xe xuống một chút được không?”
Âm thanh khàn khàn phát ra mà ngay cả chính cô cũng chưa từng nghe qua, trong giọng điệu còn có một loại tà mị quyến rũ chết người.
Tiêu Kỳ Nhiên cúi đầu liếc cô một cái, sau đó mở cửa kính xe ra. Sau cơn mưa đem theo những làn gió mát mẻ, trong nháy mắt từ cửa sổ thổi vào, cũng xua đi cảm giác khô nóng trên da cô.
Giang Nguyệt sửa sang lại quần áo, còn Tiêu Kỳ Nhiên cầm lấy điện thoại di động gọi điện thoại, thấp giọng ra lệnh: “Ăn no thì trở về đây.”
Rất nhanh, Tiết An đã “ăn no trở về”, trong tay còn mang theo một túi nilon, bên trong có hai cái bánh mì cùng hai chai nước.
Giang Nguyệt rất đói, chỉ một lúc sau đã ăn xong một trong số đó, ăn quá nhanh nên có chút nghẹn, cô lại mở chai, chậm rãi uống nước.
Toàn bộ quá trình đều không chú ý tới hình tượng cá nhân, sau khi uống nước xong thì vặn nắp chai, dùng lòng bàn tay quẹt một cái, lau đi nước trên khóe miệng, mỗi động tác đều vô cùng lưu loát quen thuộc.
Giống như đã trở thành thói quen của cô.
Tiết An mặt ngoài không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng lại điên cuồng thắc mắc.
Tại sao cô gái này lại ăn như quỷ đói vậy?
Nhưng trên thực tế, trong nhiều đêm cô ấy đều giống như vậy. Giang Nguyệt nhanh chóng nhìn về phía cái túi.
Tiêu Kỳ Nhiên như đoán được tâm lý cô đang do dự cái gì đó: “Tôi không ăn, cả hai cái đều là của cô.”
Giang Nguyệt nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, xé mở túi bánh mì thứ hai.
Cô vẫn mặc bộ quần áo vừa rồi ở quán bar, áo hai dây màu đen ngắn, có thể lộ ra xương quai xanh của cô, còn có đường eo mềm mại.
...
Đây là lần đầu tiên Tiêu Kỳ Nhiên dẫn phụ nữ về Thụy Uyển.
Thụy Uyển là biệt thự anh mua trước đó, tuy rằng có chút vắng vẻ, nhưng phong cách trang trí tổng thể rất phong phú. Trên tường treo một số bức tranh nghệ thuật cá nhân, trong phòng còn bày mấy bình hoa cổ thoạt nhìn rất có giá trị, trên vách bình in một vài hoa văn độc đáo.
Giang Nguyệt đứng ở trong phòng ngắm nghía, cô nhìn rồi lại nhìn. Tiêu Kỳ Nhiên lười biếng đi vào phòng khách, quay đầu lại ngó cô một cái:
“Sửng sốt cái gì đấy?”
“Không giống với tưởng tượng của tôi.”
Tiêu Kỳ Nhiên xoay người, nhàn nhã hỏi lại cô: “Sao lại không giống vậy?”
Giang Nguyệt nhếch môi, thẳng thắn trả lời: “Tôi cho rằng sẽ là phong cách trang trí màu xám trắng tương đối đơn giản một chút, những tổng tài trong tiểu thuyết đều như thế mà.”
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn chằm chằm cô vài giây, sau đó nở nụ cười nhạt: “Giang Nguyệt, đọc tiểu thuyết ngôn tình ít thôi.”
Giang Nguyệt thè lưỡi, không phản bác lại anh, sau đó rất nhanh đã có người làm đem khăn khô cùng quần áo ngủ của con gái lên cho cô.
Giang Nguyệt đi qua nhìn thoáng qua kích thước trên thẻ, nhỏ giọng nói thầm trách vài câu rồi lại yên lặng thả trở về.
“Có vấn đề gì không?” Tiêu Kỳ Nhiên hứng thú nhìn cô.
Giang Nguyệt nghiêng đầu: “Kích thước của nội y quá nhỏ, không phải size của tôi, tôi không mặc được.”
Lúc cô nói lời này, giọng điệu thẳng thắn, trực tiếp trả lời vấn đề của anh.
Tiêu Kỳ Nhiên nhịn không được bật cười: "Là bọn họ tắc trách rồi, không hỏi trước kích thước của cô. Ngày mai sẽ có người chuyển tiền vào tài khoản, cô có thể tự mình đi trung tâm thương mại chọn mấy món.”
Giang Nguyệt trong vô thức phát hiện mình có vẻ đã quá thẳng thắn, nhanh chóng lại giải thích vài câu: “Không. Tôi không phải đang đòi tiền với anh.”
Tiêu Kỳ Nhiên cười nhạt nhìn cô một cái: “Có gì khác nhau không?”
Có vẻ là không.
Không cần biết Giang Nguyệt có ngửa tay đòi tiền hay không, anh đều sẽ cho cô một khoản tiền tiêu vặt không nhỏ, để cho cô ăn mặc trang điểm cho thật xinh đẹp sáng sủa, như vậy chẳng phải sẽ dễ lấy lòng anh hơn sao?
Chỉ cần đã là người phụ nữ của mình, bất luận có danh phận hay không thì cũng phải ăn mặc gọn gàng tinh xảo, để còn giữ thể diện cho anh nữa chứ.
...
Giang Nguyệt thoải mái tắm rửa trong phòng, bị nước mưa xối một đêm, tuy rằng ở trên xe đã được hệ thống sưởi ấm thổi cho khô người, nhưng trong nháy mắt được nước nóng rửa sạch, cô mới cảm thấy cơ thể thật sự sảng khoái.
Chờ cô tắm xong, đèn phòng khách đã tắt, cửa phòng sách lại hé ra một khe hở, đèn bên trong vẫn còn sáng.
Giang Nguyệt đi qua, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Tiêu Kỳ Nhiên đang làm việc trước máy tính, hẳn là anh đã tắm rửa trong phòng tắm của phòng ngủ chính, quần áo ngủ tinh tươm, tóc mái rủ xuống trán, nhìn anh không còn lạnh lùng như trước mà thay vào đó là vẻ lười biếng, nhàn nhã.
Chỉ có ánh đèn từ bàn làm việc chiếu đến làm ngũ quan trên gương mặt Tiêu Kỳ Nhiên càng thêm sâu xa, huyền ảo.
Anh ngước lên nhìn cô gái đứng trước mặt: “Tắm xong rồi à?”
Rõ ràng là Giang Nguyệt quang minh chính đại đẩy cửa đi vào. Nhưng giờ khắc này cô lại cảm thấy mình giống như lén lút bị phát hiện, không hiểu sao trong lòng cảm thấy chột dạ.
“Lại đây nào.”
Giang Nguyệt nghe lời đi qua, cô vừa tới gần bàn làm việc, đối phương liền không chút do dự kéo cô vào trong ngực, đặt người lên đùi mình.
Trong mấy bộ đồ ngủ kia, mấy bộ đồ khác đều quá nhỏ, cô chỉ có thể mặc một cái váy ngủ lụa rộng thùng thình. Giờ phút này ngồi trên đùi anh, một lớp lụa mỏng kia không thể cản trở, cô có thể cảm nhận được rõ ràng độ nóng từ cơ thể anh phát ra.
Khoảnh khắc được ôm cô vào lòng, bao nhiêu mệt mỏi của Tiêu Kỳ Nhiên cũng bỗng dưng biến mất.
Sau sự việc xảy ra ở trên xe, những chuyện tiếp theo đó cũng rất tự nhiên, lúc Tiêu Kỳ Nhiên hôn cô, thân thể Giang Nguyệt cũng không còn cứng ngắc như trước nữa, loại cảm giác xa lạ ban đầu cũng đã bị tiêu trừ.
Hơi thở của anh dần dần trở nên nặng nề, ham muốn trong đôi mắt cũng rõ ràng hơn, yết hầu vì khó kiểm soát mà giật giật liên hồi, tay anh lại bắt dầu buổi “biểu diễn nghệ thuật”.
Khi Tiêu Kỳ Nhiên làm điều đó, trong lòng không ngừng tự hỏi.
Hóa ra, đôi tay này ngoại trừ dùng để vẽ, còn có thể làm một chuyện khác khiến con người ta cảm thấy sung sướng.
Hơn nữa, chiếc váy ngủ mỏng manh này thật quá dễ dàng để cho anh “hành động”.
Giang Nguyệt cảm thấy sức lực trong cơ thể ngày một yếu ớt, mà rõ ràng vừa mới tắm rửa xong, bây giờ thân thể cô lại bắt đầu trở nên dính nhớp, cô bắt đầu run rẩy. Hai chân đặt trên đùi anh cũng không tự chủ được mà vặn vẹo, kẹp chặt vào người anh.
Tất cả mọi thứ của cô bắt nguồn từ “bản năng nguyên thủy” nhất.
Tiêu Kỳ Nhiên rút tay ra, rẽ tóc mái của Giang Nguyệt sang một bên, để lộ ra vầng trán xinh đẹp, anh nhẹ nhàng hôn lên: “Có muốn về phòng không?”
Giang Nguyệt thề rằng cả đời này cô chưa từng khó xử như vậy, ngay cả lời đáp ứng của cô cũng trở nên nghẹn ngào, giống như là bị ngạt mũi vậy.
Tiêu Kỳ Nhiên ôm cô trở về phòng ngủ.
Giang Nguyệt đã từng rất nhiều lần nghĩ đến cảnh này, cô cho rằng sẽ đau đến chết đi sống lại. Nhưng ngoại trừ cảm giác ban đầu bị dị vật đâm sâu vào cơ thể, sau đó càng lúc càng thuận lợi, cô giống như lâm vào vòng xoáy dục vọng sâu thẳm.
Cũng cùng đêm đó, lần đầu tiên Tiêu Kỳ Nhiên cảm nhận được sự thỏa mãn và sung sướng đến như vậy.
Là Giang Nguyệt đã mang đến cho anh.
Thậm chí anh còn cảm thấy rằng chuyện này sẽ trở thành một loại “độc nghiện” của mình trong tương lai.
Loại “độc nghiện” không thể bỏ lỡ.
…
Giang Nguyệt đột nhiên từ trên giường ngồi bật dậy.
Trong giấc mơ, toàn bộ khung cảnh gặp Tiêu Kỳ Nhiên rồi theo anh ta trở về nhà lặp lại một lần nữa, sau đó đột nhiên cô nhớ tới mình đang ngủ trong phòng anh, vì thế trong nháy mắt liền choàng tỉnh..
“Tiêu…”
Cô quay đầu, bên giường đã trống rỗng.
Nếu không phải là do cảm giác đau nhức trên cơ thể, cô sẽ cho rằng toàn bộ đêm qua chỉ là một cơn mơ.
Một cô gái phong trần trong quán bar giống một người có bạn trai ở chỗ nào chứ?
Huống chi, vừa rồi ông chủ cũng đã giới thiệu qua.
Hàng còn tươi mới.
Tiêu Kỳ Nhiên xoay mặt, ánh mắt dừng lại trên gương mặt xinh đẹp vừa bị nước mưa làm ướt kia, trầm mặc một lúc lâu.
Đen đỏ trắng hồng lẫn lộn, giống như một khay màu bị đổ.
Anh bỗng nhiên đưa tay ra, dùng ngón tay thon dài rút khăn giấy, lại dùng tay kia nâng cằm cô lên.
Giang Nguyệt vô thức muốn né tránh.
“Đừng nhúc nhích.”
Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên trầm thấp ấm áp, ở trong xe nghe càng có từ tính, lại giống như có ma lực nào đó, khiến Giang Nguyệt không tự chủ được mà nghe lời.
Động tác lau chùi của anh có hơi thô ráp, cô cảm nhận được làn da bị chà xát đau rát, nhưng vẫn không nói một tiếng nào.
Chờ đến khi lớp trang điểm đã nhòe và nước mưa trên mặt cô đều đã lau đi sạch sẽ, mới dần dần lộ ra một khuôn mặt thanh nhã dịu dàng.
Rũ bỏ lớp trang điểm đậm, diện mạo thật sự của Giang Nguyệt thật sự rất thanh nhã, cũng không quyến rũ dung tục như ở quán bar, ngược lại lộ ra một cảm giác cao sang thanh khiết.
Tiêu Kỳ Nhiên không khỏi liếc mắt nhìn thêm vài lần.
Giang Nguyệt cảm giác được tầm mắt anh rơi vào trên mặt mình, nhưng cô chỉ né tránh một giây, rất nhanh sau đó liền quay sang đối mặt với anh.
Cô luôn tự tin và không sợ hãi ánh mắt của bất cứ ai.
Đặc biệt là vào lúc này.
Ánh mắt bí ẩn của Tiêu Kỳ Nhiên hơi híp lại, trong đáy mắt dâng lên sự hứng thú đối với cô nàng trước mặt.
Anh không phải chưa từng thấy qua loại đàn bà dàn xếp tình huống để gặp mặt, hoặc là trong lòng ham muốn điên cuồng nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra giữ giá.
Nhưng cô gái trước mặt thực sự rất an nhiên, trong đôi mắt trong suốt không có một chút tạp chất.
Cho dù hiện tại cơ thể ướt nhẹp vì nước mưa, danh dự cũng không còn, hoàn cảnh cá nhân nghèo khổ bần cùng, cô cũng không lộ ra một chút yếu ớt nào.
Tiêu Kỳ Nhiên bất chợt cảm thấy cô gái này thật thú vị.
Đúng lúc này, điện thoại di động Giang Nguyệt mang theo bên người vang lên.
Trong lòng Tiêu Kỳ Nhiên ngạc nhiên vì điện thoại của cô vẫn hoạt động được khi đã bị dính nước, nhưng vẫn đồng ý cho cô nghe điện thoại trên xe.
“Giang Nguyệt, cô chết ở đâu rồi?” Đầu dây bên kia, là tiếng gầm gừ và chửi rủa của Anh Đinh:
“Cô là một con khốn đê tiện, dám đánh Nam tổng, không muốn sống nữa có phải không!?”
Giang Nguyệt thờ ơ, thái độ thậm chí còn hơi lười biếng, giống như một con công kiêu ngạo:
“Đinh Thành Trác, tôi chính thức thông báo cho anh, kể từ giờ phút này, chị đây không - làm - nữa!”
Đầu dây bên kia sửng sốt một giây, nhịn không được mà cười lớn:
“Ha ha, cô không làm nữa sao? Ai đã cho cô lá gan lớn như vậy, là thằng nhóc thối đã nhét danh thiếp vào áo ngực của cô đúng không?”
Tiêu Kỳ Nhiên: ...
Giang Nguyệt: ...
Giang Nguyệt đơ cứng trong giây lát, ho khan hai tiếng giảm bớt xấu hổ:
“Dù sao ngày mai tôi cũng sẽ không đến chỗ anh làm việc nữa, từ bây giờ trở đi, tôi bỏ việc.”
Cô thậm chí không đợi Đinh Thành Trác kia nói ra lời khó nghe, liền nhanh chóng cúp máy.
Rõ ràng là giải thoát, nhưng trong mắt cô toát ra vài phần cô đơn và bất đắc dĩ.
Tiêu Kỳ Nhiên như không có chuyện gì xảy ra mở miệng: “Nhìn cô có vẻ không vui lắm.”
“Mất việc rồi, làm sao vui vẻ được?” Giang Nguyệt thẳng thắn trả lời:
“Tôi còn phải trả nợ, còn phải nuôi em trai, hiện tại còn có thêm một nhiệm vụ mới.”
“Nhiệm vụ gì?”
“Chạy trốn Nam tổng đuổi giết.”
Lúc này, Tiêu Kỳ Nhiên nhịn không được liền bật cười thành tiếng.
Anh muốn hỏi, liệu Giang Nguyệt có biết cô lên xe của ai hay không, hiện tại đang được ai che chở, chỉ là một tên họ Nam, hoàn toàn không đáng để nhắc tới.
Nhưng Tiêu Kỳ Nhiên không nói ra suy nghĩ của mình mà chỉ nhẹ nhàng hỏi cô một câu:
“Nói nghe xem lý do mà tên đó đuổi giết cô.”
Giang Nguyệt cảm thấy Tiêu Kỳ Nhiên đã cứu cô, chuyện này cũng không có gì để giấu diếm, vì thế trực tiếp nói:
“Tên biến thái đó sờ mông tôi. Khốn khiếp, vì vậy tôi đánh hắn ta.”
“Đánh như thế nào?”
Giang Nguyệt khoa tay múa chân: “Bình rượu lớn như này này, tôi đập vào đầu anh ta một cái.”
“Thế quái nào mà đầu của tên đó cứng như vậy, bình rượu cũng không vỡ.” Cô nói đến đây, sắc mặt còn thể hiện sự nuối tiếc.
Sau đó, Giang Nguyệt chấm dứt chủ đề này: “Xin lỗi, để cho ngài chê cười rồi.”
Cô thu lại vẻ tự nhiên ban nãy.
Tiêu Kỳ Nhiên mím môi, chỉ lạnh nhạt nói một câu: “Tiết An, ngày mai cậu đi đến tập đoàn Nam Trúc một chuyến.”
Tiết An “Vâng” một tiếng.
Cuộc sống của Tiêu Kỳ Nhiên thật sự quá nhàm chán, toàn bộ đều đã có sự sắp xếp sẵn, việc đêm nay ra tay giúp đỡ Giang Nguyệt, là bước ngoặt hiếm có trong đời anh.
Thậm chí trong lòng anh còn có chút tự giễu, thế mà cũng có ngày Tiêu Kỳ Nhiên anh có suy nghĩ “anh hùng cứu mỹ nhân”.
Giang Nguyệt tuy rằng không hiểu ý nghĩa của đối thoại giữa Tiêu tổng và trợ lý của anh ta, nhưng tự dưng cô có một loại cảm giác, họ Nam kia có lẽ sẽ không dám tới tìm mình nữa.
Giang Nguyệt cũng không biết Tiêu Kỳ Nhiên đang suy nghĩ cái gì, chỉ trịnh trọng nói một câu “Cảm ơn ngài”.
Tiêu Kỳ Nhiên thờ ơ gật đầu, lại nhìn mặt cô: “Em biết làm những gì?”
Lời này nghe có vẻ quen thuộc, giống như những người đàn ông trong quán bar hỏi cô, vì vậy, Giang Nguyệt trả lời:
“Biết hát, biết nhảy, trước tôi học chuyên ngành diễn xuất.”
Tiêu Kỳ Nhiên còn hỏi cô: “Sau này muốn làm gì?”
Cô muốn làm gì sau này? Vấn đề này Giang Nguyệt vốn đã không còn nghĩ tới nữa.
Trong mắt cô lóe lên ánh sáng, nhưng rất nhanh đã trầm xuống, nhẹ giọng nói:
“Lúc đi học, tôi muốn trở thành diễn viên nổi tiếng. Tôi thấy người ta luôn vây quanh những sao nữ hàng đầu, lúc lên nhận giải thưởng có vô số ánh đèn chiếu sáng, đếm tiền đến mỏi tay…”
“Bây giờ thì sao?”
“Bây giờ? Tôi chỉ muốn hỏi công việc rửa chén của nhà hàng có còn thiếu người hay không.” Cô cười khổ:
“Trước đây làm rất tốt, nhưng bà chủ chê tôi quá đẹp, nhìn không giống như người làm thuê, sau đó sa thải tôi.”
Lúc cô nói những lời này không cảm thấy xấu hổ chút nào.
Giang Nguyệt tự nhận thức được mình rất đẹp.
Cô sẽ không ra vẻ khiêm tốn nói rằng cô không xinh đẹp, cũng sẽ không có biểu hiện tự ti với thế giới bên ngoài.
Cô giống như một bông hồng mọc trong sa mạc.
Cuộc trò chuyện kết thúc, trong xe cũng yên ắng trở lại.
Tiết An lái xe được một nửa, bỗng nhiên nhớ tới phải đưa Giang Nguyệt về, vì thế quay đầu hỏi: “Giang tiểu thư, cô ở đâu, nói địa chỉ đi.”
Giang Nguyệt trầm mặc, trước đây cô ở trong ký túc xá của quán bar, nhưng vừa rồi trong điện thoại cũng nói rằng mình đã bỏ việc, chắc chắn không thể quay về đó nữa.
Mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, vậy tối nay cô ấy sẽ ở đâu?
Trong xe im lặng một lúc lâu, chỉ đến khi giọng nói trầm ấm của Tiêu Kỳ Nhiên vang lên phá vỡ sự khó xử của cô: “Về Thụy Uyển đi.”
Hô hấp của Giang Nguyệt như ngưng lại, qua một lúc, cô mới nhỏ giọng hỏi: “Tiêu tổng, ngài muốn dẫn tôi về nhà ngài sao?”
“Nếu không thì sao?” Tiêu Kỳ Nhiên trầm giọng: “Giang Nguyệt, có một số lời tôi sẽ nói rõ với cô trước.”
“Tôi không tử tế hơn họ Nam kia, sự giúp đỡ của tôi cũng có cái giá của nó.”
“Cái giá” này là gì, Giang Nguyệt trong lòng đã rõ ràng.
Tiêu Kỳ Nhiên thản nhiên tiếp tục: “Tôi có thể giúp cô hoàn thành ước mơ của mình, giải quyết các vấn đề tài chính, và xử lý “những kẻ thừa thãi” xung quanh cô.”
“Còn cô, chỉ cần ngoan ngoãn đi theo tôi.”
Anh hướng về phía cửa xe, ngắm nhìn những giọt mưa lạnh lẽo bám vào ô kính trong suốt:
“Cho cô ba phút để suy nghĩ, lựa chọn là ở cô.”
Giang Nguyệt còn có đường để từ chối ư?
Cô hoàn toàn tin tưởng rằng chỉ cần cô mở miệng nói cự tuyệt, người đàn ông trước mặt sẽ không chút “hạ thủ lưu tình” đá cô xuống xe, toàn bộ cuộc trò chuyện ban nãy đều sẽ là vô dụng.
Và khi ấy, Đinh Thành Trác sẽ lột da của cô, họ Nam kia cũng sẽ không bỏ qua cho cô, nói tóm lại ở Bắc Thành này, Giang Nguyệt chỉ còn nước chết.
Muốn mạng, hay là muốn tôn nghiêm, lúc này chỉ là chuyện của một câu nói.
--------------------------------
Tác giả:Tuần sau còn một đoạn nhỏ truyện trong quá khứ nữa nhen!!!
Hẹn gặp lại mọi người vào tuần sau ạ
Chương 353 Đồng ý
Giang Nguyệt dừng lại vài giây, sau đó nhắm mắt lại, trả lời dứt khoát: “Tôi đồng ý.”
“Dừng xe.”
Dưới sự ra lệnh của Tiêu Kỳ Nhiên, chiếc xe dừng lại ngay lập tức. Tiết An tắt máy, quay đầu nhìn về phía hai người ở hàng ghế sau, chờ mệnh lệnh kế tiếp.
Giọng nói của người đàn ông điềm nhiên vang lên: “Xuống xe đi ăn khuya.”
Tiết An “A” một tiếng, ngồi yên không nhúc nhích, cậu ta cho rằng Tiêu Kỳ Nhiên nói hai người bọn họ muốn xuống xe ăn khuya:
“Vậy tôi ở trên xe chờ hai người.”
Lông mày Tiêu Kỳ Nhiên nhíu lại, giọng điệu càng trầm đi: “Tiết An, tôi bảo cậu xuống xe ăn khuya đi.”
Lần này Tiết An mới hiểu được vấn đề, chính là ông chủ đang muốn đá cậu ta ra ngoài.
...
Chẳng bao lâu, trong xe chỉ còn lại hai người.
Trong xe vẫn luôn bật điều hòa, khăn mặt quấn tóc gần như đã khô, Giang Nguyệt đưa tay mở khăn mặt ra, để tóc xõa sau vai. Nhận thấy Tiêu Kỳ Nhiên đang nhìn mình, cô quay đầu định chủ động đáp lời, ai ngờ Tiêu Kỳ Nhiên lại bất ngờ nắm chặt cổ tay cô.
Rõ ràng là người trưởng thành, nhưng cổ tay Giang Nguyệt lại nhỏ đến không thể nắm chặt được.
Giang Nguyệt bị mưa dầm ướt đẫm người, tuy rằng trong xe bật hệ thống sưởi ấm, nhưng làn da của cô vẫn lạnh lẽo, trái ngược rõ ràng với bàn tay ấm áp khô ráo của anh.
Động tác đột nhiên của Tiêu Kỳ Nhiên khiến hơi thở của Giang Nguyệt ngưng lại một khắc. Cô há miệng muốn nói cái gì đó, nhưng Tiêu Kỳ Nhiên lại kéo cô vào trong ngực, để thân thể nhỏ bé nằm trong ngực mình.
Trên người cô là cảm giác ẩm ướt của nước mưa, nhưng kỳ lạ rằng anh cũng không cảm thấy khó chịu, bởi vì trên người cô có một loại hương thơm kỳ lạ.
Hương thơm này giống như một bông hoa hồng được nước mưa rũ sạch mọi bụi trần vậy.
Giang Nguyệt trong đầu ngơ ngác, hơi thở bị người đàn ông xa lạ bao vây làm cho cô luống cuống tay chân, không dám giãy dụa, cũng không dám đáp lại.
Giãy dụa? Cô có thể giãy dụa chạy khỏi anh ta sao?
Trả lời? Cô trả lời được cái gì đây?
Cho dù Giang Nguyệt có trang điểm đậm đến đâu, ăn mặc có thiếu vải, gợi cảm đến đâu thì cũng không thay đổi được bản chất ngây ngô non nớt của cô.
Lúc này, cơ thể cô cứng nhắc, giống như một khúc gỗ khô và cứng. Tiêu Kỳ Nhiên buông tay ra khỏi cổ tay cô, ôm eo cô, vòng tay che chở cô vào lòng.
Cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh. Tiêu Kỳ Nhiên vô thức nuốt khan một cái, giọng nói khàn khàn:
“Cô có biết cách lấy lòng kẻ khác không?”
Nếu Giang Nguyệt thẳng thắn nói một câu "Không", thì có vẻ như cô đã thành thật. Nhưng sợi dây cương trong lòng không cho phép làm điều đó, cô bướng bỉnh thốt lên:
“Tôi rất thành thạo.”
Người đàn ông cười khẽ một tiếng, bàn tay dùng sức nắm chặt eo cô, nhưng anh cũng không hoài nghi cô: “Còn phải xem biểu hiện của cô.”
Giang Nguyệt hít sâu một hơi, trong lòng không ngừng nói với mình: “Sớm muộn gì cũng trải qua thôi mà!”
Khuôn mặt này của Giang Nguyệt, nếu sinh ra trong gia đình thượng lưu, thì chính là “thêu hoa trên gấm”. Nhưng đáng tiếc, Giang Nguyệt lại là một đứa trẻ hoang dã lăn lộn trong vũng bùn bùn nhơ nhuốc, khuôn mặt này đặt trên người cô thì chỉ là con dao hai lưỡi sẽ đoạt lấy mạng cô bất cứ lúc nào.
Giang Nguyệt tự an ủi bản thân, cô chưa từng đắc tội với Tiêu Kỳ Nhiên, ít nhất anh ta sẽ dịu dàng với mình một chút. Cô ra vẻ thành thạo túm lấy cổ áo sơ mi của anh, mạnh mẽ kéo mặt Tiêu Kỳ Nhiên lại gần, từng chút từng chút muốn đặt môi mình lên môi anh.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, chóp mũi cô suýt chạm vào mặt anh.
Hương hoa hồng nồng nàn dường như còn ngào ngạt hơn ban nãy.
Nhìn qua giống như một kỹ thuật quyến rũ rất điêu luyện, nhưng ngón tay của cô rõ ràng đang run rẩy.
Trong nháy mắt khi Giang Nguyệt sắp chủ động dâng nụ hôn cho anh, Tiêu Kỳ Nhiên bỗng dưng lên tiếng: “Cô đã từng làm như vậy với mấy người đàn ông?”
Giang Nguyệt trong tâm tư gắt gao suy nghĩ làm sao mới có thể lấy lòng Tiêu Kỳ Nhiên, anh ta lại bất thình lình hỏi như vậy, làm cho đầu óc cô trống rỗng:
“Mấy người gì cơ?”
Tiêu Kỳ Nhiên nhướn mày, ngắm nghía kỹ càng một lượt.
Giang Nguyệt lúc này mới phản ứng lại, mở miệng tùy tiện nói ra: “Để tôi đếm thử...”
Cô còn làm ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ vài giây trước khi nghiêm túc trả lời: “Anh là người thứ hai mươi lăm.”
Tiêu Kỳ Nhiên hơi nhíu mày, không biết là tin hay không tin, chỉ cười khẽ một tiếng: “Cũng không trách được trước tôi còn có hai mươi bốn người.”
Những lời này nghe qua có vẻ vô lý, nhưng Giang Nguyệt lại hiểu ý nghĩa của nó.
Anh ta là đang cười nhạo kỹ thuật vụng về của mình, cô không giữ được sĩ diện mà ngược lại còn khiến đối phương mất đi hứng thú.
Giang Nguyệt cắn môi, tiến lại gần hôn lên cằm anh, giọng nói nhẹ nhàng như lông vũ bay qua: “Tiêu tổng, thế này thì sao?”
“Vẫn chưa đủ đâu.”
Nghe vậy, Giang Nguyệt tiếp tục hôn lên cổ họng của anh: “Như này thì sao.”
“Bình thường.”
Nhiều lần nhận được câu trả lời ngoài ý muốn khiến Giang Nguyệt rất thất vọng, cô hoàn toàn quên đi sự xấu hổ, cố gắng bắt chước nữ chính trong một số bộ phim người lớn.
Giang Nguyệt ra vẻ quyến rũ nhìn anh, sau đó cúi đầu dùng răng nhẹ nhàng cắn nút áo sơ mi của anh, cho đến khi cúc áo đầu tiên được tháo ra: “Này thì sao?”
“Giang Nguyệt.” Tiêu Kỳ Nhiên liếc cô một cái, ánh mắt bình thản như nước, rõ ràng là không bị khơi dậy một chút ham muốn nào:
“Diễn xuất của cô rất tốt, nhưng kỹ thuật thật sự quá kém.”
Tiêu Kỳ Nhiên không mở miệng nữa, chỉ cúi xuống đi tìm bờ môi mềm ẩm của cô.
Giang Nguyệt theo bản năng nhắm mắt lại.
Nụ hôn của Tiêu Kỳ Nhiên mãnh liệt, nóng bỏng như có lửa đang thiêu đốt, nhưng rõ ràng vẻ mặt ban nãy của anh lại lạnh lùng đến đáng sợ.
Những chuyện kiểu này, Giang Nguyệt vẫn còn rất ngây ngô, nhưng cô dần dần bị nụ hôn của anh đốt cháy, kìm lòng không được mà vòng tay ôm lấy cổ anh.
Mỗi một động tác của cô đều tràn ngập non nớt, nhưng lại là xuất phát từ bản năng của thân thể.
Khi Giang Nguyệt mở mắt ra lần nữa, cô nhìn thấy những giọt mưa ngoài cửa kính trượt xuống, từng chút từng chút biến mất dưới kính xe.
“Đừng phân tâm.” Giọng nói của người đàn ông trầm đục, nhẹ nhàng phủ lên chỗ mềm mại của cô.
Cơ thể Giang Nguyệt vô thức run lên một cái, bên trong có một dòng chảy ấm áp, không ngừng hướng ra ngoài mà chảy.
Cảm giác này thật tuyệt vời, trước đó cô chưa từng trải qua.
“Lần đầu tiên bị người ta chạm vào nơi này à?” Tiêu Kỳ Nhiên dừng lại một hồi, liền cười khẽ một tiếng, ngay sau đó một đường thẳng đi xuống phía dưới, vải vóc vốn dán trên người cô cũng bị anh nhẹ nhàng nhấc lên.
Không chỉ bên ngoài có mưa lớn, ngay cả nơi mềm mại của cô cũng giống như vừa hứng trọn một cơn mưa, trơn trượt ướt át không chịu nổi.
Giang Nguyệt vừa xấu hổ vừa khẩn trương, muốn ngăn cản bàn tay hư hỏng của anh, lại càng muốn chấm dứt hành động hoang đường này:
“Đừng ở trong xe...”
Tiêu Kỳ Nhiên thản nhiên: “Thử một lần xem sao.”
Trong xe vốn đã bật hệ thống sưởi ấm, mà lúc này càng khô nóng, Giang Nguyệt không biết nước trên người mình là nước mưa hay mồ hôi nữa.
Trong lòng cô căng thẳng, hơi thở rối loạn không có quy luật, hai chân từng đợt tê dại run rẩy, cho đến cuối cùng cô cũng thở dài một hơi, toàn bộ khí lực trong người giống như đã bị rút đi sạch sẽ.
Giang Nguyệt mềm mại tựa vào lòng anh, giống như một vũng nước.
Tiêu Kỳ Nhiên rút khăn giấy ra, chậm rãi lau tay, sau đó nhéo nhéo mặt cô, vẻ mặt anh hình như đã vui vẻ hơn trước: “Hai mươi bốn người phía trước, cũng hầu hạ em như vậy à?”
Giang Nguyệt cảm thấy xấu hổ đến mức đỏ bừng cả mặt, là cảm giác khi lời nói dối đã bị vạch trần.
Cơn mưa ban nãy không biết đã dừng lại từ bao giờ.
Chương 354 Nghiện
Bên trong xe vô cùng ngột ngạt, Giang Nguyệt khó khăn mở miệng:
“Có thể hạ cửa xe xuống một chút được không?”
Âm thanh khàn khàn phát ra mà ngay cả chính cô cũng chưa từng nghe qua, trong giọng điệu còn có một loại tà mị quyến rũ chết người.
Tiêu Kỳ Nhiên cúi đầu liếc cô một cái, sau đó mở cửa kính xe ra. Sau cơn mưa đem theo những làn gió mát mẻ, trong nháy mắt từ cửa sổ thổi vào, cũng xua đi cảm giác khô nóng trên da cô.
Giang Nguyệt sửa sang lại quần áo, còn Tiêu Kỳ Nhiên cầm lấy điện thoại di động gọi điện thoại, thấp giọng ra lệnh: “Ăn no thì trở về đây.”
Rất nhanh, Tiết An đã “ăn no trở về”, trong tay còn mang theo một túi nilon, bên trong có hai cái bánh mì cùng hai chai nước.
Giang Nguyệt rất đói, chỉ một lúc sau đã ăn xong một trong số đó, ăn quá nhanh nên có chút nghẹn, cô lại mở chai, chậm rãi uống nước.
Toàn bộ quá trình đều không chú ý tới hình tượng cá nhân, sau khi uống nước xong thì vặn nắp chai, dùng lòng bàn tay quẹt một cái, lau đi nước trên khóe miệng, mỗi động tác đều vô cùng lưu loát quen thuộc.
Giống như đã trở thành thói quen của cô.
Tiết An mặt ngoài không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng lại điên cuồng thắc mắc.
Tại sao cô gái này lại ăn như quỷ đói vậy?
Nhưng trên thực tế, trong nhiều đêm cô ấy đều giống như vậy. Giang Nguyệt nhanh chóng nhìn về phía cái túi.
Tiêu Kỳ Nhiên như đoán được tâm lý cô đang do dự cái gì đó: “Tôi không ăn, cả hai cái đều là của cô.”
Giang Nguyệt nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, xé mở túi bánh mì thứ hai.
Cô vẫn mặc bộ quần áo vừa rồi ở quán bar, áo hai dây màu đen ngắn, có thể lộ ra xương quai xanh của cô, còn có đường eo mềm mại.
...
Đây là lần đầu tiên Tiêu Kỳ Nhiên dẫn phụ nữ về Thụy Uyển.
Thụy Uyển là biệt thự anh mua trước đó, tuy rằng có chút vắng vẻ, nhưng phong cách trang trí tổng thể rất phong phú. Trên tường treo một số bức tranh nghệ thuật cá nhân, trong phòng còn bày mấy bình hoa cổ thoạt nhìn rất có giá trị, trên vách bình in một vài hoa văn độc đáo.
Giang Nguyệt đứng ở trong phòng ngắm nghía, cô nhìn rồi lại nhìn. Tiêu Kỳ Nhiên lười biếng đi vào phòng khách, quay đầu lại ngó cô một cái:
“Sửng sốt cái gì đấy?”
“Không giống với tưởng tượng của tôi.”
Tiêu Kỳ Nhiên xoay người, nhàn nhã hỏi lại cô: “Sao lại không giống vậy?”
Giang Nguyệt nhếch môi, thẳng thắn trả lời: “Tôi cho rằng sẽ là phong cách trang trí màu xám trắng tương đối đơn giản một chút, những tổng tài trong tiểu thuyết đều như thế mà.”
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn chằm chằm cô vài giây, sau đó nở nụ cười nhạt: “Giang Nguyệt, đọc tiểu thuyết ngôn tình ít thôi.”
Giang Nguyệt thè lưỡi, không phản bác lại anh, sau đó rất nhanh đã có người làm đem khăn khô cùng quần áo ngủ của con gái lên cho cô.
Giang Nguyệt đi qua nhìn thoáng qua kích thước trên thẻ, nhỏ giọng nói thầm trách vài câu rồi lại yên lặng thả trở về.
“Có vấn đề gì không?” Tiêu Kỳ Nhiên hứng thú nhìn cô.
Giang Nguyệt nghiêng đầu: “Kích thước của nội y quá nhỏ, không phải size của tôi, tôi không mặc được.”
Lúc cô nói lời này, giọng điệu thẳng thắn, trực tiếp trả lời vấn đề của anh.
Tiêu Kỳ Nhiên nhịn không được bật cười: "Là bọn họ tắc trách rồi, không hỏi trước kích thước của cô. Ngày mai sẽ có người chuyển tiền vào tài khoản, cô có thể tự mình đi trung tâm thương mại chọn mấy món.”
Giang Nguyệt trong vô thức phát hiện mình có vẻ đã quá thẳng thắn, nhanh chóng lại giải thích vài câu: “Không. Tôi không phải đang đòi tiền với anh.”
Tiêu Kỳ Nhiên cười nhạt nhìn cô một cái: “Có gì khác nhau không?”
Có vẻ là không.
Không cần biết Giang Nguyệt có ngửa tay đòi tiền hay không, anh đều sẽ cho cô một khoản tiền tiêu vặt không nhỏ, để cho cô ăn mặc trang điểm cho thật xinh đẹp sáng sủa, như vậy chẳng phải sẽ dễ lấy lòng anh hơn sao?
Chỉ cần đã là người phụ nữ của mình, bất luận có danh phận hay không thì cũng phải ăn mặc gọn gàng tinh xảo, để còn giữ thể diện cho anh nữa chứ.
...
Giang Nguyệt thoải mái tắm rửa trong phòng, bị nước mưa xối một đêm, tuy rằng ở trên xe đã được hệ thống sưởi ấm thổi cho khô người, nhưng trong nháy mắt được nước nóng rửa sạch, cô mới cảm thấy cơ thể thật sự sảng khoái.
Chờ cô tắm xong, đèn phòng khách đã tắt, cửa phòng sách lại hé ra một khe hở, đèn bên trong vẫn còn sáng.
Giang Nguyệt đi qua, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Tiêu Kỳ Nhiên đang làm việc trước máy tính, hẳn là anh đã tắm rửa trong phòng tắm của phòng ngủ chính, quần áo ngủ tinh tươm, tóc mái rủ xuống trán, nhìn anh không còn lạnh lùng như trước mà thay vào đó là vẻ lười biếng, nhàn nhã.
Chỉ có ánh đèn từ bàn làm việc chiếu đến làm ngũ quan trên gương mặt Tiêu Kỳ Nhiên càng thêm sâu xa, huyền ảo.
Anh ngước lên nhìn cô gái đứng trước mặt: “Tắm xong rồi à?”
Rõ ràng là Giang Nguyệt quang minh chính đại đẩy cửa đi vào. Nhưng giờ khắc này cô lại cảm thấy mình giống như lén lút bị phát hiện, không hiểu sao trong lòng cảm thấy chột dạ.
“Lại đây nào.”
Giang Nguyệt nghe lời đi qua, cô vừa tới gần bàn làm việc, đối phương liền không chút do dự kéo cô vào trong ngực, đặt người lên đùi mình.
Trong mấy bộ đồ ngủ kia, mấy bộ đồ khác đều quá nhỏ, cô chỉ có thể mặc một cái váy ngủ lụa rộng thùng thình. Giờ phút này ngồi trên đùi anh, một lớp lụa mỏng kia không thể cản trở, cô có thể cảm nhận được rõ ràng độ nóng từ cơ thể anh phát ra.
Khoảnh khắc được ôm cô vào lòng, bao nhiêu mệt mỏi của Tiêu Kỳ Nhiên cũng bỗng dưng biến mất.
Sau sự việc xảy ra ở trên xe, những chuyện tiếp theo đó cũng rất tự nhiên, lúc Tiêu Kỳ Nhiên hôn cô, thân thể Giang Nguyệt cũng không còn cứng ngắc như trước nữa, loại cảm giác xa lạ ban đầu cũng đã bị tiêu trừ.
Hơi thở của anh dần dần trở nên nặng nề, ham muốn trong đôi mắt cũng rõ ràng hơn, yết hầu vì khó kiểm soát mà giật giật liên hồi, tay anh lại bắt dầu buổi “biểu diễn nghệ thuật”.
Khi Tiêu Kỳ Nhiên làm điều đó, trong lòng không ngừng tự hỏi.
Hóa ra, đôi tay này ngoại trừ dùng để vẽ, còn có thể làm một chuyện khác khiến con người ta cảm thấy sung sướng.
Hơn nữa, chiếc váy ngủ mỏng manh này thật quá dễ dàng để cho anh “hành động”.
Giang Nguyệt cảm thấy sức lực trong cơ thể ngày một yếu ớt, mà rõ ràng vừa mới tắm rửa xong, bây giờ thân thể cô lại bắt đầu trở nên dính nhớp, cô bắt đầu run rẩy. Hai chân đặt trên đùi anh cũng không tự chủ được mà vặn vẹo, kẹp chặt vào người anh.
Tất cả mọi thứ của cô bắt nguồn từ “bản năng nguyên thủy” nhất.
Tiêu Kỳ Nhiên rút tay ra, rẽ tóc mái của Giang Nguyệt sang một bên, để lộ ra vầng trán xinh đẹp, anh nhẹ nhàng hôn lên: “Có muốn về phòng không?”
Giang Nguyệt thề rằng cả đời này cô chưa từng khó xử như vậy, ngay cả lời đáp ứng của cô cũng trở nên nghẹn ngào, giống như là bị ngạt mũi vậy.
Tiêu Kỳ Nhiên ôm cô trở về phòng ngủ.
Giang Nguyệt đã từng rất nhiều lần nghĩ đến cảnh này, cô cho rằng sẽ đau đến chết đi sống lại. Nhưng ngoại trừ cảm giác ban đầu bị dị vật đâm sâu vào cơ thể, sau đó càng lúc càng thuận lợi, cô giống như lâm vào vòng xoáy dục vọng sâu thẳm.
Cũng cùng đêm đó, lần đầu tiên Tiêu Kỳ Nhiên cảm nhận được sự thỏa mãn và sung sướng đến như vậy.
Là Giang Nguyệt đã mang đến cho anh.
Thậm chí anh còn cảm thấy rằng chuyện này sẽ trở thành một loại “độc nghiện” của mình trong tương lai.
Loại “độc nghiện” không thể bỏ lỡ.
…
Giang Nguyệt đột nhiên từ trên giường ngồi bật dậy.
Trong giấc mơ, toàn bộ khung cảnh gặp Tiêu Kỳ Nhiên rồi theo anh ta trở về nhà lặp lại một lần nữa, sau đó đột nhiên cô nhớ tới mình đang ngủ trong phòng anh, vì thế trong nháy mắt liền choàng tỉnh..
“Tiêu…”
Cô quay đầu, bên giường đã trống rỗng.
Nếu không phải là do cảm giác đau nhức trên cơ thể, cô sẽ cho rằng toàn bộ đêm qua chỉ là một cơn mơ.