• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tiểu Tỳ Linh Lan (1 Viewer)

  • Chương 3

“Thiếu gia không cần trả tiền công cho nô tỳ, chỉ cần cho nô tỳ tiếp tục ở lại nơi này là được rồi.” Nàng vội vàng lắc đầu nói, lâm cuồng lọan, điều này có phải là nàng có thể giống như trước khi sống lại, thường xuyên có thể sống cùng hắn, ở bên cạnh hắn?
“Tiền công nhất định phải trả, không thể để ngươi làm không công.” Đoàn Lỗi kiên trì nói. “Còn nữa, về sau đừng nói mình là nô tỳ nữa, bởi vì bắt đầu từ bây giờ, ngươi đã không còn là nô tỳ nữa.”
Không còn là nô tỳ…
Linh Lan vì câu nói này mà tâm tình dậy sóng, cảm thụ giờ phút này nội tâm kịch liệt rung động.
Không còn là nô tỳ, đây là chuyện khó tưởng tượng cỡ nào, trước khi sống lại nàng không có trải qua, sau khi sống lại nàng cũng chưa từng nghĩ đến khả năng này, bởi vì quá không thiết thực, nhưng bây giờ…
Không còn là nô tỳ có nghĩa là nàng có quyền tự chủ, không câgn nghe lệnh làm việc, mặc cho người ta sai bảo, có thể cự tuyệt nói không.
Tự do làm chủ bản thân mình… Mặc dù thân phận này không thể so sánh cùng thiên kim tiểu thư Tô gia, nhưng ít ra nàng không còn là nô tỳ, không còn là thân phận hạ nhân.
“Thiếu gia, nô tỳ thật sự có thể không còn là nô tỳ sao?” Nàn vì quá vui mừng mà bật khóc, lẩm bẩm như tự hỏi, cảm thấy tất cả cứ như một giấc mộng.
“Thật. Còn nữa, ta không phải đã nói về sau đừng nói mình là nô tỳ nữa rồi sao?”
“Nô tỳ… Linh Lan đã thành thói quen, nhất thời khó có thể thay đổi.” Nàng không ngừng lau đi nước mắt chải ra từ khóe mắt, mặt ngượng ngùng sửa lại lời nói, bỗng nàng đột nhiên nghĩ đến một chuyện. “Phu nhân người… người biết chuyện này sao? Nếu như phu nhân phản đối…”
“Chuyện này ta đã đề cập qua với mẫu thân rồi, nàng cũng đồng ý.” Đoàn Lỗi nói.
“Nô… Linh Lan không biết nên nói gì…” Nàng giọng nói khan khàn, cảm kích đến tột đỉnh.
“ Cái gì cũng không cần nói.” Hắn nói cho nàng biết. “ Ngươi chuyển đến ở gia sương phòng phía tây kia đi, khỏang cách đến thư phòng cũng gần.” Dừng lại lại hỏi: “ Ngươi cần tỳ nữ không?”
“Không cần.” Linh Lan bị dọa sợ vội vàng lắc đầu, nàng không cần người hầu hạ, thóat khỏi thân phận nô tỳ đã làm nàng rất cảm động, nàng làm sao dám để người khác đến hầu hạ?
“Nếu như cần hãy nói cho ta.”
“Linh Lan thật không cần, Linh Lan có thể tự chăm sóc tốt cho mình.” Nàng lần nữa lắc đầu mà nói.
Đòan Lỗi gật đầu một cái, không nói thêm gì nữa.
“Ngươi đi chuyển đồ của ngươi đến Quan Vân Uyển đi, nhữg chuyện khác, ngày mai ta lại nói cho ngươi.”
“Linh Lan nhất định sẽ chăm chỉ làm việc, tuyệt sẽ không làm cho thiếu gia thất vọng.” Nàng dùng sức gật đầu, nói lên lời thề son sắt.
Đoàn Lỗi cười cừơi nói: “Đi xuống đi.”
“Dạ, Linh Lan cáo lui.”
Sau khi sống lại, Linh Lan mặc dù không thể thay đổi số mệnh của lão gia cùng Đại thiếu gia, nhưng thương hành Đòan gia cùng vận mệnh của nàng cũng đã lặng lẽ thay đổi.
Vốn là cần tốn hơn năm năm mới có thể chấn hưng thương hành Đòan gia, trong thời gian bốn năm ngắn ngủi mà trở nên lớn mạnh, thậm chí lúc trước giảm xuống còn mười phân hào mà nay lại lần nữa phát triển thành mười tám phân hào, dù chưa được như lúc thịnh vượng nhất có hơn hai mươi phân hào, nhưng tốc độ quật khởi vẫn làm cho mọi người kinh ngạc cùng khen ngợi.
Trừ lần đó ra, gần đây thương hành Đoàn gia còn có một chuyện làm cho người ta say sưa bàn tán, đó chính là chuyện thu mua lương thực năm trước, thương hành Đoàn gia thừa dịp cả nước thu hoạch một lượng lớn lương thực khiến cho giá cả giảm mạnh thì lấy giá cao hơn thị trường nhằm cỗ động chuyện thu mua lương thực.
Hành động giống như kẻ điên lần đó trở thành trò cười lúc trà dư tửu hậu, nhưng hơn một năm sau, cũng chỉ có thương hành Đòan gia cười vui vẻ được, bởi vì năm đó cả nước bị hạn hán, lương thực thiếu hụt trầm trọng.
“Aiz, sớm biết như vậy, năm ngóai ta không nên tham chút tiền mà bán thêm mấy gánh lương thực.” Vương Đại thở dài nói.
“Sớm biết như vậy, lão tử năm ngoái sẽ đi ngân hàng tư nhân vay tiền, học thương hành Đoàn gia thu mua lương thực rồi. Ai ngờ được lương thực năm ngóai không đáng một đồng tiền mà năm nay lại tăng giá gấp mười lần.” Cổ Lục hối tiếc không thôi.
“ Thương hành Đoàn gia làm sao có thể biết trước được?”
“Nghe trên phố mọi người đồn đãi, chủ sự của Đòan gia hiện tại- Nhị thiếu gia là tiên nhân hạ phàm, là thật.”
“Ngươi cũng nghe nói chuyện này sao?”
“Chuyện này đầu đường cuối ngõ đều đồn, đến đứa trẻ ba tuổi còn biết, thì ai mà không biết?” Cổ Lục trợn mắt, mím môi nói.
“Đúng thế. Chẳng qua sau đó còn có chuyện, ngươi tuyệt đối chưa từng nghe qua.” Vương Đại vẻ mặt thần thần bí bí nhìn bốn phía, sau đó dực vào Cổ Lục nhỏ giọng nói: “ Thật ra thì người thần tiên đầu thai không phải thiếu gia Đòan gia, mà là người khác.”
“Là người khác? Đây là ý gì?” Cổ Lục kinh ngạc hỏi.
“Ta nói với ngươi, nhưng ngươi không đựơc nói với người khác.” Vương Đại nghiêm túc nói.
Cổ Lục gật gật đầu, nhưng mà nội tâm có chút xem thường, nghĩ thầm, ngươi nói cho ta, tự nhiên cũng sẽ nói cho người khác, còn giả bộ ra vẻ thần bí!
“Thật ra là nữ thần tiên, cô gái này vốn là tiểu tỳ nữ của Đòan gia, sau đó lại trổ tài cứu Đoàn gia mấy lần, mới khiến người ta phát hiện nàng là tiên nữ hạ phàm.” Vương Đại nhỏ giọng nói.
“Tiểu tỳ nữ? Ngươi đang nói nhăng nói cuội gì vậy?” Cổ Lục nhíu mày.
“Không phải là nói bậy, người bên trong Đoàn phủ đều biết chuyện này, có một tỳ nữ gọi là Linh Lan, thiếu gia trong hai năm qua luôn mang nàng bên cạnh, một tấc cũng không rời.”
“Đó không phải là thị thiếp chứ? Nghe nói thiếu gia Đoàn gia tuổi không còn nhỏ, vì kinh doanh thương hành Đoàn gia, cho tới nay vẫn chưa cưới vợ, bên cạnh có một thị thiếp cũng không có gì là kỳ quái.”
“Nếu ngươi là thiếu gia Đòan gia, ngươi có để cho thị thiếp nhúng tay vào chuyện kinh doanh thương hành hay không?”
“Có ý tứ gì? Chẳng lẽ nữ nhân kia tham gia vào chuyện kinh doanh thương hành nữa hay sao? Một nữ nhân?” Cổ Lục mở to hai mắt.
Vương Đại gật đầu một cái, không nhịn được miệng lưỡi lưu lóat đem chuyện bí mật mình biết toàn bộ nói ra.
“Nghe nói năm ngoái thương hành Đòan gia đột nhiên thu mua lượng lớn lương thực, chính là nữ nhân này chủ trương. Còn nữa, nghe nói thương hành Đòan gia có thể trong thời gian ngắn như vậy cải tử hồi sinh, cùng nữ nhân kia cũng có quan hệ. Thậm chí nghe nói ban đầu Lão gia cùng Đại thiếu gia Đoàn gia ngoài ý muốn bỏ mình, nữ tử kia được thần linh báo cho biết trước, nhưng người Đoàn gia không tin nên mới đưa đến bi kịch kia.”
“Nhũng việc này làm sao ngươi biết được?” Cổ Lục nhíu chặt chân mày.
“Ta có một biểu ca bà con xa, làm công ở Đòan gia mười năm rồi, gần đây khi chuẩn bị về quê, trước khi đi hắn đã nói. Hắn sẽ không nói lung tung về người khác.”
“Nếu như những gì hắn nói là sự thật, chuyện này ngay từ lúc chúng ta ở đây sẽ truyền ra, không thể nào không ai nghe nói.” Cổ Lục vẫn còn nghi ngờ.
“Có lẽ thần tiên hiển linh trong một tiểu tỳ nữ là quá vô căn cứ, cho nên mới không truyền ra. Tóm lại, ta tin tưởng những gì biểu ca của ta nói, hắn sẽ không gạt ta.”
“Cho nên ngươi thật sự tin tưởng tỳ nữ gọi là Linh Lan gì đó chính là tiên nhân hạ phàm?”
“Linh Lan tiểu thư.” Vương Đại cải chính lời Cổ Lục. “Ta tin tưởng, nếu không ngươi giải thích chuyện thương hành Đòan gia có thể biết trước mà thu mua nhiều lương thực như vậy? Còn có việc hai năm qua bọn họ phát triển thần tốc?”
“Đó là thủ đọan cao minh của nhị thiếu gia Đoàn gia, là một kỳ tài buôn bán hiếm thấy.”
“Nếu như thật sự là kỳ tài buôn bán, những người liên thương hội tại sao lại không nhìn ra, ban đầu không cho Đòan gia vào liên thương hội? Bọn họ hiện tại hối hận đến xanh mặt rồi.” Vương Đại ha ha cười nói, đề tài sau đó lại chuyển đến trên người những người đứng đầu liên thương hội, nói đến những tin đồn họ nghe được.
Cổ Lục ngòai mặt thì vẫn tiếp tục nói chuyện, nhưng trong đầu vẫn còn bí mật nghĩ đến chuyện tiên nữ hạ phàm.
Ở Châu Thành nhiều năm trước, tiểu tỳ nữ Linh Lan của Đoàn gia cũng đã tương đối có danh tiếng, diện mạo không nhiễm bụi trần cùng phong cách hơn hẳn tiểu thư thế gia bình thường, làm cho rất nhiều công tử trong thành truy đuổi.
Sau khi Đòan gia xảy ra tai ương, mỹ tỳ Linh Lan liền ít ra khỏi phủ, hỏi thăm mới biết, nàng vẫn làm việc trong phủ, chăm sóc Đòan phu nhân bởi vì bị đả kích quá lớn mà sinh bệnh.
Mấy năm sau.
Khi bóng dáng xinh đẹp lần nữa xuất hiện trên đường cái thì vẫn mỹ lệ như xưa – không, so với mỹ tỳ Linh Lan thì càng xinh đẹp hơn vì nàng đã thóat khỏi thân phận tỳ nữ, trở thành tiểu thư, đi bên cạnh nàng có có thiếu gia Đoàn gia.
Lúc bắt đầu thì không ai biết chuyện gì đã xảy ra, hỏi thăm mới biết được tỳ nữ Linh LAn đã được phu nhân Đòan gia nhận làm nghĩa nữ.
Chỉ là phần lớn mọi người vẫn tin theo khuynh hướng Linh Lan được thiếu gia Đoàn gia nhìn trúng, thu làm thị thiếp, mới có thể nhảy lên cành làm Phượng Hòang, từ đó không còn là tiểu tỳ nhỏ bé.
Nhưng bây giờ, Cổ Lục càng hồi tưởng càng cảm thấy lời Vương Đại nói là thật, bởi vì mặc kệ là phu nhân Đoàn gia thu làm nghĩa nữ, hay được thiếu gia Đoàn gia nhìn trúng mà thu làm thị thiếp, đều không giải thích được tại sao thiếu gia Đoàn gia luôn mang nàng cùng mình ra vào thương hành, hay đưa nàng đi đến các nơi nói chuyện làm ăn.
Một tiên nữ hạ phàm, một tiên nữ hạ phàm có thể biết trước mọi chuyện mà giúp ngươi phát tài…
Cổ Lục rũ mắt xuống, trong đôi mắt lấp lánh tràn ngập vẻ tham lam. Nếu như hắn có biện pháp mời được vị tiên nữ đó giúp đỡ cho hắn, hoặc nàng có thể chỉ điểm cho hắn, vậy không phải hắn cũng có thể trở nên phú quý như Đòan gia sao?
Tham lam làm cho cả người hắn hưng phấn lên.
Quán rượu Cát Tường ở Thành Đông trong một gian phòng trên lầu hai, Linh Lan tựa tại bên cạnh cửa sổ, nhìn phố xá náo nhiệt bên dưới.
Từ tiếng nói chuyện của các tiểu thương từ lầu một truyền lên lầu hai, nàng biết được tại sao hôm nay đường phố lại náo nhiệt như vậy, bởi vì ngày hôm qua có vài thương đội từ phương xa tới đây, mang theo rất nhiều hàng hóa kỳ lạ, mới mẻ.
Căn cứ vào đạo lý về đầu cơ kiếm lợi, nhóm người bán hàng rong dồn sức uốn ba tấc lưỡi để mong bán được nhiều hàng hóa, nói bọn họ hao phí sức khỏe lớn đến đâu, lại cần có bao nhiêu quan hệ, mới từ các thương đòan nơi đất khách mà lấy được hàng hóa tốt.
Linh Lan ngồi trên lầu, nghe người bán hàng rong dưới lầu lôi kéo khách hàng nói đông nói tây, nghe thật vui vẻ.
Thật sự là nhân tài nha, nếu đang lúc phân hào của thương hành Đoàn gia thiếu chưởng quỹ, nói không chừng nàng sẽ xin thiếu gia mời đại thúc dưới lầu vào thương hành, đáng tiếc hiện tại thương hành lại không thiếu người.
Linh Lan vui vẻ cười, nghe đại thúc bán hàng rong dưới lầu miệng lưỡi lưu lóat, thao thao bất tuyệt nói khóac, không có chú ý tới một nam nhân cao lớn đi vào phòng.
“Ngươi ở đây cười cái gì?”
Nghe thanh âm, Linh LAn đột nhiên quay đầu lại, đối với nghĩa huynh trên danh nghĩa, trên thực tế là thiếu gia, là chủ tử, là lão bản, còn là nam nhân nàng ái mộ - Đoàn Lỗi khẽ mỉm cười.
Ở trên thương trường lăn lộn mấy năm, bây giờ Đòan Lỗi đã hòan tòan làm cho người khác bỏ đi cảm giác là thế gia công tử chỉ biết ăn chơi mà không biết làm việc, trên khuôn mặt tuấn dật mang theo quý khí, lại thêm tự tin cùng kiên nghị, làm cho người ta cảm giác chững chạc lại thêm sự nhạy bén của thương nhân.
“Thiếu gia, ngài đã về rồi, kết quả như thế nào, giao dịch thành công sao?” Linh LAn đứng dậy từ bên của sổ, đi tới bàn trà thay hắn rót ly nước.
“Không thành. Đối phương hình như có chuẩn bị mà đến, nói ra không ít điều kiện hà khắc, ta không có đồng ý.” Đòan Lỗi lắc đầu nói.
“Mặc dù ngài miệng nói không thành, nhưng bộ dáng giống như đã biết trước kết quả này, hình như nắm chắc đối phương sẽ hối hận, lại sẽ tìm tới cửa lần nữa. Linh Lan đóan có đúng không? Linh Lan khẽ cười nói.
“Chuyện gì cũng không thể gạt được ngươi.” Đoàn Lỗi cười nói, nâng chung trà lên uống một hớp, cười liếc nàng hỏi: “Có muốn nói một chút, ngươi cảm thấy ta đã tính trước được cái gì?”
Linh Lan khẽ mỉm cười: “ Bởi vì hiện tại thương hành Đoàn gia tiền bạc lương thực đầy đủ, có thể không cần lo lắng, nhưng thương hành của bọn họ không giống như vậy, cho dù bọn họ có đầy đủ ngân lượng, nhưng hạn hán trong nước vẫn chưa trừ hết, tình huống hỗn lọan, lấy kinh nghiệm kinh doanh thương hành mấy chục năm của bọn họ, phần lớn khả năng sẽ không mạo hiểm mua thương phẩm tích trữ.” Dừng lại, nàng kín đáo mỉm cười nói: “ Không biết Linh Lan phân tích có đúng hay không?”
Đòan Lỗi cười gật đầu “ Cho nên ta mới nói không có chuyện gì có thể gạt ngươi. Linh Lan, ngươi thật sự rất thông minh, là cô gái thông minh nhất mà ta từng gặp.”
“Thiếu gia khen nhầm rồi.”
“Không phải khen nhầm, là lời nói thật.” Đoàn Lỗi lắc đầu nói. “Thương hành Đoàn gia có được cục diện như ngày hôm nay, tất cả đều là nhờ công ngươi.”
“Thiếu gia sao lại nói như vậy? Tất cả đều là nhờ ngài và phu nhân, Lý hành thủ, Trương hành thủ, cùng với tất cả mọi người cố gắng, như thế nào lại thành công lao của Linh Lan chứ!”
“Việc khác không nói, năm ngoái thu mua lương thực là do ngươi chủ trương.”
“Aiz, thiếu gia, ngài không phải là đang giễu cợt Linh Lan chứ? Thu mua lương thực năm ngoái, kết quả lại thành trò cười. Thật may là đánh bậy đánh bạ lại gặp phải nhiều năm chưa từng xảy ra tai ương, nếu không hiện tại Linh Lan không còn mặt mũi nhìn ngài.”
“Mặc kệ có phải là đánh bậy đánh bạ hay không, có đựoc kết quả này ta phải cảm tạ ngươi. Cảm ơn ngươi, Linh Lan.”
Hắn đưa mắt nhìn nàng thật sâu, thần thái nghiêm túc mang theo dịu dàng cùng chuyên chú, làm khuôn mặt trăng mịn như ngọc không có chút tỳ vết nổi lên hai rặng mây hồng, rất là mê người, làm cho Đoàn Lỗi trong lúc nhất thời khó có thể dời ánh mắt đi.
Trong phòng một mảnh trầm tĩnh tự nhiên, tiếng rao của người bán hàng rong dưới lầu cũng đã đi xa.
"Khụ!" Không biết qua bao lâu, Đoàn Lỗi bỗng nhiên hồi hồn ho nhẹ một tiếng, che giấu lúng túng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom