• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tiểu xao động (2 Viewers)

  • Chương 8

Editor: Shmily

- -------------------

Mọi người đều cả kinh, cằm sắp rớt đến trên mặt đất đến nơi rồi.

.... Ba ba?

.... Cái gì?

Đồng chí lão cha già Tiếu Nam làm như không thấy được biểu cảm khiếp sợ của các bạn nhỏ, còn đổ thêm dầu vào lửa: "Ngoan, khó có được lần con hiếu kính ba ba, cái này nhận." Anh nhìn cô, tưởng như sẽ nhìn được ra cảm xúc không biết làm sao từ khuôn mặt lớn bằng bàn tay kia, thế nhưng lại không có.

Lê Trà Trà chỉ là mở mắt to một chút, dùng ngữ khí bình thường nói: "Dạ, ba ba."

Cô tựa hồ cũng như không thấy được những ánh mắt kinh ngạc của mấy người xung quanh, lại thêm dầu vào lửa lần thứ hai, lộ ra một nụ cười ngoan ngoãn, ngọt ngào nói: "Ba ba, con đi trước, bye bye."

Nói xong, cô xoay người rời khỏi cây cầu, chạy về phía quán ăn.

Kỳ Hinh là người đầu tiên thu lại biểu cảm của mình, vươn ngón tay cái ra: "Lão đại, trâu."

Trương Đông theo sát sau đó: "Lợi hại, tuổi còn trẻ mà đã làm ba ba."

Tiếu Nam cũng lười giải thích.

Hộp thuốc trong lòng bàn tay hơi hơi trầm xuống, nhất thời anh liền nhớ tới Lê Trà Trà ở quán bar buổi tối hôm đó, giống hệt như một đứa trẻ đang trong thời kỳ phản nghịch, mặc áo hai dây với váy ngắn, còn có hình xăm, ở trên sân nhảy cử chỉ giống như mèo hoang nhỏ. Mà Lê Trà Trà mấy ngày qua ở nhà anh, nói chuyện vừa mềm mại lại ngọt ngào ngoan ngoãn, giống như là em gái nhà bên vậy.

Một tiểu cô nương lại có đến vài gương mặt.

Tưởng tượng tới chuyện Lê Trà Trà vì lừa anh mà đem giọng nói của mình thu lại càng nhỏ, anh liền cảm thấy buồn cười.

Tiểu cô nương này cùng người lúc nhỏ ở trong TV kia, đều phiền muốn chết.

Lúc này, Đàm Minh rốt cuộc cũng hậu tri hậu giác phản ứng lại, lớn tiếng hô: "Ba ba!"

Tiếu Nam: "... Cút."

.........

Lê Trà Trà quay trở về quán ăn.

Cố Điềm chớp chớp mắt, hỏi: "Hình như cậu rất vui vẻ?"

Lê Trà Trà nói: "Ừm, nợ người ra, trong lòng có hơi khó chịu." Bất quá cô cũng thâth không nghĩ tới sẽ bị Tiếu Nam phát hiện, nhưng cũng không quan trọng, đại học A lớn như vậy, cô với anh lại không cùng một khoa, cũng không cùng một cấp học, về sau cũng sẽ không có cơ hội gặp gỡ.

Việc đã đến nước này, bị phát hiện rồi thì thôi đi.

...........

Buổi tối trước ngày huấn luyện quân sự, Cố Điềm đi hỏi thăm kinh nghiệm của các học trưởng học tỷ, chạy ra siêu thị mua sắm một loạt đồ vật chuẩn bị cho huấn luyện.

Cố Điềm cùng Lê Trà Trà đều học cùng một khoa quản lý doanh nghiệp, hai người lại học chung một lớp, chung một phòng ngủ, sau khi trải qua một tuần ở chung, tình cảm của hai người tiến bộ vượt bậc. Lê Trà Trà cũng dần dần thích ứng vơi sự nhiệt tình như lửa của Cố Điềm.

"... Giày nhà trường phát cứng quá, các học tỷ đều khuyên tớ nên đi siêu thị mua miếng lót giày mềm một chút, bằng không lót bằng băng vệ sinh cũng được. Băng vệ sinh còn có tính hút nước. Bất quá dùng nó có hơi xa xỉ, tính ra thì so với miếng độn giày còn đắt hơn. Nếu không chúng ta cứ đi xem miếng độn giày đi."

Lê Trà Trà "Ừm" một tiếng.

Cố Điềm lại lôi kéo Lê Trà Trà đi mua miếng độn giày.

Rất nhanh, rổ mua sắm đã chất đầy đủ loại đồ vật nhỏ, ví dụ như dầu thơm, kem chống nắng, bình xịt dưỡng ẩm, còn có vòng tay phòng muỗi.

Hai người xếp hàng tính tiền.

Ngày mai sẽ bắt đầu huấn luyện quân sự, siêu thị có không ít sinh viên năm nhất, người xếp hàng cũng rất nhiều. Lê Trà Trà với Cố Điềm đứng ở phía cuối. Một lát sau, Cố Điềm bỗng nhiên nói: "Trà Trà, kia là học trưởng của cậu đúng không? Đứng ở cửa kia kìa, tớ bị cận, cậu xem có đúng hay không..."

Lê Trà Trà giương mắt nhìn lên, sau khi thu hồi ánh mắt liền nói: "Không phải."

Cố Điềm cũng không quá để ý, lại lôi kéo cô nói những chuyện khác.

............

"Nam ca, nước tới!"

Đàm Minh tính tiền xong, ném chai nước khoáng cho Tiếu Nam đang đứng ở trước máy điều hòa. Tiếu Nam mới chơi bóng rổ xong, thật sự vô cùng nóng, anh vặn nắp bình, ngửa cổ tu hết một nửa. Trên người anh mặc quần áo bóng rổ không có tay, lộ ra hai cái cánh tay chắc khỏe, khi uống nước có thể nhìn thấy rõ đường cong được rèn luyện cẩn thận, hầu kết lăn lộn lên xuống, vừa lúc ánh nắng hoàng hôn còn sót lại hắt lên sườn mặt anh, bao phủ một tầng hào quang, trông như đang tỏa sáng.

Người từ cửa đi ngang qua phần lớn đều nhịn không được lại phải quay đầu nhìn nhiều thêm vài lần.

Không ít những cô gái đang thì thầm nói nhỏ.

"... Mới nãy cậu có thấy người để râu quai nón đứng trước cửa không, đẹp trai quá!"

"Muốn sờ cánh tay của anh ấy quá đi, được anh ấy ôm chắc chắn là sẽ có cảm giác an toàn."

"Hừ! Cậu nhỏ giọng chút đi!"

"Hoàn toàn là hai loại phong cách khác hẳn với tiểu thịt tươi! Đây là kiểu người cứng rắn đi! Chắc là đàn anh khóa trên nhỉ? Nhìn qua không giống như là năm nhất..."

............

Đàm Minh chơi với Tiếu Nam đã lâu, sớm đã tập thành thói quen đối với cảm giác bị những ánh mắt của các cô gái vây quanh. Tiếu Nam lại chẳng hề để ý đến những ánh mắt đó, anh ngửa cổ đem nửa chai nước còn lại uống hết, tùy tay ném một cái, tạo thành một đường cong hoàn hảo, bay vào thùng rác, lại một lần nữa đưa đến sự chú ý của các cô gái ở đây.

Anh nói: "Đàm Minh, đi thôi."

Đàm Minh thở dài, đối với loại người lúc nào cũng có thể phát ra hormone nam tính như Nam ca, vừa bất đắc dĩ nhưng cũng rất hâm mộ. Lại nhìn cánh tay mềm oặt của chính mình, muốn rèn luyện được thành bộ dáng giống như anh chắc phải chôn mình trong phòng tập gym nửa năm mất. Nghĩ đến đây đã muốn bỏ cuộc.

Bỗng dưng, cậu ta kéo Tiếu Nam lại: "Nam ca, con gái anh kìa! Nữ thần của em!"

Tiếu Nam tùy ý liếc mắt một cái, vừa lúc nhìn thấy Lê Trà Trà với bạn cùng phòng cùng phòng của cô đang xếp hàng tính tiền, hai người không biết là đang nói cái gì rất chuyên chú.

Sau hôm nhập học tới giờ, Tiếu Nam chưa từng gặp lại Lê Trà Trà, hôm nay thấy cô và bạn cùng phòng nói chuyện phiếm, bộ dáng nhẹ nhàng lại tự tại, phảng phất như đây mới chính là bộ dáng chân thật của cô.

Anh nhìn nhiều thêm một cái.

Đàm Minh hứng thú bừng bừng tưởng chế tạo ra được một cơ hội gặp mặt ngẫu nhiên, chuẩn bị ăn vạ ở cửa siêu thị một lúc, đôi mắt liếc trước liếc sau, nói: "Nam ca, anh chờ em một chút, em đi quầy thu ngân một lát." Sau đó, Đàm Minh chờ đến khi bọn Lê Trà Trà bắt đầu tính tiền mới đi trở về, thẳng lưng đứng bên cạnh Tiếu Nam.

Lúc này, Lê Trà Trà và Cố Điềm đã thanh toán xong hóa đơn.

Hai người đi ra cửa siêu thị.

Đàm Minh ưỡn ngực.

Lê Trà Trà đang nói chuyện với Cố Điềm cho nên cũng không để ý tới ba ba Tiếu Nam của mình đứng ở cửa, rất nhanh liền đi ra một khoảng cách khá xa.

Tiếu Nam không hiểu sao lại thấy khó chịu.

Đàm Minh tự an ủi chính mình: "Không có việc gì, không có việc gì, nữ thần nhất định là nói chuyện với bạn quá nhập tâm cho nên mới không để ý tới mình..." Nói xong lại bổ cho Tiếu Nam một đao: "Nhưng thế mà lại không phát hiện ra Nam ca, Nam ca kim quang lấp lánh như vậy, nữ thần nói chuyện phiếm cũng quá chuyên tâm rồi..."

Lúc tối, Tiếu Nam với Đàm Minh đi ăn khuya, lại ở quán ăn gặp được Lê Trà Trà.

Lần này chỉ có một mình cô.

Cô ngồi ở gần cửa, sau đó nhân viên quán ăn đóng gói đồ ăn đưa cho cô. Hai người Tiếu Nam cũng đứng ở cửa quán ăn, lúc này người trong quán không nhiều lắm, ở cửa chỉ có Tiếu nam với Đàm Minh, ánh đèn ngoài cửa sáng trưng, thế nhưng Lê Trà Trà lại cúi đầu xem di động, lần thứ hai lướt qua bên người anh.

"Ê..."

Tiếu Nam hô một tiếng.

Lê Trà Trà hình như không có nghe thấy, xách theo túi đồ trực tiếp đi về hướng cầu thang.

Tiếu nam rõ ràng nhìn thấy cô hơi dừng lại, thế nhưng lại tiếp tục đi.

Chân mày anh cau lại, nội tâm chợt dâng lên một nỗi khó chịu.

Đàm Minh: "Nam ca, hai người là cha con sao?"

Tiếu Nam lạnh lùng nói: "Thời kỳ phản nghịch."

Lúc tối, Tiếu Nam nhận được điện thoại của Chân Bảo nữ sĩ.

"A Nam, ở trường học sao rồi?"

Tiếu Nam: "Vẫn ổn."

"Khi nào về nhà ăn cơm?"

"Cuối tuần đi."

Chân Bảo nữ sĩ nói: "Rảnh thì gọi Trà Trà trở về ăn một bữa cơm, lâu rồi không gặp con bé, mẹ có chút nhớ."

Tiếu Nam nói: "Cô ấy còn phải huấn luyện quân sự, không rảnh."

Chân Bảo nữ sĩ hỏi: "Huấn luyện mấy ngày?"

Tiếu Nam: "Mười ngày."

Chân Bảo nữ sĩ nói: "Vất vả quá!"

Tiếu Nam "xùy" một tiếng: "Có cái gì mà vất vả?"

Chân Bảo nữ sĩ: "Mặt trờ, tia tử ngoại, đều là sát thủ của làn da cả. Con gái vốn dĩ phải được nâng niu, Trà Trà một mình ở thành phố A thật sự là không dễ dàng..." Hình như nghĩ đến cái gì, Chân Bảo nữ sĩ lại thở dài một tiếng, nói: "Con bé là một cô gái, xác thực không dễ dàng gì, con trai, lời này mẹ ngầm nói cho con biết nhé. Cha mẹ của Trà Trà có dã tâm rất lớn, trên đời này cũng chẳng có cha mẹ nào lại như vậy, mẹ đối tốt với Trà Trà, một phần là thật sự thích tiểu cô nương này, một phần khác là cảm thấy con bé quá đáng thương, có một số việc dù nhìn thấy nhưng không thể nói toạc ra, đối với trẻ con mà nói, điều kiện gia đình là quan trọng nhất, cha mẹ yêu thương che chở cũng là điều nên có. Có một đôi cha mẹ như vậy, lớn lên không có tính cách cực đoan, xác thực là không dễ dàng."

Tim Tiếu Nam đập hơi nhanh, hỏi: "Cha mẹ cô ấy làm sao?"

Chân Bảo nữ sĩ mơ hồ nói: "Tiếu gia của chúng ta gần đây có đầu tư một bộ phim truyền hình, giới giải trí có không ít người muốn tham gia, tặng quà là một chuyện rất bình thường, cha mẹ Trà Trà đối với con bé... ừm... Trà Trà đứa nhỏ này không biết chuyện, nếu cảm kích càng nhiều thì sẽ càng thương tâm hơn. Một tiểu cô nương như vậy, còn chưa có thành niên, thật sự không dễ dàng một chút nào. Con ở trường học nhớ chiếu cố con bé nhiều hơn nhé. Sau khi huấn luyện kết thúc, gọi con bé về nhà ăn cơm."

Tiếu Nam nhớ tới ngày đó, anh nhìn thấy Lê Trà Trà ở trên bãi biển.

Tiểu cô nương đứng ở đó.

Ngày đó, sấm sét ầm ầm, bão táp sắp xảy ra, người trên bãi biển đều tránh còn không kịp, vội vội vàng vàng chạy hết về bên trong, duy chỉ có cô đứng đó ngửa cổ, thậm chí còn đi về phía trước vài bước, phảng phất như lúc nào cũng có thể theo gió bay đi.

.........

Ngày đầu tiên huấn luyện quân sự, buổi sáng 7h đã phải tập hợp.

5 giờ rưỡi Lê Trà Trà đã thức dậy, cứ tưởng rằng mình dậy đã rất sớm rồi, không nghĩ tới Cố Điềm dậy còn sớm hơn. Lúc cô bước xuống giường thì Cố Điềm đã ngồi trước gương thoa kem chống nắng, mặt đã thoa xong, còn có cổ với cánh tay nữa thôi. Trên bàn cô ấy còn bày bảy, tám loại đồ vật nhỏ, còn có một bình nước màu vàng, nghe thấy tiếng liền quay đầu nói với Lê Trà Trà: "Trà Trà, cậu không cần mang kem chống nắng nữa đâu, tớ đã mang rồi, đợi lát nữa chúng ta ăn sáng xong lại thoa thêm một lớp nữa, nhất định không thể để bị phơi đen!"

Lê Trà Trà cũng sợ bị đen, sau khi rửa mặt liền tỉ mỉ thoa kem chống nắng.

Trước khi con gái bước chân ra khỏi cửa đều tốn rất nhiều thời gian để chuẩn bị, Lê Trà Trà và Cố Điềm đều có một điểm chung như vậy, cho nên làm đủ kiểu xong thì cũng đã 6h40p, hai người vội vội vàng vàng chạy đến canteen mua một cái bánh bao, vừa đi vừa ăn, may mắn là tới kịp giờ tập hợp.

Đại học A có một lời nguyền ~ cứ đến kì huấn luyện quân sự là mặt trời lại tỏa nắng rất to.

Mỗi lần huấn luyện đều là như vậy, nghe nói là các đàn anh đàn chị sau khi chịu đựng cực khổ xong liền chân thành chúc phúc cho các em khóa sau. Tới lượt Lê Trà Trà cũng không thoát khỏi lời chúc phúc này, lúc tập hợp còn tốt, sau khi xếp hàng, điểm danh xong cũng không có quá nhiều trở ngại, mặt trời cũng không phải rất chói, thế nhưng chờ sau khi làm xong mọi việc, tầm khoảng 9h, mặt trời liền chói lọi tỏa ánh nắng xuống, vô cùng nóng bức.

Huấn luyện viên lộ ra nụ cười vui mừng, bắt đầu huấn luyện bọn học sinh.

"... Hai gót chân khép lại, hai mũi chân tách ra 60 độ, thẳng chân lên, vai giương lên, cánh tay rủ xuống, hai bàn tay hơi cong ngón cái, dán vào ngón thứ hai. Bạn thứ hai hàng thứ ba, cằm thu lại, thẳng lưng lên!"

Lê Trà Trà hơi lùn, chỉ cao có 1m6 cho nên cô phải đứng ở vị trí đầu tiên của hàng thứ nhất.

Cô ngẩng đầu ưỡn ngực, làm đến thẳng tắp.

Ông mặt trời quả thực quá độc ác, không đến 10 phút, Lê Trà Trà đã nóng đến không chịu được, viền trong của mũ đã ướt đẫm một vòng. 15p sau, huấn luyện viên thấy có người mặt mũi trắng bệch mới đại phát tấm lòng từ bi mà để cho bọn họ nghỉ ngơi 5p đồng hồ. Đội ngũ vừa giải tán, Cố Điềm liền lôi kéo Lê Trà Trà đi tới chỗ có bóng râm nghỉ ngơi.

Lê Trà Trà uống hơn nửa chai nước khoáng.

Cố Điềm hỏi: "Tớ có nước lạnh này, cậu có uống không?"

Nói xong liền đưa bình nước màu vàng nhạt tới.

Cầm vào tay lạnh như băng, vô cùng thoải mái.

Cố Điềm lại nói: "Cái bình nước này đắt lắm đấy, thế nhưng dùng đặc biệt tốt, đông lạnh hay giữ ấm đều hiệu quả."

Lê Trà Trà bây giờ nóng đến mức chỉ ước có thể nhảy xuống bể bơi ngay lúc này, cô vặn chai nước ra, ngửa cổ uống, vừa mới nuốt vào họng, cô liền sửng sốt.

Cố Điềm hỏi: "Sao thế? Không đủ lạnh sao?"

Lê Trà Trà lộ ra biểu tình kỳ quái, cô lắc đầu, nói: "Không phải, không có..." Cô lại mở chai nước khoáng của mình, uống vài hớp.

Cố Điềm nhiệt tình hỏi: "Còn muốn uống sữa bò của tớ nữa không?"

Lê Trà Trà lắc đầu.

.........

Tiếu Nam lại gặp phải Lê Trà Trà.

Cô đứng ở trong đội ngũ huấn luyện, vóc dáng lùn lùn, đứng ở vị trí đầu tiên, mặc đồng phục huấn luyện giống như với các bạn khác, cả người đứng thẳng tắp, môi còn nhẹ nhàng nhấp.

Đại khái là do quá nóng, khuôn mặt to bằng bàn tay bị phơi đến đỏ ửng, còn toát ra một tầng mồ hôi mỏng.

Có học sinh đi qua liền đứng vây lại xem sinh viên năm nhất đang huấn luyện quân sự.

Lê Trà Trà xinh xắn đến lóa mắt, rất nhanh liền khiến cho quần chúng vây xem chú ý tới.

"... Cô gái đứng đầu tiên kia xinh đẹp nhỉ."

"Eo nhỏ ghê."

"Học muội lần này có giá trị nhan sắc rất cao nha, mồ hôi chảy nhiều như vậy khẳng định lớp trang điểm cũng bị trôi mất. Làn da trắng tốt như thế, tao nghĩ là hoa hậu giảng đường của chúng ta sắp thoái vị đến nơi rồi."

"Này hình như là người của khoa quản ký doanh nghiệp, nghe bọn của khoa đấy nói, tiểu sư muội mới tới da trắng mỹ miều, nhảy qua hai lớp lên thẳng đại học, học lực và nhan sắc đều vô cùng xuất sắc... tao chụp trộm một cái, sau đó truyền lên diễn đàn trường hỏi một chút xem có phải chính là nữ thần học bá của khoa quản lý doanh nghiệp không."

........

Tất cả mọi người đều đang vây xem tiểu sư muội của khoa quản lý doanh nghiệp có bao nhiêu đẹp mắt, tựa hồ như không ai phát hiện tay của cô đã lén lút nắm thành quyền, gắt gao nhéo lại, đôi môi dưới mũ đã bắt đầu trở nên trắng bệch.

Tiếu Nam không biểu tình gì nhìn chằm chằm Lê Trà Trà.

- ------------

Tác giả có lời muốn nói:

Nam ca: Ôi, đứa con phản nghịch không hiểu thấu nỗi lòng của cha nó.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom