Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38
Editor: Shmily
- ---------------------
"Nam ca, hình như Trà Trà sư muội đang rất buồn."
Tiếu Nam với Đàm Minh sáng sớm nay có tiết, 8h bắt đầu, hai người đều đang có mặt ở phòng học. Nghe được lời này, Tiếu Nam liếc qua Đàm Minh một cái, Đàm Minh lại nói: "Thật mà, không lừa anh, không phải em đã từng nói em quen biết bạn cùng phòng của Trà Trà sư muội sao? Cô ấy nói với em là sáng nay Trà Trà sư muội đã lên hot search weibo, thì ra cô ấy từ nhỏ đã là ngôi sao nhí nha, khó trách lớn lên lại xinh đẹp như vậy..."
Lời còn chưa dứt, Đàm Minh liền nhìn thấy thần sắc Tiếu Nam ngưng trọng.
Anh hỏi: "Cố Điềm còn nói gì với mày nữa?"
Đàm Minh đem cuộc nói chuyện của mình với Cố Điềm dăm ba câu khái quát hết, cuối cùng liền tổng kết lại: "Có thể là bởi vì bị đám cư dân mạng bôi đen, mắng đến quá hung cho nên mới thành ra như vậy đi. Em nhìn co vài lần đã không nhìn nổi nữa rồi, thật khó coi, Trà Trà sư muội còn chưa có trưởng thành, làm sao có thể chịu được việc bị bạo lực internet này chứ..."
"Không phải." Bất chợt, Tiếu Nam nhăn mày nói một câu.
Đàm Minh hơi giật mình: "Cái gì không phải cơ?"
Tiếu Nam nhàn nhạt nói: "Thứ cô ấy có thể chịu đựng còn nhiều hơn mày tưởng tượng." Anh khép sách giáo khoa lại, nói: "Hôm nay tao không lên lớp, Đàm Minh, mày nghe một mình đi."
"A?"
Đàm Minh còn chưa phản ứng lại, Tiếu Nam đã đứng lên. Thật không khéo chính là giáo sư đang viết chữ trên bảng bỗng nhiên xoay người, gọi anh một tiếng: "Tiếu Nam, có gì muốn hỏi sao?"
"Trong nhà em có việc gấp, em xin nghỉ."
.............
Lê Trà Trà ngồi ở trên xe taxi.
Cô nghiêng mặt, không tiếng động nhìn từng tòa nhà cao tầng lùi lại phía sau cửa xe ô tô.
Tài xế taxi là một chàng trai trẻ tuổi, lúc này liền trộm nhìn Lê Trà Trà qua kính chiếu hậu. Mười lăm phút trước, hắn ở quán bar Tinh Trì nhận được vị khách này, nhìn qua thì giống như học sinh, bất quá hiện tại cô gái này lại trang điểm đến xuất thần nhập hóa, nhìn không ra tuổi thật.
Cô gái này vừa lên xe liền nói: "Tùy tiện chọn một chỗ."
Sau đó, không hề lên tiếng nữa, từ khi lên xe vẫn luôn duy trì tư thế đó, nhìn qua khiến cho người khác cảm thấy đau lòng, cũng không biết đã gặp phải chuyện gì nữa. Anh trai lái xe nhịn không được mở miệng: "Tôi không biết nhiều về quán bar, thế nhưng ban ngày chắc nó không mở cửa đâu."
Lê Trà Trà nói: "Ừ."
Anh trai lái xe: "Ách... nhân sinh nha, chính là lên lên xuống xuống vui buồn lẫn lộn như vậy, chỉ cần có một thân thể khỏe mạnh, thì chắc chắn không gì không thể vượt qua!"
Lê Trà Trà: "Ừ, cảm ơn anh."
Anh trai lái xe: "Ách..."
Lê Trà Trà: "Cảm ơn anh đã an ủi, tôi muốn yên tĩnh một chút."
Trong xe vẫn luôn mở radio, vừa lúc lại đang nói đến chuyện gia đình.
Lê Trà Trà dùng sức hít hít mũi.
Anh trai lái xe nhanh chóng tắt radio đi, trong xe taxi, nhất thời chỉ có tiếng gió phật phật truyền từ ngoài cửa vào. Thời điểm chạng vạng bỗng nhiên đổ một trận mưa to. Sau khi thành phố A vào thu, sau trận mưa này, nhiệt độ liền giảm xuống ba, bốn độ. Hiện tại đã là cuối tháng 10, kết hợp với mưa thu khiến trong không khí tràn ngập một cỗ hương vị lạnh lẽo.
Quán bar Tinh Trì 8h tối mới bắt đầu hoạt động, có lẽ là do mưa nên lúc này có vài phần quạnh quẽ.
Lê Trà Trà xuống xe.
Cô dẫm lên giày cao gót 10 cm đi về phía quán bar, vừa đến cửa liền có một thân ảnh cao lớn bất chợt xuất hiện, không nói hai lời liền nắm lấy cổ tay của cô, kéo cô đi về hướng mái hiên.
Lực đạo rất lớn, nắm đến mức cô có chút đau.
"Anh..."
Lê Trà Trà vừa mới nói một câu liền đối diện với tầm mắt quen thuộc.
Giọng nói đột nhiên im bặt.
Là Tiếu Nam.
.......
Tiếu Nam tìm Lê Trà Trà cả ngày.
Sau khi anh rời phòng học liền gửi tin nhắn cho Lê Trà Trà, lại gọi điện thoại, kết quả phát hiện cô đã tắt máy. Lại bảo Đàm Minh cho mình phương thức liên lạc của Cố Điềm, sau khi liên hệ cho cô ấy mới biết được hôm nay Lê Trà Trà xin nghỉ, không lên lớp, anh hỏi cô đi đâu, Cố Điềm cũng không biết, chỉ nói nhìn thấy cô mang theo một cái túi đồ trang điểm lớn đi ra ngoài.
Nói tới đây, Tiếu Nam liền biết Lê Trà Trà khẳng định là muốn tới quán bar.
Phần lớn các quán bar đều không mở cửa vào ban ngày, nhưng cũng chưa chắc tất cả đều như vậy. Là khu đô thu bậc nhất, quán bar mở cửa ban ngày của thành phố A có ít nhất 10 cái, trải rộng ở khắp các nơi. Anh chạy đi hết cả 10 chỗ cũng không tìm thấy Lê Trà Trà, tâm tình bực bội tới cực hạn.
Thậm chí anh còn có suy nghĩ, chờ tới khi gặp được cô, anh nhất định phải hung hăng mắng cô một trận, người bao lớn rồi chứ, điện thoại không những không mở mà còn chạy loạn, lại còn chuyên môn chạy đi quán bar, còn muốn mạng nữa hay không?
Nhưng những lời này, ở một khắc nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ kia của cô liền toàn bộ hóa hư vô.
......
Tiếu Nam buông lỏng cổ tay cô ra.
Lê Trà Trà lui lại một bước, không ngờ lại vấp phải viên gạch bị nhô lên, nghiêng người suýt chút nữa không đứng vững, theo bản năng liền duỗi tay ra muốn nắm lấy thứ gì đó làm điểm trụ, lúc này Tiếu Nam lại giơ tay ra lần nữa để cô nắm lấy.
Lê Trà Trà đứng vững thân thể, vừa cúi đầu nhìn mới phát hiện trên mặt đấy có rất nhiều tàn thuốc.
Cô lại ngẩng đầu lên lần nữa.
Ngữ điệu Tiếu Nam bình tĩnh, hỏi: "Có vào không?"
..........
8h tối, quán bar cơ hồ không có ai, quạnh quẽ.
Tiếu Nam cùng Lê Trà Trà đi đến một cái ghế dài ngồi.
Anh trai pha rượu ở quầy nhìn thấy Lê Trà Trà, vừa đúng lúc này lại không có ai, cầm rượu đi tới, nói: "Lâu rồi không thấy cô tới, vẫn như cũ sao?"
Đây là lần đầu tiên Lê Trà Trà cùng người khác tới quán bar, nhìn qua Tiếu Nam, có chút co quắp, nhanh chóng gật đầu.
Anh trai pha rượu cũng biết Tiếu Nam.
Ông chủ cho Tiếu gia mặt mũi, đương nhiên cũng sẽ cho Tiếu Nam mặt mũi.
Hắn hỏi: "Còn ngài?"
Tiếu Nam nói: "Gọi ông chủ của anh ra đây."
Anh trai pha rượu hơi giật mình.
Quán bar bắt đầu buôn bán lúc 8h, Tiếu Nam 6 rưỡi đã ngồi trước cửa, sớm đã có người thông báo cho ông chủ. Ông chủ hôm nay vốn dĩ không tính tới xem quán bar, nhưng bởi vì có Tiếu Nam ở đây cho nên mới mở một đường máu ngay giờ cao điểm chạy thẳng tới, lúc chạy tới quán bar vừa vặn liền nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, tươi cười thân thiết đi tới, nói: "Lần trước Nam ca qua đây tôi không có mặt, tôi đã giáo huấn bọn chúng, nói bọn chúng không hiểu chuyện, ngài đến cũng không nói cho tôi biết một tiếng. Nam ca khó có được khi đại giá quang lâm, tôi thân là ông chủ đương nhiên phải tới tiếp đãi rồi, thật trùng hợp, có chuyện muốn bàn bạc với Nam ca."
Tiếu Nam lấy ra một tấm thẻ đen.
"Tôi bao cả tối hôm nay."
...........
Ông chủ tặng Tiếu Nam một bàn rượu, còn để anh trai pha chế đi điều chế mấy cốc Cocktail mà Lê Trà Trà thích. Tiếu Nam ra tay rộng rãi, anh trai pha chế cũng được cấp mặt mũi, pha ra mười ly rượu Cocktail mộng ảo, đưa ra theo thứ tự, chỉnh chỉnh tề tề đặt bên trên bàn tiệc.
DJ ở bên trên sàn nhảy đã bắt đầu mở nhạc, trên sân nhảy lấp lóe ánh đèn, một người cũng không có.
Tiếu Nam hơi hơi ngẩng đầu, trầm giọng nói: "Muốn uống, muốn nhảy, muốn điên cuồng, tùy ý."
Lê Trà Trà không động.
Tiếu Nam giảm nhẹ thanh âm: "Muốn làm gì thì làm, coi như tôi không ở đây."
Trong nháy mắt kia, Lê Trà Trà có chút muốn khóc.
Từ sáng tới giờ, tâm tình cô liền cực kì không tốt, cảm xúc cũng không quá ổn định, cả người tối tăm cực kỳ, trong ngực như thể có gì đó đang lôi kéo, phảng phất như không cẩn thận sẽ rơi vào vực sâu vạn trượng. Trước đây đều là tới sân nhảy phát tiết, bình ổn cảm xúc, thế nhưng hôm nay vừa nghe Tiếu Nam nói như vậy, một chút cảm xúc phập phồng ở ngực liền biến mất.
Cô cầm lấy một ly Cocktail, ngửa cổ uống sạch, chờ tới khi thấy đáy cốc, cô mới yên lặng nhìn Tiếu Nam, hỏi: "Tại sao anh lại tốt với em như vậy?"
Lời còn chưa dứt, cô lại đột nhiên lắc đầu.
"Không, anh đừng nói cho em, em không muốn biết."
"Là bởi vì dì sao?"
"Không, em không muốn biết."
"Anh đừng nói với em."
.........
Tiếu Nam hé miệng.
Lê Trà Trà nhét vào tay anh một chai bia: "Anh không cần phải nói chuyện."
Tiếu Nam không uống, anh đem chai bia để lại trên bàn, kêu phục vụ đưa lên một mâm đựng trái cây lớn, đẩy đến trước mặt Lê Trà Trà, hỏi: "Hôm nay đã ăn cơm chưa?"
Lê Trà Trà: "Chưa."
Tiếu Nam: "Cơm trưa cũng không ăn?"
Lê Trà Trà: "Cả bữa sáng nữa."
Sắc mặt Tiếu Nam đột nhiên biến đổi, rốt cuộc vẫn là không nhịn được, ngữ khí có chút hung: "Cô bao lớn rồi hả? Đến cơm cũng không ăn? Cơm không ăn còn ở đây uống rượu? Lê Trà Trà, cô còn biết trời cao không hả? Mang đôi giày cao gót cao như vậy? Hôm nay trời mấy độ có biết không? Cô không biết? Sao lại mặc ít như vậy? Cô muốn ngày mai vào bệnh viện hay là trực tiếp mang đi hỏa táng hả?"
Hốc mắt Lê Trà Trà lập tức phiếm đỏ.
Cô cầm ly Cocktail thứ hai lên, ngửa cổ uống, uống tới một nửa liền bị Tiếu Nam đoạt lấy.
Lê Trà Trà: "Anh nói để cho em tùy tiện uống!"
Tiếu Nam: "Uống cái rắm, ăn cơm trước!" Nói xong liền gọi phục vụ mang một phần cơm lên đây.
Lê Trà Trà: "Em không ăn, em muốn uống rượu."
Tiếu Nam: "Tôi nói không được."
Lê Trà Trà nghe xong cũng học theo Tiếu Nam: "Anh nói không được liền không được, Tiếu Nam, sao anh không lên trời luôn đi?"
Tiếu Nam tức đến bật cười, nói: "Trước kia cô gọi tôi là ba ba sao không nói mấy câu như vậy."
Lê Trà Trà cất cao thanh âm: "Em lại không thật sự coi anh là cha em!"
Tiếu Nam trừng cô, hung hăng nói: "Ăn hay không?"
"Ăn!"
Lê Trà Trà không đi theo kịch bản thông thường, cầm cái muỗng xúc cơm, một miếng lại một miếng cho vào miệng. Tiếu Nam cầm đũa ngồi bên cạnh đem mấy món mặn gắp vào đĩa của cô, nói: "Ăn thịt đi, đừng chỉ ăn cơm không thế."
Không ngờ lời nói vừa dứt, Lê Trà Trà liền dừng động tác trong tay lại.
Vừa rồi đôi mắt chỉ là hơi phiếm hồng, bây giờ nước mắt lại từng chút một rơi xuống.
Tiếu Nam nhìn thấy cô khóc, liền có chút không biết phải làm sao, nói: "Không ăn thịt thì không ăn nữa, khóc cái gì! Có cái gì mà phải khóc? Cô thích ăn cơm thì ăn cơm, phục vụ, mang một thùng cơm lại đây!"
Đây là yêu cầu kì cục nhất từ trước tới giờ ở cái quán bar này.
Người phục vụ lập tức đi ra sau bếp bê một thùng cơm lại đây, đặt ở trên bàn tiệc, nhìn có chút giống quái vật khổng lồ.
Tiếu Nam đưa cho cô một cái muỗng bằng gỗ to.
"Nào, đừng khóc nữa, cơm tới rồi, ăn đi, muốn ăn nhiều hay ít tùy cô!"
Lê Trà Trà nắm cây muỗng to, nhìn ánh mắt quan tâm săn sóc của Tiếu Nam, "Oa" một tiếng, lại khóc to đến mức không nhịn được. Tiếu Nam không biết phải làm sao, nhìn người phục vụ, lại nhìn anh trai pha rượu cách đó không xa, có chút mông lung.
Một lát sau, Lê Trà Trà dường như đã khóc đủ rồi mới hít hít cái mũi, dùng toàn bộ đôi mắt hồng hồng nhìn anh, thanh âm còn vô cùng khàn khàn, nói: "Anh đối với em còn tốt hơn cha em nữa."
Cô dừng một chút, liền đổi một cái thành ngữ.
"Cảm nhận được tình cha như núi."
Ánh mắt mông lung của Tiếu Nam trong nháy mắt thay đổi, thanh âm anh nặng nề nói: "Tình cha như núi cái rắm, em con mẹ nó không nhìn ra là lão tử thích em hả?"
- ------------
Shmily: Thề là không nhịn được cười sau khi edit xong chương này!!
- ---------------------
"Nam ca, hình như Trà Trà sư muội đang rất buồn."
Tiếu Nam với Đàm Minh sáng sớm nay có tiết, 8h bắt đầu, hai người đều đang có mặt ở phòng học. Nghe được lời này, Tiếu Nam liếc qua Đàm Minh một cái, Đàm Minh lại nói: "Thật mà, không lừa anh, không phải em đã từng nói em quen biết bạn cùng phòng của Trà Trà sư muội sao? Cô ấy nói với em là sáng nay Trà Trà sư muội đã lên hot search weibo, thì ra cô ấy từ nhỏ đã là ngôi sao nhí nha, khó trách lớn lên lại xinh đẹp như vậy..."
Lời còn chưa dứt, Đàm Minh liền nhìn thấy thần sắc Tiếu Nam ngưng trọng.
Anh hỏi: "Cố Điềm còn nói gì với mày nữa?"
Đàm Minh đem cuộc nói chuyện của mình với Cố Điềm dăm ba câu khái quát hết, cuối cùng liền tổng kết lại: "Có thể là bởi vì bị đám cư dân mạng bôi đen, mắng đến quá hung cho nên mới thành ra như vậy đi. Em nhìn co vài lần đã không nhìn nổi nữa rồi, thật khó coi, Trà Trà sư muội còn chưa có trưởng thành, làm sao có thể chịu được việc bị bạo lực internet này chứ..."
"Không phải." Bất chợt, Tiếu Nam nhăn mày nói một câu.
Đàm Minh hơi giật mình: "Cái gì không phải cơ?"
Tiếu Nam nhàn nhạt nói: "Thứ cô ấy có thể chịu đựng còn nhiều hơn mày tưởng tượng." Anh khép sách giáo khoa lại, nói: "Hôm nay tao không lên lớp, Đàm Minh, mày nghe một mình đi."
"A?"
Đàm Minh còn chưa phản ứng lại, Tiếu Nam đã đứng lên. Thật không khéo chính là giáo sư đang viết chữ trên bảng bỗng nhiên xoay người, gọi anh một tiếng: "Tiếu Nam, có gì muốn hỏi sao?"
"Trong nhà em có việc gấp, em xin nghỉ."
.............
Lê Trà Trà ngồi ở trên xe taxi.
Cô nghiêng mặt, không tiếng động nhìn từng tòa nhà cao tầng lùi lại phía sau cửa xe ô tô.
Tài xế taxi là một chàng trai trẻ tuổi, lúc này liền trộm nhìn Lê Trà Trà qua kính chiếu hậu. Mười lăm phút trước, hắn ở quán bar Tinh Trì nhận được vị khách này, nhìn qua thì giống như học sinh, bất quá hiện tại cô gái này lại trang điểm đến xuất thần nhập hóa, nhìn không ra tuổi thật.
Cô gái này vừa lên xe liền nói: "Tùy tiện chọn một chỗ."
Sau đó, không hề lên tiếng nữa, từ khi lên xe vẫn luôn duy trì tư thế đó, nhìn qua khiến cho người khác cảm thấy đau lòng, cũng không biết đã gặp phải chuyện gì nữa. Anh trai lái xe nhịn không được mở miệng: "Tôi không biết nhiều về quán bar, thế nhưng ban ngày chắc nó không mở cửa đâu."
Lê Trà Trà nói: "Ừ."
Anh trai lái xe: "Ách... nhân sinh nha, chính là lên lên xuống xuống vui buồn lẫn lộn như vậy, chỉ cần có một thân thể khỏe mạnh, thì chắc chắn không gì không thể vượt qua!"
Lê Trà Trà: "Ừ, cảm ơn anh."
Anh trai lái xe: "Ách..."
Lê Trà Trà: "Cảm ơn anh đã an ủi, tôi muốn yên tĩnh một chút."
Trong xe vẫn luôn mở radio, vừa lúc lại đang nói đến chuyện gia đình.
Lê Trà Trà dùng sức hít hít mũi.
Anh trai lái xe nhanh chóng tắt radio đi, trong xe taxi, nhất thời chỉ có tiếng gió phật phật truyền từ ngoài cửa vào. Thời điểm chạng vạng bỗng nhiên đổ một trận mưa to. Sau khi thành phố A vào thu, sau trận mưa này, nhiệt độ liền giảm xuống ba, bốn độ. Hiện tại đã là cuối tháng 10, kết hợp với mưa thu khiến trong không khí tràn ngập một cỗ hương vị lạnh lẽo.
Quán bar Tinh Trì 8h tối mới bắt đầu hoạt động, có lẽ là do mưa nên lúc này có vài phần quạnh quẽ.
Lê Trà Trà xuống xe.
Cô dẫm lên giày cao gót 10 cm đi về phía quán bar, vừa đến cửa liền có một thân ảnh cao lớn bất chợt xuất hiện, không nói hai lời liền nắm lấy cổ tay của cô, kéo cô đi về hướng mái hiên.
Lực đạo rất lớn, nắm đến mức cô có chút đau.
"Anh..."
Lê Trà Trà vừa mới nói một câu liền đối diện với tầm mắt quen thuộc.
Giọng nói đột nhiên im bặt.
Là Tiếu Nam.
.......
Tiếu Nam tìm Lê Trà Trà cả ngày.
Sau khi anh rời phòng học liền gửi tin nhắn cho Lê Trà Trà, lại gọi điện thoại, kết quả phát hiện cô đã tắt máy. Lại bảo Đàm Minh cho mình phương thức liên lạc của Cố Điềm, sau khi liên hệ cho cô ấy mới biết được hôm nay Lê Trà Trà xin nghỉ, không lên lớp, anh hỏi cô đi đâu, Cố Điềm cũng không biết, chỉ nói nhìn thấy cô mang theo một cái túi đồ trang điểm lớn đi ra ngoài.
Nói tới đây, Tiếu Nam liền biết Lê Trà Trà khẳng định là muốn tới quán bar.
Phần lớn các quán bar đều không mở cửa vào ban ngày, nhưng cũng chưa chắc tất cả đều như vậy. Là khu đô thu bậc nhất, quán bar mở cửa ban ngày của thành phố A có ít nhất 10 cái, trải rộng ở khắp các nơi. Anh chạy đi hết cả 10 chỗ cũng không tìm thấy Lê Trà Trà, tâm tình bực bội tới cực hạn.
Thậm chí anh còn có suy nghĩ, chờ tới khi gặp được cô, anh nhất định phải hung hăng mắng cô một trận, người bao lớn rồi chứ, điện thoại không những không mở mà còn chạy loạn, lại còn chuyên môn chạy đi quán bar, còn muốn mạng nữa hay không?
Nhưng những lời này, ở một khắc nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ kia của cô liền toàn bộ hóa hư vô.
......
Tiếu Nam buông lỏng cổ tay cô ra.
Lê Trà Trà lui lại một bước, không ngờ lại vấp phải viên gạch bị nhô lên, nghiêng người suýt chút nữa không đứng vững, theo bản năng liền duỗi tay ra muốn nắm lấy thứ gì đó làm điểm trụ, lúc này Tiếu Nam lại giơ tay ra lần nữa để cô nắm lấy.
Lê Trà Trà đứng vững thân thể, vừa cúi đầu nhìn mới phát hiện trên mặt đấy có rất nhiều tàn thuốc.
Cô lại ngẩng đầu lên lần nữa.
Ngữ điệu Tiếu Nam bình tĩnh, hỏi: "Có vào không?"
..........
8h tối, quán bar cơ hồ không có ai, quạnh quẽ.
Tiếu Nam cùng Lê Trà Trà đi đến một cái ghế dài ngồi.
Anh trai pha rượu ở quầy nhìn thấy Lê Trà Trà, vừa đúng lúc này lại không có ai, cầm rượu đi tới, nói: "Lâu rồi không thấy cô tới, vẫn như cũ sao?"
Đây là lần đầu tiên Lê Trà Trà cùng người khác tới quán bar, nhìn qua Tiếu Nam, có chút co quắp, nhanh chóng gật đầu.
Anh trai pha rượu cũng biết Tiếu Nam.
Ông chủ cho Tiếu gia mặt mũi, đương nhiên cũng sẽ cho Tiếu Nam mặt mũi.
Hắn hỏi: "Còn ngài?"
Tiếu Nam nói: "Gọi ông chủ của anh ra đây."
Anh trai pha rượu hơi giật mình.
Quán bar bắt đầu buôn bán lúc 8h, Tiếu Nam 6 rưỡi đã ngồi trước cửa, sớm đã có người thông báo cho ông chủ. Ông chủ hôm nay vốn dĩ không tính tới xem quán bar, nhưng bởi vì có Tiếu Nam ở đây cho nên mới mở một đường máu ngay giờ cao điểm chạy thẳng tới, lúc chạy tới quán bar vừa vặn liền nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, tươi cười thân thiết đi tới, nói: "Lần trước Nam ca qua đây tôi không có mặt, tôi đã giáo huấn bọn chúng, nói bọn chúng không hiểu chuyện, ngài đến cũng không nói cho tôi biết một tiếng. Nam ca khó có được khi đại giá quang lâm, tôi thân là ông chủ đương nhiên phải tới tiếp đãi rồi, thật trùng hợp, có chuyện muốn bàn bạc với Nam ca."
Tiếu Nam lấy ra một tấm thẻ đen.
"Tôi bao cả tối hôm nay."
...........
Ông chủ tặng Tiếu Nam một bàn rượu, còn để anh trai pha chế đi điều chế mấy cốc Cocktail mà Lê Trà Trà thích. Tiếu Nam ra tay rộng rãi, anh trai pha chế cũng được cấp mặt mũi, pha ra mười ly rượu Cocktail mộng ảo, đưa ra theo thứ tự, chỉnh chỉnh tề tề đặt bên trên bàn tiệc.
DJ ở bên trên sàn nhảy đã bắt đầu mở nhạc, trên sân nhảy lấp lóe ánh đèn, một người cũng không có.
Tiếu Nam hơi hơi ngẩng đầu, trầm giọng nói: "Muốn uống, muốn nhảy, muốn điên cuồng, tùy ý."
Lê Trà Trà không động.
Tiếu Nam giảm nhẹ thanh âm: "Muốn làm gì thì làm, coi như tôi không ở đây."
Trong nháy mắt kia, Lê Trà Trà có chút muốn khóc.
Từ sáng tới giờ, tâm tình cô liền cực kì không tốt, cảm xúc cũng không quá ổn định, cả người tối tăm cực kỳ, trong ngực như thể có gì đó đang lôi kéo, phảng phất như không cẩn thận sẽ rơi vào vực sâu vạn trượng. Trước đây đều là tới sân nhảy phát tiết, bình ổn cảm xúc, thế nhưng hôm nay vừa nghe Tiếu Nam nói như vậy, một chút cảm xúc phập phồng ở ngực liền biến mất.
Cô cầm lấy một ly Cocktail, ngửa cổ uống sạch, chờ tới khi thấy đáy cốc, cô mới yên lặng nhìn Tiếu Nam, hỏi: "Tại sao anh lại tốt với em như vậy?"
Lời còn chưa dứt, cô lại đột nhiên lắc đầu.
"Không, anh đừng nói cho em, em không muốn biết."
"Là bởi vì dì sao?"
"Không, em không muốn biết."
"Anh đừng nói với em."
.........
Tiếu Nam hé miệng.
Lê Trà Trà nhét vào tay anh một chai bia: "Anh không cần phải nói chuyện."
Tiếu Nam không uống, anh đem chai bia để lại trên bàn, kêu phục vụ đưa lên một mâm đựng trái cây lớn, đẩy đến trước mặt Lê Trà Trà, hỏi: "Hôm nay đã ăn cơm chưa?"
Lê Trà Trà: "Chưa."
Tiếu Nam: "Cơm trưa cũng không ăn?"
Lê Trà Trà: "Cả bữa sáng nữa."
Sắc mặt Tiếu Nam đột nhiên biến đổi, rốt cuộc vẫn là không nhịn được, ngữ khí có chút hung: "Cô bao lớn rồi hả? Đến cơm cũng không ăn? Cơm không ăn còn ở đây uống rượu? Lê Trà Trà, cô còn biết trời cao không hả? Mang đôi giày cao gót cao như vậy? Hôm nay trời mấy độ có biết không? Cô không biết? Sao lại mặc ít như vậy? Cô muốn ngày mai vào bệnh viện hay là trực tiếp mang đi hỏa táng hả?"
Hốc mắt Lê Trà Trà lập tức phiếm đỏ.
Cô cầm ly Cocktail thứ hai lên, ngửa cổ uống, uống tới một nửa liền bị Tiếu Nam đoạt lấy.
Lê Trà Trà: "Anh nói để cho em tùy tiện uống!"
Tiếu Nam: "Uống cái rắm, ăn cơm trước!" Nói xong liền gọi phục vụ mang một phần cơm lên đây.
Lê Trà Trà: "Em không ăn, em muốn uống rượu."
Tiếu Nam: "Tôi nói không được."
Lê Trà Trà nghe xong cũng học theo Tiếu Nam: "Anh nói không được liền không được, Tiếu Nam, sao anh không lên trời luôn đi?"
Tiếu Nam tức đến bật cười, nói: "Trước kia cô gọi tôi là ba ba sao không nói mấy câu như vậy."
Lê Trà Trà cất cao thanh âm: "Em lại không thật sự coi anh là cha em!"
Tiếu Nam trừng cô, hung hăng nói: "Ăn hay không?"
"Ăn!"
Lê Trà Trà không đi theo kịch bản thông thường, cầm cái muỗng xúc cơm, một miếng lại một miếng cho vào miệng. Tiếu Nam cầm đũa ngồi bên cạnh đem mấy món mặn gắp vào đĩa của cô, nói: "Ăn thịt đi, đừng chỉ ăn cơm không thế."
Không ngờ lời nói vừa dứt, Lê Trà Trà liền dừng động tác trong tay lại.
Vừa rồi đôi mắt chỉ là hơi phiếm hồng, bây giờ nước mắt lại từng chút một rơi xuống.
Tiếu Nam nhìn thấy cô khóc, liền có chút không biết phải làm sao, nói: "Không ăn thịt thì không ăn nữa, khóc cái gì! Có cái gì mà phải khóc? Cô thích ăn cơm thì ăn cơm, phục vụ, mang một thùng cơm lại đây!"
Đây là yêu cầu kì cục nhất từ trước tới giờ ở cái quán bar này.
Người phục vụ lập tức đi ra sau bếp bê một thùng cơm lại đây, đặt ở trên bàn tiệc, nhìn có chút giống quái vật khổng lồ.
Tiếu Nam đưa cho cô một cái muỗng bằng gỗ to.
"Nào, đừng khóc nữa, cơm tới rồi, ăn đi, muốn ăn nhiều hay ít tùy cô!"
Lê Trà Trà nắm cây muỗng to, nhìn ánh mắt quan tâm săn sóc của Tiếu Nam, "Oa" một tiếng, lại khóc to đến mức không nhịn được. Tiếu Nam không biết phải làm sao, nhìn người phục vụ, lại nhìn anh trai pha rượu cách đó không xa, có chút mông lung.
Một lát sau, Lê Trà Trà dường như đã khóc đủ rồi mới hít hít cái mũi, dùng toàn bộ đôi mắt hồng hồng nhìn anh, thanh âm còn vô cùng khàn khàn, nói: "Anh đối với em còn tốt hơn cha em nữa."
Cô dừng một chút, liền đổi một cái thành ngữ.
"Cảm nhận được tình cha như núi."
Ánh mắt mông lung của Tiếu Nam trong nháy mắt thay đổi, thanh âm anh nặng nề nói: "Tình cha như núi cái rắm, em con mẹ nó không nhìn ra là lão tử thích em hả?"
- ------------
Shmily: Thề là không nhịn được cười sau khi edit xong chương này!!
Bình luận facebook