Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61-62
CHƯƠNG 61: NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TÔI, KHÔNG PHIỀN NGƯỜI KHÁC PHẢI ĐƯA VỀ
CHƯƠNG 61: NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TÔI, KHÔNG PHIỀN NGƯỜI KHÁC PHẢI ĐƯA VỀ
"Khách sáo vậy sao?"
Người đàn ông tên Harvey vừa mở cửa xe chờ cô gái bước lên, trên môi nở một nụ cười nhiệt tình.
Thật ra, giữa họ vốn dĩ không xa cách, khách sáo thế này. Trước đây khi Harvey còn ở nước ngoài, hai người nói chuyện rất thân thiết dù chưa từng gặp mặt. Trên diễn đàn về kiến trúc của thầy Johnny, hai người, một năng nổ, nhiệt huyết, một tỉ mỉ, cẩn thận. Có thể nói là làm việc vô cùng hợp ý nhau. Thậm chí, còn có người trong diễn đàn không ngại ghép đôi hai học trò xuất sắc này của thầy.
Chỉ là, lần đầu gặp mặt tại nhà thầy Johnny, họ cũng chưa có nhiều thời gian trò chuyện, lần này gặp lại, cô nhất thời không biết phải thích nghi thế nào. Cho nên mới giữ khoảng cách xã giao thông thường làm cho Harvey cảm thấy có chút xa cách.
Người châu Á đúng là không dễ cởi mở như văn hoá phương Tây. Nếu không quá thân thiết thì cũng vẫn sẽ có những khoảng cách trong quy tắc giao tiếp cơ bản. Về đây, đúng là Harvey cũng cần quen dần với lối sống này của nước nhà.
"Em đi đâu mà lại hỏng xe một mình giữa cao tốc vậy? Tình huống như này hình như cũng hơi nguy hiểm rồi"
CHƯƠNG 61: NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TÔI, KHÔNG PHIỀN NGƯỜI KHÁC PHẢI ĐƯA VỀ
Harvey vừa cho xe rời đi, vừa cất lời hỏi thăm.
Hàn Giai Tuệ cũng thành thật kể chuyện cô đưa Hàn phu nhân về nhà, rồi trên đường quay lại không may xe gặp sự cố. Với cả trước nay, cô đi đâu làm gì cũng đều tự chủ động lái xe, gặp chuyện gì cũng là tự bản thân giải quyết. Hỏng xe thôi mà, cũng không phải chuyện gì quá to tát.
Cô đã quen với việc tự mình đương đầu rồi.
Trước vẻ bình thản như không của cô, Harvey dường như có chút bất ngờ. Có lẽ cô không giống lắm với ấn tượng ban đầu của anh thì phải
"Con gái thời nay đều độc lập, tự chủ như vậy à?
"Cũng không hẳn, chỉ là việc mình có thể tự làm, vốn không nên nhờ vả người khác"
"Một giai nhân xinh đẹp thế này, chắc hẳn phải có rất nhiều anh chàng tình nguyện trải thảm hoa nghênh đón, đưa vai cho em dựa vào chứ? Đâu cần một mình đảm đương tất thảy. Là không ai đáp ứng được tiêu chuẩn của em hay vì em không muốn cho người khác cơ hội?
Câu này của Harvey hình như có ý tán dương lại vừa mang ý dò hỏi, khiến cô thực sự cũng không biết phải đáp lời thế nào. Không khí trong xe bỗng chốc chìm vào yên ắng, rất lâu sau, cũng không ai nói thêm câu nào.
CHƯƠNG 61: NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TÔI, KHÔNG PHIỀN NGƯỜI KHÁC PHẢI ĐƯA VỀ
"Nghe nói em đang phụ trách thiết kế một dự án lớn ở trung tâm thành phố, là dự án hợp tác với Phong thị. Không biết sau này tôi có thể mời em cùng hợp tác trong dự án của công ty tôi không?"
Harvey không thích sự yên ắng trong xe, bèn tìm một chủ đề bắt chuyện với cô.
"Không thành vấn đề, anh mới về nước mà đã sớm thành lập công ty riêng. Chúc mừng nhé"
"Chỉ là một công ty nhỏ thôi, không đáng nhắc tới. So với thành tích của em, thì cũng chưa là gì, còn phải học hỏi khoá sau nhiều. Còn chưa tốt nghiệp đã giành được giải thưởng ARCHTECH danh giá"
"Ôi, đại kiến trúc sư lại khiêm tốn quá rồi. Cũng là nhờ được anh giúp đỡ, nên mới có thể may mắn giành giải"
"Vậy mà tôi còn chưa được mời bữa ăn nào để cảm ơn cả. Đúng lúc tối nay tôi đang rảnh, không biết có hân hạnh được cùng ăn tối với em không nhỉ"
Anh ta đã nhắc khéo như vậy, Hàn Giai Tuệ cũng không tiện từ chối. Dù sao Harvey cũng rất nhiệt tình giúp đỡ cô, cô không thể nói lời mà không giữ lời.
CHƯƠNG 61: NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TÔI, KHÔNG PHIỀN NGƯỜI KHÁC PHẢI ĐƯA VỀ
Hàn Giai Tuệ liền chọn một nhà hàng gần đó để mời anh chàng một bữa. Harvey ngồi đối diện cô, hỏi han về cuộc sống, thói quen hàng ngày, kể cho cô nghe chuyện ở Pháp và dự định của anh trong tương lai, thỉnh thoảng lịch thiệp gắp thức ăn vào bát cô.
Không khí bữa tối này không quá thân mật, nhưng cũng không hề khách sáo. Ít ra thi thoảng cũng có vài tiếng cười vui vẻ từ cả hai phía.
"Hiện tại tôi cũng thấy cuộc sống của mình rất tốt. Chỉ có điều, còn thiếu một tình ý để theo đuổi"
"Không biết cô gái nào sẽ may mắn như vậy nhỉ. Mong là anh sẽ sớm tìm được người đó"
Xét cho cùng, ấn tượng anh ta để lại cho Hàn Giai Tuệ cũng khá tốt. Một người gần gũi, nhiệt tình, tài giỏi, lại có sự nghiệp riêng. Nhan sắc cũng không tệ. Đúng là đối tượng tìm kiếm của mọi cô gái.
Chỉ là Harvey đang thất vọng, vì hàm ý trong câu nói kia của anh, là cô đầu óc đơn thuần không hiểu ra hay cố tình không muốn đề cập tới?
Cô gái này, từ lần đầu bắt chuyện, đã cho anh có cảm giác rất thân quen, như thể hai người đã biết nhau lâu rồi. Cũng không rõ nếu nói là thích, thì có phải anh hơi ngộ nhận không nữa, dù sao khoảng thời gian đó, đến mặt mũi dáng vóc cô thế nào anh cũng không biết. Lần này về nước, anh cũng một phần vì muốn có đáp án cho câu hỏi này.
CHƯƠNG 61: NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TÔI, KHÔNG PHIỀN NGƯỜI KHÁC PHẢI ĐƯA VỀ
Cô gái này, từ lần đầu bắt chuyện, đã cho anh có cảm giác rất thân quen, như thể hai người đã biết nhau lâu rồi. Cũng không rõ nếu nói là thích, thì có phải anh hơi ngộ nhận không nữa, dù sao khoảng thời gian đó, đến mặt mũi dáng vóc cô thế nào anh cũng không biết. Lần này về nước, anh cũng một phần vì muốn có đáp án cho câu hỏi này.
"Chỗ này cũng gần nhà tôi rồi, tôi có thể tự bắt taxi về. Muộn rồi, anh về trước đi, cảm ơn nhé, Harvey"
Dùng bữa xong, Hàn Giai Tuệ chủ động nói cô có thể tự về được. Tính cách của cô trước giờ không thích làm phiền người khác quá nhiều. Những việc có thể tự làm, tuyệt đối không thích nhờ vả. Thế nhưng Harvey vẫn nhiệt tình khiến cô cảm thấy hơi khó xử
"Không sao, tôi cũng tiện đường mà"
"Không cần, người phụ nữ của tôi, không phiền người khác phải đưa về"
Tiếng nói trong trẻo như mang theo gió lạnh truyền tới, cả hai lập tức ngoái đầu nhìn lại. Hàn Giai Tuệ vỗ trán.
Toi đời rồi!
Lần đầu tiên cô mời riêng người khác ăn tối, lại bị Phong Thừa Vũ bắt gặp. Tình ngay ý gian, có phải anh sẽ hiểu nhầm cô không?
CHƯƠNG 62: ĐÂY LÀ ĐANG CỐ TÌNH QUYẾN RŨ ANH SAO?
CHƯƠNG 62: ĐÂY LÀ ĐANG CỐ TÌNH QUYẾN RŨ ANH SAO?
Cửa nhà hàng trang trí lộng lẫy, chiếc xe nhanh chóng lăn bánh rồi hoà vào dòng xe tấp nập trên đường phố rực rỡ ánh đèn. Phong tổng vừa mới tới, còn chưa vào phòng tiệc đã vội vã rời đi, khiến những vị đối tác kia không khỏi hoảng hốt.
Nhưng mà, người vừa bị anh bế xốc lên nhét vào xe thì còn hoảng hốt gấp ngàn gấp vạn lần. Từ lúc lên xe đến giờ, anh hoàn toàn không nói tiếng nào, chỉ tập trung nhìn về phía trước. Hàn Giai Tuệ từng nghe nhân viên Phong thị kháo nhau rằng Tổng giám đốc của họ có thể dùng ánh mắt để đông chết người đối diện. Vốn dĩ cô không tin. Anh có vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo là thật, nhưng ánh mắt đông đá người khác thì là nói quá rồi. Phong Thừa Vũ đâu có đáng sợ như vậy.
Thế nhưng bây giờ thì cô tin, tin sái cổ.
Cô có lẽ cũng sắp bị đông cứng.
Đúng là hình như cô đi ăn tối riêng với một người đàn ông khác cũng hơi dễ gây hiểu lầm. Đáng ra cô cũng nên mời thêm một người khác, hoặc báo trước với anh một câu. Nhưng thực sự chuyện cũng không có gì, cô không muốn vì thế mà hai người sẽ giận nhau
"Anh ấy là học trò của thầy Johnny, học trên em vài khoá, trước đây từng chia sẻ tài liệu giúp em. Hôm nay, em bị hỏng xe, giữa đường gặp anh ấy nên nhân tiện mời anh ấy đi ăn để cảm ơn. Em hoàn toàn không có ý gì khác cả."
CHƯƠNG 62: ĐÂY LÀ ĐANG CỐ TÌNH QUYẾN RŨ ANH SAO?
Hàn Giai Tuệ quyết định mở lời, nhưng cô nói xong thì con ngươi trong mắt anh còn đen hơn trước, mi tâm nhíu lại, giữa hai hàng lông mày xuất hiện một ngọn núi nhỏ.
Cô giải thích xong càng khiến anh thêm tức giận. Là sao?
*************************
Dãy hành lang vắng vẻ,
"Thả em xuống, em tự đi được"
Cô gái đang nằm trên tay người đàn ông đang sải từng bước lớn về phía dãy nhà sang trọng không ngừng giãy giụa
"Phong Thừa Vũ, mau thả em xuống"
Ở đây không có người, nhưng không thiếu camera an ninh. Anh làm thế này, thật là mất mặt.
Nhưng xem chừng, cô không được toại nguyện rồi, anh chậm rãi thản nhiên nói mấy lời. Động tác không hề có gì thay đổi
"Lát nữa em cũng có thể tiếp tục ầm ĩ thế này"
CHƯƠNG 62: ĐÂY LÀ ĐANG CỐ TÌNH QUYẾN RŨ ANH SAO?
"Em có đếm được xem đã mấy ngày chúng ta không gặp nhau rồi không? Anh để em về nhà là để em nghỉ ngơi tĩnh dưỡng chứ không phải là thả em đi lung tung rồi em rảnh rang đi ăn tối với thằng khác."
Dứt lời, nụ hôn của anh chuẩn xác rơi xuống môi cô, cắn nuốt từng chút một, càng lúc càng mạnh bạo. Như muốn trừng phạt tính ương bướng không bao giờ chịu nghe lời của cô.
"Ưm..."
Hàn Giai Tuệ muốn mở miệng ra giải thích, nhưng ngay cả cơ hội hít thở chút không khí anh cũng không cho cô. Đầu lưỡi linh hoạt kích thích tất cả mọi tế bào trong khoang miệng, cắn mút từng chút, từng chút đến tê dại.
Bàn tay anh trượt từ bả vai thon xuống cánh tay, kéo theo cả cổ áo màu hồng xinh xắn, để lộ ra cả một mảng da thịt nõn nà. Phong Thừa Vũ liền đặt một nụ hôn lên xương quai xanh gợi cảm, khiến cho Hàn Giai Tuệ không khỏi ngại ngùng. Cô xấu hổ áp mặt vào ngực anh. Hàn Giai Tuệ biết là anh đang giận nên không ngại dỗ dành người đàn ông này một chút
"Em không có ý gì với ai khác cả. Chỉ là xe của em bị hỏng giữa đường. Cho nên mới ..."
"Em bị hỏng xe mà không gọi cho anh. Rốt cục, em có để anh trong đầu em không vậy?"
CHƯƠNG 62: ĐÂY LÀ ĐANG CỐ TÌNH QUYẾN RŨ ANH SAO?
Cô chưa nói hết câu đã lập tức bị anh cắt ngang. Thì ra, anh giận cô dám vui vẻ với người đàn ông khác cùng ăn bữa tối thì ít, mà trách cô vì không để anh trong lòng thì nhiều. Rõ ràng là không muốn anh làm chỗ dựa cho cô, nên mới thà nhờ vả người khác chứ không chịu nói với anh một tiếng.
Hàn Giai Tuệ nũng nịu dụi dụi vào bờ ngực săn chắc như con mèo nhỏ quấn người
"Nếu Phong tổng đã muốn chiều hư em như vậy, thì từ nay mọi việc lớn nhỏ đều phó mặc cho anh. Dù em có phiền toái đến thế nào, anh cũng vui vẻ mà, đúng không?"
Giỏi!
Cô gái nhỏ này từ bao giờ còn biết dùng mấy lời lẽ giảo biện này để châm chọc anh?
Phong Thừa Vũ cười, anh không thèm bắt bẻ mấy lời kia của cô
"Khoan đã. Em vừa gọi anh là gì?"
Cô ngước đôi mắt trong veo nhìn anh, hồn nhiên trả lời
"Phong tổng"
CHƯƠNG 62: ĐÂY LÀ ĐANG CỐ TÌNH QUYẾN RŨ ANH SAO?
"Em gọi như vậy lại một lần nữa xem"
Ánh mắt anh như sẫm lại, nhìn kỹ dường như có thể thấy vài gợn sóng. Anh như này là đang đe doạ cô sao?
Cô vội vàng chữa lời
"Phong Thừa Vũ"
Ngẩng lên chỉ thấy anh khẽ cau mày. Cô đã sai ở đâu à? Không phải vừa đã hết giận rồi sao?
Hàn Giai Tuệ nheo mắt, cô vòng cánh tay mảnh mai qua cổ anh, khẽ gọi
"Anh yêu"
Rồi xấu hổ vùi sâu vào hõm cổ anh, nhất định không chịu chui ra. Da mặt thật quá mỏng mà.
Giọng nói nhẹ nhàng như suối chảy, làm cơn giận trong lòng anh bỗng chốc vơi đi hết. Nhưng lại tạo ra những đợt sóng mới, điên cuồng truyền xuống phía dưới, nóng rực.
"Đây là đang cố tình quyến rũ anh sao?"
CHƯƠNG 61: NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TÔI, KHÔNG PHIỀN NGƯỜI KHÁC PHẢI ĐƯA VỀ
CHƯƠNG 61: NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TÔI, KHÔNG PHIỀN NGƯỜI KHÁC PHẢI ĐƯA VỀ
"Khách sáo vậy sao?"
Người đàn ông tên Harvey vừa mở cửa xe chờ cô gái bước lên, trên môi nở một nụ cười nhiệt tình.
Thật ra, giữa họ vốn dĩ không xa cách, khách sáo thế này. Trước đây khi Harvey còn ở nước ngoài, hai người nói chuyện rất thân thiết dù chưa từng gặp mặt. Trên diễn đàn về kiến trúc của thầy Johnny, hai người, một năng nổ, nhiệt huyết, một tỉ mỉ, cẩn thận. Có thể nói là làm việc vô cùng hợp ý nhau. Thậm chí, còn có người trong diễn đàn không ngại ghép đôi hai học trò xuất sắc này của thầy.
Chỉ là, lần đầu gặp mặt tại nhà thầy Johnny, họ cũng chưa có nhiều thời gian trò chuyện, lần này gặp lại, cô nhất thời không biết phải thích nghi thế nào. Cho nên mới giữ khoảng cách xã giao thông thường làm cho Harvey cảm thấy có chút xa cách.
Người châu Á đúng là không dễ cởi mở như văn hoá phương Tây. Nếu không quá thân thiết thì cũng vẫn sẽ có những khoảng cách trong quy tắc giao tiếp cơ bản. Về đây, đúng là Harvey cũng cần quen dần với lối sống này của nước nhà.
"Em đi đâu mà lại hỏng xe một mình giữa cao tốc vậy? Tình huống như này hình như cũng hơi nguy hiểm rồi"
CHƯƠNG 61: NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TÔI, KHÔNG PHIỀN NGƯỜI KHÁC PHẢI ĐƯA VỀ
Harvey vừa cho xe rời đi, vừa cất lời hỏi thăm.
Hàn Giai Tuệ cũng thành thật kể chuyện cô đưa Hàn phu nhân về nhà, rồi trên đường quay lại không may xe gặp sự cố. Với cả trước nay, cô đi đâu làm gì cũng đều tự chủ động lái xe, gặp chuyện gì cũng là tự bản thân giải quyết. Hỏng xe thôi mà, cũng không phải chuyện gì quá to tát.
Cô đã quen với việc tự mình đương đầu rồi.
Trước vẻ bình thản như không của cô, Harvey dường như có chút bất ngờ. Có lẽ cô không giống lắm với ấn tượng ban đầu của anh thì phải
"Con gái thời nay đều độc lập, tự chủ như vậy à?
"Cũng không hẳn, chỉ là việc mình có thể tự làm, vốn không nên nhờ vả người khác"
"Một giai nhân xinh đẹp thế này, chắc hẳn phải có rất nhiều anh chàng tình nguyện trải thảm hoa nghênh đón, đưa vai cho em dựa vào chứ? Đâu cần một mình đảm đương tất thảy. Là không ai đáp ứng được tiêu chuẩn của em hay vì em không muốn cho người khác cơ hội?
Câu này của Harvey hình như có ý tán dương lại vừa mang ý dò hỏi, khiến cô thực sự cũng không biết phải đáp lời thế nào. Không khí trong xe bỗng chốc chìm vào yên ắng, rất lâu sau, cũng không ai nói thêm câu nào.
CHƯƠNG 61: NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TÔI, KHÔNG PHIỀN NGƯỜI KHÁC PHẢI ĐƯA VỀ
"Nghe nói em đang phụ trách thiết kế một dự án lớn ở trung tâm thành phố, là dự án hợp tác với Phong thị. Không biết sau này tôi có thể mời em cùng hợp tác trong dự án của công ty tôi không?"
Harvey không thích sự yên ắng trong xe, bèn tìm một chủ đề bắt chuyện với cô.
"Không thành vấn đề, anh mới về nước mà đã sớm thành lập công ty riêng. Chúc mừng nhé"
"Chỉ là một công ty nhỏ thôi, không đáng nhắc tới. So với thành tích của em, thì cũng chưa là gì, còn phải học hỏi khoá sau nhiều. Còn chưa tốt nghiệp đã giành được giải thưởng ARCHTECH danh giá"
"Ôi, đại kiến trúc sư lại khiêm tốn quá rồi. Cũng là nhờ được anh giúp đỡ, nên mới có thể may mắn giành giải"
"Vậy mà tôi còn chưa được mời bữa ăn nào để cảm ơn cả. Đúng lúc tối nay tôi đang rảnh, không biết có hân hạnh được cùng ăn tối với em không nhỉ"
Anh ta đã nhắc khéo như vậy, Hàn Giai Tuệ cũng không tiện từ chối. Dù sao Harvey cũng rất nhiệt tình giúp đỡ cô, cô không thể nói lời mà không giữ lời.
CHƯƠNG 61: NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TÔI, KHÔNG PHIỀN NGƯỜI KHÁC PHẢI ĐƯA VỀ
Hàn Giai Tuệ liền chọn một nhà hàng gần đó để mời anh chàng một bữa. Harvey ngồi đối diện cô, hỏi han về cuộc sống, thói quen hàng ngày, kể cho cô nghe chuyện ở Pháp và dự định của anh trong tương lai, thỉnh thoảng lịch thiệp gắp thức ăn vào bát cô.
Không khí bữa tối này không quá thân mật, nhưng cũng không hề khách sáo. Ít ra thi thoảng cũng có vài tiếng cười vui vẻ từ cả hai phía.
"Hiện tại tôi cũng thấy cuộc sống của mình rất tốt. Chỉ có điều, còn thiếu một tình ý để theo đuổi"
"Không biết cô gái nào sẽ may mắn như vậy nhỉ. Mong là anh sẽ sớm tìm được người đó"
Xét cho cùng, ấn tượng anh ta để lại cho Hàn Giai Tuệ cũng khá tốt. Một người gần gũi, nhiệt tình, tài giỏi, lại có sự nghiệp riêng. Nhan sắc cũng không tệ. Đúng là đối tượng tìm kiếm của mọi cô gái.
Chỉ là Harvey đang thất vọng, vì hàm ý trong câu nói kia của anh, là cô đầu óc đơn thuần không hiểu ra hay cố tình không muốn đề cập tới?
Cô gái này, từ lần đầu bắt chuyện, đã cho anh có cảm giác rất thân quen, như thể hai người đã biết nhau lâu rồi. Cũng không rõ nếu nói là thích, thì có phải anh hơi ngộ nhận không nữa, dù sao khoảng thời gian đó, đến mặt mũi dáng vóc cô thế nào anh cũng không biết. Lần này về nước, anh cũng một phần vì muốn có đáp án cho câu hỏi này.
CHƯƠNG 61: NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TÔI, KHÔNG PHIỀN NGƯỜI KHÁC PHẢI ĐƯA VỀ
Cô gái này, từ lần đầu bắt chuyện, đã cho anh có cảm giác rất thân quen, như thể hai người đã biết nhau lâu rồi. Cũng không rõ nếu nói là thích, thì có phải anh hơi ngộ nhận không nữa, dù sao khoảng thời gian đó, đến mặt mũi dáng vóc cô thế nào anh cũng không biết. Lần này về nước, anh cũng một phần vì muốn có đáp án cho câu hỏi này.
"Chỗ này cũng gần nhà tôi rồi, tôi có thể tự bắt taxi về. Muộn rồi, anh về trước đi, cảm ơn nhé, Harvey"
Dùng bữa xong, Hàn Giai Tuệ chủ động nói cô có thể tự về được. Tính cách của cô trước giờ không thích làm phiền người khác quá nhiều. Những việc có thể tự làm, tuyệt đối không thích nhờ vả. Thế nhưng Harvey vẫn nhiệt tình khiến cô cảm thấy hơi khó xử
"Không sao, tôi cũng tiện đường mà"
"Không cần, người phụ nữ của tôi, không phiền người khác phải đưa về"
Tiếng nói trong trẻo như mang theo gió lạnh truyền tới, cả hai lập tức ngoái đầu nhìn lại. Hàn Giai Tuệ vỗ trán.
Toi đời rồi!
Lần đầu tiên cô mời riêng người khác ăn tối, lại bị Phong Thừa Vũ bắt gặp. Tình ngay ý gian, có phải anh sẽ hiểu nhầm cô không?
CHƯƠNG 62: ĐÂY LÀ ĐANG CỐ TÌNH QUYẾN RŨ ANH SAO?
CHƯƠNG 62: ĐÂY LÀ ĐANG CỐ TÌNH QUYẾN RŨ ANH SAO?
Cửa nhà hàng trang trí lộng lẫy, chiếc xe nhanh chóng lăn bánh rồi hoà vào dòng xe tấp nập trên đường phố rực rỡ ánh đèn. Phong tổng vừa mới tới, còn chưa vào phòng tiệc đã vội vã rời đi, khiến những vị đối tác kia không khỏi hoảng hốt.
Nhưng mà, người vừa bị anh bế xốc lên nhét vào xe thì còn hoảng hốt gấp ngàn gấp vạn lần. Từ lúc lên xe đến giờ, anh hoàn toàn không nói tiếng nào, chỉ tập trung nhìn về phía trước. Hàn Giai Tuệ từng nghe nhân viên Phong thị kháo nhau rằng Tổng giám đốc của họ có thể dùng ánh mắt để đông chết người đối diện. Vốn dĩ cô không tin. Anh có vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo là thật, nhưng ánh mắt đông đá người khác thì là nói quá rồi. Phong Thừa Vũ đâu có đáng sợ như vậy.
Thế nhưng bây giờ thì cô tin, tin sái cổ.
Cô có lẽ cũng sắp bị đông cứng.
Đúng là hình như cô đi ăn tối riêng với một người đàn ông khác cũng hơi dễ gây hiểu lầm. Đáng ra cô cũng nên mời thêm một người khác, hoặc báo trước với anh một câu. Nhưng thực sự chuyện cũng không có gì, cô không muốn vì thế mà hai người sẽ giận nhau
"Anh ấy là học trò của thầy Johnny, học trên em vài khoá, trước đây từng chia sẻ tài liệu giúp em. Hôm nay, em bị hỏng xe, giữa đường gặp anh ấy nên nhân tiện mời anh ấy đi ăn để cảm ơn. Em hoàn toàn không có ý gì khác cả."
CHƯƠNG 62: ĐÂY LÀ ĐANG CỐ TÌNH QUYẾN RŨ ANH SAO?
Hàn Giai Tuệ quyết định mở lời, nhưng cô nói xong thì con ngươi trong mắt anh còn đen hơn trước, mi tâm nhíu lại, giữa hai hàng lông mày xuất hiện một ngọn núi nhỏ.
Cô giải thích xong càng khiến anh thêm tức giận. Là sao?
*************************
Dãy hành lang vắng vẻ,
"Thả em xuống, em tự đi được"
Cô gái đang nằm trên tay người đàn ông đang sải từng bước lớn về phía dãy nhà sang trọng không ngừng giãy giụa
"Phong Thừa Vũ, mau thả em xuống"
Ở đây không có người, nhưng không thiếu camera an ninh. Anh làm thế này, thật là mất mặt.
Nhưng xem chừng, cô không được toại nguyện rồi, anh chậm rãi thản nhiên nói mấy lời. Động tác không hề có gì thay đổi
"Lát nữa em cũng có thể tiếp tục ầm ĩ thế này"
CHƯƠNG 62: ĐÂY LÀ ĐANG CỐ TÌNH QUYẾN RŨ ANH SAO?
"Em có đếm được xem đã mấy ngày chúng ta không gặp nhau rồi không? Anh để em về nhà là để em nghỉ ngơi tĩnh dưỡng chứ không phải là thả em đi lung tung rồi em rảnh rang đi ăn tối với thằng khác."
Dứt lời, nụ hôn của anh chuẩn xác rơi xuống môi cô, cắn nuốt từng chút một, càng lúc càng mạnh bạo. Như muốn trừng phạt tính ương bướng không bao giờ chịu nghe lời của cô.
"Ưm..."
Hàn Giai Tuệ muốn mở miệng ra giải thích, nhưng ngay cả cơ hội hít thở chút không khí anh cũng không cho cô. Đầu lưỡi linh hoạt kích thích tất cả mọi tế bào trong khoang miệng, cắn mút từng chút, từng chút đến tê dại.
Bàn tay anh trượt từ bả vai thon xuống cánh tay, kéo theo cả cổ áo màu hồng xinh xắn, để lộ ra cả một mảng da thịt nõn nà. Phong Thừa Vũ liền đặt một nụ hôn lên xương quai xanh gợi cảm, khiến cho Hàn Giai Tuệ không khỏi ngại ngùng. Cô xấu hổ áp mặt vào ngực anh. Hàn Giai Tuệ biết là anh đang giận nên không ngại dỗ dành người đàn ông này một chút
"Em không có ý gì với ai khác cả. Chỉ là xe của em bị hỏng giữa đường. Cho nên mới ..."
"Em bị hỏng xe mà không gọi cho anh. Rốt cục, em có để anh trong đầu em không vậy?"
CHƯƠNG 62: ĐÂY LÀ ĐANG CỐ TÌNH QUYẾN RŨ ANH SAO?
Cô chưa nói hết câu đã lập tức bị anh cắt ngang. Thì ra, anh giận cô dám vui vẻ với người đàn ông khác cùng ăn bữa tối thì ít, mà trách cô vì không để anh trong lòng thì nhiều. Rõ ràng là không muốn anh làm chỗ dựa cho cô, nên mới thà nhờ vả người khác chứ không chịu nói với anh một tiếng.
Hàn Giai Tuệ nũng nịu dụi dụi vào bờ ngực săn chắc như con mèo nhỏ quấn người
"Nếu Phong tổng đã muốn chiều hư em như vậy, thì từ nay mọi việc lớn nhỏ đều phó mặc cho anh. Dù em có phiền toái đến thế nào, anh cũng vui vẻ mà, đúng không?"
Giỏi!
Cô gái nhỏ này từ bao giờ còn biết dùng mấy lời lẽ giảo biện này để châm chọc anh?
Phong Thừa Vũ cười, anh không thèm bắt bẻ mấy lời kia của cô
"Khoan đã. Em vừa gọi anh là gì?"
Cô ngước đôi mắt trong veo nhìn anh, hồn nhiên trả lời
"Phong tổng"
CHƯƠNG 62: ĐÂY LÀ ĐANG CỐ TÌNH QUYẾN RŨ ANH SAO?
"Em gọi như vậy lại một lần nữa xem"
Ánh mắt anh như sẫm lại, nhìn kỹ dường như có thể thấy vài gợn sóng. Anh như này là đang đe doạ cô sao?
Cô vội vàng chữa lời
"Phong Thừa Vũ"
Ngẩng lên chỉ thấy anh khẽ cau mày. Cô đã sai ở đâu à? Không phải vừa đã hết giận rồi sao?
Hàn Giai Tuệ nheo mắt, cô vòng cánh tay mảnh mai qua cổ anh, khẽ gọi
"Anh yêu"
Rồi xấu hổ vùi sâu vào hõm cổ anh, nhất định không chịu chui ra. Da mặt thật quá mỏng mà.
Giọng nói nhẹ nhàng như suối chảy, làm cơn giận trong lòng anh bỗng chốc vơi đi hết. Nhưng lại tạo ra những đợt sóng mới, điên cuồng truyền xuống phía dưới, nóng rực.
"Đây là đang cố tình quyến rũ anh sao?"
Bình luận facebook