Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 77: Tình cảm chân thành
Trên đường về thành phố, trong xe yên tĩnh đến mức kim rơi cũng có thể nghe thấy, mơ hồ tràn ngập sự gượng gạo và thoang thoảng mùi thuốc súng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong khi bố Bùi đang lái xe, thỉnh thoảng không nhịn được lại lặng lẽ di chuyển tầm mắt, rơi xuống trên người của tên đàn ông xa lạ trong gương chiếu hậu, nghĩ đến thân phận của anh... trong lòng ông thở dài đồng thời cũng bắt đầu hơi hơi ghen tị.
Con gái có người yêu sau lưng bọn họ, trông dáng vẻ anh anh em em ở sân bay sợ là đã ở bên nhau một khoảng thời gian rồi, quen bạn trai cũng không nói cho bọn họ biết.
Nếu không phải lần này định đến sân bay để cho cô một sự bất ngờ thì chỉ sợ không biết họ sẽ còn bị giấu trong bao lâu nữa đây?
Nghĩ một lát trong đầu bố Bùi hiện ra hình ảnh ông tự tay giao Yên Yên vào trong tay kẻ khác, hốc mắt lập tức trở nên cực kì ướt nóng, rất có dáng vẻ nước mắt như mưa, không ngờ ngày này sẽ đến nhanh như vậy.
Bố Bùi rất không thích, ngay cả ánh mắt nhìn về phía người đàn ông cũng mang theo vài phần không tốt.
Bùi Yên ngồi ở ghế sau xe, đương nhiên cảm nhận được ánh mắt của người bố già vẫn luôn đặt trên người đàn ông bên cạnh, tấm gương trong suốt không ngăn được ánh mắt bất mãn và soi mói ấy.
Ngoại trừ điều đó ra, trong xe còn lộ ra từng đợt hơi thở khiển trách rất mãnh liệt...
Cô gái nhỏ đã lớn lên dưới sự giáo dục nghiêm khắc của mẹ từ bé hoảng sợ vô cùng, xong rồi, xong rồi, chắc chắn mẹ sẽ mắng cô, không biết kiểu làm việc tiền trảm hậu tấu này thì sẽ có tội nặng hơn gấp mấy lần đâu..
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô muốn nói gì đó để xoa dịu bầu không khí nghiêm trọng không thể động đậy này, há miệng mấy lần, sau khi cứ cân nhắc mãi thì lại yên lặng nhắm lại, thôi được rồi, nhỡ đâu người mẹ già của cô nổi giận ở ngay trong xe thì phải làm sao đây.
Bùi Yên lặng yên không một tiếng động dịch người sang trái, nghiêng đầu với người đàn ông, trộm liếc anh ra hiệu: “Nếu như bố mẹ em không đồng ý thì phải làm sao đây, em cảm thấy bọn họ không vui lắm đâu...”
Lâm Dịch Phong cong khóe miệng lên tạo thành một độ cung nhàn nhạt, nháy mắt trấn an cô: “Đừng sợ, có anh ở đây.”
“Thật hả?”
Người đàn ông khẽ gật đầu, lộ ra ánh mắt trêu chọc: “Nếu như anh bị đuổi ra khỏi nhà thì nhớ phải đưa cho anh cái chăn đấy, anh dựng trại đóng quân ở cửa nhà em.”
“...”
Hai người đã sớm có sự ăn ý vô hình, ném qua một ánh mắt bất kỳ cũng biết đối phương suy nghĩ cái gì, Lâm Dịch Phong nhìn nhau với cô một lúc, bởi vì muốn giải tỏa lo âu của cô gái nhỏ, nhân tiện truyền một tin nhắn trong lặng lẽ.
Mà cảnh tượng mắt qua mày lại này lại bị hai người già nhìn vào trong mắt, công khai bắt cóc con gái ngay trước mặt bọn họ, thế này cũng giỏi quá đấy!!!
Hai vợ chồng vội vàng nhìn liếc mắt nhìn đối phương một cái, kiên quyết trao đổi tin tức, lát nữa sẽ phân công hợp tác, đánh bại từng người một.
Sau khi về đến nhà đã là chạng vạng tối, đường phố dân cư thưa thớt bị gió lạnh thổi qua, ngay cả ánh đèn yếu ớt hai bên đường cũng đang đong đưa run rẩy. Mà căn nhà nhỏ ấm áp của nhà họ Bùi nằm ở trong khu chung cư đông đúc, ánh đèn hắt ra từ cửa sổ phả ra hơi thở ấm áp.
Bùi Yên trở thành đối tượng phải “tiến hành công phá” đang ngồi trên giường nhỏ trong phòng cô, hơi ấm phả ra từ lò sưởi nóng hầm hập, còn phải chịu đựng ánh mắt uy nghiêm "thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ bị nghiêm trị", cả người càng giống như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
Cô gái nhỏ sử dụng kỹ năng chơi xấu như ngày trước, ôm cánh tay mẹ, khóe miệng lộ ra nụ cười ngoan ngoãn.
Ngày xưa cô phạm lỗi thì đều dùng chiêu này, trăm lần hiệu quả cả trăm.
Mẹ Bùi thở dài, dùng ngón tay chọc chọc vào trán con gái: “Các con ở bên nhau từ khi nào?”
Sau đó bà xụ mặt bổ sung: “Nói thật đi, lại nói lung tung chọc ghẹo nữa mẹ sẽ đi hỏi một người khác đấy.”
Làm sao Bùi Yên còn dám giấu giếm gì nữa, một năm một mười nói hết ra, chỉ có điều kể lại chuyện cũ một cách đơn giản hơn, nói anh là đàn anh năm tư của trường đại học A.
Khi cô vừa mới đến trường thì dẫn cô đi báo danh, thường xuyên qua lại thì quen thuộc, sau khi có ấn tượng tốt thì thuận theo tự nhiên mà ở bên nhau.
Cô nhiều lần cam đoan là yêu đương đơn thuần, nói anh chu đáo như thế nào, liệt kê chi li về những điểm tốt của anh cho mẹ nghe, lại lặng lẽ giấu giếm phương diện mà người đàn ông hết sức càn rỡ.
“Cho nên ở bên nhau gần nửa năm rồi, mới để cho bố mẹ vô tình trông thấy.” Mẹ Bùi nhìn con gái mình bằng ánh mắt hận sắt không thành thép:
“Nếu không phải bố mẹ đến sân bay đón con, có phải đợi tới khi nhận giấy chứng nhận kết hôn thì mới nói cho bố mẹ biết không?”
“Không phải không phải...”
SZvLJ911
Mẫu thân đại nhân sắp nổi giận rồi, Bùi Yên nịnh nọt ôm lấy cánh tay bà rồi lắc qua lắc lại, “thẳng thắn” nói lần này chính là đặc biệt dẫn về nhà để cho bọn họ làm quen với nhau.
Thật ra thì trong lòng muốn chảy nước mắt ròng ròng, biết trước thì cô đã về một mình rồi.
“Thật sự thích cậu ta à? Là kiểu muốn ở bên cậu ta cả đời ư?”
Mẹ Bùi nhìn dáng vẻ yêu đương phơi phới của con gái, trong lòng đã hiểu bảy tám, phần, nhưng vẫn không yên tâm hỏi thêm vài câu.
Hỏi cô có hiểu rõ cái gì gọi là thích hay không, không phải nhìn người ta có vẻ ngoài đẹp trai, được người ta theo đuổi nâng niu, mà thật sự cho rằng muốn chung sống cả đời với anh ta, sau này già đi rồi xấu xí cũng sẽ không ruồng bỏ, giống như bố cô vậy.
Khi còn trẻ cũng là một hotboy đẹp trai, bây giờ năm mươi tuổi cộng thêm việc làm nghiên cứu, nên tóc đã bạc trắng rồi, cũng không còn lớp da hấp dẫn như xưa nữa.
Nếu như người kia cũng biến thành dáng vẻ này, liệu cô có thể chấp nhận không?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong khi bố Bùi đang lái xe, thỉnh thoảng không nhịn được lại lặng lẽ di chuyển tầm mắt, rơi xuống trên người của tên đàn ông xa lạ trong gương chiếu hậu, nghĩ đến thân phận của anh... trong lòng ông thở dài đồng thời cũng bắt đầu hơi hơi ghen tị.
Con gái có người yêu sau lưng bọn họ, trông dáng vẻ anh anh em em ở sân bay sợ là đã ở bên nhau một khoảng thời gian rồi, quen bạn trai cũng không nói cho bọn họ biết.
Nếu không phải lần này định đến sân bay để cho cô một sự bất ngờ thì chỉ sợ không biết họ sẽ còn bị giấu trong bao lâu nữa đây?
Nghĩ một lát trong đầu bố Bùi hiện ra hình ảnh ông tự tay giao Yên Yên vào trong tay kẻ khác, hốc mắt lập tức trở nên cực kì ướt nóng, rất có dáng vẻ nước mắt như mưa, không ngờ ngày này sẽ đến nhanh như vậy.
Bố Bùi rất không thích, ngay cả ánh mắt nhìn về phía người đàn ông cũng mang theo vài phần không tốt.
Bùi Yên ngồi ở ghế sau xe, đương nhiên cảm nhận được ánh mắt của người bố già vẫn luôn đặt trên người đàn ông bên cạnh, tấm gương trong suốt không ngăn được ánh mắt bất mãn và soi mói ấy.
Ngoại trừ điều đó ra, trong xe còn lộ ra từng đợt hơi thở khiển trách rất mãnh liệt...
Cô gái nhỏ đã lớn lên dưới sự giáo dục nghiêm khắc của mẹ từ bé hoảng sợ vô cùng, xong rồi, xong rồi, chắc chắn mẹ sẽ mắng cô, không biết kiểu làm việc tiền trảm hậu tấu này thì sẽ có tội nặng hơn gấp mấy lần đâu..
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô muốn nói gì đó để xoa dịu bầu không khí nghiêm trọng không thể động đậy này, há miệng mấy lần, sau khi cứ cân nhắc mãi thì lại yên lặng nhắm lại, thôi được rồi, nhỡ đâu người mẹ già của cô nổi giận ở ngay trong xe thì phải làm sao đây.
Bùi Yên lặng yên không một tiếng động dịch người sang trái, nghiêng đầu với người đàn ông, trộm liếc anh ra hiệu: “Nếu như bố mẹ em không đồng ý thì phải làm sao đây, em cảm thấy bọn họ không vui lắm đâu...”
Lâm Dịch Phong cong khóe miệng lên tạo thành một độ cung nhàn nhạt, nháy mắt trấn an cô: “Đừng sợ, có anh ở đây.”
“Thật hả?”
Người đàn ông khẽ gật đầu, lộ ra ánh mắt trêu chọc: “Nếu như anh bị đuổi ra khỏi nhà thì nhớ phải đưa cho anh cái chăn đấy, anh dựng trại đóng quân ở cửa nhà em.”
“...”
Hai người đã sớm có sự ăn ý vô hình, ném qua một ánh mắt bất kỳ cũng biết đối phương suy nghĩ cái gì, Lâm Dịch Phong nhìn nhau với cô một lúc, bởi vì muốn giải tỏa lo âu của cô gái nhỏ, nhân tiện truyền một tin nhắn trong lặng lẽ.
Mà cảnh tượng mắt qua mày lại này lại bị hai người già nhìn vào trong mắt, công khai bắt cóc con gái ngay trước mặt bọn họ, thế này cũng giỏi quá đấy!!!
Hai vợ chồng vội vàng nhìn liếc mắt nhìn đối phương một cái, kiên quyết trao đổi tin tức, lát nữa sẽ phân công hợp tác, đánh bại từng người một.
Sau khi về đến nhà đã là chạng vạng tối, đường phố dân cư thưa thớt bị gió lạnh thổi qua, ngay cả ánh đèn yếu ớt hai bên đường cũng đang đong đưa run rẩy. Mà căn nhà nhỏ ấm áp của nhà họ Bùi nằm ở trong khu chung cư đông đúc, ánh đèn hắt ra từ cửa sổ phả ra hơi thở ấm áp.
Bùi Yên trở thành đối tượng phải “tiến hành công phá” đang ngồi trên giường nhỏ trong phòng cô, hơi ấm phả ra từ lò sưởi nóng hầm hập, còn phải chịu đựng ánh mắt uy nghiêm "thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ bị nghiêm trị", cả người càng giống như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
Cô gái nhỏ sử dụng kỹ năng chơi xấu như ngày trước, ôm cánh tay mẹ, khóe miệng lộ ra nụ cười ngoan ngoãn.
Ngày xưa cô phạm lỗi thì đều dùng chiêu này, trăm lần hiệu quả cả trăm.
Mẹ Bùi thở dài, dùng ngón tay chọc chọc vào trán con gái: “Các con ở bên nhau từ khi nào?”
Sau đó bà xụ mặt bổ sung: “Nói thật đi, lại nói lung tung chọc ghẹo nữa mẹ sẽ đi hỏi một người khác đấy.”
Làm sao Bùi Yên còn dám giấu giếm gì nữa, một năm một mười nói hết ra, chỉ có điều kể lại chuyện cũ một cách đơn giản hơn, nói anh là đàn anh năm tư của trường đại học A.
Khi cô vừa mới đến trường thì dẫn cô đi báo danh, thường xuyên qua lại thì quen thuộc, sau khi có ấn tượng tốt thì thuận theo tự nhiên mà ở bên nhau.
Cô nhiều lần cam đoan là yêu đương đơn thuần, nói anh chu đáo như thế nào, liệt kê chi li về những điểm tốt của anh cho mẹ nghe, lại lặng lẽ giấu giếm phương diện mà người đàn ông hết sức càn rỡ.
“Cho nên ở bên nhau gần nửa năm rồi, mới để cho bố mẹ vô tình trông thấy.” Mẹ Bùi nhìn con gái mình bằng ánh mắt hận sắt không thành thép:
“Nếu không phải bố mẹ đến sân bay đón con, có phải đợi tới khi nhận giấy chứng nhận kết hôn thì mới nói cho bố mẹ biết không?”
“Không phải không phải...”
SZvLJ911
Mẫu thân đại nhân sắp nổi giận rồi, Bùi Yên nịnh nọt ôm lấy cánh tay bà rồi lắc qua lắc lại, “thẳng thắn” nói lần này chính là đặc biệt dẫn về nhà để cho bọn họ làm quen với nhau.
Thật ra thì trong lòng muốn chảy nước mắt ròng ròng, biết trước thì cô đã về một mình rồi.
“Thật sự thích cậu ta à? Là kiểu muốn ở bên cậu ta cả đời ư?”
Mẹ Bùi nhìn dáng vẻ yêu đương phơi phới của con gái, trong lòng đã hiểu bảy tám, phần, nhưng vẫn không yên tâm hỏi thêm vài câu.
Hỏi cô có hiểu rõ cái gì gọi là thích hay không, không phải nhìn người ta có vẻ ngoài đẹp trai, được người ta theo đuổi nâng niu, mà thật sự cho rằng muốn chung sống cả đời với anh ta, sau này già đi rồi xấu xí cũng sẽ không ruồng bỏ, giống như bố cô vậy.
Khi còn trẻ cũng là một hotboy đẹp trai, bây giờ năm mươi tuổi cộng thêm việc làm nghiên cứu, nên tóc đã bạc trắng rồi, cũng không còn lớp da hấp dẫn như xưa nữa.
Nếu như người kia cũng biến thành dáng vẻ này, liệu cô có thể chấp nhận không?
Bình luận facebook