Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33
Editor: Shaiila Yu
Vào quán cà phê, Ninh Vi Cẩn đứng trước quầy gọi đồ còn Trịnh Đinh Đinh tìm chỗ ngồi, bàn tay nắn bóp bắp chân đau nhức.
Lúc Ninh Vi Cẩn mang đồ uống và điểm tâm đến thì thấy Trịnh Đinh Đinh đang cúi đầu than thở, hơi kinh ngạc: "Mơi đi có xíu vậy đã mệt mọi rồi sao?"
"Lâu rồi em không đi dạo phố mà!" Trịnh Đinh Đinh tiếp tục đấm bóp chân. "HƠn nữa, hôm nay cũng đi nhiều mà, chân cũng nhức nữa!"
Ninh Vi Cẩn đặt mấy thứ đồ trong tay xuống, kéo ghế bên cạnh Trịnh Đinh Đinh mà ngồi xuống. Sau đó, cúi người cầm lấy cổ chân cô.
"Anh làm gì thế?" Trịnh Đinh Đinh sợ hết hồn.
"Chẳng qua định giúp em xoa bóp chút thôi!" Ninh Vi Cẩn từ từ đặt chân cô lên đùi mình, ngón tay dọc theo bắp chân nhẹ nhàng xoa bóp, tròng mắt tập trung lưu luyến trên bắp chân trắng nõn, nhẵn nhụi.
Trước mặt mọi người lại thể hiện hành động quá mức thân thiết như vậy khiến Trịnh Đinh Đinh có cảm giác không hay cho lắm. Nhưng đồng thời đáy lòng lại cảm thấy có chút ngọt ngào.
Xoa bóp cho cô chừng mười phút, Ninh Vi Cẩn mới dừng lại chậm rãi để chân cô xuống, hỏi cô có cảm thấy thoải mái hay không?
"Ừm." Trịnh Đinh Đinh cảm thấy chân cũng đã bớt đau nhức, thoải mái hơn rất nhiều, mỉm cười: "Anh còn biết cách xoa bóp huyệt đạo sao?"
"Trước kia anh cũng học qua châm cứu, và xoa bóp mà!" Anh thản nhiên nói.
"Giáo sư Ninh thật là vạn năng nha! Cái gì cũng biết làm!"
"Cái gì?"
"Không có gì!" Trịnh Đinh Đinh nhẹ giọng nói. "Ý là anh biết làm rất nhiều thứ đó!"
"Anh không chỉ biết làm những thứ này thôi đâu!" Giọng nói Ninh Vi Cẩn cực kỳ lạnh nhạt, lại có chút ngạo mạn. "Sau này em sẽ biết!"
Trịnh Đinh Đinh lấy tay chọc chọc cánh tay anh. Trong lòng oán thầm một tiếng, "Thật quá kiêu căng rồi!"
"Em đang nói gì thế?"
"Không có gì mà!" Trịnh Đinh Đinh làm ra vẻ vô tội nói. "Em cái gì cũng không nói nha!"
Nói xong lập tức cầm lấy chiếc thìa xúc miếng bánh ngọt, đút vào miệng.
Vốn dĩ, định sau khi nghỉ một lát sẽ đi dạo thêm một chút nhưng một cú điện thoại của Ninh Vi Cẩn lại cắt đứt kế hoạch tốt đẹp này. Điện thoại gọi anh phải về bệnh viện xử lý một bệnh nhân bỗng nhiên có chuyển biến xấu, cho nên cuộc hẹn đành phải chấm dứt. Trịnh Đinh Đinh không thể làm gì khác là phải về nhà trước. Ninh Vi Cẩn đưa Trịnh Đinh Đinh về nhà, thì nói thêm một câu: "Công việc của anh khiến cho bản thân anh không có thời gian riêng tư nữa. Nhưng anh sẽ bù đắp cho em ở những phương diện khác!"
"Bù đắp? Bù đắp cái gì nha?" Trịnh Đinh Đinh thật sự tò mò.
Nhưng Ninh Vi Cẩn không có thời gian giải thích cặn kẽ cho cô nghe. Điện thoại liên tục thúc giục anh lập tức đến bệnh viện xử lý công việc.
Trịnh Đinh Đinh về nhà thật sớm. Rảnh rỗi cô nằm trên giường xem phim.
Một bộ phim tình cảm của Hồng Kông. Trong phim, khuôn mặt nhìn nghiêng của nam chính vừa lạnh lùng, vừa ưu nhã, có chút giống với Ninh Vi Cẩn.
Ninh Vi Cẩn. . . . . Trịnh Đinh Đinh không tự chủ mà nhớ đến khuôn mặt ưu việt mười phần kia, không nhịn được mà hé môi cười một cái.
Cô không hề suy nghĩ sâu xa tại sao lại nhớ đến Ninh Vi Cẩn. Vậy mà cô đã quên mất câu nói trong quyển tạp chí kia. Biểu hiện rõ rệt nhất của tình yêu chính là trong lúc vô thức mà bật cười khúc khích.
Buổi tối, Trịnh Đinh Đinh chỉ hâm lại sủi cảo. Vừa định bưng ra phòng khách để giải quyết bữa tối, liếc mắt lại thấy trên màn hình điện thoại báo có hai cuộc gọi nhỡ. Vừa nhìn đến, đều là của Trần Tuần.
Trịnh Đinh Đinh dừng lại nhìn vài giây, rồi làm như không thấy, cũng không gọi lại nữa.
Giải quyết cơm tối qua loa xong xuôi, Trịnh Đinh Đinh lại mở máy tính. Vào phần file quen thuộc của mình, tiếp tục viết nhật ký.
Kể từ khi quyết định hoàn toàn buông tay chuyện của Trần Tuần, Trịnh Đinh Đinh cũng chưa viết nhật ký lần nào.
Vậy nên, hôm nay cô quả thật muốn viết gì đó.
Không liên quan đến Trần Tuần, cũng không liên quan đến chuyện trước kia chỉ nói về hiện tại.
"Khi nói đến chuyện yêu đương, mình cảm thấy có chút lạ lẫm. Nói đúng ra, đây là lần đầu tiên mình có người yêu. Anh ấy thật sự có tình cảm với mình, nghiêm cẩn, thậm chí có chút hơi gia trưởng. Anh ấy không biết nói lời ngon tiếng ngọt, cũng sẽ không làm những điều lãng mạn. Anh ấy chẳng có chút nào giống với hình mẫu lý tưởng của mình cả. Mình chưa từng nghĩ sẽ tìm một người bạn trai làm giáo sư. Và cũng chưa từng nghĩ tới Mr. Right của mình lại là dáng vẻ này. Nhưng lần này là mình cam tâm tình nguyên đón nhận. Không biết tại sao trong đầu luôn có một giọng nói nhắc nhở mình, nếu bỏ lỡ anh ấy, mình chắc chắn sẽ hối hận."
Trịnh Đinh Đinh gõ xong dòng cuối. Cầm lấy tách trà nhấp một ngụp trà bạc hà mật ong, cảm thấy sảng khoái vô cùng. Cảm giác như có một dòng suối nhỏ ấm áp di chuyển khiến cả người cô cũng ấm lên.
Điện thoại lại vang lên.
Lại của Trần Tuần.
Trịnh Đinh Đinh chần chờ một chút rồi nhận.
"Đinh Đinh!" Giọng nói của Trần Tuần hơi khàn khàn, lộ ra vẻ mệt mỏi, "Anh muốn gặp em. Thật sự rất muốn rất muốn!"
"Bây giờ cũng muộn rồi, em muốn. . . . . "
"Anh đang ở dưới tầng!" Trần Tuần cắt đứt lời từ chối của cô, cười thấp, "Anh vừa rồi mới đi bar uống chút rượu. Bây giờ đã say rồi, đúng là tửu lượng càng ngày càng kém!"
"Anh đang ở dưới tầng sao?"
"Đúng, anh lái xe đến! Vượt hai đèn đỏ, thiếu chút nữa là bị cảnh sát giao thông tóm được lĩnh giấy phạt rồi!" Trần Tuần thu lại nụ cười, nghiêm túc nói,
"Đinh Đinh, anh rất muốn gặp em, nói chuyện với em!"
Trịnh Đinh Đinh trầm mặc.
Năm phút sau, Trịnh Đinh Đinh xuống lầu. Quả nhiên nhìn thấy xe của Trần Tuần ở trước mặt. Cô đi đến, gõ gõ cửa kính. Khuôn mặt hơi say của anh nghe được tiếng gõ cửa mới miễn cưỡng quay đầu, sau đó cười nhẹ một tiếng.
Trần Tuần say, không mở được xe. Trịnh Đinh Đinh giúp anh ta gọi điện cho Đại Miêu để cậu ta đến đón anh.
Đại Miêu nói trong điện thoại: "Đinh Đinh, hiện giờ tôi có chút việc không đến được. Như vậy đi, cô giúp tôi chăm sóc anh ấy một chút. Một tiếng nữa tôi có mặt!"
Cúp máy xong, Trịnh Đinh Đinh cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ.
"Đinh Đinh, anh thật sự có chuyện muốn nói với em, có thể không?" Trần Tuần giữ chặt thái dương, nhẹ giọng hỏi.
Trịnh Đinh Đinh suy nghĩ một chút rồi đồng ý.
Cũng nên phải nói rõ ràng, cứ tránh né như vậy cũng không phải là chuyện tốt.
Trần Tuần đi theo Trịnh Đinh Đinh vào phòng. Trịnh Đinh Đinh kêu anh ta ngồi trên ghế salon nghỉ ngơi một chút. Cô đi pha chút trà bạc hà giải rượu cho anh.
Trần Tuần tựa người vào ghế salon, chậm rãi nhìn căn phòng của cô, nhỏ nhắn, thiết kế rất ấm áp nhưng lại đối lập với căn hộ lạnh lẽo như băng của anh.
Trịnh Đinh Đinh bưng tách trà bạc hà ấm áp ra ngoài, đặt trên bàn, ý bảo anh uống.
Trần Tuần cầm lấy ly trà uống hai ngụm lại ho khan vài tiếng. Sau khi để chén xuống, anh ta đột nhiên nắm lấy cổ tay Trịnh Đinh Đinh, hơi dùng sức kéo cả người cô sát gần lồng ngực anh. Trịnh Đinh Đinh không chuẩn bị nên đã bị anh ta ôm lấy.
Trần Tuần dán mặt lên bụng Trịnh Đinh Đinh, qua lớp vải mỏng, anh ta hít một hơi thật sâu, ngửi được hương thơm dịu nhẹ trên người cô. Cảm giác khó có thể tách rời, vừa buồn bã, thấp giọng nói: "Trịnh Đinh Đinh, quay về bên anh có được không? Lần này anh sẽ không tiếp tục sai lầm nữa!"
Trịnh Đinh Đinh đẩy anh ta ra, nhưng không được. Anh ta mặc dù say rượu nhưng sức lực vẫn rất lớn. Một tay nắm lấy cổ tay cô, một tay dán chặt lưng cô. Anh cúi đầu, nhíu mày nói.
"Chuyện giữa anh và Ôn Tử Hinh đã là quá khứ rồi. Lần này đến chăm sóc cô ấy cũng là trách nhiệm thôi. Anh thừa nhận có chút áy náy với cô ấy. Cô ấy cho anh nhiều thứ, lại vì anh mà chịu tổn thương. Về tình về lý, anh không thể làm ngơ khi cô ấy gặp tai nạn được."
. . . . . .
"Nhưng anh bảo đảm, trong ba năm nay anh và cô ấy không có cái gì. Anh cũng không có bất cứ người bạn khác giới nào, ngay cả gặp dịp thì chơi cũng không có. Anh chỉ có em thôi!"
. . . . .
"Anh sai vì ba năm nay không để tâm suy nghĩ chuyện giữa hai chúng ta. Anh sai vì coi em là người bạn tốt, không chủ động tiến thêm một bước. Anh sai vì không để ý đến cảm nhận của em. Anh sai rất nhiều, nhưng anh sẽ sửa mà. Chỉ cần em đồng ý cho anh một cơ hội, anh sẽ cố gắng làm tốt hơn tất cả những người đàn ông khác!"
"Trần Tuần!" Trịnh Đinh Đinh dùng sức giãy dụa, đẩy tay anh ra.
"Đinh Đinh!" Trần Tuần ngẩng đầu, đôi mắt như say như tỉnh, cất cao giọng nói: "Em nghe anh nói hết đã!"
Trịnh Đinh Đinh nhíu mày nhìn anh ta!
"Anh cần em!" Khuôn mặt tuấn tú của Trần Tuần cực kỳ chân thành, đáng tin, "Từ nay về sau, anh sẽ trân trọng em. Anh bảo đảm chỉ có em mà thôi!"
"Anh buông ra trước đi! Như thế mới dễ nói chuyện, có được không?"
Trần Tuần chậm rãi buông lỏng đôi tay.
Trịnh Đinh Đinh xoa xoa cổ tay bị anh nắm chặt, nghiêm túc nói: "Đáp án của em vẫn như vậy mà thôi. Chúng ta không có khả năng!"
Trần Tuần đứng dậy, tiến sát lại gần Trịnh Đinh Đinh, trong mắt đen phát sáng cực kỳ kiên định, môi mỏng mấp máy, nhẹ giọng nói: "Lý do?"
"Em đã nói với anh rồi đó, em có bạn trai rồi. Tình cảm giữa tụi em càng lúc càng sâu sắc. Chúng em rất chân thành!"
"Chính là vị giáo sư Ninh kia sao?" Trần Tuần cau mày, "em với anh ta quen biết được bao lâu mà nói là tình cảm sâu sắc hả?"
"Có đôi khi tình cảm nông hay sâu không hề liên quan đến thời gian quen biết ngắn hay dài. Em xác định những lúc em ở bên cạnh anh ấy rất vui vẻ cũng cảm thấy an tâm."
"Những thứ này anh cũng có thể cho em!"
"Anh không thể cho em những thứ thuần túy như vậy đâu!" Trịnh Đinh Đinh lắc đầu, "Trần Tuần, anh là một người rất phức tạp! Trong lòng anh suy tính rất nhiều việc. Chưa bao giờ em có thể hiểu rõ anh, cũng không hiểu được trong lòng anh rốt cuộc đang nghĩ cái gì."
"Thuần túy?" Trần Tuần cúi đầu cười, "Em chỉ nhìn vào quá khứ giữa anh và Ôn Tử Hinh. Vì anh và cô ấy ở bên nhau mấy năm. Bởi vì cô ấy vì anh mà bỏ một đứa bé, lại đánh giá anh thành một người có quá khứ phức tạp sao?"
"Những thứ đó chỉ là một phần thôi nhưng cũng không phải tất cả!"
Trần Tuần vươn tay, không kìm lòng được mà vuốt ve khuôn mặt của Trịnh Đinh Đinh. Ánh mắt say mê, khuôn mặt ngưng trọng nói: "Em sai rồi, anh có thể cho em thứ thuần túy nhất. Nếu như em muốn, anh sẽ cho em!"
Trịnh Đinh Đinh lui về sau một bước: "Nhưng bây giờ em không cần nữa. Em nói rồi, em đã có bạn trai, sau này anh cũng đừng nói những điều này với em nữa!"
"Cũng vì anh đến thành phố N chăm sóc cô ấy, không để ý đến em mà em không để ý đến anh nữa sao?" Giọng nói Trần Tuần trở nên lạnh lùng, "Chọn một người đàn ông quen biết mới được mấy tháng, tình cảm càng lúc càng sâu đậm, lấy kết hôn làm tiền đề? Đinh Đinh, em làm như thế anh cảm thấy không cam lòng!"
"Nếu như anh hi vọng chúng ta vẫn còn là bạn bè bình thường vậy thì từ bỏ ý định này đi!" Trịnh Đinh Đinh trịnh trọng nói, "Em sẽ không quan tâm đến anh nữa!"
Câu nói này chẳng khác gì lưỡi dao găm vào lồng ngực Trần Tuần.
"Không quan tâm đến anh nữa sao?" Khóe môi Trần Tuần cười nhạt, "Tình cảm của em với anh ta đã sâu đậm đến thế rồi sao?"
Anh ta vừa nói, vừa tiến lại gần cô hơn, tròng mắt đen trùng xuống, cho đến khi Đinh Đinh cảm thấy mùi rượu của anh bao phủ cả người cô, anh mới lên tiếng, giọng nói có vài phần buồn bã, mang theo ý dò xét: "Vậy em nhìn thẳng vào mắt anh đi, nói với anh là em thích anh ta, không phải anh ta thì không thể, để anh hoàn toàn hết hi vọng đi!"
"Em thích anh ấy. . . . . "
Trịnh Đinh Đinh còn chưa nói hết, những lời còn lại đã bị Trần Tuần nuốt hết.
Anh ta không cho phép cô nói tiếp. Anh không cho cô có cơ hội này. Anh cự tuyệt nghe câu trả lời chắc chắn như vậy, câu trở lời khiến anh thật sự phiền
chán.
Đáp lại anh là Trịnh Đinh Đinh dùng sức đẩy anh ra.
Anh ta không hề đề phòng, bị cô đẩy ra trên ghế salon.
"Trần Tuần, anh say rồi!" Trịnh Đinh Đinh trách cứ, "Bây giờ em gọi điện cho Đại Miêu giục cậu ấy đến đón anh!"
"Anh không say!" Trần Tuần ngửa đầu, giọng nói có vài phần cô đơn, tròng mắt lại lạnh như băng, "Anh biết mình đang làm gì. Anh muốn hôn em, anh muốn em. Anh thật sự ghen tị với anh ta. Tại sao anh ta lại thừa lúc anh không có ở đây mà tiếp cận em chứ? Anh có gì tốt hả? Xét về thời gian, hai chúng ta ở bên cạnh nhau lâu như vậy. Mà bây giờ anh lại không có tư cách cùng anh ta cạnh trah công bằng. . . . . Đinh Đinh, em thử nói xem làm sao anh chấp nhận được đây?"
Trịnh Đinh Đinh cúi người, cầm điện thoại gọi điện cho Đại Miêu. Đầu dây bên kia chỗ Đại Miêu cực kỳ ồn ào, giống như đang trong bar náo nhiệt. Qua một hồi lâu, cậu ta mới nghe rõ giọng cô.
"Hiện giờ tôi không đi được mà. Thật sự đó, không bằng để anh ấy ngủ lại nhà cô một đêm đi!"
"Không được!" Trịnh Đinh Đinh lên tiếng, lần đầu tiên cô thấy tức giận như vậy. "Trương Hạo Vanh, cậu lập tức đến đây ngay cho tôi. Đưa anh ấy về nhà, nếu không qua 12 giờ đêm tôi sẽ trực tiếp đuổi anh ấy ra khỏi nhà đó!"
Lần đầu tiên cô có cảm giác đề phòng Trần Tuần.
Trần Tuần chậm rãi nhắm mắt lại, hai cánh tay khoác lên ghế salon, chân thả lỏng.
Trịnh Đinh Đinh hận không thể đập nát điện thoại cho hả giận.
"Yên tâm đi, anh sẽ không đụng vào em đâu!" Trần Tuần cười, "Anh thừa nhận có ham muốn chiếm được em. Nhưng anh sẽ kìm chế, anh không phải loại đàn ông suy nghĩ bằng thân dưới đâu cho nên em an toàn!"
Trịnh Đinh Đinh vẫn nhìn anh đầy cảnh giác. Trần Tuần không nói thêm gì nữa, giống như đã ngủ say. Trịnh Đinh Đinh vòng qua ghế salon vào phòng tắm rửa tay.
"Trong lúc học đại học, em vẫn không có bạn trai. Anh nhớ là có không ít nam sinh trong trường theo đuổi em, tại sao thế?"
Trịnh Đinh Đinh dừng bước, nghiêng đầu, gằn từng chữ một: "Từ lâu em đã có người trong lòng rồi đúng không? Nếu như anh đoán không lầm thì người đó vẫn là anh!"
Vào quán cà phê, Ninh Vi Cẩn đứng trước quầy gọi đồ còn Trịnh Đinh Đinh tìm chỗ ngồi, bàn tay nắn bóp bắp chân đau nhức.
Lúc Ninh Vi Cẩn mang đồ uống và điểm tâm đến thì thấy Trịnh Đinh Đinh đang cúi đầu than thở, hơi kinh ngạc: "Mơi đi có xíu vậy đã mệt mọi rồi sao?"
"Lâu rồi em không đi dạo phố mà!" Trịnh Đinh Đinh tiếp tục đấm bóp chân. "HƠn nữa, hôm nay cũng đi nhiều mà, chân cũng nhức nữa!"
Ninh Vi Cẩn đặt mấy thứ đồ trong tay xuống, kéo ghế bên cạnh Trịnh Đinh Đinh mà ngồi xuống. Sau đó, cúi người cầm lấy cổ chân cô.
"Anh làm gì thế?" Trịnh Đinh Đinh sợ hết hồn.
"Chẳng qua định giúp em xoa bóp chút thôi!" Ninh Vi Cẩn từ từ đặt chân cô lên đùi mình, ngón tay dọc theo bắp chân nhẹ nhàng xoa bóp, tròng mắt tập trung lưu luyến trên bắp chân trắng nõn, nhẵn nhụi.
Trước mặt mọi người lại thể hiện hành động quá mức thân thiết như vậy khiến Trịnh Đinh Đinh có cảm giác không hay cho lắm. Nhưng đồng thời đáy lòng lại cảm thấy có chút ngọt ngào.
Xoa bóp cho cô chừng mười phút, Ninh Vi Cẩn mới dừng lại chậm rãi để chân cô xuống, hỏi cô có cảm thấy thoải mái hay không?
"Ừm." Trịnh Đinh Đinh cảm thấy chân cũng đã bớt đau nhức, thoải mái hơn rất nhiều, mỉm cười: "Anh còn biết cách xoa bóp huyệt đạo sao?"
"Trước kia anh cũng học qua châm cứu, và xoa bóp mà!" Anh thản nhiên nói.
"Giáo sư Ninh thật là vạn năng nha! Cái gì cũng biết làm!"
"Cái gì?"
"Không có gì!" Trịnh Đinh Đinh nhẹ giọng nói. "Ý là anh biết làm rất nhiều thứ đó!"
"Anh không chỉ biết làm những thứ này thôi đâu!" Giọng nói Ninh Vi Cẩn cực kỳ lạnh nhạt, lại có chút ngạo mạn. "Sau này em sẽ biết!"
Trịnh Đinh Đinh lấy tay chọc chọc cánh tay anh. Trong lòng oán thầm một tiếng, "Thật quá kiêu căng rồi!"
"Em đang nói gì thế?"
"Không có gì mà!" Trịnh Đinh Đinh làm ra vẻ vô tội nói. "Em cái gì cũng không nói nha!"
Nói xong lập tức cầm lấy chiếc thìa xúc miếng bánh ngọt, đút vào miệng.
Vốn dĩ, định sau khi nghỉ một lát sẽ đi dạo thêm một chút nhưng một cú điện thoại của Ninh Vi Cẩn lại cắt đứt kế hoạch tốt đẹp này. Điện thoại gọi anh phải về bệnh viện xử lý một bệnh nhân bỗng nhiên có chuyển biến xấu, cho nên cuộc hẹn đành phải chấm dứt. Trịnh Đinh Đinh không thể làm gì khác là phải về nhà trước. Ninh Vi Cẩn đưa Trịnh Đinh Đinh về nhà, thì nói thêm một câu: "Công việc của anh khiến cho bản thân anh không có thời gian riêng tư nữa. Nhưng anh sẽ bù đắp cho em ở những phương diện khác!"
"Bù đắp? Bù đắp cái gì nha?" Trịnh Đinh Đinh thật sự tò mò.
Nhưng Ninh Vi Cẩn không có thời gian giải thích cặn kẽ cho cô nghe. Điện thoại liên tục thúc giục anh lập tức đến bệnh viện xử lý công việc.
Trịnh Đinh Đinh về nhà thật sớm. Rảnh rỗi cô nằm trên giường xem phim.
Một bộ phim tình cảm của Hồng Kông. Trong phim, khuôn mặt nhìn nghiêng của nam chính vừa lạnh lùng, vừa ưu nhã, có chút giống với Ninh Vi Cẩn.
Ninh Vi Cẩn. . . . . Trịnh Đinh Đinh không tự chủ mà nhớ đến khuôn mặt ưu việt mười phần kia, không nhịn được mà hé môi cười một cái.
Cô không hề suy nghĩ sâu xa tại sao lại nhớ đến Ninh Vi Cẩn. Vậy mà cô đã quên mất câu nói trong quyển tạp chí kia. Biểu hiện rõ rệt nhất của tình yêu chính là trong lúc vô thức mà bật cười khúc khích.
Buổi tối, Trịnh Đinh Đinh chỉ hâm lại sủi cảo. Vừa định bưng ra phòng khách để giải quyết bữa tối, liếc mắt lại thấy trên màn hình điện thoại báo có hai cuộc gọi nhỡ. Vừa nhìn đến, đều là của Trần Tuần.
Trịnh Đinh Đinh dừng lại nhìn vài giây, rồi làm như không thấy, cũng không gọi lại nữa.
Giải quyết cơm tối qua loa xong xuôi, Trịnh Đinh Đinh lại mở máy tính. Vào phần file quen thuộc của mình, tiếp tục viết nhật ký.
Kể từ khi quyết định hoàn toàn buông tay chuyện của Trần Tuần, Trịnh Đinh Đinh cũng chưa viết nhật ký lần nào.
Vậy nên, hôm nay cô quả thật muốn viết gì đó.
Không liên quan đến Trần Tuần, cũng không liên quan đến chuyện trước kia chỉ nói về hiện tại.
"Khi nói đến chuyện yêu đương, mình cảm thấy có chút lạ lẫm. Nói đúng ra, đây là lần đầu tiên mình có người yêu. Anh ấy thật sự có tình cảm với mình, nghiêm cẩn, thậm chí có chút hơi gia trưởng. Anh ấy không biết nói lời ngon tiếng ngọt, cũng sẽ không làm những điều lãng mạn. Anh ấy chẳng có chút nào giống với hình mẫu lý tưởng của mình cả. Mình chưa từng nghĩ sẽ tìm một người bạn trai làm giáo sư. Và cũng chưa từng nghĩ tới Mr. Right của mình lại là dáng vẻ này. Nhưng lần này là mình cam tâm tình nguyên đón nhận. Không biết tại sao trong đầu luôn có một giọng nói nhắc nhở mình, nếu bỏ lỡ anh ấy, mình chắc chắn sẽ hối hận."
Trịnh Đinh Đinh gõ xong dòng cuối. Cầm lấy tách trà nhấp một ngụp trà bạc hà mật ong, cảm thấy sảng khoái vô cùng. Cảm giác như có một dòng suối nhỏ ấm áp di chuyển khiến cả người cô cũng ấm lên.
Điện thoại lại vang lên.
Lại của Trần Tuần.
Trịnh Đinh Đinh chần chờ một chút rồi nhận.
"Đinh Đinh!" Giọng nói của Trần Tuần hơi khàn khàn, lộ ra vẻ mệt mỏi, "Anh muốn gặp em. Thật sự rất muốn rất muốn!"
"Bây giờ cũng muộn rồi, em muốn. . . . . "
"Anh đang ở dưới tầng!" Trần Tuần cắt đứt lời từ chối của cô, cười thấp, "Anh vừa rồi mới đi bar uống chút rượu. Bây giờ đã say rồi, đúng là tửu lượng càng ngày càng kém!"
"Anh đang ở dưới tầng sao?"
"Đúng, anh lái xe đến! Vượt hai đèn đỏ, thiếu chút nữa là bị cảnh sát giao thông tóm được lĩnh giấy phạt rồi!" Trần Tuần thu lại nụ cười, nghiêm túc nói,
"Đinh Đinh, anh rất muốn gặp em, nói chuyện với em!"
Trịnh Đinh Đinh trầm mặc.
Năm phút sau, Trịnh Đinh Đinh xuống lầu. Quả nhiên nhìn thấy xe của Trần Tuần ở trước mặt. Cô đi đến, gõ gõ cửa kính. Khuôn mặt hơi say của anh nghe được tiếng gõ cửa mới miễn cưỡng quay đầu, sau đó cười nhẹ một tiếng.
Trần Tuần say, không mở được xe. Trịnh Đinh Đinh giúp anh ta gọi điện cho Đại Miêu để cậu ta đến đón anh.
Đại Miêu nói trong điện thoại: "Đinh Đinh, hiện giờ tôi có chút việc không đến được. Như vậy đi, cô giúp tôi chăm sóc anh ấy một chút. Một tiếng nữa tôi có mặt!"
Cúp máy xong, Trịnh Đinh Đinh cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ.
"Đinh Đinh, anh thật sự có chuyện muốn nói với em, có thể không?" Trần Tuần giữ chặt thái dương, nhẹ giọng hỏi.
Trịnh Đinh Đinh suy nghĩ một chút rồi đồng ý.
Cũng nên phải nói rõ ràng, cứ tránh né như vậy cũng không phải là chuyện tốt.
Trần Tuần đi theo Trịnh Đinh Đinh vào phòng. Trịnh Đinh Đinh kêu anh ta ngồi trên ghế salon nghỉ ngơi một chút. Cô đi pha chút trà bạc hà giải rượu cho anh.
Trần Tuần tựa người vào ghế salon, chậm rãi nhìn căn phòng của cô, nhỏ nhắn, thiết kế rất ấm áp nhưng lại đối lập với căn hộ lạnh lẽo như băng của anh.
Trịnh Đinh Đinh bưng tách trà bạc hà ấm áp ra ngoài, đặt trên bàn, ý bảo anh uống.
Trần Tuần cầm lấy ly trà uống hai ngụm lại ho khan vài tiếng. Sau khi để chén xuống, anh ta đột nhiên nắm lấy cổ tay Trịnh Đinh Đinh, hơi dùng sức kéo cả người cô sát gần lồng ngực anh. Trịnh Đinh Đinh không chuẩn bị nên đã bị anh ta ôm lấy.
Trần Tuần dán mặt lên bụng Trịnh Đinh Đinh, qua lớp vải mỏng, anh ta hít một hơi thật sâu, ngửi được hương thơm dịu nhẹ trên người cô. Cảm giác khó có thể tách rời, vừa buồn bã, thấp giọng nói: "Trịnh Đinh Đinh, quay về bên anh có được không? Lần này anh sẽ không tiếp tục sai lầm nữa!"
Trịnh Đinh Đinh đẩy anh ta ra, nhưng không được. Anh ta mặc dù say rượu nhưng sức lực vẫn rất lớn. Một tay nắm lấy cổ tay cô, một tay dán chặt lưng cô. Anh cúi đầu, nhíu mày nói.
"Chuyện giữa anh và Ôn Tử Hinh đã là quá khứ rồi. Lần này đến chăm sóc cô ấy cũng là trách nhiệm thôi. Anh thừa nhận có chút áy náy với cô ấy. Cô ấy cho anh nhiều thứ, lại vì anh mà chịu tổn thương. Về tình về lý, anh không thể làm ngơ khi cô ấy gặp tai nạn được."
. . . . . .
"Nhưng anh bảo đảm, trong ba năm nay anh và cô ấy không có cái gì. Anh cũng không có bất cứ người bạn khác giới nào, ngay cả gặp dịp thì chơi cũng không có. Anh chỉ có em thôi!"
. . . . .
"Anh sai vì ba năm nay không để tâm suy nghĩ chuyện giữa hai chúng ta. Anh sai vì coi em là người bạn tốt, không chủ động tiến thêm một bước. Anh sai vì không để ý đến cảm nhận của em. Anh sai rất nhiều, nhưng anh sẽ sửa mà. Chỉ cần em đồng ý cho anh một cơ hội, anh sẽ cố gắng làm tốt hơn tất cả những người đàn ông khác!"
"Trần Tuần!" Trịnh Đinh Đinh dùng sức giãy dụa, đẩy tay anh ra.
"Đinh Đinh!" Trần Tuần ngẩng đầu, đôi mắt như say như tỉnh, cất cao giọng nói: "Em nghe anh nói hết đã!"
Trịnh Đinh Đinh nhíu mày nhìn anh ta!
"Anh cần em!" Khuôn mặt tuấn tú của Trần Tuần cực kỳ chân thành, đáng tin, "Từ nay về sau, anh sẽ trân trọng em. Anh bảo đảm chỉ có em mà thôi!"
"Anh buông ra trước đi! Như thế mới dễ nói chuyện, có được không?"
Trần Tuần chậm rãi buông lỏng đôi tay.
Trịnh Đinh Đinh xoa xoa cổ tay bị anh nắm chặt, nghiêm túc nói: "Đáp án của em vẫn như vậy mà thôi. Chúng ta không có khả năng!"
Trần Tuần đứng dậy, tiến sát lại gần Trịnh Đinh Đinh, trong mắt đen phát sáng cực kỳ kiên định, môi mỏng mấp máy, nhẹ giọng nói: "Lý do?"
"Em đã nói với anh rồi đó, em có bạn trai rồi. Tình cảm giữa tụi em càng lúc càng sâu sắc. Chúng em rất chân thành!"
"Chính là vị giáo sư Ninh kia sao?" Trần Tuần cau mày, "em với anh ta quen biết được bao lâu mà nói là tình cảm sâu sắc hả?"
"Có đôi khi tình cảm nông hay sâu không hề liên quan đến thời gian quen biết ngắn hay dài. Em xác định những lúc em ở bên cạnh anh ấy rất vui vẻ cũng cảm thấy an tâm."
"Những thứ này anh cũng có thể cho em!"
"Anh không thể cho em những thứ thuần túy như vậy đâu!" Trịnh Đinh Đinh lắc đầu, "Trần Tuần, anh là một người rất phức tạp! Trong lòng anh suy tính rất nhiều việc. Chưa bao giờ em có thể hiểu rõ anh, cũng không hiểu được trong lòng anh rốt cuộc đang nghĩ cái gì."
"Thuần túy?" Trần Tuần cúi đầu cười, "Em chỉ nhìn vào quá khứ giữa anh và Ôn Tử Hinh. Vì anh và cô ấy ở bên nhau mấy năm. Bởi vì cô ấy vì anh mà bỏ một đứa bé, lại đánh giá anh thành một người có quá khứ phức tạp sao?"
"Những thứ đó chỉ là một phần thôi nhưng cũng không phải tất cả!"
Trần Tuần vươn tay, không kìm lòng được mà vuốt ve khuôn mặt của Trịnh Đinh Đinh. Ánh mắt say mê, khuôn mặt ngưng trọng nói: "Em sai rồi, anh có thể cho em thứ thuần túy nhất. Nếu như em muốn, anh sẽ cho em!"
Trịnh Đinh Đinh lui về sau một bước: "Nhưng bây giờ em không cần nữa. Em nói rồi, em đã có bạn trai, sau này anh cũng đừng nói những điều này với em nữa!"
"Cũng vì anh đến thành phố N chăm sóc cô ấy, không để ý đến em mà em không để ý đến anh nữa sao?" Giọng nói Trần Tuần trở nên lạnh lùng, "Chọn một người đàn ông quen biết mới được mấy tháng, tình cảm càng lúc càng sâu đậm, lấy kết hôn làm tiền đề? Đinh Đinh, em làm như thế anh cảm thấy không cam lòng!"
"Nếu như anh hi vọng chúng ta vẫn còn là bạn bè bình thường vậy thì từ bỏ ý định này đi!" Trịnh Đinh Đinh trịnh trọng nói, "Em sẽ không quan tâm đến anh nữa!"
Câu nói này chẳng khác gì lưỡi dao găm vào lồng ngực Trần Tuần.
"Không quan tâm đến anh nữa sao?" Khóe môi Trần Tuần cười nhạt, "Tình cảm của em với anh ta đã sâu đậm đến thế rồi sao?"
Anh ta vừa nói, vừa tiến lại gần cô hơn, tròng mắt đen trùng xuống, cho đến khi Đinh Đinh cảm thấy mùi rượu của anh bao phủ cả người cô, anh mới lên tiếng, giọng nói có vài phần buồn bã, mang theo ý dò xét: "Vậy em nhìn thẳng vào mắt anh đi, nói với anh là em thích anh ta, không phải anh ta thì không thể, để anh hoàn toàn hết hi vọng đi!"
"Em thích anh ấy. . . . . "
Trịnh Đinh Đinh còn chưa nói hết, những lời còn lại đã bị Trần Tuần nuốt hết.
Anh ta không cho phép cô nói tiếp. Anh không cho cô có cơ hội này. Anh cự tuyệt nghe câu trả lời chắc chắn như vậy, câu trở lời khiến anh thật sự phiền
chán.
Đáp lại anh là Trịnh Đinh Đinh dùng sức đẩy anh ra.
Anh ta không hề đề phòng, bị cô đẩy ra trên ghế salon.
"Trần Tuần, anh say rồi!" Trịnh Đinh Đinh trách cứ, "Bây giờ em gọi điện cho Đại Miêu giục cậu ấy đến đón anh!"
"Anh không say!" Trần Tuần ngửa đầu, giọng nói có vài phần cô đơn, tròng mắt lại lạnh như băng, "Anh biết mình đang làm gì. Anh muốn hôn em, anh muốn em. Anh thật sự ghen tị với anh ta. Tại sao anh ta lại thừa lúc anh không có ở đây mà tiếp cận em chứ? Anh có gì tốt hả? Xét về thời gian, hai chúng ta ở bên cạnh nhau lâu như vậy. Mà bây giờ anh lại không có tư cách cùng anh ta cạnh trah công bằng. . . . . Đinh Đinh, em thử nói xem làm sao anh chấp nhận được đây?"
Trịnh Đinh Đinh cúi người, cầm điện thoại gọi điện cho Đại Miêu. Đầu dây bên kia chỗ Đại Miêu cực kỳ ồn ào, giống như đang trong bar náo nhiệt. Qua một hồi lâu, cậu ta mới nghe rõ giọng cô.
"Hiện giờ tôi không đi được mà. Thật sự đó, không bằng để anh ấy ngủ lại nhà cô một đêm đi!"
"Không được!" Trịnh Đinh Đinh lên tiếng, lần đầu tiên cô thấy tức giận như vậy. "Trương Hạo Vanh, cậu lập tức đến đây ngay cho tôi. Đưa anh ấy về nhà, nếu không qua 12 giờ đêm tôi sẽ trực tiếp đuổi anh ấy ra khỏi nhà đó!"
Lần đầu tiên cô có cảm giác đề phòng Trần Tuần.
Trần Tuần chậm rãi nhắm mắt lại, hai cánh tay khoác lên ghế salon, chân thả lỏng.
Trịnh Đinh Đinh hận không thể đập nát điện thoại cho hả giận.
"Yên tâm đi, anh sẽ không đụng vào em đâu!" Trần Tuần cười, "Anh thừa nhận có ham muốn chiếm được em. Nhưng anh sẽ kìm chế, anh không phải loại đàn ông suy nghĩ bằng thân dưới đâu cho nên em an toàn!"
Trịnh Đinh Đinh vẫn nhìn anh đầy cảnh giác. Trần Tuần không nói thêm gì nữa, giống như đã ngủ say. Trịnh Đinh Đinh vòng qua ghế salon vào phòng tắm rửa tay.
"Trong lúc học đại học, em vẫn không có bạn trai. Anh nhớ là có không ít nam sinh trong trường theo đuổi em, tại sao thế?"
Trịnh Đinh Đinh dừng bước, nghiêng đầu, gằn từng chữ một: "Từ lâu em đã có người trong lòng rồi đúng không? Nếu như anh đoán không lầm thì người đó vẫn là anh!"
Bình luận facebook